1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thích em như thế - Đào Tiểu Cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Á... Nàng độc ác, dừng ngay chỗ quan trọng.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ
      Chương 15


      Phía trong căn phòng kia, tiếng rên ái muội ngừng phát ra.

      Trương Sơ Tâm ngẩn ra trong chốc lát, liền phục hồi tinh thần lại, ném điện thoại của lên sô pha, nhanh chóng chạy khỏi văn phòng của Trương Sơ Tâm.

      Khi vào trong thang máy, là khi còn tiếng người phụ nữ kia rên rỉ trong tai . xiết chặt các ngón tay, nhắm tịt mắt, ngừng hít sâu: Trương Sơ Tâm, cần quan tâm, Thẩm Chi Niên ở bên người nào mày cũng cần quan tâm, mày và ta chỉ là kết hôn giả mà thôi, được đau lòng…

      ngừng khuyên bảo chính mình, từ từ hít sau, cho đến khi thang máy xuống tới tầng 1, mới nhàng thở phào ra.

      sao cả.

      cố gắng hít sâu lần nữa, bước ra khỏi thang máy, cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      Sau đó Thẩm Chi Niên quay trở lại phòng làm việc của mình, liền thấy thư kí Hà Thanh của ngồi ở bàn làm việc của chỉnh sửa giấy tờ.

      qua đó, : “ với tôi về nhà tôi chuyến, tôi muốn lấy điện thoại.”

      “Là cái điện thoại này sao?” Hà Thanh lấy điện thoại mà Trương Sơ Tâm ném sô pha ra.

      Thẩm Chi Niên nheo mắt, “Làm sao mà nó ở chỗ ?”

      “Là Trương tiểu thư đem lại đây.” Hà Thanh nhìn Thẩm Chi Niên sâu, trong long ẩm đau, nhịn được hỏi: “Học trưởng, còn liên hệ với Trương Sơ Tâm sao?”

      Hà Thanh cùng Thẩm Chi Niên, Trương Sơ Tâm là bạn học cùng trường đại học. Khi đó, trong ban hoạt động Đoàn, Hà Thanh so với thấp hơn khoá nên mỗi ngày đều luôn miệng kêu học trưởng, đầu câu học trưởng, cuối câu cũng là học trưởng, miệng lưỡi vô cùng ngọt ngào.

      Khi ấy, ai cũng biết Trương Sơ Tâm thích Thẩm Chi Niên, lại biết rằng Hà Thanh cũng thích . Vì muốn được gần bên , sau khi tốt nghiệp, ta (Hà Thanh) dứt khoát từ chối công việc nhàn hạ lương cao, theo Thẩm Chi Niên gây dựng nghiệp.

      Hai năm khi vừa mới bắt đầu rất vất vả, ở tầng hầm, ăn mì gói, vì đạt được hợp đồng tốt mà phải thường xuyên tiếp rượu cho mấy ông chủ lớn, luôn luôn ăn đủ no mặc cũng đủ ấm, mỗi ngày khi tỉnh giấc, đều thấy được ánh mặt trời. (Ở hầm mà thấy mặt trời cái đệt gì)

      lần, vì hợp đồng bị chuốt đến say bí tỉ, lúc Thẩm Chi Niên đưa về nhà, giọng hỏi câu, “ theo tôi lập nghiệp cảm thấy vất vả sao?”

      Vất vả chứ, làm sao mà vất vả. Nhưng mà, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy ấy, có thể cùng ở bên nhau, có vất vả đến mấy cũng xứng đáng.

      của lúc ấy nghĩ như vậy.

      Nhưng, Thẩm Chi Niên lại như dội gáo nước lạnh từ đầu xuống, : “Hà Thanh, làm sao tôi biết trong lòng nghĩ gì? Tôi muốn làm uổng phí tuổi xuân của , dù theo tôi chăng nữa, tôi cũng thích , vĩnh viễn cũng thích .”

      cách thẳng thừng, cũng chừa con đường sống hay để cứu vãn thứ gì cả. khóc lóc hỏi vì sao lại đối xử với như thế, trầm mặc trong chốc lát, : “Bởi vì tôi thích người khác, Trương Sơ Tâm, chắc chắn quen biết.”

      “Nhưng phải từng thích ta sao?”

      : “ thích, từ cái nhìn đầu tiên tôi thích ấy, đời này, trong lòng tôi chỉ có ấy.”

      nhìn , “Cho nên, nếu như vì muốn được ở bên tôi mà mới theo tôi, tại có thể rời rồi.”

      chính là tuyệt tình như vậy. Nhưng rốt cuộc vẫn có rời . muốn, vẫn luôn ở bên người , ngày nào đó, có thể nhìn thấy . thích Trương Sơ Tâm, nhưng rồi hai người họ cũng ở bên nhau. Chỉ cần bọn họ ở bên nhau, cho thấy vẫn còn hy vọng.

      theo , năm lại năm qua. chính mắt nhìn thấy, tên nhóc nghèo năm xưa như thế nào mà từng bước từng bước có được tất cả mọi thứ như ngày hôm nay.

      Câu nhiều nhất với chính là: giúp tôi, tôi quên công ơn này của , nhưng ngoài trừ tiền bạc, tôi thể cho thêm bất cứ thứ gì nữa.

      Đúng. cho rất nhiều tiền, lương năm của lên tới năm trăm vạn, nhà đẹp xe sang, ai nấy đều hâm mộ đãi ngộ này của đối với . Nhưng có ai biết, muốn những thứ đó, cái muốn, chính là .

      sợ chờ lâu, còn chờ đợi được tức là còn hi vọng.

      Nhưng nằm mơ cũng nghĩ tới, Trương Sơ Tâm đột nhiên xuất ở chỗ này. ta (TST) còn đưa điện thoại của đến, hai người đó ở bên nhau sao?

      khẩn trương nhìn Thẩm Chi Niên. Nhưng nghĩ tới, hề nghĩ ngợi chút, liền trả lời, “Chúng ta kết hôn.”

      Hà Thanh mở to hai mắt nhìn, người lảo đảo lui về sua bước, ra vẻ thể tin nhìn Thẩm Chi Niên, môi run rẩy, “Kết… Kết hôn…”

      Thẩm Chi Niên ‘ Ừ ’ tiếng nhàng, tiện tay đưa số giấy tờ cho , “Kế hoạch này xem qua , tối nay trình bày ý kiến của cho tôi.”

      “Học trưởng, …”

      ra ngoài .” Thẩm Chi Niên mở miệng cắt ngang, cúi đầu, nghiêm túc mà nhìn văn kiện trong tay.

      Hà Thanh cắn chặt môi, trong nháy mắt khi xoay người, nước mắt liền chảy ra.

      ~

      Khi Trương Sơ Tâm vừa rời khỏi tập đoàn X.N, gọi taxi đến bệnh viện thăm cha.

      Trước đó, dì (là mẹ kế) lau mặt cho cha

      “Mẹ, con đến rồi.”

      “Tới rồi à.” Hạ Lâm quay đầu nhìn Trương Sơ Tâm, khóe miệng cong chút.

      Trương Sơ Tâm đẩy cửa vào , nhìn cha vẫn nằm bất tỉnh giường, đôi mắt đo đỏ, kéo ghế ngồi bên cạnh ông, “Mẹ, mấy ngày này cha có tốt lên chút nào ?”

      Hạ Lâm lau nước mắt lắc đầu.

      Trong lòng Trương Sơ Tâm khó chịu, rũ đầu hồi lâu gì.

      Hạ Lâm khóc xong, ngẩng đầu hỏi , “Công việc gần đây của con có thuận lợi ? Bộ phim quay xong rồi à?”

      “Quay xong rồi, gần đây con nghỉ ngơi.” Trương Sơ Tâm cười cười. Nhất định thể chuyện bị đoàn phim đuổi cho mẹ nghe được.

      “Vậy là tốt rồi, con cũng đừng vất vả quá, sức khoẻ vẫn quan trọng nhất.”

      “Dạ, con biết rồi.”

      “Đúng rồi, tụi Ngư lão đại kia gần đây còn làm phiền con ?”

      Trương Sơ Tâm nghe câu hỏi này, lén lút nhéo nhéo tay mình, “Mẹ, chuyện này mẹ cần lo lắng, con xử lý.”

      Hạ Lâm ngồi kế bên , nắm tay , vẻ mặt toát lên lo lắng, “Sơ Tâm, con nhất định phải cẩn thận đó.”

      Trương Sơ Tâm vỗ vỗ tay bà, cười : “Yên tâm , con có thể có chuyện gì được chứ.”

      “Vậy là tốt rồi.” Hạ Lâm thở dài, dường như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn Trương Sơ Tâm hỏi: “Thời Mặc gần đây có khoẻ ?”

      Trương Sơ Tâm sửng sốt chút.

      “Thời Mặc nó hôm qua có ghé qua đây chuyến, mua chút hoa quả.”

      “À…” Trương Sơ Tâm nhàng liếm môi, “ ấy thực có lòng.”

      Hạ Lâm liếc cái, “Nó đúng là rất có tâm. Nhưng người ta với con cũng có tâm ý, mà sao chẳng thấy con đáp lại người ta chút nào.”

      “Mẹ…”

      “Mẹ thấy tiểu tử Thời Mặc đó rất tốt, lúc còn học thích con, hoàn cảnh gia đình cũng tệ, cũng có việc làm, lúc nhà chúng ta gặp đại nạn như vậy cũng bỏ rơi con, người tốt như vậy rất hiếm đấy, con phải nắm chắc nó cho mẹ.”

      Trương Sơ Tâm bất đắc dĩ, “Mẹ, con cùng Thời mặc chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

      “Xạo!” Hạ Lâm trừng mắt nhìn Trương Sơ Tâm cái, “Cái gì mà bạn bè bình thường hả? Người ta đối với con có ý gì, con còn giả vờ biết?”

      Trương Sơ Tâm nhấp miệng, cạn lời.

      rất muốn chứng minh cho mẹ thấy, nhưng chứng minh cũng vô dụng.

      ~

      Lúc Trương Sơ Tâm vừa ra khỏi bệnh viện, đúng lúc chuông điện thoại vanng lên.

      nhìn màn hình báo cuộc gọi đến, trán liền nhăn lại, nhận cuộc gọi, “Gọi tôi làm gì?”

      “Em ở đâu?”

      “Bệnh viện, thăm cha tôi.”

      ở gần đó, ở đấy chờ , đến đón em liền.”

      Hết chương 15
      Tôm Thỏ, IluvkiwiChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ
      Chương 16



      Lúc Thẩm Chi Niên lái xe lại đây, từ xa thấy Trương Sơ Tâm cúi đầu, chơi điện thoại.

      chơi đến để ý xung quanh, thậm chí Thẩm Chi Niên chạy xe trước mặt cũng phát .

      Cho đến khi bấm còi, mới ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Chi Niên xuống xe.

      Trương Sơ Tâm hơi ngẩn ra chút, “ tìm tôi… có việc gì sao?”

      Thẩm Chi Niên ‘ Ừ ’ tiếng, lại : “Em chờ , mua chút đồ .”

      xong liền thẳng vào bệnh viện.

      Lúc ra, trong tay xách theo túi thuốc. Trương Sơ Tâm tò mò hỏi, “Thuốc của sao?”

      phải, là thuốc của mẹ , mẹ bị đau đầu.”

      “Mẹ ?”

      Thẩm Chi Niên gật đầu, lên hai bước mở cửa xe, “Lên xe , thăm mê .”

      Trương Sơ Tâm kinh ngạc mở to hai mắt, “ đừng có giỡn nha!” còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cái gì hết, làm sao mà gặp mẹ được?

      Trương Sơ Tâm lắc đầu, “Tôi muốn , tôi được ?”

      “Trương Sơ Tâm, chúng ta từng thoả thuận, em đừng quên.” Thẩm Chi Niên nhìn , sắc mặt tốt chút nào.

      “Nhưng tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.” Làm sao mà gặp mẹ nhanh như vậy? Tuy chỉ là giả, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

      “Còn phải chuẩn bị cái gì sao?” Thẩm Chi Niên nhìn cái, trực tiếp tới, đẩy mạnh vào trong xe, “Ngồi đó cho .”

      đóng cửa lại, xoay người vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế tài xế ở kế bên.

      “Khi gặp mẹ cần ?”

      cần gì hết, chỉ cần đủ tình bể bình là được rồi.”

      Thể thương?!! Trương Sơ Tâm mở to hai mắt, “!”

      Thẩm Chi Niên nhướng mày, nghiêng đầu nhìn , “Em phải là diễn viên sao? phải vai gì cũng diễn sao?”

      “…”

      Thẩm Chi Niên xem trong chốc lát, đột nhiên cúi người lại gần , hai người rất gần nhau, đôi môi cơ hồ dán vào nhau, gian bên trong xe chật chội, thậm chí có thể nghe thấy hơi thở mỏng manh của nhau.

      Cả người Trương Sơ Tâm cứng lại, căng thẳng , “ muốn làm gì?!”

      Ánh mắt của Thẩm Chi Niên sâu nhìn , lâu sau, mới cười khẽ tiếng, “Ngủ cũng ngủ rồi, em còn sợ cái gì?”

      Trương Sơ Tâm ngơ ngẩn, mắt trợn tròn.

      Giây tiếp theo, liền nghe thấy tiếng động , là tiếng của dây an toàn được thắt.

      “Thắt dây an toàn thôi, em cho rằng muốn làm gì?” Trong ý còn mang theo ý cười cưng chiều.

      Trương Sơ Tâm khiếp sợ, ngay sau đó liền phản ứng, đột nhiên đẩy ra, “Đừng dựa gần tôi, dơ bẩn!”

      Cả người Thẩm Chi Niên cứng đờ, trong mắt nháy lên tia đau đớn.

      Trương Sơ Tâm ngồi thẳng lên, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, “Lái xe , tối nay tôi còn có việc nữa.”

      ~

      Mẹ Thẩm Chi Niên ở trong khu biệt thư vùng ngoại ô thành phố.

      Lúc Thẩm Chi Niên cùng Trương Sơ Tâm đến, bà dẫn nước tưới hoa trong sân.

      Người hầu nhìn thấy xe Thẩm Chi Niên vào ở xa xa, vội vàng tiến lên nhắc nhở, “Bà chủ, cậu chủ trở lại.”

      Lâm Vân biết hôm nay con trai đem bạn về nhà, ánh mắt liền sáng lên, mặt ra vẻ tươi cười, liền đứng lên, đưa ống nước cho người hầu.

      Xe tiến vào trong sân, Lâm Vân qua, qua kính cửa xe nhìn thấy Trương Sơ Tâm, bà mỉm cười đứng chờ ở bên cạnh.

      Thẩm Chi Niên đậu xe lại, xuống xe liền đến qua cửa của ghế cạnh tài xế, đích thân mở cửa cho Trương Sơ Tâm.

      Mặt Trương Sơ Tâm lên ý tứ gì, lúc khom người đỡ bước xuống, ở bên tai giọng : “Diễn tốt vào nào.”

      Trương Sơ Tâm bất động mặt trắng bệch trừng mắt với , hai giây sau, hít vào hơi sâu, miệng liền xuất nụ cười tiêu chuẩn.

      Thẩm Chi Niên kéo tay đến trước mặt Lâm Vân.

      Lâm Vân nhìn Trương Sơ Tâm, hơi ngẩn ra chút, qua hồi lâu mới mở miệng, “Con là…… Là Trương Sơ Tâm à?”

      Lâm Vân biết Trương Sơ Tâm. Bởi vì, việc trước kia Trương Sơ Tâm thích Thẩm Chi Niên, có việc gì liền chạy đến nhà bà, dù chưa vào nhà lần nào, nhưng cũng đến nhiều nên Lâm Vân cũng biết.

      Ngày đó là sinh nhật Thẩm Chi Niên, Trương Sơ Tâm cũng đến tặng bánh kem, nhưng sau đó liền bị con trai bà đuổi .

      Đương nhiên, sau khi Trương Sơ Tâm về rồi, trong lòng Thẩm Chi Niên cũng khó chịu. Giữa trưa hôm đó, Lâm Vân làm bàn ăn, hình như hề đụng đũa nào.

      Khi đó, Lâm Vân nhịn được hỏi con trai câu, “Con thích đứa đó sao?”

      Người thiếu niên tự ti bị mẹ nhìn thấu tâm tư, trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Qua lâu, mới nhàng gật đầu.

      Lâm Vân : “Con bé nhìn có vẻ là con nhà giàu có.”

      Thẩm Chi Niên trầm mặc, gì.

      Khi ấy, Lâm Vân cũng phản đối con trai sớm, chỉ là lo lắng nhắc nhở câu, “Chuyện tình , còn đến việc môn đăng hộ đối nữa, người ta là thiên kim nhà giàu có, những người như chúng ta thể trèo cao được.”

      Câu lòng này của Lâm Vân, giống như cây dao đâm vào lòng Thẩm Chi Niên.

      Hình như từ đó về sau, Thẩm Chi Niên càng trở nên trầm mặc ít .

      Lâm Vân nhìn con trai cùng Trương Sơ Tâm nắm tay, có chút phản ứng kịp.

      Thẩm Chi Niên nắm tay Trương Sơ Tâm đến trước mặt Lâm Vân, “Mẹ, Sơ Tâm, hai người có quen biết rồi à.”

      Đôi mắt Trương Sơ Tâm cong cong cười, ngọt ngào tiếng, “Dì.”

      Thẩm Chi Niên nhéo bàn tay , “Còn gọi là dì sao?”

      Ở trong lòng Trương Sơ Tâm thầm mắng Thẩm Chi Niên câu, nhưng mặt lại bày ra nụ cười càng cười càng ngọt, thuận theo hô tiếng, “Mẹ.”

      Thẩm Chi Niên vui vẻ, trong ánh mắt nhìn Trương Sơ Tâm đều tràn đầy ý cười.

      Lâm Vân càng ngốc, còn chưa kịp hỏi hay cài gì, Thẩm Chi Niên nhanh miệng giải thích, “Mẹ, con cùng Sơ Tâm đăng kí kết hôn, đây là con dâu của mẹ đó.”

      Lâm Vân giựt giựt khoé miệng, trong nhất thời tìm ra được lời nào để .

      Vẻ mặt của mẹ làm cho có chút xấu hổ. Trương Sơ Tâm đứng tại chỗ, chân tay luống cuống, ngây ngô cười.

      Thẩm Chi Niên tiếp tục lén lút nhéo tay , : “ vào trước .” xong, liền ôm eo vào bên trong.

      Khi Thẩm Chi Niên ôm , bỗng nhiên Trương Sơ Tâm liền nhớ đến việc ở văn phòng của vào buổi sáng, trong lòng có chút thoải mái, theo bản năng mà muốn trốn khỏi vòng tay .

      Thẩm Chi Niên cảm thấy muốn trốn , liền ôm chặt hơn.

      Hai người ôm nhau chặt, Lâm Vân theo phía sau, chỉ cảm thấy hai người thương nhau vô cùng. Lại biết Thẩm Chi Niên dán vào lỗ tai của Trương Sơ Tâm giọng : “Em dám trốn chút, xem có ăn em .”

      Trái tim Trương Sơ Tâm run rẩy, “Thẩm Chi Niên, ngờ lại lưu manh như vậy?”

      Hết chương 16
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ

      Chương 17



      Thẩm Chi Niên ôm Trương Sơ Tâm vào phòng, làm bộ dạng nhau nồng cháy.

      lâu sau Lâm Vân mới phục hồi tinh thần lại. Bà ngay cả mơ cũng ngờ tới được, con trai bà có thể cùng Trương Sơ Tâm ở bên nhau, ra lúc trước nó cũng hề đề cập tới việc cùng con bé nhau bao giờ.

      Trương Sơ Tâm vẫn mang vẻ mặt mỉm cười, có chút bối rối ngồi ở sô pha.

      Lâm Vân định thần, ngồi vào chỗ cạnh bên Trương Sơ Tâm, kéo tay , giọng điệu quan tâm hỏi: “Sơ Tâm, con thích uống gì? Trong nhà gì cũng có, mẹ kêu người làm cho con.”

      Lâm Vân vô cùng nhiệt tình, làm cho Trương Sơ Tâm có chút thụ sủng nhược kinh, cười : “ cần đâu… Mẹ, thực cần, con uống nước lọc là được rồi.”

      Câu của còn chưa dứt, Thẩm Chi Niên nghiêng đầu qua: “ ấy uống sữa chua, trong nhà có vị đào (trong convert là hoàng đào, mình cũng biết dịch sao cho đúng nên theo cảm tính) mẹ?”

      Lâm Vân ngẩn ra, “À, hình như là có vị đào! được, để mẹ mua!”

      Trương Sơ Tâm còn suy nghĩ biết từ khi nào mà Thẩm Chi Niên biết thích sữa chua vị đào liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, bị nhiệt tình của Lâm Vân sợ hãi, lập tức đứng lên, vội vàng kéo tay bà, “Mẹ, cần vội vàng như vậy! Con uống nước lọc là được rồi…”

      “Để mua cho.” Thẩm Chi Niên cũng đứng lên.

      cần…” Trương Sơ Tâm nhíu mày chặt lại, đưa lưng về phía Lâm Vân, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Chi Niên, “Đừng vội, tôi cũng muốn uống.”

      Thẩm Chi Niên lại nghe, ôm đến cửa, khi ra ngoài rồi mới quay đầu với Trương Sơ Tâm: “Em vào ngồi với mẹ chút, nhanh về thôi.”

      Trương Sơ Tâm ngẩng đầu nhìn , cau mày, “ muốn uống mà.”

      Giọng dần, rồi lại nhịn được hỏi , “Làm sao biết tôi thích uống sữa chua vị đào?”

      Thẩm Chi Niên nhướng mày, “ phải trước kia em thường uống sao?”

      Trương Sơ Tâm híp mắt nhìn chút, “ ngờ là lại thầm theo dõi tôi lâu như vậy? Biết tôi thích ăn chocolate còn biết tôi thích uống sữa chua vị đào?”

      Thẩm Chi Niên cười khẽ, bỗng nhiên kề sát lỗ tai , giọng : “ còn biết em là 32A~”

      Trái tim Trương Sơ Tâm run rẩy, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, tay đẩy ra, “ bậy! ràng là tôi có…”

      Thẩm Chi Niên nhướng mày cười khẽ, “Có bao nhiêu?”

      Mặt Trương Sơ Tâm đỏ lên, đấm cái lên ngực Thẩm Chi Niên, “ liên quan đến chuyện của !”

      Thẩm Chi Niên thuận tay nắm lấy cái tay của , nhìn , “Trương Sơ Tâm…”

      Đột nhiên trở nên nghiêm túc, Trương Sơ Tâm cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: “Làm gì?”

      Cổ họng Thẩm Chi Niên lăn lộn chút, cuối cùng lại là lắc đầu, “ có việc gì, trở lại nhanh thôi.” giơ tay sờ đầu Trương Sơ Tâm, xoay người ra ngoài.

      Trương Sơ Tâm nhìn bóng dáng , có chút ngây ra. biết vì sao, bỗng cảm thấy Thẩm Chi Niên trở nên dịu dàng vô cùng. nhịn được, lấy tay sờ chỗ vừa chạm vào đầu , trong lòng chợt run lên.

      Quay lại phòng khách, Lâm Vân còn ở đây. Trương Sơ Tâm hỏi người làm mới biết được bà vào nhà bếp.

      Trương Sơ Tâm vào trong nhà bếp, vừa vào thấy Lâm Vân lấy đồ trong tủ lạnh.

      đến cạnh bà, hỏi: “Mẹ, mẹ muốn lấy cái gì? Để con lấy giúp mẹ!”

      Lâm Vân thấy là Trương Sơ Tâm đến, mặt liền xuất nụ cười, “Mẹ muốn lấy dâu tây rửa, là ngày hôm qua mới hái trong vườn, vẫn còn tươi lắm.”

      “Mẹ, cần đâu, cần như vậy.” Trương Sơ Tâm thấy Lâm Vân đối với bản thân tốt như vậy, trong lòng có chút áy náy. Cuối cùng, vẫn là bà lòng muốn có con dâu nhưng nếu biết chỉ là giả thôi, biết bà đau lòng đến độ nào.

      Lâm Vân lấy dâu tây ra, vừa rửa dâu tây cẩn thận vừa tán dốc với Trương Sơ Tâm, “Sơ tâm, con với A Niên nhau từ lúc nào?”

      Trương Sơ Tâm đứng bên cạnh, chớp chớp mắt, trả lời: “Gần đây thôi ạ… Khoảng mấy tháng.”

      Lâm Vân thở dài, “Đứa A Niên này cũng là, cái gì cũng giấu mẹ, ngay cả chuyện này mấy tháng trước mẹ cũng nghe nó đến chút nào.”

      Trương Sơ Tâm cười cười, chuyện.

      Lâm Vân lại : “Sơ Tâm à, thấy con cùng A Niên ở bên nhau, mẹ rất vui vẻ, đứa này trước kia…”

      “A! Nước sôi rồi kìa!” Nước đun bếp, sôi ùng ục, nước sôi đến nỗi trào ra ngoài, Trương Sơ Tâm vội vàng chạy tới, theo tự nhiên lấy tay cầm nắp của nồi, lại biết nắp nồi rất nóng, đau đến nỗi lập tức buông ra, cái nắp nồi liền rơi xuống đất.

      “Có sao ?” Lâm Vân hoảng sợ chạy tới, tay tắt bếp. liền lôi tay Trương Sơ Tâm nhìn, giọng lại tiếng, “Ai nha, đều phỏng sưng hết rồi, trong nhà có cao trị phỏng, theo mẹ lên lầu, mẹ lấy thoa cho con.” xong liền kéo Trương Sơ Tâm ra bên ngoài.

      “Mẹ, có gì đâu, chút là khỏi rồi…” Trương Sơ Tâm sốt ruột , cảm thấy mình giống như sắp chết tới nơi, chỉ là phỏng do cầm nắp nồi thôi mà?!!

      Lúc Lâm Vân kéo Trương Sơ Tâm ra ngoài phòng khách, vừa lúc Thẩm Chi Niên trở về, thấy như vậy liền hỏi: “Làm sao vậy?”

      Lâm Vân lập tức : “Tay của Sơ Tâm bị bị phỏng…”

      Lời còn chưa xong, Thẩm Chi Niên nhanh chân chạy tới, lo lắng vô cùng, “Vì sao lại bị phỏng?”

      kéo tay Trương Sơ Tâm lên, nhìn thấy mảng mảng đo đỏ sưng lên, trong lòng lập tức đau, nhịn được câu, “Sao lại cẩn thận như vậy?”

      “Tôi có gì…” Theo bản năng Trương Sơ Tâm muốn rút tay mình ra.

      “Đừng lộn xộn!” Thẩm Chi Niên trừng mắt với cái, kéo lên lầu.

      Lên lầu, Trương Sơ Tâm bị Thẩm Chi Niên ép ngồi giường. Ngón tay bắt đầu nóng rát, ra vẫn thấy có chút đau.

      nhìn Thẩm Chi Niên cầm cao trị phỏng đến, khẩn trương đến nổi ngón tay cũng cứng lại, “… Có đau ?”

      “Biết đau mà còn cẩn thận như vậy?”

      “Thẩm Chi Niên, mắng tôi liền vui đúng ?”

      Thẩm Chi Niên liếc nhìn cái, bắt lấy tay , thoa thuốc mỡ.

      Trương Sơ Tâm khẩn trương muốn rút tay, Thẩm Chi Niên dở khóc dở cười, “Em khẩn trương như vậy làm cái gì? muốn thoa thuốc sao?”

      Trương Sơ Tâm lắc đầu, “ có.”

      Thẩm Chi Niên ngẩng đầu nhìn , lâu sau, khẽ thở dài tiếng : “Đừng sợ, lát nữa thoa lên bị lạnh, nhưng đau.”

      “ A—”

      Trương Sơ Tâm do dự chút, rốt cuộc duỗi thẳng tay cho .

      Thẩm Chi Niên cẩn thận thoa thuốc cho , “Đau ?”

      Trương Sơ Tâm lắc đầu, “ đau.” nhìn bộ dáng chuyên chú của , trong lòng run lên chút.

      Thẩm Chi Niên ôn nhu như vậy, ngay cả trong mơ của cũng chưa từng xuất . nhìn , mấp máy môi, vẫn nhịn được hỏi câu, “Thẩm Chi Niên, có uống lộn thuốc ?”

      Hết chương 17
      Tôm Thỏ, IluvkiwiChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ
      Chương 18



      Thẩm Chi Niên hơi nhíu mắt lại.

      Trương Sơ Tâm rụt tay lại, nhịn được trêu chọc, “Thẩm Chi Niên, của tại dịu dàng hơn trước rất nhiều.”

      Thẩm Chi Niên giương mắt nhìn , “Vậy như thế nào?Thích như vậy sao?”

      Trương Sơ Tâm ngơ ngẩn nhìn .

      Bỗng nhiên cúi người đến gần , rất gần.

      Trương Sơ Tâm sợ tới mức chạy đến phía bên kia của giường, chống tay đỡ thân người, phải cố gắng lắm mới ngã xuống.

      Thẩm Chi Niên càng dựa càng gần, Trương Sơ Tâm cảnh giác nhìn , “ muốn làm gì?”

      Thẩm Chi Niên trả lời, tiếp tục dựa gần hơn, Trương Sơ Tâm lui cũng thể lui, tay thể chống đỡ nữa, liền ngã xuống giường.

      Thẩm Chi Niên cúi người xuống, tay chống ở hai bên của Trương Sơ Tâm như chiếc lồng, khóe miệng cong cong cười, kề sát môi , dường như áp vào nó, thầm, “Trương Sơ Tâm, em như vậy … là muốn ám chỉ làm gì?”

      ‘ Ám chỉ em ! ’ Trương Sơ Tâm vừa tức vừa bực, làm sao mà biết lại nằm giường đâu!!!

      đẩy , “Thẩm Chi Niên, mau đứng lên!”

      Thẩm Chi Niên nhúc nhích, ngược lại càng dựa gần hơn, đôi môi lạnh lẽo nhàng chạm vào chop mũi .

      Vừa ngứa vừa lạnh, cả người Trương Sơ Tâm chịu được run chút, ngón tay nắm chặt lấy ga giường.

      Trong mắt Thẩm Chi Niên mang theo ý cười, nhìn : “Trương Sơ Tâm, chúng ta ngủ cũng ngủ rồi, bằng thử xem thế nào?”

      Trong lòng Trương Sơ Tâm nhảy dựng, “Thử… Thử cái gì?”

      “Thử xem chúng ta có thể giả thành luôn .”

      Trương Sơ Tâm khiếp sợ nhìn . Lời này của , là có ý gì? muốn cùng giả thành sao? phải chỉ là kết hôn giả sao? phải ghét sao?

      Thẩm Chi Niên thấy nửa ngày cũng có trả lời, trong lòng cũng có chút khẩn trương, lại : “ ra, ngủ với em, nên phải chịu trách nhiệm.”

      Chịu trách nhiệm?

      Trong lòng Trương Sơ Tâm cười lạnh tiếng, tất thảy mong đợi đều biến mất trong khắc, dùng sức đẩy ra, xoay người xuống giường, “Lên giường liền phải chịu trách nhiệm, người Thẩm tiên sinh phải chịu trách chắc ít nhỉ.”

      Thẩm Chi Niên hơi khép mắt lại, “ nhiều lắm, chỉ có người mà thôi.”

      Trương Sơ Tâm giật mình, quay đầu lại nhìn , hỏi: “ có tình nhân gì à?”

      “Em cảm thấy là loại người tuỳ tiện lên giường với người khác sao? Trương Sơ Tâm, cho dù em tin cũng phải tin ánh mắt của mình chứ?”

      mặt Trương Sơ Tâm lên tia chua xót, “Tôi tin ánh mắt của tôi, vì nếu tôi tin mắt trước kia thích .”

      Thích người thích mình.

      xong, cất bước ra ngoài. Những ngón tay nắm chặt lấy nhau, trong lòng : dối dối! Còn với như vậy, thế thanh sáng nay nghe ở văn phòng như thế nào, là giả ư?

      Trương Sơ Tâm mới vừa xuống lầu, Lâm Vân liền vẫy tay gọi , “Sơ Tâm, thoa thuốc chưa con?”

      Trương Sơ Tâm cười trả lời, “Dạ rồi.”

      “Vậy mau xuống đây ăn cơm.” xong, bà lại ngẩng đầu kêu, “A Niên, xuống lầu ăn cơm.”

      Thẩm Chi Niên chuẩn bị ra khỏi phòng điện thoại Trương Sơ Tâm kêu lên.

      Điện thoại của đặt trong túi, qua mở túi, chuẩn bị giúp đem điện thoại xuống lầu, lại lơ đãng nhìn lên màn hình điện thoại.

      Mấy chữ ‘ Hàn Thời Mặc ’ này, đâm vào trái tim .

      do dự trong chốc lát, liền ấn trả lời.

      “Sơ Tâm, kiếm đủ tiền rồi, năm trăm vạn đúng ? Em cho số tài khoản, chuyển tiền ngay cho em!” thanh của Hàn Thời Mặc đầu bên kia của điện thoại truyền đến.

      Thẩm Chi Niên cầm điện thoại đến trước cửa sổ, giọng trùng xuống, “Hàn Thời Mặc, tôi là Thẩm Chi Niên.”

      Đầu bên kia, Hàn Thời Mặc nghe thấy câu này, nhíu mày chặt, “Thẩm Chi Niên… Tại sao điiện thoại của Sơ Tâm lại ở chỗ của ? Hai người ở cùng nhau?”

      ấy ở dưới lầu, cùng mẹ tôi ăn cơm. À, chắc biết, tôi và ấy kết hôn rồi. Chuyện tiền nợ kia, tôi trả hết rồi, tôi cũng thay mặt Sơ Tâm cảm ơn giúp đỡ.”

      “Thẩm Chi Niên, mẹ nó, vậy là có ý gì?!” Hàn Thời Mặc giận dữ.

      có ý gì, chỉ là muốn với chuyện vui này thôi. Tôi còn có việc, xin cúp trước.” Thẩm Chi Niên xong, liền cúp điện thoại, còn thuận tay xoá nhật kí cuộc gọi.

      Lúc xoay người bỏ điện thoại lại vào trong túi , cẩn thận làm rơi hộp thuốc trong túi. khom người nhặt, lúc nhìn thấy mấy chữ “Thuốc tránh thai khẩn cấp” hộp thuốc, chân mày liền giật giật.

      đứng lên, đem hộp thuốc thảy vào thùng rác.

      ~

      Lúc Thẩm Chi Niên xuống lầu, Trương Sơ Tâm cùng Lâm Vân ngồi vào bàn ăn trước.

      “A Niên, mau tới đây.”

      “Dạ.” Thẩm Chi Niên lên tiếng, đến chỗ bên cạnh Trương Sơ Tâm, kéo ghế ra ngồi xuống.

      Trương Sơ Tâm làm như thấy , cúi đầu ăn.

      bàn đồ ăn đều là món Trương Sơ Tâm thích ăn, chỉ là bữa cơm thôi nhưng đầy đủ các món ăn khiến người ta vô cùng ngon miệng.

      Nhưng mà, dù có ngồi bên cạnh nhưng Thẩm Chi Niên vẫn buồn bực, nghĩ đến việc Trương Sơ Tâm dám giấu uống thuốc tránh thai, trong lòng liền cồn cào khó chịu.

      “A Niên, con cũng đừng nhìn Sơ Tâm mãi, ăn nhiều chút.” Lâm Vân thấy Thẩm Chi Niên nhìn chằm chằm Trương Sơ Tâm, nhịn được cười trêu ghẹo.

      Trương Sơ Tâm ngước mắt nhìn , giọng : “Nghe rồi phải ? Đừng chỉ nhìn tôi như vậy, mau ăn cơm .”

      Thẩm Chi Niên nghiêng đầu, kề miệng sát lỗ tai , giọng : “ muốn ăn cơm, muốn ăn em.”

      “Khụ khụ…” Trương Sơ Tâm uống canh, nghe thấy câu này, đột nhiên ho khan lên, khuôn mặt nhắn trắng nõn trong nháy mắt liền trở nên đỏ bừng.

      Rốt cuộc Thẩm Chi Niên cũng cười tiếng, thân mật giúp vuốt lưng, giọng , “Đừng kích động như vậy, chỉ là muốn ăn em thôi, cũng phải bây giờ, em lại kích động cái gì?”

      “Ai kích động chứ!” Trương Sơ Tâm trợn tròn mắt, hung hăng trừng . cảm thấy mình là oan uổng muốn chết!

      Mấy năm gặp, Thẩm Chi Niên trở nên như vậy khiến quen! Thiếu niên trầm mặc ít của trước kia, khi nào trở nên lưu manh như vậy?

      Lâm Vân ngồi ở xa, nghe thấy hai người bọn họ cái gì, nhưng xem bộ dáng thân mật kia, trong lòng vô cùng vui mừng. Bà nhịn được cảm khái, “Sơ Tâm, được nhìn thấy con và A Niên ở bên nhau là mẹ an tâm rồi.” xong dường như bà lại ngĩ tới gì đó, “Đúng rồi, hai người các con chỉ mới đăng kí thôi phải , còn chưa làm hôn lễ? Còn mau làm, mẹ xem lịch rồi, mùng tám tháng sau là ngày hoàng đạo, bằng liền tổ chức vào tháng sau !”

      đến hôn lễ, Lâm Vân càng kích động. Con trai của bà, nhìn thấy con trai mình lấy được người nó , người làm mẹ như bà ra vui mừng vô cùng.

      Nhưng mà, Trương Sơ Tâm sợ tới mức liên tục xua tay, “ … Mẹ, con… Con cùng Thẩm Chi Niên có dự định tổ chức hôn lễ ạ…” , nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Chi Niên, “Đúng ? ,!”

      câu “ ” của Trương Sơ Tâm nghe cảm thấy như nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi Thẩm Chi Niên nghe, trong lòng vẫn cảm thấy giống như được mật ngọt chảy qua, nhướng mày, “Tổ chức chứ? Làm sao mà tổ chức? cái kiểu Tây cái truyền thống, du lịch vào tuần trăng mật, thể thiếu cái nào.”

      “Đúng vậy! Chuyện vui như vậy. làm sao mà ăn mừng lớn được chứ!” Lâm Vân kích động nỗi đập tay lên bàn, đứng lên, “Mẹ phải tìm công ti tổ chức hôn lễ đây!” , liền kích động chạy lên lầu.

      Thẩm Chi Niên nhìn bóng dáng của mẹ mình, nghiêng đầu nhìn Trương Sơ Tâm, “Mẹ thuộc phái hành động.”

      Trương Sơ Tâm trừng mắt nhìn , “Thẩm Chi Niên, đừng quậy nữa được ? Chúng ta chỉ là kết hôn giả, còn muốn quậy đến khắp nơi đều biết sao?”

      “Trước buổi tối hôm qua, đúng là giả kết hôn. Nhưng sau tối đó, chính là .”

      “…”

      “Trương Sơ Tâm, biết tại em thích , nhưng mà… Thời gian sau này còn dài, bằng, thích lần nữa .”

      Trương Sơ Tâm nhìn chằm chằm, trầm mặc trong chốc lát. lâu sau, mới mở miệng hỏi, “Cho nên như thế nào? Thẩm Chi Niên, tại thích tôi sao?”

      Thẩm Chi Niên nhìn lâu, có phủ nhận, “Đúng vậy, rất thích em.”

      “Bởi vì cùng tôi lên giường sao?”

      “Trương Sơ Tâm…”

      “Ngưng! Thẩm Chi Niên, tôi muốn nghe chuyện!” Cảm xúc Trương Sơ Tâm có chút tốt, hít vào hơi sâu, mới tiếp tục : “Thẩm Chi Niên, tôi mặc kệ có thích tôi hay , hay là vì bất kì nguyên nhân nào khác mà muốn cùng thức hoá mối quan hệ này. Nhưng tôi cho biết, tôi thích , cũng đừng với rằng hãy thử gì đó nữa. thích chính là thích, từ thời khắc tôi quyết định từ bỏ , cũng có nghĩ sau này lại con đường này.” đứng lên, “Vẫn nên giữ nguyên hợp đồng đó , khi tôi trả hết tiền cho , chúng ta li hôn.”

      Hết chương 18
      Tôm Thỏ, IluvkiwiChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :