1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thích em như thế - Đào Tiểu Cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ
      Chương 11



      Lúc xếp hàng tính tiền, Thẩm Chi Niên xách theo rổ đứng ở phía trước. Trương Sơ Tâm nhìn cái rổ đầy chocolate phát ngán.

      “Còn chưa đủ?” Thẩm Chi Niên thấy Trương Sơ Tâm nhìn chằm chằm rổ chocolate, cho rằng còn muốn nữa, cất bước trở về lại lấy mấy hộp.

      Trương Sơ Tâm sợ tới mức vội vàng bắt lấy , “Đủ rồi!” Ngừng lát, mới : “ là quá nhiều rồi, ừ… Tôi là diễn viên, ăn nhiều mập đó.”

      Thẩm Chi Niên hừ hừ, lời mang chút cười cợt, “Diễn viên bị đuổi khỏi đoàn phim vào nửa đêm?”

      Trương Sơ Tâm nhíu mày chút, “Tại sao cứ phải chọc vào vết thương của người khác vậy hả?”

      Thẩm Chi Niên liếc nhìn , “ cho rằng em để bụng.”
      Trương Sơ Tâm rũ mắt, .

      để bụng sao? để bụng ư? Mỗi bộ phim đều nghiêm túc chuẩn bị , nỗ lực diễn đạt, cuối cùng nhận lại là việc bị đoàn phim đổi. thường an ủi chính mình cần để ý, cuộc sống này vốn dễ dàng rồi.

      Trả tiền xong, Trương Sơ Tâm theo Thẩm Chi Niên trở về.

      Siêu thị này là cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bên ngoài lúc này khuya.

      Thẩm Chi Niên trước, bước bằng ba bước của Trương Sơ Tâm, mặc dù cố bước chậm lại, chờ đến lúc quay đầu, Trương Sơ Tâm tụt lại khoảng lớn phía sau.

      quay đầu lại, mới phát Trương Sơ Tâm ngừng trước quán nướng BBQ ven đường.

      Thẩm Chi Niên cụp mắt, “Em làm gì vậy hả?”

      “Tôi có thể ăn được ?” tại xu dính túi, dùng ánh mắt mong đợi nhìn .

      Thẩm Chi Niên nhăn mày. bước về phía , lôi kéo tay của Trương Sơ Tâm .

      “Tôi đói bụng!” Trương Sơ Tâm lớn.

      “Đói bụng về nhà ăn, trong nhà cái gì đều có.”

      “Tôi muốn ăn cái này.” Trương Sơ Tâm chỉ vào sạp thịt nướng BBQ, “Ăn cái này mà, món sườn này nè, tôi rất thích.”

      “Trương Sơ Tâm, rất vệ sinh, nhớ trước kia em bao giờ ăn quán ven đường.” Thẩm Chi Niên cau mày.

      “Trước kia là trước đây, cho rằng tôi còn là thiên kim tiểu thư?” Trương Sơ Tâm quay đầu lại liền cầm lấy cái khay, “Coi như tôi mượn , lúc về trả tiền.”

      Thẩm Chi Niên nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi, “Còn nợ tiền nữa? Trương Sơ Tâm, em có muốn trả tiền ? sợ là ngay cả tiền lời em cũng trả nỗi đâu.”

      Trương Sơ Tâm ngây người trong cái chớp mắt, rất muốn phản bác lại , nhưng có tự tin. Đúng như vậy, xét tình hình tại của , còn mượn thêm tiền nữa? ngàn vạn, sợ là trả đến hết đời này cũng hết.

      trả lời, xoay người, tìm ghế ngồi xuống.

      Thẩm Chi Niên theo ngồi xuống.

      Hai người ngồi đối diện nhau, lại trầm mặc chuyện.

      rất nhiều năm liên lạc với nhau, đột nhiên có quan hệ vợ chồng như vậy, ít nhiều vẫn thích ứng. Ở thời điểm thích nhất, ngay cả cái liếc mắt của cũng có được. Ở thời điểm tình cảm phai nhạt, lại cùng kết hôn.

      Trương Sơ Tâm cảm thấy, chuyện này còn hoang đường hơn việc nằm mơ.

      “Trương Sơ Tâm.”

      “Hả?”

      “Em cò đem hộ khẩu theo người ?”

      Trương Sơ Tâm nghe , bàn tay hơi hơi siết lại, “ có.”

      “Ở nhà cho thuê à?”

      “Ân…Đúng vậy.”

      “Ngày mai cho người đến lấy, Cục Dân Chính lãnh chứng.”

      Trương Sơ Tâm cau mày, “ cần lãnh chứng được ? phải làm mà, hà tất…”

      “Mẹ kiểm tra!” Thẩm Chi Niên cắt ngang lời . Từ lúc đồng ý kết hôn cùng , có ý định thả nữa.

      Trương Sơ Tâm lay chuyển được , lĩnh chứng lĩnh chứng, cùng lắm đến lúc đó kí giấy li hôn!

      Ăn xong đồ nướng BBQ về nhà, gần rạng sáng.

      Trương Sơ Tâm mệt rã rời, phát nhảy lên sô pha dễ thương.

      “Đừng nằm ở chỗ này, bị cảm đó.”

      đừng đụng tôi, tôi muốn ngủ ở đây……”

      “Trương Sơ Tâm —”

      “Thẩm Chi Niên, mẹ ở đây, chắc hôm nay cũng bắt tôi ngủ chung phòng với chứ?” Trương Sơ Tâm từ sô pha ngồi dậy, có chút mệt mỏi.

      “Có phòng dành cho khách, em ngủ ở đó , đừng ngủ ở sô pha.”

      Trương Sơ Tâm nhìn Thẩm Chi Niên. Lần này gặp lại, tựa hồ Thẩm Chi Niên giống như trước kia, vậy mà lại quan tâm đến ?

      Sợ bị cảm mạo, cũng coi như là quan tâm?

      biết có phải do thay đổi hoàn cảnh hay , Trương Sơ Tâm nằm giường, lăn qua lộn lại mà ngủ được.

      Lúc bốn năm giờ, bụng lại đau lên. cuộn tròn người, lúc đầu còn có thể chịu đựng, nửa giờ sau là đau quá rồi, giống như ruột đều quặn lại.

      hết chịu nổi rồi, lấy điện thoại gọi điện cho Thẩm Chi Niên.

      Thẩm Chi Niên cũng ngủ, ngồi ở ban công hút thuốc. Thấy chuông điện thoại rung, mắt giật giật cái, vừa cầm di động trả lời vừa ra khỏi phòng, “Làm sao vậy?”

      “Thẩm Chi Niên, tôi… tôi đau bụng …” Tiếng khóc của Trương Sơ Tâm cũng theo đó truyền qua đầu bên kia.

      Thẩm Chi Niên căng thẳng, “Em mở cửa cho , vào xem xem.”

      Hết chương 11

    2. sophie1193

      sophie1193 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Truyện dễ thương lắm. Cám ơn bạn làm truyện này nhé. Hy vọng bạn luôn có sức khoẻ và edit truyện tốt. Fighting.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ – CHƯƠNG 12


      Trương Sơ Tâm nghe thấy tiếng đập cửa, chống người bò dậy từ giường. sớm khoá cửa, có cách nào tiến vào.
      Cửa vừa mở ra, Trương Sơ Tâm liền ôm bụng ngồi xổm mặt đất.
      Thẩm Chi Niên tay ôm đứng dậy, đưa đến giường.
      Trương Sơ Tâm cuộn tròn thân mình, sắc mặt tái nhợt nhìn , “Nhà có thuốc trị về đường ruột ? Cho tôi xin vài viên.” Dạ dày của trước giờ vẫn tốt lắm, lần này nguyên nhân có thể là ăn thịt nướng BBQ.
      Giọng điệu của Thẩm Chi Niên có chút trách mắng, “Vừa rồi bảo em được ăn thịt nướng, em lại nghe lời ?”
      Trương Sơ Tâm nằm ở trong chăn, nghe mắng như thế, trong lòng liền có chút thoải mái.



      an ủi thôi, mở miệng ra liền mắng .
      cắn cắn môi, trừng mắt với cái, “Tôi đau lắm rồi, lấy thuốc cho tôi được sao?”
      có!” Thẩm Chi Niên nhíu mày, sau đó liền đứng lên, ra ngoài.
      Trương Sơ Tâm nhìn đột nhiên rời , sợ đến nỗi mở to hai mắt lên.
      Cái người này… Tính bỏ mặc chết ở đây luôn sao?!!!



      thể tin mà cứ nhìn chằm chằm phía cánh cửa, trong lòng luôn chờ Thẩm Chi Niên lấy thuốc cho , nhưng chờ rồi lại chờ, cũng quay lại, lại thể tiếng đóng mở của cửa chính, chắc chắn mua thuốc cho .



      Người này là giận chết được. Như vậy mà mặc kệ !



      cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, nhưng rốt cuộc vẫn là chịu nổi, thay quần áo đơn giản, lê thân xác suy yếu của xuống lầu.



      Thẩm Chi Niên mua thuốc dùm , tự mua.
      ôm bụng từng bước từng bước xuống lầu.
      “Trương Sơ Tâm! Em làm cái quái gì vậy hả!!” vừa bước xuống lầu quá hai bước, phía sau liền có tiếng hét giận dữ vang lên.
      Khuôn mặt Thẩm Chi Niên tối sầm lại, tay đem ôm lên.
      Trương Sơ Tâm nằm trong long ngực , khuôn mặt đau đến tái nhợt.
      “Đau thành như vậy còn chạy loạn, Trương Sơ Tâm, nhiều năm như vậy gặp, em vẫn như trước khiến người khác bớt lo được!” Thẩm Chi Niên ôm đem trở lại giường.
      Trương Sơ Tâm nằm cuộn tròn lại . nghe thấy Thẩm Chi Niên vậy, trong long vui vẻ chút nào, giận dỗi trả lời, “Trước kia tôi khiến người ta bớt lo hay bớt lo liên quan gì đến ? Tôi nhớ hình như lúc đó tôi cũng tìm gây phiền phức gì hết.”
      gây phiền phức gì sao? Từ lúc Trương Sơ Tâm xuất trong cuộc sống của , nó liền trở nên hỏng bét, tất cả mọi chuyện còn nằm trong khống chế của . chính là phiền phức của . từng cố gắng muốn thoát khỏi , nhưng sau khi thoát khoải , hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống sinh hoạt của , lại phát điên nhớ đến .



      ra có rất nhiều lời muốn với , nhưng những lời đó, chỉ có thể giữ bên miệng mà tểh ra. muốn cho biết, năm đó tự ti bao nhiêu. Tự ti như vậy, bần cùng, quá khứ thể làm gì, nguyện nhớ lại còn hơn, càng muốn cùng ai đến nó nữa, đặc biệt là đối với Trương Sơ Tâm… nên lời.
      nhìn trong chốc lát, lại bỗng nhiên đứng lên.
      Trương Sơ Tâm thấy sắp rời khỏi, mặt mũi đều trắng bệch, “Thẩm Chi Niên, muốn tôi chết sao! ra ghét tôi lắm đúng ? …”
      “Bác sĩ đến liền bây giờ, lấy cho em ly nước.” Thẩm Chi Niên cắt ngang nàng, rẽ cái, bóng dáng liền biến mất.
      “…”
      Trương Sơ Tâm uống nước xong, dạ dày ấm lên chút, quá đau như lúc trước.
      Thẩm Chi Niên nhìn , “Muốn uống nữa sao?”
      Trương Sơ Tâm lắc đầu.
      “Khoẻ hơn chút nào chưa?”
      chút.”
      Thẩm Chi Niên khẽ hừ tiếng, theo bản năng sờ sờ trán của , “Chờ chút nữa, bác sĩ đến liền.”



      Lúc tay Thẩm Chi Niên chạm vào trán của , người run lên cái, lòng cũng rung theo.



      Trong trí nhớ của , chưa từng đối với dịu dàng như vậy.
      Trương Sơ Tâm nhìn , nhất thời ra lời.
      Bác sĩ rất mau đến, khám cho Trương Sơ Tâm lúc, cho chút thuốc. Nửa tiếng chờ đợi, Trương Sơ Tâm sớm còn đau nữa.
      “Trương tiểu thư dạ dày tốt, cố gắng ăn những thức ăn đảm bảo vệ sinh ven đường, bằng nguy cơ dẫn đến viêm ruột rất lớn.”
      “Nghe thấy chưa, Trương Sơ Tâm?” Thẩm Chi Niên quay đầu lại trừng cái.
      vẫn còn trách chuyện ăn BBQ.
      Trương Sơ Tâm kéo chăn đắp lên, kéo lần là qua khỏi đầu, cũng trả lời vẫn đề của .
      Thẩm Chi Niên tiễn bác sĩ ra về. Lúc xuống lầu, bác sĩ hỏi , “Thẩm tiên sinh, thuốc lần trước cho còn ?”
      “Còn.”
      “Cậu nên uống đủ thuốc, thuốc hết rồi báo tôi để cho người lấy them, mỗi ngày nên uống đủ ba lần để có tác dụng…”
      Thẩm Chi Niên khẽ cười chút, “Cảm ơn ông, bác sĩ, tôi nhất định uống thuốc.”
      “A, vậy là tốt rồi, tôi đây, Thẩm tiên sinh cậu cũng cần tiễn nữa.”
      Thẩm Chi Niên nhìn bác sĩ ra về, lúc sau mới đóng cửa lại.
      đứng lát, rồi lại đến nhà bếp.



      Trong tủ lạnh, chất đầy cái bao thuốc trung y, bao rồi bao.
      lấy túi ra, cắt miệng túi, đổ vào ly nước, rồi đem vào lò vi sóng đun nóng.



      nhìn chằm chằm li nước thuốc màu đen ngòm, do dự hồi lâu, vẫn đem nó đổ .
      ghét uống thuốc.



      lên lầu, Trương Sơ Tâm vẫn đắp chăn, chắc là ngủ lúc nào hay rồi.



      qua, khẽ kéo chăn chút xem, Trương Sơ Tâm nhắm nghiền mắt, trán lại nhăn lại thành đường.
      nhỡ trước kia khi Trương Sơ Tâm ngủ, khuôn mặt luôn nét cười, khóe miệng hơi hơi cong. Nhớ cao trung năm ấy, áp lực học tập rất lớn nhưng vẫn phải chịu đựng, nhưng mỗi lần quay đầu lại, thấy Trương bộ dáng Sơ Tâm ngủ bàn, lại cảm thấy tất cả rồi tốt thôi. Vì muốn giữ mãi vẻ đẹp ấy, cho nên càng liều mạng đọc sách.
      “Trương Sơ Tâm.” ngồi ở mép giường, nhàng .
      Trương Sơ Tâm ngay cả chút phản ứng cũng có, ngủ rồi.
      Thẩm Chi Niên ngẩn ra trong chốc lát, nhịn được duỗi tay sờ trán , lại tiếp tục nhèng vuốt phẳng.
      ~
      Ngày hôm sau, từ sớm Trương Sơ Tâm rời khỏi giường, rửa mặt chút, mở cửa phòng xuống lầu.
      thẳng vào nhà bếp, chuẩn bị làm bữa sáng. sợ nhất là đói bụng, mỗi ngày ba bữa nhất định phải ăn đúng giờ, chỉ bỏ bữa thôi là hoa mắt choáng váng cả đầu.
      ở trong nhà bếp quan sát lượt, kéo cửa tủ lạnh ra, bên trong có nhiều nguyên liệu nấu ăn, chỉ có trứng gà, sữa bò, còn có ít rau cải.
      “Vừa nhìn là biết phải làm người ăn cơm ở nhà.” Trương Sơ Tâm nhịn được thầm câu, cầm hai quả trứng gà cùng sữa bò ra, lục tung cả nhà lên, từ tầng đến nhà dưới mới tìm được vài cây xúc xích.
      Mấy năm nay Thẩm Chi Niên cơ bản là người đơn, về đến nhà, cũng có ai gì với . Bất quá, quen với nhịp sinh hoạt như vậy, an tĩnh đến nỗi có thể ngeh được tiếng muỗi kêu, thế nên khi nghe tiếng lục đục trong nhà bếp do Trương Sơ Tâm truyền đến, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.
      — Đúng vậy, bây giờ Trương Sơ Tâm cùng ở chung chỗ, bao giờ đơn độc nữa.



      Lúc Thẩm Chi Niên rửa mặt xong xuống lầu, nghe thấy tiếng ca hát trong phòng bếp. quá hay, nhưng rất có sức sống.
      nhịn được kéo khoé miệng cười, thẳng đến phòng bếp.
      Trương Sơ Tâm mặc áo ngủ, mà mặc sơ mi trắng cảu Thẩm Chi Niên. Áo sơmi rất dài, miễn cưỡng che đến phần đùi của , lộ ra đôi chân trắng thon dài.
      Trương Sơ Tâm ở trước bếp bận rộn chiên xúc xích, bên vừa hát vừa nhảy qua nhảy lại, hề nhận ra phía sau có người
      Thẩm Chi Niên nhìn ngừng lúc lúc chân, yết hầu hơi hơi lên xuống chút, trong cơ thể thắp lên ngọn lửa. nhìn chằm chằm, lên tiếng.
      Trương Sơ Tâm đem xúc xích chiên thơm phức bỏ vào hai cái đĩa, trong đó có sẵn trứng gà chiên.



      đặt chảo xuống, chuẩn bị lấy xà lách đặt lên mỗi đĩa hai là. Ai mà biết khi quay người, lại thấy Thẩm Chi Niên đứng đằng sau , sợ tới mức lảo đảo lui hai bước, tay phải chống lên thành bếp.
      trợn tròn mắt, “ làm gì mà thấy hình nghe tiếng đứng ở sau tôi!”
      Thẩm Chi Niên nhướng mày, “Là chính em quá chăm chú, nghe thấy tiếng bước tới.”
      Trương Sơ Tâm phản bác lại, sau đó nghĩ đến vừa rồi ở trong tủ lạnh nhìn thấy mấy túi thuốc, tủ lạnh, hỏi: “Thuốc trong tủ lạnh đều là của à?”
      Thẩm Chi Niên ‘ Ừ ’ tiếng, đến quầy bar cạnh nhà bếp ngồi xuống.
      Trương Sơ Tâm mở cửa tủ lạnh, lấy vài miếng xà lách, thuận tay lấy túi thuốc ra.
      Thẩm Chi Niên thấy đồ cầm, trán nhăn chút, “Em lấy thuốc ra làm gì vậy?”
      “Cho uống chứ gì, tôi nhìn hạn sử dụng rồi, qua mấy ngày nữa là quá hạn.” , liền cầm kéo cắt túi thuốc, đem nước thuốc đổ vào ly, sau đó liền bỏ vào lò vi sóng đun nóng.
      Lúc Thẩm Chi Niên nghe thấy câu ‘ cho ngươi uống a ’ của , sắc mặt đột nhiên biến đổi, trán liền gắt gao mà nhíu lại.
      Trương Sơ Tâm đem đồ ăn chuẩn bị tới bàn.
      “Tủ lạnh nhà cái gì cũng có, chỉ có thể tạm ăn thôi, chờ tối nay tôi siêu thị mua về.” vừa vừa khuấy ly sữa bò của mình.
      Lò vi sóng vang lên tiếng, mở ra, đem nước thuốc được hâm nóng ra, lại bỏ thêm sữa bò vào.
      Xoay người, đem ly nước thuốc đưa đến trước mặt Thẩm Chi Niên, “ uống .”
      Thẩm Chi Niên cau mày, ghét bỏ đẩy ra, “ uống.”
      Trương Sơ Tâm ngẩn ra, “ phải là thuốc của sao? quá hạn đó, vì sao lại uống?”
      Thẩm Chi Niên trả lời , ngồi vào ghế bên cạnh. Chỉ cần ngửi thấy vị thuốc thôi cũng thấy khó chịu rồi.
      Trương Sơ Tâm đem sữa bò quay lại, thấy Thẩm Chi Niên vẫn uống, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn , “ phải sợ uống thuốc đấy chứ?”
      Thẩm Chi Niên nheo mắt lại, nhìn , “Em lại đây.”
      Trương Sơ Tâm làm ra vẻ mặt cảnh giác, “ muốn gì?!”
      “Kêu em lại em lại, làm như ăn em thành?”
      Trương Sơ Tâm bĩu môi, , “ ai biết được nha, tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người cũng có, ai mà biết có nảy sinh lòng tham hay .”
      Thẩm Chi Niên cười, hừ tiếng, “Em em có dáng người sao?” Tầm mắt của dừng ở trước ngực Trương Sơ Tâm, cười như cười.
      Trương Sơ Tâm theo bản năng cúi đầu nhìn ngực , giây tiếp theo, liền giơ chân chuẩn bị đá cái, “Thẩm Chi Niên, vậy mà là người biến thái a!”
      Thẩm Chi Niên nhanh nhẹn né qua bên, Trương Sơ Tâm đá trúng, chân kia trụ vững, theo tự nhiên nhào đến phái Thẩm Chi Niên.
      Thẩm Chi Niên tay mắt lanh lẹ ôm lấy , lông mày nhếch lên cái, trong mắt đều chứa vài phần ý cười, “Mới sáng sớm em nhào vào lòng , em đây là có ý gì?”



      Hết chương 12

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ
      Chương 13



      Trương Sơ Tâm bị cười đến cả mặt nều nóng rang, đột nhiên đẩy ra, lui bưới rời khỏi long ngực , “ bậy cái gì đó!”

      Thẩm Chi Niên cười cười, “ bậy sao? phải trước kia em từng bỏ thuốc tôi sao?”

      đứng lên, bước gần đến .

      Trương Sơ Tâm cầm ly sữa bò. khí thế áp bức , khiến cho ngừng lui về sau, cho đến khi thể lui được nữa, đến cả lưng cũng đụng tường luôn rồi, cũng dừng lại, đứng rất gần , thậm chí, có thể nghe được hô hấp của , ở trước mắt , tượng hồ muốn hôn

      Trương Sơ Tâm khẩn trương đến cả người đều cứng đờ, hoàn toàn dám nhúc nhích, chỉ dám giọng mà mở miệng cầu xin tha thứ, “Thẩm Chi Niên… đừng có làm bậy nha, từng đồng ý với tôi, hiệp nghị…”

      Sau kết hôn, chạm vào .

      Sắc mặt Thẩm Chi Niên khẽ biến, lui về sau kéo khoảng cách giữa , tay lấy ly sữa tay .

      Trương Sơ Tâm còn ngây ngốc, vẫn chưa phản ứng lại, nghe Thẩm Chi Niên cười : “ chỉ muốn uống sữa thôi, vậy mà doạ em thành như vậy sao?”

      Cuối cùng Thẩm Chi Niên cũng uống ly nước thuốc kia mà xử lý sạch ly sữa của .

      Ăn xong bữa sáng, Thẩm Chi Niên giương giương mi mắt : “Sau này mỗi bữa sang em đều làm cho ăn .”

      Trương Sơ Tâm bĩu môi, “Tại sao phải là làm cho tôi ăn hả.”

      “Em có chắc chắn là muốn làm cho em ăn ? Cũng được đó, nhưng sợ em nuốt nổi thôi.”

      “…”

      “Em lên lầu thay quần áo , đưa em lại nhà cũ lấy hộ khẩu.”

      Lòng Trương Sơ Tâm run lên cái, “ muốn đăng kí kết hôn sao? Chúng ta chỉ là giả thôi mà, mẹ chắc kiểm tra đâu, sau khi kết hôn muốn ly hôn lại rất phiền toái đó.”

      Thẩm Chi Niên nghe thấy đến từ “ly hôn”, nháy mặt mặt đen lại, “Nhất định phải đăng kí, Trương Sơ Tâm, em đừng kì kèo với nữa.”
      đột nhiên lớn giọng làm cho Trương Sơ Tâm tức đến trừng mắt liếc cái, “Đăng kí đăng kí.”

      chữ kí làm cho mất hai kí lô đâu!

      Cầm sổ hộ khẩu, Thẩm Chi Niên đem Trương Sơ Tâm đăng kí.

      Thủ tục cũng quá phức tập, rất nhanh lấy được giấy chứng nhận.

      Lúc ra về, Trương Sơ Tâm nắm chặc tờ giấy màu hồng tay. Tuy rằng chỉ là kết hôn giả, nhưng khi thấy tên của nằm cạnh tên của Thẩm Chi Niên tờ giấy kia, vẫn có chút thể tin được.

      Cho dù là giả, nhưng tại là vợ của Thẩm Chi Niên, ít nhất là danh nghĩa.

      đường về nhà, điện thoại của Trương Sơ Tâm vang lên mới làm cho bừng tỉnh.

      Người run lên chút, phản ứng có chút lớn làm cho Thẩm Chi Niên lái xe cũng quay đầu sang nhìn , cười cười, “Kích động?”

      Kích động cái đầu !

      Trương Sơ Tâm bậm miệng liếc , sau đó mới cầm điện thoại trả lời.

      “Hi Hi.”

      “Sơ Tâm, bảy giờ tối nay có bữa tiệc , chị đồng ý giùm em rồi, em phải nhớ là bảy giờ đến khách sạn Minh Nguyệt nha.”

      Trương Sơ Tâm nhíu mày lại, “Nhất định phải sao?” thích tham gia mấy bữa tiệc đó, phải bị chuốc rượu bị sờ mó, , chỉ là thích mà là căm ghét đến tận xương tuỷ.

      “Lần này nhất định phải , trong bữa tiệc có nhà đầu tư lớn, buổi tối em cùng ông ta chuyện nhiều chút, tranh thủ được vai diễn nào đó. Bảy giờ tối, chị chờ em ở quán cơm, nếu bất quá chị tới đón em!”

      xong Tống Hi liền cúp điện thoại, Trương Sơ Tâm nhìn màn hình điện thoại đến xuất thần.

      “Có gì sao?” Thẩm Chi Niên nhìn hỏi.

      có gì.” Trương Sơ Tâm lập tức bình tĩnh trở lại.

      Thẩm Chi Niên nhìn , mặt viết ra hai chữ “ tin”.

      Trương Sơ Tâm bất đắc dĩ, : “Chỉ lại công việc thôi.”

      “Có chuyện gì nhất định phải cho biết.” Thẩm Chi Niên .

      Trương Sơ Tâm giật mình nhìn , lâu sau mới nhàng “Ừ” tiếng trả lời.

      ~

      Lúc Trương Sơ Tâm đến khách sạn Minh Nguyệt, đồng hồ chỉ năm phút nữa là bảy giờ.

      Tống Hi vội vàng đến bên cạnh , kéo tay chạy nhanh.

      “Chị, chậm chút, chậm chút…”

      được? Tất cả mọi người đều chờ em! Tại sao hôm nay em lại đến trễ vậy? phải bình thường em rất đúng giờ sao?!”

      “Có chút việc phải xử lí nên…”

      Đẩy cửa vào, mấy người ngồi bàn ăn đều nhìn . Trương Sơ Tâm nhăn mày lại, nhìn thấy người ngồi ở đầu bàn kia, là Tiếu Từ, chính là Tiếu Từ mà Ngư lão đại bán cho ông ta.

      Ngón tay run run, theo bản năng liền lùi lại.

      “Làm sao vậy? Mau vào .” Tống Hi ở phía sau giọng , kéo vào, “Các vị xin thứ lỗi, Tiểu Tâm đến trễ.”


      Ở đây ngoài mấy vị tai to mặt lớn kia còn có các diễn viên nữ khác nữa.
      Trương Sơ Tâm thấy người từng diễn chung bộ phim với , ngồi cạnh bên ông chú mập mạp, mà tay lão mập kia đặt ngực đó, kiêng nể gì cả.

      Tống Hi cũng thấy, giọng mà : “Đừng sợ, có chị ở đây, nhất định khiến em chịu uất ức.”

      Trương Sơ Tâm hơi hơi nhàng thở ra, chuẩn bị ngồi vào ghế trống.

      “Trương Sơ Tâm, đến cạnh tôi.” Đột nhiên, ở đầu bàn ăn, Tiếu Từ với .

      Trương Sơ Tâm ngẩn ra chút, ngẩng đầu nhìn thấy Tiếu Từ ngồi cạnh bên nữ diễn viên mà biết, nhưng ta lại trừng mắt với , Sơ Tâm cười cười, “ cần phiền phức như vậy, tôi ngồi ở đây được rồi.”

      qua đó ngồi làm gì? Để cho ông chiếm tiện nghi của tôi sao?

      Sau khi ngồi xuống, mọi người lại bắt đầu chuyện, để ý đến . Mà cái chủ đề mấy ông lớn ở đề cập tới, mỗi câu đều nhắc ra tên nữ diễn viên xinh đẹp khác nhau.

      Đều là uống rượu bàn nhan sắc người khác, Trương Sơ Tâm tham gia nhiều bữa tiệc như vậy rồi, sớm thành thói quen. Tống Hi còn hy vọng thông qua bữa tiệc nho như vậy mà lấy được vai diễn, chỉ sợ lên trời còn dễ hơn, hơn nữa cũng muốn bản thân phải hy sinh bất cứ thứ gì.

      ngẩng đầu, thấy cách xa là người đàn ông ôm hôn nữ diễn viên, phát ra những thanh khiến người ta gượng chín mặt, làm cho người khác cảm thấy buồn nôn.

      cúi đầu, lặng lẽ chơi điện tho.ại

      Màn hình nhấp nháy trong phút chốc, là tin nhắn của Thẩm Chi Niên.

      tan làm rồi, em ở đâu?”

      ăn cơm ở ngoài.”

      “Chỗ nào?”

      “Thẩm tiên sinh, chúng ta giao kèo là can thiệp chuyện cá nhân của đôi bên.”

      lúc lâu sau, màn hình nhấp nháy tin nhắn nữa, “Tài xế miễn phí, em muốn sao?”

      Trương Sơ Tâm nhìn chằm chằm điện thoại, nhịn được cười , nhàng gõ, “Khách sạn Minh Nguyệt, tới nơi gọi cho tôi.”

      lo lấy cớ để rời được.

      “Đây, mấy ông qua mời diễn viên Trương ly rượu nào.” Đột nhiên, Tiếu Từ .

      Trương Sơ Tâm nhíu mày.

      “Trương tiểu thư là người đàn , các người đều kính rượu .”

      “Tiếu tổng, mời.”

      Lập tức, tất cả mọi người đều nâng ly về phía Trương Sơ Tâm.

      Trương Sơ Tâm định từ chối, nhưng Tống Hi kéo tay đến ly rượu, ý bảo uống.

      Trương Sơ Tâm bất đắc dĩ, đành phải uống. Cũng may tửu lượng của rất tốt, tiếp mỗi người ly cũng là vấn đề lớn.

      mới vừa đặt ly rượu xuống, nghe thấy Tống Hi hỏi, “Tiếu tổng, nghe gần đây ông đầu tư bộ phim lớn, biết Sơ Tâm của tôi có cơ hội hợp tác với ông ?”

      Tiếu Từ cười : “Còn tuỳ vào thành ý của Trương tiểu thư.”

      Tống Hi cười cười, “Có thể cùng Tiếu tổng hợp tác chính là vinh hạnh của Tiểu Tâm, nào, Sơ Tâm, mau kính rượu Tiếu tổng.”

      Trương Sơ Tâm ngẩn ra chút, Tống Hi ở đằng sau đẩy lên.

      hít sâu hơi, bưng ly rượu qua chỗ Tiếu Từ.

      “Tiếu tổng…”

      “Từ từ ” Tiếu Từ cắt ngang câu của Trương Sơ Tâm, chỉ vào ly rượu đầy bàn, “Uống ly này .”

      Trương Sơ Tâm nắm chặt ly rượu.

      Mặt Tiếu Từ tối lại nhìn , “Chỉ có ly rượu thôi mà, đây là thành ý của Trương sao?”

      “Tiếu tổng đừng hiểu lầm.” Trương Sơ Tâm khom người cầm ly rượu lên.

      Gần đây Sơ Tâm nhận được bộ phim nào, Tống Hi sốt ruột thay , nên vai diễn trong bộ phim này nhất định phải có được.

      “Tiếu tổng, tôi mời ông.” ngửa đầu, uống ngụm.

      “Được, được lắm! Như vậy mới có thành ý chứ.”

      Trương Sơ Tâm vừa uống xong ly rượu, liền thấy cả người bẫng, trong phút chốc, cảm thấy hoa mắt.

      Rượu này, chắc chắn có vấn đề!

      lập tức xoay người, chạy, nhưng lại bị túm chặt ngược lại, ngã về phía sau, ngã ngồi lên đùi Tiếu Từ.

      “Sơ Tâm!” Tống Hi kinh hãi, vội vàng chạy tới.

      “Đứng ở đó! được nhúc nhích! có muốn vai diễn nữa ?!” Tiếu Từ trừng mắt với Tống Hi, quát chói tai.

      Tiếu Từ ôm , sàm sỡ, Trương Sơ Tâm chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, đầu hoa hoa cả lên, ngay cả sức lức giãy giụa cũng có.

      “Đồ háo sắc! Vai diễn muội muội nhà ông!” Tống Hi xông tới, cầm túi xách trong tay đập lên đầu Tiếu Từ, nhanh tay kéo Trương Sơ Tâm chạy ra ngoài.

      Tiếu Từ bị túi của Tống Hi đập tới nỗi chảy máu mũi, phẫn nộ, quăng ly rượu xuống đất, “Mẹ nó! Để coi mày còn lăn lộn ở giới giải trí được ! Đuổi theo tụi nó!”

      Thẩm Chi Niên lái xe tới khách sạn Minh Nguyệt, chuẩn bị gọi điện thoại cho Trương Sơ Tâm, ngẩng đầu liền thấy Trương Sơ Tâm bị Tống Hi kéo, chạy ra ngoài.

      nhíu mày, nhanh chóng xuống xe.

      “Trương Sơ Tâm!”

      Hết chương 13

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ
      Chương 14



      Thẩm Chi Niên bước nhanh tới, duỗi tay liền đỡ Trương Sơ Tâm. Tống Hi hoảng sợ, “ muốn làm gì?”

      Vẻ mặt Tống Hi khiếp sợ nhìn Thẩm Chi Niên. Chuyện… Chuyện này là như thế nào?

      Thẩm Chi Niên nhíu mày nhìn , “Buông tay!”

      quen với Tiểu Tâm sao?”

      Trương Sơ Tâm loáng thoáng nghe được cuộc chuyện, giọng câu, “Quen… Hi Hi, chị về .”

      Thẩm Chi Niên kéo Trương Sơ Tâm đến gần .

      Trương Sơ Tâm dựa lòng ngực , trong long bỗng nhiên thấy an toàn hơn nhiều, nhưng cơ thể lại nóng thêm.

      nhắm mắt, cố gắng hạ nhiệt cơ thể xuống, kéo áo , “Thẩm Chi Niên…”

      Thẩm Chi Niên bế lên, “Về nhà.”

      Có lẽ Thẩm Chi Niên phát ra điểm bất thường của Trương Sơ Tâm nên lái xa rất nhanh, mười phút sau đến nhà.

      Lúc ôm xuống xe, Trương Sơ Tâm ôm chặt cổ , người dán sát vào người , đứt quãng, “Thẩm Chi Niên… Khi đó… Khi đó như thế nào mà …”

      chút liền dừng lại

      Trong lòng Thẩm Chi Niên run lên, ôm nàng vào phòng.

      đặt nằm giường, chuẩn bị lấy điện thoại gọi bác sĩ.

      Trương Sơ Tâm bỗng nhiên ngồi dậy, từ phía sau ôm chầm lấy , “Đừng đừng …”

      Người nóng như đống lửa .

      Người Thẩm Chi Niên cứng đờ, lúc lâu sau cũng nhúc nhích.

      Trương Sơ Tâm nhào lên, đầu đặt vai , khuôn mặt ấy dựa gần như vậy, làm cho Thẩm Chi Niên cũng nóng lên.

      Yết hầu Thẩm Chi Niên chuyển động lên xuống, ngón tay xiết chặc.

      “Đừng …” Trương Sơ Tâm còn ý thức, chỉ là thuận theo bản năng, hôn Thẩm Chi Niên.

      Lần này, cuối cùng người Thẩm Chi Niên như cây đàn căng dây bị đứt.

      nhanh chóng đè Trương Sơ Tâm giường, thân người gắt gao dán chặt với người , so với thân người vừa nóng vừa cứng ngắt của , người Trương Sơ mềm nhũn.

      Đôi mắt Trương Sơ Tâm khẽ nhếch, tiếp tục hôn Thẩm Chi Niên cái.

      Thẩm Chi Niên giống như bị điện giật, ánh mắt sâu them vài phần.

      nâng cằm , “Trương Sơ Tâm, nhìn .”

      Ánh mắt Trương Sơ Tâm có chút mê mang, ngập nước, giống như hồ nước trong vắt.

      “Trương Sơ Tâm, nhìn , cho biết, là ai.” Thẩm Chi Niên nhìn chằm chằm, giọng có chút gấp gáp.

      Trương Sơ Tâm còn tỉnh táo nữa, nhìn chăm chú trong chốc lát, ra vài chữ nghe , “Thẩm Chi Niên…”

      Lời còn chưa hết, Thẩm Chi Niên liền chặn môi .

      …”

      Ngày nhớ đêm mong, giấc mộng thời niên thiếu nay cũng trở thành thực.

      Thẩm Chi Niên vô cùng nhàng, ôn nhu đem người phụ nữ dưới thân mình giống như bảo bối.

      rất nhàng, dù vậy, Trương Sơ Tâm vẫn nắm chặt lấy tay kêu đau.

      “Lần đầu chắc chắn đau, nhưng rất nhanh khỏi, em chịu khó chút…”



      Lúc ánh mặt trời sang sớm chiếu vào trong phòng, mắt Trương Sơ Tâm bị đau chút, run run mở mắt.

      Đầu đau vô cùng, theo tự nhiên Trương Sơ Tâm lấy tay xoa xoa trán.

      Lúc giơ tay lên, mới phát có gì đó đúng cho lắm. đột nhiên trừng lớn hai mắt, phát mình nằm cạnh Trương Sơ Tâm.

      “Á!” hét lên tiếng, xoay người ngồi dậy.

      Thẩm Chi Niên bị tiếng thét chói tai của thức.

      Trương Sơ Tâm kéo chăn, khiếp sợ nhìn , “ làm gì…”

      Thẩm Chi Niên nhíu mắt, “ làm gì sao? Em quên rồi ư?”

      “Tại vì sao …”

      “Trương Sơ Tâm, chúc mừng em, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng được như ý muốn, ngủ với .” Thẩm Chi Niên nhướng mày cười chút, đôi mắt sáng hơn ngày thường.

      ! khi dễ tôi!”

      khi dễ em? Trương Sơ Tâm, hôm qua là ai ôm cứng ngắt, cho ?” Thẩm Chi Niên cười khẽ tiếng, xốc chăn xuống giường.

      “…”

      mặc quần, 100% nude, Trương Sơ Tâm mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó lại nhắm tịt mắt lại, “ biến thái quá!”

      Thẩm Chi Niên nhìn , khóe miệng cong lên.

      Trương Sơ Tâm tắm, lúc xuống lầu, hai chân của mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.

      Chuyện tối hôm qua, cũng nhớ ra chút. bị Tiếu Từ hạ thuốc, có khả năng là cùng Thẩm Chi Niên

      cắn cắn môi dưới, tiếp tục xuống lầu.

      Thẩm Chi Niên ngồi sô pha xem văn kiện, thấy xuống, giọng câu, “Trong nhà bếp có để bữa sáng, em vào ăn .”

      Trương Sơ Tâm ngẩn ra, nhàng ‘Ừ’ tiếng. Do dự lát, sắp xếp lại câu của mình, “Thẩm Chi Niên, chuyện tối hôm qua, xin lỗi. là tôi… phải là toi muốn vậy…”

      ấp úng, cảm thấy như thế đều được.

      Thẩm Chi Niên buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn , “Cho nên, em muốn cái gì?”

      “Tôi muốn …! Tôi có ý muốn ngủ cùng ! đừng hiểu lầm!”

      “Hiểu lầm cái gì?” Sắc mặt Thẩm Chi Niên dần dần tối lại.

      Trương Sơ Tâm hít sâu hơi, “Hiểu lầm tôi thích ! biết rồi, hôm qua tôi bị hạ thuốc… Ừ… Ai cũng đều là người trưởng thành, chuyện tối hôm qua, tôi tính toán, nhưng cũng có lần sau, mng đừng hiểu lầm.”

      xong, bước nhanh vào nhà bếp.

      Thẩm Chi Niên nhìn chằm chằm bóng dáng của , nhìn sắc mặt có vẻ tốt lắm, chỉ thấy có ngụm bực tức trong lòng.

      thích ? thích sao?

      Trương Sơ Tâm ăn xong bữa sáng, lúc bước ra phòng khách, đúng lúc Thẩm Chi Niên ra khỏi cửa. Trong sân nhà nghe thấy tiếng động cơ của xe.

      hơi ngẩn ra, sau đó lập tức xoay người chạy lên lầu.

      lúc sau vào phòng, liến thấy điện thoại của điên cuồng reo lên.

      “Hi Hi.”

      “Trương Sơ Tâm! Em phải dành công đạo cho chị! Em và Thẩm Chi Niên có quan hệ gì? Đến cuối cùng hôm qua em và ta xảy ra cái gì?!!” Tống Hi như muốn hét lên ở đầu bên kia điện thoại.

      Theo bản năng Trương Sơ Tâm để điện thoại ra xa chút, chờ bên kia yên tĩnh lại, mới lại đưa điện thoại sát tai, “Chuyện này rất dài, khi nào quay về em kể chị nghe.”

      “Để sau! Em còn muốn chị chờ đến chừng nào? Bây giờ em mau chóng cho chị nghe! Mau !”

      “Được rồi được rồi… Em cho chị nghe là được chứ gì… Em…” tính tiếp, nhưng lại nghe được tiếng chuông điện thoại khác, xuất phát từ phòng làm việc của .

      ngẩn người, phải là Thẩm Chi Niên rồi sao?

      “Hi Hi, chờ lát nữa em gọi lại cho chị, em có chút việc gấp.” , ngắt điện thoại, cẩn thận nghe xong lại, đúng là tiếng chuông điện thoại từ phòng làm việc.

      bước ra rồi vào phòng làm việc của .

      Trong phòng trống rỗng, có ai.

      vòng nhìn thử, là điện thoại mà thường thấy Thẩm Chi Niên dùng ở bàn.

      Người cũng lớn tới chừng này rồi mà vẫn còn quên mang điện thoại được.

      duỗi tay cầm điện thoại lên, xoay người ra.

      Đây là lần đầu tiên Trương Sơ Tâm đến tập đoàn X.N.

      đứng ở cửa lớn, do dự hồi lâu mới vào.

      Nhân viên nữ ở quầy tiếp tân nhiệt tình chào hỏi , “Xin hỏi muốn tìm ai ạ?”

      Trương Sơ Tâm cười cười, “Tôi muốn hỏi, giám đốc Thẩm ở tầng mấy?”

      “Giám đốc ở 28 lâu. Xin hỏi muốn tìm tổng giám đốc sao?”

      “Tôi muốn đưa cho ta đồ.”

      “Xin hỏi có hẹn trước ạ?”

      “À… có.”

      có thể ngồi chờ chút ạ, tôi hỏi.”

      Trương Sơ Tâm gật gật đầu, “ với ta, tôi là Trương Sơ Tâm.”

      “Được ạ.”

      nghĩ đến chuyện muốn gặp Thẩm Chi Niên lại khó khăn đến vậy.

      Lúc có điện thoại từ tiếp tân gọi lên, là thư kí Hà Thanh nhận.

      “Làm sao vậy?”

      “Chị Hà Thanh, ở chỗ em có người tên là Trương Sơ Tâm muốn gặp tổng giám đốc.”

      “Trương Sơ Tâm?” Sắc mặt Hà Thanh thay đổi. Trương Sơ Tâm …

      “Đúng vậy.”

      Hà Thanh trầm mặc trong chốc lát, “Ừ, cho ta lên .”

      Trương Sơ Tâm cầm điện thoại, lên tầng 28, “Xin hỏi chút, văn phòng của tổng giám đốc ở chỗ nào?”

      “Bên kia.” Người kia ngẩng đầu liếc cái, chỉ tay về hướng.

      Trương Sơ Tâm cảm ơn.

      vừa bước chân , đằng sau liên có tiếng trò chuyền, “ lạ, hôm nay lại có phụ nữ đến tìm giám đốc.”

      “Có gì đâu, tổng giám đốc của chúng ta được có phụ nữ đến tìm sao?”

      làm việc ở công ty mấy năm nay, có thấy giám đốc Thẩm cùng với ai khác sao?”

      Người đó lắc đầu, “Hình như là có.”

      xem ta (Trương Sơ Tâm) cùng giám đốc có quan hệ gì?”

      “Làm sao tôi biết, chắc phải là vợ của giám đốc chứ!”

      “A! Lời này được để cho chị Hà Thanh nghe, nếu chuẩn bị cuốn gói ” Chuyện Hà Thanh thích Thẩm Chi Niên, toàn công ty ai cũng biết, ngày thường mọi người thường lấy chuyện này ra đùa giỡn, (Hà Thanh) là vợ giám đốc tương lai, rất hưởng thụ, cũng rất thích cách gọi ngày của mọi người.

      Hai người xong liền dừng lại.

      Lúc Trương Sơ Tâm đẩy cửa vào văn phòng của , bên trong có người.

      hơi bất ngờ, tiếp tục hai bước vào trong.

      “A… Niên, chút a…” Bên trong bỗng nhiên có tiếng rên rỉ kiều mị của phụ nữ, Trương Sơ Tâm đứng hình, sắc mặt trắng bệch.

      Hết chương 14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :