1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thích em như gấu mùa xuân - Hoa Gian Thụ Lý ( Chương 20/52)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Higo

      Higo New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Truyện ngọt quá, chúc hố đông khách
      Cuồng Soái Ca thích bài này.

    2. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 9:

      Editor: Cuồng Soái Ca

      Ban đêm, chiếc xe thể thao màu bạc chạy như bay, trong xe vô cùng lặng, Trì Vũ cầm vô lăng, lời.
      Nha Ưu cũng dám hé răng, yên lặng nhìn về phía trước, nhưng mà…phía trước treo ảnh người phụ nữ khoe thân, người mặc áo tắm hai mảnh màu đỏ thẫm, cả người đầy trang sức, vô cùng khiêu khích.
      ra người khiêm tốn như Trì Vũ cũng có thẩm mỹ đặc biệt như vậy. Nha Ưu hơn nửa ngày mới nghĩ ra từ ‘đặc biệt’ để đánh giá phong cách trang trí này, cũng cố gắng tiêu hóa người phụ nữ ‘khoe thân’ lúc lúc phía trước.
      Trì Vũ lái xe rất ổn định, bức ảnh ‘khoe thân’ kia cũng ngừng lắc qua lắc lại, cuối cùng Nha Ưu cũng tiêu hóa nổi, dứt khoát nhắm mắt nhìn, bỗng nhiên nghe được câu đầu tiên của sau khi lái xe: “Tôi muốn hút điếu thuốc, em có để ý ?”
      Trì Vũ lấy ra điếu thuốc. Lúc này là đèn đỏ, muốn hút thuốc lá trong chốc lát. Nha Ưu cũng để ý hút thuốc, nhưng hút thuốc có hại cho sức khỏe. : “ Trì vẫn nên hút ít chút.”
      “Hả….?” Trì Vũ cúi đầu, chuẩn bị châm lửa, Nha Ưu nhàng kéo ông tay áo , ánh mắt Trì Vũ liếc về phía : “Lại gần đây .”
      Hai chỗ ngồi còn cách khoảng, hoặc là dựa gần lại, hoặc là Nha Ưu nghiêng người qua. Nhưng người Nha Ưu nhắn, làm sao cũng thể dựa sát tới cổ , miệng cũng thể ghé tới tai .
      nhìn về phía trước, môi cố gắng dán sát tới tai , biểu cảm đáng giống như chú chó , ngay cả Trì Vũ là người lạnh lùng, ít biểu cảm, cũng nhịn được mà quay đầu, dám đối diện với .
      để bật lửa xuống, bàn tay chống lên ghế tựa của , cơ thể rắn chắc chắn trước mặt Nha Ưu, luồng hơi thở thành thục của đàn ông bao phủ tới, Nha Ưu giật mình, tầm mắt khóa chặt bờ vai .
      người Trì Vũ còn mặc âu phục đen, cà vạt theo động tác của sượt qua, chạm vào đồng phục của thiếu nữ, hơi nghiêng mặt, hơi thở phả lên tai , ẩm ướt, ngưa ngứa… “Cái kia…hút thuốc tốt cho thân thể, vẫn nên hạn chế chút.”
      tiếng, sườn mặt bị tóc đen che chắn, Nha Ưu nhìn thấy biểu tình của trong giờ phút này, chờ Trì Vũ lui về ghế lái, Nha Ưu lại nhìn thấy bức ảnh ‘khoe thân’ ở phía trước, mặt càng đỏ hơn.
      Trì Vũ nhìn theo phương hướng khuôn mặt đỏ bừng của , nhất thời khuôn mặt u. Đối với thẩm mỹ tốt của người bạn này, chưa bao giờ Trì Vũ ghét bỏ như hôm nay.
      “Đây phải xe của tôi.” trầm , theo bản năng liếc nhìn Nha Ưu, chỉ thấy đôi mắt trong suốt của , biết sao, nghe thấy như vậy, ánh mắt giống như “Em biết như vậy.”
      17 tuổi sạch giống như tờ giấy trắng, toàn bộ suy nghĩ đều viết mặt. Trì Vũ bông nhiên kéo cà vạt, đưa tay lên xoa đầu , toàn thân Nha Ưu run lên, cảm giác giống với người khác xoa đầu , Trì Vũ xoa đầu làm tim đập loạn nhịp, bùm bùm, khẽ kéo đồng phục, màu đỏ lan xuống cổ.
      tay Trì Vũ xoa toác , tay kia vững vàng lái xe, trong xe im lặng, Nha Ưu có thể nghe ràng tiếng hít thở, tiếng tim đập, còn cả những tưởng tượng nóng bỏng của , từng luồng nhiệt lan tỏa theo bàn tay , hồi hộp đến mức tim đập thình thịch, lưng lại hề chán ghét đụng chạm của .
      “Về sau tôi hạn chế hút.” bỗng nhiên mở miệng. Bàn tay rời khỏi đầu , ấm áp đầu biến mất, trong lòng Nha Ưu có chút mất mát, tại sao sờ tiếp?
      chớp mắt, vừa ngượng ngùng lai chờ mong nhìn Trì Vũ, giống như chú chó trắng vẫy đuôi phát ra tín hiệu nào đó…. “Sờ em , sờ tiếp .” (thấy đen tối quá =.:)
      Ngực Trì Vũ ầm tiếng, lập tức quay mặt , nhìn tình hình giao thông phía trước, nhìn nữa.
      khôi phục lại lạnh lùng, xa cách, làm cho trái tim Nha Ưu chùng xuống, có lẽ vừa rồi chỉ nhất thời vui vẻ mà thôi, chờ mong gì chứ? Ngực chua xót giống như lên men, lần đầu tiên Nha Ưu được thể nghiệm cảm giác này.
      Xe chạy đến cửa lớn biệt thự Phỉ Thúy, tựa vào ghế ngủ gật, Trì Vũ cạch tiếng mở bật lửa, lấy ra thuốc lá lại yên lặng cất lại, hút thuốc chẳng qua vì muốn nguôi giận, lại nghĩ tới nhất thời khống chế được, sờ tóc của
      Trì Vũ cúi người ôm vào ngực, chân dài bước xuống xe, lại nhìn thấy khuôn mặt đáng ăn đòn của Lý Minh Hàm,Trì Vũ lạnh lùng ném chìa khóa xe cho , trong con ngươi như có hai ngọn núi lửa. (tức giận đó =.:)
      “Đừng chạm vào ấy, đây là cảnh cáo.” Trì Vũ bỏ lại lời này, lướt nhanh qua người Lý Minh Hàm bước nhanh vào nhà, Lý Minh Hàm ở phía sau thét to: “Trì tổng nghĩ tới sao?”
      Đôi mắt lanh lùng của Trì Vũ nheo lai: “Minh Hàm, tốt nhất hôm nay cậu đừng chọc tôi.” Ngón tay chỉ ra ngoài cửa, ý bảo Lý Minh Hàm lắm nhanh , ngày mai tận tình dạy dỗ !
      Lý Minh Hàm bày ra vẻ mặt ‘tự cầu phúc cho mình’ rời
      Trì Vũ ôm Nha Ưu vào trong nhà, trước hết đặt ghế salon, cởi âu phục, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, hai tay chống nạnh đứng trong phòng khách: “Tiểu Ưu, Tiểu Ưu…?” Muốn gọi dậy rửa mặt, lại đành lòng đánh thức.
      Dì Thẩm , để bà đến giúp Nha Ưu rửa mặt, Trì tiên sinh nghỉ ngơi trước.
      Lúc này Tiểu Bạch lông xù xông tới từ phía sau sopha, kêu oẳng oẳng. ghế salon dụi mắt, nghiêng đầu tìm bóng dáng của Tiểu Bạch.
      Trì Vũ gọi ba tiếng, tỉnh, chó kêu tiếng, liền tỉnh.
      Dì Thẩm nhìn về phía chủ nhân của biệt thự, Trì tiên sinh cao lớn, tuấn, sắc mặt đen sì. Sau đó lại nhìn về phía Nha Ưu, ôm Tiểu Bạch vừa hôn, vừa sờ, hoàn toàn lo lắng, chủ nhân kia liền quay đầu lên lầu.
      *
      Ngày mai là cuối tuần, Chung Văn làm theo sắp xếp của Trì Vũ, đưa Nha Ưu tới trung tâm giảng dạy mỹ thuật tạo hình. Sau này mỗi cuối tuần, Nha Ưu đều theo học giảng dạy chính quy của trung tâm.
      Mà trong biệt thự, Trì Vũ nhân dịp cuối tuần tới trang trí phòng vẽ tranh, tay cầm tập bản vẽ, thong dong chỉ huy ‘công nhân sơn tường’ – phó tổng Lý.
      Lý Minh Hàm mệt mỏi ngồi phịch xuống nền nhà, Trì Vũ từ cao nhìn xuống đá đá ‘ông lão’ này: “Sơn tường xong phải sơn bồn hoa, muốn cho tôi hít formaldehyd (khí metan) (1) sao? Hử?”
      (1): nguyên văn là foodmandhit, câu này editor cũng k hiểu lắm -_-
      Nhà tư bản chút lòng đồng cảm…,Lý Minh Hàm bất đắc dĩ, vẫn phải bày ra vẻ mặt gió xuân sáng lạn để ý, bị Trì Vũ ép tới đây trang trí phòng vẽ tranh, hắt mệt đến mức thắt lưng cũng thẳng nổi, cầu xin Trì Vũ tha cho , cam đoan về sau bao giờ trêu chọc xinh đẹp kia nữa.
      Trì Vũ hừ lạnh, đùa giỡn nữ sinh trung học còn dám là tìm lại thanh xuân? phải làm cho cảm nhận tốt cái gì mới gọi là thanh xuân!
      Lý Minh Hàm giơ hai tay đầu hàng, nào biết Trì Vũ ghen, dù gì cũng là đội trưởng đội nam sủng, thể nào làm cho nam sủng cảm nhận được khó khăn của nhân dân lao động. Lại phải bê ba mươi bồn cây xanh vào, tuần này đừng nghĩ tới việc vận động giường.
      Trì Vũ để ý đến , tự mình dựa theo hướng dẫn, lắp ráp giá vẽ, thanh gỗ trong tay vô tình rơi xuống đất “A---” Lý Minh Hàm kêu lên thảm thiết, lên có bao nhiêu đau đớn, xoa xoa đầu ngón chân bị thương, lại đỡ cái thắt lưng già chuẩn bị bê chậu hoa.
      Trì Vũ bảo cần bê nữa, mang thanh gỗ dài đỉnh kia lại đây: “Sai rồi, phải thanh đó, là thanh kia.”
      Lý Minh Hàm bị ghét bỏ, mặt xám mày tro tới đây nhìn, gì vậy chứ? Kết quả là thể nào lý giải ‘tư duy của nhà họ Trì’…..Người giàu thế giới đều đáng sợ, ông nội Trì Vũ từng mình đến sa mạc Tát Cát Lạp, thiếu chút nữa bị bắt trở thành người trong bộ lạc ở đó. Cha Trì Vũ từng tới Himalaya, suýt nữa lạc đường phải ở lại trong núi. Mà Trì gia….Trì Vũ công tử, người đứng đầu ngân hàng đầu tư thế giới, công ti gia đình ‘Hoàng triều’, lại muốn tự mình lắp ráp bàn học, giá vẽ…
      Đáng sợ, đáng sợ. Lý Minh Hàm cúi đầu nể phục Trì công tử tuấn chịu đựng gian khổ, ràng có công nhân trang trí cần, lại muốn tự mình làm, nhìn Trì Vũ tự mình thiết kế phòng vẽ tranh này, từ bàn học, giá vẽ, chậu hoa đều tràn đầy hơi thở nữ tính, Lý Minh Hàm đột nhiên cười ra tiếng: “Trì Vũ….. lại giúp con nhà người ta trang trí phòng, ha ha ha.”
      Ánh mắt Trì Vũ chiếu tới: “Vui vẻ vậy? Thắt lưng tốt lắm sao?”
      Lý Minh Hàm vội vàng thu lại ý cười, nghiêm trang : “Tôi muốn hỏi câu, quan tâm nha đầu kia là , hay là giả?”
      Trì Vũ trả lời , bày ra vẻ mặt thờ ơ ‘việc của ta, liên quan gì đến ngươi’ , Lý Minh Hàm chẳng qua chỉ tò mò thôi, bé này tương lai có thể làm cho nam thần hoàn mỹ Trì Vũ , em bọn họ muốn chờ xem ‘Trì Vũ trong tình ’ từ rất lâu rồi.
      cần cậu lo lắng, lúc tôi 80 tuổi lấy 20 tuổi, nếu lúc đó các cậu còn sống mà chứng kiến.” Trì Vũ cúi đầu, chuyên chú vặn đinh ốc, giọng điệu thản nhiên . Lý Minh Hàm nở nụ cười, nhìn trạng thái nghiêm túc này của , nhớ tới nhiều năm trước, Ngân Thịnh mới bắt đầu chỉ có và chục người, thuê gian phòng , sáng sớm nhìn thấy Trì Vũ mệt mỏi ghé vào bàn văn kiện ngủ, ánh mặt trời chiếu lên áo sơ mi trắng của , lúc đó bả vai vẫn còn rất non nớt, bây giờ gánh trọng trách cho hơn ngàn người trong công ti.
      Bởi vì, mỗi việc Trì Vũ làm đều vô cùng chuyên chú.
      Nếu Trì Vũ người, chỉ sợ kiếp này cũng chỉ lần, tình của chỉ dành cho người. Lý Minh Hàm nghĩ, khi Trì Vũ rơi vào tình , ai cũng biết lúc đó si tình như thế nào.
      “Oẳng oẳng!!” Chú chó trắng chạy vào, Trì Vũ buông đồ trong tay xuống, mệt mỏi ngày, nằm thẳng nền nhà, áo sơ mi xắn tới khuỷu tay, nhàng ôm lấy chú chó. Lý Minh Hàm nhìn màn ấm áp trước mắt, con chó cọ qua cọ lại trong lòng Trì Vũ, mặt lộ ra nét cười ớt vô cùng quý giá.
      Xem ra Trì Vũ rất thích làm cái xẻng hót phân….Lý Minh Hàm hỏi, con chó này tên là gì?
      “Tiểu Bạch.”
      Điếu thước lá trong tay Lý Minh Hàm suýt chút nữa rơi xuống đất, hình tượng tổng tài lạnh lùng của đâu? “Tại sao lại đặt cái tên ngốc như vậy?”
      “Hả? Ai ngốc?” Trì Vũ quay mặt sang, Lý Minh Hàm vỗ ót: “Xem đầu óc của tôi này, gần đây đều lú lẫn…”
      Lúc này di động vang lên, Trì Vũ tiếp điện thoại, là giọng của : “Hôm nay được nghỉ, Lộ Gia mời em ăn tối, ấy bảo em với tiếng…”
      Trì Vũ đứng dậy bước ra ngoài, bỗng nhiên lại lộn vào, nhớ cái búa trong tay còn chưa bỏ xuống. Tim Lý Minh Hàm bị dọa sợ chậm rãi buông xuống, nhìn trầm mặt mang theo búa sắt ra ngoài, còn tưởng định giết người…
      *
      Xốc rèm màu xanh lên, Lộ Gia đầu tóc bạch kim, khuôn mặt sáng chói, chiếu lên mắt kính, Nha Ưu theo phía sau , vào tiệm ăn sâu trong hẻm tên là: Ngày xuân
      Mùi thơm của nước dùng và mì sợi làm cho bụng người ta phát ra tiếng kêu, Chung Văn cúi đầu lật xem thực đơn, nghe hai cái bụng bên cạnh truyền ra tiếng kêu liên tiếp, ngừng đẩy kính mắt. Cả ngày hôm nay Nha Ưu đều vẽ, sớm đói bụng, mà Lộ Gia ba ngày bế quan vẽ bản thiết kế thời trang càng đói hơn, đói giống như quỷ muốn ra ngoài kiếm ăn…
      Sushi bàn xếp xung quanh Lộ Gia, vây quanh thành bức ‘tường’ cao, và Chung Văn chuyện, nhô đầu ra hỏi: “Vừa rồi đến đâu rồi?”. Đêm nay Lộ Gia tìm Chung Văn chuyện phiếm, đúng lúc gặp được đưa Nha Ưu về, vì thế thành bức tranh hai người cao ngất bọn họ ăn cơm với người lùn.
      Nha Ưu vùi đầu ăn mì Odon của , nhìn qua vô cùng thô lỗ, lần đầu tiên Lộ Gia ăn ngon như vậy. ăn no tám phần, cuối cùng cũng có sức lực phát Weibo cho cả nhóm: Mấy ngày gặp, bản cục cưng uống trà, chụp tự sướng….Tay cầm 6plus, bày ra dáng pose, há miệng gọi Nha Ưu: “Baby, lại đây đừng che bối cảnh, cho mặt vào được ?”
      Nha Ưu nghe thấy lời triệu hồi của Lộ Gia đại ma vương, mơ hồ về phía màn hình di động, Lộ Gia liếc mắt nhìn trời: “ , 17 tuổi còn bán manh (2) nữa sao? Xin mời bày ra dáng pose của , nếu có vẻ chỉ có mình tôi biết chụp ảnh…”
      (2): tỏ vẻ dễ thương hay sao đó.
      Nha Ưu vội vàng giơ tay chữ ‘V’, bỗng nhiên rèm bị gió thổi lên, tràn ngập hơi thở ẩm ướt, nhìn bên ngoài sắp mưa, tí tách, tí tách từng hạt rơi xuống mái hiên.
      “Ánh mắt sao vậy?” Tay Lộ Gia xoay đầu về phía màn hình di động, mà giờ phút này người đàn ông cao ngất, tuấn đứng ngoài cửa, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng.
      Gió thổi vào lạnh buốt, Chung Văn nghiêng đầu nhìn thấy Trì Vũ cao gầy, cầm ô đen đứng ở cửa. lập tức đứng lên từ ghế, cung kính chào: “Trì tổng.”, mà Trì Vũ sải bước đến phía sau hai người kia, trong camera ra khuôn mặt lạnh lùng, Lộ Gia và Nha Ưu vô cùng kinh ngạc.
      Cánh tay Trì Vũ chen ngang giữa hai người, nhanh chóng rút lấy điện thoại trong tay Lộ Gia, chăm chú nhìn hai khuôn mặt tươi cười trong hình, nhếch khóe môi, kẽ mở miệng: “Gia, cậu chụp mặt cậu bị lệch.”
      “A? đẹp sao?” Lộ Gia muốn qua xem, Trì Vũ hơi nâng mắt, ánh mắt trầm tĩnh, gợn sóng: “Tôi xóa rồi.”

    3. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương này dễ thương lắm luôn các ạ, về sau ngày càng dễ thương hơn. Và cũng này càng.....dài:yoyo25:
      -------------------------------------------------
      Chương 10:


      Edit: Cuồng Soái Ca

      “Sao lại xóa nhanh như vậy….?” Lộ Gia rầm rì muốn chụp lại lần nữa, Trì Vũ dời bát đũa của Nha Ưu sang bên, để cho Nha Ưu ngồi bên cạnh , và Lộ Gia ngồi cạnh nhau.
      Làm Trì tri kỷ, giúp Nha Ưu kéo chiếc ghế chân cao, lại lấy giúp chén trà nóng.
      Nha Ưu cũng là đứa lương thiện, biết hai là bạn tốt, chuyển chỗ ngồi cũng cảm thấy có gì. Lộ Gia lại tình huống, trong nháy mắt nhìn cách Trì Vũ đối xử với : “Tiểu Nha Ưu, chúng ta chụp lại lần nữa.”
      “Hai người muốn chụp như vậy sao…?” Trì Vũ nhắm mắt, cầm lên tách trà, nhàng thổi khí nóng.
      Lộ Gia “A” tiếng, hỏi Trì Vũ tới từ bao giờ: “Sao ở nhà, bệnh dị ứng khỏi rồi sao? Hôm nay uống thuốc chưa?” Bạn bè quen biết nhiều năm, khong cần lời khách sao, chỉ cần quan tâm trực tiếp.
      Cũng là bạn bè nhiều năm, Trì Vũ vô cùng ràng hình thức “Khuê mật” của Lộ Gia với các , mỗi lần tự sướng nhất định chụp cùng em . Nhưng mà…. “Nha Ưu được.” Bàn tay của mạnh mẽ nắm lấy vai Lộ Gia, đôi môi ghé sát vào tai Lộ Gia, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng có ý xấu với ấy, kể cả đùa cũng được.”
      Lộ Gia bị uy hiếp, what’sup? Why? Nha đầu kia quan trọng đến vậy sao, qua trọng đến mức ngay cả Lộ Gia Trì Vũ cũng muốn đề phòng!
      Trì Vũ lời ít ý nhiều, đứa này rất lương thiện, đối với ai cũng là người tốt, đều đối đãi lòng. rất điểm này, cho nên phải bảo vệ tốt. Lộ Gia nâng cằm, trong lòng khó chịu thầm, lại dám nghi ngờ bản cục cưng có động cơ thuần khiết! Quỷ hẹp hòi! Đồ đàn ông tâm cơ! Hừ!
      Sau khi Trì Vũ uống chén rượu trắng của Nhật, cùng Lộ Gia vừa uống vừa tán gẫu, đến lịch trình ngày chủ nhật. Trì Vũ mời Lộ Gia, có rảnh rỗi tới nhà ngồi chút.
      “Ngày mai?....Có rảnh.” Lộ Gia thuận miệng đồng ý, Trì Vũ đặt chén trà xuống, việc này thành công. Công nhân khuân vác có, ba mươi bồn cây xanh trong đình viện……chính là chờ câu kia.
      Ngồi lát, Lộ Gia bị hạ gục bởi ba chén rượu, Trì Vũ ném cho Chung Văn ánh mắt, đêm nay do cậu phụ trách. Sau đó với Nha Ưu: “Nha Ưu, theo tôi trở về.”
      Tay trái cầm lấy áo khoác âu phục, tay kia đẩy cửa cho , Trì Vũ cao ngất đứng cạnh cửa, rất lịch để Nha Ưu trước, mới buông tay khỏi cửa, Nha Ưu giọng với tiếng: “Cảm ơn.”
      Hai tay Trì Vũ đút túi quần, khi kịp thay quần áo, áo sơ mi trắng vẫn còn dính sơn vách tường, vừa cúi người xuống gần Nha Ưu, đúng lúc Lộ Gia ra sau thấy được. Lộ Gia được Chung Văn đỡ ra, có chút tỉnh táo, là nhìn lầm rồi sao? vậy sườn mặt Trì Vũ còn rất dịu dàng, thể nhận ra.
      Thời gian này cuối cùng có gì thay đổi, trong ấn tượng của , khuôn mặt Trì Vũ luôn lạnh như băng, cuối cùng cũng có ngày bị hòa tan, Lộ Gia nghĩ rằng do quá say, đuổi kịp suy nghĩ bay bổng, bay về năm ấy du học tại nước Mỹ…
      Nhóm công tử, tiểu thư có thể tới đây du học phần lớn có gia thế rất tốt, khí chất xuất chúng, chẳng qua trong đống người liếc mắt cái cũng có thể phát , chỉ có người. Hôm đó, mặc chiếc áo len mỏng, lộ ra áo sơ mi trắng, sạch , đẹp trai, hề chải chuốt, những người xung quanh đều ngồi xiêu vẹo, nhưng dáng ngồi của rất đoan chính, còn rất chăm chú nghe giáo sư giảng bài, nhìn qua vô cùng có gia giáo, liếc mắt cái Lộ Gia liền nhớ kỹ.
      Sau này lại thông qua “thợ săn ” Trần Tử Kiêu mà quen biết , biết tên Trì Vũ. Lúc này Lộ Gia mới hiểu được, quả thực Trì Vũ giống với các công tử khác, ngồi Lamborghini ngắm đùi mỹ nữ. luôn muốn độc lập về kinh tế. luôn là người suy nghĩ mọi việc kỹ, sau đó dựa theo kế hoạch để đạt được mục tiêu, ngay từ đầu biết mình muốn gì.
      Trì Vũ cho rằng, chỉ có độc lập về kinh tế mới có được tình tự do. so với cha của mình còn nhiều tiền hơn, sau này có thể tự do chọn người bầu bạn. Lúc ấy Lộ Gia, Lý Minh Hàm, Trần Tử Kiêu đều ở đây, cười , người kia nhất định là người vô cùng đặc biệt, cũng vô cùng hạnh phúc.
      Nhưng nhóm bạn tốt đợi rất nhiều năm, từ đầu đến cuối đều thấy nào có thể vào mắt Trì Vũ, xuất của ấy mà chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thấy bóng dáng.
      Có lẽ Trì Vũ tình nguyện độc cả đời, ngăn cản khói lửa hồng trần. Lộ Gia ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đêm, ở nơi cách xa mấy vạn năm ánh sáng có những ngôi sao yên tĩnh, thế gian có rất nhiều chuyện con người thể giải thích, cuối cùng thời gian cho câu trả lời, Lộ Gia hiểu , có lẽ Trì Vũ đương, là vì chờ đợi gặp Tiểu Nha Ưu.
      Công tử như ngọc, cuối cùng nắm tay tiểu đáng . Lộ Gia bỗng nhiên lầm bầm làu bàu: “Mở cửa ra cho thoáng khí, hai người này.…Gió ở đâu mát quá….Đáng ghét, có cách nào ngoài chán ghét….” Ngồi sau tay lái, Chung Văn đẩy mắt kính, muốn làm nhà nghệ thuật, nhưng quá say….. (chắc ông này say nên nhảm đó T_T)
      *
      Vài ngày sau, phòng vẽ tranh ở tầng hoàn thành. Có khí cổ xưa rất khác biệt, tươi mát, tự nhiên, cảnh sắc và phương hướng đều được sắp xếp khéo léo, mở ra cửa sổ ra có thể trông thấy hoa hải đường trong đình viện, lúc trời trong nắng ấm, Nha Ưu tì cằm vào cửa sổ, Trì Vũ ngẫu nhiên qua đình viện, có thể thoáng nhìn thấy quần áo màu trắng đồng nhất của .
      Bóng dáng cao gầy, áo trắng nổi bật, cứ thế vào mắt của , mà lúc ấu còn say sưa suy nghĩ, giống như người ra từ bức tranh, có khi nào bước vào trong tranh mãi ?
      Sau khi phòng vẽ tranh được chuẩn bi tốt, Nha Ưu bắt đầu chính thức sử dụng. Đương nhiên, biết rằng phong cách và các vật bài trí trong phòng đều do Trì Vũ đích thân kiểm định, càng biết căn phòng vẽ tranh này do hai vị “Nam sủng” đổi bằng máu và nước mắt, làm cho Lý Minh Hàm và Lộ Gia trong vòng gần nửa tháng phải buông tha cho việc vận động giường.
      Thắt lưng của các lão ca ca đều kính dâng cho giấc mộng mỹ thuật tạo hình của tiểu muội muội(*), Nha Ưu lại dùng hình tượng của các vào bộ truyện tranh mà mình sáng tác, dù sao….Đường nét khuôn mặt của bọn họ rất thích hợp để lấy cảm hứng.
      (*): mình muốn làm mất ý của câu nên để nguyên số từ ạ.
      Cằm nhọn sắc bén và đôi mắt xếch thâm thúy, hơn nữa chân rất dài, có thể tìm được ở đâu tư liệu sống tốt như thế?
      Nha Ưu am hiểu lối vẽ cổ đại tỉ mỉ, kết hợp lối vẽ tỉ mỉ tinh tế và tranh màu nước với nhau, sáng tác ra bộ truyện tranh cổ phong tươi mát đầu tiên: Ở rừng đào tháng 3, Đại tế ti(1) đeo thắt lưng đen như mực gặp gỡ Hồng Liên giáo chủ với mái tóc bạc khẽ bay bay, trong tay hai vị mỹ nam mỗi người cầm chén rượu hoa đào….Nha Ưu vừa vẽ vừa nghĩ lại hình ảnh Trì Vũ và Lộ Gia cùng uống rượu trắng trong tiệm sushi đêm đó.
      (1): chức quan ấy ạ (e biết chú thích hơi có tâm, có thời gian e sửa lại ạ. Mọi người thông cảm.)
      hối hận vì thể chụp được động tác hai người cầm chén rượu, vì ngón tay là bộ phận khó vẽ nhất trong truyện tranh. Nha Ưu tạm thời chỉ có thể dùng ngón tay mình làm mấu, lấy cái bát sứ lớn tới để tham chiếu.
      Sau khi thiếu nữ chưa có kinh nghiệm hoàn thành bản vẽ, Nha Ưu dùng di động chụp lại cho vị nhân sĩ bí – Hàn Mỹ Kỳ, Hàn Mỹ Kỳ hồi phục lại từ trong kích động: “Quá tuyệt vời! Ở phương diện này Tiểu Nha Ưu vô cùng có thiên phú!” Sau này Mỹ Kỳ mới biết được, thiên phú như thế, ra là chuyện tốt của Trì tổng.
      “Oẳng oẳng.” Tiểu Bạch ở bên vẫy vẫy cái đuôi, nhìn Đại tế ti tinh tế trong bức tranh, giống như thấy được xẻng hót phân đại nhân.(2)
      (2): Trì đấy ạ. )))
      Hàn Mỹ Kỳ nhắc nhở Nha Ưu, đăng bức tranh lên Weibo, từ từ tích lũy và nâng cao, Tiểu Nha Ưu nhất định trở thành đại thần! Nha Ưu tự đánh giá chút, bắt chước nổi, muốn nhờ Trì Vũ nhận xét chút, lại càng mở miệng được.
      Hải Vi Vi chuyện này phải rất đơn giản sao, đên quán cà phê “Tiểu Thời Gian” làm kiêm chức, ông Hoa gần đây cũng muốn tìm thêm người: “Nha Ưu rất có thiên phú hội họa, nếu vẽ tranh trang trí cho quán cà phê nhất định rất đẹp!”
      Nha Ưu nhớ lại lần trước tới quán cà phê hỗ trợ, Trì Vũ với lần sau bao giờ được làm việc này nữa. có chút do dự, nhưng biết những bức tranh xinh đẹp của Lý Tư đại đại đều được ra từ những lời nhận xét của mọi người, Nha Ưu rất hâm mộ, cũng rất muốn thử sức.
      Tiếng gõ cửa truyền đến, vừa thấy là Trì Vũ, hai chân chéo nhau đứng dựa vào cạnh cửa, mặc áo ngủ màu xám, bên hông buộc cái thắt lưng, mùi thơm lý cà phê trong tay bay vào phòng vẽ tranh, làm tan mùi của màu vẽ.
      “Nha Ưu, bây giờ còn sớm, đừng vẽ quá muộn.” Trì Vũ dặn dò xong chuẩn bị lên lầu, lúc xoay người lại phát thắt lưng bên hông bị Nha Ưu kéo lấy, ngoái đầu lại, cúi xuống nhìn , thắt lưng bị kéo ra đoạn dài, gần tuột xuống: “Sao vậy….Muốn giúp tôi cởi quần áo sao?”
      Nha Ưu xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, sốt ruột muốn kéo áo ngủ của , lại ngờ mình túm phải thắt lưng, vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, cúi đầu, mặt đỏ bừng, Trì Vũ chỉ đơn giản ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với : “Chuyện gì vậy, Nha Ưu?”
      “A….Em muốn tới chỗ ông Hoa giúp đỡ vẽ tranh trang trí, có thể chứ?” Nha Ưu nghĩ, có thể vẽ được tranh tuyên truyền, còn có tranh trang trí tường, làm vật trang trí nữa. Nhưng Trì Vũ lại phủ định ngay lập tức: “Mặc kệ em muốn làm chuyện này vì lý do gì, tại em là học sinh trung học, thể bỏ bê học tập.”
      Nha Ưu gật đầu, vẻ mặt mất mát trở lại trước giá vẽ, tóc dài mềm mại xõa vai, vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện.
      Trì Vũ đứng tại chỗ cử động lát, bất đắc dĩ đỡ trán, ra Nha Ưu rất ít khi nhờ việc gì, Trì Vũ nghĩ tranh cãi chút, hoặc là làm nũng với , cũng lo lắng nữa, đáng tiếc… rất yếu đuối.
      Sau khi suy nghĩ lát, để ly cà phê xuống, tới cái ghế tròn màu xám bên cạnh Nha Ưu ngồi xuống, để cho Nha Ưu lý do cho nghe. Nha Ưu còn cách khoảng, chỉ cần đứng dậy sang, ngờ vấp chân vào giá vẽ, bụp tiếng, giá vẽ đổ xuống đất, cả màu nước và giấy vẽ cũng rơi xuống…
      “Oẳng oẳng.” Tiểu Bạch tròn tròn như cái bánh xe lăn tới đây, rắc…rắc…nhất thời xấp giấy vẽ màu trắng rơi đầy đất.
      tờ giấy màu trắng rơi trùm lên đầu Nha Ưu, mở to hai mắt nhìn Trì Vũ nằm ngửa phía dưới, tóc đen tán loạn sàn nhà, mắt thâm thúy giống như hề bận tâm, trầm tĩnh nhìn : “Ngã đau sao? Nha Ưu?”
      lắc lắc đầu, chắc là rất đau….Lúc bị ngã, chính dùng hai tay đỡ , kéo theo cả người cùng ngã xuống. Trì Vũ cứ lẳng lặng nằm mặt đất như vậy, tay gối sau đầu, rất thong dong bình tĩnh. Nha Ưu đưa đầu tới gần hõm vai , giọng, dịu dàng xin lỗi.
      xin lỗi….Em cố ý.”
      “….. phải lỗi của em.”
      “Rất đau phải ….?”
      “Giấy rơi đầu em, Nha Ưu.”
      tự tay lấy giấy vẽ đầu xuống, lại liều chết lấy giấy vẽ trùm lên đầu, lo sợ ngọn đèn chiếu ràng khuôn mặt đỏ bừng của , chẳng sợ cứ để như vậy lâu chút, để giấu tâm tư của . Nha Ưu cẩn thận cầu nguyện, giống như động vật trốn dưới giấy vẽ, cũng dám nhìn , sợ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài của mình…..
      Bông nhiên Trì Vũ khẽ cong khóe miêng, giống như gió xuân tháng 3 lướt qua hồ nước, thản nhiên mà lại trong veo, giọng cũng dễ nghe như vậy.
      “Nha Ưu, bây giờ là 12 giờ đêm, em đè lên người tôi như vậy, muốn làm gì với tôi?”
      câu này, khiến mặt Nha Ưu càng nóng bừng, muốn che mặt, nhưng lại quên tư thế ái muội lúc này, ngay sau đó Trì Vũ trầm thấp: “A?” tiếng, khiến càng thêm căng thẳng, Nha Ưu hoang mang, bối rối muốn đứng lên, cổ tay lại bị Trì Vũ giữ chặt: “Ai cho em đứng lên?”
      Giọng bình tĩnh, giống như đùa, Nha Ưu kinh hoảng, cả người đều đè người Trì Vũ, mặt đỏ, lỗ tai hồng như cà chua bị nướng chín. Trì Vũ thu hết biểu cảm thẹn thùng của vào đáy mắt, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, lông mi dài, tinh tế, còn có nhiệt độ truyền đến từ hai chân kẹp chặt hông ….Tất cả của , tất cả đều….phù hợp đến đáng ….
      Chói mắt, rất chói mắt, tốt đẹp tới rối tinh rối mù.
      Trì Vũ hơi nâng tay che đôi mắt, ý chí kiên định làm dần tỉnh táo, tiếng tim đập đáng ghét làm vô cùng bất đắc dĩ, : “Nha Ưu…Em rất lợi hại…” Lợi hại đến mức làm trái tim đập loạn nhịp.
      Nha Ưu thầm nghĩ, xin hỏi khi nào em có thể đứng lên?
      “Đừng nhúc nhích, nếu em có thể kiên trì phút đồng hồ, tôi đồng ý cầu vừa rồi của em.” Người đàn ông dưới thân quay đầu , bàn tay che ngang mặt, Nha Ưu biết Trì Vũ dùng biểu cảm gì, để ra những lời này….
      cứ nghe lời nằm sấp như vậy, lại nghe được tiếng tim đập nhanh của Trì Vũ: cái, hai cái,….giống như những hạt mưa xuân bằng ngọc lưu ly rơi xuống, khi ở tiểu viện vắng vẻ kia, từng nghe được tiếng sấm mùa xuân, ầm ầm chạm vào màng tai….Là mùa xuân đến.
      Nếu cũng rung động như em, vậy tốt quá.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      ngọt ngào, ấm áp như buổi sáng được uống ly trà gừng.. thank editor nhìu nhìu. em đâu cần làm nũng, tự xông pha đó thôi. tội nghiệp cho hai lão ca ca bị làm cu li miễn phí!
      Cuồng Soái Calinhdiep17 thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ta nghĩ 2 lão ca cũng tự nguyện chết vì mà. Thanks Nàng
      huyetsacthiensuCuồng Soái Ca thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :