1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thích em như gấu mùa xuân - Hoa Gian Thụ Lý ( Chương 20/52)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 5:

      Editor: Cuồng Soái Ca

      Trong lòng Nha Ưu lộp bộp, hoang mang biết phải làm sao, cúi đầu nhìn chằm chằm bát cơm, hận thể vùi đầu vào nó. mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của , hai má ngây ngô đỏ bừng kéo tới tận hai tai, tất cả các phản ứng của đều được Trì Vũ thu vào đáy mắt, nếu còn mạnh mẽ hơn nữa, chỉ sợ mặt nóng tới bốc khói.
      mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh.”
      Sau khi lời này, Trì Vũ lên lầu tiếp tục công việc. Nha Ưu theo dì Thẩm vào phòng, ngoan ngoan mặc quần của . Quần của rất dài, chân xỏ qua vẫn phải xắn lên dày mới lộ ra mắt cá chân. Quần áo quá lớn khiến hoạt động tiện, Nha Ưu dép lê, qua lại trong phòng vài bước, có chút thận trọng với những trang trí xa hoa trong phòng, dám động loạn.
      Tiếng chim hót xa xa ngoài cửa sổ, rất vui tai, chắc mưa tạnh.
      Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nha Ưu mở cửa, thận trọng nhìn ra ngoài, chỉ thấy Trì Vũ cao ngất đứng bên ngoài, nhìn xuống đỉnh đầu hỏi: “Danh sách viết xong rồi sao?”
      Trong trẻo nhưng độc. Nha Ưu có chút ngây ngô nhìn bộ dáng của Trì Vũ, liếc mắt liền thấy, nghiêng đầu căn dặn Chung Văn bên cạnh: “Việc này giao cho cậu, đường dọa ấy.” Bàn tay vỗ vỗ vai trợ lí, giống như nhắc nhở đây là việc quan trọng.
      Lúc này Nha Ưu mới phát bên ngoài có thêm người đàn ông, đeo kính mắt gọng vàng, thân âu phục khiêm tốn. Chung Văn đẩy kính mắt : “Nha Ưu tiểu thư, xin mời theo tôi.”
      Nha Ưu vẫn chưa thích ứng được với xưng hô mới này, thấy Chung Văn bước xuống lầu, quay đầu nhìn phòng Trì Vũ, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt.
      Trong thư phòng lầu hai, Trì Vũ tới cửa sổ sát đất, nghe điện thoại do cấp cưới báo cáo, hai ngón tay kéo rèm cửa, hành lang lát gạch sứ men xanh dưới lầu đầy hoa liễu bay, tường được tô điểm bởi những cây hoa tường vi, trước cổng là chiếc BMW SUV, đầu tóc đen thanh tú xõa ngang vai, ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên thấu qua chạc cây, vệt sáng theo gió chạy, sợi tóc khẽ bay bay.
      Trì Vũ hơi hoàn hồn, chỉ thấy dưới sân đầy lá rụng, chiếc xe xa.
      Nha Ưu chỉ muốn đuổi kịp bước chân Chung Văn, còn muốn đuổi kịp tốc độ chuyện của ta, Chung Văn chuyện giống như báo cáo công thức hóa, mục đích của chuyến này là mua sắm, vẫn chưa lên được danh sách, vậy tất cả do ta quyết định.
      So với thư ký Trương, Chung Văn chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Trong 3 tiếng giải quyết xong thủ tục nhập cho Nha Ưu, lại dùng 3 tiếng để chuẩn bị những đồ dùng trong cuộc sống cho . chỉ làm việc với hiệu suất cao, biết nhiều ngoại ngữ, xử lí mọi việc trong nhà cách thông thạo, theo Trì Vũ nhiều năm, trở thành cánh tay đắc lực của Trì tổng.
      Khu CBD có đường dành riêng cho người bộ giữa quảng trường, Nha Ưu nhìn lên những chùm bóng bay rực rỡ đỉnh đầu, có ảo giác mình được trận lốc xoáy đưa tới đây, những lời Chung Văn , có thể nhớ được chút.
      “A….Đây là tân sủng tiểu Điềm Tâm của Trì Vũ sao?” giọng lười biếng vang lên, Nha Ưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, khí chất thiên về nhu, khi chuyện, khóe miệng luôn mang theo nét cười nhợt nhạt.
      Tay Lộ Gia xách túi gắn đinh tán, mặc bộ âu phục trắng đen có họa tiết hình thoi, giống như người mẫu nam thời thượng tạp chí.
      Nha Ưu nhìn đến há hốc miệng, Lộ Gia cúi người xuống, bàn tay giữ chặt lấy cái ót của : “ đáng giận, tại sao lại nhìn trúng bé ngốc nghếch này chứ?”
      Nha Ưu nhíu mi, cơ thể người này có mùi lạ, mùi nước hoa nồng nặc khiến ngộp thở.
      Lộ Gia quét tầm mắt từ đầu đến chân lượt, áo sơ mi là của Trì Vũ, nằm trong bộ sưu tập xuân hạ, về phần cái quần, là thê thảm nỡ nhìn, Lộ Gia liền lười nhìn: “Cái áo tạm được, kiểu tóc hơi quê mùa, thôi, tiểu Điềm Tâm, Lộ Gia đưa em shakeit~” Sau khi mở đầu bằng loạt những câu hoa mỹ, tự quạt gió khiến Nha Ưu nhìn tới trợn mắt há miệng.
      Lộ Gia là nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng trong nước, từ lớn lên ở Mỹ, nơi người đẹp xuất tầng tầng lớp lớp. Sau khi đến Mỹ du học, Trì Vũ quen biết Lộ Gia, bị tên bệnh thần kinh này đeo bám rời, chỉ vì Lộ Gia muốn làm người mẫu riêng của .
      Lộ Gia chuyện trực tiếp lại độc miệng, bình thường có thể khiến đối phương tức chết: “Trì Vũ đưa ‘dưa leo’ sạch cho tiểu loli này sao? ngờ bản cục cưng (*) lại bại dưới tay loli thế này.”
      Chung Văn suýt nữa phun ra ngụm máu đen, cẩn thận nhắc nhở , Trì tổng đích thân dặn dò, được dọa đến em . Trong mắt Lộ Gia có chút phức tạp, ồn ào lên án Trì Vũ bất công, cũng thu lại ít.
      Trải qua cải tạo của nhà tạo mẫu tóc, Lộ Gia rất hài lòng với kiểu tóc mới của Nha Ưu, nhưng trong nội tâm lại đầy chua xót, biết ngồi lên ghế này, phải thay đổi kiểu tóc, nhưng giọng phản kháng của lại quá , ai đáp lại, tiểu Nha Ưu đáng thương cứ thế bị Đại ma vương Lộ Gia thay hình đổi dạng.
      túm túm tay áo Lộ Gia, bày ra vẻ mặt sắp khóc nhìn .
      “Người lùn chính là phiền toái…” Lộ Gia miễn cưỡng cúi người xuống đem lỗ tai kề sát vào, Nha Ưu nhìn thấy năm cái lỗ tai của , giọng càng yếu hơn: “ Lộ Gia, em có thể trở về như trước kia ?”
      “Bảo bối, trở về được, giống như chúng ta thể nào quay ngược thời gian.” Lộ Gia cho nụ cười sâu, vô thức sờ sờ lỗ tai, đột nhiên cười đến kiêng nể gì: “Mỗi ngày Trì Vũ đều phải nghe em chuyện như vậy sao, muốn xem biểu cảm của hahaha….”
      Nha Ưu bị cười như vậy có chút luống cuống, rất may bị Chung Văn đánh gãy đúng lúc. ta nhìn thời gian biểu, 2 tiếng sau tập hợp tại đây, việc mua quần áo giao cho Lộ Gia, bởi vì Chung Văn có áp lực rất lớn với việc dạo tại cửa hàng quần áo.
      Lộ Gia chịu trách nhiệm phối hợp quần áo thời thượng, case này cần tới 2 tiếng, giây tiếp theo, Nha Ưu cảm nhận được trận lốc xoáy thứ hai.
      Đối mặt với chính mình trong gương, Nha Ưu liền bị hù dọa, tóc mái thưa mềm mại, đuôi tóc xinh đẹp được uốn cong tự nhiên, phối hợp với chiếc váy ngắn ngọt ngào, quan trọng là người bán hàng khen giống như búp bê xinh đẹp. Nhưng Nha Ưu lại nhớ nhung bản thân mình của 2 tiếng trước, mỗi lần soi gương đầu lại ông tiếng: Ai đây?
      Mệt với tâm tính thiện lương….
      Sau khi dạo mấy cửa hàng, Nha Ưu mệt mỏi, nhanh được, nhưng sức chiến đấu của Lộ Gia vẫn là năm ngôi sao sáng chói, cách thời gian 2 tiếng còn 10 phút, Lộ Gia lại chọn bộ trang điểm cho Nha Ưu làm quà gặp mặt: “Nhớ kỹ lời của , là con , phải biết làm đẹp, sống giống như công chúa, khiến cho kỵ sĩ vương tử hay là ma vương cũng đều phải vây quanh em.”
      Lộ Gia chuyện giống với những lần trước, nhưng Nha Ưu cũng cảm thấy chán ghét, đây là lần đầu tiên trong đời trang điểm, nhìn mình trong dương có chút sững sờ, loại thay đổi thế này, bất kể là nào cũng đều vui sướng.
      Nha Ưu luôn hâm mộ những có quần áo mới, cũng hâm mộ họ biết biểu diễn tiết mục, hâm mộ bọn họ thể trang điểm. Mang theo cảm tạ từ tận đáy lòng, chân thành cám ơn người làm cho mình trở nên xinh đẹp: “ Lộ Gia, cám ơn .”
      Xúc cảm hơi ngưa ngứa đến từ bên tai, Lộ Gia giật mình nửa ngày: “ chừng…..tiểu Nha Ưu có khả năng bẻ thẳng lại ….” ngẩng đầu lên, mái tóc đen sáng bóng.
      Nha Ưu hiểu ý tứ câu này, Lộ Gia lắc đầu , tình cảm của người trưởng thành, chậu cây (**) tốt nhất nên biết. Nha Ưu phải chậu cây , sang năm trưởng thành. Lộ Gia bỗng nhiên nở nụ cười, bây giờ vẫn chưa phải 18. Cấm trong phạm vi 17 tuổi.
      Mua xong đồ dùng cần thiết, đến thời gian ăn cơm chiều. Nha Ưu chạy theo hai đại soái ca chân dài, giày da gõ sàn vang lên tiếng đát đát, Lộ Gia hỏi Chung Văn: “Cậu có cảm giác giống nữ sinh trung học đuổi theo chúng ta xin ký tên ?” Chung Văn đẩy kính mắt: “Cậu suy nghĩ nhiều.”
      Trong nhà hàng, bàn bày đày vỏ Thác Tư, Lộ Gia ngày càng nhiều, mười câu có đến chín câu về Trì Vũ: “….Lạnh lùng lại khó tính….Tốt nhất nên lên núi làm hòa thượng, tôi Trì Vũ …ợ ~”
      Nha Ưu và Chung Văn đều cảm thấy, Lộ Gia say.
      rất nhiều chuyện về Trì Vũ, về lần đầu tiên nhìn thấy , liền cảm thấy sức cuốn hút khiến cho mọi người muốn đến gần, bất kể là nam hay nữ, đều muốn tiếp cận .
      “Lúc đầu Trì Vũ rất lạnh lùng….Nhưng mà trở thành người công nhận, liền đôi xử….Tính chiếm hữu của tên kia quá mạnh mẽ…… Lộ Gia cho em bí mật…..please…..”
      Lộ Gia bắt đầu phun ra bão táp tiếng , Nha Ưu nghe bắn tiếng thời gian khoảng chén trà, yên lặng nhìn người mẫu Pháp tuấn mỹ khiêng Lộ Gia
      Đài phun nước bên ngoài biệt thự Phỉ Thúy, ban đêm nhiều ngọn đèn sáng được thắp lên, thư ký Chung lái xe đưa Nha Ưu đến cửa.
      Sau khi vào nhà, Nha Ưu muốn rửa mặt ngay lập tức, người nghĩ tới lại đứng ngay trước mắt. bước rón rén….
      Trì Vũ đưa lưng về phía gọi điện thoại, trong lúc vô tình quay đầu, phát Nha Ưu muốn chuồn êm lên lầu, đôi mắt nhất thời trầm xuống: “Ai biến em thành thế này?”
      Nha Ưu cúi đầu, lập tức lấy tay che mặt, lại nghe thấy giọng của đỉnh đầu: “Rất đẹp, cần lau.” giật mình ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn Trì Vũ, ôm cánh tay đứng ở cửa, bả vai rất rộng, cổ áo T-shirt lộ ra xương quai xanh quyến rũ, mắt thâm trầm mà trong trẻo, chăm chú nhìn .
      Nha Ưu khỏi đỏ bừng hai má, bên tai lướt qua khí nóng, biết là Trì Vũ tới gần, nghiêng mặt, hô hấp nhàng, dán sát vào tai báo cáo mọi chuyện hôm nay.
      “Lộ Gia…?” Trì Vũ vui nhíu mi, tên tiện nhân kia.
      Giờ phút này Nha Ưu hiểu biểu cảm mặt Trì Vũ, nhíu mày giông như tức giận, lạnh lùng lại như liên quan đến mình. Trì Vũ hỏi: “Trừ chuyện lúc ăn cơm, Lộ Gia còn gì nữa?”
      Nha Ưu cẩn thận nghĩ lại: “Còn , em có khả năng bẻ thẳng lại ấy…”
      “….Hả? Phải vậy ?” Trì Vũ đột nhiên đứng dậy, gương mặt trầm vào bóng tối.
      Nha Ưu chuẩn bị rửa mặt, lại bị cả người Trì Vũ ngăn trở, đưa tay chống lên tường vây lấy Nha Ưu, tay kia chống nạnh, vốn là ánh mắt trầm tĩnh, lúc này lại trở nên sâu thẳm, làm như lắng tai nghe : “Nha Ưu, em bẻ thẳng như thế nào?”
      Trì Vũ có ưu thế chiều cao, hơn nữa cánh tay thon dài, thoải mái vây Nha Ưu trong lòng mình, nhìn thẳng khuôn mặt khí bức người, tim đập hỗn loạn, né tránh ánh mắt Trì Vũ, cũng dám tùy tiện cử động.
      Sau lưng tiếp giáp với bức tường, Nha Ưu giống như phải nghe dạy dỗ, cẩn thận kéo kéo áo sơ mi của Trì Vũ. Bàn tay chống tường cử động, thân mình ngày càng tiến gần về phía miệng , dì Thẩm vừa dọn dẹp xong phòng bếp ra liền thấy cảnh này, Trì tiên sinh hôn tiểu Nha Ưu!?
      Nhìn từ góc độ này, rất giống hai người hôn nhau. Dì Thẩm ôm tâm lý bát quái, ngển cổ nhìn “Chân tướng”, đau lòng cho tiểu Nha Ưu bị Trì tổng dạy dỗ, ở chung cùng người có thính tình lạnh lùng nghiêm khắc như vậy, vất vả.
      Đối mặt với Trì Vũ lạnh lùng tới gần, Nha Ưu có chút biết làm sao, hiểu được ý “bẻ thẳng” của Lộ Gia, chỉ có thể tự mình suy nghĩ. Lần này thân hình Trì Vũ dựa vào rất gần, Nha Ưu cần kiễng chân cũng có thể dán sát vào tai , giọng hỏi: “Em có thể chạm vào ?”
      Chạm vào sao…chạm vào.
      Trì Vũ sửng sốt, hai tròng mắt lạnh lùng nheo lại, ừm tiếng xem như đồng ý. Rồi sau đó bị tay chạm vào bụng, Trì Vũ nhíu mi, tiếng vang trong lòng vừa rồi có chút ngoài ý muốn.
      tay Nha Ưu đè bụng Trì Vũ, tay hướng lên eo, vuốt dường đường thẳng: “Thẳng”
      Thẳng….Thẳng…..Cứ như vậy bẻ thẳng. Trì Vũ đen mặt lui ra.

      (*): thím này tự gọi mình là “bản cục cưng” đó, giống “bản nương” các kiểu đấy ạ.
      (**): biệt danh thím Gia đặt cho nữ 9 ạ

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hai người hieu lầm mà buồn cười. Thanks nang
      Cuồng Soái Ca thích bài này.

    3. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 6:

      Editor: Cuồng Soái Ca

      Nha Ưu trở về phòng, nhìn đến đồng phục có logo của Bắc thành Tứ Trung(*) trong tủ quần áo. thấp thỏm mấy ngày, cuối cùng biết được mình có thể học. Nha Ưu cảm thấy hôm nay giống như được uống hết lọ mật ong, trong lòng vô cùng ngọt ngào. (chỗ này em chém, chị nào đọc qua cv rồi thông cảm cho em và cmt để e sửa lại ạ. e k hiểu gì luôn )
      muốn gọi điện cho bà, nhưng cầm 6s trong tay lại biết sử dụng thế nào. Nha Ưu đến thư phòng phía trước, gõ vài cái, giọng trong trẻo lạnh lùng từ bên trong truyền đến: “Chuyện gì?”
      Trong thư phòng, Trì Vũ nghe thấy người bên ngoài trả lời, nghe điện thoại của Lý Minh Hàm. Đầu kia điện thoại, Lý Minh Hàm tưởng là dì Thẩm, nhưng nghĩ lại thấy lúc này dì Thẩm ở biệt thự Phỉ Thúy. Lý Minh Hàm hiếu kỳ, bỗng nhiên nghe thấy Trì Vũ : “Minh Hàm, chờ tôi vài phút, chúng ta chuyện sau.”
      Lý Minh Hàm kinh ngạc ngắt điện thoại, đêm nay rốt cuộc là ai tìm Trì tổng? Trực giác của cho thấy phải đàn ông, mà là…phụ nữ!
      Trì Vũ đứng ở cửa, lạnh lùng hạ mắt: “Tìm tôi có chuyện gì?”. Rồi sau đó cần Nha Ưu kéo áo sơ mi, cúi người xuống dán sát lỗ tai vào miệng .
      “Cái này….Em biết dùng, có thể dạy em ?” Nha Ưu chạm tay vào màn hình di động, nơi đó vẫn đen thui.
      ra là việc mở khóa đơn giản này, Nha Ưu phải là thích Weibo, Taobao linh tinh. Trì Vũ nhìn đồng hồ, thuận tay mở cửa, trước bước xuống cầu thang, có theo sau.
      Bỗng nhiên, Trì Vũ đứng lại, Nha Ưu theo quán tính vẫn bước tiếp nên va vào lưng , hai tay bám chặt cánh tay Trì Vũ, sau đó lại giật mình buông ra.
      xin lỗi…” Nha Ưu ảo não cúi đầu lui từng bước ra phía sau, nghĩ tới, phía sau là cầu thang, cả người bị mất trọng tâm, đột nhiên bàn tay có lực vòng qua sau lưng, kéo lại, Nha Ưu mở to hai mắt nhìn Trì Vũ, cái mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch, thể nhìn thấy lo lắng trong đôi mắt thâm thúy, nhưng lại phản chiếu đôi mắt gợn sóng của .
      Toàn thân Nha Ưu cứng đờ, mà Trì Vũ bình thản, ung dung ôm eo của , giống như gió mùa xuân lay động cành liễu, cảm giác áp từ chỗ bàn tay tiếp xúc truyền đến lưng, kéo gần lại, mặt của nhàng va vào ngực , khuôn mặt nóng bừng.
      Trì Vũ nghiêng đầu: “Lần sau xuống cẩn thận chút.”
      Ngữ khí bình thản, giống như vừa rồi chỉ có trái tim đập thình thịch, có quy luật. Nha Ưu đè lại trái tim đập loạn nhịp, thầm cầu nguyện lòng mình có thể bình tĩnh lại, thế nhưng cứ tới gần , trái tim liền như nai con nhảy loạn, vô cùng bất đắc dĩ.
      “Cái này là QQ, đây là phần mềm nhắn tin, hai người kến bạn sau đó có thể cùng chuyện…” Trì Vũ chạm vào những phần mềm màn hình, cho cách sử dụng, giải vô cùng chuyên chú giải thích, khi quay đầu mới phát im lặng tới sopa bên kia, cách khá xa nghe “thầy Trì” giảng bài.
      Trong mắt Trì Vũ đầy buồn bã: “Nha Ưu, em sợ tôi?”
      Nha Ưu vội vàng lắc đầu, biểu cảm vô cùng chân thành. Trì Vũ có chút bất đắc dĩ bóp trán: “Tôi ăn thịt em, lại đây.”
      tới gần chút, lặp lại: “Tới gần đây.”
      “Lại đây, gần chút nữa.” “Mau tới đây.” Giọng mặc dù trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe ra được tức giận. Nha Ưu còn tới gần , Trì Vũ nâng mắt, ngờ gần như vậy, trong lúc vô ý nhìn thấy hai má đỏ ửng, lộ ra hơi thở thiếu nữ…
      “Gần quá.” .
      “Vâng, vâng vâng…” lùi lại.
      “Tốt lắm, đừng nhúc nhích.”
      Trì Vũ rũ mắt xuống, hề nhìn , giọng dịu dàng hơn chút, đây là lần đầu tiên dạy sử dụng điện thoại.
      người thích sản phẩm điện tử, Trì Vũ sử dụng qua các sản phẩm mới nhất, sau này lại chơi xbox, dùng các sản phẩm của vr[giả thiết ], ar[ tăng cường ] (**), sau này và Nha Ưu cùng nhau trải nghiệm các sản phẩm mới, bất kể hỏi bao niêu nhiêu lần, đều : “Được, tôi dạy em lần.”
      Váy ngủ của Nha Ưu rũ xuống sopha, sóng vai ngồi cùng Trì Vũ, dạy cách sử dụng cơ bản xong, liền hỏi: “Học được chưa?”
      Trong phòng khách yên tĩnh, vừa quay đầu, phát Nha Ưu có chút mệt mỏi, gục đầu ngủ. Tóc dài mềm mại xõa bên hông, khuôn mặt đáng vừa tắm rửa xong có chút đỏ ửng, nhìn qua so với ô mai còn hấp dẫn hơn. Trì Vũ kề sát vào tai , hô hấp hơi nóng phả lên da thịt, cùng với giọng trầm thấp: “Nha Ưu, ngủ sao?”
      Lời của làm Nha Ưu nhanh chóng tỉnh lại, mạnh mẽ gật đầu, chống lại mắt trong suốt của Trì Vũ, muốn qua với , chỉ thấy mặt chút thay đổi, vươn ngón tay để sau ót , làm sững sờ bất động, mà thoải mái dựa vào sopha, nhàng : “ ngủ , ngủ ngon.”
      *
      Hôm sau Nha Ưu tỉnh dậy rất sớm, muốn tới trường học mới báo cáo, khó tránh khỏi có chút hồi hộp.
      Dì Thẩm làm bữa sáng ở phòng bếp dưới lầu. Bình thường chỉ làm bữa sáng cho Trì Vũ, hôm nay khó có được , lại trong thời kỳ trưởng thành, dì Thẩm vô cùng vui vẻ mua quyển [sách dạy nấu ăn và phối hợp dinh dưỡng cho học sinh trung học], mỗi ngày biến đổi đa dạng các món ăn cho tiểu Nha Ưu.
      Lò nướng bánh kêu tiếng “Đinh”, bắn ra bánh mì, trong phòng bếp đầy mùi phomai. Khi Nha Ưu ở thị trấn , thường ăn sáng bằng bánh bao, rất ít ăn bữa sáng kiểu châu Âu này. Tối hôm qua gọi điện cho bà, kể về mấy ngày hôm nay được thấy thế giới bên ngoài, vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, bởi vì hạnh phúc trước mắt giống như giấc mơ, hề có .
      , phải nhớ kỹ ân tình của mọi người, sau này có năng lực báo đáp, nhất định phải cảm tạ họ tốt. Bởi vì ở nhà Trì Vũ, Nha Ưu vẫn cho rằng mình chỉ là người khách , gấp chăn thận gọn gàng, kiểm tra cẩn thận hoa hồng vàng bàn ăn, dám tùy tiện sử dụng khăn mặt trong phòng tắm, cũng dám lãng phí chút thức ăn nào.
      Cái miệng của Nha Ưu uống sữa, thường hướng về phía cầu thang xem khi nào Trì Vũ xuống dưới, muốn gặp , lại muốn gặp , tam trạng là kỳ quái. Dì Thẩm phát thường nhìn về phía cầu thang, liền với , Trì tiên sinh rèn luyện ở phòng tập thể thao, tập luyện xong mới xuống đây ăn sáng.
      Xem ra sau này có khả năng ăn sáng cùng nhau, chờ tập luyện xong, cũng phải học rồi. biết vì sao Nha Ưu có chút mất mát.
      Ăn sáng xong chuẩn bị học, Nha Ưu đúng lúc gặp được Chung Văn cần cặp tài liệu tiến vào, vài ngày nay Trì Vũ tiện ra ngoài, mỗi sáng sớm thư ký Chung đều mang văn kiện tới đây.
      Nha Ưu lễ phép buổi sáng tốt lành, Chung Văn nghe thấy gì, lơ đãng đẩy kính mắt viền vàng, đột nhiên ánh mắt dừng lại đồng phục của Nha Ưu, bộ đồng phục này của có chút hơi rộng. Chung Văn là người làm việc vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ, lập tức muốn gọi điện thoại cho chủ nhiệm, đổi bộ đồng phục khác.
      Trì Vũ từ phòng tập thể thao tới phòng khách, vô tình nghe được Chung Văn tới đồng phục trong điện thoại, ánh mắt lập tức phóng ra xa, xuyên qua cửa sổ sát đất, dưới bầu trời đầy hoa liễu bay, thấp thoáng bóng dáng hành lang, mơ bồ thấy hình bóng mặc đồng phục xanh trắng .
      “Trì tổng, đây là kẹo ngưu yết đường(***) chị Huệ làm, bảo tôi đưa tới đây cho ngài thử.” Chung Văn đưa hộp kẹp được làm thủ công, đóng gói tinh xảo tới, Trì Vũ cầm, lạnh giọng : “ ta lại cho cậu lợi lộc gì?”
      Thư ký Chung báo cáo, sốt cà chua của người Adam cổ xưa, trong siêu thị mua được.
      Trì Vũ hừ lạnh: “ là có tiền đồ.”
      Chung Văn hơi quẫn bách hạ kính mắt, trong công ty đều biết Lý Huệ Tử theo đuổi Trì Vũ nhiều năm, vì thường nhờ Chung Văn đưa đồ, thường mang các loại gia vị đặc sắc thế giới cho Chung Văn. Bởi vì mọi người trong công ty đều biết, thư ký Chung vô cùng thích làm hương liệu.
      Lý Huệ Tử là giám đốc đầu tư cao cấp nhất của Ngân Thịnh, được “Nam thần đội” xưng tụng là Lý nữ thần, hàng năm đều công tác nước ngoài, khó có được lần trở về, nhưng lại đúng lúc Trì Vũ đóng của gặp người, nên đành nhờ Chung Văn hỗ trợ.
      Chung Văn mắt nhìn hộp kẹo đường, sớm đoán được kết quả này. Bất kể ở đại học hay công ti, bạn học nữ, nhân viên nữ đều thích đưa các loại đồ ăn vặt, bánh ngọt tự làm cho Trì Vũ, giống như nam thần của bọn họ trời sinh thiếu cái ăn. (-_-)
      Thư ký Chung suy nghĩ nên như thế nào với Lý Huệ Tử qua QQ, đúng lúc này người mặc đồng phục xanh trắng tiến vào như cơn gió, vọt tới bàn ăn cầm lấy điện thoại di động, lại chuẩn bị chạy như cơn gió,…
      Trì Vũ đứng giữa bị xem , gọi lại, bước tới, mắt lạnh lùng nhìn Nha Ưu: “Thích ăn đồ ngọt sao?”
      Vâng….Nha Ưu gật đầu, Trì Vũ xoay người liền nhét hộp kẹo vào tay : “Cầm ăn .”
      nhìn hộp kẹo trong tay, lại nhìn Trì Vũ quay lưng , áo T-Shirt trắng dán sát vào lưng, lộ ra cơ bắp sau khi vận động, thân hình tâm giác ngược tiêu chuẩn của người mẫu, vô cùng quyến rũ, sau khi chào tạm biệt, chạy hơi nhanh ra khỏi phòng…
      *
      Bắc thành Tứ Trung là trường trung học trọng điểm nổi tiếng cả nước, chất lượng giáo viên đứng số 1, số 2 ở Bắc thành. Với danh tiếng của Trì Vũ, hơn nữa với cách làm việc của Chung Văn, Nha Ưu chuyển trường vô cùng thuận lợi.
      Ngày đầu tiên đến trường mới, giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở mọi người quân tâm đến bạn học mới có giọng hơi , lại giới thiệu Nha Ưu là tài năng hội họa, cả lớp vỗ tay nhiệt liệt, quá tuyệt vời! Lớp chúng ta có nhân vật lớn!
      Sau khi học, bạn cùng bàn Hàn Mỹ Kỳ hỏi , có Weibo , số id là bao nhiêu! Đối với mấy vấn đềnày, Nha Ưu có chút biết trả lời sao, mà Hàn Mỹ Kỳ lại là người rất dễ gần, đưa ra hai cánh tay ôm cái chặt, bỏi vì nhìn qua Tiểu Nha Ưu vô cùng mềm mại, vô cùng muốn ôm.
      Vì cái ôm này mà khoảng cách được rút ngắn lại, Nha Ưu ghé sát vào tai hàn Mỹ Kỳ : “Giọng của mình có chút , chỉ có thể chuyện với cậu như thế này.”
      Hàn Mỹ Kỳ gào khóc : “Tiểu Nha Ưu, giọng của cậu là đáng !!!” sờ sờ lỗ tai hơi ngứa, trong lòng cũng hơi ngứa, lại nhìn thấy biểu cảm giật mình của Nha Ưu, cái mũi nho , khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, ngốc nghếch đỏ bừng mặt.
      “Này, Hàn Mỹ Kỳ, đừng có dọa em yếu đuối này chứ.” nữ sinh mặt bánh bao bàn bên cạnh, cầm túi khoa tây chiên nhai răng rắc, giọng mơ hồ , đây là Hải Vi Vi – bạn bè từ trung học của Hàn Mỹ Kỳ.
      Hai người người này, người nhiều, người hay ăn, sau này liền trở thành bạn thân của Nha Ưu. Từ đến lớn, Nha Ưu có rất ít bạn bè. cũng phải người giỏi giao tiếp, cho nên rất hâm mộ những người biết biểu đạt mình, cũng chủ động làm quen với người khác, bởi vì sợ người ta rằng “ chuyện khó khăn,”
      Nha Ưu vừa muốn có bạn bè, vừa sợ có bạn bè, thẳng đến khi gặp Mỹ Kỳ và Vi Vi, liền gọi họ là: Người ấm áp.
      Giữa trưa, ba người cùng ăn cơm ở căn tin, sau khi Hàn Mỹ Kỳ hiểu được khác nhau giữa lối vẽ tỉ mỉ và truyện tranh, có chút thất vọng, gào khóc kêu: “Tớ muốn ăn thịt ăn thịt! Gần đây các tác giả lớn đều mắc kẹt ở thịt(****) đó! A…A…A..”
      Nha Ưu vội vàng gắp thịt xiên trong bát sang, tròng mắt Hải Vi Vi đều trừng ra ngoài. Hàn Mỹ Kỳ lắc đầu: “ phải thịt này, bản cục cưng phổ cập khoa học cho cậu chút…” xong liền mở Weibo, vào blog truyện tranh cổ phong của Lý Tư - [lạc đình đạm phương], tới đoạn tiểu thụ bị cưỡng hôn, tại sao còn thấy thịt! (đam mỹ đó!!!)
      Từ nat về sau mở ra cho Nha Ưu cánh cửa về thế giới truyện tranh, lâu về sau Nha Ưu cũng hiểu vì sao nhận lấy điện thoại từ tay Hàn Mỹ Kỳ, vì sao đăng ký Weibo, vì sao đồng ý đọc truyện tranh,…
      “Đặt là ‘Tiểu Ưu yo’ , đây là gọi thân mật, thể dùng tên , Nha Ưu, bạn rất out.” (tiếng lóng TQ đó, e k hiểu gì luôn)
      “Được, tốt lắm.”
      “Nha Ưu, bạn biết vẽ kiểu này ?”
      “Biết.”
      “Nha Ưu, bạn cố học vẽ chút nha, tương lai chúng ta tràn đầy thịt !”
      Câu này của Hàn Mỹ Kỳ chỉ là lời đùa, nhưng Nha Ưu lại cho rằng, đây là nguyện vọng của bạn bè. Sau khi Nha Ưu trở thành đại thần trong giới truyện tránh cổ phong – Tiểu Ưu đại đại, khó có thể giải thích được ước nguyện ban đầu, tất cả đều bởi vì… “Thế giới thiếu thịt.”
      Sau khi tan học, ánh chiều tà nhuộm mái nhà của các dãy phòng học thành màu hồng, gió xuân thổi qua mặt, ba mặc đồng phục xanh trắng, sóng vai sân trường.
      Nha Ưu nhớ tới trong cặp sách có hộp kẹo đường, chia sẻ cho bạn mới. Mở hộp kẹo, lấy ra cái ngậm vào miệng, sữa ngọt mà ngấy, vô cùng hợp với vị bùi bùi của đậu phộng, hơi nheo mắt lại, a…Ăn ngon!
      -----------------------------------------------------------------
      (*): trường Nha Ưu đó
      (**): Chắc là game đó các mẹ -_-
      (***): tên kẹo đó, em chưa nghe bao giờ (((
      (****): cảnh H đó các bác, em phải ngẫm lại vài lần mới hiểu gì. Tưởng là cảnh ăn cơm là thịt theo nghĩa đen cơ, hóa ra là H :))

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      NHa Ưu quá trong sáng, gặp 2 người bạn đen tối quá, Thanks Nàng
      Cuồng Soái Ca thích bài này.

    5. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Mọi người thông cảm cho mình, vì mình có chút việc gấp nên hết tuần này đến thứ 3 tuần tới mới có thể làm tiếp được. Từ t3 mình cố gắng đăng đều cho mọi người. Mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình :-*:-*:-*:-*:-*:-*:-*:yoyo44:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :