1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thích em như gấu mùa xuân - Hoa Gian Thụ Lý ( Chương 20/52)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      Hóng chương mới nàng ơi (づ ̄ ³ ̄)づ
      Cuồng Soái Ca thích bài này.

    2. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      @susu @Hoa Bỉ Ngạn e theo hai bộ nên tiến độ đc nhanh, chắc mỗi tuần 3c . Mong các bác tiếp tục ủng hộ em :-*:-*:-*

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Cho doi la hanh phuc. Co len Nang
      Cuồng Soái Ca thích bài này.

    4. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 3:

      Editor: Cuồng Soái Ca

      Nha Ưu….? Trì Vũ nghĩ lại, chư bao giờ nghe qua họ “Nha” này, ngắn gọn: “Xin chào, tôi họ Trì, tên Vũ. Trì Vũ.”
      Nha Ưu thầm trong lòng lần, ngẩng mặt hỏi: “Là trời mưa sao?”
      “Sao….?” Trì Vũ phát lại kéo kéo áo sơ mi của , bước đến trước mặt , cúi người xuống, lỗ tai dán sát vào, hô hấp của Nha Ưu cũng như lông chim vậy, trêu chọc lỗ tai Trì Vũ… đời này, có người nào chuyện cùng gần như vậy.
      “Là trời mưa sao?”
      phải, là ‘vũ’ trong ‘vũ trụ’’
      Trung tâm vũ trụ, liếc mắt cái vạn năm.
      Nha Ưu cong cong mắt, đem hai chữ “Trì Vũ” ghi nhớ trong lòng, là người tốt đưa tới bệnh viện, phải nhớ phần ân tình này.
      “Giọng của trời sinh như thế?” Ánh mắt Trì Vũ sâu sắc nhìn xuống, Nha Ưu né tránh tầm mắt , dáng người cao lớn của khiến có cảm giác áp lực, Nha Ưu cẩn thận tiến tới bên tai : “Vâng…. xin lỗi, giọng của tôi rất , vẫn luôn như vậy. xin lỗi”
      Trì Vũ nhìn đôi mắt đơn thần của : “ có gì sai, cần xin lỗi”
      Lời báo trước vang lên, cùng với tiếng mưa xuân bên ngoài, Nha Ưu kinh ngạc nhìn , cặp mắt gợn sóng kia lại khiến lòng nhàng rung động.
      Chưa bao giờ có người với như vậy, cho dù chỉ đồng tình an ủi. Nha Ưu gì, chỉ nhìn , nhìn có nhiều biểu tình, lãnh liệt mà tuấn, hoàn toàn biết gì về , nhưng lại muốn đến gần .
      Bên ngoài mái hiên, mưa xuân nhàng rơi tí tách, thư ký Trương vào trong phòng khách, vừa thấy hai người chuyện, trong ấn tượng Trì tổng luôn năng trọng, có thể cùng em vài câu là rất tốt.
      Nha Ưu trở lại sô pha ngồi xuống, vừa gập đầu gối mới cảm thấy đau, Trì Vũ ghé mắt, tầm mắt xẹt qua bàn tay đặt đầu gối của , chuyển hướng với thư ký trương: “Lại là Tử Kiêu, có chuyện gì?”
      Thư ký Trương trong lòng run sợ nhắn lại lời của Trần thiếu gia, vừa vừa quan sát vẻ mặt Trì Vũ, nhìn ra cảm xúc, thư ký trương biết cách làm người của Trì Vũ, luôn khiến người ta đoán ra tâm tư của .
      Đợi thư ký Trương xong, Trì Vũ cầm lấy di động, ra phía sau bình phong gọi điện thoại. Trong điện thoại Trần Tử Kiêu nhờ giúp đỡ, Trì Vũ quả quyết cự tuyệt, để cho 17 tuổi ở cùng , muốn nhận loại phiền toái này.
      Trần Tử Kiêu đương nhiên biết điều đó, nhưng Trì Vũ gần nữ sắc, vốn cũng bao giờ mang phụ nữ về nhà. tìm Lý Minh Hàm, tìm Lộ Gia, tìm bọn Diệp Phong…. “Trì ca vừa có phụ nữ, vừa thích phụ nữ, thế nên em mới yên tâm giao ấy cho Trì ca. Hơn nữa, cũng mới học trung học, cũng cần quan tâm…” Trần Tử Kiêu nghe thư ký Trương , tại vẫn chưa làm được thủ tục chuyển trường, nên muốn để Trì Vũ ra mặt.
      Nhưng cho phép thương lượng: “Tử Kiêu, tôi chỉ lần, chuyện này tôi tuyệt đối đồng ý.” Trì Vũ cất điện thoại vào túi sau, khi ra thư ký Trương thấy thần sắc bình thường, nghĩ thành công, lại nghe từ chối: “Thư ký Trương đưa ấy trở về .”
      Nha Ưu cũng biết câu chuyện trung gian này, co để chén trà xuống, chuẩn bị ra ngoài cùng thư ký Trương, Trì Vũ liếc mắt thấy thân quần áo cũ nát của , mấy năm nay cũng làm từ thiện, giúp đỡ trẻ môi côi, nhưng chưa bao giờ gặp họ, cũng chưa bao giờ cho họ ở lại nhà mình. Tử Kiêu là người vỗ gáy cái đưa ra quyết định, nhưng phải.
      Thư ký Trương bảo Nha Ưu đợi chút, đừng nhiều lời, nhìn Trì Vũ cầu tình: “ bé này ngoại trừ việc trao đổi có chút khó khăn, ấy yên lặng, quấy rầy đến công việc của Trì tổng.”
      “Thư ký Trương, xin mời về.” Đôi mắt Trì Vũ trầm xuống, hiển nhiên tức giận thư ký Trương lắm miệng. có thói quen sống mình, ngay cả quản gia cũng ở cùng.
      Nha Ưu đợi bên cạnh, nghe đoạn đối thoại đại khái cũng có thể đoán được ít, đối vơi Trì Vũ mà , là quấy rầy và phiền toái, còn có cả chán ghét…Ánh mắt lạnh lùng, giống như muốn liếc nhìn cái, quay người lên lầu.
      Lúc này điên thoại Thư ký Trương vang lên, ta vội vàng đưa điện thoại cho Nha Ưu. Trong điện thoại Trần Tử Kiêu gọi Tiểu Nha Ưu vô cùng thân thiết, nhưng ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua: “Tiểu Nha Ưu, nghe chữ cũng đừng lọt nha.”
      Nha Ưu gật đầu: “Được”
      nghe lời tìm Trì Vũ, nhìn thấy sắp lên tầng, cũng theo, thanh đôi giày cũ giẫm cầu thang vang lên, Trì Vũ xoay người nhìn tới, lãnh đạm : “Cởi giày ra”
      Nha Ưu đứng tại chỗ, vừa thấy nước sơn nâu đỏ cầu thang để lại dấu chân, lại nhìn Trì Vũ dép lê, sững sờ lùi hai vước, liền chạy nhanh xuống dưới cầu thang gỗ sàn đá cẩm thạch. Dưới phòng khách, quản gia theo lệ thường cũng để dép lê, Nha Ưu biết làm sao bây giờ.
      ngửa đầu hỏi Trì Vũ bên : “Có thể cởi được ?”
      nghe thấy lời của , chỉ lặp lại : “Muốn lên, phải cởi giày.”
      Giọng lạnh lùng, trong trẻo như mệnh lệnh, ngược chiều ánh sáng thấy vẻ mặt của , có vẻ càng thêm lạnh lùng, xa cách. Trong lòng Nha Ưu có chút chua xót, nên lời, nhìn thong dong ngồi bậc thang, chờ cởi giày lên, Nha Ưu nắm chặt tay, cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân.
      Nếu có thể lớn tiếng chuyện, cần cởi giày lên, có thể đứng ở chỗ này . Nhưng làm được, chỉ có thể cởi giày, có chết cũng đồng ý lộ ra bất lực này trước mặt Trì Vũ…..Vô cùng xấu hổ.
      Nha Ưu 17 tuổi vẫn chưa hiểu tại sao lại sợ bẽ mặt trước Trì Vũ, sau này hiểu. rất muốn rất muốn xinh đẹp xuất trước mặt . Từ đó trở , nghĩ như vậy.
      nghĩ hoàn hảo, nơi ở đẹp, quần áo tinh xảo, những ở bên đều rất xinh đẹp, cùng nhau ăn cơm trong vườn hoa hồng, giống phim truyền hình vậy, bởi vì, Trì Vũ là người luôn phát ra hào quang.
      Tâm tư của Nha Ưu, mình chỉ là người bình thường, có chút tinh tế mà mẫn cảm. Ánh mắt khẩn cầu của nhìn , biết nghe được, nhưng vẫn : “Vậy có thể xuống dưới ? Tôi thể cởi giày.”
      Trong dự liệu Trì Vũ nghe thấy, nên chờ mong….Nha Ưu thương tâm cởi giày. Tất rách lộ ra đầu ngón chân, muốn cho thấy lòng tự trọng của mình, cuối cùng đều bị vạch trần, lộ ra trước mắt . Nha Ưu cắn môi dưới, cởi cả hai chiếc tất rách, thể ngẩng đầu trước mặt Trì Vũ.
      Động tác vừa rồi của , Trì Vũ đều nhìn . có suy nghĩ gì, ánh mắt trong suốt, lạnh như băng, nhưng Nha Ưu thấy, vô cùng xấu hổ. Bởi vì, mọi người đều thấy.
      thể thay đổi giọng , cũng thể khiến mình trở nên tốt đẹp.
      từng bước lên cầu thang, mỗi bước đều nặng nề, thể ngẩng đầu lên được. Trì Vũ lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của , đột nhiên đôi mắt trầm xuống, trái tim hơi căng thẳng, lúc này mới nhìn thấy tình nguyện của , là làm khó xử.
      Nha Ưu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, may mắn Trì Vũ ngồi, ở độ cao này có thể tự nhiên dán sát vào tai , nhưng càng tới gần, trái tim càng đau xót: “ Tử Kiêu nhờ tôi với , tôi sang chỗ Minh Hàm, Tử Kiêu muốn tôi chào tạm biệt với .”
      Lúc xoay người bỗng nhiên có chút khổ sở, Nha Ưu đưa lưng về phía , ngồi ở kia giày, sợi lông mi rơi vào trong mắt, mở to mắt, bị dị vật kích thích khiến nước mắt chảy ra, đành nâng cánh tay lên lau nước mắt.
      Trì Vũ đuổi theo phía sau , đột nhiên giật mình, bóng dáng kia như thứ gì đó khắc sâu trong mắt . Trì Vũ cũng biêt tại sao, trái tim mềm nhũn, có chút đau đớn, giật mình đứng tại chỗ, là làm chuyện tốt, lại bắt nạt tới khóc.
      Trì Vũ nhanh đến cửa vào, giọng nhàng ngoài ý muốn gọi : “Nha Ưu…”
      buộc tóc đuôi ngựa ngoái đầu nhìn lại, hai mắt long lanh ánh nước, phiếm hồng, làm ngực khỏi thắt lại.
      Trì Vũ ổn định cảm xúc, ngắn gọn mà chính xác : “Nha Ưu, phòng ở tầng hai, phòng thứ nhất bên trái, nhớ kỹ.”
      Nha Ưu ngẩn người, thư ký Trương bên cạnh vội vàng giục cám ơn, Nha Ưu vẫn hiểu tại sao lại thế này, thư ký Trương đợi ta giúp mang hành lý tới đây, sau này ở nơi này.
      mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Trì Vũ, biểu tình giống như , chắc chắn muốn cho tôi ở lại đây sao? vậy sao? Nghĩ tới chuyện sau vài ngày đều nhìn thấy người đàn ông tuấn này, sống cùng nhà với ….Hai má Nha Ưu dâng lên chút đỏ ửng, ngây ngô, đơn thuần.
      Toàn bộ phản ứng của đều bị Trì Vũ thu vào trong mắt, bạc môi mân lên, đôi mắt đen khẽ ánh lên tia sáng.
      Bỗng nhiên, Trì Vũ ngồi xổm xuống trước mặt : “Vừa rồi muốn gì với tôi?”
      Nha Ưu bị dọa sợ, Trì Vũ thân cao mét tám nhìn thẳng , trong lòng Nha Ưu kêu bang bang, quên ghé lại lỗ tai : “ Trì”
      “Ừ…?”
      Môi gần sát, giọng mềm mại: “ Trì”
      “Ừ…?”
      Trì, Trì…” liên tục gọi vài tiếng, mặt đỏ lên thở hơi gấp, hơi thở phả vào da thịt lỗ tai . Lỗ tai hơi ngứa, đột nhiên Trì Vũ quay sang: “Tốt lắm, đủ rồi”
      Nha Ưu ngoan ngoan phát ra thanh gì, ngờ đầu Trì Vũ đưa sát lại, khí bức người xông vào hai mắt : “Tử Kiêu gì với em?” Ánh mắt sắc sảo mà mạnh mẽ, Nha Ưu dám động đậy, thận trọng : “Ánh Minh Hàm ôn nhu, săn sóc hơn so với , ở cùng Minh Hàm rất tốt.”
      Sắc mặt Trì Vũ lạnh xuống: “Tử Kiêu những gì với em, đều quên hết cho tôi.”
      Thư ký Trương rồi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Nha Ưu chưa từng ở cùng người đàn ông xa lạ nào, có chút thận trọng, ngồi ghế salon, vẫn là vị trí lúc vừa tiến vào.
      Trì Vũ lấy thuốc từ lầu xuống, nhìn cúi đầu trong phòng khách, hai tay đặt đầu gối, lấy gì ăn, cũng uống nước, cũng ra vườn ngắm hoa, ngồi đợi tại chỗ, rất yên lặng.
      “Nha Ưu, lại đây”
      Trì Vũ đưa cho lọ dầu hoa hồng hồng, bảo thoa lên chỗ đau đầu gối, lại hỏi: “Biết dùng ?”
      Nha Ưu gật gật đầu, là học sinh trung học, phải học sinh tiểu học, tuy rằng chiều cao tới hết cấp ba cũng vượt quá 158cm. bắt đầu xoa thuốc, ngửa đầu cám ơn với Trì Vũ. Biết nghe được nên có chút đau lòng, lại nghe thấy Trì Vũ trả lời: “ cần cám ơn”
      Nha Ưu khẽ cong mắt, nở nụ cười, nhìn cặp mắt vừa khóc xong của , hỏi muốn ăn đồ ăn vặt gì? Thích ăn hoa quả gì? lấy cho .
      Nha Ưu lắc đầu, đói bụng.
      quá nhiều, cũng lộ ra thần sắc đáng thương, mắt như cười, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngực Trì Vũ hơi buồn bực, cảm thấy nên làm gì đó cho để khi cười trong lòng mất tự nhiên.
      Trì Vũ cởi cúc áo sơ mi thứ hai.
      “Nha Ưu, khi vui em muốn làm gì?” Trì Vũ cúi xuống, chủ động ghé sát lỗ tai tới miệng : “ cho tôi biết, Nha Ưu”
      “Ngủ giấc tốt rồi.”
      Chyện lớn gì, ngủ giấc là tốt rồi. Nha Ưu dùng biện pháp này sau vô số lần đau lòng rơi lệ, an ủi bản thân tốt, ngày mai có thể quên hết mọi chuyện.
      Trì Vũ xoay mặt qua châm điếu thuốc, đầu dựa vào sopha, Nha Ưu ngồi bên cạnh chậm rì rì xoa dầu, trong khí kỳ lạ tràn ngập mùi dầu hoa hồng và khói thuốc, ngón tay trỏ thon dài của kẹp điếu thuốc, nhấn vào trong gạt tàn, xoay mặt với : “Nha Ưu, về sau nếu em muốn làm chuyện gì, cứ cho tôi biết, em cần do dự, chạy đến bên tai tôi , biết ?”
      Đây là cho phép giọng đặc biệt của , bất kỳ ở đâu, đều có thể cùng vành tai và tóc mai chạm nhau. Liền giống như vậy, Trì Vũ đem đầu ôm tới, nghiêng mặt để sát vào bên tai , mùi thuốc lá đặc hơn hơn xâm nhập vào khứu giác Nha Ưu, hô hấp của người đàn ông phả ra, khuếch tán từ lỗ tai đến vành tai . Ngứa, ẩm nóng…. Nha Ưu thoáng đỏ mặt.
      Rồi sau đó, nghe được giọng trầm thấp của : “…..Chuyện vừa rồi, xin lỗi.”

    5. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 4:

      Editor: Cuồng Soái Ca

      Đối mặt với việc Trì Vũ đột nhiên xin lỗi, Nha Ưu biết làm sao sờ sờ vành tai nóng lên, ra hề trách , thậm chí tức giận Trì Vũ chút nào. Nha Ưu chỉ tự trách chính mình, nếu giọng của lơn chút, như vậy.
      ngồi chồm hỗm sopha mềm, rướn người lên dán vào lỗ tai Trì Vũ, bởi vì Trì Vũ chân dài chống đỡ tren mặt đất, thân dựa vào tay vịn sopha, độ cao này mới có thể chuyện: “ Trì Vũ, là em tốt, giọng quá …”
      Nghe được lời giải thích của , sắc mặt Trì Vũ tốt, vô tình nhìn thoáng qua mí mắt nháy nháy. Giọng của mềm mại, tính cách cũng yếu đuối, nếu gặp phải người mạnh mẽ phải trái, chừng bị bắt nạt.
      Trong ngực Trì Vũ lại nổi lên cảm giác khác thường, là người trưởng thành, làm việc theo lý trí, nhưng trong mắt tiểu nương có điều gì muốn che giấu, ngước nhìn , đơn thuần là muốn dựa vào .
      Đối với Nha Ưu mà , ngoại trừ bà, là người duy nhất cảm thấy phiền toái vì giọng của . Nguyện ý nghe chuyện, thậm chí đồng ý cúi xuống chuyện cùng , Nha Ưu vô cùng vui vẻ thỏa mãn, làm sao có thể trách .
      Đối với có chút có nguyên tắc,Trì Vũ cũng đồng ý: “Nha Ưu, đem tất cả sai lầm đều đổ lên người mình, đây phải là thói quen tốt.”
      Nha Ưu vô cùng kinh ngạc….Đây là thói quen xấu? ai với điều này, kể cả thầy giáo của , Trì Vũ , phải lỗi do giọng của , cần tự trách. Mỗi người hề giống nhau, bởi vì giống nhau cho nên mới có độc nhất vô nhị.
      “Sau này, tôi muốn nghe em xin lỗi vì giọng của mình, hiểu ? Nha Ưu?”
      Ánh mắt kiên định, kiên quyết vạch ra vấn đề mấu chốt, Trì Vũ là người lãnh đạo, có đầy đủ những bản tính vĩ đại. Lời của làm đầu Nha Ưu kêu ong ong, giống như bị thứ gì đó đập vào, vẻ mặt hoang mang.
      Nhưng bất kể biểu đạt của trực tiếp hay , nhìn thấy ánh mắt trong suốt của , trong lòng Nha Ưu mảnh lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời Trì Vũ.
      Trì Vũ sắp xếp mọi việc ổn thỏa, sau đó với . người thích đem mọi việc lên kế hoạch hoàn hảo, sau đó cử người hoàn thành. Đối với hiểu biết của về Trần Tử Kiêu, thời gian Nha Ưu ở đây có thể là tuần, cũng có thể là năm, cho nên trước tiên phải giải quyết những việc quan trọng.
      Đầu tiên là thủ tục chuyển trường của Nha Ưu, giao cho trợ lý Chung Văn toàn quyền xử lí, còn đồ dùng trong sinh hoạt của , Trì Vũ cho liệt kê bản “Danh sách dồ dùng của con ”, đối với lĩnh vực này am hiểu. Sau đó là phòng vẽ tranh của Nha Ưu, trang trí căn phòng dưới biệt viện làm phòng vẽ tranh, để yên tĩnh sáng tác.
      Cuối cùng, là việc Trì Vũ cho rằng quan trọng nhất: “Nha Ưu nếu gặp vấn đề khó khăn, đều có thể với Trì, cần tự mình giải quyết.”
      Nha Ưu ngây thơ gật đầu, trong lòng dâng lên, cảm giác vui vẻ.
      cảm thấy mình có chút hiểu biết về người tên Trì Vũ này.
      rất đáng tin cậy, có thể yên tâm dựa vào.
      Ngoài cửa cửa sổ, trời tạnh mưa, vại chứa nước bằng sứ men xanh đầy, bông liễu gợn sóng mặt nước, Nha Ưu dùng đầu ngón tay kéo kéo góc áo sơ mi , hơi nghiêng người ghé sát vào để nghe : “Ừ..”
      Trì, em có thể tham quan vườn được ?” Nha Ưu luôn nghĩ về những bông hoa hải đường trong vườn, sớm muốn ngắm.
      Trì Vũ gật đầu ngầm đồng ý, bởi vì có chút nguyên nhân, gần đây thể ra ngoài, cho nên đồng ý cho ở trong sân chút, nếu muốn xung quanh, chờ dì Thẩm tới đây lại đưa dạo.
      Trì Vũ nhìn thời gian, từ 10 giờ đến 12 giờ phải tham gia hội nghị video, mặc dù làm việc ở nhà nhưng cũng sao nhãng công việc. khi tiến vào trạng thái làm việc, vô cùng chuyên chú, phân tâm đến việc khác.
      ***********
      Tới gần giữa trưa, dì Thẩm lại tới nấu cơm, theo Trì Vũ dặn dò, làm hai phần cơm. Bày biện đầy bàn ăn ở phòng khách lầu . Dì Thẩm trong sân gọi Nha Ưu, tìm vòng lại phát thấy người đâu.
      “Tìm xung quanh cũng có sao?” Trì Vũ nhéo nhéo mi tâm, giọng rất bình tĩnh.
      Dì Thẩm nếu gọi điện thoại hỏi bảo vệ, khu này trị an rất tốt, chắc là có ai bắt cóc tiểu nương, có thể bé mải ngắm cảnh đến quên thời gian.
      Bên ngoài hoa liễu bay đầy trời, dì Thẩm biết Trì Vũ thể ra khỏi cửa, lại thấy bỗng nhiên đeo kính và khẩu trang, dì Thẩm chưa kịp gọi ‘Trì tiên sinh’, Trì Vũ sải bước ra đến cửa.
      thẳng đến đường cái phía ngoài khu biệt thự, thấy băng ghế đá ven đường có , tới liền phát trong tay ôm vật có cái đầu tròn tròn màu trắng, rất giống con gấu.
      Trì Vũ ngồi xổm xuống trước mặt , giọng lạnh lùng: “Vứt nó , theo tôi trở về.”
      Nha Ưu nhìn người đàn ông kì quái này, khẩu trang và kính mắt che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, giọng rất giống Trì Vũ, nhưng thể hoàn toàn xác định đây là Trì Vũ. ôm chú gấu trong lòng càng chặt hơn, lắc lắc đầu.
      Trì Vũ liếc mắt cái liền nhìn thấy hoài nghi của , hai lời liền tháo kính mát và khẩu trang xuống, chứng mẫn cảm của ngay lập tức liền phát tác, chẳng qua mặt đều là….nước mắt.
      Tại sao lại khóc? Nha Ưu mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Trì Vũ, trong cặp mắt lãnh liệt kia, nước mắt ngừng chảy ra, nhưng ánh mắt uy hiếp mười phần vẫn nhìn thẳng , nhấn mạnh từng chữ: “Nha Ưu, chỉ có lần này.”
      Chỉ có lần này tìm , nếu lần sau tiếng, chào hỏi , tuyệt đối tìm. Lần này là ngoại lệ, có lần thứ hai.
      Ánh mắt nghiêm khắc, lạnh như băng, tuyệt lùi bước, đây cũng là thói quen do ở địa vị cao lâu, bất luận là dạy bảo cấp dưới hay đối mặt với thủ, vẫn luôn như vậy.
      Nhưng hai hàng nước mắt mặt , khiến Nha Ưu bị dọa sợ , hiểu vì sao Trì Vũ tức giận, tức giận tới khóc…(.:))))
      Đối mặt với người đàn ông tuấn trừng mắt nhìn , mặt chút thay đổi rơi nước mắt….Trong lòng Nha Ưu thành : Vẫn là đẹp trai. (-_-)
      Trì Vũ vẫn chưng bản mặt lạnh lùng, lệ rơi đầy mặt lấy chú gấu trong lòng , đặt ở đất, sau đó nắm tay về nhà, Nha Ưu vừa vừa quay đầu lại nhìn nó, chỉ kém lệ rơi đầy mặt.
      Chú gấu nhìn bằng cặp mắt đáng thương, khiến Nha Ưu vô cùng đau lòng, quên mất mình vẫn bị Trì Vũ dắt tay, cúi đầu, nhìn chân dài của bước phía trước, bị hoa liễu bướng bỉnh bay vào mắt, xoa hai mắt, Trì Vũ nhìn , gió xuân thổi tới, cũng nhìn người đàn ông lạnh lùng này, sau đó cánh tay dài duỗi ra, xoa đầu chú gấu , lệ rơi đầy mặt.
      theo tôi, được quay lại nhìn.” Hai mắt bình tĩnh gần như lạnh lùng, chảy xuống từng giọt nước mắt, Nha Ưu đau lòng vì suy nghĩ: Vậy thôi, đừng khóc…
      biết Trì Vũ ‘Khóc’ bao lâu, đường đều là nước mắt của , rốt cuộc được mưa xuân rửa trôi, trong tích tắc từng đóa hoa trong suốt nở rộ dưới chân , tâm tình Nha Ưu thời khắc này cũng như mưa trời, ẩm ướt mà mát lạnh, thế nhưng khiến Trì Vũ tức tới phát khóc, câu cũng , thèm liếc mắt đến .
      Mưa càng lớn, áo sơ mi Trì Vũ ướt đẫm, nâng tay khoát lên cái ót của Nha Ưu, giúp che mưa.
      Đầu ngón tay người đàn ông thon dài xuống từng giọt nước trong trẻo, khỏi ngơ ngác nhìn , những nước trong suốt chảy thành đường,nghìn vạn giọt mưa chảy xuống, chân mày Trì Vũ mơ hồ lộ ra hối hận, nghĩ, nhất định hối hận khi giữ lại.
      “Nha Ưu, nhìn đường, cẩn thận trượt xuống hố.” Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của hòa cùng tiếng mưa, tụ lại chỗ, Nha Ưu nghe thấy Trì Vũ gì, theo tới cái đình màu xanh, hơi cúi đầu, hai mắt nhìn cái áo ướt đẫm của câu.
      im lặng, im lặng đến mức người ta có thể bỏ qua tồn tại của .
      Đôi mắt Trì Vũ trầm xuống, chăm chú nhìn cái cổ trắng như tuyết của , bím tóc đuôi ngựa có vào sợi tóc đen dán vào gáy, nước mưa chảy xuống theo sợi tóc, mấp máy môi : “Lạnh ?”
      Nha Ưu lập tức ngẩng mặt, khuôn mặt đều là nước mưa, theo động tác lắc đầu của mà vẩy ra ngoài. biểu đạt ý ‘ lạnh’, nhưng Trì Vũ vẫn muốn nghiêng tai nghe giọng của .
      nửa ngồi xổm xuống, ngờ tầm mắt chạm vào trước ngực …Quần áo ướt sũng ra hình dáng quả mật đào mê người, vốn tưởng rằng…. rất . (-_-)
      Khụ, tuổi , Trì Vũ quay mặt sang bên, ngực hơi phập phồng. Hơi thở từ đôi môi cuốn hút lỗ tai , mềm mại như tơ: “ Trì, xin lỗi, lần sau em như vậy…”
      Mà giờ phút này, Trì Vũ nhiều năm thanh tĩnh ít ham muốn, ngờ trong đầu lại có ý nghĩ vô cùng thô tục: Nội ý của nữ sinh Trung học…Đều là màu trắng.
      Trì, Trì” Tay áo sơ mi của bị Nha Ưu kéo kéo.
      “Ừ..” giật mình lấy lại tinh thần, ý thức được vừa gì đó.
      Nha Ưu nghĩ vừa rồi gần như vậy, còn muốn gần hơn sao? Gần trong gang tấc, Nha Ưu phát , lông mi Trì Vũ rủ xuống, đường cong so với lối vẽ tỉ mỉ trong hội họa còn hoàn mỹ hơn.
      hồi mưa xuân, tâm phiền ý loạn. Trì Vũ đứng dậy, áo sơ mi ướt đẫm dính sát người, cảm giác ẩm ướt, dính dấp từ lỗ tai xuống ngực.
      “Trì tiên sinh, tiểu Nha Ưu…” Dì Thẩm cầm ô xanh, tập tễnh tới. Nha Ưu nhìn thấy dì Thẩm, khỏi nhớ tới bà , nghĩ ngợi liền chạy vào màn mưa, đỡ dì Thẩm vào, sợ bà bị ngã.
      Bóng dáng mông lung trong màn mưa bụi, giống như bức tranh thủy mặc xinh đẹp, mùa xuân hoa liễu xanh, hoa đào đỏ trong mưa… đứng dưới chiếc ô xanh của dì Thẩm, bộ dáng kiễng mũi chân cùng bà chuyện. biết vì sao Trì Vũ lại nghĩ tới hình ảnh này.
      chỉ với , cũng chuyện với người khác như vậy.
      Sau khi về nhà, Trì Vũ giao Nha Ưu cho dì Thẩm, tắm vòi sen sau đó thay quần áo, tóc còn hơi ướt ngồi trước bàn ăn, mặc chiếc áo T-shirt màu xám, cổ áo chữ ‘V’ chạy tới trước ngực, ra xương quai xanh.
      lầu, dì Thẩm dẫn Nha Ưu vào phòng ngủ của Trì Vũ, cả căn phòng chỉ có hai màu trắng – đen, sau sopha màu đen là giá sách bày kín các bộ sách. Dì Thẩm mở tủ quần áo của Trì Vũ ra, Nha Ưu kinh ngạc phát , quần áo cũng chỉ có hai màu đen – trắng, áo sơ mi trắng phẳng phiu và âu phục đen thẳng thớm, nhìn qua vô cùng tinh xảo sang trọng, lộ ra hơi thở tinh .
      Dì Thẩm tùy tiện lấy cái áo sơ mi trắng ra, cởi móc đưa cho Nha Ưu: “Đợi tắm rửa xong rồi thay, phòng tắm chuẩn bị tốt.”
      Nha Ưu đỏ mặt vào phòng tắm, lát sau mới ra.
      “Trì tiên tiên sinh, áo nhất của ngài vẫn lớn hơn so với ấy…” Dì Thẩm dắt Nha Ưu vào phòng ăn lầu , Trì Vũ theo giọng nhìn lại, chỉ thấy vóc dáng bé nấp sau lưng dì Thẩm, chỉ lộ ra mỗi mu bàn tay, đầu nấp sau lưng dì Thẩm, dám lộ ra.
      Nha Ưu xấu hổ chết được…. ngừng kéo vạt áo sơ mi xuống, tại sao lại mặc quần áo của Trì Vũ chứ, lớn như vậy đây là lần đầu tiên mặc quần áo của đàn ông, áo đều là mùi của Trì Vũ, mùi hương nhàn nhạt, biết, cũng dùng nước hoa.
      “Nha Ưu, tới đây ăn cơm.” Trì Vũ dùng giọng bình thường, trong trẻo nhưng lanh lùng , nhưng vẫn trốn, liếc mắt qua, cái đầu vừa ló ra lại nấp vào. Trì Vũ bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương: “Áo sơ mi lâu rồi, cho em mặc.”
      Nghe thấy lời này, Nha Ưu mới đè thấp đầu gối ngồi xuống bên cạnh , cặp đùi trắng nõn bỗng nhiên lộ ra tước mắt Trì Vũ, giật mình, nâng mắt nhìn qua khuôn mặt ngây ngô đỏ ửng của , Trì Vũ ngồi tại chỗ hỏi: “Dì Thẩm, tại sao lấy quần cho ấy mặc?”
      ấy muốn mặc.” Dì Thẩm khuyên Nha Ưu mặc quần của Trì Vũ nửa ngày, cả người đều toát mồ hôi, liều mạng lắc đầu nhất quyết chịu mặc.
      Trì Vũ đặt đội đũa trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua Nha Ưu: “Muốn để tôi giúp em mặc….hả?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :