1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê tử ngốc - Phượng Vân (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 36:

      Khâu Tiểu Ninh theo Khâu Khải Chính đến nhà chính, Khâu Khải Chính đem cửa lớn mở ra, bên trong cũng chỉ có hai người. Yên tĩnh trong chốc lát, Khâu Khải Chính mới : “Ninh nhi, con có thích Thông nhi ?”. Để giúp Thông nhi, phải xác định được là Ninh nhi thích Thông nhi, cũng phải Thông nhi mình tự đa tình. Đương nhiên nếu là Ninh nhi muốn, người làm cha như tự nhiên miễn cưỡng nàng.

      Nghe được Khâu Khải Chính như vậy, Khâu Tiểu Ninh giật mình, vẫn chỉ biết gật gật đầu: “Cha, Ninh nhi thích ”. đời này ngoại trừ ca ca, nàng thích những người khác.

      “Tốt, vậy Ninh nhi hãy ngoan ngoãn ở trong phòng, cái gì cũng cần làm, chỉ cần an tâm thêu giá y cho chính mình thôi”. Từ ái nhìn Khâu Tiểu Ninh, Khâu Khải Chính tràn đầy vui vẻ. So với Khâu Minh Thông cưới nữ tử biết tốt xấu bên ngoài, nhất định thể hơn Ninh nhi từ lớn lên trong mắt .

      “Cha, người…”. Đối với Khâu Khải Chính chấp nhận dễ dàng như vậy, Khâu Tiểu Ninh có chút dám tin. Nàng cũng có thể đoán được cha phản đối nàng cùng ca ca, nhưng cũng dám nghĩ đến cha giúp bọn họ.

      “Cha hy vọng con vẫn có thể ở lại Khâu gia, cả đời vui vẻ”. Khâu Khải Chính nhìn Khâu Tiểu Ninh cười cười, nghĩ nghĩ, lấy ra ngọc bôi vẫn mang bên người, tiếp: “Đến, Ninh nhi, cha đem cái này trả lại cho con”.

      Ngọc bội sáng trong suốt, xúc tua mềm mại, tựa hồ có thể nhìn thấy hai chữ Minh Nguyệt, vừa thấy liền biết phải vật phàm, nhất định có giá trị xa xỉ. Kiếp trước nàng chưa từng có qua thứ này, vì sao cha lại đem thứ này trả lại cho nàng? “Cha, đây là…?”. Khâu Tiểu Ninh hỏi.

      “Ninh nhi, đây là ngọc bội có trong tã lót của con năm đó, cha vẫn giữ, tại là lúc nên trả lại con. Nhận thấy ngọc bội coi như là đối với cha mẹ thân sinh của con tưởng niệm”. Qua nhiều năm như vậy, người nhà Ninh nhi cũng có tìm đến, có lẽ còn ở nhân thế hoặc là quên người nữ nhi này rồi.

      Đem ngọc bội bỏ vào túi, Khâu Tiểu Ninh trịnh trọng quỳ trước mặt Khâu Khải Chính: “Cha, Ninh nhi cả đời cũng quên ân tình của người”. Cha đối với nàng sợ là còn tốt hơn nhiều so với phụ thân đối với thân sinh nữ nhi. Phần ân tình này, nàng làm sao có thể quên được.

      “Mau đứng lên , cha cần con nhớ ân tình gì, chỉ cần con cùng Thông nhi cả đời vui vẻ là tốt rồi”. Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Khải Chính tươi cười vui mừng.

      “Ân, Ninh nhi biết”. Chỉ cần có thể gả cho ca ca, nàng làm sao có thể vui vẻ. Từ nhà chính ra, Khâu Tiểu Ninh thấy Khâu Minh Thông.

      “Ninh nhi, ngươi phải qua thời gian nữa mới quay về sao? Sao lại trở về sớm hơn?” vẫn chưa thuyết phục được nương đâu.

      “Ca ca, Ninh nhi đều làm tốt lắm, có số việc, nên là ta và ngươi cùng đối mặt” Nàng hiểu tính tình của nương, nàng biết ca ca nhất định thuyết phục được nương.

      “Đúng rồi, cha gọi ngươi nhà chính để cái gì?”

      Khâu Tiểu Ninh lấy ra ngọc bội Khâu Khải Chính vừa đưa cho nàng, đưa đến trước mặt Khâu Minh Thông : “Ca ca, ngươi xem…?”

      Khâu Minh Thông tiếp nhận ngọc bội, cầm trong tay, tinh tế nhìn. Khi để ngọc bội dưới ánh sáng thấy xuất hai chữ Minh Nguyệt, biết vì sao Khâu Minh Thông đột nhiên nhớ tới gia đình trước kia từng gặp qua, cái nam hài kia được gọi Minh Nhật, cũng nhớ có phải là họ Hiên Viên hay ? Ngọc bội này có phải có quan hệ với bọn họ hay ?

      "Ca ca, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Khâu Tiểu Ninh thấy Khâu Minh Thông cầm ngọc bội mà ngẩn người, vừa quơ tay trước mặt vừa hỏi.

      "Ninh nhi, ngọc bội này có liên quan đến thân thế của ngươi đúng ?" Ngọc bội này phải gia đình bình thường có thể có , như vậy thân thế của Ninh nhi... Khâu Minh Thông cũng dám nghĩ nhiều, nhớ nương lúc trước cứu Ninh nhi là khi Ninh nhi là bị người đuổi giết . Muốn tra ra thân thế Ninh nhi, có lẽ phải chờ khi khảo được công danh trạng nguyên, về sau có đủ thực lực, như vậy mới có thể cam đoan Ninh nhi được an toàn tuyệt đối.

      "Cha như vậy , ca ca, ngươi nghĩ tên của ta có thể là Minh Nguyệt hay ?" Minh Nguyệt, là cái tên rất quen thuộc, nàng tựa hồ nghe qua ở đâu đó? Nhưng tinh tế nghĩ , lại nghĩ ra rốt cuộc từng nghe qua ở đâu.

      "Ninh nhi, đừng nghĩ nhiều… Đều là chuyện sau này, ngươi có dùng bữa chưa?" Nha đầu này, nhất định là ở Hàn phủ chưa dùng bữa vội vã trở vể.

      " có, ca ca, Ninh nhi đói rồi." Lôi kéo tay áo Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh bộ dạng đáng thương .

      "Được rồi! Ca ca làm cho ngươi." Những lời như: quân tử đến gần chốn bếp núc, Khâu Minh Thông chưa bao giờ để ở trong lòng.

      "Uh, Ninh nhi cùng với ngươi ."

      Viên thị từ bên ngoài trở về, liền nghe Khâu Minh Trí rằng Khâu Tiểu Ninh trở về. Lửa giận trong lòng lập tức lại tăng lên, tâm tình vừa mới mới tốt lên lại trầm xuống dưới, tiện nha đầu kia cư nhiên còn dám trở về.

      vào nhà chính, thấy Khâu Tiểu Ninh chính ăn cơm, Viên thị tiến lên lời cũng chưa liền đem thức ăn bàn đổ xuống: "Khâu Tiểu Ninh, ai cho ngươi trở về , ngươi lập tức cút ra khỏi nhà cho ta." Thiệt tình là muốn tức chết nàng , nếu sớm biết rằng nuôi dưỡng ra con sói như vậy lúc trước nàng nên bóp chết nàng ta. tại ngược lại, nuôi nàng ta trưởng thành lại mang đến tai họa cho con của mình . Cũng nhìn lại xem chính mình là thứ gì, người cha nương cũng muốn gả cho đứa con thông minh nhất của nàng!?

      "Nương, người làm gì vậy?" Khâu Minh Thông đứng lên, che chắn ở trước người Khâu Tiểu Ninh.

      "Thông nhi, ngươi tránh ra cho ta, ta hôm nay nhất định làm cho tiểu tiện nhân này cút ra khỏi nhà, nhà chúng ta nữ nhi bại đức như vậy." Viên thị thấy đứa con bảo bối che chắn ở trước người Khâu Tiểu Ninh, tức giận lại lan tràn trong lòng . Đứa mà nàng cực cực khổ khổ nuôi lớn lại vì tiểu tiện nhân này mà cùng nàng chống đối.

      Khâu Tiểu Ninh nhanh nắm chặt hai tay, cố gắng làm cho chính mình vừa nhìn bình tĩnh nhưng thực ra vẫn phát run nhè , bộc lộ ra cảm xúc của nàng.

      Đẩy Khâu Minh Thông đứng ở trước mặt Viên thị ra, thanh nặng, trả lời: "Nương, ta cút xéo khỏi nhà này, người quên là năm đó ta là bị chính người mang về căn nhà này. Mặt khác, ta phải tiểu tiện nhân, cũng phải là nữ nhi bại đức. Năm đó người cứu ta, ta nhớ , ta cảm kích người cả đời, nhưng nếu người muốn dùng cách này buộc ta rời khỏi ca ca thực xin lỗi, Ninh nhi làm được cũng làm như vậy ". Năm đó nương cứu nàng, nàng nhớ , nàng muốn báo đáp bằng cách khác, nhưng nếu nương muốn dùng cách này để làm cho nàng rời xa ca ca nàng nghe lời, .

      Lời của Khâu Tiểu Ninh làm cho Viên thị ngơ ngẩn, nàng nghĩ tới Khâu Tiểu Ninh bình thường hiền như đầu gỗ nhiều như vậy, chặn đứng hết những gì nàng muốn , đây mới là bộ mặt của nha đầu chết tiệt kia! Ngày thường giả vờ nhu thuận làm cho người thương, nhưng tới thời điểm này lại biết những lời như vậy, nàng quả xem thường nàng ta mà.

      "Nương, Thông nhi nghĩ là buổi sáng rất ràng cùng người. Nếu, nếu người chấp nhận được Ninh nhi của ta, chúng ta liền rời khỏi Khâu gia." Nếu quả là bất đắc dĩ cũng chỉ có thể dùng cách cuối cùng này. Mặc dù rời khỏi Khâu gia nhưng cha vẫn là cha, nương vẫn là nương, nếu có khác chính là ở cùng chỗ nữa thôi. Ninh nhi, nhất định phải có được, phải chỉ vì đoạt trong sạch của nàng mà còn vì phát nhân sinh kiếp này của thể thiếu Ninh nhi.

      "Ngươi, ngươi... đứa con bất hiếu này, ngươi đọc sách thánh hiền để làm cái gì chứ? Phu tử dạy ngươi như vậy sao? Ta... Ta..." Viên thị tức giận đến khó thở liền té xỉu , Khâu Minh Trí đỡ lấy nàng mà la to.

      Từ trong phòng, Khâu Khải Chính chạy ra, đem Viên thị ôm vào trong, vừa đem nàng đặt lên giường Khâu Khải Chính lạnh lùng : "Được rồi đừng giả vờ nữa, cố ý làm cho bọn lo lắng chính là cách của người lớn sao, thể cứ náo loạn như vậy nữa." còn hiểu thân thể thê tử của mình sao? Nếu nàng thực té xỉu như vậy chắc chắn là do nàng mệt muốn chết .

      Viên thị thấy bọn cũng có ở trong phòng, giả vờ nữa cũng có ý nghĩa, liền ngồi dậy: "Việc này có thể trách ta sao? Tại sao ngươi ngăn cản việc này? Đầu tiên, nếu để ý đến việc mọi người bên ngoài đều nghĩ Thông nhi cùng Khâu Tiểu Ninh là huynh muội chính là Khâu Tiểu Ninh kia có điểm nào xứng đôi với con của chúng ta" Dù sao nàng tuyệt đối thỏa hiệp việc này.

      " Vì sao ta phải ngăn cản? Chuyện của bọn để chính bọn họ xử lý, lại , tại sao Ninh nhi lại xứng với Thông nhi ? Ngươi đừng quên cả nhà chúng ta có thể có hôm nay, còn phải là nhờ nàng sao? So với việc cưới nữ nhân bên ngoài biết tốt xấu ra sao, Ninh nhi chính là nữ nhi chúng ta nuôi lớn, tính tình nàng như thế nào chúng ta đều ràng. Ngươi xem, quần áo, giầy, túi hương đeo người Thông nhi, cái nào phải do Ninh nhi làm? Nương như ngươi còn chưa có quan tâm Thông nhi giống như nàng." Mặc dù Khâu Khải Chính đều tinh tế cho Viên thị nghe nhưng cũng khẳng định là nàng nghe vào, dù có nghe vào chăng nữa cũng nghĩ xấu cho tâm ý của Ninh nhi.

      Quả nhiên, Khâu Khải Chính vừa dứt, Viên thị liền bắt đầu than thở: "Ngươi cái này ta mới nghĩ tới, ngờ nha đầu kia có tâm tư quá sâu, để mắt theo dõi Thông nhi của chúng ta từ trước. Còn tính tình nàng tốt ra đều do nàng giả vờ trước mặt chúng ta, được, ta phải tìm biện pháp làm cho nàng lộ ra bộ mặt . Loại nữ nhân này, tuyệt đối thể để cho Thông nhi của chúng ta cưới nàng, ta phải tìm bà mối, mau mau đem nàng gả ra ngoài mới được."

      "Ngươi yên tĩnh lát , chẳng lẽ ngươi quả muốn con của chúng ta mang theo Ninh nhi ra bên ngoài ở?" Nữ nhân này tính tình hồ nháo, Khâu Khải Chính nghĩ nghĩ, chỉ : "Ngươi cứ tiếp tục nháo ! Đến lúc đó ta cũng theo Thông nhi và Ninh nhi ra ngoài ở, xem thử đến lúc đó ngươi làm sao?" Viên thị ở bên cạnh nhiều năm như vậy, nếu muốn viết hưu thư bỏ vợ, quả thể được.

      Vừa nghe Khâu Khải Chính , mặt Viên thị đều là giận dữ: "Hai phụ tử các ngươi chính là bị tiểu tiện kia nhân mê hoặc tầm mắt! Các ngươi..." là tức chết nàng , vì cái nhà này nàng phải trả giá bao nhiêu, ngược lại tại người hai người đều bảo hộ tiểu tiện nhân Khâu Tiểu Ninh kia.

      "Ngươi câm miệng. tại sao chính mình tự nghĩ lại mà lại đem mọi việc đổ lỗi cho người khác, những cảm tình tốt đẹp ngươi liền bị thành như vậy? Còn muốn người khác theo nghe ngươi mắng? Nhiều lời ta , ngươi còn biết tự ngẫm lại chính mình." Khâu Khải Chính muốn cùng Viên thị càn quấy, còn phải nhanh chóng tìm người nghĩa phụ cho Ninh nhi, có thể để cho Ninh nhi gả đến Khâu gia cách danh chính ngôn thuận.

      Vừa mở cửa Khâu Khải Chính thấy ba đứa đều lo lắng chờ ở cửa, liền : "Các ngươi đều trở về phòng ! Nương của các ngươi có việc gì, ngủ rồi." xong liền rời .

      Khâu Khải Chính vừa , Khâu Minh Trí lại hung hăng trừng mắt nhìn Khâu Tiểu Ninh cái: " là sao chổi mà."

      “Nếu sáng suốt nhanh chóng xin lỗi Ninh nhi .” Khâu Minh Thông vươn tay ngăn cản Khâu Minh Trí rời .

      "Dựa vào cái gì chứ? Nếu tại vì nàng nương làm sao có thể té xỉu, ta cũng gì sai, vốn dĩ nàng chính là sao chổi."Quả hổ danh là tính cách giống Viên thị, ngay cả thái độ chuyện cũng giống Viên thị như đúc.

      "Xin lỗi." Khâu Minh Thông lập lại hai chữ này lần nữa.

      Dù thanh rất nhưng cũng làm cho Khâu Minh Trí có chút sợ hãi, kiên cường trong chốc lát liền mở miệng xin lỗi Khâu Tiểu Ninh .
      139thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 37:

      Khâu Khải Chính đến cửa phủ lớn hơn nhà của , lấy ra bức họa giao cho gã thủ vệ sai vặt, thỉnh cầu : “Phiền ngươi đem thứ này giao cho chủ tử của ngươi, cứ Khâu Khải Chính có việc tìm , tỉnh ra ngoài bây giờ”. qua mười mấy năm đến nơi này, cũng biết người kia có cưới vợ hay chưa. Lúc trước nếu phải muội muội bị nhiễm bệnh nặng, người kia có lẽ trở thành muội phu của .

      Gã sai vặt tiếp nhận bức họa: "Tốt, vậy làm phiền ngươi chờ chút, đợi ta hỏi qua chủ tử của ta ." xong, gã sai vặt nhanh chóng vào bên trong. Vừa còn vừa nghĩ, chủ tử rất nhiều năm gặp ngoại nhân, ra khỏi phủ, người đợi bên ngoài kia chỉ sợ là chuyến rồi. Bất quá đây là bổn phận của , nên vẫn truyền lời cho tốt.

      bao lâu sau, Khâu Khải Chính liền thấy gã sai vặt ra , bước lên phía trước khi nhìn thấy người phía sau gã sai vặt cả kinh. Người kia hơn hai tuổi, sao lại mang bộ dáng lão này, Khâu Khải có chút chần chờ rồi gọi thử: "Phó Uyên?"

      Người nọ cười, cười đến có chút gượng ép, trả lời: "Còn phải là ta, ta còn tưởng rằng cho đến chết cũng đợi được ngươi tới, nàng đâu? tại có khỏe ?", tuyệt đối là người đầu tiên ở Hoàng thành này lại đem bản thân biến thành người ra người, quỷ ra quỷ, chỉ vì ý nguyện của nữ tử.

      "Chúng ta vào phủ rồi !" Vì câu của muội muội lại đem chính mình làm thành bộ dáng của quỷ này, nếu bây giờ biết muội muội chết nhiều năm, có thể hay xảy ra chuyện gì? Nghĩ vậy khiến cho Khâu Khải có chút chần chờ, có thể thỉnh giúp này việc được ?

      Vào đến chính sảnh, hai người ngồi xuống, đợi hạ nhân dâng trà, chỉ còn hai người trong phòng .

      Phó uyên dám mở miệng hỏi, sợ nghe được đáp án muốn. hy vọng nàng được hạnh phúc, lại sợ nàng rất hạnh phúc chỉ còn mình ngu xuẩn chờ đợi. ‘Nếu ngươi ta, liền vĩnh viễn đừng xuất trước mặt ta. Nếu lại xuất ở trước mặt ta lần nữa, chỉ có thể ngươi chưa bao giờ thực đem ta để trong lòng’. Lời này là năm đó nàng . Chính vì những lời này, mấy mươi năm nay đem chính mình khóa nhốt trong tòa viện, chưa bao giờ bước ra nửa bước.

      Khâu Khải Chính uống ngụm trà, từ trong lòng lấy ra phong thư ố vàng, chỉ : "Ngươi tự xem !" Muội muội chính là nữ tử ngoan cố, vì biết Phó Uyên nàng vô cùng, nếu biết nàng còn tại nhân thế được bao lâu nữa, Phó Uyên nhất định lựa chọn theo nàng. Cho nên mới câu kia, ngờ chẳng những làm cho Phó Uyên xuất ở trước mặt nàng mà còn làm cho tự giam mình trong sân viện này. tại nhìn thấy bộ dáng của Phó Uyên sinh ra sinh, tử ra tử, Khâu Khải Chính cũng thể việc làm năm đó của muội muội là đúng hay đúng, chỉ hy vọng qua nhiều năm như vậy Phó Uyên chấp nhất như năm đó nữa, làm theo tâm nguyện của muội muội mà sống tiếp.

      Ai ngờ Khâu Khải Chính vừa mới tưởng là sao, Phó Uyên liền phun ra ngụm huyết, nhiễm đỏ cả phong thư ố vàng kia. Lúc Khâu Khải Chính còn chưa kịp phản ứng Phó Uyên liền bắt lấy Khâu Khải Chính: "Vì sao? Vì sao sớm cho ta biết? Nàng chết, nàng cư nhiên chết, ta sớm nên nghĩ đến, tính tình của nàng như vậy, nếu phải là đại làm sao có thể cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ta sớm nên nghĩ đến ... Ha ha... Nhiều năm như vậy... Nhiều năm như vậy..." Nhiều năm oán cùng khó hiểu, đến cuối cùng là vì cái gì? Khâu Khải Nếu, nàng nữ tử nhẫn tâm, cư nhiên bỏ lại ta như vậy...

      Nhìn bộ dạng Phó Uyên điên cuồng, Khâu Khải Chính thực đành lòng nhưng muội muội cũng mất hai mươi mấy năm, làm sao có năng lực vãn hồi tất cả? như vậy ngược lại là phụ nỗi khổ tâm của muội muội. Vươn tay cho Phó Uyên bạt tai mạnh: "Phó Uyên, ngươi là muốn cho muội muội của ta chết nhắm mắt sao? Năm đó nàng vì sao lại làm như vậy, chính ngươi đều ràng hơn ai hết phải sao?" Muội muội sợ là tính sai lầm rồi, nhìn xem người này như bây giờ liền cảm giác tùy thời liền chuẩn bị tìm chết.

      "Khâu Khải Chính, ngươi câm miệng cho ta, nếu phải do ngươi giấu diếm ta nhiều năm như vậy, tại ta là cái dạng này..." Phó Uyên xong liền đánh quyền cước về hướng Khâu Khải Chính. thực hận Khâu Khải Chính , vì sao sớm cho biết, vì sao ngay cả khi nàng mất cũng thể gặp mặt nàng lần cuối...

      hồi lâu sau, đến khi Khâu Khải Chính đều mặt mũi bầm dập Phó Uyên mới ngừng lại được: "Thực xin lỗi..." đem oán giận đổ hết lên người Khâu Khải Chính cũng có chút quá mức. Biết là người này thương bảo hộ muội muội thành cuồng, chắc chắn theo tâm nguyện của Khải Nếu mà làm.

      "Ai~...để ngươi trút sầu oán ra là tốt rồi, tại ta có chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ." Khâu Khải Chính cũng quanh co lòng vòng nữa mà thẳng ra mục đích của lần tới thăm này.

      " ! Chỉ cần ta giúp được toàn lực, bất quá, ta cũng có điều kiện, ta muốn cưới Khải Nếu vào cửa." Phó Uyên cười, chỉ có khiến cho nàng thành quỷ của Phó gia đến khi chết mới có thể danh chính ngôn thuận cùng nàng nằm cùng chỗ.

      Khâu Minh Thông sợ tới mức trương miệng, hơn nữa ngày mới : "Ngươi đây là cái làm gì, Phó gia chỉ có ngươi là con trai độc nhất, ngươi sớm nên cưới vợ sinh con ." Cưới cái bài vị vào cửa cần rất nhiều dũng khí.

      " đời này ngoại trừ Khải Nếu, ta cần nữ tử khác." Khinh phiêu phiêu câu, làm cho Khâu Minh Thông á khẩu trả lời được, có thể là muội muội của cũng phải nữ tử tốt nhất? “Có thể nhưng ngươi trước phải giúp." Muội muội đến khi mất cũng đều nhớ thương Phó Uyên, gả cho có lẽ cũng là ý nguyện trong lòng của nàng!

      Nghe xong kể của Khâu Khải Chính, Phó Uyên gật gật đầu: "Có thể nhưng ngươi cho ta thời gian tĩnh dưỡng vài ngày, tinh thần dưỡng tốt rồi ta liền đến Khâu phủ nhận Ninh nhi trở thành nghĩa nữ." tại bộ dạng này của thể đến Khâu gia, nếu là làm cho Khải Nếu thấy, có lẽ khiến nàng ghét bỏ .

      "Cảm ơn ngươi, nhận Ninh nhi làm nghĩa nữ sau này nàng chính là nữ nhi của ngươi." Khâu Khải Chính biết, Phó Uyên như vậy là chuẩn bị sống được bao lâu nữa nhưng lại nghĩ ra lý do gì tốt để tới khuyên Phó Uyên. Khâu Khải Chính cũng biết bản thân tới đây như vậy là đúng hay đúng? Nhưng biết nếu đến, chỉ sợ Phó Uyên đem chính mình nhốt trong sân viện này cả đời... Phó Uyên, người này có tính tình cũng giống muội muội , cố chấp.

      Từ Phó phủ ra, Khâu Khải Chính vẫn nặng nề tâm , cho đến khi về nhà nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh làm bàn đầy đồ ăn mới miễn cưỡng chính mình cao hứng lên chút, thể làm cho bọn mà lo lắng.

      ~~~pct~~~

      "Cha, vừa mới trở về tốt, nhanh ăn cơm !" Khâu Tiểu Ninh xới xong chén cơm cuối cùng, nhìn thấy Khâu Khải Chính mới .

      Viên thị trừng mắt liếc nhìn nàng cái, châm chọc : "A dua chuyện tình ai biết a, bất quá..." Nhìn Khâu Khải Chính sắc mặt xanh mét vừa liếc mắt cái, Viên thị dám thêm chữ nào nữa .

      "Ăn cơm..." Khâu Khải Chính nặng hai chữ, bàn lập tức liền im lặng.

      Buổi tối, Khâu Khải cùng Viên thị ngủ ở giường, nghẹn ngày cuối cùng Viên thị cũng nhịn được, hỏi: "Chủ nhà, ngươi chẳng lẽ nghĩ là nên biểu chút thái độ sao? Chẳng lẽ ngươi muốn Thông nhi cùng Khâu Tiểu Ninh tiếp tục cùng chỗ, nếu thực là như vậy cả đời Thông nhi đều bị phá hủy. Tương lai sau này khảo được trạng nguyên, văn chương tài hoa, cho dù Khâu Tiểu Ninh phải là muội muội ruột của Thông nhi cũng bị mọi người đồn đãi, lời này truyền ra quả dễ nghe." Đúng vậy, nàng hề nghĩ là Thông nhi cố ý muốn cùng Khâu Tiểu Ninh cùng chỗ là có tâm thương mà chỉ suy nghĩ càng nhiều vì tương lai của Thông nhi. người nam nhân làm sao có thể cưới muội muội của chính mình làm vợ? Nữ tử trong thiên hạ đều chết sạch rồi sao?

      "Ta cũng biết gì nữa, ngươi cần lắm miệng. Còn nữa, ngươi đừng cứ mắng Ninh nhi nữa, mấy năm nay nàng vì trong nhà trả giá nhiều đổi lấy ngươi lại đối đãi nàng như vậy sao? Nếu cha mẹ của nàng biết nữ nhi ở nhà chúng ta mỗi ngày đầu trôi qua như vậy, chắc chắn khổ sở nhiều lắm." Ninh nhi lúc còn ngây khờ chút nhưng từ khi được năm tuổi liền trở nên rất thông minh. Hơn nữa năm đó nếu phải vì nàng vào Hàn phủ chừng chết ở lao tù .

      "Cha mẹ, hừ..." Nha đầu kia nếu thực có cha mẹ vì sao qua nhiều năm như vậy, còn tìm đến? Tám phần là vì lúc trước bị người báo thù . Năm đó nếu nhờ nàng cứu nha đầu kia, chừng nàng ta sớm chết. tại ngược lại, chẳng những cảm kích nàng mà còn quyến rũ Thông nhi nhà nàng, là nuôi dưỡng con sói thể xem thường.

      "Được rồi, trễ rồi, ngủ !" Khâu Khải Chính nhắm mắt lại, muốn nhiều lời. làm cho Ninh nhi cao hứng mà gả vào Khâu gia, cũng để cho người ngoài có thể bắt được chút nhược điểm nào của Thông nhi. Lại qua hai ngày, thời cơ cũng đến.

      ~~~pct~~~

      Lúc này Khâu Tiểu Ninh đứng ở ngoài nhìn vào phòng của Khâu Minh Thông, trong phòng ánh nến sáng ngời chiếu rọi lên gương măt Khâu Minh Thông, làm cho cả người thoạt nhìn đều có chút giống thực. Khâu Tiểu Ninh giật mình, đột nhiên muốn chạm vào nhưng vừa vươn tay trận gió lạnh thổi tới làm cho Khâu Tiểu Ninh thanh tỉnh lại. Nàng vừa mới choáng váng, ca ca tại cách nàng xa như vậy, nàng làm sao có thể chạm vào? Nàng cùng ca ca vẫn luôn như vậy, ràng khoảng cách gần nhưng lại giống như rất xa. Tựa như tại nàng biết cũng thích nàng nhưng giữa bọn họ còn có nương, nàng phải làm cái gì mới đúng đây? Phải làm gì mới có thể làm cho nương chấp nhận nàng?

      Xoay người,trở lại phòng. Khâu Tiểu Ninh vừa đóng cửa lại Khâu Minh Thông liền tới chỗ mà nàng vừa mới đứng, phải mất rất nhiều khí lực mới làm cho chính mình lao ra ngoài cùng nàng, sau đó nhịn được. Nếu có đoán sai, cha hôm nay tìm Phó thúc, biết Phó thúc nhất định giúp bọn . Ngược lại, nếu biểu quá mức vội vàng làm cho nương phát , như vậy chính là biến khéo thành vụng.

      Thời gian lại qua vài ngày, Viên thị mỗi ngày đều bộ dạng nghiêm mặt, nhìn đến Khâu Tiểu Ninh sắc mặt lại hoà nhã. Sáng sớm hôm nay liền có vị khách đến Khâu gia, Khâu Khải Chính bảo Viên thị pha loại nước trà ngon nhất bưng lên nhà chính, ngoài cửa hàng treo bảng nghỉ, những động tác này làm cho tâm của Viên thị đều phấn khởi lên, xem ra khách nhân này có lai lịch mới có thể khiến cho phu quân coi trọng như vậy.

      Mãi cho đến khi Khâu Khải Chính kêu tên Phó Uyên nàng mới nhớ tới, đây là vị hôn phu của tiểu muội đoản mệnh kia. Biết chuyện này làm cho trong lòng Viên thị đều nở hoa, Phó Uyên này chẳng những gia thế tốt mà năm đó còn vang danh chấn động toàn bộ Hoàng thành, bởi vì năm đó khảo trúng trạng nguyên, nhưng biết vì sao lại đột nhiên mất tích . Lần này đến có phải là liên quan đến việc khảo khoa cử của Thông nhi hay ? Xem bộ dáng của phu quân, tám phần là đúng rồi, nghĩ vậy khiến cho Viên thị cảm thấy toàn thân đều vui vẻ, liền đến phòng bếp chuẩn bị trà nước tốt nhất.

      Phó uyên vừa uống ngụm trà Khâu Khải Chính nhân tiện : "Thông nhi, Trí nhi, Ninh nhi, các con lại đây mau mau chào thưa với Phó thúc." Mới mấy ngày mà Phó Uyên giống như trẻ lại rất nhiều, người chú ý ăn mặc quần như vậy chắc chắn là vì muốn tế bái muội muội ! Bất quá phu quấn chú ý ăn mặc chút cũng tốt, như vậy thê tử mới có thể càng động tâm.

      "Thông nhi, Trí nhi, Ninh nhi gặp qua phó thúc." Ba người cùng tiến lên trước vừa quy củ làm lễ vừa .

      " cần đa lễ, đến, đây là phó thúc cho các ngươi lễ gặp mặt." Phó Uyên làm cho ba người đứng lên, lấy ra ba chiếc bố bao giống nhau như đúc đặt vào trong tay cho mỗi người, còn liếc nhìn chút tinh tế đánh giá Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh. Khi nhìn đến Khâu Tiểu Ninh khi còn sợ run chút, tai sao lại có cảm giác giống như là từng quen biết?

      "Tốt lắm, lui xuống giúp nương của con làm việc ! Cha còn có việc cùng Phó thúc thương lượng." Khâu Khải Chính nhìn ba đứa , .

      "Vâng, cha." Khâu Minh Thông đám người ngoan ngoãn gật đầu, lui ra ngoài.
      Ba người vừa , Phó Uyên sớm chịu nổi, : "Khải Chính, mang ta tế bái nàng." Lấn cuối cùng thấy nàng vẫn tốt hoàn hảo, tại, sợ là chỉ có phần hoang vu cùng bài vị lạnh như băng.

      "Ngươi theo ta!" Khâu Khải Chính gật gật đầu, biết Phó Uyên đến thể thiếu việc này, hy vọng có thể khống chế được cảm xúc của chính mình!
      139thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 38


      Hai người đến trước bia mộ của Khâu Khải Nếu, Khâu Khải Chính lo lắng nhìn nhìn Phó Uyên. Nhưng ngoài dự đoán của Khâu Khải Chính, Phó Uyên cũng làm gì chỉ từ tốn thắp hương cho Khâu Khải Nếu, : "Cảm ơn ngươi, cây cối được trồng bên cạnh rất tốt, chắc hẳn nàng rất thích." Lúc Khải Nếu còn sống thích nhất là hoa hoa thảo thảo . Lúc trước còn mở rộng hoa viên ở phía sau Phó phủ, thầm nghĩ chờ nàng được gả vào cửa, thích loại gì liền trồng loại đó. Nhưng là, cuối cùng có đợi được ngày kia.

      "Nàng là muội muội của ta, hơn nữa hoa này là do Ninh nhi cùng Thông nhi vì nghĩ đến nàng mà trồng ." Khâu Khải Chính cười khổ cái, mấy năm nay cũng dám đến nơi này. Tới nơi này, nhớ tới tâm nguyện của muội muội trước khi chết lại cảm thấy thực có lỗi với Phó Uyên. nam tử thương muội muội như vậy cuối cùng lại nhận được kết quả như thế này. Muội muội ràng chết nhưng cũng thể Phó Uyên biết được.

      "Hai hài tử rất hiểu chuyện, chắc chắn mọi chuyện đều bình an như ý." Phó Uyên vuốt ve mộ bia của Khâu Khải Nếu thản nhiên , mộ bia gập ghềnh chỗ hoa khiến cho tay của Phó Uyên có chút đau đớn nhưng chút đều cảm nhận được."Khải Chính, có thể để cho ta mình ngồi cùng Khải Nếu lát được ?"

      "Này..." Khâu Khải có chút chần chờ, Phó Uyên có phải vẫn còn luẩn quẩn trong lòng hay ?

      "Ngươi yên tâm ! Ta làm chuyện điên rồ, ta đáp ứng giúp đỡ chuyện của ngươi còn chưa có làm xong mà." biết Khâu Khải Chính muốn cái gì nhưng trước khi chưa cưới được Khải Nếu, làm mấy chuyện luẩn quẩn như vậy.

      Nghe vậy Khâu Khải Chính mới rời khỏi, khi Phó Uyên ra lời nhất định làm được.

      Qua khoảng canh giờ, Phó Uyên mới cùng Khâu Khải Chính trở lại Khâu gia. Viên thị vừa thấy hai người trở về liền cười : "Việc cửa các ngươi thế nào rồi? Ta đều làm cơm xong hồi lâu, mau ngồi xuống ăn ! Phó tiên sinh, cơm rau dưa mời ngài dùng đừng chê cười." xong, liền lôi kéo Khâu Tiểu Ninh muốn ra khỏi nhà chính.

      Phó Uyên ngồi xuống mới : "Đều là người trong nhà cần nhiều quy củ như vậy, cùng ngồi xuống ăn !" Mặc dù ở trong phủ nhiều năm ra ngoài nhưng khí thế người vẫn ít phần nào. Lời vừa ra khỏi miệng cũng làm cho Viên thị tự giác là theo lời .

      Khâu Tiểu Ninh ở bên cạnh nhìn, trong lòng thầm tán thưởng, người này xem ra còn có khí thế hơn so với Hàn Thêm làm quan nhiều năm. Phó Uyên giống như cảm giác được ánh mắt của Khâu Tiểu Ninh, nhìn nàng cười cười liền : "Lại tiếp, ta cũng có nữ nhi cùng tuổi như Ninh nhi vậy, cũng đến tuổi thành thân mà còn tìm được phu gia thích hợp khiến cho người làm cha như ta đau đầu muốn chết." Nha đầu kia quả xứng đáng, cũng khó trách Khải Chính đem nàng thương như nữ nhi ruột thịt.

      "Nha đầu này làm sao có thể so sánh cùng quý thiên kim, quý thiên kim nếu mà phải gả cho Vương hầu cũng là Tướng phủ." Viên thị liền tiếp lời mà .
      Phó Uyên nhíu nhíu mày, phu nhân của Khải Chính vì sao lại như thế? Sau khi ra khỏi phủ, Khâu gia xảy ra chuyện gì? Để cho Khải Chính làm quản gia cho nhà khác? Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Phó Uyên cũng chưa quên chính , theo lời Viên mà tiếp tục : "Cái gì mà Vương hầu hay Tướng phủ, ta chỉ hy vọng nàng được gả cho người thông minh như Thông nhi vậy." Tuy rằng cũng có nữ nhi nhưng lời là lời lòng. Đứa Thông nhi này tính tình tuy rằng nhìn như ôn hòa nhưng nếu thực người liền nguyện ý chờ đợi dù phải trả giá hết thảy.

      Vừa nghe lời này từ Phó Uyên, trong lòng Viên thị liền khai nhạc nở hoa nhưng ngoài mặt chỉ khiêm tốn vài câu. Mà Khâu Tiểu Ninh thiếu chút nữa đánh rơi chiếc đũa trong tay, vị Phó thúc này tới đây là vì xem trọng ca ca sao? Nhìn đến Khâu Minh Thông cúi đầu dấu được ý cười, trong lòng Khâu Tiểu Ninh chợt lạnh, chẳng lẽ ca ca cũng thực vừa ý tiểu thư Phó gia? Vậy nàng đây là cái gì?

      Viên thị nhìn đến vẻ mặt Khâu Tiểu Ninh yên lòng, trong lòng trận khoái ý, tại nha đầu chết tiệt kia cũng nên biết chính mình xứng với con của nàng!

      Chỉ chút cơm mà thiếu chút nữa khiến cho Khâu Tiểu Ninh bị nghẹn tử. Nàng biết ở đâu lại có Phó thúc tìm tới, còn có Phó nương. Sau khi buông bát căn bản cũng có tâm tư phụ giúp Viên thị thu dọn, thẳng về phòng của chính mình. Khâu Minh Thông thấy muội muội như vậy có chút nhịn được, muốn chạy lên mọi chuyện cùng nàng. Người Phó thúc , cho đến bây giờ còn thành thân làm sao có cái nữ nhi kia chứ? Phó thúc như vậy bất quá là vì chuyện của bọn họ mà thôi..

      Khâu Minh Thông muốn đứng dậy bị Khâu Khải Chính ngồi bên cạnh giữ chặt. Khâu Khải Chính lắc đầu với Khâu Minh Thông, dù biết Ninh nhi khẳng định rất khổ sở nhưng để làm cho thê tử tin tưởng chỉ có thể làm cho Ninh nhi khổ sở chút. Khâu Minh Thông cũng nghĩ nghĩ, vì tương lai sau này, nhịn được.

      Phó Uyên ăn qua chút điểm tâm liền khỏi, nhưng trước khi còn cố ý bóng gió với Viên thị về ý nghĩ muốn gả nữ nhi cho Khâu Minh Thông. Viên thị vui mừng đến hỏng rồi, nhắc đến bản thân Phó Uyên từng là trạng nguyên mà tổ phụ trong nhà cũng từng là đại quan triều đình, chưa kể đến đất đai khế ước thuộc hàng Đệ nhất, có thể hù chết người.

      Phó Uyên rồi, Viên thị liền vui rạo rực hướng Khâu Khải Chính hỏi: "Chủ nhà, ngươi có phải vị Phó tiên sinh này muốn đem nữ nhi gả cho Thông nhi của chúng ta? Chúng ta có nên tìm bà mối tốt nhất ở Hoàng thành để tới cửa cầu hôn?" Đến lúc đó nàng nhất định đem Khâu Tiểu Ninh đuổi ra khỏi nhà, tuyệt đối thể để cho nàng ta làm hỏng đại .

      "Việc này còn cần xem xét! Bát tự còn chưa có chuẩn bị đâu!" Nhìn thấy thê tử như vậy Khâu Khải Chính biết cái gì cho phải? Cứ để cho nàng trăm phương nghìn kế nghĩ biện pháp cưới về nữ nhi của Phó Uyên ! biết cưới về rồi mới biết thiên kim Phó gia là Ninh nhi có thể bị chọc tức hay .
      (Bát tự (Tứ trụ): năm, tháng, ngày, giờ sinh)

      "Có gì mà chu đáo, ta xem Phó tiên sinh thực vừa lòng Thông nhi nhà chúng ta. được, việc này ta phải cân nhắc cẩn thận." Viên thị bất mãn liếc nhìn Khâu Khải Chính rồi liền cúi đầu tính toán kĩ càng vì Khâu Minh Thông.

      "Tùy ngươi." Khâu Khải Chính thản nhiên hai chữ liền trở về phòng.

      Mà Khâu Minh Thông lúc này đứng trước cửa phòng Khâu Tiểu Ninh nhưng vẫn đẩy cửa vào, cha đúng, nhẫn nại nhất thời mới có thể có nhất thế, cả đời bên nhau.

      Vừa vào trong phòng, Khâu Tiểu Ninh cũng khóc, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma. Nàng cảm thấy chính mình quá ngốc, làm sao ngây thơ nghĩ có thể gả cho ca ca được chứ? Trước vì nương , mà tương lai sau này mọi người nhìn ca ca như thế nào? Người khác thấy thế nào nàng nàng quả quan trọng nhưng ca ca có thể để tâm sao? tại nàng nên làm sao mới là tốt nhất? Nhìn ca ca cưới nữ tử khác làm vợ? Nàng làm được! Trong đầu đột nhiên lên cái ý tưởng, nàng có thể trốn ở nơi mà lẳng lặng nhìn ca ca cũng tốt lắm rồi. Như vậy, nàng cần để ý lời ra tiếng vào của thế nhân mà cũng có thể nhìn thấy ca ca. Hơn nữa, nàng còn có thể nữ giả nam trang nơi nơi, chừng còn có thể tìm được cha mẹ thân sinh của chính mình.

      Thu thập ít bạc cùng vài bộ quần áo, Khâu Tiểu Ninh chuẩn bị thừa dịp buổi tối rời khỏi nhà. Từ bây giờ đến lúc đó, Khâu Tiểu Ninh cố gắng biểu thực bình tĩnh, khóc cũng nháo nhưng thỉnh thoảng trong mắt lại toát ra thương tâm cùng khổ sở.

      Khâu Minh Thông luôn nhìn theo nàng mà đau lòng, Ninh nhi chưa từng buồn như vậy… Khâu Khải Chính thở dài ở trong lòng, chỉ cảm thấy nha đầu kia bình thường trí tuệ hơn người nhưng gặp được chuyện tình liên quan đến Thông nhi cũng rối loạn?

      Ngược lại, Viên thị nhìn Khâu Tiểu Ninh như vậy, cảm thấy thực vui vẻ vì Thông nhi cũng an ủi tiện nha đầu kia. Ngẫm lại cẩn thận cũng đúng, chưa tới việc Khâu Tiểu Ninh là bé mồ côi, tuy rằng bộ dạng có chút đẹp nhưng cũng có được tài cán gì, làm sao có thể so sánh cùng thiên kim tiểu thư được tỉ mỉ dạy dỗ. Dẫn Khâu Tiểu Ninh cùng ra ngoài mất mặt nhưng dẫn theo thiên kim tiểu thư ra ngoài chính là mặt có dát vàng. Chỉ cần có chút trí tuệ ai cũng chọn thiên kim tiểu thư , mà đầu óc của Thông nhi thông minh như vậy làm sao có thể bỏ qua thiên kim tiểu thư mà chọn Khâu Tiểu Ninh được chứ?

      "Ninh nhi, ngươi nên ăn nhiều đồ ăn chút, dưỡng cho mập mạp để đến lúc đó tiểu thư nhà Phó tiên sinh thấy ngươi cũng cao hứng." Viên thị làm bộ như thương gắp thức ăn cho Khâu Tiểu Ninh nhưng lời lại làm cho Khâu Tiểu Ninh khó chịu vạn phần.

      "Cảm ơn nương." câu cảm tạ xong Khâu Tiểu Ninh liền cúi đầu ăn những món ăn mà Viên thị gắp cho nàng. Nàng quyết định ly khai, vì sao nương còn muốn khiến cho nàng đau khổ?


      Nửa đêm, Khâu Tiểu Ninh từ giường đứng lên, cầm lấy túi đồ sớm thu thập xong mà lẳng lặng ly khai Khâu gia. giữa đêm tối khiến Khâu Tiểu Ninh sợ hãi nhưng vẫn miễn cưỡng chính mình tiếp tục bước . Ai ngờ nàng vừa mới rời khỏi Khâu gia bao lâu biết từ đâu xuất vài người, Khâu Tiểu Ninh chỉ ngửi được trận sương khói liền ngã xuống. Trước khi té xỉu Khâu Tiểu Ninh còn nghĩ thầm ổn, những người này tới đây làm gì? Nàng muốn quát to tiếng để đánh thức những nhà láng giềng…

      Khâu Tiểu Ninh vừa tỉnh lại liền nhìn thấy gian phòng hoa lệ. tay sờ sờ đầu có chút choáng váng, tay kia vừa chạm tới tấm chăn giường lập tức sợ tới mức nhanh chóng rụt tay lại, cũng quên mất cảm giác choáng váng. Tấm chăn này là tơ lụa giá trị xa xỉ, nàng rốt cuộc ở đâu? Tại sao lại xa hoa như vậy? Có phải nàng bị đạo tặc giết chết, ra tại nàng ở địa ngục?

      Lúc Khâu Tiểu Ninh còn suy nghĩ miên man nha hoàn bưng ít đồ ăn vào, vừa thấy nàng tỉnh liền cúi thấp người hướng nàng : “Tiểu thư, người tỉnh, lão gia có dặn dò nô tỳ chuẩn bị quần áo, người mau mau thay cùng nô tỳ rồi ra chính sảnh gặp lão gia!” Tiểu thư thực là có phúc khí, qua nhiều năm như vậy vẫn được lão gia tìm đưa về. Nếu cứ như vậy gia nghiệp sau này chính là của mình nàng.

      nương, ngươi có phải là nhận nhầm người rồi hay ? Ta phải là tiểu thư.” Nàng cũng từng làm qua nô tỳ, bây giờ lại để nô tỳ hầu hạ nàng sao? Lúc nhìn thấy nha hoàn, Khâu Tiểu Ninh cũng tự an ủi mình, nàng còn sống, nàng chưa chết.

      “Tiểu thư, trong phòng chỉ có người cùng nô tỳ, làm sao có thể nhận nhầm người được? Tiểu thư vẫn nên mau mau thay quần áo, đừng làm nô tỳ khó xử!” Tiểu nha hoàn xong, gấp đến nỗi sắp khóc lên.

      Khâu Tiểu Ninh nhíu mày thấy bộ dáng sắp khóc của tiểu nha hoàn chỉ đành thỏa hiệp gật đầu: “Được, vậy phiền ngươi ra ngoài trước chút, ta thay quần áo xong liền gọi ngươi vào trang điểm được chứ?” Mặc kệ đây là chỗ nào, cũng chỉ mong thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện gì đến cũng đến, cứ bình tĩnh mà đối mặt thôi.

      “Vâng, nô tỳ lui xuống trước, phòng trong chuẩn bị sẵn nước ấm, người cũng có thể tắm chút.” Tiểu thư tính tình thực tốt, giống như những thiên kim tiểu thư tính tình kiêu ngạo ai bì nổi.

      Khâu Tiểu Ninh nhìn nhìn những bộ hoa phục chút rồi thở dài tiến vào gian phòng tắm. Nàng thực nghĩ ra chủ tử trong phủ xảy ra chuyện gì? Tại sao lại vô duyên cớ bắt nàng về phủ, còn cái gì mà tiểu thư trong phủ? Chẳng lẽ chủ tử trong phủ này là cha mẹ thân sinh của nàng? , phải, vì mặc dù nàng lo lắng chủ nhân nơi này hại nàng nhưng cũng cảm nhận được chút ý muốn thân cận nào từ nơi này.

      Mặc quần áo xong, gọi tiểu nha hoàn vào vì nàng trang điểm. Nhìn vào gương đồng nữ tử có chút quá mức mỹ mạo, Khâu Tiểu Ninh ngẩn ngơ, người trong gương là nàng sao? Tiểu nha hoàn nhìn kiệt tác của chính mình, : “Tiểu thư, người xinh đẹp, là người đẹp nhất mà nô tỳ từng gặp qua.”

      Khâu Tiểu Ninh từ trong những suy nghĩ của bản thân mà lấy lại tinh thần: “Đúng rồi, chẳng phải ngươi muốn đưa ta gặp lão gia sao?”

      Tiểu nha hoàn gật gật đầu : “Người xem, nô tỳ quên mất việc này, tiểu thư, mời theo nô tỳ.”
      139, kittynacythuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 39:

      Tiểu nha hoàn dẫn Khâu Tiểu Ninh đến chính sảnh dừng lại, : “Tiểu thư, lão gia phân phó, người nếu đến liền vào ngay.” Tộc trưởng đều đến, tuy lão gia thể nhận tiểu thư làm nữ nhi ruột thịt nhưng lão gia có con nối dõi, nhận tiểu thư làm nghĩa nữ cũng giống nhau thôi.

      Nghe được lời của tiểu nha hoàn, Khâu Tiểu Ninh sửng sốt chút, sao lại kêu nàng vào mình? Nếu bên trong đều là người xấu phải làm sao? Thấy nàng như vậy, tiểu nha hoàn cười, : “Tiểu thư, người vào ! có ai có thể hại người.” Tâm cảnh giác của tiểu thư mạnh.

      Thấy tiểu nha đầu có đôi mắt chân , lương thiện, Khâu Tiểu Ninh chần chờ chút rồi mới đẩy cửa vào. Nhìn thấy người ngồi ngồi phía giật mình ngây dại chút, kêu lên: “Phó thúc?” Nàng phải là nhìn lầm rồi chứ!

      “Nha đầu, ta chờ con lâu, Nhị thúc, làm phiền người rồi, có thể bắt đầu được rồi.” Phó Uyên nhìn Khâu Tiểu Ninh đứng phía dưới rồi mới thỉnh cầu với lão giả ngồi bên cạnh.

      Chờ khi nha hoàn đưa trà lên, Phó nhị thúc rót tách trà đưa tới trước mặt Khâu Tiểu Ninh, chần chờ chút mới hỏi: “Uyên nhi, con hối hận sao?” Đời này của Uyên nhi đều chỉ vì nữ tử, vốn tưởng rằng chỉ cần thành tài mang đến vinh quang cho gia tộc, nào ngờ...

      “Nhị thúc, con cũng với người rồi, chuyện con quyết định chưa bao giờ biết đến hai chữ: hối hận.” Năm đó cũng chưa từng hối hận huống chi là tại.

      Phó nhị thúc chỉ đành khẽ thở dài rồi gật gật đầu, dù sao Uyên nhi như vậy chính là có ý định cưới vợ, vậy nhận nghĩa nữ cũng tốt. Phó nhị thúc nghĩ như vậy mới đặt ly trà vào tay Khâu Tiểu Ninh: "Đứa này, hãy mau kính trà cho nghĩa phụ của con." Kính trà trước mặt các thế hệ Phó gia như vậy chính là cho phép ghi tên nàng trong gia phả của Phó gia, nhưng Uyên nhi giữ họ Khâu cho nàng có chút hợp lí.

      Khâu Tiểu Ninh phải quá ngốc, lập tức hiểu được mọi chuyện lúc trước. Nhìn thấy Phó Uyên gật gật đầu với nàng, Khâu Tiểu Ninh liền nhận ly trà mà đến trước mặt Phó Uyên, chần chờ chút mới quỳ xuống: “Ninh nhi dâng trà kính nghĩa phụ.” Làm như thế này nàng có thể danh chính ngôn thuận gả vào Khâu gia! Đối với Phó thúc, , đối với nghĩa phụ nàng hiếu thuận tốt.


      Phó Uyên nhận trà rồi ngụm uống cạn, cười đỡ Khâu Tiểu Ninh đứng lên: “Ninh nhi cần đa lễ, sau này con chính là tiểu thư của Phó phủ.” Nếu thành toàn cho đứa này với Thông nhi có lẽ Khải Nếu cũng vui vẻ!

      “Ninh nhi cảm tạ nghĩa phụ.” ra cha vì nàng mà tính toán nhiều như thế, nàng phải làm sao mới có thể báo đáp được phần ân tình này?

      “Con có người cha rất tốt.” Phó Uyên cười , Khải Chính vẫn luôn mêm lòng như vậy.

      ~~~~pct~~~~

      Ở Khâu gia, sau khi biết được nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh trong lòng Viên thị thực vui vẻ, như vậy hôn của Thông nhi có thể hoàn toàn yên tâm được rồi. Trong lòng Khâu Khải Chính có chút lo lắng, biết có người đưa Ninh nhi vào Phó phủ chưa? Có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn ? Mà Khâu Minh Thông thất hồn lạc phách, được gặp Ninh nhi trong thời gian dài.

      Qua hai ngày sau, Phó Uyên lại đến Khâu gia, cầm theo vài quyển sách đưa cho Khâu Minh Thông: “Thông nhi, con có thể xem qua sách này chút, nhất định có lợi cho tương lai khoa cử của con.”

      Khâu Minh Thông còn chưa kịp lời cảm tạ Viên thị trước: “ làm phiền Phó tiên sinh, bận rộn vậy còn nhớ đến mà thương Thông nhi nhà chúng ta, cảm tạ ngài. Thông nhi, mau với Phó tiên sinh quyết tâm đạt được công danh trạng nguyên.” Nhìn Phó tiên sinh này thế nào cũng thấy thực vừa ý Thông nhi! Người mù cũng nhìn ra được, Phó tiên sinh nhất định là muốn gả nữ nhi cho Thông nhi của bà!

      Phó Uyên đè nén cảm giác vui, cũng phụ họa : “Xem bộ dáng Thông nhi việc khảo được trạng nguyên cũng là chuyện trong dự kiến. Càng nhìn ta càng thích đứa này, nếu có thể làm con rể của ta đó là chuyện tốt đến thể tốt hơn.”

      vậy chăng? Vậy ta lập tức mời bà mối tới cửa để cầu hôn.” Viên thị lập tức vui mừng , lời vừa ra khỏi miệng thấy mọi người trong nhìn bà kỳ quái, liền sửa miệng : “Ta là .. Ta là nhà chúng ta quyền thế, chỉ sợ nếu tiểu thư của quý phủ gả vào chịu uất ức.” Bà muốn làm nhanh chóng lại có chút vênh váo, nếu lưu lại ấn tượng tốt cho Phó tiên sinh thực được ổn lắm.

      Phó Uyên kinh ngạc chút rồi mới cười trả lời: “Tuy rằng Phó phủ là đại gia nghiệp nhưng ta cũng chỉ có nữ nhi độc nhất, tự nhiên so với các thiên kim nhà khác cũng học được đầy đủ hơn. Khải Chính, ngươi cũng từng gặp qua nha đầu nhà ta, cảm thấy nàng thế nào?”

      “Ôn nhu nhược nhược nhưng cũng quật cường độc lập, hôm ấy ta đến Phó phủ nàng còn tự mình xuống bếp, chuẩn bị thức ăn tốt lắm, ra khỏi phòng bếp cũng là nương tốt.” Khâu Khải Chính thấy thê tử vui mừng cũng biết làm sao, xem ra là dùng đúng cách rồi! Chính là chắc khi bà biết nháo loạn thành như thế nào nữa?

      “Khải Chính, ngươi rất chú ý nha đầu kia.” Tuy Phó Uyên vậy nhưng vẻ mặt cũng cao hứng, cũng như đắc ý về nữ nhi của chính mình. Điều này làm cho Khâu Khải Chính có chút bực mình, ràng Ninh nhi là từ trong lòng người cha này mà lớn, nhiều nhất cũng chỉ gọi Phó Uyên tiếng nghĩa phụ, hừ...
      Khâu Minh Thông thấy thế thầm buồn cười, cha lại nghĩ như vậy, Ninh nhi là nữ nhi của ông, việc này ai có thể thay đổi.

      Nghe thấy hai người như vậy, Viên thị chỉ ước gì lập tức mời bà mối đến cửa. nghĩ tới nữ nhi của Phó gia trước tiên có gia thế tốt lại còn có thể làm việc nhà, nữ tử như vậy cũng nhiều, bà nhất định phải nghĩ biện pháp cưới vào nhà mới được.

      Sau khi Phó Uyên rời , Viên thị liến với Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông: “Chủ nhà, Thông nhi tuổi cũng còn nữa, người thấy có nên cưới vợ cho ? Ta thấy ấn tượng của Phó tiên sinh với Thông nhi cũng tốt, nữ nhi còn có giáo dưỡng như vậy, người xem được ?” Nha đầu chết tiệt kia cũng nhiều ngày rồi, ai biết được nàng còn sống hay chết, chỉ cần nàng có ở nhà chắc là chủ nhà đồng ý, Khâu Tiểu Ninh làm sao có thể thân thuộc quan trọng hơn con ruột được chứ?

      Khâu Khải Chính liếc nhìn Viên thị cái, gật gật đầu : "Quả là như thế, những tiểu thư Phó gia quả xứng đôi với Thông nhi mà gia thế của Phó gia cũng có lợi cho việc Thông nhi khảo công danh sau này, Thông nhi cảm thấy như thế nào?"

      "Tùy cha, nương. Dù sao đời này nếu có Ninh nhi cưới ai cũng quan trọng." Khâu Minh Thông giả bộ tạo tư thế cứng rắn, xong liền ra khỏi nhà chính, vừa mới vào phòng nắm tay nắm chặt thể tâm kinh mừng của . Ninh nhi, rất nhanh thôi có thể danh chính ngôn thuận cưới nàng về nhà.

      ~~~~pct~~~~

      Ở Phó phủ, Khâu Tiểu Ninh thực bắt tay vào thêu giá y vừa nhớ tới những kỉ niệm cùng Khâu Minh Thông, thỉnh thoảng lại đỏ. Tiêu nha hoàn bên cạnh cười : “Tiểu thư, nếu để cho những nam tử khác nhìn thấy bộ dáng lúc này của người chắc chắn gia tương lai thể thuận lợi cưới được người.”

      Khâu Tiểu Ninh xấu hổ cúi thấp mặt: “Chi Hồng, ngươi lại cười ta nữa rồi, ta đuổi ngươi ra ngoài đó.” Nha đầu kia chuyện kiêng kị.

      Ai ngờ Chi Hồng đều biết Khâu Tiểu Ninh làm như vậy nên tiếp tục : “Tiểu thư, nếu người đuổi nô tỳ lần sau gặp được gia nô tỳ .” Tiểu thư tính tình thích tranh hơn thua, chính vì vậy mới bị mẫu thân của gia ức hiếp. Dù sao khi tiểu thư xuất giá nàng cũng theo, nhất định bảo hộ tiểu thư, để cho nàng ấy chịu chút khổ nào.

      “Để ngươi rảnh rỗi lại lung tung, mau lấy kim tuyến lại đây giúp ta.” Khâu Tiểu Ninh bất đắc dĩ cười cười, như vậy nhất định phải tìm việc cho Chi Hồng làm.

      “Được, nô tỳ tuân lệnh.” Chi Hồng hành lễ rồi mới xuống. Khâu Tiểu Ninh lắc đầu, dù Chi Hồng nhìn có vẻ như vô tâm cười hì hì nhưng luôn cung kính đối với nàng- tiểu thư giả này, tự xưng nô tỳ, nàng qua rất nhiều lần nhưng vẫn chịu sửa. Nếu so sánh với kiếp trước của nàng... Thôi quên , đề cập tới cũng vậy, nàng vĩnh viễn bao giờ lặp lại những chuyện của kiếp trước.

      Thấy Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông đều đồng ý, Viên thị hăng máu thỉnh bà mối tốt Hoàng thành đến Phó phủ. Phó Uyên vừa nhìn thấy bà mối liến nhịn được nở nụ cười, xem ra Khâu gia chờ kịp nữa rồi nếu như nghĩa phụ như ông mà đồng ý cũng được tốt lắm. Cũng làm khó bà mối mà hai nhà nhanh chóng ấn định hôn .

      Mặc dù bà mối chưa từng nghe qua Phó Uyên có nữ nhi nhưng mọi người cũng ấn định hôn vậy chắc chắn là có nữ nhi để gả, bà cũng nhiều chuyện, bạc đến tay là tốt rồi. Bà mối ngay cả nhà cũng chưa về liền đến Khâu gia chuyện với Viên thị. Viên thị vừa nghe cả người đều cười hớ hớ , khó có khi hào phóng cho bà mối hai lượng bạc, cứ nghĩ rằng này chuyện tốt thành đôi thôi, hôn này cũng ấn định rồi, bà phải chuẩn bị tốt mới được.

      Thương lượng với Khâu Khải Chính chút, chuẩn bị thiếu thứ gì. Phó Uyên nhìn thấy sính lễ cũng gì chỉ gật gật đầu với Khâu Khải Chính. Bất quá Viên thị còn có tật xấu, nếu dễ dàng có được thứ gì bà nhất định chưa tin tưởng, chần chờ chút liền giọng hỏi: "Phó tiên sinh, nếu hôn ấn định xong ta có thể trông thấy con dâu tương lai của ta được ?" Nếu như là bộ dáng oai hùng liệt thất lúc này hối hận còn kịp, mặc dù bà muốn cưới cho Thông nhi quý nữ nhưng nếu bộ dạng xấu xí bà cũng mặc kệ.

      Nhất thời toàn phòng liền yên tĩnh, cảm giác hòa thuận vui vẻ biến mất còn chút gì. Bà mối theo Khâu gia trong lòng thầm cười Viên thị, nhà người ta là Phó phủ chứ phải là bọn nhà nghèo cửa ! Tiểu thư nhà giàu như vậy muốn gặp gặp, muốn thấy thấy sao?

      Khâu Khải Chính sững sốt chút mới giật mình hồi phục tinh thần, giọng : “Ngươi làm sao vậy? Ngươi nghĩ Phó phủ là nơi có thể tùy tiện sao?” Nghe xong lời này sắc mặt Viên thị trắng nhợt, vẻ mặt xấu hổ.

      “Tiểu thư của Phó phủ ta còn chưa có thành thân lại để cho ngươi tùy tiện muốn xem xem, muốn chọn chọn. Rốt cuộc ngươi xem Phó phủ là nơi nào? Nếu Khâu phu nhân vừa ý nữ nhi của ta ta cũng miễn cưỡng, chúng ta có thể xem lại.” Muốn cho ngươi thấy là thể, hơn nữa quy củ của những nhà giàu khác cũng đúng là như vậy.

      “Ta có ý này, có ý này...” Viên thị vội khoát tay, chỉ sợ khiến cuộc hôn nhân này thất bại.

      Cuối cùng Phó Uyên cũng đại nhân rộng lượng mà khoát tay chấp nhất việc này, nhưng cũng nếu Khâu gia bạc đãi nữ nhi của ông ông khiến cho Khâu gia được tốt. Viên thị vừa nghe lời này nhanh chóng gật đầu, sau này bà cũng dám nau miệng như vậy nữa.

      Sau đó hai nhà quyết định, ngày mười chín tháng tám đón dâu.
      139, kittynacythuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 40:

      Ngày mười chín tháng tám, cả bầu trời quang đãng, giống như là vì cặp tình nhân được thành thân với nhau mà vui mừng. Ở trong phòng là khung cảnh toàn màu đỏ hoan hỉ, Khâu Tiểu Ninh sớm thay giá y đẹp, được Chi Hồng trang điểm, cả người toát lên vẻ đẹp như hoa nở rộ làm cho người ta lóa mắt.

      Sau khi đánh má hồng xong, Chi Hồng buông những dụng cụ trang điểm xuống mà ngắm nhìn Khâu Tiểu Ninh, trong lòng thực chấn động, : “Tiểu thư, người là xinh đẹp, lát nữa gia nhìn thấy chắc chắn bị lóa đến mù mắt.” Tiểu thư chịu nhiều cực khổ như vậy, sau này nhất định phải được hạnh phúc! Nàng cũng vụng trộm nhìn thấy gia tương lai, là người tuấn tú lịch , quả chỉ có người như vậy mới có thể xứng đôi với nữ tử tốt như tiểu thư.

      Khâu Tiểu Ninh còn chưa bên ngoài truyền đến trong trẻo: “Tiểu tử ngốc Khâu Minh Thông kia cũng có phúc quá chứ.” xong thấy người đến phía sau Khâu Tiểu Ninh.

      “Thiếu Khanh, ngươi đến rồi.” Nhìn thấy người đồng cảnh ngộ với mình kiếp trước, Khâu Tiểu Ninh đứng lên nắm chặt tay nàng ấy.

      "Là ta đây, Tiểu Ninh, hôm nay ngươi rất đẹp, nhớ : nhất định phải hạnh phúc!" Nhìn Khâu Tiểu Ninh mặc giá y đỏ thẫm, trong lòng Hàn Thiếu Khanh có chút hâm mộ, kiếp trước có cơ hội mặc qua đến kiếp này chắc cũng được mặc... Nhưng thấy Ninh nhi mặc nàng cũng vui vẻ giống như chính bản thân mình mặc.

      “Điều đó là đương nhiên, nhưng đừng chỉ nghĩ cho ta mà quên mất chính mình.” Thiếu Khanh chắc chắn muốn thành thân! Khâu Tiểu Ninh cũng biết nên khuyên giải nàng ấy như thế nào, có lẽ là duyên kiếp, cũng có thể đến khi Thiếu Khanh gặp được người trong lòng, đến lúc đó gả hay gả cũng phải do nàng ấy muốn hay .

      Bên ngoài, bà mối gõ cửa, hô: “Phó tiểu thư, người trang điểm xong chưa? Chú rể của chúng ta sắp đến cửa lớn của Phó phủ rồi.” biết bộ dạng của Phó tiểu thư này như thế nào, gia tuấn tú lịch , hai người phải xứng đôi mới tốt!

      "Xin chờ chút, tiểu thư của ta ra ngoài liền đây ." Chi Hồng hành lễ với Hàn Thiếu Khanh rồi mới với Khâu Tiểu Ninh: "Tiểu thư, chúng ta đội khăn voan ra ngoài nha! Nếu qua giờ lành tốt.” xong Chi Hồng nhanh chóng lấy khăn voan được đặt ở bàn.

      Khâu Tiểu Ninh vỗ nhè vào tay Hàn Thiếu Khanh rồi bào Chi Hồng lấy khăn voan đội lên. Giờ khắc này, Khâu Tiểu Ninh thấy mình như nằm mơ, nàng cư nhiên có thể gả cho ca ca.


      Phó Uyên có con nối dòng nào khác, nữ nhi duy nhất thành thân tất nhiên đồ cưới phải nữa, Phó Uyên tự mình tới phòng Khâu Tiểu Ninh, dắt nàng thắp hương cho tổ tiên, đây chính là đãi ngộ mà rất nhiều người có được. Lạy tổ tiên xong Phó Uyên mới đến chính sảnh để nhận lạy bái biệt của Khâu Tiểu Ninh. Sau khi lễ nạp thái, Khâu Tiểu Ninh : “Nghĩa phụ, Ninh nhi cảm ơn người, nếu nhờ người Ninh nhi biết lấy thân phận gì mà gả cho , đến mang đến nhiều phiền toái cho .” Ân tình của nghĩa phụ nàng mãi mãi nhớ trong lòng.

      “Mau đứng lên ! Nghĩa phụ hy vọng con hạnh phúc." Nhìn thấy đứa cháu lớn này có thể lấy được tốt, nàng ấy chắc là cũng vui vẻ! gặp được Ninh nhi cũng chưa lâu nhưng tính cách đứa này thuần lương chí hiếu, là người tương xứng với Thông nhi.

      Cứ như vậy, Khâu Tiểu Ninh lên kiệu hoa, khi Chi Hồng giúp đỡ nàng lên kiệu cũng đúng lúc nhìn thấy giầy của Khâu Minh Thông khiến cho tim của nàng đập như sấm. Ca ca, có khỏe ? Thời gian này có nhớ nàng ? Thu hồi tâm tư, mặt của Khâu Tiểu Ninh đỏ lên.

      bao lâu sau đội ngũ đón dâu tới Khâu gia, Viên thị thấy Phó gia đưa tới đồ cưới cười đến ngậm miệng lại được. Nếu so sánh với bánh bao nhét hơn mười cái cũng có vấn đề gì. Phó gia thực hào phóng, nữ nhi dù dài, ngắn, xấu, đẹp gì cũng sao; những thứ đó có thể mài ra ăn được sao?

      Đội ngũ nhanh chóng đến cửa lớn của Khâu gia, Khâu Minh Thông xoay người xuống ngựa, có chút khẩn trương đến trước cửa kiệu. Theo lời bà mối chỉ thị mà ở cửa kiệu nhàng đá đá, sau đó bà mối đặt đầu của dải lụa kết màu đỏ vào trong tay Khâu Minh Thông, đầu còn lại đưa vào tay Khâu Tiểu Ninh mới vừa xuống kiệu. Khâu Minh Thông dấu được vẻ mặt vui mừng, nhìn thấy ở đầu lụa khác chính là Khâu Tiểu Ninh, rốt cuộc cũng an lòng, Ninh nhi chính là thê tử của Khâu Minh Thông .

      Sau khi bái đường, Khâu Minh Thông dắt Khâu Tiểu Ninh vào hỉ phòng để cho nàng ngồi ở đầu giường. Lấy chút điểm tâm đặt vào trong tay Khâu Tiểu Ninh, : "Ninh nhi, ca ca phải ra ngoài kính rượu với khách, ngươi ăn điểm tâm trước, ta mau mau trở lại ." xong còn xoa xoa khăn voan hồng của Khâu Tiểu Ninh.

      Động tác này làm cho tim của Khâu Tiểu Ninh muốn ngừng đập, chỉ thầm ca ca đáng giận, cư nhiên lại xem nàng như tiểu hài tử. Hừ, tiểu hài tử tiểu hài tử , cần để ý đến nữa.

      Trời tối, Khâu Minh Thông liền trở về phòng, bất quá cũng đến bên Khâu Tiểu Ninh mà là đến phòng bếp, nấu nước đổ vào dục dũng (thùng tắm). Sau khi nấu đủ nước ấm, Khâu Minh Thông mới đến bên cạnh Khâu Tiểu Ninh, mở khăn voan đội đầu của nàng.

      Nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh hoàn toàn khác so với trước kia, ngẩn ngơ nhìn chắm chắm Khâu Tiểu Ninh. Giờ khắc này mới ý thức được, Ninh nhi của trưởng thành rồi, trở thành thê tử của . Khâu Tiểu Ninh bị nhìn đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn cai rồi : “Nên uống rượu hợp cẩn rồi.” Bộ dáng ngơ ngẩn này của ca ca rất hiếm gặp.

      Nghe Khâu Tiểu Ninh gọi, Khâu Minh Thông mới lấy lại tinh thần: “Được, vi phu nghe theo lời của nương tử, ta lấy rượu, ngươi đừng giận dỗi ta.” Khâu Minh Thông vừa vừa rót hai ly rượu, ly đặt vào trong tay Khâu Tiểu Ninh rồi đặt tay giao nhau mà uống.

      Thần trí của Khâu Tiểu Ninh bị người vi phu Khâu Minh Thông làm chấn động đến chín tầng mây, Khâu Minh Thông phải gọi vài lần mới hồi phục tinh thần. Uống rượu hợp cẩn xong, Khâu Tiểu Ninh liền nhào vào lòng Khâu Minh Thông mà khóc, : “Ca ca, ngươi có biết ta sắp bị hù chết hay . Vì sao cho ta biết ngay từ đầu, ô ô…” Nếu phải gặp nghĩa phụ trước đó nàng thực nghĩ còn được gặp đại ca nữa.

      “Ninh nhi, thực xin lỗi, ca ca sai rồi, ngươi đừng khóc, ngươi đánh ta …” Ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng vỗ vỗ nhàng lưng, Ninh nhi mà khóc còn khổ sở hơn nàng.

      "Lần sau được như vậy nữa." Sau khi khóc lát Khâu Tiểu Ninh mới rầu rĩ câu, Khâu Minh Thông vội vàng gật đầu: "Được, tốt..." Nếu Ninh nhi lại khóc nữa đau lòng đến hỏng mất, đáng lẽ hôm nay là ngày vui mừng của bọn họ mà.

      "Đừng khóc, nếu khóc nữa tân phòng của chúng ta bị biến thành biển lớn mất." Khâu Minh Thông cười cười, dùng tay nhè lau khô nước mắt mặt Khâu Tiểu Ninh rồi mới : "Ninh nhi, ngày nay mệt mỏi rồi, tắm rồi ngủ thoải mái chút."

      "Được." Khâu Tiểu Ninh đỏ mặt gật gật đầu, cầm quần áo được vài bước lại quay đầu : " được nhìn lén." xong mới nhanh vào phòng trong. Khâu Minh Thông ngây người lát mới phục hồi tinh thần lại, dở khóc dở cười, nếu muốn, hoàn toàn có thể xem quang minh chính đại!

      Khâu Tiểu Ninh tắm rửa xong, đẹp giống như đóa phù dung mới nở dưới sương. Khiến cho Khâu Minh Thông phải cố gắng khống dục vọng dâng lên, sợ chính mình nhất thời xúc động dọa Ninh nhi sợ, thể xúc động được, còn nhiều thời gian!

      Thấy bộ dạng Khâu Minh Thông lại ngơ ngốc, Khâu Tiểu Ninh cười cười nằm giường, đắp chăn ngủ. Khâu Minh Thông tắm rửa xong, đem nước đổ sạch , khi trở lại bên giường Khâu Tiểu Ninh ngủ. Khâu Minh Thông xốc lên tấm chăn hỉ đỏ thẫm, nằm thẳng bên người Khâu Tiểu Ninh, nhìn nhìn gương mặt say ngủ của nàng rồi mỉm cười.

      Trong phòng thắp hai cây đèn cầy hỉ màu đỏ, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Khâu Tiểu Ninh khẽ mở mắt ra, vươn tay sờ sờ lên mặt Khâu Minh Thông, cảm giác được độ ấm mặt mới nở nụ cười an tâm. Nàng phải nằm mơ, ca ca thực trở thành phu quân của nàng, về sau cả đời của nàng ở cùng ca ca, loại cảm giác này thực kì diệu. trong lòng ấm áp như được cái gì đó lấp đầy.

      Ai ngờ nàng vừa thu tay lại Khâu Minh Thông liền ôm lấy nàng, cười : "Ninh nhi, ta nghĩ ngươi ngủ, nếu như ngủ chúng ta có phải cũng nên động phòng hoa chúc rồi ." xong còn cố ý hôn hôn lên vành tai của Khâu Tiểu Ninh. Khâu Tiểu Ninh đỏ mặt xấu hổ, cũng biết nên gì cho tốt nữa, nếu lời nào chỉ có thể để Khâu Minh Thông muốn làm gì làm.

      Môi của Khâu Minh Thông hôn lên môi của Khâu Tiểu Ninh, ngừng truy đuổi chơi đùa. Đến khi Khâu Tiểu Ninh sắp thở nổi Khâu Minh Thông mới buông ra chút, sợi chỉ bạc theo môi hai người mà dây đưa dứt.

      Trong lòng Khâu Minh Thông ngứa như có cái móng vuốt khẽ cào, nhàng : "Ninh nhi, thê tử ngốc của ta, ta thề danh nghĩa của thiên địa, cuộc đời này định phụ ngươi." thích người, đó là cả đời.

      Mỉm cười, vòng tay phía sau lưng Khâu Minh Thông, ôm chặt hơn chút nữa: "Tử hằng, phu quân ngốc của ta, Ninh nhi thề danh nghĩa của thiên địa, kiếp này chỉ mình ngươi." chỉ kiếp này, ngay cả kiếp trước nàng cũng chỉ mình ca ca.

      Hai người nhìn nhau, cười. hồi lâu, Khâu Minh Thông : "Ninh nhi, ngươi có nguyện ý hay ?"

      Khâu Tiểu Ninh đỏ mặt gật gật đầu, Khâu Minh Thông thấy vậy mới cúi đầu, hôn lên gương mặt, mắt, mày, mũi, môi, cổ trắng nõn của Khâu Tiểu Ninh. Đầu tiên là mềm , sau đó động tác càng lúc càng khuếch trương. Làm cho Khâu Tiểu Ninh trúc trắc vặn vẹo theo , Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy ca ca nóng quá, nàng cũng nóng, hai người bọn họ giống như sắp bốc cháy cùng nhau.

      Hai người cởi bỏ quần áo, Khâu Minh Thông chạm vào đồi núi phấn hồng đào, nhàng liếm duyện. Cảm giác này khiến chi toàn thân Khâu Tiểu Ninh trở nên vô lực, làm cho nàng sợ hãi nhưng lại luyến tiếc buông ra, chỉ có thể ôm chặt lấy Khâu Minh Thông, giống như bắt lấy cây gỗ giữa dòng nước bồng bềnh.

      Cả căn phòng nhuốm màu hồng, nến đỏ chiếu sáng, màn trướng đỏ thẫm lay động, chỉ nghe thấy thanh ngâm , lộ vẻ khởi lệ phong tình. Qua lúc lâu, Khâu Minh Thông mới dừng lại được, xoay người ôm lấy Khâu Tiểu Ninh vào ngực, vuốt lên mái tóc dày mượt mà mỏng manh sợi tóc: “Ninh nhi, ngươi có mệt ?” Đây chỉ mới là lần thứ hai của Ninh nhi, hình như làm hơi mạnh chút.

      Quả Khâu Tiểu Ninh thực mệt nhưng nàng làm sao có thể ra, chỉ có thể cắn môi lắc lắc đầu, Khâu Minh Thông nhàng ôm nàng đặt lên gối đầu: “Ninh nhi, ngươi ngủ , mọi chuyện còn lại để ta làm.” Khâu Tiểu Ninh nhìn mà ngoan ngoãn gật đầu.

      Khâu Minh Thông lấy nước, sau khi tự mình lau qua thân thể cho Khâu Tiểu Ninh, chuẩn bị ngủ. Lại nhìn đến mảnh vải trắng đầu giường, Khâu Minh Thông liền cầm lên rồi đến bên cạnh bàn trang điểm của Khâu Tiểu Ninh, lấy cây trâm cài đâm vào cổ tay, dùng vải trắng lau chút huyết tay. Làm xong hết mới lên giường, để bất cứ ai có cơ hội nghi ngờ Ninh nhi.
      thuyt, kittynacy139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :