1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê tử ngốc - Phượng Vân (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 24:

      Editor: Hương Vũ


      Vào lúc này, vấn đề của Khâu Tiểu Ninh chỉ là đỏ mặt, nàng quả biết làm sao để hình dung tâm tình của mình, kích động, vui vẻ, hay là nên vui mừng nhảy dựng lên. Nhưng lý trí cũng cho nàng biết, trừ giả bộ nghe hiểu nàng cái gì cũng thể làm, nếu về sau nàng phải đối mặt với như thế nào. Ánh mắt mê mang nhìn về phía lão gia gia, lại quay lại nhìn Khâu Minh Thông: "Ca ca, gia gia này kỳ quái, chúng ta cũng làm theo lời , tại sao còn giúp chúng ta cứu cha? tên lừa gạt sao? Hay là căn bản biết y thuật?" Lão gia gia, phải là nhìn ra cái gì chứ?

      Khâu Minh Thông cười khổ cái, sờ sờ đầu Khâu Tiểu Ninh, : "Ninh nhi đừng lo lắng, lão gia gia giúp chúng ta cứu cha." Thần y này mặc dù cầu có chút vô lý, nhưng đồng ý chuyện của bọn họ hẳn làm được, nếu cần hao phí nhiều thời gian người bọn .

      "Được rồi, lão nhân cũng làm khó các ngươi." xong, từ trong lòng ngực lấy ra viên thuốc để vào trong tay Khâu Minh Thông: "Cầm về, cho cha ngươi ăn vào, ta bảo đảm ăn xong khỏi." Bọn họ nếu trở về, Khâu Minh Thông cho dù cứu được cũng chính là cứu về người bệnh tật, lòng dạ của vị Hàn gia kia đúng là hung ác.

      "Thuốc này quả có thể cứu cha ta sao?" Đại phu phải xem qua, hỏi, bắt mạch, nhưng lão gia gia xem cũng xem làm thế nào biết cha bị bệnh gì? Thuốc này là cái gì đây?

      "Uổng công ta còn cảm thấy tên tiểu tử này thông minh, như thế nào cùng người khác dạng? Nếu ta có nắm chắc cần gì lấy thuốc quý như vậy tặng cho các ngươi, yên tâm! Cha các ngươi uống thuốc xong rồi tốt thôi, phải ngã bệnh, là trúng độc. Cho các ngươi thuốc, giải bách độc, làm sao có thể cứu được cha của các ngươi?" Lão già khó được lúc tâm tình tốt, chịu cho bọn họ nghe rất nhiều.

      " cảm tạ lão gia gia." Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh cùng nhau, dập đầu với lão gia gia. Khâu Minh Thông lấy ngân lượng chuẩn bị trong ngực ra, lão đầu vừa nhìn thấy liền : "Ta , là tặng." Thuốc của , nếu phải người nhận định, người khác cho dù tán gia bại sản cũng mua được.

      Nghe vậy, Khâu Minh Thông dừng lại động tác, lại lôi kéo Khâu Tiểu Ninh dập đầu với lão gia gia, mới : "Xin lão gia gia cho biết tên họ, tương lai Minh Thông nếu có cơ hội nhất định báo đáp ngài." nhận bạc, cái gì cũng cần, cho bọn thuốc, phần ân tình này Khâu Minh Thông ghi nhớ vĩnh viễn.

      Tên. . . . . ."Nhóc con, nhanh về nhà ! Cha các ngươi vẫn chờ các ngươi trở về cứu mạng!" Lão đầu muốn nhiều lời, nhàn nhạt nhắc nhở.

      " cảm tạ lão gia gia, vậy chúng ta xin phép cáo từ." Khâu Minh Thông lên tiếng, nghĩ thầm, lão gia gia vẫn ở đây, về nhà cho cha uống thuốc chờ thân thể cha khỏe hơn bọn họ cùng nhau đến đây cám ơn lão gia gia.

      "Ừ, mau mau trở về !"

      Nhìn bọn họ rời , hai bóng dáng nho . Lão già trong lòng có chút bi thương, cái thế giới này, cho tới bây giờ cũng chỉ có mình , còn có vài chục năm đối với cũng quá dài. Thở dài, thu hồi cảm xúc lại, lúc nào đa sầu đa cảm như vậy, loại tâm tình này thích hợp với . Đúng lúc mùa xuân, cũng nên ngắm cảnh xung quanh rồi, dù sao trước khi rời cũng phải xem hết mọi thứ thế giới này.

      Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh rất kỳ quái khi nghe được lão gia gia trúng độc, nhưng là biết việc cấp bách tại là cứu Khâu Khải Chính, cho nên dọc theo đường hai người khắc cũng dám trì hoãn. Trở lại Khâu gia, mới vừa bước vào cửa chính, Khâu Minh Trí tựa như kiến bò chảo nóng chạy ra ngoài, nhìn thấy hai người vội hỏi: "Ca, muội muội, đại phu đâu? Các ngươi mời đại phu đâu? Trán của cha càng lúc càng nóng hơn, tại nương dùng cồn lau người cho cha cũng còn chút tác dụng."

      "Đừng hỏi, chúng ta mau vào . . . . . ." Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh vội muốn chết, bước nhanh chạy vào trong nhà.

      Viên thị thấy hai người trở lại, chuẩn bị mở miệng. Khâu Minh Thông bước bước dài chạy đến bên giường Khâu Khải Chính, đem thuốc mới vừa rồi lão gia gia cho đút Khâu Khải Chính ăn, lại cho uống chút nước mới buông lỏng tâm ngồi xuống bên. Hi vọng trực giác của đúng, nếu cha nếu có mệnh hệ gì. . . . . .

      "Thông nhi, ngươi cho cha ngươi ăn cái gì? Ngươi. . . . . ." Viên thị thấy thuốc là nhi tử cho ăn, thể mắng nhi tử cũng chỉ có thể lên tiếng hỏi.

      Khâu Minh Thông chuẩn bị đáp lời, Khâu Khải Chính nằm giường có phản ứng, ho kịch liệt. Đám người Khâu Minh Thông vội dựa vào bên giường, Khâu Tiểu Ninh thấy phụ thân ho quá lợi hại, vội lên tiếng : "Nhanh, mau đỡ cha dậy." Nằm như vậy, cha càng khó ho hơn.

      Khâu Minh Thông dường như tỉnh lại, vội đỡ Khâu Khải Chính lên. Khâu Khải Chính vừa ngồi dậy, ngừng ho chút, lại phun ra ngụm máu. Khâu Minh Duệ vội cầm lấy khăn, lau sạch cho Khâu Khải Chính. Mới vừa lau sạch Khâu Khải Chính lại ho ra búng máu, Khâu Minh Duệ lại vội lau sạch . Khâu Tiểu Ninh dựa phía cuối giường, thấy máu cái khăn, lại là màu đen. Người bị bệnh nặng làm sao lại hộc máu đen? Chẳng lẽ như lão gia gia từng , cha là bị trúng độc. Như vậy người hạ độc nhất định là Hàn gia, hoặc là người có quan hệ với Hàn gia. Cũng chỉ có khả năng này, nghĩ đến đây, Khâu Tiểu Ninh tức giận đến nghẹn khí. Nếu như trước kia nàng chỉ muốn Hàn gia yên ổn, như vậy tại nàng lại hi vọng Hàn gia suy tàn, vĩnh viễn dậy nổi.

      Hoàng triều Hiên Viên có thế gia như thế này đúng là loại sỉ nhục, biết bọn họ còn bí mật làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Giờ khắc này, Khâu Tiểu Ninh quyết định toàn lực giúp Hàn Thiếu Khanh báo thù. Khâu Minh Thông ngồi bên giường rất nhanh cũng nghĩ đến giống như Khâu Tiểu Ninh, cùng Khâu Tiểu Ninh nhìn nhau cái, trong lòng cả hai ngọn nguồn. Hàn gia, ra tay đối phó bọn họ cũng để tâm, hạ độc, cha dường như làm ra chuyện gì thương thiên hại lý với Hàn gia! Bọn họ xuống tay cũng tàn nhẫn.

      Khâu Khải Chính khạc máu, cả người như có khí lực suy yếu mở mắt ra nhìn chút, lại mê man thiếp . Viên thị sờ sờ trán Khâu Khải Chính, phát trán của còn nóng nữa, vui vẻ : "Bọn , cha các ngươi hạ sốt, hạ sốt. . . . . ." Vậy có phải sao nữa hay , biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.

      Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh cũng đều thở phào nhõm, bọn họ mặc dù tin tưởng lão gia gia cầm thuốc về vội vàng cho Khâu Khải Chính ăn. Nhưng Khâu Khải Chính bệnh đến biết gì, bệnh tình nếu tăng thêm hoặc bị mất mạng, bọn họ tất nhiên cũng vì thế mà áy náy cả đời. Cuối cùng, sao.

      Hai ngày nay mọi người ở Khâu gia đều chưa ăn bữa cơm nào đoàng hoàng, lúc này Khâu Khải Chính sao. Viên thị mới dặn dò Khâu Minh Thông chăm sóc Khâu Khải Chính cẩn thận, bà đứng dậy vào phòng bếp. Trước khi đặc biệt nhìn Khâu Tiểu Ninh cái, trong mắt thoáng qua chút áy náy. Bà cảm thấy hình như chính mình lại làm ra chuyện quá đáng, nhưng khi đó cũng là do bà lo lắng.

      Viên thị nghĩ như thế nào Khâu Tiểu Ninh biết, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Khâu Khải Chính giường, hi vọng mau mau tỉnh lại. Vào lúc này Khâu Minh Trí và Khâu Minh Duệ cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn hai người Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh.

      Im lặng lúc lâu, Khâu Minh thông mới lên tiếng : "Muội. . . . . . Ninh nhi, ngươi cũng mệt mỏi! Trở về phòng nghỉ ngơi chút, đợi lát nữa nương làm cơm xong ta gọi ngươi." Từ sau khi kêu Khâu Tiểu Ninh là nàng dâu, Khâu Minh Thông kêu ra muội muội, cũng dám xưng mình là ca ca của Khâu Tiểu Ninh. Trong lòng như có cái gì nảy mầm, chỉ là cũng mơ hồ biết, loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì.

      Mà biến hóa của Khâu Minh Thông, trong lòng Khâu Tiểu Ninh lo lắng căn bản là có phát , chỉ thà lắc đầu: ", ta phải chờ phụ thân tỉnh lại." Cha còn chưa tỉnh, gánh nặng trong lòng của nàng vẫn buông xuống được.

      Khâu Minh Thông nghe vậy, cũng nhiều lời hỏi thêm, biết tính tình của Ninh nhi. Khâu Tiểu Ninh ngồi vào bên cạnh Khâu Minh Thông, thanh cực kỳ thanh thúy: "Ca ca, ta vừa rồi rất lo." Nếu như cha có chuyện, về sau nàng vào Hàn phủ mỗi bước đều khó khăn.

      " sợ, cho cha ăn thuốc chính là ta." Khâu Minh Thông vuốt vuốt đầu Khâu Tiểu Ninh, cười nhạt trấn an.

      "Ta hiểu." Là ca ca như thế nào, nương vẫn trách nàng, may mắn cha có việc gì. Cứ như vậy, hai người cũng chuyện.

      Trong phòng rất yên tĩnh, Khâu Minh Thông hai ngày cũng chưa ngủ, chống cự nổi hoàn cảnh như vậy vừa vặn tạo cho cơ hội ngủ tốt. bao lâu, mơ mơ màng màng ghe vào bên giường ngủ thiếp . Khâu Tiểu Ninh vừa rời ánh mắt khỏi người Khâu Khải Chính, liền thấy Khâu Minh Thông ngủ.

      Nhìn khuôn mặt ngủ say của , Khâu Tiểu Ninh liền giật mình, đây là lần đầu tiên nàng nhìn ca ca ngủ gần như vậy. Ca ca lúc ngủ, so với lúc thức yên tĩnh hơn. Mùi mực viết từ người Khâu Minh Thông nhàn nhạt bay vào mũi Khâu Tiểu Ninh, làm cho xao động bất an trong lòng của nàng bình tĩnh lại. khỏi kích động, chậm rãi tựa đầu đến gần Khâu Minh Thông, môi nhàn nhạt rơi vào mặt Khâu Minh Thông.

      Ca ca, tâm ý của ta, ngươi chừng nào mới có thể hiểu. Đời này, ngươi có thể để cho Ninh nhi khổ sở như vậy hay .

      Ngoài cửa, Khâu Minh Duệ vội người đến chỗ người khác nhìn thấy, muội muội quả nhiên thích đại ca. sớm nhìn ra muội muội đối với đại ca giống như đối với bọn họ, chỉ là dám nghĩ đến muội muội lại có tâm tư này, nàng mới năm tuổi mà thôi. Hơn nữa con đường này, là đường chết, huynh muội ruột thịt, nàng và đại ca nhất định là có kết quả. Khâu Minh Duệ nhắm mắt, lại mở ra, chuyện này, quản, chỉ hy vọng muội muội sớm hiểu được.

      Bên trong phòng, Khâu Khải Chính hồi phục được chút hơi sức tỉnh lại, mới vừa khẽ mở mắt liền thấy Khâu Tiểu Ninh hôn lên mặt Khâu Minh Thông. Trong lòng Khâu Khải Chính cả kinh, vội nhắm mắt lại. Ninh nhi, như thế nào lại làm như vậy? Nàng biết thân thế của mình rồi hả? Nếu làm sao có thể làm chuyện như vậy? Hơn nữa ánh mắt của nàng mới vừa rồi nhìn Thông nhi, tuyệt đối phải là ánh mắt nhìn ca ca.

      bàn cơm, người nhà yên lặng ăn cơm, mới vừa buông chén đũa xuống Khâu Khải Chính liền tỉnh. Viên thị vội bưng cháo nấu kĩ ra, để vào trước mặt Khâu Khải Chính: "Lão gia, nhanh dùng chút cháo, ngươi ngủ hai ba ngày rồi." Cuối cùng tỉnh, biết Thông nhi cho phu quân ăn cái gì? Thế nào bệnh lập tức khỏi vậy?

      Khâu Khải Chính đẩy cái muỗng Viên thị đưa tới ra, lắc đầu cái: " vội." Lúc này đâu thể nuốt trôi cơm, chuyện của Ninh nhi cùng Thông nhi, làm cho nghĩ thế nào cũng ra? Bọn họ cũng biết bọn họ phải là thân huynh muội, vì sao lại. . . . . . riêng Ninh nhi, ánh mắt của Thông nhi nhìn Ninh nhi cũng ràng giống trước kia. Chuyện này, nên làm thế nào cho phải? Suy nghĩ chút, Khâu Khải Chính cũng có nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể trước hết để cho Ninh nhi trở về Hàn phủ: "Ninh nhi, ra ngoài cũng lâu, phải trở về Hàn phủ sớm chút , đừng để cho người ta nắm được cán làm khó dễ ngươi." Chuyện này, phải tĩnh tâm suy nghĩ kỹ.

      "Cha, giờ Ninh nhi trở về, ngài tỉnh Ninh nhi cũng yên lòng." Khâu Khải Chính có biến hóa, Khâu Tiểu Ninh nhìn ra, trong lòng vui mừng vì Khâu Khải Chính vì Khâu gia cũng vui mừng vì mình.

      Thấy Khâu Tiểu Ninh như vậy, trong tâm Khâu Khải Chính cảm thấy có lỗi, Ninh nhi là rất tốt.
      Last edited by a moderator: 12/7/16
      thuyt thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 25:

      Editor: Hương Vũ


      Hai ngày sau đó, thân thể Khâu Khải Chính điều dưỡng tốt, chuyện của Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông nghĩ thông suốt. Hai đứa bé đều còn , lúc này lo vớ vẩn cái gì. Xem như tương lai còn dài, giữa bọn họ có cái gì cũng sao, bọn họ cũng phải là huynh muội ruột thịt, phải là chuyện gì thiên lý bất dung. Hơn nữa năm đó sợ phụ mẫu thân sinh Ninh nhi đến tìm người, cũng có ghi tên tuổi Ninh nhi vào gia phổ của Khâu gia. Khoảng thời gian trước vốn là chuẩn bị đến nha môn đem tên tuổi Ninh nhi ghi vào gia phổ, nhưng lại quá bận rộn vẫn được, bây giờ nghĩ lại chuyện này lại cần gấp nữa.

      Khâu Tiểu Ninh ở Hàn phủ biết, vì ý niệm kiềm hãm được của nàng, cư nhiên lại làm cho Khâu Khải Chính nổi lên suy tính cho nàng sớm như vậy. Hai ngày nay, chỉ có Khâu Minh Thông mất hồn mất vía, thỉnh thoảng đưa tay lên sờ mặt của mình, cảm giác chỗ kia có cái gì đúng. Khâu Minh Duệ nhìn thấy vẻ kỳ lạ của Khâu Minh Thông, chỉ cảm thấy trời cao có chút trêu cợt người. Trong lòng bất giác lo lắng, muội muội, sau này nên làm cái gì? Nếu như đại ca cũng thích muội muội, bọn họ nên làm cái gì?

      Mặc kệ Khâu Minh Duệ quan tâm như thế nào, cũng thể giúp được việc gì. Mùa xuân, trăm hoa đua nở, làm cho Hoàng thành cũng rực rỡ hơn. Đến kì bốn ngày về nhà của Khâu Tiểu Ninh trong tháng, trước đông đảo ánh mắt hâm mộ ghen tỵ ở Hàn phủ, Khâu Tiểu Ninh nhanh chậm ra khỏi Hàn phủ.

      tới cửa, thấy Khâu Minh Thông chờ ở cửa lớn của Hàn gia, thấy nàng ra ngoài liền tới bên người nàng: "Ninh nhi, chúng ta cùng nhau về nhà !" Ninh nhi nhà thông minh, còn biết điều kiện mỗi tháng về nhà bốn ngày.

      "Được." Khâu Tiểu Ninh cười trả lời, cùng Khâu Minh Thông vài bước, Khâu Tiểu Ninh hỏi "Ca ca, cha mẹ có phải muốn chuẩn bị đưa Tam ca tập võ hay ?" Tính toán thời gian, hẳn là vài ngày này! Suy nghĩ chút ở kiếp trước, trong nhà ngoại trừ bạc để học võ công căn bản có tiền dư cho Tam ca, biết Tam ca có bị người ta khi dễ hay . Nghĩ tới Hàn Thiếu Khanh cho nàng ít bạc, Khâu Tiểu Ninh đưa ra quyết định.

      "Chính là hai ngày này, vừa đúng lúc muội về nhà, có thể đưa tiễn ." Chuyến này Tam đệ chính là vài chục năm, cũng có chút luyến tiếc. Chỉ là Tam đệ thích, bọn họ cũng chỉ có thể ủng hộ, chỉ hy vọng Tam đệ có thể học thành tài.

      "Ừ." KhâuTtiểu Ninh gật đầu cái, kiếp trước võ công của Tam ca rất tốt, kiếp này tất nhiên cũng kém.

      Ở Khâu gia sau khi thân thể Khâu Khải Chính tốt hơn, lại làm bánh bao hấp bán, trải qua chuyện lần trước tuy buôn bán chịu ảnh hưởng, nhưng mỗi ngày thu vào cũng quá kém. Buôn bán ế ẩm hơn, nhưng công việc cũng ít, trong nhà thiếu Khâu Tiểu Ninh giúp tay mà Khâu Minh Thông chỉ có thể thỉnh thoảng mới giúp được, tốc độ cũng chậm hơn trước kia. Cũng may là, trải qua trận bệnh này của Khâu Khải Chính Khâu Minh Trí hiểu chuyện hơn nhiều, còn cả ngày nghĩ tới lười biếng.

      Khâu Tiểu Ninh về nhà, tiễn Khâu Minh Duệ. Giúp đỡ trong nhà làm ít chuyện, lại nghĩ đến ít ngày trước muốn ăn bánh rán trái cây, đánh bạo làm thử ít hương vị đúng là tệ. Nhưng mà món này phải dùng bột gạo nếp để làm, phải rán dầu sao cho ngoài vàng trong sống, khi ăn vị mới có thể thơm ngon. Giá tiền bột gạo nếp cao, hơn nữa dầu và các thứ, cộng lại tiền vốn nên giá bán dĩ nhiên cũng rẻ.

      Cuối cùng, Khâu Minh Thông đưa ra chủ ý làm thành món ăn đặc biệt, mỗi ngày làm cố định bao nhiêu, bán hết cũng làm thêm. Vốn tưởng rằng giá tiền tương đối cao, người mua ít hơn, ai ngờ món này vừa đưa ra người nguyện ý mua rất nhiều, kiếm được ít bạc.

      Dạo này, Viên thị nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh cũng có chút xấu hổ, khoảng thời gian trước bà mắng Khâu Tiểu Ninh như vậy, nhưng nàng vẫn còn nguyện ý giúp đỡ trong nhà. bỏ xuống được mặt mũi lời xin lỗi, mỗi lần gặp Khâu Tiểu Ninh cũng biết gì cho phải.

      Thấy Viên thị như thế, Khâu Tiểu Ninh ở trong lòng nghĩ, cứ như vậy ! là cực hạn phải sao? Nương, vĩnh viễn xem nàng là nữ nhi ruột thịt, nàng nghĩ muốn cất kỹ trái tim, nhớ tới cha nương ruột của mình.

      Cứ như vậy, bốn ngày trôi qua rất nhanh, Khâu Tiểu Ninh giúp Viên thị dọn dẹp sạch trong viện, với Khâu Khải Chính và Viên thị: "Cha, nương, Ninh nhi phải trở về Hàn phủ. Chuyện trong nhà nếu như mọi người làm hết, thuê người đến giúp đỡ !" Tam ca vừa , nàng , ca ca cũng giúp được việc gì, cha ba người bọn họ nhất định mệt mỏi .

      "Ninh nhi, đợi đại ca con trở lại sao? Nếu chờ đại ca con trở lại chúng ta ăn cơm rồi để tiễn con Hàn phủ?" Nữ nhi khó được lần trở về, lúc này lại phải .

      "Cha, tiểu thư còn có việc tìm ta, thể trì hoãn ở nhà nhiều, phải tháng sau nữ nhi lại trở về rồi sao? Cha nương, mọi người phải chú ý thân thể, đừng quá mệt mỏi." Khâu Tiểu Ninh lắc đầu cái, chuẩn bị ăn cơm, lại ca ca cũng quay về Hàn phủ làm thư đồng cho Hàn Thiếu Quân, nàng ở Hàn phủ cũng có thể gặp.

      "Được." Khâu Khải Chính cũng nhiều lời, buông công việc trong tay.

      Khâu Tiểu Ninh nhìn , hỏi "Cha, ngài làm cái gì vậy? Ninh nhi tự mình trở về là được rồi."

      " thôi! Cha yên lòng." Ninh nhi còn là đứa bé năm tuổi, đưa nàng đến Hàn phủ nhìn nàng vào đúng là yên lòng. Hơn nữa, có mấy lời muốn với Ninh nhi.

      "Này làm phiền cha, cũng may khoảng cách Hàn phủ với Khâu gia cũng phải quá xa, nếu ngài phải đưa nữ nhi rất xa." Khâu Tiểu Ninh mỉm cười , ra mình nàng hoàn toàn có thể trở về Hàn phủ.

      "Rất xa cũng phải đưa." Khâu Khải Chính sờ sờ đầu Khâu Tiểu Ninh, tiếp tục : "Ninh nhi, cha tạm thời muốn ghi tên của con vào gia phổ, con có trách cha hay ? Khi nào chính con đề xuất, cha ghi vào cho con!" Ninh nhi căn bản cũng giống như đứa bé năm tuổi, nàng hoàn toàn hiểu lời của .

      "Gia phổ?" Khâu Tiểu Ninh ngẩn ra mới nhớ tới chuyện này, vào gia phổ chân chính trở thành người của Khâu gia. Chính là tương lai cha nương ruột của nàng tìm được nàng, nếu như Khâu gia đồng ý, bọn họ cũng thể nhận nàng. Hơn nữa, vào gia phổ nàng càng thể nào làm thê tử của ca ca, mặc kệ bọn họ có quan hệ huyết thống hay chỗ ghi danh ở nha môn chỉ có thể ghi là huynh muội.

      "Ninh nhi. . . . . ." Khâu Khải Chính thấy nữ nhi nửa ngày có phản ứng, lên tiếng kêu.

      "Được, Ninh nhi trách cha." Ngược lại, còn phải cám ơn ngài, vào gia phổ cũng tốt.

      "Uất ức con." Thương tiếc sờ sờ đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Khải Chính có chút hoảng hốt. Cả đời này, có được nữ nhi như Ninh nhi cũng là phúc khí của , chỉ là thê tử hình như chưa bao giờ hiểu được, hi vọng về sau bà đừng hối hận.

      Trở lại Hàn phủ, Khâu Tiểu Ninh về phòng của mình, nhớ tới lời của Khâu Khải Chính trong lòng dâng lên hồi ấm áp. Cha, làm chuyện gì cũng suy tính cho nàng, kỳ nàng vẫn nên thỏa mãn, nàng thể quá tham lam. Nhắm mắt lại, mơ giấc mộng ngọt ngào, nàng khoác giá y đỏ thẫm gả cho ca ca, cũng tìm được cha mẹ ruột của mình, chỉ là mặt của bọn họ mơ hồ.

      ——— —————— ——————–

      Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, trong chớp mắt qua mười năm. Tiểu nương trước đó cũng trưởng thành thành đại nương duyên dáng kiều, thân trang phục nha hoàn màu hồng, nhưng nhìn qua nàng có nhiều hơn mấy phần linh khí giống với những người khác, cùng kiếp trước cũng hoàn toàn bất đồng.

      Hàn Thiếu Khanh nhìn thiếu nữ trước mắt, cảm thán thời gian nhanh, nhớ năm đó thời điểm nàng nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh vẫn còn là tiểu nha đầu! Bây giờ nàng ấy cũng lớn thành đại nương, thông minh hơn so với trước kia. Nàng sợ Khâu Tiểu Ninh, bởi vì ánh mắt của nàng ấy giống như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của ngươi, nàng cũng tin tưởng nàng ấy, bởi vì nàng tin tưởng Khâu Tiểu Ninh có năng lực giúp nàng báo thù.

      "Ninh nhi, ngày mai ngươi lại về nhà?" Hàn Thiếu Khanh hồi hồn, lên tiếng có chút chần chừ hỏi.

      "Đúng vậy, thế nào? dám đơn độc gặp Hàn lão phu nhân!" Hàn lão phu nhân, rốt cuộc là ác mộng của bao nhiêu người?

      "Ừ." Lão bà kia, mỗi lần đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, nàng cũng có chút sợ hãi bị bà ta nhìn thấu.

      "Đừng lo lắng, cũng qua nhiều năm nay, bà nếu nhận ra sớm nhận ra rồi." Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu, tiếp tục thêu hà bao trong tay mình.

      " như vậy, thế nhưng lão bà sống lâu như vậy cũng phải là sống ." Cho dù trong tay có chút lợi thế, nàng cũng biết mình còn phải là đối thủ của nữ nhân kia. biết quyền chưởng quản Hàn gia, lão bà kia lúc nào mới bỏ được mà giao ra đây.

      "Ninh nhi, nên . . . . . ." Bên ngoài đình nghỉ mát, thanh của Khâu Minh Thông cao thấp gọi Khâu Tiểu Ninh vừa vặn có thể nghe thấy.

      Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu, chỉ thấy Khâu Minh Thông thân quần áo xanh nhạt, đứng ở chỗ yên lặng đợi. Nhìn thấy , Khâu Tiểu Ninh lập tức thu hồi việc tay, đứng lên bước nhanh chạy tới bậc thang dưới đình nghỉ mát, bước xuống hai bước mới nhớ tới Hàn Thiếu Khanh quay đầu lại : "Thiếu Khanh, ta về trước đây, chính ngươi ngồi lát nữa !" xong, ba bước cũng thành hai bước chạy đến bên cạnh Khâu Minh Thông.

      Hàn Thiếu Khanh đứng ở trong lương đình, nhụt chí bĩu môi, có ca ca rất giỏi sao? Biểu diễn ân ái quá ghê tởm. Nhìn bóng lưng hai người cùng nhau rời , trong mắt lại xẹt qua tia hâm mộ, từ xưa tới nay chưa từng có ai quan tâm tới nàng như vậy.

      "Ninh nhi, vừa rồi Khanh tiểu thư gì với muội?" Nữ nhân kia phải lại làm làm khó Ninh nhi ! Xem ra nên Hàn Thiếu Quân chút, nên trông nom muội muội của tốt.

      " có, ta chú ý nghe. Đúng rồi, ca ca, cha thăm Tam ca có khi nào quay về hay ? Công việc trong nhà nương cùng nhị ca có thể làm được sao?" Vi nương tiết kiệm bạc, cũng vì để bí quyết của nhà mình bị người khác học trộm, những năm này trong nhà dám thuê người giúp việc.

      Khâu Minh Thông hơi mỉm cười nhìn Khâu Tiểu Ninh, trả lời: "Năm ngày sau cha phải trở lại, bởi vì khi đó ta phải tham gia thi tuyển thể trông coi mọi việc trong nhà. Tính của nương muội cũng phải biết, chính là làm mình mệt mỏi bà cũng bỏ được tiền thuê người." Đối với khoa cử sắp tới, Khâu Minh Thông nhắc tới lại chút khẩn trương.

      "Đúng rồi, ca ca, huynh có khẩn trương ? Nắm chắc được mấy phần? Chỉ là dự tuyển mà thôi, nên huynh có thể dễ dàng vượt qua đúng ?" Hỏi xong, Khâu Tiểu Ninh lo lắng, nàng phải mau chóng thêu xong hà bao, để làm cho ca ca bộ quần áo.

      "Cái này muội nghĩ ca ca trả lời thế nào? Người ra đề cũng phải là ca ca, chẳng qua ca cố gắng hết sức." Theo thói quen đưa tay, vỗ đầu Khâu Tiểu Ninh.

      Giữ chặt tay Khâu Minh Thông, mất hứng : "Ca ca hết sức là được, cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân." Nàng cũng mười sáu tuổi rồi, ca ca còn nghĩ nàng là đứa bé.

      có nhận ra Khâu Tiểu Ninh vui, Khâu Minh Thông nhàn nhạt "Ừ" tiếng. Lời của muội muội để ở trong lòng, bởi vì đồng ý với muội muội phải thi khảo trúng Trạng Nguyên, nếu như ngay cả dự tuyển cũng vào được, phải quá yếu à.
      Last edited by a moderator: 12/7/16
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26:

      Editor: Hương Vũ


      Về đến Khâu gia, Viên thị chuẩn bị xong đồ ăn, thấy hai người vừa bước vào cửa nhà chính vội lên tiếng : "Các ngươi về rồi, nhanh ngồi xuống ăn cơm, nương và nhị ca ngươi cũng chờ lúc rồi." Dọn xong bát đũa, Viên thị ngồi xuống, tự động nhìn Khâu Tiểu Ninh cái.

      "Cám ơn nương." Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh hai miệng đồng thời , vừa xong, hai người liếc mắt nhìn nhau khẽ cười.

      Khâu Minh Trí bĩu môi, lên tiếng : "Ta cả ngày lẫn đêm mệt chết được, ăn bữa cơm còn phải đợi các ngươi." xong, ngược lại dám trừng Khâu Minh Thông, chỉ là trợn mắt nhìn Khâu Tiểu Ninh cái.

      Khâu Tiểu Ninh ngồi xuống, gắp đũa đồ ăn để vào trong chén Khâu Minh Trí: "Nhị ca ngươi ăn nhiều chút !" Nhìn nhị ca hoàn toàn khác với dáng vẻ bỉ ổi ở kiếp trước, trong lòng Khâu Tiểu Ninh cũng vui mừng hơn. Mặc dù nhị ca vẫn rất đáng ghét, nhưng tuyệt đối giúp đỡ người khác tới hại mình, nguyện vọng của nàng nhiều chỉ cần như vậy là được.

      "Ninh nhi cũng gầy hơn rồi, ngươi ăn nhiều chút. . . . . ." Viên thị gắp miếng thịt gà để vào trong chén Khâu Tiểu Ninh, có chút lấy lòng lên tiếng.

      "Cám ơn." Khâu Tiểu Ninh thản nhiên tiếng cám ơn, liền gắp thịt gà lên bắt đầu ăn. Nương đối tốt với nàng như vậy, còn phải bởi vì nàng thỉnh thoảng nghĩ ra mấy món ăn mới mẻ, giúp cho việc buôn bán của Khâu gia càng ngày càng tốt. Nếu nàng giống như kiếp trước, như vậy mỗi lần nàng vất vả trở về nương cũng chỉ biết mở miệng hỏi nàng chuyện ngân lượng mỗi tháng. Bây giờ nàng có thể như chung đụng cùng nương như vậy là rất hiếm thấy, ít nhất so kiếp trước tốt hơn nhiều, nương đối với nàng cũng thể tốt hơn nữa, nàng còn cầu mong cái gì?

      "Đúng rồi Ninh nhi hai ngày nay lại có hai bà mai đến nhà chúng ta làm mai cho đại ca ngươi, là nữ nhi của lão bản ở bố trang Cát Tường, là nữ nhi của Trịnh viên ngoại. Hai nhà đều là gia đình có danh tiếng ở Hoàng thành, Ninh nhi ngươi suy nghĩ giúp nương chút, nhà nào tốt hơn? Chúng ta chọn nhà tốt hơn." Viên thị tới chuyện này liền thao thao bất tuyệt, nhi tử của bà từ khi tròn mười tám tuổi liền bắt đầu có ít bà mai tới cửa cầu hôn, đến nay có bao nhiêu người tới bà cũng nhớ được, nhà khác đều do nhà trai cầu hôn.

      Lời của Viên thị khiến Khâu Tiểu Ninh ăn cơm dừng tay lại, đột nhiên cảm thấy mình có khẩu vị. Đúng vậy, ca ca hai mươi tuổi rồi, ít người đến tuổi như là cha xấp rồi. Kia ca ca, có phải hay cũng nôn nóng? Lời của Viên thị làm cho Khâu Tiểu Ninh tâm phiền ý loạn, nơi nào còn có thể giúp bà đưa ra chủ ý gì, hẹp hòi đánh hai vị tiểu thư kia tệ rồi.

      "Nương, nhi tử rồi, khảo trúng Trạng Nguyên lập gia đình, người đừng lo lắng vì nhi tử." Để chén đũa trong tay xuống, Khâu Minh Thông bất đắc dĩ nhìn mẫu thân cái, trước khi Khâu Tiểu Ninh lên tiếng .

      " quan tâm, quan tâm được ? Ngươi cũng hai mươi, Thạch đầu đối diện nhà chúng ta mới mười tám tuổi cũng có nhi tử hơn tuổi rồi. Hơn nữa ngươi sang năm mới khoa khảo, đến lúc đó ngươi nhưng lại lớn thêm tuổi rồi. Lại , đến lúc đó ngươi nếu . . . . . ." tới chỗ này, Viên thị vội ngừng miệng, phi phi. . . . . . Con trai của bà làm sao có thể thi đậu, phi phi. . . . . .

      Khâu Minh Thông nhìn Viên thị cái, gắp chút rau cải để vào chén của bà: "Nương, người nhanh ăn cơm ! Chuyện của con tự con xử lý, thê tử của con tất nhiên cũng là tự con chọn. Nếu phải tự mình chọn, nếu nương tìm cho con nàng công chúa con cũng lấy." phải người ngu hiếu, cùng gắn bó đời, phải do chính chọn người . Nghĩ tới đây, Khâu Minh Thông theo bản năng nhìn về phía Khâu Tiểu Ninh, thấy nàng có chút ngẩn người, cầm chiếc đũa đâm cơm trong chén ăn, vội gắp ít món ăn để vào trong chén Khâu Tiểu Ninh: "Ninh nhi, mau ăn cơm."

      "Hắc, ta đứa này."

      "Nương, người có phiền hay , ăn bữa cơm người còn ngừng nghỉ lát. Người còn tiếp tục như vậy ngày mai ta ra ngoài chơi cùng bằng hữu, ở trong nhà giúp người nữa thiệt là. . . . . ." Khâu Minh Trí nhịn được cắt đứt Viên thị chuẩn bị thao thao bất tuyệt.

      "Hắc, đám các ngươi, nương cũng quản được các ngươi có phải hay ?" Viên thị xong câu này liền im miệng, bây giờ trong nhà thiếu Khâu Minh Trí giúp đỡ đúng là được?

      Hậu viện Khâu gia, Khâu Tiểu Ninh ngồi ghế bên cạnh bàn đá, Viên thị phen làm cho tâm tư của nàng rối loạn. Nếu như ca ca thích nương khác phải làm thế nào? Nàng gấp gáp, nhưng nàng có thể làm sao? Trực tiếp cho ca ca nàng thích , bọn họ phải huynh muội ruột thịt, như vậy ca ca có thể bị nàng dọa chạy mất hay ? Hơn nữa, tháng tám sang năm ca ca phải tham gia khoa cử, nàng muốn phân tâm."Ai. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh có chút đưa đám cúi đầu, rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới tốt?

      "Ninh nhi, sao lại thở dài? Gặp chuyện gì phiền muộn sao?" Nghe thấy muội muội thở dài, Khâu Minh Thông còn chưa có buông trà trong tay xuống hỏi.

      "Ca ca, sao huynh lại tới đây?" Vào lúc này ca ca phải nên ở trong phòng ôn bài sao?

      "Nha đầu có lương tâm, có lần nào muội về nhà ca ca lại mình trở về phòng đọc sách, còn phải là bồi muội. Hơn nữa việc đọc sách, cũng cần gấp gáp trong lúc." Khâu Minh Thông cười cười, theo thói quen vươn tay xoa xoa đầu Khâu Tiểu Ninh.

      "Ca ca, đáng ghét, phải cần sờ đầu người ta sao?" Tức giận kéo tay Khâu Minh Thông xuống, Khâu Tiểu Ninh có chút thất bại, cái tật xấu này của ca ca sửa hơn mười năm cũng thể sửa được.

      "Ca ca, mới vừa rồi lời huynh với nương là sao?" Khâu Tiểu Ninh đột nhiên lên tiếng hỏi, trong lòng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Khâu Minh Thông.

      "Dĩ nhiên, người cùng ta trải qua đời, đương nhiên là muốn tự mình chọn. Muội hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ là có người trong lòng, muốn học ca ca?" Nghĩ đến muội muội có người trong lòng, Khâu Minh Thông cảm thấy trong lòng buồn phiền, nguyên nhân nhất định là luyến tiếc muội muội .

      " có, Ninh nhi muốn theo ca ca cả đời." Tên ngu ngốc này, mình đối với tốt như vậy còn phát sao? Hàng năm nàng làm cho cha nương cùng nhị ca hai bộ quần áo, mà ca ca mỗi mùa bộ, quần áo tại mặc, cùng với hà bao ngọc bội cái nào phải nàng cho làm cho. Nếu như thực là muội muội, trong lòng đối tốt với đến mức này, nếu là người khác sớm phát , còn đến bây giờ vẫn biết.

      Nghĩ tới những điều này, Khâu Tiểu Ninh có chút bực mình, cũng đợi Khâu Minh Thông chuyện"Hừ" tiếng, bước nhanh chạy về trong phòng mình đóng cửa lại. Nàng biết nàng như vậy quả thực rất khó hiểu, nhưng nàng chính là tức giận thôi!

      Khâu Minh Thông đứng tại chỗ chút cũng hiểu, muội muội làm sao vậy? hình như có làm gì chọc giận nàng cả?

      Khâu Tiểu Ninh bò tới giường, tựa đầu vào gối, tâm tình xuống thấp. Nàng biết bước kế tiếp nên làm như thế nào, trực tiếp tìm ca ca nàng dám, bóng gió ca ca lại hoàn toàn có phát . Vuốt vuốt cái trán đau nhức, Khâu Tiểu Ninh như đưa đám thở dài.

      "Líu ríu. . . . . . Líu ríu. . . . . ." Tước nhi vừa nhàng gọi vừa mổ cánh tay Khâu Tiểu Ninh.

      Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu, mở tay ra để cho Tước nhi đậu lên tay nàng, cái tay khác vuốt ve đầu của nó cười : "Tước Nhi, năm nay sao ngươi trở về sớm như vậy? sợ lạnh sao?" Mới vừa đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh.

      "Líu ríu. . . . . ." Tước nhi nghiêng đầu, mắt nhìn Khâu Tiểu Ninh, hồi ríu rít kêu lên.

      "Khụ, cái gì xuân dược? Ta mới cần làm như vậy đấy." Khâu Tiểu Ninh bị Tước nhi làm cho đỏ mặt, tiểu gia hỏa này đâu học những thứ này. Ca ca nếu cam tâm tình nguyện, nàng mới cần làm loại chuyện đó.

      "Líu ríu. . . . . ." Tước nhi nhảy mấy cái ở lòng bàn tay Khâu Tiểu Ninh, hình như dáng vẻ rất gấp.

      vỗ nó chút, Khâu Tiểu Ninh mắng: "Vật , ngươi có phải ta giết ngươi rồi nướng ăn! Ta mặc dù thích ca ca, nhưng nếu thích ta, ta cũng cần dùng loại thủ đoạn đó."

      "Líu ríu. . . . . ." Tước nhi lại kêu mấy tiếng, bay ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ kia nhìn như rất tức giận. Khâu Tiểu Ninh luống cuống kéo kéo ga giường, tiếp tục buồn bực, có người nào đáng tin suy nghĩ giúp nàng biện pháp tốt?

      Hàn phủ, Hàn lão phu nhân ngồi ở thượng vị uống trà thượng đẳng, Hàn Thiếu Quân đứng ở trước mặt bà lời, mà Hàn Thiếu Khanh ngồi ở phía bên trái ăn bánh ngọt. Hàn lão phu nhân trừng mắt lên: "Quân nhi, việc ngươi nhờ bà nội giúp ngươi chú ý. Nhưng ngươi tự quyết định con đường khoa khảo này, phải tự mình cố gắng Hàn phủ giúp ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?" Khoa khảo, ngộ nhỡ thi đậu cũng phải là mình mất mặt, mà là mặt mũi của cả Hàn phủ. Hàn lão phu nhân ra lời này cũng chỉ nghĩ là để Hàn Thiếu Quân biết khó mà lui, Nhưng nếu Hàn Thiếu Quân vẫn tiếp tục lựa chọn của mình, bà cũng thể nào giúp.

      "Bà nội, Quân nhi nghĩ kỹ, nếu như do cha che chở lấy được quan chức, Quân nhi cả đời cũng vui vẻ." Cha vốn là nhìn vừa mắt, lòng chỉ có đứa con hoang bên ngoài kia, chính là muốn khảo trúng Trạng Nguyên để cho cha thấy mới là nhi tử ưu tú nhất.

      Hàn lão phu nhân nhìn cái, nhàn nhạt câu: "Hi vọng ngươi đừng hối hận." Tôn tử cũng có chút chân tài học, nhưng chưa hẳn hơn được đệ tử hàn môn. Khoa khảo, vốn chính là mở vì đệ tử hàn môn. Hơn nữa lần này dự tuyển đều là do Tô thừa tướng tự mình cử hành, như vậy có thể thấy được Hoàng thượng đối với lần khoa cử này coi trọng bao nhiêu rồi.

      "Quân nhi quyết hối hận, xin bà nội thành toàn." Hàn Thiếu Quân quỳ gối trước mặt Hàn lão phu nhân, nét mặt vẫn là khuất phục. Người khác có thể, nhất định cũng có thể làm được.

      "Tùy ngươi." Hàn lão phu nhân nhắm mắt lại, nhàn nhạt khạc ra hai chữ. Tôn tử nếu thành, nàng còn có cháu , chỉ cần cháu vào cung tôn tử cũng được trọng dụng. Dầu gì, còn có hai nữ nhân do kỹ nữ kia sinh, bây giờ nàng cho đón bọn họ vào phủ, thời điểm cần dùng lại đón về có cái gì được.

      Hàn Thiếu Khanh uống hớp trà, thu dáng vẻ mới vừa rồi của Hàn lão phu nhân vào đáy mắt. Nàng muốn nhổ nước bọt vào bà ta, trong lòng lão bà này, chưa từng có tình thân, tình thân của bà ta đều được xây dựng lợi ích. Nếu như nàng và Hàn Thiếu Quân thành, bà lập tức đón hai đứa con riêng của Hàn Thêm ở bên ngoài về. Chỉ là, nàng cũng muốn Hàn lão phu nhân đưa nữ nhân kia cùng hai nhi nữ của nàng ta vào Hàn phủ. kỹ nữ, có thể làm cho Hàn Thêm kẻ có tính người đó đối với nàng ta lòng, thủ đoạn khẳng định phải là tốt bình thường. Đến lúc đó đợi nàng ta vào Hàn phủ, nàng nghĩ kế làm cho nàng ta chống lại lão bà này, nàng có thể xem kịch hay.

      Hàn Thiếu Quân lấy được lời của Hàn lão phu nhân, mừng rỡ rời . Hàn Thiếu Khanh muốn đứng dậy rời , Hàn lão phu nhân lên tiếng: "Khanh nha đầu, ma ma dạy ngươi các thứ học được như thế nào?" Nhìn dung mạo Hàn Thiếu Khanh xinh đẹp động lòng người, trong lòng Hàn lão phu nhân vui mừng. Dung mạo cháu như vậy nếu vào cung, được sủng ái nhất trong hậu cung là chuyện trong dự liệu.

      "Ngài yên tâm, cầm kỳ thư họa những thứ này Khanh nhi dám đứng thứ nhất Hoàng Thành, cũng có thể được thứ hai." Nàng nỗ lực nhiều năm như vậy, những chuyện này nàng tự nhiên cầu tốt nhất.

      Hàn lão phu nhân gật đầu cái, : "Ừ, học cho tốt, những thứ này về sau ngươi cũng phải dùng tới." Hoàng thượng năm nay 16 tuổi rồi, năm sau đến tuổi tuyển phi rồi, trong cung cũng bắt đầu an bài người của Hàn phủ.

      "Dạ, Khanh nhi biết, bà nội người phải chú ý thân thể." Nếu , ta sợ ngươi chết sớm, đến lúc đó ta tìm ai báo thù. Hàn Thiếu Khanh mặt mày chuyển cái, đều là mị hoặc mê người, giống như điều này toát ra từ trong xương của nàng.

      Nhìn đến đây, Hàn lão phu nhân thoả mãn gật gật đầu. Nam nhân, có người nào thích cháu của bà.
      Last edited: 12/7/16
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27:

      Editor: Hương Vũ


      Sáng sớm ngày hôm sau, Khâu Tiểu Ninh dậy sớm, chuẩn bị đến phòng bếp giúp Viên thị chuẩn bị điểm tâm. Viên thị vừa nhìn thấy nàng, liền cười kéo tay Khâu Tiểu Ninh, : "Ninh nhi, nương ngày hôm qua ngươi suy nghĩ giúp nương? Ngươi cảm thấy nữ nhi của lão bản ở bố trang Cát Tường hay là nữ nhi của Trịnh viên ngoại tốt hơn?" Hai nhà đều là gia đình có danh tiếng ở Hoàng thành, hơn nữa gia tài bạc vạn, bà cũng muốn Thông nhi cứ như vậy bỏ lỡ.

      "Cái gì?" Khâu Tiểu Ninh cho là mình nghe lầm, ngày hôm qua ca ca cũng ràng như vậy rồi, nương còn chưa hết hi vọng? Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ chút, lên tiếng : "Nương, tính tình của ca ca người còn biết, từ trước tới giờ huynh ấy luôn là người được làm được. Chúng ta nếu lén lút làm ra chuyện gì, nếu để cho ca ca biết, kết quả kia cần Ninh nhi nhiều !" Nàng còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào nữa, tại sao có thể để cho ca ca bị nữ nhân khác quấn lấy.

      "Này, ta là nương ta còn quản được , hơn nữa nương muốn gia thế có gia thế muốn tướng mạo có tướng mạo có điểm nào xứng với ?" Viên thị chần chờ chút, vẫn là ra câu để mình cảm thấy đánh mất mặt mũi.

      Khâu Tiểu Ninh để ý tới bà, chỉ là giọng : "Dù sao chuyện này con tham gia với người, muốn nương tự mình thôi!" Ca ca tuy là con ngỗng ngốc nghếch, nhưng nàng tin tưởng ca ca cũng phải giỡn.

      "Đứa này." Viên thị trách Khâu Tiểu Ninh chút, dám lên tiếng mắng chửi người. tay Khâu Tiểu Ninh vẫn làm việc của mình, trong lòng cân nhắc phụ thân cũng sắp trở lại, nàng dự định chuẩn bị hai món ăn nàng mới nghĩ ra cho cha nếm thử.

      Làm xong đồ ăn sáng, Viên thị cùng ba hài tử ngồi bên cạnh bàn, mới vừa ăn lát Khâu Khải Chính phong trần mệt mỏi trở lại. Viên thị vội vàng lấy nước cho Khâu Khải Chính rửa mặt, Khâu Tiểu Ninh lấy bát đũa cho Khâu Khải Chính: "Cha, ngài nhanh ngồi xuống ăn cơm."

      "Được. . . . . ." Vốn là thăm nhi tử trở về tâm tình Khâu Khải Chính rất tốt rồi, lúc này thấy Khâu Tiểu Ninh tâm tình của còn tốt hơn. Gắp lên món ăn Khâu Tiểu Ninh làm bỏ vào trong miệng, ăn xong tán dương: "Ninh nhi, món ăn con làm càng ngày càng ăn ngon, nỡ để con vào Hàn phủ." Tay nghề của Ninh nhi, nếu mở quán ăn việc buôn bán nhất định là vô cùng tốt.

      "Cha, có gì bỏ được, Ninh nhi ở Hàn phủ cũng rất tốt, tiểu thư đối với con tốt lắm." Khâu Tiểu Ninh cười với Khâu Khải Chính. ra ban đầu khi nàng biết chuyện Hàn Thiếu Khanh đẩy nha hoàn xuống núi giả bể đầu nàng cũng bị dọa sợ, trong lòng có chút chần chờ, nàng rốt cuộc có nên giúp Hàn Thiếu Khanh hay ? người lòng dạ độc ác vì báo thù phải giết bao nhiêu người như vậy? Cho đến khi nghe được chân tướng từ Thu Tịch, mới quyết định giúp nàng ấy. Hàn Thiếu Khanh, là nữ nhân đáng thương, thậm chí so với kiếp trước của nàng còn đáng thương hơn.

      "Ai, ngươi nha đầu này." Bộ dáng của Khâu Tiểu Ninh, cũng cần lo lắng nhiều, chỉ là cảm giác Khâu Tiểu Ninh ở nhà đó mãi cũng tốt. Những năm này chuẩn bị bạc, hi vọng sớm mang Khâu Tiểu Ninh ra ngoài, hy vọng nữ nhi của mình bị đưa vào cung.

      "Cha, chớ phiền muộn chuyện của con, Ninh nhi tự có chủ ý." Biết cha quan tâm nàng sợ bệnh cũ đến lại phiền, Khâu Tiểu Ninh gắp mấy món ăn để vào trong chén , để cho mau mau ăn cơm.

      "Cha, Tam đệ như thế nào? Ngài có hỏi lúc nào về nhà hay ?" Khâu Minh Thông buông chén xuống, sắc mặt vui mừng hỏi.

      "Đúng rồi đúng rồi. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh cùng Khâu Minh Trí cùng nhau gật đầu, cùng lên tiếng phụ họa lời của Khâu Minh Thông.

      " Tam đệ các ngươi rất tốt, tại chắc chắn là người cường tráng nhất trong nhà chúng ta. Nhưng mà muốn về nhà có thể còn phải đợi thời gian, sư phụ của bọn họ sai làm chuyện rất quan trọng." đến con thứ ba, mặt Khâu Khải Chính lại vui vẻ hơn. bây giờ là nam nữ song toàn hơn nữa bọn đều rất nghe lời, cửa hàng bánh bao buôn bán cũng càng ngày càng tốt, tại chỉ còn nghĩ cách nào để Ninh nhi rời khỏi Hàn phủ.

      "A, vậy Tam ca nhất định rất lợi hại." Theo như lời cha , Tam ca rất được sư phụ thích, vậy võ công của có thể cao hơn so với kiếp trước hay ?

      Ăn cơm xong Khâu Tiểu Ninh mới vừa thu thập bát đũa, liền nghe thấy Khâu Minh Trí la to: "Lệ Nhi, sao ngươi lại đến nhà ta? Là có chuyện gì tìm ta sao?" Đúng là khoảng thời gian rồi La Tiểu Lệ đến Khâu gia, nhìn thấy nàng lòng của Khâu Minh Trí lại"Thình thịch" nhảy lên.

      "Trí ca ca, nương muội biết Minh Thông ca ca muốn thi sơ tuyển, đặc biệt bảo Lệ nhi đưa ít thứ tới cho Minh Thông ca ca." Nghe cao tăng , nàng vốn là đối với Minh Thông ca ca tuyệt vọng rồi. Nhưng nương đúng, cõi đời này có chuyện gì là tuyệt đối, nàng tùy tiện đưa chút đồ đến chừng tương lai có thu hoạch ngoài dự đoán, dù sao tại La gia cũng thiếu những vật này.

      "Nha. . . . . ." ra là đến vì đại ca, ngay cả khi Khâu Minh Trí vui, vẫn mang La Tiểu Lệ tới phòng của Khâu Minh Thông: "Ca, Lệ Nhi mang đồ tới thăm huynh."

      "Ừ, các ngươi vào !" Khâu Minh Thông ngẩn ra, còn tưởng rằng La Tiểu Lệ sớm bỏ qua. Sờ sờ lên cằm, Khâu Minh Thông nghiêm túc suy tư, biện pháp năm đó có phải ra tay đủ mãnh liệt hay ? Nếu sao còn có nhiều người tới cửa cầu hôn như vậy, phu tử a phu tử là bị lão nhân gia ông ấy hại chết.

      La Tiểu Lệ để đồ mang tới lên bàn của Khâu Minh Thông trong phòng, nhìn Khâu Minh Thông cười : "Minh Thông ca ca, những thứ này là nương muội kêu muội đặc biệt đưa tới, chúc huynh mã đáo thành công sớm ngày đề tên bảng vàng." Minh Thông ca ca càng ngày càng đẹp trai, nếu quả có cơ hội trúng Trạng Nguyên, vậy là tốt gì có thể tốt hơn nữa. Đáng tiếc, có cơ hội trúng Trạng Nguyên rồi.

      "Đa tạ, chỉ là đồ ta cần, để người khác biết tốt." Vẻ mặt của Khâu Minh Thông lạnh nhạt nở nụ cười, khiến La Tiểu Lệ nhìn thấu nghĩ cái gì, chỉ : "Minh Thông ca ca, đây là nương muội đặc biệt bảo muội mang tặng huynh, huynh nếu nhận muội trở về biết ăn sao với nương." Nhận rồi nhiệm vụ của nàng coi như hoàn thành, nàng còn phải nhanh chóng gặp Hoàng công tử đấy.

      "Vậy cám ơn." Thấy nàng cố ý, Khâu Minh Thông cũng muốn nhiều lời, thản nhiên cảm tạ.

      " cần cảm ơn cần cảm ơn, vậy Lệ Nhi cáo từ trước, quấy rầy Minh Thông ca ca học tập." xong, La Tiểu Lệ đứng lên rời . Ngay cả Khâu Minh Trí kéo tay của nàng, nàng cũng dừng lại.

      Nhìn nhị đệ như vậy, nụ cười của Khâu Minh Thông phai nhạt hơn: "Nhị đệ, những thứ này đệ cầm ! Huynh cần." Tâm tư của Vương thị là gì đoán được, chỉ là xem bộ dáng La Tiểu Lệ là có đoán được ý tứ của nương nàng. Nghe xong lời này, sắc mặt Khâu Minh Trí vui mừng ôm đồ trở về trong phòng mình. Nhìn Khâu Minh Trí như vậy, Khâu Minh Thông lại nhíu nhíu mày, ánh mắt của nhị đệ sao lại kém như vậy? La Tiểu Lệ này về tướng mạo kém hơn Ninh nhi nhà , về khả năng cũng bằng Ninh nhi, chứ đừng những thứ khác.

      Khâu Minh Thông chợt thu hồi tâm tư, vừa mới suy nghĩ cái gì? Tại sao mỗi lần nhìn thấy những nương khác đều so sánh với Ninh nhi? Trọng yếu nhất, là mỗi lần nhìn các nương khác đều thấy họ bằng Ninh nhi. Khâu Minh Thông lắc đầu cái, muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung. Nhưng càng muốn yên tĩnh lại càng được, trong đầu bất tri bất giác nhớ tới chuyện bị lão gia gia ở nơi đó bắt gọi Ninh nhi là nàng dâu, còn có chuyện khi còn bé Ninh nhi lôi kéo tay của bắt cưới nàng.

      Khẽ lấy lại tinh thần, Khâu Minh Thông bị sợ đến mất hồn mất vía, vội cầm quyển sách lên. tại sao có thể muốn những thứ này, Ninh nhi là muội muội của tại sao có thể có tâm tư xấu xa này, nên. thể suy nghĩ lung tung nữa, đúng, đọc sách, đọc sách. . . . . .

      "Hắc, ca ca, huynh cầm sách cũng cầm ngược." Khâu Tiểu Ninh thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Khâu Minh Thông, cố ý đến gần gọi tiếng.

      Bị giật mình Khâu Minh Thông cầm sách trong tay cũng rớt xuống đất, vội nhặt sách từ mặt đất lên: "Ninh nhi, sao muội lại tới đây? Muội... muội, phải giúp nương làm việc. . . . . ." Vào lúc này thấy nàng, tâm trí Khâu Minh Thông càng rối loạn hơn, tùy tiện tìm lý do hỏi nàng.

      Cố ý bước đến gần , Khâu Tiểu Ninh ràng có thể cảm thấy hô hấp của Khâu Minh Thông. Mặt Khâu Tiểu Ninh đỏ lên, chậm rãi nghiêng mặt, đem môi đến gần bên tai Khâu Minh Thông, thân mật mở miệng ra: "Nhưng là, Ninh nhi rất muốn tới xem ca ca chút."

      Hô hấp phun đến bên tai Khâu Minh Thông, giống như thổi tới trong lòng Khâu Minh Thông, ngứa ngáy như có cái gì đó làm cho vô cùng khát vọng, nhưng dám nghĩ tiếp. Khâu Tiểu Ninh thấy chuyện muốn làm đạt thành, rời khỏi phòng Khâu Minh Thông, sờ sờ ngực đập loạn của nàng, mặt chậm rãi hé ra nụ cười, dáng vẻ mới vừa rồi của ca ca ngây ngô. Khâu Minh Thông căng thẳng ngồi ở chỗ cũ, lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, có chút chột dạ, cũng dám tìm Khâu Tiểu Ninh giảng dạy.

      Hai ngày sau mỗi lần gặp Khâu Tiểu Ninh liền tránh, chỉ sợ nàng lại làm việc kia thêm lần nữa. Cho đến khi Khâu Tiểu Ninh phải trở về Hàn phủ, Khâu Minh Thông bởi vì phải đưa nàng trở về Hàn phủ nên mới xuất .

      "Ca ca, huynh tới rồi!" Khâu Tiểu Ninh giống như ngày đó chuyện gì cũng có xảy ra, cười chào hỏi với Khâu Minh Thông.

      Nhìn dáng vẻ Khâu Tiểu Ninh giống như có chuyện gì xảy ra, ngực Khâu Minh Thông như bị nghẽn, ra chỉ có đối với chuyện ngày đó canh cánh trong lòng? Nhưng lại thể phát giận với Khâu Tiểu Ninh, chỉ là buồn buồn đáp tiếng.

      Lần đầu tiên, hai người tới cửa Hàn phủ. Khâu Tiểu Ninh ngừng lại bước chân, xác định được Khâu Minh Thông có tức giận hay , suy nghĩ chút lấy ra hà bao thêu xong: "Ca ca, đây là Ninh nhi đặc biệt thêu hà bao cho huynh. Bên trong để hương liệu đặc biệt, có thể giúp tinh thần tỉnh táo, đến ngày dự tuyển đó huynh nhất định phải mang theo." xong, kéo tay Khâu Minh Thông muốn để hà bao vào trong tay Khâu Minh Thông.

      Ai biết tay của nàng vừa mới đụng phải Khâu Minh Thông, Khâu Minh Thông né tránh giống như gặp quỷ, lại chật vật thối lui vài bước. , rốt cuộc là bị sao rồi? Tại sao chỗ bị Ninh nhi đụng lại giống như bị lửa đốt? , . . . . . .

      "Ca ca. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh gọi , đây là lần đầu tiên đẩy nàng ra. Khâu Tiểu Ninh thấy có phản ứng lại kêu mấy tiếng, bất đắc dĩ Khâu Minh Thông vẫn có phản ứng, Khâu Tiểu Ninh tức giận ném hà bao mặt đất: "Thích lấy hay . . . . . ." Đây chính là nàng tốn hơn mười ngày mới thêu xong, sớm biết vậy đưa cho Khanh nhi rồi.

      Khâu Tiểu Ninh quay người lại, Khâu Minh Thông vội đem hà bao từ mặt đất nhặt lên, nóng nảy xoa xoa. Ngẩng đầu lên lẫn nữa muốn tìm Khâu Tiểu Ninh chuyện, nào còn bóng dáng của nàng. Nhìn hà bao trong tay, Khâu Minh Thông gõ cái vào đầu của mình, rốt cuộc thế nào? Tại sao hai ngày nay thấy Ninh nhi cảm thấy toàn thân đúng, chẳng lẽ là ngã bệnh? Khâu Minh Thông dám nghĩ tiếp, quyết định để chuyện này qua bên, chuyên tâm dự tuyển trước.
      Last edited: 12/7/16
      thuyt thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 28:

      Editor: Hương Vũ


      qua hai canh giờ, Hàn Thiếu Khanh nhìn Khâu Tiểu Ninh từ khi trở lại liền ngồi trong phòng hai canh giờ, thở dài tới bên người nàng: "Tiểu Ninh, ngươi từ nhà trở lại đây qua hai canh giờ vẫn ngồi im lặng ở chỗ này, ngươi suy nghĩ cái gì? Ngươi đó, rốt cuộc có để tiểu thư ta đây ở trong mắt hay ?" Hàn Thiếu Khanh giả bộ tức giận, gõ ly trà bàn.

      "Tốt lắm, tiểu thư lão nhân gia của ta ngài có thể về phòng mình trước được , nô tỳ tại có chuyện thể phục vụ ngài, lát đến thỉnh tội với ngài có được hay ?" Khâu Tiểu Ninh khoát khoát tay, mặt nhịn được đuổi người.

      Nghe xong lời này, Hàn Thiếu Khanh mặc kệ, nhéo mặt của Khâu Tiểu Ninh, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài : "Tiểu nha đầu, ta là lo lắng ngươi còn tiếp tục như vậy bị bệnh! Ngươi có biết ngươi ngẩn người ở chỗ này bao lâu hay ? Hai canh giờ, hai canh giờ a! Có chuyện gì ngươi với ta, chừng ta có thể giúp ngươi." Ở trong mắt nàng, Khâu Tiểu Ninh giống như nữ nhi của nàng. Dĩ nhiên, đây là suy nghĩ của bản thân nàng, Khâu Tiểu Ninh cũng biết.

      Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ chút hỏi "Thiếu Khanh, ngươi thế giới này có phải là có nam tử ngu ngốc giống như cọc gỗ hay ?" Nếu cứ tiếp tục thế này, nàng lại cách ca ca càng ngày càng xa.

      "Có a, cõi đời này trăm ngàn loại người, có loại người đầu gỗ có cái gì kỳ quái đâu." Người đầu gỗ nàng chưa từng thấy qua, nhưng nàng tin tưởng nhất định có. Bởi vì đời còn có đại ngốc tử, đợi người vĩnh viễn có khả năng, cả đời chưa lập gia đình. Cười khổ tiếng, Hàn Thiếu Khanh cúi đầu, để cho Khâu Tiểu Ninh phát tâm trạng của nàng. Cảm xúc của chính nàng cần gì nhiều người thương cảm, hơn nữa người kia có ở đây.

      "Vậy ngươi tốt nhất nên đối phó với người như vậy thế nào, ta có biện pháp nào." Vào lúc này suy nghĩ của Khâu Tiểu Ninh vòng vo xoay chuyển, hề có chút dáng vẻ tức giận.

      "Sắc dụ, đùa giỡn, bá vương ngạnh thượng cung, nếu ngươi cảm thấy những biện pháp này cũng tốt, ngươi còn có thể bỏ thuốc." Vừa nghe cái này, Hàn Thiếu Khanh thu hồi tâm tình thương cảm, thảo luận hào hứng bừng bừng. Nàng biết nếu như nàng đoán sai, tiểu Ninh hẳn là con mọt sách ca ca kia của nàng ấy.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi tránh ra, cái này là biện pháp gì? Tránh ra. . . . . . Tránh ra. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh bụm mặt, nàng cảm thấy mình còn mặt mũi nhìn người, như thế nào đều ra loại chủ ý này, là làm cho người ta hết ý kiến.

      "Tốt lắm, đùa ngươi, ra ta cảm thấy được bây giờ quan trọng nhất chính là ngươi cho biết, ngươi phải là thân muội muội của hơn nữa ngươi thích . Ta hiểu ngươi lo lắng tiếp nhận nổi ngươi, nhưng mà tiểu Ninh ngươi có nghĩ qua , ngươi vĩnh viễn vẫn xem ngươi là muội muội, làm sao có thể đối với ngươi sinh ra tình nam nữ? Còn nữa, ngươi thích kích thích chút, nếu có ý tứ với ngươi nhất định từ từ chuyển đổi tâm tính với ngươi." Tiểu Ninh thông minh hơn nàng rất nhiều, đáng tiếc kiến thức về chuyện nam nữ nàng ấy lại mơ hồ, cũng khó trách nàng ấy và Khâu Minh Thông có tí tiến triển gì.

      Khâu Tiểu Ninh nghiêm túc suy nghĩ, suy nghĩ lời của Hàn Thiếu Khanh, chậm rãi gật đầu cái: "Ta biết rồi Thiếu Khanh, cám ơn ngươi." Khâu Tiểu Ninh tâm cảm ơn, Thiếu Khanh đúng, chính nàng ràng làm sao ca ca hiểu được. hiểu, nàng đối với tốt hơn nữa, cũng chỉ cảm thấy là muội muội đối với ca ca tốt. Khâu Tiểu Ninh lộ ra nụ cười yếu ớt, quyết định chờ Khâu Minh Thông thi xong sơ tuyển liền với những chuyện này.

      "Cám ơn cái gì, mấy năm nay ta còn chưa có cám ơn ngươi đấy. Được rồi, ngươi có việc gì ta liền trở về phòng, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi ." Hàn Thiếu Khanh đứng thẳng người, cười cười khoát khoát tay chuẩn bị rời phòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hàn Thiếu Khanh ngừng lại bước chân: "Đúng rồi, tiểu Ninh Hàn Thiếu Quân muốn thi cử, ca ca ngươi có biết hay ?" Chuyện này, tốt nhất nên với nàng. Ít nhất để Khâu Minh Thông có chuẩn bị tránh né mũi nhọn, tránh cho ở dự tuyển biểu quá mức xuất sắc, tạo cho mình mối họa cũng biết.

      "Cái gì? Ta thế nào chưa bao giờ nghe người khác qua?" Chuyện này nếu như bây giờ nàng mới biết vậy ca ca càng thể nào biết được? Lo lắng chút liền yên lòng, nàng tin tưởng ca ca dù vào trường thi mới gặp được Hàn Thiếu Quân, chính cũng hiểu phải làm sao mới phải. Suy nghĩ chút, Khâu Tiểu Ninh cám ơn với Hàn Thiếu Quân: "Thiếu Khanh, cám ơn ngươi, ta báo cho ca ca biết, ngươi cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi !"

      "Được, chuyện này cho ngươi biết là được." Thấy bộ dạng của Khâu Tiểu Ninh, hình như chuẩn bị với Khâu Minh Thông. Chẳng qua là, Khâu Minh Thông ngoại trừ chậm chạp chuyện nam nữ, những vấn đề khác đều rất thông minh.

      Hàn Thiếu Khanh rời , Khâu Tiểu Ninh tắm rửa lên giường nằm, lại nghĩ tới lời của Hàn Thiếu Khanh. Kéo chăn che mặt, có chút mong đợi dự tuyển mau mau kết thúc.

      Dự tuyển của Hoàng thành là do nha môn Hoàng Thành tổ chức, vốn là trước kia chỉ cần là tú tài là được tham gia khoa khảo. Nhưng lần này Tô thừa tướng đặc biệt kiến nghị với Hoàng Thượng, trước khi tổ chức khoa cử trước tiên làm lần dự tuyển ở Hoàng Thành, chỉ cần là người có tài học đều có thể tham gia. Tô Hồng Xán làm như vậy những có thể lựa chọn người có tài, càng thêm nghĩ chọn lựa được người thích hợp, tiến hành huấn luyện, ngày sau an bài đến vị trí đặc biệt. Chuyện này, là sau khi Tô Hồng Xán cùng lão Thừa tướng thương lượng rất lâu, mới hướng Hoàng thượng ra.

      Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, người tới tham dự chen chúc như muốn phá đổ cổng nha môn. Bất quá trạm kiểm soát đầu tiên, hơn phân nửa số người bị loại, điều này làm cho Khâu Minh Thông có chút nghi ngờ, là dự tuyển tại sao trạm kiểm soát thứ nhất đưa ra câu hỏi hề liên quan đến kiến thức trong sách? Chẳng lẽ lần chọn lựa người này và khoa khảo có liên quan? Mà là có tác dụng khác? Đè xuống nghi ngờ trong lòng, Khâu Minh Thông nghĩ đến đây rồi thử lần cũng sao.

      Vòng thứ hai, tiếp tục đứng xếp hàng đợi trả lời các câu hỏi được đưa ra. Trong những người đưa ra câu hỏi, là Thành chủ Hoàng thành, là Tô Hồng Xán tiết lộ thân phận, và người nữ giả nam trang phu nhân Tô Hồng Diệu. Người đứng trước Khâu Minh Thông sau khi ấp úng trả lời được vấn đề rời , Khâu Minh Thông liền đứng ở trước mặt ba vị giám khảo, lễ độ hành lễ với ba người: "Vãn sinh Khâu Minh Thông bái kiến ba vị đại nhân."

      Thấy Khâu Minh Thông, người toát ra khi chất thư sinh làm cho Tô Hồng Xán nhìn cái thích, cười lên tiếng hỏi: "Khâu Minh Thông, bản quan hỏi ngươi, nếu như Tứ thành xảy ra thiên tai, ngươi nghĩ việc quan trọng nhất phải làm là chuyện gì?" Vấn đề này, ít người đáp sai, hi vọng tiểu tử nhìn trúng này có thể trả lời .

      Khâu Minh Thông suy nghĩ chút, trả lời: "Tứ thành cách Hoàng thành xa, lập tức phái người xác định mức độ thiệt hại và tra xét Tứ thành thiếu thốn nhất là cái gì? Kiêng kỵ nhất là mang tất cả đồ cần thiết và cần thiết đều vận chuyển đến Tứ thành, vận chuyển những đồ này cũng giúp được gì cho Tứ thành. Mà trong đó việc đầu tiên theo cách làm của triều đình là trước tiên cấp bạc giúp nạn thiên tai, vãn sinh cho rằng đây là cách làm sáng suốt nhất." ra , đây là ý tưởng Khâu Minh Thông đơn giản hoá rất nhiều.

      "A, tại sao cấp bạc giúp nạn dân thiên tai là cách làm sáng suốt nhất?" Tô Hồng Xán đối với đáp án của Khâu Minh Thông rất hài lòng, nhịn được tiếp tục hỏi. Suy nghĩ của tiểu tử này với giống nhau như đúc. đề nghị với Hoàng thượng, nhập từ Mạc quốc nhóm Hãn Huyết Bảo Mã tốt nhất, sau này dùng cho việc truyền đạt tin tức. mới vừa làm Thừa tướng lâu, phát ít quan viên phía dưới, hoặc là sợ bị truy cứu trách nhiệm tự động giảm bớt mức độ tình hình thiên tai, dối số người chết do thiên tai, hoặc chính là muốn từ bên trong lấy được chỗ tốt mà khoa trương mức độ thiên tai. Loại hành vi này, rất bất lợi với Hoàng triều Hiên Viên.

      "Nếu như là nạn hạn hán ngập úng, ngay cả có bạc cũng mua được lương thực rau dưa. Còn nữa, ai có thể bảo đảm số bạc này trước tiên có thể dùng người dân chúng?" Khâu Minh Thông nhàn nhạt ra câu. Hoàng triều Hiên Viên mặc dù tốt hơn so với tiền triều rất nhiều, nhưng mỗi triều đại cũng thể có tham quan. Theo biết Hoàng thượng hạ chỉ ngân sách, sau đó do Thừa Tướng gửi công văn xuống Lại Bộ Thượng Thư ký tên đóng dấu mới có thể chi, những thứ này phải mất thời gian ngày. Sau đó từ quốc khố lấy ra ngân lượng, các loại trình tự lấy ra bạc lại mất thời gian ngày. Bạc lấy ra cần người hộ tống, đường còn phải qua mấy thành. Có thể ít người chạm vào bạc, hơn nữa thời gian hao phí cũng quá nhiều.

      "Ừ, có thể, ngươi trước nghỉ ngơi chút !" Tô Hồng Xán gật đầu cái, cuối cùng gặp được người đáng tin chút. Khâu Minh Thông vừa , Tô Hồng Xán liền nghiêng đầu hỏi "Em dâu, muội thấy mới vừa rồi tiểu tử kia trả lời như thế nào? Ta thấy muội vấn đề cũng có hỏi, có phải hài lòng hay ?" Em dâu nhìn người nhất định chính xác, mới vừa rồi tiểu tử kia ràng tệ, nàng tại sao hỏi câu?

      "Trả lời mặc dù ngắn gọn, nhưng hiểu được rất nhiều chuyện, phải học như vẹt. Nhưng người này có chí lớn, tất nhiên là muốn thi cử. Người huynh muốn chọn cho công việc lần này thích hợp với , cho nên muội mới có ra đề hỏi ." Nàng vẫn thầm quan sát lời cử chỉ của Khâu Minh Thông, sớm nhìn ra thích hợp đường gì muốn làm chuyện gì rồi.

      "Biết, dù sao đến lúc đó vẫn là do chính ta ra đề thi, chờ đến lúc đó gặp lại . Ta lại muốn nhìn chút tiểu tử kia có bao nhiêu bản lãnh cùng khả năng, có thể để cho em dâu kén chọn của ta có chí lớn." Tô Hồng Xán ràng cao hứng, nhưng vẫn là sĩ diện phun ra câu như vậy.

      "Ta nghĩ, tiểu tử kia làm rất nhiều người mở to mắt nhìn." Gia cảnh của Khâu Minh Thông, nàng xem rồi. đệ tử hàn môn, có thể có trí tuệ như thế là ít gặp, ít nhất so với Hàn Thiếu Quân Hàn gia tỉ mỉ bồi dưỡng cũng giỏi hơn rất nhiều.

      Vòng thứ ba thi viết, đề thi Khâu Minh Thông bắt được xác định ý nghĩ trong lòng mình hơn, nhấc bút lên chăm chú trả lời mỗi đề mục. Hà bao thêu trúc xanh bên hông, phát ra mùi thơm dễ chịu, khiến Khâu Minh Thông viết giờ vẫn cảm thấy chút mệt mỏi. Viết xong, để bút xuống, thổi khô vết mực đem đề thi trả lời tốt kẹp chặt lại để vào bên trong chỗ chuẩn bị cho thí sinh.

      Khâu Minh Thông cười đứng lên, mặt tự tin, mặc kệ bọn họ muốn chọn cái gì? Chỉ cần tới, lấy được đề, nghiêm túc làm xong. Về phần chuyện khác, sau này hãy .

      Khâu Minh Thông bước ra cửa nha môn, Khâu Tiểu Ninh đứng ở bên cạnh đưa nước: "Ca ca, huynh uống nước trước !" Ca ca buổi sáng vào, vào lúc này ra ngoài là xế chiều, cũng biết thi có được hay ?

      Khâu Minh Thông nhận lấy nước, uống hớp, hỏi Khâu Tiểu Ninh: "Ninh nhi, sao muội lại tới đây?"

      Khâu Tiểu Ninh cắn cắn môi, vẻ mặt thành : "Ca ca, Ninh nhi có chuyện rất quan trọng cho huynh." , chờ ca ca thi xong dự tuyển liền tâm tư của nàng thân thế của nàng cho biết.
      Last edited by a moderator: 12/7/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :