1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê tử ngốc - Phượng Vân (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 19:

      Editor: Hương Vũ

      Khâu Tiểu Ninh nghe được lời của Xảo ma ma, Hàn lão phu nhân gặp nàng ở trong dự liệu của nàng. Chỉ là, lo lắng trong giọng của Xảo ma ma Khâu Tiểu Ninh nhớ kỹ, kiếp trước Xảo ma ma cũng chỉ điểm cho nàng mấy lần, xem như là người còn chưa mất lương tâm.

      Khâu Tiểu Ninh vào, Hàn lão phu nhân ra lệnh cho tất cả người làm xuống, chỉ để lại Xảo ma ma và Khâu Tiểu Ninh ở trong phòng. Ánh mắt sắc bén, như con rắn quét người Khâu Tiểu Ninh, cất tiếng : "Nghe ngươi với Xảo ma ma, ngươi có mấy điều kiện muốn với ta, chút ! Ta nghe." Nhìn bộ dạng, như điều tra, đứa ngu ngốc, nhưng ra nha đầu này làm nàng cảm giác có chút quen thuộc, tuy nhiên nếu muốn cụ thể giống ai lại nghĩ ra.

      "Dạ, lão phu nhân, tiểu Ninh có mấy điều kiện muốn ." Khâu Tiểu Ninh tiến lên, khuôn mặt nhắn tí sợ hãi nào, nhưng vẫn lo lắng lão phu nhân đồng ý điều kiện nàng lên.

      "." Hàn lão phu nhân nhíu mày, Khâu Tiểu Ninh này đúng là làm cho người khác hiếu kì.

      "Thứ nhất: tiểu Ninh ký khế ước bán thân, thứ hai: tiểu Ninh tự xưng là nô tài, thứ ba: nếu như tương lai tiểu thư vào cung nha hoàn cận thân phải có ta, thứ tư: nếu tiểu thư thể vào cung lão phu nhân phải làm chủ để cho ta về nhà, ta tiếp tục ở Hàn phủ làm nha hoàn hoặc là thiếp, thứ năm: đây cũng là điểm quan trọng nhất, mỗi tháng cho ta về nhà bốn ngày. Còn nữa, các ngươi đồng ý để cha ta bình an vô ra ngục, mặt khác, ngài cũng phải bảo đảm buôn bán nhà ta có thể tiếp tục, chịu bất kỳ ảnh hưởng gì." Khâu Tiểu Ninh hơi, ngẫm cũng chưa ngẫm lại.

      Nghe xong những thứ này, Xảo ma ma ngây người, Hàn lão phu nhân lạnh lùng cười tiếng, nha đầu tự lượng sức còn muốn cái gì làm thiếp là cười chết người. tay cầm ly trà bàn ném xuống đất, cả giận : "Ta thấy ngươi phải ngu như mọi người , mà là có suy nghĩ vọng tưởng! Thiếp, con cháu Hàn gia ta mắt bị mù cũng coi trọng loại người đê tiện như ngươi."

      Quả nhiên như Khâu Tiểu Ninh dự đoán, lực chú ý của Hàn lão phu nhân đều bị chữ thiếp hấp dẫn, căn bản chú ý đến các điều kiện khác nàng . Rất tốt, Khâu Tiểu Ninh tiến lên bước lên tiếng : " như vậy, lão phu nhân tại sao dám đáp ứng điều kiện của ta? Là sợ sao?" Hi vọng nàng làm tất cả đều có thể thuận lợi như nàng nghĩ, như vậy, nàng có đường lui tốt nhất, chỉ cần nàng muốn cũng ai dám buộc nàng làm.

      Cười lạnh tiếng: "Tiểu nha đầu, phép khích tướng vô dụng đối với ta, chẳng qua ta đồng ý điều kiện của ngươi nhưng ngươi phải chăm sóc đại tiểu thư tốt, nếu ta còn có ít biện pháp đối phó ngươi." Những thứ này, rốt cuộc là ai dạy nàng, bà tin nha đầu có thể nghĩ ra nhiều như vậy. Khâu Khải Chính? Hoặc là tên Khâu Minh Thông mà Tôn nhi từng khoe?

      "Đa tạ lão phu nhân thành toàn, tiểu Ninh nhất định chăm sóc Khanh tiểu thư tốt." Vị tiểu thư kia, nàng dĩ nhiên biết. Tính tình được nuông chiều, kiếp trước căn bản là thể vào cung, gả cho con trai trưởng Binh Bộ Thượng Thư làm vợ. Chính là biết nàng được vào cung, Khâu Tiểu Ninh mới dám lên điều kiện thứ tư. Vị vua giờ sau này khi Hoàng đế mất, cũng tìm cho hoàng hậu có tình, giống như tiên đế Thái Thượng Hoàng. Nghĩ tới đây, Khâu Tiểu Ninh trong mắt xẹt qua tia hâm mộ, ngờ hoàng gia cũng có thể nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

      "Hừ, Xảo ma ma mang nàng cùng mấy nha đầu chọn khác Sướng Tâm viện giao cho Thái ma ma." Nha đầu nhà Khâu Khải Chính này, can đảm và hiểu biết hơn nhiều so với cha của nàng, hay cũng chỉ là kẻ ngu? Nhìn tuyệt giống. Nhưng nếu nàng vào cung, bà cũng có biện pháp gây khó dễ cho nàng, về phần đồng ý những việc khác, Hàn lão phu nhân cười lạnh, những thứ kia có trong phạm vi suy xét của bà. Nếu dạy được người làm, việc đặt cược người Khanh nha đầu bà phải suy nghĩ lại kĩ.

      Sướng Tâm viện, là viện Hàn Thiếu Khanh mới dời đến. Ngay lúc Xảo ma ma dẫn theo Khâu Tiểu Ninh và hai nha hoàn được chọn cùng vào viện, liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết, đập vào mắt nhìn thấy nha đầu mặc trang phục nha hoàn té xuống đất, tay chân đều bị chà xát rách da. Mà xinh đẹp, tay cầm roi đánh người nha hoàn đó: "Nha đầu chết tiệt kia, chút chuyện như thế ngươi cũng làm xong? Có phải muốn sống hay , biến, lập tức cút ra ngoài cho ta, trong vòng hai ngày đừng để ta nhìn thấy ngươi."

      Khâu Tiểu Ninh nhìn mọi thứ diễn ra, ngẩn ngơ, bé xinh đẹp đó phải là Hàn Thiếu Khanh sao? Nàng thế nào biến thành bộ dáng này? Kiếp trước mặc dù được nuông chiều, nhưng tuyệt đối phải là chẳng phân biệt được trường hợp quất người làm như vậy. Nếu để cho Khâu Tiểu Ninh so sánh, như vậy kiếp trước Hàn Thiếu Khanh chính là đóa hoa sen trắng, trước mặt người khác là dạng vẻ đơn thuần và thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng sau lưng bộ dạng lại hung ác giống với Hàn Thiếu Khanh vừa quất người làm kia. Nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cư nhiên làm cho người như bông sen trắng này ở trước mặt người khác đánh người như vậy?

      Dĩ nhiên, lúc này ở trong mắt mọi người Khâu Tiểu Ninh là sợ ngây người, hai tiểu nha hoàn khác là sợ quá trực tiếp khóc. Xảo ma ma quát lớn tiếng, hai nha hoàn mới dừng lại tiếng khóc:"Trời ạ, đây là người tương lai chúng ta phải phục vụ sao? Nàng là khủng khiếp, mẹ kế của ta cũng đánh người như vậy? Ô ô. . . . . . Ta muốn về nhà. . . . . ."

      "Ta cũng vậy, ô ô. . . . . ."

      Hàn Thiếu Khanh thấy nha hoàn kia lăn ra ngoài, mới nhìn đến đám người Xảo ma ma, chán ghét lên tiếng : "Các ngươi tới nơi này làm gì? tìm chết sao? Xảo ma ma, ngươi đúng là con chó của bà ta! nghe lời, bảo ngươi làm cái gì ngươi làm cái đó?" tại, nàng cái gì cũng sợ, với gương mặt này thân phận này, nữ nhân kia dám như thế nào? Ha ha. . . . . . Hại chết đứa bé của nàng, nàng muốn chỉnh cả Hàn phủ sống dễ chịu. phải là ít nha hoàn, tới nàng giết tới hai nàng giết hai, những người này coi như chôn theo nhi tử của nàng, ha ha. . . . . .

      Sát khí cùng oán độc trong mắt Hàn Thiếu Khanh, làm bước chân của Khâu Tiểu Ninh bất giác lui lại mấy bước. Người này, phải Hàn Thiếu Khanh, Hàn Thiếu Khanh chỉ là người mới bốn tuổi làm sao có thể có ánh mắt như thế này? Chẳng lẽ, nàng cũng giống với bản thân mình, sống lại lần nữa? là Hàn Thiếu Khanh sao? Tìm thời gian, nàng phải thử chút, nếu như người trọng sinh thói quen chắc cũng thay đổi được.

      Khâu gia, Khâu Minh Thông về đến nhà, Khâu Minh Trí nhanh miệng đem chuyện lần cho Khâu Minh Thông. Khâu Minh Thông nghe xong, nhắm mắt lại, quả nhiên là Hàn gia gây nên, bọn họ hao phí nhiều tâm tư làm chuyện này như vậy chẳng lẽ chỉ vì khiến Ninh nhi vào Hàn phủ? Chạy vội vào phòng của Viên thị, kêu lên: "Nương, sao ngài có thể làm như vậy? Muội muội cũng là tự tay ngài nuôi lớn phải sao?" Làm sao bây giờ? Đáng lẽ chuẩn bị đến quỳ bên ngoài phủ Thừa Tướng, tại muội muội vào Hàn phủ chiêu này tuyệt đối là thể thực được. Chẳng lẽ, cứ nhìn muội muội vào Hàn phủ làm nha hoàn, nhớ tới ngày đó thấy nha hoàn bị khi dễ, Khâu Minh Thông cũng muốn lập tức vọt vào Hàn phủ đem muội muội mang ra.

      "Nuôi lớn, ta nếu biết nàng là sao chổi, ban đầu ta nên bóp chết nàng. . . . . ." xong, Viên thị vội vàng che miệng, bà biết nhi tử rất thương nha đầu kia, lời này tại sao có thể ra ở trước mặt nhi tử?

      Khâu Minh Thông bị lời của Viên thị làm cho kinh ngạc, lúc lâu mới lấy lại tinh thần, : "Nương, ngài làm cho nhi tử rất thất vọng, Thông nhi vẫn cho là nương của Thông nhi phải là người thông minh nhất xinh đẹp nhất đời, nhưng nương của con tuyệt đối là tốt nhất. Nhưng mà, nương làm sao có thể ra lời ác độc như vậy?" xong, Khâu Minh Thông chạy ra khỏi Khâu gia.

      Ninh nhi vào Hàn phủ, cha cũng sao. Nhưng mình Ninh nhi nàng phải làm thế nào? Hàn phủ, tuyệt đối phải là nơi tiểu nha đầu như nàng có thể ứng phó. nên làm cái gì? thể để cho mình muội muội sống ở Hàn phủ, quá nguy hiểm. Suy nghĩ chút, Khâu Minh Thông nắm quyền cái quyết định cầu Hàn Thiếu Quân, tiếp tục làm học đồng của , như vậy là có thể cần lo lắng khi ra vào Hàn phủ.

      Nghĩ như vậy, Khâu Minh Thông quả tìm Hàn Thiếu Quân. Hàn Thiếu Quân thấy , nghe được ý muốn của Khâu Minh Thông, liền chế giễu Khâu Minh Thông phen, dĩ nhiên lời chế nhạo cũng phải là khó nghe bình thường. qua tên Khâu Minh Thông này, hay là giữ lại bên cạnh yên tâm hơn, cho nên xong thấy Khâu Minh Thông có dấu hiệu nổi giận liền đồng ý.

      Tay Khâu Minh Thông siết lại chặt, rồi lại buông lỏng, lúc này thể lên tiếng phản bác. Nếu là bình thường, người nào đối với như vậy, ít nhất nhất định trả trở về chứ để cho mình chịu ủy khuất, nhưng lần này vì Ninh nhi nhịn. Quả nhiên giống như khi đó biết, bọn họ cùng Hàn gia căn bản còn chưa kết thúc.

      Cuối cùng, Hàn Thiếu Quân nhìn Khâu Minh Thông có chút hả hê, lên tiếng : "Được rồi, ngày kia ngươi hãy đến Hàn gia! Ngày mai ta phải đến phủ của Ưu Minh huynh chuyến." xong, cũng đợi Khâu Minh Thông trả lời, bước vào cửa chính Hàn gia.

      Về việc thể lập tức vào Hàn phủ, mặc dù Khâu Minh Thông khổ sở, nhưng biết lúc này chắc chắn gấp được, hay là trước về nhà xem cha về chưa.

      tới cửa Khâu gia, Khâu Minh Thông liền gặp Khâu Khải Chính thân dơ dáy bẩn thỉu vừa mới ra tù. Vội vàng tiến lên, đỡ Khâu Khải Chính: "Cha, ngài trở lại?" Khâu Minh Thông thấy cha mình như vậy, mắt có chút hồng, cha thích sạch nhất.

      "Khụ khụ. . . . . . Thông nhi, trong nhà đều khỏe chứ?" Hai ngày nay, yên tâm nhất là người nhà.

      " có việc gì, có việc gì, chỉ là lo lắng cho cha. . . . . ." Nhìn Khâu Khải Chính bị ngã bệnh cùng vẻ mặt mệt mỏi, Khâu Minh Thông làm sao dám ra chuyện Khâu Tiểu Ninh vào Hàn phủ.

      " có việc gì là tốt, có việc gì là tốt. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Che che miệng, Khâu Khải Chính muốn mình liên tục ho khan làm Khâu Minh Thông lo lắng.

      Hai cha con vào nhà, Viên thị cùng Khâu Minh Trí và Khâu Minh Duệ vội vàng tiến lên đón: "Lão gia, cha, ngươi (ngài ) trở lại." Cuối cùng về, bọn họ cũng lo lắng gần chết.

      "Khụ khụ. . . . . . Ninh nhi. . . . . . Ninh nhi đâu? Thế nào có ở đây?" Khống chế được ngứa ngáy ở cổ họng, Khâu Khải Chính vội vàng che miệng lại.

      "Cha, Thông nhi sợ trong nhà gặp chuyện may, bảo muội muội đến nhà phu tử giúp đỡ." Trước khi Viên thị lên tiếng, Khâu Minh Thông vội trả lời, bộ dạng cha như thế này nhất định thể cho biết Ninh nhi vào Hàn phủ. Lời của Khâu Minh Thông, dĩ nhiên là Viên thị dám đúng, Khâu Khải Chính đối với Ninh nhi giống như nàng.

      Khâu Khải Chính bị bệnh, Viên thị mời mấy đại phu đến xem đều có cách nào. Ngay lúc bọn họ gấp đến độ xoay quanh, mấy người té xỉu lần trước tới cửa Khâu gia xin tạ tội, lần trước là bọn ăn phải đồ nên ăn, hại Khâu Khải Chính bị bắt oan nên tới để thỉnh tội. Lúc này Khâu gia căn bản cũng có tinh lực đối phó với bọn họ, mấy câu liền để cho bọn họ rời .

      Trong sạch của Khâu gia vẫn còn, nhưng Khâu Khải Chính như vậy, Khâu gia thể buôn bán. Qua hai ngày, bệnh của Khâu Khải Chính vẫn có chút khởi sắc gì, hầu như đại phu của cả Hoàng Thành đều khám rồi. Khâu Minh Thông gấp gáp, nhưng lại có biện pháp nào.
      Ngọc Ngốc Nghếchthuyt thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 20: Hàn phủ

      Editor: Hương Vũ

      Khâu Tiểu Ninh vào Hàn phủ ngày, Xảo ma ma ngược lại bắt các nàng đến hầu hạ Hàn Thiếu Khanh ngay lập tức, Xảo ma ma dạy bọn họ ít chuyện đơn giản trong phủ, họ vào phủ vốn chính là cận thân nha hoàn của Hàn Thiếu Khanh các việc nặng nhọc bẩn thỉu cũng cần họ phải làm. Khâu Tiểu Ninh nhớ tới kiếp trước, mãi đến mười tuổi các nàng mới bị phân đến bên cạnh Hàn Thiếu Khanh, chẳng qua là lúc đó thấy nàng ngơ ngác ngốc nghếch nên Hàn Thiếu Khanh thích nàng, liền đuổi nàng đến phòng bếp làm chuyện vặt. Cho đến sau này, Hoàng Thượng hủy bỏ tuyển tú, Hàn Thiếu Khanh thể vào cung như ý nguyện, nàng bị Hàn Thiếu Quân nhìn trúng nạp làm thiếp. Sống ở Hàn phủ gần mười bốn năm, đến lúc nàng chết cũng còn thiếu mấy tháng mới đủ mười tám tuổi, kiếp trước hầu như cả đời nàng đều chôn ở Hàn phủ này, quy củ của Hàn phủ nàng làm sao có thể biết? Muốn quên cũng khó.

      Khi Khâu Tiểu Ninh lấy lại tinh thần, Xảo ma ma sắp xong rồi. Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, hi vọng những nha đầu này có thể sống tốt! Lên tiếng nhắc nhở: "Tính tình Khanh tiểu thư có chút cổ quái, về sau các ngươi phục vụ cũng phải cẩn thận, nếu nàng bảo các ngươi làm việc gì nguy hiểm, đến viện lão phu nhân với ta. "Người già, tâm tư cũng sắt đá giống trước kia, hơn nữa bản thân Xảo ma ma có con cái, đối với mấy tiểu nha đầu nhìn ngơ ngác này cũng có chút nỡ.

      "Đa tạ ma ma chỉ điểm." Hai nha đầu lớn hơn chút dẫn đầu cám ơn Xảo ma ma, Xảo ma ma gật đầu cái liền rời .

      Xảo ma ma vừa , quản Thu Tịch phụ trách nha hoàn trong viện tiến lên, mấy câu tượng trưng. Mấy nha đầu lớn nhất cũng chỉ sáu bảy tuổi, cũng thể để cho các nàng làm việc nặng, chỉ cần các nàng chơi cùng với Hàn Thiếu Khanh thôi. Nhưng cái chuyện đơn giản nhất này, ra lại là chuyện nguy hiểm nhất trong phủ. Ngay lúc Thu Tịch chuẩn bị mang mấy người Khâu Tiểu Ninh gặp Hàn Thiếu Khanh, lại có thêm tiểu nha hoàn được đại nha hoàn dẫn vào, Thu Tịch thầm lắc đầu cái, tháng này dưới năm tiểu nha hoàn bị đả thương.

      Mấy tiểu nha hoàn mới vừa vào thấy tiểu nha hoàn này như vậy, cũng có chút sợ ngây người, dù sao lúc nãy họ cũng thấy bộ dạng Hàn Thiếu Khanh. Thu Tịch thu ánh mắt sợ hãi của các tiểu nha hoàn vào đáy mắt, nhàn nhạt lên tiếng : "Đây chính là kết quả của việc nghe lời, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn, ta bảo đảm các ngươi có việc gì. " ra bản thân Thu Tịch những lời này cũng là khuyến khích họ thôi, cũng hy vọng mấy tiểu nha hoàn bị dọa ngốc thôi.

      Mấy nha hoàn vội vàng gật đầu, Khâu Tiểu Ninh cũng gật đầu theo cái, nhưng trong lòng lại xem thường, người đó phải Hàn Thiếu Khanh, sát khí trong mắt Hàn Thiếu Khanh quá nặng, thể nào để yên cho những hạ nhân này. Mà thời điểm có Xảo ma ma ở đây nàng còn càn rỡ như thế, hiển nhiên là đem danh tiếng Hàn gia và lão phu nhân để trong mắt. Nàng có nên giống như kiếp trước hay , tiếp tục ngu si đần độn? Cho đến khi bình an ra khỏi phủ. , được, nếu như để mọi người nàng là kẻ ngu, vậy nếu ca ca cưới nàng làm vợ phải là để cho người ta chê cười sao? được, tuyệt đối thể khiến ca ca bị người chê cười, chỉ đành phải kéo chút thời gian nghĩ biện pháp khác.

      theo Thu Tịch, cùng vào phòng của Hàn Thiếu Khanh, nàng ngồi ở bên cạnh bàn ăn tổ yến nha hoàn vừa bưng lên. Thấy Thu Tịch mang người vào, ý lạnh thoáng qua trong mắt: "Mấy nha đầu nhìn ngu ngốc này là lão bà kia lựa tới cho ta sao?" Ánh mắt của bà lão kia cùng năm đó giống nhau, chỉ là cũng đúng, năm đó nếu phải là nha hoàn ngốc kia ở bên người nàng làm sao bà ta có thể xóa sạch mọi chuyện dễ dàng như vậy.

      Nha hoàn bên cạnh cũng dám lên tiếng, Hàn Thiếu Khanh mắng lão phu nhân ở trước mặt bọn họ như vậy phải là lần đầu tiên. Cuối cùng Thu Tịch tiến lên phía trước : "Tiểu thư, là lão phu nhân chọn đưa tới, ngài đừng nhìn bọn họ ngơ ngác, lão phu nhân ngây ngô cũng có chỗ tốt của các nàng." Trong nội viện này, cũng chỉ có Thu Tịch có thể mấy câu cùng Hàn Thiếu Khanh.

      biết có phải là ảo giác của Khâu Tiểu Ninh hay , nàng cảm giác lúc Hàn Thiếu Khanh nghe đến lão phu nhân, trong mắt xuất nồng nặc hận ý, là ảo giác của nàng sao?

      "Được rồi, họ lưu lại, các ngươi ra ngoài trước !" Hàn Thiếu Khanh để tổ yến qua bên, lạnh lùng lên tiếng.

      "Này, tiểu thư, mình ngài ở nơi này sợ là được tốt!" Thu Tịch có chút khó xử, những tiểu nha hoàn này vừa mới đến, phải nàng giày vò các nàng chứ? Nếu gây ra án mạng, riêng gì danh tiếng của tiểu thư, chính là các nàng cũng xong đời. Có tiểu thư hung ác, cho dù tương lai lão phu nhân có gả các nàng cho người khác, cũng có ai dám cưới bọn họ.

      "Thế nào? nghe bổn tiểu thư ? Biến, có bản lãnh đến trước mặt lão bà kia kiện ta !" Hàn Thiếu Khanh hung hăng trợn mắt nhìn Thu Tịch cái, vô cùng sắc bén, nàng cho rằng những nha đầu này dám tìm nữ nhân kia tố cáo. Chính nàng sợ chết, nhưng nha hoàn bên cạnh đều sợ.

      " dám, tụi nô tỳ xuống trước." xong câu này, Thu Tịch dám nhiều lời, liền lui xuống.

      Thu Tịch bọn họ vừa , ánh mắt của Hàn Thiếu Khanh liền lạnh lùng quét mấy tiểu nha hoàn cái, cười điên cuồng trận, rồi dừng lại lạnh lùng lên tiếng : "Mọi thứ lão bà kia đưa tới, ta hủy diệt hết, các ngươi cũng giống như vậy. Hoặc là, tại liền cút ra khỏi Hàn phủ, hoặc là chờ ta hành hạ các ngươi đến chết, ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." xong, lại phá lên cười ha ha.

      Hai người nhát gan, bị dọa sắp khóc, còn thiếu oa oa khóc lớn lên thôi. Khâu Tiểu Ninh thầm quan sát Hàn Thiếu Khanh, lời nàng giống như là láo, nàng giống như là cùng mình sống lại giống nhau, Hàn Thiếu Khanh này giống như rất hận Hàn lão phu nhân. Khâu Tiểu Ninh cắn răng, quyết định đánh cuộc lần thắng cuộc có thể giữ được mạng của mọi người, cho dù thua cuộc nhiều nhất cũng chỉ là Hàn Thiếu Khanh đuổi các nàng khỏi Hàn phủ cũng hợp ý của nàng.

      Khâu Tiểu Ninh bước lên trước, kiên định cất tiếng : "Tiểu thư, ta có việc muốn cùng ngươi riêng chút, mời ngươi cho các nàng ra ngoài trước." Nàng sợ, sợ, nàng cũng là người chết qua lần, còn sợ gì?

      "Ngươi. . . . . ." Tiếng cười vui sướng bị người đánh gãy, Hàn Thiếu Khanh gắt gao nhìn chằm chằm Khâu Tiểu Ninh. Nha hoàn nhìn ngu nhất trong các nha hoàn lại dám lên tiếng đưa ra cầu, còn tự xưng ta, lão bà kia đến cùng là chọn cho nàng những người như thế nào? Nhìn chòng chọc Khâu Tiểu Ninh lát, mới phất tay cái: "Các ngươi cút ra ngoài trước."

      Mấy tiểu nha hoàn rời , Hàn Thiếu Khanh mới nhìn Khâu Tiểu Ninh lên tiếng : "Tại sao ? Ngươi phải là có chuyện muốn với bản tiểu thư?" Nàng cũng tin, nha hoàn ngu ngốc có thể ra cái gì?

      "Ngươi phải là Hàn Thiếu Khanh." cần hỏi, Khâu Tiểu Ninh rất xác định .

      Lúc này, đến lượt Hàn Thiếu Khanh ngây dại, lúc lâu mới tìm được lý trí trở về: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nàng làm sao có thể biết? Cả lão bà kia cũng nhìn ra, nha đầu này làm sao biết? , nha đầu này là cố ý như vậy: "Ngươi...ngươi bậy. . . . . ."

      "Ta có bậy, chính ngươi ràng nhất. Chẳng qua ta rất xem thường ngươi, nếu như là tìm Hàn lão phu nhân báo thù, như vậy dùng cách hại chết những nha hoàn Hàn lão phu nhân chọn tới và làm hư danh tiếng Hàn gia, vậy ngươi cũng quá ngu xuẩn, Hàn lão phu nhân để những lời này truyền làm hại danh tiếng Hàn phủ sao?" Khâu Tiểu Ninh xong, cũng bắt chước dáng vẻ cao quý lãnh diễm, khinh bỉ nhìn Hàn Thiếu Khanh cái.

      Hàn Thiếu Khanh vốn chính là nữ tử nhà bình thường, sau lại làm thiếp, dĩ nhiên là có kiến thức gì, so với Khâu Tiểu Ninh lăn lộn ở Hàn phủ vài chục năm dĩ nhiên là kém hơn. Nghe được lời này của Khâu Tiểu Ninh, nàng trở nên lắp bắp, tiếp tục : "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."

      Khâu Tiểu Ninh cũng để ý nàng, tiếp tục : "Nếu là ta...ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời Hàn lão phu nhân, bí mật bồi dưỡng người của mình. Sau đó khiến cho Hàn đại nhân vui vẻ, nắm giữ ít thứ trong tay mình, chờ lông cánh đầy đủ mới tìm Hàn lão phu nhân báo thù phải chuyện dễ dàng sao? So với ngươi giết nhiều người phải tốt hơn sao!" Lời ca ca với nàng và kinh nghiệm kiếp trước, để cho nàng nghĩ rất nhiều, nàng phải là Khâu Tiểu Ninh mặc cho người khi dễ rồi. Nàng biết Hàn Thiếu Khanh này rốt cuộc là ai, nhưng nàng hận Hàn lão phu nhân đây chính là cơ hội có thể lợi dụng, ít nhất có thể giữ được tính mạng để người điên hại chết.

      "Ngươi là ai? Tại sao hiểu được nhiều như vậy? Ta tại sao phải tin tưởng lời ngươi ?" Hàn Thiếu Khanh mặt tràn đầy đề phòng, trong mắt thậm chí có tia sát khí, nàng ở trong lòng suy tính có nên lưu lại mạng của Khâu Tiểu Ninh hay .

      "Ngươi cần quan tâm ta là ai, cũng cần biết ta vì sao biết nhiều như vậy, ngươi chỉ cần suy nghĩ kỹ lời của ta ngươi liền ràng. Những tiểu nha đầu vào phủ trước chúng ta, trong phủ chọn lựa cho ngươi ít, mà mới vừa rồi ta vào căn bản có mấy, còn có người được mang . Ta nghĩ, trong những nha hoàn kia có ít nhất ba người là bị ngươi hại chết ! Nhưng là, chuyện này, cả Hoàng Thành chút tiếng gió cũng có, tin ngươi ra ngoài hỏi thăm chút có thể biết." xong, Khâu Tiểu Ninh lại cao quý lãnh diễm liếc nàng cái, tự mình đẩy cửa ra ngoài.

      Hàn Thiếu Khanh ngã đất, nhớ tới nhi tử bị hại cái chếtcủa nàng, thân thể nho toàn thân tím bầm, trong mắt hận ý tuôn ra. Ban đầu, nàng ràng quỳ phát thề độc mình cùng nhi tử theo Hàn Thêm giành cây kim sợi chỉ của Hàn phủ, nhưng cuối cùng nữ nhân kia vẫn hại chết con trai của mình. Nàng hận, nàng hận Hàn lão phu nhân, hận Hàn Thêm, càng hận tất cả của Hàn phủ, nếu như phải vì những thứ này con trai của nàng chết. Nàng muốn chỉnh người của Hàn gia đều được chết tử tế, nàng muốn cả Hàn phủ đều chôn theo nhi tử của nàng.

      Nhưng là, trừ làm chút chuyện tổn hại danh tiếng Hàn gia, cái khác, nàng biết, mình nàng cũng làm được. Cả Hàn phủ, nàng người nào có thể tin tưởng. Vừa rồi nha đầu kia đúng, lão bà đó thủ đoạn ác độc, những việc nàng làm bà ta để cho người khác truyền . Cho dù có ngu, suy nghĩ kĩ lại những lời Khâu Tiểu Ninh cũng biết nàng đúng, nha đầu kia dường như rất thông minh, có lẽ bồi dưỡng nàng thành người của mình cũng tồi.

      Hàn Thiếu Khanh cười cười, kêu lên: "Người đâu, mời Khâu Tiểu Ninh tới phòng ta chuyến." Hàn lão phu nhân, ta nhất định để cho ngươi vì việc ngươi làm phải trả giá lớn, còn muốn cho cả Hàn phủ chôn theo vì chuyện ngươi làm.

      Khâu Tiểu Ninh trở về phòng bao lâu, Thu Tịch liền tới. Thu Tịch tới nhanh như vậy, Khâu Tiểu Ninh ngờ đến, nàng ngờ Hàn Thiếu Khanh có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy. Hàn Thiếu Khanh tại rốt cuộc là ai? Tại sao hận người của Hàn gia như vậy? Nàng cũng hận Hàn gia, nhưng nàng cũng nghĩ đến làm cho bọn họ chết, nhiều nhất là muốn cho Hàn gia trôi qua những ngày được tốt mà thôi.
      thuyt thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 21:

      Editor: Hương Vũ

      Đóng cửa chuyện cùng với Hàn Thiếu Khanh hơn hai canh giờ, Khâu Tiểu Ninh mở cửa ra ngoài, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Khâu Tiểu Ninh tươi cười cũng có gì ngạc nhiên, kỳ lạ là Hàn Thiếu Khanh sau lưng nàng lại cũng tươi cười tiễn Khâu Tiểu Ninh. Sau khi Khâu Tiểu Ninh , Hàn Thiếu Khanh liền với Thu Tịch: "Thu Tịch, sáng sớm ngày mai dẫn ta đến viện của nãi nãi, ta muốn thỉnh tội với nãi nãi. Ngoài ra ngươi đến chỗ nương của ta, bà tìm cho ta hai ma ma dạy lễ nghi và cầm kỳ thư họa tốt nhất, những việc nào đích nữ cần phải biết ta nhất định cũng phải học. Còn nữa, hôm nay việc tiểu Ninh ở trong phòng ta, được để người khác truyền ra khỏi Sướng Tâm viện, nếu kết quả chính là chết." Thu tịch cũng là người có thể tin tưởng, bởi vì dường như nàng cũng hận Hàn phủ, ngay cả hận Hàn phủ cũng là chỉ trung thành với nàng.

      Trở lại phòng ở của nha hoàn, tinh thần Khâu Tiểu Ninh vẫn còn có chút tập trung. ràng chuyện Hàn Thiếu Khanh giải quyết xong, tại sao nàng vẫn cảm thấy tâm thần yên? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay ? Là Hàn lão phu nhân có phân phó quan phủ thả phụ thân về nhà sao? được, ngày mai tiếng với Hàn Thiếu Khanh, nàng phải về nhà chuyến.

      Khâu gia, Khâu Minh Duệ chạy khắp cả Hoàng Thành, mời ít đại phu tốt nhất, nhưng mặt Khâu Khải Chính vẫn chút khí sắc. Viên thị gấp đến độ khóc lớn, trong lòng sốt ruột, lại mắng Khâu Tiểu Ninh, điều này có lẽ là thói quen của bà: "Đều là do đứa sao chổi Khâu Tiểu Ninh đó, nếu phải tại nàng cha ngươi vì sao phải vào nhà giam, vào nhà giam cha ngươi thế nào có thể bị bệnh, đều là nàng. . . . . . Đều là nàng. . . . . . Nàng tốt nhất đừng trở lại, nếu ta nhất định cho nàng vào bước vào Khâu gia bước."

      "Nương, ngài bớt tranh cãi ! Ninh nhi nếu như thực có bản lãnh này, gia đình chúng ta sớm chết hết, còn có thể sống chuyện ở đây sao? Còn nữa, tại sao chúng ta cho nàng vào cửa, nàng là Khâu muội muội của nhà chúng ta, đây là thay đổi được." Khâu Minh Thông vuốt vuốt bên trán đau nhức, đối với tính tình của mẫu thân trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.

      Nghe được lời của Khâu Minh Thông, Viên thị nghĩ lên tiếng phản bác, nhưng lời đến khóe miệng bà lại ngừng lại. Trực giác, bà muốn con trai của mình biết Khâu Tiểu Ninh phải muội muội ruột của bọn chúng. Nha đầu kia mặc dù ngu, nhưng bộ dáng đích xác là cực tốt, điểm này bà muốn phủ nhận cũng được.

      "Ca, trán của cha nóng hơn, đơn thuốc đại phu kê căn bản cũng có tác dụng." Khâu Minh Trí chạy ra, mặt cũng hết sức gấp gáp, thường ngày nghịch ngợm gây nhưng khi trong nhà gặp chuyện may vẫn còn biết nặng .

      "Cái gì? Làm sao nóng hơn? phải uống thuốc rồi sao?" Viên thị hét lên tiếng, chạy đến bên giường sờ trán Khâu Khải Chính, nước mắt thi nhau rơi xuống.

      "Tại sao có thể như vậy? Nhị đệ, hình như trong hầm của nhà chúng ta có cồn ngươi lấy ra, để nương lau người cho cha." Trước kia ở trong thư phòng của Phu Tử xem qua quyển sách thuốc có ghi lại như vậy.

      "Được, ta lập tức lấy." tới cửa, Khâu Minh Trí có chút khổ sở hỏi: "Ca, chúng ta có cần tiếng với muội muội hay , nếu là cha. . . . . ." Cha bệnh nặng như vậy, nếu như có cái vạn nhất, trước khi khẳng định muốn nhìn nha đầu kia cái. mới thừa nhận, là ghen tỵ với nha đầu kia.

      "Ca biết, ngươi trước, ta suy nghĩ biện pháp chút." Khâu Minh Trí nghĩ như thế nào, Khâu Minh Thông làm sao biết, nhưng tin tưởng cha có việc gì, nhưng nếu như. . . . . . Mặc kệ như thế nào, sáng sớm ngày mai cũng phải Hàn phủ chuyến.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Khâu Minh Thông vừa mới mở cửa ra, liền thấy Khâu Tiểu Ninh hướng cửa nhà tới, vội ra hỏi "Ninh nhi, sao ngươi trở lại?" Là ai nhiều chuyện với Ninh nhi việc cha bị bệnh?

      "Ca ca, trong nhà có phải hay xảy ra chuyện gì, tối ngày hôm qua tâm thần muội luôn có chút yên lòng." buổi tối ngày hôm qua nàng ngủ yên, nếu phải là trời quá tối, tối ngày hôm qua nàng muốn trở về.

      "Ngươi mau vào nhà, nhìn cha chúng ta chút! , bị bệnh. . . . . ." Ninh nhi trở lại, lập tức biết, để cho nàng có chút chuẩn bị cũng tốt đợi lát nữa cũng bị dáng vẻ của cha hù dọa.

      Khâu Minh Thông biết, câu của thiếu chút nữa khiến Khâu Tiểu Ninh ngã mặt đất, kiếp trước cũng là sau khi Khâu Khải Chính bệnh nặng trận, cuối cùng là do thân thể trụ nổi qua hai năm liền mất. Khâu Tiểu Ninh vội chạy vào, Viên thị vừa mặc quần áo tử tế cho Khâu Khải Chính sau khi lau cồn, quay đầu nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh chạy vào, chuẩn bị mắng đuổi nàng ra ngoài. Khâu Tiểu Ninh nhìn bà cái, chỉ : "Tránh ra." Lúc này, nàng có tinh lực thêm cái gì với bà. Quỷ thần xui khiến, Viên thị cư nhiên nhường chỗ, đợi bà lấy lại tinh thần bản thân cũng ngây ra.

      Khâu Tiểu Ninh chạy đến bên giường, lôi kéo tay Khâu Khải Chính: "Cha, cha, ngươi tỉnh, Ninh nhi trở lại, ngươi nhìn Ninh nhi chút, ngươi nhìn Ninh nhi chút có được hay ? Cha. . . . . ." Cha tuyệt đối thể có chuyện, tuyệt đối thể. Cha là người chính trực, bao giờ làm việc máu lạnh, cha đối với nàng phải là nữ nhi ruột thịt cũng tốt như vậy, thể có kết cục này .

      giường Khâu Khải Chính nghe được tiếng của Khâu Tiểu Ninh cư nhiên giật giật, động tác này, Khâu Tiểu Ninh vội tiếp tục gọi: "Cha. . . . . . Cha. . . . . . Ngươi mở mắt ra xem Ninh nhi chút có được hay ? Cha. . . . . ."

      Khâu Khải Chính mất sức lực rất lớn mới mở mắt ra, thanh khàn khàn hỏi "Nữ. . . . . . . . . . . . Ngươi. . . . . . có việc gì. . . . . . có việc gì. . . . . . Chứ?" Nha đầu này, nhất định là vào Hàn phủ, nếu được thả. Thông nhi còn lừa , Ninh nhi đến nhà Phu Tử, gạt được .

      "Cha, Ninh nhi có việc gì. . . . . . Ninh nhi có việc gì. . . . . . Cha cũng có thể có chuyện." Khâu Tiểu Ninh nắm chặt tay Khâu Khải Chính khắc cũng dám buông ra, chỉ có Khâu Khải Chính mới cho nàng cảm thấy mình là đứa bé, mình là đứa bé có người thích, cái này cùng cảm giác ca ca đem đến cho nàng là hoàn toàn bất đồng. Đúng rồi, trong thôn trang ngoài Hoàng thành hình như là có vị thần y, mặc dù nghe tính tình tốt cũng dễ dàng đồng ý cứu người, nhưng nàng nhất định cầu xin tới cứu cha.

      ———-

      Hoàng cung, cuối cùng Tô Mộ Tịch cũng thu xếp xong xuôi mọi việc, quyết định cùng Hạo Thành mang theo Minh Nhật đến Giang Nam khảo sát. đường đều dùng thân phận thường dân, vấn đề an toàn nàng cũng an bài ám vệ làm.

      "Tịch Nhi, chúng ta khi nào Giang Nam? Vài ngày nay ngươi đều rất bận, có phải vội vàng chuyện Giang Nam hay ?" Hiên Viên Hạo Thành có chút oán niệm nhìn Tô Mộ Tịch, nhiều ngày Tịch Nhi để ý đến Thành nhi, Thành nhi đứng ở bên người nàng nàng đều nhìn tới, cũng biết Tịch Nhi bận rộn cái gì?

      "Ừ, chúng ta hôm nay thu thập đồ Giang Nam, chỗ phụ hoàng mẫu hậu ta đều rồi, bây giờ chúng ta phải tìm Minh Nhật." Tô Mộ Tịch nhéo mặt Hiên Viên Hạo Thành, cười kéo tay của . Trong lòng có chút nóng nảy, nàng cảm giác có thể gặp được nữ nhi của nàng rồi, cũng có chút chờ kịp muốn xuất cung.

      "Ừ, tốt." Tiểu Linh Nhi trước khi từng với , lần này xuất cung có thể thấy nữ nhi, nhưng mà có nhiều đứa bé như vậy Thành nhi làm sao biết người nào là nữ nhi của Thành nhi và Tịch Nhi đây? Lời Tiểu Linh Nhi có nên cho Tịch Nhi biết hay ? Nếu như nhìn thấy nữ nhi như lời Tịch Nhi nhất định rất khổ sở, Thành nhi vẫn là tốt lắm, nếu như thấy nữ nhi Thành nhi nhất định giữ nàng, để cho nàng nha. phải là cần tìm vị hôn phu sao? Thành nhi bảo phụ hoàng hạ chỉ đem tất cả nam tử chưa thành hôn của Hiên Viên hoàng triều chiêu vào cung, cho nữ nhi của Thành nhi và Tịch Nhi chọn.

      Hai người rất nhanh tới tây điện nơi ở của Hiên Viên Minh Nhật, cung nữ vội vàng hấp tấp chạy đến, nhìn thấy hai người vội vàng hành lễ : "Nô tỳ gặp qua Vương gia, Vương phi." Vương gia cùng vương phi vì sao lại tới? Mới vừa hoàng tôn đặc biệt phân phó nàng, thể để Vương gia và Vương phi biết thoải mái.

      "Xảy ra chuyện gì? Thế nào lại vội vàng hấp tấp?" Tô Mộ Tịch cau mày, có phải hay Minh Nhật xảy ra chuyện gì? Cũng đợi cung nữ đáp lời, lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành vào nội điện.

      Hiên Viên Minh Nhật thấy hai người vào, vội : "Cha, nương, sao hai người lại đến?" lúc chuyện, Hiên Viên Minh Nhật vội ngồi dậy từ giường.

      Nhìn sắc mặt tái nhợt của nhi tử, Tô Mộ Tịch vội hỏi: " Minh Nhật, ngươi làm sao vậy? Thân thể thoải mái sao? sai cung nhân mời thái y chưa?" Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành vội ngồi xổm xuống, sờ sờ trán Hiên Viên Minh Nhật.

      "Nương, Minh Nhật có việc gì, chỉ là đột nhiên có chút tâm thần yên, hình như là muội. . . . . ." Hiên Viên Minh Nhật vội ngừng lại, đáng chết làm sao lại quản được miệng của mình, hi vọng cha nương nghe thấy.

      "Hình như là muội cái gì?" Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch cùng nhau hỏi.

      " có, chỉ là nhi tử cảm thấy thân thể hơi khó chịu thôi. Cha nương, các ngươi tới tìm Minh Nhật có chuyện gì ?" thể với cha nương có thể cảm ứng được cảm xúc của muội muội, mới vừa rồi tim đột nhiên đau nhói khẳng định phải là chuyện tốt, thể cho cha nương, nếu cha nương lại phải lo lắng cả ngày lẫn đêm ngủ yên giấc. Chỉ là biết muội muội số khổ của , biết nàng rốt cuộc chịu khổ ở đâu, nếu như cảm ứng được cảm xúc của muội muội có thể tìm ra muội muội là tốt.

      " đúng, ngươi ràng vừa. . . . . ."

      "Minh Nhật, ngươi tùy tiện thu thập chút, chúng ta Giang Nam." Tô Mộ Tịch lôi kéo tay Hiên Viên Hạo Thành, cho tiếp, Minh Nhật muốn bọn họ có hỏi tiếp cũng được gì. Chỉ có chờ Minh Nhật ngủ, lúc ý thức mơ hồ rồi hỏi, nhất định có thể hỏi được. Bị thê tử lôi kéo, Hiên Viên Hạo Thành quả thực ngậm miệng, mẫu hậu phải nghe lời thê tử .

      Chuyến Giang Nam này trước đó vài ngày biết, có cảm giác phải vội vàng, lên tiếng: "Ừ, cha nương chờ ta chút." Hiên Viên Minh Nhật ở trong rương chọn mấy thứ đồ, quyết định muốn đem tặng. Còn hơn phân nửa phải giữ lại, những thứ kia đều là cho muội muội.

      "Cha nương, chúng ta thôi!" Lúc này, phúc hắc còn chưa có trưởng thành, vẫn còn là tiểu oa khả ái. Nhìn nhi tử khả ái, Hiên Viên Hạo Thành khom người ôm Hiên Viên Minh Nhật vào ngực, dặn dò: " Minh Nhật, ra khỏi hoàng cung ngươi phải ngoan ngoãn."

      Đầu Hiên Viên Minh Nhật nổi lên ba đường hắc tuyến, bất mãn thầm : "Cha, lời này phải để nhi tử với ngài! Ngươi xuất cung có thể làm nương lo lắng, nam tử ưu tú ngoài cung rất nhiều, cẩn thận nương cần ngươi." Phúc hắc coi như còn chưa có trưởng thành, nhưng vẫn có chút phúc hắc, làm sao có thể bại bởi Hạo Thành.

      "Tên tiểu tử thối nhà ngươi, Thành nhi muốn ném ngươi tới Giang Nam, cũng cần đón ngươi trở lại, hừ. . . . . ." Tức giận, ngồi xổm người xuống, thả Hiên Viên Minh Nhật lại đất.

      Tô Mộ Tịch trừng mắt liếc cái, mắng: "Còn ôm Minh Nhật lên, đợi lát nữa Minh Văn cùng Minh Võ tới đây, ngươi xem chúng ta còn được được ." Hôm nay ra cung sớm như vậy, cũng có phần do Hiên Viên Minh Văn cùng Hiên Viên Minh Võ.

      Tô Mộ Tịch vừa dứt lời, hai tiểu bánh bao trắng nõn liền nện bước chạy đến ba người bên này, cái miệng nhắn ngừng kêu cha nương ca ca. Tô Mộ Tịch lần đầu tiên cảm thấy, an bài ba hài tử cũng ở Thần Hi cung là cách làm sai lầm. Nghe hai đạo tiếng khóc thê thảm, tuy biết rằng bọn họ cố ý nhưng trong lòng vẫn đành lòng, nhưng chuyến Giang Nam lần này quả thể mang bọn cùng.
      thuyt thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 22:

      Editor: Hương Vũ

      "Ca ca, chúng ta đến thôn trang ngoài Hoàng thành tìm người, cũng có thể cứu cha." Thấy Khâu Khải Chính ngủ rồi, Khâu Tiểu Ninh quay đầu lại, với Khâu Minh Thông. Kiếp này, nàng tuyệt thể để cha có bất kỳ chuyện gì.

      "Ninh nhi, ngươi ?" chưa từng nghe qua ngoài thành có thần y nào.

      "Ừ." Vị đại phu kia lúc này vẫn chưa nổi danh, nhưng tới hai tháng sau truyền khắp Hoàng thành, kiếp trước lần Thành vương phi tới cửa mời . Tuyệt đối sai, bởi vì Thành vương phi xuất cung từ rất xa bà nhìn nàng cái, chỉ cái liếc mắt nàng vẫn nhớ bộ dáng của bà cảm giác đặc biệt thân thiết.

      "Được, ca ca theo ngươi, nương nhị đệ tam đệ các ngươi chăm sóc cha tốt, chúng ta sớm trở lại." Khâu Minh Thông yên lòng lên tiếng nhắc nhở.

      "Được. . . . . ." Khâu Minh Trí cùng Khâu Minh Duệ cùng nhau lên tiếng.

      " cho phép, ai biết sao chổi này có ý xấu gì, ai biết nàng có phải muốn mời người tới hại chết cha các ngươi . cho phép , Thông nhi, ta cho phép ngươi ." Viên thị lôi kéo tay Khâu Minh Thông thả, bà tin Khâu Tiểu Ninh tìm người đến cứu trượng phu của bà.

      Khâu Tiểu Ninh cũng quản, nhìn bà cái liền xoay người rời khỏi phòng, nàng vì Viên thị tin tưởng mà làm chuyện mình phải làm. Khâu Tiểu Ninh vừa , Khâu Minh Thông bất đắc dĩ đẩy tay Viên thị ra, câu cũng chưa liền đuổi theo Khâu Tiểu Ninh, tin tưởng muội muội lừa , hơn nữa tin tưởng muội muội lấy tính mạng của cha ra đùa giỡn.

      Viên thị chuẩn bị đuổi theo, Khâu Minh Duệ tay giữ lấy bà bình tĩnh : "Nương, tin tưởng muội muội lần ! Cha bị bệnh nặng như vậy, chẳng lẽ ngài muốn cho cha ngủ chờ chết hả?" Mặc dù Khâu Minh Duệ biết lời của mình bất kính, nhưng đúng là lời . Hơn nữa thể lời này, việc nương làm đối với Ninh nhi thực tổn thương nàng rất nhiều.

      Khâu Minh Thông rất nhanh đuổi kịp Khâu Tiểu Ninh, lôi kéo tay của nàng : "Ninh nhi, nương bà. . . . . ."

      "Ca ca, ca phải , ta đều hiểu." Khâu Tiểu Ninh nhìn , trong mắt hình như chút khổ sở. Nàng rồi, đó là lần cuối cùng.

      Khâu Tiểu Ninh như vậy, Khâu Minh Thông nên lời. Cách làm của nương làm cho tâm của muội muội cũng lạnh rồi! Thân là con cái, thể nương phải, thân là ca ca, biết làm sao mới có thể làm cho muội muội quan tâm thái độ của nương đối với nàng. tại có thể làm, chỉ là nắm tay của muội muội chặt, để cho nàng cảm thấy nàng cũng độc, nàng còn có .

      "Ca ca, nếu như có ngày, ta phải là muội muội của ngươi, ngươi có đối tốt với ta hay ." Có thể cả đời nàng cũng được Viên thị tán thành, có lẽ ngày đó nàng bị đuổi khỏi Khâu gia rồi.

      "Trong lòng ta, Ninh nhi vĩnh viễn đều là muội muội của ta." Khâu Minh Thông xong, lại tặng thêm câu: "Mặc kệ tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì, Ninh nhi vẫn là." Nếu như có ngày muội muội biết mình phải nữ nhi ruột thịt của cha nương, rất khổ sở, nhưng luôn luôn xem Ninh nhi là muội muội.

      Lời Khâu Minh Thông khiến Khâu Tiểu Ninh vừa mừng vừa lo, bởi vì nàng biết Khâu Minh Thông vĩnh viễn bỏ mặc nàng, lại sợ vĩnh viễn coi nàng như muội muội ruột thịt, đến lúc đó phải là càng khó tiếp nhận nàng sao? nam nhân bình thường, làm sao có thể thích muội muội ruột của mình!

      "Ninh nhi, đến cửa thành rồi, chúng ta hướng nào?" Ra khỏi cửa thành, Khâu Minh Thông nhìn ba hướng khác nhau lên tiếng hỏi.

      " đoạn đường phía trước, quẹo trái là được rồi." Khâu Tiểu Ninh ôm ngực, cảm giác có chút quái dị, cảm giác có loại thân thiết đến gần mình. Ở chỗ này, làm sao có thể có có người nào thân thiết?

      Quay đầu lại, xa xa liền nhìn thấy nam nữ còn có nam hài cùng độ tuổi với nàng, phía sau còn theo bốn nam nữ sắc mặt lạnh lùng, phía sau nữa có hai cỗ xe ngựa rất lớn vội vàng chạy theo. Tâm Khâu Tiểu Ninh đột nhiên đập có chút nhanh, nam tử mặt mũi ngây thơ, nàng nhìn mặt nam tử đó khỏi cảm thấy quen thuộc, nữ tử đó nàng biết là —— Thành vương phi. Tâm Khâu Tiểu Ninh cũng sắp nhảy ra ngoài, Thành vương phi tại sao lại ở chỗ này? Nam tử bên người nàng ấy là Thành vương cùng Hoàng thái tôn sao? Đây là bọn họ cải trang vi hành sao?

      Ngay lúc trong lòng Khâu Tiểu Ninh bối rối, Khâu Minh Thông lên tiếng hỏi: "Ninh nhi, muội làm sao vậy? Thân thể thoải mái sao?" Muội muội đây là thế nào? Dáng vẻ dường như được thoải mái, ràng mới vừa rồi còn tốt lắm mà?

      Khâu Tiểu Ninh cúi đầu lắc lắc, trả lời:"Ca ca, Ninh nhi sao." Nếu là cải trang vi hành tất nhiên là muốn người khác nhận ra, Khâu Tiểu Ninh sợ mình lộ ra khác thường nên vẫn cúi đầu. Hai người dừng lại, làm cho mấy người phía sau rất nhanh đuổi kịp.

      Hiên Viên Minh Nhật tới bên cạnh hai người Khâu Minh Thông đột nhiên tim đập nhanh hơn. Tâm đột nhiên nhảy lên khiến Hiên Viên Minh Nhật lo lắng muốn giơ tay ôm ngực của mình, ai ngờ và Khâu Minh Thông áp sát quá gần tay giơ lên liền đụng phải Khâu Minh Thông.

      " xin lỗi." Đụng người, Hiên Viên Minh Nhật luôn tuân thủ tốt quy củ vội hướng Khâu Minh Thông xin lỗi.

      " sao." Khâu Minh Thông lắc đầu cái, bày tỏ việc rất cần xin lỗi.

      "Minh Nhật, ngươi làm sao vậy? Sao lại cẩn thận như vậy?" Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành vội vàng tiến lên, Hiên Viên Hạo Thành kéo tay Hiên Viên Minh Nhật qua. Tô Mộ Tịch thấy thân thể nhi tử dường như được khỏe, hướng Khâu Minh Thông : " xin lỗi tiểu công tử, là tiểu tử nhà ta nghịch ngợm lỗ mãng rồi."

      Khâu Tiểu Ninh khẽ cắn môi dưới, tại sao khi bọn họ đến gần nghe được thanh của bọn họ tim nàng đập càng nhanh? riêng gì nhịp tim đập nhanh hơn, mà còn hiểu sinh ra cảm giác thân thiết cùng kiếp trước nhìn thấy Thành vương phi giống nhau. Cũng bởi vì như vậy, Khâu Tiểu Ninh lại dám ngẩng đầu, cái đầu càng cúi thấp hơn.

      "Vị phu nhân này, ta sao." Khâu Minh Thông cười trả lời, chỉ cảm thấy lễ giáo của gia đình này rất tốt. Bất quá nhìn quần áo đồ dùng của bọn họ, biết thân phận của họ bất phàm, lễ giáo tốt như thế cũng kỳ quái.

      Khó được khi nhi tử phạm lỗi, Hiên Viên Hạo Thành làm mặt quỷ lên tiếng : "Minh Nhật là tiểu ngu ngốc, ngay cả đường cũng được, cái mặt xấu hổ. . . . . . Trở về nhà ta muốn cho Minh Văn Minh Võ, hừm hừ. . . . . ." xong, còn kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Tịch cái : "Thành nhi ngoan ngoãn, bộ có đụng người. Tiểu công tử, nếu ngươi bị đụng đau, mắng cũng sao." xong, đôi mắt tinh lượng nhìn hướng Khâu Minh Thông.

      Khâu Minh Thông ngẩn ra, cười : "Ngài đùa, ta sao." Nam tử này, đôi mắt sạnh . Ánh mắt tinh khiết như vậy, ở vào tuổi của cũng là hiếm thấy. Hơn nữa, tại sao cảm thấy ánh mắt của vị công tử này có chút tương tự với Ninh nhi? Còn có nam hài mới vừa đụng cũng có năm phần tương tự với Ninh, là nhìn lầm rồi sao! Nhìn phía sau mấy người này đều có ít tôi tớ nhìn qua bọn họ đều là người có võ công kém, phải là thế gia công tử và tiểu thư nhà nào, người có gia thế như vậy hẳn để thất lạc cái gì. Như vậy, chắc là thể nào, trùng hợp thôi!

      Nghe được lời Khâu Minh Thông , Hiên Viên Hạo Thành gật đầu cái: "A, tiểu công tử ngươi tốt, nếu là người khác sớm mắng rồi." xong rất hài lòng nhìn Khâu Minh Thông, mặc dù nhi tử có bị người mắng rất thất vọng.

      biết có phải hay là lỗi giác của Khâu Minh Thông, thế nào lại cảm thấy công tử có ánh mắt sạch này nhìn qua có chút bất hòa cùng con trai của chứ? Ảo giác, nhất định là ảo giác. Khâu Tiểu Ninh cúi đầu nghe được Hiên Viên Hạo Thành cười cười, nàng sao lại cảm thấy ca ca mắng vị Hoàng thái tôn đó, thanh Thành vương vừa mới dường như rất thất vọng.

      Khâu Tiểu Ninh cười tiếng, Hiên Viên Minh Nhật tựa như cảm giác được cái gì, nhìn về phía Khâu Tiểu Ninh. Nhưng bởi vì đầu Khâu Tiểu Ninh ép xuống quá thấp, trừ đỉnh đầu của nàng cũng nhìn thấy cái gì, điều này làm cho Hiên Viên Minh Nhật càng tò mò, muốn lên tiếng liền nghe thấy thanh của mẫu thân, đành dừng bước.

      "Ai, vị tiểu nương này là muội muội của ngươi sao? Nhìn tuổi các ngươi lớn lắm, cũng ra khỏi Hoàng Thành các ngươi đây là muốn đâu? Cách Hoàng Thành quá xa sợ an toàn sao?" Tô Mộ Tịch thấy bộ dạng Khâu Minh Thông chẳng qua cũng chín đến mười tuổi, rời Hoàng Thành sợ bọn họ an toàn. Hơn nữa nhìn bé đầu cúi thấp, liền nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

      "Đây là muội muội của ta, chúng ta lần này ra khỏi thành là vì tìm đại phu cho cha, xa lắm." Cũng cảm thấy Tô Mộ Tịch xen vào việc của người khác, Khâu Minh Thông lễ độ trả lời. biết, chính là việc đáp lời hữu lễ này tương lai giúp ít.

      "Muội muội ngươi giống như rất xấu hổ, vẫn cúi đầu." Hiên Viên Minh Nhật tiếp, đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm đỉnh đầu tròn vo của Khâu Tiểu Ninh.

      "Gặp qua các vị." Khâu Tiểu Ninh cúi đầu chào, chào xong vẫn tiếp tục cúi đầu.

      Tô Mộ Tịch có chút thất vọng, nàng rất muốn nhìn mặt của tiểu nương này chút, thân hình bé này cùng Minh Nhật cũng rất tương tự, chỉ là so với Minh Nhật gầy hơn tí. Nhưng người ta muốn, nàng cũng thể kiên quyết bắt người ta ngẩng đầu lên! Chỉ : "Tiểu nương, chào hỏi với người khác ngẩng đầu lên là lễ phép rồi!" Tô Mộ Tịch biết nàng như vậy có chút thất lễ, nhưng nàng chính là muốn nhìn chút.

      Lúc này Khâu Tiểu Ninh lại dám ngẩng đầu, tiếp tục cúi đầu. Khâu Minh Thông thấy muội muội bất động tiếp tục cúi đầu, muội muội thường ngày giống như vậy a! Bất đắc dĩ cười cười, quay đầu nhìn Tô Mộ Tịch trả lời: "Gia muội tính tình hướng nội, mong phu nhân tha lỗi."

      Thấy hai người hình như muốn đến đường rẽ tại ngã ba trước mặt, Tô Mộ Tịch vội lên tiếng : "Là ta thất lễ, đúng rồi, mời các ngươi đợi chút." Tô Mộ Tịch nghĩ đến vừa rồi nhi tử đụng người khác, lúc này nàng lại có chút thất lễ, lui về phía sau vài bước bảo Thư Ngọc chuẩn bị chút quà tặng cầm đến.

      Chạy lên trước, kéo cánh tay mập mạp bé của Khâu Tiểu Ninh, đặt lễ vật vào tay nàng: "Ta rất thích ngươi, hi vọng ngươi có thể nhận lấy phần quà tặng này." Chỉ cần bé cùng độ tuổi với nữ nhi, nàng đều thích. Hiên Viên Hạo Thành và Hiên Viên Minh Nhật cũng biết điểm này, hai cha con ăn ý nhìn nhau cái, cùng bước lên : "Giữ ! Hi vọng ngươi thích."

      Chẳng biết tại sao, nghe được lời của bọn họ Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, đặc biệt là khi Thành vương phi kéo tay nàng làm cho nàng cảm thấy đặc biệt ấm áp. Phần quà tặng này, nàng muốn cự tuyệt, khẽ phúc thân: "Cám ơn phu nhân." Nàng cơ hồ rất muốn nâng đầu của mình lên, nhìn Thành vương phi cùng Thành vương bọn họ chút, chỉ là đầu khẽ nâng lên lại thấp xuống, nàng sợ mặt mình lộ ra biểu mình từng nhìn thấy Thành vương phi. Nàng, mặt từ trước đến giờ luôn giấu được chuyện gì.

      Khâu Tiểu Ninh vẫn có ngẩng đầu, khiến Tô Mộ Tịch có chút thất vọng, nương này xem ra là xấu hổ.

      "Thiếu gia, thiếu phu nhân, các ngươi mau lên xe ngựa! Nếu ngày mai chúng ta đến được Lệ thành." Thư Hương tiến lên nhắc nhở, vốn là ra khỏi cửa thành nên lên xe ngựa, vào lúc này sợ là lỡ thời gian.
      thuyt thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 23:

      Editor: Hương Vũ


      Hiên Viên Minh Nhật lên tiếng hỏi: " biết, biết tiểu công tử cùng gia muội xưng hô như thế nào? Lần sau gặp lại cũng có thể chào hỏi." Hiên Viên Minh Nhật cảm giác bọn họ còn có thể gặp lại. Hơn nữa tiểu nương kia mang đến cho cảm giác, rất lạ, chính cũng ra được, nhưng mà chính là muốn biết tên của bọn họ.

      "Nếu như gặp lại, ta nghĩ ta nhất định có thể nhìn cái là nhận ra công tử. Sau này còn gặp lại, mấy vị lên đường bình an." xong, đưa tay ra lễ độ mời, kéo tay Khâu Tiểu Ninh hướng lối rẽ bên trái ngã ba tới.

      Lên xe ngựa, Hiên Viên Minh Nhật chỉ cảm thấy trong lòng có chút nóng nảy, cảm giác như bỏ lỡ cái gì. Xe ngựa đầu tiên là chậm rãi, sau đó lập tức tốc độ nhanh hơn, chạy nhanh quan đạo ngoài Hoàng thành.

      Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh vốn là chưa được mấy bước, Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu nhìn bóng dáng xe ngựa chạy như bay, trong lòng cảm thấy trống trải, đột nhiên nhịn được lệ nóng doanh tròng. Tại sao nàng cảm thấy khổ sở? Là bởi vì Thành vương phi xa lạ, quan tâm đến nàng so với nương nuôi nàng lớn còn tốt hơn sao?

      "Ninh nhi, muội làm sao vậy? Tại sao khóc? Đừng khóc đừng khóc. . . . . ." Khâu Minh Thông thấy muội muội đột nhiên khóc, đau lòng hiểu, tay chân luống cuống vội trấn an Khâu Tiểu Ninh, hy vọng muội muội vĩnh viễn phải rơi nước mắt.

      Khóc lát, Khâu Tiểu Ninh xoa xoa nước mắt, nhìn về phía Khâu Minh Thông xin lỗi: "Ca ca, chúng ta nhanh tìm đại phu ! Cha và các ca ca còn chờ chúng ta trở về!" Lúc này, nàng tại sao có thể náo loạn như vậy! Ngộ nhỡ cha xảy ra chuyện gì cả đời nàng cũng tha thứ cho mình.

      "Ừ, được." Khâu Minh Thông nhìn ánh mắt của Khâu Tiểu Ninh, tràn đầy cưng chiều, chỉ cần muội khóc, mọi chuyện ca ca đều nghe theo muội.

      "Mấy người mới vừa rồi, ca ca có thể nhìn ra thân phận của họ ?" Hai người đường , Khâu Tiểu Ninh lên tiếng hỏi. Ca ca thông minh như vậy, biết nhãn lực của ca ca như thế nào?

      "Thân phận bất phàm, giống như con cháu thế gia, nhưng lại có khí chất tôn quý hơn so với con cháu thế gia, cả vị thiếu gia chuyện ngây thơ kia cũng vậy." Nghĩ nghĩ lại, Khâu Minh Thông nghĩ tới người trong hoàng thất, Hoàng Thành lưu truyền các lời kể về Thành vương. mặc dù tin, nhưng Hoàng thượng vẫn lập Thành hoàng tử, mà trực tiếp lập Hoàng thái tôn, lời đồn đãi Hoàng thành truyền ra có mấy phần là chân . Cho nên thời điểm nam hài kia hỏi tên họ của bọn họ có trả lời, trước khi dựa vào năng lực của mình để trúng cử Trạng Nguyên, muốn có bất kỳ quan hệ gì với người có thân phận nhạy cảm. Tựa như cho dù vào Hàn phủ làm thư đồng, cũng quyết tâm có quá nhiều dây dưa với Hàn phủ.

      "Ừ, ca ca rất có lý." Ca ca, quả nhiên là rất thông minh.

      "Muội nha, mới vừa nhìn mọi người, làm sao lại ca ca đúng? Muội muốn vỗ mông ngựa." Mệt mỏi mặt Khâu Minh Thông cuối cùng nở nụ cười, ngắt lỗ mũi Khâu Tiểu Ninh.

      "Ca ca ngươi muốn làm ngựa, Ninh nhi có cách nào ngăn cản rồi!" Ca ca, cuối cùng cũng vui vẻ hơn.

      bao lâu, Khâu Tiểu Ninh liền tới thôn trang theo lời người khác kể ở kiếp trước, tìm được nhà lá nơi thần y ở: "Ca ca, chính là chỗ này." Thần y này, kỳ quái, thần y hẳn là có rất nhiều bạc ! Thế nào lại ở nhà lá đơn sơ vậy?

      Hai người gõ cửa hồi lâu, ngạc nhiên thấy có ai trả lời, nhưng cửa lại khẽ mở. Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh rất là gấp gáp, hai người nhìn nhau cái đẩy cửa ra. Vừa mở cửa liền nhìn thấy lão nhân nằm ngửa ghế, dáng vẻ giống như ngủ. Hai người rón rén đến gần, muốn tìm lão nhân hỏi câu thần y ở đâu.

      Vậy mà bọn họ còn chưa đến gần, liền nghe thấy thanh: "Cảm giác tốt cũng bị các ngươi phá vỡ, nhưng mà các ngươi tới cũng là chậm ta chờ lâu."

      Mới vừa nghe được thanh, còn chưa có phản ứng đây là chuyện gì xảy ra, bóng đen liền vọt đến trước mặt bọn họ. Khâu Minh Thông cả kinh, vội kéo Khâu Tiểu Ninh ra phía sau. Lão nhân vừa nhìn động tác này của Khâu Minh Thông, gật đầu cái : "Tiểu tử đủ thần tốc đó! Bảo vệ nàng dâu phải như thế này." Tiểu tử này, có thể so với tiểu tử ngốc Thành nhi thông minh hơn nhiều, nhớ năm đó tiểu tử ngốc Thành nhi kia bảo hộ Tịch Nhi lúc ấy cái gì cũng chậm nửa nhịp đấy.

      Khâu Tiểu Ninh nghe vậy, mặt lập tức đỏ hồng như máu, có cảm giác tâm của mình bị người đâm thủng. Khâu Minh Thông ngẩn ra, cũng đỏ mặt trả lời: "Lão gia gia, ngài hiểu lầm rồi, Ninh nhi là muội muội của ta, phải phải. . . . . ." Nàng dâu, hai chữ này Khâu Minh Thông cũng dám .

      "Ai , còn ngại xấu hổ!" Tinh thần đùa giỡn của lão đầu nổi lên liền muốn trêu chọc hai tiểu bao tử còn chưa trưởng thành.

      Nếu để cho lão nhân gia tiếp tục náo loạn, nàng về sau cũng dám nhìn mặt ca ca, Khâu Tiểu Ninh vội lên tiếng : "Lão gia gia, xin hỏi ngài có biết thần y ở đây đâu rồi ? Chúng ta tìm có việc gấp, nếu như ngài biết ở đâu làm phiền ngài báo cho chúng ta biết." Oa, thần y này quá kỳ quái, ở nhà lá coi như xong, lại còn ở chung với người khác. Đây chính là như lời mọi người , cổ quái sao?

      Lão đầu biết nội tâm Khâu Tiểu Ninh, đột nhiên có chút vui, dáng vẻ của rất giống người quái gở sao? Hừ hừ. . . . . . Tiểu oa nhi này nàng lại dám nghĩ như vậy, quyết định, cần đem Bách Hoa đan cực khổ luyện ra được tùy tiện cho tiểu oa nhi này. Hai tròng mắt chuyển tới chuyển lui, cười hắc hắc : "Muốn biết à? Cũng được, ngươi ở trước mặt lão nhân gia ta gọi tiểu tử này tiếng phu quân, ta liền cho ngươi biết thần y ở nơi nào." Hừ hừ, nữ oa nhi còn phải là đối thủ của , chớ chi là tiểu oa nhi của nữ oa nhi.

      Vào lúc này, Khâu Tiểu Ninh muốn tìm cái lỗ chui vào, lão đầu này quá đáng ghét, tại sao có thể bắt nàng gọi ca ca là phu quân? Này này. . . . . . Khâu Minh Thông cũng ngây dại, lỗ tai của lão nhân gia kia tốt sao? ràng Ninh nhi là muội muội của ! "Lão gia gia, ngươi hiểu lầm, đây là muội muội của ta." Khâu Minh Thông cho là nghe được, thanh gia tăng gấp đôi lặp lại lời mới rồi lần nữa.

      "Ta nghe thấy, ngươi quỷ rống quỷ kêu gì chứ? Ta cần biết các ngươi có phải huynh muội hay , ta bảo nàng gọi nàng phải gọi, nếu đừng nghĩ cứu cha các ngươi!" xong, mặt lão đầu hả hê giương cao, chờ Khâu Tiểu Ninh gọi phu quân.

      "Làm sao ngươi biết chúng ta tới thỉnh Thần y cứu cha của chúng ta?" Vừa rồi bọn họ gì! Làm sao biết?

      "Ta là thần tiên, nhìn cái là biết rồi, dưới gầm trời này còn có chuyện lão già ta biết đấy. Những thứ này có là gì? Tiểu oa nhi, gọi nhanh lên chút." Hừ hừ, hai đứa trẻ ngu này còn ngượng ngùng sao! hổ là đứa bé và con rể của Thành nhi cùng nữ oa nhi.

      Thấy lão nhân là quyết tâm muốn bọn họ làm như vậy, Khâu Minh Thông suy nghĩ chút liền : "Ninh nhi, ngươi kêu tiếng ! có gì!" Muội muội tại mới năm tuổi cần kiêng kỵ những thứ này, dù sao trừ và lão gia gia cũng có người thứ ba nghe được, đánh mất thanh danh của muội muội.

      Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến sắp nhảy ra ngoài, nàng. . . . . . Nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mặc dù trong lòng nàng rất muốn gọi ca ca như vậy. Cúi đầu, cố gắng lắp bắp gọi: "Phu. . . . . . Quân. . . . . ."

      "Phải nhìn tiểu tử ngốc này , còn có mới vừa rồi ngươi gọi cái gì ta căn bản cũng có nghe được?" Lão già bất mãn nhìn Khâu Tiểu Ninh cái, lên tiếng biểu đạt bất mãn của mình.

      Khâu Minh Thông sờ sờ đầu Khâu Tiểu Ninh, nhàn nhạt lên tiếng : "Ninh nhi, kêu , cha còn chờ chúng ta ở nhà!"

      Giương mắt, khuôn mặt Khâu Minh Thông bình tĩnh, tâm của nàng cũng lập tức yên ổn, hai chữ ở trong lòng len lén kêu rất nhiều lần rốt cuộc ra miệng: "Phu quân. . . . . ." Lão gia gia mặc dù cố ý gây khó khăn, cũng xem như là giúp nàng thực nguyện vọng chôn giấu ở đáy lòng nhiều năm. Vụng trộm, cảm kích nhìn lão nhân cái.

      Khâu Minh Thông vốn tưởng rằng cũng chỉ là theo tâm ý của lão gia gia tùy tiện kêu tiếng liền thôi, ai ngờ thời điểm nghe được hai chữ phu quân trong lòng hồi chua xót, giống như có vật gì rất quan trọng bị làm mất. Nhìn về phía Khâu Tiểu Ninh, thấy nàng cúi đầu, cố gắng đè xuống tâm tư hướng lão nhân lên tiếng : "Lão gia gia, muội muội ta cũng gọi rồi, ngài có phải nên cho ta biết thần y gia gia ở nơi nào?"

      "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!" Lão đầu vừa , vừa vuốt râu vừa ưỡn ngực lên.

      "Ngươi. . . . . . Lão gia gia, ngài xác định chính ngài biết y thuật sao?" Khâu Minh Thông hỏi lời này, vẫn còn có chút hàm súc.

      "Hừ, tin cũng được, vậy ta !" Bị người hoài nghi, lão nhân bày tỏ mình rất mất hứng, là ai a, cư nhiên bị đứa bé ghét bỏ.

      "Lão gia gia, Ninh nhi tin tưởng ngài, xin ngài theo chúng ta cùng tới Hoàng Thành cứu cha ta được ?" Người này có lẽ chính là thần y rồi, nàng và ca ca vào cũng hồi, tại sao có những người khác vào.

      "Ừ, cũng là nha đầu ngươi biết điều, chỉ là tiểu tử này chọc ta tức giận, ta tại muốn ." xong, xoay đầu sang bên kia, để ý tới Khâu Minh Thông.

      "Lão gia gia, là Minh Thông ngu ngốc, van ngài đại nhân đại lượng cùng chúng ta Hoàng Thành cứu cha ta!" Khâu Minh Thông biết mình sai, vội xin lỗi.

      " tại chậm, ngươi gọi nha đầu này tiếng nàng dâu, ta liền cùng các ngươi ." Hắc hắc, dám chất vấn , dù sao cũng phải bắt nó dễ chịu chút. Hơn nữa, đây chính là giúp bọn họ, nếu lấy tốc độ của hai đứa đến lúc nào mới hiểu được tâm ý của đối phương. Nhớ năm đó, Thành nhi cùng Tịch Nhi khi bằng tuổi bọn , cũng thử qua này nọ rồi.

      "Ta...ta. . . . . ." Có thể làm cho Khâu Minh Thông bối rối, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên xuất , chuyện làm việc trước tới nay luôn là người cực kỳ bình tĩnh.

      "Thế nào, mới vừa rồi phải ngươi người ta là tiểu oa nhi sao? Đến chính mình lại được..., có muốn ta đem lời ngươi mới vừa lặp lại lần hay ?" Tiểu tử thúi, đến bản thân mình liền giả chết sao, hôm nay nếu gọi, lão cũng , dù sao tạm thời Khâu Khải Chính cũng có nguy hiểm đến tính mạng.

      "Nàng. . . . . . Nàng dâu. . . . . ." và Ninh nhi đều gọi lẫn nhau, đây cũng giống như việc mình Ninh nhi gọi , vì thế, Khâu Minh Thông thực đau đầu. Dù sao, tuổi của Ninh nhi còn nghĩ là , mà tuổi cũng coi là .
      Last edited by a moderator: 12/7/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :