1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê tử ngốc - Phượng Vân (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:

      Bị ca ca kéo ra ngoài cửa, Khâu Tiểu Ninh thở phào nhõm. ngờ nàng gặp La tiểu Lệ sớm như vậy, nghĩ đến nhị ca đối xử với ả giống đời trước, Khâu Tiểu Ninh cau mày. Nữ nhân này đúng là hồn bất tán. Mặc dù ca ca để ả vào mắt, chưa chắc ả sử dụng thủ đoạn hèn hạ giống như kiếp trước, ca ca bỗng nhiên trở thành vị hôn phu của ả. Chỉ là biết sau này ca ca có cưới nàng hay ?

      Khâu Minh Thông thấy muội muội thở phào cái, lại nghĩ tới thái độ vừa rồi của nàng với La Tiểu Lệ, hỏi: "Nha đầu, muội cùng La Tiểu Lệ làm sao vậy? phải trước kia muội rất thích theo nàng ta à?" Mặc dù cảm thấy La Tiểu Lệ đến gần muội muội là có dụng ý khác, nhưng muội muội thích theo sau ả, khuyên nhiều lần đều vô dụng.

      " phải, chính là muốn làm bạn với nàng ta thôi. Ca ca, huynh về phòng đọc sách , muội muốn giúp nương." Khâu Tiểu Ninh muốn thảo luận với ca ca chuyện của La Tiểu Lệ chút nào.

      " hết cách với muội, muội ngoan ngoãn trở về phòng , ngày mai còn phải nhờ muội dạy mọi người làm bánh bao hấp đấy." Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông cười trở về phòng.

      Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Khâu Tiểu Ninh thức dậy. Đến nhà chính, thấy cha nương và các ca ca đều ở đây vội tới. Khâu Minh Trí vừa nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh hung hăng trợn mắt nhìn nàng cái, trong lòng nghĩ, nếu việc này kiếm được bạc nhất định phải dạy dỗ đứa ngốc này tốt mới được, hại mới sáng sớm liền bị gọi dậy. Chỉ là Khâu Khải Chính và cả nhà đều ở đây, cũng dám gì.

      Khâu Tiểu Ninh nghiêm túc chỉ dạy nhào bột mì, nặn bánh bao hấp. Trong chốc lát làm xong hai lồng, đến lúc chuẩn bị hấp lồng thứ ba, Khâu Tiểu Ninh thoa chút dầu lên vải trắng được đặt ở phía dưới, Viên thị nhìn thấy đau lòng : "Mấy cái bánh bao này nặn xong rồi cho lên hấp là được, còn bôi dầu làm cái gì, phải là quá lãng phí sao?" Dầu này còn quý hơn cả thịt heo ấy.

      "Nương, nếu bôi chút dầu dưới đáy lồng, khi bánh bao chín lấy ra được." Khâu Tiểu Ninh bôi xong, buông hũ dầu trong tay xuống, nghiêm túc giải thích cho Viên thị. Viên thị vừa nghe, cũng biết, chỉ là suy nghĩ chút lại lên tiếng : "Cái này kiếm được tiền hay còn chưa biết, mà dù có thể kiếm được tiền mà ngày nào cũng dùng cái này cũng tốn ít bạc đâu?" bà xong nhìn về phía Khâu Khải Chính.

      Khâu Tiểu Ninh cúi đầu suy nghĩ chút, vị ma ma trước kia dạy nàng như vậy, là làm như thế mùi vị cũng ngon hơn. Nhưng nương cũng phải là có đạo lý, nghĩ đến trước kia Hàn phủ hấp cái gì cũng dùng lồng trúc để hấp, chưa bao giờ bị dính. Nàng nghĩ, định ra chuyện này, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thấy Khâu Minh Thông liếc mắt liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Đúng vậy, lúc này nàng mà nữa e là cha nghĩ nàng bị quỷ ám mất, sao nàng lại quên mất là mình còn chưa tới năm tuổi.

      Bên này Khâu Khải Chính cũng trả lời Viên thị, người nhà nhanh chóng nặn xong bánh bao hấp trước mặt. Khâu Tiểu Ninh nhìn nước trong nồi chút, thấy thích hợp mới đem lồng hấp đặt ở nồi bắt đầu hấp.

      Chờ lúc bánh bao hấp trong nồi chín trời cũng vừa sáng. Khâu Khải Chính đặt cái bàn ở ngoài cửa và xấp giấy dầu từ trước, chờ bánh bao hấp chín mang lên để bàn. Bánh bao hấp vừa mới bưng ra, mùi thơm hấp dẫn được rất nhiều người, nhưng mà có ai dám lên hỏi xem bao nhiêu tiền. Viên thị thấy thầm lo lắng, Khâu Minh Trí hả hê nhìn Khâu Tiểu Ninh cái. Khâu Khải Chính bình tĩnh tự nhiên, có người sao còn sợ bán được đồ?

      Cứ như vậy bế tắc lát, Khâu Minh Thông vỗ vỗ tay Khâu Tiểu Ninh, nhìn xung quanh thấy có tám tiểu hài tử theo cha nương. Suy nghĩ chút, liền buông tay Khâu Tiểu Ninh, đứng trước mặt Khâu Khải Chính cười : "Cha, bên cạnh có tám tiểu hài tử, chúng ta mở ra lồng cho bọn mỗi người cái !" Nhớ lúc trước ăn bánh bao hấp, ăn mấy cái vẫn cảm chưa thấy thỏa mãn, tin phương pháp này vừa ra người bên nhịn được.

      Khâu Khải Chính nghe xong, vui mừng xoa đầu Khâu Minh Thông, tên của con trai ông sai chút nào. chờ Viên thị , Khâu Khải Chính cầm đũa lên, gắp lên đặt trước mặt bé: " tiểu nương, cho cháu nếm thử cái xem ăn có ngon ?"

      Tám đứa trẻ, mỗi đứa cầm trong tay cái, mặc dù miệng nhưng hai ba miệng ăn hết. Lần này, mấy đứa vừa được nếm qua, kéo cha nương của mình phải được ăn mới . Cứ như vậy có vài người nữa đến mua, ăn lần lại muốn ăn nữa. bao lâu, bảy nồi lớn chưng bánh bao hấp đều bán hết. Có người vừa ăn xong lại đứng trước lồng hấp hỏi: "Lão bản, nhà ông còn nữa ? Tôi muốn mua về cho vị kia nhà tôi ăn." Đồ ăn này bọn họ thấy qua ở thực phường lớn rồi, rất quý, cho nên vừa rồi dám hỏi giá, vừa nghe lão bản giá xong mới dám mua.

      Viên thị thu được tiền vui mừng, cười tươi như hoa, : "Vị đại tỷ này, hôm nay bán hết rồi, ngày mai ngươi lại quay lại !" Trong túi nặng trĩu, chắc chắn là kiếm được tiền vốn hôm qua mua bột mì và thịt, khéo khi còn kiếm được lời đấy. Làm ăn, có mấy người trong ngày thứ nhất kiếm được lời.

      Bán xong, người nhà cười ha hả cất lồng hấp và cái bàn vào trong nhà. Khâu Khải Chính đưa ra quyết định, xử lý tốt mọi chuyện trong nhà đến Hàn phủ từ việc.

      Bên cạnh, Vương thị, nương của La Tiểu Lệ ở bên cạnh nhìn hồi lâu, thấy Viên thị kiếm được tiền đỏ mắt, Khâu gia này chơi cái trò gì? Tự nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy? Về nhà phải bảo nữ nhi sang Khâu gia hỏi chút, nhà bà cũng làm, có tiền mọi người cùng nhau kiếm được sao! Nghĩ như vậy, Vương thị ba bước cũng hai bước chính là về nhà.

      Vương thị chạy về nhà với La Tiểu Lệ chuyện vừa rồi nhìn thấy, La Tiểu Lệ sáng mắt lên rồi gật đầu: "Nương, hiểu rồi, con sang Khâu gia hỏi đứa ngốc kia, nàng mà có chuyện gì chắc chắn với con. Người cứ làm việc , lát con trở lại cho người." xong, La Tiểu Lệ đứng dậy về phía Khâu gia.

      Bên này, ăn điểm tâm, Khâu Minh Thông cũng cần phải học đường, Khâu Tiểu Ninh kéo ngồi ở hoa quế đối với hạ để dạy Tam Tự kinh. Đọc xong lần Khâu Minh Thông liền ngừng lại, để cho Khâu Tiểu Ninh ý nghĩa của Tam Tự kinh. Nhìn mặt ca ca bởi vì đọc sách mà tỏa sáng, Khâu Tiểu Ninh ngây ngốc nhìn chằm chằm đến thất thần. . . . . .

      Khâu Minh Thông thấy muội muội ngây ngốc nhìn mình, đoán chắc nàng nghe lời mình vừa mới giảng, cười : "Nha đầu, nghĩ cái gì hả? Nhắc lại lời ca ca vừa giảng." Nha đầu này.

      "Ca ca, tương lai huynh nhất định phải thi đỗ Trạng Nguyên, khiến nhà chúng ta cũng cảnh tượng cảnh tượng." Lời này, Khâu Tiểu Ninh mơ hồ ra giống như kiếp trước. Nàng cũng biết tại sao lại như vậy, chỉ là cảm thấy đó là chuyện ca ca của nàng phải làm. Nhưng mà nếu ca ca làm Trạng Nguyên, nàng có đủ tư cách đứng ở bên cạnh hay ?

      Khâu Minh Thông ngẩn người, xoa đầu Khâu Tiểu Ninh: "Được, chắc chắn ca ca thi cái Trạng Nguyên về cho nhà chúng ta." biết nếu muội muội biết mình phải là nữ nhi của cha nương có đau lòng hay ? Nếu như muội muội đau lòng, khảo trúng Trạng Nguyên nhất định có thể tìm được thân sinh của nàng, như vậy nàng khổ sở. Nghĩ như vậy, Khâu Minh Thông ôn nhu nhìn Khâu Tiểu Ninh, đặt mục tiêu ở trong lòng mình.

      Bị Khâu Minh Thông ánh mắt của thấy phải thiếu chút nữa mất hồn, Khâu Tiểu Ninh vội hồi hồn cười : "Nhưng mà nếu ca ca làm thương nhân khẳng định cũng là tốt, sáng nay lúc bán bánh bao hấp ấy, nếu có ca ca biết đợi đến lúc nào mới bán xong? Ca ca, nếu như huynh làm thương nhân chắc chắn đại gian thương, có thể kiếm rất nhiều bạc, ha ha ha ha . . . . . ."

      "Nha đầu, lại dám ca ca như vậy, được, phải mang muội đến chịu phạt trước mặt cha, muội đứng lại đó cho huynh. . . . . ." Bỗng nổi hứng muốn chơi đùa, đuổi theo sau Khâu Tiểu Ninh.

      Tháng tám đúng mùa hoa quế nở, cây hoa quế , tiếng tiếng cười. Trong hoàng cung, tiểu bánh bao tên là Hiên Viên Minh Nhật bỗng cảm thấy vui vẻ. Ngẩng đầu, xoa tim đập, Hiên Viên Minh Nhật bỗng muốn gặp người muội muội chưa từng gặp mặt này, vui vẻ vừa rồi là muội muội mang cho sao?

      La Tiểu Lệ chạy đến Khâu gia, thấy Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông chạy tới chạy lui dưới gốc cây quế. mặt xuất vẻ ghen ghét, rất nhanh liền che giấu, cười tới trước mặt hai người : "Minh Thông ca ca, tiểu Ninh, hai người làm cái gì mà vui vẻ như vậy?"

      "Sao ngươi lại tới đây?" Khâu Tiểu Ninh dừng lại, vui nhìn La Tiểu Lệ. Nàng hôm qua rang tỏ ra nàng thích, tại sao nữ nhân này lại tới nữa? Trước kia nếu như mình và ả giận dỗi, phải nàng đều phải dụ dỗ ả ta trước hay sao? Nàng sớm nên nghe lời Tước Nhi , nên tin rằng ả là người tốt.

      "Nha đầu, người khác có lễ phép muội cũng có hay sao." Gật đầu với La Tiểu Lệ cái, Khâu Minh Thông tiếp: "Trước giờ phải ngươi thường xin phép sang nhà ta tìm nhị đệ của ta à, nhưng mà nhị đệ ra ngoài rồi, ngươi sang nhà sát vách mà tìm ." Khâu Minh Thông biết La Tiểu Lệ tới để làm gì. Buổi sáng, lúc Vương đại thẩm lén lén lút lút nhìn nhà biết, chắc chắn bà ấy bảo La Tiểu Lệ sang bên này hỏi dò. Nhưng mà La gia cách nhà bọn họ quá gần, nếu như cũng làm bánh bao hấp việc buôn bán của nhà bọn họ tốt.

      La Tiểu Lệ há hốc mồm, còn chưa ra ý định của mình bị Khâu Minh Thông chặn lại. Bên cạnh, Khâu Tiểu Ninh vừa nghe ca ca như vậy, vội vàng gật đầu : "Đúng vậy, ngươi nên đến nhà La Tam ở sát vách tìm nhị ca của ta. Ca ca, chúng ta vào phòng của huynh , huynh dạy Ninh nhi viết Tam Tự kinh. Tiểu Lệ tỷ tỷ, tỷ cũng đừng đứng ở nơi này, nhanh tìm nhị ca !" xong, kéo Khâu Minh Thông vào trong phòng .

      La Tiểu Lệ đứng tại chỗ dậm chân, ả muốn tìm cái tên Khâu Minh Trí kia từ khi nào hả? Nhưng mà thể hỏi Khâu Tiểu Ninh, hỏi Khâu Minh Trí cũng giống nhau. Nghĩ như vậy, ả nghiêm mặt sang nhà sát vách. Hoàn toàn phát , từ lúc đầu đến bây giờ, ả bị Khâu Minh Thông nắm mũi dắt .

      Khâu Tiểu Ninh vừa vào trong phòng Khâu Minh Thông , liền che miệng nở nụ cười: "Ca ca, huynh thông minh! Vậy mà La Tiểu Lệ phát ra có gì đúng!" Ca ca là quá thông minh, bất tri bất giác dắt mũi La Tiểu Lệ.

      "Muội muội, muội phải nhớ kỹ, với người mà mình thích, cần gióng trống khua chiêng thể thích nàng, như vậy dễ đắc tội người khác, hơn nữa còn mang tới phiền toái cần thiết. Biện pháp tốt nhất chính là đổi sắc, vài chi tiết cũng có làm cho nàng đến gần được muội, nhưng tìm ra chút sai lầm nào của muội. Sau này, được thất lễ với La Tiểu Lệ giống như ngày hôm nay, nếu , người ngoài nhìn thấy là muội lễ phép." Khâu Minh Thông xong, cúi người véo khuôn mặt béo ụt ịt của Khâu Tiểu Ninh. nhìn La Tiểu Lệ khó chịu lâu rồi, vẫn nhớ chuyện ả xấu muội muội của là đứa ngốc.

      Khâu Tiểu Ninh gật đầu cái, ghi nhớ lời của ca ca.
      thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      Khâu Khải Chính mất hai ngày mới đặt mua được đồ vật cần thiết, may mà tiền viện Khâu gia khá lớn, nếu thể đặt nhiều đồ như vậy. Nhìn trong viện đầy bàn ghế, Khâu Khải Chính thở phào nhõm. Đặt mua những thứ này vẫn còn dư ít bạc, trong nhà có chuyện gì cũng phải lo lắng. Ông suy nghĩ chút, liền chuẩn bị tìm thời gian vào Hàn phủ từ chức quản .

      "Lão gia, bắt đầu từ ngày mai chúng ta có nên làm thêm bánh bao hấp nữa hay ?" Mới ba ngày, bọn họ liền kiếm gần bảy, tám lượng bạc, đây là việc rất ít người làm được. Mỗi ngày sau khi bán xong bánh bao, thấy còn nhiều người đứng chờ, Viên thị cảm thấy rất tiếc. Nếu bọn họ làm nhiều hơn kiếm thêm bao nhiêu bạc nữa đây.

      " vội, cứ để bọn nghỉ ngơi ngày trước. Bà chợ mua ít vải, nhờ Hoa đại thẩm ở cách vách làm cho bọn mấy bộ quần áo? Đừng thiếu của Ninh nhi , đừng quên đều nhờ công của nó." Khâu Khải Chính nhàn nhạt lên tiếng .

      Viên thị gật đầu, mặc dù tình nguyện, nhưng chuyện Khâu Khải Chính dám trái lời. Nghĩ đến chuyện của Khâu Minh Duệ, Viên thị mở miệng : "Lão gia, nhìn tình huống của cửa hàng bánh bao này, về sau chắc chắn rất nhiều việc, có nên cho Duệ nhi tập võ nữa ?" Nhiều người làm thêm nhiều hơn chút, hơn nữa luyện võ thể thi Trạng Nguyên, tương lai làm gì có tiền đồ. *************** bằng làm thêm ít lồng bánh bao, để dành tiền cho lấy thê tử.

      " được, đứa thích cứ để cho nó học." Khâu Khải Chính nghe Viên thị , giọng trả lời nghiêm trọng hơn chút, ông an bài cho mấy đứa . Hơn nữa Đương Kim Thiên Tử là hiền quân, trọng cả văn lẫn võ, chỉ cần tương lai Duệ nhi có bản lãnh chắc chắn có tiền đồ. Những cái này, chắc chắn Viên thị hiểu được.

      Viên thị cúi đầu lời nào, trong lòng có chút vui, bà tin cả ngày múa đao múa thương làm nên trò trống gì. Khâu Khải Chính bất đắc dĩ nhìn vị thê tử có tầm nhìn này cái, : " có người làm việc, tôi tìm thời gian đến Hàn phủ từ chức." xong, liền xoay người rời . Viên thị vội vàng kéo ông lại, lên tiếng : " được, dù sao mỗi tháng cũng có thêm mười lượng bạc, ông đừng từ chức, tôi mệt mỏi chút cũng được, được được. . . . . ." Chuyện này bà suy nghĩ mấy ngày nay, cảm thấy trượng phu rời Hàn gia tốt.

      "Nương, chúng ta nghe cha." Khâu Minh Thông vào, tay kéo Viên thị, ngăn cản bà tiếp.

      "Ta. . . . . ."

      Viên thị còn chuẩn bị gì, Khâu Minh Thông vội với Khâu Khải Chính: "Cha, hôm đấy cho con với người đến Hàn phủ! Hôm trước con mượn Luận Ngữ của Hàn thiếu gia vẫn chưa trả cho ." Vốn là chỉ cần nhờ cha mang trả cho là được rồi, nhưng nếu cùng với cha, Hàn lão phu nhân chắc làm cha mất mặt.

      "Được, đến lúc đó cha gọi con cùng ." Xoa đầu Khâu Minh Thông, cuối cùng tâm tình Khâu Khải Chính cũng tốt hơn chút.

      Khâu Tiểu Ninh ở trong phòng, làm xong mọi việc, đứng ở bên cửa sổ chìa tay. Tước Nhi ở cây trong hậu viện vội bay đến bên cửa sổ của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Tiểu Ninh cười vuốt đầu của nó: "Tước Nhi, sang thu rồi sao ngươi bay đến Giang Nam tránh rét? sợ lạnh à?"

      "Chít chít. . . . . ."

      "À, vậy hả. Đúng rồi, Tước Nhi, ngươi có thể giúp ta tìm cha nương ruột hay ? Ngươi có rất nhiều đồng loại đúng ?" Nhìn tiểu Tước, ánh mắt Khâu Tiểu Ninh sáng lên, nghĩ tới chủ ý.

      "Chít chít. . . . . ." Ma Tước cúi đầu khẽ kêu, dám nhìn Khâu Tiểu Ninh.

      Mà Khâu Tiểu Ninh nghe xong tiếng kêu của Ma Tước, khuôn mặt nhắn lên vẻ thất vọng. Hít hơi bình tĩnh lại, ngược lại an ủi Ma Tước : " sao đâu Tước Nhi, đây phải là lỗi của ngươi, có lẽ là chưa phải lúc ta được gặp thân sinh phụ mẫu, chỉ cần bọn họ còn sống là ta thấy vui rồi." Mặc dù như vậy, trong lòng Khâu Tiểu Ninh vẫn hơi khổ sở, nàng chỉ hi vọng nàng có nương, người mà đối xử với nàng giống như bây giờ nương đối xử với các ca ca vậy.

      Ma Tước thấy nàng khổ sở, bay ra ngoài lúc lâu rồi bay trở lại, cắp trong miệng bông hoa cúc màu hồng . Hôn mổ tay Khâu Tiểu Ninh, để cho nàng duỗi tay, thả hồng cúc vào trong tay Khâu Tiểu Ninh.

      Khâu Tiểu Ninh cầm hoa để trước mũi ngửi chút, rất thơm, còn thơm hơn những bông hoa nàng từng thấy rất nhiều. Người bình thường thể thấy cái này: "Tước Nhi, ngươi nên lấy cái này? Ta được vào trang viện của nhà giàu sao? Cẩn thận bọn họ nướng ngươi lấy thịt ăn, lần sau cho biết ?" Kiếp trước trừ ca ca và tam ca, nàng cũng có bằng hữu. Mặc dù Tước Nhi phải người, ở trong lòng nàng Tước Nhi chính là bằng hữu. Nhưng kiếp trước Tước Nhi thường bay vào Hàn phủ, bị thiếu phu nhân sai người bắn chết, nàng nhớ lúc ấy nét mặt thiếu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng châm chọc rằng chim xấu như vậy làm dơ bẩn ánh mắt của nàng ấy. Cho nên, kiếp này Khâu Tiểu Ninh dặn Ma Tước cần bay vào mấy gia đình giàu có.

      "Chít chít . . . . . ." Vừa gọi vừa nghiêng đầu nhìn Khâu Tiểu Ninh.

      Vừa nghe nó , Khâu Tiểu Ninh chút nữa nhảy dựng lên: "Ngươi cái gì? Đây là Thành vương phi trồng? Sao ngươi lại trộm đồ của Thành vương phi? Nhanh mang trả lại, người khác phát làm sao bây giờ?" Thành vương phi và Thành vương là người dân chúng Hoàng Thành sùng bái nhất, sao nàng có thể cầm đồ của bà ấy. Hơn nữa, dù chỉ là bông hoa, nếu Thành vương phi vứt rồi thị vệ trong cung có còn tới bắt Tước Nhi nữa hay ?

      "Líu ríu. . . . . ." Kêu lên vài tiếng , Ma Tước quả quyết bay .

      Nhìn Tước Nhi bay , Khâu Tiểu Ninh bất đắc dĩ nhìn bông hoa khoe sắc trong tay. Suy nghĩ chút, thận trọng cất hoa vào trong cỏ khô ở dưới gầm giường, làm như vậy có thể lưu giữ bông hoa này mãi mãi. *************** Có lẽ là hoa quá đẹp, hoặc là bởi vì do Tước Nhi thiên tân vạn khổ mang về, Khâu Tiểu Ninh muốn giữ lại, vứt nó .

      Sau khi nghỉ ngơi ngày, Khâu gia tiếp tục bận rộn. Bởi vì mấy ngày trước ở bên ngoài nghe Khâu gia muốn mở cửa hàng, sáng sớm mở cửa, bên ngoài có rất nhiều người đứng chờ. Trong chốc lát liền bán hết mấy lồng lớn bánh bao hấp. Có người thấy có cháo còn ngồi xuống, năm cái bàn đặt đất trống phía trước viện đều kín người ngồi. Còn chưa hết buổi sáng, bánh bao, bột mì đều dùng hết, nồi cháo lớn cũng bán hết.

      Nhìn lồng hấp trống và cái bàn bày đầy bát đũa, người Khâu gia vừa mệt vừa vui. Lúc này bụng Khâu Minh Trí vang lên, mọi người mới nhớ tới bán hết đồ ăn rồi bọn họ ăn cái gì? Khâu Minh Thông cười meo meo bưng mâm lớn ra, bên đầy mâm bánh bao hấp. Đặt bánh bao lên cái bàn, cười : "Đây là muội muội vừa mới làm, muội ấy biết chắc chắn chúng ta cũng đói bụng nên chuẩn bị ít đâu, mọi người nhanh ngồi xuống ăn ! Đúng rồi, Tam đệ, trong nhà muội muội còn giữ lại chút cháo, vào lấy ra ."

      Khâu Minh Duệ gật đầu cái, mấy bước quay lại, thản nhiên : "Về sau có ai dám muội muội là kẻ ngốc, đệ đánh ." xong, còn đặc biệt nhìn Khâu Minh Trí cái. Chỉ là, lúc này Khâu Minh Trí nhìn chằm chằm bánh bao hấp bàn, thèm nhìn Khâu Minh Duệ.

      Ăn xong bánh bao, cà nhà nghỉ ngơi lúc, mọi người mới đứng dậy thu dọn đồ đạc. Trở lại nhà chính, đem tất cả tiền đồng nhận được đều để ở bàn, sau khi đếm xong, mọi người đều sợ ngây người. Trừ số tiền mua bột mì, thịt heo và những thứ khác, có chừng vài lượng bạc, nhiều hơn tiền lương tháng của Khâu Khải Chính. Mà mới chỉ bán lúc sáng sớm, nếu như bán cả ngày phải kiếm được càng nhiều sao?

      So với vui mừng của mọi người, Khâu Minh Thông vẫn lý trí hơn, cái này mới ra mọi người mới mẻ là tự nhiên. Nhưng đến khi hết mới mẻ, ngày có nhiều khách như vậy, nếu bọn họ muốn buôn bán cần phải nghĩ thêm vài thứ khác. Nhưng mà lúc này cần vội, ít nhất phải hai, ba tháng nữa nghĩ tiếp cũng được. Bây giờ phải nhanh chóng với cha đến Hàn phủ từ chức, tránh cho sau này gặp chuyện.

      ràng là Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông nghĩ khá nhanh chóng, bảo Viên thị cất tiền xong tiện thể : "Bà ở lại trông nhà, tôi và Thông nhi đến Hàn phủ chuyến." Ông phải sớm từ chức công việc ở Hàn gia, nếu để mấy kẻ nhiều chuyện huyên thuyên về chuyện ông buôn bán trước mặt lão phu nhân tốt.

      Viên thị gật đầu cái, lên tiếng, nhìn tình cảnh ngày hôm nay nếu có ít người giúp làm gì được. Tất nhiên Khâu Tiểu Ninh biết ca ca và cha muốn làm gì, ngoan ngoãn ngồi bên, chỉ : "Cha và ca ca về sớm chút."

      "Biết rồi, nha đầu." Khâu Minh Thông cười xoa đầu muội muội, lúc này mới theo Khâu Khải Chính ra khỏi cửa.

      Hàn phủ.

      Khâu Khải Chính tìm Tổng Quản muốn từ chức, Tổng Quản ngẩn ra: "Ông cái gì, ông phải ? Sao, chưa gì tìm được ông chủ mới rồi hả? Tôi ông làm người như vậy có phải hay hơi quá đáng chút? Ông. . . . . ." ra Tổng Quản muốn cho Khâu Khải Chính . Khâu Khải Chính mà , về sau quyển sổ sách khó giải quyết biết giao cho ai làm bây giờ? Bận rộn làm xong lão biết chia công việc cho ai? Mấy vị quản trong phủ này, trừ Khâu Khải Chính dễ giải quyết , những người còn lại lão dám đắc tội. Hơn nữa, Khâu Khải Chính đắc tội lão phu nhân, nếu lão phu nhân lên tiếng sao lão dám thả người.

      Khâu Khải Chính nhẫn nại nghe Tổng Quản . Qua nửa canh giờ thấy lão có ý định dừng lại hơi bực mình, mọi khi phải lão hận ông đến mức chỉ mong ông khuất mắt lão sao? Ngược lại, sao bây giờ lão lại để cho ông rồi? Thoáng cười lạnh, chuẩn bị , Khâu Minh Thông trước ông bước chậm rãi lạnh nhạt : "Tổng Quản , làm phiền ông dẫn chúng ta đến gặp lão phu nhân, chúng ta phải cám ơn mấy năm nay ngài ấy chăm sóc Khâu gia." Khâu Minh Thông cũng hiểu là việc cha muốn rời Hàn phủ phải để Hàn lão phu nhân tự mình nhả ra, vị Tổng Quản này cũng làm được gì.

      "Hả . . . . . . à . . . . . . được . . . . . ." Tổng Quản mơ mơ màng màng gật đầu cái, gật xong mới lấy lại tinh thần. Lão vừa mới làm gì? Tự nhiên nghe lời tên mao đầu tiểu tử, định lên tiếng, Khâu Minh Thông đứng lên, tao nhã lễ phép : "Tổng Quản , mời ngài. . . . . ."

      ràng là giọng tao nhã lễ độ, Tổng Quản lại nghe thấy có cả hàn ý. *************** Lắc đầu cái, nhất định là lão nghe nhầm, đối phương chỉ là đứa bé chín tuổi, lúc chuyện làm gì có ý lạnh, sao nó có thể giống với chủ tử trong phủ?

      Nghĩ vậy, Tổng Quản hung hăng trợn mắt nhìn Khâu Minh Thông cái, lúc này mới tâm cam tình nguyện đằng trước hai người.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11:

      Editor: Trang Ngọc

      "Lão phu nhân, Tổng Quản đưa Khâu quản tới rằng có chuyện muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp ? Nếu ngài muốn gặp, nô tỳ đuổi bọn họ." Xảo ma ma nghe nha hoàn giọng bẩm báo xong, liền hỏi thầm bên tai Hàn lão phu nhân. Khâu quản này tám phần là chịu nổi, muốn tìm lão phu nhân nhận sai! Chỉ là tính tình của lão phu nhân, nhận sai cũng chẳng có tác dụng gì.

      Hàn lão phu nhân mở mắt, liếc mắt nhìn Xảo ma ma, lát sau nhàn nhạt : "Bảo Tổng Quản làm việc của , để Khâu quản chờ ! Thái Hương, đỡ ta nghỉ lát." Buông trà trong tay, ánh mắt Hàn lão phu nhân hơi lóe. Xảo ma ma đáp tiếng, liền truyền đạt ý tứ của bà. Cười lạnh trong lòng tiếng, bà thích cách làm của Hàn lão phu nhân. Ngoài miệng so đo với người làm, nhưng cuối cùng vẫn lén lút như có như truyền đạt ý tứ, để người khác gây khó dễ người mà bà ta thích.

      Xảo ma ma đẩy cửa ra, nhìn mấy người cái rồi : "Tổng Quản , ông có chuyện làm ! Bây giờ Lão phu nhân ngủ trưa, làm phiền Khâu quản chờ lát." xong, đồng tình nhìn cha con Khâu gia, chắc chắn lão phu nhân ngủ đến xế chiều. Thu hồi đồng tình, bước vào phòng đóng cửa lại.

      Mặc dù sớm chuẩn bị, trong lòng Khâu Khải Chính vẫn có chút khó chịu. Bản thân ông cảm thấy ông chăm chỉ làm việc ở Khâu gia hai mươi mấy năm, sổ sách qua tay ông đều rành mạch ràng. Đối với Hàn gia mặc dù tính là tử trung, nhưng tuyệt đối là trung thành như , nhưng bây giờ người chủ tử ông hầu hạ hai mươi mấy năm lại đối xử như vậy, làm ông khỏi có chút đau lòng.

      Khâu Minh Thông nắm tay, nhìn nét bối rối trong mắt phụ thân, càng quyết tâm muốn thi Trạng nguyên. ngày nào đó, muốn cho những người xem thường bọn họ nhìn chút, dù xuất thân thấp hèn cũng phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện xem thường. Đứng khoảng canh giờ, trong phòng vẫn có chút động tĩnh, Khâu Khải Chính nhìn sắc trời : "Thông nhi, đứng như vậy được lúc rồi, thôi con về trước ! Chốc nữa cha về sau."

      "Cha, sao đâu, con trả sách cho thiếu gia trước, rất nhanh quay lại, chúng ta cùng nhau về nhà." Khâu Minh Thông lắc đầu, sao có thể về nhà mình, phải về cùng với cha.

      "Cũng được, vậy con !" Xưa nay biết tính của con trai, Khâu Khải Chính cũng nhiều.

      Khâu Minh Thông cầm sách, xuyên qua vườn Hàn gia. ngờ lúc sắp ra khỏi vườn hoa, thấy tiểu nương khoảng 13, 14 tuổi cưỡi lưng nha hoàn chỉ lớn hơn nàng chút, Die~n-da`n-Le_quY-d0n trong miệng còn : "Sao ngươi chậm như vậy? Rùa đen bò còn nhanh hơn ngươi, ngươi mà nhanh chút buổi tối ta bảo Linh Hương cho ngươi ăn cơm, nhanh lên chút, nhanh lên chút. . . . . ." xong, liền vỗ lên đầu tiểu nha hoàn.

      Mấy nha hoàn hơi lớn chút đứng bên cạnh Khâu Minh Thông thảo luận: " ngờ Khanh tiểu thư còn tuổi mà có thể dày vò người khác như vậy, nha hoàn kia lớn hơn nàng bao nhiêu đâu! Nhìn nỡ."

      "Hừ, đành lòng, đành lòng ngươi dám lên gì sao? May chúng ta hơi lớn chút, phải làm nha hoàn cận thân của Khanh tiểu thư, nếu . . . . . ." Cũng khá hơn tiểu nha hoàn kia . . . . . .

      "Ai, các ngươi chút, ta nghe nhóm cận thân nha hoàn này của tiểu thư tương lai phải theo Khanh tiểu thư vào cung. . . . . ."

      "Hoàng cung, tính tình của tiểu thư mà cứ tiếp tục như vậy, sao hoàng thượng có thể. . . . . ."

      "Suỵt, ngươi muốn chết à . . . . . ."

      Khâu Minh Thông thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt xoay người rời , may mà cha đồng ý đưa muội
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len nha ban

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12:

      Editor : Trang Ngọc

      Hai cha con về đến nhà, Viên thị và Khâu Tiểu Ninh chờ ở ngoài cửa, vừa thấy hai người về, Viên thị vội tới hỏi: "Lão gia, như thế nào? Các chủ tử có gây khó dễ cho ông ?" Viên thị làm nha hoàn ở Hàn phủ cũng khá lâu, cái suy nghĩ Hàn gia là chủ tử này khắc sâu trong đầu bà, vì thế cho nên ngày trước lão phu nhân nghĩ cũng chưa nghĩ liền gả bà cho Khâu Khải Chính.

      ", đừng gọi chủ tử chủ tử nữa, sau này chúng ta phải người làm của Hàn gia nữa rồi." Cuối cùng Khâu Khải Chính hiểu cả nhà Hàn gia, ai nấy đều ích kỉ. Cũng thể như vậy, đoán chừng ở trong mắt bọn họ tất cả người làm đều giống nhau.

      Viên thị cúi đầu, cũng gì nữa.

      Sau khi Khâu Khải Chính làm ở Hàn gia, cả nhà bắt đầu chăm chỉ bán bánh bao hấp, nửa tháng kiếm hơn 100 lượng bạc, khiến Viên thị mừng phát điên. Nhưng đúng lúc này, sát vách lại khai trương cửa hàng bánh bao hấp, người mở tiệm ai khác ngoài gia đình La Tiểu Lệ. Biết tin này, Viên thị tức giận vội gọi mấy hài tử vào, chất vấn: ", là ai cho Tiểu Đề Tử bên La gia phương pháp làm bánh bao hấp của nhà chúng ta? biết đây là miếng cơm của nhà chúng ta? Còn dám kể cho người khác biết, các con muốn chết đói hả! Khâu Tiểu Ninh, có phải là ngươi cho Tiểu Đề Tử kia biết hay ?" Người đầu tiên Viên thị nghĩ tới chính là Khâu Tiểu Ninh chỉ vì nàng phải là thân sinh của bà.

      Vốn là Khâu Tiểu Ninh cúi đầu lên tiếng, nhưng vừa nghe lời này của Viên thị, trong lòng nén được lên tiếng khóc, tại sao mỗi khi có chuyện nương luôn chất vấn nàng đầu tiên? Làm bánh bao là do nàng nghĩ ra mà, dù phải thân sinh nữ nhi của nương, nương cũng nên coi thường nàng như vậy! định lên tiếng, Khâu Minh Thông lên tiếng trước nàng : "Nương, người đừng có gặp chuyện gì cũng đổ lên đầu Ninh nhi, dù muội muội phải nương . . . . . ." tới đây, Khâu Minh Thông đột nhiên ngừng lại, nếu muội muội biết mình phải là con ruột của cha nương thương tâm đến mức nào đây, bây giờ nàng nên biết chuyện này. hơi nhíu mày tiếp tục : "Cái này nương hỏi nhị đệ !" xong hành lễ với Viên thị rồi kéo Khâu Tiểu Ninh rời khỏi nhà chính. biết là chịu nổi nên chống đối nương, chắc chắn nếu Phu Tử biết bất hiếu. Nhưng quả có phần hiểu nổi hành động của nương, chẳng lẽ bà thể coi Ninh nhi như con ruột sao?

      Kéo Khâu Tiểu Ninh chạy tới cái bàn đá bên cạnh hậu viện, Khâu Minh Thông mới ngừng lại hỏi: "Nha đầu, muội có sao !" Nhìn mắt muội muội hơi đỏ, Khâu Minh Thông còn đau lòng hơn nàng, nhưng biết nên an ủi như thế nào.

      Đáng lẽ Khâu Tiểu Ninh muốn khóc , nhưng bị Khâu Minh Thông hỏi như vậy, chợt ôm lấy hông Khâu Minh Thông bật khóc như tiểu hài tử. Nàng rất mong nương luôn thương nàng, dù xảy ra chuyện gì cũng hoài nghi nàng, nhưng . . . . . . có lẽ cả đời này nàng có cơ hội ấy. thế giới này, có phải là nàng chỉ có ca ca hay ? Có phải chỉ có mới tin tưởng nàng, tốt với nàng vô điều kiện . . . . . .

      Chưa thấy muội muội khóc đau lòng như vậy bao giờ, Khâu Minh Thông bị dọa sợ, vụng về vỗ lưng Khâu Tiểu Ninh, miệng ngừng giống như dỗ nàng ngủ: "Muội muội, khóc. . . . . . khóc. . . . . ." khẳng định muội muội rất buồn, nương bà ấy. . . . . . đem việc tìm thấy muội muội đổ lên đầu Ninh nhi.

      "Ca ca, được bỏ Ninh nhi, vĩnh viễn được. . . . . ." Nếu như thế giới này có điều gì làm nàng sợ nhất, chắc chắn đó là mất ca ca, được gặp . Hoặc giống như kiếp trước, có thể gặp nhưng thể tiếp tục tùy ý đến gần dù chỉ chút.

      " , . . . . . . Ca ca mãi mãi ở bên cạnh muội, đừng khóc đừng khóc. . . . . . Nữ nhi khóc nhiều rất xấu. . . . . ." Khâu Minh Thông luống cuống, gương mặt ửng đỏ, giọng điệu nhu hòa trấn an người trong ngực. Bỗng nhiên nghĩ tới, tương lai muội muội cũng phải lập gia đình, sao có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng? Nghĩ đến việc muội muội cẩn thận che chở tương lai phải gả cho người khác, Khâu Minh Thông cảm thấy tâm như bị người hung hăng nắm lấy, rất đau.

      Mà trong nhà, Viên thị hung hăng nhéo tai Khâu Minh Trí, hỏi : ", đại ca con như vậy là sao? Con cho Tiểu Đề Tử kia đúng ? Con muốn chết hả, sao con ngu xuẩn như vậy? Cái này có thể tùy tiện sao? Con có biết hôm nay nhà chúng ta thu ít bao nhiêu bạc hay ?" Viên thị gầm lên giận dữ, cố ý quên chuyện bà mắng oan Khâu Tiểu Ninh.

      Khâu Minh Trí dùng tay che tai, vừa kêu thảm cầu xin tha thứ: "Nương, nhi tử biết sai rồi. . . . . . Cái này nên trách con, người cũng cho chúng con là được cho người ngoài biết. . . . . ." Với cả La Tiểu Lệ là con dâu tương lai của người, người cũng phải giúp chút chứ. Dĩ nhiên bây giờ Khâu Minh Trí dám mấy lời này.

      Lời của Khâu Minh Trí khiến Viên thị càng dùng sức nhéo lỗ tai của . Khâu Minh Duệ lạnh lùng nhìn Khâu Minh Trí, bình tĩnh xoay người ra khỏi nhà chính, nhị ca này đúng là thiếu dạy dỗ.

      Buổi tối, lúc ăn cơm, Viên thị coi như chưa xảy ra chuyện gì. Ngược lại Khâu Khải Chính thấy mắt Khâu Tiểu Ninh đỏ, hỏi: "Ninh nhi, con làm sao vậy? Sao mắt con đỏ thế kia?" Chẳng lẽ ban ngày lúc ông mua bột mì, ở nhà Viên thị lại mắng Ninh nhi?

      " có, có, vừa hạt cát vào mắt, cha, cha nhanh ăn cơm !" Khâu Tiểu Ninh cười cười, cố gắng làm cho giọng mình nghe bình tĩnh chút. Nghe vậy, Khâu Khải Chính gật đầu.

      Cơm nước xong, Viên thị liền hỏi: "Lão gia, La gia này cũng mở của hàng bán bánh bao hấp, hôm nay việc buôn bán của chúng ta thiếu mất nửa, ông bảo cứ tiếp tục như vậy phải làm thế nào? Đại gia đình nhà ta còn phải ăn cơm đây." Viên thị người này, chuyện cũng giải quyết tốt nữa là chuyện này, dù suy nghĩ nát óc bà cũng nghĩ ra phương pháp xử lí.

      Trước mặt hài tử, Khâu Khải Chính muốn nhiều lời, nhưng Viên thị hỏi ông cũng thể . Suy nghĩ chút mới lên tiếng: " sao, ngày mai có hơn phân nửa người tự quay lại." nhờ tiểu hài tử tới La gia mua lồng bánh bao hấp ăn thử, căn bản là ngon bằng nửa của nhà bon họ. Hôm nay có ít khách sang nhà bên kia chủ yếu vì bọn họ bán ít hơn nhà mình văn, thiếu văn nhưng mùi vị ngon bằng chắc cũng có rất nhiều người tiếc thêm văn .

      " thể nào! Sao lại thế được?" Viên thị tin khách tự mình quay lại, ra bà tính nhà bọn họ cũng bán bớt văn. Nhưng bà nhìn dáng vẻ phu quân, nhất định là để cho bà nhiều lời.

      Lúc này Khâu Khải Chính suy nghĩ tới chuyện khác, khẳng định sau này chuyện như La gia còn tiếp tục xảy ra, tiếp tục như vậy cũng phải là cách hay, bọn họ phải nghĩ chút chiêu khác mới được. Ông làm quản nhiều năm nhưng ở phương diện này lại biết gì, bây giờ bảo ông nghĩ ông cũng nghĩ ra cách gì hay.

      Bên này, La gia đếm tiền đến mỏi tay, La lão cha cười thô bỉ, tán thưởng nhìn Vương thị cái: "Thê tử, bà đúng là thông minh, bảo tiểu Lệ sang Khâu gia mấy vòng mà nhà chúng ta lại kiếm được nhiều bạc như vậy." Phải La lão cha vẻ ngoài đáng khinh, dáng vẻ Vương thị cũng bình thường, có thể sinh ra nữ nhi La Tiểu Lệ vừa xinh đẹp lại có tâm kế như vậy đúng là kỳ tích.

      "Cái này tính là gì??, ngày mai chúng ta kiếm nhiều hơn, chưa tới tháng chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều bạc cho Tiểu Bảo." Mắt Vương thị sáng lên đếm bạc, chớp cũng thèm chớp cái.

      Dĩ nhiên, bà ngẩng đầu lên nên cũng thấy ánh mắt oán trách của La Tiểu Lệ. Ả hiểu, ràng cách này là ả lấy được từ trong tay Khâu Minh Trí, vì như vậy ả còn cho đồ quỷ chán ghét kia cầm tay mấy lần! Sao bây giờ buôn bán lời, nương nghĩ cho ả lại muốn tiết kiệm tiền cho tên ca ca hay rước lấy vạ kia? Bây giờ ả cũng tám tuổi rồi, chưa tới mấy năm nữa nghị hôn, phải giữ cho ả chút của hồi môn chứ! Đến lúc đó ả gả cho người thông minh nhất phố này, ả thể đánh mất thể diện. được, ả phải nghĩ cách khiến cho cha nương tích trữ của hồi môn cho ả mới được. Nghĩ vậy, cúi đầu thầm cân nhắc.

      Hoàng cung, Hiên Viên Hạo Thành cầm tập thơ nghiêm túc đọc, thanh trong trẻo dễ nghe mười năm như . Tô Mộ Tịch bưng điểm tâm vào đình nghỉ mát, gọi: "Hạo Thành, nghỉ ngơi chút !" Mấy ngày nay Hạo Thành bị làm sao vậy? Ngày trước chưa thấy chàng chăm chỉ như vậy bao giờ.

      "Tịch nhi, nàng xử lý xong cung vụ rồi hả ?" Nhìn thấy Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Hạo Thành nhào tới như ong thấy mật. Hoa Ngữ là phụ nữ có chồng che miệng ra khỏi đình, Thành hoàng tử vẫn giống như hồi bé, vừa thấy tiểu thư mặt mày hớn hở, chỉ là hiếm thấy ngài ấy lớn như vậy vẫn bán tay hảo manh.

      "Ừ, sao gần đây chăm chỉ đọc sách như vậy?" Kéo tay Hiên Viên Hạo Thành, để cho chàng ngồi bên cạnh mình.

      Xấu hổ cúi đầu, nửa ngày sau mới buồn bã : "Nhật Nhi , nó có thể đọc quốc sách rồi, vậy mà ta làm phụ thân lại thua nhi tử." Hơn nữa, tiểu tử kia quá phách lối, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tịch nhi cần nữa.

      Dở khóc dở cười nhéo khuôn mặt tức giận của Hiên Viên Hạo Thành, ra chàng trúng kế của Nhật nhi rồi, nhưng mà như vậy cũng tốt, cho chàng tìm cho mình chút chuyện để làm. Đứa Nhật Nhi này thông minh quá rồi, mới có bốn tuổi rưỡi học được mấy thứ mà nhiều thiếu niên mười mấy tuổi cũng biết. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Tô Mộ Tịch nhịn được nghĩ tới, có phải nữ nhi của nàng cũng thông minh giống Nhật Nhi hay , bởi vì chúng nó là long phượng thai.

      Vừa nhìn vẻ mặt này của Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Hạo Thành hiểu rằng nhất định nàng lại nhớ nữ nhi, vội : "Tịch nhi, khi nào chúng ta Giang Nam? Nghe công công đến thôn Dân Hưng để tặng quà , thôn Dân Hưng như bức họa, hoa thiên thanh nở khắp nơi." nỡ để Tịch nhi buồn, nhưng chuyện tiểu Linh Nhi cho biết thể kể cho Tịch nhi nghe.

      Thở dài, Tô Mộ Tịch hơi ủ rũ trả lời: "Mấy ngày nữa con lớn hơn chút, chúng ta mang nó cùng." Có thể gặp Thanh Đại, thê tử tương lai của Nhật Nhi, cho nó tự gặp thích mới tốt.

      "Ừ, được, vậy Tịch nhi đừng buồn nữa." Hiên Viên Hạo Thành đứng lên, ôm Tô Mộ Tịch vào trong lòng, nhàng vỗ lưng Tô Mộ Tịch giống như dỗ hài tử.

      Tô Mộ Tịch nhắm mắt lại, để cho nước mắt chảy ra. Nữ nhi của ta, mong con mọi chuyện bình an.

      Hiên Viên Hạo Thành biết suy nghĩ của Tô Mộ Tịch. Nhắm mắt lại, nghĩ liệu có thể nhờ tiểu Linh Nhi mang khăn Tịch nhi thêu ra ngoài hay , như vậy nữ nhi có thể nhận được. Chỉ sợ là tiểu Linh Nhi mang . thể gặp con, đưa những thứ đó ít nhất có thể để cho con biết, con phải đứa bị cha nương vứt bỏ, thân cha nương của con rất con.
      Ngọc Ngốc Nghếchthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :