1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê tử ngốc - Phượng Vân (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4:

      Chuyển ngữ: Di Phong

      Hàn phủ.

      Khâu Khải Chính hành lễ, quy củ giao ra sổ sách doanh thu ở Giang Nam, chờ khi mama đưa sổ sách đến tay Hàn lão phu nhân, ông mới : “Lão phu nhân, sổ sách trong tay ngài chính là doanh thu trong nửa năm của Giang Nam, Khải Chính tính toán xong, mời ngài xem lại.”

      Tùy tiện lật vài trang, Hàn lão phu nhân đặt nó sang bên, thản nhiên : “Chuyện Khâu quản làm, lão thân luôn yên tâm. Khâu quản , lần này làm việc có thuận lợi ?” Hàn gia có ít quản , Khâu Khải Chính chỉ là nằm trong số đó, tuy rằng rất trung tâm, nhưng do tính tình lạnh lùng mà có mấy người thích. Khác với các quản khác mỗi khi gặp bà đều lời tốt đẹp, may mắn, riêng người này . Nếu phải bà coi trong khuê nữ của ông, bà cũng nhiều với quản nhoi này.

      "Hết thảy đều thuận lợi, cám ơn lão phu nhân quan tâm." Chắc là Hàn lão phu nhân muốn về chuyện của Ninh nhi , bằng cũng nhiều lời với ông như vậy, về điểm này, do hàng năm làm việc ở Hàn phủ, Khâu Khải Chính rất .

      Quả nhiên, mí mắt Hàn lão phu nhân vừa nhấc, chậm rãi : "Khâu quản cũng làm ở Hàn phủ được mười mấy năm ! Thời gian là mau, nhớ thê tử của ngươi cũng là do ta chỉ định, chớp mắt cái ngươi được bốn đứa con, phúc khí là tốt mà!” Tính lên, Khâu Khải Chính nhận của bà ít ân đức , cũng đến lúc nên báo ân rồi.

      Theo giọng điệu của Hàn lão phu nhân, Khâu Khải Chính biết bà muốn làm việc kia, bây giờ bóng gió ông còn nợ ân với bà, chút nữa bà ta ra cầu, làm ông thể đồng ý. Trong đầu cân nhắc, vội vàng : “Đa tạ Lão phu nhân ban ân.” Ông đúng là cảm kích Hàn gia, nhưng cũng đại biểu ông đem con mình đến Hàn phủ làm trâu làm ngựa, cho dù ông thiếu thốn đủ bề, cũng đồng ý.

      "Ừm, đúng rồi, Khâu quản , chắc thê tử của ngươi cũng đề cập chuyện Điêu mama . Vậy sao ngươi đem nha đầu nhà ngươi đến?” Khâu quản này cũng phải người từ Hàn gia ra, nên cũng phải hoàn toàn trung tâm, nhưng nếu phải vì đại tương lai Khanh nha đầu, bà cũng muốn đem con của Khâu quản đến.

      Khâu Khải Chính cúi đầu, ánh mắt chợt lóe, quả nhiên lão phu nhân nhắc tới việc này. Lập tức quỳ xuống, có chút bối rối, : "Lão phu nhân, tính tình trời sinh nha đầu nhà ta ngu ngốc, hơn nữa thân thể từ hay ốm yếu bệnh tật, Khải Chính cũng dám đưa nha đầu đến phủ gây phiền toái cho các chủ tử.” muốn ra thôi! Cùng lắm cái chức quản này ông làm nữa, dù sao Hàn lão phu nhân cũng coi trọng ông, nhưng rời ông có thể làm đây?

      Hàn lão phu nhân nghe thế, ánh mắt ý vị ràng, mama bên cạnh liền lên tiếng: “Khâu tổng quản, lão phu nhân chọn trúng nữ nhi của ngươi chính là phúc khí của nàng, vào Hàn phủ chính là được đãi ngộ của nha hoàn nhất đẳng, việc này cũng phải ai cũng được như vậy đâu.”

      theo Hàn lão phu nhân lâu, chỉ cần ánh mắt là bà biết nên làm thế nào. Khâu Tiểu Ninh này chính là người Hàn lão phu nhân tra xét kỹ càng mới chọn, sau này theo tiểu Tiểu thư làm nha hoàn tiến cung. Đương nhiên, nếu tiểu Tiểu thư bước lên mây, tự nhiên cũng thể thiếu nha hoàn thông minh, nhưng nếu sau này gặp chuyện gì qua được, cũng cần phải có nha hoàn thông minh để gánh tội. Quan trọng hơn là nhà của Khâu Minh Chính đơn giản, Khâu Minh Chính có phụ mẫu, Viên thị cũng vậy, nếu có xảy ra chuyện gì cũng dễ xử lý. Cho nên, sợ là lão phu nhân muốn bỏ qua cơ hội như vậy.

      "Điêu ma ma, Khải Chính sao biết được, chính là nha đầu kia của nhà ta tốt, vào Hàn phủ gây phiền toái cho các chủ tử. bằng chờ nha đầu khỏe lên chút, Khải Ninh đem nàng đến thỉnh tội với lão phu nhân.” Khâu Khải Chính cũng gặp qua ít người, nên biết dùng biện pháp gì để từ chối chuyện để Khâu Tiểu Ninh đến Hàn phủ. Chẳng qua là, chuyện này qua , biết ông còn có thể ở lại Hàn phủ được hay ?

      Hàn lão phu nhân vẫn duy trì mặt nghiêm, đặt ly trà xuống, nặng : “Nếu Khâu quản thế, lão bà tử ta cũng làm khó gì, thỉnh tội cần, suy ra vẫn là lão bà ta đúng. Thôi, cũng có việc gì nữa, ngươi lui xuống làm việc .” xong liền vươn tay ra lắc lắc.

      Khâu Khải Chính cũng dám nhiều lời, đứng lên hành lễ liền lui ra, hẳn là lão phu nhân vì việc này mà lập tức đuổi ông ra khỏi phủ ? Tuy ông sợ, nhưng nếu lão phu nhân muốn động tay động chân, sợ là tìm việc gì ở ngoài thành cho ông làm rồi gây khó dễ đây.

      Thấy Khâu Khải Chính xa, Điêu ma ma thấp giọng hỏi: "Lão phu nhân, ngài có muốn nô tỳ sai người đem nha đầu kia đến.” Khâu quản thức thời, nhưng cũng sai, lần trước bà đến cửa Khâu gia, biết nha đầu kia vẫn còn bệnh.

      " cần, bảo phòng thu chi, tháng tới phủ ta cần tiết kiệm, khấu trừ năm lượng bạc hàng tháng của Khâu quản .” Hàn lão phu nhân xong, liền bưng ly trà thượng hạng lên, thổi . Chỉ là quản nho mà dám ngỗ nghịch với quyết định của bà ư? Hừ!

      Điêu ma ma lập tức cúi đầu: "Vâng lão phu nhân, nô tỳ biết." Có thể Khâu quản may, gặp ngay lúc tâm tình của lão phu nhân tốt. Ngân lượng mỗi tháng của quản là mười lăm lượng bạc, giờ khấu trừ năm lượng, còn lại mười lượng bạc. Nếu là gia đình bình thường có thể đủ dùng, nhưng nhà Khâu quản còn có bốn đứa con á! Số bạc này sợ là đủ dùng rồi.

      **DP**DP**

      Buổi tối, sắc mặt Khâu Khải Chính tốt lắm mà trở về Khâu gia. Ăn cơm xong trở lại trong phòng, Viên thị lo sợ hỏi: "Lão gia, ông… chuyện đó rồi?” Thực muốn lão gia quá ngu xuẩn quá , năm mươi lượng bạc đấy, bằng tiền lương mấy tháng của lão gia đó, hơn nữa có thể tống nha đầu kia ra khỏi Khâu gia, nghĩ như thế nào cũng tốt nha.

      "Về sau chuyện này cần nhắc lại nữa, nếu bà dám mình đem Ninh nhi đến Hàn phủ, chờ hưu thư luôn .” thể làm ông bớt lo mà, nếu lúc trước, khi Điêu mama đến, bà ấy cự tuyệt ngay, ông cũng đâu cần đến trước mặt lão phu nhân những lời kia chứ. Hàn lão phu nhân là người rất ghét người khác ngỗ nghịch trước mặt bà, cho nên, bà ta làm sao có thể bỏ qua chuyện lần này chứ? Thôi, dù là phúc hay họa, ông đền nhận hết, bỏ trách nhiệm lên lưng người khác cũng tốt.

      Viên thị vội vàng cúi đầu, dám chuyện, bà hiểu tính tình Khâu Khải Chính, nhưng trong lòng lại cam lòng, phải ra từ bụng của bà, bao giờ cùng lòng với bà cả.

      Mà ngồi ở trong phòng, Khâu Tiểu Ninh cũng ngủ yên, nhớ tới biểu tình của phụ thân khi từ Hàn gia trở về, nàng biết ông đến đó để từ chối chuyện của nàng, nhưng vẻ mặt của phụ thân lại mấy cao hứng, sợ là Hàn lão phu nhân có cho người sắc mặt tốt . Phụ thân rất hiểu tính tình của Hàn lão phu nhân, nhưng vẫn làm thế, dù biết bà ta dễ dàng buông tha ông. Bên cửa sổ, tiếng kêu của chú chim kéo Khâu Tiểu Ninh thoát khỏi trầm tư, nàng cầm lấy mấy vụn bánh để lên khung cửa, chú chim sẻ kia liền vui vẻ mổ lấy.

      Chờ cho chú chim sẻ này ăn xong, Khâu Tiểu Ninh liền mở lòng bàn tay ra, chú chim sẻ này giống như sợ người lạ, bay đến đậu lên bàn tay của nàng, mỏ líu ríu kêu lên. Tay mập mạp của nàng sờ sờ đầu của nó, “Tước nhi, người bây giờ ta phải làm sao nha? Sợ là phụ thân cũng thể ngốc ở Hàn phủ thêm nữa, nhưng nếu phụ thân rời Hàn phủ, người làm gì đây? Nếu ta chuyện với phụ thân, người cũng tin ta đâu, vì ta vẫn còn …” Nàng muốn đến Hàn phủ để lập lại bi kịch của kiếp trước, nhưng cũng thể lo ba bữa cơm của cả nhà được, nàng nhất định phải nghĩ cách, phải có biện pháp thay đổi.

      Tiểu Tước nhi " thầm" kêu vài tiếng, đầu cọ cọ lòng bàn tay của Khâu Tiểu Ninh, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng. Vốn tâm tình của Khâu Tiểu Ninh hơi buồn bực, nhưng khi thấy đôi mắt của nó, tâm tình tốt lên chút: “Được rồi, Tước nhi mau về nhà , nếu nương của ngươi đến tìm ngươi đó!”

      Tiểu Tước nhi bay quanh người Khâu Tiểu Ninh hai vòng, rồi mới rời . Khâu Tiểu Ninh nằm giường, vẫn thể ngủ được, nửa đêm mơ mơ màng màng mà nàng nhớ đến việc ở kiếp trước: “Di nương, sao người có thể hạ thấp thân phận, xuống phòng bếp làm loại đồ ăn bình dân này chứ? Mau mang mấy thứ này vứt , nếu …..”

      Mắt Khâu Tiểu Ninh mạnh mẽ mở ra, ôm ngực còn thẳng chặt, nhìn cánh tay còn của mình, mới nhớ tới nàng còn ở đó, hoàn hảo, hoàn hảo đây chỉ là giấc mơ. Phải rồi, kiếp trước nàng nấu cái gì mà bị Lục Cầm trào phúng? Hình như là loại bánh bao . Đột nhiên ý niệm xuất trong đầu của nàng, đúng rồi, lúc đó cách làm bánh bao là do quản mama dạy nàng, nếu làm nó khẳng định mọi người thích . Nhưng làm thế nào để cho phụ thân và nương tin nàng đây? Suy nghĩ lúc lâu mà nghĩ ra biện pháp nào khả thi, Khâu Tiểu Ninh dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Khâu Minh Thông chuẩn bị Hàn phủ, nghĩ tới Hàn phủ phái người tới. nhìn Khâu Minh Thông, rồi quay sang chuyện với Khâu Khải Chính: “Khâu quản , lão gia truyền lời xuống, rằng tiểu Thiếu gia học ở Quốc Tử Giám, cho nên cần lệnh công tử đến làm thư đồng Hàn gia nữa.” biết Khâu quản này làm sao mà đắc tội với chủ tử? Làm cho ngay cả chuyện tốt của con trai cũng bị đánh mất.

      Khâu Khải Chính sợ run cái, rồi gật gật đầu: “Làm phiền ngươi chuyến, ta biết rồi.” Xem ra mọi việc giống như ông nghĩ, quên , thôi! Mặc dù nếu ở bên người của tiểu Thiếu gia, thông nhi có thể được học thêm nhiều thứ hơn, nhưng cũng giống như tái ông mất ngựa, mới lo làm chuồng nha.

      Khâu Tiểu Ninh nghe thế, trong lòng có chút khổ sở, tất nhiên Hàn gia làm như vậy chính là vì chuyện của nàng, còn Khâu Minh Thông cũng cảm thấy có gì tốt, cần làm thư đồng y có thể chuyên tâm học tập rồi.

      Sau khi hạ nhân Hàn phủ rời , Viên thị hét lên tiếng, nhìn Khâu Khải Chính chất vấn: “Rốt cuộc là như thế nào? Tại sao lại cho Thông nhi làm thư đồng?” Cùng thiếu gia lui tới thường xuyên, đối với tiền đồ của Thông nhi rất có ích nha, hơn nữa, mỗi tháng được cấp tiền tiêu vặt là hai lượng bạc. Nếu Thông nhi làm thư đồng cho thiếu gia, hai lượng bạc có, hơn nữa, chỉ sợ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của Thông nhi. Nhớ ngày hôm qua lão gia muốn Hàn phủ từ chối chuyện của Khâu Tiểu Ninh, hiểu tại sao ngày thường Viên thị có thông minh, đột nhiên mở não, chỉ vào Khâu Tiểu Ninh mắng to: “Đều tại ngươi, ngươi chính là sao chổi, nếu ngươi vào Hàn phủ việc này có xảy ra ? Đồ sao chổi, ngươi…”

      "Đủ rồi, đừng có dọa con nít.” Khâu Khải Chính hét lớn tiếng, Viên thị mới cam lòng ngậm miệng, hung hăng trừng mắt với Khâu Tiểu Ninh.

      Khâu Khải Chính xoa đầu của nàng, : “Việc này có quan hệ với Ninh nhi, con về phòng , lát nữa phụ thân bảo đại ca con dẫn con chợ chơi nha, ngoan….Thông nhi, các con mang muội muội về phòng .”

      Nghe ông vậy, tâm trạng của nàng cũng thể tốt lên được, dù sao bây giờ nàng còn quá , nếu khuyên nhủ làm ngừơi khác nghi ngờ, vẫn là nên xuống nghĩ biện pháp để giúp cuộc sống của mọi người tốt hơn, Khâu Tiểu Ninh ngoan ngoãn gật đầu, Khâu Minh Thông nắm bàn tay của nàng kéo .
      Ngọc Ngốc Nghếch, thuytsanone2112 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5:

      Chuyển ngữ: Di Phong

      Chợ Hoàng thành vô cùng náo nhiệt, hai bên ngã tư đường đầy các tiểu thương ra sức hô hét chào hàng, ở giữa có rất nhiều người lại, rất chật chội. Khâu Minh Thông cẩn thận nắm tay Khâu Tiểu Ninh, sợ có người vô ý làm bị thương muội muội của mình, đó chính là lý do bình thường y mang muội muội chợ. Muội muội chỉ có bốn tuổi, nếu bị thương phải làm sao? Khâu Minh Thông suy nghĩ, đại hán râu rậm rạp đối diện y đến, Khâu Minh Thông liền kéo muội muội vào lòng, tay bị đại hán kia làm cho đau chút, nhưng y lại cười cười, xoa đầu tiểu muội, hoàn hảo là chưa đụng vào người Ninh nhi.

      Khâu Tiểu Ninh làm sao mà biết chuyện Khâu Minh Thông làm chứ, con ngươi trong suốt lên khuôn mặt tươi cười quan tâm của Khâu Minh Thông. Trong lòng Khâu Tiểu Ninh buông lỏng, giống như bị cái gì đó mềm mại chạm vào, đầy ê ẩm. lát sau, Khâu Minh Thông cầm lấy tay nàng dẫn , ca ca vẫn luôn bảo hộ nàng như thế, đời này nàng bao giờ làm cho ca ca lo lắng nữa.

      được vài bước, Khâu Minh Thông thấy bên đường có bán kẹo hồ lô, y xoa xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, hỏi: “Muội muội, muội có muốn ăn kẹo hồ lô ? Ca ca mua cho muội.” Phụ thân cho y sáu mươi văn tiền, y lấy ra ba mươi văn tiền đưa cho nhị đệ và tam đệ, còn y và Ninh nhi cũng chỉ có ba mươi văn còn lại, tuy nhiều, nhưng cũng đủ để mua đồ ăn cho con heo muội muội rồi. (*Di Phong: Chưa gì mà ca ca tính nuôi chị rồi *hắc hắc*)

      Nếu là kiếp trước, kẹo hồ lô hấp dẫn được nàng, nhưng bây giờ nàng lại nghĩ làm chuyện, nên lắc đầu: “Ca ca, Ninh nhi cần. Chúng ta lấy mười tám văn để mua bột mì, còn mười hai văn mua thịt heo, như vậy có được ca ca?” với nương chuyện này, chắc chắn người đồng ý, nên nàng chỉ có thể xuống tay ở chỗ ca ca thôi. Chỉ cần làm lại loại bánh bao lúc trước nàng từng làm cho mọi người ăn, rồi như vô ý chuyện với ca ca, để ca ca đề nghị trước mặt phụ thân, như vậy, phụ thân nhất định suy nghĩ kỹ lại.
      .
      Nếu Khâu Tiểu Ninh muốn ăn cái gì, Khâu Minh Thông hỏi, àm mua ngay cho nàng, nhưng bột mì và thịt đâu phải là thứ ăn liền được á, vậy muội muội mua chúng nó làm gì? Nhất thời tò mò, Khâu Minh Thông hỏi: “Ninh nhi, muội mua mấy thứ đó để làm gì?”

      Khâu Tiểu Ninh kéo kéo tay áo của Khâu Minh Thông, mặt cười hề hề nhìn y: “Mặc kệ, ca ca phải mua cho muội…” Vừa làm nũng, vừa kéo tay áo Khâu Minh Thông, đối với chiêu này của Khâu Tiểu Ninh, trước giờ rất ít mất hiệu lực đối với Khâu Minh Thông. Nếu kiếp trước, trước khi nàng được gả đến Hàn phủ, Khâu Minh Thông để ý nàng, mà nàng dùng chiêu này với y, y biết nàng tự nguyện gả vào đó, nhưng tiếc rằng, lúc đó nàng dám, cũng thể làm vậy.

      Quả nhiên, Khâu Minh Thông hỏi nữa, bất đắc dĩ sủng nịch nhéo mặt bánh bao Khâu Tiểu Ninh: " thôi! Coi như ca ca sợ muội."

      Đối với hành động của Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh chỉ có thể gì, vốn là nàng muốn ca ca gọi nàng bằng Ninh nhi, cũng cần coi nàng là đứa , nhưng tại nàng lại chính là đứa , sao có thể ca ca coi nàng phải là đứa ? Có chút chuyện vẫn là đợi từ từ, thể dọa ca ca được, hơn nữa, bây giờ nàng còn quá .

      Khâu Minh Thông dẫn theo nàng mua chút bột mì và thịt, lại nhịn được nhìn Khâu Tiểu Ninh cái, trong lòng vô cùng tòm mò, rốt cuộc muội muội muốn là gì đây?

      Khâu Tiểu Ninh che miệng cười trộm, nhớ tới cảnh ca ca mua bột mì và thịt liền cảm thấy buồn cười rồi, y mấy câu áp được miệng của mấy tiểu thương kia, bất quá, quả là ca ca rất lợi hại nha, nếu là nàng, với ba mươi văn tiền chắc mua hết được những thứ này.

      Chương 5: (2)

      Chuyển ngữ: Di Phong

      Lúc về nhà, Viên thị ra ngoài buông chuyện với người khác, Khâu Minh Duệ và Khâu Minh Trí cũng có ở nhà. Khâu Minh Thông đem hai thứ đó đến nhà bếp, hỏi: “Muội muội, rốt cuộc muội muốn làm gì? chút nữa nương về thấy là mắng chúng ta đấy.” xong, còn cưng chiều chọt cái trán của Khâu Tiểu Ninh.

      Khâu Tiểu Ninh ôm trán, né tránh ma trảo của Khâu Minh Thông: “Ca ca, huynh giúp Ninh nhi rửa hành , chính là cái xanh xanh này nè.”

      Khâu Minh Thông sợ run chút, chần chờ hỏi: "Muội muội, phải muội muốn làm chuyện xấu ? Vì sao muốn ca ca chứ?” Rốt cuộc muội muội muốn làm gì đây? Vì sao lấy mấy thứ này để đuổi y ?

      "Ca ca, huynh nhanh , muội bảo huynh làm gì làm đó, nếu sau này muội để ý huynh nữa đâu!” Khâu Tiểu Ninh vừa , vừa đẩy Khâu Minh Thông đến cửa nhà bếp. Thấy muội muội như vậy, Khâu Minh Thông đành phải ra, cùng lắm nếu muội muội làm chuyện xấu gì, có y đến gánh là được.

      Khâu Minh Thông rồi, Khâu Tiểu Ninh bắt ghế, lấy nồi rửa sạch, rồi đổ chút nước, và nhóm lửa lên. Sau khi lửa cháy, nàng lấy bột mì Khâu Minh Thông mua đổ ra cái chén. Khi nước còn chưa nóng, Khâu Tiểu Ninh lấy thịt rửa sạch, cắt thành từng miếng , rồi bắt đầu bằm thịt, nhưng nghĩ tới, mới bằm vài cái, nàng mệt lã rồi. Khâu Tiểu Ninh chán nản bỏ dao xuống, xoa xoa tay, bây giờ, thân thể của nàng vẫn là đứa bé, cách nào làm tốt mọi thứ để nấu bánh bao cả.

      Đúng lúc này, Khâu Minh Duệ và Khâu Minh Trí trở về, nghe được tiếng động ở nhà bếp, họ tưởng là Viên thị nấu đồ ăn, nên chạy vào. Nhưng khi thấy Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Trí hừ tiếng chạy ra ngoài chơi, còn Khâu Minh Duệ lắc đầu: “Muội muội, đây là kẹo hồ lô Nhị ca mua cho muội, muội mau ăn .” xong, có chút thô lỗ nhét kẹo vào tay Khâu Tiểu Ninh.

      Khâu Tiểu Ninh thấy tam ca như vậy, cũng từ chối, để vào miệng nhai. Khâu Minh Duệ nhìn Khâu Tiểu Ninh ăn ngon lành, cảm thấy vui vẻ, quay đầu nhìn thịt thớt gỗ: “Muội muội, thịt heo này là do muội lấy lên?”

      Miệng Khâu Tiểu Ninh nhai kẹo hồ lô, nhìn Khâu Minh Duệ gật đầu.

      “Nếu để nương thấy mắng muội cho coi!” xong, y nhanh tay đem chỗ thịt đó xuống.

      Ngay lúc này, Khâu Tiểu Ninh nuốt nhanh kẹo hồ lô trong miệng, : “Tam…Tam ca, huynh đừng nhúc nhít…Đây là muội kêu ca ca mua cho, muội có lấy thứ gì của nương cả.”

      Khâu Minh Duệ xấu hổ sờ sờ đầu: "Ồ, phải nương mua!" Y cũng sợ muội muội mình bị nương mắng nên mới vội như vậy. Bất quá, muội muội muốn làm gì chứ?

      Khâu Minh Duệ hỏi, nhưng ra Khâu Tiểu Ninh thấy đối phó với y còn khó hơn so với Khâu Minh Thông, nàng nghĩ nghĩ rồi : “Tam ca, huynh có thể giúp muội băm thịt ?”

      Khâu Minh Duệ gật đầu: “Được, nhưng chút nữa nương có hỏi, muội chỉ cần đây là chủ ý của tam ca, liên quan gì đến muội.” Dù sao nương cũng mắng y phá phách.

      "Vâng…” Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, nàng có hai ca ca tốt như vậy, còn muốn gì nữa chứ! Lòng nàng thầm nhủ, đời này nhất định phải đem mọi thứ tốt đẹp đến, để cho mọi người thoát khỏi vận mệnh kiếp trước.

      Chỉ vài đao mà Khâu Minh Duệ băm thịt xong, còn Khâu Tiểu Ninh thử độ sôi của nước, thấy nước sôi sai biệt lắm, nàng bắt đầu lấy bột mì ra, hai tay nhào bột, rồi cho chút nước, tiếp tục nhào, bất quá do khí lực ít nên bột nhào cũng mấy hiệu quả. Khâu Minh Duệ nhìn thấy muội muội mệt nỏi, liền : “Muội muội, để Tam ca làm cho! Việc này rất đơn giản!” Y từng nghe nương qua cách nhào bột, càng có lực bánh càng ngon.

      "Tốt, lần này Tam ca vất vả rồi, để làm xong muội cho tam ca thêm hai cái.” Xem ra nàng nên nghe lời Tam ca, mỗi ngày luyện quyền chút nha.

      Lấy ra cái lồng hấp mà Viên thị hay dùng, nàng chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ cần đợi bánh để lên là đem hấp liền. Lúc này, Khâu Minh Thông đem hành rửa sạch bước vào, thấy Khâu Minh Duệ liền : “Ồ, Tam đệ, đề trở về rồi à?” Rồi lại thấy đống bột bàn, biết chắc là muội muội nhờ Tam đệ làm giúp. Y biết, Tam đệ đối với mọi người đều bình thường, duy chỉ có muội muội là giống y.

      "Ca ca..." Vừa thấy Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh liền buông thứ trong tay ra, chạy về phía y.

      Thấy bộ dạng này của nàng, Khâu Minh Thông dở khóc dở cười, chẳng lẽ y có thể hung với nàng sao? Khâu Minh Thông giơ tay sờ sờ đầu nàng: “Muốn làm gì làm, muốn ca ca giúp gì muội cứ .” Quên , muội muội khó khăn lắm mới thân thiết với y, nàng muốn làm gì tùy nàng vậy.

      " biết, ca, tam ca, hai huynh mau ra ngoài , chút nữa muội gọi hai người vào!” Lấy hành lá từ tay Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ning liền đẩy hai người ra cửa. Hai em nhìn nhau, bất đắc dĩ ra, chờ nhà bếp yên tĩnh lại, cả hai đều nhàng đến.

      Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ vừa rời , Khâu Tiểu Ninh liền cắt hành ra, rồi thêm chút gừng, trộn thịt băm do Khâu Minh Duệ làm. Trộn xong tất cả, Khâu Tiểu Ninh bắt ghế, bắt đầu làm bánh bao . Tuy tay nhưng nàng có kinh nghiệm kiếp trước, nến rất nhanh làm xong cái bánh bao .

      Đem cái bánh bao cuối cùng bỏ vào lồng hấp, Khâu Tiểu Ninh giơ tay lau mồ hôi trán. Ở trong nhà bếp nhìn lồng hấp, rồi lại nhìn sắc trời, đoán Khâu Khải Chính cũng sắp về, lại thổi thêm lửa. bao lâu sau, khói trắng bắt đầu tỏa ra, mùi thơm mơ hồ lan ra, nàng lấy cái bánh bao quan sát, cũng sai biệt lắm, nên Khâu Tiểu Ninh lại lấy thêm cái nồi, bắt đầu nấu cháo, vì ba mươi văn tiền dùng để mua bột mì và thịt heo cũng thể đủ cho người lớn ăn no bụng nha!

      Ở ngoài cửa nhìn lén lâu, hai người chảy nước miếng, lui xa chút. Đứng ở trong viện, Khâu Minh Thông mới : “Từ khi nào mà muội muội nhà chúng ta giỏi như vậy chứ?” Làm bánh thuần phục như thế, đây là muội muội của y sao? Muội muội còn như vậy, làm sao biết cách làm chứ?

      Khâu Minh Duệ phụng phịu, lắc đầu: “Đệ… biết!” Hai người liếc nhau, rồi cùng bước vào nhà bếp.

      Khi hai em còn chưa chuyện xong, Khâu Khải Chính trở về. Vừa bước vào cửa ngửi thấy mừi thơm, mùi này làm cho ông tạm thời quên những lo lắng về Hàn phủ. Bất quá, ông về bao lâu thấy Viên thị thở dài, bước vào cửa, làm ông ngạc nhiên, ông cứ nghĩ mùi thơm này là do Viên thị nấu ăn chứ!

      Viên thị thấy Khâu Khải Chính về, tưởng đâu ông với bà hai ba câu, nhưng nghĩ tới, ông thèm nhìn bà, cũng câu gì. Viên thị lo sợ bất an, muốn đến phòng bếp để chuẩn bị thức ăn, vừa bước vào, bà thấy ba cái đầu vây xung quanh bếp: “Các con làm gì ở đây hả?” , khi thấy Khâu Tiểu Ninh ở trong đó, lập tức mắng: “Có phải ngươi lại xúi dục các ca ca làm chuyện xấu ? Ngươi…”

      "Nương, người đừng mắng chúng con nữa, khẳng định là phụ thân đói bụng, chúng ta nên ăn cái này trước ! Bằng , nương cũng biết khi phụ thân nổi giận là như thế nào mà!” Khâu Minh Thông thấy Viên Thị sắp phát hỏa lập tức mở miệng .

      "Vậy, cái này là?” Viên thị nhướng đôi này thô, hỏi.

      "Nương, mau đem lên cho phụ thân ăn rồi sau.” Tuy rằng bánh của muội muội làm rất thơm, nhưng hương vị cũng thể chắc chắn ngon được, vẫn là nên đem lên bàn ăn trước rồi sau đó là muội muội làm, nhưng nếu ăn ngon là y làm.

      Viên thị nghi ngờ vì sao có nó, nghĩ rằng Khâu Khải Chính đưa tiền cho Khâu Minh Thông mua. Khâu Tiểu Ninh lấy bánh bao từ lồng hấp ra, xếp thành hình ốc, rồi bưng lên.
      thuyt thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6:

      Editor: Trang Ngọc


      Nửa canh giờ sau, mâm bánh bao hấp và nồi cháo cũng hết sạch. Xoa bụng, nghĩ về mấy cái bánh bao thấy còn chưa no, Khâu Minh Duệ cướp đĩa của Khâu Minh Trí, ăn hết cái bánh bao rồi liếm miệng, : "Nương, con còn muốn ăn bánh bao ." Lúc này, Khâu Minh Duệ lên tiếng lòng của mọi người.

      Viên thị vốn hài lòng việc Khâu Chính Khải lén lút cho con tiền tiêu vặt, lời của Khâu Minh Duệ vừa vặn làm cớ cho bà nổi giận. Mọi khi, Viên thị rất thích Khâu Minh Duệ, lúc ăn cơm thường cho Khâu Minh Duệ ngồi bên cạnh mình, lúc này cũng dễ dàng để cho Viên thị nhéo tai . Bà vươn tay nhéo tai Khâu Minh Duệ, mắng: "Thèm chết con...con nghĩ là ăn cái này tốn tiền à? Có biết là mấy cái đồ này chỉ có thực phường tốt nhất trong Hoàng Thành hay , đắt như vậy. . . . . ." Nhà chúng ta đủ tiền mua, những lời này Viên thị dám ra, Khâu Chính Khải vẫn còn ngồi ở bên cạnh đấy.

      Khâu Minh Trí nghe nổi nữa, buông cái chén tay xuống, mở miệng : "Nương, cái này phải là bọn con mua, là muội muội làm." Cái tính này của nương biết bao giờ mới sửa được, có chuyện gì liên quan đến tiền là như muốn lấy mạng bà vậy.

      Nghe thế, Khâu Chính Khải vội hỏi: "Trí nhi, con vừa gì?" Ninh nhi mới được mấy tuổi, sao lại làm được mấy cái này? Hơn nữa, mùi vị này thua đồ ăn của thực phường, sao có thể? Chắc vừa nghe lầm rồi!

      Khó hiểu nhìn cha mình cái, sao như vậy mà cha nghe ? Khâu Minh Trí lại to hơn: "Mấy cái bánh bao này là muội muội làm, phải bọn con mua." Cha cho 60 văn, mua trong thực phường cũng chỉ được hai cái bánh bao hấp mà thôi, muội muội làm còn được nhiều hơn. Tất nhiên, lời này Khâu Minh Trí ra, chỉ dám nghĩ ở trong lòng.

      Ngược lại, Khâu Minh Thông lời nào, từ lúc vào nhà chính cảm thấy tâm tình của cha mình tốt chút nào. Suy nghĩ chút, đoán tại vì cha đưa muội muội đến Hàn phủ nên người Hàn phủ làm khó cha. Lòng dạ của người Hàn gia đều hẹp hòi, bọn họ có thể cho làm thư đồng, chức quản này của cha cũng làm được bao lâu, hơn nữa nếu Hàn gia dùng thủ đoạn bẩn thỉu khiến cha rời , sau này cha thể làm quản ở nhà khác. Nếu giống như nghĩ, cuộc sống sau này của gia đình bọn họ rất khó khăn.

      Khâu Chính Khải lấy lại tinh thần, khen Khâu Tiểu Ninh mấy câu rồi : "nhưng mà Ninh nhi còn quá , về sau cần làm những chuyện này, để cho nương của con làm là được rồi." xong, xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, trong lòng hơi đau. Nhìn ngọc bội người Ninh nhi là biết xuất thân của nàng bất phàm, nàng vốn nên là tiểu thư nhà quyền quý, nếu phải trong nhà gặp chuyện, sao có thể sống trong nhà của bọn họ. Thấy nàng tuy còn tuổi làm những việc này, Khâu Chính Khải cũng đành lòng, dù sao cũng nuôi từ khi còn , Khâu Chính Khải coi Khâu Tiểu Ninh như nữ nhi ruột thịt của mình.

      Viên thị mấp máy miệng lên tiếng, tình cảm của bà đối với Khâu Tiểu Ninh rất phức tạp, nếu như nàng là nữ nhi ruột thịt, bà xem nàng như bảo bối mà che chở. Nhưng Khâu Tiểu Ninh phải nữ nhi ruột của bà, bà cảm thấy Khâu Tiểu Ninh chiếm vị trí của nữ nhi mình, mỗi lần thấy người trong nhà che chở Khâu Tiểu Ninh, bà cảm thấy có lỗi với nữ nhi chết. Nhưng lúc này nhìn đôi tay bé của Khâu Tiểu Ninh, nhớ tới mấy cái bánh bao hấp vừa nãy, ngập ngừng lên tiếng: "Lần sau cần làm mấy cái này."

      Ầm ĩ như vậy, cũng có ai hỏi Khâu Tiểu Ninh tại sao lại làm bánh bao. Khâu Minh Thông cúi đầu trầm tư lúc, đem ý nghĩ giữ ở trong lòng, muội muội còn quá , thể khiến cho nàng mệt mỏi. Hàn gia là gia tộc lớn, khiến cha rời nhanh như vậy, bọn họ rất cần giữ thể diện, cho nên trong thời gian ngắn cả nhà vẫn còn có thể chống đỡ.

      Khâu Tiểu Ninh cảm thấy thất bại, cha và nương như thế, chắc chắn nàng thể ra mục đích của mình. Nắm tay, tự nhủ với mình, nên vội. . . . . .

      Mà dáng vẻ nóng nảy của Khâu Tiểu

      [​IMG]
      Ngọc Ngốc Nghếchthuyt thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      tuần vừa rồi ta bận quá, bây giờ mới edit tiếp được, mong các nàng thông cảm ^:)^ . Từ giờ lịch đăng là 1 tuần 4 chương nhé :)

      Chương 7:


      Hàn phủ.

      Bởi vì lâu gặp Khâu Minh Thông, lại muốn tìm người đối thơ, Hàn Thiếu Quân quay sang hỏi gã sai vặt: "Tiểu Dục, phải ngươi là Khâu Minh Thông xin nghỉ rồi sao? Sao mấy ngày rồi ta thấy ?" Khâu Minh Thông mặc dù tương đương tuổi , nhưng thông minh hơn người, người như vậy giữ lại bên người mới khiến yên tâm, tương lai cũng có thể lợi dụng.

      Gã sai vặt tên Tiểu Dục cúi đầu, cũng dám nhìn vào mắt Hàn Thiếu Quân, giọng : "Bẩm thiếu gia, hai ngày trước Khâu quản với lão phu nhân, dạo này Khâu Minh Thông bận học, có thời gian tới Hàn phủ." Y ghét nhất tên Khâu Minh Thông này, chỉ cần ở đây, thiếu gia thèm để ý đến y. phải chỉ là biết mấy chữ sao! Vậy mà có thể vừa ý thiếu gia như thế, y thấy phục. Dù sao lão phu nhân ra lệnh phải khiến thiếu gia ghét Khâu Minh Thông, dù y láo lão phu nhân cũng trách.

      Hàn Thiếu Quân nghe xong, lập tức mắng: "Khâu gia của là vật gì? Cũng chỉ là chó Hàn gia chúng ta nuôi, mà dám cự tuyệt cầu của chủ nhân." Dù sao cũng chỉ là thiếu niên chín tuổi, cho dù trưởng thành sớm như thế nào, lúc này vẫn giấu được hỉ nộ.

      Thấy thiếu gia tức giận, Tiểu Dục lập tức đổ thêm dầu vào lửa: "Thiếu gia, đúng vậy! Khâu gia quá mức, vốn là lão phu nhân muốn cho nữ nhi của họ vào trong phủ chúng ta làm đại nha hoàn cho Khanh tiểu thư, nhưng Khâu gia chẳng những mang người tới, Khâu quản còn đánh mặt của lão phu nhân ngay trước mặt người làm, là. . . . . ." tới chỗ này Tiểu Dục liền dừng lại, lớn lên ở cao trạch đại viện thường là những người thông minh, chuyện gì, làm chuyện gì cũng đắn đo vừa đúng, nếu sao y được ở bên cạnh thiếu gia Hàn gia.

      Mặc dù Tiểu Dục cẩn thận giấu kín suy nghĩ của mình , nhưng Hàn Thiếu Quân vẫn nhìn thấu ý tứ của y. Nhưng Khâu gia chỉ là nhà "người làm", giá trị của bọn họ đáng để phải phí nhiều tâm tư, nhìn Tiểu Dục cái : "Được rồi, lần sau đừng nhắc chuyện của Khâu Minh Thông trước mặt ta." Chuyện cần làm, phải là để ý mấy chuyện nhặt này, tương lai phải trở thành người làm chuyện lớn. Khâu Minh Thông tuy thông minh, nhưng về sau có tiền đồ hay chưa chắc. Dù tương lai có tiền đồ, nếu mà dùng, có biện pháp làm cho Khâu Minh Thông vào được trường thi. Thư sinh mà vào được trường thi chẳng phải là chuyện bi ai nhất hay sao? Còn về phần Khâu quản , chỉ cần hơi tỏ vẻ thích lão, người bên dưới tự nhiên biết phải làm sao.

      Quả nhiên, chưa nhắc đến tay Khâu Chính Khải càng ngày càng có nhiều việc, tiền công còn thiếu năm lượng, nguyên nhân tại sao ông biết rất ràng. Phiền não buông bút tay xuống, Khâu Chính Khải suy tư trong lòng, có nên bỏ công việc này hay . Nhưng ông suy nghĩ chút rồi thu hồi ý định của mình, cái tội danh đổi chủ này, ông gánh nổi, ông còn phải nuôi sống con trai con . Bây giờ, việc duy nhất ông có thể làm là lúc làm việc cẩn thận, thể để người khác bắt được sai lầm.

      Trong Từ An viện của Hàn lão phu nhân, đám nha hoàn vội vàng ra ra vào vào. Trong phòng, Hàn lão phu nhân nhàn nhã uống trà, mắt cũng nâng lên, hỏi: "Khâu Chính Khải gần đây như thế nào?" Bà vừa mới gặp qua mấy nha hoàn mới lựa từ biệt trang, tiện thể cũng muốn xử lí chuyện của Khâu gia. Tuy bà chọn được nha hoàn thích hợp cho Khanh nha đầu, nhưng bà muốn bỏ qua cho Khâu quản .

      Nghe vậy, Xảo ma ma vội đáp lời: "Lão phu nhân, ngài cứ yên tâm! Nô tỳ làm theo lời ngài, chỉ là Khâu quản là người kiên nhẫn, những dám tìm người tranh luận mà còn làm tốt phần việc của mình." die~n-da`n-l^-qUy_don Ở trong nội trạch đại viện này, miễn là chủ tử thoáng tỏ vẻ thích cuộc sống của người làm nô tài rất khó qua, chắc mấy ngày nay Khâu quản cũng khá vất vả. Tường sập chúng nhân đẩy, cho dù là quản kết quả cũng giống như vậy. Điều này chỉ trách Khâu quản quá ngu ngốc, chỉ là nha đầu, đưa đến Hàn phủ phải là hết chuyện rồi sao? Dám từ chối, muốn chết à?

      Hàn lão phu nhân lạnh lùng cười lên tiếng : "Qua đoạn thời gian, tìm lý do đuổi lão ra khỏi phủ." Mắt thấy, tâm phiền.

      Xảo ma ma vội đáp ứng, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên, ngày thường cũng có hạ nhân khiến lão phu nhân khó chịu, nhưng ai có thể chọc giận lão phu nhân như vậy. Cái cớ của Lão phu nhân sao bà lại biết, chẳng qua là tìm cái lý do sạch đuổi ra Hàn phủ, sau này ra khỏi Hàn gia dù đâu Khâu quản cũng chẳng tìm được công việc tốt. Đáng tiếc, vị Khâu quản này tuy biết lấy lòng chủ tử nhưng lại là người biết điều. Thôi, những chuyện này loại nô tỳ như bà nên nhiều lời.


      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:

      Lúc Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh tìm được Khâu Khải Chính, thấy qua đêm rồi mà trông ông vẫn khá mệt mỏi. Hai người chào tiếng với Khâu Khải Chính.

      Khâu Khải Chính cười xoa đầu hai người hỏi: "Trời còn sớm, ngủ tiếp , dậy sớm như vậy làm gì?" biết vì sao, thấy dáng vẻ Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông đứng ở trước mặt mình, Khâu Khải Chính cảm thấy vi diệu, có cảm giác giống như con trai và con dâu chào buổi sáng ông vậy. Lắc đầu, vội đem cảm giác này đè xuống, sao ông có thể suy nghĩ lung tung chứ, nhi tử mới chín tuổi, Ninh nhi cũng mới bốn tuổi rưỡi, thể nghĩ linh tinh, thể nghĩ linh tinh. . . . . . Nhưng biết tại sao, trong đầu Khâu Khải Chính xuất mấy chữ con dâu nuôi từ bé to.

      Hoàn toàn biết ý nghĩ của lão cha nhà mình, Khâu Minh Thông mở miệng hỏi: "Cha, ngài cảm thấy bánh bao hấp hôm trước Ninh nhi làm ăn có được hay ?" Khâu Minh Thông từ thông minh hơn người, biết có nhiều việc làm từ từ tốt hơn rất nhiều .

      Nghe vậy, Khâu Khải Chính gật đầu: " tệ." ra đâu chỉ tệ, phải là ăn rất ngon.

      Khâu Minh Thông nhìn biểu của phụ thân, cũng biết chuyện này có hy vọng, vội tiếp tục lên tiếng : "Cha, nếu như chúng ta dọn đất trống ở tiền viện, xếp bàn ghế, bán bánh bao hấp có được ? Nhi tử thấy rất tốt, hôm đấy con và muội muội tốn 30 văn mua thịt và bột mì làm được khoảng ba mươi cái, nếu như bán 15 văn lồng mười cái, chắc ít người mua. Hơn nữa nhà chúng ta cũng có nhân thủ, nương, con, nhị đệ, tam đệ, khiến muội muội mệt mỏi." Người trong Hoàng Thành đều chịu bỏ tiền, hơn nữa chắc chắn trình độ sinh hoạt tốt hơn địa phương khác nhiều.

      Nghe Khâu Minh Thông xong, Khâu Khải Chính ngẩn người. Ông biết nhi tử của mình thông minh, nhưng ông nghĩ rằng nhi tử còn có thiên phú kinh doanh. Chẳng qua trong lòng Khâu Khải Chính suy nghĩ nghiêm túc chút, cân nhắc phen, lại xoa đầu hai người : "Ừ, để cha suy nghĩ chút, trời lạnh, các con trở về phòng ngủ lúc nữa ." Chuyện Thông nhi nhắc tới, nên suy nghĩ cẩn thận, thời gian sau sợ rằng Hàn gia nhẫn nại được nữa.

      Khâu Tiểu Ninh chuẩn bị mở miệng bị Khâu Minh Thông kéo ra khỏi cửa. hiểu tính tình lão cha nhà , có thể lời vừa rồi chứng tỏ ông nghiêm túc suy nghĩ. Ngược lại, nếu như muội muội tiếp tục nữa ông dao động, bởi vì cha rất thương muội muội.

      "Ca ca, sao vừa nãy huynh để cho muội với cha chút?" Nhìn dáng vẻ của Khâu Khải Chính, Khâu Tiểu Ninh thấy lo lắng.

      "Nha đầu, muội còn quá , nếu muội mở lời ngược lại, cha yên lòng, tin tưởng ca ca." Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông nở nụ cười ấm áp. ngờ muội muội còn là người nóng tính, biết giống ai. *************** Mặc dù biết Khâu Minh Thông đúng, Khâu Tiểu Ninh vẫn cắn môi dưới.

      Ban ngày, Khâu Khải Chính lại bị Hàn phủ tổng quản mắng trận, trở lại vị trí, nhìn thấy mọi người xung quanh quăng tới ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa. Nhắm mắt lại, suy nghĩ chút chuyện sáng nay nhi tử đề cập đến, càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực được. Mài mực, viết đơn xin nghỉ, thời điểm giao đơn xin nghỉ lại bị tổng quản mấy câu, Khâu Khải Chính nhiều lời liền rời .

      Buổi chiều, Viên thị và mấy phụ nhân chuyện phiếm, thấy Khâu Khải Chính trở về sợ hết hồn. Mấy phụ nhân thấy Khâu Khải Chính trở lại, đưa mắt ra hiệu đứng dậy cáo từ. Mọi người vừa về, Viên thị vội hỏi: "Lão gia, sao ông trở về sớm như vậy? Chẳng lẽ là. . . . . ." Chẳng lẽ là bị Hàn gia đuổi ra ngoài, nhưng câu kế tiếp bà dám hỏi.

      "Có chuyện phải làm, xin nghỉ mấy ngày, bọn đâu?" Khâu Khải Chính giọng điệu thản nhiên, nghe ra vẻ tức giận tối hôm qua. Lúc này Viên thị mới thở phào nhõm, trả lời: "Thông nhi học đường, Trí nhi ra ngoài chơi, Duệ nhi và Ninh nhi ở hậu viện." Viên thị thầm thở ra, bị Hàn gia đuổi ra là tốt rồi.

      Hai người trở lại trong phòng, Khâu Khải Chính liền hỏi: "Trong tay bà tổng cộng còn có bao nhiêu bạc?" Trước kia mỗi tháng ông được 15 lượng bạc, giao cho Viên thị 12 lượng, chắc cũng trữ được chút.

      Mặc dù bình thường Viên thị hồ đồ, nhưng thấy trượng phu mặt nghiêm nghị, cẩn thận trả lời: "52 lượng." Trước kia hàng năm dự trữ khoảng trăm lượng, nhưng từ khi Thông nhi học đường bắt đầu tích lũy được bao nhiêu bạc. Hơn nữa, trước đó vài ngày nha đầu kia bị bệnh, mời đại phu lại tốn sáu bảy lượng bạc. biết nó là cái thân thể gì mà bị bệnh cũng tốn nhiều bạc như vậy, là. . . . . .

      "Năm mươi lượng. . . . . ." Hồ nghi nhìn Viên thị cái, biết bà , Khâu Khải Chính cũng hỏi nhiều, lát sau mới lên tiếng : "Buổi sáng Thông nhi với tôi việc, tôi thấy có thể thực được, ra thương lượng chút. Mấy ngày trước Ninh nhi làm bánh bao hấp, tin tưởng bà cũng ăn rồi, cũng kém hơn so với của thực phường, nếu chúng ta làm rồi bán trước cửa, nhất định là có ít người mua, Thông nhi cũng tính toán tốt tiền vốn cùng giá bán rồi, bà thấy thế nào?" Tuy đôi lúc Viên thị hiểu chuyện, nhưng trước sau vẫn là thê tử của ông, ông thể hỏi.

      Ngược lại lúc này Viên thị có vội vã ra tiếng, suy nghĩ chút : "Lão gia, tôi nghe ông." *************** Mấy ngày nay bà cũng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Khâu Khải Chính, phải bà có tình cảm với Khâu Khải Chính, chủ yếu là bà làm nhị đẳng nha hoàn ở Hàn gia cũng vài chục năm, vẫn có chút hiểu biết mấy chủ tử của Hàn gia .

      Khâu Khải Chính gật đầu, cuối cùng bớt buồn phiền chút, chỉ : "Được, tôi hỏi xem Ninh nhi cần đồ gì, sáng sớm ngày mai mua đồ, bảo Ninh nhi dạy bà, chúng ta thử trước chút, nếu như bán được, chúng ta mua thêm mấy cái bàn ghế." Viên thị gật đầu cái, lên tiếng.

      Lúc Khâu Khải Chính tìm được Khâu Tiểu Ninh, nàng luyện quyền với Khâu Minh Duệ, trong nháy mắt nhìn thấy Khâu Khải Chính, vội chạy đến bên cạnh ông: "Cha, sao ngài trở về sớm như vậy?" Chẳng lẽ xảy ra chuyện ở Hàn gia? Nhưng thấy Khâu Khải Chính giống như gặp chuyện, mới thở phào nhõm. Khâu Minh Duệ cũng đến trước mặt Khâu Khải Chính kêu tiếng: "Cha."

      Xoa đầu Khâu Minh Duệ và Khâu Tiểu Ninh, Khâu Khải Chính mới mở miệng : "Duệ nhi tiếp tục luyện quyền, cha có chuyện muốn hỏi muội muội con." Gật đầu cái, Khâu Minh Duệ lui sang bên luyện quyền tiếp.

      Mà Khâu Tiểu Ninh nghe được Khâu Khải Chính cần hỏi chuyện, sướng đến phát điên, ca ca thuyết phục được cha đồng ý rồi? Trước khi Khâu Khải Chính muốn mua đồ, liền ra: "Cha, hôm nay trước tiên ngài cần phải mua mấy lồng hấp, sáng sớm ngày mai vội quá nên vẫn chưa mở cửa được." Lồng hấp mới nên phải ngâm ở trong nước đêm mới có nhiều mùi trúc.

      Nghe lời này Khâu Tiểu Ninh, Khâu Khải Chính ngẩn người hỏi: "Ninh nhi, cha còn chưa có hỏi con, sao con lại biết hấp bánh bao?" Lúc trước quên mất nên hỏi, lúc này Ninh nhi mà nhắc đến lồng hấp ông cũng quên chuyện này .

      Vội cúi đầu, Khâu Tiểu Ninh rất muốn gõ cái vào đầu mình, sao nàng ngốc như vậy, trách ca ca để cho nàng nhiều trước mặt phụ thân. Vào lúc này, trong đầu nàng trống rỗng, mấy đáp án ban đầu nàng nghĩ kỹ cũng được cái nào. "Cha, lần trước con có hỏi, muội muội là muội ấy nằm mơ thấy dạy muội làm, lúc muội con còn tin đâu." Dứt lời, Khâu Minh Thông vào trong nhà.

      Khâu Tiểu Ninh thấy ca ca vào, vội tiếp lời của : "Đúng vậy, cha, là bảo con làm cho mọi người ăn, đúng, là ." Nàng chưa gặp bao giờ, ngài rời xa nhân thế rồi, đó là người thân duy nhất của cha.

      Khâu Khải Chính cúi đầu, Khâu Minh Thông cười ôn hòa nhìn muội muội cái, ở trong lòng thở dài, người đọc sách láo, nhưng vì tiểu nha đầu này quá nhiều lần.

      Khâu Khải Chính nghe vậy ngẩng đầu lên, cũng hỏi nữa. Muội muội của ông, là vết sẹo mà mãi mãi ông muốn đụng vào, chỉ có thể ở trong lòng thối rữa, thể hiển thị trước mặt người ngoài.

      Thấy cha mất hồn mất vía, Khâu Minh Thông mới nhàng véo mặt Khâu Tiểu Ninh: "Nha đầu ngốc, thấy ca ca tốt chưa!" Nha đầu này, lúc nào cũng gây phiền phức, nếu như ngày nào đó bên cạnh phải làm thế nào? Muội muội ngốc như vậy, khẳng định có ai chịu chăm sóc nàng giống như . Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Khâu Minh Thông ước gì muội muội cả đời ở bên cạnh .

      Bất ngờ ôm cánh tay Khâu Minh Thông, cọ xát: "Ninh nhi biết, ca ca tốt với Ninh nhi nhất. . . . . ." Đúng vậy, đời này, ngoài ca ca ra có ai đối tốt với nàng giống như vậy. Kiếp trước nàng từng nghĩ, có phải vì ca ca quá tốt với nàng nên nàng coi đó là hay ? *************** Hay là đấy phải là , mà là ỷ lại nên sinh ra ảo giác. Sau khi nàng nghiêm túc tự hỏi nhiều lần, chắc chắn đáp án là phải, nàng ca ca, đó phải là ỷ lại. Nhưng mà nàng biết, liệu kiếp này ca ca có nàng hay ? phải loại mến ca ca dành cho muội muội.

      Mặc kệ như thế nào, nàng cố gắng. Nếu như kết cục của nàng và ca ca giống kiếp trước, nàng chọn trở thành muội muội tốt của , gây phiền toái cho . Ít nhất, làm thiếp khiến bị đồng học xem thường.

      Khẽ cười, ngắt mũi Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông cảm thấy Khâu Tiểu Ninh trở thành tiểu nha đầu hay theo bên cạnh rồi.

      "Tiểu Ninh. . . . . . Tiểu Ninh. . . . . ." Ngoài cửa, thanh sát phong cảnh truyền đến, khiến Khâu Tiểu Ninh thể buông tay Khâu Minh Thông ra rồi đáp tiếng. Khâu Tiểu Ninh vừa đáp tiếng, người lập tức chạy đến trước mặt nàng và Khâu Minh Thông.

      Vừa nhìn thấy người, Khâu Tiểu Ninh liền đen mặt, giọng có chút được tự nhiên: "La Tiểu Lệ, sao ngươi lại tới đây?" Khâu Tiểu Ninh kêu lên cả tên cả họ. Sau khi sống lại, nàng cũng chưa gặp lại nữ nhân này, suýt chút nữa quên ả, kiếp trước nàng thảm như vậy phần là do nữ nhân này gây ra.

      tiếng này của Khâu Tiểu Ninh, cuối cùng khiến La Tiểu Lệ si ngốc nhìn Khâu Minh Thông hoàn hồn, ả cười dịu dàng lên tiếng : "Tiểu Ninh, tại sao ngươi có thể ta như vậy? Ta vừa từ nhà bà ngoại trở về tới gặp ngươi đấy. Minh Thông ca ca, tiểu Ninh bị làm sao vậy?" Kẻ ngu này, đúng là đồ ngốc. Muội muội ngốc như vậy mà Minh Thông còn đối tốt với nàng, là quá khinh người. Nhưng mà đứa ngốc này bị sao vậy, trước kia gặp ả phải đều rất vui vẻ à? Chưa từng dùng giọng điệu này để chuyện với ả.

      Khâu Tiểu Ninh còn chưa có lên tiếng, Khâu Minh Trí theo đuôi La Tiểu Lệ vào phòng : "Ngươi đúng là cái đồ có lễ phép, còn mau xin lỗi tiểu Lệ." Ở trong lòng Khâu Minh Trí, mười cái muội muội cũng quan trọng bằng La Tiểu Lệ.

      "Muội. . . . . ."

      Khâu Minh Thông kéo bàn tay của muội muội, lạnh lùng nhìn nhị đệ mình và La Tiểu Lệ cái, : "Nhị đệ, lần sau mà lỗ mãng như vậy, về phòng chép năm lần Tam Tự kinh." xong, kéo Khâu Tiểu Ninh ra khỏi nhà chính, trực tiếp phớt lờ La Tiểu Lệ. Ánh mắt của La Tiểu Lệ khi nhìn và nha đầu nhà làm khó chịu lâu rồi.

      Thấy Khâu Minh Thông , La Tiểu Lệ bất mãn dậm chân, trợn mắt nhìn Khâu Minh Trí cái rồi chạy ra khỏi Khâu gia. Bây giờ tuổi còn , mặt ả chưa dày bằng sau này.
      Ngọc Ngốc Nghếchthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :