1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê tử ngốc - Phượng Vân (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 45:

      Tất cả đều đúng như Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ, Phó Uyên sớm chuẩn bị tốt hôn lễ. Lúc Khâu Khải Chính vừa gật đầu ba ngày sau Phó Uyên liền đến cưới bài vị về. Sau ngày cưới bài vị, Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông ở tại Phó phủ nhưng Phó Uyên vẫn luôn túc trực bên cạnh Khâu Khải Nếu. Tuy rằng đây là kết quả sớm đoán được nhưng trong lòng hai người vẫn rất khổ sở. Nếu như lúc trước Phó Uyên ra tay giúp bọn họ họ cũng thể dễ dàng thành thân như vậy. Ba ngày sau, Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh rời khỏi Phó phủ.

      Ra đến cửa lớn của Phó phủ, hai người đều quay đầu nhìn lại. Chi Hồng biết hai người còn có khúc mắc trong lòng, liền : " gia, tiểu thư, hai người đừng khổ sở nữa. Lão gia từng , nếu Khâu lão gia tới Phó phủ cả đời này ông ra khỏi Phó phủ. Nhưng khi Khâu lão gia tìm đến người mà lão gia âu yếm nhất chết, vậy thế gian này còn gì làm cho ông lưu luyến nữa. Trước khi chết còn có thể giúp hai người phen, lão gia rất cao hứng, bởi vì ông biết nếu nữ nhân mà ông âu yếm còn sống, nhất định hy vọng nhìn thấy hai người thành thân. Nếu trước khi lão gia mất được nhìn thấy hai người hạnh phúc lão gia theo người ông thương cũng có vướng bận gì nữa." Lão gia sớm tính toán tốt rồi. Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh liếc mắt nhìn nhau cái, Khâu Minh Thông nắm lá thư trong tay thở dài : "Nghĩa phụ định luôn bên cạnh , trổ tài hoa vì dân chúng Hiên Viên hoàng triều làm những việc lớn kia nữa." Những gì ông viết đều là lợi ích của dân chúng và quốc gia, người như thế lại có kết cục như vậy, chỉ hy vọng kiếp sau ông có thể đầu bạc răng long bên cạnh , bù lại tiếc nuối kiếp này.

      Từ Phó phủ trở về, cảm xúc hai người luôn tốt, mà tháng sau khi thi đến ngày yết bảng. Sáng sớm, Khâu Tiểu Ninh chuẩn bị quần áo Khâu Minh Thông tốt, hai người mới vừa đến đại môn liền nghe được có người khua chiêng gõ trống về hướng bên này. Hai người liền đứng bất động, Khâu Minh Thông tuy có chút nắm chắc nhưng trong lòng cũng có chút yên . Đội ngũ khua chiêng gõ trống tới gần, dừng trước đại môn Khâu gia, hướng Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh hỏi:

      "Xin hỏi hai vị, nơi này có phải là nhà của Khâu Minh Thông?"

      Trạng nguyên lần này lại phải là thế gia công tử, người tài thế này ở Hiên Viên hoàng triều cũng hiếm thấy a! Khâu Tiểu Ninh trong lòng vui vẻ, biết những người này tất nhiên là tới báo tin vui cho ca ca. Khâu Minh Thông tâm tình lơ lững cuối cùng cũng xuống , trả lời:

      "Ta chính là Khâu Minh Thông."

      biết đạt được danh nào. Khâu Minh Thông vừa xong, hai mươi mấy người cùng kêu lên chúc mừng :

      "Chúc mừng Trạng nguyên, chúng tiểu nhân là tới để báo tin vui cho ngài ."

      Xem tiểu công tử quả là khí độ bất phàm, khó trách vào được mắt của Tô thừa tướng, tự mình an bài bọn họ tới để báo tin vui. "

      "Làm phiền các vị, đa tạ ."

      Khâu Minh Thông vừa dứt lời liến có người trong nhà ra, những lời Khâu Minh Thông vừa họ cũng nghe thấy được. Khâu Khải Chính vui sướng hỏi:

      "Các vị sao? Minh Thông đậu Trạng nguyên?"

      Về phần Viên thị, bà dám hỏi gì, lo lắng những gì mình vừa mới nghe là lầm lẫn. Người đầu vội :

      "Đương nhiên là , mặt khác, chúng ta còn truyền lại khẩu dụ do hoàng thượng truyền cho Tô thừa tướng. Mời tân khoa Trạng nguyên ngày mai tấn kiến ở ngự thư phòng, đây là quần áo, còn đây là lệnh bài."

      xong liền lấy đồ đạc đưa cho bọn họ. Viên thị liền tiếp nhận quần áo cùng lệnh bài, con trai của nàng cuối cùng cũng trở nên nổi bật, về sau xem còn có ai dám tùy tiện để cho bà khó chịu.

      "Đa tạ các vị."

      Khâu Minh Thông chắp tay, Khâu Tiểu Ninh cười, tay cầm chút bạc đưa cho người đầu:

      "Làm phiền các vị, đây có chút bạc mời các vị uống trà ."

      Bạc nhiều lắm, nhưng những chuyện này là quy củ. Hai mươi mấy người cảm tạ rồi rời . Nhóm người đó chân trước vừa chân sau mấy vị láng giềng biết tin chạy sang chúc mừng. Viên thị vui tươi hớn hở chuyện, đây chính là Thông Nhi giúp cho bà có mặt mũi, được hãnh diện. Khâu Khải Chính nhìn thấy chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, con đạt Trạng nguyên là việc vui, nhưng bà cũng cần phải chuyện châm chọc, đắc tội với người khác như thế này.

      Mọi người đứng kín ở đại môn của Khâu gia, bên cạnh, La Tiểu Lệ ôm đứa nhìn thấy cảnh này trong lòng hối hận dứt. Lúc trước, nếu nàng kiên định với ý nghĩ của mình, mất trinh tiết vẫn còn có cơ hội gả cho Khâu Minh Thông. Nếu nàng gả cho Khâu Minh Thông giờ người đứng ở cửa nhận lời chúc phúc chính là nàng. Khâu Tiểu Ninh chết tiệt kia, ràng là muội muội của Khâu Minh Thông lại còn biết xấu hổ mà gả cho ca ca của mình, đúng là đồ tiện nhân biết xấu hổ. Càng nghĩ La Tiểu Lệ càng tức giận, cho đến khi đứa trong lòng nàng oa oa khóc lớn, La Tiểu Lệ mới mang vẻ mặt oán hận rời .

      Chờ hàng xóm láng giềng rồi, Khâu Minh Thông và mọi người vào nhà là giữa trưa. Cả nhà tùy tiện ăn chút, Khâu Khải Chính liền dẫn Khâu Minh Thông đến trước bài vị tổ tông :

      "Thông nhi, mau dâng hương !"

      Cuối cùng Khâu gia cũng có tân khoa Trạng nguyên.

      "Dạ, cha."

      Khâu Minh Thông cầm ba nén hương, để ngọn nến thắp hương, dập đầu ba cái mới cung kính đem hương cắm vào lư hương, lại cẩn thận xoay người, biết nhất định là cha có chuyện với . Quả nhiên, im lặng chút Khâu Khải Chính liền :

      "Thông nhi, ngươi thi đạt Trạng nguyên, cha và Khâu gia vì ngươi mà vui vẻ. Nhưng có chút việc cha nhất định phải , ngươi nhớ kỹ. Ngươi là hàn môn đệ tử, cho dù là làm quan cũng nhất định thay đổi, cha hy vọng ngươi tham ô nhận hối lộ, cùng gian thần cấu kết, bôi nhọ thanh danh Khâu gia, cuối cùng lại rơi vào kết cục tốt. Cha mong ngươi làm nhiều việc khi làm quan. Dưới, nhất định phải làm nhiều việc có lợi cho dân chúng, tận trung vì hoàng thượng giải ưu phiền, nhưng cũng thể ngu trung, hoàng thượng có chỗ sai ngươi thể nghe theo mà sai trái. Vả lại, Khâu gia chưa bao giờ có tiền lệ nạp thiếp hưu thê, về sau ta cũng hy vọng có, mặc kệ ngươi tương lai phong hầu hay lên tướng đều phải như vậy."

      Tuy là Thông nhi thông minh nhưng ông vẫn rất lo lắng, Thông nhi quá mức thông minh ngược lại hại chính . Tuy rằng tin vào gia giáo dạy con của mình, nhưng những lời này thể .

      "Cha, Thông nhi biết, Thông nhi nhất định ghi nhớ lời cha dạy bảo."

      Khâu Minh Thông biết cha sợ đối mặt với vinh hoa phú quý mà mê muội.

      "Ngươ biết là tốt rồi, vậy cha cũng nhiều nữa, tin tưởng ngươi hiểu được."

      Khâu Khải Chính xong rồi gật đầu rời , tin tưởng con của Khâu Khải Chính . Bất quá phải chấn chỉnh thê tử chút, nếu bà nhất định nghĩ cách nhét người vào phòng của Thông nhi, Thông nhi đậu Trạng nguyên nữ tử muốn lên cũng nhiều hơn. Việc này, Khâu Khải Chính đúng là đoán sai .

      Lúc này Viên thị gọi Khâu Tiểu Ninh vào phòng mà "dạy bảo". Khâu Tiểu Ninh ngồi đối diện bà, cúi đầu lẳng lặng nghe. Viên thị thấy bà nửa ngày mà Khâu Tiểu Ninh vẫn là cúi thấp đầu, có chút tức giận, :

      "Ninh nhi, lời của ta ngươi có nhớ kỹ ? Chúng ta là nương tử phải suy nghĩ cho trượng phu biết ? có này..."

      "Nương, Ninh nhi biết, Ninh nhi liền chuẩn bị."

      Khâu Tiểu Ninh nghe xong nửa ngày, cuối cùng nghe hiểu được nương nửa ngày chính là muốn nạp thiếp cho ca ca. phải chỉ là nạp thiếp thôi sao, nàng làm sao có thể đồng ý?

      "A! Ngươi chuẩn bị cái gì?"

      Viên thị nghe Khâu Tiểu Ninh đột nhiên câu như vậy liền hiểu.

      . "Ninh nhi chuẩn bị để nạp thiếp cho cha a! Cha còn chưa có thiếp mà, ca ca là con làm sao có thể có trước?"

      Nương làm chuyện gì với nàng nàng đều có thể nhẫn, nhưng muốn nàng cùng nữ nhân khác chia xẻ ca ca, nàng làm được. Nàng đương nhiên thể nạp thiếp cho cha, chính là làm cho nương biết chút khổ sở mà thôi.

      "Ngươi… nha đầu chết tiệt này giỏi, có phải ngươi muốn khiến lão nương tức chết hay ?"

      Viên thị tức giận đến muốn đánh Khâu Tiểu Ninh cái tát, bà còn ở ngay đây mà nàng lại dám giúp trượng phu của bà nạp thiếp. Kỳ mấy ngày hôm trước có mấy nhà sai người tìm Viên thị, là muốn để thứ nữ Lý gia gả cho Khâu Minh Thông làm thiếp. Vừa thấy người ta có chút gia thế, Viên thị them đỏ mắt, cảm thấy chỉ cần tùy tiện chọn ra người để cưới gia thế đều tốt hơn rất nhiều so với Khâu Tiểu Ninh thân côi cút. Nên mới động chút tâm tư, vừa nghe Khâu Minh Thông đạt Trạng nguyên, liền muốn rước những nữ tử kia vào cửa, cảm thấy làm như vậy con đường làm quan của nhi tử sau này dễ dàng hơn chút.

      "Nương, chính người cũng muốn chuyện như vậy, vậy dựa vào mà cái gì buộc ta phải làm? Muốn ta rộng lượng, ta cũng rất rộng lượng rồi, cho dù bị người khác là đố phụ ta cũng quyết cho ca ca nạp thiếp, lại càng thể tự mình nạp thiếp cho ."

      xong, Khâu Tiểu Ninh cũng chờ Viên thị phản đối liền rời khỏi phòng. Khâu Tiểu Ninh rồi, Viên thị ôm ngực, tức giận đến tái mặt. Vừa thấy Khâu Khải Chính tiến vào nhân tiện :

      "Ngươi cưới về con dâu tốt, thiếu chút nữa làm ta tức chết, ngươi ta tạo cái nghiệt gì mà cứu người lại cứu phải cái lang tâm cẩu phế."

      Viên thị nghĩ bà như vậy Khâu Khải Chính tiến lên an ủi bà chút. nghĩ tới Khâu Khải Chính thản nhiên nhìn bà cái, chỉ hai chữ:

      "Ngươi đáng."

      Ông biết Viên thị tính toán như vậy, nghĩ tới bà lại hành động nhanh như vậy.

      "Ngươi, ngươi cái gì? Ta ở Khâu gia các người sinh con dưỡng cái cực nhọc nửa đời người, lại sinh cho Khâu gia Trạng nguyên, ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta..."

      Viên thị cảm thấy mình nhất định bị tức chết, sao ai cũng đỡ cho Khâu Tiểu Ninh? Bà mới là người thân của bọn họ mà.

      "Khâu gia có tiền lệ nạp thiếp hưu thê , nhưng nếu ngươi muốn thử, ta cũng ngại là người thử đầu tiên. Dù sao ngươi muốn làm như vậy toàn bộ khâu gia đều thể sống an ổn. Ngươi đừng nghĩ rằng hai ngày nay người gặp ai ta biết, ta chỉ là muốn nhiều lời . Ngươi cho là thứ nữ này tốt, ngươi đồng ý cho họ vào cửa, vậy ngươi có biết lai lịch nữ nhân này ? Nếu có ai tính kế chúng ta cũng biết."

      Thông nhi tại phải là dân chúng bình thường, những người bên cạnh đều bị chú ý. Hơn nữa ông cũng nhìn ra được, Thông nhi là tâm tiểu nha đầu kia, nhất định làm những chuyện xằng bậy. Nhưng cho dù như vậy, ông cũng thể để cho thê tử làm càng, vạn nhất tốt lại hại tới Thông Nhi biết làm sao bây giờ?

      Nghe Khâu Khải Chính như vậy cũng làm cho Viên thị bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ cũng quả là sơ ý. Nhưng trong lòng lại có chút cam lòng, lại có lợi cho Khâu Tiểu Ninh, hơn nữa con mình lại thể nạp thiếp, đây là đạo lý gì vậy? Mặc kệ nó, thứ nữ này nạp được, sau này nếu Thông nhi coi trọng nữ tử có gia thế trong sạch, xem còn ai ngăn được. Dù sao, bà chính là thích Khâu Tiểu Ninh. Khâu Khải Chính lười cùng Viên thị nhiều lời, sau này ông để ý nhiều chút là được.

      Khâu Tiểu Ninh trở lại trong phòng, thở phì phì, cầm lấy cánh tay Khâu Minh Thông cắn mấy cái. là tức chết nàng , về sau biết còn bao nhiêu nữ nhân đưa lên cửa, lấy tính tình của nương khẳng định từ bỏ việc này.

      "Ninh nhi, ngươi làm sao vậy? Ai chọc ngươi tức giận?"

      Khâu Minh Thông cười khổ, đắc tội nương tử nhà mình chỗ nào. Khâu Tiểu Ninh "Hừ" tiếng, liền xoay đầu sang hướng khác, tiếp tục để ý tới Khâu Minh Thông.
      Minhang thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 46


      “Ninh nhi, rốt cuộc là làm sao vậy? Sao lại lời nào? Nếu ngươi , ta cắn ngươi nha.” Khâu Minh Thông vừa xong liền khẽ áp cả người mình lên người Khâu Tiểu Ninh, cắn mặt nàng chút.

      Khâu Tiểu Ninh đẩy ra, : “Còn chuyện gì nữa? Ta còn phải chúc mừng người, chừng vài ngày nữa ta có muội muội.” Nàng ràng biết việc này phải do ca ca, nhưng mà nhịn được, muốn nháo với chút, vạn nhất ngày nào đó, tìm cho nàng muội muội sao?

      Khâu Minh Thông thản nhiên cười cười, : "Ninh nhi, chúng ta phải tin tưởng cha luôn chung thủy với nương.”

      "Ngươi..." Khâu Minh Thông vừa câu liền làm cho Khâu Tiểu Ninh giận dỗi chịu đứng dậy, tiến vào trong ngực của , cắn lên cằm : "Ca ca, ngươi càng ngày càng giống con hồ ly ." ràng biết nàng muốn cài già còn giả khờ với nàng.

      “Ta càng ngày càng giống hồ ly còn phải là vì ngươi sao, nếu như ta thông minh chút, biết chừng ngươi sớm bị ai khác cưới rồi.” Xoa lên chóp mũi Khâu Tiểu Ninh, gương mặt Khâu Minh Thông tràn đầy vẻ sủng nịnh.

      “Mới phải như vậy, Ninh nhi chỉ thích mình ca ca, đởi này chỉ thích mình ngươi thôi.” Khâu Tiểu Ninh tựa đầu vào ngực Khâu Minh Thông, nhắm mắt lại, cố gắng cho chính mình nhớ về những việc của kiếp trước.

      “Ta cũng vậy, cho nên Ninh nhi, dù có xảy ra chuyện gì ngươi cũng phải tin tưởng ta, giữa ta và ngươi vĩnh viễn có người thứ ba.”Khâu Minh Thông vươn tay ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng mà thản nhiên , thanh nhưng vẫn đù để Khâu Tiểu Ninh nghe thấy.

      “Ninh nhi tin tưởng ngươi, chính là Ninh nhi lo lắng nếu như ngươi vào quan trường số việc phải do ngươi quyết định.” Việc mà những đại thế gia này am hiểu nhất, chính là dùng nữ tử để lung lay tâm trí của đệ tử hàn môn, để những đệ tử này vì bọn họ mà làm việc. Cũng giống như Hàn gia, quả thực đem những việc như vậy làm quen như là thấm vào tận ba phần xương.

      "Cùng lắm làm quan là được." Ở trong lòng Khâu Minh Thông, chức vị cũng phải là cách duy nhất để góp sức vì dân.

      "Mặc kệ ngươi, dù sao, nếu như có ngày ngươi dám nạp thiếp, ta liền dẫn theo Chi Hồng rời nhà trốn ." Khâu Tiểu Ninh xong còn giống như tiểu mèo hoang, cắn lên cổ Khâu Minh Thông chút. Khâu Minh Thông lập tức ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng, cố ý tà ác, cười : "Vật , dám cắn ta, ngươi phải trả giá lớn." xong, đôi môi như mang theo ngọn lửa mà áp sát Khâu Tiểu Ninh.

      Hàn phủ

      Vừa biết được tin tức yết bảng, Hàn Thiếu Quân liền ném hết những thứ có thể ném trong phòng, nghĩ tới, cư nhiên lại bại dưới tay Khâu Minh Thông. Khâu Minh Thông tính là cái gì? Nhà bọn họ chỉ là hạ nhân. Nếu truyền ra ngoài, Hàn gia bị mất hết mặt mũi. Còn nữa, ánh mắt của tiện nhân kia cùng với con của ả, muốn lấy mắt của bọn họ xuống. Cư nhiên lại dám nhìn trào phúng, mới chính là con trai trưởng của Hàn gia, còn bọn họ bất quá cũng chỉ là tình nhân và con của tình nhân lén lút bên ngoài mà thôi.

      lúc Hàn Thiếu Quân giận đến thể kiềm chế, Hàn Thêm sẳng giọng tới. Nhìn những thứ đổ vỡ đầy đất, ánh mắt lạnh hơn, vươn tay, “Ba” tiếng, đánh lên mặt Hàn Tiếu Quân: “So với trư còn ngu hơn, so với với hạ nhân còn bằng, còn muốn đập vỡ đồ đạt để hả giận sao. Ngay cả tính tình của mình cũng thể khống chế được vào triều đình chỉ khiến ngươi mất mạng. Còn bằng bình tĩnh lại tâm tư, ngoan ngoãn nghe ta theo sắp xếp của ta.” Người con trai này làm thất vọng, quả là kém hơn Trọng nhi.

      Hàn Thiếu Quân nắm chặt nắm tay, móng tay đều cắm vào lòng bàn tay, nhưng vẫn nắm chặt buông. lời nào, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thêm giống như nhìn kẻ thù. Ánh mắt như vậy khiến cho Hàn Thêm có chút chột dạ, thu tay lại rồi rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi phòng, trong lòng lại nhìn được nghĩ, chẳng lẽ chuyện ông lén an bài cho Trọng nhi bị biết được?
      Trong phòng Hàn lão phu nhân,Xảo ma ma đứng quạt cho Hàn lão phu nhân, tuyệt dám ngơi nghỉ, nàng biết Hàn lão phu nhân khi biết chuyện yết bảng nhất định rất tức giận. Qua khoảng thời gian uống ly trà , Hàn lão phu nhân mới : “Xảo ma ma, ngươi gọi Quân thiếu gia đến đây!” Vẫn nên dạy số việc, tiện nhân đui mù mới từ ngoài vào phủ mà vẫn biết ơn kia, bà cần giúp nàng cùng con trai cùa nàng ta. Nhưng đừa Quân nhi này, tuy là thủ đoạn còn non nớt nhưng thắng ở chỗ biết hiếu thuận với bà nội này, vẫn còn có thể dạy bảo tốt, tương lai chắc chắn nó nhớ tới lão bà này.

      lâu sau, Xảo ma ma dẫn Hàn Thiếu Quân vào. Hàn Thiếu Quân cung kính hành lễ: “Tôn nhi đến thăm bà nội.” giờ cha đáng tin cậy nữa, chỉ còn bà nội mới là đường ra duy nhất của . cứ nghĩ rằng cưới Khương Ưu Tuyền trợ lực cho , nghĩ tới nữ nhân kia cũng phải là người chịu thua kém, luôn mang lại phiền toái cho .

      “Quân nhi, bà nội biết là ủy khuất cho ngươi, nhưng ngươi phải nhớ rằng tại ngươi chịu ủy khuất là vì chuẩn bị cho tương lai tốt. Cha ngươi thiên vị Thiếu Trọng, nhưng cũng chỉ là con của ngoại thất mà thôi, danh bất chính ngôn bất thuận bằng ngươi.” Vừa mới xảy ra chuyện, liền có người mang tin tức báo cho lão phu nhân.

      "Bà nội, tôn nhi biết, tôn nhi cũng phải vì chuyện đó mà tức giận, chỉ là đứa con của ngoại thất mà thôi, dựa vào cái gì mà so sánh với ta. Ta chỉ là hiểu, kiến thức của ta cũng thua Khâu Minh Thông, nhưng ta cư nhiên bại bởi ? Tôn nhi lòng có chút cam lòng." cho tới bây giờ vốn nghĩ tới Khâu Minh Thông là đối thủ của , lúc dự tuyển Tô thừa tướng ràng là nhìn hề nhìn Khâu Minh Thông. Chình vì vậy mới xem Khâu Minh Thông như đối thủ trong khoa khảo. nghĩ tới…

      "Quân nhi, có cái gì cam lòng ? Trạng nguyên là do Hoàng thượng và Tô thừa tướng tự mình quyết định, ngươi cam lòng có thể thay đổi cái gì?" Đứa này vẫn còn rất non nớt, cũng may là trong phòng có người khác, nếu như lời vừa rồi của truyền ra ngoài…

      "Tôn nhi..." Đúng vậy, bà nội đúng, cam lòng cái gì? Trạng nguyên là do Hoàng thượng và Tô thừa tướng tự mình xem xét quyết định .

      "Quân nhi, ngồi xuống đây bà nội kể chuyện xưa cho ngươi nghe!" Hàn lão phu nhân nâng tách trà lên uống ngụm, chuyện có chút mơ hồ. Hàn Thiếu Quân theo bản năng gật gật đầu, trực giác nghĩ là bà nội muốn dạy bảo mình.
      Buông tách trà, Hàn lão phu nhân thản nhiên : “Trước kia có nhà giàu, lão gia trong nhà có hai người con trai lớn, người là do chính thê sinh, người là do thiếp thất sinh. Hai hài tử đều được lão gia thích, bọn họ học viết chữ, cưỡi ngựa, bắn tên, cảm tình của bọn họ rất tốt. Sau này hai hài tử càng lớn, bọn họ lại cùng nhau trúng tú tài, lúc trong trường thi, đứa của người thiếp thất có vẻ như gặp may mắn, viết gì đó khiến Hoàng thượng thích liền được Hoàng thượng ban thưởng danh hiệu Trạng nguyên, con của chính thê chỉ được Thám hoa. Trong nhà có nhười Trạng nguyên và Thám hoa, tất nhiên là rất vui vẻ, mở yến hội, ngờ tới trong yến hội lại có thích khách xâm nhập, dưới hoàn cảnh rối loạn, người con của thiếp thất trúng đao mà chết, mà con của chính thê cũng vì bảo hộ đệ đệ mà bị thương. Cuối cùng, Hoàng đế cảm động trước tấm lòng bảo hộ đệ đệ của , phong làm Trạng nguyên. Từ đó về sau, con của chính thê được thăng quan tiến chức. Quân nhi, ngươi thử xem trong chuyện xưa này, con của chính thê có phải là người ca ca tốt hay ?” Quân nhi, có lẽ là hiểu rồi! Nếu chuyện này mà nghe hiểu, vậy nàng cũng chỉ đành nghỉ ngơi để mặc thôi.

      Hàn Thiếu Quân uống mấy ngụm trà rồi mới trả lời: "Đương nhiên là ca ca tốt." Bà nội kể chuyện xưa này, tựa hồ nghe hiểu được .

      “Được, ngươi hiểu được là tốt rồi, bà nội mệt rồi, ngươi về !" xong, Hàn lão phu nhân vỗ về cái trán, vẻ mặt mệt mỏi. Hàn Thiếu Quân cúi lễ chào rồi liền lui xuống. vừa , Hàn lão phu nhân liền mở mắt ngồi thẳng dậy, hỏi Xảo ma ma: "Ngươi trả lời ta, những lời ta vừa với đứa Quân nhi, ngươi có hiểu ?"

      Xảo ma ma cúi hạ thân mình, trả lời: “Lão phu nhân, những gì người vừa , nô tỳ đều nghe hiểu? Nô tỳ chỉ cảm thấy đáng tiếc cho người đệ đệ, còn người ca ca người ca ca tốt.” Có số việc, người nô tỳ như nàng nên ra.

      “Ngươi này cũng già rồi, cũng nghe hiểu ta gì.” Những lời này của Xảo ma ma cũng như , nhưng khiến cho Hàn lão phu nhân vui, người làm nô tỳ phải hiểu được giả ngu mới có thể sống lâu.

      Hàn Thiếu Quân trở lại trong sân của chính mình, để ý tới Khương Ưu Tuyền náo loạn. Giam chính mình trong thư phòng, tinh tế nghĩ về những lời mà Hàn lão phu nhân giảng giải, cuối cùng ánh mắt sáng lên. Đúng vậy, so đo nhất thời cũng phải là chiến thắng chân chính. , muốn làm chủ tử tốt.

      Lấy ra giấy và bút mực do nương đặt riêng ở Giang Nam cho , viết mệnh lệnh cho hạ nhân. Để cho hạ nhân mang theo lễ vật, tươi cười ra đại môn Hàn phủ, thư đồng của đậu Trạng nguyên, người chủ tử như tự nhiên phải đưa lễ vật chúc mừng. Nghe ngày mai Minh Thông phải vào triều diện thánh, có phải cũng nên chuẩn bị chút gì đó đặc biệt cho ta hay .

      đến cửa lớn của Khâu gia, mở cửa ra, Hàn Thiếu Quân dẫn theo gã sai vặt trực tiếp vào trong. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Chi Hồng cùng Khâu Tiểu Ninh làm gì đó. Hàn Thiếu Quân vừa nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh, ánh mắt của tự chủ được gắn chặt người Khâu Tiểu Ninh, chỉ cảm thấy sau khi thành thân nàng còn đẹp hơn trước. Nếu nàng là nữ tử có gia thế nhất định cưới nàng làm vợ, có nữ tử như vậy bên cạnh làm cho bớt lo rất nhiều.

      “Người là ai?” Chi Hồng phát ra hai người chủ tớ trước tiên, cảm thấy hai người này lạ mặt. Hơn nữa người giống như chủ tử kia có ánh mắt bất chính nhìn tiểu thư nhà nàng, hình như cũng phải loại người tốt, Chi Hồng chuyện cũng khách khí.

      Khâu Tiểu Ninh nhìn theo ánh mắt của Chi Hồng liền nhìn thấy Hàn Thiếu Quân lâu gặp, liền nhíu nhíu mày. Hàn Thiếu Quân thu hồi tinh thần, : “Ninh nhi, biết Minh Thông đâu? Ta đến chúc mừng cùng .” Đây là nàng mất hứng khi nhìn thấy sao?

      Chúc mừng? từ khi nào mà Hàn Thiếu Quân có tâm tư tốt như vậy? phải là cáo chúc tết gà chứ? Khâu Tiểu Ninh nghĩ nghĩ mới : “ ngại, Hàn công tử, phu quân nhà ta và cha đều ra ngoài có chút việc. người con có chồng bên cạnh cũng tiện tiếp đãi ngươi, mời ngươi ngày khác lại đến!” Người như Hàn Thiếu Quân, Khâu Tiểu Ninh căn bản nghĩ tới tìm đến nhà như vậy.

      “Ninh nhi, ngươi như vậy…” Nhìn hành động của nàng như vậy, khiến cho trong lòng của mất hứng. Lắc lắc đầu, quên , nếu Khâu Minh Thông có ở nhà còn diễn trò cho ai xem chứ? Nghĩ vậy liền xoay người chuẩn bị rời .
      “Tiểu thiếu gia, sao ngươi lại đến đây? Mau, mau vào phòng .” Viên thị nghe bên ngoài có tiếng chuyện liền ra nhìn xem, thấy là Hàn Thiếu Quân nô tính liền bộc ra, căn bản quên mất con trai của chính mình làm tân khoa Trạng nguyên.

      Trong lòng Khâu Tiểu Ninh thầm kêu tốt, lần này Hàn Thiếu Quân tới biết làm cái quỷ gì, nếu thực mang theo tâm tư bất lương phải làm sao bây giờ? Hy vọng Hàn Thiếu Quân còn biết liêm sỉ chút, nên lúc ở Khâu gia toàn là nữ nhân mà còn vào. Bất quá, hiển nhiên là ông trời nghe thấy hi vọng của Khâu Tiểu Ninh, khi nàng vừa mới nghĩ xong liền nghe Hàn Thiếu Quân đáp: “Vậy, làm phiền ngươi.”
      Minhang thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 47:

      Viên thị dẫn Hàn Thiếu Quân vào nhà, tìm loại trà tốt nhất pha mời Hàn Tiếu Quân. Hàn Thiếu Quân tạo bộ dáng bưng lên rồi liền buông xuống, mới hỏi Viên thị: “Minh Thông đâu? Sao giờ này rồi còn chưa trở về?” Khâu Minh Thông là có mặt mũi, cư nhiên lại để cho chờ. Khâu Tiểu Ninh khi nhìn thấy bộ dáng cao cao tại thượng, nhíu nhíu mày, đời này của Hàn Tiếu Quân ngay cả diễn cũng có nội hàm.

      “Tiều thiếu gia, chắc là sắp trở về rồi, mời ngài uống trà, uống trà.” Viên thị đứng bên cạnh Hàn Thiếu Quân mà tay chân luống cuống. Trước kia khi bà ở Hàn phủ, ngay cả chuyện với chủ tử còn chưa được, gì đến cơ hội chiêu đãi.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông mới về. Nhìn thấy Hàn Thiếu Quân giật mình run chút, Khâu Khải Chính mới nhân tiện với Hàn Thiếu Quân: “Hàn công tử sao lại đến nhà của ta?” còn là người bị sai bảo ở Hàn phủ, cần lấy thân phận hạ nhân nữa, cứ lấy tâm bình thường mà đối đãi.

      Nghe thấy lời của Khâu Khải Chính, trong lòng Hàn Thiếu Quân căn tức, hạ nhân mà cư nhiên lại dám như vậy với , thực nghĩ rằng Khâu Minh Thông làm Trạng nguyên rồi coi ai ra gì nữa? Sắc mắt thya đổi mà đáp: “Nha, ta nghe tin Minh Thông đậu Trạng nguyên nên đặc biệt đến chúc mừng Minh Thông. lâu đến Khâu gia, lại nhớ đến, ta cũng nhiều năm gặp ngươi, hết thảy đều ổn?” Rất nhanh, ta cho ngươi- người coi ai ra gì, trả giá lớn.

      “Hàn công tử có lòng, nhọc công Hàn công tử đến, mọi chuyện đều tốt.” tìm tới nơi này là để chúc mừng?

      Hàn Thiếu Quân gật gật đầu, mới với Khâu Minh Thông: “Minh Thông, chúc mừng ngươi.” Khi Hàn Thiếu Quân chuyện gã sai vặt theo đặt lễ vật chuẩn bị trước lên bàn. Hàn Thiếu Quân chỉ vào vật gì đó bàn, cười : “Minh Thông, những vật này đều là do nương của ta giúp ta đặt mua, là loại giấy và nghiên mực tốt nhất chỉ có riêng ở Giang Nam. Về sau chắc ngươi cần dùng, ta mang đến đưa cho ngươi.”

      “Minh Thông cảm tạ, nhưng đây là do Hàn phu nhân chuẩn bị cho ngươi, Minh Thông thể nhận lấy.” Khâu Minh Thông xong, ánh mắt lóe lóe. Hàn Thiếu Quân hẳn là có lòng dạ mà chấp nhận mình ở bậc. Nếu như đối với mình khó chịu là bình thường, nhưng lại đưa lễ vật đến giống như bây giờ, là rất kì quái.

      “Những thứ này đều do nương của ta phân phó để ta đưa tới cho ngươi. Dựa vào tình nghĩa của đôi ta, sau này bước trong quan trường còn phải che chở lẫn nhau.” Khâu Minh Thông cả đời này đề là kẻ vô dụng như vậy! đưa đến tay mà còn tận dụng tốt. Mà , muốn ta dùng tốt, những thứ này đều do chuẩn bị tỉ mỉ để ta hưởng thụ.

      “Thiếu Quân, nếu ngươi như vậy mà ta còn nhận lấy tốt, đúng ? Đa tạ, cũng thay ta cảm ơn Hàn phu nhân.” Hàn Thiếu Quân khẳng định những thứ này tốt, muốn mình nhận lấy, nhưng nhận lấy rồi có dùng hay cũng phải do Hàn Thiếu Quân quyết định.

      Hàn Thiếu Quân hàn huyên với Khâu Minh Thông được vài câu liền dẫn theo gã sai vặt rời . Viên thị còn chưa dừng lại: “Tiểu thiếu gia còn chưa ăn cơm vội rời , ta chuẩn bị thiệt nhiều món ăn phong phú mà.” Khâu Khải Chính nhìn bà cái, bất đắc dĩ : “Giữ cho Thông nhi chút mặt mũi ! tại chúng ta cũng phải là hạ nhân của Hàn phủ nữa, nhìn thấy cũng cẩn cung kính như vậy.” Hàn phủ cũng có gì đáng giá để bọn họ lưu luyến.
      Viên thị nghe vậy mới nhớ đến, bây giờ con của bà là Trạng nguyên rồi, bà cũng còn mặt mũi mà chuyện với Khâu Minh Thông. Khâu Tiểu Ninh chuẩn bị mở thứ gì đó mà Hàn Thiếu Quân đem tới lại bị Khâu Minh Thông giữ chặt tay lại, để chính mình mang thứ đó lên.

      Vừa trở về phòng, Khâu Minh Thông mới đặt thứ gì đó do Hàn Thiếu Quân mang tới vào góc nhìn tới nữa, Khâu Tiểu Ninh kinh ngạc : “Ca ca, ngươi…?” Vậy là ca ca cũng sớm biết ta có ý tốt? Khâu Minh Thông nhìn nàng, cười cười : “Ninh nhi, những thứ Hàn Thiếu Quân mang tới ta dám dùng, cũng dùng nổi! Ta a, vẫn là ưa sử dụng giấy, mực do ngươi chuẩn bị thôi.” Những thứ này nọ mà Hàn Thiếu Quân mang tới cũng tiện nám , nhưng đặt ở chỗ mà chạm tới… biết qua mấy ngày sau, Hàn Thiếu Quân có phải nên nóng nảy rồi hay ?

      Khâu Tiểu Ninh gật gật đầu, có chút khẩn trương mà hỏi: “Ca ca, ngày mai Hoàng thượng bảo ngươi tiến cung gặp , có chuyện gì hay ? Hoàng thượng lớn lên trông như thế nào? có ưa thích ngươi ?” Đương kim Hoàng thường là thiếu niên mà năm đó nàng và ca ca gặp phải! biết có còn nhớ ca ca và nàng hay ? Có lẽ là nhớ nữa! tình cũng qua nhiều năm như vậy rồi mà.

      Khâu Minh Thông cười cười: “Tự nhiên khi thấy Hoàng thượng biết, Ninh nhi, những câu hỏi này của ngươi… Hoàng thượng là nam nhân đỉnh đỉnh, sao lại phải thích ta?” Khâu Minh Thông nhìn Khâu Tiểu Ninh mà trong mắt tràn đầy ý cười, bộ dáng lúc Ninh nhi giận dỗi , đặc biệt đáng .

      "Ca ca... Ninh nhi thèm nghe ngươi nữa, ta giúp nương nấu cơm." Khâu Tiểu Ninh xong liền thở phì phì bỏ tiêu sái .

      Nhìn Khâu Tiểu Ninh vừa , Khâu Minh Thông cười cười. Nhìn về phía góc những đồ Hàn Thiếu Quân đưa tới liền thu liễm tươi cười, trong lòng tự hỏi ra ta muốn làm gì? Ở trong lòng ta nhất định cảm thấy hạ nhân xứng đáng ở bậc, mà hai người tháng sau mới chính thức tiến vào triều đình, nếu như trong khoảng thời gian này mà chính mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn phải trở thành người đậu cao nhất sao? tại, chuyện mà Khâu Minh Thông lo lắng nhất chính là Hàn Thiếu Quân kế thứ nhất thành lại sinh ra kế thứ hai, đến lúc đó mình liền khó lòng phòng bị . Xem ra sau khi nhìn thấy Hoàng thượng rồi mới trở về quyết định được.

      Sáng sớm hôm sau, Khâu Minh Thông đứng lên, mặc vào quần áo mà người báo tin vui hôm qua đưa đến, đội mũ lên, nhìn vào càng thêm tuấn lãng. Khâu Tiểu Ninh khẽ hạ mắt, giúp vuốt gọn tay áo, dặn dò: "Ca ca vào cung, hết thảy phải cẩn thận."

      "Ninh nhi cần quá lo lắng, ta đều hiểu." Khâu Minh Thông hôn lên trán nàng sau đó mới cầm lấy lệnh bài tiến cung. Hoàng thượng muốn gặp nhất định là do muốn giải thích về đáp án bài thi. còn nhớ là đề thi của khoa khảo cuối cùng kia là, nếu như cho ngươi vì dân chúng làm chuyện, có thể làm cho rất nhiều người chịu ơn huệ, ngươi làm cái gì? Và làm như thế nào?
      Khâu Minh Thông vừa ra cửa, những người hôm qua báo tin vui sớm chuẩn bị kiệu tốt để vào cung. trong chốc lát đến bên ngoài cửa cung, người kiệu phu mới : “Trạng nguyên gia, chúng ta chì có thể đưa ngài đến đây thôi, ngài tự vào cung thôi! Tiểu nhân chúc ngài đại cát đai lợi, từng bước thăng tiến.”
      “Nhận những lời tốt này cùa ngươi, làm phiền chư vị, Minh Thông cảm tạ.” xong hướng họ chắp tay.

      đến cửa cung, Khâu Minh Thông lấy lệnh bài ra, vị thị vệ kia vừa thấy lệnh bài liền hành lễ: “Nguyên lai là tân khoa Trạng nguyên, chào ngài, tiểu nhân dẫn đường cho ngài.” Sau khi cảm tạ, Khâu Minh Thông liền theo phía sau thị vệ, hai người quãng đường dài mới đến ngự thư phòng. Thị vệ giao lệnh bài vào tay vị công công, công công nhìn nhìn Khâu Minh Thông rồi : “Mời ngài theo ta, Hoàng thượng sớm phân phó qua, nếu ngài vào lập tức dẫn ngài gặp Người.” Tân khoa Trạng nguyên này dáng vẻ đường đường chính chính, cũng biết được, vào được mắt của Tô thừa tường có thể lọt vào mắt của Hoàng thượng hay .

      “Làm piền công công dẫn đường.”

      Vị công công này dẫn Khâu Minh Thông vào, cúi người với Hiên Viên Minh Nhật: “Hoàng thượng, Khâu công tử đến.”

      “Thảo dân Khâu Minh Thông bái kiến Hoàng thượng.” từng hỏi qua, nếu phải người trong triều đình cần kêu ‘vạn tuế vạn vạn tuế’.

      “Mau bình thân, Trẫm chờ ngươi lâu, Trẫm thực muốn nhìn xem thử có thể khiến cho người cậu có ánh mắt cao của Trẫm coi trọng, là người như thế nào?” mặt Hiên Viên Minh Nhật tràn đầy ý cười, nhìn người quỳ trước mặt nhưng lên chút hèn mọn nào, Khâu Minh Thông.

      Khâu Minh Thông đứng lên nhưng dám nhìn thẳng vào dung nhan của Thiên tử, chỉ : "Vậy để cho hoàng thượng thất vọng rồi?" Đây chính là lần khoa khảo đầu tiên sau khi Hoàng thượng kế vị, đối với những người được tuyển nhất định là rất chú trọng. Mà , có cơ hội này, làm cho Hoàng thượng thất vọng. Chỉ có chức quan càng cao, càng có tài càn mới có thể làm việc vì dân chúng, tận trung với Hoàng đế, mà việc tìm cha mẹ thân sinh của Ninh nhi cũng dễ dàng hơn chút.

      “Đương nhiên… có… Bất quá, vì sao ngươi dám nhìn mặt Trẫm, chẳng lẽ dân gian truyền rằng Trẫm có dung mạo vô cùng xấu?” Hiên Viên Minh Nhật có tâm tình rất tốt, khó có khi cười lên. Ở trong lòng cũng có chút ý muốn thử thách, trong triều có rất nhiều người phụ họa theo . Nếu Khâu Minh Thông cũng là người như vậy cho dù có đậu khoa khảo, cũng ủy thác trọng trách cho ta.

      “Hoàng thượng đùa.” xong liền ngẩng mặt nhìn lên Hiên Viên Minh Nhật. Vừa nhìn thấy dung mạo này, Khâu Minh Thông ngây người chút, phải là bị dung mạo của Hiên Viên Minh Nhật dọa sợ, mà là bị diện mạo này làm cho kinh hoảng. Sau khi nhình kỹ, vậy mà Ninh nhi và Hoàng thượng có năm phần tương tự, đây là do nhìn sai ! Hơn nữa, nhìn thấy Hoàng thượng làm cho nhớ tới người thiếu niên mà và Ninh nhi gặp khi ra Hoàng thành tìm thần y cứu cha.

      Khâu Minh Thông vào ngự thư phòng ba canh giờ sau mới ra, lúc ra còn có Hiên Viên Minh Nhật tự mình đưa tiễn. Khâu Minh Thông hành lễ với Hiên Viên Minh Nhật: “Hoàng thượng, thảo dân cáo từ.” Hiên Viên Minh Nhật gật gật đầu : “Ta thực chờ mong lần tái kiến của chúng ta vào tháng sau.” Khâu Minh Thông quả thực sai, có nhân phẩm, có tài học, đúng như lời cậu , nếu như mài dũa chút nhất định trở thành ngoại công thứ hai. Chỉ là biết có cưới vợ hay chưa, xem ý định của cậu như vậy, nhất định là chuẩn bị để gả biểu tỷ cho .

      Khâu Minh Thông ra Hoàng cung rồi mà vẫn có chút thể tin được, vị Hoàng đế vậy mà cư nhiên có thể trò chuyện với vui vẻ như vậy, hơn nữa hai người còn có rất nhiều ý tưởng nhất trí với nhau. Tuy rằng Khâu Minh Thông cao hứng nhưng cũng quên, người cùng trò chuyện là Hoàng đế.

      Trở về Khâu gia nhìn thấy người nhà, trong lòng Khâu Minh Thông vui vẻ, bất luận như thế nào khi trở về nhà luôn có người nhà quan tâm . Khâu Khải Chính nhìn biểu tình mặt của con bình thường, có chỗ nào ổn, nhưng vẫn rất lo lắng hỏi: “Thông nhi, gặp Hoàng thượng rồi tất cả đều ổn chứ?”

      “Mọi chuyện đều tốt, cha mẹ cần quá lo lắng.”

      Trở về phòng, Khâu Tiểu Ninh mới tò mò hỏi: “Ca ca, bộ dáng của Hoàng thượng như thế nào? Có phải có rất nhiều râu? Hay thực nghiêm túc? Ánh mắt có dọa người hay ?” Hoàng thượng chắc là có thực nhiều râu, như vậy mới đủ uy nghiêm.

      Khâu Minh Thông nở nụ cười ha hả trận mới : “Ninh nhi, Hoàng thượng bất quá cũng chỉ mới mười tám tuồi, làm sao có râu dài? Hoàng thượng là thiếu niên rất tuấn tú, bất quá, vì là Hoàng thượng nên vẫn phải có khí thế.” Nghĩ nghĩ chút, Khâu Minh Thông lại : “Bất quá Ninh nhi, khi nhìn thấy Hoàng thượng ta có chút kinh ngạc, nhìn kỹ Hoàng thượng và ngươi có bộ dáng tương tự nhau năm phần, ngươi thử xem chuyện này có phải có chút trùng hợp hay ? Hơn nữa nhìn thấy người, ta lại nhớ đến vị thiếu niên mà chúng ta gặp ở ngoài Hoàng thành năm đó, ngươi xem có kì quái hay ?”

      “Ca ca, chắc là ngươi nhìn lầm rồi! Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí tôn, làm sao lớn lên lại giống ta? Cho dù là giống nữa đời này có thiên thiên vạn vạn người, giống nhau có gì kì quái?” Còn về phần nhìn thấy liền nghĩ đến thiếu niên gặp được ở ngoại Hoàng thành năm đó, đó là bởi vì Hoàng thượng vốn chính là vị thiếu niên kia.

      “Có lẽ là như vậy, nhưng lại tiếp, năm đó Hoàng thái hậu sinh hạ là long phượng thai, sau này công chúa chết non cũng chỉ có Hoàng thượng còn sống.” Năm đó công chúa chết non, đoạn thời gian rất dài Hoàng thái hậu đều hoảng hốt, những việc này đều là do lão cung nữ truyển ra.

      “Long phượng thai, quả khó mà nuôi tốt được, chính là ngờ trong Hoàng cung cũng nuôi tốt được.” Trong dân gian, từ xưa truyền rằng rồng, nhất phượng tách ra tốt, nếu như hai loài sinh hoạt cùng nhau, trong đó rất có thể loài chết.

      “Lời này cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Nếu Ninh thi giúp vi phu sinh cặp long phượng thai ? Vi phu nhất định nuôi dưỡng bọn chúng mập mạp.” Khâu Minh Thông vừa xong liền hôn lên môi Khâu Tiểu Ninh.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: hắc hắc, nhà chúng ta lý còn có long phượng thai tách ra mới tốt dưỡng cách , ngao ngao... Ta là thân mẹ có mộc có?
      Ô ô... Chân đoản phiên cái thân đều được. .
      Minhang thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 48:

      Từ trong cung trở về, sáng sớm hôm sau Khâu Minh Thông liền bái tạ phu tử. Từ nhà phu tử trở về liền nhìn thấy người lén lút qua lại trước cửa Khâu gia, nhìn thấy Khâu Minh Thông về lại giả vờ như người qua lại bình thường. Khâu Minh Thông cũng làm gì, tỏ vẻ như bình thường mà vào trong. Lấy những thứ mà Hàn Thiếu Quân mang tới để nơi xa, đương nhiên là tình gì xảy ra. Hàn Thiếu Quân nghĩ gì cũng biết nhưng những chuyện mà Hàn Thiếu Quân làm tất nhiên là do Hàn lão phu nhân dạy. phải muốn so đo với Hàn Thiếu Quân mà là cần so đo, danh tiếng của Hàn Thêm thành như vậy, Hoàng thượng tất nhiên hài lòng, bị chán ghét cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hàn Thêm đổ, tuy có Khương gia hỗ trợ, Hàn Thiếu Quân cũng được tốt lành.

      Khâu Tiểu Ninh thấy Khâu Minh Thông ném hết những thứ do Hàn Thiếu Quân mang tới hỏi: “Ca ca, huynh tra ra điều gì ổn từ mấy thứ này?” thể nào? Tính tình Hàn Thiếu Quân sơ suất để cho người khác dễ dàng phát như vậy.

      “Mặc kệ có hay , vẫn nên đề phòng.”

      “Cũng tốt.” Khâu Tiểu Ninh gật đầu, ra ca ca cẩn thẩn chút cũng tốt.

      “Đúng rồi Ninh nhi, thời điểm này ngươi đừng ra ngoài nhiều, có việc gì an tâm ở nhà thêu hoa!” Ai biết được Hàn Thiếu Quân có an bài kế sau nữa hay , làm hại tới Ninh nhi tốt.

      “Muội biết, trước nay muội cũng thích xuất môn. Đúng rồi, hôm nay Tô thừa tướng có gửi thiếp tới mời huynh đến Tô phủ gặp mặt. Trạng nguyên gia, người xem có được hay ?” Khâu Tiểu Ninh vừa vừa lấy thiếp mời đưa cho Khâu Minh Thông.

      Khâu Minh Thông mở thiếp mời ra nhìn lát rồi gật đầu, : “Lần này Tô thừa tướng mời những người đạt công danh, huynh có vẻ như làm kiêu. Huynh , vậy Trạng nguyên phu nhân, người xem thử có muốn cùng?” Trước cung yến mà Tô thứa tướng lại mời họ ăn cơm, hẳn là có thâm ý?

      “Muội , chính huynh thôi!” Nàng biết cái gì, theo phía sau làm ca ca mất mặt.

      “Được, vậy huynh mình!” Khâu Minh Thông cười cười, cũng nên ép Ninh nhi cùng , chỉ là dùng bữa cơm, có gì quan trọng.
      Sau lúc, Khâu Tiểu Ninh để cho Khâu Minh Thông mặc thử y phục màu thanh cẩm sam do chính tay nàng mới làm. Khâu Minh Thông mặc đồ vào lại có thêm vài phần ý vị, chỉ thấy Khâu Tiểu Ninh muốn thay y phục ra ngay, cho mặc như vậy ra cửa, nhất định là bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt.

      Thấy ánh mắt “cực nóng” của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông cười lớn, : “Ninh nhi cứ nhìn ta như vậy, chính là ca ca ăn muội sao?”
      “Tránh ra, để ý đến ngươi nữa.” Ca ca là, càng ngày càng đáng ghét.

      “Ninh nhi, muội đừng lo, ca ca mau về rồi cho Ninh nhi ăn.” Thấy được bộ dạng hiếm khi đỏ mặt của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông rất thích, lại muốn đùa nàng chút. Khâu Tiểu Ninh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, liền cắn lên tay của Khâu Minh Thông rồi chạy ra ngoài.
      Ngồi xe ngựa đến đại môn của Tô phủ, Khâu Minh Thông lấy ra thiếp mời rồi mình vào trong. Lúc đến có vài người ngồi ở gần đó, nhìn thấy đến Tô Hoành Xán vẫy tay gọi : “Minh Thông, ngươi ngồi bên này.” Khẩu này khiến Khâu Minh Thông có chút quen thuộc.

      Khâu Minh Thông nghĩ thầm trong lòng, Tô thừa tướng, người đáng giúp ta kéo cừu hận sao! qua đó, giới thiệu tên với mọi người rôi mới ngồi kế bên Tô Hoành Xán: “Tô thừa tường, vài ngày gặp, người lại trẻ thêm chút rồi.”

      “Già rồi, có thanh xuân trở lại cũng kém tiểu tử các ngươi. Tiểu tử này, ngươi có đón dâu chưa? Nếu còn chưa có, cưới khuê nữ nhà ta !” Nha đầu kia bị nương của nàng sủng đến vô pháp vô thiên, có lẽ cũng chỉ có Khâu Minh Thông lòng dạ trống trải, cũng phải vì quan tâm gia thế của nàng, nguyện ý cưới nàng.

      “Thừa tướng, ta và nương tử vừa mới tân hôn.” Khâu Minh Thông nghiêm sắc, thấy Tô thừa tướng giỡn nữa, cũng thập phần trịnh trọng mà đáp lời. Đời này của , có Ninh nhi là đủ rồi, những nữ tử khác cũng chỉ là ngoại cảnh mà thôi.


      “Nha, ngươi làm ta mất mặt chứ, muốn cưới nữ nhi của ta sao? Ta cho ngươi, nữ nhi của ta là chính tông tiểu thư khuê các, tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, ở Hoàng thánh này bộ dáng của nàng dám thứ nhất, nhưng cũng chính là thứ nhì, cưới nàng chính là tổn thất của ngươi.” Tô Hoành Xán càng nhìn Khâu Minh Thông càng thấy thích, nhìn thế nào cùng vừa vặn là con rể, rất xứng xứng đôi với khuê nữ của . Cho nên liền nhịn được mà khoe khoang lên. Chọc cho gia nhân rót rượu bên cạnh che miệng cười, tiểu thư mà là tiểu thư khuê các, thực là hài hước. Tướng gia cũng là, dối mà đỏ mặt.
      “Thừa tướng, tiểu sinh có thê tử, ta thực thê tử của ta.” Có Ninh nhi, dù là nữ nhi của Hoàng đế, cũng cưới.

      “Thừa tướng, ngài đừng làm khó dễ Khâu Minh Thông, có vợ.” Hàn Thiếu Quân biết đến từ khi nào, vừa vừa ngồi xuống bên cạnh Khâu Minh Thông. Đầu óc của thừa tướng là bị lừa đá rồi sao, là sao có thể coi trọng Khâu Minh Thông, cho làm con rể.

      “Thôi, thôi…” Xem ra nữ nhi của đời này gả ra ngoài được rồi, nha đầu kia sắp hai mươi tuổi. Thấy biểu tình buồn rầu của Tô Hoành Xán, nha hoàn rót rượu cười cười, tướng gia, ngươi nên hiểu !
      Ở Tịch gian, những văn nhân ngồi cùng nhau ngâm thi đối nghịch. Bên dưới, Khâu Minh Thông cũng có chút say, Hàn Thiếu Quân cũng cùng đường, hai người cáo từ rời khỏi. Ra khỏi Tô gia, Hàn Thiếu Quân giống như vô tình, dò hỏi: “Minh Thông, những thứ ta đưa cho ngươi còn dùng tốt ?” Khâu Minh Thông có phải vô dụng hay ? Nếu tại sao xảy ra chút việc gì.

      “Đều tốt, những thứ tốt nên cất kĩ, ngươi cũng biết mấy thứ này ta chưa từng thấy qua, làm sao có thể dùng tùy tiện được.” Khâu Minh Thông như cười như , nhìn Hàn Thiếu Quân .

      cần như vậy, sau này chúng ta làm quan, những thứ như vậy phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu hay sao.” Trong bóng đêm, vẻ mặt Hán Thiếu Quân trầm, ta vô dụng. Nhưng nếu như vậy, mình chỉ có thể bước thứ hai trong kế hoạch.

      đến cửa Khâu gia, Khâu Minh Thông xuống xe ngựa, Hàn Thiếu Quân còn : “Minh Thông, bên ngoài trời lạnh, ngươi mau vào nhà.” xong, xe ngựa nhanh chóng rời . ngờ tới, lúc Khâu Minh Thông sắp vào cửa liền bị người gõ mạnh vào đầu mà ngất .

      Chờ đến lúc Khâu Minh Thông tỉnh lại thấy mình bị nhốt trong đại lao Hoàng thành. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Khâu Minh Thông có chút mờ mịt, đây là tình huống gì? Lập tức nhớ những chuyện xảy ra trước đó, tự nhiên sáng tỏ. Cho dù đề phòng tất cả nhưng vẫn là trúng chiêu, xem ra xem thường Hàn Thiếu Quân. Thấy quần áo người đều dính huyết, Khâu Minh Thông nhíu mày, biết Hàn Thiếu Quân lại tính toán chuyện hay ho gì?

      Nhưng mà, trước sau cũng chưa từng giết người, hơn nữa, bây giờ là tân khoa Trạng nguyên, cho dù là thành chủ Hoàng thành cũng dám tùy tiện định tội . lâu sau đó, Khâu gia cuối cùng cũng có thể đến thăm , vừa thấy Khâu Minh Thông liền vội hỏi: “Minh Thông, rốt cuộc chuyện này là sao? Ngươi làm sao có thể giết Thám hoa Lý Cũng Đức? Ngươi và phải là quen biết sao?” Cho dù là cùng được đề tên lên bảng nhưng Thông nhi cũng có lí do để giết ta! Đây phải là tìm tử lộ sao?

      “Ông trời ơi, sao lại phát sinh chuyện như vậy? Minh Thông nhà ta vừa mới đậu Trạng nguyên, làm sao lại xảy ra chuyện tình này?” biết kẻ nào muốn hãm hại con của bà, nếu Thông nhi bị định tội hy vọng của bà hoàn toàn tan biến rồi.

      Giữa ba người, chỉ có Khâu Tiểu Ninh bình tĩnh hơn chút, nàng nghĩ là ca ca bị người ta ám toán, mà người đó có khả năng rất lớn là Hàn Thiếu Quân. Nhưng mà ta cũng có lá gan quá lớn rồi, hay là nghĩ “giương Đông kích Tây”, cho rằng người khác hề hoài nghi sao? Nhìn thấy cha mẹ như vậy, Khâu Minh Thông cũng biết nên đáp như thế nào cho phải, Khâu Tiểu Ninh mới lên tiếng: “ Ca ca, thành chủ sáng sớm muốn thẩm vấn ngươi, ngươi có nắm chắc hay ?” Nàng tin tưởng ca ca giết người, xem ra là nàng nên làm gì đó cho ca ca.

      “Đương nhiên là có, mọi người đừng quá lo lắng, ta có giết người, tình kì lạ này cũng thể đổ lên người của ta.” Khâu Minh Thông quá mức bình tĩnh, thấy như vậy, Khâu Tiểu Ninh biết , lúc này rất tức giận. Những thứ mà Hàn Thiếu Quân đem đến đếu bị ca ca ném , cũng chưa bao giờ dùng tới. Nhưng lấn này Hàn Thiếu Quân muốn hại ca ca, lại động đến mạng người, lấn này dù ca ca có cách khiến Hàn Thiếu Quân chết cũng có cách tróc da ta. Cũng đáng tiếc cho người tên gọi Lý Cũng Đức kia, tuổi trẻ lại còn vừa mới đậu Thám Hoa.

      “Cha mẹ, Ninh nhi, mọi người về nhà nghỉ ngơi chút ! Ta sao.” Hàn Thiếu Quân, người thực khiến ta tức giận. xong, trao cho Khâu Tiểu Ninh ánh mắt, thấy vậy Khâu Tiểu Ninh gật đầu, : “Cha mẹ, chúng ta về trước , lát nửa khai thẩm chúng ta lại tới.”
      Khâu Khải Chính cũng nhiều lời, biết rằng mọi người ở đây cũng có biện pháp gì. Nhưng Khâu Tiểu Ninh vừa mới lên tiếng liền chọc tới Viên thị, bà giơ tay tát lên mặt Khâu Tiểu Ninh, mắng: “Đều tại ngươi, đều bởi vì đồ sao chổi như ngươi cho nên Thông nhi của ta mới gặp chuyện may. Ngươi cút , ngươi cút cho ta…”

      “Nương…” Khâu Minh Thông bất mãn kêu lên, nương càng ngày càng phân phải trái.
      Khâu Tiểu Ninh ôm mặt, lạnh lùng nhìn Viên thị. Khâu Khải Chính mím môi, nhịn hồi lâu rồi nâng tay, “Ba” cái, tát lên mặt Viên thị: “Ta lúc trước sao lại cưới ngươi, người có đầu óc, thực hận thể hưu ngươi.” dứt liền xoay người rời . Khâu Tiểu Ninh cũng để ý Viên thị, nối bước theo Khâu Khải Chính, mà phía sau nàng, Viên thị choáng váng đầu óc như mới bị lừa đá.

      Viên thị ngồi dưới đất mà khóc lớn, Khâu Minh Thông nhắm mắt nhìn tới nàng, nương quá mức. Bà là trưởng bối, lại nâng tay đánh Khâu Tiểu Ninh, thể nào nổi. Viên thị thấy mình biểu diễn nửa ngày cũng ai quản, ngồi mặt đất chốc lát rồi đứng dậy, mặt xụ xuống rồi rời khỏi.

      Nhìn theo hướng Viên thị rời , Khâu Minh Thông thở dài, từ khi nào mà nương trở nên như vậy…
      ra khỏi đại lao, Khâu Khải Chính liền xin lỗi: “Ninh nhi, ngươi sao chứ? Nương ngươi là người ngu muội, ngươi đừng so đo với nàng!” Viên thị, là càng ngày càng biết điều.

      Khâu Tiểu Ninh lắc đầu: “Cha, Ninh nhi sao.” Nàng chỉ nghĩ phải làm như thế nào mới có thể cứu ca ca. Nàng nghe thành chủ đại khái về tình này, nếu là do Hàn Thiếu Quân làm, biết ở Hàn phủ có thể tìm ra nhực điểm nào hay , xem ra đành phải nhờ đến Thiếu Khanh hỗ trợ chút. Nghĩ thông rồi liến với Khâu Khải Chính: “Cha, người về trước , lát nữa gặp nhau ở cửa nha môn.”
      Minhang thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 49:

      Lúc Khâu Tiểu Ninh đến Hàn phủ, sau khi biết mọi chuyện, Hàn Thiếu Khanh do dự trong chốc lát rồi đến phòng Hàn Thiếu Quân tim kiếm, tìm được phong thư. Ra khỏi Hàn phủ, Hàn Thiếu Khanh giao cho Khâu Tiểu Ninh, do dự chút mới : “Tiểu Ninh, thứ này ngươi có thể cầm , nhưng chỉ khi ca ca ngươi thực ứng phó được mới có thể lấy ra.” giờ còn khoảng thời gian nữa mới đạt đến mục tiêu của nàng, nàng muốn bị người khác phát .

      “Thiếu Khanh, ngươi yên tâm, nếu phải bất đắc dĩ ta lấy phong thư này ra. Ta trước, ngươi ở Hàn phủ phải hết sức cẩn thận.” Nghe Hàn Thiếu Khanh xong, Khâu Tiểu Ninh gật đầu, nàng đem an toàn của Thiếu Khanh ra để đùa giỡn, tìm đến nàng ấy nhờ hỗ trợ như vậy là khiến nàng ấy mạo hiểm nhiều rồi.

      “Tốt…” Hy vọng Khâu Minh Thông ổn.

      Ở nha môn, bao lâu nữa liển thẩm vấn Khâu Minh Thông. Từ sáng sớm ít người đến chờ xem, quả là chuyện tốt còn chưa ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm mà. Thành chủ gõ mộc đường, hỏi những câu theo lệ thường: “Khâu Minh Thông, vì sao ngươi giết Lý Cũng Đức?”

      Khâu Minh Thông đáp lời: “Thành chủ, vì sao ngài lại hỏi như thế? ‘Vì sao ta lại giết Lý Cũng Đức’, lời này có chút kì quái! Thứ nhất, ta chỉ là ngất kế bên người , cũng thể là ta giết ? Thứ hai, ngoại trừ việc cùng được đề tên khoa bảng, ta và Lý Cũng Đức cũng có liên hệ gì ngoài đời, tại sao ta lại giết để tự hủy tiền đồ của chính mình? Cho nên, thành chủ, ngài hẳn là nên hỏi rằng ‘vì sao ta lại ngất bên cạnh Lý Cũng Đức’, chứ phải ‘vì sao ta giết Lý Cũng Đức?’” Bố cục người nọ thiết kế có trăm ngàn cỗ hở. Chỉ có như vậy mà muốn Khâu Minh Thông trúng kế sao? Là do ngượi nọ quá coi thường hay là do người nọ quá mức tự đại?

      Chỉ mấy câu như vậy lại khiến thành chủ á khẩu trả lời được, những người vây xem xung quanh cũng ồn ào lên. Qua lúc sau, thành chủ lấy lại tinh thần, gõ mạnh mộc đường: “ hổ là tân khoa Trạng nguyên, quả nhiên là người khéo lưỡi. Vậy bản thành chủ hỏi ngươi, ngươi người này phải do ngươi giết, vậy tại sao chỉ có ngươi ngất gần đó, trong tay còn cầm hung khí?” Đối với việc này, thành chủ cũng là hữu tâm mà vô lực, Thừa tướng đối với việc này rất chú ý, nếu như phạm sai lầm trong điều tra cũng đừng mong ngồi chức Thành chủ này nữa! Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bảo đâu tìm bắt hung thủ bây giờ? Cho nên cũng chỉ đành cắn lấy Khâu Minh Thông. Bất quá cũng chỉ là tân khoa Trạng nguyên, là tiểu tử quyền thế, chỉ cần thẩm vấn tốt xảy ra chuyện gì.

      “Nếu thành chủ như vậy, vậy tiểu sinh hỏi ngài, thứ nhất, nếu như thực là ta giết Lý Cũng Đức, người ta cũng bị thương, vì sao lại trùng hợp ngất bên cạnh Lý Cũng Đức? Thứ hai, ngài trong tay ta có hung khí, vậy ngài dựa vào cái gì để khẳng định hung khí đó là của ta? Thứ ba, ta và Lý Cũng Đức có bất cứ liên hệ gì, vì sao ta lại muốn đẩy vào chỗ chết? Thành chủ, khó nghe chút, tiểu sinh thực hoài nghi, ngài có từng cẩn thận xem xét trường xảy ra vụ án hay chưa? Nếu ràng còn nhiều nghi vấn như vậy, ngài lại lập tức ra thẩm vấn có chút ổn?” xong, Khâu Minh Thông dùng ánh mắt lợi hại nhìn thẳng về Thành chủ. biết những câu cuối cùng khẳng định mạo phạm thành chủ, nếu còn chưa có công danh tuyệt thể như vậy, nhưng tại là tân khoa Trạng nguyên, những lời như vậy cũng phải là quá mức.

      Khâu Minh Thông vừa dứt những người vây xem nhanh chóng náo nhiệt thảo luận: “Trạng nguyên gia đúng nha, nếu thục muốn giết người tại sao lại ngất gần đó chứ? Như vậy phải là rất dễ bị người khác phát hay sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, còn có hung khí, nếu giết người gì đó, sao vứt xa mà lại mang theo bên mình?”

      “Cũng kì lạ, tân khoa Trạng nguyên lại giết Thám hoa để làm gì? Cũng phải là người ngu ngốc…”

      “…”
      “…”

      Nghe những lời này khiến cho thành chủ tái mặt, bởi vì những lời như vậy chính là khiến cho người khác nghĩ thực ngu ngốc. ràng chỉ là những thường dân cái gì cũng , hay là chính là do thành chủ cái gì cũng biết? Hung hăng gõ mạnh mộc đường: “Yên lặng, yên lặng…” Chờ đến khi những người vây xem yên tĩnh lại, thành chủ lại tiếp tục : “Khâu Minh Thông, ta khuyên ngươi nên thành khai báo. Những chuyện đơn giản như vậy cần bản thành chủ suy tính, nhưng Khâu Minh Thông ngươi cũng phải thường dân, ngươi chắc tạo ra những bằng cớ như vậy để bị hoài nghi, ngươi sử dụng tài cán của mình để biện hộ thoát tội, đúng ? Chiêu trò của ngươi cũng khá hay, chúng ta đều bị ngươi lừa!” Lời của thành chủ như là đúng tình hợp lý, nhưng trong đó cũng chứa vài phần bồn chồn, nếu như tình thực đúng như Khâu Minh Thông sao? Vậy kết cục của thành chủ cũng tốt đẹp rồi.
      Thành chủ vừa xong những lời này, cũng khiến cho những người vây xem bồn chồn theo, chẳng lẽ tình đúng như lời thành chủ ? Khâu Tiểu Ninh nắm chặt phong thư trong tay áo, cố gắng áp chế xúc động, còn chưa tới thời khắc cuối cùng, nàng thể hành động thiếu suy nghĩ. Khâu Minh Thông cười lạnh, có chút phát giận, công sức bày ra, những lời , thành chủ đều xem như vô nghĩa hay sao? “Thành chủ, mỗi lời mỗi câu ngài đều là ta giết người, ngoại trừ việc ta ngất ở gần trường, nếu thành chủ tìm được chứng cứ khác chứng minh ta là hung thủ sát hại người, ta nhất định nhận tội câu oán hận, tùy thành chủ xử lí. Còn nếu như có, tiểu sinh tất nhiên thỉnh Tô thừa tường làm chủ.” Thành chủ này, trước kia phải xử án như vậy?

      mấy câu, thành chủ lại thể được gì nữa, tình này mơ hồ càng lúc càng rối bời. Đúng lúc này, đạo thánh chỉ được ban xuống, đại ý là: Khâu Minh Thông là tân khoa Trạng nguyên, có động cơ giết người, nếu thành chủ có chứng cớ ràng ai là hung thủ, vậy lệnh cho thành chủ thả Khâu Minh Thông ra, để cho tự điều tra chân tướng vụ án, sau đó trực tiếp bẩm báo lại với Hoàng thượng. Thành chủ có chút dám tin, cầm thánh chỉ xác nhận rất nhiều lần, quả đúng như vậy, tuy rằng tình nguyện nhưng cũng chỉ đành thả người. Trong lòng còn có chút sợ hãi, nếu thực để tiểu tử này điều tra ra chân tướng bộ mặt già nua này còn biết để ở đâu?

      --- ------ ------ ------ ----

      canh giờ trước đó, trong ngự thư phòng, Hiên Viên Minh Nhật vừa nghe ám vệ báo cáo lại, ngoài cửa liền truyền đến thanh của Tô Hoành Xán. Hiên Viên Minh Nhật cười cười, xem ra cậu xem trọng tiểu tử Khâu Minh Thông kia, cư nhiên lại vì mà biện hộ. Hạ bút, rất nhanh liền viết xong đạo thánh chỉ, giao cho công công bên người mà căn dặn: “ , Trẫm cảm thấy Khâu Minh Thông này tệ, đừng để thành chủ hồ đồ kia bắt .” Để cho Khâu Minh Thông tự mình điều tra chuyện này, cũng chính là để cho tự chứng minh trong sạch của mình, Hiên Viên Minh Nhật còn muốn khảo nghiệm tố chất bên trong của .

      “Vâng, nô tài làm ngay.” Hoàng thượng có chút kì lạ, theo như tính tình ngày thường của thành chủ này rớt chức mới là lạ, nhưng sao hôm nay lại hề đê cập đến chuyện của ta?

      Tô Hoành Xán vừa vào thư phòng liền ra đống lời cầu tình. Hiên Viên Minh Nhật vừa nghe, thỉnh thoảng còn gật gật, có vẻ như cảm thấy lời Tô Hoành Xán có lý. Sau khi Tô Hoành Xán xong hết, liền hỏi: “Hoàng thượng, người thử xem có phải thành chủ quá hồ đồ phải ? Chúng ta nên giáng chức xuống, nếu lại để hại chết mầm non tốt. Hoàng thượng, người mau hạ chỉ để thả Khâu Minh Thông !” Tuy rằng tiểu tử kia chịu cưới nữ nhi của nhưng quả tiểu tử kia là người phù hợp để tiếp nhận vị trí của . Tô gia, từng có hai đời là thừa tướng, cho dù nhận được tín nhiệm của Hoàng thượng Tô gia bọn họ cũng chọn ra được người thực xuất sắc nữa. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Khâu Minh Thông, lão thừa tướng liền thấy được người có nét gì đó giống như chính mình năm xưa. Chỉ cần được khảo nghiệm mài dũa nhất định có thể trở thành châu báu.

      “Cậu, Trẫm lệnh cho người đưa thánh chỉ .” Hiên Viên Minh Nhật gật đầu, đầu đuôi câu. Tô Hoành Xán nghe như vậy, cũng gật đầu: “Nha, là như vậy.” Qua lúc sau mới phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn Hiên Viên Minh Nhật, liếc mắt : “Ngươi lấy cậu ra đùa giỡn!” Lúc này có người ngoài, hai người cũng cần câu nệ quân thần.
      Khóe môi Hiên Viên Minh Nhật khẽ cong, cười cười, bình thản đáp lời: “Cậu, lão nhân gia người vừa mới vào đống lời cầu tình, Trẫm chỉ là chưa kịp với người thôi. Đúng rồi, cậu thấy Hàn gia này như thế nào?” Hàn gia, muốn vượt khỏi giới hạn rồi.

      “Hàn Thêm? Người này càng gia càng hồ đồ rồi, năm đó là cận thần bên cạnh Tiên hoàng, ta cũng nghe ít lời ra tiếng vào từ Hàn gia. Còn chuyện, lần này bảng nhãn phải là con , Hàn Thiếu Quân sao?” Tô Hoành Xán xóng mới dừng lại, nghĩ nghĩ rồi kinh ngạc nhìn Hiên Viên Minh Nhật: “Hoàng thượng, đừng là chuyện Khâu Minh Thông lần này có liên quan đến ?” Có thể làm lên đến bậc Thừa tường, hiển nhiên ngốc..

      Hiên Viên Minh Nhật gật đầu: “Hai năm nay, lá gan của Hàn Thêm càng ngày càng lớn, chẳng lẽ khi dễ Trẫm trẻ người non dạ.” xong , trong mắt Hiên Viên Minh Nhật lên đạo ánh sáng lạnh, chuyện liên quan đến thần tử, chỉ có chuyện muốn biết, chứ có chuyện thể biết. Hàn Thêm này quá coi thường Hoàng thượng rồi, thu hối lộ mà hề cố kỵ gì, có lẽ xem thị vệ trong cung vô dụng hết rồi.
      “Hoàng thường, người định như thế nào?” Từ ngày Minh Nhật kế vị đến này, mặc dù cũng có xử lí vài thần tử nhưng cũng gây động tĩnh lớn. Thấy biểu này của , chính là muốn hung hăng xử lí Hàn gia, chọc cho Hoàng thượng ra tay ngoan độc như vậy, Hàn Thêm có kết cục hay ho gì.

      “Vụ án này cứ để Khâu Minh Thông điều tra, cậu đừng nhúng tay. Chỉ cần điều tra ra, Hàn gia này, hừ…” Hàn Thiếu Quân nghĩ mình là ai chứ, muốn đùa bỡn người khác trong tay sao, cũng xem lại chính mình có bản lãnh kia hay !

      “Nhưng mà, Hoàng thượng, Khâu Minh Thông cũng chưa từng găp qua loại chuyện này, nếu như tra ra...” Tô Hoành Xán có chút lo lắng, quả Khâu Minh Thông tệ nhưng dù sao cũng là tiểu tử mới bước ra đời, để cho điều tra vụ án như thế này, rất có thể biết nên bắt đầu tra từ đâu.

      Hiên Viên Minh Nhật cười: “Cậu, có lẽ người quá coi thường Khâu Minh Thông rồi, hãy thong thả chờ xem chút, chừng làm chúng ta kinh ngạc.” Khâu Minh Thông, tuyệt đối thể xem người này.

      “Hoàng thượng như vậy, thần cũng chĩ có thể đứng bên nhìn, chỉ mong là tiểu tử kia đừng làm chúng ta thất vọng!”

      --- ------ --------

      Sau khi được thả ra, Khâu Minh Thông trở về Khâu gia, vừa vào phòng, Khâu Tiểu Ninh liền lấy phong thư mà Hàn Thiếu Khanh tìm được trong phòng Hàn Thiếu Quân đưa cho Khâu Minh Thông: “Ca ca, đây là phong thư do Hàn Thiếu Khanh đưa cho ta, có thể là chứng cứ Hàn Thiếu Quân sai người làm chuyện xấu, huynh xem...”

      “Ninh nhi, ca ca biết, nhưng có lẽ muội hi vọng ta lấy thứ này làm chúng cứ, đúng !” Khâu Minh Thông nhìn bộ dạng lo lắng của muội muội, có chút đau lòng xoa xoa tóc nàng.

      Khâu Tiểu Ninh gật đầu: “Ta muốn Thiếu Khanh gặp nguy hiểm, nếu Hàn lão phu nhân biết là do Thiếu Khanh, nhất định bỏ qua cho nàng ấy.”

      “Ta hiểu, Ninh nhi yên tâm!” Biết là do Hàn Thiếu Quân, từ đây bắt đầu điều tra là tốt rồi.

      “Được, Ninh nhi biết rồi, nhưng mà ca ca, huynh có biết bắt tay điều tra từ đâu ?” Đưa cho ca ca phong thư, nhưng lại thể dùng tới, mà theo như tính tình của Hàn lão phu nhân, nếu biết Hàn Thiếu Quân gây họa nhất định thay dọn dẹp chứng cứ sạch .

      “Ta nghĩ ra.” phải là còn những người đánh ngất xỉu sao? Dựa theo tung tích của bọn họ, nhất định có thể tra ra vụ việc, tìm lại trong sạch cho chính mình.

      “Vậy là Ninh nhi yên tâm rồi.”
      HaYenMinhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :