1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê tử lười biếng của nam nhân hung hãn - Tiếu Giai Nhân (Full- sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 39: Khách mời mà đến

      Thời điểm bị Tiêu Lang ngậm cánh môi, Thư Lan giống như nếm được mùi vị nước suối trong veo.

      Vừa mới bắt đầu, nàng rất có thói quen dưới váy ướt chèm nhẹp, nhưng ngồi ngồi, cũng cảm thấy có gì, huống chi tất cả lực chú ý nàng đều tập trung vào môi được bừa bãi thưởng thức, lưỡi, cái loại tư vị đó hơi ngứa có chút mềm lại rất thoải mái để cho nàng có loại cảm giác phơi phới.

      Thư Lan rất thoải mái, cho nên trong khi Tiêu Lang dịu dàng triền miên hôn ở bên, ngủ.

      Chờ Tiêu Lang ý thức được có cái gì đúng, lúc ngẩng đầu lên mới phát lười nha đầu vùi ở trong ngực ngủ say. Cái miệng nhắn khẽ nhếch, hồng nộn.

      lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm lâu, trán nổi gân xanh lại bình phục, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, có thể chỉ mình lúc môi chạm vào nhau, tim đập nhanh hô hấp dồn dập huyết dịch toàn thân sôi trào thôi. . . . . .

      Người này, khi chiếm được tiện nghi luôn có thể cho đả kích trầm trọng.

      Là phương thức hôn có vấn đề sao? Có lẽ nàng chỉ là quá mệt mỏi. . . . . .

      Sờ sờ khuôn mặt nhắn của Thư Lan, Tiêu Lang đặt nàng nằm cỏ bên cạnh, lại trong sông xiên con cá. Sau đó có lập tức đánh thức Thư Lan, mà là đứng ở bờ sông rửa hai con cá sạch , mới kêu nàng tỉnh: "A Lan, về nhà!"

      Thư Lan dụi mắt, bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn chung quanh chút, nhớ tới lúc qua đường dài, nàng đưa hai tay hướng Tiêu Lang: "Lang ca ca, ta buồn ngủ quá, ngươi cõng ta trở về có được hay ?" Mắt hạnh sương mù, mở ra rồi khép lại, mơ mơ màng màng nhìn .

      Nghĩ đến lòng bàn chân nàng hồng hồng, Tiêu Lang đem trúc mâu bỏ vào trong thùng gỗ, lát lúc cõng Thư Lan lên chắc chắn có thể lấy được, mới khom lưng ngồi xổm xuống, "Lên đây ."

      Thư Lan vuốt mắt đứng lên, hơi lắc lư mà đến sau lưng Tiêu Lang, đưa tay vòng chắc cổ của , dán vào lưng của rồi ngủ tiếp.

      Tiêu Lang nhấc nàng lên cân, đứng dậy tốn sức chút nào, cẩn thận từng li từng tí dùng tay vòng quanh đầu gối Thư Lan nhấc thùng gỗ, vững vàng trở về.

      Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, chiếu loang lổ ở thân hai người.

      biết trải qua bao lâu, đột nhiên Thư Lan tỉnh lại, bên tai lưu lại thanh vỗ cánh, nàng ngẩn người, sau đó nghe được dưới người có chút hô hấp thô trọng, còn có thông qua hõm vai lỗ tai , truyền tới tiếng tim đập trầm ổn vững vàng.

      Nàng quay đầu, nhìn thấy gò má Tiêu Lang chảy mồ hôi, cũng vừa đúng nghiêng đầu nhìn lại, cười hỏi nàng: "Tỉnh à?"

      Từng giọt mồ hôi rịn ra cái trán, lông mày phấn khởi, con ngươi cười chúm chím, khoảng cách nàng và gần như vậy, gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy lông tơ mặt , ngắn như vậy mỏng thế kia, bình thường vốn thấy. . . . . .

      Giống như chân có đau.

      "Lang ca ca, ngươi thả ta xuống , ta muốn tự mình ." Thư Lan chống cánh tay lên, uốn éo người muốn xuống.

      Vết thương cánh tay trái bị nàng đụng phải, Tiêu Lang hít hơi sâu, vội khom lưng đặt nàng xuống, thu hồi cánh tay nhìn, mới phát vết thương rách ra, chút vết máu tràn ra băng vải.

      nâng cánh tay lên, muốn để Thư Lan phát , nhưng Thư Lan mắt nhìn thấy.

      "Lang ca ca, ngươi chảy máu!" Thư Lan giật mình lại đau lòng kêu lên, nàng từng bị chảy máu, biết chảy máu đau rất nhiều.

      Tiêu Lang đè lại vết thương, lát sau mới : " có việc gì, chỉ chảy chút, đau , chúng ta nhanh về nhà thôi." Vừa đúng cũng đến đầu thôn rồi, coi như Thư Lan bất tỉnh, cũng đánh thức nàng.

      Thư Lan có chút yên lòng mà ở bên tay trái Tiêu Lang, thỉnh thoảng liền quay đầu xem chút, thấy kia vết máu có chảy ra nữa, mới thở phào nhõm, "Phụ thân ở nhà, nếu máu Lang ca ca vẫn chảy tốt."

      Đây chính là quan tâm rồi, tâm tình Tiêu Lang tốt lắm giữ yên lặng, cười nghe Thư Lan an ủi câu có câu ngây ngốc.

      Sắp tới Thư gia, xa xa Tiêu Lang nhìn thấy đầu con lừa, buộc ở cây liễu bên cạnh Thư gia, có người ngồi dựa lưng vào cây liễu, nửa người lại bị con lừa chặn lại. nhíu nhíu mày, Thư gia chỉ có Tần gia là người thân, nếu là Tần gia tới đây, nhất định ngồi xe ngựa, chẳng lẽ người này là đến khám bệnh hay sao?

      Nhưng vào lúc này, đạo thanh khàn khàn từ phía sau cái mông con lừa truyền tới: "A Lan mau trở lại, A Lan mau trở lại!"

      Ấy là chỉ con vẹt lông trắng!

      Tiêu Lang đại khái đoán được người đến là ai rồi, bản năng dừng lại bước chân, Thư Lan lại vui sướng chạy tới: "Quyển Quyển!"

      Nghe được thanh Thư Lan, Chu Nguyên Bảo nhắm mắt dưỡng thần lập tức đứng lên, xách theo lồng tre vẹt vòng qua con lừa, chứng kiến Thư Lan, ánh mắt tỏa sáng, tự chủ bật cười: "A Lan, rốt cuộc ngươi về rồi, ta chờ ngươi tại nơi này lâu!"

      "Nguyên Bảo ca!" Thư Lan trong vắt hô tiếng, sau đó kịp chờ đợi nhận lấy lồng chim, hướng về phía con vẹt bên trong được nàng đặt tên là Quyển Quyển : "Quyển Quyển, ngươi có nhớ ta hay ? Ta nhớ ngươi muốn chết !"

      "A Lan đáng , A Lan đáng !" Quyển Quyển vỗ cánh, ở xà ngang rục rịch, đầu chuyển động cạc cạc kêu lên.

      Thư Lan lập tức mặt mày cười cong cong, giơ lồng chim, mắt to nháy mắt nhìn chằm chằm Quyển Quyển, muốn nhìn nó có gầy . ngờ, con ngươi Chu Nguyên Bảo đăm đăm nhìn nàng đấy.

      Hai người hơn nửa tháng có gặp mặt. Mấy ngày Thư Lan mới vừa đó, Chu Nguyên Bảo vẫn cảm giác được nhớ thương nàng nhiều, nhưng đến ngày thứ tư, Thư Lan vẫn có trở lại Tần gia, mới ý thức được Tần gia chỉ là nhà bà ngoại Thư Lan, nàng thể nào thường ở trấn .

      Vì vậy, bắt đầu lo lắng, sợ nàng phải lâu về sau mới trở về, lại sợ nàng quên , liền mỗi ngày đều muốn dạy Quyển Quyển chuyện, nghĩ tới Thư Lan ưa thích Quyển Quyển như vậy, chỉ cần thấy được Quyển Quyển, nàng nhớ tới mình.

      Bởi vì sợ lỡ mất Thư Lan, mấy ngày này vẫn chơi, mà là đàng hoàng đợi ở trong nhà, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh cách vách. Sáng nay vất vả nghe người làm Tần gia thông báo tiểu thư trở lại, lập tức xách theo lồng chim chạy tới, muốn lúc nào đó Thư Lan trở về lấy cớ Quyển Quyển xem nàng, nào nghĩ tới tới chỉ có mẹ nàng cùng tỷ tỷ nàng, nàng ở lại trong nhà.

      Chu Nguyên Bảo thất vọng mà về.

      ngồi ở hậu viện, nhìn kia cây hồng, nghĩ đến bộ dáng Thư Lan trèo lên tàng cây đáng , nghĩ đến lúc nàng đưa bánh đậu xanh mềm mại nở nụ cười, lại nghĩ đến mấy ngày cảnh tượng hai người cùng nhau trêu chọc Quyển Quyển, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cái loại đó bởi vì muốn gặp lại thấy tới mà khó chịu.

      Nếu nhìn thấy khó chịu, vậy chủ động tìm nàng !

      Chu Nguyên Bảo từ trước đến giờ muốn làm cái gì làm cái đó, cởi con lừa nhà mình ra cửa, cũng có chào hỏi cùng cha, thẳng hướng phía bắc . biết Thư Lan ở Thôn Thanh Sơn, dọc theo đường vừa vừa hỏi thăm, rốt cuộc tìm tới, đáng tiếc cửa Thư gia khóa , lòng muốn gặp tiểu nha đầu lại ở nhà.

      tại nàng trở lại, nhìn mặt mày Thư Lan cong cong, Chu Nguyên bảo chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái. Sớm biết như vậy, sớm chút tới.

      Đột nhiên, cái tay kéo Thư Lan tới.

      Chu Nguyên Bảo cau mày ngẩng đầu, liền chống lại đôi con ngươi quen thuộc tối tăm.

      Tiêu Lang lạnh lùng nhìn Chu Nguyên Bảo, nhàn nhạt : "Ngươi là vội tới đưa vẹt cho A Lan? Cám ơn ngươi, tại ngươi có thể được rồi." xong, thẳng kéo Thư Lan vào trong sân.

      Thư Lan bị Tiêu Lang lôi chặt, thể theo phía sau , nhưng khi nhìn bộ dáng ngu ngơ của Chu Nguyên Bảo ở bên ngoài, nàng cảm giác có cái gì đúng, cố tình còn nghĩ ra quái lạ chỗ nào rồi.

      Mắt thấy hai người phải nhảy vào phòng bếp, rốt cuộc Chu Nguyên Bảo phục hồi tinh thần lại, sải bước chạy vào viện: "A Lan, ta đợi ngươi nửa ngày, trực tiếp liền đuổi ta chứ? Dầu gì để cho ta uống miếng nước!"

      ràng là chuyện với Thư Lan, ánh mắt của rơi người Tiêu Lang.

      Ban đầu Tiêu Lang đánh giải thích được, Chu Nguyên Bảo vẫn còn muốn tìm báo thù, nhưng sau lại nghe chuyện Tiêu Lang vào núi đánh sói, lại bội phục dũng khí của , quyết định truy cứu mối thù ngày đó nữa rồi, nghĩ tới hôm nay mới vừa gặp mặt, thế nhưng Tiêu Lang mở miệng liền đuổi , Chu Nguyên Bảo đương nhiên phục, tại sao, nơi này là nhà Thư Lan!

      Rốt cuộc Thư Lan biết đúng chỗ nào, Nguyên Bảo tính đưa Quyển Quyển tới, tại sao nàng có thể trực tiếp đuổi người đây?

      "Nguyên Bảo ca, ngươi mau vào, chúng ta bắt cá béo, buổi trưa ngươi ăn cơm ở nhà ta !"

      "Tốt!" Chu Nguyên Bảo cười hắc hắc ra ngoài, đưa ánh mắt đắc ý cho mặt lạnh Tiêu Lang đứng ở sau lưng Thư Lan.

      Tiêu Lang vừa định gì, chỉ thấy Tần thị cùng Thư Uyển sóng vai tới, hơi mím môi, buông tầm mắt xuống.

      Nhìn thấy vóc người Chu Nguyên Bảo tròn trịa, Tần thị khỏi lộ vẻ mặt kinh ngạc.

      Nàng mới vừa ở nhà mẹ gặp qua Chu Nguyên Bảo, ngờ lát như vậy, liền chạy tới nhà mình rồi! Nhìn lại lồng chim trong tay Thư Lan chút, nhớ tới bộ dáng Chu Nguyên Bảo hưng phấn vọt vào Tần gia cùng sau khi vào nhà mặt cách nào che giấu vẻ thất vọng, Tần thị mơ hồ đoán được cái gì, trong lòng có chút vui, vì sao Chu Nguyên Bảo từ xa chạy tới tìm Thư Lan? đều mười ba mười bốn tuổi rồi, nên phải coi trọng khuê nữ nàng ? nhưng Thư Lan mới mười tuổi !

      Nghĩ như vậy, cử chỉ Chu Nguyên Bảo có ý tốt đưa vẹt tới cũng trở thành có dụng ý khác.

      Chu Nguyên Bảo có chút xấu hổ, ngờ Tần thị trở lại nhanh như vậy, vội vàng tiến lên hành lễ : "Bá mẫu, lúc A Lan rời , lão phu nhân bảo vãn bối giúp đỡ chăm sóc Quyển Quyển, cho nên biết các ngươi vào trong trấn, vãn bối liền chạy tới, vốn muốn giao Quyển Quyển cho các ngươi mang về, nghĩ có thể các ngươi đại khái lưu lại ở trấn thời gian, vãn bối liền nhịn được tự mình đưa tới, vừa đúng cũng muốn dạy A Lan bí quyết huấn luyện con vẹt chuyện, mạo muội quấy rầy ngài, xin lỗi."

      biết lấy cớ rách nát này, cho nên cúi đầu, che giấu lúng túng lo lắng.

      "Nương, ta mới vừa cùng Lang ca ca ở trong sông bắt cá, ta bảo Nguyên Bảo ca lưu lại cùng chúng ta ăn cơm !" Thư Lan xách theo lồng chim chạy đến bên cạnh Tần thị, sắc mặt vui mừng mà .

      Nữ nhi đều như vậy, Tần thị cũng tiện gì, nhìn lại chút Chu Nguyên Bảo, thấy gò má béo múp míp có chút đỏ lên, có lẽ là bị mặt trời chiếu, trong lòng mềm nhũn, chào hỏi: " thời điểm A Lan ở nhà bà ngoại nàng đa tạ ngươi chăm sóc nàng, hôm nay còn làm phiền ngươi xa đưa tới chuyến, là xin lỗi, chỉ lát nữa là phải ăn cơm trưa, ngươi liền lưu lại ăn chung , chỉ là ngươi ở trấn ăn ở quán, sợ là ăn quen món ăn nơi này, đến lúc đó chớ ghét bỏ tay nghề bá mẫu kém là được." Giọng rốt cuộc vẫn còn có chút lạnh nhạt”.

      Trong lòng Chu Nguyên Bảo khẩn trương, cũng có nghe được thanh khách khí xa cách của Tần thị, lập tức tiếp lời : "Bá mẫu quá khiêm nhường, vãn bối ở Tần phủ, chỉ lần nghe lão phu nhân thầm trù nghệ của ngài tốt, muốn ăn món ăn ngài làm đấy. Hôm nay vãn bối có thể nếm được tay nghề bá mẫu, là vãn bối vinh hạnh, chỉ cầu bá mẫu cần trách cứ vãn bối đường đột tới cửa mới đúng."

      Tần thị hơi sững sờ, ngược lại tiểu tử này rất biết lễ!

      Đưa tay đánh người mặt tươi cười, lại nghĩ đến mẹ nàng nhắc tới Chu Nguyên Bảo giọng nóitán dương, trong lòng Tần thị vơi chút vui.

      Dù sao Chu Nguyên Bảo vẫn là đứa bé, làm việc đều là làm theo cảm tính, vì muốn gắp nữ nhi chạy tới rằng để ý nữ nhi, có lẽ chỉ là đứa bé có hảo cảm nhất thời đây? Hơn nữa từ nữ nhi thích chơi cùng người khác, khó được nàng cùng Chu Nguyên Bảo hợp ý. . . . . .

      Vậy cũng nên so đo Chu Nguyên Bảo, chỉ cần nhìn bọn chằm chằm chớ làm ra hành động vượt khuôn là tốt, Tần thị thầm nghĩ, cười để bọn vào phòng.

      "A Lang, chuyện gì xảy ra cánh tay của ngươi? Thế nào cẩn thận như vậy?" Thư Uyển chú ý tới vết thương Tiêu Lang, cau mày , vào nhà lấy băng vải mới sạch , băng bó cho lần nữa.

      Tiêu Lang liếc mắt nhìn hai người ngồi ở ngưỡng cửa cùng nhau trêu chọc Quyển Quyển, bình tĩnh tới dưới mái hiên, ngoan ngoãn để Thư Uyển thay rửa sạch, bôi thuốc, chờ Thư Uyển bắt đầu quấn vải, nghe con chim ngốc kia gọi : "A Lan mau dậy, A Lan mau dậy " , đổi lấy lười nha đầu thở phì phò lại khỏi cất tiếng cười.

      phải là chỉ con vẹt rách ư, có cái gì tốt!

      Thư Uyển cúi đầu, để ý đến trong mắt Tiêu Lang chợt lóe lên hung quang, cắm đầu cắm cổ dạy dỗ: " phải A Lan quấn ngươi bắt cá chứ? Ngươi bây giờ có thương tích, cần luôn nuông chiều nàng, nàng cái gì cũng hiểu, làm sao ngươi cũng theo hiểu chuyện? Nhìn chút, lại được chăm sóc kĩ mấy ngày mới có thể tốt lại."

      Tiêu Lang thể làm gì khác hơn là ngăn chặn khó chịu trong lòng, thay Thư Lan giải thích: " có, là ta muốn dẫn nàng bờ sông chơi, sau đó cẩn thận đụng phải." Dừng chút, lại nghi hoặc hỏi: "Uyển tỷ, Chu Nguyên Bảo ở cửa nhà chúng ta chờ cả ngày rồi, vì sao nhất định tự mình tới đây đưa Quyển Quyển, trực tiếp giao cho các ngươi được sao? Còn nữa, Quyển Quyển phải của A Lan sao, vì sao lão phu nhân muốn cho nuôi giúp tay? là kỳ quái. . . . . ."

      Động tác Thư Uyển dừng lại, tự chủ được nghiêng đầu nhìn về phía cửa Bắc, thấy Chu Nguyên Bảo nhìn chằm chằm muội muội cúi đầu trêu chọc con chim ngốc, nhàng cau mày.

      Tác giả có lời muốn : rất lâu Tiểu Bàn có ra sân á..., linh lợi lôi kéo con lừa ra ngoài. . . . . . Khụ khụ, đáng tiếc Thư gia phải sân nhà của , đại khái ăn thiệt thòi , hắc hắc

      Sáng nay vừa đói tỉnh, ra tồi, có muốn ăn, đói bụng mới có thể ăn phải hương.

      Bắt hết côn trùng, ngẩng đầu ưỡn ngực làm sao, khụ khụ, ra ta đây rất muốn ! ! ! ! !
      Last edited by a moderator: 31/3/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 40: Mưa rơi xuống người ở lại.

      Editor: Aq_scents

      Mẹ con Tần thị ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, ba người Thư Lan chơi cạnh cây hạnh trong sân, chính xác, là Thư Lan cùng Chu Nguyên Bảo chơi, Tiêu Lang ngồi bên yên lặng nhìn bọn họ. Ở nhánh cây đỉnh đầu bọn họ, Quyển Quyển chuyện hồi lâu nhắm mắt dưỡng thần, đầu vùi vào trong cánh, rất là thích ý.

      Chu Nguyên Bảo mang đến hai mươi tư cây thăm đặc chế bằng trúc, mỗi cái chỉ dài như ngón trỏ, và Thư Lan mỗi người mười hai cây. Lúc chơi, hai người đồng thời đưa ra cây thăm bằng trúc ném xuống nền đất trống, có cây thăm bằng trúc tan hợp rơi tứ phía, có chỗ chất thành đống. Bọn họ phải làm, chính là nhặt cây thăm bằng trúc theo thứ tự, chơi đoán số của người nhặt trước thắng, nhặt lần rồi đến phiên người khác, quy tắc là được đụng vào bất kỳ cây thăm bằng trúc nào, nếu lần đó mất lần trả lời.

      Vừa mới bắt đầu, dĩ nhiên là muốn nhặt những cái đơn độc tán loạn bên ngoài, dễ như vậy đụng phải cây thăm bằng trúc khác, tới lúc nhặt xong mấy cái đó rồi, chính là tới chỗ khó khăn nhất, rút ra cây thăm bằng trúc. Ví dụ như hai cây thăm bằng trúc sát nhau, hoặc cây khoác lên phía cây khác, nếu như thời điểm nhặt rất cẩn thận, lúc lây cây cây kia cũng động, nhưng nếu lúc nhặt mà ngón tay run rẩy, căn bản nhất định động cây khác.

      Tiêu Lang ngồi nhìn, cái trò chơi này cực kỳ nhàm chán, Thư Lan lại hết lần này tới lần khác chơi ngon lành, đặc biệt là ngón tay mập mạp của Chu Nguyên Bảo cẩn thận đụng phải cây thăm bằng trúc khác, từ đó làm cho đống cây thăm tản ra khiến cho nàng chiếm tiện nghi nhặt lấy, lúc đó nàng khanh khách cười ra ngoài, mắt híp lại trông như là chim cướp được ngũ cốc, rất là đắc ý.

      “Đúng rồi, A Lan, ngày mai chùa Sơn sắp tổ chức hội chùa, tới lúc đó dưới chân núi có rất nhiều người bán hàng rong xung quanh, đồ ăn đồ chơi, cái gì cũng có, còn có khỉ làm xiếc. xiếc ảo thuật gì đó nữa, cực kỳ náo nhiệt, các ngươi có muốn dạo hội chùa ? Muốn cho ta biết, ta dẫn các ngươi dạo, hàng hóa mỗi năm đều khác biệt lắm, ta qua đó nhiều lần, đến lúc đó ta dẫn các ngươi chơi.” Sau khi Chu Nguyên Bảo cẩn thận rút cây thăm bằng trúc, chợt .

      Hội chùa à? Thư Lan nghiêng nghiêng đầu, nàng hình như nghe mẫu thân nhắc qua, nhưng có ấn tượng.

      chơi tốt như thế sao? Vậy lát nữa ta hỏi nương ta chút, người để cho ta ta .”

      “Vậy ngươi nhớ cho ta biết tiếng, mấy ngày tới ta đều ở nhà, chỉ cần ngươi tới nhà bà ngoại ngươi, ta nhất định qua tìm ngươi.” Chu Nguyên Bảo lại , giọng rất là trịnh trọng, chỉ sợ Thư Lan quên.

      Thư Lan gật đầu cái, vừa định chuyện, nơi xa chợt truyền đến tiếng sấm nho .

      Tần thị cũng nghe thấy, nàng ra sân nhìn về phía chân trời, chỉ thấy mảng lớn mây đen ngìn ngịt từ hướng đó tiến đến gần, tiếng sấm mơ hồ truyền đến.

      Đây là điềm báo trời mưa!

      Tần thị nhíu nhíu mày, nhìn về phía Chu Nguyên Bảo vẫn chưa hiểu gì: “Nguyên Bảo, cha con có biết con đến đây ?” Nếu lát nữa cha Chu Nguyên Bảo về nhà tìm thấy , biết lo lắng nhiều lắm.

      Đúng vào lúc này, lại tiếng sấm ràng truyền đến.

      Chu Nguyên Bảo vụt nhảy lên, nhìn sắc trời chút, vội vã chạy về phía cửa, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: “Bá mẫu, con có việc gấp về nhà trước ạ…, ngày khác trở lại chào người!” Mỗi khi gặp trời mưa, cha cũng thu dọn quán sớm chút về nhà, ngộ nhỡ khiến cha biết tự tiện cưỡi con lừa ra ngoài, chắc chắn tức giận lột da mất!

      Nhanh nhẩu cởi dây,tốc độ Chu Nguyên Bảo trước đó chưa từng có leo lên lưng lừa, hướng ra cổng nhà Tần thị khoát khoát tay, vỗ mông con lừa cái liền chạy, thân thể tròn xoe ở lưng lừa như lung lay hai cái, làm cho người ta lo lắng sau chút nữa rớt xuống.

      “Đứa này, muốn làm cái gì làm cái đó sao? Cứ như thế, ngộ nhỡ trời mưa làm thế nào?” Nhìn như làn khói chạy xa con lừa, Tần thị bất đắc dĩ , cho dù sốt ruột, cũng có thể đợi nàng chuẩn bị áo mưa tới , khiến người ta bớt lo lắng! Hi vọng lừa của chạy nhanh chút!

      Xoay người trở về nhà, thấy Tiêu Lang còn đứng sững sờ chỗ đó, giống như hiểu Chu Nguyên Bảo vì sao đột nhiên chạy mất, Tần thị liền gọi: “Trời sắp mưa rồi, hai đứa vào trong nhà chơi .”

      Thư Lan lắc đầu, “Đợi chút , ở đây con còn chưa có rút hết.” xong, hai ba bước chạy đến trước người Tiêu Lang, lôi kéo tới chỗ Chu Nguyên Bảo vừa ngồi: “Lang ca ca chơi với ta nha!”

      Tiêu Lang vẫn nhúc nhích, thấy Tần thị tiến vào, mới theo nàng tới, “Chơi như thế nào, là như vậy phải ?” Đưa tay liền đem đống cây thăm bằng trúc còn dư lại phủi phủi mở ra.

      “Ha ha, ngươi ngốc a! phải như vậy, phải từng cây từng cây. . . . . .” Thư Lan cho là biết chơi, hả hê nở nụ cười, chỉ là đợi nàng xong, Tiêu Lang liền đứng dậy rời , nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp.

      “Lang ca ca, sao ngươi chơi?” Nàng la lớn, hiểu vì sao Tiêu Lang đột nhiên chơi nữa.

      Tiêu Lang vào phòng, hai chân gác lên mép giường, ôm đầu dựa vào vách tường, để ý tới nàng.

      Chu Nguyên Bảo tới nàng liền cùng dính lấy nhau, bây giờ Chu Nguyên Bảo nàng mới nhớ đến . . . . . . Xem ra hai ngày là quá nuông chiều nàng!

      “A Lan ngốc quá, A Lan ngốc quá!” Quyển quyển đột nhiên mở mắt, quang quác kêu lên.

      “Quyển Quyển hư!” Thư Lan bất mãn thái độ của Tiêu Lang rồi, muốn đem lấy lồng tre xuống, dùng cái que chọc Quyển Quyển hai cái, cái đó là Chu Nguyên Bảo treo lên, cho dù nàng nhón chân lên cũng tới.

      Chợt trận gió thổi qua, cành cây hạnh rung lắc mãnh liệt, phát ra tiếng ào ào.

      Tóc trán Thư Lan cũng bị thổi tán loạn, nhưng nàng lo lắng Quyển Quyển rớt xuống hơn, vội vàng nhặt cây thăm bằng trúc đất chạy vào trong nhà cất , vốn muốn nhờ tỷ tỷ giúp tay, nhưng Thư Uyển nấu cơm, Tần thị bên cạnh bệ bếp càng bận hơn, Thư Lan suy nghĩ chút, thể làm gì khác hơn là chạy vào phòng.

      Tiêu Lang thấy Thư Lan tiến vào, lăn lên giường giả vờ ngủ.

      Thư Lan đem cây thăm bằng trúc đặt ghế đẩu, lúc xoay người vừa đúng lúc nhìn thấy Tiêu Lang nằm xuống, liền chạy tới túm chân : “Lang ca ca, giúp ta đem Quyển Quyển xuống, bên ngoài gió lớn, thổi nó rớt mất!”

      Tiêu Lang lại nhắm mắt giả vờ ngủ.

      “Mau dậy , ta biết thừa ngươi giả bộ ngủ rồi, làm gì có người nào ngủ nhanh như vậy!” Thư Lan cam lòng phe phẩy ống quần , bĩu môi lườm .

      Tiêu Lang nhúc nhích.

      Bên ngoài truyền đến tiếng Quyển Quyển quang quác kêu, Tần thị cùng Thư Uyển nghe thấy, nhịn được cùng nhau bật cười. Họ tự nhiên cũng nghe được lời của Thư Lan, mặc dù hiểu từ trước đến giờ Tiêu Lang dung túng nàng vì sao lần này có lập tức giúp nàng, nhưng cũng biết chọc nàng thôi, nên cũng có chủ động ra giúp tay.

      Thư Lan giận tới mức bò lên giường, ngồi chồm hỗm bên cạnh Tiêu Lang, đưa tay đẩy bờ vai của , “Mau dậy !”

      Tiêu Lang xoay người, nằm nghiêng, bóng lưng quay về phía Thư Lan.

      Thư Lan vừa định nhào tới, ánh mắt rơi vào cánh tay quấn băng gạc, giọng khỏi mềm xuống, tiến đến bên tai Tiêu Lang giọng thỉnh cầu: “Lang ca ca, ngươi đừng trêu chọc ta, giúp ta đem Quyển Quyển vào , có được ?”

      Hơi thở ấm áp phả tai , mặt, trong nháy mắt làm cho có phản ứng.

      Tiêu Lang lấy hết sức nhẫn nại mới có lật người nàng xuống dưới thân thể , lắng nghe động tĩnh trong phòng bếp, xác định Thư Uyển cùng Tần thị đều ai bận việc nấy ở đó, mới chống nửa người ngồi dậy, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Thư Lan, giọng : “Vậy ngươi hôn ta .” Ra vẻ thần bí.

      Bị lây giọng điệu của , Thư Lan cũng khỏi giọng, hiểu hỏi: “Vì sao muốn ta hôn ngươi hả?”

      Cổ họng Tiêu Lang chuyển động, thanh khàn khàn: “Bởi vì ngươi muốn ta giúp ngươi, về sau nếu ngươi muốn ta giúp ta giúp tay, đều phải hôn ta, muốn thôi.” Làm bộ lại muốn nằm xuống.

      Thư Lan vội níu lại cánh tay của , bĩu môi : “Hôn hôn, vậy ngươi muốn ta hôn chỗ nào?”

      Ta nơi nào cũng muốn để cho ngươi hôn!

      Nhìn gần ngay trước mắt cái miệng nhắn hồng nộn, Tiêu Lang ở trong lòng trước đáp tiếng, sau đó mới chỉ môi mình, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Thư Lan.

      Bởi vì Tiêu Lang dùng đôi tay chống đỡ thân thể, vì thế bản thân khẽ nghiêng về phía sau, Thư Lan thể làm gì khác hơn là đỡ bờ vai của , hướng khóe miệng đưa tới, môi non mềm hôn lên, nhàng cái, lập tức thối lui, có chút uất ức lầm bầm : “Hôn xong á…, bây giờ có thể giúp chưa?”

      Tiêu Lang vẫn còn ở chỗ Thư Lan vừa mới tiếp xúc, cái loại cảm giác trống ngực đập thình thịch, ra là để cho nàng hôn , so với chủ động tư vị này hay thể . Nghĩ đến Chu Nguyên Bảo, bất luận như thế nào cũng được Thư Lan đối đãi như vậy, uất ức trong lòng giải tán hơn phân nửa, hôn nhanh mặt Thư Lan cái, giọng ” “Chuyện của hai ta được kể cho bất kỳ ai, biết ?”

      Thư Lan chút để ý gật đầu cái, nhịn được đẩy : “Nhanh ! Nếu Quyển Quyển rớt xuống, ta để ý đến ngươi nữa!”

      Tiêu Lang lập tức nhảy xuống giường, lúc ra cửa, vẻ thỏa mãn mặt biến thành bình tĩnh.

      Tần thị nhìn chút, cười hỏi “Có phải Thư Lan lại chọc giận con à?”

      mặt Tiêu Lang lại lộ ra vẻ lúng túng, “ có, chính là cái tên Chu Nguyên Bảo tới, muội muội cũng cùng chơi với con, trong lòng con có chút thoải mái, bá mẫu, con như vậy có phải là đúng ạ?”

      Tần thị buồn cười, vừa châm củi trong lò vừa : “ có gì đúng, mọi đứa trẻ đều như vậy. Con biết, khi còn bé A Lan dính lấy con chơi, ca ca nó sau lưng cũng nhiều lần tức như vậy đấy. Con cũng cần suy nghĩ nhiều, hôm nay A Lan chính là ham mới mẻ, mới cùng Chu Nguyên Bảo chơi nhiều, hai người các con cùng nhau lớn lên, khẳng định con bé coi trọng con hơn!”

      Nàng cũng là từ mà lớn lên, biết đứa ở tuổi này đối với bạn chơi quen thuộc đều có tham muốn giữ lấy, ngươi cùng ta chơi, liền ngày ngày cùng ta chơi, được xem người khác quan trọng hơn so với ta , được chơi với mà bỏ ta. Đứa A Lang này, mặc dù có lúc rất trầm ổn, nhưng đó có thể là bị cuộc sống ép buộc, tâm tư ra vẫn còn rất đơn thuần, dù sao mới mười tuổi thôi.

      Tiêu Lang ngượng ngùng cúi đầu cười cười, bước ra cửa phòng bếp, nhìn thấy lồng chim đung đưa trong gió, nụ cười lập tức ngưng lại.

      Gió càng lúc càng lớn, tới lúc bốn người ngồi xuống quanh bàn cơm, hạt mưa răng rắc rơi xuống, mặt đất nhanh chóng ướt đẫm, văng lên rất nhiều bọt nước.

      “Nương, cha qua hôm nay khi nào trở về ạ?” Thư Uyển đặt bát xuống, nhìn nơi xa mưa bụi mờ mịt, lo lắng hỏi.

      Trong lòng Tần thị lo lắng, tại nữ nhi hỏi đến, nàng cũng buồn nhíu mày, “ là trước buổi trưa trở về, nhưng thời tiết thay đổi, khéo cha con bị người ta giữ lại ăn cơm rồi.”

      Thư Lan nhìn mẫu thân chút, lại nhìn tỷ tỷ chút, tia mờ mịt thoáng qua trong mắt, vậy rốt cuộc phụ thân có gặp mưa hay ?

      Tiêu Lang cũng quá lo lắng, chút mưa này tính là gì, nếu phải là ngại mấy người họ, còn muốn ra sân tắm mưa ý chứ.

      Mấy người suy nghĩ, bên ngoài chợt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, ngay sau đó, chiếc xe ngựa xông phá màn mưa, dừng lại trước cửa nhà.

      “Là xe ngựa nhà bà ngoại!” Thư Lan vươn cổ ra ngoài nhìn quanh.

      “Nương, người ngồi , con ra đón cha.” Thư Uyển có nhìn ký, đứng dậy vào trong nhà cầm áo mưa, cũng biết người làm nào nhà cữu cữu tới, liền ôm ra ba chiếc áo mưa, mình bật dù giấy vẽ, bước nhanh chạy ra ngoài.

      người to lớn đầu đội nón lá xuống xe ngựa, tiến lên mở màn xe ra, “Lão gia, chúng ta tới rồi.”

      Thư Mậu Đình cảm kích chắp tay hướng Trình Khanh Nhiễm: “Đa tạ Trình lão gia có lòng tốt đưa Thư mỗ đoạn đường, nếu ngại, mời vào hàn xá tránh mưa !”

      Trình Khanh Nhiễm vội vàng đáp lễ: “Bá phụ khách khí rồi, ngài gọi con là Trình Khanh Nhiễm được rồi, hai chữ ‘lão gia’ con dám. tại mưa lớn, đúng là tốt xe, vậy con cung kính bằng tuân mệnh, mặt dày làm phiền.”

      “Cha, áo mưa đây, nhanh mặc vào !”

      Thư Uyển bước nhanh chạy tới, để ý người bên trong xe ngựa, cầm áo mưa trước để lên khoảng trống xe.

      Đợi lúc nàng ngẩng đầu, lại chạm phải đôi mắt hoa đào rạng rỡ tỏa sáng.

      Tác giả có lời muốn : Trình Khanh Nhiễm: tác giả mẹ ghẻ, ta đây đánh xe con đường hồi hương lắc lư biết bao nhiêu ngày bao nhiêu chuyến, rốt cuộc cũng chịu cho ta ló mặt rồi!

      Tiết lộ chút nhé, cái hội chùa này hề đơn giản, rất nhiều người rất nhiều chuyện. . . . . .
      Last edited by a moderator: 31/3/16
      A fang, Phong Vũ Yên, sanone21122 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 41: muốn cưới[/b]

      Editor: M.Nyoko

      Nghe được thanh Thư Uyển hơi dồn dập ngoài xe, tư thế ngồi Trình Khanh Nhiễm theo bản năng đoan chánh, nhìn sang.

      Nàng giơ ô giấy dầu đứng ở đàng kia, nửa người hơi nghiêng về phía trước, nửa bên ống tay áo bị giói thổi nước mưa tới làm ướt, chất vải tơ lụa mỏng màu xanh nhạt áp sát vào cánh tay, giống như cũng có thể lộ ra bên trong trắng nhẵn nhụi. luồng tóc rơi bên tai tung bay theo gió, phất qua khuôn mặt trắng nõn, dẫn tầm mắt tới sống mũi cao thẳng của nàng, lên nữa chính là đôi mắt hạnh trong veo đến ngờ, lông mày đen nhíu lại, thanh lệ lại thoát tục.

      Trong đầu chợt xẹt qua cây đinh hương trong nhà, mưa rơi vào hoa đinh hương mềm mại, cành hoa chập chờn theo gió, làm người khác muốn thương .

      Bên cạnh truyền đến tiếng vang Thư Mậu Đình dịch chuyển áo tơi, Trình khanh Nhiễm kịp thời tỉnh táo lại, hướng Thư Uyển khẽ vuốt cằm, tự nhiên mà dời tầm mắt. Lần trước biểu quá kém, chừng bị nàng hiểu lầm thành đồ háo sắc, lần này cũng thể luống cuống nữa.

      Thư Uyển đoán được, người đưa cha nàng trở về lại là Trình Khanh Nhiễm!

      Nhìn Trình Khanh Nhiễm lạnh nhạt dời tầm mắt, trong nháy mắt mặt của nàng ửng đỏ. Lần trước nàng mới ngồi xe ngựa của , tại lại chạy đến đưa áo tơi, còn vừa lúc cố ý là ba cái, chẳng lẽ hiểu lầm nàng nhận ra xe ngựa của , chủ động tới lấy lòng chứ? Dù sao, xuất chúng như vậy, nhất định có rất nhiều chủ động nịnh bợ.

      "Cha, ta vào trước ."

      Nghĩ đến Trình Khanh Nhiễm xem thường nàng, Thư Uyển vừa buồn bực lại hối hận, cùng Thư Mậu Đình tiếng, xoay người liền chạy ngược về, nước mưa mà rơi nghiêng, làm ướt làn váy nàng.

      Chờ Trình Khanh Nhiễm phủ thêm áo tơi nhảy xuống xe, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng hốt hoảng, nhìn Thư Uyển ở trước cửa cất xong cái ô, cũng quay đầu lại về phòng phía tây.

      "Trình công tử, trong viện đường đất bùn lầy, xin đừng trách móc." Thư Mậu Đình nhìn dưới chân chút đường đầy vũng nước đọng, có chút xấu hổ mà , về phần xưng hô, giao tình của hai người còn chưa tới mức gọi thẳng tục danh, lại muốn tránh né ý tốt của Trình Khanh Nhiễm, thể làm gì khác hơn là đổi tên công tử.

      Trình Khanh Nhiễm cất cao giọng : "Bá phụ cần chú ý, ta từ Kinh Thành dời đến trong trấn , rất thích tính cách dân bản xứ màng danh lợi." xong, khom lưng cuộn ống quần lên, tựa như nông dân tầm thường, động tác thuần thục mà tự nhiên, có nửa phần công tử thế gia cứng nhắc chú ý đến hình ảnh.

      Thư Mậu Đình thở phào nhõm, ở phía trước dẫn đường.

      Ngay từ lúc Thư Uyển chạy ra ngoài, Tần thị liền phát đó phải là xe ngựa nhà nàng, sau nữ nhi lại vào cửa câu vào phòng, nàng cũng còn kịp hỏi người trong xe rốt cuộc là ai, thể làm gì khác hơn là đứng dậy ra cửa nghênh đón.

      "Ta trở về, nhờ có Trình công tử đường đưa tiễn, lúc này mới tránh được trận mưa xối xả, ngươi nhanh pha bình trà nóng." Thư Mậu Đình vừa dặn dò thê tử, vừa cởi áo tơi, giắt lên dây phơi quần áo dưới mái hiên, xoay người lại giúp Trình Khanh Nhiễm.

      Trình Khanh Nhiễm đưa áo tơi trong tay giao cho Thư Mậu Đình, lập tức hướng Tần thị hành lễ: "Bá mẫu, vãn bối mạo muội quấy rầy."

      Nhờ có dung mạo xuất chúng kia, Tần thị lập tức nhận ra , mặc dù hiểu vì sao lần này Trình Khanh Nhiễm trở nên khách khí như vậy, trượng phu cũng đổi xưng hô, còn là cảm kích : "Trình công tử khách khí, lần trước ngài giúp chúng tôi chăm sóc A Lan, chúng tôi còn chưa có đáp tạ ngài đâu, mời vào!" Quay người lại, nhìn thấy Thư Lan cùng Tiêu Lang ngồi ở bên cạnh bàn cơm, nhìn lại chút vài dĩa thức ăn còn có động tới, lại có chút ngượng ngùng hỏi " biết Trình công tử dùng cơm qua chưa?"

      Trình Khanh Nhiễm lắc đầu cái, ánh mắt rơi vào bàn cơm, hai mắt sáng lên.

      Coi như có chú ý tới ánh mắt tràn đầy ám hiệu, Tần thị cũng phải khách sáo cái: "Chúng ta cũng mới chuẩn bị ăn, nếu như Trình công tử ngại, liền. . . . . ."

      Trình Khanh Nhiễm vội vàng cắt đứt Tần thị lời : "Đa tạ bá mẫu, vãn bối vẫn hơi đói rồi, vậy khách khí làm phiền." Sau đó dưới cái nhìn soi mói kinh ngạc của Tần thị, cười tới bên cạnh Thư Lan, khom lưng sờ sờ đầu của nàng, "A Lan, còn nhớ ta ?"

      Thư Lan vẫn nhìn chằm chằm vào , bắt đầu chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, sau đó càng nhìn càng cảm thấy giống như gặp qua ở nơi nào, lúc này nghe được thanh dễ nghe của , lập tức kêu lên, nhảy lên : "Đại ca ca!"

      Lâu như vậy mới nhận ra , Trình Khanh Nhiễm có chút ít cảm giác bị thất bại.

      Thư Lan cũng rất vui vẻ, lôi kéo Trình khanh nhiễm chạy về hướng tây ốc, "Đại ca ca, ngươi qua đây, ta có con vẹt biết , ngươi nhất định chưa từng thấy qua chứ?"

      có chủ nhân mời, Trình Khanh Nhiễm cũng dám vào cùng nàng, huống chi mới vừa rồi nhìn thấy Thư Uyển về phía bên kia rồi, vội vàng kéo Thư Lan, cười : " tại Đại ca ca đói bụng, cơm nước xong lại đến nhìn, đến lúc đó ngươi bắt nó ra bên ngoài , con chim biết chuyện, là ly kỳ!"

      thể lập tức khoe khoang Quyển Quyển, Thư Lan có chút như đưa đám, chỉ là nghe Trình Khanh Nhiễm cũng cảm thấy quyển quyển ly kỳ, nàng lại vui mừng , lôi kéo Trình Khanh Nhiễm để cho ngồi bên cạnh mình.

      Tần thị vội hướng Tiêu lang : "A lang, ngươi dẫn muội muội tây ốc chơi."

      Trong nhà khách tới, nam chủ nhân tiếp đãi, nữ quyến cùng đứa bé phải chờ tới khách rời hoặc nghỉ ngơi rồi mới ăn cơm, đây là quy củ Thanh Sơn Thôn.

      Tiêu Lang nhìn thẳng Trình Khanh Nhiễm vừa mắt, kéo Thư Lan qua muốn .

      "Ta , ta muốn cùng đại ca ca cùng nhau ăn cơm!" Thư Lan ôm chặt cánh tay Trình Khanh Nhiễm, nhìn chằm chằm Tiêu Lang , đại ca ca dịu dàng như vậy, còn có thể gắp thức ăn cho nàng nhặt xương cá cho nàng, nàng muốn ăn chung cùng .

      Có vợ chồng Thư Mậu Đình tại chỗ, Tiêu Lang thể dùng sức, cố đè xuống tức giận trong lòng, mắt lạnh nhìn về phía Trình Khanh Nhiễm, nếu là hơi hiểu chút quy củ, cũng biết bây giờ nên làm thế nào!

      Trình Khanh Nhiễm sớm biết Tiêu Lang có thù với , cho nên tại bị nhìn chằm chằm, cũng để ý, cười đối với Tần thị : "Bá mẫu, A Lan vẫn còn con nít, cần dạy những hư lễ kia, còn có tiểu huynh đệ A Lang, tất cả mọi người ăn chung !"

      Mặt Tần thị có chút nóng lên, bởi vì tiểu nữ nhi là hiểu chuyện mà khó chịu, "Như vậy sao được, ngài là khách. . . . . ."

      Trình Khanh Nhiễm cười đến càng phát ra rực rỡ: "Bá mẫu, chính là ta đối đãi A Lan như muội muội, ngài cũng cần khách khí!"

      Tần thị biết nên cái gì cho phải, nhìn trượng phu nhờ giúp đỡ, Thư Mậu Đình hướng nàng gật đầu cái, tới ngồi xuống, nhìn chút Thư Lan theo sát Trình Khanh Nhiễm, hơi bất đắc dĩ : "Thôi, A Lang ngươi cũng tới đây ngồi xuống , nhiều người ăn cơm mới náo nhiệt." Hai đứa đều là đứa bé, còn chưa tới tuổi cấm kỵ.

      Tiêu Lang cúi đầu: " cần, ta cùng bá mẫu cùng Uyển tỷ ăn cùng nơi." xong, tây ốc, còn khoác lên màn cửa để xuống, ngăn cách tầm mắt sau lưng.

      Thư Mậu Đình thở dài: "Đứa này, vẫn luôn hiểu chuyện như vậy. . . . . ."

      Thư Lan cũng có nghe ra ý tại ngôn ngoại của cha, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Trình Khanh Nhiễm, với con cá này là thế nào bắt tới.

      Trình Khanh Nhiễm nhìn như rất nghiêm túc nghe, kì thực lòng có chút yên, vốn tưởng rằng có thể cùng Thư Uyển ăn cơm chung, ngờ trong thôn còn có loại quy củ này. Chỉ là suy nghĩ chút cũng phải, Thư Uyển chính là tuổi đợi gả, đại nam nhân chưa thành hôn, đương nhiên là muốn kiêng dè. . . . . .

      Đợi chút, nếu Thư Uyển chưa gả, chưa lập gia đình, vì sao cưới nàng làm vợ đây?

      Tuổi của , trước kia bởi vì nhìn trúng nữ nhân nào nên vô tâm với việc thành hôn, tại trước mắt rốt cuộc có nữ tử cảm thấy hứng thú lại vừa độ tuổi, phải là thời điểm tốt để lập gia đình sao? Mặc dù Thư Uyển có chút hiểu lầm đối với , nhưng kết hôn là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, Trình Khanh Nhiễm tự giác điều kiện bản thân vẫn là rất tồi , vợ chồng Thư Mậu Đình có lý do gì cự tuyệt . Về phần Thư Uyển, chỉ cần sau khi thành thân đối tốt với nàng, như thế ấn tượng nàng đối với mình nhất định thay đổi .

      Trình Khanh Nhiễm càng nghĩ càng thấy chủ ý này tệ.

      Dĩ nhiên, đối với Thư Uyển còn có tình cảm quá sâu, lý trí , nên chung đụng khoảng thời gian nữa xem chút, xem có thể động lòng hay , sau đó cũng làm cho nàng cam tâm, như vậy thành thân rồi mới có thể thuận nước đẩy thuyền tương kính như tân. Nhưng, cùng với Thư gia, Tần gia có bất cứ quan hệ gì, làm sao dễ dàng tìm được cơ hội chung đụng thầm kín như vậy? làm được còn có thể khiến Thư Uyển hiểu lầm sâu hơn. Còn nữa, điều kiện Thư Uyển tốt như vậy, người tới cầu hôn khẳng định đặc biệt nhiều, ở đây nữ tử bình thường xuất giá là mười sáu tuổi, nhất định trước cuối năm Thư gia thay nàng định ra hôn , nếu là định xuống sớm, sợ rằng chờ xác định tâm ý của chính mình, người ta sớm đính hôn cùng người khác!

      Vừa nghĩ tới tùy thời Thư Uyển đều có thể đính hôn cùng người khác, Trình Khanh Nhiễm cảm thấy lo sợ, được, muốn xuống tay sớm chút.

      "Đại ca ca, làm sao ngươi ăn à?" Thư Lan thấy Trình Khanh Nhiễm nửa ngày cũng duy trì tư thế, nghiêng đầu hỏi.

      Trình Khanh Nhiễm lấy lại tinh thần, chống lại đôi mắt to dễ thương của Thư Lan, nghĩ đến lần đầu nhìn thấy nàng liền muốn có người muội muội, sau đó rất nhanh muốn Thư Lan biến thành muội muội của , em vợ , đột nhiên cảm thấy, vậy đại khái chính là cùng Thư Uyển có duyên phận !

      Sờ sờ đầu Thư Lan, bưng chén lên , động tác ưu nhã sử dụng cơm , thỉnh thoảng giống như lơ đãng quan sát chung quanh.

      Thư Mậu Đình ngồi đối diện qua tuổi lập gia đình phong thái xuất chúng, người có dáng vẻ thư sinh, ôn hòa lại nho nhã, trách được Tần thị xuất thân phú quý gả cho . Tần thị mới vừa đưa phần thức ăn cho Ngụy Đại ở lại trong xe ngựa. Thư Uyển, đại khái chuyện cùng Tiêu Lang thôi. . . . . .

      Nghĩ đến ngày sau mà có thể cùng Thư Uyển ăn cơm cần kiêng dè, Trình Khanh Nhiễm liền hận được lập tức trở về phủ an bài nghị hôn.

      Tây phòng , Thư Uyển mới vừa thay váy cùng giày thêu bị nước mưa ướt nhẹp, muốn ra ngoài dẫn Thư Lan vào, liền nghe Thư Lan lớn tiếng la hét muốn cùng người nọ cùng nhau ăn cơm, nàng khỏi nhíu nhíu mày, sao muội muội hiểu chuyện như vậy!

      "Uyển tỷ, ngươi thay quần áo xong rồi sao?" Tiêu Lang tới trước cửa, giọng .

      Thư Uyển sửa áo lại chút, vén rèm cửa ra ngoài: "Được rồi, , chúng ta đánh cờ!"

      Tiêu Lang gật đầu cái, cầm hộp cờ ở tủ đặt lên giường gạch, hai người ngồi xếp bằng, bắt đầu bày con cờ.

      "Uyển tỷ, ta thích Trình lão gia đó, cảm giác phải người tốt."

      vốn cũng phải là người tốt, ở trong lòng Thư Uyển tán thành , miệng lại hỏi: "Tại sao cảm thấy như vậy?" Chẳng lẽ ngày đó A Lang cũng nhìn ra bộ dáng háo sắc của Trình Khanh Nhiễm? như vậy, phải phân biệt được chứ?

      Tiêu Lang làm ra bộ trầm tư, buồn buồn : "Lần trước A Lan chạy , ta đường hỏi thăm tìm được Trình phủ, bởi vì biết A Lan có phải bị bắt hay , liền trèo tường nhảy vào, ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy ôm A Lan ở đùi, mặc dù có làm cái gì, mà lúc ta chạy qua, nghe muốn ngủ cùng A Lan trong phòng, A Lan cũng ngu ngốc đồng ý, ta sợ hết hồn, liền len lén cho gậy, muốn mang A Lan chạy, A Lan nghe lời, theo ta, cuối cùng ta bị người làm bắt được, cũng biết nghĩ như thế nào, lúc này mới phái người nhà cậu ngươi."

      mặt Thư Uyển mảnh xanh mét, nàng chăm chú nhìn Tiêu lang: "Vậy tại sao ngươi sớm?"

      Tiêu Lang ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Bởi vì A Lan có việc gì, hơn nữa ngày đó muộn rồi, vừa ngủ ta liền quên, sau cha ta lại. . . . . . Hôm nay nếu phải là nhìn thấy , ta còn nhớ nổi đấy."

      Nhìn Tiêu lang lúc nhắc tới cha trong mắt chợt lóe lên đau đớn, Thư Uyển lập tức vì chính mình giọng mới vừa rồi trách cứ cảm thấy áy náy, vội : " có việc gì, chuyện như vậy trách ngươi, hơn nữa, Trình lão gia đại khái cũng là bởi vì đùa bỡn A Lan lười làm nũng mới ôm nàng, có ý tứ gì khác. Đúng rồi, chuyện này ngươi đừng cho người khác biết, truyền tốt."

      "Ừ, ta hiểu biết , ta liền theo như ngươi ." Tiêu Lang cúi đầu, tiếp tục loay hoay con cờ.

      Ngoài mặt Thư Uyển bình tĩnh, trong lòng lại mắng Trình Khanh Nhiễm cẩu huyết, thậm chí ngay cả A Lan đứa bé như vậy đều bỏ qua cho! được, về sau cũng thể quá nuông chiều muội muội, phải dạy nàng chút quy củ, đặc biệt là lễ nghi kiêng dè lúc chung đụng cùng ngoại nam, tránh cho tương lai nàng ngu muội làm cho người ta chiếm tiện nghi!

      Thư Lan cũng biết tỷ tỷ suy nghĩ gì, nàng hiểu nhìn mẫu thân cũng tây ốc, buồn bực hỏi "Cha, sao nương họ đều muốn lát nữa ăn?"

      Thư Mậu Đình cười xấu hổ cười, gì.

      Thư Lan tiếp tục : "Cha, buổi sáng Nguyên Bảo ca tới, ngày mai trấn có hội chùa, ta cũng vậy muốn , người dẫn ta chứ?"

      Động tác Thư Mậu Đình dừng lại, kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhi của , hội chùa mấy năm trước, muốn mang Thư Lan chơi, nàng cố tình gì cũng chịu , vất vả có năm , lại liền nằm ở lưng ngủ thiếp , năm nay thế nào đột nhiên có hăng hái?

      Chỉ là đứa bé muốn xem náo nhiệt, nhất định thỏa mãn, liền gật đầu : "Được, đến lúc đó toàn gia chúng ta cùng ."

      Thư Lan lập tức cười mặt mày cong cong.

      Trình Khanh Nhiễm nghe, trong nội tâm khẽ động.

      Cơm xong, Thư Mậu Đình mời Trình Khanh Nhiễm đến ngồi trong phòng lát.

      Mưa mùa hè, tới cũng nhanh, cũng nhanh, Trình Khanh Nhiễm xem mưa chút bên ngoài, cười cáo từ: "Đa tạ bá phụ bá mẫu khoản đãi, vãn bối về trước, hi vọng ngày sau còn có cơ hội lại tới thăm."

      Thư Mậu Đình thấy kiên quyết , liền tự mình đưa đến ngoài cửa.

      Nhìn xe ngựa lộc cộc xa, nghi ngờ đáy lòng Thư Mậu Đình lại ra, lần này gặp mặt, sao có cảm giác thái độ Trình Khanh Nhiễm càng ngày càng. . . . . . thân mật rồi sao, còn nhớ lần trước ở Trình phủ Trình Khanh Nhiễm đối đãi lão nhạc phụ cũng có chút xa cách.
      Last edited by a moderator: 31/3/16
      A fang, Phong Vũ Yên, Trâu3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Bà mai tới cửa

      Editor: Aq_scents

      Mưa càng ngày càng , dần dần, rốt cuộc thanh giọt mưa rơi xuống mái xe cũng biến mất.

      Tâm tình Trình Khanh Nhiễm vui vẻ hạ rèm xe xuống.

      Mây đen tản , bầu trời chỉ còn lại những đám mây trắng hình thù khác nhau, khí trong lành mang theo hơi thở của bùn đất phả vào mặt, chợt nhớ tới lời của Thái phó năm đó, : “Thích nhất cố hương lúc mới sau cơn mưa, mát mẻ, yên tĩnh, tụi trẻ con xắn ống quần lên chơi đùa dưới dòng suối, người lớn lục tục ra cửa, tiếp tục công việc hái chè xuân dở dang.”

      Lúc ấy và người từng là thái tử đương kim hoàng thượng đều thể tưởng tượng ra tình cảnh đó, mà nay, tận mắt thấy rồi. Ừm, lâu rồi gặp cái tên kia, năm nay đưa bức họa làm quà tặng.

      “Ngụy Đại, lát nữa trở về phủ, ngươi phái người trấn mời bà mai tốt nhất.”

      “Vâng” Ngụy Đại theo bản năng lên tiếng, sau đó mới phản ứng kịp chủ tử nhà cái gì, mắt trợn tròn, “Lão gia, người vừa muốn mời người nào?” mới mười sáu tuổi a, sao lỗ tai dùng được nữa rồi?

      Trình Khanh Nhiễm kiên nhẫn lặp lại: “Bà mai!”

      Ngụy Đại há hốc miệng, bụng vấn đề muốn hỏi, cũng dám hỏi lên. Lão gia nhà , cho là lão gia cả đời mèo khen mèo dài đuôi, vậy mà lại muốn kết hôn? Nhớ năm đó, đại gia khuê tú khắp kinh thành hoặc chỉ hoặc ám chỉ về phía Thượng Thư Phủ, Lão Thái Gia trước khi qua đời tự mình chọn bao nhiêu danh môn khuê tú, lúc đó thiếu gia đều lắc đầu cự tuyệt, hôm nay tới nơi này trời xa trấn , thế mà lão gia lại thông suốt?

      Rốt cuộc là nương nhà nào đây?

      Trong đầu Ngụy Đại cẩn thận vơ vét nửa năm gần đây những nương chưa cưới cùng lão gia chuyện, hình như chỉ có tỷ muội Thư gia, khẳng định phải tiểu nương Thư Lan, vậy đó chính là tỷ tỷ nàng Thư Uyển?

      Khuôn mặt tức giận của Phù Dung ra trước mắt, Ngụy Đại tự chủ gật đầu cái, tướng mạo nương kia thua tiểu thư đại gia nào ở kinh thành, chỉ là xuất thân này, phải quá thấp chứ? Mặc dù lão gia nhà thích làm quan, nhưng cũng có tiếng ở kinh thành, người nào mà biết lão gia và hoàng thượng từ lớn lên tình như huynh đệ? Nếu bọn họ biết lão gia cưới nữ nhân ở nông thôn, biết nên có cảm tưởng gì. . . . . .

      Thư gia.

      Thư Uyển yên lòng ăn cơm, hiếm có được hôm Tần thị dọn dẹp bát đũa, trực tiếp phòng hai tỷ muội.

      Thư Lan ngủ rồi.

      Nàng nhíu nhíu mày, cởi giày lên giường, dịu dàng chút nào lôi muội muội dậy.

      “Tỷ, tỷ làm cái gì vậy?” Thư Lan vuốt mắt, bất mãn lầm bầm.

      Thư Uyển ngồi xuống bên cạnh nàng, gạt tay nàng dụi mắt, giọng hỏi: “Trình lão gia ấy, đại ca ca của muội, có phải ôm muội ?”

      Thư Lan gật đầu cái, “Vâng, đại ca ca đối với muội khá tốt, còn giúp muội bôi thuốc nữa, loại cao dược đó có tác dụng, hơi lạnh, lâu sau cái mông liền hết đau, tỷ, tỷ biết chứ, lần trước nương xuống tay cực nặng. . . . . .” Nghĩ đến ngày đó dáng vẻ mẫu thân lúc đánh nàng, Thư Lan vẫn có chút sợ.

      Tên háo sắc kia lại còn nhìn mông của muội muội, còn đích thân bôi thuốc cho nàng?

      Sắc mặt Thư Uyển thể dùng khó coi để hình dung, trước nàng còn hơi nghi ngờ lời của Tiêu Lang, hoặc là cảm thấy Trình Khanh Nhiễm chỉ là đơn thuần dỗ dành muội muội mới ôm nàng, nhưng cũng phải đứa bé hiểu chuyện, A Lan cũng lớn như vậy, cư nhiên để ý tới nam nữ mà ôm ôm ấp ấp nàng, nếu có tâm tư xấu xa, nàng tuyệt đối tin! Phí công trời sinh dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm!

      “Vậy có hôn muội , hoặc là ôm muội ngủ?”

      có, vốn là muội muốn cùng đại ca ca ngủ chung, ai biết Lang ca ca đột nhiên chạy ra!” Thư Lan bĩu môi, lại nghĩ tới khi đó Tiêu Lang phá hỏng chuyện của nàng.

      Thư Uyển thở phào nhõm, may A Lang tới kịp thời. Nhìn bộ dáng ngu ngốc của muội muội, nàng có chút nhức đầu nhắc nhở : “A Lan, muội nhớ lời của tỷ tỷ, tại trước khi muội xuất giá, trừ cha, ca ca muội, ba biểu huynh còn có ông ngoại cữu cữu bọn họ, cho phép muội gặp bất kỳ nam nhân nào, cũng được để cho bọn họ cham tới muội, biết chưa?”

      “Vì sao ạ?” Thư Lan nghiêng đầu hỏi.

      Thư Uyển xụ mặt xuống, “ vì cái gì, ta cho là cho, muội nhất định phải nghe lời ta, nếu về sau ta để tới muội, muội cũng đừng gọi ta là tỷ tỷ!”

      Giọng vừa gấp vừa nhanh lại nghiêm nghị, trực tiếp dọa cho sâu ngủ của Thư Lan chạy mất, nàng nước mắt lưng tròng nhìn Thư Uyển, bĩu môi khóc lên: “Tỷ Tỷ hung dữ, muội đâu có làm việc gì sai, vì sao có để ý tới muội, còn cho muội gọi tỷ tỷ. . . . . .”

      Thư Uyển lấy khăn ra lau nước mắt thay muội muội, thanh mềm lại: “A Lan đừng khóc, muội phải ngoan ngoãn nghe lời tỷ, thế mới là muội muội tốt của tỷ!”

      “Ừhm, muội biết rồi, về sau bao giờ để nam nhân đụng muội, muội cũng vậy động bọn họ, vậy tỷ được làm muội sợ nữa!” Thư Lan ngã vào lòng tỷ tỷ, giọng khóc sụt sùi, tỷ tỷ là người đối xử tốt với nàng nhất, nếu tỷ tỷ để ý đến nàng nữa, nàng khó chịu chết mất.

      Thư Uyển vèo khuôn mặt bé của muội muội, cười dịu dàng với nàng tiếng.

      Tiêu Lang núp ở bên ngoài nghe lén, vậy có bị tính là nam nhân khác ?

      muốn tránh , chợt nghe nha đầu lười mang theo tiếng khóc nức nở hỏi “Tỷ, nếu Lang ca ca muốn đụng muội làm thế nào?”

      Tiêu Lang nhất thời cả người cứng ngắc, tim như sắp nhảy ra ngoài, đồ ngu ngốc này, lẽ tính đem chuyện hôn nàng ra?

      tính A Lang, cũng là ca ca muội.” Thư Uyển giọng , A Lang hiểu chuyện như vậy, từ biết chăm sóc muội muội, biết làm chuyện vượt quy củ, huống chi bây giờ còn là đứa bé.

      Trái tim Tiêu Lang lập tức lại trở về chỗ cũ, lưng lại xuất mồ hôi lạnh cả người.

      “Thế còn Nguyên Bảo Ca?” Thư Lan tiếp tục hỏi, nếu Lang ca ca có thể đụng, vậy Nguyên Bảo Ca cũng có thể , đối với nàng cũng tốt vô cùng, theo nàng chơi, còn đem Quyển Quyển cho nàng.

      Thư Uyển chút suy nghĩ, lạnh lùng :” được, trừ nhà chúng ta, nhà cữu cữu còn có A Lang, mặc kệ người nào đối với muội tốt, muội đều được để cho bọn họ đụng vào người, đặc biệt là đại ca ca muội, nếu để cho ta biết muội lần nữa ôm , nếu để cho ôm sờ, ta coi như có người muội muội này!”

      Thư Lan ngờ tỷ tỷ có phản ứng lớn như vậy, bị dọa sợ đến run cả người, mặc dù nàng cảm thấy cầu của tỷ tỷ rất có đạo lý, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà lên tiếng đáp: “Muội nhất định ngoan ngoãn nghe lời. tỷ tỷ đừng giận muội, tỷ là tỷ tỷ của muội, muội là muội muội của tỷ, cho tỷ quan tâm muội. . . . . .”

      Tiêu Lang im lặng bật cười.

      Hôm sau, Thư Mậu Đình lại xách theo cái hòm thuốc tới thôn bên cạnh tái khám, chỉ có bốn người Tần thị ở nhà.

      Mặt trời vừa lên tới ngọn cây, cửa nhà liền xuất con lừa lắc lư tới, ngồi lưng phải Chu Nguyên Bảo, mà là vị ma ma bốn mươi tuổi mặc bộ đồ đỏ, tự xưng họ Vạn, da trắng tinh, được bảo dưỡng cũng rất được, vừa nhìn biết điều kiện gia đình cũng tệ.

      Tần thị nghi ngờ đón Vạn ma ma vào.

      Thư Uyển buông cuốn “Tam Tự kinh” trong tay, mang theo muội muội hướng ma ma hành lễ.

      Vạn ma ma sau khi bước vào cửa, cặp mắt nhìn tới chỗ ngồi dưới tàng cây hạnh lớn hai học chữ đánh giá lượt, đợi Thư Uyển hành lễ đứng dậy, nàng cười híp mắt gật đầu cái, ánh mắt dừng lại người Thư Uyển nhìn hai lượt, trong lòng cho nàng điểm cao nhất, nương này bộ dáng được, nhìn cũng dịu dàng, trách được có thể lọt vào mắt Trình gia.

      “Đại nương tiếp tục làm việc , Lão bà tử ta tới tìm mẹ chuyện!”

      Trong nhà phải lần đầu tiên có bà mai tới, nhìn tới ánh mắt chứa đầy thâm ý Thư Uyển liền đoán được mấy phần dụng ý của nàng, dù là bình thường trấn định, vẫn nhịn được nụ cười ửng đỏ, liền giả bộ như hiểu đáp tiếng, lại ngồi xuống cùng Tiêu Lang với Thư Lan, chỉ là lỗ tai lại lưu ý động tĩnh trong phòng.

      Tiêu Lang nhìn chút căn phòng phía đông, nhìn lại chút Thư Uyển ràng trong lòng yên, trong lòng có chút phức tạp. Uyển tỷ mỗi năm lớn, cũng nên lập gia đình, nhưng luôn cảm thấy, những nam nhân kia người nào xứng với nàng.

      “Tỷ, cái chữ này đọc thế nào ạ, bút vẽ rất nhiều!”

      thanh thanh thúy của Thư lan cắt đứt suy nghĩ của hai người, Thư Uyển nghe ràng nương chuyện, thể làm gì khác hơn là chuyên tâm trả lời muội muội, dịu dàng : “Cái này đọc là điền. . . . . .”

      Bên trong nhà, Tần thị trực tiếp nghe được trợn tròn mắt, Trình Khanh Nhiễm vậy mà lại muốn kết hôn với A Uyển?

      Vạn ma ma vẫn ngừng lảm nhảm khen Trình Khanh Nhiễm: “Con người Trình lão gia cũng cần …, đây chính là tướng mạo tốt nhất, nam tử cả phủ thành xếp hàng dài cũng bằng , phẩm chất lại tốt, trong nhà di nương thông phòng cũng có, đại nương nếu gả , cũng cần phục vụ cha mẹ chồng, lại cần đấu đá với nữ nhân tạp nham, đối với nữ nhân như chúng ta mà , đây chính là may mắn trời ban! Hơn nữa còn có, gia sản Trình lão gia phong phú, chỉ có sản nghiệp ở kinh thành, mà ở nơi này cũng có mấy điền trang, ngày sau tuyệt đối lo ăn mặc!”

      Tần thị tự chủ gật đầu, người này nàng từng thấy, Trình phủ nàng cũng từng qua, lời Vạn ma ma dĩ nhiên cũng là , nhưng điều kiện nhà Trình Khanh Nhiễm tốt quá, làm nàng có cảm giác chân thực! Nhân vật tựa như tiên trời ấy, người nhìn trúng con nàng rồi sao?

      Người làm mẫu thân chính là như vậy, người khác cầu hôn nữ nhi, quá kém nhìn được, quá tốt lại khiến cho lòng người lẩm bẩm.

      Nghĩ đến số tuổi Trình Khanh Nhiễm, hồi hộp trong lòng Tần thị giảm xuống, nàng cũng là người nhà phú quý ra ngoài, thiếu gia công tử nhà giàu bình thường tuổi này đều sớm thành thân, cho dù thành thân trễ, phía trước trong viện cũng có thông phòng, cho dù bản thân có tâm tư này, trưởng bối trong nhà cũng sắp xếp. Nếu quả Trình Khanh Nhiễm gần nữ sắc, chẳng lẽ thân thể có vấn đề?

      Thân thể có vấn đề, dám ở kinh thành cưới nương, cho nên mới tránh tới trời xa trấn này. . . . . .

      “Thím à, lời ngài ta đều biết, chỉ là hôn của nữ nhi ở đây, còn cần cha xấp quyết định, như vậy , ngài về trước, lúc về ta bàn bạc kỹ với cha nàng chút, qua hai ngày ta trả lời ngài, được ?”

      Vạn ma ma được Trình Khanh Nhiễm dặn dò, phải cung kính chuyện với người Thư gia, lúc này nào dám đồng ý? Vội vàng cười : “Hôn nhân là chuyện lớn, đương nhiên phải bàn bạc kỹ, vậy lão bà tử về trước, sau này lại tới thăm!”

      Tần thị cười lớn tiễn nàng ra cửa, xoay người nhìn thấy đại nữ nhi cúi đầu dạy muội muội, chợt thấy hết sức khó chịu, nữ nhi lớn, cho dù tiếc nuối đến đâu, cũng phải chuẩn bị hôn rồi.

      Buổi chiều Thư Mậu Đình trở lại, Tần thị cùng trượng phu ở trong đông phòng chuyện lúc lâu.

      Thư Mậu Đình kinh ngạc so với thê tử còn nhiều hơn, sau lúc trầm tư, : “Chuyện như vậy nàng cũng đừng đoán mò, chúng ta cũng chỉ sống ở trong thôn, biết là người như thế nào, ta tới nhà nhạc phụ, hỏi lão nhân gia chút, nếu ông cảm thấy thích hợp, ta tìm cơ hội bắt mạnh cho . . . . . .”

      Tần thị vội vàng thúc giục: “Vậy chàng cũng nhanh chút , sớm chút hỏi thăm ràng. Haiz, lòng ta giờ rất loạn, vừa mong là người tốt, lại sợ gả nữ nhi xong lại phát quá khứ có tình khác, nếu bình thường chút, trong nhà nghèo chút nữa tốt biết bao nhiêu!”

      Thư Mậu Đình bất đắc dĩ cười cười, thay cái áo tám phần mới, vội vã ra cửa.

      Đến Tần gia, Thư Mậu Đình lời ít ý nhiều kể lại việc cho Tần Như Hải nghe, cuối cùng : “Kiến thức ngài rộng rãi, cảm thấy người này như thế nào?”

      Đối với hôn của đại ngoại tôn nữ, Tần Như Hải vẫn rất xem trọng, nghĩ đến Trình Khanh Nhiễm ai biết lai lịch, tác phong độc lai độc vãng, còn có hôm đó bộ dáng nhìn Thư Uyển ngẩn cả người, lắc đầu : “ lai lịch, dám trèo cao.”

      Vẻ mặt Thư Mậu Đình cứng đờ, đây chính là tán thành rồi. . . . . .

      Về đến nhà, đối mặt với ba đứa , mặt ông biểu cảm gì, lúc ngủ mới cùng thê tử chuyện.

      Tần thị thở dài, nghĩ có chút tiu nghỉu như mất cái gì, vẻ mặt đến đáng thương.

      Tác giả có lời muốn : Mọi người yên tâm, truyện này rất ấm áp, liên quan quá nhiều đến trạch đấu, cung đấu càng thể nào, ta đây cũng viết.

      Thân phân của Trình Khanh Nhiễm rất quan trọng, hắc hắc, tạm để lộ ra, hoan nghênh đoán . . . . . .

      Nhìn sang! Nhìn sang!

      Khụ khụ, ta phát rất nhiều tác giả đều có tiểu ngoại truyện phía dưới chính văn, ta cũng muốn, nhưng trước mắt có cái gì hay để viết cả, liền nhân lúc rảnh rỗi viết 8 ngàn chữ cổ chút chuyện xưa bỏ vào, phong cách cùng bổn văn có chút tương tự, nếu có ai phản đối, sớm ban bố, mọi người có hứng thú có thể đọc được, nếu ngàn vạn lần cần mua!

      Giới thiệu vắn tắt:

      Kết tử vừa được mười bốn tuổi, cũng biết mình là thân nữ nhi, mê mê tỉnh tỉnh, bị mẹ nàng cố gắng nhét cho thợ săn Giang Hàn làm đồ đệ. Giang Hàn thân hình cao lớn, năng cẩn trọng, chỉ vì nhất thời mềm lòng, chứa chấp Kết Tử, tới ngày chợt phát , ra đồ đệ yếu ớt môi hồng răng trắng, đúng là nữ nhân!

      có hứng hôn thú trăm ngàn lần được mua a, lãng phí tiền của các ngươi, ta chỉ là có chút áy náy!!!

      Dĩ nhiên, nếu mọi người cảm thấy nhàm chán muốn nhìn chút, tại ta cũng có thể phát ra, haiz, sao lại có loại người dụ dỗ người ta tiêu thụ hiềm nghi chứ. . . . .
      Last edited by a moderator: 31/3/16
      A fang, Phong Vũ YênB.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Thất lạc

      Editor: M.Nyoko

      Thư Uyển chỉ biết là có người tới cầu hôn, nhưng biết đối phương họ gì tên gì, chỉ là cũng quan trọng, vẻ mặt cha Nương cho nàng biết kết quả.

      Đối với chuyện này, nàng có cảm giác gì, cha Nương thương nàng, bọn họ nhất định tìm cho nàng nhà thích hợp, cần nàng quan tâm. Hơn nữa, nàng cũng có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì ngày thứ hai trời vừa sáng, người nhà phải chuẩn bị dạo hội chùa rồi.

      Ăn qua điểm tâm, Thư Uyển đổi thân xanh nhạt váy thêu sen cho muội muội, còn có tiểu hà bao tự tay nàng thêu đai lưng, bên trong chứa lá bạc hà hong khô, mùa hè trời nóng, nếu để nắng chiếu vào, ngửi mùi thoải mái rất nhiều. Nàng mặc quần áo trắng thuần, chỉ ở nơi vạt áo thêu vòng hoa .

      "Tỷ, vì sao ngươi muốn mang mũ? Ta nhìn thấy mặt của ngươi rồi, chỉ có thể nhìn thấy cằm!" Thư Lan ngước đầu, hiểu nhìn mũ che mặt đầu tỷ tỷ .

      Thư Uyển sờ sờ đầu của nàng, có ý truyền thụ nam nữ khác biệt cho muội muội: "Bởi vì tỷ tỷ trưởng thành, lúc ra cửa xem náo nhiệt phải mang theo mũ che mặt, thể để cho người khác nhìn thấy mặt, đặc biệt là nam nhân." Vốn là nàng muốn , nhưng lúc này có lẽ là lần cuối cùng nàng dự hội chùa trước khi xuất giá rồi, muội muội lại khó có lúc muốn được , nàng liền cùng ra ngoài dạo chút, về sau làm con dâu của người khác, đâu còn có thể tự do như tại thế này?

      Thư Lan cái hiểu cái nháy nháy mắt, xem tỷ tỷ chút, nhìn lại mình chút, thầm : "Vậy lúc nào ta lớn lên à?"

      Tiêu Lang đứng ở bên nghe, khỏi nhìn chằm chằm hai búi tóc đầu nàng, chẳng lẽ còn chờ năm năm sao?

      Sơn cách Bình Dương trấn sáu dặm về phiá đông, hội chùa tổ chức mỗi năm lần, ít người phụ cận thôn lạc chen chúc , cũng có nhà xe trâu, xe lừa đường , hôm nay đặc biệt buôn bán đông đúc.

      Người nhà đứng ở đầu thôn Đông Lộ, chờ xe tới đây.

      "Ôi, đây phải là Thư lang trung sao? Các ngươi cũng muốn dạo hội chùa, vừa đúng chúng ta cũng , lên cùng !" thanh Lý chính đột nhiên truyền tới từ phía sau.

      Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu đại lang tự mình vội vàng lái xe trâu, hai vợ chồng lý chính ngồi xe, còn có Triệu Nhị lang mới chín tuổi.

      Năm ngoái lý chính cũng thay Triệu đại lang hướng Thư gia cầu hôn, Thư Mậu Đình khéo léo cự tuyệt, hôm nay tự nhiên ngồi xe Triệu gia: " làm phiền ngài, lát chúng ta còn muốn nhà bà ngoại chuyến, các ngươi trước ."

      Ánh mắt Lý chính lóe lóe, nghĩ đến ngày hôm qua bắt gặp bà mai kia, nhìn lướt qua Thư Uyển, kinh ngạc : "A Uyển cũng muốn à? Đúng rồi, ngày hôm qua lại có người làm mai cho A Uyển chứ? Là gia đình kia à? Tuy điều kiện A Uyển tốt, nhưng vợ chồng các ngươi cũng đừng quá soi mói, tiểu tử chúng ta thôn nhà nghèo, khuê nữ khá hơn nữa, cũng có bao nhiêu tiền, cẩn thận chọn tới chọn lui cuối cùng lại ở nhà. . . . . ."

      Thư Mậu Đình lập tức giận tái mặt, vui cắt đứt lời của : " chuyện tiểu nữ nhọc ngươi phí tâm!"

      Lý chính cười ha hả: "Nếu như thế, vậy chúng ta trước đây,hy vọng lát ở hội chùa gặp lại các ngươi, hội chùa nha, đúng là náo nhiệt, đến lúc đó để hai đứa bé cùng nhau chơi đùa chơi, đúng là có thể xem mắt ! Đại Lang, thôi!"

      Triệu Đại Lang thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm Thư Uyển, roi vung liền đánh xe , lại bắt đầu vòng vo.

      Tần thị giận đến mặt đỏ bừng, hướng bọn họ mắng: " đám mặt nổi giả bộ sau lưng bằng heo chó súc sinh, coi con trai của mình là bảo bối, cũng mở mắt xem chút, Triệu Đại Lang là cái gì đức hạnh, người nào gả con cho mới là mắt bị mù ! Người ngay kéo theo xe lật ở trong rãnh nước thối!"

      "Nương, thôi, để ý đến bọn làm cái gì!" Thư Uyển kéo cánh tay Tần thị, cau mày khuyên nhủ, chỉ là toàn gia lý chính là càng ngày càng biết xấu hổ, cũng khó trách mẫu thân nổi giận lớn như vậy.

      Tần thị vừa hận mắng mấy câu, nhịn được oán trách nhìn về phía trượng phu.

      Ban đầu cha nàng đề nghị trượng phu ở trấn mở y quán, Tần gia ra tiền mua cửa hàng cùng làm ăn, coi như là bọn họ mượn, ngày sau hoàn trả tiền lại là được, trượng phu cố tình muốn, gì cũng chịu đồng ý. Tần thị biết trượng phu phải cái loại người thích thể diện, thầm hỏi nguyên nhân rất nhiều lần, nhưng Thư Mậu Đình cũng trả lời lung tung qua loa. ra , Tần thị ngại ngày khổ ở nông thôn, nhưng kể từ khi Triệu Đại Lang ra vẻ ý tứ đối với Thư Uyển, nàng đánh liền muốn dời chỗ ở đến trấn , né tránh toàn gia vô sỉ này xa xa.

      Chống lại ánh mắt oán trách thê tử, Thư Mậu Đình biết suy nghĩ trong lòng nàng, khẽ thở dài cái.

      Vốn là khí nhõm vui vẻ, lập tức trở nên trầm trọng.

      Thư Lan có chút khẩn trương, nàng biết mẫu thân tức giận, vẫn bị mấy người vừa rồi ảnh hưởng đến, nhưng tại sao mẫu thân trừng phụ thân?

      Tiêu Lang nhìn phương hướng xe trâu xa, ánh mắt trầm.

      lát sau, phía bắc chạy tới chiếc xe lừa trống , người đánh xe nhìn ra bọn họ muốn quá giang xe, từ giữa đường đất đến bên phải.

      "Nương, xe bên kia tới rồi, mọi người đừng mang bộ dạng này nữa, biết còn tưởng rằng toàn gia chúng ta là trốn nợ !" Thư Uyển tới Thư Mậu Đình cùng Tần thị, giọng trêu ghẹo .

      "Chỉ có ngươi vậy!" Tần thị lập tức bật cười, nàng cười tiếng, khí lập tức lại thay đổi, Thư Mậu Đình chắp tay cái hướng thê tử lấy lòng, lấy được ánh mắt cáu giận lại động tâm.

      "Mấy vị đến thẳng Sơn sao?" lão Hán đánh xe lừa cười chào hỏi.

      Tần thị giành : "Đúng, bao nhiêu tiền ạ?" Nhà ngoại chỉ có đứa bé Tần Phong, tại lại vùi đầu chuẩn bị tháng bảy thi viện, bọn họ nhiệt nhiệt nháo nháo qua làm phân tâm , hay là trực tiếp Sơn.

      Lão Hán nhìn mấy người chút, sảng khoái : "Tổng cộng cho hai mươi tiền là được!"

      Thư Mậu Đình lưu loát trả tiền, đỡ vợ con lên xe, năm người lập tức liền chiếm hơn nửa xe, như thế này nhiều nhất kéo hai, ba người nữa. Hình như tâm tình Lão Hán đánh xe tệ, khẽ ngâm nga bài hát.

      Xe lừa từ trấn quẹo sang khúc cua, Thư Lan đột nhiên nhớ tới chuyện, nghiêng đầu với Tần thị: "Nương, ta đồng ý Nguyên Bảo ca tìm , còn dẫn ta dạo !"

      đợi Tần thị chuyện, Thư Uyển trợn mắt nhìn muội muội cái: "Ngươi là muốn cùng chơi còn muốn cùng tỷ tỷ chơi?"

      Thư Lan há hốc mồm, ra lời, nàng nghĩ đến dạy dỗ của tỷ tỷ ngày hôm.

      Đáng thương Chu Nguyên Bảo, cũng bởi vì câu của Thư Uyển, ở nhà trắng trắng chờ cả ngày, dĩ nhiên, Thư Lan chắc là biết.

      *

      Sơn tự là Tự Miếu lớn nhất phụ cận Bình Dương trấn, hương khói cường thịnh, sơn cảnh phía sau càng thêm hấp dẫn ít du khách tiến đến, vì vậy, nhóm người bán hàng rong dần dần vây dãy Sơn làm quán xá buôn bán, đặc biệt là tháng sáu hàng năm, đếm hết các loại quán cửa hàng cơ hồ vây quanh vòng trọn Sơn.

      Tầm mắt Tần thị cùng Thư Uyển phần lớn rơi vào hương liệu cùng đồ trang sức quán , những người này cũng là từ huyện thành bên kia chạy tới, vật trong tay ly kỳ lại rất khác biệt, giá tiền chỉ bán hơi cao chút so với cửa hàng trong trấn, ít thiếu phụ cùng tiểu thư cửa cũng vây ở bên cạnh chọn lựa.

      Thư Lan lôi kéo tay Tiêu Lang chui vào nơi có tiếng gọi ầm ĩ lớn nhất, nàng nghe Chu Nguyên Bảo rồi, nơi náo nhiệt nhất chính là nơi chơi tốt nhất.

      Thư Mậu Đình lát cùng với thê nữ, lát lại yên tâm theo hai đứa bé bên cạnh, còn phải phụ trách giữ vững khoảng cách của hai bên, chẳng được bao lâu, liền ra mồ hôi cả người.

      "Bá phụ, ngài cùng với bá mẫu họ , ta mang A Lan chơi là được, người yên tâm, chúng ta lạc ." Tiêu Lang săn sóc mà .

      Thư Mậu Đình lại yên tâm hai đứa bé tự mình chơi, suy nghĩ chút, tới với thê tử: "Như vậy , các ngươi từ từ dạo, ta mang bọn xem náo nhiệt, lúc lâu sau chúng ta gặp nhau ở cửa chính Sơn tự, đến thẳng trai bên cạnh dùng cơm chay, như thế nào?" Thành thân nhiều năm như vậy, cũng coi là hiểu, mặc kệ là hiền huệ hay là nữ nhân điêu ngoa, gặp phải những cái tinh xảo kia, đều là bộ dáng, cẩn thận lựa chọn chút là thể nào .

      Tần thị chút suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng, mấy năm trước dạo hội chùa, cũng là nàng mang theo A Uyển, trượng phu mang theo A Triển, bốn người chia nhau , về phần tiểu nữ nhi, hừ, đến nhà Nương liền ở lỳ tại chỗ .

      "Vậy các ngươi chú ý chút, chớ rời rạc!" Thư Mậu Đình chăm chú nhìn Tiêu Lang cùng Thư Lan lách vào trong đám người, yên lòng dặn dò, mắt thấy hình bóng hai đứa bé muốn chạy, liền vội vàng đuổi theo.

      Thư Uyển len lén cười: "Xem ra nếu là A Lan muốn chơi, so với A Triển còn cho người yên tâm !"

      Tần thị cũng nhìn bóng lưng chồng cười, sau đó lôi kéo tay Thư Uyển về phía trước: "Đừng để ý đến bọn , hai chúng ta dạo chút!"

      Hai người hào hứng chạy quán hương liệu cách đó xa, nhưng biết, bóng dáng thô bỉ thủy chung nấp ở trong đám người, xa gần theo sát họ, sau khi đợi Thư Mậu Đình rời , trong mắt người kia thoáng qua đạo tinh quang, tự chủ siết chặt mới từ nơi nào đó mua được đồ tốt, được hay được, hôm nay xác định rồi !

      *

      "Lang ca ca, ta muốn hai búp bê bùn!" Thư Lan chỉ vào đôi tượng đất đặt ở hàng vỉa hè, lôi tay Tiêu Lang .

      Tiêu Lang tay nắm chặt nàng, tay cầm năm vòng sắt nhàng, nhìn tượng đất, thấy kia là nam nữ, mập mạp rất là đáng , trong ánh mắt dẫn theo nụ cười, cưng chiều : "Được, ca ca lấy cái này cho ngươi!" Trước giao bốn vòng sắt cho Thư Lan cầm, ý bảo nàng cần cử động, sau đó nhắm ngay nữ oa oa bên trái, ném ra vòng sắt.

      Vòng sắt trung xẹt qua đường cong, chuẩn xác vòng vào tượng đất, rơi xuống đất vừa chuẩn lại ổn, nửa điểm cũng có bắn ngược.

      đợi lão bản cửa hàng nhặt đồ, Tiêu Lang lại lần nữa phất tay, nam oa cũng bị chụp trúng vào.

      Còn dư lại ba vòng sắt, Tiêu Lang cúi đầu hỏi Thư Lan: "Còn thích cái nào vậy?"

      Thư Lan ngẩng đầu nhìn chút, ánh mắt xẹt qua ngọc bội bích lục nơi xa nhất, sau đó lại chuyển qua bình hoa sứ men xanh bên cạnh lên, bĩu môi: "Ta thích tượng đất, những thứ khác cũng dễ chơi!"

      Tiêu Lang liền trả lại vòng sắt còn dư lại cho lão bản cửa hàng: " vậy bọc lại tượng đất này là được."

      Dài đôi mắt của lão bản cửa hàng sâu thở phào nhõm, làm nghề buôn bán này, chỉ sợ gặp được cao thủ , nhìn ánh mắt của tiểu huynh đệ kia cùng động tác, trong lòng liền máy động, đợi đến Tiêu lang dễ dàng ném trúng hai tượng đất, ôm bất kỳ may mắn nào rồi, hôm nay nghe Tiêu Lang chủ động buông tha ba lượt cơ hội khác, vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngừng bận rộn dùng tốc độ nhanh nhất gói kỹ đồ giao cho Tiêu Lang, vô cùng nhiệt tình hướng bọn họ vẫy tay từ biệt, chỉ sợ Tiêu Lang hối hận lại rẽ trở lại!

      Thư Mậu Đình bất đắc dĩ lắc đầu cái, đứa bé chính là đứa bé, hai búp bê bùn liền thỏa mãn, phải biết, cái ngọc bội kia nhưng là đồ tốt, bao nhiêu tượng đất cũng đổi được đấy!

      Chỉ là, chỉ cần đứa bé vui mừng là tốt rồi, Thư Mậu Đình thanh toán mười văn tiền, bước nhanh theo.

      Sau khi Thư Mậu Đình , nam tử áo xanh vẫn đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng xoay người ra ngoài, rời , vừa đúng giống như Tiêu Lang bọn họ.
      Last edited by a moderator: 31/3/16
      A fang, Phong Vũ Yên, Trâu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :