1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê tử lười biếng của nam nhân hung hãn - Tiếu Giai Nhân (Full- sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 10: Uyên ương dưới tàng cây

      Editor: M.Nyoko

      Đầu mùa hè, trong rừng từng trận gió mát, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt của loài hoa tên.

      Thư Lan ngoan ngoãn nằm đùi Tiêu lang, đôi tay xếp ở dưới đầu, đầu theo thói quen nghiêng về bên phải. Nếu đổi thành người khác, trước thấp sau cao tư thế tuyệt đối ngủ yên ổn, nhưng nàng là ai? Kiếp trước đầu cũng có thể hướng xuống dưới treo ngược ngủ ở cây, tại khó khăn này, chẳng đáng là gì!

      Nhưng mà, Thư Lan quên mất, kiếp trước có ai quấy rầy nàng, tại bên người nàng lại có ác lang chuyển thế thích khi dễ nàng.

      Sau khi lột quần Thư Lan, Tiêu lang liền ngây ngẩn cả người, ra chân lười nha đầu so với tay nàng còn trắng mịn hơn, cái mông vểnh lên cao bị đè xuống giữa hai chân phác họa đường cong mềm mại, thoạt nhìn động lòng người như vậy.

      Bắt đầu Tiêu Lang chỉ là bất động nhìn cái mông tròn tròn của Thư Lan, dần dần, mắt càng ngày càng sâu, tầm mắt cũng dời tới giữa hai chân Thư Lan. biết thân thể sói cái, biết thân thể nam nhân, vẫn chưa nhìn qua phía dưới nữ nhân, dĩ nhiên, khi còn bé cùng Thư Lan tắm tính, khi đó trừ phía dưới nhiều ra cây gậy , hai người gần như có khác nhau chút nào.

      loại bản năng kích động khiến cẩn thận đặt Thư Lan ngửa mặt ở cỏ, chỗ mông hơi đau đớn khiến Thư Lan ngủ say nhíu mày cái, cọ xát vào mặt cỏ, rất nhanh khôi phục yên tĩnh. Hai cánh tay tựa như củ sen khoác lên đầu bên cạnh, bộ dáng khi ngủ càng thêm ngốc nghếch, buồn cười đáng chịu được, là Tiêu Lang nhịn được rồi, miệng đắng lưỡi khô nằm nghiêng bên cạnh Thư Lan, nhàng hạ xuống hôn nàng, sau đó liền mê luyến cảm giác mềm nhũn đó, ở mặt nàng lưu luyến quên về.

      "Ưmh, nương, để cho ta ngủ tiếp lát . . . . . ." Thư Lan phất tay đánh về phía" tay nương" , hướng bên trái ngắt nhéo.

      Theo động tác vô ý thức của nàng, áo ngắn thêu hoa màu hồng co lại, lộ ra đoạn eo thon trắng như tuyết, cỏ xanh biếc ở dưới càng làm nổi bật thân thể, tựa như đậu hũ rất mê người. ( phi lễ nha [​IMG] hắc hắc )


      Tiêu Lang khống chế được vươn tay, khoác lên xương hông Thư Lan, trước sau vuốt ve, hô hấp càng phát ra dồn dập, nếu thân thể có phản ứng, có phải có thể làm loại chuyện tình đó hay ?

      Cái ý nghĩ này để cho cả người nóng rực, Tiêu Lang chợt ngồi dậy, lần nữa để Thư Lan nằm ngang, thấy nàng ngủ an tĩnh có dấu hiệu thức tỉnh, liền từ từ nửa quỳ bên ngoài hai chân của Thư Lan, hai cánh tay chống xuống cỏ, cúi đầu đến gần.

      Dưới bụng bằng phẳng có mấy cây cỏ non dài lưa thưa, ở dưới chính là thịt non trắng như tuyết, môi hồng nhạt. . . . . .

      Nhịp tim khống chế tăng nhanh, Tiêu Lang rất muốn đẩy môi hồng đáng ra, nhìn chút phong cảnh bên trong là thế nào. ( ôi máu của ta [​IMG] [​IMG] )

      Nhưng ngay khi run rẩy sắp đụng nơi đó ở nơi xa chợt truyền đến tiếng bước chân nhàng, xen lẫn tiếng người dồn dập: "Thúy Hà, đến phía trước, ca ca hảo hảo thương ngươi!"

      Tiêu Lang lấy làm kinh hãi, nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, hiển nhiên là hướng tới bên mình, vội nhanh mặc xong quần thay Thư Lan, giương mắt nhìn chung quanh, phát chỗ thân thích hợp, thể làm gì khác hơn là gọi Thư Lan tỉnh, "A Lan, có người xấu tới, chúng ta phải trốn cây!"

      Thư Lan u mê nháy nháy mắt, hình như chưa kịp phản ứng tại sao mình cùng Tiêu Lang ở chỗ này.

      Tiêu lang cũng cho nàng thời gian phản ứng, lôi kéo người vọt đến hai phía sau cây đại thụ to có thân cỡ hai người ôm, giọng thúc giục Thư Lan bò lên . Bọn họ cũng mười tuổi rồi, lớn lớn , nam quả nữ núp ở trong rừng, truyền đối với thanh danh Thư Lan tốt. Tiêu Lang thích trêu cợt khi dễ Thư Lan là , nhưng chỉ có mới được, nếu người khác chửi bới nhục mạ Thư Lan, nhất định chịu được.

      Bên kia tiếng chạy bộ càng ngày càng gần, Thư Lan mơ mơ màng màng cũng có ngẫm nghĩ, theo bản năng tin lời Tiêu Lang, đôi tay vòng quanh cây, bắp chân đạp cái, lấy tốc độ làm người ta khiếp sợ bò lên. Nếu Tần thị nhìn thấy, nàng nhất định hoài nghi Thư Lan linh hoạt như vậy vẫn là nữ nhi nhiều bước đều lười phải sao?

      Có ít thứ là thiên phú, lợi ích của kiếp trước, Tiêu Lang khí lực siêu cường, đối với mùi đặc biệt nhạy cảm, thường thường dựa vào mùi có thể phân biệt người phía sau là ai. Còn với Thư Lan, kiếp trước phần lớn thời gian nàng chỉ sống ở cây, đối với leo cây có thiên phú dị bẩm, đến Tiêu Lang cũng mặc cảm. Chỉ là, trừ Tiêu Lang cùng chính nàng, ai biết thôi.

      Thư Lan ở phía trước, Tiêu Lang ở phía sau, hai người vừa mới cách mặt đất hơn ba thước núp ở giữa chạc cây, chỉ thấy nam nữ tay cầm tay chạy tới.

      "Hai người này hình như khá quen à?" Thư Lan bị Tiêu Lang ôm vào trong ngực, cúi đầu , nhất thời cũng quên mất nàng giận đấy.

      Hơi thở ấm áp như lan phả tới trước mặt, cánh tay Tiêu Lang vòng ngang hông Thư Lan nắm chặt, gì, bình thường lười nha đầu hoàn toàn nhớ người, thế nhưng lại nhận ra được. Dưới tàng cây, vóc người nam tử mép chếch tròn mặt đỏ chính là con lớn nhất Triệu Đại Lang, cúi đầu theo sau lưng Triệu đại lang cũng là trưởng nữ của đại bá nương Trương thị, Tiêu Thúy Hà, năm nay 16 tuổi, tính tình chất phác hướng nội, được Trương thị thích, thường thường bị muội muội Tiêu Liên Hoa xảo trá ngang ngược khi dễ.

      Ban ngày ban mặt, hai người bọn họ tới nơi này làm gì, chẳng lẽ còn ?

      suy nghĩ, bả vai nặng , là do Thư Lan tựa vào người , lại nhắm hai mắt lại.

      Tiêu Lang vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu này, nếu ngày nào đó bị người buôn lậu bắt , sợ rằng cũng khóc tiếng.

      Dĩ nhiên, để cho nàng xảy ra chuyện đó .

      Dưới tàng cây, Triệu Đại Lang ôm Tiêu Thúy Hà sóng vai ngồi xuống, sốt ruột khó nén muốn hôn môi, " Thúy Hà tốt, ta muốn đến chết rồi, tại liền cho ta !" tay vòng chắc eo nhắn của Thúy Hà, tay cởi thắt lưng của nàng ra, thân thể khỏe mạnh gần như hoàn toàn đè lên người Thúy Hà.

      Vốn dĩ Triệu Đại Lang tính tình phong lưu, dựa vào lão tử của là Lý Chính, mười ba mười bốn tuổi học được quyến rũ thiếu nữ ngu ngốc trong thôn làm chuyện cẩu thả, có khuê nữ bị đoạt thân thể, mặc dù bị vứt bỏ, lại ngại vì danh tiếng dám lộ ra, chỉ có thể nén giận tiếp tục sống, ngược lại cổ vũ Triệu Đại Lang kiêu căng. Nhưng mà, liên tiếp thuận lợi ánh mắt Triệu Đại Lang cũng bị nuôi xảo quyệt, mặc dù sớm biết Thúy Hà, nhưng bởi vì cuộc sống Thúy Hà nghèo, tư sắc thường thường, vừa bắt đầu cũng nhớ nàng. biết được ngày đó gần tối ngang qua bờ sông, nhìn thấy Thúy Hà núp ở sau tảng đá lớn để tắm, liếc cái liền si mê hai luồng nhũ - thịt đầy đặn đĩnh kiều trước ngực nàng, lúc ấy hận được nhào tới. Cũng may mặc dù háo sắc, nhưng cũng hiểu được đạo lý thể dùng mạnh, nếu lan truyền ra ngoài, lão tử của còn đánh chết , liền tùy lúc xuống tay.

      Bên này Triệu Đại Lang tìm cách quyến rũ Thúy Hà, biết trong lòng Thúy Hà sớm thương nhớ , ngay cả lúc vô tình gặp được ở bờ sông, đều là nàng tính toán tốt.

      Thúy Hà tính tình chất phác đòi cưới, dáng vẻ cũng chỉ được cho trung đẳng, năm ngoái Trương thị thu xếp hôn cho nàng, hết lần này tới lần khác có người làm mai tới cửa. Sau trong tháng ba, gia đình trong thôn phía sau núi xin bà mai tới cửa cầu hôn, hán tử xấu xí hơn 20 tuổi, Thúy Hà thấy ngứa mắt, Trương thị vẫn vui mừng cùng người ta hứa hẹn đồ cưới, lời đáp ứng, chỉ chờ qua Trung thu là cử hành hôn .

      Thúy Hà có cách nào, nghĩ nghĩ lui, liền đánh chủ ý lên Triệu Đại Lang. Nàng nghĩ, chỉ cần làm lớn bụng, Triệu Đại Lang còn có thể nhìn nàng lấy chồng ở xa hay sao? Về phần kết quả Trương thị sau khi thoái hôn, Thúy Hà có để ở trong lòng, làm nương thay nữ nhi suy tính, vì sao nàng phải nghĩ tới Trương thị?

      Chỉ là nha, đối với nam nhân, cũng thể lập tức đáp ứng ý muốn của .

      "Đại Lang, đừng như vậy, làm cho người ta nhìn thấy tốt. . . . . ." Thúy Hà giả vờ đẩy đẩy Triệu Đại Lang, thầm cố ý dùng bộ ngực mình vẫn làm kiêu ngạo cọ xát đối phương bởi vì ngực dầy đủ giống như vuốt ve.

      cái va chạm, đồng thời hai người giật thót mình.

      Triệu Đại Lang phát bắt được tay Thúy Hà nhét vào trong đũng quần , " Thúy Hà tốt, ngươi sờ sờ, ca ca nào còn chờ được! Mau cho ta , đến lúc đó ta lập tức đến nhà các ngươi cầu hôn, nhất định nương ngươi đồng ý!"

      Thúy Hà mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng tính toán chuyện, người việc chuyện, tay vừa đụng đến nóng bỏng thô cứng kia, thân thể lập tức mềm nhũn nửa, nào còn ngăn cản được? Đảo mắt liền bị Triệu Đại Lang đẩy ngã xuống đất, tay chân lanh lẹ tháo dây thắt lưng cởi quần ra, dưới vừa hôn vừa sờ, đợi đến nơi đó Thúy Hà chảy ra chút nước, cũng tiếng, liền vào, vừa vào tới Thúy Hà liền bi thảm kêu tiếng, cặp mắt trợn trắng, thế nhưng lại liều mạng, trước sau đong đưa , thoải mái trong miệng vẫn kêu a a.

      Qua hồi lâu , Thúy Hà vẻ mặt hoàn toàn trong đau đớn, khóc cầu xin Triệu Đại Lang chậm chút mềm chút, mình vô cùng đau đớn, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống, nhất thời hối hận nên theo người này, nửa điểm dịu dàng cũng hiểu.

      "Đừng sợ, nhịn chút là được, tuổi ngươi còn , lần đầu tiên, khó tránh khỏi đau chút, về sau liền thư thái!" Triệu Đại Lang thở hổn hển , cũng phải là người thương hương tiếc ngọc, chỉ mình sung sướng, đâu để ý Thúy Hà là lần đầu tiên, cái so cái lặp lại, lần so lần sâu, chính là thân thể Thúy Hà bằng sắt cũng chịu nổi bị người giày vò như vậy, kêu kêu ngay tức khắc hôn mê bất tỉnh.

      Triệu Đại Lang hình như sớm thành thói quen nhìn nữ nhân té xỉu, mặt nửa điểm kinh ngạc cũng có, chẳng những ngừng, ngược lại khoác hai chân Thúy Hà lên bả vai, hung hăng ra vào, hai móng vuốt phì đại nắm trước ngực Thúy Hà vuốt ve, trong miệng dâm uế - lời càng quá mức.
      tàng cây Tiêu Lang thấy rất ràng, nhưng mà chỉ nhìn hồi rồi thu hồi tầm mắt, tất cả trong đầu đều quanh quẩn câu kia của Triệu Đại Lang, ra là lần đầu tiên nữ nhân làm chuyện này đau, Thúy Hà cũng mười sáu tuổi rồi, Triệu Đại Lang còn tuổi nàng còn , chẳng phải là Thư Lan càng khó chịu?

      Liếc mắt cái dáng vẻ Thúy Hà nửa chết nửa sống dưới tàng cây, Tiêu Lang thầm quyết định, cho dù muốn ăn Thư Lan, cũng phải đợi nàng lớn chút mới được, nếu ấy sợ đau thân thể, đến lúc đó trong lòng còn hận sao.

      Cái ý niệm này mới vừa nhô ra, Tiêu Lang liền nhíu mày, hai người vốn là có thâm thù đại hận, làm sao lại lo lắng cái này?

      Cúi đầu, lười nha đầu trong ngực vẫn ngủ say sưa, bên tai truyền tới tiếng hít thở dồn dập lòng của Tiêu Lang dần dần rối loạn, tầm mắt của vững vàng đặt cánh môi đỏ thắm mềm mại của Thư Lan, rốt cuộc nhịn được, cúi người tới gần.

      Ừ, mềm nhũn, ngọt ngào, giống mỹ vị trong tưởng tượng.

      Người trong lòng lo lắng giãy dụa hai cái, Tiêu Lang sợ kinh động người dưới tàng cây, lấy hai chân nàng kẹp chặt ở giữa hai chân, tay đỡ dưới đầu Thư Lan, để cho nàng bất kể như thế nào cũng tránh thoát, tay lặng lẽ từ dưới áo trắng nàng sờ soạng vào, ma sát dọc theo vòng eo.

      Ừ, ngực chỉ so với khi còn bé hời lồi lên chút, chỉ là sao, nữa nuôi hai năm, nhất định phổng phao .

      Lông mi Thư Lan cong cong giật giật, chuyện gì xảy ra, ngang hông ngứa chút, miệng giống như bị người cắn. . . . . .

      Cắn?

      Nàng bỗng chốc mở mắt, đúng lúc chống lại lông mi đen mịn của Tiêu Lang, mà ngậm môi của nàng chơi đuà, bộ dáng rất hưởng thụ, phải là phải thừa dịp nàng ngủ ăn luôn nàng chứ?

      Thư Lan khẩn trương muốn hô to ra tiếng, lại bị Tiêu Lang ngăn ở trong miệng, vừa định dùng sức giãy giụa, chợt nghe phía dưới truyền đến thở gấp gáp tiếng hô thô cát, nàng bị sợ đến ngây dại.

      Thừa dịp thời gian ngắn ngủi, Tiêu Lang cúi đầu giọng ở bên tai nàng: "Đừng động đừng kêu, người xấu ở phía dưới, tin ngươi xem!"

      Thư Lan cứ mặc ôm như vậy, nhìn xuống xuyên qua cành lá, vừa nhìn xuống biết phải chuyện đùa, nàng cả kinh thiếu chút nữa té xuống.

      Sau khiTriệu Đại Lang phát tiết, mệt mỏi từ người Thúy Hà bò xuống, nằm ở bên thở dốc, nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm sau khi lên đỉnh, cho nên Thư Lan liền nhìn thấy Thúy Hà thẳng đờ nằm ở cỏ, dưới thân thể đen bóng, có hỗn hợp trắng đỏ cùng vết bẩn.

      "Đó là máu, nếu ngươi kêu ra tiếng, người xấu cũng đối với ngươi như vậy!" Tiêu Lang uy hiếp ở bên tai Thư Lan.

      Thư Lan mờ mịt nháy nháy mắt, có chút thể lý giải tình huống trước mắt, bất luận là kiếp trước, nàng chưa từng thấy nhiều máu như vậy, thậm chí nàng tưởng tượng được máu kia ở đâu ra, còn có cái tên xấu xa kia, tại sao muốn khi dễ nương này đây? Khi còn bé nàng hỏi ca ca thịt người ăn ngon , ca ca lại là người ăn thịt người, nếu ăn thịt người, vì sao người xấu lại làm cho nương kia chảy máu? Nàng nhúc nhích, phải là chết rồi chứ?

      Đầy bụng nghi ngờ, nhất thời khiến Thư Lan quên cái khác, nháy mắt nhìn hai người.

      Triệu Đại Lang nằm lát, từ từ bình tĩnh lại, xoay người thấy Thúy Hà còn chưa tỉnh táo, nhướng mày, tùy tiện cầm khăn thay hai người thu thập chút, ngẩng đầu đẩy Thúy Hà ra: "Này, tỉnh, tỉnh, chúng ta phải về!" Dung mạo của nàng vừa đen dáng người lại cao, ngay cả làm thế nào yểu điệu cũng sánh nổi tiểu nha đầu bạch nộn, xúi quẩy!

      Thân thể bị ngừng bị đẩy, rốt cuộc Thúy Hà có tri giác, mới vừa muốn động, phía dưới liền truyền đến đau đớn khó có thể chịu được, nghĩ đến mình cứ như vậy có thanh bạch, Thúy Hà nhịn được khóc lên: "Triệu Đại Lang, ta hận ngươi!"

      Triệu Đại Lang cợt nhã tiến tới, kéo người vào trong ngực nhận lỗi: " Thúy Hà, ngươi xem ta cũng phải cố ý, đây là khống chế được nha, ai bảo bên dưới ngươi chặt như vậy. Mau đừng khóc, trở lại để cho người ta nhìn ra tốt, chờ thêm mấy ngày nữa thân mình ngươi dưỡng tốt, chính ta phục vụ ngươi, đảm bảo khiến cho ngươi hằng đêm nhớ tới tư vị tiêu hồn kia!"


      "Hừ, ngươi chỉ biết dỗ ta!" Thúy Hà bụm mặt , nghĩ thầm, vì nửa đời sau hạnh phúc, nàng thể làm gì khác hơn là nhịn lần này.

      Triệu Đại Lang vừa hôn vừa sờ dỗ lát, chờ Thúy Hà hề tức giận nữa, dụ dỗ người rời khỏi nơi này.

      Lúc này Thư Lan nhìn thấy ràng, "Lang ca ca, tại sao nàng vừa khóc vừa cười?" tự chủ xưng hô như khi .

      Nghe thấy trong lòng Tiêu Lang vui mừng, vuốt tay bé của nàng : "Mặc kệ nó, chính ngươi là suy nghĩ chút , nương ngươi vẫn giận ngươi kìa !"

      Thư Lan lập tức xệ mặt xuống, hung ác trợn mắt nhìn cái: "Đều tại ngươi, nếu nương ta mới nỡ để cho ta làm việc !" Dùng sức rút chân ra, đôi tay vừa trượt ra, nhanh chóng trượt xuống đất, nhấc chân phải trở về nhà.

      Tiêu Lang đứng ở cây nhìn nàng, "Ta có biện pháp giúp ngươi lười nhác lại bị đánh, chỉ cần ngươi đồng ý về sau ngoan ngoãn nghe lời, ta cho ngươi biết, như thế nào?"

      Tác giả có lời muốn : ký - hẹn á..., vui vẻ, rốt cuộc chương này có thể dài chút, che mặt. . . . . .
      A fang, Phong Vũ Yên, TieuLinh83593 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 11: Bỏ nhà ra

      Editor: M.Nyoko

      Chỉ cần có thể lười biếng làm mà sống, cái gì Thư Lan đều nguyện ý làm!

      Nàng mang theo mong đợi tràn đầy xoay người, ngước cổ nhìn về Tiêu Lang: " mau mau, chỉ cần ngươi có biện pháp hữu hiệu, trừ ăn ra, cái khác ta đều nghe lời ngươi!"

      "Vậy ngươi phải nhớ những lời này!" trong con ngươi sâu thẳm của Tiêu Lang thoáng qua tia sáng, nhếch miệng cười tiếng với Thư Lan, tay chân lanh lẹ bò xuống, đứng lại ở trước người Thư Lan, cười : "Ngươi thực ngốc, bá mẫu cũng phải muốn ngươi làm việc, chỉ là muốn để cho ngươi học được thôi. như vậy, lúc trở về nàng để cho ngươi rửa bát, ngươi liền ngoan ngoãn chà, chờ tỷ tỷ ngươi trở lại, về sau chắc chắn nàng để cho ngươi làm. Nếu là bá mẫu còn cho ngươi làm chuyện khác, ngươi cũng ngoan ngoãn nghe lời, bắt chước làm theo là được. Mấy lần mệt nhọc là có thể đổi lấy phần lớn thời gian lười biếng, tốt!" Tự nhiên đưa tay, dắt Thư Lan trở về.

      Thư Lan cẩn thận suy nghĩ chút, biện pháp kia hình như có chút đạo lý đấy.

      Đợi chút, có phải quên cái gì hay ?

      "A, đúng rồi, mới vừa tàng cây, ngươi hôn ta làm gì đấy?" Thư Lan bất khả tư nghị kêu lên, nương , chỉ khi thích người mới có thể hôn đối phương, hơn nữa chỉ có thể hôn mặt, miệng là để lại cho tướng công tương lai, tại sao Tiêu Lang có thể hôn trộm nàng? (bất khả tư nghị nghĩa là chuyện kỳ lạ thể hiểu được)

      Tiêu Lang dừng lại, ánh mắt chứa thâm ý nhìn nàng, nhếch miệng cười tiếng, lộ ra hai hàng răng trắng, "Ta nếm ngươi xem thử ăn ngon , ừ, tại thịt còn chưa đủ, mấy năm tiếp theo, mới có thể ăn, cho nên , trước mắt ngươi phải lo lắng ta ăn ngươi, cũng cần tránh ta, ngoan ngoãn gọi ca ca, ca ca để cho ngươi chịu thiệt!"

      lời thành công khiến cả người Thư Lan nổi da gà lên, cả người cứng ngắc, máy móc theo Tiêu Lang ra khỏi cánh rừng.

      ra trước cánh rừng, Tiêu Lang cẩn thận sửa sang lại áo cho Thư Lan, đảm bảo Tần thị nhìn ra khác thường, vẻ mặt lại nghiêm túc dặn dò phen, mỗi người mới về nhà.

      Tần thị trải lớp vải thô ở bàn cơm, đặt kim chỉ ở phía , an vị ở trong phòng bếp khâu vá sửa lại áo trong cho Tiêu lang, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quanh về phía cửa, cũng biết Tiêu Lang dẫn con đâu, lúc ấy nàng cũng là tức giận đến choáng váng, có ngăn trở, sau lại suy nghĩ chút, từ trước đến giờ nữ nhi hay mâu thuẫn cùng Tiêu Lang, đừng nghe lời khuyên, chỉ cần hai người đánh nhau, nàng liền thắp hương bái Phật rồi.

      suy nghĩ, bên ngoài hàng rào tiểu nha đầu mặc phấn sam chậm chạp tới đây, phải Thư Lan là ai ?

      "Ui. . . . . ." cẩn thận kim châm tay, Tần thị để xuống đồ may vá, muốn ra ngoài đón, cũng sắp đứng dậy, lại cố chấp ngồi yên. được, nàng thể biểu quá nhiệt tình, nếu có thể bị nữ nhi ăn được gắt gao, liền giả bộ để ý đến Thư Lan, vẫn cúi đầu như cũ khâu vá, chỉ lấy khóe mắt lưu ý động tĩnh bên ngoài sân.

      Mặc dù Tiêu Lang như vậy, Thư Lan vẫn có chút kinh sợ, tựa vào cửa tre, len lén nhìn nương nàng, cái mông bị đánh hằn sâu ở trong đầu, lúc ấy nương tức giận như vậy, có thể tiếp tục đánh nàng hay ? Còn nữa, ràng nương thích ác lang, điều này làm cho lòng nàng hết sức khó chịu.

      Cứ như vậy nàng vịn cửa tre, mắt hạnh tròn trịa trông đợi nhìn Tần thị, nàng biết, nương thích nhất ra ngoài nhìn quanh, nếu như nàng còn thương mình, nhìn thấy nàng như vậy, nhất định chạy đến ôm lấy nàng. Khi còn bé phụ thân mang nàng chơi, mỗi lần trở lại cũng hưởng thụ đãi ngộ như vậy, hôm nay thời gian ra ngoài dài như vậy, nương lo lắng chứ? ra nàng cũng muốn chọc nương tức giận, nhưng nàng lười nha, để cho nàng làm việc, là khó chịu chết !

      Tần thị cũng ngẩng đầu, Thư Lan cũng chỉ có thể đỏ mắt nhìn, hai người mỗi người có tâm tư riêng, so với người khác có nhiều kiên nhẫn.

      Dần dần, Thư Lan bị phơi nắng buồn ngủ, mí mắt trở nên nặng trĩu, cuối cùng mở trừng hai mắt, co rúc ngủ ở đất. Lấy trời làm mền đất làm nhà, những lời này dùng ở người nàng thích hợp nhất.

      Tần thị giận đến muốn điên rồi!

      Phải nàng ưa nhất là bệnh lười của nữ nhi, cái ưa thứ hai thậm chí hận thấu xương, chính là thói xấu của nữ nhi muốn ngủ liền nằm xuống đất ngủ! Trừ kẻ ngu, ai nằm ngủ đất? Cảm lạnh bẩn quần áo , nếu là bị người khác nhìn thấy truyền ra ngoài, ngày sau ai dám lấy khuê nữ như vậy?

      Tức giận đùng đùng, Tần thị buông xuống may vá trong tay, sải bước đến cửa, cũng đánh thức Thư Lan, trực tiếp xách người trở về phòng, đóng cửa lại, cầm cái chổi quét kháng đặt đầu giường gần lò sưởi liền đánh mông Thư Lan : "Ta kêu ngươi ngủ, ai dạy ngươi nằm ngủ đất? Từ hai ngốc tử ở đầu thôn có mẹ còn mạnh hơn so với ngươi, ngươi chê ta làm nương nhưng nuôi dạy sao? Hả?" có chút thủ hạ lưu tình, trực tiếp đánh bịch bịch.

      Cái mông Thư Lan vốn bị Tần thị đánh sưng đỏ, hôm nay lại bị cái chổi hung hăng đánh, chỉ chút liền chịu nổi, bi thảm tỉnh lại, "Nương, đừng đánh, ta cọ nồi, ta cọ nồi, ngươi đừng đánh, ô ô ô. . . . . ."

      Bát đũa sớm được mình thu thập xong, ai còn cần nàng rửa?

      Tay Tần thị dừng chút, mắt liếc ngang hỏi: "Về sau ngươi còn ngủ đất ?"

      Thư Lan ngẩn người, thoáng qua nghĩ đến lời Tiêu Lang, , mặc kệ mẹ để cho nàng làm gì, chỉ để ý gật đầu đáp, khi nương vui mừng, cũng làm khó nàng. . . . . . tại nươnghỏi như vậy, là muốn nàng ngủ dưới đất sao?

      Nàng mờ mịt gật đầu cái, ai ngờ mới gật hai cái, lại bị đánh cái nặng mông!

      Tiêu Lang gạt người!

      Cái ý niệm này so với đau đớn nhanh chóng nổi lên trong lòng, nước mắt Thư Lan rơi mãnh liệt hơn rồi, nàng cũng nên tin tưởng Tiêu Lang , chỉ biết khi dễ nàng, khi nào lòng tốt vì nàng?

      "Ô ô ô, Tiêu Lang ngươi là tiểu hỗn đản, ngươi là con hoang có nương dạy, ngươi. . . . . ." Nàng nghĩ đến lời nhục mạ Tiêu Lang từng nghe qua, dùng đến não hô lên.

      Tần thị khiếp sợ quên mất động thủ, nữ nhi ngoan ngoãn của nàng, thế nhưng lại học được lời mắng chửi người?

      tay vứt bỏ cái chổi, Tần thị kéo thân thể Thư Lan duỗi thẳng ra, mặt lạnh hỏi: "Ai cho ngươi mắng người? Ta phải dặn cho phép ngươi mắng chửi người sao? Có phải ngươi nghe thành gió thoảng bên tai hay ?"

      tại cái gì Thư Lan cũng nghe lọt, chỉ hận Tiêu lang gắt gao, "Tiêu Lang ngươi là tiểu hỗn đản, ngươi là con hoang có nương dạy. . . . . . A!" Cũng là Tần thị nghe chói tai, đưa tay vặn chặt khuôn mặt nhắn của Thư Lan: "Ta để cho ngươi mắng, ta xem ngươi còn mắng hay !"

      Tiếng hô mang chút tình cảm nào trực tiếp truyền vào lỗ tai, Thư Lan bỗng chốc mở mắt, thể tin cúi đầu mắt nhìn xuống Tần thị, ánh mắt nương xa lạ , bên trong chút dịu dàng cũng có, nàng oán hận trừng mắt nhìn mình, bởi vì nàng mắng Tiêu Lang mà vặn nàng!

      Lần đầu tiên trong đời, Thư Lan cảm thấy khó chịu trong lòng giống như đau đớn thân thể còn có bận tâm!

      Nương thích nàng, để cho nàng làm việc, nương thiên vị Tiêu lang hơn, cho nên thể nghe nàng mắng , hung hăng vặn nàng!

      Cái ý nghĩ này vừa xuất , Thư Lan khóc lóc nữa rồi, sững sờ nhìn chăm chú vào Tần thị, thử thăm dò kêu: "Nương. . . . . ."

      thanh đáng thương, giống như lục bình có rể, nghe được tay Tần thị run lên, nhịn được nghĩ muốn buông tay ra, nhưng là, nàng nghĩ đến trước kia lúc dạy Thư Lan, cũng bởi vì nàng làm nũng mới bỏ dở nửa chừng, lần này liền dứt khoát, trực tiếp cắt đứt lời nữ nhi: "Chớ gọi ta, ta có nữ nhi lười còn miệng đầy thô tục!"

      "Ta là ngươi sanh, thế nào phải là nữ nhi của ngươi?" trong óc Thư Lan dây cung đứt, nàng dùng sức tránh tay Tần thị ra, trừng mắt rống to về phía nàng!

      Tần thị nghĩ đến bộ dáng trước kia của lão nương mình lúc khiển trách nàng, dứt khoát quay đầu về phòng bếp: "Thôi, dù sao ngươi là dã nha đầu ta nhặt từ trong đất về, ta quản ngươi làm gì, ngươi có làm việc hay , sạch hay sạch , có quan hệ gì với ta." Ra vẻ thoải mái mà ngồi ở trước bàn thấp, mong đợi nữ nhi chạy tới nàng khóc lóc cầu xin.

      Nhưng nghĩ, Thư Lan chỉ là sửng sốt chốc lát, liền nức nở nhanh chân chạy ra bên ngoài, tốc độ kia, nếu phải Tần thị tận mắt nhìn thấy, đúng là thể tin được. Nàng vốn muốn đứng lên đuổi theo, nhưng nghĩ lại, nữ nhi ở trong thôn có bạn chơi, chắc chắn là tìm Tiêu Lang tố cáo, Tiêu Lang tthông minh hiểu chuyện, phải giúp đỡ chỉ bảo nữ nhi, liền an tâm ngồi xuống.

      May hai kim, tay Tần thị ngừng lại, ngẩn người nhìn hậu viện.

      Ừ, hôm nay chỉ như vậy thôi, nữ nhi vừa khóc lại chạy , trong lòng nàng cũng chịu nổi. Cơm tối làm món thịt xào A Lan thích nhất, cái đùi gà để lại cho chồng cũng cho nàng, nếu nữ nhi còn hả giận, buổi tối mình liền ôm nàng ngủ, tiểu nha đầu thích nhất ngủ trong ngực nàng. Nghĩ đến chuyện lý thú khi còn bé của Thư Lan, Tần thị tự chủ bật cười.

      Lúc hoàng hôn, Thư Mậu Đình cùng Thư Uyển vừa vừa cười trở lại, vừa lúc Tần thị làm xong cơm tối, chuẩn bị xào rau.

      thư uyển cười vào trong, trong miệng lớn tiếng kêu: "Muội muội, mau ra đây, tam biểu huynh cho muội đồ tốt này, đảm bảo muội thấy thích!" Nhảy vào phòng, mới giật mình phát trong phòng có ai, vậy mà muội muội có ngủ!

      "A Uyển, A Lan cùng Tiêu Lang chơi rồi, ngươi gọi nàng trở lại." Nữ nhi chưa từng trở về nhà trễ như thế qua, hoặc là ngủ thiếp ở Tiêu gia, hoặc là còn giận dỗi nàng. Nhưng mà, Tần thị tin tưởng, nếu nữ nhi trở lại nghe thấy mùi thơm thức ăn, nhất định cười híp mắt gọi nàng, đứa bé kia, suy nghĩ đơn thuần, từ trước đến giờ giận dỗi người khác.

      Thư Uyển cũng nghĩ nhiều, giấu kỹ quà tặng mà tam biểu đệ cố ý dặn dò nàng mang về, cười đến nhà Tiêu Lang.

      Sau khi Tiêu Lang cùng Thư Lan tách ra liền ra nhà sau chẻ củi, bởi vì nghe thấy bên kia có động tĩnh lớn, cho là Thư Lan ngoan ngoãn nghe lời, liền yên tâm. Lúc này thấy Thư Uyển tới đây tìm lười nha đầu, lập tức búa trong tay rơi mặt đất, "A Lan có tới đây, nàng ở nhà?"

      Thư Uyển cũng ý thức được đúng, Thư Lan chơi, chỉ có hai tình huống, là người trong nhà mang theo, hai là Tiêu Lang mang theo, nếu chắc là nàng ra ngoài.

      Hai người nhìn chăm chú cái, nhìn thấy lo lắng trong mắt, vội vàng bước nhanh chạy đến Thư gia.

      "Nương, muội muội có chơi cùng A Lang, nàng có nơi nào sao?" Thư Uyển vào viện liền hô.

      Tần thị khom lưng xào rau, nghe vậy đột nhiên đứng thẳng người, "Nàng tìm A Lang?" Thời gian gần nửa ngày, nữ nhi nơi nào?

      Thư Mậu Đình dọn dẹp dược liệu trong sạp ở sân sau, nghe được động tĩnh phía trước, vẻ mặt nghiêm túc vội vào, "Chuyện gì xảy ra?"

      Ba người sáu con mắt cùng nhau mà nhìn chằm chằm vào mình, Tần thị nhanh chóng lấy lại tinh thần, chuyện hồi xế chiều lần, càng càng thấp thỏm khẩn trương, sau đó trong mắt còn có lệ, nắm tay Thư Mậu Đình: "Đứa này, phải là tưởng , nàng có thể đâu à? Nếu nàng xảy ra việc hay, ta sống được!" Lo lắng hối hận, để cho nước mắt nàng mãnh liệt trào ra.

      Tiêu Lang nhìn Tần thị cái, xoay người rời .

      Tác giả có lời muốn : bỏ nhà ra , nơi nào tốt nhỉ, hắc hắc

      Khụ khụ, bởi vì nguyên nhân công việc, mỗi ngày gõ xong khuya lắm rồi, nay gửi công văn lúc 12h5, ban ngày có thể bắt côn trùng, đợi qua thời gian ngắnsẽ tận lực tranh thủ gửi sớm chút, ngại ~

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 12: Nam nhân trong xe ngựa

      Editor: M. Nyoko

      đến Thư Lan khóc chạy khỏi sânThư gia, nhất thời biết nên nơi nào.

      Nương là nhặt được nàng, suy nghĩ đầu tiên của Thư Lan chính là tin, trước kia nương đối với nàng tốt như vậy, khá tốt so với tỷ tỷ, làm sao nàng lại là đứa trẻ nhặt được?

      Nhưng bây giờ bởi vì nàng lười biếng làm việc, nương cũng thích nàng rồi, còn động thủ đánh người, chẳng lẽ nương nhặt nàng về, chính là chuẩn bị nuôi nàng lớn để làm việc hay sao?

      Đúng rồi, nhất định là như vậy.

      Thư Lan đơn uất ức nghĩ, như vậy, mẫu thân nàng ở nơi nào, nếu bây giờ nàng về với mẫu thân, mẫu thân cũng đánh nàng?

      Nếu như lúc Thư Lan đầu thai chuyển thế có ngủ, nàng đương nhiên biết Tần thị lẫy, nhưng lúc ra đời nàng ngủ ngọt ngào, ngay cả bà mụ cũng buồn bực sao đứa này sanh ra khóc, từ đó tôn sùng Tiêu lang ra đời bắt người cắn người cùng Thư Lan khóc nháo là hai đại kỳ .

      Lảo đảo tới trong rừng cây, đột nhiên Thư Lan nghe bụng kêu rột rột, cả người cũng có hơi sức.

      Cơm trưa bị hạt tiêu cay, sau lại bị nương đánh, nàng vốn có ăn bao nhiêu đồ, Thư Lan ủy khuất nghĩ, ngẩng đầu nhìn vòng, phát cây đu to tròn, quả du cũng được lấy xuống phía dưới cây du, chỉ có ngọn cây nhi còn chùm quả du non.

      Kể từ sau khi biến thành người, khẩu vị cũng thay đổi, vốn trước kia thích ăn lá cây bây giờ thể xuống nuốt, chỉ có hoa hòe cùng quả du coi như ăn được.

      Thư Lan dụi mắt, tay chân lanh lẹ bò lên, càng lên , nhánh cây càng , vất vả với đến đám quả du nhánh cây dưới người bắt đầu đung đưa trái phải rồi. Chỉ là Thư Lan cũng phải rất sợ, vững vàng, trực tiếp nhét quả du vào trong miệng để ăn. Loại thức ăn màu xanh lá cây đơn giản này để cho nàng có cảm giác trở lại rừng rậm, suy nghĩ từ từ trở về cuộc sống hạnh phúc ăn ngủ ngủ ăn, nếu phải là gặp phải tên ác lang kia, khi nào nàng biến thành người, nếu như biến thành người, cũng bị đánh bị mắng thương tâm khổ sở rồi !

      Hận hận nhai thức ăn trong miệng thơm thoang thoảng, Thư Lan nhàm chán nhìn về đầu thôn đông, đường đất kia là để thông trấn, nơi xa có chiếc xe ngựa chậm rãi tới. . . . . .

      ánh mắt Thư Lan sáng lên, trước kia khi trấn, phụ thân đều cản xe ngựa con đường kia, xin lão đầu đánh xe rất thân thiết cho bọn họ nhờ, vẫn chở bọn họ đến trong trấn. Trước mắt nương thích nàng, bằng nhà cữu cữu ?

      Dĩ nhiên, chắc chắn Thư Lan có nhìn thấy Thư Mậu Đình cho phu xe tiền, cũng quên nếu như nàng phải nữ nhi Tần thị, cữu cữu trong trấn cũng phải là cữu cữu nữa rồi.

      Lười nha đầu nghĩ quá nhiều, bẻ nhánh cây đầy quả du, hoan hoan hỉ hỉ leo xuống cây, hướng đường đất kia chạy .

      . . . . . .

      Ngụy Đại như tượng gỗ ngồi ở trước xe, nhúc nhích, thỉnh thoảng vung oi ngựa, hoặc là cùng người trong xe chuyện động động đôi môi, vẫn như cũ lời ít mà ý nhiều .

      Trước mặt là đường đất hồi hương, hai bên ruộng lúa mạch chuyển sắc vàng, từng mảnh từng mảnh , giống như sóng biển màu vàng, nhìn là có thể tưởng tượng thời điểm mùa thu hoạch, mặc dù người trong thôn mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, nhưng mà lúc gặt hái mặt lại tràn đầy hạnh phúc. Ngụy Đại đột nhiên cảm thấy, hiểu được nguyên nhân lão gia thích ở nông thôn.

      Đột nhiên, bóng dáng màu hồng từ bên đường chạy ra, tay cầm nhánh cây quả du, tay chống nạnh thở đứng ở phía trước, xa xa nhìn về phía bên này. Có lẽ là đứa bé nhà ai ham chơi chạy ra ngoài, Ngụy Đại suy nghĩ nhiều.

      Ai có thể nghĩ, khi xe ngựa đến trước người tiểu nương phấn điêu ngọc trác này lại nhảy tới giữa đường đất, Ngụy Đại bị kinh ngạc, vội vàng dừng xe ngựa lại, vừa muốn lên tiếng khiển trách, chỉ thấy tiểu nương kia ngước cổ nhìn mình, cái miệng nhắn béo mập ra câu để cho giải thích được vừa khóc vừa cười nên lời: "Đại thúc, ta muốn ngồi xe ngựa, làm phiền ngươi dẫn ta đoạn đường!"

      Có phải coi bọn họ thành người kéo xe ngựa rồi thu tiền? Còn đại thúc? mới mười sáu tuổi thôi, chẳng qua là người ăn thận trọng, cho nên so với tuổi lớn hơn chút, vậy cũng đến nỗi bị người ta gọi là đại thúc chứ?

      Là người lớn, Ngụy Đại đều để ý, nhưng đối mặt với tiểu nương chạy tới trước mình, nhìn về cặp mắt đen láy hồn nhiên kia, trong lòng Ngụy Đại mềm nhũn, hết sức nhu hòa giải thích: "Tiểu nương, xe ngựa của chúng ta chở người, ngươi mau về nhà ." Tuy thôn nhân thuần phác, nhưng hàng năm cũng xảy ra mấy vụ lừa bán ấu nhi, đặc biệt là tiểu nương xinh xắn như vậy, nếu bị người buôn lậu nhìn thấy, nhất định muốn gạt .

      Thư Lan nghi ngờ nháy nháy mắt, nhìn màn xe thêu cây trúc màu xanh cái, quay đầu : " chở người? Ở trong đó chứa đồ gì?" ra chở người cũng sao, chỉ cần bên trong còn có chỗ, chen chút cũng sao.

      Thứ gì?

      Lưng Ngụy Đại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vừa muốn khiển trách để Thư Lan rời , liền nghe bên trong truyền đến thanh vuốt ve y phục, ngay sau đó, bàn tay ngọc thon dài trắng nõn dò xét ra ngoài, vung màn xe lên.

      "Lão gia, là tiểu nha đầu hiểu chuyện. . . . . ." Ngụy Đại khỏi giải thích, lão gia hỉ nộ vô thường, ngàn vạn đừng tức giận nha!

      Trình Khanh Nhiễm cười nhạt, sử dụng ánh mắt cắt đứt lời Ngụy Đại, rất có hứng thú quan sát tiểu nương phía dưới con ngươi chuyển nhìn mình, nếu là người khác che giấu dám dòm ngó như vậy, chắc chắn chán ghét, nhưng nếu là hài đồng đơn thuần thưởng thức, còn là rất hưởng thụ .

      "Tiểu muội muội, ngươi phải ngồi xe ngựa nơi nào?" Trình Khanh Nhiễm cười như gió xuân.

      Trong lòng Ngụy Đại hồi lạnh đến buồn nôn, lão gia ngài 23 tuổi, thế nhưng gọi đứa bé mười tuổi là tiểu muội muội? Nếu là ngài sớm chút thành thân, tiểu thiếu gia cũng cùng nàng sai biệt lắm!

      Thư Lan nhìn thấy khóe miệng Ngụy Đại co giật, chỉ nhìn đăm đăm nam nhân dựa trong xe ngựa, cặp mắt hoa đào kia tựa như ánh sao sáng trong đêm đông dạng mê người, để cho nàng liếc mắt nhìn dời tầm mắt. Thư Lan vẫn cảm thấy, phụ thân là nam tử đẹp mắt nhất nơi này, nhưng bây giờ nàng mới phát , ra là còn có người trắng hơn tuấn lãng hơn dịu dàng hơn so với phụ thân!

      Trình Khanh Nhiễm sớm thành thói quen với tình huống như thế, cũng vội thúc giục, cười quan sát Thư Lan, kinh ngạc thoáng qua trong mắt. Da thịt hài đồng cần phải , trời sanh nhẵn nhụi trơn bóng, đứa này lại trắng nõn giống như là đứa bé nhà nông, gương mặt, cổ có nửa điểm bị phơi nắng qua, ngũ quan xinh đẹp động lòng người càng nổi bật càng thêm tinh xảo, giải thích được, trong đầu đột nhiên dâng lên ý nghĩ, nếu là có nữ nhi khép léo như vậy tốt, cho nàng tất cả nàng muốn, hết sức cưng chiều nàng. . . . . .

      Cái ý nghĩ này mới xuất , Trình Khanh Nhiễm lại phát giác khuôn mặt nhắn đỏ thắm của tiểu nương có nước mắt nhàn nhạt, ánh mắt long lanh như nước cũng có chút ửng hồng, ràng là bộ dạng vừa mới khóc, tự chủ cau mày, người nào xuống tay đối với hài tử như vậy?

      "Tiểu muội muội, ngươi phải nơi nào? Nương ngươi đâu?" Trình Khanh Nhiễm lại hỏi.

      Cái chữ nương này kích thích Thư Lan, trong nháy mắt nước mắt liền tràn ngập như sương, khó khăn lắm dừng run rẩy ở trong mắt, kêu tiếng đáng thương.

      "Nương ta cần ta nữa, nàng ta là đứa bé nhặt được, ô ô, ta muốn ngồi xe ngựa trấn, nhà cữu cữu!"

      Ngụy Đại thiếu chút nữa té từ xe ngựa xuống!

      Đứa bé nhặt được, đứa bé nhặt được dưỡng thành như vậy? bộ dáng rành việc đời được cưng chiều!

      Trình Khanh Nhiễm cố nén mới có để cho mình bật cười, ngược lại nghiêm trang hỏi: "Vậy nương ngươi biết ngươi nhà cữu cữu sao?"

      Thư Lan dụi mắt, lầm bầm: "Nàng phải là nương của ta, nương ta mới đánh ta!"

      "Đánh ngươi? Đánh ngươi chỗ nào rồi?" Trình Khanh Nhiễm có chút tức giận, coi như đứa bé nghe lời, cũng thể đánh. Năm đó mình ít lần bị ông cụ đánh, biết đau đớn khi bị đánh Trình Khanh Nhiễm cực kỳ ưa cha mẹ đánh đứa bé, đặc biệt là đứa bé của bọn họ biết điều hiểu chuyện như vậy đẹp mắt làm người hài lòng, nhất định phải hảo hảo thương đấy!

      Thư Lan xoay người, chỉ cái mông của mình: "Đánh cái mông ta á..., đầu tiên là lấy tay, sau đó dùng cái chổi, cũng sưng lên!" xong muốn cởi quần chứng minh.

      Trình Khanh Nhiễm tay mắt lanh lẹ cúi người ôm người vào xe ngựa, hạ màn xe xuống, vừa đúng lúc Thư Lan tuột quần xuống, lộ ra hai cái bắp chân trắng mịn, quả nhiên, phía cái mông vốn nên trắng nộn là mảnh sưng đỏ, trực tiếp khiến ánh mắt Trình Khanh Nhiễm tối sầm lại, nương như vậy đạo lý, để cho nàng gấp gáp lần !

      Đau lòng giúp tiểu nha đầu mặc xong quần, Trình Khanh Nhiễm dời ghế đẩu bên, để Thư Lan nằm ở giường mềm, dịu dàng hỏi nàng: "Ngươi tên là gì? Phụ thân làm gì? Cữu cữu là ai?"

      Thư Lan hết sức thích cái nhìn dịu dàng của nam tử, tay trái đặt dưới cằm, tay phải nhàng lắc lư quả du ăn nửa, chu mỏ : "Ta tên là Thư Lan, có ca ca cùng tỷ tỷ, ca ca năm ngoái thi trúng tú tài, bởi vì phải chuẩn bị. . . . . . Tỷ tỷ ta dịu dàng, có gì ăn ngon cũng làm cho ta. . . . . . Phụ thân gọi Thư Mậu Đình, là Lang trung, dáng dấp cũng rất đẹp mắt, chỉ so với ngươi thiếu chút xíu nữa. . . . . . nhà ông ngoại ta mở bố trang, hàng năm tất cả đều làm y phục tốt cho ta, hai cữu cữu đều rất thương ta, mua mứt quả cho ta ăn. . . . . ." xong, cũng biết là phía dưới rất thư thái, trong xe mùi còn có hương thơm thoang thoảng có tác dụng an thần, rốt cuộc lại ngủ, quả du trong tay rơi thảm.

      Trình Khanh Nhiễm nhặt lên nhánh cây quả du, cầm ở trong tay quay quay.

      là ngây thơ, may mà gặp phải mình, đổi lại người khác, sợ rằng nhịn được xuống tay đó chứ?

      Sờ sờ tóc mềm mại của Thư Lan, Trình Khanh Nhiễm giọng phân phó Ngụy Đại: " thôi, về thẳng phủ."

      Ngụy Đại theo bản năng nhanh chóng , nhưng trong lòng có cảm giác ổn, "Lão gia, đưa người đến bố trang Tần gia sao?" ở trong trấn ba năm, bởi vì bình thường chạy thăm dò tin tức, vẫn rất hiểu đối với chung quanh, mặc dù Thư Lan tự thuật hề mạch lạc, nhưng vẫn đoán được thân phận của cữu cữu nàng, tin tưởng lão gia cũng vậy.

      " cần, để cho bọn họ gấp gáp đêm. Chỉ là, ngươi trở về liền phái người nha môn giữ cửa, nếu bọn họ tính toán báo quan, kịp thời ngăn lại, chớ đem chuyện nháo lớn." thanh Trình Khanh Nhiễm nhanh chậm.

      Ngụy Đại lặng lẽ dò xét giọng điệu, lão gia vẫn làm theo cảm tính như vậy, cũng may còn hiểu được đúng mực, ai, buổi tối người Thư gia đừng nghĩ có thể ngủ.

      Tác giả có lời muốn : hắc hắc ~
      A fang, Phong Vũ Yên, huyenlaw682 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 13: Ghen tỵ

      Editor: M.Nyoko

      "Lão gia, đến." Ngụy Đại vững vàng dừng xe ngựa lại, với người bên trong xe.

      Trình Khanh Nhiễm nhìn tiểu nha đầu ngủ say sưa, tiếng động cười tiếng, nhàng ôm người vào trong ngực, giọng phân phó Ngụy Đại vén rèm xe lên, tiêu sái nhảy xuống xe ngựa.

      Ngụy Đại khẽ cúi đầu, che giấu kinh ngạc ở trong mắt: "Lão gia, có muốn phân phó người dọn dẹp phòng khách hay ?"

      " cần, " Trình Khanh Nhiễm thẳng vào trong nội viện, "Tối nay nàng nằm ngủ trong phòng ta."

      Mặc dù bình thường luôn trầm tĩnh, nghe câu ngắn ngủi này, Ngụy Đại kinh ngạc há to miệng, chỉ là đợi hỏi ra lời, bóng dáng Trình Khanh Nhiễm biến mất ở sau bức tường rồi.

      Chỉ là Ngụy Đại suy nghĩ nhiều, Trình Khanh Nhiễm cũng có ý nghĩ gì, thử nghĩ xem, có thể sinh ra sắc tâm với nha đầu chưa đủ lông đủ cánh sao, cho dù dâm loạn chơi đùa luyến đồng, cũng khẳng định phải là người tốt. Trình Khanh Nhiễm tự nhận còn là quân tử.

      vừa vào Thính Vũ hiên, đại nha hoàn Phương Trúc tiến lên đón.

      Năm nay Phương Trúc mười bảy tuổi, là nữ nhi của bà vú qua đời của Trình Khanh Nhiễm, từ khi còn ở bên cạnh phục vụ Trình Khanh Nhiễm, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thoải mái hào phóng, dần dần làm đại nha hoàn bên người . Trước khi Trình Khanh Nhiễm rời kinh thành, giải tán nhóm lớn tôi tớ, từng suy nghĩ tìm mối hôn tốt thay Phương Trúc, bất đắc dĩ gì Phương Trúc cũng chịu gả, đối với nàng Trình Khanh Nhiễm lại thể cho thôi việc hoặc bán người, hơn nữa cơm áo cuộc sống thường ngày của đều do Phương Trúc tự mình xử lý, liền dẫn nàng tới trấn xa xôi này.

      Phương Trúc trời sanh chỉ có thể coi là thanh tú, chỉ có hai hàng lông mày lá liễu xinh đẹp động lòng người. Mới vừa ở trong phòng, xa xa nhìn thấy Trình Khanh Nhiễm ôm nữ tử vào, trong lòng nàng hơi hồi hộp chút, cuống quít ra ngoài đón, nhưng mà mặt lại là bộ dáng mỉm cười: "Lão gia, vị nương này là?" Đợi đến gần, thấy đó là tiểu nha đầu chừng mười tuổi, cuối cùng hơi yên tâm.

      Trình Khanh Nhiễm trả lời, chỉ phân phó nàng lấy thuốc trị thương .

      Phương Trúc nghi ngờ nhìn bóng lưng ngọc thụ lâm phong, thầm cắn cắn môi, nhấc chân qua phòng bên.

      Trình Khanh Nhiễm đặt Thư Lan lên giường, cúi đầu, chợt phát người tiểu nha đầu có dấu vết hư hại, trong nếp quần còn giữ lại gỗ vụn cùng nhựa cỏ cây màu xanh đậm, nghĩ đến nhánh cây quả du kia, khỏi thấp giọng mắng"Tiểu bao nghịch ngợm" .

      Phòng của , bình thường chỉ có Phương Trúc phục vụ, tại nàng lấy thuốc, Trình Khanh Nhiễm thể kkhông tự cầm khăn lấy ướt, ngồi chồm hổm lau mặt cho Thư Lan, nhè lau sạch mấy cái, khuôn mặt nhắn kia trở nên trắng hồng làm lòng người hài lòng, khiến khỏi vui vẻ, nếu quả nữ nhi hoặc muội muội như vậy tốt.

      Lúc Phương Trúc tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ Trình Khanh Nhiễm cười dịu dàng ngắm người giường, xinh đẹp động lòng người.

      Nàng tự chủ được dừng ở trước cửa, Trình Khanh Nhiễm chưa từng cười dịu dàng đối với nữ tử nào, đối với đại đa số nữ nhân chỉ chán ghét, ngay cả nhìn cũng luyến tiếc, hôm nay lại cười, rốt cuộc tiểu nương kia là ai?

      Nhận thấy được bóng dáng trước cửa, Trình Khanh Nhiễm thu hồi nụ cười, đứng dậy phân phó : "Nàng bị mẫu thân đánh vào cái mông, ngươi thay nàng bôi thuốc thôi." xong, tới bên trước bàn đọc sách, ngồi xuống đưa lưng về phía giường, có nửa điểm ý tứ trốn tránh.

      Phương Trúc tự trấn định đáp tiếng, tới trước giường, theo bản năng trước tiên xem gương mặt người kia.

      Trắng mịn như sứ, mặt phấn như đào, lông mi dày cong cong vểnh vểnh lên, nàng khẽ mấp máy hô hấp, cái miệng nhắn hồng nộn như tắm nước đào, oánh nhuận mê người. Trong mắt Phương Trúc thoáng qua kinh ngạc cùng ghen tỵ mịt mờ, tại sao ông trời công bằng như thế!

      Nàng ghen tỵ khống chế được động tác, đợi nàng cởi quần Thư Lan, đem cao dược bôi nơi sưng đỏ người Thư Lan lập tức tỉnh lại, "Đau!"

      thanh uất ức gào thét thanh thúy, đột ngột vang lên trong căn phòng an tĩnh.

      Phương Trúc hận chặn được miệng Thư Lan! Nàng vốn có dùng lực có được hay , cái như vậy liền kêu đau, phải tiểu nha đầu này cố ý chứ?

      "Ngươi là ai?" Nhìn xa lạ đứng ở trước giường căm tức nhìn mình, Thư Lan chống cánh tay nhỏm dậy, mờ mịt hỏi.

      Phương Trúc vừa muốn chuyện, Trình Khanh Nhiễm cũng qua, liếc mắt lên cái mông của Thư Lan sưng lên, thanh trầm thấp ra lệnh: "Ngươi xuống chuẩn bị cơm tối, nơi này có ta là được." Trực tiếp đoạt mất bình thuốc, ngồi ở trước giường, cười với Thư Lan: "Ngoan ngoãn nằm, ta bôi thuốc cho ngươi, bôi thuốc, cái mông hết đau."

      Thư Lan híp híp mắt, qua hồi lâu mới nhận ra Trình Khanh Nhiễm , suy nghĩ chút, ngoan ngoãn nằm xuống. cười đẹp như thế dịu dàng như vậy, khẳng định phải người xấu , bởi vì người xấu đều giống với ác lang, vừa đen vừa xấu, dù là cười, cũng hung ác làm cho người ta sợ.

      ràng thái độ Trình Khanh Nhiễm bất đồng khiến lòng của Phương Trúc đau nhói, nhưng dù sao nàng hầu hạ nhiều năm, quen thuộc tính tình của , chẳng những có lộ ra nửa điểm vui, ngược lại cười cười dịu dàng với Thư Lan, lúc này mới bước ra ngoài. Trước khi ra cửa, nàng nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, màn giường màu xanh thẫm, tay Trình Khanh Nhiễm thay người nọ bôi thuốc êm ái, thận trọng, giống như là bảo vật trân ái nhất.

      "Còn đau ?" Trình Khanh Nhiễm chậm rãi bôi cao dược ở cái mông nộn nộn của Thư Lan, giọng , cười chúm chím mắt quan sát dùng đôi tay nâng cằm tiểu nha đầu lên, ngay cả cũng ràng, vì sao phải đối đãi người xa lạ như vậy.

      mông nơi được xoa thuốc có cảm giác mát rượi, Thư Lan chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, dùng sức lắc đầu cái: " đau, rất thoải mái!"

      Trình Khanh Nhiễm càng cười càng rạng rỡ, thanh như nước chảy róc rách, êm tai dễ nghe: "Vậy tốt. Ừ, tối nay ngươi dưỡng thương ở chỗ này , như thế nào? Ngày mai ta tiễn ngươi đến nhà cữu cữu."

      Nhà Cữu cữu, Thư Lan nhíu nhíu mày, nhà cữu cữu quy củ đặc biệt nhiều, nàng thích ở đó đâu, bởi vì lúc trước có chỗ để , vừa nghĩ đến nhà cữu cữu, trước mắt có đại ca ca dịu dàng đẹp mắt chăm sóc, nàng mới cần đấy.

      Nghiêng đầu sang chỗ khác, Thư Lan đáng thương mà nhìn Trình Khanh Nhiễm: "Đại ca ca, ta có thể ở nhà ngươi hay ?"

      "A, phải ngươi muốn đến nhà cữu cữu?" Trình Khanh Nhiễm nhíu mày , thổi thổi cái mông của Thư Lan, mặc quần thay nàng.

      " muốn , đến nhà cữu cữu thể ngủ nướng, hầu như tam biểu ca theo bên cạnh ta, len lén chợp mắt cũng được." Thư Lan bĩu môi, nghĩ đến tam biểu ca ngừng mở miệng chuyện bên tai nàng, nàng liền cực kỳ phiền.

      Lần này Trình Khanh Nhiễm gì, chậm nhất là sáng mai người Thư gia nha môn báo án, thể lưu Thư Lan quá lâu. Sờ sờ đầu tiểu nha đầu, mặt biến sắc dời đề tài: "Buổi tối muốn ăn cái gì, ca ca kêu người làm cho ngươi."

      Mới vừa xong, liền nghe phía dưới bụng truyền đến tiếng kêu ràng, khỏi mỉm cười.

      Lần đầu tiên Thư Lan cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng thể trách nàng, ngày rồi người ta chưa ăn cơm chứ sao.

      Tác giả có lời muốn : upload mặt bìa, có cảm giác rất vui mừng hay ? (*^__^*) hì hì. . . . . .

      Hôm nay công việc khá bề bộn, cho nên số chữ nhiều lắm, tha lỗi, tận lực mỗi ngày kiên
      A fang, Phong Vũ Yên, huyenlaw682 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 14: Cho ngươi gậy.

      Editor: Aq_scents

      Thư Lan quen ngày ăn hai bữa, cho nên hậu quả của việc ăn cơm trưa, chính là ăn cơm tối quá no, bụng tròn vo, khiến chiếc áo Trình Khanh Nhiễm đặc biệt mua cho nàng căng lên.

      Trình Khanh Nhiễm ngồi bên bàn sách, đôi mắt hoa đào mênh mang sóng nước lại mỉm cười nhìn đứa lăn qua lộn lại giường, khi Thư Lan lần nữa hướng mặt ra ngoài, rốt cuộc cũng nhịn được tới, cúi đầu nhìn xuống: “ ngủ được sao?”

      ngủ được, đối với Thư Lan mà , còn khó hơn lên trời.

      ngủ được, trong bụng giống như có cái gì đó rơi xuống, ta nằm về bên này, nó cũng rơi về bên này, ta xoay bên kia, nó cũng hướng về bên kia, rất là khó chịu. . . . . .” Thư Lan đáng thương lại mờ mịt mà xoa xoa cái bụng tròn tròn nhô lên, chợt nghĩ đến năm đó lúc Tiêu nhị thẩm mang thai, khỏi trợn to hai mắt nhìn: “Đại ca ca, ta muốn sinh con đâu?” đáng sợ, phụ thân từng , Tiêu Nhị thẩm vì khó sinh đứa bé nên mới chết, nàng muốn chết!

      khuôn mặt nhắn tràn đầy lo lắng sợ hãi, hai mắt mở to chớp chớp, thấy thế lòng Trình Khanh Nhiễm bỗng hóa thành nước, đưa tay bế Thư Lan lên, bắt đầu giúp nàng mặc y phục: “ linh tinh nào, ngươi mới chừng này tuổi, làm sao có con? Ngươi ấy, bởi vì bữa tối ăn quá nhiều, bảo ngươi ăn từ từ, cố tình nghe, như có người tranh ăn với ngươi vậy!” Đây là uống trà tiêu thực rồi đấy, nếu uống, biết khó chịu thành cái dạng gì nữa, haiz, đều do mình mềm lòng, thấy bộ dạng nàng ôm cái đĩa buông tay, cũng kiên trì nữa. Ngay cả cũng như thế này, biết cha mẹ nàng cưng chiều tới mức nào.

      Khom lưng mang chiếc giày thêu mềm vào cho nàng, Trình Khanh Nhiễm dắt Thư Lan ù ù cạc cạc ra ngoài: “Chúng ta vào vườn hoa bộ chút, lập tức hết khó chịu.”

      Thư Lan bĩu môi, nàng muốn , là ai làm nàng ngủ được đấy.

      Lúc ra cửa, Phương Trúc muốn cầm đèn theo, Trình Khanh Nhiễm nhàn nhạt khoát tay chặn lại, để nàng về phòng nghỉ ngơi.

      Sắc trời cũng chưa tối hẳn, phía tây còn rơi rớt lại tầng mây màu xanh thẫm, sau cùng dưới ánh mặt trời nhìn có chút dữ tợn, Thư Lan chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu, vô cùng buồn chán mà nhìn bên trái ít, xem bên phải chút, thứ gì cũng đen thùi lùi, cây là màu xanh thẫm, hoa cũng đều ủ rũ rồi, chỉ có gió lạnh thổi tới hương hoa nhàn nhạt.

      Dần dần, mùi hương kia càng ngày càng đậm, chính là Trình Khanh Nhiễm đưa nàng đến dưới hai tàng cây đinh hương tươi tốt, từng đóa đinh hương trắng noãn thanh nhã cực kỳ đẹp mắt.

      “Ngồi đây lát nhé,” Trình Khanh Nhiễm lấy ra chiếc khăn, lau qua lau lại chiếc ghế tre cho người ngủ, quay đầu với Thư Lan.

      Gió thổi qua, hai cánh đinh hương nhàng rơi xuống, cánh rơi xuống đỉnh đầu Trình Khanh Nhiễm, cánh rơi vạt áo thêu lan diệp của , trong nháy mắt đó quay đầu cười, Thư Lan chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, “Đại ca ca, ngươi là đẹp.” Đưa tay lên lấy cánh hoa kia xuống.

      Trình Khanh Nhiễm sững sờ, ngay sau đó tùy ý cười, tay ôm lấy Thư Lan đặt ở đùi, vuốt đỉnh đầu nàng : “Sau này khi ngươi lớn lên còn đẹp hơn so với ca ca.” Lúc đến đây, trong lòng chợt dâng lên loại cảm giác khác thường.

      Trước khi ông qua đời, ngừng nhắc nhanh chóng lấy vợ sinh con, sinh cho Trình gia mấy đời độc đinh con đàn cháu đống. Mắt thấy tuổi mình quả , Trình Khanh Nhiễm cảm thấy cũng nên nghĩ đến chuyện hôn rồi. Đáng tiếc, đại khái nguyên nhân là do dung mạo của mình vô cùng xuất chúng, nữ tử bình thường nhìn thấy , đều lộ ra nét mặt si ngốc như nhau, hai lần còn có thể chấp nhận, nhiều lần, Trình Khanh Nhiễm có cách nào dễ dàng tha thứ. Dĩ nhiên, cũng có nữ tử ngoài mặt làm ra vẻ chẳng thèm ngó tới, chỉ khi xoay người, Trình Khanh Nhiễm có thể cảm nhận được ánh mắt bám người phía sau truyền đến. Nghĩ đến tương lai mỗi ngày đối mặt cùng thứ người như thế, nhất thời Trình Khanh Nhiễm còn ý định lập gia đình.

      Cho đến bây giờ, nữ tử có thể làm cho vừa mắt, có lẽ chỉ có tiểu nha đầu đột nhiên xuất này?

      Trình Khanh Nhiễm cúi đầu, nhìn Thư Lan ngoan ngoãn ngồi ở đùi, tiếc rẻ than tiếng.

      Haiz, nếu là tiểu nha đầu lớn hơn mấy tuổi nữa, lấy nàng về nhà, cứ giữ ở bên người cũng tốt, đáng tiếc, nàng quá , cách nào làm sinh ra chút tình cảm nam nữ. Hơn nữa, bây giờ nàng ngây thơ hồn nhiên, hiểu nhân tình thế thái, nếu lớn, có thể giống những kia.

      “Đại ca ca, sao ngươi lại thở dài?” Thư Lan ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi. Mẫu thân người có phiền não thở dài, đại ca ca xinh đẹp dịu dàng như thế, lo ăn uống, còn chưa có người nào buộc làm này làm nọ, đổi lại là nàng, sợ là sướng chết thôi.

      ngươi cũng hiểu, Trình Khanh Nhiễm cười khẽ tiếng, khuôn mặt như ngọc lần nữa sáng lên, vừa vỗ sau lưng Thư Lan như dỗ đứa trẻ vừa tùy ý : “Muội muội, ngươi rời nhà lâu, có nhớ mẫu thân ngươi ? Bây giờ bọn họ tìm thấy ngươi, e rằng đều rất sốt ruột.”

      Thư Lan mắt tối sầm lại, cúi đầu, nhìn cánh hoa đinh hương bị ngón cái và ngón trỏ nghiền nát.

      Nàng nghĩ đến mẫu thân, mẫu thân nấu cơm rất ngon, bà còn cười khi thấy nàng tự mình ăn cơm. Nghĩ đến phụ thân, mỗi lần phụ thân về nhà đều bế bổng nàng lên cao xoay vòng, tay của ông vừa to vừa ấm, nàng căn bản sợ té xuống. Nghĩ đến ca ca, ca ca nằm bò giường giả làm đại mã cho nàng cưỡi, cho dù bị nương mắng cũng sợ. Còn có tỷ tỷ, tỷ tỷ dịu dàng nhất rồi, trước khi ngủ giúp nàng rửa mặt, đắp chăn cho nàng, mùa đông cùng nàng ngủ chung chăn. . . . . .

      Nhưng mà mẫu thân cần nàng nữa rồi, nước mắt Thư Lan im lặng rơi, theo khuôn mặt chảy xuống, hội tụ cằm nho , từng giọt từng giọt.

      lâu thấy trả lời, bờ vai dựa vào mình lại khe khẽ run run, trong lòng Trình Khanh Nhiễm giật mình, lúc này mới phát ra tiểu nha đầu khóc rồi.

      chợt tò mò, vì sao Thư Lan lại bị đánh.

      Kết quả, nghe nàng vô cùng uất ức kể lại, nhất thời Trình Khanh Nhiễm dở khóc dở cười, ra là nha đầu này lười như vậy, khó cho mẫu thân nàng rồi.

      Muốn khuyên nàng vài câu, lại cảm thấy gì nàng cũng hiểu, dù sao lâu nữa nàng cũng về, đến lúc đó tự nhiên biết nỗi khổ tâm của mẫu thân nàng, liền lấy chuyện thú vị khi mình còn kể cho Thư Lan nghe.

      Thanh của Trình Khanh Nhiễm trầm thấp dễ nghe, Thư Lan khóc liền an tĩnh lại, chớp mắt nghe kể chuyện xưa, chỗ nào khó hiểu liền hỏi. lớn , ngươi hỏi ta đáp, khí hết sức hài hòa.

      Màn đêm buông xuống, xung quanh lập tức tối lại.

      Trình Khanh Nhiễm xoa xoa bụng của Thư Lan, cười : “ thôi, chúng ta về ngủ.”

      mí dưới của Thư Lan sớm đánh nhau rồi, nghe vậy, co rụt lại trong lòng ấm áp của Trình Khanh Nhiễm, “Đại ca ca ôm ta trở về, A Lan muốn ngủ cùng với ngươi.” Bộ dáng hết sức ỷ lại.

      Trình Khanh Nhiễm cưng chiều điểm điểm cái mũi của nàng, “Làm nũng như vậy, biết tương lai tiện nghi cho ai.”

      tay nâng đầu gối Thư Lan, tay ôm hông của nàng, định đứng lên.

      Chưa từng nghĩ, trong nháy mắt, sau lưng chợt truyền đến tiếng gió bén nhọn, Trình Khanh Nhiễm kinh ngạc, theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, bỗng dưng sau gáy đau nhói, vô lực ngã xuống.

      Thư Lan chỉ nghe thấy tiếng trầm đục, sau đó ôm chặt tay mình rồi lại đột nhiên buông ra, “Thịch” tiếng nàng liền bị ném mặt đất, may mà lúc đầu Trình Khanh Nhiễm ngồi, nàng ngã cũng đau.

      Phủi phủi tay , Thư Lan bĩu môi xoay người: “Đại ca ca, ngươi. . . . . . .”

      Lời còn chưa xong, thiếu chút nữa bị hù chết!

      Trong bóng đêm mông lung, bóng đen mơ hồ lạnh lùng đứng ở sau ghế tre, cặp mắt sắc lạnh, chằm chằm nhìn nàng.

      Mặc dù thấy , Thư Lan liếc mắt cái vẫn nhận ra người đó là ai: “Sao ngươi lại ở đây?” Vừa kinh vừa sợ mà đứng lên, muốn tìm kiếm bảo hộ của Trình Khanh Nhiễm, nhưng lại kinh hãi phát ngã lệch ghế trúc, mà trong tay Tiêu Lang còn nắm cây đoản côn.

      Nhớ tới thanh trầm đục kia, Thư Lan hét lớn: “Ngươi đánh chết đại ca ca. . . . . . Ưmh. . . . . .”

      Tiêu Lang ném đoản côn trong tay, bước bước dài vọt đến trước người Thư Lan, tay che miệng nàng, tay chặt chẽ ôm nàng, ngăn ý đồ vùng vẫy, cười lạnh : “Đại ca ca? Gọi thân mật nhỉ, nửa ngày ngắn ngủi liền bị người ta đổ thuốc mê, sao ngươi ngu chết ?”

      Nghĩ đến cực khổ từ thôn đuổi tới trấn, vất vả nghe được thanh của nàng, nhưng lại phát nàng bị người khác ôm vào trong ngực, tiếng lại tiếng “Đại ca ca”, mềm nhũn, nàng chưa từng dùng giọng điệu đó với mình, hận thể đánh chết nam nhân dụ dỗ nàng kia, hận thể cắn chết cái người tim phổi này!”

      , theo ta trở về!”

      Dù có lửa giận ngút trời, cũng thể ở chỗ này phát giận, Tiêu Lang lý trí , cứ như vậy giam cầm Thư Lan buộc nàng hướng bên tường mà .

      Thư Lan sớm hận chết Tiêu Lang rồi, đều tại , mẫu thân mới cần nàng!

      Thấy mình giãy thoát trói buộc của ác lang, Thư Lan há mồm cắn mạnh ngón giữa Tiêu Lang, chỉ nháy mắt, trong miệng liền nếm được vị ngọt của máu.

      “Sss……” Tiêu Lang ngờ nàng cắn mình, bản năng buông lỏng tay ra, sâu thẳm trong con ngươi đầy phức tạp, thế nhưng nàng vì người ngoài cắn ?”

      Thừa dịp nhất thời ngây người, Thư Lan nhanh chóng thoát thân, chạy về hướng ngược lại, vừa chạy vừa hô: “Cứu mạng, người đâu nhanh tới!”

      Căm phẫn vì Trình Khanh Nhiễm bị đánh chết tan , trong lòng Thư Lan đầy hoảng sợ, cái gì nàng cũng cùng Tiêu Lang, ai mà biết ăn nàng hay ? Ác nhân như vậy, nàng bao giờ muốn cùng sống chung chỗ!

      Chỉ là đợi nàng chạy được mấy bước, sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Thư Lan bị dọa đến giật mình, nếu như bị ác lang bắt được, chắc chắn chết!

      được, khẳng định chạy được, ác lang am hiểu nhất là chạy, Thư Lan khó khăn động não lần, phía trước Tiêu Lang đuổi tới, lắc mình nhào vào bên gốc cây đại thụ thẳng tắp biết tên, từ từ bò lên , trong nháy mắt liền cách mặt đất đến mấy mét rồi, vừa bò vừa lớn tiếng hô cứu mạng.

      Tiêu Lang giận đến mức trong mắt tóe lửa, điều duy nhất kém lười nha đầu, chính là bản lĩnh trèo cây!

      “Thư Lan, ta cho ngươi thêm cơ hội, ngoan ngoãn xuống, nếu ta tha cho ngươi đâu!” dưới tàng cây thấp giọng uy hiếp, nắm tay hung hăng đánh thân cây.

      Đáp lại , chỉ có cành cây bị Thư Lan bỏ lại, chênh lệch, vừa vặn nện trúng đỉnh đầu .

      Tác giả có lời muốn : hôm nay số chữ nhiều chút, O(^_^)O, ít nhất nội dung , ta rất hài lòng, hi vọng thích ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :