1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê tử lười biếng của nam nhân hung hãn - Tiếu Giai Nhân (Full- sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi!

    2. ThiênMinh

      ThiênMinh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      13
      Chương mới editor truyện hay quá :yoyo69::yoyo52:

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 7: thể trêu vào (2)

      Editor: M. Nyoko

      Tiêu Lang cũng cầm ghế đẩu ngồi xuống sau lưng Thư Lan, cực kỳ nghiêm túc chải tóc cho nàng.

      Hừ, mấy sợi tóc vàng này, xen lẫn trong đám tóc đen mềm rất chướng mắt, nhổ hết.

      Ah, sao nơi này rối quá? Kéo xuống, được, vậy dùng lực, ừ, tệ, rốt cuộc cũng chải được. Tiêu Lang lấy nắm tóc mắc trong cây lược gỗ xuống, giấu ở trong túi, hài lòng nhìn bả vai Thư Lan ngừng rung động.

      Lười nha đầu có ưu điểm, nàng nghĩ tất cả biện pháp trốn tránh mình, nhưng lúc nàng rơi vào trong tay , cũng giãy giụa vô ích. Dĩ nhiên, mới vừa mấy cái coi như hành hạ đủ rồi, nữa khi dễ nàng, lười nha đầu khóc ra ngoài, đến lúc đó mặc dù bá mẫu tin tưởng mình, cũng có chút phiền toái.

      Thuần thục quấn hai búi tóc cho Thư Lan, Tiêu Lang bảo nàng quay đầu lại: "Ca ca cho ngươi cái lược Lưu Hải."

      Thư Lan ngoan ngoãn cứng nhắc đứng dậy lại ngồi xuống, mắt hạnh nhắm chặt lại, nàng dám nhìn thẳng ánh mắt của Tiêu Lang, từ lúc nhận ra thân phận của nhau, Thư Lan cũng dám nhìn ánh mắt của , bởi vì như vậy nàng nhớ tới kiếp trước trong mắt là tia thị huyết hung ác khi đè người mình.

      Nhìn Thư Lan ngừng mấp máy lông mi mảnh khảnh, Tiêu Lang tay dừng chút.

      Cho dù muốn, đều phải thừa nhận, lười nha đầu đặc biệt đẹp mắt, còn năm so năm càng xinh đẹp hơn, so với tất cả nữ oa nhà nông mà từng gặp đều đẹp hơn. Có lẽ là bởi vì hết ăn lại nằm, khuôn mặt nhắn của nàng có chút mũm mĩm trẻ con, làn da trắng lộ đôi má hồng hào, lông mi cong dài tựa như lá trúc, cái mũi thanh tú như ngọc, cái miệng đào nhắn hồng nộn, mỗi lần nhìn thấy nàng, Tiêu Lang cũng dâng lên loại kích động vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như năm ngoái nàng"Chủ động" đưa cánh môi đào cho chính mình, đỏ thắm tươi mới, làm cho người ta muốn ăn lại nỡ phá hư. (*sắc lang* :)))) [​IMG]


      Nghĩ tới đây, đột nhiên Tiêu Lang có chút ảo não, bây giờ thể ăn sống, ăn thịt người càng được, nhưng dù sao đau ngứa như vậy giở trò xấu với lười nha đầu, khi còn bé còn cảm thấy thỏa mãn, tại càng cảm thấy chưa đủ, máu trong xương cốt toàn thân đều kêu gào, cho biết còn có thể đổi phương thức khác, cố tình, nghĩ tới. ( [​IMG] nghĩ cái gì đây [​IMG] )

      Trong nháy mắt tâm tình trở nên phiền não, Tiêu Lang tựa như phát tiết nhổ hết cọng tóc thành vểnh lên trán Thư Lan.

      "Đau!"

      Rốt cuộc Thư Lan nhịn được, chợt mở mắt, trong mắt hạnh linh động sớm đầy tràn nước mắt, liên tiếp chảy xuống. Nàng cũng nhìn Tiêu lang, cũng giống khi còn bé gào khóc la to, cứ như vậy buông mắt khép mi tiếng động rơi lệ, thế nhưng khiến Tiêu Lang sinh ra cảm giác tội ác, mặc dù cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất.

      Tiêu Lang giơ tay lên, mặt thay đổi lau nước mắt mặt Thư Lan, sau đó bắt đầu cài lược Lưu Hải cho nàng, nhưng tầm mắt vẫn rơi vào phiến lông mi dày đẹp của Thư Lan, biết bắt đầu từ lúc nào, đặc biệt thích nhìn chằm chằm lười nha đầu, sau khi suy tư mấy buổi tối, Tiêu Lang đem loại thích này định nghĩa thành hài lòng con mồi.

      "A Lang, các ngươi ăn rồi sao?" lúc Tần thị chuẩn bị lấy gạo, chợt hỏi.

      Tiêu Lang vừa quan sát Thư Lan vừa : "Ăn rồi, hôm nay cha muốn trấn, cho nên ăn tương đối sớm." Cha con bọn họ sáng sớm lên đường, bắt hai con gà rừng rồi trở về, buổi chiều Tiêu Thủ Vọng muốn lến trấn bán da thú gần đây tích góp được.

      Nếu ăn rồi, Tần thị cũng chỉ vo chén đầy, tới phòng bếp, tùy ý nhìn ra phía ngoài, thấy hai đứa quay lưng về phía nàng ngồi ngoan ngoãn, yên lòng, vừa dọn dẹp vừa chuyện cùng Tiêu Lang: "A Lang, tuổi ngươi cũng , nên học cho giỏi khảo thí công danh, cả ngày ở chân núi hồ đồ cũng phải chuyện." Đứa này, mấy năm trước theo Thư Mậu Đình học vài cuốn sách, trượng phu có thiên phú còn tốt hơn so với nhi tử, cố tình muốn học, thi đồng tử cũng tham gia.

      Tiêu Lang sờ soạng mặt Thư Lan cái, rốt cuộc thả nàng , "Bá mẫu, ta thích những thứ đó, nhìn liền nhức đầu."

      Tần thị chỉ tiếc rèn sắt thành thép thở dài: "Cái đứa bé này, từ có chủ ý lớn, ta cũng vậy thể khuyên được ngươi. Dù sao mấy năm này phụ tử các ngươi cũng góp ít tiền, nên mua vài mẫu ruộng tốt , tương lai thành thân cũng dễ dàng chút."

      Mẫu thân Tiêu Thủ Vọng thành thân ba năm con, cha Tiêu Vĩnh Giang lặng lẽ cùng quả phụ thôn lân cận thông đồng với nhau, quả phụ này cũng là tốt số, lâu liền lớn bụng. Lúc Tiêu Vĩnh Giang tính toán đón người về nhà, lại phát thê tử cũng mang thai, dù sao nương tử chính thức quan trọng hơn, Tiêu Vĩnh Giang dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên quả phụ chờ chút. Quả phụ này cũng có lòng dạ ác độc , giả vờ đáp ứng, chờ sanh xong đứa bé, trực tiếp tìm tới Tiêu gia, làm hại thê tử Tiêu Vĩnh Giang nộ hỏa công tâm, nhi tử sinh non cũng nhắm mắt, Tiêu Vĩnh Giang chẳng những tức giận, ngược lại thuận nước đẩy thuyền cưới quả phụ này. Có câu có mẹ kế có bố dượng, Tiêu Thủ Vọng ở nhà càng ngày càng ngày tệ, cuối cùng cưới vợ bị chia ra sống mình, trừ ba gian phòng rách nát, cái gì cũng có.

      Thành thân? Cưới nữ nhân sinh con?

      Tiêu Lang theo bản năng lắc đầu cái, chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này, mặc dù biến thành người, nhưng đối với người khác phái có bao nhiêu hứng thú, trừ mẫu thân cùng mẹ con Thư gia quen thuộc, đối với tất cả cũng khinh thường ngoảnh lại nhìn, hoặc là quá thô bỉ, hoặc là hư tình giả ý giả bộ uốn éo lẳng lơ, tóm lại chỉ cần ngửi mùi son phấn lại uốn nôn mửa, hận được xoay người ngay lập tức.

      Mà trong nhiều nữ nhân, Tiêu Lang phản cảm nhất chán ghét nhất chính là đại bá nương Trương thị danh nghĩa của cùng tiểu nữ nhi tám tuổi của nàng Tiêu Liên Hoa. Dĩ nhiên, nếu như phải là quả phụ kế tục bệnh chết, nàng cũng có thể xem là vào.

      A, đúng rồi, từ đầu đến cuối oán hận nhất cũng chỉ có người, đó chính là Thư Lan, chỉ là, Tiêu Lang hận Thư Lan, nhưng cũng cảm thấy chán ghét. Về phần nguyên nhân, Tiêu Lang có tra cứu, đại khái trước lúc năm tuổi, trong mắt Thư Lan là tiểu muội muội phấn điêu ngọc trác đáng .
      Tần thị thấy Tiêu Lang ngồi ngẩn người ở chỗ đó, Thư Lan sớm chạy đến xích đu do trượng phu dựng cho nàng chơi, thu thập bó củi lẻ tẻ ngoài bếp lò sạch , ra đứng trước người Tiêu Lang, lấy tay đo thân thể cho , nam hài đúng là mau lớn, so với năm trước cao hơn khúc rồi, nàng phải làm cho hai kiện sam y mùa hè mới đúng.

      phải lần đầu tiên Tần thị làm quần áo cho mình, Tiêu Lang biết nàng ý tứ của động tác này, nhìn khuôn mặt Tần thị dịu dàng gần trong gang tấc, trong lòng Tiêu Lang vừa đau vừa ấm, muốn người khác nhìn được suy nghĩ của mình, dứt khoát nhắm mắt lại.

      Quanh quẩn ở chóp mũi có mùi thơm thoang thoảng, đây là mùi người Tần thị, người Thư Uyển cùng Thư Lan cũng có, ngoại trù mẫu thân, chỉ có duy nhất mùi thơm của bọn họ làm cho Tiêu Lang phản cảm.

      Xa xa Thư Lan len lén lưu ý động tĩnh bên này, thấy nương nàng định làm y phục cho ác lang, nhịn được hô: "Nương, ta cũng muốn mặc quần áo mới!" ra ngoại trừ đối với cơm nàng cầu gì, nhưng chính là nàng muốn nhìn Tần thị đối tốt với Tiêu Lang, từ nàng luôn có loại tham muốn chiếm giữ, nàng cho Tần thị ôm Tiêu lang, muốn nàng hôn , bởi vì Tần thị là nương nàng thân nhất, tại sao Tiêu Lang giành với nàng?

      Tần thị cũng biết nữ nhi có tham muốn chiếm giữ, nghiêng đầu lườm nàng cái: "Làm quần áo mới cho ngươi cũng phí công, cả ngày núp ở trong phòng ngủ, mặc cho ai nhìn!"

      Tiêu lang nhếch miệng cười tiếng với Thư Lan, "Bá mẫu, ngươi làm cho muội muội , ít nhất còn có ta có thể nhìn thấy đấy."

      Tần thị đứng dậy, cười như cười bĩu môi bày tỏ bất mãn với nữ nhi: "A lang cần giúp nàng, từ hôm nay trở , nàng khỏi phải nghĩ đến ngủ nướng làm biếng rồi !"

      Những lời này nàng rất nhở, Thư Lan cũng có nghe, tiểu nương còn chưa ý thức được ngày tốt lành sắp chấm dứt, chỉ là nàng oán hận trừng mắt với Tiêu Lang, người dối trá, ở trước mặt nương nàng giả bộ làm người tốt! Ai mà thèm mặc quần áo mới cho nhìn!

      Tác giả có lời muốn : thân tâm bị ngược đãi, có hay . . . . . .
      A fang, Phong Vũ Yên, TieuLinh83592 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8: Bị đánh

      Editor: M. Nyoko

      Tần thị rất nghiêm túc suy nghĩ về tính tình tiểu nữ nhi.

      Làm mẹ ruột, có ai so với Tần thị hiểu Thư Lan hơn, ra phải đứa này để tâm, nhưng là nàng ngay cả người có tâm nhãn cũng bằng, người ta có tâm nhãn đầu óc đần nhìn người làm việc, căn bản là Thư Lan có nghĩ tới. Tiêu gia Liên Hoa khi dễ nàng, đoạt trâm hoa cài đầu nữ nhi bỏ chạy, Thư Lan khóc cũng tố cáo, về nhà gì cũng , ngủ. Liên Hoa đẩy nàng, chỉ cần có ngã đau, Thư Lan cũng khóc, có lúc trực tiếp nằm mặt đất ngủ, nếu lần bị Thư Triển nhìn thấy, Tần thị cũng nghĩ nữ nhi cùng nữ oa khác chung sống như thế này.

      Từng lần Tần thị hoài nghi nữ nhi có phải hay là kẻ ngốc, nhưng cẩn thận quan sát, Thư Lan cũng biết làm nũng lấy lòng trượng phu, cũng biết xoa xoa thổi thổi cho ca ca bị đánh, mình thái rau cẩn thận, tay bị thương, nước mắt Thư Lan chảy để cho nàng vui mừng lại đau lòng, tỷ tỷ mặc quần áo mới, Thư Lan cũng biết ngọt ngào khen nàng đẹp mắt. Để cho Tần thị yên lòng chính là, Thư Lan tính toán với Tiêu Lang, có đến vài lần, Thư Lan cũng "chứng cớ xác " tố cáo Tiêu Lang khi dễ nàng, muốn nương thay nàng làm chủ cho nàng, khiến Tiêu Lang bao giờ vào cửa nữa.

      Nữ nhi ngốc, chính là nàng quá lười quá lười, từ sáng đến tối, thời gian nàng thanh tỉnh quá canh giờ.

      Trước kia sao Tần thị để ý qua? Làm sao có thể, nàng hận được đem Thư Lan buộc ở người, buộc nàng bộ, buộc nàng trợn tròn mắt nhìn mình là làm việc như thế nào đấy!

      Nhưng là, mỗi lần nàng hạ quyết tâm để ý tới dạy dỗ, trượng phu, Thư Uyển hoặc Thư Triển luôn bị nước mắt Thư Lan thần phục, quật lại, để cho nàng chưa bắt đầu liền thua trận.

      Hừ, lần này thừa dịp bọn họ đều ở nhà, nàng nhất định phá bỏ tính lười biếng này!

      Cầm chén đũa dọn xong, Tần thị gào lên với nữ nhi lim dim ngồi ở bàn đu dây: " vào ăn cơm!" Rồi giọng hỏi Tiêu Lang ngồi ở dưới mái hiên đọc sách: "A Lang, có muốn ăn thêm chút nữa hay ? Ta cố ý chưng canh trứng gà ngươi thích ăn nhất đấy."

      Tiêu Lang buông sách thuốc trong tay, ngửa đầu mỉm cười: "Được ạ."

      Thư Lan bĩu môi, chỉ cần có Tiêu Lang ở đây, nương cũng quan tâm nàng.

      Bởi vì Tiêu Lang mang theo gà hầm, Tần thị cũng có chuẩn bị đồ ăn khác , chính nàng ngồi bên cạnh thau cơm, khiến Thư Lan cùng Tiêu Lang ngồi song song.

      Múc cho Tiêu lang nửa bát cơm, lại thêm muỗng canh trứng gà đầy tràn, Tần thị cười khanh khách : "Ăn trứng gà cũng nhàm chán, ăn nhiều chút."

      Tiêu Lang biết Tần thị thích nhìn mình ăn nhiều cơm, tựa như Lam thị lúc trước, cho nên mặc dù ăn ở nhà rồi, vẫn nhận lấy chén, ánh mắt ở trong khay thức ăn quay vòng, yên lặng cúi đầu.

      Hai đùi con gà, Tần thị giữ cái lại cho Thư Mậu Đình, lúc chuẩn bị cơm tối hâm nóng cho , cái khác liền gắp cho Tiêu Lang, Tiêu Lang muốn bưng chén né ra, "Bá mẫu, ta ăn được nữa, người ăn ."

      Thư Lan chua xót nhìn thoáng qua đùi gà thơm ngát, môi hồng vểnh lên cao, nàng mới là con của nương, tại sao nương có thể thiên vị như vậy?

      Chỉ là, khi chiếc đũa Tần thị trung chuyển cái, đem đùi gà đặt trong chén mình lập tức Thư Lan vui vẻ ra mặt, khiêu khích bĩu môi với Tiêu Lang, há mồm cắn cái nhiều thịt nhất ở đùi gà, mới nhai hai cái, cảm giác tư vị nóng hừng hực từ đầu lưỡi xuống cổ họng, Thư Lan hớp nhổ đồ trong miệng ra, trong mắt đầy nước mắt: "nương, cay!"

      Tần thị sửng sốt chút, bên trong gà hầm quả có Tiêu, nhưng Thư Lan ăn đùi gà, lúc nàng gắp lên có xem qua, phía ngay cả hạt tiêu cũng có, làm sao nữ nhi bị cay? Cúi đầu nhìn thức ăn Thư Lan nhổ ra còn chưa kịp nhai, quả nhiên phát hạt tiêu !
      Nhìn hai mắt nữ nhi mơ hồ đẫm lệ, dáng vẻ há mồm hít vào, Tần thị vội vàng múc thêm chén nước, "Mau súc miệng!"

      Thư Lan gấp gáp lấy chén, ra hậu viện ngồi xỗm súc miệng, ô oa oa trong tiếng súc miệng kèm theo uất ức khóc sụt sùi.

      Tiêu Lang lúng túng buông chén xuống , cúi thấp đầu xin lỗi: "Bá mẫu, đều là ta tốt, lúc nấu ăn thấy hạt tiêu kia quá , lười biếng quên cắt, ngờ nó lăn đến trong khe đùi gà thịt , cay đến muội muội."

      Tần thị vốn đặt việc này ở trong lòng, người nào chưa từng ăn qua hạt Tiêu? Lại , đứa Tiêu Lang này sớm có mẹ, đều là nấu cơm trong nhà, Tần thị đau lòng còn kịp đây, làm sao nghĩ đến hạt tiêu là do Tiêu Lang cố ý giấu trong đùi gà, hơn nữa, để bảo đảm đùi gà rơi vào miệng Thư Lan, cố ý lột da đùi gà, Tần thị thấy như vậy, nhất định để lại cái đùi gà lột da cho Thư Mậu Đình bởi vì Thư Lan thích ăn da gà. . . . . . ( 0_o quá nham hiểm rồi [​IMG] )

      Lúc Thư Lan trở lại, chỉ thấy ánh mắt nương nàng dịu dàng nhìn Tiêu Lang, mà ác lang kia ra vẻ tự trách cúi thấp đầu!

      "Ta ăn!" Chợt cầm chén ném bàn, Thư Lan tức giận đùng đùng về phòng nàng cùng tỷ tỷ ở phía tây.

      "Ngươi trở lại cho ta!" ánh mắt Tần thị khẽ động, đưa tay ôm Thư Lan trở lại, đưa chén cơm về phía nàng khiển trách: "Ngươi ăn cơm hết , sau đó tự mình rửa bát, cho ngươi có thói quen của nữ hài tử."

      Thư Lan chưa từng rửa chén, trước kia đều là nương cùng tỷ tỷ rửa, cho nên nàng lưu loát nghiêng đầu cự tuyệt: "Ta rửa!"

      "Bịch!" Tần thị chút nương tay quơ cái tát lên cái mông của nữ nhi: "Ngươi rửa hay ?"

      thanh kia chẳng những hù sợ Thư Lan, cũng kinh sợ đến Tiêu Lang, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thư Lan, chỉ có lúc lười nha đầu ngủ nướng mới bị đánh, lúc này. . . . . .

      Thư Lan thể tin nhìn Tần thị, nước mắt bỗng chốc liền rơi xuống, trong lòng uất ức so với đau rát mông làm nàng khó chịu, " rửa, cũng rửa!" Dùng sức giùng giằng muốn tránh thoát trói buộc của Tần thị.

      Hôm nay Tần thị quyết tâm hoàn toàn trị bệnh lười của nữ nhi, đương nhiên để cho nàng được như ý, ngay sau đó lại đánh Thư Lan cái: " rửa, rửa ta đánh ngươi tới khi bằng lòng rửa mới thôi!"

      " rửa"

      "Bịch!"

      " rửa!"

      "Bịch!"

      . . . . . .

      Mắt thấy Thư Lan sắp khóc ngẹt thở rồi, vẫn còn vặn cổ chịu thua, đáy lòng Tiêu Lang dâng lên cảm giác quái dị, suy nghĩ nhiều, cầm lên chén của Thư Lan muốn đứng dậy.

      "A Lang ngươi để xuống!" Tần thị lớn tiếng quát, chuyện đến tình trạng này, hoặc là nàng mềm lòng tha cho nữ nhi lần, sau đó về sau cũng đừng tưởng có thể lấy chiêu đánh người này chế ngự Thư Lan, hoặc cuối cùng Thư Lan sợ đau chịu thua, ngoan ngoãn nghe lời làm việc.

      Tần thị phải muốn nữ nhi ngày ngày làm việc, Thư Lan có thể làm, nhưng nhất định nàng phải biết làm, sau đó vẫn phải nên học thủ nghệ như những khác, nếu tương lai con gả ra, nàng làm nương phải chịu phần lớn trách nhiệm.

      "Bá mẫu, muội muội còn , người. . . . . ."

      Tần thị phất tay cắt đứt lời khuyên giải của Tiêu Lang: "A lang ngươi phải thay nàng cầu tình, ta chưa bao giờ người lười biếng như vậy, tại chúng ta nuông chiều nàng, tương lai nàng lập gia đình, chồng nàng, bà bà của nàng nuông chiều nàng sao? Được rồi, ngươi về nhà trước ." Tiếp tục hỏi Thư Lan: "Ngươi rửa hay ?"

      Trong lòng Thư Lan cực kỳ khó chịu, nàng cảm thấy Tần thị mến đau lòng mình, mà tất cả đều này là do Tiêu Lang tạo thành!

      " rửa, người đánh chết ta , dù sao cũng có người ước gì ta chết !" Thư Lan lớn tiếng kêu, con ngươi trong suốt đẫm lệ oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Lang!

      Tiêu Lang còn đắm chìm trong lời của Tần thị, Thư Lan lập gia đình sao? Nàng muốn gả cho người nào? Nếu nàng lập gia đình, phải mình có cách nào trừng trị nàng ngày ngày rồi sao?

      Sau lại nghe được lời Thư Lan , sợ hết hồn, ngẩng đầu xem, chỉ thấy lần đầu tiên Thư Lan dùng ánh mắt nhìn mình như kẻ thù, tâm tính thiện lương như bị cái gì hung hăng va vào phát, theo bản năng Tiêu Lang lui về phía sau bước, mắt thấy Tần thị lại muốn đánh xuống, vội vàng sải bước xông tới, cứng rắn kéo Thư Lan từ trong tay Tần thị ra ngoài, vừa lôi kéo Thư Lan vừa chạy ra ngoài, "Bá mẫu, ta mang muội muội chơi, nàng trở lại nghe lời!"

      Tác giả có lời muốn : ~~~~(>_<)~~~~ kêu gọi cất giấu, hướng về đối thủ. . . . . .
      A fang, Phong Vũ Yên, TieuLinh83593 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9: Liếm có thể chữa thương

      Editor: M.Nyoko

      Buổi trưa, người trong thôn đều ở nhà ăn cơm, đường có mấy người, Tiêu Lang thấy Thư Lan giãy giụa lợi hại, dứt khoát che miệng của nàng, kéo người đến bờ sông trong rừng cây.

      Nước sông chảy uốn lượn sườn núi, địa thế trong rừng nhấp nhô, càng về phía bắc địa thế càng cao, vào trong nửa canh giờ đến dưới chân núi. Bình thường hài tử trong thôn ở bên ngoài cánh rừng tránh mèo, dám vào bên trong. Dĩ nhiên Tiêu Lang phải đứa bé bình thường, cho nên trực tiếp lôi kéo Thư Lan khóc lóc sướt mướt vào bên trong.

      Bắt đầu Thư Lan chỉ biết khóc, nàng cho là Tần thị đuổi theo, nhưng đến khi tới ven rừng, cũng nhìn thấy bóng dáng của nương nàng, ngay lập tức cảm thấy hoảng sợ, chỉ sợ Tiêu Lang xơi nàng, vội vàng cào cùng gọi Tiêu Lang, đáng tiếc vóc dáng Tiêu Lang phải trắng mềm, tay trái che miệng của nàng, tay phải vòng quanh cánh tay eo của nàng, làm cho nàng thể động đậy, nửa kẹp người dẫn đến chỗ núi bí mật.

      Đợi đến lúc đứng vững, đột nhiên Tiêu Lang cũng biết nên cái gì, cảm thấy nước mắt Thư Lan ngừng rơi vào tay , khỏi khiến nàng đối diện mình: "Ngươi đừng khóc, cái mông có đau hay ?"

      " cần ngươi giả bộ làm người tốt!" Thư Lan vốn hết sức sợ hãi, lúc này nghe được người làm chuyện xấu tới chỗ đau, ánh mắt sưng đỏ lập tức nhìn chằm chằm, vừa khóc vừa mơ hồ . Tần thị biết, nàng có thể hiểu, nhất định là Tiêu lang cố ý giấu hạt tiêu ở bên trong , hừ, nếu , mẫu thân buộc mình rửa bát!


      Bởi vì Tiêu lang còn che miệng Thư Lan, cho nên lúc nàng chuyện, bờ môi mềm mại lại đụng phải vết chai lòng bàn tay của Tiêu Lang, vẫn còn hơi thở ấm phả vào tay. Tiêu Lang chỉ cảm thấy hồi tê dại từ lòng bàn tay bay lên, có cảm giác khác thường thoải mái cùng ngọt ngào. Nhìn con ngươi Thư Lan sáng ngời trong suốt như nước, gương mặt nhắn non nớt, tay của từ từ chuyển thành an ủi, bàn tay hơi run rẩy vuốt dọc theo da thịt mềm mại, vào giờ phút này, chợt ý thức được, Thư Lan là nữ nhân, là người khác phái, hơn nữa, dung mạo của nàng rất đẹp.

      Thân thể thiếu niên non nớt, xảy ra biến hóa vừa quen thuộc vừa xa lạ. ( quá sắc :))

      Quen thuộc, bởi vì kiếp trước trước khi tử vong thành sói trưởng thành, vào tháng đăc biệt nào đó, thân thể cũng xảy ra loại biến hóa, biết ý nghĩa là gì, cũng biết chọn lựa con sói cái làm phối ngẫu, nhưng hết lần này tới lần khác con sói cái nào có thể lọt vào mắt của , vì đời sau quyết định nhượng bộ lại bị bắt. . . . . .

      Chỉ là khi đó, vào tháng đặc biệt thân thể mới xuất biến hóa, tại sao tại đột nhiên hưng phấn đây? Là bởi vì liên quan đến người này sao?

      Đột nhiên Tiêu Lang lại có chút mờ mịt, nhớ năm ngoái có người cầu hôn Thư Uyển, bá mẫu Thư Uyển tuổi còn , phải hai năm nữa mới gả . Còn nữa, có lần Thư Triển cầm quyển Xuân Cung Đồ cho nhìn, giễu cợt tại quá , phải qua mấy năm nữa mới hiểu tư vị loại chuyện đó, có phải cái này , dục vọng của giác ngộ trễ chút? Nhưng tại có chuyện gì? ( a đó là do*thú tính* thức tỉnh đó Lang ca hoho http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif )

      Chuyển thế chính là như vậy, mỗi khi Tiêu Lang cảm giác mình hoàn toàn thích ứng cuộc sống con người, xảy ra hai kiện khiến xa lạ nghi ngờ. Năm đó đột nhiên Lam thị qua đời, thời gian rất lâu Tiêu Lang đều thể tiếp nhận, tại sao sanh con cũng chết? Gần đây thân thể nương nó phải là rất khỏe mạnh sao? Còn có cách nào ức chế đau đớn khổ sở trong lòng, đều làm cảm thấy xa lạ.

      may là, cõi đời này còn có người giống như .

      Đối với việc nhớ lại Lam thị khiến thân thể Tiêu Lang bình phục lại, nhìn Thư Lan ngốc lăng, chợt cười cười: "Cái mông đau ?" hiểu được nam nữ khác biệt, nhưng chưa bao giờ đối đãi với Thư Lan như nữ nhân, về phần Thư Lan, đoán chừng nàng cái gì cũng hiểu được.

      Tiêu lang cảm thấy nụ cười của rất dịu dàng, nhưng mà ở trong trong mắt Thư Lan, cười cực kỳ hung tàn.

      Nhưng mà, lúc nguy cơ sống chết trước mặt, khó có được lần Thư Lan thông minh, nàng nghĩ đến phương pháp thoát khỏi móng vuốt sói.

      " đau, Lang ca ca, chúng ta về nhà ?" Ca ca với nàng, lúc nương tức giận, phải ngọt. Nàng gọi Tiêu Lang ca ca, cũng cao hứng chút chứ? chừng bỏ qua cho nàng đấy.

      Nhìn Thư Lan ràng sợ đến run rẩy lại làm bộ mỉm cười, Tiêu Lang đưa tay xuống sờ soạng mông nàng.

      "Đau!" Thư Lan giả bộ được nữa, né tránh tay che cái mông, nhanh nhẹn khẽ động, nhanh chân chạy về.

      Tiêu Lang từ phía sau kéo lấy cánh tay của nàng, "Đừng chạy, ta xoa xoa cho ngươi, lập tức đau!"

      Thư Lan muốn cần làm bộ tốt bụng, nhưng người bị kéo trở lại, đợi nàng phản ứng kịp, Tiêu Lang hướng đến thát lưng của nàng, trong nháy mắt biến thành ngồi xếp bằng, tư thế nàng nằm sắp ở đùi , sau đó quần liền bị tuột i xuống, lộ ra cái mông lạnh lẽo.

      Nàng kinh ngạc quên thét lên, hai tay Thư Lan chống xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Lang, nước mắt rơi xuống xoành xoạch, giọng yếu ớt cầu khẩn: "Lang ca ca, ngươi đừng ăn ta, về sau ngươi muốn ta làm gì ta liền làm cái đó!"

      Tiêu Lang thẳng tắp nhìn chằm chằm cái mông bị đánh đến đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn Thư Lan cái, búi tóc lười nha đầu vừa tuột ra, tóc rơi xuống, bị nước mắt ướt nhẹp, dính vào khuôn mặt nhắn trắng mịn, mắt sáng đen bóng, mặt trắng như men sứ, môi mềm mại đỏ thắm, diễm lệ mị loạn nên lời, làm cho ngọn lửa vừa dập tắt lại trỗi dậy.

      Đưa tay quệt nước mắt của nàng, Tiêu Lang trầm thấp khàn khàn trấn an: "Đừng sợ, ca ca chữa thương cho ngươi, ăn ngươi."

      Thư Lan tin, chợt thấy Tiêu lang cúi đầu, ở liếm xuống mông nàng.
      ( ôi trời ơi, chết cười http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif )

      "A. . . . . ." Lưỡi mềm ấm áp phất qua chỗ bị nương đánh, có đau chút, lại có loại thoải mái được, Thư Lan nhịn được kêu tiếng thấp, "Ngươi liếm ta làm gì thế?" phải là trước khi ăn muốn liếm qua cho sạch chứ? Thân thể mới vừa buông lỏng lập tức lại căng thẳng.

      Tiêu Lang làm động tác nuốt xuống, chút nghĩ ngợi mà đáp: "Như vậy có thể chữa thương, trước kia. . . . . ." Chưa xong, dừng chút, trong bầy sói, chỉ cần có đồng bạn bị thương, con sói khác giúp nó liếm láp vết thương, cũng ai biết tại sao phải làm như vậy, nhưng chứng minh liếm láp rất hữu hiệu, cho nên lúc Thư Lan bị đánh, ý niệm đầu tiên của là giúp nàng chữa thương, lúc này mới kéo người đến nơi này, nhưng, phải là sói, đầu lưỡi còn có chức năng chữa thương sao?

      Cúi đầu, cái mông trắng hồng an phận uốn éo, Tiêu Lang tạm thời vứt bỏ nghi ngờ trong đầu, theo bản năng lại liếm xuống, nghiêng đầu hỏi Thư Lan: "Có thoải mái chút hay ?"

      "Có, vậy ngươi muốn ăn ta à?" Thư Lan vẫn còn rối rắm vấn đề sống chết.

      "Yên tâm , ta muốn nuôi ngươi mập ăn nữa, tại quá gầy quá ." Tiêu Lang rất là nghiêm túc , hài lòng khi thấy Thư Lan sửng sốt, để ý tới nàng nữa, cúi đầu chuyên tâm liếm, thỉnh thoảng nhàng hôn chút, nộn nộn, so với đậu hũ còn ngon miệng hơn. Loại cảm giác này quá kỳ diệu, làm cho người ta làm biết mệt, lưu luyến quên về.

      Nghe Tiêu Lang trả lời, Thư Lan biết nên lo lắng hay là yên tâm, chỉ là vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu quá mệt mỏi, nàng nhìn lát, xác định Tiêu lang vẫn động khẩu cắn nàng, từ từ nằm xuống, dần dần, cảm giác mông liên tục sảng khoái làm cho nàng buồn ngủ, giọng thầm câu, ngủ mất rồi.

      Sau khi khóc lớn, lúc ngủ mang theo tiếng ngáy yếu ớt, Tiêu lang rất nhanh phát biến hóa của Thư Lan.

      từ từ ngẩng đầu lên, xoay chuyển ánh mắt, rơi vào nơi bắp đùi trắng nõ của Thư Lan, giơ tay lên, nhàng kéo quần xuống phía dưới khoảng, cho đến đầu gối mới dừng lại, vì vậy, hai bắp đùi trắng nõn trơn mịn lộ ra. ( á che mắt lại, phi lễ chớ nhìn http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif )
      A fang, Phong Vũ Yên, TieuLinh83592 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :