1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê tử lười biếng của nam nhân hung hãn - Tiếu Giai Nhân (Full- sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 67: ngọt ngào sau kết hôn ( đông )

      Editor: M.Nyoko

      Thư Uyển trong tháng mười sinh tiểu khuê nữ, gọi là gọi Trình Ý, nhũ danh Nữu Nữu. Vợ chồng Thư Mậu Đình nhận được thư, vô cùng cao hứng, quyết định về mừng năm mới.

      Đêm ba mươi, chừng Trình Khanh Nhiễm có thân quyến gì, Thư Uyển thương lượng cùng đến Thanh Sơn Thôn mừng lễ năm mới, Trình Khanh Nhiễm tự nhiên cái gì cũng theo nàng, sớm chút phân phó Ngụy Đại chuẩn bị xe ngựa, nhà bốn người chạy thẳng tới Trấn Bắc.

      Yên lặng ba năm Thư gia lập tức náo nhiệt lên.

      Trong đông ốc, Thư Mậu Đình ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, Trình Khanh Nhiễm, Thư Triển, Tiêu Lang theo thứ tự ngồi ở đối diện, ngồi giữa lớn hai nam oa.

      Sáu tuổi Trình Cẩn môi hồng răng trắng, mặt mày vô cùng giống Trình Khanh Nhiễm, toàn thân mặc áo khoác màu xanh ngọc cổ tròn, đầu đội khăn vuông, tao nhã lịch , nghiễm nhiên tiểu thư sinh. Bên cạnh Thư Dư Hàn ba tuổi mặc dù tuổi còn quá, nhưng cũng bị cha của giáo dục có bài có bản, ngoan ngoãn ngồi nghe đại nhân chuyện, có bướng bỉnh chút nào.

      Thư Triển trúng trạng nguyên năm đó liền cưới thứ nữ Lễ bộ Lang trung Tô Tuệ An, năm sau có con, hôm nay hai năm trôi qua, từ Hàn Lâm viện chính thất phẩm biên tu thăng lên tới Ngũ Phẩm người hầu đọc cho Học sĩ, vì Hoàng đế vào đọc sử, giảng giải kinh nghĩa, cố vấn ứng đối, phẩm cấp cao, lại thông thường gặp vua, là cận thần thiên tử, tiền đồ tốt. Chỉ là trở ngại sinh trưởng từ địa phương, lặng lẽ giấu quan khí người, thoạt nhìn liền cùng thiếu niên năm đó dạng, bình dị gần gũi, bên này cùng Trình Khanh Nhiễm hai câu chuyện Thiên gia, quay đầu lại cùng Tiêu Lang tới chuyện lý thú trong núi.

      Đối diện tây ốc, Thư Lan ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi trêu chọc Nữu Nữu đắp chăn, mắt đen to linh lợi nhìn nàng, trong lòng là thích, ngẩng đầu hướng tỷ tỷ ở dưới làm hoành thánh : "Tỷ, ngươi có Cẩn Lang rồi, liền đem Nữu Nữu cho ta , ta cũng vậy muốn con nít!"

      Tay Thư Uyển dừng lại, tự chủ nhìn về phía đệ muội đứng ở bên cạnh cán bột, thấy mặt Tô Tuệ An nụ cười tự nhiên dịu dàng, biết nàng có ghét bỏ muội muội ngốc nhà mình, trong lòng thở phào nhõm, nhìn chằm chằm Thư Lan : "Đều là sắp thành mẹ người, trả như nào giống như khi còn bé ngu như vậy?" Chỉ là nghĩ lại, muội muội thành thân cũng có ba năm, thế nào bụng còn thấy động tĩnh đâu rồi, chẳng lẽ chỗ đó có vấn đề chứ? được, về nhà trước nàng phải hảo hảo hỏi chút.

      Thư Lan bĩu môi, còn muốn đuổi theo đòi hỏi Nữu Nữu, bị Tần thị kịp thời cắt đứt.

      Tần thị cũng nghi ngờ, trước kia cảm thấy nữ nhi tuổi còn hi vọng nàng sanh con, tại Thư Lan qua hết năm liền mười tám tuổi rồi, bụng chậm chạp có động tĩnh, nàng lại bắt đầu sốt ruột, Tiêu Lang thương khuê nữ nàng, nếu là Thư Lan thể sanh con dưỡng cái, tim của cũng từ từ lạnh xuống . Quay đầu lại để cho trượng phu xem chút mạch cho nữ nhi , bằng lễ mừng năm mới trong lòng nàng cũng trôi qua yên ổn.

      *

      Tiếng pháo nổ, Thư gia ở giường bày hai bàn vuông, nam nữ phân ngồi, vừa ăn sủi cảo vừa đùa cười, rất là náo nhiệt.

      Tối ngủ, mấy đàn ông ngủ kháng, mấy phụ nữ ngủ kháng.

      Thư Uyển cố ý nằm xuống cạnh muội muội, đợi đến lúc đêm khuya vắng người, nàng chọc tỉnh Thư Lan.

      Thư Lan dụi mắt, nghi ngờ nhìn nàng.

      Thư Uyển định chui vào chăn của nàng, che kín chăn hỏi nàng: "A Lan, ngươi thích tiểu hài nhi, tại sao tự mình sinh đứa?"

      "Ta cũng sinh ra tiểu hài nhi sao?" Thư Lan kinh ngạc trợn to hai mắt, "Như thế nào mới có thể sinh tiểu hài nhi à?"

      là khờ đến thể thuốc chữa rồi !

      Thư Uyển liền chuyện như thế nào sinh đứa trẻ cùng nàng, thấy muội muội như cũ mơ mơ màng màng, nàng nghĩ nghĩ, giọng hỏi thăm hai người sinh hoạt vợ chồng.

      Thư Lan cũng cảm thấy chuyện như vậy có cái gì xấu hổ, liền nhớ tất cả lần.

      "A Lang mỗi lần cũng ra ở tại bên ngoài ngươi?" Lúc này đến phiên Thư Uyển kinh hãi, lần lần hai là tình cờ, vẫn như vậy, nhất định A Lang là muốn đứa bé a! Tại sao vậy chứ, cảm thấy muội muội ngu, sợ sinh ra đứa bé cũng ngu chứ? được, nàng phải đem chuyện này cho chồng biết, khiến trượng phu hỏi chút nghĩ ra sao.

      "Tỷ, ra ở bên ngoài có gì đúng sao?" Thư Lan cúi đầu hỏi.

      Thư Uyển phục hồi tinh thần lại, tức giận điểm cái trán muội muội cái: "Ngu đần, muốn sanh con, nhất định phải để cho ra bên trong ngươi, trở lại ngươi hỏi A Lang chút, vì sao muốn cùng ngươi sanh con, nhớ sao?"

      Thư Lan , lặng lẽ núp ở bên, trong mắt có nước vòng động, biết làm sao, Thư Uyển cũng có nhìn thấy, vừa đúng Nữu Nữu tỉnh muốn xuỵt xuỵt, vội vàng đứng dậy giúp Tần thị chăm sóc Nữu Nữu.

      Hôm sau trời vừa sáng, người giữ trách nhiệm nặng nề Trình Khanh Nhiễm gọi Tiêu Lang tới hậu viện, nam tử nhìn so với cao khỏe mạnh hơn, hồi tưởng năm đó Tiêu Lang còn là thiếu niên nho , mà bây giờ mình lại muốn cùng đàm luận chuyện hậu thế, nhất thời có chút cảm thấy biết nên khóc hay cười.

      "Khụ khụ, Tiêu Lang, ngươi thấy Cẩn Lang cùng Dư Hàn như thế nào?”

      Tiêu Lang có chút giải thích được, nhưng vẫn là đáp: “ tệ, chính là cũng trắng trắng.” Sau khi lớn lên khẳng định cũng là mặt trắng .”

      Trình Khanh Nhiễm giật khóe miệng, lựa chọn nhìn thẩm mỹ , theo lời của : “ Cũng thế, cặp vợ chồng hai chúng ta cũng sanh trắng, ngược lại ngươi cùng A Lan, đen trắng, biết tương lai vừa sinh ra đứa bé theo người nào, nếu là sinh tiểu cháu ngoại , vậy hay là theo A Lan tốt, ha ha............” Len lén quan sát vẻ mặt của .

      Tiêu Lang hơi nhíu mày, rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhìn Trình Khanh Nhiễm cái, “ Ngươi kêu ta đến này bên, rốt cuộc muốn gì?”

      Trình Khanh Nhiễm nhìn thấy thê tử ngó dáo dác bên này, cũng lười lại chậm trễ, trực tiếp hỏi ra ngoài: “ Cái đó, ngày hôm qua A Lan muốn có Nữu Nữu là khuê nữ, ta xem nàng thích đứa bé, tại sao ngươi muốn đứa bé à?” Tỏ và Thư Uyển biết chuyện của bọn họ.

      cần ngươi quan tâm.” Tiêu Lang xoay người rời .

      là tính khí hư hỏng!” Trình Khanh Nhiễm hận được sau lưng đá lên cước, nhưng cũng buồn bực Tiêu Lang nghĩ ra sao.

      Bên kia Thư Mậu Đình xem mạch cho nữ nhi, hướng Tần thị lắc đầu cái, ý bảo thân nữ nhi tử có vấn đề.

      Tần thị trong nội tâm hồi hộp hạ xuống, nữ nhi thành vấn đề, đó chính là Tiêu Lang có vấn đề? Nhưng loại này chuyện, có liên quan đến thể diện nam nhân, nàng đúng là thể trực tiếp hỏi Tiêu Lang, cũng cách nào vô duyên vô cớ khiến trượng phu chẩn mạch cho , là...........

      Thư Mậu Đình an ủi nàng: “ Thôi, bọn họ còn , mấy nắm tiếp theo xem chút, nếu là chờ qua 20 còn chưa có động tĩnh, vậy ta phải nhìn cho A Lang chút, tại đừng ahhh....... Chúng ta khó có được lần trở về, đừng cho bọn họ ngột ngạt.”

      Tần thị kéo mạnh ra nục cười, cũng chỉ có thể như vậy.

      Đầu năm vừa qua, đám người Tần thị lên đường hồi kinh.

      Từ lúc bọn họ trở lại, Thư Lan vẫn cùng đám người Tần thị ngủ phòng, liên tiếp chừng mười mặt trời lặn có ăn mặn, Tiêu Lang nghĩ lợi hại, về đến nhà, cũng quản bên ngoài là ban ngày hay đêm tối, ôm Thư Lan phải chui vào chăn.

      ngờ tay mới vừa sờ tới mông của Thư Lan, nàng liền ô ô khóc, dọa hoảng sợ.

      “ Có phải nơi nào khó chịu hay ?” Tiêu Lang cuống quít từ người nàng bò xuống, quỳ gối bên cạnh nàng vội vã hỏi.

      Thư Lan lau nước mắt, mắt to chứa nước mắt ủy khuất nhìn chằm chằm: “ Tại sao ngươi muốn cùng ta sinh tiểu hài nhi? Tại sao mỗi lần đều đưa ra bên ngoài? Đừng nghĩ lời gạt ta, tỷ tỷ đều cho ta, ngươi chính là muốn cho ta sinh tiểu hài nhi! ra ngoài, ngươi cho ta đứa bé đẹp mắt, chớ vào rồi!” Liên thủ mang chân đánh đa .

      Tiêu Lang bị đá hai cái mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng ôm vào trong ngực dụ dỗ: “ phải với nàng ư, nửa đêm đứa bé tiểu, đến lúc đó ầm ĩ nàng ngủ!” Nhất định là Uyển tỷ cho nàng biết!

      “ Ta mặc kệ, ta muốn tiểu hài, tỷ tỷ cũng sinh hai rồi, tẩu tử cũng sinh , chỉ còn mình ta cũng có!” Thư Lan gắng sức ở trông lòng lắc lắc, chịu để cho ôm.

      Tiêu Lang nhiệt tình tràn ngập đều lui , buông Thư Lan ra, vén chăn lên nằm chết dí bên, nhắm mắt lại lời nào. rất phiền, tại sao phải sanh con? Chỉ cần nghĩ đến lúc nữ nhân sanh con phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người liền rét run, muốn làm cho Thư Lan chịu phần khổ kia.

      Thư Lan thấy trực đĩnh đạc nằm ở nơi đó, có giống lấy trước kia mềm giọng dụ dỗ nàng, càng có như nàng suy nghĩ đáp ứng cho nàng như vậy, trái tim liền dâng lên nồng nặc uất ức, dùng chăn che kín mặt ô ô khóc.

      Tiêu Lang mở mắt, nhìn bộ dáng Thư Lan uất ức khóc rống, lại đau lòng lại khó chịu, nhưng này phải bình thường gì đó, dám cho, ngộ nhỡ xảy ra may, cho dù là cái ý niệm, đều cảm thấy thể chịu đựng.

      Thư Lan khóc khóc liền ngủ mất rồi, hai người liền cơm trưa cũng có ăn, tiểu gia thương ngày ấm áp, lần đầu tiên bao phủ vẻ u sầu.

      Màn đêm buông xuống, Tiêu Lang đứng dậy làm cơm tối, sau dời bàn cơm đến giường gạch, sửng sốt lát, giọng gọi Thư Lan rời giường. Mặc kệ như thế nào, cơm vẫn muốn ăn.

      Thư Lan rất nhanh tỉnh, nghe mùi cơm chín mê người, bụng tự chủ kêu rừ...ừ...ừ... Lên nhưng nàng còn chịu đựng hấp dẫn, dùng chăn che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to nhìn Tiêu Lang, buồn bực : “ Ngươi đáp ứng cho ta đứa bé, ta liền đứng lên ăn cơm!”

      Ánh mắt của nàng còn sưng, Tiêu Lang muốn lại theo nàng chiến tranh lạnh, đưa tay kéo người từ rong chăn ra ôm vào, như dỗ đứa bé ôm nàng nhàng lay động: “ A Lan, phải là ta muốn cho nàng, là........ Sanh con đặc biệt đau, ta muốn nàng đau!” Cái trán chống đỡ cái trán của nàng, nhắm mắt lại .

      Thư Lan cảm nhận được nặng nề, đưa tay ôm lấy , giọng : “ Nhưng tỷ tỷ cùng tẩu tử cũng sinh đứa bé, coi như đau ta cũng muốn sinh. Lang ca ca, đứa bé rất tốt, ngươi cho ta , chỉ cần lần là được, ta sợ đau!”

      Tiêu Lang ở mông nàng bấm cái, Thư Lan lập tức kêu a ra ngoài, vừa định kêu đau, ý thức được mục đích của , thở phì phò : “ Đây cũng giống nhau, nếu là bấm cái là có thể có em bé, vậy ta ngày ngày để cho ngươi bấm!”

      “ Ta nhưng bấm ngươi được.....” Tiêu Lang thân ái khuôn mặt nhắn của nàng, ôm nàng chuyển tới trước bàn cơm, “ A Lan ngoan, chúng ta ăn cơm trước, ca ca cho ngươi ăn, ăn cơm lạnh.” Gắp khối thịt gà hầm nhuyễn nhừ đưa đến trước miệng nàng.

      Thư Lan há mồm nhận lấy, sau khi nhai xong nhìn làm nũng: “ Vậy ngươi đáp ứng cho ta?”

      Tiêu Lang cầm đũa siết chút, cúi đầu nhìn nàng cố chấp, bất đắc dĩ gật đầu cái.

      “ Lang ca ca tốt!” Thư Lan vui mừng ngồi thẳng người, dời đến bên cạnh bàn cơm, nàng phải ăn nhiều, buổi tối khỏe có hơi sức sinh tiểu hài nhi.

      Tiêu Lang cũng biết suy nghĩ nàng, tâm tình cõ chút đè nén ăn cơm, sau khi ăn xong cọ nồi, ở trong sân đứng nghiêm hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt ngắm nhìn bầu trời, đóng cửa vào nhà.

      Vào phòng chỉ thấy Thư Lan cả thân thể cũng núp ở trong chăn, chỉ có cái đầu là ở bên ngoài, đôi mắt to mong đợi nhìn .

      Nếu là, bị nàng như vậy nhìn, tất nhiên bất chấp tất cả nhào tới, nhưng tối nay, thế nhưng hăng hái nổi.

      Thư Lan nhìn Tiêu Lang cởi quần áo, thấy mặc quần áo trong phải chui chăn vội : “ được, lát chúng ta muốn sinh đứa bé, ngươi đều cởi y phục ! Đừng nghĩ lừa gạt ta!” Trước kia đều là cởi láng hết, hôm nay thế nhưng nghĩ ăn vạ!

      “ Được rồi.” Tiêu Lang nghe lời cởi hết, vén chăn lên nằm xuống.

      Kia vừa mới nằm xuống, thân thể lửa nóng mềm mại liền bò đến người , cái miệng nhắn quen thuộc vội vàng hạ lên cổ tai đốt hỏa, hai luồng đầy đặn mềm lại liếm lồng ngực của , chân dài kẹp hông của , bụng dưới ngây ngô đụng tới bụng của lượn vòng, lộ ra này phiến phương thảo dụ hoặc lấy cơ hồ lập tức thức tỉnh dâng trào.

      “ A Lan!”

      Tiêu Lang đằng đằng lên, nửa tháng có đụng chạm tốt đẹp, muốn hết sức. Ngắn ngủi sững sờ, lật người liền đặt người ta ở phía dưới, đổi bị động làm chủ động, ở người nàng lại sờ lại vê lại liếm, cuồng nhiệt ôm hôn ở bên trong, vòng lên chân của nàng, đỉnh thẳng tắp vào, nhanh chóng động.

      Thư Lan cảm thấy tối nay Tiêu Lang cực kỳ cuồng bạo. Bàn tay thô ráp dùng sức vuốt ve đẫy đà của nàng, có đau chút, nhưng cảm giác đau hơi yếu qua gặp tê dại dâng lên càng thêm mãnh liệt, cứng rắn cũng thẳng vào thẳng ra, mỗi lần cũng nặng nề vào, đụng phải nàng càng ngừng hướng mép giường hoạt động, nếu phải là nàng kịp thời giơ tay lên bắt được gối đầu, gối đầu đều muốn rớt mặt đất rồi. Nàng nghĩ cầu xin chút, cố tình thô bạo cuồng lay động lại mang cho nàng kích thích khó lên lời, lại để cho nàng bỏ được hô ngừng.

      Gió táp mưa rào càng ngày càng mạnh, Thư Lan khi biết mệt mỏi đánh trúng theo gió chập chờn, cảm thấy khoái cảm quen thuộc kia ngập đầu, nàng chợt nhớ lại lời của tỷ tỷ, cũng nữa để ý gối đầu rồi, bắt lấy sau lưng của hăn thở xin: “ Lang ca ca....... Ta muốn tiểu hài nhi........... Cho...... Cho ta!”

      Tiêu lang vốn là đến đỉnh sóng, bị tay của nàng trảo, cũng ức chế nổi nữa mãnh liệt dâng lên, bàn tay giam cầm eo của nàng đụng sâu rất mãnh liệt, phát tiết tựa như rống lên: “ Cho ngươi cho ngươi, tất cả đều cho ngươi!” Liên tiếp mấy đại lực rất đâm, lần đầu tiên bắn tinh hoa nóng rực vào chỗ sâu nhất của nàng.

      “ Ừ........” Khoái cảm như nước thủy triều dâng liên tiếp tới, Thư Lan đầu ngửa ra sau, phát ra tiếng mềm mại kiều, nàng ôm chặt bả vai Tiêu Lang ướt mồ hôi, cắn người trong mê muội tiếp nạp mầm mống nóng rực của , mơ hồ ở bên trong, nàng hướng tràn ra nụ cười thỏa mãn.

      Lang ca ca, chúng ta cũng phải có con nít trắng mập rồi.

      Hoàn chính văn.
      Last edited by a moderator: 15/4/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 68: Ngoại truyện Chu Nguyên Bảo.

      Editor: Tiểu Cân.

      Hàng thịt của Chu gia buôn bán càng ngày càng tốt, Chu Lai Tài liền sửa lại gian hàng bên cạnh, mở cho nhi tử hàng thịt khác.

      Sát vách truyền đến tiếng ho khan, Chu Nguyên Bảo buông công việc trong tay, bước nhanh đến chỗ cha ho đến đỏ bừng cả mặt : “Cha, người về nhà nghỉ ngơi trước , bên này mình con là đủ rồi, đừng cậy mạnh.” Hai ngày trước cha bắt đầu ho, ông có gì đáng sao có gì đáng ngại, là càng già càng yếu, lúc về vẫn lên mời lang trung tới khám chút.

      Chu Lai Tài cũng ho đến mức khó chịu, dặn dò đôi câu, đóng cửa hàng cẩn thận trước khi trở về nhà.

      Chu Nguyên Bảo nhìn bóng lưng mập mạp của cha biến mất ở khúc quanh, bất đắc dĩ lắc đầu cái, trở về bên mình, ngồi ghế gỗ bên cửa rộng, nhàm chán nhìn nhìn người thỉnh thoảng qua lại. Nhìn lúc, buồn ngủ ập đến, mí ngày càng nặng, liền ngủ.

      lại mơ thấy tiểu nương kia.

      Ngày ấy bị cha cột vào cây hồng, nàng từ nhà cách vách nhảy sang, ngốc ngếch nhìn , ràng là hung dữ với nàng, nàng lại nghiêm túc chuyện với , sau lại nhảy qua tường, cởi dây cho , cầm hai khối bánh đậu cho ăn. Có lẽ nàng vĩnh viễn cũng biết, nàng là tiểu nương đầu tiên nguyện ý chuyện với , tiểu nương xinh đẹp.

      Nàng bị thương, bắt thỏ báo thù cho nàng, nàng đau đến khóc, mua con vẹt cho nàng, nhìn nụ cười của nàng ngọt ngào ngây thơ trong sáng, nghe nàng thân mật gọi Nguyên Bảo ca, lần đầu tiên cảm thấy nhịp tim thể khống chế, thậm chí dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chạy trối chết. Theo nàng trêu chọc Quyển Quyển mấy ngày, mỗi ngày đều mong mặt trời xuống núi chậm chút, trước lúc ngủ lại mong đợi ngày mai tới sớm. Có lẽ nàng vĩnh viên thể biết, quãng thời gian ấy, là quãng thời gian khiến hạnh phúc nhất mỗi khi nhớ lại.

      Sau đó, thời gian rất lâu, nàng có tới trấn , chịu nổi mỗi ngày đều khổ sở chờ đợi mà khồn có kết quả, liền cưỡi con lừa tìm nàng, mặc dù chỉ ở cùng nàng canh giờ, trở về còn bị ốm nặng, nhưng lại cảm thấy hết sức vui vẻ.

      Năm ấy nàng mười tuổi, hai người bọn họ sóng vai ngồi ở bờ tường, định cho nàng biết thích nàng, nhưng bởi vì ngoài ý muốn mẫu thân nàng đột nhiên xuất nên kịp , nhưng như vậy cũng đâu có sao, đợi nàng mười ba tuổi, năn nỉ phụ thân tới nhà nàng cầu hôn.

      Hai năm, dài, ngày qua ngày mỗi đêm đều mong nàng nhanh lớn lên chút. Nhưng hai năm cũng ngắn, bởi vì cơ hồ mỗi ngày hăn cũng chỉ nhìn thấy nàng trong giấc mơ.

      Cuối cùng tới ngày đó, mẫu thân nàng tới, phụ thân tìm hiểu tin tức.

      Đúng vậy, đúng vậy, tựa như giấc mơ vậy, khẩn trương đứng ở cửa, chờ phụ thân trở lại cho biết kết quả.

      A, phụ thân về, Chu Nguyên Bảo như lâm vào mộng, trông đợi nhìn cha của .

      “ Nguyên Bảo, Thư gia đồng ý, con chờ cưới vợ !” Cha cười với .

      đúng, Chu Nguyên Bảo theo bản năng cau mày, hình như phải như vậy...... Chỉ là, vui mừng, muốn tỉnh lại, để cho ở trong mộng lát , vui mừng, A Lan sắp gả cho rồi!

      Đêm Trung Thu năm đó, hẹn nàng ra ngoài, đưa nàng ngắm đèn hoa đăng, đưa nàng ăn mì vằn thắn, khi đưa nàng về nhà, nàng nhón chân lên hôn môi , đợi nàng vào nhà, ngây ngốc liếm liếm nơi nàng vừa hôn, hình như có chút ngòn ngọt.........

      Năm thứ hai, ca ca của nàng trúng trạng nguyên, Thư gia muốn dời đến ở Kinh Thành, nỡ rời nàng, cho nên cầu xin cha nương nàng, cha nương nàng tốt, vậy mà lại đồng ý .

      Hôm thành thân, mặc hỉ bào đỏ thẫm, cưỡi đại mã đón nàng.......... đúng, kiệu hoa nên dừng lại ở đó, phải mang lên thôn Đông chứ, phải đem đến nhà , nhưng kiệu hoa kia nhúc nhích, nhảy xuống ngựa, hướng mấy kiệu phu hô to, nhưng bọn họ nghe lời của , lần nữa nâng kiệu hoa. ngồi lưng ngựa, nhịn được quay đầu nhìn lại kiệu hoa, mặc dù người đường ngừng cười cợt , cười cứ cười, A Lan an vị bên trong, mừng rồi.

      Đến nhà, kiệu hoa vững vàng đặt mặt đất, khẩn trương đá cửa kiệu hoa ba cái ngờ nàng lại ở bên trong ngủ thiếp . Y phục của nàng là đẹp, nhất định là tự tay nàng thêu, nàng nhất định là rất mệt mỏi. rất đau lòng, ôm nàng từ iệu xuống, mặc kệ người khác thế nào, cũng đành lòng đánh thức nàng.

      Tiễn tất cả khách, chạy trở về hỉ phòng, thấy nàng miễn cưỡng nằm giường, khăn voan cũng tuột xuống, lộ ra hàng mi nét mày tinh xảo so với tất cả nữ nhi gặp nàng là đẹp nhất.

      nhàng tơi, run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng, A Lan, nàng đẹp....

      “ Ừm, A Lan, bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là thê tử của ta rồi, nàng yên tâm, ta nhất định đối xử với nàng tốt.”

      Đầu có chút choáng váng, có lẽ mới vừa rồi uống qua nhiều rượu, cũng chỉ nằm xuống bên người nàng, ôm người vào trong ngực, “ A Lan, ta ngủ trước, đừng trách ta...ta, rất vui mừng..... Còn nhiều thời gian, tối nay ta chỉ ôm nàng ngủ, có thể ôm nàng, ta cũng rất vui mừng, A Lan, A Lan......”

      Tác giả có lời muốn : có người cấp nương tốt cho Nguyên Bảo, ta viết được, ở trong chuyện xưa của ta, là thích A Lan, nữ nhân khác, kiểu nữ nhân cứu ngươi, trong lúc hoan nạn rồi lâu ngày nảy sinh tình cảm ta chấp nhận được, mà ta cũng bỏ được tuổi già đơn, cho nên, để chuyện cưa của Nguyên Bảo làm mộng cảnh kết thúc , mọi người có thể tiếp tục tưởng tượng, có lẽ tỉnh lại, vẫn độc thân như cũ, có lẽ lão bà của có thai gọi về nhà ăn cơm.....

      Viết tới đây ta liền khóc.........

      Cho nên đưa phiên ngoại Chu Nguyên Bảo lên trước, cũng bởi vì ta hi vọng mọi người sau khi xem xong quyển sách có cảm giác phiền muộn, ta hy vọng lúc mọi người xem xong người nhà A Lan mặt liền mang nụ cười hạnh phúc....... Xem chương sau nhà ba người nhé, thương mọi người!


      Chương 69: Ngoại truyện về bánh bao

      Tiêu Lang dừng động tác lại, trừng phạt tựa như cắn nàng cái: “ Nàng cũng chỉ nghĩ tới nhi tử......”

      Thư Lan gì, đè ép đầu của ý bảo tiếp tục, chân trắng mịn quấn lên eo gầy gò hẹp, cơ hồ chỉ ở trong nháy mắt, nàng cũng cảm giác dâng trào chỉa vào cửa động mềm mại, nhàng liếm, mang cho nàng vui vẻ quen thuộc.

      “ Lang ca ca, vào.....” Nàng ôm lấy cổ của , thở hổn hên phát ra muốn mời, thân thể nhạy cảm sớm bị khích bác thủy nhi liên tiếp.

      Tiêu Lang tựa như nghe thấy, tiếp tục ngậm ngực của nàng phun ra nuốt vào, cho đến Thu Lan khó nhịn uốn éo người, mới thoáng đỉnh vào, lại dừng ở chỗ cửa động nhàng mài, con ngươi sâu thẳm khiêu khích nhìn nàng bị tình dục nhuộm khuôn mặt nhắn ửng đỏ, nhìn mắt hạnh nàng hơi nước mờ mịt: “ A Lan, muốn ta vào sao?”

      “ Muốn, ngươi vào a!” Thư Lan chủ động nhô eo lên, muốn cho cứng rắn lấp đầy nàng.

      Tiêu lang hít sâu hơi, vội cầm giữ eo nàng, “ Vậy nàng , nàng thích nhi tử nhiều, hay là ưa thích ta nhiều?”

      Nhắc tới nhi tử, Thư Lan thoáng tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn , chính là lời nào.

      Dưới người nàng là chăn bông hải đường hồng mới tinh, hồng ánh rực rỡ nổi bật lên thân thể của nàng oánh lên nhuận như tuyết, lông mày dài kẻ đen càng phát ra ràng. Cặp mắt kia to như nước con ngươi trong veo, cứ như vậy mang theo khiêu khích nhìn , câu huyết dịch toàn thân sôi trào, hận được cái mà vào, vào nụ hoa nàng ấm áp chặt khít, cảm thụ bên trong cánh hoa mềm mại bao chặt.

      Nhưng này là đấu cùng nàng, người nào động trước rồi, người đó liền thua.

      Tiêu Lang muốn lui ra ngoài, nhưng lại bỏ được tư vị này *, bây giờ mặc dù cũng chưa hề đụng tới, môi cánh hoa của nàng lại tự chủ trương khước từ hấp thụ của , khẽ co rút, từ từ để cho trầm luân.

      “ A Lan, nàng a, là thích nhi tử nhiều, hay là ưa thích ta nhiều?” đè ở người nàng, cầm đẫy đà nàng gặm cắn, muốm làm nàng người quan trọng nhất trong lòng.

      “ Ừ..... Thích nhi tử nhiều, như thế nào, ngươi có phải muốn ra ngoài hay à?” Thư Lan đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, đưa cái lưỡi ra liếm liếm môi, cọ xát lâu như vậy, nàng chợt có chút khát nước, nếu là bởi vì nàng thích nhi tử nhiều cũng muốn rồi, nàng uống nước. Hừ, khỏi phải nghĩ đến cầm cái này lừa nàng, thích lấy hay !

      biết là bị lời của nàng chọc giận, còn là chịu động tác nàng liếm môi hấp dẫn, Tiêu lang chợt đứng thẳng eo rất nhanh vào, đè ép hai tay của nàng rầm rầm rầm đụng. A Lan càng ngày càng nghe lời, muốn hảo hảo trừng trị nàng!

      Thực ma sát mang theo tầng tầng mãnh liệt khoái cảm, Thư Lan còn kịp thưởng thức tư vị thắng lợi nữa, liền bị đụng phải kêu a a, còn có ý đồ tranh cường đấu thắng kia, cảm giác kia quá cường liệt, nàng nghĩ ôm !

      “ Lang ca ca, buông ta ra........ Ừ, ta...ta muốn ôm ngươi!” Nàng thử thăm dò tránh thoát trói buộc bàn tay .

      “ Vậy ta cùng nhi tử người nào quan trọng?” Tiêu lang đè ép nàng chặt, phía dưới vào tới càng ngày càng sâu, mắt vững vàng nhìn chằm chằm nàng.

      “ A, chậm chút, chậm chút, nhi tử, nhi tử!” Thư Lan cách nào thổ lộ lửa tình trong cơ thể, chỉ có thể lắc đầu, chết sống chịu nhả ra.

      Mồ hôi mặt Tiêu kang giọt xuống, để ý tới nữa Thư Lan, chợt thối lui đến cửa động, sau đó hung hăng đính vào, lần lượt trực tiếp thẳng, cảm nhận đươc cánh hoa nàng chợt co rút nhanh, biết nàng sắp tới, nhưng vẫn là thẳng đại lực vào, chịu giống như kiểu trước đây cho nàng thời gian hòa hoãn.

      “ Lang ca ca, đừng, đừng, a!” Ngập khoái cảm tới, Thư Lan nắm chăn thanh kêu lên, cũng đợi nàng thở bình thường, lại lần so lần mau rất nhanh vào, đỉnh núi liên tiếp kích cả người nàng run rẩy, muốn tránh, lại bị giam cầm vô pháp di động chút nào, : Chậm chút, chậm chút, hảo ca ca, hảo ca ca......A...........”

      Tiêu Lang thanh khí thô nặng, hoàn toàn đắm chìm trong * trong, nam nhân lâu ăn thịt, khi thịt đến khóa miệng, liền muốn ăn đủ.

      ngông cuồng dữ dội, Thư Lan cũng chịu được nữa rồi, thân thể lại lần khóc kêu lên: “ Ngươi quan trọng ngươi quan trọng...........A, hảo ca ca, ngươi quan trọng.........”

      Rốt cuộc nghe được điều muốn nghe, Tiêu Lang cố nén * cũng khó có thể kiên trì, chợt lật người nàng, chen cứng rắn vào trong khe mông nàng, kêu rên tiết ra ngoài.

      Thư Lan vô lực nằm ở trong chăn, khuôn mặt nhắn nước mắt liên tiếp, cái miệng nhắn gấp rút thở hổn hển.

      Tiêu Lang đơn giản thu thập xong phía dưới, nghiêng người nằm ở bên người nàng, ôm nàng giọng trấn an: “ A Lan, mới vừa ta qua..........Nàng làm sao vậy? Nơi đó khó chịu sao?”

      Liên tục hưng phấn làm cho người ta khó thừa nhận, chỉ khi nào dừng loại, mới vừa vậy có tới kịp thả khoái cảm ra để chầm chậm giải tán ra ngoài, Thư Lan dán lên lồng ngực của hưởng thụ dư vị, căn bản ra lời.

      Tiêu Lang lại tưởng nàng còn tức giận, khẩn trương tự trách : “ A Lan, đều là ta tốt, về sau bao giờ ép nàng như vậy nữa rồi, nàng đừng tức giận có được hay ?” Cúi đầu hôn trán nàng.

      Thư Lan xì bật cười, càng nghĩ càng thấy cười tốt, lại muốn cùng nhi tử so với ai quan trọng hơn?

      “ Lang ca ca, ngươi cùng A Bạch đều trong yếu, ta đều thích nhất!” Nàng nằm ở người , ôm cổ của .

      Con ngươi Tiêu Lang nhất thời sáng lên.

      *

      Bảy năm sau, phía au núi Thanh Sơn Thôn.

      Thấp thoáng sau rừng cây, người sói khẩn trương giằng co.

      Người, là thiếu niên lang xem ra mới bảy tám tuổi, màu da ngăm đen, người vải thô đoản sam có mấy chỗ rách, phía mơ hồ dẫn theo vết máu. Nhưng giống như biết đau, vững vàng nắm mũi tên, đầu mũi tên sắc bén thủy chung nhắm ngay xa sói xám hai trượng. Đầu kia hình như con sói cũng mới trưởng thành lâu, thân sói chưa đủ ba thước, nửa thân trước thấp phục, con ngươi màu nâu vững vàng theo dõi . Tiêu Bạch bốn tuổi theo phụ thân vào núi săn thú, biết, đó là tư thế sói chuẩn bị công kích.

      chỉ dư lại mũi tên, phải bắn trúng chỗ yếu hại của nó, mặc dù biết phụ thân ở phụ cận nhìn , để cho xyar ra nguy hiểm, nhưng vẫn là suy nghĩ muốn tự mình giải quyết con sói đột nhiên xuất .

      Sói chuyển động, Tiêu Bạch nhanh chóng né tránh bên, tên dài nhắm ngay eo ếch con sói bắn ra ngoài.

      Mũi tên nhọn như dự liệu bắn trúng chỗ yếu, Tiêu Bạch thở phào nhõm, cũng chờ tỉnh táo lại, gió bên tai chợt nổi lên, cũng là con sói thảm hào nhất thanh nhưng lần nữa nhảy lên, bổ nhào tới !

      Tiêu Bạch trợn to hai mắt, làm sao có thể, trước kia phụ thân chính là mũi tên đánh trúng eo sói.... Chẳng lẽ là sức lực chưa đủ?

      Nhưng, bây giờ phải là truy cứu những điều kia, Tiêu Bạch thoáng qua liền trấn định lại, kịp thời lăn bên, tránh thoát nanh sói xám, bả vai lại bị móng vuốt sói vồ hồi huyết nhục khiến Tiêu Bạch suýt mồ hôi lạnh cả người.

      Sau khi rơi xuống đất, nhanh rút chủy thủ cột vào bên bắp chân ra, giả bộ té xuống đất, chờ con sói thử thăm dò lại gần chợt nào tới, ngăn chặn đầu sói hồi đâm mạnh, mùi máu tanh nồng nặc đập vào mặt, thế nhưng lại hồn nhiên hay, từng phát từng phát đâm trúng con sói cho đến khi sói xám còn có động tĩnh, mới thở hổn hển té ở bên, nhìn đỉnh đầu bật cười, giết chết con sói, cần phụ thân giúp tay, liền giết chết con sói.

      Tứ chi bủn rủn, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Tiếng bước chân vang biết phụ thân tới, cười mở mắt ra, mong đợi cha tán dương.

      “ Còn ngồi mau đứng lên?” Tiêu Lang mặt lạnh, cao nhìn xuống thiếu niên thở hổn hển.

      “ Cha?” Tiêu Bạch nghi ngờ kêu lên, làm sai chỗ nào sao? ràng mình săn giết con sói!

      Tiêu Lang nhìn vết thương vai nhi tử, đứng ở bên cạnh , rút ra chủy thủ nhắm ngay cổ của Tiêu Bạch: “ Nếu như ta mà là kẻ địch của ngươi, ngươi còn có hơi sức phản kháng sao?”

      Con ngươi Tiêu Bạch co rút lại, ngay sau đó giải thích: “ Nhưng ngươi là cha ta, ta hiểu biết hại ta!”

      “ Cũng bởi vì là cha ngươi, cho nên ngươi liền tin tưởng ta?”

      Tiêu Bạch gật đầu cái, thấy phụ thân mặt lộ vẻ vui, vội vàng lại lắc đầu: “ phải, bởi vì chúng ta cùng nhau chung sống, ta hiểu biết hại ta, cho nên tin tưởng ngươi.”

      “ Hả? Vậy ý của ngươi là, chỉ cần là ngươi hiểu được người, ngươi tin cậy người, ngươi mà có thể yên tâm mà hề có lực đem thủ cấp mình giao cho đối phương?”

      “ Dạ, nếu ta tin tưởng , tự nhiên như vậy.” Tiêu Bạch cũng cảm thấy mình có lỗi gì.

      Tiêu Lang thu hồi thủy chủ, đỡ nhi tử lên, thay dọn dẹp vế thương, nếu dọn dẹp phiền toái, miệng lại lạnh lùng hỏi: “ Vậy nếu là ngươi phán đoán sai lầm rồi, nhìn người như đáng tin cậy, nhưng ra là cố ý đến gần ngươi, kì thực trong ngoài bất nhất, hoặc là lúc ngươi cường đại đối với ngươi cúi đầu xưng thần, cũng lúc ngươi bị thương vô lực sau cho ngươi kích trí mạnh, ngươi nên làm cái gì? Tựa như mới vừa rồi, nếu như mà ta đột nhiên muốn giết ngươi, ngươi nên làm cái gì? Hoặc là , ngươi có thể làm thế nào?”

      Sắc mặt Tiêu Bạch càng trắng bệch, là như vậy, có sức đánh trả, chỉ có con đường chết.

      “ Cha theo ý của ngươi là, chẳng lẽ ta nên tin tưởng người khác sao?” cau mày lên chất vấn, nếu là đúng phòng bị tất cả mọi người, chẳng phải là sống mệt chết ?

      , ngươi có thể tin tưởng người khác, lại thể đem mệnh mình giao cho người khác, mặc kệ ở dưới tình huống gì, ngươi đều phải đảm bảo toàn thân có năng lực lui. Tựu giống với mới vừa rồi, ngươi ràng cần giết chết con sói kia, ngươi có thể chạy trốn tới cây đợi nó rời , hoặc là gọi ta ra ngoài giúp ngươi, mà phải cậy mạnh đem hết toàn lực. Chỉ có thời điểm có lựa chọn, mới có thể liều mạng, nhớ ?”

      Tiêu Bạch gì, cần hảo hảo suy nghĩ lời cha .

      Vì động cơ giết sói, là vì hướng phụ thân chứng minh mình, như vậy, nếu là đổi thành đồng bạn khác, đại khái cũng ra tay, đồng dạng là để chúng minh mình, vì tâm hư vinh. Cho nên, nếu là đồng bạn đối với có địch ý, thu hoạch cũng chỉ là bọn họ hâm mộ khi bọn họ chứa địch ý, trả giá chính là tử mệnh.

      Vì hư vinh đáng, thành, có, được, thua, bỏ mạng. Mấu chốt trong đó, chính là có tin lầm người hay . Hiển nhiên, có thể quyết định mình có muốn đem hết toàn lực hay , lại thể bảo đảm mình tin cậy là chính xác.

      Cha đúng, chỉ có thời điểm có lựa chọn, mới có thể liều mạng, năng lực đón đầu mạo hiểm.

      “ Ca, ta biết rồi.” Tiêu Bạch ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị trầm ổn.

      Tiêu lang vừa vặn thay bôi thuốc xong, thấy suy nghĩ ra, cười sờ sờ đầu : “ thôi, về nhà, về nhà nương ngươi lo lắng.” Bàn tay khẽ dùng sức, liền kéo nhi tử lên.

      Nghĩ đến mẫu thân dịu dàng, Tiêu Bạch lộ ra nụ cười giảo hoạt, theo bên cạnh cha : “ Cha, ngươi hãy yên tâm , ta tuyệt đối cho nương ta bị thương như thế nào!”

      Tiêu Lang bước chân ngừng lại chút, cúi đầu nhìn : “ Ngươi dám nhiều câu, xe ta như thế nào thu thập ngươi!”

      Tiêu Bạch cười ha ha ra ngoài, bước chân nhàng chạy xuống núi, phụ thân lợi hại hơn nữa như thế nào, mẫu thân trừng hai mắt, phải ngoan ngoãn nhận sai!


      Chương 70: Ngoại truyện nhà tỷ tỷ

      Bảy tháng, Nữu Nữu ngừng khóc, cúi đầu nhìn tiểu ca ca nàng, lúc lâu sau mới đưa ra hai cánh tay như củ sen: “ Ca ca, ôm.”

      Nhìn nước mắt vẫn còn vương khuôn mặt nhắn của muội muội, Cẩn Lang cười đón nàng, ôm biết bao nhiêu lần, biết phải ôm muội muội như thế nào.

      “ Thiếu gia, ngài muốn đâu?” Lý ma ma vừa lau mặt cho Nữu Nữu, vừa theo hai người ra ngoài.

      “ Chúng ta vườn hoa lát, Lý ma ma, các ngươi cần theo.” Cẩn Lang đợi nàng làm xong việc, cười với nàng.

      Lý ma ma nhìn bóng lưng gầy gò của , cùng lên, từ thiếu gia hiểu chuyện, nhất định chăm sóc tốt cho tiểu thư.

      Lúc Cẩn Lang tới vườn hoa, cánh tay ôm có chút rã rời, dù sao mới bảy tuổi.

      dịu dàng thương lượng với muội muội ngoan ngoãn vùi trong ngực: “ Nữu Nữu, ca ca mỏi tay rồi, tự mình có được ?”

      Nữu Nữu ngửa đầu nhìn , mắt hạnh đen nhánh chớp chớp, ngoan ngoãn nhanh nhẹn ừ tiếng.

      Cẩn lang liền để muội muội xuống, khom lưng dắt nàng . Nữu Nữu muốn xem hoa, liền dẫn nàng qua nhìn, nàng với tới, liền kéo cành hoa xuống hoặc bẻ cho nàng.

      Dần dần, trong khí mùi thơm thanh u thanh tịnh đẹp đẽ nồng nàn. Đó là hươn thơm của hoa Đinh Hương.

      Hai gốc Đinh Hương của nhà cực kỳ sum xuê, mỗi lúc tới đây, đều hái mấy bó hoa trắng noãn, như vậy nhưng lại cực kì thơm.

      Cẩn lang dẫn muội muội chạy qua bên đó.

      Nhưng thanh thở hổn hển của mẫu thân chợt truyền đến: “ Trình Khanh Nhiễm, chàng mau dừng tay!” Hình như nàng sợ có người nghe thấy, cố ý đè thấp thanh.

      Bước chân Cẩn Lang ngừng lại chút, ngay sau đó, tiếng cười trầm thấp êm tai của phụ thân: “ A Uyển, vậy sao nàng còn buông ra........ Chẳng qua ta thích nhất dáng vẻ của nàng bây giờ......”

      lặng lẽ nhìn phía bên kia, chỉ thấy mẫu thân bị phụ thân ôm dựa vào cây, từ góc nhìn của , chỉ thấy cặp chân mẫu thân quấn bên hông phụ thân, bóng tối mông lung, nhìn hai người làm gì, nhưng nghe thấy bọn họ dồn dập thở dốc.

      “ Ca ca....”

      Cẩn Lang sợ hết hồn, nhàng che miệng nhắn của muội muội: “ Nữu Nữu, ngoan, chúng ta qua bên kia ngắm hoa.”

      “ Vâng.” Nữu Nữu thấy ca ca lại nhìn nàng rồi, cười cùng sang chỗ khác.

      Dưới tàng cây Đinh Hương, Trình Nhiễm Khanh lần lại lần thương tiểu nương tử ngượng ngùng của : “ A Uyển, nàng đừng chịu đựng, gọi chút người khác nghe thấy đâu.”

      Thư Uyển vô lực ôm cổ , hàm răng cắn môi, cho dù làm chuyện xấu cỡ nào, cũng chịu gọi ra.

      “ A Uyển......” Trình Khanh Nhiễm ngậm dái tai nàng cầu xin.

      “ Thiếp ....... Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị người....... Nghe được.....A!” nặng nề vào, nàng vội vàng ngậm chặt môi, hận hận bắt xuống.

      ai tới.” thanh Trình Khanh Nhiễm khàn khàn đảm bảo.

      Cho dù thế nào cũng thể biết, vừa rồi, hai đứa của vừa qua nơi này.

      Cũng may, bóng đêm che giấu tất cả, cũng may Cẩn Lang của thông tuệ hiểu chuyện.

      Người phỏng vấn:

      Người được phỏng vấn: A Lan, sói con*

      *: sói con, ngươi mang theo trí nhớ mà chuyển kiếp, nghe con lười vô cùng xấu xí, lúc ngươi hôn A Lan để ý sao?

      Sói con: Ta chỉ quan tâm tại, cũng nhớ lại quá khứ, hơn nữa, hình thù của ta cũng rất dọa người, còn có, lúc A Lan còn rất đáng ...........

      *: A? Nếu nó như vậy, vẫn móng chụp chết Lang Vương là ngươi sao? ( oán thầm: duy trì lời dối quá vụng về!)

      Sói con: Hóa thân làm soi cắn chết luôn.......

      *: A Lan, ngươi cũng mang theo trí nhớ chuyển kiếp, lúc sói con nằm người ngươi, ngươi sợ đột nhiên cắn chết ngươi sao?

      A Lan: ngủ ở bên trong

      *: Này, này, tỉnh, bây giờ truyền hình trực tiếp, ngươi phải chú ý đến hình tượng!

      A Lan ( dụi mắt): Ngươi là ai? Lang ca ca đâu?

      Sói son: A Lan, ca ca ở đây!

      A Lan: Lang ca ca, ta đói rồi, muốn ăn cơm.........

      Sói con: Được, ca ca dẫn nàng về nấu cơm!

      * Wey wey Wey, đừng chứ!

      *: Sói con, ngươi thích làm cái gì nhất?

      Sói con: A Lan

      *: A Lan ở đây, ngươi trả lời vấn đề của ta trước.

      Sói con: xin lỗi ngươi đủ mười tám tuổi chưa?

      *: á? Có ý gì......

      *: A Lan, ngươi thích làm cái gì nhất?

      A Lan: ngủ ở bên trong.

      *: Này này, tỉnh bây giờ truyền hình trực tiếp, ngươi phải chú ý đến hình tượng!

      A Lan ( dụi mắt): Ngươi là ai? Lang ca ca đâu?

      Sói son: A Lan, ca ca ở đây!

      A Lan: Lang ca ca, ta nghĩ muốn.......

      Sói con: Được, về nhà ca ca liền chờ nàng!

      *: Wey wey Wey, ta có thể xem ?

      Sói con: giương cung lắp tên, bắn chết ngươi.
      Last edited by a moderator: 15/4/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 69: Ngoại truyện về bánh bao

      Editor: M.Nyoko

      Kể từ sau khi quyết định muốn đứa bé, Tiêu Lang liền bắt đầu lưu ý đến nguyệt tín Thư lan.

      Trước nhìn qua sách thuốc ghi lại về triệu chứng có thai, biết khi nữ tử lập gia đình có nguyệt tín, cũng rất có thể là mang thai. Cho nên, khi nguyệt tín của Thư lan nửa tháng vẫn chưa đến, đánh xe mang Thư lan Trình phủ, loại chuyện như vậy, cái gì cũng hiểu, phải nhờ Uyển tỷ giúp đỡ.

      Biết ý hai người đến, Thư Uyển vội sai người tìm Lang trung, cuối cùng xác định Thư lan có bầu gần hai tháng.

      Thư lan vui mừng, tựa bên cạnh tỷ tỷ hỏi thăm lúc nào có thể sinh con nít, trong mắt hạnh to tất cả đều là mong đợi.

      Tiêu Lang vui buồn mỗi nửa, có đứa bé, cuối cùng giải quyết xong tâm nàng, nhưng trong lòng vô cùng sợ. . . . . .

      Thư Uyển biết tại sao Tiêu Lang muốn đứa bé, thấy vẻ mặt khẩn trương, cười với : "Ngươi đừng lo lắng, nhất định A Lan có chuyện gì, nếu ngươi sợ chăm sóc nàng tốt, trước lúc nàng sinh đứa bé hai người các ngươi ở lại đây , Lý ma ma rất hiểu chăm sóc phụ nữ có thai, người cứ thoải mái thôi." tại liền bắt đầu lo lắng, vậy tương lai bảy, tám tháng nên làm thế nào cho phải? Đều là ngu ngốc!

      "Được, vậy trước hết chúng ta ở đây." Tiêu Lang chút nghĩ ngợi mà , chỉ có như vậy, có thể hơi an tâm.

      Buổi tối nghỉ ngơi, Thư Lan hưng phấn ngủ yên, vùi ở trong ngực Tiêu Lang càng ngừng chuyện, "Lang ca ca, ngươi đứa bé trong bụng ta là con trai hay là con vậy? Ta muốn sinh bé trai như Cẩn Lang vậy, chỉ là Nữu Nữu cũng đáng , tỷ tỷ Nữu Nữu lớn lên giống ta, ngươi ?" Kéo bàn tay Tiêu Lang qua đặt ở bụng bằng phẳng của nàng.

      Nữu Nữu, Tiêu Lang suy nghĩ chút, đừng , dáng dấp Nữu Nữu rất giống lười nha đầu.

      Suy nghĩ của dần dần phiêu tán, nếu như bọn họ cũng sanh con , nàng khẳng định cực kỳ giống lười nha đầu, vừa nghĩ tới tương lai tiểu nha đầu mở mắt to như nước trong veo gọi phụ thân, liền nhịn được cười, nhàng vuốt ve bụng Thư Lan, hôn trán nàng: "Sinh khuê nữ , cũng giống ngươi trắng noãn đẹp mắt."

      Đây là lần đầu tiên sau khi biết được nàng mang thai lộ ra nụ cười, Thư lan hôn bả vai cái, học tỷ tỷ an ủi như vậy: "Ngươi hãy yên tâm , ta sao ."

      Có lẽ là đứa bé nghe được cha mẹ chuyện, biết gặp mặt phụ thân rất lo lắng mẫu thân, tiểu bảo bảo vẫn luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ náo Thư lan, loại chuyện nôn mửa đó cũng có xảy ra ở người nàng, an an ổn ổn đến ngày sắp sanh.

      Thư Uyển tự mình đỡ muội muội vào sớm chuẩn bị thỏa đáng phòng sinh, mấy người Lý ma ma cũng đều bận rộn .

      Đau bụng sinh khiến cái trán Thư lan toát ra mồ hôi hột, nàng nghĩ kêu đau, có thể nhìn gì cũng muốn nam nhân của nàng ngồi ở bên người cùng với nàng, nhìn gương mặt tuấn tú của thường ngày trầm ổn kiên nghị bởi vì lo lắng trở nên có nửa điểm huyết sắc, nghĩ tới đây mấy tháng phàm là nàng có chút thoải mái liền nhanh chóng mồ hôi đầm đìa, nàng cười che giấu mình đau đớn, "Lang ca ca, ta có đau chút nào, ngay cả có chút căng sợ, ngươi đừng lo lắng."

      Nha đầu ngốc, làm sao đau. . . . . .

      Tiêu Lang lời gì cũng ra được, chỉ có thể lần lần thay nàng lau mồ hôi.

      Chỉ có lần này, về sau coi như nàng khóc cầu xin , cũng cần nếu để cho nàng chịu khổ như thế.

      Bà mụ lo lắng nhìn về phía Thư Uyển, cầu xin chủ ý nàng, nữ nhân sanh con, tại sao nam nhân có thể ở bên trong?

      Thư Uyển lặng lẽ hướng muội muội nháy mắt.

      Đây là ám hiệu hai người sớm thương lượng xong, Thư Lan hiểu ngầm trong lòng, giơ tay lên sờ sờ mặt của Tiêu Lang, giọng : "Lang ca ca, muốn ăn Quế Hoa Cao quán ngũ phương, ngươi mua giúp ta, lát ta muốn ăn!"

      "A Lan ngoan, chờ nàng sanh xong ta liền mua." Tiêu Lang bắt được tay của nàng, đặt ở khóe miệng hôn , bây giờ cái bộ dáng này của nàng, phải nhìn tận mắt mới an tâm.

      " tại ta muốn ăn, ngươi nhất định phải , vậy ta càng khó chịu đấy!" Vừa vặn hồi đau đớn tới, Thư Lan đau nhắm hai mắt lại, vẫn còn cắn môi để cho , tóc mai sớm bị mồ hôi ướt nhẹp.

      Tiêu Lang đau lòng, "Được được, tại ta cho người làm mua. . . . . ." Từ đến lớn, nàng sợ nhất là đau!

      Nước mắt Thư Lan lả chả nhìn : "Ta chỉ muốn ăn cái ngươi mua, ngươi rốt cuộc có hay , ta đau chết. . . . . ."

      Tiêu Lang vội vàng chận lại miệng của nàng, " cho nàng bậy! Ta mua, ta mua! Nàng chờ ta trở lại!" Cúi người hôn trán nàng, ngay sau đó chạy như gió ra ngoài.

      giọt chất lỏng ấm áp theo cái trán chảy xuống, Thư lan biết đó phải là mồ hôi, là nước mắt của . lại khóc nữa, đây là lần thứ hai rơi lệ ở trước mặt nàng. . . . . .

      "Tỷ. . . . . ."

      Đau nhức đánh tới, giống như có đồ vật gì đó muốn trượt ra từ trong cơ thể, tâm tư Thư lan nghĩ chuyện Tiêu Lang nữa, bắt được tay tỷ tỷ kêu lên.

      "Nha, đầu lộ ra rồi! Tiểu nương tử dùng sức!" Vẫn đứng ở trước giường bà mụ vui mừng kêu thành tiếng, thầm tiểu nương tử này là có phúc. Nữ nhân sinh có mau lại chậm, chậm có thể phải từ rạng sáng đến trời tối đứa bé mới có thể ra, nhanh được thời gian bữa cơm cũng dùng tới, có lúc chân trước mới vừa phái người mời bà mụ, chân sau tức phụ liền sinh, giống như tiểu nương tử này, từ lúc bắt đầu đau bụng sinh cũng bao nhiêu thời gian, hôm nay đứa bé nhanh chóng ra, là đời trước tu luyện phúc khí!

      Thư Uyển cũng vui mừng thay muội muội, nắm tay của nàng khuyến khích nàng .

      Thư Lan nghĩ tới lập tức mình đứa bé mập mạp trắng noãn, toàn thân xuất hơi sức ra bên ngoài. . . . . .

      Chờ Tiêu Lang vô cùng lo lắng chạy về, liền nghe bọn hạ nhân cùng kêu lên chúc mừng tới , chúc mừng được tiểu thiếu gia.

      Quế hoa cao trong tay bị nắm đến biến dạng bỗng chốc rơi mặt đất, bất khả tư nghị nhìn phương hướng nội viện, lúc này mới tới hai khắc đồng hồ, nàng thế nhưng sanh xong rồi hả ?

      Đợi Lý ma ma dặn dò hạ nhân đổi cái áo sạch vào nội thất chỉ thấy lười nha đầu nằm ở giường, bĩu môi nhìn Thư Uyển oán trách: "Tỷ, tại sao Cẩn Lang cùng Nữu Nữu cũng trắng như vậy, con của ta đen thùi lùi à? xấu xí!" thanh có chút suy yếu, nhưng vẫn là nghe ra, trạng thái lười nha đầu tệ.

      Thư Uyển liếc thấy Tiêu Lang, cười tránh ra vị trí mép giường để cho ngồi xuống, giễu giễu : "A Lan chê nhi tử ngươi xấu xí, ngươi giải thích cùng nàng tại sao con trai của ngươi sanh ra đen !" Ôm bụng ra ngoài, bả vai run run, ràng cho thấy cố nén cười đấy.

      Tiêu Lang xem nhi tử, sờ sờ mặt của Thư Lan: "Còn đau ?"

      Thư Lan theo dõi khuôn mặt cùng bàn tay màu cổ đồng, giận đến cắn cái: "Đều là ngươi, cũng bởi vì ngươi đen, nhi tử mới đen như vậy đấy!"

      Tiêu Lang có cảm thấy đau chút nào, nàng mạnh như rồng như hổ như vậy, ngược lại vui mừng, tất cả lo lắng đều hóa thành tràn ngập dịu dàng, nghe nàng vẫn nhi tử đen, lúc này mới cúi đầu nhìn bên trái, sau đó liền nhìn thấy oa nhi nho , lông mi dài, miệng phấn phấn, sau đó, là gương mặt của nhi tử màu lúa mì. . . . . .

      Nhi tử sanh đen, trong lòng rất vui mừng, nhưng dám biểu ở trước mặt Thư lan, lấy lòng tự trách : "Là ta tốt, ta nên đen như vậy, nhưng bây giờ đều được sanh ra rồi, cũng có biện pháp, cứ như vậy . Hơn nữa, A Lan, nàngthật cảm thấy ta rất xấu xí sao?" đặt đứa bé tại giường bên, nghiêng người nằm lên, con ngươi sâu thẳm thâm tình nhìn nàng.

      Bị nhìn nháy mắt như vậy, Thư Lan khỏi có chút nóng mặt, xấu xí sao? xấu chút nào. . . . . .

      Tiêu Lang thấy nàng lời nào, cười hôn nàng: "Nhi tử lớn lên cường tráng giống ta, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau che chở nàng, chuyện gì trong nhà nàng đều cần làm, A Lan, nàng cũng đừng chê đen! Đúng rồi, suy nghĩ chút, chúng ta cho nhi tử cái tên tốt?"

      dịu dàng như vậy, uất ức trong lòng Thư Lan cũng biến mất, nhưng quay đầu lại thấy tiểu hắc nhân trong khố, nàng còn là bĩu môi: "Gọi A Bạch, đại danh gọi là Tiêu Bạch, kêu kêu, có lẽ biến trắng rồi!"

      Khóe miệng Tiêu Lang giật giật, vô luận là A Bạch hay là Tiêu Bạch, nghe cũng có khí thế cái gì a!

      Chỉ là, nhìn nàng dâu thở phì phò, còn là thỏa hiệp: "Ừ, tệ, A Bạch là dễ nghe." Dù sao cũng là cái tên, cái gì còn giống nhau.

      Đáng thương ngày sau uy chấn biên cương, làm kẻ địch nghe tin sợ mất mật Tiêu đại tướng quân, cũng bởi vì nguyện vọng nương đối với màu da tốt đẹp, được đại danh như vậy cũng có cái khí thế gì, mà vẫn còn ngủ say càng biết, ngày sau gặp thiếu nữ gan lớn phách lối, mặc kệ nàng cưng chiều thiếu nữ sáng rỡ gọi tiểu Bạch. . . . . .

      *

      Bởi vì ở cữ có tiện hoạt động, hai người tiếp tục ở Trình gia tháng, cho đến ra khỏi tháng, Tiêu Lang về trước quét dọn trong nhà hoàn toàn lần, sau đó đem nàng dâu cùng nhi tử tiếp về Liễu gia. Ở Trình gia là vì chăm sóc cho Thư Lan tốt nhất, đúng là vẫn còn tốt bằng mình. . . . . . Muốn làm gì làm gì.

      Về đến nhà, Thư lan ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi cho nhi tử bú sữa, Tiêu Lang ân cần ngồi ở bên cạnh, nhi tử hút bên trái, liền nhờ vuốt ve bên phải, nhi tử ăn bên phải, liền dời được bên trái, là thế nào sờ cũng sờ đủ. Trước khi sinh liền lớn lên, hôm nay sinh đứa bé, càng lớn hơn, mềm nhũn, để cho thích buông tay.

      Cố tình lúc A Bạch bú sữa mẹ có thói quen, cái miệng nhắn bên này hàm chứa, tay bé bên kia còn phải nắm bên kia chơi. Hôm nay nhắm mắt lại ăn, tay bé theo thói quen bắt bên kia, kết quả chưa bắt được mềm mại quen thuộc, lại đụng phải con bàn tay thô ráp, còn vô luận như thế nào cũng bỏ ra, tiểu tử nhất thời làm, buông mẫu thân ra gào khóc khóc lớn lên.

      "Ồ ồ ồ, A Bạch khóc nha. . . . . ." Thư lan vội vàng ôm nhi tử nhàng lay động, tức giận trừng Tiêu Lang: "Tránh qua bên !"

      Tiêu Lang nơi nào chịu , làm mặt dày từ phía sau nàng ôm lấy nàng, nhiệt tình ngậm vành tai của nàng liếm: "A Lan, mới vừa ta xem hình như nàng cũng thoải mái, muốn sao?" sắp năm có đụng, nghĩ sắp điên rồi! Trước nàng lớn bụng dám suy nghĩ nhiều, mà nàng sanh xong đứa bé, mỗi lần nhìn thấy phong cảnh ngực nàng, buổi tối ôm thân thể nàng mềm mại, đều căng lợi hại. sách sau khi nử tử sinh tháng là được sinh hoạt vợ chồng, dưới mắt hơn tháng.

      Thư Lan dĩ nhiên muốn, mới vừa bị đụng phải, nàng cũng động tình, nếu thẳng đợi đến khi nhi tử khóc mới giáo huấn .

      "Ừ. . . . . . Đợi lát nữa, chờ A Bạch ngủ. . . . . . . . . . . ."

      "Mà ta nhịn được. . . . . ." Tiêu Lang thổi hơi hướng trong tai nàng, hấp dẫn sờ về phía bên trong chân của nàng: "A Lan, nàng ôm , ta ôm nàng. . . . . ."

      Thư Lan vừa định gật đầu, ngực chợt đau nhói, cũng là tay A Bạch bé cấu nàng, đẫy đà tinh tế lập tức nhiều hơn vết đỏ. Tiểu tử móng tay dài, thường xuyên làm đau nàng, Thư lan có chuyện làm, chỉ muốn lát thay nhi tử cắt bỏ móng tay. Trước kia nàng thường thường dụ dỗ Cẩn Lang, biết chăm sóc đứa bé như thế nào.

      Nàng đau đến hấp khí, Tiêu Lang chú ý tới, sắc mặt lập tức khó nhìn lên, bàn tay lôi A Bạch muốn đem để qua bên. A Bạch còn có ăn đủ, lại bị chút nào dịu dàng, ủy khuất khóc lên.

      Lúc này mới về nhà lát như vậy, nhi tử liền bị làm khóc hai lần rồi !

      Thư Lan đau lòng nhi tử, nửa điểm kiều diễm cũng có, ôm nhi tử chuyển xa xa, nhịn được thúc giục Tiêu Lang: "Ngươi ra ngoài nấu cơm , ta trước tiên dỗ ngủ, ít đến phiền ta!"

      "Nhưng keo kiệt ngươi!" Tiêu Lang nhìn chằm chằm nhi tử, bất mãn . Con thỏ chết kia, lại dám keo kiệt mẹ nó, còn hư chuyện tốt của !

      "Keo kiệt ta ta nguyện ý, như vậy, biết cái gì à? Được rồi, ngươi ra ngoài !" Thư Lan lười phải giảng đạo lý cùng , quay lưng lại, giọng dụ dỗ nhi tử: "A Bạch bú sữa a, ăn cho trắng mập, giống cha ngươi đen như vậy!"

      Cuối cùng có người quấy rầy bú sữa mẹ rồi, A Bạch y y nha nha hừ hai tiếng, chôn ở trong ngực mẫu thân hương hương tiếp tục vừa ăn vừa chơi.

      Nhi tử khéo léo đáng , Thư Lan cúi đầu nhìn , cũng nữa bỏ được dời tầm mắt.

      Tiêu Lang thấy Thư Lan quyết tâm để ý tới , giận đến tông mành cửa ra ngoài.

      Ăn cơm trưa, A Bạch ngủ rồi, Thư Lan nhìn chằm chằm Tiêu Lang lát, thấy mặt lạnh lẽo, biết còn tức giận, nhưng nàng cũng cảm thấy mình có lỗi, định nằm ở sát người nhi tử A Bạch ngủ chung, hề chú ý tới ánh mắt người khác buồn bã bị thương.

      Trong mơ mơ màng màng, thân thể bị người ôm đến bên, ngay sau đó liền bị người bới xiêm áo.

      Nàng mở mắt, vừa vặn thấy Tiêu Lang cúi đầu ngậm vào bên màu đỏ đào của nàng, lâu tiếp xúc để cho nàng thoải mái hừ ra thanh.

      Tiêu Lang dừng động tác lại, trừng phạt tựa như cắn nàng cái: "Nàng cũng chỉ nghĩ tới nhi tử. . . . . ."

      Thư Lan gì, đè ép đầu của ý bảo tiếp tục, chân trắng mịn quấn lên eo gầy gò hẹp, cơ hồ chỉ ở trong nháy mắt, nàng cũng cảm giác dâng trào chỉa vào cửa động mềm mại, nhàng liếm, mang cho nàng vui vẻ quen thuộc.

      "Lang ca ca, vào. . . . . ." Nàng ôm lấy cổ của , thở hổn hển phát ra muốn mời, thân thể nhạy cảm sớm bị khích bác thủy nhi liên tiếp.

      Tiêu Lang tựa như nghe thấy, tiếp tục ngậm ngực của nàng phun ra nuốt vào, cho đến Thư Lan khó nhịn uốn éo người, mới thoáng đỉnh vào, lại dừng ở chỗ cửa động nhàng mài, con ngươi sâu thẳm khiêu khích nhìn nàng bị tình dục nhuộm khuôn mặt nhắn ửng đỏ, nhìn mắt hạnh nàng hơi nước mờ mịch: "A Lan, muốn ta vào sao?"

      "Muốn, ngươi vào a!" Thư Lan chủ động nhô eo lên, muốn cho cứng rắn lấp đầy nàng.

      Tiêu Lang hít sâu hơi, vội cầm giữ eo nàng, "Vậy nàng , nàng thích nhi tử nhiều, hay là ưa thích ta nhiều?"

      Nhắc tới nhi tử, Thư Lan thoáng tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn , chính là lời nào.

      Dưới người nàng là chăn bông hải đường hồng mới tinh, hồng ánh rực rỡ nổi bật lên thân thể của nàng oánh nhuận như tuyết, lông mày dài kẻ đen càng phát ra ràng. Cặp mắt kia to như nước con ngươi trong veo, cứ như vậy mang theo khiêu khích nhìn , câu huyết dịch toàn thân sôi trào, hận được cái mà vào, vào nụ hoa nàng ấm áp chặt khít, cảm thụ bên trong cánh hoa mềm mại bao chặt.

      Nhưng này là đấu cùng nàng, người nào động trước rồi, người đó liền thua.

      Tiêu Lang muốn lui ra ngoài, nhưng lại bỏ được tư vị này *, bây giờ mặc dù cũng chưa hề đụng tới, môi cánh hoa của nàng lại tự chủ trương khước từ hấp thụ của , khẽ co khẽ rút, từ từ để cho trầm luân.

      "A Lan, nàng a, là thích nhi tử nhiều, hay là ưa thích ta nhiều?" đè ở người nàng, cầm đẫy đà nàng gặm cắn, muốn làm nàng người quan trọng nhất trong lòng.

      "Ừ. . . . . . Thích nhi tử nhiều, như thế nào, ngươi có phải muốn ra ngoài hay à?" Thư Lan đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, đưa cái lưỡi ra liếm liếm môi, cọ xát lâu như vậy, nàng chợt có chút khát nước, nếu là bởi vì nàng thích nhi tử nhiều cũng muốn rồi, nàng uống nước. Hừ, khỏi phải nghĩ đến cầm cái này lừa nàng, thích lấy hay !

      biết là bị lời của nàng chọc giận, còn là chịu động tác nàng liếm môi hấp dẫn, Tiêu Lang chợt đứng thẳng eo rất nhanh vào, đè ép hai tay của nàng rầm rầm rầm đụng . A Lan càng ngày càng nghe lời, muốn hảo hảo trừng trị nàng!

      Thực ma sát mang theo tầng tầng mãnh liệt khoái cảm, Thư Lan còn kịp thưởng thức tư vị thắng lợi nữa, liền bị đụng phải a a kêu, còn có ý đồ tranh cường đấu thắng kia, cảm giác kia quá cường liệt, nàng nghĩ ôm !

      "Lang ca ca, buông ta ra. . . . . . Ừ, ta...ta muốn ôm ngươi!" Nàng thử thăm dò tránh thoát trói buộc bàn tay .

      "Vậy ta cùng nhi tử người nào quan trọng?" Tiêu Lang đè ép nàng chặt, phía dưới vào tới càng ngày càng sâu, mắt vững vàng nhìn chằm chằm nàng.

      "A, chậm chút, chậm chút, nhi tử, nhi tử!" Thư Lan cách nào thổ lộ lửa tình trong cơ thể, chỉ có thể lắc đầu, chết sống chịu nhả ra.

      Mồ hôi mặt Tiêu Lang giọt xuống, để ý tới nữa Thư Lan, chợt thối lui đến cửa động, sau đó hung hăng đính vào, lần lượt trực tiến thẳng, cảm nhận được cánh hoa nàng chợt co rút nhanh, biết nàng sắp tới, nhưng vẫn là thẳng đại lực vào, chịu giống như kiểu trước đây cho nàng thời gian hòa hoãn.

      "Lang ca ca, đừng, đừng, a!" Ngập khoái cảm tới, Thư Lan nắm chăn thanh kêu lên, cũng đợi nàng thở bình thường, lại lần so lần mau rất nhanh vào, đỉnh núi liên tiếp kích cả người nàng run rẩy, muốn tránh, lại bị giam cầm vô pháp di động chút nào, "Chậm chút, chậm chút, hảo ca ca, hảo ca ca. . . . . . A. . . . . ."

      Tiêu Lang thanh khí thô nặng, hoàn toàn đắm chìm trong * trong, nam nhân lâu ăn thịt, khi thịt đến khóe miệng, liền muốn ăn đủ.

      ngông cuồng dữ dội, Thư Lan cũng chịu được nữa rồi, thân thể lại lần khóc kêu lên: "Ngươi quan trọng ngươi quan trọng. . . . . . A, hảo ca ca, ngươi quan trọng. . . . . ."

      Rốt cuộc nghe được điều muốn nghe, Tiêu Lang cố nén * cũng khó có thể kiên trì, chợt lật người nàng, chen cứng rắn vào trong khe mông nàng, kêu rên tiết ra ngoài.

      Thư Lan vô lực nằm ở trong chăn, khuôn mặt nhắn nước mắt liên tiếp, cái miệng nhắn gấp rút thở hổn hển.

      Tiêu Lang đơn giản thu thập xong phía dưới, nghiêng người nằm ở bên người nàng, ôm nàng giọng trấn an: "A Lan, mới vừa ta quá. . . . . . Nàng làm sao vậy? Nơi đó khó chịu sao?"

      Liên tục hưng phấn làm cho người ta khó thừa nhận, chỉ khi nào dừng lại, mới vừa vậy có tới kịp thả khoái cảm ra để chầm chậm giải tán ra ngoài, Thư Lan dán lên lồng ngực của hưởng thụ dư vị, căn bản ra lời.

      Tiêu Lang lại tưởng nàng còn tức giận, khẩn trương tự trách : "A Lan, đều là ta tốt, về sau bao giờ ép nàng như vậy nữa rồi, nàng đừng tức giận có được hay ?" Cúi đầu hôn trán nàng.

      Thư Lan xì bật cười, càng nghĩ càng thấy cười tốt, lại muốn cùng nhi tử so với ai quan trọng hơn?

      "Lang ca ca, ngươi cùng A Bạch đều trọng yếu, ta đều thích nhất!" Nàng nằm ở người , ôm cổ của .

      Con ngươi Tiêu Lang nhất thời sáng lên.

      *

      Bảy năm sau, phía sau núi Thanh Sơn Thôn.

      Thấp thoáng sau rừng cây, người sói khẩn trương giằng co.

      Người, là thiếu niên lang xem ra mới bảy tám tuổi, màu da ngâm đen, người vải thô đoản sam có mấy chỗ rách, phía mơ hồ dẫn theo vết máu. Nhưng giống như biết đau, vững vàng nắm mũi tên, đầu mủi tên sắc bén thủy chung nhắm ngay xa sói xám hai trượng. Đầu kia hình nhưcon sói cũng mới trưởng thành lâu, thân sói chưa đủ ba thước, nửa thân trước thấp phục, con ngươi màu nâu vững vàng theo dõi . Tiêu Bạch bốn tuổi theo phụ thân vào núi săn thú, biết, đó là tư thế sói chuẩn bị công kích.

      chỉ còn dư lại mũi tên, phải bắn trúng chỗ yếu hại của nó, mặc dù biết phụ thân ở phụ cận nhìn , để cho xảy ra nguy hiểm, nhưng vẫn là suy nghĩ muốn tự mình giải quyết con sói đột nhiên xuất .

      Sói chuyển động, Tiêu Bạch nhanh chóng né tránh bên, tên dài nhắm ngay eo ếch con sói bắn ra ngoài.

      Mũi tên nhọn như dự liệu bắn trúng chỗ yếu, Tiêu Bạch thở phào nhõm, cũng chờ tỉnh táo lại, gió bên tai chợt nổi lên, cũng là con sói thảm hào nhất thanh nhưng lần nữa nhảy lên, bổ nhào tới !

      Tiêu Bạch trợn to hai mắt, làm sao có thể, trước kia phụ thân chính là mũi tên đánh trúng eo sói. . . . . . Chẳng lẽ là sức lực chưa đủ?

      Nhưng, bây giờ phải là truy cứu những điều kia, Tiêu Bạch thoáng qua liền trấn định lại, kịp thời lăn bên, tránh thoát nanh sói xám, bả vai lại bị móng vuốt sói vồ hồi, huyết nhục khiến Tiêu Bạch xuất mồ hôi lạnh cả người.

      Sau khi rơi xuống đất, nhanh rút chủy thủ cột vào bên bắp chân ra, giả bộ té xuống đất, chờ con sói thử thăm dò lại gần chợt nhào tới, ngăn chận đầu sói hồi đâm mạnh, mùi máu tanh nồng nặc đập vào mặt, thế nhưng lại hồn nhiên hay, từng phát từng phát đâm trúng con sói, cho đến khi sói xám còn có động tĩnh, mới thở hổn hển té ở bên, nhìn đỉnh đầu bật cười, giết chết consói, cần phụ thân giúp tay, liền giết chết con sói.

      Tứ chi bủn rủn, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Tiếng bước chân vang, biết phụ thân tới, cười mở mắt ra, mong đợi cha tán dương.

      "Còn ngồi mau đứng lên?" Tiêu Lang mặt lạnh, cao nhìn xuống thiếu niên thở hổn hển.

      "Cha?" Tiêu Bạch nghi ngờ kêu lên, làm sai chỗ nào sao? ràng mình săn giết con sói!

      Tiêu Lang nhìn vết thương vai nhi tử, đứng ở bên cạnh , rút ra chủy thủ nhắm ngay cổ của Tiêu Bạch: "Nếu như ta mà là kẻ địch của ngươi, ngươi còn có hơi sức phản kháng sao?"

      Con ngươi Tiêu Bạch co rụt lại, ngay sau đó giải thích: "Nhưng ngươi là cha ta, ta hiểu biết hại ta!"

      "Cũng bởi vì ta là cha ngươi, cho nên ngươi liền tin tưởng ta?"

      Tiêu Bạch gật đầu cái, thấy phụ thân mặt lộ vẻ vui, vội vàng lại lắc đầu: " phải, bởi vì chúng ta cùng nhau chung sống, ta hiểu biết hại ta, cho nên tin tưởng ngươi."

      "Hả? Vậy ý của ngươi là, chỉ cần là ngươi hiểu được người, ngươi tin cậy người, ngươi mà có thể yên tâm mà hề có lực đem thủ cấp mình giao cho đối phương?"

      "Dạ, nếu ta tin tưởng , tự nhiên như vậy." Tiêu Bạch cũng cảm thấy mình có lỗi gì.

      Tiêu Lang thu hồi chủy thủ, đỡ nhi tử lên, thay dọn dẹp vết thương, nếu dọn dẹp phiền toái, miệng lại lạnh lùng hỏi "Vậy nếu là ngươi phán đoán sai lầm rồi, nhìn người như đáng tin cậy, nhưng ra là cố ý đến gần ngươi, kì thực trong ngoài bất nhất, hoặc là lúc ngươi cường đại đối với ngươi cúi đầu xưng thần, cũng lúc ngươi bị thương vô lực sau cho ngươi kích trí mạng, ngươi nên làm cái gì? Tựa như mới vừa rồi, nếu như mà ta đột nhiên muốn giết ngươi, ngươi nên làm cái gì? Hoặc là , ngươi có thể làm thế nào?"

      Sắc mặt Tiêu Bạch càng trắng bệch, là như vậy, có sức đánh trả, chỉ có con đường chết.

      "Cha, theo ý của ngươi là, chẳng lẽ ta nên tin tưởng người khác sao?" cau mày lên chất vấn, nếu là đúng phòng bị tất cả mọi người, chẳng phải là sống mệt chết ?

      ", ngươi có thể tin tưởng người khác, lại thể đem mệnh mình giao cho người khác, mặc kệ ở dưới tình huống gì, ngươi đều phải bảo đảm toàn thân có năng lực lui. Tựu giống với mới vừa rồi, ngươi ràng cần giết chết con sói ki, ngươi có thể chạy trốn tới cây đợi nó rời , hoặc là gọi ta ra ngoài giúp ngươi, mà phải cậy mạnh đem hết toàn lực. Chỉ có thời điểm có lựa chọn, mới có thể liều mạng, nhớ ?"

      Tiêu Bạch gì, cần hảo hảo suy nghĩ lời cha .

      vì động cơ giết sói, là vì hướng phụ thân chứng minh mình, như vậy, nếu là đổi thành đồng bạn khác, đại khái cũng ra tay, đồng dạng là để chứng minh mình, vì tâm hư vinh. Cho nên, nếu là đồng bạn đối với có địch ý, thu hoạch cũng chỉ là bọn họ hâm mộ, khi bọn họ chứa địch ý, trả giá chính là từ mệnh.

      Vì hư vinh đáng, thành, có được, thua, bỏ mạng. Mấu chốt trong đó, chính là có đem hết toàn lực hay , chính là có tin lầm người hay . Hiển nhiên, có thể quyết định mình có muốn đem hết toàn lực hay , lại thể bảo đảm mình tin cậy là chính xác.

      Cha đúng, chỉ có thời điểm có lựa chọn, mới có thể liều mạng, năng lực đón đầu mạo hiểm.

      "Cha, ta biết rồi." Tiêu Bạch ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị trầm ổn.

      Tiêu Lang vừa vặn thay bôi thuốc xong, thấy suy nghĩ , cười sờ sờ đầu của : " thôi, về nhà, về nhà nương ngươi lo lắng." Bàn tay khẽ dùng sức, liền kéo nhi tử lên.

      Nghĩ đến mẫu thân dịu dàng, Tiêu Bạch lộ ra nụ cười giảo hoạt, theo bên cạnh cha : "Cha, ngươi hãy yên tâm , ta tuyệt đối cho nương ta là bị thương như thế nào!"

      Tiêu Lang bước chân ngừng lại chút, cúi đầu nhìn : "Ngươi dám nhiều câu, xem ta như thế nào thu thập ngươi!"

      Tiêu Bạch cười ha ha ra ngoài, bước chân nhàng chạy xuống núi, phụ thân lợi hại hơn nữa như thế nào, mẫu thân trừng hai mắt, phải ngoan ngoãn nhận sai!
      Last edited by a moderator: 19/4/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 70: Ngoại truyện nhà tỷ tỷ

      Editor: Tiểu Cân.

      Sau bữa cơm chiều, Cẩn Lang ngồi trong sân hóng mát, ánh chiều tà dần khuất, khép sách lại, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

      Phòng bên truyền đến tiếng Nữu Nữu khóc, oa oa ngừng, giống như bị ủy khuất lớn.

      Trong lòng căng thẳng, vội chạy tới: “Xảy ra chuyện gì?”

      Lý ma ma ôm Nữu Nữu trong ngực dỗ dành, thấy , đầu toát mồ hôi giải thích: “Lão gia phu nhân ra vườn hoa tản bộ, tiểu thư chịu ngủ, nhất định đòi phu nhân!”

      Cẩn Lang chợt nhớ lúc ăn tối, phụ thân muốn dẫn mẫu thân tản bộ, mẫu thân mắc cỡ đỏ bừng mặt.

      tại khẳng định bọn họ hi vọng bị người khác quấy nhiễu?

      Cẩn Lang cũng biết tại sao phải có ý nghĩ này, lắc đầu cái, tới bên cạnh Lý ma ma, vươn tay đón muội muội nhắm mắt khóc lớn: “Nữu Nữu khóc, ca ca dẫn muội tìm mẫu thân nhé!”

      là ba tuổi nhưng ra mới năm Bảy tháng, Nữu Nữu ngừng khóc, cúi đầu nhìn tiểu ca ca nàng, lúc lâu sau mới đưa ra hai cánh tay như củ sen: “ Ca ca, ôm.”

      Nhìn nước mắt vẫn còn vương khuôn mặt nhắn của muội muội, Cẩn Lang cười đón nàng, ôm biết bao nhiêu lần, biết phải ôm muội muội như thế nào.

      “ Thiếu gia, ngài muốn đâu?” Lý ma ma vừa lau mặt cho Nữu Nữu, vừa theo hai người ra ngoài.

      “ Chúng ta vườn hoa lát, Lý ma ma, các ngươi cần theo.” Cẩn Lang đợi nàng làm xong việc, cười với nàng.

      Lý ma ma nhìn bóng lưng gầy gò của , cùng lên, từ thiếu gia hiểu chuyện, nhất định chăm sóc tốt cho tiểu thư.

      Lúc Cẩn Lang tới vườn hoa, cánh tay ôm có chút rã rời, dù sao mới bảy tuổi.

      dịu dàng thương lượng với muội muội ngoan ngoãn vùi trong ngực: “ Nữu Nữu, ca ca mỏi tay rồi, tự mình có được ?”

      Nữu Nữu ngửa đầu nhìn , mắt hạnh đen nhánh chớp chớp, ngoan ngoãn nhanh nhẹn ừ tiếng.

      Cẩn lang liền để muội muội xuống, khom lưng dắt nàng . Nữu Nữu muốn xem hoa, liền dẫn nàng qua nhìn, nàng với tới, liền kéo cành hoa xuống hoặc bẻ cho nàng.

      Dần dần, trong khí mùi thơm thanh u thanh tịnh đẹp đẽ nồng nàn. Đó là hươn thơm của hoa Đinh Hương.

      Hai gốc Đinh Hương của nhà cực kỳ sum xuê, mỗi lúc tới đây, đều hái mấy bó hoa trắng noãn, như vậy nhưng lại cực kì thơm.

      Cẩn lang dẫn muội muội chạy qua bên đó.

      Nhưng thanh thở hổn hển của mẫu thân chợt truyền đến: “ Trình Khanh Nhiễm, chàng mau dừng tay!” Hình như nàng sợ có người nghe thấy, cố ý đè thấp thanh.

      Bước chân Cẩn Lang ngừng lại chút, ngay sau đó, tiếng cười trầm thấp êm tai của phụ thân: “ A Uyển, vậy sao nàng còn buông ra........ Chẳng qua ta thích nhất dáng vẻ của nàng bây giờ......”

      lặng lẽ nhìn phía bên kia, chỉ thấy mẫu thân bị phụ thân ôm dựa vào cây, từ góc nhìn của , chỉ thấy cặp chân mẫu thân quấn bên hông phụ thân, bóng tối mông lung, nhìn hai người làm gì, nhưng nghe thấy bọn họ dồn dập thở dốc.

      “ Ca ca....”

      Cẩn Lang sợ hết hồn, nhàng che miệng nhắn của muội muội: “ Nữu Nữu, ngoan, chúng ta qua bên kia ngắm hoa.”

      “ Vâng.” Nữu Nữu thấy ca ca lại nhìn nàng rồi, cười cùng sang chỗ khác.

      Dưới tàng cây Đinh Hương, Trình Nhiễm Khanh lần lại lần thương tiểu nương tử ngượng ngùng của : “ A Uyển, nàng đừng chịu đựng, gọi chút người khác nghe thấy đâu.”

      Thư Uyển vô lực ôm cổ , hàm răng cắn môi, cho dù làm chuyện xấu cỡ nào, cũng chịu gọi ra.

      “ A Uyển......” Trình Khanh Nhiễm ngậm dái tai nàng cầu xin.

      “ Thiếp ....... Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị người....... Nghe được.....A!” nặng nề vào, nàng vội vàng ngậm chặt môi, hận hận bắt xuống.

      ai tới.” thanh Trình Khanh Nhiễm khàn khàn đảm bảo.

      Cho dù thế nào cũng thể biết, vừa rồi, hai đứa của vừa qua nơi này.

      Cũng may, bóng đêm che giấu tất cả, cũng may Cẩn Lang của thông tuệ hiểu chuyện.

      Người phỏng vấn:

      Người được phỏng vấn: A Lan, sói con*

      *: sói con, ngươi mang theo trí nhớ mà chuyển kiếp, nghe con lười vô cùng xấu xí, lúc ngươi hôn A Lan để ý sao?

      Sói con: Ta chỉ quan tâm tại, cũng nhớ lại quá khứ, hơn nữa, hình thù của ta cũng rất dọa người, còn có, lúc A Lan còn rất đáng ...........

      *: A? Nếu nó như vậy, vẫn móng chụp chết Lang Vương là ngươi sao? ( oán thầm: duy trì lời dối quá vụng về!)

      Sói con: Hóa thân làm soi cắn chết luôn.......

      *: A Lan, ngươi cũng mang theo trí nhớ chuyển kiếp, lúc sói con nằm người ngươi, ngươi sợ đột nhiên cắn chết ngươi sao?

      A Lan: ngủ ở bên trong

      *: Này, này, tỉnh, bây giờ truyền hình trực tiếp, ngươi phải chú ý đến hình tượng!

      A Lan ( dụi mắt): Ngươi là ai? Lang ca ca đâu?

      Sói son: A Lan, ca ca ở đây!

      A Lan: Lang ca ca, ta đói rồi, muốn ăn cơm.........

      Sói con: Được, ca ca dẫn nàng về nấu cơm!

      * Wey wey Wey, đừng chứ!

      *: Sói con, ngươi thích làm cái gì nhất?

      Sói con: A Lan

      *: A Lan ở đây, ngươi trả lời vấn đề của ta trước.

      Sói con: xin lỗi ngươi đủ mười tám tuổi chưa?

      *: á? Có ý gì......

      *: A Lan, ngươi thích làm cái gì nhất?

      A Lan: ngủ ở bên trong.

      *: Này này, tỉnh bây giờ truyền hình trực tiếp, ngươi phải chú ý đến hình tượng!

      A Lan ( dụi mắt): Ngươi là ai? Lang ca ca đâu?

      Sói son: A Lan, ca ca ở đây!

      A Lan: Lang ca ca, ta nghĩ muốn.......

      Sói con: Được, về nhà ca ca liền chờ nàng!

      *: Wey wey Wey, ta có thể xem ?

      Sói con: giương cung lắp tên, bắn chết ngươi.
      Last edited: 19/4/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :