1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê Tử Của Bạo Quân - Mạt Trà Khúc Kỳ (114C - C80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Đợi giờ Hợi qua, cũng chưa thấy Tiết Chiến kia trở về. Nguyên ma ma lại cắt hoa nến trong đèn lồng Dương Giác lần nữa, rồi lại phủ cho tốt, bỏ kéo xuống, mới nhíu mày : "Cũng biết khi nào hoàng thượng trở về? Nếu hôm nay trở về, nương nương muốn chờ ngài ấy cả đêm?"

      Nam tử rất dễ sơ ý, chỉ để xuống 1 câu rồi , thời gian còn chưa tính, hôm nay là sinh nhật của nương nương, có tránh khỏi chút quá phận.

      Mí mắt Tiêu Ngư đánh nhau, mới đầu còn cầm kim thêu giết thời gian, chỉ là Nguyên ma ma lo lắng nàng làm tổn hại đến con mắt cho nàng làm. có chuyện gì có thể làm, ngồi chờ, có vẻ thời gian trôi qua càng chậm. Lúc này mặc dù cảm thấy hơi buồn bực, nhưng cũng làm được y, người ta là Đế vương, chờ y là kinh thiên nghĩa địa

      Trong đêm Tiết Chiến ngoài cung, tuy cưỡi ngựa vừa vừa về, nhưng cũng đến sau nửa đêm mới về cung. đường vội vàng, y cũng quên mất câu kia, đợi y giải quyết chuyện trở về Phượng Tảo cung lại thấy bên trong tẩm điện đèn đuốc sáng trưng

      ...Nàng lại chờ y đến canh giờ này

      Tiết Chiến dừng lại, nhìn 2 mắt nằng nhắm chặt, thân thể mềm mại nghiêng nghiêng ngược lại dựa vào tay ghế bành, người phủ 1 tấm thảm mỏng, có lẽ ngủ thoải mái mày liễu nhíu chặt lại

      Nhìn người trong điện muốn hành lễ tiết Chiến đưa tay ngăn lại. Nguyên ma ma thấy y trở lại, mặc dù trong lòng có bất mãn, lại cũng dám biểu lộ, giọng 1 câu: "Nương nương luôn chờ ngài, vừa rồi cẩn thận ngủ mất. Ban ngày mệt mỏi cả 1 ngày, lão nô cũng đành lòng đánh thức nương nương"

      Tiết Chiến xoay người, khẽ vuốt khuôn mặt nàng, sau đó bế nàng lên. Thân hình y cao lớn, nàng tựa trong ngực y, càng có vẻ nhắn xinh xắn

      Ngửi được mùi quen thuộc, Tiêu Ngư mơ mơ màng màng mở to mắt, đập mắt mắt chính là khuôn mặt khôi ngô của Tiết Chiến, chạm vào mặt của nàng, còn có loại cảm giác lành lạnh. Dường như mái tóc kia cũng mang theo sương mai, hơi có vẻ ẩm ướt. Tiêu Ngư giống như còn ngủ, chỉ cảm thấy y trở về, giọng mềm mại nhàng hỏi: "Ngài trở về?"

      "...Ừ" Tiết Chiến lên tiếng. Đưa nàng tới chăn, cởi y phục rồi ôm nàng nằm vào trong

      Y là nam nhi cường tráng, 1 đêm bôn ba ngược lại tính là gì, lại thấy nàng chờ y 1 đêm lại càng mệt mỏi. Cúi đầu thấy nàng ngủ, thân thể có chút lạnh buốt ôm nàng tới trong ngực của mình, ôm chặt lấy tay chân của nàng

      Lúc Tiêu Ngư tỉnh lại là giường, trời cũng sáng rồi. nàng mở to 2 mắt Nguyên ma ma tiến lên hầu hạ giúp nàng thay y phục, chuyện đêm qua Tiết Chiến trở về cho nàng nghe

      Cuối cùng đau lòng ra: "trễ như thế ms trở về uổng công nương nương đợi 1 đêm, thât là biết đau lòng người" Tiêu Ngư được từ nuông chiều, ngày xưa lúc mẹ đẻ Cố thị còn, xem nàng như trân bảo. Sau đó kế mẫu La thị, cũng luôn cẩn thận chu đáo quan tâm đến sinh hoạt thường ngày của nàng. nay vừa vào cửa cung, tuy là hoàng hậu nhưng lại gặp phải Đế vương cẩu thả này

      Tuy Tiêu Ngư có chút oán trách Tiết Chiến, lại cũng dám y, nàng luôn dám đác tội y, nhiều lắm là ở trong lòng nhắc tới vài câu. Đợi đến lúc nâng chăn phủ gấm lên đứng dậy thấy trong chăn rơi xuống cái gì đó, lăn đến bên cạnh giày của nàng

      Tiêu Ngư cúi cầu nhìn lại, Nguyên ma ma cũng xoay người nhặt vật rơi bên cạnh giày lên

      Là 1 hầu bao cực cũ

      Tuy cũ nhưng Tiêu Nguyên nhìn 1 cái là nhận ra vải vóc này còn tốt, hoa văn đám mây phía tường được thêu đến sinh động như , được thêu đến tinh tế, ngờ là song mặt thêu hiếm gặp (thêu 2 mặt). Bên trong là dòng chữ Phúc Thọ BÌNh An

      Đồ vật này cũng phải của nàng...Tiêu Ngư tự xưng có nữ công tệ, nhưng so vs cái này thua kém vài phần

      Nàng hơi nhíu đầu lông mày, tay nghề của Xuân Hiểu Xuân MInh nàng cũng biết, cũng phải đồ đạc của các nàng. Lại giường phượng của hoàng hậu, ai dám qua loa như thế, tùy ý làm rơi đồ vật. Tiêu Ngư liền nghĩ đến đồ vật này của người nào đó, nên cũng dám lộn xộn, gọi Nguyên ma ma cất hầu bao kia lại

      Nguyên ma ma năm hầu bao, ngón tay nhàng vuốt ve, đánh giá sắc mặt Tiêu Ngư, giộng hỏi: "Nương nương, hầu bao này..."

      "Hẳn là của Hoàng Thượng" Tiêu Ngư lại liếc mắt nhìn, đánh giá : "Có lễ lại là nữ tử thôn quê nào tặng y, tay nghề cũng tệ"

      Nguyên ma ma : " là như thế, nương nương cũng có ý định làm gì sao?" nhìn tình thế, vẫn nên thu nhận người bên cạnh mình chứ

      Nàng có thể làm những gì? Đế vương muốn tam cung lục viện nành là hoàng hậu chẳng lẽ lại còn có thể ngăn cản y? có lẽ đó là nguyên nhân làm nàng đợi 1 đêm phí công, lúc này Tiêu Ngư thoáng có chút tức giận, nhìn hầu bao này, cũng có chút thuận mắt. Nàng cũng nhiều lời, rửa mặt như thường ngày, đánh chút phấn mắt che lớp đen dưới 2 mắt

      Ngày hôm đó, đến buổi trưa Tiết Chiến tới Phượng Tảo cung

      Tiêu Ngư đứng đậy chào đón y lại lôi kéo tay của nàng cùng nhau ngồi xuống, nhìn sắc mặt Tiêu Ngư hồng nhuận phơn phớt ngược lại yên tâm 1 ít, suy nghĩ, mở miệng : "Đêm qua là trẫm đúng, ngờ kéo dài lâu như vậy. Nếu sau này lại như thế, Niên Niên đừng chờ trẫm sớm nghỉ ngơi là được"

      tại y đau lòng cho mình, Nhưng Tiêu Ngư biết được trong cung có quy củ trong cung, lời của Đế Vương chính là tùy tiện 1 câu, đớ cũng là thánh chỉ. Hơn nữa là có đau lòng nàng hay còn chưa nhất định

      Tiêu Ngư chuyện, để Nguyên ma ma mang hầu bao kia tới, Nàng tiếp nhận đưa cho Tiết Chiến

      Tiết Chiến nhìn vật này, ánh mắt dừng lại, sau đó đưa tay nhận lấy , để vào trong ngực, cũng giải thích vs Tiêu Ngư thêm cái gì, 1 câu: "Là của trẫm"

      Tiêu Ngư ừ 1 tiếng, cũng để ý đến việc này, cùng y ngồi vào vị trí dùng bữa. Ngày thường tuy Tiết Ngư có chút câu nệ nhưng thời gian chung đụng lâu rồi, có khi vẫn lộ ra 1 số nét đáng của tiểu nữ nhi, hnay lại đoan trang lạnh nhạt. Tiết Chiến nhìn dáng dấp của nàng cũng thấy có gì ổn, nhưng lại có chút thích hợp, ms phát giác được có chút ổn... Lông mày nhíu lại theo bản năng

      Thấy nàng nâng cổ tay tinh tế gắp đồ ăn cho y, Tiết Chiến cũng thuận thế gắp mấy miếng mỡ dày để vào trong chén của nàng, ôn nhu : " Hoàng hậu cũng ăn nhiều chút"

      Tay cầm đôi đũa bạc của Tiêu Ngư dừng lại. Nếu có chút hiểu tính tình của Tiết Chiến, nàng còn tưởng rằng Tiết Chiến cố ý. Thịt mỡ trắng bóng kia, nương nào thích chứ? Chỉ là ngẩng đầu thấy ánh mắt y dịu dàng, ngũ quan cứng rắn, phối hợp với nụ cười ôn hòa, rất có cảm giác nhu tình

      Chỉ tiếc Tiêu NGư càng xem càng thấy thoải mái, cúi đầu nhìn thịt trong chén, cực kỳ chướng mắt

      Dù nàng e ngại Tiết Chiến, nhưng luôn ở chung được mấy ngày, nếu bình thường, chắc chắn uyển chuyển y mình thích thịt mỡ, nhưng hnay dường như trong lòng kìm nén 1 đám lửa, 1 lời, yên lặng ăn thịt mỡ kia vào bụng
      Last edited: 27/8/17

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 40: Danh phận (2)

      Editor: Maria Nyoko

      Tiết Chiến thấy nàng thích ăn, lại ân cần gắp nhiều mấy khối. Ngày thường cùng nàng dùng bữa, chỉ thấy nàng ăn rất ít, mặc dù nhìn có chút cảnh đẹp ý vui, mỗi lần lại chỉ ăn chén cơm.

      Tiêu Ngư lại phát ngấy trong dạ dày, chính là vui mừng, ăn vô mấy miếng thịt đầy mỡ này. Lúc này nghe Tiết Chiến : "Mấy ngày nay trẫm bận bịu số chuyện, ban đêm nàng ngủ sớm, chớ có đợi trẫm."

      Hoàng gia có quy củ, mặc dù y đối xử tốt với nàng, nhưng cũng chú ý quy củ đấy, đêm qua nhìn thấy nàng mệt mỏi dựa vào ghế ngủ, cảm thấy những quy củ này tự mình thực cũng có gì... mọi chuyện trong tẩm cung này, ai cũng biết.

      Tiêu Ngư gật đầu đáp ứng.

      Đợi Tiết Chiến dùng xong bữa trưa rời , Tiêu Ngư mới ngán đến tận cổ, gắt gao cau mày. Mới vừa rồi man hán kia còn lựa chọn, chọn mấy miếng thịt đầy mỡ cho nàng.

      Nguyên ma ma bước lên phía trước, bưng đĩa mứt hoa quả chua giúp nàng giải ngấy.

      Tất nhiện bà hiểu thói quen của Tiêu Ngư đấy, vừa rồi thấy nàng bất động thanh sắc nuốt vào mấy miếng thịt mỡ kia, cũng là giật mình. Lúc này nhìn bộ dáng Tiêu Ngư, mới tận tâm : "Nương nương thích, cùng Hoàng Thượng cũng được, y cũng ép ngài ăn. Ngài làm sao... sao tự mình chuốc khổ vô thân?"

      Nàng tự mình chuốc khổ vào thân khi nào? Đế Vương gắp cho nàng đấy, đừng là thịt mỡ, chính là cái khác, nàng cũng phải khấu tạ Thánh ân ăn hết.

      Mứt hoa quả chua ngọt cũng giải được cảm giác đầy mỡ trong miệng, tâm Tiêu Ngư cũng bình tĩnh chút.

      Nguyên ma ma lại nhớ tới vừa rồi sắc mặt Hoàng Thượng bình tĩnh thu hầu bao kia vào... ràng là vật từ trong tay nữ tử, cũng có nửa câu giải thích đối với nương nương, cũng cảm thấy bất bình thay Tiêu Ngư...

      Cũng khó trách tiểu nữ nhi sinh ra mấy phần vui.

      Trước kia bà còn ôm hoài nghi, cảm thấy cái hầu bao này chưa hẳn là của Hoàng thượng, bây giờ lại là thể nghĩ giống như nương nương. Đêm qua là sinh nhật nương nương, Hoàng Thượng vứt nương nương mình xuất cung còn chưa tính, chừng còn cùng chỗ với nữ tử khác đấy. Nàng : "Nương nương, chuyện hầu bao, chúng ta điều tra thêm hay ?"

      Nếu là nữ tử, dựa vào thái độ hoàng thượng, chính là trân ái bên ngoài đấy. Như thế, đối với nương nương phải là chuyện tốt.

      Tiêu Ngư nghĩ nghĩ, lắc đầu : " cần." Bây giờ nàng ở cung đình, nhất cử nhất động của nàng, Đế Vương làm sao biết? Nếu bởi vì việc nàng liền tra y, sợ rằng y vui. Mà lại... Coi như tra ra cái gì, nàng lại có thể thế nào?

      Nàng đứng dậy, với Nguyên ma ma, "Việc này coi như chưa từng xảy ra, nếu ngày sau còn có những thứ khác... Vậy rồi sau."

      Nếu như y có tình nhân cũ bên ngoài, lại kìm nén được sắc tâm, trong đêm muốn ra ngoài gặp gỡ, chỉ sợ cũng giấu lâu đấy.

      "Còn có..." Tiêu Ngư lại câu.

      Nguyên ma ma rất nghiêm túc nghe.

      Tiêu Ngư trầm mặt mà bất đắc dĩ ra: "Gọi ngự thiện phòng ngày sau chớ có bưng thịt mỡ như thế lên..." nàng ăn miệng đầy dầu, cũng man hán kia mới thích ăn.

      Nhìn thấy Tiêu Ngư biểu lộ, Nguyên ma ma nhịn được bật cười. Kỳ ngẫu nhiên ăn mấy miếng thịt mỡ cũng rất tốt, bất quá lời này bà cũng dám rồi, vội vàng gật đầu : "Lão nô liền qua ."

      ...

      Ngày hôm đó cảnh xuân tươi đẹp, Tiêu Ngọc Chi hẹn mấy tiểu thư khuê cát hảo hữu mua đồ trang sức. Từ hương xa lộng lẫy phủ Hộ Quốc Công xuống, mấy nữ tử trẻ tuổi cùng nhau vào cửa hàng trang sức, hoàn phì yến gầy đều có, lại mỹ mạo cao quý, duyên dáng lượn lờ, rất là đáng chú ý.

      Hôm nay Tiêu Ngọc Chi áo màu hồng đào, váy xanh lá điểm vài bông thủy tiên hồng, đầu mang theo châu trâm sáng loáng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh. Nàng xưa nay ưa thích đồ trang sức xinh đẹp đều mang đầu, thích nhất chính là cách ăn mặc ra vẻ thanh nhã thanh cao.

      Châu trâm tinh xảo, mặc dù có cảm giác quá mức diễm tục, nhưng bởi vì dung mạo nữ nhi Tiêu gia tầm thường, ngược lại nổi bật lên còn có mấy phần quý khí.

      Trước đó vài ngày chuyện cung yến, thanh danh Tiêu Ngọc Chi có chút bị hao tổn, bất quá nhóm quý nữ phụ nhân ở đây cũng phải mù lòa, đúng là Quách lão phu nhân Trương Thị khinh người quá đáng... Tiêu gia là nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, dám tại bữa tiệc sinh nhật Hoàng Hậu đánh đường tỷ Hoàng Hậu, cũng quá khoa trương!

      Quan trường kiêng kỵ nhất quá lộ sắc sảo, mặc dù Quách An Thái có công lớn, bây giờ là Thượng Thư cao quý lại đối xử mọi người hiền lành, nhưng gặp mẫu thân như vậy, nữ quyến có ý đồ lôi kéo làm quen cùng Quách gia, tiếp xúc Quách mẫu Trương Thị, cơ hồ là người có thể chịu được tính tình của bà đấy. Cũng muốn gả nữ nhi vào Quách gia trèo cao, nhưng bởi vì kiêng kị Quách mẫu, những phụ mẫu thương nữ nhi, cũng là sớm gãy mất ý niệm này.

      Lại việc này, Trương thị này còn tự mình xin lỗi cùng Tiêu Ngọc Chi đấy, Hoàng Đế đều ở đây. Sợ là chỉ có Đế Vương mới có thể kềm chế được dã bà tử rồi.

      Dù sao Tiêu Ngọc Chi bị ủy khuất, trong bụng nàng phiền muộn, ưa thích mua chút đồ trang sức đẹp mắt cùng quần áo. Chỉ là gần đây nàng xem qua rất nhiều bộ đồ mới, nhưng bộ, mà vượt cung trang lúc trước Đế Vương ban thưởng. Trong bụng nàng phục, luôn luôn muốn tìm tới thứ càng đẹp mắt đấy, mới có thể thoải mái.

      Lúc này cùng nhóm quý nữ giao hảo vào cửa hàng trang sức, Tiêu Ngọc Chi chọn chọn lựa lựa, thấy được thứ đặc biệt ưa thích, cảm thấy tốt đều bọc lại. Dù sao cũng thể tay mà về
      Parvarty, B.Cat, Ngân Dorothy3 others thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      lúc Tiêu Ngọc Chi buồn bực ngán ngẩm lấy châu trâm trước mặt ra, liền nhìn thấy có nương mang mũ mạng đến. Tiêu Ngọc Chi nhận ra nha hoàn bên cạnh nàng. Thấy nương kia vào, lấy mũ xuống, người này... Đây là Quách Tố Nghi nha.

      Tiêu Ngọc Chi chợt sáng lên.

      Lần trước Quách Tố Nghi ở chỗ này nhìn trúng cây trâm, nàng hỏi giá tiền sau liền có nhìn nhiều, cuối cùng lại bị Tiêu Ngư tùy tiện mua trở về.

      Thường ngày Quách Tố Nghi đương nhiên nghĩ cái gì, dù sao cây trâm là quá mắc. Nhưng bây giờ, nàng là thân muội muội Thượng Thư đại nhân, hôm nay Quách Tố Nghi thừa dịp Trương Thị thả nàng ra, nàng liền tới nơi đây, chuẩn bị dùng tiền riêng huynh trưởng cho nàng mua cây trâm kia. Lại nghĩ rằng, cây trâm kia là độc nhất vô nhị.

      Ánh mắt Quách Tố Nghi ảm đạm. ...

      Do dự hồi lâu, vất vả nàng quyết định, có đầy đủ bạc, cây trâm lại sớm có.

      Chuẩn bị , trước mặt bỗng nhiên bị người chặn đường . Quách Tố Nghi xem xét, nhìn lên trước mặt Tiêu Ngọc Chi, vội vàng lấy lại tinh thần mới : "Tiêu Ngũ nương."

      Quách Tố Nghi thấp hơn so với Tiêu Ngọc Chi, lúc này đứng ở trước mặt Tiêu Ngọc Chi, cũng giống như thấp hơn khúc. Tiêu Ngọc Chi đánh giá cách ăn mặc của Quách Tố Nghi, nhàng cười cười, : "Làm sao? Quách nương mua sao? Nhìn xem liền ?"

      Thấy Quách Tố Nghi sững sờ, chuyện, nàng mới xích lại gần chút , " Chẳng lẽ mẫu thân keo kiệt ngay cả chút tiền lẻ cũng cho ngươi? Bộ dạng ngươi như vậy, còn muốn vào cung làm phi? sợ mất mặt của hoàng gia sao?"

      ... Nữ tử keo kiệt lại khúm núm, cũng muốn đoạt nam nhân cùng Tiêu Ngư?

      Quách Tố Nghi biết, bởi vì hôm đó lòng Tiêu Ngọc Chi mang oán hận, cũng có ý định nhiều lời cùng nàng. Nhưng nghe được nàng đến đây, sắc mặt mới biến đổi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngọc Chi, nghiêm túc : "Tiêu Ngũ nương, xin ngài chớ có hồ ngôn loạn ngữ."

      Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, ngược lại Tiêu Ngọc Chi có chút bị ánh mắt của nàng hù đến.

      Bất quá trong nháy mắt, liền lại khôi phục ngang ngược. Tiêu Ngọc Chi : "Ta hồ ngôn loạn ngữ? Dù sao cũng tốt hơn so với lão mẫu đánh người lung tung của ngươi? Mặc dù mẫu thân để cho ta chớ có so đo, nhưng trong lòng ta vẫn là thoải mái, Quách nương đúng ? Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta Tiêu Ngọc Chi cũng phải dễ trêu, ngày sau ta thấy ngươi lần liền ngươi lần."

      Tiêu Ngọc Chi cùng tới với số quý nữ, có chút tiếp xúc cùng Quách Tố Nghi. Các nàng đều là thế gia tiền triều tại Tấn Thành, bây giờ thay đổi triều đại, thế mà để bọn họ lấy lòng thôn , trong lòng sớm muốn. Nhưng bởi vì phụ mẫu dạy bảo, thể biểu ra ngoài, đối với Quách Tố Nghi cũng là mặt ngoài kính.

      Lúc này nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi Quách Tố Nghi như vậy, các nàng cũng cảm thấy hả dạ.

      Trương thị lớn lối như thế, lần trước có thể tùy tiện đánh Tiêu Ngọc Chi, lần sau nếu gặp bọn họ, chỉ sợ cũng có chỗ cố kỵ.

      Quách Tố Nghi nhìn thấy những nữ hài nhi bên người nhìn nàng, chỉ trỏ nàng, khắp khuôn mặt là cười nhạo, đổi lại nương khác, sợ là liền rơi lệ tại chỗ rồi. Ngược lại tính tình Quách Tố Nghi quật cường, cắn cắn môi, lệ kia đảo quanh trong hốc mắt.

      Tiêu Ngọc Chi ra: "Ta ngươi vài câu, ngươi cảm thấy ủy khuất, quá mức đúng ? Ngươi cũng nghĩ chút, lần trước mẫu thân ngươi khi dễ ta như thế nào đấy, muốn trách trách mẫu thân ngươi khi dễ người, chẳng trách người bên ngoài, ai bảo ngươi là con nàng... Dù sao ta Tiêu Ngọc Chi giảng đạo lý."

      Lúc này Quách Tố Nghi mới che mặt chạy ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng nàng rời , Tiêu Ngọc Chi nhìn thoáng qua bên ngoài, nhíu lông mày khẽ hừ tiếng, : "Đáng thương cho ai nhìn đây."

      Tiểu Ngư nhận tin phụ thân Tiêu Hoài chiến thắng, Tây Bắc bên kia có phụ thân xuất mã, hết thảy cũng hết sức thuận lợi, mà Hoắc Đình tướng quân cùng Tiêu Hoài cũng hận gặp nhau muộn, cực kỳ hợp ý. Tiêu Ngự biết phụ thân đối với tân đế phục, dưới mắt bất quá là kế hoãn binh, lúc này tay tuy có 5 vạn binh mã, nếu muốn làm việc, nhưng cũng còn thiếu rất nhiều đấy

      Nàng còn sợ phụ thân xúc động, có thể nghĩ ngợi, phụ thân nàng mưu tính sâu xa nhiều so với nàng, tất nhiên lo nghĩ hơn so vs nàng

      cho nên lúc này phụ thân cũng ko có động tác

      Nguyên ma ma bưng trà cho nàng, giọng : nương nương, lão nô nghe hnay hoàng thượng lại xuất cung rồi

      Lại ra ngoài rồi...Thường ngày Tiết chiến bận rộn xử lý công việc, mặc dù ngày ngày ngủ lại Phượng Tảo cung, phần lớn đêm khuya ms tới đây. Là 1 người bận rộn chính vụ, bây giờ ngược lại có thời gian rảnh ngày ngày xuất cung rồi

      1 bên Xuân Trà cũng : "Nô tỳ cũng nghe , là... là hoàng thượng ở biệt viện bên ngoài nuôi nữ nhân, cho nên ms..."

      "Chớ có bậy" Nguyên ma ma lập tức cắt đứt nàng

      Lúc này Xuân Trà ms che miệng, ko còn bậy

      Khuôn mặt Tiêu Ngư nhàn nhạt, dường như cũng để ở trong lòng. Xem hết tin về phụ thân, liền ngự hoa viên

      qua Diên Hòa môn, tới Ngự Cảnh đình chỗ cao nhất ngự hoa viên, Tiêu Ngư nhìn thấy có bóng dáng cao lớn tới, liền chậm rãi xuống dưới

      Chính là HÀ Triêu Ân

      HÀ Triêu Ân chính là người hầu cận đế vương, lúc này y xuất cung mà ngay cả đều ko mang theo. Thấy thi lễ vs mình, Tiêu Ngư ms : "Hà công công ko cần đa lễ"

      HÀ Triêu Ân vóc người cao gầy, bởi vì là hoạn thần, nhìn Bạch Tịnh Tư Văn (người trắng trẻo văn nhã) so với nam tử bình thường. Tiêu Ngư nhớ tới hôm đó sinh nhật mình HÀ Triêu Ân cũng tặng nàng 1 nghiên mực Đoan Khê. Cũng ko phải vật hiếm lạ gì, nhưng cũng là hợp ý đấy

      Tiêu Ngư có ấn tượng rất tốt đối vs , lại cùng về thơ văn

      Hoàng hậu trẻ tuổi kiều diễm vô song, ngọc cốt chi tư. HÀ Triêu Ân buông thõng mắt, mi mắt rũ, ánh mặt trời chiếu mặt của , làn da trắng giống như ngọc. trả lời: "Lúc trước còn chưa cảm ơn nương nương tặng sách, sau khi tiểu nhân xem, ích lợi ko "

      Dù sao tuổi tác còn , luôn luôn hi vọng nghe được 1 số câu thuận tâm ý mình. Nàng chọn sách cảm thấy rất tốt, Tiêu Ngư nghe trong lòng tự nhiên thoải mái, liền dãn mặt ra : "nếu Hà công công ưa thích, lần sau bản cung lại tặng ngươi 1 số sách cũng được". Dù sao nằng cũng đều đọc xong rồi, ghi tạc trong đầu rồi, bằng thuận nước gióng thuyền, đưa cho HÀ Triêu Ân

      Cùng HÀ Triêu Ân chuyện 1 hồi, Tiêu NGư chợt dừng 1 chút, mặt lộ vẻ do dự. HÀ Triêu Ân nhìn thấy sắc mặt của nàng, ms mỉm cười : "Nương nương có chuyện, cứ hỏi đừng ngại"

      Như thế Tiêu ngư liền khách khí, nagf chậm rãi : "Mấy ngày nay hoàng thượng xuất cung liên tiếp, bản cung rất là lo lắng, liền muốn phân ưu. hà công công là người bên người hoàng thượng, biết được tình càng nhiều hơn so vs bản cung, muốn hỏi 1 câu...hoàng thượng xuất cung để gặp người, phải chăng là nữ tử?"

      xong 1 chữ cuối cùng, tiêu ngư lẳng lặng nhìn HÀ Triêu Ân trước mặt

      Thấy vị hoàng hậu này ngôn từ hiền thục dịu dàng, HÀ Triêu Ân lại là cảm thấy hiểu , mặt mày thanh tú ôn hòa, hồi lâu ms lên tiếng: "Đích là nữ tử"

      ...

      Mặc dù tiêu ngư kinh ngạc nhưng cũng nằm trong dự liệu. Ước chừng là thấy nhiều bộ dáng y chuyên cần chính , cảm thấy người giống như y ko vì sắc đẹp sao nhãng chính vụ, huống hồ tân triều vừa lập, vẫn chưa haonf toàn buông lỏng để hưởng thụ. Chỉ là nàng ở chung cùng man hán này có hạn,còn ko biết y nhiều, bây giờ xem ra cũng ko phải người săc dục huân tâm. từ ngự hoa viên trở về, trong lòng Tiêu Ngư có dự định

      Y tâm tâm niệm niệm vs người ngoài cung kia như thế, bây giờ trong cung cũng ko phải bí mật gì, gần đay có thể tiếp người tiến đến

      Có lẽ vừa cùng nàng thành thân mà phụ thân nàng còn ở Tây Bắc bán mạng vì y, cái này là mấu chốt, ko thích hợp nạp phi. Cho nên ms ko đề ra cùng nàng

      Nhưng nếu là...Nàng vị hoàng hậu này chính miệng đề nghị sao?

      Tóm lại là muốn vào cung đấy, bằng nàng mở miệng đề nghị thuận tiện bán 1 món nợ ân tình

      Ngày hôm đó Tiết Chiến về muộn, Thấy Tiêu Ngư cũng ko lên giường nghỉ ngơi như y , vẫn ngồi ở bên giường chờ y. y vừa tiến đến, liền quan tâm cởi áo dây lưng cho y, rất là quan tâm. Nhìn qua khuôn mặt nàng kiều diễm, Tiết Chiến rộng mở 2 tay để tùy nàng hầu hạ, thỉnh thoảng cúi đầu hôn 1 cái khuôn mặt nàng

      Chờ đổi xong y phục, ms ôm nàng thân cận: "Mấy ngày nay là trẫm bận quá, qua 2 ngày bồi nàng tốt"

      Tiêu Ngư thấy y rất nhu tình, cũng bất vi sở động, nhớ kỹ việc ban ngày, ngẩng đầu nhìn y : "Thần thiếp có 1 chuyện muốn thương lượng cùng hoàng thượng"

      "Ừm..." Tiết Chiến lên tiếng, ôm bờ eo của nàng : "nàng , trẫm nghe"

      Tiêu Ngư liền ngẩng đầu nhìn , má phấn hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt đẹp lấp lánh, ánh nến chiếu bên mặt của nàng ra ánh sáng ấm áp nhu hòa, nữ tử trẻ tuổi mà thanh cũng trong veo êm tai đấy

      Nàng từ từ : "Trước kia thần thiếp k muốn ra đề trước đấy. Chỉ là gần đây hoàng thượng luôn luôn xuất cung, liền muốn thay hoàng thượng phân ưu...vị muội muội bên ngoài kia, ngày sau cũng phải vào cung đấy, thần thiếp cảm thấy ko bằng sớm cho nàng danh phận , cũng tiết kiệm hoàng thượng bôn ba qua lại"
      Last edited: 28/8/17

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 41: Đức hạnh (phần 1)
      Editor: Lovenoo1510

      Trong nhất thời nội thất tẩm điện có động tĩnh gì. Tiêu Ngư thấy nhu tình mặt nam nhân dần dần tản ra, bình tĩnh nhìn chính mình. Hồi lâu, mới mở miệng thản nhiên : “Hoàng hậu đức hạnh.”

      Người làm thê vốn nên hiền lành rộng lượng. Đó là lúc khi nàng gả cho biểu ca thanh mai trúc mã Triệu Dục, trước khi thành thân, mẫu thân La thị cũng từng cùng nàng qua những thứ này. Bên người Đế vương luôn phải có tần phi.

      … Huống chi là tên man hán nông thôn hóa sắc trước mắt này.

      Nàng thân là hoàng hậu cũng là thê tử, biết mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, tự nhiên là có cách nào coi như là thấy, loại thời điểm này, nàng chủ động ra, cho bậc thang xuống, cớ sao lại làm? Tiêu Ngư vẫn muốn gì đó, nhưng thấy sắc mặt Tiết Chiến được tốt lắm, cũng tiện mở miệng lại… Chẳng qua nam nhân tư thế oai hùng, bộ dáng trầm mặt xuống lời nào, quả lại vẫn có chút làm cho người ta sợ hãi.

      Bàn tay trong tay áo Tiêu Ngư ý thức nắm chặt lại. Tiết Chiến lại buông nàng ra, cứ như vậy lên giường.

      Tiêu Ngư sững sờ nhìn nam tử mặc áo ngủ bằng gấm nhung, nàng đứng hồi ở trước giường biết làm thế nào, rồi mới cởi giày lên giường. Trước đây luôn là nàng lên trước, nghĩ hôm nay lại lên giường trước, vẫn là lần đầu tiên. Tiêu Ngư thể vượt qua người , nên vòng qua giường ngủ. Cái giường phượng rộng lớn, nhưng dáng người Tiết Chiến lại cao to, vừa nằm xuống, giường ngủ cũng lưu lại bao nhiêu chỗ trống. Tiêu Ngư nhấc ống quần lên chuẩn bị vượt qua, cúi đầu thấy hai chân của , lớn như chiếc thuyền , mà vết chai đôi chân kia lại rất dày, ngược lại làm Tiêu Ngư có chút hiếu kỳ.

      Chẳng lẽ tên man hán nông thân này, lúc làm việc ruộng đều mang giày sao? Sao vết chai lại dày như vậy?

      Tiêu Ngư chăm chú nhìn.

      Đôi chân của cơ bắp căng đầy, có hai đạo vết thương rất sâu, phảng phất như từ rất lâu trước đây, lông đùi mọc khá nhiều. Tiêu Ngư nhớ lại mỗi lần thiếp thân ngủ cùng chỗ, lông tơ người đều cọ vào da nàng có chút ngưa ngứa.

      Tiêu Ngư nằm xuống, nhấc bên góc chăn khác trùm lên người. Gối là gối uyên ương màu đỏ chót, so với gối bình thường dài hơn chút, là phu thê chung gối. Tiêu Ngư nằm xuống lời nào, nhìn Xuân Hiểu và Xuân Trà tiến đến buông màn, lại càng lộ ra an tĩnh.

      Bên tai là tiếng hít thở của nam nhân, ước chừng vì hôm nay chưa tắm rửa lên giường, nên Tiêu Ngư có thể ngửi được hơi thở nam tính người , còn có cỗ mùi mồ hôi, là cảm thấy được tốt lắm.

      biết chuyện gì xảy ra, ngày thường đều cần nàng nhắc nhở tắm rồi, hôm nay lại tắm nằm ổ trong chăn như vậy, ngay cả chân cũng rửa.

      Tiêu Ngư càng nghĩ càng ngủ được.

      Qua lâu, mới nghe được : “…Hoàng hậu đức hạnh như vậy, ngày mai trẫm liền đón nàng vào trong cung, làm phiền hoàng hậu an bài chỗ ở chút.”

      Tiêu Ngư chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nghe Tiết Chiến lời này, lập tức lên tinh thần. Nàng mở mắt ra : “Ừm, thần thiếp nhất định an bài tốt.”

      Tiết Chiến : “Nàng thích yên tĩnh.”

      …Cái tên man hán thô ráp như thế, lúc này trái lại quan tâm săn sóc. Tiêu Ngư gật gật đầu. Cũng may nàng đối với Hoàng cung tương đối quen thuôc, rất nhanh chọn được chỗ ở tốt: “Vậy Hoàng thượng cảm thấy… Hàm An Cung như thế nào?”

      Hàm An Cung nằm ở đường tây phía bắc Cung, trong nội viện vốn xây toà ba tầng lớn có đài diễn tuồng, hai năm trước dỡ bỏ sửa chữa sau thành Quyển điện, sườn đông là Vũ Hoa các, chính là toà phật đường, hoàn cảnh là rất thanh tĩnh, quan trọng nhất là cách xa Phượng Tảo cung của nàng.

      Liền nghe thấy Tiết Chiến mặn nhạt ừ tiếng.

      Tiêu Ngư : “Vậy sáng mai thần thiếp an bài.” Mặc dù nàng đề nghị đem người tiếp vào, nhưng lại nghĩ cái tên man hán này lại háo sắc như vậy, ngày mai muốn mang người tiến cung.

      Giải quyết xong việc này, Tiêu Ngư rất nhanh ngủ thiếp .

      Lúc này Tiết Chiến mới xoay người lại, nhìn nàng nằm thẳng nhắm mắt, tư thế ngủ nhu thuận.

      nhíu mày tiến tới, bởi vì dựa vào gần, nên ngược lại làm nàng nhíu mày lại, còn vô ý đưa tay ra đẩy … Sợ là lại chế xấu. Tiết Chiến thuận tay nắm chặt lấy tay nàng, bàn tay nhắn trơn nhẵn mềm mại, giống như xương. nhìn trong chốc lát, lồng ngực phập phồng lên xuống, hô hấp dồn dập, nắm cổ tay của nàng nhàng ấn đến bên, muốn đem nàng thành khóc sướt xuống được giường mới tốt.

      Nhưng đến cuối cùng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng thản nhiên ngủ trong chốc lát, Tiết Chiến liền nhấc chăn gấm người lên, đến tịnh thất ngủ.



      Hôm sau trời vừa sáng, Nguyên ma ma hầu hạ Tiêu Ngư rửa mặt thay quần áo, nghe xong Tiêu Ngư , kinh ngạc: “Hoàng thượng như vậy?”

      Cái kia còn là giả? Tiêu Ngư : “Dù sao vẫn luôn muốn nạp phi, cả ngày lén lén lút lút, ta thấy cũng thoải mái, thích, liền đem người đón đến là được.”

      Nhớ tới lời Tiết Chiến tối hôm qua, tiếp tục : “ nương kia thích yên tĩnh, ngươi sai người thu thập Hàm An cung sạch chút, cần quá mức lôi cuốn hoa lệ, nhưng cũng thể quá keo kiệt.”

      Nghĩ đến nữ tử thích, chắc phải giống Quách Tố Nghi hiền lương thục đức, mộc mạc thanh đạm như vậy. Trong hậu cung càng ngày càng thêm mấy vị, ngồi ở cùng chỗ, cố gắng còn có thể tâm chuyện cây dâu nuôi tằm, may quần áo nấu cơm. Vậy cũng là náo nhiệt.

      Sắc mặt Nguyên ma ma trầm xuống, vẫn cảm thấy Hoàng thượng như vậy có chút ổn. Bà chậm rãi chải mái tóc đen bóng của Tiêu Ngư, thấp giọng : “Trong lòng nương nương chẳng lẽ có nửa điểm vui sao? Nếu người kia tiến vào trong cung, được sủng, chưa hẳn nương nương có thể trôi qua những ngày an nhàn như bây giờ.”
      Parvarty, B.Cat, Dung Nguyễn 19953 others thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 42: Thô lỗ (2)

      Tiêu Ngư vội vàng đặt ly trà xuống, đứng dậy tiến đến nghênh đón. Nhưng Tiết Chiến tiến vào.

      Hôm nay vì xuất cung, y mặc long bào, là bộ cẩm bào màu lam, giày gấm màu đen. Có điều, ràng là kiểu ăn mặc văn nhã, lại toát ra nửa phần phong phạm của công tử cao quý. Ngày thường y cường tráng lại cao lớn, nhìn thế nào cũng thấy giống vị đại tướng quân. Dù Tiêu Ngư cảm thấy có điều oán giận, nhưng lại dám làm mặt lạnh với y, hành lễ xong liền đứng, biết nên gì với y.

      Tiết Chiến nhìn bộ dáng của nàng, tự mình mở miệng câu: "... Lại đây."

      Nàng mới muốn qua. Tiêu Ngư cảm thấy y như vậy có phần dọa người, khiến nàng nhớ tới đêm động phòng hoa chúc ngày đó, thô lỗ lại bá đạo, mãnh liệt còn lời giữ lời. Tiêu Ngư đứng bên cạnh ánh nến, nắm chặt ống tay áo : "Nô tỳ đứng ở đây là được rồi."

      Dù hôm nay nghênh đón di mẫu của y tiến cung, nhưng lời tối hôm qua nàng , cũng hề sai. Nàng hiền lành rộng lượng, y lại vẫn có chỗ nào vừa lòng sao? Nếu y thích như vậy, lần sau nàng nhắc đến nữa là được rồi. Ai bảo hành vi cử chỉ của y khiến người khác hiểu lầm.

      Tiêu Ngư tiếp tục : "Hôm nay là ngày đầu tiên di mẫu tiến cung, bữa tối..." Nàng muốn Tiết Chiến dễ dàng mới gặp được người thân, mà Tiết Chiến coi trọng bà như vậy, buổi tối hôm nay nên dùng bữa với người nhà.

      Chỉ là nàng còn chưa hết lời, Tiết Chiến bước từng bước dài tới cạnh nàng, khom lưng, liền nhấc nàng đặt vai giống như khiêng bao gạo. Bụng của Tiêu Ngư nằm đầu vai cứng rắn của y, có chút choáng váng hoa mắt, thấy y vài bước tới bên giường. Vén màn lên, liền đặt nàng đệm giường, hai tay chặt chẽ nắm lấy cánh tay của nàng.

      Ngay sau đó y liền áp xuống.


      Khuôn mặt kia đột nhiên tới gần, nuốt xuống hết toàn bộ những lời Tiêu Ngư muốn . Nàng cũng thân mật cùng y biết bao lần, nam nhân này vẫn thô lỗ như cũ, Tiêu Ngư nhìn tư thái của y, có chút dọa người, sợ hãi nhắm hai mắt lại. Lúc nàng đợi môi của y chạm tới môi nàng, lực đạo kia thoáng chốc trở nên nhàng. Tiêu Ngư như vừa mới tỉnh lại từ trong mơ, mở to mắt nhìn y.

      Mặt y liền ở ngay trước mắt, gương mặt ràng, dung mạo tuấn.

      Tiêu Ngư mở miệng : "Hoàng..."

      Ưm!

      Nàng vừa mở miệng, lưỡi của y liền tiến vào, gắt gao quấn lấy lưỡi nàng. Nàng quá thích thân mật với y như vậy, người này từ lần đầu tiên gặp y biết xấu hổ mà hôn nàng, nàng vô cùng chán ghét. Nhưng là tại, nàng chỉ có thể chậm rãi tập quen. Có điều, so với cảm giác khó chịu lúc trước, những lần gần đây, y ràng nhàng hơn chút.

      Lúc Tiết Chiến buông nàng ra, Tiêu Ngư chỉ cảm thấy cánh môi bị y hôn mơ hồ có chút đau. Nàng đưa tay sờ sờ, thấy y từ cao nhìn xuốn nàng, : "Bữa tối..."

      Tiết Chiến : "Trẫm dùng ở đây."

      A... như vậy, Tiêu Ngư cũng hỏi nhiều, nghĩ đến lời Tiết Chiến , di mẫu của y thích yên tĩnh. Có điều như vậy cũng tốt, nàng cũng thích tiếp xúc với trưởng bối xa lạ, cảm thấy phải cẩn thận. Huống hồ đó là di mẫu của Tiết Chiến, nàng cũng nên ra vẻ Hoàng Hậu trước mặt bà ấy.

      Nhưng mà... Tiêu Ngư nhịn được : "Vì sao hôm qua Hoàng Thượng thẳng?"

      Tiết Chiến cúi người nhàng véo mặt nàng, thấy nàng bị đau nhíu mày, liền : "Hoàng Hậu hiền hậu như vậy, Trẫm đương nhiên muốn ngắt lời."

      Chính là cố ý muốn xem nàng làm trò cười, cứ cho rằng đùa như vậy vui . Tiêu Ngư giận mà dám gì.
      Tiết Chiến vốn là kìm nén dục vọng, nhưng nhìn bộ dáng yểu điệu của nàng, rồi lại dám bắt nạt nàng. Y ngồi dậy, kéo nàng vào trong lồng ngực, nhớ lại bộ dáng nhíu mày hừ của nàng vừa rồi, liền vén ống tay áo của nàng lên xem... Cuối cùng là cánh tay, bị nam nhân tùy tiện vén tay áo lên như vậy, Tiêu Ngư khó tránh khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn y cúi đầu, nhìn vết hồng hồng cánh tay nàng bị y nhéo, liền muốn kéo ống tay áo xuống, : "Nô tỳ có việc gì."

      Nhưng y buông ra. Lòng bàn tay nam nhân nhàng vuốt ve cánh tay nàng, màu da hơi đậm, tương phản ràng với làn da trắng sáng của nữ tử. Tiêu Ngư được y vuốt có chút ngứa.

      Tiết Chiến nhìn nàng cái, với nàng: "Từ trước đến nay sức lực của Trẫm lớn, xuống tay đều biết nặng , nếu Trẫm làm nàng đau, đừng nên chịu đựng, nhất định phải cho Trẫm... Nếu Trẫm biết." Y chưa từng hôn, lúc trước cũng chưa từng có nữ nhân, cho nên có số việc, y chú ý.
      Last edited: 12/9/17
      Parvarty, B.Cat, Ngân Dorothy3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :