1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê Tử Của Bạo Quân - Mạt Trà Khúc Kỳ (114C - C80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 35: Tranh chấp (1)

      Edit: Đào Sindy

      Đêm hôm đó Tiêu Ngư bị đặt nệm gấm, mặt tựa hoa đào, khuôn mặt đỏ thẫm nổi bật lên làn da trơn bóng như tuyết, lại dần dần nổi lên màu hồng, xinh đẹp vô song.

      Nâng cổ tay mảnh khảnh lên, vẫn luôn nắm chặt lấy đệm gấm, rất nhanh bị lắc lư đến trượt xuống, chỉ có thể lẳng lặng đặt bên người vô ý thức nắm chặt đệm giường. Ngón chân cũng được duỗi thẳng ra đến từng khe hở, run rẩy dữ dội, ngón chân tuyết trắng lại cuộn tròn lại. Tiêu Ngư nhăn khuôn mặt nhắn, cả người như vừa vớt dưới nước lên, nàng khẽ đẩy thân thể nam nhân cường tráng kia ra, : "Hoàng Thượng..."

      Nàng nhìn màn bên ngoài chút, lung la lung lay, giống như qua rất lâu.

      Hai đêm trước trong lòng Tiêu Ngư luôn sợ hãi, có chút vui vẻ nào. Nhưng nàng thân là thê tử của y, Hoàng Hậu của y, bây giờ hậu cung có tác dụng, thị tẩm thể tránh được. Kinh nghiệm của man hán phong phú, cử chỉ lại thô bạo, mỗi động tác đều khổ thân Tiêu Ngư, cực hình khó nhịn, mà đêm nay... Tiết Chiến nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, sợi tóc xõa xuống mang theo chút ẩm ướt, hai đầu lông mày kiều diễm vũ mị, dường như ngậm lấy xuân lộ hải đường.

      Y càng dùng lực mặt nàng càng ẩm ướt, cười nhàng: "Là trẫm sơ sót, lúc trước chỉ lo việc mình sảng khoái..." Y chỉ đầy đủ ra sức, vẫn nghĩ cảm giác nàng và y như nhau, mỗi lần nhìn thấy mặt nàng thống khổ, còn cho là mình đủ dũng mãnh.

      Tiếp tục : "Niên Niên, dưới mắt như vậy có tốt hơn , hả?"

      Mắt Tiêu Ngư khôi phục thanh tỉnh, nhìn mắt y đầy ý cười, mặt đỏ bừng, vội vàng đưa bịt miệng y: ", đừng nữa." Cuống họng nàng câm rồi.

      Tiết Chiến tiếp tục cười, nghĩ đến vừa mới khiến nàng “thỏa mãn”, như chim oanh khóc nỉ non đòi thức ăn, trong lòng tự hào vô cùng.

      Mà Tiêu Ngư cũng dám nhìn y.

      Đợi sau đó Xuân Hiểu Xuân Trà tiến đến đổi đệm giường, thân thể Tiêu Ngư được bọc bằng áo ngoài của Tiết Chiến, mắt dám nhìn.

      Nhưng y vừa mới sai, quả nàng cảm nhận được, cảm giác cùng lúc trước giống nhau. Mà nơi đó, nàng cầu y thả nàng nhà xí, y lại là chịu ngừng, cuối cùng chặn được dòng nước, đệm giường đều làm ướt rồi. Giờ phút này Tiêu Ngư xấu hổ gặp y, vừa lên giường liền đem mặt vùi vào trong chăn, cũng may y nằm vào, có lại táy máy tay chân.

      Tiêu Ngư thở ra hơi, trước ngực chập trùng rất , bởi vì toàn thân mỏi mệt, vừa buông lỏng liền bối rối.


      Nhưng khi nàng vừa nhắm mắt lại, cánh tay nam nhân liền duỗi tới, khe khẽ kéo nàng đến tay y.

      Tiêu Ngư gối lên cánh tay cứng rắn của y, cũng phải ngủ rất dễ chịu, mà y lại rất thoải mái, nhưng hiểu sao, vì sao mỗi lần phải muốn nàng ngủ người y mà là muốn nàng gối lên cánh tay y. Cũng biết man hán này thành thói quen rồi hay sao.

      Tiêu Ngư giương mắt nhìn y, y xáp lại, cắn vành tai của nàng.

      "Ưm..." Thân hình Tiêu Ngư run lên, cổ theo bản năng rụt rụt.

      Lại nghe được y trầm thấp hỏi: "Trẫm lợi hại ?"

      Tiếng u tịch, nhưng có chút êm tai.

      Mặt Tiêu Ngư nhất thời đỏ lên, nàng lời nào, y liền buông tha hôn má nàng, hô hấp dồn dập. canh ba, y còn phải lên triều sớm đấy. Tiêu Ngư cảm nhận được mặt y dính vào mặt mình, thân mật ma sát, mới chịu thỏa hiệp, nhàng gật đầu "Ừ" tiếng.

      Sau đó bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ của nam nhân, còn có lồng ngực tráng kiện rung lên vì cười.

      Người này... Buồn cười như vậy sao? Tiêu Ngư yên lặng câu.

      ...

      Phủ Hộ Quốc Công rất nhanh nhận được thiếp mời trong cung đưa tới. Lần trước lại mặt, ngược lại Tân Đế kia rất sủng ái Tiêu Ngư, phô trương cho có mặt mũi. Bây giờ Tiêu Hoài lại dẫn năm vạn tinh binh bình định Tây Bắc, do Hoắc Đình Hoắc Tướng Quân làm trợ thủ của ông, như vậy nhìn lại, phủ Hộ Quốc Công ngược lại có phần được long sủng.

      Tiêu Ngọc Chi ở trong phòng thêu thùa. Mặc dù tính tình nàng ta ngang ngược, nhưng thứ nên học đều học được, dù sao cũng là đích nữ Tiêu gia, kỳ hạn phủ Hộ Quốc Công cường thịnh, nữ nhi Tiêu gia trăm nhà cầu, ngoại trừ mỹ mạo, luôn muốn thể ít bản lĩnh.

      căng thêu tại, mấy đám Hải Đường sinh động như , rất xinh đẹp, phù hợp với xuân quang tươi đẹp.

      Nghe mẫu thân Liễu thị, tay cầm kim thêu dừng lại, mặt Tiêu Ngọc Chi lập tức vặn vẹo: "Ta được sao?"

      Nàng ta mới muốn chúc sinh thần Tiêu Ngư. có nhiều người Tiêu gia như vậy, ít nàng ta cũng phải chuyện quan trọng. Nên : "Hôm đó mẫu thân ta bị bệnh là xong, dù sao ta cũng chướng mắt nàng ta."

      Liễu thị đoạt lấy căng thêu trong tay nàng ta, chân thành : "Con à, làm sao lại thể ở chung với Hoàng Hậu nương nương chứ, con xem Nhị tỷ tỷ con , thông minh ghê chưa."

      Tiêu Ngọc Cẩm à. Tiêu Ngọc Chi cười, : "Chỉ là quả phụ thôi, chẳng lẽ Tiêu Ngư còn có thể thay nàng tìm được vị lang quân như ý văn võ song toàn quyền cao chức trọng hả?"

      Tiêu Ngọc Chi xem ra, Tiêu Ngọc Cẩm gả cho người khác, bao lâu trượng phu chết, Tiêu Ngư còn hơn thế, ngày thành thân Triệu Dục liền băng hà rồi, hai người bọn họ ở cùng chỗ, đương nhiên hợp ý.

      Liễu thị : "Nhị nha đầu là đường tỷ con, nàng gả được tốt, chẳng lẽ khiến con nở mày nở mặt?"

      Nữ nhi này của bà ta, thông minh vẫn phải có, nhưng ánh mắt quá mức nông cạn. Lúc trước muốn vào cung làm Hậu, tuy đây là chuyện đáng mừng, Liễu thị cũng vui vẻ nhảy cẫng, nhưng lúc màn đêm thăm thẳm, cũng nghĩ vài việc, cảm thấy nếu nữ nhi này của bà ta tiến cung, cố gắng càng làm bà nơm nớp lo sợ hơn. Đến khi hiểu được Tân Đế muốn cưới Tiêu Ngư, dĩ nhiên bà ta thất vọng, nhưng trong lòng cũng có chút may mắn.

      Cho dù muốn chọn tiểu tế, thân phận quá mức tôn quý, cũng phải là chuyện tốt.

      Lời này nhất thời khiến Tiêu Ngọc Chi ngậm miệng.

      Chỉ là nàng ta nhất thời nhanh miệng, Tiêu Ngọc Cẩm kia gả được tốt, đích xác nàng ta được chỗ tốt nào.

      Chỉ mà thôi nha... Tiêu Ngọc Chi giương mắt, nhìn thấy mẫu thân nhíu mày tức giận, lúc này mới lấy lòng, đưa tay nhàng giật ống tay áo bà ta mấy lần.

      Gặp mẫu thân vẫn xụ mặt như cũ, mới nhàng : "Nữ nhi vẫn nên , đến lúc đó nịnh hót quan hệ với Hoàng Hậu nương nương, lần này mẫu thân hài lòng chưa?"

      Lúc này Liễu thị mới mỉm cười gật đầu: "Như thế tốt."

      Tiêu Ngọc Chi rút căng thêu từ tay Liễu thị ra, tiếp tục thêu, nhìn hoa hải đường trong tay mình thêu ra, Tiêu Ngọc Chi cảm thấy, vào cung, cũng có gì.

      Hôm lại mặt, dĩ nhiên Tân Đế phải đối tốt với Tiêu Ngư, nhưng đó là ngay trước mặt người phủ Hộ Quốc Công... Người kia mặc dù tuổi trẻ tuấn mỹ, tính tình và xuất thân bày ra đó, người tàn bạo như thế, đoán chừng Tiêu Ngư cũng dễ chịu. Nam nhân mà, làm sao ngại thê tử của mình từng gả cho nam nhân khác? Hơn nữa còn là biểu ca thanh mai trúc mã.

      Nàng ta ngược lại muốn nhìn, Tiêu Ngư ở trong cung trải qua thế nào. Nhìn như phong quang, nhưng chừng khúm núm, còn bằng nàng ta ở phủ Hộ Quốc Công thêu hoa cho cá ăn thoải mái đâu.

      ...

      đến hôm sinh thần Hoàng Hậu, văn võ bá quan Ngũ phẩm trở lên đều mang theo gia quyến vào cung dự tiệc. Tiêu Ngọc Chi xuyên qua kiện áo màu hồng, quần dài sữa trắng, cùng mẫu thân Liễu thị ngồi chung xe. Mỗi lần gặp Tiêu Ngư, Tiêu Ngọc Chi đều tận lực ăn mặc phen, mặc dù dung mạo của mình bằng nàng, nhưng cũng phải nỗ lực giảm chênh lệch đến mức nhất.

      Bánh xe lộc cộc, thời điểm sắp đến cửa cung, xe ngựa bỗng nhiên xóc nảy chút.

      Là do ma sát với xe ngựa bên hông.

      Hai cỗ xe ngựa đều ngừng lại.

      Nha hoàn xem, mới đến bẩm báo : "Hồi Tam phu nhân, là nữ quyến phủ Quách Thượng Thư, người xem..." Quách Thượng Thư Quách An Thái, chính là trọng thần Đế Vương. Tuy phủ Hộ Quốc Công bọn họ bây giờ là hoàng thân, nhưng hoàng thân này đến tột cùng có thể được an ổn hay , lại là số đấy.

      Liễu thị suy nghĩ. Mà Tiêu Ngọc Chi lại xốc rèm xe lên xem xét.

      Thấy bên cạnh là cỗ xe ngựa nước sơn hơi cũ và người đánh xe tóc húi cua, hoàn toàn khác xa với xe xa hoa của phủ Hộ Quốc Công. Tiêu Ngọc Chi cũng nghe qua vị Quách đại nhân này, nhưng Lại bộ Thượng thư thế nào? Phải vào cung dự tiệc, diễn màn nông thôn tiết kiệm đó cho ai xem? Người biết còn tưởng rằng Tân Đế keo kiệt, đối xử lạnh nhạt trọng thần đấy.

      Thấy rèm xe ngựa đối diện cũng được vén lên, lộ ra gương mặt nương trẻ tuổi thanh tú, tất nhiên là muội muội Quách An Thái, thấy cách ăn mặc của nàng ta đơn giản mộc mạc, ngoan ngoãn nghe lời, Tiêu Ngọc Chi có chút thích lắm.

      Sau đó buông rèm xuống, câu: " cần phải để ý đến, chúng ta vào trước."

      Các nàng là gia quyến Hoàng Hậu, vào trước cũng có gì ổn cả.

      bên khác, Trương Thị nghe xe ngựa đối phương va chạm cùng bọn họ xong, lại thầm vào trước họ, khuôn mặt nhất thời trầm đến kịch liệt. Quách Tố Nghi vội vàng : "Mẫu thân, chỉ là tý thời gian thôi, quên .”

      Làm sao có thể tính? Những năm này Trương Thị làm phụ nhân, kéo tay nữ nhi, trải qua dễ dàng, nếu bởi vì việc so đo, hôm sau cũng bị người ta được tấc lại muốn tiến thước ức hiếp. Trương Thị cảm thấy ổn chút nào.

      Hỏi xong mới biết đó là nữ quyến phủ Hộ Quốc Công, khỏi cười : "Cái nhà này, rút cuộc nuôi nổi người biết quy củ."

      Là Tiêu gia... trước mắt Quách Tố Nghi lập tức ra khuôn mặt Tiêu Hoàng Hậu mỹ mạo vô song, : "Mẫu thân, ngài đừng nữa."

      Trương Thị bận bịu nghiêm nghị : "Con biết cái gì!" Nữ nhi ở trước mặt bà ta nàng hiếu thuận hiểu chuyện, tất nhiên bà ta hài lòng, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng như thế, bà ta liền nhịn được rồi.

      "... Mẫu thân dạy con hiền lành hiểu chuyện, là vì ngày sau có thể để con hầu hạ nam nhân của mình tốt hơn. Ở trước mặt những người khác, bị ủy khuất, nhất định phải đòi lại, việc cũng thể coi như xong, biết chưa?"

      Quách Tố Nghi sững sờ. Từ nàng ta quen với việc mẫu thân luôn tùy tiện, đành phải gật đầu, : "Nữ nhi cẩn tuân mẫu thân dạy bảo."

      Tiến vào cửa cung, xuống xe ngựa. Trương Thị dẫn Quách Tố Nghi đến Ngự Hoa viên, rất xa, nhìn thấy phía trước có nữ quyến phủ Hộ Quốc Công, Trương Thị liền hỏi Quách Tố Nghi bên cạnh: "Là người nào?"

      xe ngựa, chỉ có Quách Tố Nghi thấy Tiêu Ngọc Chi ngồi bên trong khi nãy.

      Quách Tố Nghi lộ vẻ khó xử, vẫn cảm thấy thời gian hôm nay loại chuyện nhặt này chớ có so đo. Đến khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẫu thân, Quách Tố Nghi mới chậm rãi nhấc ngón tay chỉ về phía mẫu tử Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi. Trương Thị xem xét, nhất thời sải bước qua.

      Nữ quyến đến đây dự tiệc đều có thân phận cao quý, ăn mặc bộ hoa phục, bước chân chậm chạp vừa vặn, Trương Thị bước như bay, đương nhiên rất đáng chú ý rồi.

      Đợi lúc đám người chú ý tới Trương Thị chạy tới trước mặt Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi.

      Liễu thị thấp giọng căn dặn Tiêu Ngọc Chi chờ đợi việc diễn ra, chớ xung đột với Tiêu Ngư. Tiêu Ngọc Chi nghe đến lỗ tai muốn lên kén rồi, đành phải gật đầu qua loa, biết làm gì, bỗng nhiên có người ngăn cản đường của bọn họ.

      Tiêu Ngọc Chi ngẩng đầu.

      Thấy phụ nhân trước mặt, bộ dáng ước chừng năm mươi, xuyên qua bộ y phục ngũ thọ phủng thọ màu xanh nhạt và đế giày thêu trang hoa, chỉ là làn da thô ráp vàng như nến, khác biệt với những phụ nhân được bảo dưỡng tỉ mỉ, cặp mắt xếch rất hung hãn.

      Tiêu Ngọc Chi nhíu mày. Liễu thị lại sững sờ, hỏi: "Ngài là..."

      Tiểu thái giám dẫn đường tranh thủ tới, hành lễ với Liễu thị, lại sốt ruột với Trương Thị: "Quách lão phu nhân, người xem, chúng ta nên xem trò vui trước ?"

      Liễu thị nghe xong đây là Quách lão phu nhân, liền nghĩ đến màn trước cửa cung, xe ngựa phát sinh va chạm với họ là Quách gia. Nhìn Quách lão phu nhân trước mặt, Liễu thị tự biết là người dễ chọc, lại kiêng kị thân phận Quách Thượng Thư.

      Liền khẽ cười : " ra là Quách lão phu nhân. Vừa rồi muốn xuống xe chuyện cùng người, nhưng chặn trước cửa cung lại thỏa đáng lắm, định vào đây tìm người bắt chuyện đấy."

      Trương Thị lại cảm thấy bộ dáng Liễu thị dối trá, nếu như thế, vừa rồi cũng lái xe . Bà ta : "Nếu ta đến, vị phu nhân này sợ là cứ như vậy cho qua việc này?"

      Trương Thị châm chọc cười, dưới đánh giá Liễu thị, lại nhìn Tiêu Ngọc Chi ở bên đeo vàng bạc, chu hoàn thúy quấn, thích diễn xuất của bà ta, : "Lúc này ngược lại giả mù sa mưa giả thành người tốt sao? Vừa rồi phủi mông cái rời rất dứt khoát. Trước vẻ sau bộ, sợ là dạy dỗ nữ nhi, cũng khá hơn chút nào ha?"

      Liễu thị nhất thời đổi sắc mặt.

      Quách Tố Nghi kéo ống tay Trương Thị, khuyên nhủ: "Mẫu thân..." Nhưng nàng ta khuyên, Trương Thị giật lại ống tay áo từ tay nàng ta. Quách Tố Nghi trợn trắng mắt, biết nên khuyên thế nào.

      Lúc phủ Hộ Quốc Công cường thịnh, người bên ngoài, thấy hạ nhân Tiêu gia, còn dám thất lễ. Ngoại trừ ngày thường Tiêu Ngọc Chi đụng mặt Tiêu Ngư, khi nào bị người khi dễ thế? Lại thấy bà tử này biết đạo lí, những vô lý với mẫu thân nàng ta, lại còn đến nàng ta, càng thêm nổi trận lôi đình.

      Nàng ta : "Bà tử này, mẫu thân của ta chuyện dễ nghe với ngươi, ngươi biết khách sáo chút !"

      Trương Thị liếc nàng ta cái, thản nhiên : "Trưởng bối chuyện, sao nha đầu như ngươi lại xen vào?" Xem ra Trương Thị thấy tiểu bối đại gia xen vào chuyện trưởng bối, là có giáo dưỡng. Bà ta vốn căm ghét quý tộc tiền triều cùng cực, tính tình lúc này cũng bùng nổ hơn.

      Bà ta đứng thẳng người, với mẫu tử Liễu thị: "Việc hôm nay, các ngươi cố gắng lời xin lỗi dễ nghe nhất với ta, nếu lão bà tử ta tuyệt đối bỏ qua."

      Sao có thể đạo lý như thế? Chẳng phải chút chuyện sao? Thái độ của mẫu thân nàng ta vừa rồi rất tốt rồi. Tiêu Ngọc Chi cảm thấy Quách lão phu nhân này quả thực khinh người quá đáng, : "Lúc trước ;là xe ngựa của chúng ta chạy êm đẹp, sau đó các ngươi chạy lên, muốn xin lỗi, cũng là các ngươi xin lỗi!"

      Trương Thị liền : "Ngươi nha đầu này, nhìn tuổi , lại biết tôn trọng trưởng bối chút nào? Ngươi có biết con ta là ai ?"

      phải là Thượng Thư sao? Nàng ta còn là tỷ tỷ thê tử Hoàng Thượng đấy! Tiêu Ngọc Chi tức giận nhìn lão bà tử, : "Cho dù ngươi là mẫu thân Hoàng Thượng, cũng thể đạo lý như thế. Nếu bỏ qua việc này, chúng ta so đo, tại... Nếu ngươi nhận tội với mẫu thân ta, việc này chúng ta liền đến trước mặt Hoàng Thượng , xem đến lúc đó ai có lý."

      Nha đầu có giáo dưỡng như thế, Trương Thị đưa tay muốn đánh người.

      Tiêu Ngọc Chi mặc dù ngang ngược, cũng muốn cãi nhau với bà tử nông thôn, cứ tưởng rằng, ngoài miệng chút còn chưa tính, nghĩ đến thế mà bà tử lại động thủ.

      Ai cũng nghĩ tới.

      Chờ lúc Tiêu Ngọc Chi kịp phản ứng, chậm, dù nàng ta tránh, bàn tay Trương thị vẫn rơi mặt nàng ta. Tiêu Ngọc Chi sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới ngơ ngác kịp phản ứng.

      Nàng ta lập tức bùng nổ: "Ngươi lão thái bà này, nếu hôm nay ta làm cho ngươi đẹp mặt, ta tên Tiêu Ngọc Chi!"

      ...

      Tiêu Ngư đổi xong thân cung trang rườm rà.

      Cung trang này cắt may tinh xảo, nổi bật lên dáng người linh lung của nàng, vòng eo tinh tế. Cho dù búi tóc kiểu phụ nhân, đội mũ phượng Hoàng Hậu, giữa lông mày hơi có vẻ ngây thơ. Tô mày xong, Tiêu Ngư định Ngự Hoa viên gặp các nữ quyến.

      có cung tỳ hoảng loạn chạy vào, xảy ra chuyện.

      Liễu thị tam thẩm nàng và Tiêu Ngọc Chi, ở Ngự Hoa viên, cùng mẫu thân Trương Thị Quách An Thái Quách đại nhân xung đột, Tiêu Ngọc Chi còn bị đánh.
      Parvarty, B.Cat, Ngân Dorothy2 others thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 36: Núi non (2)

      Edit: Đào Sindy

      Lúc Tiêu Ngư chạy đến, liền thấy Tiêu Ngọc Chi được Liễu thị ôm trong ngực, vết đỏ do bị đánh gương mặt tuyết trắng hết sức ràng.

      Ngược lại Tiêu Ngọc Chi khóc, tức giận đến la lên: "Khi nãy mẫu thân ngăn ta lại làm gì? Lão thái bà kia ngang ngược như thế, ta thể để bà ta đánh công, ta phải đánh lại mới được." Tính tình xưa nay của nàng ta thế nào, chút uất ức cũng nuốt trôi, huống chi hôm nay bị nhục nhã lớn như thế.

      Nữ quyến Tiêu gia muốn hành lễ, Tiêu Ngư vội ngăn lại, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Ngọc Chi, nhân tiện : "Đến tột cùng tại sao lại đánh nhau? Các ngươi mau chuyện này cho ta nghe."

      Lúc Tiêu Ngư vào, thấy mẹ con Trương thị bên ngoài, Trương thị kia cũng tức giận vô cùng, Quách Tố Nghi an ủi bà ta.

      Liễu thị chân tướng việc này cho Tiêu Ngư, việc này đích là Quách lão phu nhân quá mức ương ngạnh.

      Mà La thị ở bên, bởi vì phía trước, vừa mới bắt đầu còn biết, sau đó nghe được động tĩnh mới tới. La thị thấy Tiêu Ngư trước mặt cung trang mũ phượng, rất vừa vặn, biết được vị Quách lão phu nhân này là mẫu thân Quách Thượng Thư, nếu muốn so đo, sợ là phải đắc tội Quách Thượng Thư... Như thế, còn là chuyện khó giải quyết.

      Dù sao Quách An Thái là trọng thần trong triều.

      La thị nhíu mày, câu: "Việc này quả là Ngũ nha đầu bị uất ức."

      Ăn đòn , hôm nay ở đây đều là nữ quyến, bảo đảm thời gian đến nửa ngày, chuyện này truyền khắp Tấn Thành. Tuy Quách lão phu nhân vô lý trước, nhưng nương chưa xuất giá, kiêu căng như thế, e là thanh danh bị hao tổn. Vô luận cuối cùng công đạo có lấy lại được hay , đều là Tiêu Ngọc Chi thua thiệt.

      Tiêu Ngọc Chi thấy Tiêu Ngư chuyện, liền hiểu thường ngày nàng ta và nàng bất hòa, tất nhiên hôm nay thể đắc tội Quách lão phụ nhân mà bảo vệ mình.

      Tiêu Ngư nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi tức giận nhìn mình, cặp mắt trừng lên như ếch xanh, cũng gì với nàng ta, chỉ câu: "Chuyện ta hiểu, chúng ta ra ngoài trước ."

      ...

      Tiêu Ngư dẫn nữ quyến Tiêu gia ra ngoài, Quách lão phu nhân Trương Thị và Quách Tố Nghi đứng bên ngoài, nhìn thấy Tiêu Ngư ra, cùng nhau hành lễ.

      biết có phải là do nguyên nhân tiếp xúc với bà ta và Quách Tố Nghi, hôm nay nhìn thấy Trương thị, cũng cảm thấy người này dễ sống chung. Tiêu Ngư tới, : "Vừa rồi Quách lão phu nhân và tỷ tỷ bản cung xảy ra chuyện kia, bản cung biết được. Nhưng vẫn muốn nghe bên Quách lão phu nhân."

      Lúc trước Trương Thị và Tiêu Ngư từng gặp mặt lần, lúc ấy Tiêu Ngư nhìn thấy bà ta. Giờ phút này Trương Thị nhìn lên Hoàng Hậu trước mặt dung mạo kiều diễm, tuổi còn hơn nữ nhi bà ta, khí thế cũng rất đủ. Trương Thị vốn e ngại những thứ này, bây giờ lại có nhi tử đắc thế, trước mặt Hoàng Hậu, sống lưng cũng ưỡn đến mức thẳng tắp.

      Hoàng Hậu này cũng vì Hoàng Thượng muốn dùng thủ đoạn lung lạc lòng dân mà thôi, con của bà ta lại cùng y vào sinh ra tử nhiều năm, xem như tay chân, cái gì cái gì nặng, rất ràng.

      Tiêu Ngư hỏi: "Là xe ngựa Tiêu gia ở phía trước, xe ngựa Quách lão phu nhân ở phía sau, lúc lên xảy ra va chạm, là ?"

      đến cửa cung, xe ngựa chậm lại, mà xe ngựa Quách phủ lại vội vã lên.

      Trương thị gật đầu: "Đúng là như thế."

      Tiêu Ngư lại hỏi: "Sau đó Quách lão phu nhân lại tìm Tiêu Tam phu nhân, dùng giọng điệu cay nghiệt, khiến Tiêu Ngũ nương mở miệng thay mẫu thân, Quách lão phu nhân lại vì thế đánh nàng..." Dừng chút, nhìn con mắt Trương Thị: "Cái này, là ?"

      Trương Thị sững sờ, nhìn tiểu nương trước mặt này, ánh mắt nhìn chằm chằm mình, tuổi quá trẻ, ánh mắt ngược lại có chút dọa người.

      Chỉ trong chớp mắt, Trương Thị hồi thần lại, bà ta gật đầu: "Là thế nào? Kính trọng trưởng bối vốn là chuyện đúng, tính tình nha đầu kia kiêu căng, năng lỗ mãng, chẳng lẽ cần dạy bảo?"

      Tiêu Ngư : "Cho dù là dạy bảo, trong nhà nàng còn có trưởng bối song thân, cũng tới phiên Quách lão phu nhân người ngoài để ý tới dạy. Tôn trọng trưởng bối là chuyện nên làm, thế nhưng phải xem là trưởng bối như thế nào... Ỷ thế hiếp người, bất chấp vương pháp, trưởng bối ngang ngược vô lý như thế, Quách lão phu nhân cảm thấy nên kính trọng sao?" Thấy con mắt Trương Thị trợn to nhìn mình, Tiêu Ngư tiếp tục : " Làm phiền Quách lão phu nhân, nhận tội với Tiêu Tam phu nhân và Tiêu Ngũ nương."

      bà ta ngang ngược, còn muốn bà ta... Nhận tội?

      Trương Thị quả quyết nghĩ tới, tiểu nha đầu trẻ tuổi, lại dám chuyện với chính mình như thế. Bởi vì nàng là Hoàng Hậu, Trương Thị tốt đối nàng như thế, đứng tại chỗ, câu nào.

      Tiêu Ngư lại từng bước ép sát. Phủ Hộ Quốc Công bọn họ bây giờ xác thực bằng lúc trước, nhưng dù sao nữa, phụ thân nàng cũng vì tân triều tiến binh bình định Tây Bắc, nàng vì Tiêu gia và hoàng gia, vào cung thị quân. Mặc dù nàng dám trước mặt Đế Vương ỷ sủng sinh kiều, lại thể để người nhà mình nén giận.

      Tiêu Ngư nghiêm nghị : "Bản cung ra lệnh cho ngươi nhận tội với các nàng."

      Trương Thị ngẩn người. Mà Quách Tố Nghi ở bên, nhìn thấy Tiêu Ngư nổi giận, bước lên phía trước : "Hoàng Hậu nương nương, bằng... bằng để Tố Nghi thay mẫu thân nhận tội với Tiêu Tam phu nhân và Tiêu Ngũ nương được ?"

      Trương Thị vội vàng nắm tay Quách Tố Nghi: "Tố Nghi." Cũng cho thể để Quách Tố Nghi thay bà ta xin lỗi.

      "Mẫu thân..." Quách Tố Nghi nhìn về phía Trương Thị, rất muốn khóc rồi.

      Trương Thị nhìn nữ quyến Tiêu gia trước mặt, tất nhiên hiểu, Hoàng Hậu này là nữ nhi Tiêu gia, tất nhiên là cùng giuộc với họ. Bà ta : "Ta muốn tìm Hoàng Thượng, vì lão bà tử ta chủ trì công đạo."

      Đương nhiên Tiêu Ngư biết, Tiết Chiến xem Quách An Thái là tay chân, mẫu thân Quách An Thái, nhất định y kính trọng. Nếu chỉ là chút va chạm, nàng cố gắng để cho Tiêu Ngọc Chi nén giận, cũng thuận đường để cho nàng ta ghi nhớ lâu. Nhưng hôm nay, Trương thị này lại trước mặt công chúng đánh Tiêu Ngọc Chi, cái tát kia, đơn thuần là mặt Tiêu Ngọc Chi, mà là đánh mặt phủ Hộ Quốc Công.

      Nàng tuyệt đối thể nhịn.

      Trương Thị muốn gặp Tiết Chiến, ràng tìm chỗ dựa. Đến lúc đó Tiết Chiến đến đây, cũng chưa chắc giúp người Tiêu gia, điểm này Tiêu Ngư rất ràng.

      Ngay vào lúc này, Tiết Chiến tới . Y mặc bộ long bào màu đen, cao lớn vĩ ngạn, theo phía sau y, ngoại trừ Hà Triêu Ân theo, còn có Lại bộ Thượng thư Quách An Thái.

      Trương thị nhìn thấy Hoàng Thượng và nhi tử, nhất thời chạy tới, đầu tiên là hành lễ với Đế Vương, sau đó mới quay qua khóc lóc kể lể với Quách An Thái: "Con ơi, Hoàng Hậu nương nương lại để ta lão bà tử xin lỗi con nhóc ranh, ngươi phải vì mẫu thân ngươi làm chủ, tuổi ta đây cao..."

      Quách An Thái mặc thân quan phục màu đỏ, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, nghe mẫu thân như vậy, lại nhìn về phía Đế Vương bên cạnh.

      Vừa mới có người bẩm báo việc này, sau khi nghe, liền theo Hoàng Thượng đến đây, ngờ càng náo càng lớn.

      Tiết Chiến nghe Trương thị khóc sướt mướt, vô ý thức nhíu mày cái, nhìn về phía Tiêu Ngư cách đó xa, thấy phía sau nàng là đám nữ quyến Tiêu gia, dáng người nàng đoan trang, duy trì tư thái đứng trước người của các nàng .

      Hôm nay mới là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng thôi, tiểu nương như thế, vẫn có thế tức giận. Nhưng Trương Thị...

      Đôi mắt Tiết Chiến trầm xuống, chậm rãi mở miệng : "Nàng để Quách lão phu nhân xin lỗi tỷ tỷ nàng sao?"

      Tư thái nam nhân uy nghiêm, giống như tòa đại sơn có thể dựa vào. Tiêu Ngư thấy lông mi y nhàn nhạt, còn chút nhu tình ngây thơ như giường.

      Chỗ dựa là núi, lại phải chỗ dựa của Tiêu Ngư nàng...

      Mặc dù chuẩn bị kỹ càng, cũng hiểu ý nghĩ Tiết Chiến, nhưng chân chính xảy ra, nam nhân này đêm qua còn ôm nàng thân cận, bây giờ lại giúp đỡ người ngoài, trong nội tâm nàng có chút nào vui, đó là gạt người.

      Tiêu Ngư vì chuyện của Trương thị mà tức giận, lúc này nghe giọng điệu Tiết Chiến chất vấn, tiến lên bước, : "Là thần thiếp ."

      Nàng nhìn Tiết Chiến, gằn từng chữ: " Thẩm thẩm thần thiếp và đường tỷ êm đẹp, là Quách lão phu nhân vô lý trước còn đánh tỷ tỷ thần thiếp, thần thiếp thấy Quách lão phu nhân là chi mẫu trung thần, chỉ cầu bà ấy ở đây xin lỗi là xong."

      Tiêu Ngọc Chi bụm mặt đứng sau lưng Tiêu Ngư, nhìn thấy Tiêu Ngư chuyện như thế với Đế Vương, cũng có chút kinh ngạc.

      Đế Vương này trẻ tuổi, thế nhưng hung hãn rất dọa người, chính mắt nàng ta cũng dám nhìn thẳng y, Tiêu Ngư như vậy... muốn sống nữa sao? Vả lại, quan hệ giữa nàng ta và nàng tốt lắm, làm sao tại... Bảo vệ nàng ta như thế?

      Đế Hậu đối thoại, tất cả mọi người trong điện dám lên tiếng.

      Hồi lâu, mới nghe được giọng Đế Vương. Y từ tốn : "Như thế, vậy liền theo lời của Hoàng Hậu, xin lỗi ngay trước mặt trẫm ."

      ràng Trương thị sững sờ, nghĩ tới Hoàng Thượng như vậy, bà ta vội vàng nhìn về phía nhi tử mình. Quách An Thái ngoài ý muốn, việc này vốn là mẫu thân phải, dẫn Trương Thị tới trước mặt Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi, : "Chuyện hôm nay, là mẫu thân của ta có lỗi, An Thái cũng áy náy với Tiêu Tam phu nhân, Tiêu Ngũ nương..." Sau đó nhìn thoáng qua mẫu thân bên người.

      Thấy ánh mắt của nhi tử, kiêu ngạo của Trương Thị lập tức tiêu mất, bà ta dừng chút, mới mở miệng : "Tiêu Tam phu nhân, Ngũ nương, phải... Là lão bà tử ta đúng."

      Tiêu Ngọc Chi khẽ hừ tiếng, bưng khuôn mặt bị đánh sưng đỏ, người đến kẻ , nhịn được liếc mắt.

      ...

      Nháo kịch kết thúc, Tiết Chiến lạnh nhạt, ánh mắt rơi vào thân Tiêu Ngư. Sắc mặt y dễ nhìn, câu với Tiêu Ngư: "Theo trẫm vào." Sải bước vào bên trong.

      Tiêu Ngư ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Tiết Chiến, cũng vào theo.

      Nơi đây là Hiệt Phương điện chuyên cung cấp nơi nghĩ ngơi cho nữ quyến dự tiệc, bên trong phòng trọ bố trí, đồ dùng làm bằng gỗ tử đàn, la trướng vải xanh, bốn chậu hoa lăng và bốn tấm bình phòng ở các cửa... Tiết Chiến chưa ngồi xuống, dáng người cao lớn đứng trước cửa sổ, bên ngoài là mảnh trúc tía, dưới đáy còn nuôi vạc thủy tiên, nhưng chưa tới thời kỳ nở hoa. Y quay đầu, nhìn Tiêu Ngư, có chút khó hiểu : "Chỉ là việc , sao làm to chuyện như vậy?"

      Theo Tiết Chiến thấy, mâu thuẫn giữa nữ nhân rất kỳ lạ, ràng có chuyện gì, dăm ba câu liền có thể ra tay đánh nhau, quả nhiên phiền phức.

      Tiêu Ngư lại : "Đó cũng phải việc , việc này liên quan đến người nhà thần thiếp, liên quan đến mặt mũi Tiêu gia. Với Hoàng Thượng mà , đó chính xác là chuyện đáng nhắc đến, nhưng với thần thiếp mà , việc này chính là chuyện đại ."

      Tiết Chiến sững sờ, thường thấy nàng sụp mi thuận mắt, thuận theo yên tĩnh, ngược lại khó thấy nàng tức giận như thế. Cặp mắt đỏ rực, như sắp khóc. Thế nhưng y... nàng gì mà.

      Y nhíu mày: "Nữ nhân các nàng, chỉ thích tính toán chi li."

      "Thần thiếp là dạng hẹp hòi như vậy." Tiêu Ngư lập tức .

      Tại sao lại... như pháo nổ. Tiết Chiến dừng lại, nhìn bộ dáng tức giận của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, sau đó mới dần dần che dấu ý cười, chậm rãi : "Vừa rồi có phải nàng nghĩ, trẫm giúp nàng ?"

      Tiêu Ngư cũng phủ nhận, nhìn mặt mày của y, an tĩnh lát, há to miệng giọng : "Thần thiếp biết Hoàng Thượng và Quách đại nhân giao tình thâm sâu..." Còn từng ở nhà người ta, Quách Tố Nghi còn từng giặt y phục và nấu cơm cho y.

      Nàng tiếp tục giọng câu: " Dù sao cũng là mẫu thân Quách đại nhân." Mà Tiêu gia bọn họ đáng là gì?

      "... Nhưng nàng là nữ nhân của trẫm, là thê tử của trẫm."

      Bỗng nhiên Tiết Chiến câu này.

      Tiêu Ngư giương mắt nhìn y, thấy y tới, phía sau y là ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, như khắc họa ngũ quan nghiêm nghị của y. Giày mực dừng lại, y đứng ở trước mặt nàng. Khuôn mặt tuấn lãng, hào quang vạn trượng, cao lớn như núi cao, nhìn giống như... Núi non của nàng.
      Parvarty, B.Cat, Ngân Dorothy3 others thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 37: Phân trâu

      Khi Tiết Chiến rời , Tiêu Ngư vẫn còn có chút nghi hoặc. Nữ quyến Tiêu gia bọn họ và Quách lão phu nhân Trương Thị phát sinh mâu thuẫn, y đứng ở bên phía nàng ư? Tiêu Ngư cau mày, nhìn tử trúc (trúc tím) ở bên ngoài.

      Đứng trong chốc lát, mới ra ngoài.

      Nữ quyến Tiêu gia đều Hí Lâu Ngự Hoa viên xem kịch, chỉ có La thị vẫn còn ở đó. Tiêu Ngư qua, La thị mới ân cần hỏi nàng: "Này, Hoàng Thượng có gì với con ?"

      Tiêu Ngư lắc đầu: "Mẫu thân yên tâm, hôm nay vốn là Trương thị kia đuối lý, khinh người quá đáng." Nếu là người bên ngoài, đâu chỉ có chuyện nhận lỗi đơn giản như vậy? Chỉ là Quách lão phu nhân Trương Thị kia là mẫu thân Quách An Thái, phải cố kỵ ba phần đấy.

      La thị cũng gật đầu.

      Bà lẳng lặng nhìn gương mặt của Tiêu Ngư, nhớ tới khí chất Đế Vương bức người vừa rồi, luôn cảm thấy Tiêu Ngư ở trong cung có chút gian nan. La thị lại chậm rãi : "Niên Niên, con còn trẻ, hiểu cuộc sống phu thê. Hoàng Thượng cưới con cho dù là bởi vì Tiêu gia, nhưng vừa rồi nhìn, mẫu thân cảm thấy, chưa hẳn có tình nghĩa phu thê với con."

      Tính toán trong lòng Tiêu Hoài như thế nào, La thị ràng, mà Tiêu Ngư đối xử với vị tân đế kia như thế, bà cũng hiểu được, bằng vừa rồi cũng chuyện với Hoàng Thượng như thế.

      Tiêu Ngư nhắm nháy mắt, thấp giọng hỏi: "Mẫu thân?"

      La thị : "Mẫu thân biết được vào cung là ủy khuất cho con, chỉ là ở trong thâm cung, luôn phải nghe lời Đế Vương, mới có thể an ổn sống. Mẫu thân chỉ là nữ lưu, cho nên phụ thân con muốn làm cái gì, mẫu thân đều ủng hộ ông ấy, chỉ là... Đối với con mà , ở trong cung từng bước chật vật. Hôm nay Trương thị kia khinh người trước, Tiêu gia chúng ta chỉ muốn lấy lại công đạo mà thôi, nhưng lúc nãy con chỉ lo bảo vệ mặt mũi của Tiêu gia mà đứng ra, lại đẩy Hoàng Thượng qua chỗ Quách gia bên kia. Mặc dù cuối cùng Hoàng Thượng dựa theo ý của con để bắt Trương Thị nhận sai, nhưng trong lòng Hoàng Thượng, sợ là có chút bất mãn với hành động của con."

      Dừng chút, La thị tiếp tục : "Niên Niên, con có biết lời này của mẫu thân là có ý gì ?"

      Tiêu Ngư nhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp của La thị, tất nhiên hiểu được. Nàng gật đầu, : "Mẫu thân đúng lắm, nữ nhi biết nên làm như thế nào rồi."
      Có lẽ nam nhân đều hi vọng nữ nhân của mình phụ thuộc vào . Đế Vương cũng như thế.

      ...

      Trương thị sống hơn nửa đời người, chỉ có chuyện bản thân mình bắt nạt người khác, còn chưa từng gặp chuyện như vậy. Tiểu nha đầu kia tôn kính trưởng bối trước, còn muốn lão bà tử này ở trước mặt nhiều người như vậy nhận lỗi với nàng. Gương mặt Trương thị u.

      Quách Tố Nghi bên cạnh muốn đỡ bà ta, bà ta đột nhiên vung tay đẩy nàng ta ra, lớn tiếng với nàng ta: "Ta cũng phải già đến được đâu, cần con đỡ."

      Quách Tố Nghi nắm chặt hai tay, nàng ta biết mẫu thân tức giận, nên : "Chỉ nhận lỗi thôi phải sao, chuyện hôm nay, xem như may mắn rồi."

      Đó là đường tỷ của Hoàng hậu nương nương, cũng phải thôn phụ nông thôn bình thường, làm gì có chuyện sức của ai mạnh, giọng của ai lớn có thể chiếm thế thượng phong?

      Theo Trương thị, nếu là ngày thường, Hoàng Thượng kia nhớ tình cảm ngày xưa, tất nhiên vì bà ta làm chủ. Mà bây giờ, Hoàng Thượng cưới nữ tử Tiêu gia kia, mà nữ tử Tiêu gia kia còn tuổi nhưng dáng vẻ quyến rũ, nào có nửa phần đoan trang dịu dàng của nàng dâu? Tiểu nha đầu của đại gia đình hùng hổ dọa người như thế, chưa học được gì nhưng chuyện ỷ thế hiếp người lại học rất tốt.

      Trong lòng Trương thị phục.

      Bà ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quách An Thái gì nãy giờ, : "An Thái, xưa nay Hoàng Thượng luôn coi con là huynh đệ, chuyện hôm nay, con nhất định phải vì mẫu thân lấy lại công đạo."

      Quách An Thái bước thong thả, mặt biểu gì, tuy đường gì, nhưng trong lòng lại rất bất đắc dĩ với vị mẫu thân này.

      Lúc này, chuyện đó cũng còn đơn giản như thế nữa...

      Quách An Thái dừng chân, : "Mẫu thân, Tố Nghi sai, chuyện hôm nay, xem như Hoàng hậu nương nương khách khí với Quách gia chúng ta rồi. Lần sau ngài thấy người của phủ Hộ Quốc Công, nhất định phải ngôn từ hòa nhã chút, đừng có lại nổi lên xung đột."

      Trương thị cho là đúng.

      Thời kỳ phủ Hộ Quốc Công cường thịnh qua, đợi ngày sau đế vị của Hoàng Thượng vững chắc, tất nhiên qua cầu rút ván, Tiêu hoàng hậu kia có là gì? Chỉ là Hoàng Thượng nhớ đến tình cảm tha cho ả mạng, nếu ả có thể sống sót ư? Nhưng Quách gia bọn họ lại giống như vậy, Quách gia bọn họ có công phò vua, càng ngày càng tốt.

      Chỉ là... Hai đứa con đều như vậy, nửa điểm cũng như chính mình.

      Trương thị chỉ tiếc rèn sắt thành thép, đợi nhìn thấy Đế Vương tư thế oai hùng cách đó xa, mới cong môi cười tiếng, vội vã tới.

      Lâm Thụy đình nằm ở phía Tây Bắc Ngự Hoa viên, các loại đá cuội xếp thành mặt đường, bên cạnh dùng hoa Đỗ Quyên ngày xuân, Sơn Trà thanh nhã tô điểm, đỏ đến như lửa, trắng như tuyết. Tiết Chiến có chút phiền muộn, muốn ở trong đình tĩnh tâm lát, liền nghe được Hà Triêu Ân bên cạnh bẩm báo: "Hoàng Thượng, là Quách lão phu nhân."

      Tiết Chiến nhìn qua, quả thấy Trương thị kia về phía bên này, theo đằng sau chính là Quách An Thái và Quách Tố Nghi. Gương mặt tuấn tú của Tiết Chiến dửng dưng, hơi nhíu nhíu lông mày rậm, đợi Trương thị kia đến trước mặt mình, sau khi hành lễ, Tiết Chiến mới trầm thấp lên tiếng.

      Trương thị ngẩng đầu nhìn Đế Vương trước mặt, giọng điệu kia hoàn toàn là nuốt trôi.

      Quách An Thái muốn ngăn cản, còn Trương thị vẫn cứ mở miệng.

      Bà ta ủy khuất : "Lúc nãy để Hoàng Thượng khó xử, là lão bà tử này phải. Dân phụ biết được phu nhân tiểu thư của phủ Quốc Công kia có phận tôn quý, nếu lúc ấy Hoàng Thượng bênh vực dân phụ, tất nhiên làm Hoàng hậu nương nương bất mãn. Chuyện hôm nay, dân phụ cũng có ý định lại so đo..."

      Trương thị xong, liền nhìn thấy giày gấm của Đế Vương trước mặt nhàng dẫm nát cánh hoa màu hồng rơi phía trước mặt, ngừng bước chân.

      Trương thị nhìn y.

      Thấy y nhíu nhíu lông mày, mở miệng lẩm bẩm : " so đo?"

      Dù sao Trương thị cũng chỉ là phụ nhân, nhất thời bị phong thái của Đế Vương trước mặt làm cho giật mình, bà ta kịp phản ứng, mới hoảng hốt gật đầu: "Việc này..."

      Tiết Chiến từ cao nhìn xuống nhìn Trương thị trước mặt.

      Đôi mắt nghiêm nghị, mở miệng : "Giống như hoàng hậu , chuyện hôm nay, là ngươi vô lý trước đây, được tấc lại muốn tiến thước. Ngươi làm sai nhận lỗi là thương kinh địa nghĩa (chuyện bình thường). Ngươi nên hiểu , hoàng hậu chỉ bắt ngươi nhận lỗi, là nhìn mặt mũi của Quách đại nhân, hơn nữa là nhìn mặt mũi của trẫm, là nàng muốn để trẫm khó xử. Nếu như vừa rồi hoàng hậu , việc này trẫm muốn tự mình xử lý, và chỉ là nhận lỗi đơn giản như thế thôi đâu..." Y nhíu mày, "Hôm nay là sinh nhật của hoàng hậu, cái tát kia của ngươi, chỉ đơn thuần là đánh lên mặt nhà mẹ đẻ hoàng hậu, mà còn là đánh lên mặt trẫm đấy."

      "... Trương thị, hôm nay là hoàng hậu nhân từ rộng lượng, tha cho ngươi, ngươi đừng có biết tốt xấu."

      Quách An Thái và Quách Tố Nghi sớm quỳ xuống cầu tình thay cho Trương thị.

      Mà Trương thị, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân run run, hai chân bà ta mềm nhũn quỳ mặt đất. Ánh mắt sững sờ, nhìn quân vương cao cao tại thượng bễ nghễ thiên hạ ở trước mắt, sau đó cúi đầu, lẳng lặng nhìn giày gấm của Đế Vương trước mặt.

      Rốt cuộc hiểu, y còn là nam tử nông thôn bình thường như lúc trước kia nữa...

      ...

      Sau khi đỡ Trương thị , Quách Tố Nghi cảm thấy tâm thần bất định, lại tiếp tục trở về tìm Đế Vương. Tiết Chiến vẫn còn ở trong lương đình kia, ngày xuân hoà thuận vui vẻ, y đứng ở chỗ kia, khí khái dương cương của nam tử kia dễ dàng đè bẹp xuân quang của cả vườn này.

      Quách Tố Nghi chậm rãi hành lễ.

      Thấy sắc mặt Đế Vương vui, hiểu được chuyện của mẫu thân nhắm trúng chỗ vui trong lòng y, liền thấp giọng : "Hoàng Thượng, tính tình gia mẫu thô tục, hôm nay bà chọc Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương vui, mặc dù chịu tội, nhưng Tố Nghi cảm thấy vẫn còn có chút áy náy, muốn biểu thị áy náy với Hoàng thượng. Hôm nay là sinh nhật của Hoàng hậu nương nương, ngày đại hỉ như thế, Hoàng Thượng đừng bởi vì gia mẫu mà ảnh hưởng tới tâm tình... Hoàng hậu nương nương nhân từ thiện lương, trong lòng Tố Nghi hiểu , lần sau gặp nhau, Tố Nghi chắc chắn nhận lỗi với nương nương."

      Quách Tố Nghi mặc áo dài màu xanh nhạt kết hợp với váy thêu Trúc Mai, vóc người cao gầy tinh tế, gió thổi qua, mép váy nhàng lay động, lộ ra đôi giày thêu mộc mạc sạch .

      Nàng ta đứng ở bên, đoan trang dịu dàng, phong thái hoàn toàn khác biệt với mẫu thân Trương thị của nàng ta.

      trong chốc lát, nàng ta thận trọng ngẩng đầu lên, nhìn nam tử vĩ cao lớn trước mặt, giọng : "Mong rằng Hoàng Thượng... Đừng tức giận."

      "Nương nương, chúng ta..." Xuân Minh bưng nước trà điểm tâm trong tay, thấy Tiêu Ngư phía trước dừng bước chân, giọng hỏi.

      Tiêu Ngư lẳng lặng đứng thẳng, nhìn qua Lâm Thụy đình từ xa.

      Lúc trước thấy Quách Tố Nghi kia, cảm thấy nàng ta dung mạo thanh tú, cử chỉ quá mức dịu dàng ngoan ngoãn, hết lần này tới lần khác lại giấu được số tâm tư , tuy nàng thích, nhưng nàng lấy Tiết Chiến, nên cũng chỉ có thể cố gắng tiếp nhận. Nàng cố gắng sắp xếp, lại hiểu sai ý của y, nhưng bây giờ... ra nhìn lại, dung mạo của Quách Tố Nghi cũng kém, lại hiền lành biết chăm sóc, cần cù tiết kiệm biết công việc quản gia. Thôn hoa xứng với phân trâu (dù là hoa khôi ở nông thông cũng chỉ xứng với phân trâu), cùng với hán tử hương dã lại cực kỳ phù hợp.

      Nàng chủ động cho y, y cần, cho, y lại len lén muốn.

      Tiêu Ngư nhìn Quách Tố Nghi kia, nghĩ đến nếu ngày sau Tiết Chiến tuyển phi, nên ưu tiên xuất thân thôn dã, thân thể rắn chắc chút, sinh con cũng dễ dàng, tránh khỏi cả ngày y ở bên tai la hét muốn nhi tử. Đến lúc đó những nữ tử xuất thân hương dã kia, ba năm ôm hai, hơi sinh cho y mười đứa tám đứa, vui chết y luôn!

      Xuân Minh lại thận trọng hỏi lần nữa: "Nương nương? Chúng ta... Còn qua ?"

      Tiêu Ngư : " cần." Nàng nhìn bánh ngọt tinh xảo và nước trà Xuân Minh bưng, : "Dù sao y cũng nếm được vị gì, cố gắng còn bằng làm đĩa bánh bao thịt dê tới."

      Xuân Minh như lọt vào trong sương mù, nhìn Tiêu Ngư, sau đó : "Cái kia... Điểm tâm này..."

      "Đưa cho chó ăn." Tiêu Ngư chút nghĩ ngợi .

      Hả? Xuân Minh mở to hai mắt, ngẩn người, mới : "Hả... Nô tỳ tuân mệnh."

      Chỉ là... Trong cung này có chó. Xuân Minh bưng khay biết làm thế nào, rất là khó xử.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 38: Mỹ vị

      Quách An Thái động viên được mẫu thân Trương Thị sau đó mới quay đầu lại Trúc Thụy Đình.

      Thấy người đứng bên cạnh đế vương, bóng dáng nữ tử đoan trang đứng đó. Người đó là muội muội của .

      Đôi mắt của Quách An Thái có chút tối lại, vội vàng bước qua nhanh để hành lễ với đế vương, rồi với Quách Tố Nghi: "Muội hãy chăm sóc mẫu thân , huynh có chuyện muốn với Hoàng thượng."

      Quách Tố Nghi thi lễ rồi liền lui xuống. Lúc này, Quách An Thái mới vén cái áo lên rồi quỳ xuống, cung kính với đế vương: "Thần chưa quản tốt lão mẫu trong nhà, cũng may là hoàng thượng và hoàng hậu nương nương có tính toán, là thần tội đáng muôn chết."

      Xưa nay Quách An Thái luôn nghiêm chỉnh đoan chính đặt vị trí của mình, quân ra quân, thần ra thần. Trong lòng còn chất chứa cái ước nguyện đền ơn nước (tận lực tận trung với nước), ngày xưa rất thất vọng về tiền triều, bây giờ ủng hộ minh quân tất nhiên. Lúc trước theo hoàng thượng vào sinh ra tử, ở trong nhà chính là đại trượng phu. Bây giờ tân triều vừa mới lập, điều kiêng kị nhất đó là quá huênh hoang khoác lác, mà mẫu thân vẫn sửa được bộ dáng hương dã (nông thôn) kia.

      Tiết Chiến cũng quen biết Quách An Thái lâu, tự biết là người như thế nào, hôm nay nếu là người ngoài tất nhiên việc này cũng đơn giản giải quyết như vậy. thẳng ra là muốn cho Quách gia chút mặt mũi.

      nhìn Quách An Thái rồi : "Thôi, hôm nay là do hoàng hậu rộng lượng, nhưng mà... Nếu còn có lần nữa, trẫm quyết khoan dung như vậy đâu."

      Tuy Quách An Thái lập được nhiều chiến công, nhưng cũng bằng bộ mặt hoàng gia, huống hồ lại tự bao che cho hoàng hậu kia.

      Lúc này Quách An Thái mới cảm ơn.

      Sau khi tiếp đãi hoàng thượng xong Quách An Thái mới trở về rồi lén lút tìm muội muội Quách Tố Nghi để chuyện.

      Quách Tố Nghi cũng phải là người ngu dốt gì, nhìn sắc mặt huynh trưởng liền biết có gì đó bất thường, nàng giọng : "Đại ca?"

      Thân hình Quách An Thái thon dài, bên trong lịch lại quyền cao chức trọng, có rất nhiều nữ tử muốn gả vào Quách gia. nhìn người muội muội trước mặt, biết da mặt muội muội mình rất mỏng, có mấy lời tốt muốn thẳng ra, lo lắng muội muội sa chân vào vũng bùn, nên luôn mãi suy nghĩ, mở miệng được: "Lúc trước hoàng thượng lấy hoàng hậu là có mục đích, nhưng chưa chắc cũng có tư tâm riêng. Bây giờ đế hậu hòa thuận, hoàng thượng đối xử với hoàng hậu như nào, huynh vậy chắc muội cũng hiểu. Tố Nghi, muội là muội muội của huynh, huynh có thể tìm cho muội mối hôn nhân tốt, nhưng mà... muội tuyệt đối khong thể đặt chân vào trong cung."

      Quách Tố Nghi hơi xấu hổ, nàng nắm khăn lụa trong tay, giả thích: "Muội có ý đó."

      Tuổi thanh xuân của nữ tử, lại đoan trang dịu dàng, dung mạo thanh tú, còn là muội muội của Thượng thư bộ lại, chắc có nhiều công tử quý tộc đến cầu thân.

      Quách An Thái nhìn muội muội mình với ánh mắt ôn hòa, rồi từ từ với nàng: "Muội là muội muội của huynh, trong lòng muội nghĩ cái gì, huynh đều biết . Hoàng thượng tuấn hùng vĩ, tranh tranh nam nhi (cái này ta cũng hiểu là gì nữa^^), có rất nhiều nữ tử xiêu lòng đó cũng là chuyện hợp lí. Nhưng mà, ngày xưa trong lòng chỉ có kế hoạch lớn đó chính là thống trị nên vẫn chưa nghĩ đến chuyện đương, bây giờ giang sơn định, lấy nữ nhi của Tiêu gia, lòng chắc là hướng về nàng ấy, muội đừng nên có ý gì với ."

      Đương nhiên Quách Tố Nghi biết, ngày xưa nàng tự nhận dung mạo mình tệ, lúc nàng nhìn thấy liền ái mộ , cũng coi như ở trước mặt có tự tin.

      Vốn là ở trong lòng nữ tử rất ngại ngùng, lại ngoảnh mặt làm ngơ, đương nhiên nàng liền dừng lại bước tiếp nữa. Nhưng hôm nay thành đế vương, còn lấy tiểu nữ Tiêu gia kia, trong lòng nàng có chút hối hận, hối hận vì sao lúc trước chủ động... Khi đó bên cạnh vẫn chưa có nữ nhân nào cả, nên có thể cũng tiếp nhận nàng.

      Chỉ là khi đó, mẫu thân nàng cũng muốn nàng tiếp xúc với Tiết Chiến, tuy cảm thấy Tiết Chiến rất xuất sắc, với lại cũng biết xuất thân, lại thua xa với mấy vị công tử có máu mặt ở trấn.

      Từ nàng nghe lời mẫu thân, biết mẫu thân cực khổ, nên rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Ngày ngày nàng làm lụng, tuy vất vả nhưng chỉ cần huynh trưởng có tiền đồ, nàng liền vui vẻ chịu đựng. Nhưng bây giờ nàng có chút hối hận rồi, hối hận vì quá nghe lời mẫu thân.

      ... Chỉ là chưa từng chú ý tới nàng.

      Quách Tố Nghi rơi lệ : "Đại ca, muội..."

      Quách An Thái lấy tay vỗ bờ vai của Quách Tố Nghi, động viên : "Đại ca đồng ý với muội, tìm được lang quân như ý cho muội."

      Lúc này Quách Tố Nghi cũng định gì nhưng lại thôi, nghe những lời của huynh trưởng xong cũng chỉ đành gật đầu : "Muội nghe đại ca."

      ...

      Bởi vì mặt còn đỏ, nên Tiêu Ngọc Chi xem kịch. Vốn là Tiêu Ngọc Chi ngồi yên ăn điểm tâm, tình cờ lại nghe được cuộc chuyện của huynh muội Quách Thị kia, cũng biết Quách đại nhân gì với muội muội , chỉ thấy Quách Tố Nghi rưng rưng muốn khóc có chút khổ sở đau buồn.

      Bởi vì chuyện của Trương Thị, mà ấn tượng của Tiêu Ngọc Chi về người nhà họ Quách rất là xấu, nếu có mẫu thân khuyên nên lấy đại cục làm trọng làm sao Tiêu Ngọc Chi có thể nuốt dược cơn giận này?

      Nàng đường đường là nữ nhi của phủ Hộ Quốc Công, lại bị lão thái bà hương dã (nông thôn) đánh cho.

      Tiêu Ngọc Chi : "Nhà họ Quách, sợ là có người tốt."

      Nha hoàn bên cạnh Tiêu Ngọc Chi với nàng: "Những lời như vậy tiểu thư nên , nô tỳ nghe Quách thượng thư chính là hạ thần quan trọng của hoàng thượng, tuổi trẻ tài cao. Tuy phu nhân trước xa, nhưng nay cả Tấn Thành biết có bao nhiêu gia đình giàu có muốn gả nữ nhi của mình vào Quách gia, làm thiếp cũng đồng ý."

      Quách thượng thư này văn võ song toàn, là đại thần là cánh tay ở trong triều, tiền đồ vô lượng, có mẫu thân Trương Thị hung hăng càn quấy như vậy nếu gả tới Quách gia cũng giống như vào hang sói vậy. Nào có cái gì gọi là vinh hoa phú quý?

      "Mà vị Quách tiểu thư này cũng đơn giản, lúc trước tiến cung cũng gặp qua hoàng hậu nương nương, có người ngày xưa người này có chút giao tình với hoàng thượng..." được nữa nha hoàn đó liền nhìn xung quanh, thấy có người nào mới lặng lẽ ở bên tai Tiêu Ngọc Chi: "Nô tỳ nghe , Quách tiểu thư này muốn tiến cung làm phi."

      Tiêu Ngọc Chi nhíu mày lại, liếc mắt trừng nha hoàn đó : " bậy cái gì đó?"

      Nhân tiện nha hoàn đó : "Nô tỳ bậy, trong cung có nhiều người như vậy. Mà hình như hoàng thượng còn rất thích vị Quách tiểu thư này."

      sao?

      Tiêu Ngọc Chi lấy miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, nhìn cách đó xa, bên cây hoa hải đường Quách Tố Nghi ... Người ngoan ngoãn, với lại dung mạo cũng bình thường mà cũng có thể vào cung? Tiêu Ngọc Chi càng nghĩ, tuy nàng thích Tiêu Ngư nhưng cũng thừa nhận dung mạo của Tiêu Ngư rất tuyệt sắc, trí tuệ có, nhưng lại có ít khôn vặt, cũng đủ dùng ở trước mặt nam nhân rồi.

      Chợt nhìn tân đế kia cũng là nam nhi vĩ (tài hoa và dũng) tầm thường, giờ là thiên tử, lấy đóa hoa mẫu đơn kiều diễm là Tiêu Ngư rồi, sao lại còn thích mấy loại bông hoa hương dã này?

      Chắc là mắt bị mù rồi...

      ...

      Yến hội được tổ chức rất là lớn cũng là để cho Tiêu Ngư có chút mặt mũi, cả ngày nàng ngồi nhìn cũng có chút buồn. Buổi tối, sau khi Tiêu Ngư về Phượng Tảo cung liền gỡ phượng quan nặng nề đặt ở đầu xuống, rồi cẩn thận chải đầu tóc lại, sau đó mới lấy quà tặng sinh nhật mà phủ Hộ Quốc Công đưa tới, rồi ngồi ở giường La Hán mở ra xem.

      Phụ thân nàng ở cách xa Tây Bắc, tất nhiên là có cách nào chúc mừng sinh nhật nàng, nhưng mà mẫu thân và đại tẩu bọn họ đều chuẩn bị rất là chu đáo.

      Triệu Hoằng cũng vào để tặng quà. Nhưng mà chắc cũng do thân phận nên cũng tiện để gặp nhau.

      Tiêu Ngư mở ra xem, bên trong hộp của Triệu Hoằng đưa là cây gỗ tử đàn, trong đó còn có chồng giấy do viết, cũng bao lâu chữ viết của ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều, cuối cùng tờ giấy viết chữ rất to "Thọ". Tiêu Ngư rất thích.

      chung từ nàng lo cái gì rồi, đưa ít kim ngân châu báu ngược lại còn làm cho nàng cảm thấy có chút thô tục, rất qua loa.

      Gấp tờ giấy kĩ, Tiêu Ngư lại thấy phía dưới có đặt cây trâm bạch ngọc.

      Là ngọc thượng đẳng, thân cây trâm còn khắc hoa mẫu đơn rất là tinh xảo. Tiêu Ngư rất thích nó... Nhưng hình như đây phải là Triệu Hoằng đưa.

      biết sao, nhớ tới lần ở phủ An Vương, Kỳ Vương Triệu Huyên mặc bộ cẩm bào màu xanh lam… Tiêu Ngư nhíu mày suy nghĩ chút, vẫn là nên cầm cây trâm và tờ giấy này cất , cũng muốn xem nhiều nữa.

      Còn có tượng gỗ nữa, nhưng mà chất liệu gỗ cây hạch đào này cũng bình thường, khắc cái đuôi con cá bụ bẫm, con mắt rất to, vảy người nó đều rất nét và tinh mỹ (đẹp đẽ).

      Tiêu Ngự yên lặng xoa cái tượng gỗ này, biết được cái này là do người phương nào đưa, văn võ song toàn đều có, so với vị huynh trưởng của nàng đại lão này có tính nhẫn nại hơn nhiều, từ luyện tập kỹ năng thành người giỏi, hằng năm đến sinh nhật nàng, mặc kệ người bên ngoài có tặng đồ vật quý báu gì, đều kiên trì tặng tượng gỗ. Vì rời phủ Hộ Quốc Công, mình lang bạt, hằng năm cũng quên tặng quà cho nàng.

      ... Chỉ là nghĩ đến, năm nay cũng tặng.

      Từ nàng và Vệ Đường cùng nhau lớn lên, nàng sớm xem là người thân, bây giờ mấy năm thấy , ra nàng cũng rất nhớ .

      Ở bên ngoài rèn luyện mà được thành tựu gì cũng quan trọng, cũng ai chê cười ... Người trong nhà đều rất nhớ .

      Tiêu Ngư cũng biết , dù sao Vệ Đường cũng phải là huynh trưởng ruột thịt của nàng, nay nàng là người xuất giá, lúc trước cũng bởi vì tin đồn mà Tiêu Ngọc Chi gây ra, cho nên vẫn đưa tượng gỗ này cho Nguyên ma ma, nàng bỏ nó vào trong ngăn kéo rồi khóa lại, muốn lấy ra.

      Nhưng mà bây giờ là giờ Tuất, Tiết Chiến tới Phượng Tảo cung.

      Tiêu Ngư vội ra đón , trước kia đều về rất trễ, thậm chí có lúc qua giờ Tý mới trở về. Tiêu Ngư theo vào, thấy người có mùi rượu, liền nhón chân lên hầu hạ giúp thay y phục, nàng giọng : "Thiếp còn tưởng hoàng thượng đến muộn nên có chuẩn bị." Nàng chưa tắm, còn lười biếng, muốn nghỉ ngơi.

      Tiết Chiến cúi người, hai tay từ dưới nách của nàng xuyên qua, rồi thân mật ôm lưng nàng, rồi hôn lên má ngọc kiều diễm của nàng, hơi thở thô lỗ của phả vào mặt nàng, : "Hôm nay là sinh nhật nàng, trẫm muốn về sớm với nàng."

      Tiêu Ngư gật gật đầu, nhớ tới việc hồi sáng, vẫn cảm thấy lời của mình có chút đúng liền : "Lúc trước xảy ra chuyện với Quách lão phu nhân, thiếp có chút thất lễ, hi vọng hoàng thượng nên để ở trong lòng.”

      Mặc dù bảo về nàng, lúc ra ngòa Hiệt Phương điện sắc mặt của cũng tốt lắm. Như mẫu thân nàng , nếu như lúc nàng gặp chuyện rồi đẩy nàng đến Quách gia kia, trong lòng chắc chắn vui.

      Tiết Chiến có chút bực bội, nhưng mà ra nàng cũng chịu oan ức. Hằn đường đường là nam nhi, chẳng lẽ còn tính toán với nữ hài nhi (đứa bé)? : "Trẫm răn dạy Trương Thị, ngày sau nhất định gây mâu thuẫn với Tiêu gia."

      còn.. Răn dạy cho Trương Thị?

      Tiêu Ngư còn tưởng rằng, vừa nãy ở trước mặt mọi người, là Tiêu gia bọn họ có lý, Tiết Chiến mới để Trương Thị chịu tội. Sau đó còn răn dạy Trương Thị?

      Ý của nàng là, biết có ảnh hưởng gì đến quan hệ của và Quách đại nhân hay , nàng suy nghĩ chút nên vẫn cười cười với : "Thiếp đa tạ hoàng thượng."

      Triều cục còn chưa ổn định vẫn còn lo lắng. Nếu như răn dạy Trương Thị kia, tất nhiên là nàng cảm tạ .

      Tiết Chiến cười cười, mặt mày rất là thư lãng (thong thả, trong sáng) : "Trẫm chỉ lo uống rượu, còn chưa có ăn, trong cung hoàng hậu có đồ ăn ?"

      Đương nhiên Tiêu Ngư hiểu được, liền gật đầu, rồi kêu Xuân Mính đưa điểm tâm và trà lên, từng cái từng cái đều đặt bàn, rồi với Tiết Chiến: "Hoàng thượng ăn những cái này lót dạ trước , để thần thiếp kêu Xuân Hiểu ngự thư phòng chuẩn bị ít."

      Tiết Chiến cũng chú trọng đến đồ ăn, nhìn những cái bánh ngọt tinh tế khéo léo trước mắt này, chỉ cầm lấy miếng rồi bỏ vào trong miệng, rồi nhìn về phía Tiêu Ngư : " cần phải phiền phức như vậy, những thứ này là được rồi."

      Tiêu Ngư giơ cổ tay trắng ngần lên, mười ngón tay đều và dài, nàng quan tâm chăm soc bưng trà đến trước mặt .

      Nàng vừa mới ở Trúc Thụy đình, vốn là định đưa điểm tâm ấy cho chó ăn, chung nàng cũng ở với nhiều ngày rồi, lúc trước cũng lưu lạc ở ngoài gần nửa tháng, nàng cảm thấy tiết kiệm ít cũng có cái gì là tốt, nên liền kêu Xuân Hiểu để bánh ngọt lại, chuẩn bị cho .

      Mặc dù đồ ăn bàn rất đầy đủ, nay cuối cùng là đế vương, cũng nếm trải qua ít sơn trân hải vị, bằng cho rằng thế gian này cũng chỉ có bánh bao thịt dê là mỹ vị (món ăn ngon).
      Parvarty, B.Cat, Ngân Dorothy2 others thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 39: Nhân tình

      Cơm nước no nê, Tiết Chiến lao tới ôm lấy Tiêu Ngư, ép đến giường hôn liên tục. Tiêu Ngư biết được y háo sắc xưa nay rồi, thân hình cao như núi bổ xuống, làm nàng thở nổi. Thái dương bị y hôn khẽ, váy cũng bị y nâng lên, bàn tay thô ráp chạm lên da thịt trần trụi, có loại cảm giác tê dại.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Tiêu Ngư đưa tay, khẽ đẩy đẩy đầu vai cứng rắn của y.

      Hả? Tiết Chiến cúi đầu nhìn nàng, tóc mây xiên vẹo, con mắt trong suốt di chuyển. Lập tức nhíu mày: "Lại có chuyện gì?"

      Tiêu Ngư biết có phải tất cả nam tử đều đứng đắn như y , vừa lót dạ bụng là nghĩ đến “lên” giường. Dù tướng mạo y khôi ngô, nhưng thói quen lại quá thô bỉ, liền nhắc nhở: "Thần thiếp còn chưa tắm rửa."

      Người y cũng đầy mùi rượu, ngày ngày cùng ngủ chung giường với y, tuy thành thói quen, nhưng đại đa số thời điểm, y cần nàng nhắc nhở là tịnh thất tắm rửa phen. Thô bạo đổ nước lên người rồi lập tức ra, đều dùng xà bông thơm, nhưng luôn tắm sạch. Hôm nay lại câu nệ tiểu tiết như vậy.

      Tiết Chiến lại tiếp tục cúi người chôn ở cần cổ của nàng, hít hà giống con chó con.

      Những cú hít hà kia tỏa ra cơn nóng làm nàng có chút ngứa, Tiêu Ngư rụt cổ cái, thấy y ngẩng đầu, thấp giọng với nàng: "Trẫm cảm thấy cần."

      Tiêu Ngư lại chịu. Tiết Chiến thấy nàng khăng khăng muốn tắm rửa, đành phải bất mãn ngồi dậy, y sửa lại áo bào, thấy mặt nàng đỏ bừng, liền ngay: "Trẫm cũng chưa tắm, bằng..." Muốn tiếp, nhưng thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, là biết nàng thẹn thùng, cũng coi như thôi, ngón tay gõ lên mép giường từng cái , mới : "Thôi, nàng tắm rửa ."

      Lúc này Tiêu Ngư mới đứng dậy tịnh thất.

      Tiết Chiến ngồi ngay ngắn ở bên giường, lưng rộng lớn, nhìn bóng dáng bước thướt tha của nàng, rất là thư thái.

      Tiêu Ngư tắm rửa rửa mặt ở tịnh thất, sau đó lấy bộ xiêm y trắng rồi ngồi trước gương, nàng vừa thu thập xong, Tiết Chiến tịnh thất tắm rửa xong ra, áo ngủ nới lỏng, lộ ra lồng ngực tráng kiện. Tiết Chiến mỉm cười qua, từ phía sau lưng khoác lên đầu vai của nàng, tiến tới gần bên tai nàng : "Nàng ngửi xem, trẫm có sạch ?"

      Hoàn toàn khác với giọng của nam tử tao nhã lịch sử, giọng của y cũng trầm thấp hùng hậu bình thường như con người của y.

      Ngửi y? Tiêu Ngư chịu ngửi, y liền mở rộng vạt áo để ý mặt mũi để nàng dán lên. Chỉ là khi mặt Tiêu Ngư đụng vào bộ ngực của y, sắc mặt y đen lại, toàn thân đều căng cứng, cúi người cắn lỗ tai của nàng thấp giọng : " tại có thể ngủ rồi?"

      Hôm nay mỏi mệt, nếu có thể ngủ sớm, tất nhiên Tiêu Ngư vui vẻ, nhưng có y ở đây, nàng có thể ngủ sớm ư? Cho dù mệt mỏi luôn phải xem phu quân làm đầu, huống gì là Đế Vương như y?

      Đợi Tiêu Ngư bị ôm đến giường, nhìn màn hai bên bị hạ xuống, Tiêu Ngư chỉ mong y có thể sớm kết thúc, đừng có mỗi lần đều làm cho hai chân nàng như nhũn ra, rồi đau lưng nữa mới tốt.

      Tiết Chiến ôm eo nhắn của nàng rồi dán chặt vào nàng. Có lẽ là lần trước sinh hoạt vợ chồng hơi thông suốt, tại ngược lại chưa vội vã vào. Thấy má nàng thoáng ửng hồng, dần dần có ẩm ướt, mới trầm thấp với nàng: "Niên Niên..."

      Hả? Tiêu Ngư nhìn y.

      Y lại cúi người đến, hôn gương mặt của nàng ra: "Trẫm muốn mỗi ngày đều “ngủ” với nàng."

      ... Tên vô lại này.

      muốn làm việc bên ngoài lại truyền đến động tĩnh, dường như có chuyện quan trọng gì đó. Tiêu Ngư lập tức phản ứng lại, thấy Tiết Chiến ngoảnh mặt làm ngơ, mới lên tiếng : "Hoàng Thượng?"

      Lông mày kiếm của Tiết Chiến nhíu lại, nhưng từ trước đến nay luôn tự gò bó, đương nhiên bởi vì sắc đẹp mà chậm trễ chính . Lúc này báo lại, tất nhiên là có việc quan trọng. Mặc dù cảm thấy vui, nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy.

      Tiêu Ngư bận bịu hầu hạ y mặc y phục.

      Tiết Chiến nắm cổ tay của nàng đưa tới bên môi hôn lên đó cái, với nàng: "Chờ trẫm trở về."

      Lúc này mới vội vàng ra ngoài.

      Tiêu Ngư nhìn bóng lưng y rời , để Xuân Hiểu Xuân Minh thay nàng mặc y phục, suy nghĩ, đến ngoài điện. Mơ hồ có thể nghe giọng của Tiết Chiến ở phía bên ngoài.

      Nàng đứng ở sau tấm bình phong.

      Lờ mờ nghe người bẩm báo đó gì mà "... Tìm được rồi", "Ngoài cung".

      Sau đó thấy Tiết Chiến đứng dậy, ra khỏi Phượng Tảo Cung.

      Tiêu Ngư trở lại tẩm điện. Bởi vì lúc Tiết Chiến rời muốn nàng đợi, Tiêu Ngư thể lên giường nghỉ ngơi, liền ngồi bên ghế bành làm từ gỗ cây Lê vàng, lẳng lặng chờ y trở về.
      Parvarty, B.Cat, Ngân Dorothy2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :