1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê Tử Của Bạo Quân - Mạt Trà Khúc Kỳ (114C - C80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 77: Thứ hèn nhát (2)

      Edit: Đào Sindy

      Trong nội viện cây quýt xanh tươi, Triệu Hoằng mặc áo bào màu xanh sẫm như muốn hòa làm thể với lá cây xanh mơn mởn.

      Cuối cùng đứa bé mới năm tuổi, nhu thuận ở lại An vương phủ, thời khắc nhàn hạ, chỉ có tìm niềm vui ngay tại chỗ. Lúc này thân thể mập mạp treo cành cây, cặp chân kia đá cái thang nghiêng nghiêng lên mặt cỏ.

      cũng sợ, xê dịch cái mông phì phì, ngồi ở đầu cành.

      Duỗi tay ra, với tay hái quýt.

      Còn chưa chín, vẫn xanh. Chỉ nhìn cảm thấy chua.

      Khương ma ma và bọn sai vặt nha hoàn đứng phía dưới, bà phân phó gã sai vặt nâng thang lên, sau đó rộng mở hai tay, sợ Triệu Hoằng cẩn thận ngã xuống, bà cũng phải ôm được .

      "Vương gia, ngài tranh thủ thời gian xuống đây , quýt còn chưa chín đâu."

      Dĩ nhiên phải bởi vì tham ăn. Thú vị thôi, tiểu hài tử làm gì có tính nhẫn nại, người ngoài còn chưa chín thể ăn, chua, nhưng trong lòng tiểu hài tử lại ngứa ngáy, càng thấy được, vẫn muốn hái. Phải hưởng qua rồi mới biết chua, mới tin .

      Tay béo nắm chặt quả quýt, khuôn mặt nhắn của Triệu Hoằng ra sực vặn vẹo, bộ rất dùng sức.

      Cành lá phát ra từng đợt tiếng vang, rốt cục "bịch" tiếng, hái được quả quýt.

      Triệu Hoằng ngồi ở đầu cành, cúi đầu nhìn quả quýt vỏ mỏng, lột cái, mùi thơm ngát vừa chua chát truyền đến chóp mũi. ngồi ở , ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy bên cửa thuỳ hoa đối diện , bóng dáng cao to ổn trọng đến.

      Nam tử ôn nhuận như ngọc, đúng là Tứ thúc Triệu Huyên của .

      Mắt Triệu Hoằng sáng lên, lập tức phất tay, lúc này bất ổn đánh rắm cái, liền trực tiếp ngã từ cây xuống.

      Gã sai vặt dưới đất tranh thủ thời gian nằm rạp mặt đất làm đệm.

      Ngã trong đám người, Triệu Hoằng xê dịch thân thể mập mạp đứng lên, Khương ma ma quan tâm bảo vệ, : "Té đau ? Để lão nô nhìn cái."

      Triệu Hoằng tuổi còn , hơi thở chưa dứt sữa, cũng rất chững chạc đàng hoàng. đứng lên, phủi phủi lá cây người, với Khương ma ma: "Bổn vương sao." Sau đó ngẩng đầu, cười nhìn Kỳ vương trước mặt, thanh thúy gọi: " Tứ thúc."

      Triệu Huyên xuyên qua trường sam thêu trúc màu trắng, phong thái nhanh nhẹn. nắm tay của Triệu Hoằng đến bên cạnh, cho biết nên chơi như vậy.

      Rất nguy hiểm. Nhưng Triệu Hoằng cũng là nam hài nhi, lại nhu thuận, nhưng vẫn có lúc nghịch ngợm.

      Nghe Triệu Huyên, cặp mắt to trắng đen ràng nhìn , : "Hoằng Nhi biết." Lại dùng sức nắm chặt tay của , vội vàng hỏi: "Tứ thúc có tin tức mẫu thân sao? Trong cung nàng có khỏe ?"

      Sinh nhật năm tuổi của Triệu Hoằng, Tiêu Ngư cũng đến thăm , cũng tặng bất kỳ lễ vật sinh nhật nào. tham lễ vật gì, nhưng nếu mẫu thân quên, trong lòng đương nhiên vui.

      Lông mi Triệu Huyên trầm xuống, gì.

      Triệu Hoằng càng lo lắng, nhàng hỏi: "Hoằng Nhi biết, mẫu thân chắc chắn quên Hoằng Nhi. Nhưng Hoằng Nhi muốn biết, trong cung nàng có ổn , người kia... có ức hiếp mẫu thân ?" đến phần sau, giọng của hơn, lặng lẽ, tâm thần bất định bất an.

      Đại khái là tin đồn đáng sợ, trong lòng Triệu Hoằng, tân đế mưu triều soán vị kia, như mãnh hổ dã thú.

      Triệu Huyên nhìn mặt mày của , giọng điệu ôn hòa : "Cháu yên tâm, nếu nàng sống tốt, Tứ thúc nghĩ cách thôi..."

      Đó là ... Sống được tốt sao? ta ức hiếp mẫu thân à? Lông mày Triệu Hoằng nhíu chặt.

      Triệu Huyên lại : "Cháu có thể nghĩ đến phụ hoànng?"

      Phụ hoàng? Triệu Hoằng sững sờ. Trong ấn tượng của , tính cách phụ hoàng rất tốt, thế nhưng giống như... thích mình. Nhưng tiểu hài tử, nào thích phụ thân cơ chứ? Luôn luôn cảm thấy mình làm tốt, hoặc là, phụ thân vốn có hình tượng nghiêm khắc.

      Thế nhưng phải phụ hoàng ... đôi mắt to của Triệu Hoằng có chút bối rối, ngẩng đầu nhìn Tứ thúc bên cạnh.

      Rất ôn hoà, đối với vô cùng quan tâm. Bộ dáng lại đẹp mắt, như bước ra từ tranh vẽ...

      Từ An Vương phủ ra, gã sai vặt bên người Triệu Huyên tiến lên thay chuyển ghế ngựa, sau đó thấp giọng bẩm báo với : "... Người nhốt ở thiên lao, dường như cầu thân Hoàng Hậu nương nương, sau ba ngày, liền đem hai người bọn họ đày Lĩnh Nam."

      Mặt Triệu Huyên như ngọc, ánh mắt nhàn nhạt, nhanh chậm : "Bổn vương biết."

      ...

      Triệu Dục bị nhốt trong thiên lao u ẩm ướt. Rải tầng rơm rạ, ta ngồi ở , mặc dù thân thể chật vật, vẫn còn tồn tại mấy phần tự phụ Hoàng tộc.

      Trước mặt bày biện đồ ăn thiu rơi, ta có chút đói, cũng chê.

      Tách ra nửa cái bánh bao, đặt ở bên miệng cắn từng miếng từng miếng.

      Bên trong có cửa sổ cực , chợt có chim tước bay tới, đậu ở chỗ đó, líu ríu kêu lên vài tiếng, cũng bay . Lúc trăng sáng treo cao, chỉ có khó khăn đối đầu, mới có mấy tia sáng bạc của ánh trăng chiếu vào. Triệu Dục nhàng nhắm lại mắt.

      Đại Ngụy vong, ta sớm biến thành tù nhân.

      Lúc trước mẫu hậu và Hoàng Hậu của ta bị nhốt trong cung, tứ cố vô thân, lại ở bên ngoài, thế ngoại đào nguyên, màn thế , cái gì cũng biết.

      Có chút động tĩnh, thân hình Triệu Dục giật giật, chậm rãi nhìn sang cửa nhà lao.

      Thấy bóng dáng tinh tế, từ chỗ phản quang chậm rãi tới.

      Mũ phượng hoa phục, búi tóc cao. Nữ nhi Tiêu gia đều mỹ mạo kiều kiều, nàng càng là siêu quần bạt tụy*, ta thân là Đế Vương, cũng chưa từng gặp qua nữ hài nhi đẹp hơn nàng. Tình nghĩa thanh mai trúc mã, ta có cảm tình với nàng, muốn cưới nàng làm thê tử, ta cũng vui vẻ. Nhưng những chuyện kia, huyễn tượng mỹ mãn về hoàng tộc của ta sớm mục ruỗng, dung mạo của nàng tuy đẹp lại kiều, làm Hoàng Hậu rồi, chỉ sợ cũng như thế.

      *tài năng xuất chúng.

      Tiêu Ngư thấy ta đợi ở bên trong tệ. Có số việc, nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn hỏi ràng. phải lúc trước nàng có chút nỗ lực, có ý nghĩa rồi. Tiêu Ngư : "Hoàng Thượng quyết định, tha cho huynh mạng."

      Triệu Dục nhìn nàng, hỏi câu: "Là nàng cầu xin à?"

      Tiêu Ngư phủ nhận, : "Chính ta cũng giẫm băng mỏng, ôm chút may mắn, nếu đáp ứng, ta cũng thêm gì nữa." Nếu phải bây giờ nàng và Tiết Chiến ở chung tệ, nàng cũng cầu y mở ra con đường.

      Nàng nhìn măt ta, nghĩ đến từ đến lớn ở chung, tình cảm vài chục năm, nàng nghĩ đến, ta lại nhẫn tâm với nàng như vậy. Vẫn nhịn được hỏi: " Vì sao huynh muốn xuất cung?"

      Thế gian này, sợ là có Đế Vương tùy hành sở dục như ta. Từ ta học tập trị quốc, khi còn bé với nàng, muốn làm minh quân, luôn luôn thương bách tính.

      ta .

      Tiêu Ngư nhíu mày, : "Huynh phải cho ta công đạo."

      Công đạo gì? Để ta cho nàng, trước kia ta cho rằng, phụ hoàng mẫu hậu kiêm điệp tình thâm*, tất cả đều là giả. cho nàng, mẫu hậu ta, mẫu nàng, ra phải là Hoàng Hậu hiền lành rộng lượng. Mặc dù ta đối với chuyện mẫu hậu làm cảm thấy khinh thường, nhưng dù sao cũng là mẫu hậu ta, huống chi bà chết, ta sao có thể với nàng?

      *có thể hiểu như chim liền cành.

      Trầm mặc hồi lâu, Triệu Dục thể làm gì khác hơn : "Niên Niên, là ta tốt... Là ta ham tự do thôi."

      ta uất ức.

      Nhìn bộ dáng này của ta, Tiêu Ngư giận chỗ trút.

      Nghĩ tới điều gì, ánh mắt Triệu Dục ôn hòa nhìn sang, nhìn qua bóng dáng của nàng, nghĩ đến thời khắc phá thành, bộ dáng nàng dẫn theo Hoằng Nhi đào vong bốn phía. Nàng là người được nuông chiều, lại mình dẫn theo Hoằng Nhi trốn tránh nửa tháng trong thành. Nghĩ tới đây, ta mới tràn đầy áy náy. Há miệng : "Ta hối hận... Lúc trước dẫn nàng cùng."

      Nàng là thê tử của ta rồi, hẳn là nên theo ta.

      Thế nhưng, nàng là nữ nhi Tiêu gia, là mẫu hậu tay bồi dưỡng lên. cần thông minh, cần phải hiểu nhiều tâm kế. Chỉ cần đoan trang rộng lượng, làm Hoàng Hậu tốt là được. ta sợ nàng và mẫu hậu, đầu thích tước vị Hoàng Hậu. Nếu nàng muốn vinh hoa phú quý, vậy ta đều cho nàng.

      Tiêu Ngư bình tĩnh đứng tại chỗ, biết nên gì.

      Lúc này, sau lưng mới truyền tới giọng hùng hậu của nam tử. Y đứng dưới bóng tối u, bóng dáng thẳng tắp, giống núp như mãnh thú trong rừng.

      "... Thứ hèn nhát bỏ rơi thê nhi*, cũng xứng đoạt nữ nhân cùng trẫm sao?"

      *thê tử và nhi tử.
      Parvarty, ChrisB.Cat thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 78: Hổ lang

      Edit: Hoa Trong Tuyết

      Nắng chiều nhuộm vàng cả hoàng cung. Đá cẩm thạch được chạm khắc tỉ mỉ, ngói lưu li vàng, cột đá khắc hình rồng uống lượn. Có bầy ngỗng từ phía chân trời bay đến, nhuộm ánh chìu sáng chói.

      Sau khi từ thiên lao ra ngoài, Tiêu Ngư vẫn theo phía sau Tiết Chiến.

      ở phía trước, bước rất nhanh. Nam nhân vai to lưng rộng, ánh trời chiều nghiên nghiên chiếu lên người , phản phất khí thế vương giả.

      Nghĩ đến lúc trước ở trong thiên lao ra câu kia... mi mắt Tiêu Ngư khẽ run run. hoàn toàn chính xác, là Triệu Dục bỏ rơi vợ con, bất kể lý do là gì, hành vi nhu nhược như vậy, khiến người ta khinh thường.

      Bước chân của rất lớn, cách nàng khoản rất xa. Tiêu Ngư cũng vô ý thức bước nhanh chân, nhưng vẫn theo kịp .

      Trâm cài bên búi tóc và mũ phượng phát ra thanh leng keng, thanh thúy êm tai. Khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Ngư dần ửng hồng, mở miệng, mệt mỏi nhàng thở dốc. lại càng bước xa hơn.

      Tiêu Ngư đứng yên tại chỗ, nghỉ ngơi chút.

      Nâng mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng của , đôi mày chau lại. Nghĩ nghĩ, dùng tay nâng chân váy lên, sau đó chạy chậm đuổi theo bước .

      Gió thu mát mẻ thoang thoảng mùi hoa quế, thổi đến hành lang làm váy áo của nữ tử bay lên, nhàng giống như hồ điệp, lại mị hoặc giống như khổng tước. Búi tóc chải chuốc tỉ mỉ có chút rối loạn, đuổi kịp , Tiêu Ngư mới đứng vững, nhanh tay nắm lấy tay , lẩm bẩm câu: "Sao người lại nhanh như vậy?"

      Cánh tay của cường tráng rắn chắc, nàng phải dùng cả đôi bàn tay mới nắm được vòng. Nắm được tay , mới dừng lại, xoay người né sang bên, cúi đầu xuống nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy nghiêm nghị, đen tối như mực tan ra được. Tóc mai như đao cắt, mi dày mắt phượng, dáng vẻ thôn phu dân dã. Cũng phải muốn trêu đùa liền trêu đùa.

      Tiết Chiến nhìn đôi bàn tay ôm lấy cánh tay của , mười ngón tinh tế, trắng như tuyết, có chút tì vết, móng tay trắng bóng như có thể phát sáng. Là nữ hài được nuông chiều từ , cả người chỗ nào cũng tinh xảo đẹp mắt. Nàng được nuông chiều như vậy, bởi vì sau khi nàng cập kê, vào cung làm Hoàng Hậu, là thê tử của Triệu Dục.

      dừng lại, trở tay nắm lấy tay nàng, mực nắm lấy lòng bàn tay. Mắt đen nặng nề, nhìn nàng chằm chằm, hỏi: "Vậy nàng chạy theo ta làm gì?"

      Tiêu Ngư hơi sững người, miệng hơi mở ra, lại biết nên trả lời thế nào. Nàng lẳng lặng nhìn mặt mày của , đôi mắt sáng lên chút mờ mịt, suy nghĩ lát, hai tai giống như nóng lên.

      Nàng chưa kịp trả lời, lại nở nụ cười... luôn kì quái như vậy, có khi trầm mặc, lại có lúc giống như bây giờ, lồng ngực rung động, cười đến vô cùng thoải mái.

      biết cười cái gì, Tiêu Ngư cũng vểnh vểnh khóe môi. Giống như vừa rồi chạy quá nhanh, nàng cảm thấy có chút nóng, mặt cũng nóng lên.

      Tiết Chiến vẫn nắm tay nàng, cùng nàng trở về. Bước chân lại chậm hơn lúc nãy rất nhiều. ra quen với việc bước chậm như vậy, nhưng nàng lại giống như , làm việc gì cũng rất từ tốn, trang điểm, đều tốn rất nhiều thời gian.

      Tiêu Ngư nhìn khuôn mặt tuấn của nam nhân bên cạnh, mở miệng : "Thần thiếp hôm nay đến thiên lao, Hoàng Thượng có tức giận hay ?"

      Lại nghe nam nhân kia : "Những lúc nàng làm trẫm tức giận, còn ít sao?"

      Nhìn bộ dạng này. Tiêu Ngư cảm thấy nên tiếp, giống như biết mình sai rồi, biết cãi ra sao.

      Mới đầu nàng còn thận trọng, tại, dường như cảm giác được bao giờ tức giận với mình, lá gan cũng lớn thêm. Tiêu Ngư câu: "Là thần thiếp tốt." Sau đó mới chậm rãi , " Nhưng mà có số việc, thần thiếp hỏi ràng, trong lòng thoải mái." Chỉ là hôm nay, cũng hỏi được nguyên nhân.

      Triệu Dục nhanh chóng lưu đày, đời này, nàng cũng gặp lại . Trong lòng nàng, ký ức về chỉ tồn tại đến lúc băng hà trong ngày đại hôn.

      ...

      Tiết Chiến cùng Tiêu Ngư về Phượng Tảo Cung, qua hành lang kéo dài vào đại môn, chính là cảnh đình đài lầu ngọc. Hoa hòe bung nở, sắc màu rực rỡ. Lúc tới đình vạn xuân, có thái giám tới bẩm báo, lại bộ thượng thư Quách đại nhân chờ lâu.

      Quách An Khang.

      phải mới thành thân sao? có nửa tháng nghỉ sau hôn lễ. ở Quách phủ cùng Quách phu nhân, tiến cung làm cái gì? Tiêu Ngư lập tức nghĩ đến việc liên quan đến Triệu Dục. Ở chùa Nguyên Hoa, bày trận lớn như vậy, nhất định Quách An Khang biết. Tiêu Ngư nghiên đầu, nhìn biểu của đế vương đứng bênh cạnh.

      Thấy hé môi, với mình: "Trẫm phải qua bên kia chuyến."

      Tất nhiên là chính quan trọng hơn. Tiêu Ngư gật đầu : "Ừm, thần thiếp tự mình trở về."

      Lúc Tiết Chiến đến nơi, Quách An Khang chờ ở thư phòng được nửa canh giờ. mặc quan phục nhất phẩm đỏ thẫm, mang ủng da nhuốm chút bụi, thấy đế vương tới, liền bước qua hành lễ.

      Sau đó theo sau lưng đế vương, vào Ngự Thư Phòng.

      Tiết Chiến ngồi phía sau ngự án, nhìn từng chồng sổ con trước mặt, cầm lấy bản, cúi đầu liếc nhìn, liền cau mày tiện tay ném về người đứng phía trước.

      Hà Triều Ân tùy tùng đứng bên cạnh hoàng đế, lập tức nhặt lên tấu chương vừa bị hoàng đế ném xuống đất. Vừa lúc tấu chương mở ra, là lễ bộ thượng thư liên hợp với mấy vị đại thần, đập vào mắt là dòng chữ” mở rộng hậu cung, nạp thêm phi tần”. Hà Triều Ân mặt đổi sắc nhặt lên, đặt lên vị trí xa xa ngự án.

      Trong thời gian nghỉ đại hôn lại tiếng cung, đương nhiên là có việc quan trọng.

      Tất nhiên là liên quan tới Triệu Dục. Quách An Khang : "... Thân phận của Triệu Dục đặc biệt, cũng phải là hoàng thất tiền triều bình thường, đầu tiên là giả chết, bây giờ lại xuất ở Tấn Thành. Thần nghĩ là, việc này cũng phải ngẫu nhiên."

      Coi như là ngẫu nhiên, nhưng tân triều vừa lập, tuyệt đối thể nương tay với những việc như vậy. Mà Triệu Dục này vốn dĩ là người chết, cần giữ lại mạng của , đối xử tốt với , được tiếng là thiên tử nhân từ. Nhưng bởi vì danh tiếng nhân từ mà chừa lại tia hậu hoạn, bằng diệt cỏ tận gốc. Vì vậy tiếp tục : "Hoàng Thượng, tuyệt đối thể giữ lại Triệu Dục."

      Với tính tình của đế vương, tuyệt đối để lại cho Triệu Dục bất kỳ con đường sống nào.

      Nếu như Hoàng Hậu ra mặt, cũng vì hậu cung phi tần mà thay đổi quyết định. Điểm này, Quách An Khang rất chắc chắn. Chỉ là sau khi nữ nhi Tiêu gia vào cung, Hoàng Thượng đối xử với nàng, quá mức thiên vị. Nếu an phận thủ thường, hầu hạ đế vương tốt, vậy dĩ nhiên cũng có gì, nhưng nếu nghiên về phía tiền triều, là thần tử, nên khuyên can.

      Tiết Chiến mặt mày nhàn nhạt, : "Ngươi cố ý tiến cung, chính là với trẫm chuyện này?"

      Quách An Khang sững sờ, nhìn thái độ của đế vương, thấy sắc mặt lạnh nhạt, chợt hiểu. : "Thần..."

      Tiết Chiến : "Đúng là trẫm tha cho Triệu Dục mạng, đưa lưu vong đến Lĩnh Nam. Nhưng trẫm có đảm bảo, đường lưu vong, có gặp điều gì ngoài ý muốn hay ."

      Về công, về tư, Triệu Dục nhất định phải chết.

      Trong ngự thư phòng nháy mắt yên tĩnh lại, Quách An Khang đứng trước hương án, nhìn đế vương cao cao tự tại phía .

      Hoàn toàn chính xác... suy nghĩ làm gì, nhiều năm như vậy, ràng nhất. Chiến hỏa nổi lên bốn phía, lúc chém giết ở sa trường, là dũng mãnh uy vũ, là mãnh hổ đánh đâu thắng đó, bây giờ chính là người ngồi ngai vàng kia, mặc vào người bộ long bào quý giá, khí huyết lang hổ người, cũng là thay đổi chút nào.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 79: Ấm áp (hai)
      Editer: Lovenoo1510

      Từ trong cung ra, Quách An Thái liền trực tiếp hồi phủ.

      Trước gặp mẫu thân, sau đó đến nhìn Tiêu Ngọc Chi.

      Lúc đứng ở ngoài viện, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười thanh thúy, vừa nhấc mắt, nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi đá cầu ở trong viện. Ánh nắng trong viện rất tốt, nàng mặc thân màu đỏ bên ngoài thuê hoa phù dung màu vàng, mặc dù chải búi tóc phụ nhân rất đoan trang, nhưng đầu lại mang đầy đồ trang sức bằng vàng óng ánh.

      Nha hoàn trông coi ở bên ngoài muốn hành lễ vào bẩm báo, Quách An Thái lại đưa tay ra ngăn cản, rồi đứng ở ngoài viện nhìn trong chốc lát. Vẫn là nha hoàn bên cạnh Tiêu Ngọc Chi chú ý tới, nhắc nhở Tiêu Ngọc Chi.

      Nàng xoay đầu, nhìn cái, nụ cười mặt lập tức thu lại, ném quả cầu xuống dưới đất, rồi bước nhanh về phía trong phòng.

      Lúc này Quách An Thái mới vào.

      Tiêu Ngọc Chi vừa vào nhà liền muốn đóng cửa, cho tiến vào. Quách An Thái tay mắt lanh lẹ, khó khăn lắm hai tay mới chống đỡ được hai bên cửa, nhìn từ cao xuống : “Ngọc Chi.”

      Mặc dù Quách An Thái là quan văn, nhưng cũng là nam tử rất mạnh mẽ. Lúc này chỉ dùng ba phần lực, đối phó với nàng, dư sức. Tiêu Ngọc Chi liền gọi nha hoàn hỗ trợ đóng cửa lại, nha hoàn đứng hai bên của nàng đều nhìn nhau, do dự dám lên trước. Tiêu Ngọc Chi tự biết mình phải là đối thủ của Quách An Thái, lại thấy nha hoàn chịu hỗ trợ, liền cong môi lên, giọng mang theo tiếng khóc nức nở, cả giận: “Các ngươi cũng khi dễ ta!”

      Khẽ buông tay đẩy cửa, trực tiếp vào phía trong phòng. Quách An Thái lập tức đuổi theo.

      Đưa tay bắt lấy cánh tay nàng.

      Tiêu Ngọc Chi giẫy dụa vung tay thoát ra, đôi mắt hạnh lã chã nước chực khóc. Quách An Tái nhìn thấy dừng lại, tâm nhất thời mềm nhũn, tranh thủ thời gian buông nàng ra, ôn tồn : “Nàng vẫn còn tức giận sao?”

      Tiêu Ngọc Chi hừ tiếng xoay người, nhìn tới .

      Rốt cuộc Quách An Thái cũng là nam tử ở độ tuổi xây dựng nghiệp, làm việc trầm ổn, luôn chững chạc đàng hoàng, để dỗ nữ hài nhi, phải là sở trường của . Nhìn qua quật cường mặt nàng, da thịt trắng noãn, gương mặt bởi vì đá cầu mà đỏ rực, tinh thần mạnh mẽ phấn chấn, giống như khuê nữ đợi gả trong phòng. suy nghĩ, rồi mới chậm rãi ra: “Liên quan tới chi tiêu của nàng, ta cũng thương lượng với mẫu thân, tăng chút, chẳng qua... Sợ là bằng lúc nàng ở phủ Hộ quốc công.”

      “...Gả cho ta, quả là ủy khuất cho nàng. Trước ta đáp ứng nàng, mẫu thân cùng nàng ầm ĩ gây mâu thuẫn, là mẫu thân đúng trước, ta che chở cho nàng. Chẳng qua Quách gia chúng ta lúc trước như thế nào, nàng cũng nên được biết, mẫu thân ta đời này cần kiệm quen, nàng là con dâu của bà, tiêu xài xa xỉ quá mức, khẳng định là bà cho phép.”

      Nha hoàn bưng trà tiến vào, Quách An Thái đưa tay tiếp nhận, đưa đến trước mặt Tiêu Ngọc Chi. Nàng tiếp, vẫn cầm.

      ra: “Nàng muốn ăn tổ yến vây cá, mỗi ngày sợ là thể, nhiều lắm chỉ có thể năm ngày ăn lần thôi, phải với mẫu thân bên kia, ta cũng tiện ăn . Ta quá thiên vị nàng, sợ mẫu thân càng cảm thấy nàng hiểu chuyện, quan hệ sau này sợ là càng ngày càng tốt. Ngọc Chi, nàng xem như vậy có được ? Về sau mỗi tháng ta đều mang nàng ra ngoài hai lần, nàng muốn nơi nào, ta đều cùng , được chứ?”

      Tiêu Ngọc Chi vừa định , năm ngày ăn tổ yến vây cá lần, nàng còn thèm.

      Cửa hàng hồi môn và đồ cưới của nàng, muốn ăn nàng liên tự mình mua, mới cần nhìn sắc mặt lão thái bà kia. Nhưng nghe tới nửa câu phía sau....

      Tròng mắt Tiêu Ngọc Chi xoay tròn, quay đầu khẽ quét mắt nhìn cái, thấy bộ dáng thành khẩn của , bộ dáng khuất phục nịnh nọt hiếm khi đè thấp. Chợt nhớ tới, lúc trước phụ thân nàng về , còn có mấy lần, cảnh tượng cùng thúc bá trong nhà đứng chung chỗ... Đường đường là Thượng thư đại nhân, mặc dù tính tình quan chức tốt, nhưng ngược lại vẫn là quan lớn nhị phẩm, ai cũng phải nhìn sắc mặc của .

      người như vậy, bây giờ lại thấp giọng thầm dỗ nàng.

      Bất quá Tiêu Ngọc Chi cũng chỉ là nương mười bảy mười tám tuổi, tất nhiên nhận được lòng hư vinh rất lớn, vừa nghe tới, muốn dẫn nàng ra ngoài chơi...

      Lúc trước ở phủ Hộ quốc công, chi phí của nàng so với Tiêu Ngư, cũng được coi là sống an nhàn sung sướng, vật gì tốt mà nàng chưa ăn qua? Mỗi ngày muốn ăn tổ yến vây cá, bất quá chỉ là vì lão thái bà kia nguyện ý, cho nên nàng mới muốn cùng bà ta đối đầu như vậy, lúc này mới mực giằng co. Nhưng mỗi tháng đều có thể ra ngoài chơi hai lần, đối với Tiêu Ngọc Chi mà , dụ hoặc so với mỗi ngày ba bốn bữa ngừng ăn tổ yến vây cá còn lớn hơn nhiều.

      Nàng xụ mặt, nhàn nhạt hỏi: “Chàng và ta?”

      Quách An Thái hiểu được chiêu này hữu hiệu, mặt liền ôn nhu, : “Tất nhiên.”

      Lúc này sắc mặt Tiêu Ngọc Chi mới dễ nhìn chút, nhìn bưng trà đủ lâu, mới đưa tay nhận lấy, cúi đầu uống ngụm. Sau khi buông chén trà xuống, mới lầm bầm : “ phải ta cố ý muốn cùng mẫu thân chàng cãi nhau ...” đến vế sau, giọng nàng liền lại, nghe có chút ủy khuất, “Ta sợ các người đối xử với ta tốt.”

      Nàng vừa mới khả tới đây.

      Lúc này cũng tiện uốn nắn cách xưng hô của nàng đối với mẫu thân, Quách An Thái nhìn bộ dạng của nàng, liền khẽ đưa tay sờ lên đầu nàng: “Vậy nàng cũng thể đối xử tốt với mình. Ngày sau mà cáu kỉnh, cũng cần bỏ đói chính mình.”

      Tiêu Ngọc Chi khẽ ừ, nhìn , : “Chàng chuyện phải giữ lời. Phải dẫn ta ra ngoài chơi đấy.”

      Rốt cuộc cũng thấy nàng nguôi giận, lúc này Quách An Thái mới gật đầu, : “Ừ, ta đáp ứng nàng.”

      ...

      Ngày hôm đó sau khi Tiết Chiến gặp qua Quách An Thái tới cung Phượng Tảo, dùng xong bữa tối, Tiêu Ngư vào tịnh thất tắm rửa trước, lúc ra, thấy đèn cung đình Dương Giác bên cạnh, thân hình Tiết Chiến cao lớn ngồi ở đó, nghiêng đầu, nhíu lông mày, sờ lỗ tai.

      Tiêu Ngư qua, hỏi: “Tai hoàng thượng thoải mái sao?”

      Tiết Chiến là nam nhi thô kệch bị trói buộc, lắc lắc lỗ tai, tùy tiện câu: “ có chuyện gì.”

      Chỗ nào có việc gì? Tiêu Ngư nhớ tới khi mình còn bé Tiêu Khởi Châu và Đường Vệ bọn nuôi con chó vàng, lúc lỗ tai thoải mái, cào cào như bây giờ. Tiêu Ngư ngồi cạnh , : “Để thần thiếp nhìn chút.”

      Tiết Chiến nhìn nàng cái, thấy nàng xõa tóc, chỉ mặc bộ quần áo bên trong màu xanh nhạt, đường cong lả lướt, da thịt trắng hơn tuyết, mùi thơm người rất mê người. Hầu kết theo bản năng lên xuống nhấp nhô, Tiết Chiến chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, liền muốn ôm nàng ngủ tốt.

      Giọng của u khàn khàn: “Hình như có chút thanh thoáng qua.”

      Liền thuận thế đưa đầu tới.

      Tiêu Ngư tới gần, nắm cằm của , tay khác cầm lấy tai của , mở ra nhìn. Đây phải là nhìn thấy, xem có chút giật mình, nhất thời liền nhăn đầu lông mày, hỏi : “ bao lâu rồi hoàng thượng có rửa tai?” Tiêu Ngư rất thích sạch , lúc này nhìn thấy lỗ tai Tiết Chiến, nhịn được ghét bỏ.

      Thấy khẽ nhăn lông mày, dường như hồi tưởng, Tiêu Ngư cũng hỏi thêm nữa, liền : “Thần thiếp □□ bảo Hiểu Tiến đến, nàng ấy là cẩn thận nhất.”

      Muốn đứng lên, Tiết Chiến lại đưa tay khẽ bắt lấy cổ tay nàng. Tiêu Ngư quay đầu nhìn .

      Tiết Chiến : “Trẫm thích người bên ngoài cận thân.” Hoàn cảnh của từ thủa đến lớn, làm luôn cảnh giác đối với tất cả mọi người.

      Đây là ý gì? Tiêu Ngư nhìn , nghe thấy mỗi câu mỗi chữ ràng: “Nàng lấy giúp trẫm.”

      Muốn nàng giúp ... mày liễu của Tiêu Ngư nhíu lại. ngược lại nghĩ rất hay!

      Ngọn nến bình bát bảo cổ cao viền bảy màu lẳng lặng cháy, phát ra thanh đôm đốp rất . Tiêu Ngư mặc quần áo bên trong ngồi bên, trong tay cầm căn dài bằng ngà voi chế thành cái ngoáy lỗ tai, hai chân chụm lại. Đế vương trẻ tuổi nằm ở bên cạnh nàng, thân thể cao lớn khỏe mạnh, làm nổi bật lên thân hình nhắn gầy yếu xinh đẹp của Tiêu Ngư.

      nghiêng đầu lẳng lặng đặt đùi của nàng, nhắm mắt lại, mặt mũi tràn đầy vẻ hưởng thụ.

      Mới đầu Tiêu Ngư còn cẩn thận từng ly từng tý, sợ làm đau. Về sau ngược lại nàng lại chuyên chú giúp ngoáy sạch, đem uế vật trong tai móc ra, đặt ở bên. , đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Ngư giúp người khác làm loại chuyện này, cục lại cục, cảm thấy có chút buồn nôn. Nhưng từ từ, nếu đào ra được cục lớn, trong lòng nàng lại mơ hồ có cảm giác thành tựu.

      Ánh sáng ban đêm tốt, mặc dù điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng bằng ban ngày. Khi đào sai biệt lắm, cuối cùng Tiêu Ngư dùng lông chim ngoáy tai, nhàng ngoáy sạch các mảnh vụ trong tai .

      Dọn dẹp xong, mới cúi đầu nhìn : “Bên này tốt rồi.”

      Ra hiệu cho đổi bên.

      Tiết Chiến nằm ở đùi nàng, chỉ cảm thấy toàn thân nàng mềm mại thơm ngát, lại được nàng ngoáy đến thư thái như vậy, liền ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, dính vào người nàng, đóng hai mắt đầy say mê. Nghe thấy giọng của nàng, mới chậm rãi mở mắt, lật thân thể của mình, hướng lỗ tai khác lên , giống như con chó nhu thuận.

      Chẳng qua tư thế như vậy, có cách nào ôm được nàng.

      Tiêu Ngư cầm tai của vuốt vuốt, lúc này quen tay hay việc, thận trọng, nhìn trước chút là có thể đào được cả đống ra. Tay trắng như ngọc cầm ngà voi ngoáy tai, thận trọng đưa vào trong tay .

      Lúc này, Tiêu Ngư cảm giác được có cái tay nhàng vuốt đầu gối của nàng, cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được bàn tay thô ráp kia rất nóng. Tiêu Ngư có chút thoải mái.

      Vốn cho rằng tay có chỗ để, nên tùy ý đặt, Tiêu Ngư nghĩ nhiều, nhưng thời gian dần trôi qua, nàng phát giác ra bàn tay kia thành chậm rãi lên, cách lớp lụa mỏng đến đùi nàng. Mặt Tiêu Ngư đỏ bừng, bận bịu khống chế tay của .

      Sau đó mới dùng sức nhéo lỗ tai của , : “Vậy mà thần thiếp lại quản được tay của mình đấy. Nếu ngài còn lộn xộn nữa, đến lúc đó điếc tai đừng có trách tội thần thiếp.”
      Parvarty, inbeibe, Chris2 others thích bài này.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 80: Tâm tư lúc ban đầu

      Edit: Loveyoumore3112

      Bàn tay lớn của Tiết Chiến thu về, đặt lại lên đầu gối của nàng.

      Hai má kề sát đùi nàng, nhuyễn ngọc ôn hương, thoải mái đến ngờ. Lúc trước cao lớn thô kệch, dù trở thành Đế Vương những vẫn có vài thói quen thay đổi, ví dụ như để người khác ngoáy tai cho y, vậy có rất nhiều người thân cận và tín nhiệm.

      Hậu quả của việc chú ý là y trở nên lôi thôi như vậy. Nàng ghét bỏ y, vậy để nàng ngoáy tai giúp y.

      Thân hình Đế Vương cực kỳ thả lỏng, quy quy củ củ, tùy ý để nàng ngoáy tai.

      Dù là lần đầu tiên Tiêu Ngư làm loại chuyện này, nhưng cũng rất cẩn thận tinh tế. Đổi hướng cây ngoáy tai, lông vũ ở phần đuôi thoáng quét qua vành tai y.

      Lại nhìn xuống lỗ tai y quét thêm vài lần.

      Tay cầm cây ngoáy tai của Tiêu Ngư dừng lại, giọng lại kinh ngạc : "Động chút." Nàng đưa tay chạm vào lỗ tai của y, thấy lỗ tai kia ràng động vài cái. Tiêu Ngư cảm thấy vô cùng hiếm lạ, hai mắt thoáng lên tia sáng trong veo.

      Sau khi ngoáy tai xong, Tiết Chiến cử động cơ thể, áp mặt vào bụng Tiêu Ngư, đôi cánh tay nâng lên, nhàng vòng lấy thắt lưng nàng. Mặt y ngày càng tiến lại gần.

      Tiêu Ngư cảm thấy y như vậy có chút vô lại, muốn đứng lên, nhưng y vẫn cứ ôm mãi buông. Cúi đầu nhìn y, thấy y nhắm mắt lại, sườn mặt góc cạnh ràng, tựa như điêu khắc. Tiêu Ngư đưa tay xoa xoa gương mặt y, lông mi cũng từng sợi từng sợi ràng.

      Chờ đến lúc nàng chuẩn bị thu tay về, y lại mở miệng, khẽ cắn tay nàng.

      Đầu lưỡi mềm mại quét qua ngón tay, thấm ướt nóng bỏng. Y mở đôi mắt đen như mực, nhìn nàng chằm chằm.

      Hô hấp Tiêu Ngư ngưng động, cố gắng rút tay ra, y lại giống như con chó cắn mãi buông. thể nhịn được nữa, Tiêu Ngư đỏ mặt : "Bẩn lắm đó."

      Nàng còn chưa rửa tay.

      Đợi tới lúc y nhả ra, ngón tay nàng ướt sũng. Tiêu Ngư vội vàng thu tay về, cọ cọ vài cái ống tay áo, sau đó mới đẩy đầu y ra, đứng lên.

      Chuẩn bị rửa tay, nhưng chưa được mấy bước, lại có cánh tay cường tráng quấn lấy thắt lưng nàng. Rất nhanh Tiêu Ngư bị y bế lên, theo bước chân của y, trực tiếp tiến đến chiếc giường .

      Lạch cạch hai tiếng, là tiếng giày bị ném rơi xuống đất.

      Nhìn cánh tay dài của y nhấc lên, vén màn, sau đó đặt người nàng lên chăn gấm. Thân hình cường tráng mạnh mẽ đột nhiên tới gần, hai má dán nơi gò má nàng, hô hấp quấn quít.

      Mặt Tiêu Ngư đỏ bừng thở , mắt nhìn y, hé miệng thở dốc : "Hoàng..."

      Ưm.

      Những lời muốn trực tiếp bị đầu lưỡi của y quấn lấy, hóa thành đoàn, vướng nơi cổ họng.

      Từ trước đến nay y luôn nôn nóng, trước giờ đều trực tiếp thô bạo. Tiêu Ngư bị ép ngẩng đầu lên, đầu gối nam nhân chen vào giữa hai chân nàng, dễ dàng đẩy ra.

      Mũi kề sát mũi nàng, Tiêu Ngư hốt hoảng mở mắt ra, nhìn lông mi nam nhân khẽ rủ, cánh tay đặt hai bên chuyển động, chậm rãi nâng lên, ôm lấy bờ vai rộng của y.

      Đêm nay Đế Vương vô cùng dũng mãnh, cánh tay màu lúa mạch nâng mắt cá chân Tiêu Ngư lên, mạnh mẽ, trực tiếp ra vào, cực kỳ giống sói đói trong rừng. Đôi chân trắng ngần đến phát sáng kia, từng chút từng chút, thường đánh vào mặt y. Đầu ngón chân đều co lại, Tiêu Ngư nghiêng đầu cắn gối đầu, trán và lưng đều ướt nhẹp, đều là mồ hôi.

      Tiết Chiến buông tay, cúi người tới, vùi mặt vào hõm cổ nàng, ngửi hương mái tóc nàng. Nghe tiếng nàng thở gấp, kiều rên rỉ. Sau đó mới hôn má nàng, còn thấp giọng với nàng: "Triệu Dục kia thân thể tựa như bạch trảm kê*, làm sao so được với Trẫm?"

      (* Bạch trảm kê: món ăn chế biến từ gà, da vàng thịt trắng, béo mềm đẹp mắt)

      Triệu Dục cũng phải Vệ Đường, Vệ Đường nhìn cũng là bộ dáng quân tử khiêm tốn, nhưng ra có vài phần thực lực, còn Triệu Dục lại là tên bất tài sống an nhàn sung sướng.

      Tiêu Ngư thở ra miệng nhiệt khí, mồ hôi đầm đìa.

      Triệu Dục cũng phải người từ lớn lên ở nơi hương dã như y, đương nhiên cường tráng bằng y. Nhưng mà cũng thể so sánh như vậy chứ? Người ta đọc đủ thứ thi thư, viết ra bao nhiêu văn hay chữ tốt. Tiêu Ngư chuyện, y liền cố ý đâm vài cái mạnh. Tựa như cái cuốc đào đất mạnh, lần lại lần, dần dần đào ra nước. Lại giống con trâu hoang dã lại phân phải trái, tức giận, lại bướng bỉnh, ngừng hướng về phía trước. Nàng có chút xấu hổ giận dữ, giơ tay ra sức véo cánh tay y.

      Chỉ là cánh tay của nam nhân kia cứng rắn, bắp thịt nổi lên, làm sao nàng cũng véo nổi.

      Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, cuối cùng ngón tay Tiêu Ngư cũng cử động nổi. Đợi thân hình y lại dán tới lần nữa, bên trong lại càng theo bản năng co rút lại.

      Nhưng đổi lấy lại là càng mạnh mẽ ra sức ôm nàng vào trong lồng ngực, siết chặt lấy nàng.

      Cứ thế ôm nàng đến bình mình cũng buông tay.

      ...

      bộ ngực no đủ trắng ngần của thiếu nữ đầy dấu tích xanh xanh tím tím, vòng eo mảnh tinh tế, lại càng thêm nhiều vết hồng ngân. Mỗi bước Tiêu Ngư đều cảm thấy đau đến phát run, nằm trong thùng tắm tùy ý Nguyên mama xoa bóp hồi lâu, mới dần dần có chút thoải mái hơn.

      Đây có lẽ chính là lí do khiến nàng có phần kháng cự chuyện hành phòng (sinh hoạt vợ chồng) với Tiết Chiến.

      Y khôi ngô cường tráng, ngày thường bắp thịt toàn thân cứng rắn như sắt, sức lực lớn như trâu, có đôi lúc bản thân y cảm thấy nhàng, nhưng đối với nàng vẫn là đau đớn, thời điểm thể khống chế được lại càng đòi mạng, ngay cả chỉ khẽ đè ở người, sức lực cường tráng kia cũng gần như có thể đè bẹp Tiêu Ngư.

      Nam nhi lực lưỡng tuổi trẻ khí vượng, thiếu việc chiến đấu hăng hái đẫm máu ngày trước, giờ chỉ phê duyệt tấu chương, sức lực dùng hết kia, luôn muốn tìm nơi phát tiết. Thêm nữa y lại tinh lực sôi trào, mới nếm trải tình dục, lại càng làm biết mệt, thế nào cũng phải ép khô nàng mới bằng lòng bỏ qua.

      Hiển nhiên là Tiêu Ngư cảm thấy mệt mỏi.

      Có điều chờ đến khi ngồi trước cửa sổ, nhìn chính mình trong gương, quyến rũ phong tình giữa hai hàng lông mày kia, chính nàng còn thấy có chút e lệ.

      Xuất giá rồi cuối cùng giống nhau.

      Lúc trước Tiêu Ngư gả cho Triệu Dục, dĩ nhiên chuẩn bị trước tinh thần thủ tiết cả đời. Chỉ là khi đó nàng cảm thấy, có vinh hoa phú quý, sơn trân hải vị, đến cả hoàng tử cũng có rồi, cần chính nàng sinh, nửa đời sau này, nàng sống hề uất ức. Mọi việc có khả năng đều suôn sẻ, ông trời cho ngươi vinh hoa phú quý, lại khiến ngươi mất trượng phu, cực kỳ công bằng.

      tại, Tân Đế xuất thân hương dã này, lại đối xử với nàng tệ. Tiêu Ngư biết loại quan hệ như vậy có thể duy trì bao lâu, nhưng ít nhất tại nàng cảm thấy rất tốt.

      Dù mới đầu tình nguyện, nhưng đến lúc này rồi, nàng thể che giấu lương tâm mà lòng mình vẫn như lúc ban đầu.

      Nàng có dao động. Ngay cả lúc ở giường, nếu phải y dùng sức quá mức hay lười nhác cẩu thả, nàng cũng là hưởng thụ. Tiêu Ngư từng cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của bản thân, cho tới bây giờ, trong lòng cuối cùng cũng bình thản hơn rất nhiều.

      Tiêu Ngư thở dài nhõm hơi, lúc giương mắt nhìn ra ngoài. thấy hành lang dài kia, nam tử cao lớn oai hùng, mặc long bào, hạ triều trở lại. Mang theo vầng ánh nắng ban mai, bước vội vàng.

      Nhìn bộ dáng đường của y, Tiêu Ngư khẽ cười.

      ...

      Giữa tháng 8, trong cung tổ chức Trung thu yến. Quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều nhận được thiếp mời, cũng có thể mang gia quyến đến tham dự cung yến.

      Cung yến được tổ chức tại Ngự Hoa viên, trăng sáng cao, yến tiệc linh đình dưới ánh trăng, đúng là ngày đẹp cảnh đẹp.

      Tiêu Ngư ngồi bên cạnh Đế Vương, tửu quá tam tuần*, liền rời tiệc, tụ họp với nữ quyến Tiêu gia vào cung hôm nay.

      (* Ý của “Tửu quá tam tuần” là uống rượu ba phiên. Tỉ như, có năm vị ngồi cùng bàn, mỗi người đều uống lượt, như thế tính là phiên, cũng chính là “ tuần”. Đây là ý nghĩa ban đầu của từ “tuần”. Sau này mỗi địa phương lại có khái niệm riêng, chính là mỗi người nhất định phải uống sạch rượu, mới được tính là tuần.
      Có câu “Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị”, chính là chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Đây ý chỉ bữa tiệc đến hồi kết thúc.
      Cái gọi là “tam tuần”, chính là ba lượt. Người chủ rót cho mỗi vị khách lượt rượu, nếu như tuần là vòng, rót xong ba lượt, các vị khách đều uống cạn, được gọi là “tửu quá tam tuần”.
      Lời khách sáo này ý yến tiệc tới độ sâu nhất định, có thể bàn luận vấn đề bản chất làm nên bữa tiệc đó, hoặc là yến tiệc tới hồi kết thúc.)

      Lúc đến Bích Phù đình, từ xa xa nhìn thấy La thị ở trong đình, mấy người Liễu thị cũng ở đó.

      Trước mặt Liễu thị còn có người đứng.

      đầu là búi tóc của phụ nhân (phụ nữ có chồng), tính tình lại vẫn giống như trước khi xuất giá, quấn quít bên Liễu thị như thương lượng chuyện gì. Liễu thị đồng ý, nàng ta liền bĩu môi, nhất quyết bỏ qua.

      Chính là Tiêu Ngọc Chi vừa mới gả cho Quách An Thái.

      Quách An Thái là đại quan nhị phẩm, nàng ta là phu nhân cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên là hôm nay vào cung cùng Quách An Thái. Quách lão phu nhân Trương thị và Quách Tố Nghi cũng tới đây. Vừa nãy Tiêu Ngư cũng có chút chú ý tới.

      Sao Tiêu Ngọc Chi lại chạy tới đây rồi? Tiêu Ngư dọc theo con đường lát đá qua đó, liền nghe thấy Tiêu Ngọc Chi hét lên: "Mẫu thân, người để con trở về với người , chỉ ở lại hai ngày thôi, có được ?"

      Mới thành thân nửa tháng, sao lúc nào cũng muốn chạy về nhà ngoại? Lại còn ở lại hai ngày? Quả nhiên, liền nghe thấy tam thẩm thẩm Liễu thị của nàng : "Chuyện này thể thương lượng."

      Tiêu Ngọc Chi liền giống như quả bóng da xì hơi.

      Tiêu Ngư vào, nữ quyến Tiêu gia bên trong đều đứng dậy, nhao nhao hành lễ. Tiêu Ngư hơi gật đầu, nhìn mẫu thân La thị đứng ở phía trước.

      Mặc đại sam thêu mây ngũ sắc, búi tóc được búi tỉ mỉ, trâm hoa, bảo điền, so với bộ dáng hiền lạnh dịu dàng thường ngày, hoa lệ hơn vài phần. Tiêu Ngư qua, mỉm cười : "Mẫu thân cần đa lễ, đều ngồi xuống ."

      Hiểu được vì sao Tiêu Ngư càng quan tâm đến mình, La thị lại ổn trọng, nghĩ đến đứa bé trông mong bảy năm trời ở trong bụng, vẫn nhịn được mà vui mừng. Chỉ là cũng 30, lại mang thai, tuy là hỉ , nhưng cũng có chút được tốt lắm. Lúc này đôi má liền hơi nóng, may là buổi tối, lên lắm.

      Phía trước Đế Vương và bá quan văn võ tụ họp cùng chỗ, bên này, nữ quyến Tiêu gia lại giống như trong phủ ngày trước, ngồi chỗ cùng trò chuyện.

      Rất nhanh nhóm cung tỳ nối đuôi nhau bước vào, chiếc khay sơn son thếp vàng là các thức bánh Trung thu và nước trà điểm tâm, từng khay được đặt bàn đá.

      Tiêu Ngư thích ăn bánh Trung thu lắm, cảm thấy ngấy, lúc này lại thích thú ăn nửa miếng bánh Trung thu vỏ giòn.

      Lúc cuộc tụ họp dần tản ra, tam thẩm thẩm Liễu thị của nàng cố ý tới chuyện với nàng. Bộ dáng ấp úng vô cùng khó xử. Tiêu Ngư nhìn Liễu thị, : "Có lời gì muốn , tam thẩm thẩm người cứ ."

      Lúc này Liễu thị mới với nàng: "Vâng, là về Ngọc Chi, nương nương, vừa rồi hẳn người cũng nghe thấy, nha đầu kia, gả cho người ta rồi vẫn bớt lo được, cứ la hét đòi về nương gia (nhà mẹ đẻ)." đến phần sau, giọng có chút biết phải làm sao.

      có lý lẽ như vậy, Liễu thị lại thương nàng ta, tại Tiêu Ngọc Chi là con dâu Quách gia, bà thể mặc kệ tính nết của nàng ta.

      Tiêu Ngư có chút bất ngờ, nghĩ rằng tam thẩm thẩm chuyện của Tiêu Ngọc Chi với nàng .

      giờ quan hệ giữa nàng và Tiêu Ngọc Chi dịu bớt, đó là bởi vì chút mâu thuẫn trước đây còn xuất nữa. Đều là đường tỷ muội, cũng còn ở dưới mái hiên, đều là phụ nhân, lại ồn ào mâu thuẫn nữa, cũng cần thiết. Gia hòa mới là quan trọng nhất.

      Đây là cách làm trước giờ của Tiêu Ngư, ngày thường có thể cãi nhau, nhưng tuyệt đối để ảnh hưởng đến hòa thuận của cả nhà.

      Trước đây khi nàng và Tiêu Ngọc Chi ở chung được tốt lắm, quả có phần hiểu biết tính tình của nàng ta, có chuyện gì khó chịu hay tốt, nàng ta nhất định giấu riêng mình. Kể cả tam thẩm thẩm Liễu thị của nàng, cũng tuyệt đối chủ động chuyện Tiêu Ngọc Chi cho nàng nghe.

      Nghe xong lời Liễu thị , Tiêu Ngư mới biết được, Tiêu Ngọc Chi sống trong Quách phủ chẳng hề tốt đẹp.

      Dĩ nhiên Quách An Thái kia đối tốt với Tiêu Ngọc Chi, nhưng nam nhân luôn thể can dự vào quá nhiều chuyện nội trạch (nhà trong - nơi ở cho phụ nữ), giờ Quách lão phu nhân là người quản lý việc nhà, Tiêu Ngọc Chi thân là con dâu, tính tình lại như vậy, hẳn nhiên là bị Trương thị làm khó.

      Nữ hài nhi tuổi trẻ đều như vậy, cảm giác uất ức, tủi thân, bản thân giải quyết được, muốn lùi bước, về nhà mẹ đẻ.

      Liễu thị : "Vừa mới thành thân, liền về nhà mẹ đẻ, đương nhiên ta thể đồng ý. Nhưng nếu lời Ngọc Chi , vậy Trương thị kia đối xử với nó như vậy, người làm mẫu thân là ta cũng thấy đau lòng..."

      Nhìn Tiêu Ngư, ấp úng tiếp tục , "Dù muốn vậy, nhưng để nó về nương gia cũng tốt lắm, có thể, có thể..."

      Tiêu Ngư trực tiếp thay bà: "Người muốn nàng nán lại trong cung vài ngày?"

      Liền thấy Liễu thị khẽ gật đầu.

      Dĩ nhiên Tiêu Ngư hiểu quyết định của bà.

      Có lẽ thực quá ồn ào, nếu Liễu thị cũng cố giúp nữ nhi như vậy. Mới thành thân nửa tháng, lại tách phu thê bọn họ ra, quả tốt. Nhưng thân phận Tiêu Ngư phải bình thường, vào lúc này lại để Tiêu Ngọc Chi tiến cung ở bên nàng, liền nàng biết mâu thuẫn giữa Tiêu Ngọc Chi và Trương thị, biết Trương thị làm khó nàng ta.

      Làm như vậy, chính là tuyên bố đường tỷ này làm chỗ dựa cho Tiêu Ngọc Chi. Lúc Tiêu Ngọc Chi trở lại Quách phủ, chỉ cần Trương thị kia là người có chút mắt nhìn, nhìn sắc mặt Hoàng Hậu, vậy cuối cùng cũng khách khí với Tiêu Ngọc Chi chút.

      Tiêu Ngư thích ầm ĩ với Tiêu ngọc Chi, có lẽ là do trong cung quá buồn tẻ, trước kia còn có Triệu Hoằng, còn giờ, ban ngày gần như nhìn thấy Tiết Chiến, buổi tối y lại lòng muốn làm chuyện đó, muốn an tĩnh trò chuyện, chuyện phiếm, cơ hội rất ít.

      Đồng ý... Dù sao cũng tốt hơn.

      Lại nhìn ánh mắt khẩn cầu của Liễu thị, Tiêu Ngư gật đầu.

      Liễu thị vui mừng gật đầu, liền qua dặn dò Tiêu Ngọc Chi. Tiêu Ngư đến bên cạnh La thị, qua lúc lâu sau, liền nhìn đến chỗ bóng cây đung đưa, nam tử cao lớn mặc quan bào đỏ tươi tới.

      Là Tiêu Hoài tới.

      Tiêu Ngư thấy phụ thân, dáng điệu Hoàng Hậu đoan trang lập tức biến mất, trước mặt phụ thân, Tiêu Ngư thủy chung vẫn là nữ nhi được cưng chiều. Nàng gọi tiếng, sau đó mới nghĩ đến điều gì, với Tiêu Hoài: "Nữ nhi có chuyện muốn cùng phụ thân."

      Dáng người Tiêu Hoài thẳng đứng, ổn trọng như núi, là nam tử nghiêm túc, năng thận trọng. Lúc này mặt mày nhu hòa, thấy nữ nhi kiều đứng trước mặt, liền gật đầu: "Được."

      La thị thức thời đến bên.

      Hai bên con đường lát đá điểm xuyết đủ loại hoa cúc, hương hoa thơm ngát. Tiêu Ngư đứng bên cạnh phụ thân, đưa mắt nhìn bờ vai rộng của phụ thân... Chợt nhớ tới bóng dáng nam nhân càng lúc càng cao lớn kia.

      Dù người nọ cao lớn, cũng bì kịp với trầm ổn nho nhã của phụ thân nàng.

      Tiêu Ngư chậm rãi mở miệng: "Chuyện của Triệu Dục, hẳn phụ thân cũng biết?"

      Ánh trăng sáng trong, ngân huy như sương. Gương mặt nữ nhi được trang điểm giống như minh châu, phát sáng rạng rỡ.

      Đây chính là nữ nhi ông xem như trân bảo nâng niu tay. Tiêu Hoài gật đầu: "Phụ thân cũng vô cùng bất ngờ."

      Triệu Dục lại chết... Phản ứng đầu tiên tất nhiên là tức giận. Nếu chết, vì sao lại cứ để nữ nhi của ông phải thủ tiết. Nhưng trong mắt Tiêu Hoài, Triệu Dục kia dù sao cũng là Đế Vương, ông làm gì được .

      Tiêu Ngư : "Nhưng Hoàng Thượng nhân từ, cũng muốn mạng Triệu Dục, mà là lưu đày ."

      như vậy, y cũng phải là kẻ máu lạnh tàn bạo như trong lời đồn.

      Nàng tiếp: "Ngày trước hoàng thất Đại Ngụy cho Tiêu gia chúng ta mấy chục năm vinh sủng, mẫu và nữ nhi lại lần lượt nhập cung làm Hoàng Hậu, Tiêu gia và vinh nhục hưng suy của hoàng thất Đại Ngụy, đương nhiên thể tách rời. Tân Đế đăng cơ, trong lòng nữ nhi muốn thần phục, Tiêu gia cũng muốn... Chung quy vận số Đại Ngụy hết, dù chúng ta có phản kháng, cuối cùng cũng làm nên chuyện gì, trái lại cũng chỉ mất mạng vô ích. Nữ nhi chỉ là phận nữ lưu, có tư tâm, cũng kiên cường khí khái được như mẫu, cho nên mới cầu phụ thân, bảo vệ tính mạng của Tiêu gia chúng ta trước rồi hãy tính tiếp. Nữ nhi biết với tính tình của phụ thân, cảm thấy khuất nhục. Nữ nhi cũng nghĩ, việc này có thể tạm hoãn, sau này còn có thể xoay chuyển..."

      Thậm chí phụ thân đảm bảo với nàng, ngày nhất định chờ nàng xuất cung.

      "Mấy ngày trước, nữ nhi theo Đế Vương về nơi hương dã, nhìn thấy được cảnh vui sướng của bách tính khi ngũ cốc được mùa, trong lòng rất xúc động. Phụ thân, nếu lại cải triều hoán đại, sợ là lại khiến dân chúng lầm than, máu chảy thành sông..."

      Tiêu Hoài nghe lời nữ nhi, lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, mở miệng : "Niên Niên, con muốn điều gì với phụ thân?"

      Tiêu Ngư dừng bước, thẳng: "Tân triều định, trước mắt chính là thời điểm cần người..."

      Đôi mắt nàng nhìn Tiêu Hoài, : "Nữ nhi hy vọng phụ thân, thực nguyện trung thành với Tân Đế, trở thành cánh tay đắc lực của tân triều, bảo vệ Tiêu gia, bảo vệ bách tính."
      Parvarty, inbeibe, Chris2 others thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 80: Tâm tư lúc ban đầu

      Edit: Loveyoumore3112

      Bàn tay lớn của Tiết Chiến thu về, đặt lại lên đầu gối của nàng.

      Hai má kề sát đùi nàng, nhuyễn ngọc ôn hương, thoải mái đến ngờ. Lúc trước cao lớn thô kệch, dù trở thành Đế Vương những vẫn có vài thói quen thay đổi, ví dụ như để người khác ngoáy tai cho y, vậy có rất nhiều người thân cận và tín nhiệm.

      Hậu quả của việc chú ý là y trở nên lôi thôi như vậy. Nàng ghét bỏ y, vậy để nàng ngoáy tai giúp y.

      Thân hình Đế Vương cực kỳ thả lỏng, quy quy củ củ, tùy ý để nàng ngoáy tai.

      Dù là lần đầu tiên Tiêu Ngư làm loại chuyện này, nhưng cũng rất cẩn thận tinh tế. Đổi hướng cây ngoáy tai, lông vũ ở phần đuôi thoáng quét qua vành tai y.

      Lại nhìn xuống lỗ tai y quét thêm vài lần.

      Tay cầm cây ngoáy tai của Tiêu Ngư dừng lại, giọng lại kinh ngạc : "Động chút." Nàng đưa tay chạm vào lỗ tai của y, thấy lỗ tai kia ràng động vài cái. Tiêu Ngư cảm thấy vô cùng hiếm lạ, hai mắt thoáng lên tia sáng trong veo.

      Sau khi ngoáy tai xong, Tiết Chiến cử động cơ thể, áp mặt vào bụng Tiêu Ngư, đôi cánh tay nâng lên, nhàng vòng lấy thắt lưng nàng. Mặt y ngày càng tiến lại gần.

      Tiêu Ngư cảm thấy y như vậy có chút vô lại, muốn đứng lên, nhưng y vẫn cứ ôm mãi buông. Cúi đầu nhìn y, thấy y nhắm mắt lại, sườn mặt góc cạnh ràng, tựa như điêu khắc. Tiêu Ngư đưa tay xoa xoa gương mặt y, lông mi cũng từng sợi từng sợi ràng.

      Chờ đến lúc nàng chuẩn bị thu tay về, y lại mở miệng, khẽ cắn tay nàng.

      Đầu lưỡi mềm mại quét qua ngón tay, thấm ướt nóng bỏng. Y mở đôi mắt đen như mực, nhìn nàng chằm chằm.

      Hô hấp Tiêu Ngư ngưng động, cố gắng rút tay ra, y lại giống như con chó cắn mãi buông. thể nhịn được nữa, Tiêu Ngư đỏ mặt : "Bẩn lắm đó."

      Nàng còn chưa rửa tay.

      Đợi tới lúc y nhả ra, ngón tay nàng ướt sũng. Tiêu Ngư vội vàng thu tay về, cọ cọ vài cái ống tay áo, sau đó mới đẩy đầu y ra, đứng lên.

      Chuẩn bị rửa tay, nhưng chưa được mấy bước, lại có cánh tay cường tráng quấn lấy thắt lưng nàng. Rất nhanh Tiêu Ngư bị y bế lên, theo bước chân của y, trực tiếp tiến đến chiếc giường .

      Lạch cạch hai tiếng, là tiếng giày bị ném rơi xuống đất.

      Nhìn cánh tay dài của y nhấc lên, vén màn, sau đó đặt người nàng lên chăn gấm. Thân hình cường tráng mạnh mẽ đột nhiên tới gần, hai má dán nơi gò má nàng, hô hấp quấn quít.

      Mặt Tiêu Ngư đỏ bừng thở , mắt nhìn y, hé miệng thở dốc : "Hoàng..."

      Ưm.

      Những lời muốn trực tiếp bị đầu lưỡi của y quấn lấy, hóa thành đoàn, vướng nơi cổ họng.

      Từ trước đến nay y luôn nôn nóng, trước giờ đều trực tiếp thô bạo. Tiêu Ngư bị ép ngẩng đầu lên, đầu gối nam nhân chen vào giữa hai chân nàng, dễ dàng đẩy ra.

      Mũi kề sát mũi nàng, Tiêu Ngư hốt hoảng mở mắt ra, nhìn lông mi nam nhân khẽ rủ, cánh tay đặt hai bên chuyển động, chậm rãi nâng lên, ôm lấy bờ vai rộng của y.

      Đêm nay Đế Vương vô cùng dũng mãnh, cánh tay màu lúa mạch nâng mắt cá chân Tiêu Ngư lên, mạnh mẽ, trực tiếp ra vào, cực kỳ giống sói đói trong rừng. Đôi chân trắng ngần đến phát sáng kia, từng chút từng chút, thường đánh vào mặt y. Đầu ngón chân đều co lại, Tiêu Ngư nghiêng đầu cắn gối đầu, trán và lưng đều ướt nhẹp, đều là mồ hôi.

      Tiết Chiến buông tay, cúi người tới, vùi mặt vào hõm cổ nàng, ngửi hương mái tóc nàng. Nghe tiếng nàng thở gấp, kiều rên rỉ. Sau đó mới hôn má nàng, còn thấp giọng với nàng: "Triệu Dục kia thân thể tựa như bạch trảm kê*, làm sao so được với Trẫm?"

      (* Bạch trảm kê: món ăn chế biến từ gà, da vàng thịt trắng, béo mềm đẹp mắt)

      Triệu Dục cũng phải Vệ Đường, Vệ Đường nhìn cũng là bộ dáng quân tử khiêm tốn, nhưng ra có vài phần thực lực, còn Triệu Dục lại là tên bất tài sống an nhàn sung sướng.

      Tiêu Ngư thở ra miệng nhiệt khí, mồ hôi đầm đìa.

      Triệu Dục cũng phải người từ lớn lên ở nơi hương dã như y, đương nhiên cường tráng bằng y. Nhưng mà cũng thể so sánh như vậy chứ? Người ta đọc đủ thứ thi thư, viết ra bao nhiêu văn hay chữ tốt. Tiêu Ngư chuyện, y liền cố ý đâm vài cái mạnh. Tựa như cái cuốc đào đất mạnh, lần lại lần, dần dần đào ra nước. Lại giống con trâu hoang dã lại phân phải trái, tức giận, lại bướng bỉnh, ngừng hướng về phía trước. Nàng có chút xấu hổ giận dữ, giơ tay ra sức véo cánh tay y.

      Chỉ là cánh tay của nam nhân kia cứng rắn, bắp thịt nổi lên, làm sao nàng cũng véo nổi.

      Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, cuối cùng ngón tay Tiêu Ngư cũng cử động nổi. Đợi thân hình y lại dán tới lần nữa, bên trong lại càng theo bản năng co rút lại.

      Nhưng đổi lấy lại là càng mạnh mẽ ra sức ôm nàng vào trong lồng ngực, siết chặt lấy nàng.

      Cứ thế ôm nàng đến bình mình cũng buông tay.

      ...

      bộ ngực no đủ trắng ngần của thiếu nữ đầy dấu tích xanh xanh tím tím, vòng eo mảnh tinh tế, lại càng thêm nhiều vết hồng ngân. Mỗi bước Tiêu Ngư đều cảm thấy đau đến phát run, nằm trong thùng tắm tùy ý Nguyên mama xoa bóp hồi lâu, mới dần dần có chút thoải mái hơn.

      Đây có lẽ chính là lí do khiến nàng có phần kháng cự chuyện hành phòng (sinh hoạt vợ chồng) với Tiết Chiến.

      Y khôi ngô cường tráng, ngày thường bắp thịt toàn thân cứng rắn như sắt, sức lực lớn như trâu, có đôi lúc bản thân y cảm thấy nhàng, nhưng đối với nàng vẫn là đau đớn, thời điểm thể khống chế được lại càng đòi mạng, ngay cả chỉ khẽ đè ở người, sức lực cường tráng kia cũng gần như có thể đè bẹp Tiêu Ngư.

      Nam nhi lực lưỡng tuổi trẻ khí vượng, thiếu việc chiến đấu hăng hái đẫm máu ngày trước, giờ chỉ phê duyệt tấu chương, sức lực dùng hết kia, luôn muốn tìm nơi phát tiết. Thêm nữa y lại tinh lực sôi trào, mới nếm trải tình dục, lại càng làm biết mệt, thế nào cũng phải ép khô nàng mới bằng lòng bỏ qua.

      Hiển nhiên là Tiêu Ngư cảm thấy mệt mỏi.

      Có điều chờ đến khi ngồi trước cửa sổ, nhìn chính mình trong gương, quyến rũ phong tình giữa hai hàng lông mày kia, chính nàng còn thấy có chút e lệ.

      Xuất giá rồi cuối cùng giống nhau.

      Lúc trước Tiêu Ngư gả cho Triệu Dục, dĩ nhiên chuẩn bị trước tinh thần thủ tiết cả đời. Chỉ là khi đó nàng cảm thấy, có vinh hoa phú quý, sơn trân hải vị, đến cả hoàng tử cũng có rồi, cần chính nàng sinh, nửa đời sau này, nàng sống hề uất ức. Mọi việc có khả năng đều suôn sẻ, ông trời cho ngươi vinh hoa phú quý, lại khiến ngươi mất trượng phu, cực kỳ công bằng.

      tại, Tân Đế xuất thân hương dã này, lại đối xử với nàng tệ. Tiêu Ngư biết loại quan hệ như vậy có thể duy trì bao lâu, nhưng ít nhất tại nàng cảm thấy rất tốt.

      Dù mới đầu tình nguyện, nhưng đến lúc này rồi, nàng thể che giấu lương tâm mà lòng mình vẫn như lúc ban đầu.

      Nàng có dao động. Ngay cả lúc ở giường, nếu phải y dùng sức quá mức hay lười nhác cẩu thả, nàng cũng là hưởng thụ. Tiêu Ngư từng cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của bản thân, cho tới bây giờ, trong lòng cuối cùng cũng bình thản hơn rất nhiều.

      Tiêu Ngư thở dài nhõm hơi, lúc giương mắt nhìn ra ngoài. thấy hành lang dài kia, nam tử cao lớn oai hùng, mặc long bào, hạ triều trở lại. Mang theo vầng ánh nắng ban mai, bước vội vàng.

      Nhìn bộ dáng đường của y, Tiêu Ngư khẽ cười.

      ...

      Giữa tháng 8, trong cung tổ chức Trung thu yến. Quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều nhận được thiếp mời, cũng có thể mang gia quyến đến tham dự cung yến.

      Cung yến được tổ chức tại Ngự Hoa viên, trăng sáng cao, yến tiệc linh đình dưới ánh trăng, đúng là ngày đẹp cảnh đẹp.

      Tiêu Ngư ngồi bên cạnh Đế Vương, tửu quá tam tuần*, liền rời tiệc, tụ họp với nữ quyến Tiêu gia vào cung hôm nay.

      (* Ý của “Tửu quá tam tuần” là uống rượu ba phiên. Tỉ như, có năm vị ngồi cùng bàn, mỗi người đều uống lượt, như thế tính là phiên, cũng chính là “ tuần”. Đây là ý nghĩa ban đầu của từ “tuần”. Sau này mỗi địa phương lại có khái niệm riêng, chính là mỗi người nhất định phải uống sạch rượu, mới được tính là tuần.
      Có câu “Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị”, chính là chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Đây ý chỉ bữa tiệc đến hồi kết thúc.
      Cái gọi là “tam tuần”, chính là ba lượt. Người chủ rót cho mỗi vị khách lượt rượu, nếu như tuần là vòng, rót xong ba lượt, các vị khách đều uống cạn, được gọi là “tửu quá tam tuần”.
      Lời khách sáo này ý yến tiệc tới độ sâu nhất định, có thể bàn luận vấn đề bản chất làm nên bữa tiệc đó, hoặc là yến tiệc tới hồi kết thúc.)

      Lúc đến Bích Phù đình, từ xa xa nhìn thấy La thị ở trong đình, mấy người Liễu thị cũng ở đó.

      Trước mặt Liễu thị còn có người đứng.

      đầu là búi tóc của phụ nhân (phụ nữ có chồng), tính tình lại vẫn giống như trước khi xuất giá, quấn quít bên Liễu thị như thương lượng chuyện gì. Liễu thị đồng ý, nàng ta liền bĩu môi, nhất quyết bỏ qua.

      Chính là Tiêu Ngọc Chi vừa mới gả cho Quách An Thái.

      Quách An Thái là đại quan nhị phẩm, nàng ta là phu nhân cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên là hôm nay vào cung cùng Quách An Thái. Quách lão phu nhân Trương thị và Quách Tố Nghi cũng tới đây. Vừa nãy Tiêu Ngư cũng có chút chú ý tới.

      Sao Tiêu Ngọc Chi lại chạy tới đây rồi? Tiêu Ngư dọc theo con đường lát đá qua đó, liền nghe thấy Tiêu Ngọc Chi hét lên: "Mẫu thân, người để con trở về với người , chỉ ở lại hai ngày thôi, có được ?"

      Mới thành thân nửa tháng, sao lúc nào cũng muốn chạy về nhà ngoại? Lại còn ở lại hai ngày? Quả nhiên, liền nghe thấy tam thẩm thẩm Liễu thị của nàng : "Chuyện này thể thương lượng."

      Tiêu Ngọc Chi liền giống như quả bóng da xì hơi.

      Tiêu Ngư vào, nữ quyến Tiêu gia bên trong đều đứng dậy, nhao nhao hành lễ. Tiêu Ngư hơi gật đầu, nhìn mẫu thân La thị đứng ở phía trước.

      Mặc đại sam thêu mây ngũ sắc, búi tóc được búi tỉ mỉ, trâm hoa, bảo điền, so với bộ dáng hiền lạnh dịu dàng thường ngày, hoa lệ hơn vài phần. Tiêu Ngư qua, mỉm cười : "Mẫu thân cần đa lễ, đều ngồi xuống ."

      Hiểu được vì sao Tiêu Ngư càng quan tâm đến mình, La thị lại ổn trọng, nghĩ đến đứa bé trông mong bảy năm trời ở trong bụng, vẫn nhịn được mà vui mừng. Chỉ là cũng 30, lại mang thai, tuy là hỉ , nhưng cũng có chút được tốt lắm. Lúc này đôi má liền hơi nóng, may là buổi tối, lên lắm.

      Phía trước Đế Vương và bá quan văn võ tụ họp cùng chỗ, bên này, nữ quyến Tiêu gia lại giống như trong phủ ngày trước, ngồi chỗ cùng trò chuyện.

      Rất nhanh nhóm cung tỳ nối đuôi nhau bước vào, chiếc khay sơn son thếp vàng là các thức bánh Trung thu và nước trà điểm tâm, từng khay được đặt bàn đá.

      Tiêu Ngư thích ăn bánh Trung thu lắm, cảm thấy ngấy, lúc này lại thích thú ăn nửa miếng bánh Trung thu vỏ giòn.

      Lúc cuộc tụ họp dần tản ra, tam thẩm thẩm Liễu thị của nàng cố ý tới chuyện với nàng. Bộ dáng ấp úng vô cùng khó xử. Tiêu Ngư nhìn Liễu thị, : "Có lời gì muốn , tam thẩm thẩm người cứ ."

      Lúc này Liễu thị mới với nàng: "Vâng, là về Ngọc Chi, nương nương, vừa rồi hẳn người cũng nghe thấy, nha đầu kia, gả cho người ta rồi vẫn bớt lo được, cứ la hét đòi về nương gia (nhà mẹ đẻ)." đến phần sau, giọng có chút biết phải làm sao.

      có lý lẽ như vậy, Liễu thị lại thương nàng ta, tại Tiêu Ngọc Chi là con dâu Quách gia, bà thể mặc kệ tính nết của nàng ta.

      Tiêu Ngư có chút bất ngờ, nghĩ rằng tam thẩm thẩm chuyện của Tiêu Ngọc Chi với nàng .

      giờ quan hệ giữa nàng và Tiêu Ngọc Chi dịu bớt, đó là bởi vì chút mâu thuẫn trước đây còn xuất nữa. Đều là đường tỷ muội, cũng còn ở dưới mái hiên, đều là phụ nhân, lại ồn ào mâu thuẫn nữa, cũng cần thiết. Gia hòa mới là quan trọng nhất.

      Đây là cách làm trước giờ của Tiêu Ngư, ngày thường có thể cãi nhau, nhưng tuyệt đối để ảnh hưởng đến hòa thuận của cả nhà.

      Trước đây khi nàng và Tiêu Ngọc Chi ở chung được tốt lắm, quả có phần hiểu biết tính tình của nàng ta, có chuyện gì khó chịu hay tốt, nàng ta nhất định giấu riêng mình. Kể cả tam thẩm thẩm Liễu thị của nàng, cũng tuyệt đối chủ động chuyện Tiêu Ngọc Chi cho nàng nghe.

      Nghe xong lời Liễu thị , Tiêu Ngư mới biết được, Tiêu Ngọc Chi sống trong Quách phủ chẳng hề tốt đẹp.

      Dĩ nhiên Quách An Thái kia đối tốt với Tiêu Ngọc Chi, nhưng nam nhân luôn thể can dự vào quá nhiều chuyện nội trạch (nhà trong - nơi ở cho phụ nữ), giờ Quách lão phu nhân là người quản lý việc nhà, Tiêu Ngọc Chi thân là con dâu, tính tình lại như vậy, hẳn nhiên là bị Trương thị làm khó.

      Nữ hài nhi tuổi trẻ đều như vậy, cảm giác uất ức, tủi thân, bản thân giải quyết được, muốn lùi bước, về nhà mẹ đẻ.

      Liễu thị : "Vừa mới thành thân, liền về nhà mẹ đẻ, đương nhiên ta thể đồng ý. Nhưng nếu lời Ngọc Chi , vậy Trương thị kia đối xử với nó như vậy, người làm mẫu thân là ta cũng thấy đau lòng..."

      Nhìn Tiêu Ngư, ấp úng tiếp tục , "Dù muốn vậy, nhưng để nó về nương gia cũng tốt lắm, có thể, có thể..."

      Tiêu Ngư trực tiếp thay bà: "Người muốn nàng nán lại trong cung vài ngày?"

      Liền thấy Liễu thị khẽ gật đầu.

      Dĩ nhiên Tiêu Ngư hiểu quyết định của bà.

      Có lẽ thực quá ồn ào, nếu Liễu thị cũng cố giúp nữ nhi như vậy. Mới thành thân nửa tháng, lại tách phu thê bọn họ ra, quả tốt. Nhưng thân phận Tiêu Ngư phải bình thường, vào lúc này lại để Tiêu Ngọc Chi tiến cung ở bên nàng, liền nàng biết mâu thuẫn giữa Tiêu Ngọc Chi và Trương thị, biết Trương thị làm khó nàng ta.

      Làm như vậy, chính là tuyên bố đường tỷ này làm chỗ dựa cho Tiêu Ngọc Chi. Lúc Tiêu Ngọc Chi trở lại Quách phủ, chỉ cần Trương thị kia là người có chút mắt nhìn, nhìn sắc mặt Hoàng Hậu, vậy cuối cùng cũng khách khí với Tiêu Ngọc Chi chút.

      Tiêu Ngư thích ầm ĩ với Tiêu ngọc Chi, có lẽ là do trong cung quá buồn tẻ, trước kia còn có Triệu Hoằng, còn giờ, ban ngày gần như nhìn thấy Tiết Chiến, buổi tối y lại lòng muốn làm chuyện đó, muốn an tĩnh trò chuyện, chuyện phiếm, cơ hội rất ít.

      Đồng ý... Dù sao cũng tốt hơn.

      Lại nhìn ánh mắt khẩn cầu của Liễu thị, Tiêu Ngư gật đầu.

      Liễu thị vui mừng gật đầu, liền qua dặn dò Tiêu Ngọc Chi. Tiêu Ngư đến bên cạnh La thị, qua lúc lâu sau, liền nhìn đến chỗ bóng cây đung đưa, nam tử cao lớn mặc quan bào đỏ tươi tới.

      Là Tiêu Hoài tới.

      Tiêu Ngư thấy phụ thân, dáng điệu Hoàng Hậu đoan trang lập tức biến mất, trước mặt phụ thân, Tiêu Ngư thủy chung vẫn là nữ nhi được cưng chiều. Nàng gọi tiếng, sau đó mới nghĩ đến điều gì, với Tiêu Hoài: "Nữ nhi có chuyện muốn cùng phụ thân."

      Dáng người Tiêu Hoài thẳng đứng, ổn trọng như núi, là nam tử nghiêm túc, năng thận trọng. Lúc này mặt mày nhu hòa, thấy nữ nhi kiều đứng trước mặt, liền gật đầu: "Được."

      La thị thức thời đến bên.

      Hai bên con đường lát đá điểm xuyết đủ loại hoa cúc, hương hoa thơm ngát. Tiêu Ngư đứng bên cạnh phụ thân, đưa mắt nhìn bờ vai rộng của phụ thân... Chợt nhớ tới bóng dáng nam nhân càng lúc càng cao lớn kia.

      Dù người nọ cao lớn, cũng bì kịp với trầm ổn nho nhã của phụ thân nàng.

      Tiêu Ngư chậm rãi mở miệng: "Chuyện của Triệu Dục, hẳn phụ thân cũng biết?"

      Ánh trăng sáng trong, ngân huy như sương. Gương mặt nữ nhi được trang điểm giống như minh châu, phát sáng rạng rỡ.

      Đây chính là nữ nhi ông xem như trân bảo nâng niu tay. Tiêu Hoài gật đầu: "Phụ thân cũng vô cùng bất ngờ."

      Triệu Dục lại chết... Phản ứng đầu tiên tất nhiên là tức giận. Nếu chết, vì sao lại cứ để nữ nhi của ông phải thủ tiết. Nhưng trong mắt Tiêu Hoài, Triệu Dục kia dù sao cũng là Đế Vương, ông làm gì được .

      Tiêu Ngư : "Nhưng Hoàng Thượng nhân từ, cũng muốn mạng Triệu Dục, mà là lưu đày ."

      như vậy, y cũng phải là kẻ máu lạnh tàn bạo như trong lời đồn.

      Nàng tiếp: "Ngày trước hoàng thất Đại Ngụy cho Tiêu gia chúng ta mấy chục năm vinh sủng, mẫu và nữ nhi lại lần lượt nhập cung làm Hoàng Hậu, Tiêu gia và vinh nhục hưng suy của hoàng thất Đại Ngụy, đương nhiên thể tách rời. Tân Đế đăng cơ, trong lòng nữ nhi muốn thần phục, Tiêu gia cũng muốn... Chung quy vận số Đại Ngụy hết, dù chúng ta có phản kháng, cuối cùng cũng làm nên chuyện gì, trái lại cũng chỉ mất mạng vô ích. Nữ nhi chỉ là phận nữ lưu, có tư tâm, cũng kiên cường khí khái được như mẫu, cho nên mới cầu phụ thân, bảo vệ tính mạng của Tiêu gia chúng ta trước rồi hãy tính tiếp. Nữ nhi biết với tính tình của phụ thân, cảm thấy khuất nhục. Nữ nhi cũng nghĩ, việc này có thể tạm hoãn, sau này còn có thể xoay chuyển..."

      Thậm chí phụ thân đảm bảo với nàng, ngày nhất định chờ nàng xuất cung.

      "Mấy ngày trước, nữ nhi theo Đế Vương về nơi hương dã, nhìn thấy được cảnh vui sướng của bách tính khi ngũ cốc được mùa, trong lòng rất xúc động. Phụ thân, nếu lại cải triều hoán đại, sợ là lại khiến dân chúng lầm than, máu chảy thành sông..."

      Tiêu Hoài nghe lời nữ nhi, lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, mở miệng : "Niên Niên, con muốn điều gì với phụ thân?"

      Tiêu Ngư dừng bước, thẳng: "Tân triều định, trước mắt chính là thời điểm cần người..."

      Đôi mắt nàng nhìn Tiêu Hoài, : "Nữ nhi hy vọng phụ thân, thực nguyện trung thành với Tân Đế, trở thành cánh tay đắc lực của tân triều, bảo vệ Tiêu gia, bảo vệ bách tính."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :