1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê Tử Của Bạo Quân - Mạt Trà Khúc Kỳ (114C - C80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 48: Tưới nước (2)

      Tiết Chiến thấy nàng nhìn mình đầy mong chờ, giống như năn nỉ y trong yên lặng.

      Từ lúc gả cho y, chưa bao giờ nàng thỉnh cầu y điều gì, làm việc gì cũng cẩn thận dè dặt từng li từng tí. giờ nàng muốn về nương gia (nhà mẹ đẻ) chuyến, nếu y đồng ý... Đắn đo trong chốc lát, Tiết Chiến gật đầu lên tiếng: "Ừm."

      Tại sao phải sợ y đồng ý chứ. Nhất thời Tiêu Ngư liền cảm thấy còn uể oải nữa, đôi mắt sáng ngời, tươi cười rạng rỡ.

      Tiết Chiến nhìn nàng, nhìu mày. Sắp rời xa y, nàng liền vui mừng như vậy? Y rất thích cảm giác này. Y liền cúi đầu, nâng mặt nàng mạnh mẽ hôn xuống, lại vuốt ve da thịt non mềm đẹp đẽ người nàng, cuối cùng tựa đầu trán nàng thở hổn hển, giọng y khàn khàn: "Trở lại sớm chút."

      Mặt Tiêu Ngư ửng hồng, tùy tiện gật đầu đồng ý.

      ...

      Mà ban ngày, Trương thị bị Hoàng Đế ra lệnh xuất cung, lúc lên xe ngựa, sắc mặt vẫn còn chưa trở lại bình thường, luống cuống cứng nhắc lâu. Ngồi trong xe ngựa, Quách Tố Nghi nhìn bộ dáng lúng túng hoảng hốt như vậy của mẫu thân, vội vàng rót ly nước đưa cho bà ta, giọng gọi: "Mẫu thân..."

      Trương thị nâng tay, đôi tay khống chế được mà run rẩy, sau khi tiếp nhận ly trà, mới gắng sức uống vài ngụm.

      Uống ly nước, lúc này mới có chút phản ứng kịp.

      Bánh xe di chuyển phát ra tiếng lộc cộc, Quách Tố Nghi nhận lấy chiếc ly rỗng của Trương thị, khẽ đặt mặt bàn , sau đó đôi tay đặt ngay ngắn đoan trang đùi, yên lặng nhớ tới cảnh tượng trong cung vừa nãy.

      Nàng ta có tâm tư với Đế Vương, nhưng bởi khí thế bức người của y, gần nữ sắc, trong lòng chỉ có tài trí mưu lược kiệt xuất, cho nên trước giờ nàng vẫn luôn thăm dò cẩn thận, hề cả gan dám làm điều gì. Hôm nay dày công ăn diện, tiến cung cùng mẫu thân, vốn dĩ còn ôm chút khát vọng, nghĩ lại nếu như có thể thành công...

      Cúi đầu, nhìn chiếc váy dài màu hồng nhạt bằng gấm viền chỉ bạc, Quách Tố Nghi cảm thấy có chút chói mắt. Dù nàng ta có ăn mặc trang điểm như thế nào, trong mắt Đế Vương, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có hình ảnh Hoàng Hậu tươi đẹp như hoa mẫu đơn kia.

      Ngón tay nắm chặt theo bản năng, rất nhanh chiếc váy bị Quách Tố Nghi nắm đến nhăn nhúm. Mẫu thân của nàng chuyện quá thẳng thắn, y lại chẳng mảy may bận tâm đến thân phận nữ nhi trong nhà của nàng, chỉ khước từ, lại còn nghiêm khắc khiển trách mẫu thân của nàng như vậy.

      ... Tuy chỉ có mấy người có mặt, nhưng chuyện tình ngày hôm nay, chỉ sợ rất nhanh lan truyền khắp Hoàng Thành.

      Hốc mắt Quách Tố Nghi nóng lên, chỉ cảm thấy chuyện này quả quá mức nhục nhã đối với nàng, khiến nàng nhịn được muốn khóc to trận.

      Trong lòng Trương thị cũng yên, nhưng hề nghĩ đến chuyện xuất giá sau này của Quách Tố Nghi, chỉ nghĩ rằng, làm sao để chuyện này ảnh hưởng đến con đường làm quan của con trai bà mới tốt.

      Mẹ con bọn họ trở về Quách phủ, mà Quách An Thái, vừa mới quay về phủ, vội vàng tới gặp Trương thị.

      Thường ngày thái độ của Trương thị luôn cương quyết, nhưng đến cùng bà cũng chỉ là người phụ nữ, gặp loại chuyện này tất nhiên là bối rối thôi, chỉ hốt ha hốt hoảng kéo tay Quách An Thái : "Toàn bộ việc này là do mẫu thân mà ra, nếu Hoàng Thượng muốn trách tội, liền trách tội mẫu thân, đừng nên so đo với con."

      Chỉ sợ con đường làm quan của Quách An Thái mai kia bị phá hủy.

      Quách An Thái chính là độc đinh của Quách gia đó!

      Toàn thân mặc quan bào màu đỏ, nổi bật lên dáng dấp thẳng tắp thon dài của Quách An Thái, nhìn bộ dáng của mẫu thân, liền bình tĩnh an ủi: "Mẫu thân chớ lo lắng."

      Mặc dù hôm nay mẫu thân đắc tội Đế Vương, nhưng chung quy việc này cũng chỉ là chút việc vặt, từ trước đến nay Hoàng Thượng công tư phân minh, lại biết tính tình mẫu thân , hiển nhiên vì loại chuyện này mà giận lây sang . Có điều Quách An Thái biết bản tính mẫu thân , lần này chọc giận Đế Vương, e là trong lòng lo lắng, sau này dám tái phạm.

      Như vậy cũng tốt...

      Vì thế Quách An Thái liền thuận tiện : "Chuyện ngày hôm nay, mẫu thân nên nhớ kỹ, lần sau đừng nên lại lỗ mãng như vậy. giờ nhi tử chính là Lại Bộ Thượng Thư, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào nhi tử, chỉ cần có chút sơ suất, liền bị kéo xuống ngựa."

      Chuyện quan trường, đương nhiên Trương thị hiểu, nhi tử thế nào, bà liền nghe thế ấy. giờ cứ gật đầu liên tục.

      Suy nghĩ chút, Quách An Thái lại : "Với sủng ái giờ của Hoàng Thượng dành cho Hoàng Hậu, sau này Tiêu gia nhất định đứng lên, lần trước người quá đáng với Ngũ nương của Tiêu gia như vậy, lần sau nếu gặp, tốt nhất nên nghĩ cách xóa tan hiềm khích trước kia với nàng. Mẫu thân người hiểu chứ?"
      Parvarty, B.Cat, Ngân Dorothy5 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Dao truyện hay xậy mà ít người theo, nàng dời sang box truyện cổ đại để mọi người biết mà theo dõi. Tên tuổi của Mạt Trà Khúc Kỳ đảm bảo nhìu fan.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 48: (tiếp)

      Chuyện này, Trương thị muốn. Dù sao bà ta cũng là trưởng bối, cảm thấy tiểu bối vẫn nên kính trọng trưởng bối, cãi lại trưởng bối chính là vô lý, có giáo dưỡng.

      Vốn dĩ bà nghĩ rằng, Đế Vương cưới nữ nhi Tiêu gia, chẳng qua là vì phủ Hộ Quốc Công, nhưng hôm nay xem ra, Đế Vương hề giống như lợi dụng Tiêu Hoàng Hậu. Nhi tử vậy, chưa hẳn trở thành . Nếu đúng vậy, Tiêu gia là ngoại thích (bên ngoại) của Hoàng Hậu, vậy Quách gia bọn họ có lập bao nhiêu công lao nữa cũng thể sánh bằng... Dù công lao có lớn thế nào, cũng bằng trở thành người nhà. Nếu sau này Tiêu Hoàng Hậu sinh con trai cho Hoàng Thượng, sau đó quan hệ giữa Tiêu gia và Hoàng gia càng chặt chẽ rời rồi.

      Vì thế Trương thị miễn cưỡng gật đầu: "Vậy nghe lời con. Lần sau nếu gặp lại người Tiêu gia, mẫu thân chắc chắn chuyện hòa thuận với bọn họ."

      ...

      Phượng giá của Hoàng Hậu chậm rãi hạ xuống trước cửa phủ Hộ Quốc Công.

      Cả nhà từ xuống dưới đều ra ngoài nghênh đón. Tiêu Ngư mặc Phượng bào hoa lệ, làn váy uốn lượn bước xuống, tiến về phía La thị, vào phủ Hộ Quốc Công cùng bà. Lần này là Tiêu Ngư đột ngột đến, phủ Hộ Quốc Công cũng mới vừa nhận được tin. La thị bên cạnh Tiêu Ngư, thấy sắc mặt nàng tươi sáng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, trái lại càng toát ra nét quyết rũ, cả người tựa như viên minh châu rạng rỡ tỏa sáng.

      Nữ nhân có được đối xử tốt hay , chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn ra.

      La thị cảm thấy được an ủi ít.

      Vào nhà cùng La thị, Tiêu Ngư liền hỏi chuyện Tiêu Khởi Châu ngã bệnh. Lúc này Tiêu Khởi Châu cũng xuất đón nàng, nhìn người cao lớn, ngày thường mạnh khỏe sinh khí dồi dào, tại gương mặt lại có phần trắng bệch.

      La thị nhìn Tiêu Khởi Châu cái, liền với Tiêu Ngư: "Phong hàn thôi, cũng đáng ngại, vừa lúc đại ca con có thể nghỉ ngơi." Tuy La thị là nữ tử, nhưng lại thông minh lanh lợi, biết chuyện ngày đó Tiêu Khởi Châu bị Hoàng Thượng giữ lại thử tài bắn cung, sau khi trở về phủ luyện quyền, vì tắm nước lạnh mới sinh bệnh.

      Tiêu Ngư có chút nghi hoặc. Đại ca nàng cũng phải người vì chút bệnh liền xin nghỉ, có điều nếu La thị như vậy, nàng cũng hỏi nhiều.

      Sau khi xong với La thị, nữ quyến khác đều tới vây quanh nàng.

      Tiêu Ngoc Chi như chiếc cọc gỗ đứng trong góc phòng, muốn tiến đến chuyện với Tiêu Ngư.

      Liễu thị ở bên cạnh liền khẽ nhéo cánh tay nàng ta.

      Tiêu Ngọc Chi nhướng mày, dẩu môi nhìn thoáng qua Liễu thị, muốn nàng ta mới thèm tới lấy lòng Tiêu Ngư... Có điều nhớ đến ngày ấy ở trong cung, bà bảo vệ mình, lại đứng đối diện trước mặt Đế Vương chuyện với y, trong lòng liền thoáng chút do dự.

      Liễu thị thấy nàng ta chần chừ, lại duỗi tay nhéo nàng ta.

      Tiêu Ngọc Chi giẫm giẫm chân, lúc này mới bước hai bước tới trước mặt Tiêu Ngư.

      Quệt miệng miễn cưỡng gọi tiếng: "Lục muội muội."

      Vốn là chuyện vui vẻ với Tiêu Ngọc Cẩm, bỗng nhiên giọng Tiêu Ngọc Chi xen vào, Tiêu Ngư thoáng sửng sốt, rồi sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngọc Chi trước mặt, dù cảm thấy nàng ta kỳ kỳ lạ lạ, vẫn thuận theo đáp lại: "Ngũ tỷ tỷ."

      "Ừm." Tiêu Ngọc Chi mỉm cười lên tiếng.

      Chào hỏi xong, Tiêu Ngọc Chi coi như hoàn thành nhiệm vụ Liễu thị dặn dò, xoay người nhìn Liễu thị, như vậy hẳn là được rồi chứ?

      Mà Liễu thị lại cố sức lườm nàng cái. Tiêu Ngọc Chi còn cách nào, đành chán nản đứng bên cạnh Tiêu Ngư. Nàng ta lời nào, thoáng cúi đầu nhìn Tiêu Ngư.

      Thấy làn da nàng trắng nõn mềm mại, gương mặt tỏa sáng, vừa nãy khi nàng bước vào nhà, trong phút chốc cả gian phòng dường như sáng sủa hơn hẳn. Tuy nàng ta thích Tiêu Ngư, nhưng có đôi khi cũng cảm thấy Tiêu Ngư rất xinh đẹp, liền nhịn được lại nhìn thêm vài lần.

      ...

      Ngày hôm đó Tiết Chiến trở về Phượng Tảo Cung dùng vãn thiện (bữa tối).

      Phê duyệt tấu chương cả ngày dài, có phần uể oải, lúc này trở về, chân lướt như bay. Lúc đến vội vã, nhưng vẫn giơ tay chỉnh sửa trang phục của chính mình, sau đó cúi đầu ngửi ngửi mùi cơ thể.

      Long bào dày, che giấu được mùi mồ hôi mơ hồ của y, nàng thích mùi này.

      Lúc định bước vào, nhìn sang dưới mái hiên vẫn chưa xuất bóng dáng xinh đứng chờ y, lại tăng tốc độ vào, bước vào nhìn thấy mảnh yên lặng bên trong, cũng thấy Tiêu Ngư, mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay nàng trở về phủ Hộ Quốc Công.

      Mặt Tiết Chiến bỗng chốc trở nên nặng nề.

      Có cung tỳ tiến lên phía trước : "Vãn thiện chuẩn bị xong, Hoàng Thượng muốn tắm trước hay là dùng bữa trước ạ?"

      Tiết Chiến suy nghĩ chút, : "Dùng bữa ." Nếu nàng ở đây, vậy hôm nay y tắm rửa cũng có gì đáng ngại. Chỉ là vừa mới dứt lời, Tiết Chiến lại nhớ tới gương mặt nhắn kiều kia, vì thế rất nhanh liền thay đổi chủ ý, sải bước tới tịnh thất.

      Trước đây khi Tiết Chiến dùng ngự thiện mình, đều là các món đơn giản chắc bụng, hề kén chọn đồ ăn. giờ dùng đồ ăn ở Phượng Tảo Cung, nhưng lại dùng theo khẩu vị của Tiêu Ngư lúc còn ở trong cung, cao lương mỹ vị quý và lạ, rực rỡ muôn màu, nhìn vô cùng tinh xảo, chỉ có lượng thức ăn là hơi ít. Tiết Chiến chú ý đến đồ ăn, tại chỉ có người dùng bữa, có phần hứng thú lắm, dùng qua loa mấy bát cơm liền ra ngoài.

      Vốn chuẩn bị quay về Ngự Thư Phòng tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng vào trong viện, giày gấm của Tiết Chiến chợt ngừng lại.

      Hà Triêu Ân theo phía sau Đế Vương thoáng giương mắt nhìn lên.

      Liền nhìn thấy Đế Vương trẻ tuổi bừng bừng phấn chấn, nhìn cao lớn uy phong, lúc này chỉ lẳng lặng nhìn về mảnh đất trồng dưa ở trong góc.

      lúc sau, lại nghe Đế Vương mở miệng : "Lấy thùng nước tới đây cho Trẫm."

      Là dưa lần trước Tiêu Ngư nhất thời hứng thú trồng, lúc này bắt đầu nhú ra những mầm dưa xanh nhạt mặt đất.

      Tiết Chiến kéo ống tay áo lên, cánh tay tráng kiện nhàng nhận lấy thùng nước được đưa tới, tay cầm gáo gỗ bên trong, từng gáo từng gáo , tự mình tưới nước cho đám dưa này.

      Làm xong những việc này, mới phủi phủi tay, trở về Ngự Thư Phòng.

      Đêm dần khuya, Tiết Chiến ngồi trước ngự án phê duyệt tấu chương, lát sau, Hà Triêu Ân tiến vào, là biên giới Tây Bắc, quân tình do Hoắc Đình báo về.

      Lần bình định Tây Bắc này, tuy Tiêu Hoài làm chủ soái, nhưng Hoắc Đình mới đúng là tâm phúc, người đáng tin tưởng thực của Tiết Chiến. Tiết Chiến nghe Hà Triêu Ân báo cáo, bên phía Tây Bắc trái lại thuận lợi, dù sao có Tiêu Hoài và Hoắc Đình liên thủ, đương nhiên đánh đâu thắng đó, gì cản nổi.

      Chờ báo cáo quân tình xong, Hà Triêu Ân tiếp tục : " thư Hoắc tướng quân còn , muốn tiến cử người."

      Hoắc Đình chính là viên tướng dũng mãnh nhất của y, tính tình lại thẳng thắn, xưa này Tiết Chiến vẫn luôn tán thưởng . Người được tiến cử tất nhiên tệ, y cũng có chút hứng thú. tại là lúc cần người, nếu là người mới, tất nhiên là nên dẫn dắt, trọng dụng.

      Thuận theo : "Là ai?"

      "Hoắc tướng quân , người này tuổi trẻ đầy hứa hẹn, dũng mãnh thiện chiến, có gan dạ dũng cảm của mãnh hổ, nhanh nhẹn của báo săn, tên là... Vệ Đường."
      Parvarty, B.Cat, Dung Nguyễn 19953 others thích bài này.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương: 49 Đại Cẩu (1)

      Editor: Maria Nyoko

      Sau khi Tiêu Ngư chuyện cùng nữ quyến Tiêu gia xong, mới mình chuyện cùng Tiêu Khởi Châu.

      Hôm nay Tiêu Khởi Châu xin nghỉ ở nhà, mặc cái áo cổ chéo màu xanh nhạt, luôn luôn thích nhàng khoan khoái, bên hông chỉ đeo khối ngọc bội, có phục sức nào khác. Mà khối ngọc bội này, là mẫu thân Cố thị để lại cho . Mặc dù kế mẫu La thị đối đãi với bọn họ như con ruột, nhưng tóm lại phải thân mẫu, bởi vì mẫu thân mất, tình cảm huynh muội bọn họ càng khăng khít.

      Cũng phải người ngoài, chuyện tự nhiên câu nệ, Tiêu Khởi Châu nhẫn nhịn nửa ngày, nhịn được : "Niên Niên, Y đối với muội được chứ?"

      muốn xưng hô Y là Đế Vương, lại thể gọi thẳng Tiết Tặc.

      Tiêu Khởi Châu nhớ tới hôm đó theo ngự giá Ly Sơn, thân thể Đế Vương khoẻ mạnh, khôi ngô cao lớn, kỹ thuật săn bắn cực kỳ xuất sắc, mạnh mẽ, nhạy bén, giống như có con mồi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Y. Cuối cùng tay tấc sắt đánh chết con báo kia, Tiêu Khởi Châu nhìn thấy cũng khiếp vía... Cảm thấy thôn phu hương dã này bình thường, giống như man nhân am hiểu bắt thú vật sinh tồn trong núi ăn lông ở lỗ.

      Lại thấy bộ dáng muội muội trước mặt kiều, sớm chiều ở chung cùng Tiết Tặc, càng lo lắng.

      : "Nếu Y dám khi dễ muội, muội nhất định cho huynh trưởng!"

      Vừa mới thấy huynh trưởng muốn lại thôi, bộ dáng cau mày rất lo lắng, chắc hẳn cảm thấy nàng bị Tiết Chiến khi dễ. Tiêu Ngư nghĩ, là có khi dễ, nhưng người kia, cũng khó ở chung như vậy... chỉ có thời điểm ở giường bị khi dễ, ngoài ra mọi việc đều như ý. Biết huynh trưởng lo lắng, Tiêu Ngư ra: "Đại ca yên tâm, muội ở trong cung mọi chuyện đều tốt, Y đối với muội, cũng rất là quan tâm."

      Tiêu Khởi Châu có chút tin tưởng lắm, cảm thấy người như vậy, quan tâm ở đâu ra?

      Tiêu Ngư tiếp: "Đại ca cũng biết muội đấy, nếu phải vừa ý, sao có thể với huynh? Man hán kia tuy là người thô kệch, nhưng cũng phải người giảng đạo lý, nay muội là thê tử Y cưới hỏi đàng hoàng, Y đối xử quá đáng."

      Trong lòng huynh trưởng lo lắng, nàng cũng biết . Dù sao mới đầu trong nội tâm nàng cũng nghĩ như vậy, thậm chí là ôm tâm lý chịu nhục vào cung đấy. Bất quá... Nghĩ tới điều gì, Tiêu Ngư hỏi, " Đại ca là bởi vì cái này, mới cáo ốm xin nghỉ sao?"

      Chỉ là phong hàn, thường ngày Tiêu Khởi Châu để vào mắt đấy.

      Tiêu Khởi Châu biết suy nghĩ trong lòng muội muội, hiểu được bản thân là trưởng tử phủ Hộ Quốc Công, quyết định thể quá mức xúc động. Dù sao chuyện của Đường thị hôm đó, cũng đả động . Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể tiếp tục hướng về phía trước. mở miệng : "Gần đây trong lòng ta có chút loạn, muốn nghỉ chút."

      Hôm đó bắn tên cùng Tiết Tặc kia, kém chút liền khống chế nổi tâm tình của mình, mà sau đó mới đổ mồ hôi lạnh. Nếu như lúc ấy làm như vậy, giết Tiết Tặc, Tiêu gia bọn họ cũng cùng theo chôn cùng. Kế hoạch chưa hoàn chỉnh, tuyệt đối thể hành lỗ mãng.

      Tiêu Ngư cười gật đầu, nghĩ tới ngày đó bụng Đường thị dần lộ ra, : "Như vậy cũng tốt, tẩu tẩu mang thai, huynh cũng dễ dàng quan tâm nàng nhiều hơn."

      Ánh mắt Tiêu Khởi Châu lại kiên định : "Niên Niên muội yên tâm, cuối cùng ngày, huynh chắc chắn mang muội xuất cung."

      Ánh mắt Tiêu Ngư lẫm liệt, nghĩ đến bộ dáng man hán kia, nhìn lên huynh trưởng trước mặt hận thấu xương với man hán kia, có chút hoảng hốt, cuối cùng cúi đầu thấp, vẫn là khẽ ừ.

      ...

      Ngày hôm đó Tiêu Ngư qua đêm tại phủ Hộ Quốc Công. Ngoài Lâm Khê viện có thêm thị vệ từ trong cung canh giữ. Tiêu Ngư thoải mái ngồi ở phía trước cửa sổ, Nguyên ma ma cầm lược ngọc chải tóc cho nàng, mở cửa sổ ra, có thể ngửi được hương hoa trong viện... nhàn nhã như vậy, dường như quay về thời gian khuê các lúc trước.

      Sau đó Tiêu Ngư lên giường ngủ, nghiêng người nhìn bên cạnh.

      Nếu là lúc này trong cung, Tiết Chiến nhất định tùy ý dội nước liền ôm nàng chuyện, tựa như đời trước chưa từng thấy nữ nhân, làm sao cũng buông tay, chỗ nào đều muốn sờ. Nghĩ đến man hán kia hơi có vẻ khờ, Tiêu Ngư có chút muốn cười... Bất quá sau khắc liền ngưng nụ cười, kéo mền gấm lên đầu, suy nghĩ thêm những việc loạn thất bát tao đấy nữa.

      Nghe huân hương dễ ngửi trong trướng, rất nhanh Tiêu Ngư ngủ thiếp .

      Nàng còn mơ tới khi bé... Trời nắng chang chang, phụ thân dạy đại ca nàng cùng Vệ đường luyện võ, tư thế thiếu niên oai hùng bừng bừng, phụ thân nàng uy nghiêm hà khắc, lại giáo huấn bọn họ mồ hôi đầm đìa cũng nương tay. Bọn họ miệng đắng lưỡi khô đúng trung bình tấn, nàng lại quơ hai chân ngồi dưới tàng cây hóng mát, trong tay còn có bàn vải ướp lạnh mới mẻ. Mấy người phụ thân ra, nàng liền chạy tới bọn họ, nhanh chóng lột hai quả vải nhét vào trong miệng bọn họ, sau đó lại cười khanh khách trở lại chỗ cũ. Mấy người phụ thân trở về, ba người bọn họ nhìn nhau, hiểu ý cười tiếng, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra
      Parvarty, B.Cat, Ngân Dorothy5 others thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Thời gian buồn lo như thế, trở về được nữa rồi. Tiêu Ngư tỉnh lại, lẳng lặng nhìn lấy trướng đỉnh, nghiêng đầu, cũng là rỗng tuếch.

      ...

      Sáng sớm Tiêu Ngọc Chi bị Liễu thị kéo từ giường xuống, trang điểm, liền tới Lâm Khê viện của Tiêu Ngư. Nàng mặc hoa nhiều lớp điểm hồ điệp màu hồng đào, mang trâm cài san hô có hạt châu màu ngọc lục bảo, hồ điệp sắc tím, khuyên tai hồng ngọc nạm vàng, đỏ đỏ xanh xanh, giống hồ điệp trang điểm lộng lẫy, lại trẻ đẹp, cũng ngăn được nàng dát núi vàng núi bạc lên người.

      Chỉ là Tiêu Ngư nghĩ đến hôm qua nàng chủ động là tốt, cảm giác quan hệ của nàng cùng Tiêu Ngọc Chi có chút hòa hoãn.

      Nàng cũng muốn đối nghịch cùng Tiêu Ngọc Chi, chỉ là ngày thường cãi nhau trong phủ, vẫn thú vị.

      Tiêu Ngọc Chi thấy nàng để cho mình ngồi, cũng sảng khoái ngồi xuống, thấy dung mạo Tiêu Ngư diễm lệ, da thịt trắng nõn nổi lên chút phấn nhàn nhạt, quần áo nổi bật lên vòng eo tinh tế của nàng... chú ý, Tiêu Ngọc Chi hiểu đối với Tiêu Ngư, lúc này nhìn nàng, bộ ngực của nàng sung mãn kiều đĩnh rất nhiều so với trước đây.

      Tiêu Ngọc Chi cảm thấy nghi ngờ.

      Nàng cũng phải nữ hài nhi nội liễm cực dễ dàng xấu hổ, nâng thân thể của mình lên đỏ mặt, có chút tự ti bởi vì ngực lớn mà, trái lại cảm thấy bộ ngực Tiêu Ngư phình lên, mặc quần áo cũng càng đẹp mắt rồi, biết được sờ lên là thế nào đấy.

      Hôm qua chỉ thấy Tiêu Ngọc Chi kỳ kỳ quái quái được rồi, lúc này Tiêu Ngư thấy Tiêu Ngọc Chi ngừng nhìn lấy bộ ngực của nàng, càng là cảm thấy chẳng lẽ đầu Tiêu Ngọc Chi bị cửa kẹp !

      Nàng ho tiếng, mở miệng : "Ngũ tỷ tỷ."

      Tiêu Ngọc Chi lấy lại tinh thần, nhìn mặt Tiêu Ngư, nghĩ đến mẫu thân muốn nàng dễ chuyện cùng Tiêu Ngư, thế nhưng nàng quen đối nghịch cùng Tiêu Ngư, chuyện, vậy biết như thế nào mới tốt.

      Nàng tiếp nhận chén trà Xuân Hiểu đưa tới, uống ngụm, mới chậm rãi đưa tới trước mặt, tay nâng chén trà, theo bản năng vuốt ve, được tự nhiên ra: "Cái kia... Lần trước trong cung, đa tạ muội rồi."

      Cuối cùng bốn chữ đến mơ hồ .

      Mặc dù Tiêu Ngư nghe , nhưng vẫn cảm thấy thú vị. Nàng cười nhìn về phía Tiêu Ngọc Chi, : "Ngũ tỷ tỷ cái gì?"

      Nàng ràng sao? Tiêu Ngọc Chi ngẩng đầu, thấy Tiêu Ngư nhíu lông mày lại dáng vẻ nghe , cảm thấy cũng có gì ghê gớm, lại : "Ta , đa tạ muội rồi."

      Nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngư, cảm thấy lời này cùng nàng tuy có chút khó chịu, cũng có khó mở miệng như vậy. Lời này ra khỏi miệng, tính hay nổi lên.

      Tiêu Ngọc Chi nhớ tới Quách Tố Nghi.

      Liền nhắc nhở , " còn có... muội muội Quách Thượng Thư Quách Tố Nghi, muội phải cẩn thận chút, chó sủa thường cắn người, người nhìn ngoan ngoãn dịu dàng, kỳ tâm nhãn rất xấu."

      Tiêu Ngư có chút tiếp xúc cùng Quách Tố Nghi, cũng cảm thấy Quách Tố Nghi cũng phải là người dịu dàng hiền thục, chí ít lần đầu cùng nàngdùng bữa, thời khắc có ý thị uy, rất ràng rồi.

      Bất quá... Cái này làm sao Tiêu Ngọc Chi biết được?

      Tiêu Ngư liền gật đầu: "Đa tạ ngũ tỷ tỷ nhắc nhở."

      Nhìn Tiêu Ngư cảm tạ mình, Tiêu Ngọc Chi cảm thấy lời mình đối với nàng có tác dụng, trong lòng có chút tự hào. Tuy nhiên tình cung đình, nàng cũng hơi nghe thấy, nghe hôm đó Quách lão phu nhân cố ý để Quách Tố Nghi vào cung tùy quân, cuối cùng lại bị Hoàng Thượng đuổi ra ngoài. là tự làm tự chịu! Tiêu Ngọc Chi gặp Đế Vương tuấn vĩ ngạn, nam tử nhìn tốt như vậy, tự nhiên mù quáng.

      Nào có cần hoàng hậu nũng nịu, nạp thôn hương dã!

      Lúc chiều, có nha hoàn tiến đến, là muốn gặp Tiêu Ngư. Tiêu Ngư đường đường là Hoàng Hậu, há lại ai muốn gặp là có thể gặp? Bất quá nhìn thấy nha hoàn trình lên tín vật, Tiêu Ngư liền nhận ra.

      Là ngọc trâm của Trường Ninh trưởng công chúa Triệu Họa.

      Nếu là cái khác, nàng đương nhiên nhận ra, nhưng ngọc trâm này nàng lại nhìn quen mắt đấy, lúc trước vốn là Triệu Dục tặng cho nàng, ai ngờ Triệu họa nhìn cũng rất ưa thích, liền ồn ào hỏi Triệu Dục. Đường đường là công chúa, lo gì có đồ trang sức mang? Chỉ là cảm thấy Triệu Dục đối với nàng tốt, trong nội tâm nàng nhìn thoải mái thôi. Về sau Triệu Dục liền tìm cách, làm cho nàng cái giống nhau như đúc, nàng mới yên tĩnh.

      Lần trước nghe Tiết Chiến , phải ban Triệu Họa cho Hạ đại nhân Thần Cơ Doanh sao?

      Làm sao tới tìm nàng rồi?

      Tính tình Triệu Họa còn khó hơn so với Tiêu Ngọc Chi, nàng có thể tới tìm nàng, là lần đầu. Tiêu Ngư liền đáp ứng, để hạ nhân mang Triệu Họa từ cửa sau vào.

      Nguyên ma ma vừa bưng trà nóng lên, Xuân Hiểu vào, thấp giọng : "Nương nương, người mang đến."

      Tiêu Ngư ngẩng đầu nhìn, Triệu họa mặc quần áo xanh biếc, bộ dáng cũng chút nghèo túng. Hạ Mậu là nam tử trẻ tuổi hiền lành, chắc hẳn có khắt khe Triệu họa.

      Mà Triệu họa vừa tiến đến, nhìn thấy Tiêu Ngư ngồi ở vị trí đầu, chải búi tóc phụ nhân, mang theo mũ phượng, vô cùng rực rỡ động lòng người. Lồng ngực Triệu Họa nhất thời dấy lên lửa giận, : "Nghĩ đến hoàng tẩu rất được tân đế sủng ái..."

      Ngữ khí Triệu Họa có chút dương quái khí, may trong phòng chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Xuân Hiểu Xuân Trà đều ra ngoài. Tiêu Ngư từ tốn : "Ngươi đến có chuyện gì?"

      Triệu Họa tiến lên nhìn nàng : "Ta muốn hỏi ngươi chút, còn nhớ hoàng huynh ta, còn nhớ mẫu hậu ta? Bọn họ đối với ngươi tốt như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi có tia áy náy sao? Cứ như vậy gả cho nghịch tặc kia?"

      Dựa theo lời Triệu Họa , hôm đó phản quân công phá cửa thành, nàng nên đền nợ nước.

      Nàng trung liệt giống mẫu như vậy...

      Tính tình Triệu Họa cực đoan, huống chi trải qua nước mất nhà tan, thân nhân liên tiếp mất , nàng trầm mặc hồi, cũng tiếp tục nàng, chỉ : "Nếu như trong lòng ngươi còn nhớ bọn họ đối tốt với ngươi, nên ủy thân cho Tiết Tặc kia như thế."

      Nàng móc ra cái bình từ trong ngực, nhàng đặt bên cạnh Tiêu Ngư, "Lấy thân phận của ngươi bây giờ, làm những việc dễ dàng nhất, chỉ cần bỏ thuốc này vào trong đồ ăn để Y ăn, quá ba ngày, mất mạng, mà ngay cả ngự y đều tra được. Đến lúc đó ngươi là Hoàng Hậu, liền có thể nâng đỡ Hoằng nhi thượng vị lần nữa, khôi phục Đại Ngụy."

      Tiêu Ngư chợt trợn to mắt.

      Nàng điên rồi sao!

      Coi như nàng muốn mệnh Tiết Chiến, bây giờ thay đổi triều đại, nàng vị phụ nhân, làm sao có thể nâng đỡ Triệu Hoằng thượng vị.

      ...

      Hạ Mậu chờ Triệu họa nơi cửa sau Phủ Hộ Quốc Công, Triệu Họa chậm chạp ra, cảm thấy có chút lo lắng.

      hồ đồ rồi, làm sao đáp ứng nàng đến phủ Hộ Quốc Công tìm Hoàng Hậu nương nương, tính tình nàng kịch liệt như thế, chớ làm ra chuyện bất lợi đối với Hoàng hậu nương nương mới tốt.

      Lúc mấy người Triệu Họa từ bên trong ra, Hạ Mậu vội vàng nghênh đón, kéo cổ tay của nàng : "Theo ta trở về, ngày sau chớ có ra ngoài nữa."

      Triệu Họa muốn dùng sức hất tay Hạ Mậu ra, nhưng nam nhân này khí lực lớn, nàng ngã mấy lần thoát nổi, mới thở hổn hển : "Ngươi thả ta ra!"

      Rút cuộc là nam nữ hữu biệt, Hạ Mậu lập tức buông lỏng tay. Nhưng vẫn yên lòng, với Triệu Họa: "Hôm nay ngươi tìm Hoàng Hậu nương nương, chỉ muốn gặp nàng lần mà thôi?"

      Triệu Họa vuốt vuốt cổ tay đau đớn, : " ta có thể làm cái gì đối với nàng?"

      Như thế Hạ Mậu hơi có chút yên tâm, ghé mắt nhìn bộ dáng Triệu Họa, ra: "Ngươi là nương gia, căn bản thể làm cái gì, chẳng bằng an phận sinh hoạt. .. lần sau ta lập được công, xin Hoàng thượng thánh chỉ, thả ngươi tự do."

      Đại thụ xanh um tươi tốt, nam tử tuổi trẻ khí tuấn tiếu, người cũng phải là công tử quý tộc phóng đãng ngày xưa nàng thấy, nhìn chính là người thành . Mấy ngày này phiêu bạt chừng, tâm Triệu Họa khắc chân chính trầm tĩnh lại, cảm thấy tất cả mọi người bên người yếu hại nàng, bắt nàng... thần sắc nàng hơi chậm lại, sau đó nhớ tới huynh trưởng, mẫu hậu, ánh mắt mới dần dần trở nên băng lãnh, câu: "Ai cần ngươi lo."

      Sau đó tự mình đến xe ngựa.

      Hạ Mậu đưa tay lên sờ cái mũi, cũng theo.

      ...

      Nguyên ma ma tiến đến, nhìn bình sứ trong tay Tiêu Ngư, giọng hỏi: "Nương nương, cái này. . ."

      Tiêu Ngư nghĩ cũng nghĩ, để Nguyên ma ma nhanh xử lý cái bình sứ này. Triệu họa bị cừu hận che đôi mắt, tựa như người điên, nhưng nàng thể điên theo.

      Lúc này Tiêu Ngư chờ đợi ba ngày tại phủ Hộ Quốc Công. Trở lại cung, chạng vạng tối. Tiết Chiến thương lượng cùng đám đại thần tại Dưỡng Tâm điện, Tiêu Ngư trở về Phượng Tảo Cung, cởi Phượng bào nặng nề ra.

      Nàng đứng ở sau tấm bình phong, chỉ còn lại quần áo trong, mới nghe được tiếng bước chân bên ngoài từ xa tới gần, vội vàng đến. Đợi Tiêu Ngư vừa muốn mở miệng hỏi, đôi tay rắn chắc hữu lực lập tức từ phía sau của nàng mực ôm lấy nàng, cả người Y dính sát nàng. Tiêu Ngư chênh vênh, cảm thấy kém chút bị làm ngã nhào rồi.

      Thấy người tới, Xuân Hiểu cùng Xuân Trà tranh thủ thời gian lui xuống.

      Tiêu Ngư cúi đầu, nhìn hai tay trước ngực mình, lại thấy Y đưa mặt lên, nhàng liên tiếp cọ gò má của nàng, giống đại cẩu nhiệt tình.

      Tiêu Ngư nhịn cười được, chuyện, chậm rãi đưa tay nhàng sờ lên đầu của Y. Y lặt nàng lại, đối mặt cùng Y, hôn dồn dập, sau đó khẽ khom lưng, ôm lấy nàng, hỏa tốc đến giường.
      Parvarty, B.Cat, Dung Nguyễn 19953 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :