1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê Tử Của Bạo Quân - Mạt Trà Khúc Kỳ (114C - C80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Re: [Cổ đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ


      Chương 44 Đau lòng (tiếp)

      Edittor Hoa Trong Tuyết

      Kỹ thuật bắn cung của đại ca, ngay cả phụ thân của nàng cũng phải tán thưởng. Đại ca và Vệ Đường từ được phụ thân dạy cho võ nghệ, đại ca nàng mặc dù rất ưu tú, nhưng Vệ Đường còn suất sắc hơn, tuy là nam nhi, cũng phải là cả ngày tính toán chi ly, nhưng trong lòng đại ca nàng vẫn có chút ganh tị, thầm phân cao thấp với Vệ Đường.

      Cái khác đại ca bằng Vệ Đường, chỉ duy nhất bắn cung rất có thiên phú, cho nên mỗi lần tranh tài băn cung, đại ca của nàng luôn dẫn đầu.

      Nàng cũng từng thấy Tiết Chiến bắn cung, nếu so tài cùng đại ca của nàng, cũng rất đáng xem.

      Sau đấy lại nghe Xuân Hiểu : "Nô tỳ còn nghe , bia mục tiêu suýt chút nữa đập vào đại công tử, may mắn Hoàng Thượng kịp thời ra tay."

      sao. Tiêu Ngư nghĩ, đại ca của nàng nhìn rất nhã nhặn, nhưng từ quen ở quân doanh, khó tránh khỏi có chút tùy tiện. Nhưng mà dã nam nhân như Tiết Chiến nếu so với đại ca của nàng chỉ có hơn chứ có kém, lúc này lại cẩn thận, còn ra tay cứu đại ca của nàng.

      nghĩ ngợi, Tiết Chiến về đến Phượng Tảo Cung.

      Tiêu Ngư nhanh chóng đứng lên, ra đón . Đợi đến lúc đến cửa cung, nhanh chân bước về phía nàng, đến bên cạnh nàng, nàng cũng kịp hành lễ, thuận tay nắm tay của nàng, kéo nàng vào bên trong.

      Đành phải theo vào.

      Nhưng mà lúc này nắm tay của , tuy là bình thường tay vốn thô ráp, hôm nay lại càng thô ráp hơn. Sau khi vào trong điện, nàng mới nâng tay của lên xem, nhìn vào lòng bàn tay, mới thấy ngón trỏ bị vụn gỗ găm vào.

      Nhìn kỹ chút phát ra... lẽ chính lại biết?

      Tiêu Ngư biết mảnh vụn gỗ găm vào như vậy nhất định đau, nhưng dã nam nhân này, giống như là có cảm giác... nàng nhăn nhăn đầu lông mày : " tay dính vụn gỗ, thần thiếp giúp Hoàng Thượng lấy ra."

      Vốn là thèm để tâm đến điều này, nhưng mà được nàng như vậy, bỗng dưng cảm thấy có chút hơi đau. Tiết Chiến cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, cảm thấy cả người nàng như tỏa ra ánh hào quang, chiếu sáng xung quanh.

      Đôi tay nâng bàn tay của , tay của nàng nho , tùy ý cầm là có thể nắm gọn trong lòng bàn tay. Liền gật đầu : "Làm phiền Hoàng Hậu rồi..."

      Tiêu Ngư Xuân Hiểu lấy kim khâu. Tiêu Ngư nắm tay của ngồi xuống, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy kim khâu, cúi đầu giúp lấy mảnh gỗ vụn ngón tay ra. Trước khi làm, dừng tay lại, câu: "Có thể hơi đau chút."

      Tiết Chiến nhìn lấy nàng lẳng lặng buông mi mắt, cười cười. Sau đó che dấu ý cười, nghiêm túc : "Trẫm là nam nhân."

      Đương nhiên nàng biết... Tiêu Ngư cũng vô thức cong môi, nam tử hán đại trượng phu, nữ nhi bọn họ tất nhiên so được, da dày thịt béo sợ đau, huống chi là dã nam nhân xuất thân từ thôn quê. Tiêu Ngư cầm kim, trong lòng nghĩ dùng sức đâm mạnh, để xem có sợ đau hay .

      Nhưng đến khi kim châm chạm vào tay, nàng lại dám mạnh tay, trong đầu nghĩ cẩn thận giúp lấy vụn gỗ ra, ngoài miệng thào : "Thần thiếp có nghe việc lúc Hoàng Thượng và huynh trưởng bắn cung, đây là bị bia mục tiêu làm bị thương sao?"

      Tiết Chiến trầm thấp ừ tiếng,nhìn nàng chớp mắt, thấy nàng hết sức chăm chú, dáng vẻ như rất quan tâm.

      Thấy Tiết Chiến nhàn nhạt như vậy, Tiêu Ngư cũng tiếp tục nhắc lại. Nhưng mà nàng biết Tiết Chiến ghé qua Hàm An Cung, có lẽ cũng biết việc hôm này Di mẫu của gọi nàng ngắm hoa, liền mở miệng ra: "Hôm nay thần thiếp cùng Di mẫu chuyện, hình như..." ra muốn với , nhưng nàng nghĩ nghĩ, vẫn là , "Hình như Di mẫu thích thiếp lắm."

      Giọng của nàng ngọt ngào lại ôn nhu, cũng phải là cố ý như vậy, mà là giọng ngọt ngào trời sinh.

      rất thích nghe nàng chuyện, cái gì cũng được, nghe đều cảm thấy rất thoải mái. Tiết Chiến : "Vì Di mẫu còn chưa hiểu nàng , chờ hiểu Di mẫu hiểu , người thích nàng."

      giống như hiểu nàng rất vậy... lẽ đời nay có ai thích nàng?

      Nàng hiểu như vậy chỉ để an ủi nàng, Tiêu Ngư nghe rồi cũng cho qua.

      Da của có chút dày, lúc giúp lấy vụn gỗ ra cũng rất tốn sức, nữ tử làm việc luôn luôn thận trọng, dám ra tay độc ác, chỉ có thể làm từ từ. Cho đến khi vụn gỗ kia được lấy ra hết, nam nhân kia bỗng xông đến gần, đôi mắt chớp chăm chú nhìn nàng.

      Tay Tiêu Ngư run lên, thiếu chút nữa là đâm trúng vào tay , nàng giật mình kêu lên, vô ý thức vội vàng : "Chàng làm cái gì."

      Bỗng dưng tiêu chiến hôn lên mặt nàng, cười hỏi: "Niên Niên, nàng là vì đại ca của nàng, hay là..."

      Cái gì? Tiêu Ngư ngửa mặt lên nhìn , đôi mắt mở to.

      lại xích lại gần chút, tiếp.

      "... Nàng đau lòng vì Trẫm."

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 45: Ấm áp (1)

      Edit: Đào Sindy

      Nam nhân tuấn dùng mũi đụng mặt nàng, môi mỏng mang ý cười, lúc này nhìn qua hề giống Đế Vương, trái lại là tên du côn vô lại. Tiêu Ngư hơi hoảng hốt, thời khắc hoàn hồn, tay hơi nặng chút.

      Nhìn y theo bản năng nhíu mày cái, Tiêu Ngư mới cúi đầu nhìn tay của y.

      Cây kim thêu cắm đầu vào tay y.

      Ánh mắt nàng đầy ý cười, cảm thấy có khoái cảm trả thù thành công nho , ngày bình thường nàng cẩn thận từng li từng tí với y, dám đắc tội, cũng chỉ có y khi dễ phần của nàng thế là chậm rãi : "Lúc thần thiếp làm việc, Hoàng Thượng nên chuyện với thần thiếp."

      Chỗ đau ấy đối với Tiết Chiến là gì, y hàm hồ á tiếng, quấy rầy nàng tiếp tục lựa mảnh gỗ vụn.

      Dáng dấp nàng vốn đẹp, tại lại cúi đầu, ánh mặt trời xuyên qua tấm bình phong lẳng lặng chiếu mặt nàng, có loại cảm giác ấm áp nhàn nhã. Y quen cướp nhanh, có chỗ ở cố định, loại cảm giác này tại, chung đó là cảm giác yên tĩnh.

      Mặc dù nàng cúi đầu, nhưng đại khái vẫn phát giác được mình nhìn nàng, khuôn mặt dần ửng đỏ, ngay cả bên tai và cần cần cổ tinh tế, cũng dần dần nhiễm màu đỏ.

      Tiết Chiến cười.

      Tiêu Ngư kiên trì thay y lựa mãnh gỗ vụn còn sót lại, sau đó thu kim thêu, nhìn bàn tay thô ráp của y, : "Hoàng Thượng cần phải bôi ít thuốc?" Hình như nàng ra tay hơi nặng, có chảy ít máu.

      Tiết Chiến : " cần phải phiền phức như thế." lựa ra rồi, vết thương như thế, cần bôi thuốc phiền toái như vậy.

      Thấy y để ý, biểu đạt cần quản y. Nhưng vết thương này do nàng và đại ca nàng tạo thành, thể ngồi nhìn mặc kệ. Tiêu Ngư nhìn y : "Chỗ thần thiếp có dược cao, bôi sơ là được."

      Nàng và y khác biệt, từ cuộc sống tạm bợ đến tinh xảo, thà rằng cần đến, cũng muốn chuẩn bị đầy đủ thứ gì đó, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

      Lúc này Tiết Chiến mới gật đầu: "Cũng tốt."

      Có lẽ là vừa rồi Tiết Chiến và nàng quá mức thân cận, Xuân Hiểu Xuân Trà các nàng đều thức thời mà lui ra bên ngoài. Tiêu Ngư cũng để ý họ, tự mình đứng dậy đến tủ đứng bên cạnh.

      Bên trong có hòm thuốc làm bằng gỗ lim đựng trong tủ gỗ tử đàn, sau khi mở ra, ở đó có số bình bình lọ lọ, bên đều dán mấy thẻ kí hiệu. Tiêu Ngư lấy dược cao tới, muốn đóng hòm thuốc lại, bình sứ rớt xuống, lăn tới nhanh như chớp, khó khăn lắm mới đứng vững trước giày gấm vân mây đen.

      Cổ bình sứ đổ ra mấy hạt dược hoàn màu nâu.

      Tiết Chiến xoay người, cầm bình sứ, nhặt dược hoàn lên, làm bộ muốn đổ lại vào bình. Tiêu Ngư nhìn thấy, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội ngăn cản, giật lại bình sứ trong tay y, thấy y nhìn mình, mới há to miệng giải thích : "Rơi đất rồi dùng nữa..."

      Cũng chưa tính là bẩn, nhưng Tiết Chiến hiểu ý nàng, cũng theo ý của nàng. Y cười : "Được rồi, quên ."

      Thấy Tiêu Ngư nhét xong bình sứ, bỏ vào lần nữa.

      ...

      Phủ Hộ Quốc Công, Tiêu Khởi Châu luyện quyền trong viện. cởi ngoại bào, tay đánh cọc gỗ, chiêu thức rắn chắc hữu lực, rất nhanh mồ hôi đầm đìa. Thường ngày đều dành thời gian luyện nửa canh giờ, lúc này luyện suốt canh giờ rồi. Lưng áo ướt đẫm, ẩm ướt dán vào tấm lưng tráng kiện rộng lớn.

      Đợi hơi mệt chút, mới dừng lại nghỉ ngơi, thở phì phò, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cọc gỗ trước mặt, lại tiếp tục ra chiêu kịch liệt. Đợi sức cùng lực kiệt, mới bảo gã sai vặt xách thùng nước lạnh đến, trực tiếp đổ thùng nước lạnh từ đầu mình xuống.

      "Ào ào ——" tiếng rơi xuống.

      Mặt mày Tiêu Khởi Châu thoáng chốc lạnh lùng, nước lạnh từ gương mặt chảy xuống đường, lọn tóc ngừng nước.

      Ngày xuân, nước giếng này lại mát, Đường thị ở bên nhìn, vội nâng cao bụng đến chỗ Tiêu Khởi Châu. Nàng đứng trước mặt , lấy ra khăn tay thay lau mặt, lo lắng : "Phu quân làm sao thế? Lạnh như thế kia mà?” Nàng xong, liền đưa tay kéo tay : "Theo thiếp thân vào nhà đổi y phục."

      Tiêu Khởi Châu tuy là quân nhân, nhưng Đường thị và là thanh mai trúc mã từ bé, đối với nàng vẫn rất ôn hòa. Lúc này nàng lôi kéo tay của , lại kéo nổi tý nào.

      Đường thị chậm rãi ngẩng đầu, nhìn mặt .

      Nàng kêu tiếng: "Phu quân?"

      Tiêu Khởi Châu nhìn thê tử trước mặt, mới dần dần thu lại tức giận, giọng lập tức liền mềm nhũn, chậm rãi : "Từ ta nhìn Niên Niên lớn lên, nàng từ rất được người ưa thích, phụ thân coi nàng là trân bảo, có đôi khi ta cũng rất hâm mộ nàng, có thể có được tán dương và sủng ái của phụ thân. Thế nhưng nàng là muội muội của ta, ta cũng thích che chở nàng, sủng ái nàng, trước kia ta cảm thấy, vô luận là ai, đều khó có khả năng ở dưới mí mắt ta khi dễ muội muội của ta, bao gồm Triệu Dục..."

      "Nhưng bây giờ, ta bảo vệ được nàng. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị nghịch tặc chiếm lấy, mỗi ngày ta vào triều, đều phải ngước nhìn nghịch tặc chiếm đoạt muội muội ta, thế nhưng ta làm được gì..."

      Mỗi lần Tiêu Khởi Châu nghe những quan viên kia thảo luận chuyện Tiêu gia, Tiêu gia bọn họ có thể được Hoàng Thượng long sủng, cũng bởi vì nữ nhi Tiêu gia bên cạnh giường rồng Đế Vương. Tiêu Khởi Châu nghe được những câu này, tất nhiên tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại, đúng là như thế.

      ... lại dùng thân muội muội của mình, đổi được an bình tạm thời cho Tiêu gia.

      Từ Tiêu Hoài đối với nghiêm khắc, bồi dưỡng thành nam nhi đường đường chính chính, nhưng bây giờ, cảm thấy trong lòng mình bị đè nén quá lâu, nhịn được muốn phát tiết. mấp máy môi, nhìn Đường thị trước mặt, thấp giọng hỏi: "Nàng ... Có phải ta rất vô dụng ?"

      vẫn cảm thấy mình là nam nhi Tiêu gia, tài năng xuất chúng, từ xuất sắc, vô luận là gia thế hay là bộ dáng, lại thuận lợi cưới thê tử mình ngưỡng mộ trong lòng, tiền đồ rộng mở. Thế nhưng những chuyện xảy ra dưới mắt, lại làm cho cảm thấy ánh mắt mình thiển cận, quả thực là ếch ngồi đáy giếng, gặp phải khó khăn , chẳng còn tác dụng gì.

      Đường thị biết Tiêu Khởi Châu để bụng chuyện muội muội, đành phải ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn : "Trong lòng thiếp thân, phu quân vĩnh viễn là lợi hại nhất. Dưới mắt chỉ gặp khó nhất thời, mà thời cuộc lại như thế, vẻn vẹn lấy lực lượng mình chàng, làm sao có thể thay đổi gì? ... Mặc dù Niên Niên chỉ là tiểu nương mười lăm tuổi, nhưng nàng là nữ nhi Tiêu gia, thiếp thân tin tưởng, vì Tiêu gia, nàng cam tâm tình nguyện, có chút phàn nàn và bất mãn. Dưới mắt như thế, nếu phu quân vì chuyện như vậy canh cánh trong lòng, trì trệ tiến, đó mới là lãng phí Niên Niên hi sinh cách vô ích."

      Nàng là nữ tử dịu dàng, hai con ngươi trong trẻo, nhàng lau giọt nước mặt , : "Cho nên phu quân, chàng nhất định phải tỉnh lại, đừng khiến Niên Niên thất vọng, cũng thể để thiếp thân thất vọng."

      Lúc này Tiêu Khởi Châu mới gật đầu, mở miệng : "... Được."

      ...

      Trời còn chưa sáng, Tiêu Ngư ngủ mơ màng liền bị người bên cạnh làm cho tỉnh. Thân thể lửa nóng tráng kiện đè lên, Tiêu Ngư lập tức tỉnh. Y trần trụi nửa người , ôm mặt nàng vào ngực, hai chân vẫn luôn giữ chặt nàng, cúi người ngừng hôn mặt nàng.

      Tiêu Ngư nghe từng tiếng thở dốc to khỏe của y, cả người đều nóng lên, vật cách lớp vải đội lên, khí thế hùng hổ. Hai chân Tiêu Ngư cứng đờ, giương mắt nhìn y.

      Chẳng mấy chốc y vào triều sớm.

      Tiêu Ngư đẩy y.

      Tiết Chiến xoa hai khỏa thịt kia, ngón tay thô ráp nhấn ở giữa cái, ngậm lấy vành tai của nàng, hô hấp dồn dập : "Rất nhanh ổn, được ?"

      Tiêu Ngư bối rối đều bị y làm phân tán, nhưng nàng tin y, vội : "Hoàng Thượng mau dậy ."

      Trò nháo này của y còn rất nhanh ổn sao?

      Tiết Chiến lại nghe, đến loại thời điểm này rồi, nếu làm gì đó, vậy phải là nam nhân. Cũng để ý nàng từ chối, trở mình nàng, hai tay nắm eo của nàng xách nàng lên, thuận tiện để y ‘nhập’ vào. Chỉ là lúc này, Nguyên ma ma bên ngoài thúc giục rồi.

      Y vẫn luôn tiết chế, thức dậy rất sớm, tảo triều từ trước đến nay luôn đúng giờ. Nghe xong giọng Nguyên mama , động tác Tiết Chiến chần chờ chút.

      Tiêu Ngư thừa cơ trở mình, sửa sang lại áo ngủ, sau đó mới nhìn Tiết Chiến : "Thần thiếp hầu hạ ngài thay y phục."

      Bàn tay vén rèm lên, Tiết Chiến đành phải trầm mặt hạ giường.

      Tiêu Ngư đứng ở trước mặt y, thay y mặc long bào đai ngọc, chỉnh lý tốt vạt áo. Lại đưa hầu bao cho y đem theo bên người.

      ... Lúc trước nàng tưởng đây là nhân tình ngoài cung đưa, nhưng bây giờ, đương nhiên nghĩ như vậy rồi.

      Sau khi Tiết Chiến nhận lấy, nhàng vuốt ve, mới quay đầu nhìn Tiêu Ngư : "Đây là di vật của mẫu thân trẫm."

      Tiêu Ngư nghĩ nghĩ hai. Lúc trước y từ mình mất phụ mẫu, đồ vật để lại cho y nhiều, hầu bao này, khó trách y trân quý như thế. Tiêu Ngư nhân tiện : " Mẫu thân Hoàng Thượng ắt hẳn là nữ tử hiền lành, tay nghề này rất tinh xảo."

      Tiết Chiến cười, sau đó đưa tay nhéo gương mặt nàng, câu: " tại cũng là mẫu thân của nàng."

      Tiêu Ngư lập tức biết nên tiếp như thế nào.

      Đợi lúc trang phục hoàn tất, tay Tiết Chiến giữ eo nàng lại, để mặt nàng gần mặt mình chút, hai thân thể dán sát vào nhau. Tiêu Ngư ngẩng đầu, nụ hôn của y liền rơi xuống, cứ như vậy ôm nàng hôn hồi lâu.

      Cuối cùng dường như thoáng hài lòng chút ít, đuôi lông mày mang theo chút nhu hòa, : "Đưa trẫm ra ngoài ."

      Thường ngày nhiều lắm nàng chỉ hầu hạ y thay y phục, có đôi khi thậm chí nàng cũng biết Tiết Chiến đến khi nào. Lúc này y muốn mình tiễn y xuất cung, cũng phải cầu quá phận gì, ngược lại rất bình thường.

      Nhưng nàng có thời gian trang điểm lại, choàng vào kiện áo ngoài, liền tiễn y ra Phượng Tảo Cung.

      Bên ngoài là ngự liễn và thái giám theo của y, đứng ở phía trước là Hà Triêu Ân.

      Hà Triêu Ân ngẩng đầu, thấy Đế Hậu cùng nhau ra, Đế Vương cao lớn uy nghiêm, Hoàng Hậu trẻ tuổi xinh đẹp... chậm rãi xoay người hành lễ.

      Đưa Tiết Chiến ra ngoài, Tiêu Ngư đứng ở dưới hiên.

      Khuôn mặt nàng nhập nhèm mới tỉnh, trang điểm, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt sáng long lanh lẳng lặng nhìn qua bóng lưng Đế Vương, thanh xuân mỹ mạo. Đợi thấy hoạn thần tuổi trẻ bên cạnh Đế Vương, Tiêu Ngư mỉm cười gật đầu với Hà Triêu Ân xem như chào hỏi.

      ...

      Ngày hôm đó Tiết thị lại mời Tiêu Ngư cùng nhau ngắm hoa. Tiêu Ngư nghĩ, mặc dù Tiết Chiến với nàng, a di thích yên tĩnh, nhưng với tính cách thô tục của y, đại khái có chút thông thế tục. Sao có thể thích yên tĩnh, tiểu bối như nàng vẫn cứ phơi cùng bà, trong lòng Tiết thị chỉ sợ cũng có chút thích.

      Huống chi bà ta vốn thích mình.

      Biết hôm nay nếu , Tiết thị kia lại bày sắc mặt cho nàng nhìn, có thể ở chung cùng Tiết thị, tiểu bối như nàng ăn chút thua thiệt cũng là bình thường.

      Lúc Tiêu Ngư Hàm An cung, ngược lại cũng như hôm đó, làm hại nàng vồ hụt. Trái lại Tiết thị ngồi ở trước viện thêu thùa. Lúc còn trẻ bà ta cũng là nữ tử tuyệt sắc, bà ta ngồi yên lặng, trước mặt để khung thêu, ngón tay cầm kim thêu trắng noãn, linh xảo xe chỉ luồn kim khung.

      Đó là mỹ lệ và dịu dàng thực chất từ bên trong lộ ra, theo tuổi tác tăng đân, dần dần biến thành loại ý vị đặc biệt khó tả.

      Tiêu Ngư nhanh chậm tiêu sái đến trước mặt bà ta. Tiết thị thấy nàng đến, khí độ dịu dàng người thoáng chốc mất tăm, cúi đầu, dường như thấy nàng tiếp tục thêu.

      Tiêu Ngư gọi tiếng: "A di..." Thấy bà ta đáp, liền cúi đầu nhìn thứ bà ta thêu.

      bức tranh tứ quân tử , Tiết thị thêu gần nửa, giờ phút này thêu lan. Nhưng đây phải thêu phẩm bình thường, chính diện là Mai Lan Trúc Cúc, mặt trái cũng là bức trang Hỉ Thước sơn thủy sinh động như .

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 46: Thị quân (người theo hầu bên cạnh)

      Tiết thị coi ai ra gì thêu lâu, lưng Tiêu Ngư thẳng tắp, yên tĩnh chờ bên cạnh.

      Đợi qua lâu, Tiết thị mới chậm rãi thu hồi kim khâu. Bà ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngư, : "Ta là người xưa nay hay thích chuyện, Hoàng hậu nương nương theo ta ngắm hoa, có lẽ cũng cảm thấy khó chịu, đúng ?"

      Đây phải biết còn cố hỏi sao?

      Tiêu Ngư hiểu được bà ta cố ý làm khó, giống như bà bà (mẹ chồng) và tức phụ (con dâu) vậy, bà bà cảm thấy tức phụ thuận mắt. Nhưng chỉ cần bà bà làm chuyện quá đáng, dù sao tức phụ cũng phải kính trọng bà bà.

      Tiêu Ngư nhìn bà ta : "Đương nhiên ." Nàng cúi đầu nhìn bức Tiết thị thêu , : "Kỹ thuật thêu của a di tinh xảo, bản cung rất ít thấy có người nào thêu song mặt lại tốt như vậy."

      Tuy nữ hài nhi bình thường phải học nữ công nhưng cũng khéo léo đến có thể thêu song mặt, dù sao thêu song mặt này thường dùng. Nhìn kỹ thuật thêu của Tiết thị thành thạo tinh xảo, chỉ đơn giản thêu song mặt đến sinh động như .

      Nàng thích người này, nhưng rất khâm phục tài năng thêu thùa.

      Tiết thị ung dung cười: "Hoàng hậu nương nương rất biết chuyện đấy." Trong ngôn ngữ dù như kính thân phận hoàng hậu của nàng, nhưng lời này... Ngược lại có chút nửa ý tôn kính, chỉ coi nàng như tiểu bối bình thường.

      Nhìn Tiêu Ngư, bà ta lại : "Ta ở Tấn Thành có người quen, cả ngày gọi ngươi qua đây cũng thỏa đáng lắm, hôm nay liền sai người ngoài cung, cố ý mời mẹ con Quách gia vào cung, rồi chúng ta cùng nhau tụ họp, hoàng hậu cảm giác như thế nào?"

      Tiết thị này... Hóa ra lại biết mẹ con Quách gia?

      Tiêu Ngư cảm thấy có chút kinh ngạc nho , chỉ là rất nhanh bình thường trở lại.

      Mẹ con Quách gia kia vốn là người quen biết cũ trước kia của Tiết Chiến. Dã nam nhân kia có quan hệ tốt với Quách An Thái như vậy, nghĩ đến hẳn cũng qua lại thân thiết với Quách gia kia.

      Lần cung yến kia, mẹ con Quách gia trôi qua cũng thoải mái, mà Quách Tố Nghi lại có tâm tư với dã nam nhân kia... Tiêu Ngư nghiêng đầu nhìn Tiết thị, mơ hồ cảm thấy điều gì đó, liền gật đầu : "A di vui vẻ là tốt rồi ạ."

      ...

      Khi người trong cung đến Quách phủ, Trương thị ở trong phòng Quách Tố Nghi, trong tay cầm tiền riêng tìm được từ trong phòng Quách Tố Nghi.

      Tăng thêm chút số lẻ, tổng cộng lại có ba trăm lượng.

      nay, tiền bạc Quách phủ dư dả, nhưng Trương thị tiết kiệm quen, ngân lượng này có thể động là động đến, có thể dùng ít dùng ít , sống tốt là được. Lúc này đây tìm được nhiều bạc từ chỗ Quách Tố Nghi như vậy, quả thực giật nảy mình, tất nhiên tránh được hung hăng răn dạy Quách Tố Nghi trận.

      Bà ta biết số bạc này là Quách An Thái tự mình kín đáo đưa cho nàng, cả giận : "Đại ca con quá nuông chiều con rồi, con ở trong phủ được mặc được ăn, ngày thường mẫu thân cũng phải cho con tiền lẻ, nhưng con chỉ là tiểu nương, muốn nhiều bạc như vậy làm gì?"

      Bạc này đương nhiên thể tiếp tục đặt ở chỗ Quách Tố Nghi.

      Bà ta cất kỹ bạc, tiếp tục : "Chút nữa ta với đại ca con. Con cũng là, bình thường mẫu thân dạy con thế nào, đại ca con cho con, con cầm? Nếu mẫu thân thấy được, bạc này con định làm gì? Cầm tiêu hết, hay sau này mang đến nhà chồng?"

      Quách Tố Nghi bị đến khuôn mặt trắng bệch, nước mắt tràn ra. Cuối cùng cúi đầu, giọng câu: "Nữ nhi biết sai rồi, sau này dám."

      Trương thị chỉ ăn mềm ăn cứng, Quách Tố Nghi cũng hiểu tính tình của bà ta, cho nên rất nhanh nhận lỗi. Lúc này, tuy Trương thị hài lòng với thái độ của nữ nhi, nhưng bây giờ nhìn nàng, lại nghĩ tới Tiêu Ngọc Chi Ngũ nương của Tiêu gia...

      Tiểu nương kia ngang ngược càn rỡ, Tiêu gia kia đường đường là thế gia, sao lại nuôi nữ nhi vô lý điêu ngoa như thế chứ?

      Tiểu nương như vậy, nếu sau này đến nhà chồng, sợ là mỗi ngày đều gây ầm ĩ.

      Chỉ là cũng có chút chỗ tốt, chắc là để mình ăn thiệt thòi.

      Trương thị liền với Quách Tố Nghi: "Con đấy, sau này trước mặt người khác đừng có mềm yếu như vậy, lúc nên kiên cường, phải kiên cường chút, bằng người ta cảm thấy con dễ bắt nạt."

      Quách Tố Nghi vội vàng gật đầu.

      Đợi nghe được người trong cung tới, Tiết thị a di của hoàng thượng mời mẹ con các nàng vào cung chuyện.

      Trước kia quả Trương thị gặp qua Tiết thị kia vài lần, nhưng chút nào giống nữ tử nông thôn hương dã, giống như là nữ tử từ thế gia vọng tộc. Trương thị nghĩ đến Tiết thị kia, lại quay đầu nhìn Quách Tố Nghi trước mặt.

      Nữ nhi trẻ tuổi xinh đẹp, đến tuổi lập gia đình rồi.

      Mắt sáng lên, trong lòng chủ ý, Trương thị chậm rãi : "Mẫu thân biết con thích Hoàng Thượng, bạc này mẫu thân cất trước, con đấy, nếu ngày sau vào cung, muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu đều có hết."

      Quách Tố Nghi ngẩng đầu kinh ngạc : "Mẫu… Mẫu thân?"

      "Tiết thị kia là trưởng bối của hoàng thượng, lúc trước con ở trước mặt Tiết thị biểu tệ, mẫu thân cũng nhìn ra được, bà ta cũng rất thích con."

      Hôm đó, nữ nhi Tiêu gia kia ương ngạnh như thế, Đế Vương lại vẫn che chở Tiêu gia, tất nhiên là bởi vì Tiêu hoàng hậu. Tuy lúc trước cưới Tiêu hoàng hậu kia, là bởi vì lực ảnh hưởng của Tiêu gia ở trong dân chúng, nhưng đối mặt với nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, tóm lại nam nhân giữ được.

      Chỉ là Trương thị cũng có lòng tin với nữ nhi mình.

      Cảm thấy hoàng thượng kia là người khổ hạnh, bây giờ chỉ nhất thời sủng ái Tiêu hoàng hậu mà thôi, muốn sống tốt, tất nhiên vừa ý nữ nhi hiền lành biết quản công việc gia đình giống nữ nhi của bà ta.

      Dù sao sống trong hoàn cảnh giống nhau, mới xứng đôi nhất.

      Trương thị tinh tế quan sát Quách Tố Nghi, càng xem càng cảm thấy dung mạo nữ nhi cũng tệ, quá mức xinh đẹp, nhìn hiền lành dịu dàng, : " phải vào cung, nên ăn mặc cho tốt chút ít, thay váy dài gấm tô kia ."

      Trái tim của Quách Tố Nghi đột nhiên nhảy lên, hai tay siết chặt ống tay áo. Bộ đồ Trương thị tới, chính là bộ váy dài gấm tô vạn phúc màu hồng nhạt viền chỉ bạc kia, nàng ta cảm thấy thích nhất, trân quý nhất.

      Lần đầu vào cung gặp Tiêu hoàng hậu, nàng ta vốn định mặc, nhưng đến lúc đó lại thay đổi rồi.

      Trương thị luôn tiết kiệm trước sau như , Quách Tố Nghi nghe bà như vậy, tất nhiên ý thức được vào cung phát sinh chuyện gì...

      Nhớ tới lời huynh trưởng với nàng ta.

      Sau đó là Ngũ nương Tiêu gia Tiêu Ngọc Chi chế giễu hiếp đáp ngày đó.

      Còn có dung mạo khôi ngô cùng với thân thể cao lớn của Đế Vương.

      Quách Tố Nghi do dự, nhu thuận gật đầu, thay váy kia, ưỡn ngực, lấy dáng vẻ tốt nhất theo mẫu thân cùng nhau vào cung gặp Tiết thị.

      ...

      Tiêu Ngư và Tiết thị ngắm hoa. Hàm An cung thanh tĩnh, Hải Đường trong viện nở vừa đúng lúc. Mặc dù Tiết thị lời nào, nhưng Tiêu Ngư chỉ là nữ tử trẻ tuổi, cũng thích hoa. Nàng đứng ở đó nhìn hoa Hải Đường bên dưới, làn da trắng như sứ, nụ cười tươi đẹp, toàn thân đều là hơi thở thanh xuân dào dạt của thiếu nữ, lại vừa trộn lẫn với hương thơm tươi mát của tiểu phụ tuổi trẻ.

      đơn thuần chỉ vì dung mạo, đó là bởi vì từ sống tốt, buồn lo, trôi qua vui vẻ, mặt tự chủ hiển ý cười, ở cùng chỗ với dạng người thế này, bản thân cũng trở nên vui vẻ. Nhìn thấy càng cảm thấy ngọc diện nàng phát hào quang, xinh đẹp động lòng người.

      Tiết thị ghé mắt nhìn lấy nàng.

      Nhìn nàng còn tuổi, còn nhớ lại lời của Tiết Chiến với bà ta ngày hôm đó, trong lòng hơi có chút xúc động.

      Lúc này, cung tỳ dẫn mẹ con Quách thị đến đây.

      Nhu hòa giữa lông mày Tiết thị mới tán , khi nhìn về phía Tiêu Ngư, vẫn lộ vẻ hờ hững

      "Nương nương, Quách lão phu nhân tới..." Nghe được Xuân Hiểu ở bên tai nàng giọng , Tiêu Ngư lập tức quay đầu lại. Từ rất xa, nhìn Trương thị dẫn Quách Tố Nghi tới.

      Ánh mắt của nàng theo bản năng rơi vào người Quách Tố Nghi.

      Hoàn toàn khác biệt với trước kia, hôm nay Quách Tố Nghi trang điểm thanh nhã, nhưng y phục người lại tươi đẹp tinh xảo. Nữ tử trẻ tuổi, cao gầy yểu điệu, tướng mạo lại thanh tú, mặc vào màu sắc tươi sáng, cả người nhìn qua chói sáng hơn rất nhiều.

      Trương thị tới, nhìn thấy ánh măt Tiêu Ngư dừng lại chút, có chút được tự nhiên hành lễ.

      Nhìn thấy vẻ mặt của Trương thị, Tiêu Ngư liền biết bà ta còn nhớ kỹ việc hôm đó, chuẩn bị bảo bà ta miễn lễ, Tiết thị sau lưng lại sớm trước nàng bước, đỡ Trương thị lên.

      Dáng vẻ rất quen thuộc.

      Tiết thị lại cười : "Quách lão phu nhân cần đa lễ." Lại cười tươi nhìn Quách Tố Nghi, " lâu gặp, Tố Nghi càng lớn càng đẹp."

      Hoàn toàn khác biệt với bộ dạng lạnh lùng khi ở chung chỗ với Tiêu Ngư. Tiêu Ngư đứng ở bên, nhìn các nàng thản nhiên cười , ngược lại có vẻ nàng có chút hợp nhau, như người ngoài.

      Lúc cùng nhau ngồi xuống bên cạnh bàn đá ở trong viện mấy người lập tức những chuyện khác nhau. biết Tiết thị kia cố ý hay như thế nào, luôn đến những chuyện ở quê.

      Vốn Tiêu Ngư hiểu những điều này, nhưng những ngày gần đây tiếp xúc với dã nam nhân kia cũng lâu, lại xem số thư tịch (sách vở) có liên quan đến việc đồng áng, ra cũng có chút hiểu . Nhưng Tiết thị chĩa mũi nhọn vào như thế, trong lòng nàng có chút dễ chịu, cho dù là biết được, cũng tình nguyện chen vào .

      Ngay cả Tiết Chiến nàng cũng muốn cố ý nịnh nọt, nàng cần gì phải dán mặt vào mông lạnh chứ?

      Quách Tố Nghi lại trả lời tự nhiên, rất thỏa đáng.

      Trương thị vụng trộm ghé mắt, thận trọng liếc nhìn Tiêu Ngư. Lúc nãy, thấy Tiêu hoàng hậu kia ở đây, bà ta còn có điều câu nệ, nhưng còn bây giờ sao, Tiêu hoàng hậu kia ở trước mặt Tiết thị, còn phải ngoan giống như tôn tử (cháu trai) ư?

      Nhớ tới bộ dạng nàng hùng hổ dọa người hôm đó, lại so sánh với giờ phút này, Trương thị có loại khoái cảm xả được cơn giận, nhịn cười được. Lại nhìn Tiết thị và nữ nhi của bà ta... Tiết thị này, nhìn qua rất hài lòng với nữ nhi của mình.

      Tiêu Ngư lẳng lặng ăn bánh ngọt uống trà, nghe ba người các nàng trò chuyện với nhau vui.

      Đợi thời điểm ăn trưa đến, chỉ thấy Đế Vương kia cũng tới Hàm An cung.

      Tiết Chiến mặc long bào màu đen, cao lớn vĩ ngạn, thấy đám người Tiết thị muốn đứng dậy hành lễ, lại đưa tay ngăn cản, đưa tay nâng áo lên, ngồi xuống bên người Tiêu Ngư.

      Còn chú ý gì uống chung chén trà của nàng... Tiêu Ngư nhướng mày, nếu có những người khác ở đây, nàng còn định với y đấy.

      Sao lại chú ý quy cũ như vậy?

      Uống trà, Tiết Chiến mới nhìn Tiết thị, : "Vừa rồi, trẫm nghe a di và Quách lão phu nhân trò chuyện hăng say, biết những gì?"

      Quách Tố Nghi hơi khẽ cúi đầu, chuyện.

      Ngược lại là Tiết thị, cũng cảm thấy gì, mỉm cười : "Chúng ta Tố Nghi đấy. Đứa này khéo léo hiểu lòng người, quan tâm nhu thuận, ta rất thích..." xong nhìn về phía Trương thị, "A di liền , Tố Nghi mười bảy rồi còn luôn mang theo bên người, sợ là ưu tú như thế, Quách lão phu nhân cũng nỡ để nữ nhi xuất giá."

      Vốn tưởng rằng Tiết Chiến kia thuận thế tiếp, dù sao cũng là hán tử nông thôn biết quy củ, nơi nào hiểu được chuyện cấm kỵ của nữ nhi? Chỉ là... Lại nghe thấy y chuyện. Tiêu Ngư nghiêng đầu, nhìn y cái.

      Thấy y nắm chén trà, nhanh chậm uống trà, cũng tiếp.

      Trương thị nhìn Đế Vương tuấn này, thấy tuy y cao cao tại thượng, nhưng đối với Tiết thị, cũng rất tôn kính. Bàn tày bà ta giấu ở trong tay áo nắm chặt theo bản năng, cười với Tiết thị: "Chỗ nào chứ? Nếu ngài thích Tố Nghi như thế, bằng để Tố Nghi vào cung theo hầu người... Người cảm thấy thế nào?"

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ


      Chương 47: Tức giận

      Quách Tố Nghi là muội muội ruột của Quách An Thái, bây giờ Tiết Chiến là đế vương, nhưng mà ngày xưa cũng có quen biết với Quách Tố Nghi. thế nào hai người cũng cùng xuất thân là nông thôn... Hơn nữa Quách Tố Nghi cũng còn trẻ khuôn mặt lại xinh đẹp, hậu cung thêm phi tần quan hệ của Quách gia và hoàng thất ngày càng vững chắc hơn, đổi lại là đế vương chắc đồng ý.

      DĨ nhiên Tiêu Ngư rất ngạc nhiên, nghĩ tới việc Trương Thị có thể ở trước mặt mọi người gây khó dễ cho Tiêu Ngọc Chi, những lời kinh người ở trước mắt này cũng coi là gì cả...

      Nàng lại nhìn Tiết Chiến.

      từ từ uống ngụm nước rồi sau đó đặt ly trà ở trước mặt, bỗng nhiên nhìn về chỗ Trương Thị, đôi mắt đen đó có thể ăn thịt người dã thú bất cứ lúc nào, làm người ta sợ đến kinh hồn bạt vía.

      cũng phải là loại nam tử nhã nhặn tao nhã, tính tình thô lỗ, nhưng mà dung mạo lại rất đẹp, có cặp mi dài, mắt phượng, có thể lúc trầm mặc rất là đáng sợ phi thường. Tiêu Ngư cũng ở chung với thời gian, có lúc cũng dám cáu kỉnh với .

      Trương Thị xong lời này nhìn thấy Tiết Chiến nhìn mình như vậy nhất thời bà được gì... Bà đưa nữ nhi mình tới cửa cũng có lý do gì để từ chối.

      Mà Tiết Chiến từ từ : "Trẫm nhớ ngươi là lão mẫu của Quách gia, cũng có vài phần kính trọng ngươi, nghĩ đến việc lần trước ngươi chịu giáo huấn biết hối cải rồi, nhưng mà bây giờ xem ra đúng là trẫm dung túng quá mức..."

      mình đối mặt với đế vương, Trương Thị cũng dám lời như vậy. Bà có thể lấy dũng khí được ăn cả ngã về , cũng là bởi vì hôm nay có Tiết Thị ở đây.

      Trương Thị vội vàng đến nhìn Tiết thị, nghĩ Tiết thị có thể giúp bà giải thích.

      thẳng ra Tiết thị nghe xong cũng có chút thích, chỉ là Trương thị luôn mình là mẫu thân của Quách An Thái, bà nghĩ nghĩ chút rồi quay lại với Tiết Chiến: "Chiến nhi. Quách lão phu nhân cũng chỉ nhất thời nhanh miệng thôi."

      Lời đó của Tiết thị ra là chỉ muốn để chuyện này qua thôi.

      Có thể Tiết Chiến cũng có ý định này. cũng nhìn Tiết thị mà chỉ đứng dậy quay về phía Trương thị rồi ra câu có khí phách: "Trẫm muốn nạp ai, còn chưa tới lượt vị phu nhân như ngươi tới làm chủ. ra Quách nương rất cao nhã thanh khiết cũng lo về việc xuất giá. Huống hồ trẫm có hiền hậu, hoàng hậu ngồi ở trước mặt ngươi, ngươi lại còn ra những lời đó ngươi cũng để nàng vào trong mắt sao? làm sao lại để trẫm vào trong mắt!"

      "... Hay ngươi cảm thấy, công lao của Quách gia rất là hiển hách chuyện trong cung các ngươi đều muốn Quách gia ngươi làm chủ!"

      Đế vương tức giận, Trương thi sợ đến mức sớm quỳ xuống rồi. Bà tưởng rằng nữ nhi của bà hiền lành lại biết quan tâm chăm sóc, ngày xưa cũng tiếp xúc qua trong lòng cũng có mấy phần hảo cảm. Bây giờ bà chủ động ra, nếu từ chối chẳng phải là để cho Quách gia bọn họ chút mặt mũi nào sao? Huống hồ lấy nữ nhi nhà bà cũng có lợi...

      Có thể bà nghĩ tới việc hoàng thượng lại tức giận như vậy...

      Bà có lớn mật đến đâu cũng dám để ở trong mắt.

      Cơ thể Trương thị sợ đến run lập cập lên, từ xưa đế vương vô tình, vất vả lắm nhi tử của bà mới tới được như ngày hôm nay, nếu như bị người mẫu thân như bà làm liên lụy có lỗi với liệt tổ liệt tông của Quách gia. Bà vội : "Hoàng thượng, dân phụ có ý này... Sao dân phụ lại dám? Quách gia ta trung thành tuyệt đối với hoàng thượng, người cũng biết ..."

      Tiết Chiến đứng thẳng người lên : "Người ."

      nhìn Trương thị, mày nhăn lại, càng nhìn càng cảm thấy thoải mái : "Đuổi Trương thị ra khỏi cung , có căn dặn của trẫm ngày sau cho phép bước vào cung nửa bước."

      Đế vương vừa xong có thị vệ vào dìu Trương thi đỡ lên.

      Bà quỳ đất nên hai chân như nhũn ra, đứng thẳng cũng đứng được, thị vệ cũng thể làm khác hơn là dìu bà ra ngoài. Quách Tố Nghi cũng dám nhân lúc đế vương tức giận mà chuyện chỉ vội khom lưng hành lễ rồi theo Trương thi xuất cung.

      Trong viện liền yên tĩnh.

      Gió thổi vi vu nghĩ đến cây hải đường (câu này ta hiểu nên chỉnh lại sau), bây giờ là buổi trưa mặt trời nên chói chang mới đúng nhưng lúc này lại có vẻ rất yên tĩnh. Tiêu Ngư đứng dậy, nàng cũng dám gì mà chỉ đứng ở bên cạnh bàn đá.

      Vẫn là Tiết thị mở miệng chuyện trước, vẻ mặt bà rất là thản nhiên bà cũng trách Tiết Chiến mà chỉ bình tĩnh : "Thôi, bây giờ con là đế vương, ai có thể ép buộc con là việc con thích." Bà nhìn người nam tử năm đó rất là cao to tư thế lại oai hùng nhưng bây giờ hùng mạnh đập cánh bay cao, đội trời đạp đất.

      Nhìn Tiết thị, sắc mặt Tiết Chiến mới dịu chút, : "Hôm nay trẫm quấy rối nhã hứng của di mẫu, trẫm về trước."

      Tiêu Ngư sửng sờ, nàng còn chưa phản ứng kịp thấy đưa tay ra trực tiếp kéo nàng cùng.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 47: (tiếp)

      Tiêu Ngư lảo đảo ở sau lưng , cứ ba chân bốn cẳng mà , cứ bị kéo như vậy ra khỏi Hàm An cung.

      Tiết thị nhìn rất lâu, sau đó mới từ từ ngồi xuống rồi cuối đầu nhìn hoa văn cái cốc giọng : " chung là vẫn còn muốn che chở người."

      ...

      Từ Hàm Am cung ra, rồi dừng lại ngay hoa viên.

      Bên cạnh có xây hòn non bộ bằng đá Thái Hồ, phía xây đình bát giác đỉnh nhọn. Bước chân của nam nhân rất lớn Tiêu Ngư theo được lúc nàng dừng lại thở hồng hộc. Lúc mồ hôi trán Tiêu Ngư chảy ra, bỗng nhiên Tiết Chiến dừng lại quay đầu lại nhìn nàng với vẻ mặt rất bình tĩnh. Tiêu Ngư nhìn người nam nhân khôi ngô ở trước mặt, theo bản năng nàng có hơi khẩn trương, nàng hơi cảnh giác : "Hoàng thượng?"

      Tiết Chiến ừ tiếng, hai hàng lông mày của giãn ra rồi hỏi nàng: "Vừa nãy trẫm... Có phải dọa đến nàng rồi phải ?"

      Hả? Tiêu Ngư nhìn , thấy vẻ mặt của còn cảm giác nổi giận lạnh lẽo vừa nãy của nữa, vẻ mặt của lúc này của giống với vẻ mặt thường ngày ở chung với nàng. Có thể là vừa nãy có hơi tức giận...

      Tiêu Ngư thành gật gật đầu : "Có chút!"

      Dáng vẻ uy nghiêm cường tránh của nam tử khi nổi giận giống như con dã thú tức giận vậy, ai nhìn mà sợ chứ! Nhưng mà Tiêu Ngư cũng chỉ là nữ tử nên cũng cảm thấy có dáng vẻ hơi dọa người. Thường ngày Trương thị kia vênh váo tự đắc hùng hổ dọa người mà vừa nãy lại còn phải bị làm cho khiếp sợ đến run cả người sao.

      Tiết Chiến khẽ giơ tay khẽ vuốt gò mà trắng trẻo của nàng.

      cao hơn nàng rất nhiều nên phải khom người xuống mới có thể thân thiết chuyện với nàng. : "Nàng yên tâm, trẫm có tức giận cũng làm vậy với nàng..." dừng chút rồi khẽ cười cái, nhìn bây giờ có chút cảm giác ngốc nghếch khờ khạo, "Trẫm động thủ với thê tử của mình."

      Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của , đôi mắt trong sáng... Tiêu Ngư có chút buồn cười, nàng bật thốt lên hỏi: "Chuyện đó nếu như thần thiếp trêu chọc hoàng thượng tức giận, người cũng động thủ sao?" Sức lực lớn như vậy, nếu cãi nhau với nàng khẳng định là đánh lại .

      Tiết Chiến nhìn cách tay cùng với cơ thể nhắn của nàng, có thể động thủ ở đâu đây?

      Nhưng có lúc chuyện có tính toán gì cả... Tiêu Ngư nghĩ nghĩ trong lòng như vậy nhưng nàng cũng dám ra .

      Nhưng mà thái độ vừa nãy của với Trương thị... Nàng suy nghĩ trong chốc lát, nhưng lại biết tức giận vì nguyên nhân gì, là bởi vì chủ trương tự tiện của Trương thi hay là muốn nạp Quách Tố Nghi làm phi. ràng cũng rất thích, di mẫu Tiết thị của cũng rất vừa ý.

      Nhất thời tâm tình Tiết Chiến cũng trở nên dễ chịu hơn.

      hỏi: "Giả sử nếu hôm nay trẫm có mặt nàng cũng như vậy mà vì trẫm gật đầu?"

      Trái lại là có, hiền lành rộng lượng của nàng nàng làm rất khá. Từ nàng vào cung làm hoàng hậu, đối với những chuyện như thế này lòng dạ của nàng cũng rất rộng rãi.

      Đương nhiên là nàng đồng ý. Nhưng nếu Tiết thị kia đồng ý cũng chắc được. Vào lúc này Tiêu Ngư có thể nghe ra được vẻ vui từ trong giọng của , biết là muốn nàng đồng ý. Tuy nàng là hoàng hậu, nhưng phải làm sao để làm hoàng hậu, những người khác có nghĩ về người hoàng hậu như nàng như thế nào nữa và có để nàng vào trong mắt hay thực ra rất rồi. chung là nàng có khí thế của hoàng hậu.

      Nàng , cũng biết. Tiết Chiến nhìn nàng lúc, cũng muốn hỏi tiếp nữa, chỉ nhàn nhạt : "Thôi!"

      lại cầm tay nàng, cùng nàng về Phượng Tảo cung.

      Bước chân của vẫn rất nhanh, nhưng chậm hơn lúc nãy rất nhiều rồi. Tiêu Ngư sau , tay nàng bị cầm chặt, theo bản năng nàng lặng lẽ nhìn gò má của ... nam nhân tuấn cường tráng, mấy ngày đầu gả cho , lúc đầu trong lòng nàng rất sợ, mặc dù tại nàng vẫn cẩn thận với nhưng nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

      ra... Nàng muốn , nàng thích Quách Tố Nghi chút nào. Nàng suy nghĩ chút, vẫn là , chỉ yên lặng theo trở về.

      Đêm nay Tiết Chiến ngủ lại Phượng Tảo Cung từ rất sớm, tắm rửa sạch , thân hình cường tráng làn da nam tính rất ràng, nhưng xen kẽ vài vết sẹo đồng nhất làm tăng thêm vài phần dã tính. Tiêu Ngư bị che dưới thân của , thân thể nữ nhân mềm mại giờ đây bị tùy ý bày ra thành các loại tư thế, tạo điều kiện cho thảo phạt cướp đoạt. Tiêu Ngư nắm chặt chăn đệm hai bên, gương mặt vặn vẹo đỏ bừng, nhưng cuối cùng cũng chịu nổi to lớn và dũng mãnh của nam nhân, bị ép đến khóc thút thít, bị đụng khóc cho thành tiếng…

      Cuối cùng mồ hôi Tiêu Ngư chảy ra đầm đìa, bị ôm trở người lại rồi lại muốn vào, nàng nhịn được giọng : " muốn..." Cả người nàng mềm nhũn còn sức nữa, nàng được ôm vào trong ngực, sống lưng của nàng dính chặt vào trong lòng ngực . Sau đó hôn gò mà cùng với vành tai của nàng, nàng vội xoay người lại rồi nhìn bằng đôi mắt ngấn lệ : "Xin ngươi!"

      So với ở chiến trường nam nhân ở giường chinh phục còn ác liệt hơn, thích nàng cầu xin . Tiêu Ngư bị làm cho chịu nổi được nữa rồi nếu còn tiếp tục như vậy sợ là cả đêm nàng ngủ được.


      Nhưng tới cùng Tiêu Ngư vẫn là nữ tử, cũng khồng hiểu biết nam tử nhiều, nhìn nàng khi động tình quyến rũ đến trêu chọc mắt người, lúc này thanh lại kiều thỉnh cầu , nhưng lại hoàn toàn ngược lại. Tiêu Ngư cho rằng đây dừng lại, lúc này buông tha cho nàng, nhưng ngay sau đó lại bị lấy vòng eo vừa quỳ vừa nằm úp sấp ở giường tiếp tục, đột nhiên mơ màng.

      Giường phượng lắc lư kịch liệt qua giờ tý mới dần bình ổn lại.

      Tiêu Ngư mệt mỏi nằm nhoài lên ngực , hai người cùng dính chặt vào nhua. nhàng thở dốc rồi lấy hai tay xoa đầu nàng làm tóc nàng rối tung cả lên. lát mới nghe được giọng trầm thấp của : "Hôm nay đại ca nàng xin nghỉ, chắc ngày mai vào triều sớm."

      Căn bản là nàng muốn nhìn thấy phản ứng thú tính quá độ thô lỗ của , nên nàng nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng khi nghe nhắc đến đại ca nàng, nàng mới mở mắt ra rồi ngẩng đầu nhìn .

      đến gần, hơi thở cũng gần nhau hơn rồi, nàng: "Hình như đại ca nàng bị bệnh!"

      Cơ thể đại ca nàng rất là cường tráng khỏe mạnh sao lại xảy ra bệnh? Hơn nữa còn xin nghỉ?

      Tiêu Ngư suy nghĩ chút, thừa dịp lúc này ngưng thô bạo lại, rồi nàng cẩn thận hỏi: "Thần thiếp có thể xin người chuyện ?" Nhìn thấy Tiết Chiến ra hiệu cho nàng tiếp, nàng mới tiếp: "Thần thiếp muốn về nhà nương gia (mẹ đẻ) chuyến, phụ thân thiếp cũng ra ngoài thời gian, cũng biết tại trong phủ như thế nào, trong lòng thiếp có chút nhớ mong."

      Sau khi nàng lại mặt cho tới nay cũng chưa có dịp trở về phủ Hộ Quốc Công.[/size]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :