1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê tử bỏ trốn - akiaki ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Ngoại truyện 1 : Quận chúa giả mạo(1).


      Mơ màng thức giấc, Nguyệt Phù nhìn thấy mẫu thân vừa khóc vừa ôm chặt lấy nàng. Bàn tay bé với lên khuôn mặt ướt đẫm lệ của mẫu thân nàng mỉm cười an ủi.

      - Con sao…. đấy…. đau chút nào….mẫu thân đưng khóc….Tiểu oa nhi chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi nhưng lại già giặn hơn hẳn so với những bé khác ở lứa tuổi của nàng. Mộng Nguyệt ôm chặt lấy tiểu oa nhi, nức nở dặn dò….

      - Phù nhi…cha con tìm ra được nơi rất tốt để con dưỡng bệnh. Nhưng ở nơi đó con được tiết lộ thân phận của mình cho bất cứ ai….con nhớ lời nương, được tiết lộ thân phận của con..cả tên cũng được để người khác biết.

      - Nương…sao lại thế ??? Nguyệt Phù cảm thấy lạ nghiêng đầu khó hiểu….


      - Con ngoan….con cứ nghe lời ta…đừng hỏi nhiều….người ở đó gọi con là gì con là thế thân của kẻ đó….nhớ …nhất thiết được để kẻ khác biết thân phận của con…..


      - Con biết rồi…..Tiểu oa nhi kia mỉm cười nhìn mẫu thân hứa chắc với bà. Nàng luôn luôn là thế…chững chạc, già giặn, và bình thản hơn hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa với nàng.


      Mộng Nguyệt đau lòng nhìn nữ nhi, bà ôm con lần nữa rồi nhịn đau giao nàng cho thuộc hạ đem . Xe ngưa chạy lâu, ruốt cuộc cũng dừng lại tại khách điếm. Nàng được bảo thay xiêm y rồi bọn họ lại tiếp tực mãi, mãi. Khi mặt trời xuống núi bọn họ cuối cùng cũng đến nơi. Tuy rằng rất ít khi ra ngoài nhưng nhìn ấn khí đôi sư tử đá trước của của tòa viện họ vào nàng nhận ra đó chính là Thọ Vĩnh Vương phủ của Thổ quốc.


      Bọn họ đến thăm di nương sao ??? Trong đầu Nguyệt Phù liền nhớ đến câu của mẫu thân." người ở đó gọi con là gì con là thế thân của kẻ đó….nhớ …nhất thiết được để kẻ khác biết thân phận của con….."


      Xe ngựa dừng hẳn, có rất nhiều nha hoàn và tùy tùng xếp hàng nghênh đón nàng. Lẳng lặng bước xuống xe, tốt hơn hết nàng nên lên tiếng. Bởi người ta có câu càng nhiều sai càng nhiều hơn. Nàng giờ chưa biết mình ở đây với thân phận gì, vì thế chỉ có thể im lặng, chờ kẻ khác cho nàng biết


      Khi Nguyệt Phù bước xuống xe ngựa, chúng nô tỳ nhất loạt quỳ xuống thỉnh an với nàng :


      - Tiểu quận chúa… người về rồi…. Vương gia và vương phi đợi người vào thỉnh an…..


      "Bọn họ gọi nàng là Tiểu quận chúa…dung mạo nàng và tỷ ỷ Tử Linh có mấy phần giống nhau….Vậy kẻ mà nàng thay thế chính là Tử Linh tỷ tỷ sao ??"


      - Di nương…à…nương và phụ thân chờ ta lâu chưa ??? Nàng nhàng quay sang hỏi tiểu nô tỳ vừa chuyện cùng nàng.


      - Bẩm quận chúa… cũng dùng đến ấm trà thứ ba rồi ạ…. Tiểu nô tỳ tò mò nhìn tiểu chủ tử nhà mình. Từ khi nào tiểu chủ tử lại trở nên dịu dàng như vậy. Nếu là mọi khi quận chúa lý lắc chạy đến chỗ vương gia và vương phi rồi….


      - Vậy sao ? Vậy chúng ta thôi…vừa Nguyệt Phù vừa mỉm cười bước đến phía trước…Tiểu tỳ nữ kia ngẩn ra lúc mới đuổi theo sau…


      - Quận chúa…người sai hướng rồi…chính điện ở bên này….Nàng ta vội vàng đẫn đường….nàng biết ngay là quận chúa phá nàng mà….làm bộ ngoan hiền ra là muốn trốn thỉnh an vương gia cùng vương phi thôi….Mặc dù Nguyệt phù sức khỏ yếu, đường xa mệt mỏi, nhưng nàng ngủ suốt cả chặng đường, nên tinh thần giờ cũng rất tốt.


      Dọc theo hành lang của Vương phủ bọn họ đến chính điện lộng lẫy. Nguyệt Phù nhìn vào chính điện, nàng nhận ra di nương của nàng và nhị vương gia của thổ quốc. Bước đến thỉnh an bọn họ mà nàng cảm thấy bất an.


      Người ta có câu hiểu con ai bằng cha mẹ, nàng chắc chắn bị lộ ngay thôi… Ngay khi nàng còn lo lắng Vĩnh Phi chạy đến đỡ nàng đứng lên. Có lẽ vì đứng lên quá đột ngột, Nguyệt phù choáng váng đứng vững.


      Đêm hôm đó Hiểu Nguyệt Phù trở bệnh nặng hơn, Có lẽ đường xa khiến sức khỏe vốn yếu ớt của nàng càng mong manh hơn nữa. Sức khỏe của Quận chúa tốt sau chuyến dạo chơi phải chuyển đến biệt viện yên tịnh, có khí trong lành dưỡng bệnh. Cũng nhờ vậy rất ít có người đến là phiền nàng vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng.


      Biệt viện này cách Thọ Vĩnh vương phủ xa lắm, nhưng rất yên tĩnh, lại cách biệt với bên ngoài bởi cánh rừng quế . Mùi thơm của cây quế khiến cho người ta thư thái, rất thích hợp để dưỡng bệnh. Nguyệt Phù ngồi bên cửa sổ, vừa ngắm đôi uyên ương bên bờ hồ vừa đưa mũi kim chuối cùng tấm Vải lụa đen huyền mềm mại.


      Hai tháng trời, ruốt cuộc nàng cũng thêu xong Kim long hắc bào mà người ta đặt làm. Hai năm dưỡng bệnh tại biệt viện này, Nguyệt phù cảm thấy nhàm chán, cũng vì thế nàng mà nàng lại tìm đến với thú vui thêu thùa của lúc trước.


      Cũng vì thêu quá nhiều, mà mỗi thứ nàng thêu đều rất tinh xảo đẹp mắt, nên nha hoàn cận thân của nàng mới nảy ra ý đem chúng bán ra ngoài. Lúc đầu nàng ta chỉ lén bán …sau đó bị nàng phát , nàng cũng chẳng trách nàng ta mà còn nhận đơn đặt hàng của người ta. Tiền thu được nàng đều dùng vào từ thiện, thỉnh thoảng nàng hay ra phố mua bánh, mua cháo cho tụi trẻ lang thang trong thành.


      Dạo gần đây có khách hàng thích những thứ do nàng thêu. Người này có vẻ là người giàu có, thường đưa trang phục, quần áo đến đặt nàng thêu những họa tiết đó. Những thứ đưa đến toàn là tơ lụa thượng hạng mà chỉ có người quyền quý mới có thể dùng được. Có người thưởng thức tài nghệ của mình Nguyệt phù rất vui, thế nhưng hai tháng trước người đó lại sai người đem đến bộ hắc bào, muốn nàng thêu lên đó là Kim long….Ai có thể mặc y phục có thêu rồng kia chứ…chỉ có người trong hoàng tộc mới được phép mặc y phục có thêu rồng….Nhưng y phục thêu toàn bộ con rồng chỉ có thể là người đứng đầu đất nước….


      - Tiểu thư…. thêu xong rồi sao ?? chà đẹp quá…Tiểu Mỹ nhìn Hắc bào trong tay Nguyệt Phù trầm trồ thán phục.


      Nhìn chiếc áo tay mình Nguyệt Phù thở dài…lần này nàng gặp phiền phức to rồi…


      - Tiểu Mỹ…em là Ám vệ phải … ??? Nguyệt Phù nhàng hỏi. Nàng dù võ công cao nhưng có thể nhìn ra Tiểu Mỹ này có thân thủ tồi.


      - Dạ tiểu thư…Tiểu Mỹ cúi đầu nhận mệnh. Phu nhân và lão gia có dặn, khi tiểu thư vạch trần thân phận của nàng cũng là lúc nàng ấy cần đến nàng làm nhiệm vụ quan trọng.


      - Em sắp xếp cho người đến báo với Mĩ Linh Các, Hắc bào kia ta thêu hỏng mất rồi…. với họ, từ nay ta nhận thêu bất cứ thứ gì nữa…ta cần biết em dùng cách gì….phải xóa cho bằngđược mọi dấu vết về ta….đừng để người ta tìm ra chưa hả…


      - Dạ ….Khom mình nhận mệnh Tiểu Mỹ rời khỏi thực thi nhiệm vụ….



      Ngoại truyện 2 : Gặp gỡ


      Dự Tấn Ninh ngồi ngẩn ra trong gian phòng thượng hạng của khách điếm gần biên giới Thổ quốc và Siêm quốc. Có phải vì quá đường đột khi muốn nàng thêu hắc bào, nên nàng mới trốn như vậy. ra cũng kỳ lạ, vì sao lại ngưỡng mộ vị nương mà đến dung nhan nàng ra sao cũng chưa từng biết đến. Chỉ là bức tranh thêu phong cảnh được thần tử dâng lên, mang lòng mến mộ tài hoa và khí chất của người thêu tranh. Rồi tất cả những vật dụng của đều được đem đến nhờ nàng thêu hoa văn đó. Ngưỡng mộ nàng khiến vài lần lén sang Thổ quốc để tìm gặp.

      Thế nhưng đến được Thổ quốc cũng chẳng thể gặp được người. Nàng cứ như biến mất hẳn thế gian này. Nếu như những vật dụng nàng từng thêu cho còn đây, nếu bức tranh thủy mặc còn đây, có lẽ nghĩ rằng chỉ nằm mộng.

      - Chủ tử….có việc….

      - …Dự Tấn Ninh lên tiếng phá vỡ do dự của thuộc hạ.

      - Hai ngày trước ta gặp tiểu khất cái…thằng mang đôi hài thêu hoa mà mẫu hoa…họa tiết giống hệt hài thêu cho chủ tử….ta theo dõi thằng nhóc…phát vị nương thường đến thăm nó mỗi lần đến đếu đem rất nhiều thức ăn, áo và vài thứ khác…



      - Nàng ở đâu…. ??? Tấn Ninh kích động hỏi…



      - Thần thể theo dõi được nơi nàng ấy ở….vì người cùng nàng võ công rất giỏi….Nhưng thần biết…hôm nay nàng ấy lại đến thăm tiểu khất cái kia….

      - Vậy chúng ta thôi…. trở nên hưng phấn lôi thuộc hạ ra cửa….Kẻ kia nhìn niềm vui quá lâu thấy khuôn mặt chủ tử mà có chút do dự…chủ nhân liệu có thất vọng khi gặp nàng…..

      Quanh co qua vài con nhẻm , ruốt cuộc bọn họ cũng đến căn nhà lụp xụp có cái sân rộng. Căn nhà này bụi bặm cũ kỹ, cứ như là rất lâu rồi có người ở. Bước qua cái cổng cũ kỹ ấy bên trong lại hoàn toàn trái ngược với bên ngoài. Trong sân trồng những cây hoa đào trổ hoa….mọi thứ trong căn nhà mặc dù cũ kỹ nhưng lại được người ta thu dọn sạch tinh tươm.

      - Ai đó….giọng thanh như tiếng mộc cầm khiến người nghe như muốn bay bổng. Chủ nhân giọng này hẳn phải là mỹ nhân….



      - Xin lỗi…tại hạ lạc đường….muốn ghé vào xin chén nước…..Dự Tấn Ninh từ tốn lên tiếng sợ đường đột của mình khiến nàng hoảng sợ….

      - a… ngại quá…tiểu nữ có bệnh trong người….lại quen gặp người lạ…hay đợi muội muội ta về muội ấy mời người dùng nước vậy….Nàng lại từ tốn trả lời…chưa xong nàng có ý muốn khiến Tấn Ninh vô cùng bối rối…

      - Ta… ngại quá…tại hạ đoạn đường xa…cổ họng khát khô cả….tỷ muội nhà lại chẳng biết đến khi nào về…. nương có lòng từ bi làm ơn cho trót…. nghe thuộc hạ bẩm báo, Tú nương kia tất cả đều do nàng thêu….muội muội nàng chỉ phụ trách đem giao tú nương cho các cửa hàng trong thành.

      - ra dung mạo tiểu nữ dọa người….chỉ sợ làm ngài sợ….Nàng thở dài đáp lời… Hai tháng trước vốn tưởng dừng lại việc thêu thùa, khiến vị khách kia biết khó mà lui. Nhưng nào ngờ cho người dò hỏi, điều tra về nàng. Để cắt đứt mọi hi vọng cùng những phiền phức kéo theo, Nguyệt Phù quyết định lộ diện lần. Nàng muốn nhân lần này giải quyết luôn mọi phiền phức phát sinh.

      - dám…Tại hạ là đến xin nước…nào dám khen chê, bình phẩm dung mạo của nương….chỉ là tại hạ rất khát nước nếu phải chờ thêm e rằng rất khó chịu….

      - Vậy ngài có thể tiến vào….ta pha trà…mời khách….Giọng trầm bổng ngọt ngào làm say lòng người lại nhàng cất lên.

      - Đa tạ nương … nhàng trả lời cũng đẩy cửa từ từ bước vào nhà.

      Trong nhà là người con có làn da trắng xanh của người bệnh lâu ngày, mặt nàng mang tấm sa mỏng khiến thể nhìn dung mạo nàng. Nhưng nàng có đôi mắt đẹp, nàng cúi người rót trà cho rồi quay người lui vào trong. Đột nhiên có cơn gió mạnh thổi bay mất tấm sa mặt nàng, để lộ ra bên mặt có cái bớt to đỏ dọa người. Làn da trắng xanh kết hợp cùng cái bớt xấu xí kia dễ khiến người ta bị giật mình.

      - xin lỗi….Tiểu nương vì bị khách nhân thấy được dung nhan dọa người của mình bỗng trở nên lúng túng đến mức làm đổ ấm trà nóng lên tay mình. Bị phỏng đau khiến nàng buông rơi ấm trà đất, nước nóng trong ấm văng tứ tung…bắn cả lên người Tấn Ninh. Nhưng chẳng những tránh xa mà còn lao đến vừa chắn cho nàng khỏi bị nước nóng tiếp tục văng trúng, vừa lo lắng cầm bàn tay bị phỏng đỏ kia của nàng. Nguyệt Phù cứng đờ cả thân thể khi bị chạm vào. Nàng nghĩ với dung nhan dọa người kia mà nàng ngụy trang, có thể khiến kẻ khác dù nhìn thấy, những quay đầu bỏ chạy, còn chủ động tiến lại gần nàng như thế.Trong ánh mắt Nguyệt Phù thoáng chút cảm động, nàng bối rồi rút tay về ửng đỏ hai gò má…

      - nương sao chứ,,,có đau lắm ?? xong quay sang nhìn thuộc hạ, kẻ kia móc ra lo thuốc trị thương cung kính dâng lên .

      - Thất lễ chút, bắt lại bàn tay muốn trốn kia để nàng dãy. nhàng đổ thuốc lên bàn tay bị phòng trà của nàng, lại hết sức chuyên chú, cẩn thận sợ làm nàng đau.

      Những gì diễn ra đều nằm ngoài mọi dự liệu của Nguyệt Phù, ….Nàng đoán rằng hoảng sợ khi nhìn thấy dung nhan dọa người của nàng. Sau đó còn bị nàng đổ trà nóng lên người khiến bị phỏng, giận dữ mà bao giờ quay trở lại nữa….Nhưng đây là tình huống gì thế này….. thấy nàng xấu xí sao… tức giận sao ???Hành động của khiến tâm nàng có chút loạn…Nhưng cố tỏ ra có gì…nàng nhìn những nơi bị trà nóng đổ vào người có chút lo lắng yên.

      - Vai ngươi….bị phỏng rồi….Nhìn mảng ướt vai nàng nhàng lên tiếng… ra cũng bị nước nóng đổ vào….là lúc che cho nàng sao…nhưng vì sao nổi giận cùng nàng….

      - Ta sao…nước thấm qua áo….cũng bớt nóng phần nào nên việc gì… mỉn cười giải thích, cố gồng người chịu đau sợ nàng áy náy….

      - Vậy hai người uống nước xong có thể rồi….ta còn phải nấu cơm….vừa Nguyệt Phù vừa thoát khỏi tay lập tức lui vào trong . Dự Tấn Ninh ngẩn ngơ lưu luyến nhìn theo bóng nàng.

      - Chủ nhân…thương thế của người….Thuộc hạ phía sau lo lắng hỏi…

      - sao…đợi về rồi …đừng khiến nàng lo lắng…..Tấn Ninh lừ mắt với thuộc hạ thấp giọng .

      - nương… …ta vì ngưỡng mộ tài tú nương của Nguyệt Phù nương nên mới tìm đến… giấu gì nương, ta từ mất mẫu thân….thứ duy nhất ta còn giữ được chính là bức chân dung họa hình mẫu thân ta…nhưng năm trước trong tai nạn, bức vẽ kia bị hư hại ít nhiều…Chỉ sợ thể giữ được quá lâu…..Ta biết nàng còn thêu nữa…nhưng xin nàng niệm tình ta vượt dường xa đến đây, nhận lời thêu chân dung mẫu thân cho ta có được …. ???

      - Việc này….Nguyệt Phù do dự thể trả lời ….nếu nàng nhận lời… chẳng phải phải còn phải tiếp tục gặp hay sao….Nhưng nàng lại có phần nào cảm động vì lòng hiếu thảo của chỉ muốn lưu giữ lại bức chân dung của mẫu thân …..

      - Ngài có thể cho ta xem qua chân dung đó hay chăng ???Do lự lâu cuốn cùng nàng cũng lên tiếng.

      - Vậy nhờ nàng….Vứa vừa móc ra rong tay áo bức tranh vải cháy xém góc lại có chút ấm ướt dưa đến cho nàng xem.



      Ngoại truyện 3 : Động Tâm

      Vì Nguyệt Phù nhận thêu chân dung mẫu thân của Tấn Ninh nên tạm thời ở lại. Bước vào gian phòng bụi bặm đến ngộp thở ,Tấn Ninh chẳng hề than vãn câu, chỉ mỉm cười hòa nhã trước sắp xếp của chủ nhà.

      - Chủ nhân…chúng ta có thể thuê khách điếm….thân ngàn vàng của ngài nên ở lại nơi như thế này….Lưu Triết nhăn nhó khó chịu kêu lên…

      - Chúng ta đến nhờ vả… nên kén chọn,chê bai…Vừa Tấn Ninh vừa bước ra ngoài đợi thuộc hạ vào quét dọn. Chỉ lát sau, căn phòng những còn bụi bặm mà còn được trang hoàng lộng lẫy. Dưới sàn lót thảm, giường chiếu toàn bộ thay đổi khiến người ta bước vào cũng thể nhận ra nó là căn phòng cũ kỹ. Mọi thứ trong phòng đều là tơ lụa gấm vóc thượng hạng….


      - Lưu Triết…ngươi làm việc mỗi lúc nhanh nhẹn…nhưng có cần phô trương thế hay , bằng ngươi sang bên kia với hai nàng ấy trẫm là Hoàng Đế Siêm quốc luôn ….Tấn Ninh thở dài….thuộc hạ nhanh nhẹn nhưng có đầu óc chủ nhân cũng rất vất vả.



      - Dạ…vậy để thần kêu bọn thuộc hạ chuẩn bị lại…. lúc sau căn phòng lại đâu vào đấy…trở lại trạng thái mộc mạc nhưng gọn gàng sạch . Mền gối mặc dù màu sắc kiểu dáng nhìn sơ có vẻ khác cái cũ là mấy nhưng đặc biệt , mềm, thoải mái, ấm áp.

      Trong căn phòng cách đó xa Tiểu Mỹ hướng Nguyệt Phù báo cáo.

      - Quận chúa… ta đúng là vua của Siêm quốc….Việc này thuộc hạ có cần bẩm báo lại với Vương gia và Vương phi ?? sang nước ta chừng có mưu đồ gì đó….

      - Vậy sao ngươi tra xem mưu đồ đó là gì rồi hãy bẩm báo phải tốt hơn sao ???Đôi khi việc tưởng như đơn giản nhưng lại chứa nhiều huyền cơ. Nhưng việc tưởng như phức tạp lại hết sức đơn giản….

      - Tiểu chủ tử… chuyện sao mà khó hiểu vậy…ta thực hiểu…cái gì mà đơn giản cái gì mà hức tạp….

      - Em xem…có hoàng đế nào có hiếu đến mức chỉ vì muốn lưu giữ hình ảnh của mẫu thân mà mạo hiểm sang nước địch quốc để nhờ thêu tranh kia chứ…. ?? Chắc chắn chuyến lần này là đến dò thám quân tình….

      - Vậy phải báo ngay cho vương gia….Tiểu Mỹ luống cuống….

      - cần ….ta cho người báo với phụ thân cả rồi… giờ trong và ngoài căn nhà này có cao thủ vây hãm….cho dù em thành công ra được báo tin…tin tức em báo cũng còn giá trị….

      - Vậy chúng ta phải làm sao ??? Tiểu Mỹ lo lắng…vì sao bọn họ ở lại đây lâu như vậy mà vương gia cũng chưa có động thái gì….Vừa nàng vừa nhìn ra phía bên ngoài…chợt như nhìn thấy gì đó. Tiểu Mỹ nhanh chóng quay vào phòng thay dạ phục,nàng muốn ra ngoài nhận mệnh. Nhưng lúc, nàng mệt mỏi quay vào phòng, nàng ta vừa vào liến vứt chiếc mặt nạ ra giường đồng thời cũng than vãn…

      -Tiểu chủ nhân đoán chẳng sai chút nào…cao thủ kẻ trong người ngoài…ta có giỏi hơn nữa cũng ra được…. Nhìn ra sân lúc, Nguyệt Phù hỏi Tiểu Mỹ

      - Em có biết chơi loại nhạc cụ nào hay ???

      - Tiểu chủ nhân… bảo em múa kiếm em giỏi, chứ nhạc lý em mù tịt thôi…Tiểu Mỹ gãi đầu gãi tai xấu hổ….Ngay khi hai chủ tớ người nhìn ta, ta nhìn người tiếng sáo réo rắt trong trẻo vang lên từ phòng dành cho khách. Nguyệt Phù mỉm cười vừa ý, may…nếu thổi sáo nàng cũng chẳng biết lấy lý do gì hiến vũ…. điệu trầm bổng khiến người nghe chỉ muốn nhảy múa theo điệu du dương ấy. Nhìn ánh trăng bên cửa sổ….Bảo Bá bá từng dạy nàng điệu vũ dưới trăng. Nguyệt Phù đến bên chiếc rương cũ kỹ của mình lấy ra bộ y phục trắng muốt. Thay xong y phục nhưng nhìn vào gương đồng nàng lại giật mình vì khuôn mặt dọa người kia….Nàng khẽ thở dài.

      - Ái chà…sao mặc nguyên bộ y phục trắng thế kia…tiểu chủ nhân à…khuôn mặt kia của lúc này nha rất dọa người….lại còn mặc thêm bộ y phục trắng… nhát ma người ta…đảm bảo sợ quá, lăn quay ra chết liến đó…Tiểu Mỹ ở bên như biết ý, còn cố đổ dầu vào lửa

      - Tiểu Mỹ…ta mượn mặt nạ của em chút nhé…. rồi nàng đeo chiếc mặt nạ kia lên bước từng bước uyển chuyển ra sân và bắt đầu xoay theo tiếng sáo….thân thể nàng cứ thế buông lơi theo giai điệu chẳng còn để ý đến chung quanh

      Gió mang theo những cánh hoa đào, cánh hoa cuốn cùng vũ điệu , ánh trăng huyền ảo….Khung cảnh lúc này khiến người ta dễ lầm tưởng như lạc giữa tiên cảnh chốn nhân gian….Tấn Ninh vừa thổi sáo vừa say mê thưởng thức vũ điệu dưới trăng của nàng. người thưởng thức điệu, người say mê vũ điệu …Cả hai người mặc dù ai tán thưởng ai lời nào nhưng lại tự mình đắm chìm vào tài nghệ của đối phương. Điệu vũ cuối cùng cũng kết thúc trong tiếc nuối của người thổi sáo, trong ngẩn ngơ của những kẻ được thưởng thức quanh đó….Nguyệt Phù bước nhanh vào nhà….Trong tay nàng cầm Điệp Ảnh… loại bướm đưa tin từ Hoàng cung Thổ quốc. Điệp Ảnh mang tin đến Vương phi và vương gia muốn nàng giữ chân họ khoảng mười ngày.

      Nguyệt Phù bắt tay vào thêu bức chân dung cách tỷ mỉ nhất có thể….Khoảng thời gian nàng thêu bức chân dung kia Tấn Ninh thường chỉ chăm chú ngồi cạnh thưởng thức. pha ly trà ngon ngồi bên cạnh mà chẳng hề làm phiền nàng. Thế nhưng trong ngày Nguyệt Phù chỉ thêu canh giờ…. bao giờ nàng dùng cả ngày để thêu. Thời gian rảnh nàng thường cùng tỷ muội dạo chợ mua bánh bao, giúp đỡ những tiểu khất cái kia có miếng ăn. Có khi nàng thêu hài, may áo cho lũ trẻ….Bọn chúng thường gọi nàng là Thần tiên tỷ tỷ….

      - Tụi này là biết nịnh….Lưu Triết khoanh tay lườm lũ nhóc khinh bỉ….

      - Ta cảm thấy thế….Nàng thực rất đẹp….Vẻ đẹp của nàng toát ra từ nội tâm….



      - Nàng ấy chẳng qua chỉ là người tốt… thế gian này người có thiện tâm nhiều vô kể…Lưu Triết lại , thực hiểu….bên cạnh hoàng thượng có vô vàn những mỹ nữ nhưng cũng chưa từng thấy ngài để ý qua. Nữ nhân kia chẳng qua chỉ là người nhân hậu…chứ mặt như dọa xoa…sao có thể để ý đến nàng


      - Ngươi đúng… thế gian này người tốt nhiều vô kể…Nhưng trẫm chưa từng nhìn thấy họ đẹp…..Với nàng Trẫm lại cảm thấy nàng rất đẹp….Nàng có đôi mắt long lanh như ánh sao trời, có giọng hay hơn cả tiếng mộc cầm …. tấm lòng lại lương thiện hiền hòa…Còn nữa…nàng múa rất đẹp….Trong mắt trẫm nàng là người đẹp nhất…chỉ là sức khỏe nàng rất kém ….


      Vừa vừa thở dài, thời tiết ngày lạnh, thân thể nàng lại yếu ớt như vậy….Sức khỏe của nàng khiến cảm thấy lo lắng…. cũng chẳng hiểu vì sao lại bị nàng cuốn hút đến vậy. Người tốt, người lương thiện gặp rất nhiều…nhưng chưa ai có thể khiến hăn lưu tâm đến vậy. Những gì chủ tớ hai người cùng trao đổi hôm đó Nguyệt Phù đều dược nghe từ Tiểu Mỹ thuật lại rất tỷ mỉ. Đưa tay lên ngực, trái tim nàng vì sao lại đập nhanh như vậy ???



      Cứ thế thời gian cũng lặng lẽ trôi qua, bức chân dung cũng dần thành hình và bắt đầu nhìn hơn….Thời tiết cũng ngày lạnh hơn, sức khỏe của Nguyệt Phù cũng ngày yếu dần…rồi Nguyệt Phù đổ bệnh. Trong phòng, Tiểu Mỹ cứ lại lại… biết nên làm gì….Bệnh tình của Tiểu quận chúa ngày nguy cấp. Mặc dù trước đó quận chúa có với nàng dù nàng ấy có phát bệnh cũng được liên lạc với vương gia và vương phi….Nhưng giờ nàng thực nghi ngờ về mệnh lệnh đó. Nếu như Quận chúa có mệnh hệ gì….nàng phải làm sao đây ???

      - Ta tìm đại phu….Tiểu Mỹ thầm hạ quyết tâm…nàng phải thử lần…phải trở về báo với chủ nhân tình trạng của Tiểu chủ nhân. Tính mạng của quận chúa…nàng có gan đem ra đánh cược. Tiểu Mỹ vội vàng rời khỏi…dù biết phía sau là cao thủ bám theo…nhưng nàng vẫm phải cố gắng vừa cắt cái đuôi kia vừa khẩn cấp quay về.

      Tấn Ninh lo lắng nhìn khuôn mặt chút huyết sắc thân thể gầy yếu của nàng run lên từng đợt giường bệnh,tim như bị ai đó bóp nghẹt.

      - Sai người đem Ngọc Tâm Đan đến đây….Tấn Ninh trầm giọng phân phó với Lưu Triết…

      - Bệ hạ đó là quốc bảo….nàng ấy chẳng qua chỉ là Tú nương….Lưu Triết kêu lên….Ngọc Tâm Đan kia để luyện được viên phải mất cả ngàn năm . Tuyết Linh chi ngàn năm mới ra hoa lần…..Là vật hiếm thế gian …dù có vạn lượng vàng rồng cũng chẳng thể mua được.


      - Ngươi từ khi nào lại thích xen vào quyết định của Trẫm vậy….Tấn Ninh gằn giọng mắng. Sức khỏe nàng ngày yếu hơn….Ngự y mà mang theo cũng phải lắc đầu…. rất sợ….sợ phải mất nàng….quý hiếm sao chứ…có phải tốn hết mười viên, hai mươi viên Ngọc Tâm Đan cũng cảm thấy đáng giá.


      Tấn Ninh thương nhìn gương mặt tái nhợt với vết bớt đỏ rực dọa người kia. Vì sao chẳng hề thấy sợ gương mặt ấy….lúc đầu mới gặp nàng cũng có giật mình chút…Nhưng vài ngày ở cạnh nàng chẳng còn cảm thấy vết bớt kia chói mắt, chỉ cảm thấy nếu gương mặt nàng có nó hẳn nàng mỹ nhân. Làn da trắng xanh của nàng cũng khiến sợ hay chán ghét….mà chỉ khiến cảm thấy lo lắng vì cho sức khỏe của nàng…. động tâm với nữ tử này mất rồi.



      Phiên Ngoại 4 : Hoàng Đế Siêm quốc cầu thân.

      Nhìn người giường sắc mặt dần hồng hào sau khi uống thuốc….hơi thở của nàng cũng dần vững vàng hơn. ra nàng chính là Quận chúa của thổ Phiên, nhưng quận chúa vì sao lại sống ngoài Vương phủ…có phải nàng vì dung mạo kia khiến nàng bị hắt hủi….. biết tỳ nữ của nàng tìm người của vương phủcũng sắp về đến…. vì việc nước thể ở thêm, chỉ đành rời trước khi người vương phủ đến. Tấn Ninh hít hơi sâu quay đầu bước nhanh ra khỏi cửa, sợ bước chân quyến luyến thể rời khỏi nàng.

      Mặt trời bắt đầu tỏa những tia sáng đầu tiên rồi vươn cao đón ngày mới. Khi Nguyệt Phù tỉnh dậy cũng là khi thái y thổ quốc bắt mạch cho nàng…

      - Hẳn là quận chúa vừa được uống loại đan dược trân quý nào đó…mạch tượng ổ định…Có luồng khí trấn giữ tâm mạch. Nếu được uống tiếp loại dược này…ta nghĩ bệnh của quận chúa có thể khỏi hẳn….


      - Quận chúa uống gì sao ?? Vương phi và vương gia đều đồng loạt quay sang nhìn Tiểu Mỹ, căn bệnh kia của nàng bọn họ từng thử nhiều cách chạy chữa nhưng cũng vô phương….


      - Nô tỳ …có thể là thuốc của Quân vương siêm quốc cho nàng uống khi nô tỳ tìm vương gia vương phi…..Tiểu Mỹ bối rối….

      - Là Ngọc Tâm Đan gì đó….con nghe vương tử Siêm quốc bảo thuộc hạ lấy cho con uống…lúc đó tuy thể mở nổi mắt…nhưng con vẫn nghe được mọi thứ xung quanh rất ….Nguyệt Phù thều thào …có phải bệnh của nàng có thuốc chữa hay ???

      - Ngọc Tâm Đan…. ???Thái y kinh ngạc kêu lên…


      - Ông biết loại dược đó sao ??? Mộng Nhật ở bên bắt lấy thái y hỏi….nếu có huốc chữa trị cho Phù nhi nàng cũng xem như nhõm phần nào…..Vì dù sao nàng ấy cũng là con muội muội nàng. Việc muội muội vì Gả cho Trầm Thiên mà mới sinh ra Nguyệt Phù với nửa mạng sống, luôn khiến kẻ làm tỷ tỷ như nàng yên. Ngày đó nếu nàng chính là Tướng quân phu nhân… chừng kiếp nạn này ứng lên nàng chứ phải muội muội.

      - Lão từng nghe …là loại thuốc làm từ hai trăm loại dược liệu trân quý khó tìm. Trong đó có loại là Tuyết Linh Chi…. ngàn năm mới nở hoa lần….mỗi lần nở chỉ được đóa hoa…. đóa chỉ chế ra được mười viên Ngọc Tâm Đan….Tuyết Linh chi chỉ có đỉnh Hàn Nhục Linh tại Siêm quốc….Trong Tứ quốc cũng chì có hoàng tộc Siêm quốc mới có loại thuốc này…Nhưng phần nhiều chỉ nghe đồn đại …chưa từng gặp qua có ai được dùng qua Ngọc Tâm Đan.

      Nguyệt Phù ngồi tựa vào đầu giường trầm lặng lúc lâu…. vì sao lại tốt với nàng như vậy….Đưa tay lên ngực, trái tim nàng lại vì mà nhảy múa yên trong lồng ngực….Nàng….thích sao ???


      Những gì thái y khiến cả căn phòng chìm trong yên lặng….mọi người đều hít hơi sâu. Vậy chẳng phải quận chúa của bọn họ rất may mắn hay sao…. viên thuốc mà cả nghìn năm mới chế ra được mười viên, nàng uống viên rồi….muốn uống thêm….ở đâu ra kia chứ…. Thổ quốc và Siêm quốc động binh đao…. muốn có thêm viên thuốc nữa để trị dứt bệnh của nàng, chẳng khác nào nắm mơ. , phải là nắm mơ có lẽ dễ hơn nhiều….

      Khi Hoàng đế Thổ quốc rối bới vì quốc khố giàu có của Thổ phiên ngày cạn dần vì chiến liên miên, sứ giả Siêm quốc cầu kiến. Bọn họ muốn nghị hòa, mà bang giao hai nước dùng hôn để ràng buộc. Nghe vậy Thát Hoài Thương tỏ ra hết sức vui mừng, ông tập hợp hết các công chúa đẹp nhất của mình ra để Vương tử Siêm quốc lựa chọn. Nhưng sứ giả chẳng thèm nhìn đến…


      - Người con mà Hoàng thượng nhà chúng ta cầu hôn là Quận chúa duy nhất của Thổ quốc Quận chúa Thát Tử Linh con của Thọ Vĩnh vương gia.

      - Việc này….Trẫm phải hỏi ý của ngài ấy….Hoàng thượng khó xử lên tiếng….Ông nghe Tử Linh đâu đó xa nhà hai năm, chỉ vừa mới trở về, còn bệnh trận rất nặng…chẳng biết tình hình thế nào….Giờ lại gả nàng hòa thân xa xôi chẳng biết Vĩnh vương có chịu hay .

      Sứ Giả Siêm quốc được giữ lại chờ ý của phủ Vĩnh Vương….vài ngày sau Vĩnh vương phủ lại tuyên cáo Quận chúa lâm bệnh nặng, việc hòa thân phải dời lại đợi bệnh tình quận chúa khá hơn.

      Trong phòng khách của Thọ Vĩnh vương phủ, Dư Tấn Ninh vừa uống ly trà bàn vừa nghe hai vợ chồng Thọ Vĩnh vương gia giải thích.

      - Ý ngài là người ở căn nhà đó phải là quận chúa con hai người…mà là đại tiểu thư của Trầm tướng quân Triệu quốc. ???… ngờ nàng lại là con của vị tướng mà kính nể.

      - Phải…Nó và Tử Linh có khuôn mặt y hệt nhau…vì Mộng Nguyệt và ta là hai tỷ muội song sinh…bọn chúng đều giống mẫu thân…Mộng Nhật ở bên trả lời…

      - Vậy giờ…con ngài cùng nàng ấy biến mất…. tung tích… ???

      - Phải…Trầm tướng quân bói quẻ….ông ta Từ Linh nhà ta và Nguyệt Phù đến năm mười bảy tuổi gặp phải sinh tử mệnh mà chết. Nguyệt Phù chết trong trận pháp ngũ hành của phu quân tương lai của nó…còn Tử Linh vì đắc tội với quân vương Siêm quốc mà bỏ mạng. Nhưng nếu đổi chỗ bọn họ cho nhau…có thể hóa hiểm thành an…còn mang đến mối duyên lành. Nhưng việc này phải được để bất cứ ai biết…ngay cả hai đứa kia cũng phải dấu….Ta nghe Tử Linh dùng danh nghĩa Nguyệt Phù mà gả cho Nha Thương Vũ….Tiểu vương gia của Triệu quốc…..chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với con bémấy ngày trước nó quay trở về…còn ốm trận…Vừa kể nước mắt Mộng Nhật chảy dài khuôn mặt bà. bà lo lắng cho đứa con thiếu suy nghĩ này….Phải chi nó cũng chín chắn già dặn như Nguyệt Phù hay biết mấy….

      - Tiếp đó vì sao Cả Phù nhi, cả nhi nữ của ông bà lại mất tích ???Tấn Ninh gật đầu hiểu được câu chuyện…nhưng vẫn chẳng thể hiểu vì sao hai nàng ấy lại trốn ….

      - Là do Ngài đến cầu thân…lại chỉ định là quận chúa Siêm quốc…Tử Linh gả cho người ta…nên có lẽ con bé sợ bắt hòa thân…còn vì sao lại rủ cả Nguyệt Phù cùng và vì sao nàng ấy cũng cùng nó trong khi sức khỏe còn yếu thế kia ta .

      - Liệu có phải Nguyệt Phù chủ nhân cũng muốn tìm hôn phu của mình….muốn cùng tiểu chủ nhân nữ thờ hai chồng hay ….Dù gì Phò mã gia cũng là vị hôn phu của nàng ấy ??? Ở bên Tiểu Mỹ thầm suy đoán…

      - được ….ta cho nàng ấy lấy kẻ khác….Hừm… vất vả lắm mới tìm được nàng, vất vả lắm mới tìm được cách nghị hòa để cầu thân… cho phép nàng lấy nam nhân khác…. thể…nàng chỉ có thể lấy ….Tấn Ninh ở bên giận dữ đập bàn….



      - Ta biết cá người dùng cách gì tìm ra nàng….nếu tìm ra…nghị hòa của chúng ta cũng hủy bỏ….Tấn Ninh trước khi bỏ lại tuyên cáo.

      Thổ quốc ban lệnh cho tất cả các Tinh Ám trong việc tìm kiếm….cuối cùng cũng tin tức của các nàng

      Sát ngay biên giới của Siêm quốc và Bắc quốc có căn nhà tranh . Nhìn địa hình Phía sau chính là núi Tùng Hạc, bên phải là Hạnh Lâm, bên trái là Trúc Lâm trước nhà tranh là rừng hoa Đào trấn giữ. Nhìn rừng hoa Đào trước nhà khiến Tấn Ninh nhớ đến căn nhà bọn họ từng ở. Khi Tấn Ninh lao đến đó như mũi tên nam nhân khác cũng ở đó. Hăn phóng nhanh xuống ngựa kề kiếm vào cổ tên kia. Kẻ kia khẽ lắc mình bỗng nhiên biến thành Nguyệt Phù…Nhưng tren mặt nàng có cái bớt đỏ kia. Nhìn Khuôn mặt ngày nhờ đêm mong kiến tay cũng rơi mất. Dù biết kẻ trước mắt phải nàng…nhưng Tấn Ninh thể nào động thủ với người trong lòng.

      Chớp lấy thoáng do dự của Nha Vô Ảnh lùi lại biến mất sau vườn đào. Tấn Ninh vội vã đuổi theo…Thuộc hạ bên cạnh thấy thế ngăn lại :

      - Bệ Hạ đó là trận Ngũ Hành….rất nguy hiểm…

      - Trẫm mặc kệ… thể để tên kia vào trong đó….Tấn Ninh lo lắng kêu lên…sợ rằng nàng gặp vị hôn phu rồi có cơ hội nữa. Tấn Ninh vội vàng xông vào trận pháp. Thế trận xoay chuyển…những mũi tên bay ra từ những bia đá khiến thủ hạ xung quanh tử thương vô số.

      Thế trận càng xoay càng thấy được đường ra…. Mũi Tên bay đến mà nhìn thấy khiến ngã xuống.

      Nguyệt Phù lao ra khỏi nhà khi nghe Thương Vũ quân vương Siêm quốc bị vây hãm trong rừng đào. Nàng luống cuống tay chân, thể nhớ cách phá giải trận mà tỷ tỷ dạy nàng…. có thể gặp nguy hiểm…. Lệ nàng rơi…tim như bị ai siết chặt…. ở đâu….trận pháp này phải hóa giải ra sao đây….Từ ngày đầu tiên nàng gặp nàng bị hấp dẫn. Ngày đó, khi nàng trong cơn mạo bệnh biết ở cạnh nàng, nàng cảm thấy yên tâm và ấm áp cõi lòng. Nàng , cầm chân ở lại cùng nàng, dường như chẳng phải vì nhiệm vụ, mà bởi lòng nàng muốn thế.

      Từ bé có cơ thể yếu ớt gần đất xa trời….Nguyệt Phù luôn bàng quang với mọi thứ xung quanh. Nàng luôn chuẩn bị tâm lý ra bất cứ khi nào. Vì thế nàng cố giữ bản thân lưu luyến thứ gì, cũng chẳng để người khác lưu luyến mình. Nhưng dường như người tính thể bằng trời tính, tình cảm kia cứ thế len lỏi vào tim nàng rồi cắm rễ sâu trong đó. Nàng muốn níu giữ …muốn cuộc đời nàng có …có chấp niệm với ….Đó cũng là lý do nàng có mặt ở đây.

      Nhờ giúp đỡ của Thương Vũ…trận pháp được hóa giải. Nhìn thấy Tấn Ninh nằm đất….máu đỏ nhiễm ướt trường bào….lệ nàng lại rơi….Nguyệt Phù lao đến bên òa khóc….

      - Thương thế của chàng…nàng lại lo lắng hỏi…khuôn mặt trở nên trắng bệch vì lo lắng…

      - Chỉ bị thương ngoài da….máu này là của thuộc hạ ta…. Tấn Ninh thấy nàng lo mà cảm thấy hạnh phúc. – Phù nhi….Khuôn mặt nàng….Tấn Ninh ngạc nhiên đưa tay sờ khuôn mặt ngày đêm nhung nhớ.

      - Ta…xin lỗi….ta gạt chàng…mặt ta có cái bớt….Nguyệt Phù cúi gắn mặt xuống lí nhí xin lỗi….

      - Ta trách nàng….Nàng….trốn đến đây…vì sợ ta ép hôn sao….Tấn Ninh Hít sâu hơi lấy dũng khí hỏi nhưng lại sơ nàng thừa nhận…

      - Còn phải vì chàng muốn cưới tỷ tỷ sao ??? Ta giao kèo với tỷ tỷ….nếu ta giúp tỷ ấy tìm phu quân….Tỷ ấy đổi luôn thận phận cho ta…để ta dùng thân phận quận chúa Thổ Phiên mà gả cho chàng…Trả lời mà khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ….nàng vì muốn gả cho mới cố gắng như vậy…vậy mà lại hiểu lầm nàng.

      - ra vậy…ta có nghe rồi…bệnh của nàng nếu uống thêm ba viên Ngọc Tâm đannữa khỏi hẳn. vừa vừa đưa chiếc hộp đến bên nàng….trong hộp có ba viên thuốc màu trắng bạc.

      - Là lễ vật hỏi vợ của bổn vương…nàng gả cho ta nhé…..

      - Sao có thể được…thiếp nghe loại dược này rất quý….Nguyệt Phù hoảng hốt kêu

      - Ta còn….Vả lại vẫn còn điều chế tiếp…nàng đừng lo….Tấn Ninh mỉm cười

      - Chẳng phải Hồ thái y Tuyết Linh chi ấy ngàn năm mới ra hoa lần…. ??

      - Phải…nhưng ta có tới 4 cây…tình cờ năm nay vừa tròn ngàn năm của trong bốn cây Tuyết Linh Chi ấy….Năm nay có thể là song hỷ lâm môn….Tấn Ninh ôm Nguyệt Phù vào lòng cười to….Trong rừng đảo hai người cứ thế ngọt ngào ôm nhau rời mà chẳng thèm quan tâm đến đám người bên cạnh đỏ bừng mặt vì cảnh tượng ngượng ngùng này.

      ***Hoàn***

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :