1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê tử bỏ trốn - akiaki ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9 : Diệp Lung Linh.

      Ngay phía dưới rừng Hoa Đào có căn hầm , cuối đường hấm dẫn đến thung lũng. Trong Thung lũng tràn ngập những ánh sáng lung linh huyền ảo giống như bầu trời đầy sao ở ngay trước mắt.Tử Linh say mê ngắm khung cảnh trước mắt, những đốm sáng lập lòe như ngàn ngôi sao .

      - Đẹp quá….chúng là đom đóm sao ? Tử Linh vừa hỏi vừa đưa tay ra khẽ chạm vào con bay đến gần.

      - Phải, ta nuôi chúng bằng Hoa Tử Diệp nên bọn chúng chính là Diệp Lung Linh mà giang hồ hay đồn thổi. Thương Vũ thản nhiên trả lời nàng, câu trả lời của khiến bàn tay giơ ra bắt lấy sinh vật xinh đẹp kia bỗng khựng lại.

      - Ta xem đủ rồi…chúng ta thôi…Nàng kéo kéo ống tay áo , muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      - vội, cửa động này được thiết kế theo trận pháp Tử Thạch trận ngoài kia, nên khi trận xoay chuyển chúng ta mới được. cách bình thản nghe ra vui buồn hờn giận trong lời ….


      - Tử Thạch Trận…sao lần trước tiếp nhìn ra…. Nếu nàng lầm lần trước vào rừng đào này chỉ là Đào Hoa trận hết sức đơn thuần thôi kia mà. Từ lúc nào mọc thêm ra Tử Thạch trận nữa thế kia.


      - Dĩ nhiên nàng thể nhận ra vì ta phong ấn Thạch trận ấy, nếu Thạch trận dược phong ấn rừng đào chỉ còn mỗi Đào Hoa trận thôi. Thương Vũ mỉm cười , chẳng qua chỉ muốn giữ chân nàng, sao có thể nỡ đưa nàng vào nguy khốn.

      - Trận lồng trận là rất khó…chàng có thể làm được sao ? là giỏi quá…. chắc phá trận dễ dàng chút nào….Đến phá đào Hoa trận thiếp còn là được vậy đừng mong phá được hai trận pháp lồng nhau này rồi….Tử Linh thở dài với giọng điệu thất vọng vô cùng .

      - Nếu nàng thích, ta có thể dạy nàng phá trận….Thương Vũ mỉm cười an ủi. Nhìn vẻ thất vọng kia của nàng khiến có chút đành lòng. Dù biết mục đích nàng muốn học phá trận, đơn giản chỉ vì ham mê thuật Ngũ Hành. Nhưng vì muốn lấy lòng thê tử, thỉnh thoảng tỏ ra mình ngốc chút cũng chẳng sao.

      - sao ? Tử Linh nghe nhảy cẫng lên reo vui như đứa trẻ con, quên luôn cả nỗi sợ bị Diệp Lung Linh là độc trùng vô cùng nguy hiểm mà giang hồ đồn đãi. Nha Thương Vũ nhìn thê tử cười mà như say như đắm. phải chưa từng gặp qua tuyệt sắc giai nhân. Nhưng cũng chẳng giai nhân nào có thể sánh với nụ cười của thê tử lúc này.

      Ngay khi Tử Linh chìm trong hạnh phúc cơn đau buốt dọc cổ khiến nàng choàng tỉnh. Nàng đưa tay đập chết con muỗi béo chút chít đáng ghét kia, dám cắt ngang hạnh phúc của nàng đúng là thể tha thứ được mà. Thát Tử Linh đưa mắt nhìn thủ phạm khiến nàng mất hứng kia giật mình.


      - Chà là con Diệp Lung Linh to, thủ pháp của nàng quả nhiên nhanh, nhưng lần sau đừng có đập chết như thế. con Diệp Tử Linh nuôi rất vất vả , vất vả phải tốn rất nhiều công sức. Thương Vũ vừa quay sang định giảng tiếp về giá trị của Diệp Lung Linh thấy thê tử ngất xỉu, nằm dài đất. vội vàng chạy đến cầm tay bắt mạch cho nàng, rồi phì cười, ra tiểu thê tử của lại nhát gan như vậy. Nàng ngất xỉu chẳng qua vì quá mức hoảng sợ, cũng phải thôi, với những gì giang hồ đồn đãi về Diệp Lung Linh nàng sợ cũng lạ.

      Nhìn vết cắn sưng đỏ cổ thể tử, Nha Thương Vũ hài lòng ẵm thê tử lên bước ra khỏi động. đáng ra nên với nàng về Diệp Lung Linh, nhưng bởi nàng có ý nghĩ muốn rời khỏi , cứ xem như trừng phạt dành cho nàng. vết cắn sưng đỏ kia của Tử Linh bắt đầu phát sáng, ánh sáng vàng nhàng lan ra toàn thân thể nàng rồi biến mất. Nha Thương Vũ móc ra trong túi chiếc lọ , đổ ra thứ bột màu vàng kim, rắc lên miệng vết cắn. Chỉ lúc sau, vết cắn kia còn sưng đỏ, mà tại đó ra hình bông hoa mai năm cánh xíu, màu vàng ánh kim. Màu sắc kia giống với thứ ánh sáng phát sáng từ Diệp Lung Linh, nó cũng phát sáng trong đêm tối.



      Chương 10 : Phá Trận


      Khi mở mắt tỉnh dậy nàng nằm chiếc giường ở thư phòng. Thương Vũ ngồi đọc sách ở chiếc bàn gỗ trong thư phòng, thấy Nguyệt Phù tỉnh vội gấp cuốn sách tay lại, tiến đến bên giường. Nhu hòa nhìn nàng bằng mắt, cưng chiều.

      - Nàng tỉnh rồi sao ?

      - Ta chưa chết sao ? Tử Linh bần thần sờ lên cổ lo lắng, nàng chẳng phải nàng bị độc trùng cắm hay sao, vì sao chết. Nhìn vẻ lo lắng của thê tử Thương vũ buồn cười. đành giải thích cho nàng hiểu, Diệp Lung Linh phải là trùng độc như giang hồ đồn đãi. Nhưng trước với nàng là vì muốn trừng phạt nàng có ý rời bỏ . Tử Linh cũng vì thế mà giận hết mấy ngày, thèm để ý đến . Dù Thương Vũ có làm gì lấy lòng nàng, nàng vẫn cứ thôi tức giận.

      Trong căn phòng , Tử Linh ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài cốc. Từ khi đến đây,chưa bao giờ nàng có thời gian ngắm tiên cảnh của nơi này. Diêm la cốc có thể xem như thế ngoại đào viên, nơi thơ mộng , yên tĩnh tách biệt với thế gới xung quanh. Phía trước cốc là rừng đào, phía sau cốc là trúc lâm. Bốn phía bao quanh bởi núi cao vạn trượng khiến Diêm la cốc tách biệt với bên ngoài. Khi Từ Linh đắm mình trong tiên cảnh của Diêm la cốc Thương vũ nhàng đẩy cửa bước vào.

      - Nàng còn giận ta sao ? Ta nghĩ trận pháp Đào Thạch trận kia đến khi nào mới có thể dạy thê tử được. vừa vừa dịu dàng mỉm cười cùng nàng, nụ cười kia khiến Tử Linh vốn tỉnh khỏi mơ mộng vì nghe đến phá trận bỗng trở nên mơ màng. chắc chắn là cố ý mà, sao có thể dùng mỹ nam kế với nàng kia chứ.


      - Từ giờ cho phép chàng cười với bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài ta biết chưa hả ? Tử Linh hằn giọng uy hiếp. Nàng muốn phải suốt ngày dánh nhau với kẻ khác vì phu quân mình thu hút quá nhiều oanh oanh yến yến. Dù rằng phá trận rất hấp dẫn, thế nhưng giữ phu quân vẫn là quan trọng nhất.

      - Nàng biết biệt danh của ta giang hồ là gì mà….gương mặt của ta chưa từng cho người ngoài nhìn thấy. Thương Vũ tiến đến bên nàng đưa tay ra vuốt tóc thê tử các trìu mến, thích vẻ đanh đá chua ngoa của nàng. Ít ra biết được trong lòng nàng cũng rất quan trọng.


      - Phải ha…chàng chính là Nha Vô Ảnh…Ảnh vương….tí nữa ta quên mất….gương mặt này của chàng….là sao ? vừa nàng vừa giơ tay muốn béo má .

      - Với người nhà, ta bao giờ dùng đến Di ảnh thuật, Sở dĩ phải dùng đến thuật dịch dung lại giang hồ vì ta có quá nhiều kẻ thù. đến đây bỗng dừng lại, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng nhu tình hỏi

      -Nàng cảm thấy sợ khi làm thê tử của Ảnh vương ta sao ? Cho dù nàng có sợ, có hối hận quyết buông tay nàng ra. Cả đời này nàng nhất định phải là thê tử của .Nhất định để nàng chạy thoát.

      - Thiếp sợ. Tử Linh chẳng chút chần chừ gì trả lời thắc mắc của . Thực ra chính là trong những người mà nàng ngưỡng mộ. Làm thê tử của , chính là phúc phần mà kiếp này nàng nhận được,nàng đôi khi còn thể tin vào này.

      - Chúng ta học phá trận nhé ? khí giữa cả hai rất tốt bỗng nhiên Thương Vũ lại đưa ra đề nghị khiến những suy nghĩ bâng quơ của Tử Linh dẹp luôn sang bên, nàng tỏ ra hết sức hớn hở đồng ý.

      - Được.

      - Vậy chúng ta , trước tiên hãy phá Đào Hoa trận này cái , sau khi nắm trận Đào Hoa chúng ta phá hai trận lồng nhau. Thương Vũ ôm nàng phi thân ra khòi phòng, chỉ trong chốc lát, họ đến dưới chân núi ở giữa vườn Hoa Đào, để mặc trận pháp bắt đầu xoay chuyển.

      - Phá trận ?Chẳng phải chàng nên dạy thiếp cốt Lộ của trận này sao ? Tử Linh khó hiểu nhìn .

      - Phù nhi, nàng sai rồi, nếu phá trận mà cần vào cốt lộ của trận pháp, vậy khi ta muốn đột nhập vào nơi nào cũng phải hỏi xin họ cốt lộ của trận háp ấy sao ? buồn cười nhìn nàng trả lời nàng vấn đề mà đến trẻ con cũng hiểu được.

      - Vậy….phá trận cần cốt lộ sao ? Nàng nghi ngờ nhìn , trong sách ràng có ghi.

      - Cốt lộ là dùng trong bày trận. Nếu Cốt lộ trong trận tinh xảo có khả năng cầm chân kẻ lạc vào trận lâu hơn mà thôi.

      ” Phá giải Đào hoa trận cần dựa vào gió và Phong thái loài hoa đó.”

      - Gió….Phong thái hoa ? Gió….Phong thái hoa…Gió ý chỉ là hướng gió sao ? Còn Phong thái…là mùi hương của chúng…. ra là vậy….là dựa vào mùi hương, nương theo hướng gió mà phán đoán cốt lộ của trận pháp.

      -Thông minh, giờ nàng nhắm mắt lại, xác định cho ta gió tới từ hướng nào ? Nàng nghe theo nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận


      - Hướng tây…sau đó chuyển chút chếch sang bắc. Thiếp biết rồi là theo hướng gió. Nó dẫn ta ra khỏi trận pháp. Nàng vừa nêu ra phát của bản thân, vừa bắt đầu bước theo hường gió.

      - Dừng vội…Nương theo hướng gió nàng thể biết cây hoa đào cách nàng bao xa, nàng lại bị lạc vào bến mê của trận pháp. vội vàng kéo thê tử hấp tấp kia, sao nàng chưa học hết muốn nhanh chóng phá trận, thực là làm người ta lo lắng mà.

      - Dùng mùi hương phân biệt xa gần và luôn giữ khoảng cách nhất định với cây hoa đào, cái này thiếp biết, nếu cẩn thận lạc vào bến mê trong trận pháp. Nàng mỉm cười có chút tự đắc

      - Ồ vậy do vi phu lo xa rồi…nương tử quả nhiên có nghiên cứu….Thương Vũ xấu hổ gãi đầu vì xem thường nàng, xem ra lần tới nếu muốn cầm chân nàng e rằng phải dùng trận pháp khác mất rồi.

      - Tiếp theo chúng ta phá Thạch trận…nào chúng ta nghiên cứu luôn …Nàng tỏ ra hớn hở hưng phấn chết được. Đây là lần đầu tiên nàng học phá trận nên rất hứng thú.

      - vội…Phá thạch trận trong Đào hoa trận chúng ta học sau….giờ ta đói rồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa thôi. Vừa vừa ôm nàng rời khỏi rừng đào chẳng thèm để ý đến kháng nghị của nàng.



    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11 : Rời khỏi , nàng có còn kiện định ?.


      Trong tân phòng của cốc chủ Diêm la cốc, Thương vũ cùng Nguyệt Phù dùng cơm trưa. bàn ăn toàn những món ăn đặc sắc. Vậy mà tâm tư phu nhân cốc chủ giờ chỉ toàn là dùng bữa nhanh để còn tiếp tục phá trận. Thế nhưng sau khi dùng bữa, Thương Vũ chẳng có ý định tiếp tục dạy nàng phá trận. có ý dạy lại còn cho nàng tự phá trận. đem đến loạt y phục rách muốn nàng vá cho .


      - Chàng thể để thiếp phá xong Thạch trận rồi về vá y phục cho chàng sao ? Vì sao phải vá chúng ngay kia chứ ? Nàng bất mãn nhìn đám y phục rách kia, muốn và hết chỗ này với người giỏi về thêu thùa may vá hẳn phải mấy ngày, huống nàng rất ít khi cầm đến kim.


      - Ta dạy nàng phá Đào Hoa trận. Nàng nên trả học phí chứ ? Nếu bỏ tâm sức ra dạy nàng ta ít nhất phải thu được thứ gì xứng tương đương chứ ? Và vì sao ta phải cho nàng khất nợ kia chứ, ta có lợi ích gì nào ? khoanh tay tự đắc ,nhất định nhượng bộ.


      - Là do thiếp ngộ ra mà…sao có thể tính là dạy thiếp ? Nàng bất mãn kêu to


      - Ồ nếu như vi phu chỉ điểm, nương tử có tự mình phá trận được hay ?…Vá hết chỗ quần áo đó còn có hài và túi thơm ta muốn nàng thêu cho ta. có chút ngập ngừng khi đến chiếc túi thơm.

      - Thêu túi thơm ? Nàng nghi ngở hỏi lại…

      - Mua cái nhanh hơn nhiều mà, sao chàng mua ? Nếu là Nguyệt Phù muội muội có lẽ thêu được, nhưng khổ nỗi đam mê của nàng chỉ là bày trận, phá trận, làm gì có thời gian mà may vá thêu thùa.

      - Các huynh đệ của ta sau khi lấy thê tử đều được mặc y phục do thê tử của họ vá, còn được đeo túi thơm do thê tử họ làm cho. Ta thực muốn nếm qua tư vị đó, có cảm giác như bản thân được thê tử chăm sóc, chắc chắn rất ngọt ngào. có chút ngập ngừng khi ra việc xấu hổ như vậy, nhưng thực , thực ngưỡng mộ bọn họ. Nghĩ đến hạnh phúc ngọt ngào khi nhận được túi thơm do thê tử thêu cho, Thương Vũ mỉm cười hạnh phúc. Tử Linh nhìn đám y phục rách, có những cái còn rất mới, còn các vết rách rất đều nhau, cứ như là người ta cố ý cắt lên những bộ y phục,cố làm nó bị rách. ra phu quân của nàng rất , những y phục kia phải có ý cắt ra chứ ?. Ngay khi đưa mắt nhìn sang phu quân cũng là lúc nàng bắt gặp nụ cười ngọt ngào của , nàng bị nụ cười của làm cho ngẩn ngơ hết cả người. Phu quân nàng chắc chắn là nghiệt, nghiệt mà….

      Nhưng quả sai, làm thê tử người ta, phải biết chăm sóc phu quân. Nàng chỉ vừa gả bao lâu, chưa chăm sóc phu quân, có ý định rời khỏi thời gian dài. Từ khi gả cho đến giờ, nàng chỉ luôn nghĩ cho bản thân mình mà quên mất nghĩa vụ của người thê tử. Dù có thể giờ nàng chưa thực là thê tử , nhưng chẳng phải nàng nhận định phu quân này hay sao. làm thê tử người ta, cũng nên vì phu quân làm chút gì đó.

      Thế là dù chẳng chút tình nguyện nào, Tử Linh đành thỏa hiệp, nàng vừa ở lại cốc làm thê tử hiền ngoan của người ta. Nàng vừa quên dành thời gian mỗi ngày chạy đến Đào Thạch trận nghiên cứu, tìm cách phá trận. Cầm kim trong tay, Thát tử Linh cố gắng nghĩ xem nên thêu thứ gì túi hương của .

      Mười ngày trôi , mỗi ngày Tử Linh đều dùng chút thời gian để vá vài bộ y phục đưa đến. Thời gian rảnh nàng thường đến sắp xếp lại thư phòng cho , cũng vì thế mà Tử Linh phát ra tướng công nhà nàng là người văn võ toàn tài. phải là kẻ lỗ phu chỉ biết mỗi quyền cước và dùng nó để lại giang hồ. Làm nương tử của người thập toàn thập mĩ như thế, nàng cảm thấy ổm chút nào. Nhìn lại bản thân mình phải đại mĩ nhân nghiên nước nghiêng thành.Càng phải là tài nữ nổi danh như biểu muội Nhã nhi, nàng dựa vào gì để thích nàng. Nghĩ đến đây, Thát tử Linh bỗng dưng tâm huyết dâng trào, dồn mọi sức lực, tập trung hết vào may vào thêu chiếc túi thơm, cố trở thành người vợ hiền ngoan nhất có thể….

      Bước vào nội phòng, Thương vũ nhìn thấy chiếc túi thơm được thêu xong đặt bàng, cò thê tử của ngủ gục bên cạnh, cầm chiếc tùi lê ngắm ngía. Chẳng biết có phải vì thế mà kinh động đến nàng hay Nguyệt Phù mở mắt nhìn . Thương Vũ mỉm cười cùng nàng, nâng niu chiếc túi trong tay cách thích.


      - Nương tử, nàng thêu hai con gà con này trông cũng rất đáng và rất có sức sáng tạo đó chứ ? Thương Vũ cầm chiếc túi thơm trong tay, tỏ ra rất hài lòng.


      - Gà con ? Thiếp thêu uyên ương mà…. ??Tử Linh nhăn mặt nhìn cặp Uyên ương chiếc túi thơm trong tay …có là xấu đến thế ?? Nàng phải mất mấy ngày liền mới thêu được như thế, nhưng nhìn sao cũng thấy giống uyên ương. Giờ nàng thực hiểu điều nha, phải chỉ có phá trận mới khó, ra thêu thùa còn khó hơn.

      - Uyên ương ? Vậy đây là cái gì ? chỉ vào hình tròn được thêu phía bên khối tròn khác.

      - Cái đầu.


      - Ồ, vậy còn cái này ? lại chỉ vào giữa hình tròn đó nó là hai mũi thêu, mũi ngang và mũi dọc chồng lên nhau.


      - Con mắt….Nàng nhìn qua rồi trả lời.


      - Ồ vậy đây có lẽ là cái mỏ rồi…. lại chỉ vào mũi thẳng hình tròn đó.

      - Nhìn thế nào trông nó cũng giống gà con hơn. đưa ra nhận định cuối cùng sau khi nhìn ngắm kỹ đôi Uyên ương thê tử thêu.

      - là…. chàng….chàng… chẳng biết gì cả…ta hỏi chàng nhé…Uyên ương khi bé trông giống con gì nào ? dĩ nhiên là giống gà con rồi…ta là thêu cặp tiểu uyên ương mà…Tử Linh khuôn mặt đỏ rực, tức giận giật lấy cái túi thơm từ tay . Nàng cũng biết nhìn thế nào nó cũng chẳng thể giống uyên ương.

      - Được rồi, nàng là uyên ương chính là uyên ương….Thương Vũ vội vàng cầm lại túi thơm mỉm cười cột ở ngang hông mình. biết tiểu thê tử của phải rất vất vả mới thêu được cái túi thơm này, cũng nỡ đem nó ra đùa cợt hay trêu tức nàng.

      - Chàng ngại nó xấu xí sao ? Nếu đeo theo bên mình hẳn hợp với bộ y phục của chàng. Túi thơm kia là do chính tay nàng thêu, nhìn qua có thể thấy nó đáng . Nhưng nếu ngắm kỹ thấy đeo nó bên mình quả mất mặt , bởi đường kim mũi chỉ xiên xiên vẹo vẹo, rối rắm, chắp nối lung tung hết cả lên….

      - Ta hề thấy nó xấu xí, nó rất đẹp, nó còn là tâm ý và công sức của nàng vất vả những ngày qua, sao có thể xấu kia chứ ? Nương tử, nàng yên tâm, vi phu giữ gìn nó cẩn thận. Vừa Thương Vũ vừa nâng túi thơm bên hông lên ngắm, môi nhếch lên nụ cười vừa ý.

      Nhìn thái độ nâng niu cẩn thận cái túi thơm của phu quân, dù rằng chiếc túi kia thêu ra gì, cũng chút ngại ngùng đem theo bên mình. Tử Linh cảm thấy trái tim trong lồng ngực nàng đập rộn ràng, nàng nhếch khóe môi mỉm cười hạnh phúc. Tử Linh hạnh phúc làm thê tử ngoan hiền, chăm sóc phu quân, thỉnh thoảng nàng cũng chạy đến đào thạch trận nghiên cứu chút. Nhưng thời gian đến đào trận nghiên cứu càng ngày càng ít , thậm chí có những hôm nàng cũng quên bãng mất. Thát Tử Linh hoàn toàn nhận ra Diêm cốc trở nên quyến luyến bước chân nàng.


      Gió đưa hương thơm ngọt ngào của rừng hoa đào đồng thời lay động những nhánh hoa khiến cánh hoa mỏng manh rụng phủ đầy đất. Thương Vũ đưa tay đón những cánh hoa rơi, duyên phận của và nàng vì sao cứ phải hợp tan, tan, hợp mong manh, huyền ảo như cánh hoa đào trong trận. Bước vào nội phòng Thương Vũ thấy thê tử chăm chỉ khâu vá bộ y phục của khiến cõi lòng cảm thấy ngọt ngào. Dạo gần đây để ý thấy nàng dường như còn ý định rời bỏ Diêm cốc nữa.


      Có lẽ cũng đến lúc rồi….Thương Vũ vừa ngắm nhìn thê tử vừa thầm hạ quyết tâm. bước đến bên nàng nhàng hỏi :

      - Nàng vẫn còn hứng thú phá thạch trận kia chứ ? Nghe câu hỏi của , Thát Tử Linh ngạc nhiên buông rơi chếc áo tay. Thát tử linh quá ngạc nhiên mà trở nên lúng túng

      - Sao vậy ? còn hứng thú với trận pháp sao ? bên quan sát sắc mặt và thái độ của nàng mà hỏi. Nàng tỏ ra hào hứng, nhiệt tình như tưởng.


      - phải….Thiếp có hứng thú với trận pháp đó chứ…chỉ là thiếp còn tưởng chàng bao giờ dạy thiếp phá thạch trận đó…. Nàng chuẩn bị tinh thần ở lại đây lâu dài, vừa lấy lòng , vừa lén nghiên cứu cách phá trận. Mấy ngày trước nếu đề nghị dạy nàng phá trận, nàng nhảy cẫng lên mà vui sướng. Nhưng giờ đây nghe đến phá trận, nàng lại cảm giác bất an, bất an đến cách lạ lùng.


      Chương 12: Rời Cốc


      Gió lay cành hoa đào khiến những cánh hoa tung bay theo cơn gió. Cõi lòng nàng giờ có lẽ cũng rối như cơn gió này. Gió biết nếu lay cành đào, hoa rụng, nhưng nếu lung lay những nhánh cây, bản thân nó thể tồn tại. Giống như hạnh phúc giờ của nàng,nếu nàng rời khỏi lúc này, hạnh phúc kia của nàng thể tồn tại quá lâu. Bởi giấy thể gói được lửa, vì dù nàng có dấu diếm tốt đến đâu, nàng vĩnh viễn khong phải biểu muội, ngày mọi chuyện lộ ra… Trước khi chuyện lộ ra nàng cần phải giải quyết nó.Dù biết là thế, nhưng vì sao lại quyến luyến thể rời .


      - Này, nàng có nghe ta vậy nương tử ? Thương Vũ lay thê tử, nàng có vẻ chẳng tập trung gì cả.


      - Hả…à…Vậy….bây giờ chúng ta phá Thạch trận trong Đào trận này có phải cũng như lần trước dùng thuật dương ? Tử Linh hoàn hồn….cố tập trung vào phá trận…


      - Trận lồng trận tuy biến hóa khôn lường nhưng lại bị hạn chế, bởi uy lực của trận pháp thể đạt đến mức cao nhất mà chỉ có thề ở mức cao, thấp. nên cần dùng đến quy luật dương. Thương Vũ mỉm cười, nàng vì sao chẳng chút tập trung nàng, những gì vừa giảng giải, coi bộ nàng chẳng nghe thấy gì.


      - dùng dương vậy ta dùng thứ gì ?


      - Sao nàng dùng những thứ có sẵn trong trận mà phá trận ?


      - Ý chàng là dùng Mộc phá thạch ?


      - Thông minh…Thương Vũ mỉm cười, thê tủ quả nhiên rất thông minh.


      - Mộc và Thạch vốn tương sinh nhưng lại tương khắc. Chỉ là thiếp biết phải vận dụng thế nào…. phải nàng chưa từng nghĩ tới,nhưng lại biết phải làm thế nào mới khiến mộc khắc thạch.


      - Phong, Thần, Linh,Khí nàng có từng nghe qua chưa ? Nếu rừng Đào nàng dùng Thần và Phong để phá vậy lần này lại nghĩ đến.


      - Ý của chàng chính là muốn đến Tinh Linh của hoa đào và Hàn khí của TửThạch tương khắc….Thiếp hiểu rồi….Thiếp dùng Tinh Linh của hoa đào làm thế điều trận….Vừa nàng vừa quay tròn quấn những cánh hoa đào rơi đất, vận dụng hàn khí của Tử Thạch đẩy cánh hoa, dẫn đường tìm được tâm cốt của Thạch trận. Tâm cốt của Tử Thạch trận là phiếm đá . Chỉ cầm di dời tâm cốt, Tử Thạch trận tự nhiên bị hóa giải. Nhưng nàng những dời viên đá, mà còn phá hủy nó, khiến trận pháp những bị phá giải, còn phá tam cả trận pháp.


      - Ha…ha… thiếp giỏi chưa ? Tử Linh nhãy cẫng lên thể tin được trận pháp kia lại có thể phá được dễ dàng như thế. Tử Linh nhìn cả trận pháp hoa đào cùng Tử Thạch trận bị nàng phá hủy mà thích ý. Với mớ hỗn độn này, muốn dựng trận pháp khác cũng phải mát mấy ngày. Trong mấy ngày nàng nàng có thể thừa cơ mà rời cốc.


      - Thiếu phu nhân…người quá đáng….chủ nhân phài mất nhiều năm mới bày Thạch Dào trận này trấn thủ Diêm la cốc, vậy mà lại phá như vậy…lỡ như…


      - Ảo….Thương Vũ trừng mắt mắng thuộc hạ. muốn làm thê tử mất hứng,trận phá cũng phá rồi.


      - Nhưng mà….Ảo phục muốn kháng nghị…. thực rất bực mình…


      - Đủ rồi…ngươi lui xuống trước …Thương Vũ thâm tình nhìn Ảo, biết thuộc hạ của mình lo lắng gì, nhưng muốn phá vỡ hứng thú của nương tử mình.


      - Dạ…Ảo lầm lũi lui ra phía sau lên tiếng nữa.


      Sau khi phá trận xong Tử Linh theo Thương Vũ trở về phòng dùng cơm. Theo như Tử Linh tính toán, cho dù Thương Vũ có cho người bắt tay tu sửa trận pháp ngay, cũng phải mất mấy ngày. Nhưng dường như chẳng có chút động thái nào tỏ ý muốn bày trận pháp khác. Nàng sở dĩ phá cả đào trạch trận là bởi nàng muốn có thêm chút thời gian ở bên cạnh . Bởi nêu dạy nàng phá Thạch trận hẳn bày trận pháp khác cầm chân nàng. Nhưng bày trận pháp khác cũng phải mất ít nhất 1 ngày. Nàng rời ngay hẳn khiến trở tay kịp, thế nhưng nàng lại chần chừ, chưa muốn ngay lập tức rời khỏi .


      Thương Vũ dĩ nhiên có thể nhìn ra do dự hay ở của thê tử mình, cũng lo lắng yên, nàng liệu có lựa chọn rời xa ? Ngồi trong Nội Phòng, Tử Linh cắm cúi vá dở chiếc áo của phu quân,nàng nhận được phong thư do nha hoàn tùy giá của nàng đưa đến…


      - Tiểu thư, có mật hàm của lão vương gia gửi tới. Tiều Ngọc đưa cho Tử Linh phong thư mang ân hàm của Thổ quốc. Tử Linh nhíu mày nhìn phong ấn trong bức thư kia,nàng nhận ra đó chính là ấn soái của Thọ Vĩnh Vương, phụ thân nàng, nàng vừa tiếp nhận phong thư vừa nghi hoặc nhìn Tiểu Ngọc.


      - Tiểu thư thứ lỗi, ta là nha hoàn do lão vương gia phái đến để giúp đỡ tiểu thư….ta sở dĩ dấu diếm thân phận, vì vương gia có căn dặn được lộ diện cho đến khi nhận được mệnh lệnh. Tiểu Ngọc quỳ mọp xuống nhận mệnh….


      Trong Phong thư, phụ thân xảy ra chuyện quan trọng, triệu nàng trở về gấp.


      - Làm sao ta biết ngươi là người của phụ thân ta phái đến…Tử Linh Trầm giọng cách lạnh lùng.


      - Thuộc hạ là trong những ám vệ của thọ quốc…Tiểu Ngọc vừa cung kính trả lời vừa đưa ra thẻ bài ám vệ của thổ quốc dâng cho quận chúa xem. Thân là trong những ám vệ của Thổ quốc, bảo vệ quận chúa chính là trách nhiệm của nàng.


      - Vậy được rồi….ta nghe mọi ám vệ đều có tên….vậy từ ngay ta vẫn gọi ngươi là tiểu ngọc vậy…. Tiểu Ngọc…ngươi chuẩn bị thu xếp hành trang thôi…mai chúng ta rời cốc…


      - Đa tạ chủ nhân ban tên….Tiểu Ngọc thu dọn hành trang ngay….vừa nhận mệnh xong, Tiểu Ngọc như biến mất khỏi phòng, giống như nàng ta chưa từng xuất trong căn phòng.


      Tử Linh cả ngày hôm đó cứ bám dính lấy Thương Vũ rời nửa bước, nàng muốn toàn bộ thời gian trước khi rời khỏi được ở bên cạnh . Nàng vì mà xuống bếp nấu canh, vì mà ở cạnh bên mài mực, xếp bút nghiên, sắp xếp lại thư phòng cẩn thận. còn tự tay chọn áo ấm cho vì gần đây tiết trời bắt đầu trở lạnh. ngày ngắn ngắn, dài quả dài, nhìn mặt trời xuống núi mà Tử Linh cảm thấy cõi lòng quặn đau. đến lúc nàng và phải chia xa, nhưng nàng nhất định trở lại bên cạnh nhanh nhất có thể. Cắn chặt răng bám chặt cổ Tiểu Ngọc để nàng ấy dùng kinh công của mình đưa nàng lặng lẽ rời khỏi Diêm la cốc. Sau khi bòng dáng của Tiểu Ngọc và Tử Linh rời , hai bóng dáng khác mới lộ diện.


      - Chủ tử….với kinh công của iểu nương kia, hẳn là nửa canh giờ nữa thiếu phu nhân hoàn toàn rời khỏi địa phận của Diêm la cốc. Ảo nhìn trình độ kinh công của đối phương thầm tính toán.


      - Ừm…Hi vọng là vậy….Chúng ta cũng chuẩn bị thôi… Nha Thương Vũ ra lệnh cho thuộc hạ nhưng tầm mắt vẫn rời khòi nơi nàng vừa biến mất.


      - …Ảo nhận lệnh của chủ nhân lập tức rời thực thi nhiệm vụ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13 : Diêm La cốc Sinh Tử Nạn


      Sau khi rời khỏi Diêm La cốc Tử Linh và Tiểu Ngọc ngày đêm lên đường, họ dừng chân tại dịch trạm , cách biên giới giữa thổ quốc và Triệu quốc khoảng hai mươi dặm đương.Vừa uống xong chung trà định , nàng đụng phải nam tử cao lớn. mang mình hương vị phong trần mệt mỏi của kẻ vừa trải qua chuyến dài. Đụng phải người ta, Tử Linh vội vàng cúi đầu xin lỗi…


      - Xin lỗi…ta bất cẩn quá…nàng hướng xin lỗi. Nhưng nam nhân kia trân trối nhìn nàng lúc….


      - Tiểu Phù….là muội phải ? Muội vẫn còn sống sao ? Mội khiến ta lo chết được, ta nghe tin muội gả vào Diêm La cốc. Vài hôm trước nghe Diêm La cốc bị kẻ thù truy sát đến. Nghe đâu thương vong vô số, ngay cả Ảnh Vương cũng sống chết thế nào. Thấy muội vẫn khỏe mạnh thế này ta yên tâm rồi. Vân Kinh Mạn vừa gặp nghĩa muội thao thao bất tuyệt chẳng để cơ hội cho nàng mở miệng.


      - Tiểu thư, là Vân Kinh Mạn, Nghĩa huynh của Nguyệt Phù Tiểu thư. Tiểu Ngọc ở bên nhắc nhàng nhắc nàng về thân phận kẻ lạ mặt này. Tử Linh đưa mắt nhìn kỹ khuôn mặt nam nhân kia. Kinh Mạn có thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính uy nghiêm, mang đậm nét khí khái nam nhi. Nếu phu quân của nàng nho nhã, thanh tao, tuấn giật, người nam nhân trước mắt này mang hương vị mộc mạc, chân chất, thà.


      - Kinh Mạn Ca ca, huynh có thể ?? Diêm La cốc xảy ra chuyện gì ? Tử Linh nhíu mày nghi hoặc nhìn , nàng cũng chỉ mới từ Diêm La cốc trốn ra bao lâu…việc hẳn là thể có….


      - Muội biết gì sao. Hai hôm trước Diêm La cốc bị địch nhân tấn công lên, nghe bọn người đó toàn là Tử sĩ của Viêm quốc diệt vong năm xưa. Hình như năm xưa phu quân nhà muội hại bọn họ vong quốc. Bọn họ đánh vào Diêm La cốc đều lòng muốn đồng quy vu tận. Người ta có câu, gặp phải kẻ điên cần sống chết của bản thân, cho dù giỏi cách mấy, cũng khó mà chống đỡ nổi…Ai…Tiểu Phù à…ta …này muội đâu đó….Kinh Mạn tiếp tục thao thao bất tuyệt giảng giải, nhưng nhìn lại nghĩa muội chạy mất từ khi nào, vội vàng đuổi theo.


      - Quận chúa, người định quay lại sao ? Tiểu ngọc vừa chạy theo vừa hỏi…nhìn vẻ gấp gấp kia của quận chúa và phương hướng, nàng có thể đoán biết được.


      - Tiểu Ngọc…Ngươi….có thể đưa ta trở lại Diêm La Cốc …. ?? Nàng nghẹn ngào hỏi mà lệ tuôn từ khi nào ướt đẫm cả khuôn mặt thanh tú, cố gạt lệ che tầm mắt nàng dùng hết sức lực chạy nhanh. Cảm giác bất an xâm chiếm toàn bộ tâm can nàng,có phải bởi nàng phá Đào Thạch trận nên kẻ địch mới dễ dàng xông vào Diêm la cốc. Địa thế Diêm la cốc là nơi khó công, đễ phòng, nhưng lại có đường lui. Nếu như cửa cốc bị công phá , Diêm La cốc hẳn trở thành tử địa.



      - Tiểu Thư…Xin lỗi Tiểu Ngọc vừa xin lỗi vừa ra tay đánh ngất nàng từ phía sau thân là ám vệ, mệnh lệnh từ Ám giao xuống nàng thể tuân theo.


      Khi chập chờn tỉnh dậy Tử Linh nhận thấy nàng nằm chiếc xe ngựa chạy rất nhanh, nhìn qua cửa xe nàng có thể nhận ra họ trênh lãnh địa của Bắc quốc. Ngoài trời mưa lất phất rơi ảm đạm và nặng nề y như tâm trạng của nàng lúc này. Nhìn địa thế xung quanh Tử Linh thầm đoán nơi đây chính là lối tắt, để từ Triệu quốc sang Thổ quốc cũng phải mất hơn tháng đường. Nhưng nếu tắt sang Bắc quốc bọn họ tiết kiệm được nửa thời gian đường.Nhận ra mục đích của Tiểu Ngọc Từ Linh vùng dậy muốn rời khỏi xe


      - Ta về…Ngươi nghĩ có thể ép bổn quân chúa quay về sao ?


      - Quận chúa…Tiểu ngọc dám….Nhưng người có thể bình tĩnh mà suy xét hay , chỉ có mình sợ những giúp được mà còn trở thành gánh nặng cho ngài ấy ? Tiểu Ngọc vội vàng bắt lấy nàng, sợ nàng làm loạn nhảy khỏi xe ngựa chạy nguy hiểm.


      Sau khi nghe Tiểu Ngọc Tử Linh mới thôi làm loạn lên nữa, nàng trầm ngâm suy nghĩ lát :


      - Tiểu Ngọc, ta là Quận chúa của thổ quốc, Toàn bộ Ám vệ của Thổ quốc có phải cũng nghe theo ta hay …. ?


      - Theo lý mà đúng như vậy, là con của chủ tử có thể coi như là tiểu chủ tử…Tiểu Ngọc ngẫm nghĩ rồi trả lời.


      - Tốt, Ngươi truyền lệnh ta triệu tập gấp Tinh và Sát đến đây gấp …ta có việc giao cho bọn họ….Tiểu Ngọc sai, với sức của mình nàng có thể giúp gì được . Nhưng nếu dùng địa vị Quận chúa Thổ Phiên hẳn có thể làm được nhiều việc.


      - Thuộc hạ rồi…Tiểu chủ tử, chúng ta có phải quay lại…Tiểu Ngọc do dự hỏi…Xe ngựa của bọn họ dừng lại tại trấn , nơi này dân cư heo hút vắng vẻ đến mức khó mà tim được bóng người.


      - cần…chúng ta tạm thời cứ ở lại đây…dù sao nơi này vừa gần Thổ quốc lại cũng gần với Diêm La Cốc…Tử Linh mệt mỏi dựa vào xe ngựa trả lời, mấy ngày nay bôn ba nàng rất mệt mỏi.


      - Nhưng nơi này gần Tam Lộ Đoạt Mệnh….nghe đó chính là giao lộ của tử thần, ai đám bén mảng đến đó …Tiểu Ngọc lo lắng .


      - Sợ gì chứ…lúc trước kia,khi mang thai ta, mẫu thân ta cũng từng ở đó, với chướng khí và độc Ưu Lan Tử ở Tam Lộ Đoạt Mệnh ta đều có giải dược. Nghe mẫu thân kể Mặc Uyển Cốc đẹp như tiên cảnh, tiếc là ta biết cái cốc kia nằm ở đâu…nếu cũng tiến vào Tam Lộ Đoạt Mệnh chuyến.


      Bọn họ nghỉ lại tại trần sát với Tam Lộ Đoạt Mệnh, Tiểu Ngọc có nhiệm vụ triệu tập các Ám vệ. Chỉ ngày Tinh ám, Sát ám có mặt theo lệnh của nàng.


      Trong căn phòng gần như tốt nhất, của quán trọ, Tiểu Ngọc và Tử Linh thưởng thức bữa ăn tối mà khách điếm chuẩn bị cho họ. Cơm chỉ vừa ăn được phân nửa cả hai đều lăn ra bàn bất tỉnh. lúc sau có hai bóng đen xuất phía sau lưng họ :


      - Tiêu Tiêu, xem kỹ chưa ? bọn họ phải là kẻ địch chứ ? người tỏ ra hết sức lười biếng, chẳng thèm bước vào phòng mà chỉ thanh nhã ngồi bệ cửa sổ ngáp dài mệt mỏi hỏi.


      - Bọn họ là người của thổ quốc, người trong hai nàng ấy còn là ám vệ của Thổ Phiên. Hắc y nhân dáng người mảnh khảnh sở hữu làn da rán nắng ngâm đen, sau khi xem xét trang phụcvà binh khí của hai nữ nhân trong phòng, đưa ra kết luận cuối cùng.


      - Ta mặc kệ họ là ai, miễn phải truy binh đuổi theo truy sát Ảnh ca ca là được. Kẻ kia vẫn hết sức lười biếng đáp lời, thậm chí còn tháo bỏ khăn bịt mặt của mình để lộ ra dung nhan tuyệt sắc.


      - Bệ hạ…chúng ta do thám…nếu người đeo lại khăn che mặt lần sau đừng hòng ta cho người cùng. Kè kia chất giọng khán khàn từ tính hằn giọng trách cứ.


      - Biết rồi….Tiêu Tiêu của ta là khó tính…che mặt lại thôi phải …trẫm cột lại là được…tiêu tiêu đừng nổi giận kẻo nổi mụn ảnh hưởng dung nhan tốt đâu….ha..ha…


      - Hừ…Nam tử hán đại trượng phu sao có thể xem trọng vẻ bề ngoài kia chứ ? Lăng Tiêu bực mình rũ áo quay .


      - Tiêu Tướng quân lần này sai rồi, nam nhân đẹp cũng có thể hút hồn nữ nhân mà. Nữ Vương của Viêm quốc còn mất cả nước cũng chỉ vì quá si mê Vô Ảnh ca ca đó thôi. Ha..ha.. chẳng tốn lấy binh tốt nào cũng có thể công phá cả quốc gia còn gì. Chà huynh ấy quả đáng kính nể nha….lần này cũng may là trẫm đến kịp…nếu chậm chút nữa bị cái đám tử sĩ đáng chết kia, hủy mất kiệt phẩm nhân gian rồi….


      - Người thích như vậy nhất quyết thành thân với ta luôn ……sao cứ phải suốt ngày chạy theo ép ta lấy người làm gì cơ chứ. Lăng Tiêu tỏ vẻ bực tức bước ra cửa.


      - Tiêu Tiêu…ngươi ghen sao ?Ha..ha… ra Tiêu Tiêu của trẫm cũng biết ghen….ha…ha…Kẻ có dung nhan họa thủy kia vội vàng đuổi theo phía sau hắc y nhân cao gầy rám nắng, cả hai cùng nhau biến mất khỏi căn phòng.




      Chương 14 : Mỹ nhân


      Ngay khi hai bóng dáng kia vừa rời khỏi Tiểu Ngọc và Tử Linh cũng ngồi ngay dậy đuổi theo hai hắc y nhân kia. ra bọn họ và hai hắc y nhân kia mướn cùng khách điếm, căn phòng của bọn họ chính là hai căn phòng thượng hạng của tiểu điếm này.


      - Tiểu Ngọc em xem, Thương Vũ liệu có ở trong hai căn phòng kia hay ? Tử Linh quay sang hỏi Tiểu Ngọc, đột nhập là thứ mà nàng dở nhất, lại chẳng đem theo mê dược….võ công hai người kia hẳn cao hơn nàng và Tiểu Ngọc.


      - Quận chúa, có hai cách để biết…


      - Cách gì ? Tử Linh chăm chú lắng nghe.


      - Giao việc điều tra, theo dõi cho ám Tinh


      - Còn cách thứ hai ?Tử Linh lắc đầu, đâu thể ngồi chờ Ám Tinh đến được cơ chứ.


      - À cách thứ hai tương đối đơn giản, chúng ta cứ ngồi đây chờ họ ra khỏi phòng nếu quận mã cùng ra với họ ta xông vào lục soát.


      - có cách thứ ba sao ? Tử Linh nhíu mày hỏi


      - Có…nhưng ta nghĩ ra… Tiểu Ngọc nhún vai trả lời…tài trí của nàng rất có hạn thể nghĩ được quá nhiều kế sách.


      Tử Linh cũng cảm thấy có chút áy này khi bắt Tiểu Ngọc nghĩ kế giúp nàng. Suy tư lát, nàng cũng chỉ nghĩ ra được đến thế mà thôi


      - Ta nghĩ ra cách…


      - Quận chúa cứ …Tiểu Ngọc ở bên nhanh nhảu, quận chúa đúng là thông minh có thể nghĩ ra cách chỉ trong vài khắc như vậy.


      - Cách của ta cũng giống như ngươi vậy, đợi họ ra khỏi phòng rồi chạy vào xem xét…nhưng phải ngồi đợi mà là "dụ họ rời khỏi phòng…"


      - Dụ họ rời khỏi phòng ? Nhưng ai dụ bọn họ ? phải là thuộc hạ chứ ? Tiểu Ngọc quay sang hỏi


      - Ngươi xem ? Tử Linh mỉn cười trả lời nàng.


      - Ta biết rồi…nhưng quận chúa phải cẩn thận đó….Tiểu Ngọc ngiêm mặt dặn dò.


      - Ta biết rồi….em phiền quá ….Vừa nàng vừa đầy Tiểu Ngọc .


      Lát sau quả nhiên Tiểu Ngọc thành công dụ hai kẻ kia rời phòng, họ sở dĩ ở hai phòng là bởi vì họ là nam, nữ.

      Nam nhân chính là kẻ có dáng người cao gầy, làn da rám nắng. ta có gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng đôi mắt tỏ ra khí hế uy vũ và có sức bức nười đến thở nổi.

      Còn người nữ nhân kia đẹp sắc sảo đến mức khiến người ta phải lóa mắt. Sắc đẹp đó có thứ ma mị cuốn hút mắt người đến mức thể thoát ra khỏi nó mà ngây ngẩn cả người. Nàng ta giống với nghiệt hơn là tiên nữ, nếu đời này có nghiệt, chắc hẳn đó chính là nàng ta.

      Đợi Tiểu Ngọc dẫn dụ bọn họ rời khỏi phòng Tử Linh đột nhập phòng của họ như kế hoạch. Bọn họ nhắc đến Thương Vũ nhưng lại cùng họ chỉ có hai khả năng, bị họ bắt giữ. Còn khả năng kia nàng dám nghĩ đến, đó chính là bị thương nên đến đo thám lúc nãy. Vừa nghĩ đến khả năng bị thương khiến trái tím Tử Linh như ai nghiến nát.

      khi nàng thuê phòng, ông chù với nàng hai phòng thượng hạng của quán trọ được thuê trước đó, chỉ còn lại phòng loại trung. Mà theo như xem xét của nàng toàn khách điếm này cũng chỉ có ba căn phòng được thuê. Bới nơi này gần với Tam Lộ Đoạt Mệnh nên ít khách vãng lai. Cũng vì thế mà hai người kia mới nghi ngờ nàng chính lá truy binh đuổi đến.


      Đẩy cửa căn phòng của nam nhân, nàng bước vào, trong phòng có ai khác, nhưng căn phòng tỏa ra hương thơm của thuốc trị thương. Thầm thở phào vì có trong này, có lẽ cùng họ. do dự định rời ,tiếng động phát ra từ phòng mỹ nhân khiến nàng dừng bước chân. Đến trước cửa phòng nàng ngửi được mùi trầm hương mà thích, thường dùng trầm hương để xông thơm cho phòng trước khi nghỉ.


      - Tuyết Nhi….về rồi sao ? Giọng của Thương Vũ mang theo dịu dàng và cưng chìu trong lời ….


      và nữ tử kia đến tận cùng là có quan hệ như thế nào ? Vì sao lại nghỉ cùng phòng với nàng ta….còn gọi Tuyết Nhi thân mật như vậy.


      - Vũ…chàng là hư…ta mới lát mà nhớ ta rồi hay sao ? Mỹ nhân kia chẳng biết quay về từ ki nào đứng ngay phía sau lưng nàng còn đáp lời phu quân nàng phía trong phòng.


      - Ồ vị nương này… tìm ai ? Ta có thể giúp gì được cho ? Mỹ nữ kia bỗng nhiên phát ra nàng chắn đường nàng ấy nên lịch hướng nàng hỏi.


      - Ta…ta…ta nhầm phòng…xin lỗi…Vừa trả lời nàng ta, nàng vội chạy khỏi nơi đó, lệ rơi đầy mặt. cùng nữ nhân khác thân mật, còn gọi nàng ta mùi mẫn ngọt ngào như thế, chưa từng như vậy với nàng.


      Mỹ nữ kia vội vào trong phòng mà đứng trông theo Tử Linh. Khi chắc chắn Tử Linh khỏi, nàng ta mới khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào phòng. Nhìn kẻ chỉ còn phân nửa cái mạng nhưng vẫn cố chống đỡ thân thể ngồi dậy trông theo bóng kiều thê, Thiên Ân cảm thấy có chút thương cảm. Nam nhân, đúng là rất đáng thương, phải luôn đặt an nguy nữ nhân của họ lên cùng.


      - Sau này lại phải khổ vì giải thích….Bước vào phòng Thiên Ân buông ngay câu đầu đuôi với Thương Vũ.


      - Đành chịu….Cám ơn…vì giúp ta…Lăng tướng quân và ngươi….Thương Vũ áy náy thôi nhìn Thiên Ân… biết Thiên Ân khó khăn theo đuổi Lăng tướng quân thế nào, nay lại vì giúp khiến Lăng Tiêu kia hiểu lầm….


      - Ca ca phải lo…Nàng ấy chịu ghen vì ta…ta mừng còn kịp …ha..ha… …Vừa Thiên Ân Vừa ngửa cổ lên cười lớn, bộ dạng của lúc này chằng còn giống tiểu mỹ nhân yểu điệu thướt tha lúc nãy chút nào nữa. Gỡ cây trâm ngọc tóc,đơn giản cột cao hết tóc ra phía sau đầu.

      Trong gương đồng xuất thanh niên nghiệt, Phong nhã tuấn giật hút hồn người.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15 : Trở về Thổ Quốc.


      Trời mưa như trút nước, giữa màn mưa bóng dáng bước vô hồn, từng cơn gió lạnh như những lưỡi dao sắc béng cứa sâu vào da thịt của nàng. Tử Linh có từng nghe giang hồ đồn đại, bên cạnh Ảnh Vương có hồng nhan tri kỷ với sắc đẹp làm điên đảo chúng sinh. Cứ ngỡ rằng đó chẳng qua là lời đồn, vì ở cạnh lâu nay, nàng chưa lần gặp mỹ nữ tuyệt sắc kia.


      Nhưng nếu bên cạnh có ý trung nhân vì sao còn cưới nàng. Vì sao còn đoạt tâm của nàng, khiến nàng thương sâu sắc như vậy. Là ông trời trừng phạt nàng sao, trừng phạt tội danh giả mạo, trừng phạt nàng quá ích kỷ, vì sở thích của bản thân mà lừa dối mọi người.


      Dầm mưa quá lâu khiến thân thể Tử Linh Lạnh như băng, trước mắt nàng thể nhìn mọi thứ. Cả thân mình lung lay như muốn đổ, ý thức bỗng trở nên mơ hồ, cứ như vậy thân hình bé kia khụy ngã trong mưa. Trước khi thân mình nàng hoàn toàn ngã xuống rơi vào vòng tay của nam nhân, cũng đứng trong mưa cùng nàng khá lâu.


      Nha Thương Vũ bỏ mặc thương thế nghiêm trọng của bản thân, lặng lẽ đứng trong mưa cùng thê tử. biết nàng bị tổn thương vì , nhưng chỉ có khiến nàng tổn thương, nàng mới rời khỏi . Làm nàng đau, trái tim còn đau hơn gấp trăm vạn lần, cố nghiến chặt răng chống đỡ thân thể, Nha Thương Vũ ôm thê tử trở về khách điếm.


      Tử Linh mê man suốt hai ngày liền, khi nàng tỉnh lại bản thân trở về Thổ quốc. Vừa mở mắt ra, mẫu thân ôm nàng vào lòng mà khóc, nước mắt của bà cứ như hoàng hà vỡ đê, khiến kẻ bị ốm là nàng cũng phải cuống lên an ủi bà.


      - Tử Linh…là mẫu thân tốt…là tại ta tốt…hại nữ nhi của ta đến nông nỗi này. Thọ Vĩnh vương phi vừa ôm nữ nhi vào lòng vừa nức nở nghẹn ngào.


      - Mẫu thân…nữ nhi về Thổ quốc như thế nào ? Nàng chẳng phải còn ở Bắc quốc hay sao ?? Vì sao trở về thổ quốc rồi….. ?? được…sao nàng có thể để phu quân mình ở lại cùng Ả vương của Bắc quốc kia kia chứ….Cho dù xét về nhan sắc có thể nàng thua nàng ta….nhưng mà nàng cũng là thê tử được Nha Thương Vũ trịnh trọng cưới về…xét về thứ tự, về danh phận kẻ nên hẳn là Ả ta…


      - Là Tiểu Ngọc đưa con về…con làm ta sợ chết được… Tử Linh… xảy ra chuyện gì với con, cho mẫu thân nghe có được ?? Thọ Vĩnh vương phi nhíu mày lo lắng trìu mến nhìn nữ nhi bảo bối.


      - có gì…chỉ là con sơ ý bị dầm mưa chút….Tử Linh nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, nàng chỉ cúi đầu cố tránh ánh mắt của bà….Nàng tự ý đoạt hôn phu của biểu muội nàng sao nàng có thể với mẫu thân việc đó đây…Trong mười ngày ở lại trong Diêm La cốc, Tử Linh Vô tình phát ra Thương Vũ phu quân của nàng cũng chính là Vị hôn phu được chỉ chỉ phúc vi hôn cùng biểu muội Nguyệt Phù. Cứ tưởng chỉ giả danh biểu muội lấy phu quân là nan giải cần tháo gỡ. Nhưng nan giải kia càng nghiêm trọng hơn khi người nàng lấy lại cũng là vị hôn phu của muội ấy.


      Về danh nghĩa biểu muội nàng được gả cho vị hôn phu của nàng ấy Nha Thương Vũ. Nhưng thực tế, biểu tỷ là nàng lại xuất giá thay biểu muội. ra cũng quá mất mặt….Nàng những muốn xuất giá thay muội ấy còn thực muốn đoạt phu quân của muội ấy nữa.


      Tử Linh Tâm phiền ý loạn… biết phải giải thích thế nào với biểu muội mình. Càng biết phải với phụ mẫu nàng thế nào về việc này….

      Nằm giường dưỡng bệnh cả tháng trời…cuối cùng Tử Linh cũng hoàn toàn khỏe lại. Dạo bước ra hoa viên của Vĩnh vương phủ, Thát Tử Linh nhắm mắt hít sâu hơi, gần hai năm rồi kể từ ngày nàng rời khỏi vương phủ, rời xa phụ mẫu. Cứ ngỡ quay về cảm thấy vui, thế nhưng nàng lại nhớ hương thơm hoa đào trong Đào Thạch trận tại cửa cốc Diêm La. Nhớ mùi hương bạc hà thơm mát dịu y phục của thương Vũ. Nhớ nụ cười ngọt ngào cùng ánh mắt thương của . Nhớ vòng tay ấm áp ôm nàng….


      - Tiểu Ngọc…ta ..ngày hôm đó…ngươi vì sao có thể tìm thấy ta….


      - Khi nô tỳ trở về khách điếm Quận chúa về rồi…Hai người mà chúng ta theo dõi kia cũng rời …Quận chúa lại đổ bệnh …ta biết phải làm gì, đành chạy nhanh về Thổ quốc giao quận chúa cho Thái y chữa trị….Tiểu Ngọc có chút ngập ngừng


      - Họ rời sao ?? Có biết đâu ?? Tiểu Ngọc…ngươi lập tức tìm Tinh cho ta lệnh cho tìm cho ra chỗ của chàng…


      - Quận chúa…Tinh và Vệ giờ rất bận…bọn họ phải theo hầu vương gia đón tiếp sứ giả Siêm quốc…


      - Sứ giả Siêm quốc ? Bọn họ đến Thổ Quốc ta có chuyện gì ? Chẳng phải Siêm quốc và Thổ quốc ta thường xuyên giao tranh sao ?


      - Họ đến vì ký hòa ước…bọn họ muốn dùng hôn của hai nước để ràng buộc hòa ước kia.


      - Ồ…vậy vị công chúa nào hòa thân. Tử Linh cảm thấy thương cho nàng ta…Nàng nghe Nam tử Siêm quốc là kẻ thô lỗ, cộc cằn và nóng tính… Vị công chúa nào phải hòa thân quả đáng thương…


      - Người mà Vương tử Siêm quốc tới cầu thân cho hòa ước bang giao lần này là chính là Quận chúa.


      - Ngươi sao ??? Tử Linh như kẻ bị sét đánh kịp bưng tai, nàng trợn to mắt, há to miệng, kêu lớn thất thanh tin nổi những gì nàng vừa nghe được…



      Chương 16 : Truy tìm thê tử.


      Diêm La cốc trở nên hoan tàn sau ngày bị địch nhân công kích, thế nhưng chỉ trong đêm được sửa sang, trang hoàng như chưa từng có huyết chiến xảy ra


      bệ cửa sổ phòng ngủ, Thương Vũ ngồi nhìn vào khoảng , đôi mắt xa xăm có cự điểm, nhớ đến đêm hôm khiến thê tử đau lòng, ép nàng rời xa . Gió thổi từng đợt lạnh thấu xương, gió quất vào gương mặt nam tính tuấn lãng xanh xao, mệt mỏi chút huyết sắc của Thương Vũ.


      Sau khi xác định tiêu diệt hết tử quân còn sót lại của Viêm quốc, tức tốc chạy sang Thổ quốc muốn đoàn tựu cùng thê tử. Ngày thành thân cũng là ngày biết được thân phận của thê tử . Ngày hôm đó Trầm tướng quân gọi đến, ông với thê tử và con ông có kiếp sinh tử. Chỉ có thể đổi thân phận cải hai cho nhau mới mong có thể phá giải nạn sinh tử kia.


      Cha mẹ của Tử Linh Và Nguyệt phù lợi dụng đam mê trận pháp ngũ Hành của Tử Linh, ép nàng mạo danh con Trầm tướng quân, thay thế nàng ta sống tại tướng phủ. Còn Nguyệt Phù thực lại được đưa đến Thổ quốc để dưỡng bệnh. Họ đổi thân phận cho nhau, cũng thay nhau hóa giải kiếp nạn. Nếu người gặp ngày đó là Hiểu Nguyệt Phù…nàng mất mạng trong chính trận pháp của mình. Còn Với tính cách ham chơi của Thát Tử Linh, nàng vì ham chơi mà đắc tội cùng Vương tử Siêm quốc chuốc lấy họa sát thân. Trao đổi thân phận cả hai cho nhau, những hóa giải tử kiếp của nhau, còn tạo ra hai mối lương duyên đẹp. Thế nhưng cũng bởi cả hai đều hay biết kế hoạch hoán chủ, đổi mạng kia. Nên mới có chuyện hai nàng cùng nhau biến mất, kẻ chạy trốn hôn , kẻ chạy trốn phụ thân, sợ bị bắt về nước.


      - Chủ nhân, Hoàng đế Bắc quốc cho người đưa thư đến. Ảo xuất ,cúi mình đưa thư tín lên cho chủ tử khiến Thương Vũ thoát khỏi trầm tư. Thương Vũ cầm thư tín tay liếc mắt nhìn Ảo chỉ giọng hỏi.


      - Vẫn chưa có tung tích gì của phu nhân sao ? Bóc ấn thư trong tay, liếc mắt qua tấm thiệp đỏ báo hỉ khóe môi khẽ nhếch. Cuối cùng Huynh đệ kia của cũng đạt được mục đích sau những huyên náo xảy ra. Diêm La cốc trở lại như cũ chỉ sau đêm cũng là công sức ta bỏ ra. Dù biết rằng tên kia làm vậy là có mục đích, thế nhưng cũng thể chối bỏ lần này thực nợ người em này.


      - Vẫn chưa tìm ra tung tích của phu nhân….Trầm Lão gia phu nhân lại bỏ trốn…. cho người khắp nơi tìm kiếm nhưng đều thể tìm ra.


      - Ngươi chuyển lời với kẻ đưa tín thư đến, ta có việc bận phải đến Dược cốc vài ngày…Nếu như ta quay về kịp ghé qua tham dự hôn . Dược Dược đường muội gửi thư cầu cứu , nàng muốn tham gia hội thi kén rể của cha nàng tổ chức. Lúc trước từng nợ nàng ấy ân tình sinh tử, lần này muội ấy gửi thư nhờ vả thể .


      - Dạ…Ảo cúi đầu nhận mệnh định lui ra bọ Thương Vũ giao phó.


      - Tiếp tục tìm phu nhân cho bằng được….nhớ , cho dù lật tung khắp Tứ quốc cũng phải tìm cho ra….Thương Vũ nhiến răng gằn giọng , tìm ra nàng khiến cảm thấy lo lắng yên…


      - …Ảo khom người nhận mệnh rồi nhanh chóng rời thực thi nhiệm vụ. có thể cảm nhận được đối với chủ nhân,phu nhân quan trọng biết nhường nào.


      Ảo theo chủ nhân nhiều năm, dù biết chủ nhân là người trọng tình trọng nghĩa, luôn sẵn sàng đặt sinh tử của huynh đệ hoặc người thân lên hết. Nhưng ngài là người rất trọng, dù nhiều năm lại giang hồ, sinh tử gặp qua rất nhiều. Nhưng chưa lần nào màn đến an nguy của bản thân như lần này.


      Ngài ấy hẳn phải rất phu nhân, trước kia dù phát Tuyết tiểu thư tri giao, tri kỳ thực ra là nam nhân, chủ nhân của cũng chỉ nhíu mày, đóng của gặp khách nửa tháng, rồi mọi việc đâu lại vào đó. Nhưng lần này có vẻ giống vậy, tâm tình ngài mỗi lúc tệ hơn, tăng theo số ngày chưa tìm thấy tung tích của phu nhân.


      Tại cuộc thi tài kén rể của Quỷ y, trong căn phòng dành cho những người lọt vào vòng trong Thương Vũ mệt mỏi nhắm mắt. Cuộc thi này thể làm khó , những kẻ đến đây tỉ thí tất cả đều phải đối thủ gì khó đánh bại cho lắm. Chỉ là đấu cầm, kỳ, thi, họa… võ công, tài trí… hoàn toàn tự tin có thể dễ dàng thắng những ứng sinh đến tham gia hội kém rể lần này. Nhưng tâm trí của lại chẳng ở đây…. chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, muốn khắp nơi tìm cho được thê tử của …Nha Thương Vũ rút ám khí bên mình, nhìn về phía cửa có người tiến đến.


      - Mạn phép biết ta có thể gặp chủ tử của cậu ? Vân Kinh Mạn lên tiếng hỏi Ảo ở phía ngoài.


      - biết Các chủ Chiêm Tinh Các đêm khuya ghé sang thăm tại hạ có việc gì chăng ? Thương Vũ lên tiếng hỏi. biết kẻ kia đến là muốn lấy được kim bài giữ, vì đề thi của ngày mai chính là ai có thể lấy được kim bài trong tay đối phương thắng cuộc.


      - Ta đến là có thứ muốn trao đổi cùng huynh, muốn đổi lấy kim bài trong tay hunh giờ. Kinh Mạn chút che giấu mục đích của bản thân mà hết sức thẳng thắng khiến Thương Vũ có chút kinh ngạc.


      - Trao đổi…huynh có thứ có thể trao đổi với ta sao ??? có thứ gì Diêm La cốc ta có kia chứ….Thương Vũ buồn cười hỏi .


      - Tin Tức về phu nhân của huynh…chẳng phải Diêm la cốc huynh Tìm Hiểu Nguyệt Phù hay sao ??? Vân Kinh Mạn hết sức từ tốn trả lời . rất có thành ý… muốn lỡ mất cơ hội lần này…Lỡ mất cơ hội lần này có lẽ đánh mất thê tử bảo bối của mình.( chị này trong truyện Dược )


      -Nàng ở đâu ? Thương Vũ lao nhanh ra khỏi phòng bắt lấy Kinh Mạn. ra nàng nhờ cậy Thiên Tinh Các che chở hèn gì mà tìm nàng bấy lâu cũng thể tìm ra tung tích….


      -Chẩn bị bày trận bắt phu nhân…. Thương Vũ quay sang phân phó vối Ảo. rồi đưa tấm thẻ bài của mình cho kẻ kia… cũng mong đường muội của hạnh phúc. Suốt khoảng thời gian tham gia tuyển phu có thể cảm nhận được ý chí muốn thắng bằng bất cứ giá nào của nam tử trước mắt này…….Đường mụi giao cho ta hẳn lầm….Vô Ảnh thi triển kinh công nhanh rời khỏi chút do dự nào.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17 : Bắt thê tử về.

      Theo Như chỉ dẫn của Kinh Mạn, Thương Vũ tìm ra được căn nhà tranh sát biên giới Bắc quốc và Siêm quốc. Nhìn địa hình nơi đây Thương Vũ khẽ nhíu mày, phía sau chính là núi Tùng Hạc, bên phải là Hạnh Lâm, bên trái là Trúc Lâm, ra đây chính là Địa Thiên, nơi duy nhất trong trời đất này thể nhìn thấy bởi Chiêm tinh thuật.


      Hèn gì đến cả Trầm Tướng quân, người rất giỏi thuật Chiêm tinh cũng tìm ra được. Trước nhà tranh bày trận pháp Đào Thạch trận, những gốc đào kia có vẻ vừa được chuyển tử nơi khác đến, Đào còn chưa quen với đất nơi này, sắc hoa toát lên hết được, khí thế thanh tao, nho nhã vốn có của nó.


      Khi Thương Vũ định bước vào trận pháp nhóm người ngựa cũng xuất . Tuy tất cả bọn họ chỉ mặc những trang phục hết sức bình thường nhưng chỉ cần liếc xơ Thương Vũ nhận ra quân vương của Siêm Quốc . Vừa thấy Thương Vũ, ta bay xuống ngựa đồng thời lao đến với lưỡi kiếm tay.


      - Ngươi đến là muốn bắt Nguyệt Phù…. Dự Tấn Ninh rất nhanh đặt lưỡi kiếm kề cổ Thương Vũ giận dữ hỏi. Kẻ kia chẳng gì, chỉ quay người 1 cái liền biến thành Hiểu Nguyệt Phù mảnh mai yếu ớt nhìn mỉm cười.


      Dự Tấn Ninh bối rối kinh ngạc, rơi cả thanh kiếm đặt cổ đối phương. Trong nháy mắt kẻ kia lại trở lại bộ dạng ban đầu, lùi bước rồi biến mất sau rừng đào.


      - Chết tiệt….. chính là Nha Vô Ảnh….Vừa mắng Tấn Ninh vừa tức tốc đuổi theo vào rừng đào kia.


      -Chủ nhân…. nguy hiểm đó là trận ngũ hành… thuộc hạ bên cạnh muốn ngăn bước chân .


      - Trẫm mặc kệ… thể để tên kia bắt Phù nhi của trẫm được….Vừa Tấn Ninh vừa nóng nảy xông vào trận pháp, chẳng thèm để ý đến thuộc hạ can ngăn.


      Bước vào trận rất nhanh Thương Vũ nhận ra cốt lộ của trận pháp này cũng chính là cốt lộ mà thiết kế để trấn cửa ra vào Diêm La cốc. Là Cốt Lộ Tam thương..cốt lộ uy vũ nhất trong Đào hoa trận…nhưng cốt cách hoa đào được tốt…khí chất đủ khiến trận pháp kia có uy lực ngang bằng được với Đào thạch trận ở của Diêm La cốc. Trận pháp này là do nàng bày sao…


      Thương vũ lao nhanh đến bóng hình nữ nhân thương nhớ ngày đêm trong nhà tranh kia. Thế nhưng khi đến gần nàng đột nhiên khựng lại, phải nàng mà chỉ là người rất giống với thê tử của .


      Thương Vũ xuất nhưng chỉ khiến Nguyệt Phù giật mình chút rồi lại như xảy ra việc gì, vẻ mặt nàng hờ hững…cứ như mọi thứ xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến nàng vậy…, nàng cúi xuống thêu tiếp chếc bao tay thêu dở, tiết trời ngày lạnh hơn trước. Cùng mang khuôn mặt giống nhau như tạc với thê tử Thương Vũ, nhưng Nguyệt Phù lại có làn da trắng xanh của người bệnh lâu ngày, vẻ mặt hững hờ kia khiến nàng cứ như người thuộc thế giới này vậy….


      -Sao Huynh vào được đây ??? Huynh chính là Thương Vũ đại ca, trượng phu của Tử Linh tỷ tỷ ??? Giọng trầm bổng như tiếng mộc huyền êm tai cuốn hút người nghe chì muốn nàng thêm vài câu nữa.Hiểu Nguyệt Phù Nam tử trước mặt mà chỉ giọng lên tiếng hỏi nhưng gần như khẳng định.


      - Linh Nhi, nàng ấy đâu rồi…Thương Vũ nhìn quanh nhà tìm kiếm…


      - Tỷ ấy đến Bắc quốc…. ngăn cản huynh lấy hoàng đế Bắc quốc. Tỷ ấy cho dù phải cướp tân nương tỷ ấy cũng làm…. Nguyệt phù vẫn rất từ tốn nhàng trả lời . Mắt nàng vẫm rời chiếc bao tay thêu


      - Cướp tân nương ??? Thương Vũ nghi hoặc lặp lại lời nàng. Sao hải cướp tân lang mà lại là tân nương ??? chắc là nghe lầm


      - Phải… lúc đầu… tỷ ấy cứ cho rằng vua Bắc quốc là nữ nhưng sau khi thăm do mới biết tên kia là nam nhân… thế nhưng lại nghe đồn ta thích nam nhân… lúc nào cũng bám theo Lăng tướng quân của Bắc quốc. Lần này lập hậu, nghe đâu hoàng hậu kia có tướng mạo cự kỳ giống nam nhân…vừa cao, vừa gầy , vừa đen…thế nhưng còn vì nàng ta mà xóa bỏ hậu cung chỉ chuyên sủng mỗi nàng , mọi người đều đồn rằng hoàng hậu của là nam giả nữ.


      Thương Vũ ngửa đầu cười lớn….Sao thê tử của có thể nghĩ ra câu chuyện kỳ lạ đến vậy…Còn nghĩ giả trang nữ nhi gả cho người ta….


      Nhưng mà nàng nhớ là Ảnh vương hay sao ??? Nếu thực giả trang thành nữ nhân sao có thể để thiên hạ xầm xì to rằng giống nam nhân cho được. Vậy uy danh Ảnh Vương kia của chẳng phải chỉ để làm cảnh thôi sao ??? ra khi ghen tuông nổi lên cho dù nữ nhân kia có là người thông minh cũng trở nên ngu ngốc.


      - Cám ơn nương cho ta biết việc này. À phải rồi có vẻ như quân vương Siêm quốc cũng đến chỗ nương đó. Nhưng mà ta nghĩ qua được Đào Thạch trận này. Thương Vũ rất có lòng báo cho nàng tin có lẽ với nàng vừa là tin tốt vừa là tin xấu.


      Vừa nghe chiếc bao tay cầm tay nàng buông rơi, vẻ mặt hững hờ bình thản nãy giờ dường như biến đâu mất. Nàng vộ vàng chạy nhanh ra cửa, lệ cũng thấm đầy khuôn mặt kiều diễm. Hoảng loạn khiến Nguyệt Phù chẳng nhớ nổi cách phong trận, nàng cứ luống cuống tay chân, loạn lên hết cả.


      Thấy vậy Thương Vũ thở dài dùng nội công đánh vào phiếm đá gần đó. Phiếm đá bị xê dịch, toàn bộ trận pháp bị hóa giải. Khi Nguyệt Phù tìm được quân vương Bắc quốc trong trận, Thương Vũ mới yên lòng rời …. Khi luôn khiến cho người ta mấtđi toàn bộ lý trí….


      Thê tử của cũng vì thế mà lên kế hoạch ngu ngốc nào đó ngăng cản hôn lễ của huynh đệ nhà …. Xem ra phải đến hôn lễ đó nhanh để nàng ngu ngốc đối đầu với cả vương triều Bắc quốc kia.



      Chương 18: Kết Thúc :



      Đường phố tấp nập người qua lại, tất cả dân chúng đều đổ dồn ra đường phố, ngắm nhìn dung nhan hoàng hậu Bắc quốc của họ.



      Toàn bộ trong ngoài Thành Mạnh Khương đều treo đèn lồng đỏ kết hoa báo hỷ. Đường phố khắp thành đều trải thảm đỏ, hoa giấy đỏ tung bay ngập đường phố lớn trong thành khiến cho những kẻ đến nơi này cũng có thể cảm nhận hỷ này.



      Tử Linh ngầm rải phấn cay con đường từ hoàng cung đến chùa Thanh Trúc. Theo như nàng thăm dò, sau đại lễ sắc phong ,hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhau đến dâng hương tại Thanh Trúc Tự cầu an cho Bắc quốc bọn họ. Nàng lợi dụng bột cay kia làm bọn họ lạc đường kiệu phu hòng cướp lại Thương Vũ.



      - Bột cay à ? Cái này cũng rất thông minh, tính dùng thứ này khiến kiệu phu lạc đường hòng dẩn bọn họ vào Trận Mê lộ bày ở nghĩa trang kia sao ?? Thương Vũ nhìn thứ bột màu đỏ được rải tỷ mỉ thảm đỏ hỏi…



      - Phải… ta phải dồn bọn họ vào trận mới mong bắt được bọn họ….Tử Linh thuận miệng trả lời nhưng ngay sau đó chợt nhận ra có gì đó đúng…sao có kẻ biết kế hoạch của nàng… mà giọng kia… sao mà giống phu quân của nàng như vậy…. Vừa quay người lại nàng liền bị đối phương dùng dây quấn tròn quanh người như trói heo.



      - Phu quân…chàng làm gì vậy ?? Tử Linh ngạc nhiên hỏi.



      - Trói nàng… rất gọn gàng trả lời nàng.



      - Sao chàng lại trói thiếp.... ??? Thả thiếp ra… Mà sao chàng lại ở đây ?? phải chàng nên…nên trong hoàng cung Bắc quốc sao ??.



      - Sao có thể thả nàng ra… nàng nhìn xem… nàng bày trận với ý định bắt cóc hoàng hậu của Bắc quốc…. Thả nàng ra để nàng lại gây họa sao ?? Thê tử chúng ta về thôi.. ta đúng là vừa từ hoàng cung Bắc quốc ra… nhưng uống xong rượu hỷ rồi phải về thôi…. vừa vừa lôi sợ dây muốn lôi nàng về.



      - Chàng thả ta ra rồi ….Nàng nghiến răng giận dữ, sao có thẻ trói heo như trói heo thế kia chứ….



      - Xin lỗi nhé, vi phu phải kẻ ngốc… tỉnh như trả lời nàng, nhất định thương lượng, thể thả nàng ra để nàng lại gây họa hoạc lại biến mất trước mặt lần nữa.



      - Nha Thương Vũ… chàng đối xử với thê nhi chàng như vậy sao.. ??? Ngược đãi thê nhi… ta phản đối…. Tử Linh vùng vằng gào lớn… nàng sao có thể trong tình trạng mất mặt thế kia….



      - Nàng vừa gì… ??? Thương Vũ dừng lại quay mình hỏi nương tử, nghe nhầm đó chứ…. ??



      - Thiếp chàng ngược đãi thê nhi… Bảo bối con phải nhớ … phụ thân con trói hai mẫu thân ta như trói heo kéo về nhà…. Tử Linh xị mặt đặt tay lên bụng ….



      - Nàng là ta sắp được làm phụ thân sao ???



      ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, khuôn mặt thoáng chút thay đổi thành nhiều vẻ, kinh ngạc, tức giận vì nàng có thai mà vẫn chạy lung tung. Nhưng sau đó vẻ tức giận kia dịu hẳn …nàng sở dĩ chạy lung tung chẳng phải vì hay sao. Thương Vũ nhìn thê tử đầy trìu mến, nhếc môi cười rồi tiếng cười ngày lớn hơn, cười lớn đến nỗi dân chúng quanh dó cũng bắt đầu để ý đến họ. vui mừng tay ôm lấy thê tử, tay khác xoa xoa cái bụng của nàng.



      - Phải…ta làm mẫu thân…còn chàng làm phụ thân rồi….Chàng còn mau cởi trói cho ta ??? Tử Linh nghiêm giọng trừng to mắt mắng Thương Vũ. thế nhưng phua quân nàng những cởi trói, cúi mình ẵm gọn thê tử tay cười lớn



      - Thế ta càng thể cởi trói cho nàng mà phải tìm cách buộc chặt hơn nữa, để nàng thể chạy đâu được nữa…ha..ha…Ôm chặt thê tử trong tay, Nha Thương Vũ vui vẻ ôm thê tử trở về.



      - Thả thiếp ra…xin chàng…thiếp hứa nghe lời mà… bỏ trốn nữa…..xin chàng…xin chàng đó….uy hiếp được ta chuyển sang năn nỉ vậy….Thát Tử Linh thay đổi chiến thuật….



      - nàng đừng hòng…Thương Vũ nhượng bộ…



      - Chàng…tên chiết tiệt nhà chàng…chàng cứ đợi xem… trốn tiếp ta làm con chàng cho mà xe…..Nàng lại giận dữ kêu to….sao có thể ngược đãi thê nhi…..



      - Được…để ta nghĩ xem phải nhốt nàng thế nào…Thương Vũ cười lớn cũng chẳng chịu thua….



      Hai người, kẻ la ó, kẻ cười vui vẻ, họ cùng nhau trở về mái ấm chờ đợi bọn họ quay về. Đường phố tấp nập ồn áo cũng dõi mắt nhìn theo hai vợ chồng đáng kia, dôi khi có người còn buốn cười mà bảo….Đúng như người ta khắc khẩu thi chẳng phải phu thê….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :