1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê nô - Hiểu Rõ Là Ta (HOÀN + EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hương

      Ngọc Hương New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Dọn nhà,lấy ghế uống trà chớ truyện của nàng đây.:yoyo39::yoyo43: :yoyo63:
      honglak thích bài này.

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      [​IMG]Chương 1: Ảnh chụp[​IMG]

      Edit: Skye

      "Đây là ảnh chụp chồng khác, xem ."

      Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ tao nhã uống cà phê trước mặt mình, chồng mình cùng ta bên ngoài có quan hệ gì? ta còn quan tâm hơn mình, thậm chí còn điều tra ràng như vậy, có ảnh, có thư, chân tướng ràng. Xem tư thế này của ta có lẽ còn muốn cùng mình giải thích ràng.

      " là ai?"

      Đào Tư Di vội vã mở phong thư giống như chiếc hộp Pandora này, hai tay khoanh vào nhau tựa lưng ra sau, cho dù nhà có cháy cũng mượn người phụ nữ khác tới đây chỉ trỏ.

      "Tôi cũng là tình nhân đương nhiệm của ta, cần phải cảnh giác lớn như vậy, bày ra phòng bị tư thế này." kia uống ngụm cà phê. “À, đây là danh thiếp của tôi. Tôi tên Tô Mạn Ca. Tôi và chồng cũng coi như bạn hợp tác làm ăn."

      Lấy danh thiếp kia đưa tới, Đào Tư Di nhìn lướt qua chức vị mặt danh thiếp, mỉm cười.

      "Hai người cứ tiếp tục hợp tác, ảnh chụp tôi cầm từ từ thưởng thức, cảm ơn."

      Tô Mạn Ca lăng lăng nhìn đối diện lẳng lặng rời khỏi ghế, xong rồi sao? Tuyệt đối giống với những gì mình nghĩ, khóc nháo cũng nên biểu chút đau thương chứ, cứ như vậy mà sao?

      Đào Tư Di vừa về nhà, pha ngay cho mình cốc trà oải hương. Khi thấy buồn chán, hương vị trà này luôn trấn an cảm xúc của .

      Lý Mộ Tiêu là người chồng tốt, chỉ cần công tác, cho dù muộn thế nào đều về nhà. Có lẽ giờ thấy chán rồi.

      Đào Tư Di lại nhìn về phía túi văn kiện bàn trà, hít sâu hơi, dừng chút, vươn tay xé mở.

      Nhìn đến ảnh chụp, Đào Tư Di vui vẻ, cười đến sáng lạn. Nghiêng đầu suy nghĩ, người phụ nữ kia tên gì nhỉ? A, đúng rồi, tên là Tô Mạn Ca, ấy cũng coi như nể mặt mình lắm rồi.

      hình là Lý Mộ Tiêu tao nhã dâm tà, ngồi đùi , tay gắt gao bắt lầy phần đầy đặn của nữ nhân đó, nặn ra nhiều hình dạng kì dị. Miệng lại hôn khác ôm cổ .

      Điều này sao có thể là “” người? Đây gọi là “nhiều người” mới đúng.

      Hình ảnh đầu tiên vừa nhìn kích thích đến như vậy, Đào Tư Di ngược lại rât bình tĩnh , vẻ mặt mang tươi cười xem tiếp ảnh chụp cầm trong tay. chưa bao giờ biết được ra chồng mình lại là người đàn ông điên cuồng như thế.

      "Rinh... , rinh... ."

      nhíu mày, đây có tình là quan tâm ?

      "Vợ à, tối nay có xã giao, trở về nhà ăn cơm, em mệt ngủ trước , tối nay về.” Điện thoại truyền đến thanh ôn nhu của Lý Mộ Tiêu.

      "Được." Đào Tư Di cầm lên ảnh chụp ba người lăn lộn giường, yên lòng lên tiếng.

      "Tựa hồ tâm tình của vợ đại nhân tốt lắm, có cần chồng hôn an ủi em ?"

      " có gì, em chỉ do nhìn mấy bức ảnh tả thực, trong lòng có phần chua xót thôi."

      Đào Tư Di trả lời chi tiết vấn đề của , lại cầm lên tấm khác, nam nữ bên trong thể động tác có độ cong khác thường. nghĩ, ghé người lên ghế sopha, thưởng thức tạo hình có độ khó này.

      "Em lại bắt đầu luyện yoga a? vào họp rồi, buổi tối ngủ sớm chút, nếu buồn chán đọc mấy tin tức linh tinh nhé." Lý Mộ Tiêu theo lệ thường lải nhải mấy câu rồi cụp máy.

      "Động tác này là khó." Đào Tư Di cố gắng vài lần vẫn đạt tới tiêu chuẩn như trong ảnh, trách được trong hình vừa thống khổ lại hưng phấn như vậy, đây chính là cái gọi là đau cùng sung sướng!

      Tô Mạn Ca cười quyến rũ ngồi sô pha khách sạn, châm điếu thuốc, nhìn người chồng tốt gọi điện cho vợ của , sau khi treo điện thoại, biểu tình Lý Mộ Tư chút bối rồi.

      Cái này cho thầy Đào Tư Di có đủ vững vàng, mấy ảnh chụp có chừng mực kia đều khiến cho vợ chồng đó cãi nhau, giống như chút hiệu quả cũng có, hẳn là ta xem. chủ động đứng dậy, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông. Hé mở môi đỏ mọng hướng tới lỗ tai thổi khí nóng.

      "Hôm nay chúng ta chơi đùa điểm kích thích có được , cùng hai kia kịch liệt như vậy, tôi ghen tỵ. "

      " tìm người điều tra tôi?" Lý Mộ Tiêu hờn giận nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt."Nhớ bổn phận của , chuyện của tôi đến lượt quản, nếu tôi ngại đoạn tuyệt quan hệ của chúng ta."

      "Người ta chỉ là quá thích ăn, nóng giận sao?" Tô Mạn Ca yếu thế làm nũng, môi đỏ mọng chủ động khẽ liếm qua áo sơ mi hai điểm trước ngực .

      để ý đến ta ra sức biểu diễn, Lý Mộ Tiêu đẩy ra, cầm lấy áo vest bên cạnh."Tôi trước, hôm nay có tâm tình."

      Người ông lạnh lùng câu, rồi để lại căn phòng lạnh lẽo rời .

      Tô Mạn Ca sững sờ giữa phòng, tựa hồ đánh giá cao ảnh hưởng của mình đối với người đàn ông này. Nhưng cũng chẳng sao, lần nữa lại ngồi trở về ghế sô pha, cầm lấy chai rượu vừa mới mở vì muốn tạo dựng khí, uống ngụm. muốn nhìn, vợ kia ảnh hưởng có bao nhiêu lến đến .

      Lý Mộ Tiêu trở lại trong xe, nhìn thoáng qua dấu môi son trước ngực, Tô Mạn Ca này càng ngày càng bám người. nên làm để ta học được cách bình tĩnh. Ngẩng đầu nhìn thời gia, khóe miệng ôn nhu cười yếu ớt, suy nghĩ rồi lấy ra điện thoại di động.

      "Vợ à, hôm nay họp xong sớm, vợ tắm rửa thơm tho chưa?"

      "Thân thể em hôm nay thoải mái."

      Đào Tư Di thích tắm bồn, rất thích mỗi lần tắm bồn vài giọt tinh dầu hoa cỏ, mỗi khi tắm rửa xong, cơ thể đều mang theo hương thơm của hoa cỏ, điều này khiến Lý Mộ Tiêu say mê, thường xuyên cảm thấy giống như tinh linh lầm lạc nhân gian, linh động dịu dàng. Ở người cho tới bây giờ cũng từng dám làm càn, bởi vì lo lắng vì mình mạnh mẽ quá khiến bị thương.

      Vợ dùng đến là thương, cho nên tích lũy đoạn thời gian, đem tất cả dục vọng mình góp được từng tí phát tiết lên người đàn bà khá. Mới đầu, còn có chút áy náy, số lần càng nhiều, ngược lại lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên. Lý do rất đơn giản, vì muốn vợ mình bị thương.

      Đào Tư Di từ tủ quần áo lấy ra quần lót màu đen rồi mặc vào, thở dài, đành lấy cái băng vệ sinh lót dưới. Mỗi khi Lý Mộ Tiêu câu kia, đại biểu cho việc hôm nay muốn cùng mình hoan ái, sau khi nhìn hết mấy ảnh chụp vừa rồi, hoàn toàn còn cảm giác hưng phấn nào nữa.

      Từ trong lòng, nghi ngờ độ chân thực của ảnh kia, nếu bên trong hình là Tô Mạn Ca, vậy khác, chỉ tiếc là có. Nhưng cũng phải là người vợ ngu ngốc, cái gọi là có lửa làm sao có khói, toàn bộ kết luận vẫn là xem xét rồi hãy . Trước đó cũng chẳng có tâm tình vùi đầu vào hoan ái đó cùng Lý Mộ Tiêu.

      "A, vậy cũng vội về nhà nữa, ở lại công ty xử lý ít văn kiện vậy." Trong miệng Lý Mộ Tiêu mang theo nồng đậm thất vọng.

      "Được rồi, cũng đừng làm quá mệt mỏi, chú ý thân thể."

      Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy bản thân mình diễn cũng khá tốt, nếu như Lý Mộ Tiêu phải người trong ảnh, vậy bản thân mình có thể là người bị lừa đúng . tự cười giễu mình, như thường ngày, mở ti vi lên xem.

      Nhìn thoáng qua người đàn bà ngủ giường, Lý Mộ Tiêu từ trong bóp da lấy vài tờ tiền rồi vứt đầu giường. vào phòng tắm đem mùi thối người mình tắm rửa sạch , giữa đống lộn xộn mặc lên người cái áo sơ mi vừa mới mua trong cửa hàng thời trang cho nam. Chiếu lên gương, bên trong là người đàn ông nhã nhặn, khuôn mặt ôn nhu tươi cười, nét mặt tao nhã, nhàng khoan khoái, thành thục, trầm ổn.

      Lý Mộ Tiêu ra cửa khách sạn, thuận tay đem áo sơ mi có ấn kí môi đỏ vứt vào thùng rác. Nhìn lên trung, Đào Tư Di giờ này hẳn ngủ. Vô luận người đàn bà khác nhiệt tình như lửa cỡ nào, cũng bằng hương vị hoa cỏ người vợ làm yên giấc. Sau động tác ném áo sơ mi, lại biến thành người chồng hoàn mỹ, có trách nhiệm thương gia đình.

      "Chính trị là nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại(lúc lên lúc xuống). Hôm qua phong cảnh vô hạn, hôm nay hoa lá rụng khô."

      Tin tức truyền tin lãnh đạo cao cấp trong giới chính trị bị lập án điều tra. Đào Tư Di biết vì cái gì mình lại có cảm giác tìm được thông cảm, ít nhất dựa phương diện nào đó, người ta cũng giống . Đột nhiên thay đổi, có rất nhiều kết cục có thể xảy ra lường trước được.

      "Còn nghĩ chính mình cần, thế nhưng lại mất ngủ!" lẩm bẩm tiếng.

      Thanh mở cửa hấp dẫn lực chú ý của mình, quay đầu nhìn về phía cửa, Lý Mộ Tiêu tựa hồ thực ngoài ý muốn thấy trễ như vậy vẫn ở ngoài phòng khách xem tivi.

      "Vợ, em còn chưa ngủ à?" tới Đào Tư Di, trán khẽ hôn cái.

      " muộn như vậy mới trở về, hôm nay bận chứ?"

      "Công ty có cái hạng mục muốn cạnh tranh đấu thầu, hôm nay cẩn thận nghiên cứu chút phương án."

      "À." Đào Tư Di lên tiếng, làm bộ như thấy tóc vẫn chưa khô, áo sơ mi ràng khác hẳn với áo sáng nay ra cửa.

      "Vợ theo nghỉ ngơi , có em bên cạnh, ngủ được."

      "Được rồi." Đào Tư Di thầm ở trong lòng cảnh báo bản thân, hết thảy chứng cớ chưa chứng phía trước đều có hiệu quả .

      Nghe mất ngủ thuộc loại bệnh về tinh thần, trước kia còn cười tin, còn tự tin khẳng định, bệnh này phát sinh người . Tối hôm nay đột nhiên phát nguyên lai thế giới hoàn toàn có chuyện gì là tuyệt đối, đêm nay chính lại mất ngủ.

      Nghe hô hấp vững vàng của người bên cạnh, đột nhiên nhớ tới truyện cười, cái gì gọi là thống khổ, chính là thời điểm sốt ruột đợi toa lét, người khác ngồi mình lại đứng. tại còn cảm thấy thống khổ hơn, đêm muộn, người khác ngủ, mình ngủ được, hơn nữa còn bởi vì người ngủ mà mình ngủ được.

      [​IMG]
      Last edited: 23/11/14
      Phong nguyet, Mrnochu, milktruyenky51 others thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      chương đầu hấp dẫn rùi..........thank nàng
      honglak thích bài này.

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      [​IMG]Chương 2: Ngẫu nhiên gặp[​IMG]

      Edit: Skye

      "Tiểu thư, khỏe, chúng tôi kiểm tra qua, ảnh này là ảnh chụp , qua chỉnh sửa ."​

      "Vâng, cảm ơn."

      Đào Tư Di tự nhiên từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền mặt để đổi lấy mấy tấm hình mỏng manh kia. Kết quả này đánh vỡ ảo tưởng duy nhất trong . Kỳ cho dù nhờ kiểm tra, cũng đoán được ảnh đến tám chín phần mười. Mặt có thể giả tạo, nhưng cơ thể lại có cách nào làm giả, trừ bỏ chính mình, phỏng chừng có rất ít người chú ý đến chi tiết kia.

      Ngẫm lại cũng coi như đạt đến trình độ nào đó, Đào Tư Di lại nhìn thoáng qua ảnh chụp trong tay. Hôm nay mang mấy tấm ảnh lộ hết mặt của Lý Mộ Tiêu kiểm tra, là người thừa kế nổi tiếng, tuy rằng tình cảm vợ chồng cạn, vẫn muốn chuyện gây xôn xao dư luận.

      "Vừa rồi bầu trời con trong xanh, giờ mưa rồi ư?"

      Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn mây đen dầy đặc trời, mưa rơi mù mịt. do dự chút, quay đầu nhìn nhân viên bên trong dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn, nếu như nhớ lầm, phía trước hẳn là có quán cà phê. Tuy rằng người trong ảnh phải là mình, nhưng vẫn cảm thấy ngại.

      Túi văn kiện cầm trong tay đưa lên che đầu, Đào Tư Di chạy vào làn mưa. Trong lòng thầm an ủi chính mình, hi vọng đến quán cà phê bị ướt hết.

      "Đào Tư Di... ."

      Loáng thoáng tựa hồ có người gọi, Đào Tư Di dừng chút, quay đầu nhìn liếc mắt cái, đường có người nào biết.

      "Lão Vương, dừng xe."

      "Nhị thiếu, đại thiếu ở công ty chờ ngài, nếu ngài đến đúng giờ, đại thiếu chỉ sợ... ."

      "Yên tâm, tôi khẳng định là tôi nhìn thấy người bạn đường, nếu ngừng là tôi nhảy đấy nhé." Diệp Nam Tê làm bộ muốn mở cửa xe.

      Lão Vương bất đắc dĩ phanh xe lại, đối với vị nhị thiếu gia này còn cách nào khác. Đại thiếu gia phải dùng hết sức mới tìm được vị nhị thiếu gia này ở trong xó xỉnh nào đó tại vương quốc , biết dùng phương pháp gì mới bức được về nước, nghĩ tới vừa mới đón được người, người liền gây khó khăn. Quên , nếu đại thiếu gia có thể bức trở về nước, cũng có bản lĩnh bức về nhà.

      "Nhị thiếu, ngài cẩn thận chút."

      Xe dừng lại, Lão Vương liền cảm giác tim mình nhảy tới cổ họng, Diệp Nam Tê đây là luyện tập vượt rào cản nha. cái nhảy lên liền chạy ngay tới chỗ đối diện, thanh phanh gấp của xe và tiếng mắng chửi của người đàn ông vang lên trong mưa.

      "May mắn, may mắn, có việc gì!" Khẽ vuốt ngực khẩn vương, Lão Vương thả lỏng tâm tình của mình. May mắn ông là lái xe của đại thiếu gia, nếu biết ông có nên xin về hưu trước tiên hay .

      "Đào Tư Di... ."

      Lại nghe thấy người gọi tên chính mình, Đào Tư Di nhìn thoáng qua quán cà phê gần trong gang tấc, quay đầu ngừng tìm kiếm, hăng hái quyết định hướng quán cà phê chạy tới. Về phần thanh kia, coi như nghe thấy gì hết, nếu thấy , chạy bộ thêm vài bước để đuổi theo hẳn là thành vấn đề, muốn mình bị ướt hết.

      "Đào Tư Di, chị thế nào vẫn giữ cái bộ dáng này. ràng nghe thấy được em gọi chị, lại còn giả vờ như nghe thấy."

      Thấy này bình tĩnh nhấp ngụm cà phê, Diệp Nam Tê hít sâu hơi, lộ ra hàm răng trắng, ánh mắt sáng long lanh tản mát ra vui sướng gặp lại.

      " là?" Đào Tư Di rất kỳ quái, người đàn ông trước mắt có làn da đồng khỏe mạnh, tuấn tỏa sáng, khuôn mặt tựa hồ có vài phần quen thuộc. Hai cái má lúm đồng tiền khảm mặt thêm vài phần đáng của trẻ con. tìm trong đầu những người mình biết, tựa hồ có tình cảnh gì đó lóe qua mau, nhanh đến mức bắt kịp.

      "Em là Diệp Nam Tê nha, chị quên em đấy chứ?"

      "Diệp Nam Tê?" Đào Tư Di thầm đọc tên, cẩn thận tìm tòi trí nhớ trong đầu.

      "Chị, chị quên sao, lúc ấy chị còn gọi em là bé bao ấy."

      "A! Sao bé bao lại chạy tới nơi này?" Đào Tư Di vui sướng nhìn người trước mắt cao hơn mình cái đầu, còn nhớ lúc còn vừa béo vừa trắng, là con trai mười tám thay đổi khác, càng lớn càng đẹp.

      "Đào Tư Di, mời chị đọc lại tên của em, Diệp Nam Tê." nề nếp lặp lại tên mình, làm cho Đào Tư Di lặp lại theo khẩu hình của .

      "Phốc." Đào Tư Di vỗ chút bờ vai của ."Bé bao trưởng thành rồi, hiểu được nghiêm túc . Tốt, tốt, tốt, chị về sau gọi em là Diệp Nam Tê."

      "Em phải về Diệp gia sao, sao lại ở nơi này?" Đào Tư Di khuấy cà phê, uống ngụm, quan tâm hỏi tình hình gần đây.

      Tính ra đúng là gọi tiếng chị, lúc ấy mẹ mang theo kết hôn cùng với cha , sau lại biết như thế nào , đột nhiên là con cháu của Diệp gia, nhận tổ quy tông. Từ đó về sau Đào Tư Di chưa từng gặp qua , lúc ấy chính còn cảm thấy khổ sở đoạn thời gian, cái đuôi mập mập trắng trắng thấy, mất mát lâu.

      Diệp Nam Tê do dự chút, biết nên như thế nào trả lời vấn đề này của .

      "Cho dù em , gia đình em phức tạp như vậy, cũng sao." Đào Tư Di nhìn sắc mặt như gặp nạn của , thay từ chối vấn đề mình đưa ra.

      "Đào Tư Di, em tìm chị lâu, sao chị có thể tới Côn Thành này?"

      Bị gọi thẳng tên họ như vậy khiến khó thích ứng, làm gì có người em trai nào gọi cả họ tên chị ? Đào Tư Di mặt nhăn nhíu mày, dừng chút, quyết định đúng lúc chấn chỉnh lại hành vi lễ phép này của .

      "Gọi chị."

      "Cái gì?" đợi câu trả lời, bỗng như vậy, Diệp Nam Tê thấy khó hiểu.

      "Chị em vẫn nên gọi tiếng ‘chị’ dễ nghe hơn nhiều, nếu chị khó thích ứng nổi, cảm giác giống như chuyện với đứa trẻ vô lễ vậy."

      "Em còn nữa." Diệp Nam Tê bất mãn đứng lên, ở trước mắt trình diễn dáng người tốt, thân thể cao lớn rắn rỏi mang đến cảm giác ức bách khó hiểu.

      "Được rồi, được rồi, mau ngồi xuống . Chút nữa người bán hàng lại tới đây, còn tưởng chúng ta định tính tiền, bên ngoài trời mưa, chị muốn bị đuổi ra ngoài."

      Diệp Nam Tê tựa hồ có chút mất hứng lần nữa ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Đào Tư Di."Chị vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu?"

      "Cái gì?"

      "Chính là vì sao chị tới Côn Thành?"

      "À, chị tốt nghiệp rồi ở lại đây luôn. Em vẫn có tin tức gì, ba chị sợ mẹ nhìn cảnh nhớ người, liền đưa bà ra nước ngoài, chị ở lại."

      Nếu như là trước kia, Đào Tư Di rất cao hứng tuyên bố kết hôn, và chồng đều ở đây. tại chỉ nghĩ muốn đến vấn đề đây, rất nhanh độc thân, thích ứng dần là tốt nhất. Hơn nữa ở trong mắt , Diệp Nam Tê khác em trai ruột là mấy, muốn bận tâm, chuyện này tin tưởng tự mình giải quyết thỏa đáng.

      "Sinh nhật mười tám tuổi của em, vất vả mới có cơ hội trở về tìm cả nhà, nhưng tìm thế nào cũng thấy." mặt Diệp Nam Tê lộ ra vẻ mất mát."Cũng chẳng trách mọi người, nếu đổi thành em, mười năm rồi tin tức chẳng có, phỏng chừng em cũng tin, ngày nào đó có người trở lại nơi cũ tìm mình."

      Cảm xúc của khiến Đào Tư Di thấy đau lòng, trong trí nhớ của còn lưu lại hình ảnh bé trai trắng mập mạp, ở bên cạnh mình, mềm mềm dẻo dẻo gọi chị... , chị... , hình ảnh kia, tiếng gọi theo suốt hai năm, từ năm lăm tuổi đến năm bảy tuổi.

      Khi đó cha mình cùng mẹ còn bận kiếm tiền, có thời gian trông bọn họ. Hai năm kia, hai người bọn họ vẫn là hai người thân thiết nhất.

      Khi đến trường liền dẫn đến trường tiểu học, thời điểm tan học lại dẫn về nhà. Tay bé nắm tay hơn, mỗi ngày đón ánh sáng mặt trời, chào hoàng hôn xuống, mỗi ngày đường về nhà giẫm lên bóng đối phương cười hi hi ha ha. Sau khi về nhà, giống như đại nhân , hỏi học tập thế nào, thúc giục làm bài tập.

      "Đào Tư Di, hoàn hồn ." Diệp Nam Tê lấy tay quơ quơ trước mắt ."Chị nghĩ gì thế?"

      " có việc gì, chỉ nhớ số chuyện trước đây mà thôi." Đào Tư Di vẫn quen việc gọi thẳng tên mình, rất có cảm khái : "Trước kia em rất nghe lời, bảo em làm gì em làm đó, tại còn gọi cả tên họ của chị, ai, mất công nuôi em hai năm ."

      Diệp Nam Tê cười cười, "Em gọi chị vì muốn tốt cho chị, gọi chị sợ chị già , tin chị hỏi người bên cạnh, nào có ai nghĩ chị lớn hơn em?"

      Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy, hôm nay ngẫu nhiên gặp, làm tâm tình vốn che giấu tốt lên ít.

      "Đại thiếu, nhị thiếu vừa rồi biết ở đường thấy người nào đó, tôi ngăn được, sống chết muốn xuống xe." Lão Vương ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt chút biểu cảm, trong lòng chỉ rùng mình. Chính mình lớn tuổi như vậy, cũng coi như theo từ khi đến khi lớn, nhưng chỉ hiểu trong lòng lại có nhiều e ngại như vậy.

      "Ừ, biết." Diệp Lan Trăn gật đầu lên tiếng."Lão Vương, ngươi an bài chút, ném vào trong bộ đội vài ngày, kiềm chế tính tình của ."

      "Được." Lão Vương lên tiếng ra ngoài làm việc.

      Diệp Lan Trăn châm điếu thuốc, hai bước tới gần cửa sổ trong thư phòng. Ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa rơi xuống lá cây tươi tốt xanh um, tắm lớp bụi mặt, làm cho chúng có vẻ phá lệ xanh tươi.

      Nửa đường đột nhiên xuất đứa em trai, khiến Diệp Lan Trăn có chút khó thích ứng. Từ mười lăm tuổi cha mẹ bởi vì giao thông ngoài ý muốn mà bỏ mình, lão gia tử liền đem em trai cùng cha khác mẹ trở về, là vì thịnh vượng Diệp gia.

      Còn nhớ bé trai mập mạp trắng trẻo vừa vào cửa khóc, là muốn tìm chị, khóc ba ngày ba đêm, thẳng đến khi chính mình hứa hẹn khi lớn liền cho tìm người, chỉ cần hoàn thành học tập xứng đáng với con cháu Diệp gia, liền để tìm người muốn tìm. Bé trai mới ngừng khóc, mặt lộ ra hơi thở quen thuộc. Khi đó mới nhìn ra người bé trai kia, quả là có huyết thống Diệp gia.

      Nhưng ai biết khi mười tám tuổi, tìm người nhưng có kết quả, liền bỏ gánh tránh người, muốn du lịch thế giới. Còn cái gì, nếu là vì Diệp gia làm cho mất người muốn, như vậy khi nào Diệp gia thay tìm được người, mới trở về.

      Diệp Lan Trăn bất đắc dĩ cười cười, sinh hoạt chung mười mấy năm, đối với đứa em trai này vừa vừa hận. Dù sao chính là người thân cận nhất của mình, vì sao con cháu Diệp gia bướng bỉnh cầu những phương diện khác, nhất định lại phải tìm người?

      Nếu tìm được người, về sau thế nào?

      Nghĩ đến đây, Diệp Lan Trăn cau mày, có phải bản thân quên dạy điều, trừ phi trở nên đủ lớn mạnh, nếu có tư cách lấy được những thứ muốn.

      [​IMG]
      Last edited: 6/12/15
      Mrnochu, milktruyenky, TieuLinh835947 others thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ặc 2 bạn Diệp này bạn nào là nam 9 đây............a chồng kia kì kì tnao ý............. vợ mà vì lí do vớ vẩn lại ngoại tình...bó tay
      thank nàng
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :