1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê nô - Hiểu Rõ Là Ta (HOÀN + EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      65 Đường về

      Edit: Skye

      Nắng ấm làm Đào Tư Di thức giấc, phát trải qua đêm hỗn loạn hôm qua, vốn cho rằng mất ngủ vậy mà lại ngủ say trong lòng Diệp Lan Trăn, còn ngủ ngon đến thế.

      Người đàn ông bên cạnh vẫn ngủ say, ngực phập phồng lên xuống, hơi thở ấm áp vững vàng vỗ về mặt . Đào Tư Di nhìn dưới lông mi dài của là hai hốc mắt in tầng bóng mờ.

      chưa từng đánh giá gần thế này. Tay khẽ xoa môi mỏng của , mềm mại ấm áp hơn so với tưởng tượng.

      bàn tay bắt được tay nghịch ngợm, Diệp Lan Trăn ôn nhu đưa tay hôn lên môi , hé miệng khẽ cắn đầu ngón tay , ánh mắt chuyên chú nhìn .

      Đào Tư Di bỗng nhiên cảm thấy tim như đập lỡ nhịp, nghiệt, ngầm tán thưởng.

      “Vợ, hôn .” Diệp Lan Trăn hôn cái lên trán , khom tay ôm trong ngực, tựa hồ lâu được ngủ an ổn như tối qua.

      Đào Tư Di dán lỗ tai lồng ngực , lắng nghe tiếng tim đập cường tráng có lực. Căn phòng này có lẽ là chốn yên ổn nhất nhà họ Đồ, muốn rời giường nhưng lại biết vì sao muốn ra khỏi cửa phòng. xoắn xuýt dùng chân vuốt ve lông chân đùi Diệp Lăn Trăn, cảm nhận cảm giác hơi ngứa mà lại ôn tồn khó .

      “Như thế nào lại bắt đầu làm con rùa rồi.” Diệp Lăn Trăn lấy tay điểm chóp mũi Đào Tư Di, có thể lý giải tâm tình của , chỉ là nếu ra khỏi phòng, cho dù có bản lĩnh lớn thế nào cũng cách nào đưa trở về Trung Quốc. có dị năng.

      cách Diệp Lan Trăn tính toán ra khỏi phòng mà cũng về nhà được, đó là phái trực thăng qua đây, bảo người đưa thang dây xuống là có thể ra ngoài, chẳng qua mấy cái này với thành vấn đề, vợ và con mới là vấn đề lớn.

      Đào Tư Di bắt lấy tay Diệp Lan Trăn cùng nhau khẽ xoa bụng mình, sau khi mang thai, động tác này thành thói quen, hôm nay có Diệp Lan Trăn gia nhập, biết vì sao lại cảm thấy thoải mái và ấm áp.

      “Có ở cùng em, sợ cái gì? Nếu bây giờ còn chưa nghĩ tốt, liền chờ em nghĩ ra.” Diệp Lan Trăn giọng trấn an bên tai , đổi thành người khác phải đối mặt với chuyện mình muốn, ít nhiều cũng có chút sợ hãi biết làm sao. Tâm tình của , có thể lý giải cùng lĩnh hội.

      “Vâng.” Đào Tư Di lên tiếng, duỗi cái lưng mệt mỏi, khi người đụng phải vật cứng nào đó, liền lập tức rụt trở về.

      “Đồ phá sản, sáng sớm ra nghe lời rồi, đừng dọa vợ sợ.” Diệp Lan Trăn cười tít mắt nhìn Đào Tư Di đỏ mặt, vỗ lão nhị nhà mình trước mặt .

      Đào Tư Di bị động tác tự nhiên này của khiến mặt biết nên đỏ hay nên trắng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. như thế nào lại gả cho nghiệt cơ chứ!

      Sau khi hai người rửa mặt xong liền sắp xếp đồ mang theo.

      Chuẩn bị mở cửa, Diệp Lan Trăn cầm tay Đào Tư, nắm tay cùng nhau mở cửa. Bên ngoài vô cùng an tĩnh, đội hộ vệ canh gác ngoài, xem ra đứng được thời gian.

      Đối với tình huống này, Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di ít nhiều cũng có chuẩn bị, cũng có quá nhiều kinh ngạc. Bọn họ theo người tới đến thư phòng.

      Người dẫn đường gõ cửa, cửa phòng được người từ bên trong mở ra, hai người cùng tiến vào. Đào Tư Di cầm tay Diệp Lan Trăn có chút khẩn trương, Diệp Lan Trăn cũng dùng lực nắm tay , cho chút an ủi.

      “Hai người nghỉ ngơi khỏe chưa?” Đồ Thụy Phổ dường như nhìn văn kiện, vị trí ngồi là nơi bình thường Đồ Tư Đặc vẫn ngồi. Thấy hai người tiến vào, liền đứng lên, từ phía sau bàn tới, ngồi ghế ghế sofa trước mặt hai người.

      tồi, cám ơn.” mặt Diệp Lan Trăn treo nụ cười yếu ớt theo thói quen.

      Trải qua màn ngày hôm qua, Đào Tư Di thể cười nổi với Đồ Thụy Phổ, chỉ gật đầu.

      “Hôm nay rồi ư?” Đồ Thụy Phổ biết còn cố hỏi.

      “Ừ, cũng nên trở về rồi.” Diệp Lan Trăn trả lời , nhiều lời, Đồ Thụy Phổ tìm bọn họ khẳng định là có chuyện, vấn đề nên do người đề xuất ra mới tốt.

      “Đào tiểu thư có muốn biết chuyện gì ?” Đồ Thụy Phổ phát Diệp Lan Trăn mở lời, đơn giản dời mặt hướng người bên cạnh hỏi.

      Đào Tư Di giương mắt nhìn về phía Đồ Thụy Phổ, người đàn ông trước mắt vẫn là vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời nhưng trong mắt so với khi mới gặp lại kém nhau quá lớn, đôi con ngươi xanh như biển cả lại mất ánh trong veo của ánh nắng.

      “Nếu cậu gặp tôi, tôi khẳng định có người nghĩ tốt. Mời cậu giúp tôi lại tiếng, thời gian chung quy mất , chúng ta ai cũng thể quay trở lại, tôi chỉ hy vọng mỗi ngày bà đều có thể hạnh phúc. Tội gì quấn quýt người đúng người sai, chỉ cần làm việc bà muốn là tốt rồi.”

      Đào Tư Di cảm thấy chua xót trong mắt, tựa hồ có thể cảm nhận được cảm thụ của Tôn Văn. biết tại là Tôn Văn truyền lại khổ sở cho , hay là phát theo cảm tính.

      “Còn có, 6 tháng nữa tôi dự tính đến ngày sinh, có thời gian trở về nhìn xem.” Đào Tư Di xong mở miệng thêm, như nhìn thấy mặt sau giá sách lộ ra làn váy trắng run nhè .

      “Đồ tiên sinh, nếu có chuyện gì, chúng tôi trước, xe chờ bên ngoài rồi.” Diệp Lan Trăn đúng lúc kết thúc cuộc đối thoại.

      Hai người sau khi lên xe, nước mắt Đào Tư Di khống chế nổi liền chảy xuống. Tay Diệp Lan Trăn ôm bờ vai để ghé người . biết lúc này, phương pháp tốt nhất là để tích tụ trong tim cố theo nước mắt ra ngoài.

      Tình cảm con người rất nhiều, tình mẫu tử là dứt bỏ khó nhất, gặp mặt, quen biết mà lại biết nên thế nào nhận thức lẫn nhau, chỉ còn lại đau khổ khó ra khóc cũng là loại thả lỏng.

      Tôn Văn nhìn qua cửa sổ đến khi đuôi xe biến mất, đưa tay lau nước mắt.

      Loại kết quả này vĩnh viễn vui sướng như bà mới đầu tưởng tượng, mặc kệ là Đồ Thụy Phổ hay là bà, hai người bọn họ hợp tác nhưng có người nào hưởng thụ thắng lợi.

      “Sao dì theo bọn họ trở về?” Đồ Thụy Phổ đưa cho Tôn Văn khăn tay, nhìn người phụ nữ từ khi mình có trí nhớ tới nay chưa từng lộ cảm xúc, lúc này lại lệ rơi đầy mặt.

      tại tôi được.” Tôn Văn thở dài tiếng.

      “Kỳ cần áy náy.” Đồ Thụy Phổ ràng suy nghĩ của bà, kết quả này ai cũng ngờ, Đồ Tư Đặc ngã xuống là điều bọn họ dự đoán được.

      liên quan đến áy náy, dì chỉ là yên lòng.” Ánh mắt Tôn Văn tối sầm, bà nhìn về hướng phương xa. Đồ Tư Đặc còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nếu ông buông tay, bà cũng chỉ muốn theo ông đến đoạn đường sau cùng. Ít nhiều những năm oán hận chung quy hóa thành bụi đất.

      “Đồ Thụy Phổ, cám ơn con, để người đưa dì bệnh viện .” Tôn Văn vỗ vỗ bả vai Đồ Thụy Phổ, “May mắn con cố chấp như cha con.”

      Đồ Thụy Phổ cười cười nhìn theo Tôn Văn.

      Cố chấp? Tay tiến vào túi áo, vỗ về trang giấy bóng loáng bên cạnh.

      Cố chấp nhà họ Đồ tựa hồ do di truyền, chẳng qua người họ Đồ thông minh. có thể cân nhắc thực lực của đối thủ nhưng cách nào xác định phần thắng, cho dù cố chấp cũng cách nào đạt được ý muốn, vậy sao phải khổ sở cố chấp?

      “…” Đồ Thụy Phổ cảm giác tay mình bị vật gì đó cứa phải, đưa tay lấy tấm hình trong túi, nụ cười tươi đẹp nhu hòa lộ dưới ánh mặt trời.

      giọt máu đỏ tươi theo lòng ngón tay chảy xuống, ấn tay, khóe miệng tươi cười dưới ánh sáng. Tốt nhất đừng cho tôi cơ hội để cố chấp.

      Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư Di ngủ say bên cạnh, hai người máy bay trở về. cẩn thận quan sát khuôn mặt , tại xem ra, đúng có vài tương tự Tôn Lỵ Lỵ.

      “Tôn Văn…” Diệp Lan Trăn thầm tên mẹ , chẳng lẽ chuyện khéo đến vậy? Sử Miêu Miêu bên kia làm sao có thể có bộ dáng tương tự?

      Diệp Lan Trăn dịch chăn cho Đào Tư Di, miễn cho đêm dài lắm mộng, vẫn nên trở về làm lễ trước. Còn mối quan hệ phức tạp giữa các thế hệ này, vẫn là cùng vợ về nhà rồi chuyện tiếp.

      Mặc kệ như thế nào, lấy giấy chứng nhận ở Trung Quốc là được pháp luật bảo hộ, nhưng hôn lễ mới chân chính chiếm được tán thành của mọi người. Còn về thành kiến, cũng cần quá lo lắng.

      Còn Đồ Thụy Phổ bên kia, ánh mắt tựa hồ có chút kỳ dị.

      Diệp Lan Trăn sờ sờ cằm, khuôn mặt Sử Miêu Miêu xuất trước mắt , đột nhiên cảm thấy mình rất nhanh trí.

      Nếu tên nhóc nhà họ Đồ kia thích loại khẩu vị này, vậy tốt rồi, phải có sẵn đấy sao? Là quái đản kia khiến cùng vợ tách nhau thời gian dàu như vậy. Có khi lôi ta ném ra ngoài cũng là lựa chọn tốt.

      “Hắt xì… Hắt xì…”

      Sử Miêu Miêu xoa xoa cái mũi, tiếp tục chuyên tâm câu cá.

      “Lão bà tử, bà xem con cá này của tôi thế nào?” Ông cụ Sử nâng cần câu, con cá trích chừng nửa cân ngoi lên mặt nước.

      “Được đấy, đợi khi trở về, buổi tối chúng ta có thể nấu nước canh.” Vương Tú Cúc cầm lưới tiếp được cá, tháo lưỡi câu, đem cá ném vào trong giỏ.

      “Tú Cúc, bà xem con này thế nào?” Ông cụ Diệp cũng nâng cần câu, con cá chép chừng cân bật nhảy.

      “Tốt, buổi tối có thể ăn cá kho rồi.” Vương Tú Cúc vừa cười vừa ném cá vào trong giỏ.

      “Tiểu Miêu, nhìn xem ông Mã thế nào?”

      Sử Miêu Miêu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ông cụ Mã câu được con cá ngát lớn, dây câu cơ hồ như sắp bị đứt.

      “Ông nội, đây là con lớn nhất đấy.” Sử Miêu Miêu gật đầu, vội vàng cầm lưới cá tới, đem con cá vào trong giỏ.

      chút kỹ thuật cũng có, ông biết con cá này ăn thịt nên mới lớn như vậy sao, biết nó ăn bao nhiêu thi thể hư thối, chừng còn có người đấy.” Ông cụ Diệp lành lạnh .

      “Người ta đây là vì cá trừ hại, ít con cứu vớt ít nhiều sinh mệnh cá .” Ông cụ Sử ở bên mở tiếp đề tài.

      Sử Miêu Miêu vỗ ót mình, lại bắt đầu rồi.

      Cũng biết từ lúc nào, nơi này vậy mà thành trung tâm nghỉ phép của người già. Ông nội Diệp Lan Trăn là người thứ nhất tới, qua vài ngày lại thêm ông cụ họ Mã, tựa hồ hai người quen biết nhau, mỗi ngày đều tụ tập chỗ tranh cãi.

      Ông cụ Sử vừa thấy người đến là địch của địch, liền cao hứng. Nhưng ông cụ Mã xuất thân là quan văn, tính tình tuy tốt nhưng thường xuyên thích ngâm thơ, vừa vặn là loại hình ông cụ họ Sử thích nhất.

      Ba cụ ông mỗi ngày ở chung chỗ, hồi ông cấu tôi véo, hồi mắng chửi. Dù sao càng ngày mặt mày đều trở nên hồng hào, tinh thần miễn bàn có bao nhiêu tốt.

      Khi Sử Miêu Miêu nghỉ hè, được nhận làm chân chạy vặt cho ba ông cụ. Khi nhớ tới túi tiền của mình liền vui tươi hớn hở. trái lại cũng thiệt thòi, người bên cạnh hai ông cụ đưa cho ít tiền bạc. Khi bọn họ muốn lười biếng, có thể chăm sóc nhiều chút.

      “Đúng rồi, Miêu Miêu.” Ông cụ Mã ngắt mơ màng, “Chắt trai ông mấy ngày nữa qua đây ở thời gian, con học tập tốt, giúp ông trông nom bài tập của nó,”

      “Vâng, thành vấn đề.” Sử Miêu Miêu cam đoan, nghĩ thầm khoản thu nhập lại thêm nữa rồi.

      Ông cụ Mã xong, ông cụ Diệp liền nhíu mày rồi trở nên nhụt chí có chút ủ rũ.

      Lão Mã chết tiệt, lấy chắt trai tới chọc tức mình, ông khi nào mới có chắt trai đây?

      Ông cụ Diệp cảm thán, liền thấy cách đó bóng dáng xa tới.

      Lão Vương? Nét mặt ông ta vui mừng là sao?

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      66 Gặp người lớn

      Edit: Skye

      Ông cụ Diệp vội vã chạy tới chỗ lão Vương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Lão Vương tính ra cũng là người của ông cụ Diệp, cũng theo ông nhiều năm, chuyện lớn chuyện gì mà chưa từng thấy qua.

      Ông chỉ từng thấy lão Vương vội vã chạy tới lần, đó là ngày cha mẹ Diệp Lan Trăn xảy ra tai nạn xe cộ, khi đó vẻ mặt lão Vương buồn đau, khóc thành tiếng. Thoắt cái mười mấy năm qua , lần này là chuyện gì có thể khiến ông ta vội vàng như vậy?

      “Cậu cả trở lại.” Lão Vương thở hồng hộc đứng trước mắt ông cụ Diệp, ông cụ Diệp nhìn cần câu run lên, biết cá sắp cắn câu.

      “Có chuyện gì mà gấp như vậy.” Ông cụ Diệp tức giận hỏi, ông vừa bị ông Mã chết tiệt kia dùng chắt trai kích thích, lúc này lão Vương lại dọa cá chạy mất, mắt thấy cần câu cá của ông cụ Sử nặng trĩu. Đây chẳng phải tổn hại tới hình tượng uy vũ của mình trước mặt Vương Tú Cúc sao!

      “Cậu cả cùng Đào tiểu thư trở lại.” Lão Vương hít sâu hơi.

      “Trở về làm sao?” Ông cụ Diệp cũng nghe của cháu trai trưởng là ân nhân cứu mạng mình. Chỉ là tình huống của Đào Tư Di có vẻ phức tạp, làm người tri ân có báo, ông ngăn cản quyết định của cháu trai, nhưng trong nội tâm, ông vẫn xem trọng hôn nhân này.

      Ly hôn , điều tra kia quả như lời ông cụ Mã , rất khó sinh, ý nghĩ muốn ôm chắt trai xem ra xảy ra.

      “Ai…” Ông cụ Diệp thở dài, xem ra ông chỉ có thể đem hy vọng đặt người Diệp Nam Tê thôi. Nhưng đứa này tuổi còn , mới hơn hai mươi, đàn ông cũng thể kết hôn quá sớm.

      “Ngài xem ngài có muốn Côn Thành chuyến hay , nơi này đường xá có chút xóc nảy.” Lão Vương cao hứng nhắc nhở ông cụ Diệp.

      “Xóc nảy? Chân tay tôi già yếu thế này còn sợ? Con dâu nhà họ Diệp lại được à?” Ông cụ Diệp cao tiếng , tâm tình vốn kém, lại bị lời này của lão Vương càng thêm tốt.

      Lão Vương nghĩ tới tính tình ông cụ Diệp lại phát lớn như vậy, bị mắng liền rụt cổ, giọng thầm: “Nếu ngài sợ tiểu thiếu gia ra trước cũng sao cả.”

      Ông cụ Diệp ban đầu còn muốn ở trước mặt mọi người khoe uy phòng đại gia trưởng, vừa rồi còn tức giận ông cụ Mã, vừa nghe lão Vương , lập tức liền sửng sốt.

      Ông trừng to mắt nhìn lão Vương, ngón tay hưng phấn chỉ vào lão, ra lời.

      “Ông…Ông cái gì?” Ông cụ Diệp rất dễ dàng mới tìm lại được tiếng . “Tiểu thiếu gia nào?”

      “Đào tiểu thư mang thai, ngày mai đến Côn Thành, cậu cả muốn chăm sóc ông. Tôi vốn nghĩ đường núi hơi xóc nên tới đón ngài trở về. Đều do tôi suy nghĩ chu đáo, vẫn là vãn bối tới bái phỏng trưởng bối, nào để cho trưởng bối phải đường.”

      “Đúng, ông nghĩ quá đúng.” Ông cụ Diệp cao giọng gấp ba lần. “Chúng ta trở về xem chắt trai cùng cháu dâu thôi.” xong, ông cụ Diệp cố ý nhìn ông cụ Mã.

      “Cháu trai lớn nhà tôi có bản lĩnh, người chưa vào cửa, đứa có, năng lực thực mạnh. Tôi rồi mà, dựa vào năng lực của Diệp Lan Trăn, ngay cả tảng đá cũng có thể nở hoa, huống chi là .”

      Ông cụ Diệp cao hứng biết bao nhiêu, giọng ông lớn đến nỗi hận thể để tất cả các thôn đều nghe thấy.

      “Ông Diệp, chúc mừng ông.” Tiếng Sử Miêu Miêu ngọt ngào truyền đến.

      “Ha ha, chúc mừng cái gì, nhiều chuyện.”

      Ông cụ Diệp đắc ý, lúc này đến phiên ông cụ Mã mất hứng, còn nghĩ Diệp Lan Trăn cưới về biết đẻ, này thế nào, người ta những có mà trứng tròn còn sắp ra ngoài rồi đấy! Ban đầu còn có chút vui sướng khi người gặp họa, giờ sớm bị chuyện này đánh tan. Càng quá đáng hơn là muốn đánh người lại đánh được, ngược lại chính mình còn bị cái tát buồn bực như thế.

      ngay thôi.” Ông cụ Diệp lôi kéo lão Vương, cần câu cũng cần, cá kho tàu cũng cần, chỉ lo tới chắt trai bảo bối chưa sinh ra của mình.

      “Lão Vương, chắt trai của tôi cũng đến Côn Thành, tôi cùng ông trở về.” Ông cụ Mã tựa hồ có chút tin, ông phải tận mắt nhìn thấy, binh bất yếm trá, biết đâu lại là Diệp lão đầu ba hoa khoác loác.

      “Được.” Lão Vương gật đầu, ông nhìn hai ông cụ, thầm lau mồ hôi, đoạn đường này nhiệm vụ gian khổ.

      Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Côn Thành, Đào Tư Di được Diệp Lan Trăn đỡ xuống máy bay, hít sâu hơi khí Côn Thành. vòng vòng tròn lớn, cuối cùng cũng trở lại.

      “Vợ à, lát nữa dẫn em gặp người.” Diệp Lan Trăn vừa mở điện thoại, tin nhắn liền xuất , nhíu mày nhìn thoáng qua, nghĩ tới tốc độ lão Vương nhanh như vậy.

      “Vâng.” Đào Tư Di thấy Diệp Lan Trăn khẩn trương. “ đâu gặp?”

      Đào Tư Di vừa xong liền thấy Diệp Lan Trăn kéo về phía.

      “Tư Di, đây là ông nội của .” Diệp Lan Trăn đem che trước ngực mình, tay tượng trưng đặt bụng . “Ông nội, đây là cháu dâu của ông.”

      “Tốt…tốt…” Ánh mắt ông cụ Diệp chỉ lo nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn trịa của Đào Tư Di, ngay cả ánh mắt cũng nhìn lấy cái, mặt ông cười như nở hoa.

      “Ông nội, đây là cháu dâu của ông, Đào Tư Di.” Diệp Lan Trăn nhắc nhở, nhưng ánh mắt ông cụ Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào cái bụng của .

      Nhiều năm như vậy, ai có thể cảm nhận được nỗi tang thương của ông cụ Diệp người tóc bạc đưa người tóc đen. Sinh mệnh này đối với Diệp Lan Trăn mà , chính là kết tinh tình của và Đào Tư Di. Còn với ông cụ Diệp, lại giống như hy vọng mới của nhà họ Diệp. Có lẽ ai có thể sánh với kỳ vọng được nhìn sinh mệnh mới như ông, ngay cả uy danh trưởng bối ông cũng cần, trực tiếp chạy vào sân bay đón người. bao nhiêu năm qua, ông chưa từng vội vã như vậy.

      “Khụ khụ…” Lão Vương dùng lực ho khan hai tiếng. “Cụ à, Đào tiểu thư ngồi ngày máy bay, ngài xem chúng ta có nên lên xe trước hay ?”

      “A…, ừ, lên xe.” Lúc này ông cụ Diệp mới nhìn thẳng Đào Tư Di, “ sai, sai, ánh mắt tốt đấy. Lão Vương về sau phải gọi là thiếu phu nhân.”

      “Vâng.” Lão Vương lên tiếng, ngầm cảm thán phen, cho dù là triều đại nào, đạo lý mẹ vinh nhờ con đều đổi. Kế hoạch của cậu cả lại thành công rồi.

      Ông cụ Diệp càng nhìn càng thấy thân thiết với Đào Tư Di, có lẽ trong tiềm thức có hảo cảm với ân nhân cứu mạng, lại thêm chắt trai trong bụng, hảo cảm này càng ngày càng lộ ra bên ngoài.

      “Giờ được có mấy đứa giống cháu dâu ta giúp người làm niềm vui như vậy, ánh mắt Lan Trăn rất tốt.” Ông cụ Diệp cười gật đầu, chống gậy quay đầu trước.

      “Ông nội rất hài lòng về em.” Diệp Lan Trăn giọng bên tai Đào Tư Di.

      “Là ông hài lòng với bụng em.” Đào Tư Di cười hì hì vạch trần lời dối của .

      “Về sau chúng ta cứ khiến bụng em lớn thường xuyên, đảm bảo ông cụ càng ngày càng vừa lòng với em.” Diệp Lan Trăn thổi khí nóng bên tai , chọc mặt đỏ bừng.

      cho rằng cứ nghĩ là có đứa à?”

      “Nếu đúc ra được mảnh ốc đảo, tin tưởng mình cũng có thể đúc ra khối khác, tin đêm nay chúng ta liền thử xem.”

      Diệp Lan Trăn xấu xa cắn vành tai , tay đẩy mặt sang bên. thoáng đắc ý nhìn Diệp Lan Trăn.

      đừng quên trong bụng em còn có cây non đấy, cẩn thận đúc quá tay.”

      Diệp Lan Trăn thất vọng bĩu môi, lâu chưa tưới qua. Phải biết rằng, đầm chứa nước thỏa đáng cũng cần phải xả, nếu vỡ đê.

      nhìn bóng lưng Đào Tư Di phía trước, nhanh hai bước đuổi theo. Trong lòng thầm tính, hôm nào cùng khám thai, thuận tiện hỏi bác sĩ chút, hoạt động có thể xảy ra vấn đề hay .

      lại đánh chủ ý gì thế?” Đào Tư Di càng ngày càng có thể trông qua nét mặt Diệp Lan Trăn mà phân tích trạng thái trong lòng , sắc mặt này của ràng là muốn làm chuyện xấu.

      có việc gì, vợ, chỉ nghĩ tối nay muốn ăn cái gì thôi?” Diệp Lan Trăn híp mắt, khóe miệng thâm thúy nhếch lên cười cười.

      “Muốn ăn cái gì?” Đào Tư Di ràng tin, nhưng tìm ra vấn đề trong lời Diệp Lan Trăn , đơn giản liền mặc kệ .

      Mọi người cùng trở lại biệt thự, vừa vào nhà liền nhìn thấy ông cụ Mã ở bên trong bày ra bộ dáng chờ lâu ngày, ngồi bên cạnh ông là Mã Tiểu Kiệt mọi người đều quen thuộc .

      Đào khỏe…” Mã Tiểu Kiệt lại khôi phục bộ dáng nhu thuận.

      “Tiểu Kiệt khi nào trở về?” Đào Tư Di quen thuộc chào hỏi.

      “Ngày hôm qua ạ.” Tiểu Kiệt nhìn bụng Đào Tư Di, từ trong túi lấy ra phong thư. “Đây là mẹ Trần bảo con đưa , bà dặn có thời gian gọi điện cho bà, bà rất nhớ .”

      “Ừ, cám ơn tiểu Kiệt.” Đào Tư Di nhận thư, thuận tay đặt trong túi áo mình, Diệp Lan Trăn liếc mắt nhìn phong thư, hoài nghi nhìn mặt Mã Tiểu Kiệt, cậu bé đáng tin tưởng, vẻ mặt than vờ nhu thuận là có ý gì?

      đáng tiếc.” đợi Diệp Lan Trăn nghĩ quá nhiều, ông cụ Mã liền đứng lên vòng xung quanh Đào Tư Di, miệng . “ là đứa mù quáng, như thế nào lại vào nhà họ Diệp thế?”

      xong ông cụ Mã nhìn chằm chằm Đào Tư Di : “Cháu nhìn thằng đàn ông bên cạnh cháu xem, đôi mắt đào hoa dài, làn da trắng quá mức, tuổi quá trẻ. Vừa thấy biết là hạt giống phong lưu, cháu lo lắng khi ở cùng nó về sau à? Thấy thế nào cũng thích hợp lấy làm chồng bằng Mã Đằng Diệu nhà ta.”

      “Ông Mã, ông đến phá nhà họ Diệp tôi, ông có phải quên chủ nhân như tôi tồn tại hay .” Ông cụ Diệp lập tức đứng giữa ngăn cách ông cụ Mã và Đào Tư Di, ngăn cản ông cụ Mã quấy rầy.

      Diêp Lan Trăn thừa dịp liền ôm vụng trộm lên lầu.

      “Bọn họ có chuyện gì chứ?” Đào Tư Di nhìn hai ông cụ, hai ông cụ ngừng đấu đá nhau, tóc bạc bắt đầu rụng rồi.

      , bọn họ đánh hữu nghị thôi, yên tâm, còn có lão Vương, xảy ra chuyện được. Em mệt mỏi ngày rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.” Diệp Lan Trăn cam đoan.

      Đào Tư Di nhìn hai người dưới lầu, trong lòng trào lên cảm giác ấm áp. Đây mới là gia đình, náo nhiệt lại tràn ngập niềm vui.

      66 Tín nhiệm

      Sáng sớm hôm sau, Diệp Lan Trăn đến công ty xử lý công việc. Đào Tư Di ăn xong điểm tâm liền cùng ông cụ Diệp chuyện, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

      Đào Tư Di ngủ giấc, khi tỉnh lại mới nhớ tới thư Mã Tiểu Kiệt đưa còn trong túi, dứt khoát lấy ra đọc. Mẹ Trần chăm sóc rất tốt, lần này rời nước Úc cũng với bà, thấy thế nào cũng khó .

      mở thư của mẹ Trần, nội dung bên trong chủ yếu là chú ý an toàn, chú ý thân thể, có rảnh qua thăm bà. Sau đó là số nội dung phụ nữ có thai cần chú ý.

      Đào Tư Di khẽ cười, trách được mẹ Trần muốn viết thư, nếu gọi điện đúng là hết. đặt thư của mẹ Trần lên tủ đầu giường, thuận tay mở tờ thư còn lại. Nhìn ràng phải chữ của cùng người, Đào Tư Di nhìn xuống phần kí tên: Mã Đằng Diệu!

      ta tìm có chuyện gì?

      Kiên nhẫn đọc xong thư, Đào Tư Di thuận tay cầm di động bên người, vừa định gọi điện, lại do dự chút rồi hạ điện thoại xuống.

      Đào Tư Di xoa bụng, mặt mang theo gian xảo, nhìn giấy viết thư trong tay: “Ba ba của bảo bối đúng là lòng dạ hẹp hòi nha…”

      Diệp Lan Trăn phiền chán tới lui trong văn phòng. Hỏi phiền chán cái gì? Còn phải tự chuốc phiền à, ngốc có việc gì lại đọc lén thư của người khác.

      cảm thấy thư Mã Tiểu Kiệt đưa có vấn đề, đêm qua lén lút nhìn thoáng qua, có thư của Mã Đằng Diệu.

      Nhắc tới người đàn ông này, biết lại muốn biết, mà biết thấy phiền. Diệp Lan Trăn vô cùng tin tưởng Đào Tư Di , nhưng Mã Đằng Diệu dù sao cũng từng là trong đối thủ của .

      Tuy nội dung thư rất đơn giản, là Mã Đằng Diệu hy vọng có thể thay Tô Mạn Ca lời xin lỗi, sau đó kể lể cuộc sống trong tù của ta. Sau đó đưa ra lời ngoài mặt linh tinh, nhưng mặc kệ thế nào, chủ đề vẫn chỉ có , hy vọng Đào Tư Di có thể tha thứ cho việc Tô Mạn Ca làm trước kia, để ta ra tù trước thời hạn.

      Mà ý tứ kia còn là, chỉ cần Đào Tư Di nguyện ý viết đơn tha thứ cho Tô Mạn Ca, Tô Mạn Ca ít nhất có thể giảm hình phạt 5 năm.

      tại đứa cũng có, ra cũng có phần trách nhiệm trong chuyện của Tô Mạn Ca. Diệp Lan Trăn so với trái lại có nhiều oán hận như thế, hơn nữa thời gian là đơn thuốc xoa dịu vết thương tốt nhất.

      Chẳng qua chuyện Diệp Lan Trăn xoắn xuýt chính là muốn Đào Tư Di và Mã Đằng Diệu có quan hệ gì.

      Dựa theo thường lệ, Đào Tư Di tự mình xử lý chuyện này.

      Cũng vì Diệp Lan Trăn nhìn lén thư của người ta, cho dù biết nội dung, cũng dám hỏi.

      Cứ như vậy, tới lui trong văn phòng.

      “Cậu cả, ông cụ bảo tôi với cậu tiếng, ông về Bắc Kinh chuẩn bị hôn lễ cho cậu, đúng hai tuần sau cậu mang theo cháu dâu trở về.” Lão Vương gõ cửa, vừa vào liền nhìn thấy Diệp Lan Trăn như kiến bò chảo nóng.

      “Ừm.” Diệp Lan Trăn dự liệu trước nên có nhiều phản ứng, nhìn lão Vương, hướng ông ngoắc ngoắc tay.

      Lão Vương nhìn vẻ mặt thần bí của , liền về phía trước bước.

      “Lão Vương, ông từng hỏi thăm đến người cũ của vợ ông chưa?” Diệp Lan Trăn giọng câu.

      từng.” Lão Vương trả lời ràng lưu loát.

      “Sau đó?”

      “Sau đó vợ tôi về nhà mẹ đẻ ở, tôi khó lắm mới đưa được bà ấy trở về.”

      Diệp Lan Trăn nghe xong câu trả lời của lão Vương, sắc mặt tối sầm.

      “Vậy ông có tìm người bảo vệ vợ ông ?”

      “Có.” Lão Vương chăm chú nhìn Diệp Lan Trăn, tiếp tục : “Vợ tôi biết tôi giám thị bà ấy, kết quả lại chạy về nhà mẹ đẻ ở, tôi vô cùng gian nan mới khuyên được bà ấy trở về.”

      “Cậu cả, tình huống nhà mẹ đẻ của Đào tiểu thư có vẻ đặc biệt, nếu ấy chạy mất, đoán chừng thể tìm.” Lão Vương nhìn mặt Diệp Lan Trăn càng ngày càng u, ông hảo tâm nhắc nhở câu.

      Diệp Lan Trăn phất phất tay, tiếp tục xoay vòng vòng trong phòng.

      Rất dễ dàng đến giờ tan tầm, Diệp Lan Trăn vốn cần tiêu hao như vậy, nhưng lại lo lắng khi về nhà, Đào Tư Di của mình gặp Mã Đằng Diệu, trong nhà trống rỗng. So với loại hành hạ này, còn bằng ở lại công ty.

      cơ bản bước 30 bước với tốc độ bò sát, Diệp Lan Trăn cảm thấy giờ bản thân có điểm giống rùa đen rút đầu, dám đối mặt với thực phát sinh.

      Bình thường xe giờ, cứ thế hai giờ mới về đến nhà. Diệp Lan Trăn run rẩy mở cửa phòng. Liền nhìn thấy dâu của ngồi trong phòng khách ăn nho xem phim hài.

      Bởi vì chân sưng, đôi chân trắng non mềm mại kia đặt bàn trà, đầu ngón chân mượt mà theo tiếng cười của thường thường co quắp mở rộng.

      “Công ty bề bộn nhiều việc ạ?” Đào Tư Di liếc mắt nhìn Diệp Lan Trăn, nhìn khí sắc có chút tốt.

      “Có chút, có điều đều xử lý xong rồi.” Diệp Lan Trăn đến bên người Đào Tư Di, tay xoa bụng hồi. Miệng mở ra lại đóng, vấn đề hỏi hay hỏi rất nhanh hành hạ đến chết.

      “A…, đúng rồi, em có chuyện muốn với .” Đào Tư Di như đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía Diệp Lan Trăn.

      Diệp Lan Trăn chỉ cảm thấy hồi hộp trong lòng.

      “Đúng rồi, xem cái này .” Đào Tư Di tìm bàn trà, thư để chỗ nào rồi nhỉ? cẩn thận tìm tìm, phát dưới mâm đựng trái cây lộ ra góc giấy trắng.

      Tay bưng khai, rút tờ giấy in vòng mâm.

      xem vấn đề này em nên giải quyết như thế nào? Em suy nghĩ rồi, chuyện này nên cùng thương lượng.” Đào Tư Di cầm tờ thư trong tay đưa cho DIệp Lan Trăn.

      Diệp Lan Trăn mở tờ giấy, mặt thoáng đỏ, xấu hổ ho khan vài tiếng. Nhìn tượng trưng từ đầu đến cuối. Sau đó ngẩng đầu nhìn Đào Tư Di: “Vợ, em muốn làm như thế nào, chồng em mạnh mẽ hỗ trợ.”

      Diệp Lan Trăn thầm mắng mình từ đầu đến đuối, chuyện đơn giản như thế mà phức tạp hóa lên. vợ của từ đầu gạt , ngược lại bệnh đa nghi của lại nghiêm trọng như vậy, ngẫm lại quá dọa người.

      “Tô Mạn Ca cũng rất đáng thương, Mã Đằng Diệu nhờ em viết đơn, em chắc chắn viết, làm chuyện sai trái nhất định phải gánh vác trách nhiệm, hơn nữa em cũng độ lượng đến thế.” Đào Tư Di nhìn Diệp Lan Trăn liên tục gật đầu. “Có điều, Mã Đằng Diệu có bản lĩnh thế nào là chuyện của ta, ta nếu có cách, em cũng ngăn cản, thấy thế nào?” Đào Tư Di trưng cầu ý kiến của Diệp Lan Trăn.

      “Tốt, vợ luôn đúng nhất.”

      “Vậy gọi điện cho Mã Đằng Diệu , cho ta biết suy nghĩ của em, em mệt rồi, cục cưng trong bụng muốn ngủ.” xong, Đào Tư Di ngáp vài cái rồi lên lầu, để lại Diệp Lan Trăn ngồi sofa cười ngây ngô. Cả đầu đều nghĩ vợ tốt, thông minh như vậy, tin tưởng như vậy.

      Mã Đằng Diệu kết thúc cuộc gọi của Diệp Lan Trăn, ánh mắt đảo qua bức ảnh bàn làm việc, mệt mỏi tựa vào ghế. Dù thế nào, toàn bộ lại về quỹ đạo dự đoán. Chỉ là ngờ tới Đào Tư Di và Diệp Lan Trăn thân mật tới mức này.

      Phải biết rằng thân thể kết hợp, huyết mạch tương thông chỉ là phần trong tình , tâm hồn đồng nhất mới là mấu chốt quan trọng nhất.

      cùng mẹ Tiểu Kiệt có tình thân, có cảm tình nhưng duy chỉ có tâm hồn là đồng nhất. Có lẽ cả cuộc đời cũng cách nào tìm thấy loại cảm tình này.

      nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, đứng dậy đến trước cửa sổ, đèn đường sáng lên, ngọn đèn từng nhà cũng từ từ mở rộng. Mã Đằng Diệu cầm điện thoại, lật danh bạ. Giờ phút này đột nhiên ý thức được vấn đề rằng ngay cả số điện thoại của con trai cũng nhớ được.

      “Tiểu Kiệt, là ba ba, buổi tối cùng nhau ăn cơm , thời gian này vất vả cho con rồi.”

      “Đây là việc con nên làm, ba ba cần cảm ơn.” Giọng Mã Tiểu Kiệt lạnh lùng truyền đến. Mã Đằng Diệu bị đè nén trong lòng.

      “Tiểu Kiệt, ba ba về sau cố gắng rút thời gian đến thăm con.”

      “Vâng, cám ơn ba ba.” Mã Tiểu Kiệt khách khí có lễ cúp điện thoại.

      Về sau? Khóe miệng cậu cười châm chọc, lộ ra khôn khóe đúng tuổi. qua nhiều cái về sau, cậu với từ ngữ này triệt để đánh mất tín nhiệm rồi.

      “Chắt trai bảo bối của cụ, cụ tìm cho con gia sư rồi, này rất thông minh, thân thể con cũng tốt, có thể theo ấy học võ thuật, cường thân kiện thể.” Tiếng ông cụ Mã truyền đến từ phía sau lưng.

      Tiểu Kiệt xoay người, vẻ mặt than nhu thuận trong nháy mắt.

      “Vâng thưa cụ.”

      có người nào ràng hơn chính cậu, kỳ vì thời gian nghỉ hè của cậu quá nhàm chán nên tìm người làm bạn cho cậu. Gia sư dạy kèm ở nhà thế nào, dùng tiền bạc là có thể tạo dựng mối quan tâm rồi, còn cậu, ngược lại cậu càng ngày càng cảm thấy mình đáng buồn.

      Mã Tiểu Kiệt ngầm hạ hai mắt, để cụ Mã nhìn thấy đơn trong mắt cậu.

      Diệp Lan Trăn xử lý xong chuyện của Mã Đằng Diệu, xoay người tới phòng ngủ. Đào Tư Di khép hờ hai mắt nằm giường. tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, liền mở mắt.

      “Xử lý xong rồi?” Đào Tư Di mỉm cười.

      “Ừ, xử lý xong rồi.”

      Đào Tư Di nhìn Diệp Lan Trăn ngồi giường, tay đặt bụng . Nét mặt có chút xấu hổ, tựa hồ muốn lại thôi.

      “Vợ, thừa nhận sai lầm, em đừng trách .” Sau khi chuyện với Mã Đằng Diệu xong, Diệp Lan Trăn vẫn cảm thấy xấu hổ, cảm giác này chưa bao giờ có. Kinh doanh nhiều năm như vậy, chiến lược gì cũng dùng qua, ngay cả chuyện như vậy mà lại trở nên thiếu kiên nhẫn.

      “Làm sao thế?” Đào Tư Di cười trộm trong lòng

      đọc lén thư của em vào tối qua khi em ngủ.” Diệp Lan Trăn mở miệng .

      “Ừ, sao, giữa vợ chồng đâu có bí mật gì nữa.” Đào Tư Di lười biếng nheo mắt.

      “Ừm…”

      Đào Tư Di khiến Diệp Lan Trăn ngây ngẩn cả người, biết nên gì, đột nhiên trước mắt sáng lên. Diệp Lan Trăn trừng to mắt nhìn , dưới cái nhìn chăm chú của , Đào Tư Di ngủ nổi.

      “Vợ à, tại quản lý xí nghiệp gia tộc họ Diệp năm thu nhập là xx, sản nghiệp danh nghĩa của có ba phần, ích lợi 1 năm là xx, bất động sản có 5 chỗ, Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến, Hải Nam, còn có…”

      Đào Tư Di nghe Diệp Lan Trăn tự mình lải nhải tự thuật tài sản cá nhân của , có chút đau đầu lấy tay đỡ ót.

      Ông giời ơi, mau thu lại người đàn ông này , là ai cho biết phụ nữ nhất định phải nắm giữ túi tiền của người đàn ông chứ?
      hamaxink, Phong nguyet, ly sắc12 others thích bài này.

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      67 máy bay

      Edit: Skye

      Ở lại Côn Thành được vài ngày, Đào Tư Di liền cùng Diệp Lan Trăn bay tới Bắc Kinh. Ngẫu nhiên nghĩ, đứa trong bụng mình mạnh mẽ, trong thời gian ngắn có thể bay nhiều nơi như vậy. Bản thân lo lắng có thể mệt mỏi quá độ hay , làm đứa gặp nguy hiểm.

      Cho nên mỗi lần lên máy bay trước tiên bệnh viện kiểm tra phen, sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Kỳ nghĩ nhiều về hôn lễ hình thức, có hay có cũng sao cả, chỉ cần hai người tốt với nhau là được.

      Nhưng nhà họ Diệp lại nghĩ như vậy, hôn lễ đơn thuần là chuyện giữa hai vợ chồng , chủ yếu còn có mặt mũi, mặt mũi đó biết ? Đó là việc vô cùng trọng yếu. Lại thêm nữa ông cụ Diệp nhiều năm như vậy chờ đợi, cuối cùng cháu trai lớn kết hôn, còn song hỷ lâm môn, đứa cũng có, ông có thể khoe khoang hay sao.

      “Em vất vả rồi.” Diệp Lan Trăn đau lòng cho vợ con, tại giao thông phát triển nhưng qua lại cũng làm người mệt mỏi.

      sao đâu.” Đào Tư Di lắc đầu. “Nhìn ánh mắt này của , giống như em rất đáng thương ấy.”

      Lo lắng trong mắt Diệp Lan Trăn khiến Đào Tư Di biết nên khóc hay nên cười, nếu để người khác thấy bộ dáng khổ sở này của , đoán chừng lại cho rằng nhà họ Diệp sắp sụp đổ.

      “Đừng cau mày, nhìn như bà lão.”Tay Đào Tư Di kéo da mặt sang hai bên. “Phốc…” nhịn được cười ra tiếng. Khuôn mặt vốn tuấn đẹp trai hoàn toàn thay đổi, đùa vui.

      “Chừng nào em trở nên nghịch ngợm gây như vậy.” Diệp Lan Trăn bắt lấy tay đặt bên miệng khẽ cắn, bờ môi ấp áp mềm mại chạm đầu ngón tay , cỗ tê dại dọc theo móng tay truyền vào trong lòng Đào Tư Di khiến cảm thấy ngứa nóng. Đào Tư Di đỏ mặt nhìn Diệp Lan Trăn, tên đàn ông này còn , bất quá cũng là tám lạng nửa cân thôi.

      khí mờ ám truyền giữa hai người, ánh mắt Diệp Lan Trăn trở nên thâm thúy chuyên chú, nơi đó tựa hồ như chứa ngọn lửa. Đào Tư Di thấy hô hấp dồn dập dưới ánh mắt , ánh mắt hai người giằng co cùng chỗ.

      “Tiên sinh, xin hỏi ngài uống chút gì …” Cách đó xa truyền đến tiếng ngọt ngào của tiếp viên.

      Đào Tư Di lập tức thu tay, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

      Diệp Lan Trăn nhìn thoáng qua lỗ tai ửng đỏ của , nhịn được nuốt nước bọt. bao lâu chưa chạm qua nàng dâu của , giờ thấy mình giống như Ninja rùa, là chịu đựng cực hạn rồi.

      chớp mắt, nhìn tiếp viên cách đó xa rót trà cho khách, phất phất tay: “Lấy cho tôi cái chăn mỏng.”

      Chăn rất nhanh được đưa đến, Diệp Lan Trăn kiên nhẫn chờ tiếp viên phân phát xong đồ ăn, lại chờ bọn họ thu dọn đồ thừa. Đợi đến khi đèn cabin tắt, Diệp Lan Trăn mới đem chăn che đùi, tay giữ chặt tay Đào Tư Di. Giờ phút này Đào Tư Di mơ màng muốn ngủ, cũng quản mờ ám cái gì, tùy ý để đem tay hướng vào trong quần .

      …” Đào Tư Di thét kinh hãi, thấy tiếng thét của mình dẫn tới phản ứng quá lớn từ mọi người chung quanh, mới hạ giọng, “ làm gì đó?”

      “Sờ sờ…” Diệp Lan Trăn thổi khí nóng bên lỗ tai , tay thành công đặt lão nhị cứng rắn của .

      Đào Tư Di nhìn chung quanh, trừng mắt khó tin, máy bay nha, tên đàn ông này càn rỡ quá mức rồi.

      Vừa định mở miệng , bị Diệp Lan Trăn làm động tác chớ lên tiếng ngăn cản, nheo mắt, trong mắt lộ ra tia cầu xin.

      Đào Tư Di cắn chặt răng, thèm quản nữa, thích sao làm.

      Diệp Lan Trăn thấy thái độ mặc kệ của vợ, mặc dù có chút hậm hực nhưng nghĩ đến có chỗ cần trợ giúp, liền cứ thế lôi kéo tay tự mình sung sướng.

      Đào Tư Di nhận thấy vật trong tay mình từ từ thay đổi, mặt càng ngày càng đỏ. nhắm mắt lại tùy ý để Diệp Lan Trăn trêu ghẹo.

      Sau cùng, Diệp Lan Trăn rốt cuộc nhịn được, vươn tay ôm mặt Đào Tư Di rồi hôn . cỗ ẩm ướt tăng vọt trong lòng bàn tay , nóng rát đốt ngừng run rẩy.

      Diệp Lan Trăn vẫn chấp nhất đặt tay Đào Tư Di lên lão nhị nhà mình, tay ôm , tim đập nhanh nhưng hơi thở lại ôn hòa.

      “Vợ ơi, em.”

      Đào Tư Di càng ngày càng đỏ mặt, đều đàn ông giường , máy bay liệu có nên tin hay . Đào Tư Di suy nghĩ rối tung, nhưng có quá nhiều thời gian để suy xét. Bên này Diệp Lan Trăn vừa ngừng, bên kia tiếng thông báo vang lên.

      Máy bay sắp sửa hạ cánh, Đào Tư Di thấy lòng bàn tay dính ngấy, trừng mắt liếc Diệp Lan Trăn. muốn nhìn xem Diệp Lan Trăn định làm thế nào với tình trạng này.

      Chỉ thấy Diệp Lan Trăn cực kỳ bình tĩnh đem tay xoa xoa chăn, sau đó thả lỏng kiềm chế tay , tay ở phía dưới giật giật, ấn nút gọi tiếp viên, rất nhanh có người đến.

      Diệp Lan Trăn muốn cốc nước, đặt ở phía trước. Tiếp viên vừa xa, Diệp Lan Trăn cười cười với Đào Tư Di, lộ ra hàm răng trắng ràng, cốc nước trước mặt cẩn thận rớt chân.

      Đào Tư Di cúi đầu gì, trong lòng khóc thét, trời ơi, tại sao lại gặp người này ở máy bay cơ chứ, còn có thể vô sỉ hơn à.

      Mãi đến khi hai người xuống máy bay, Đào Tư Di thỉnh thoảng vẫn nhớ tới cái chăn giấu chứng cứ bị Diệp Lan Trăn gấp gọn đặt ghế. thầm hạ quyết tâm, về sau máy bay kiên quyết cần chăn…

      Xe nhà họ Diệp chờ ở bãi đỗ xe, Diệp Lan Trăn nhìn tin nhắn, đỡ Đào Tư Di ra ngoài.

      “Cậu Diệp chờ chút.”

      Hai người mới ra cửa, tiếng kêu hô gọi bọn họ lại, Đào Tư Di theo tiếng nhìn lại, là người đàn ông trung niên tóc bạc, bên cạnh là thanh niên trẻ tuổi, là người gặp lần, Tôn Mạnh.

      Diệp Lan Trăn nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới, tại nhà họ Tôn còn trong danh sách ngăn cấm của . Nếu nhìn thấy hai cha con nhà họ Tôn, sớm quên chuyện này.

      “Khụ khụ…chú Tôn.” Diệp Lan Trăn ho khan che giấu xấu hổ, vốn định thu thập nhà họ Tôn, chỉ là muốn Tôn Mạnh nhận chút giáo huấn, thương tổn gân cốt nhúc nhích là được. Chuyện Đào Tư Di chạy trốn làm quên mất chuyện nhà họ Tôn, đoán chừng lúc này nhà họ Tôn bị giáo huấn quá tay rồi.

      “Cậu Diệp, ít nhiều năm quan hệ, là Tôn Mạnh nó hiểu chuyện…”

      “Chú Tôn, cháu biết , cháu sắp xếp.” Diệp Lan Trăn vội vàng đón lời cha Tôn, chăm chú nhìn Đào Tư Di bên người, đoán chừng này còn chưa biết thân thế của .

      Cha Tôn nghe Diệp Lan Trăn xong liền thở dài nhõm, lúc này mới rảnh nhìn bên cạnh . Đều người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, đúng sai, ngay khi cha Tôn nhìn thấy mặt Đào Tư Di, ông khỏi ngây ngẩn cả người, tay thất thố nâng lên, chỉ vào mặt Đào Tư Di, ngón tay kích động khẽ run.

      Đào Tư Di vốn có nhiều phản cảm với Tôn Mạnh, trắng ra bất quá chỉ cho chuyện thực mà thôi. Tuy biết Diệp Lan Trăn làm gì nhưng hôm nay xem ra, khẳng định là người đàn ông có thù tất báo bên cạnh nghĩ cách thu thập Tôn Mạnh, phỏng chừng ngay cả nhà cậu ta cũng bị thu thập rồi.

      biết nên khen ngợi hay nên trách cứ với hành động này của Diệp Lan Trăn, dù sao chuyện cũng xảy ra, cũng muốn nghĩ nhiều như vậy. Thấy cha Tôn khác lạ, Đào Tư Di cũng khỏi nghi hoặc, ông bị làm sao vậy? Nét mặt ông kích động như gặp quỷ.

      “Tiểu Văn…” Cha Tôn rất dễ dàng hộc ra hai chữ, vẻ mặt Tôn Mạnh chấn kinh, Diệp Lan Trăn trái lại rất bình tĩnh, sớm biết chuyện này.

      “Ông ấy …” Đào Tư Di giọng bên tai Diệp Lan Trăn, Diệp Lan Trăn khẽ gật đầu.

      “Chú Tôn, vợ cháu có thai, tại cũng mệt mỏi, có chuyện gì chờ hôm nào vợ cháu khỏe rồi chúng ta gặp mặt chuyện tiếp.” Diệp Lan Trăn khéo léo đùn đẩy cho qua chuyện.

      Cha Đào nhìn bóng lưng xa dần của hai người, lâu thể bình tĩnh.

      “Cha, Tiểu Văn là ai?” Tôn Mạnh khó hiểu, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đào Tư Di, thấy chán ghét , đây cũng nguyên nhân đối xử với giống với những khác, cũng là nguyên nhân muốn thu hút . Nhưng biết vì sao khi nhìn thấy Đào Tư Di, lại nỡ động tay.

      “Là ba của con.” Cha Tôn thở dài.

      phải cha trừ cả ra, mấy còn lại đều qua đời sao?”

      Cha Đào nhìn Tôn Mạnh khó hiểu, tiếp tục hết, lắc lắc đầu, lại tập tễnh. Ông muốn nhớ tới cuộc mua bán kia.

      Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn lên xe, lái xe vững vàng chạy ra khỏi đường lớn.

      “Tôn Văn và nhà họ Tôn có quan hệ gì?”

      “Người em vừa gặp kia, là trai ruột của Tôn Văn.”

      “Nhưng vì sao…”

      “Những gia tộc lớn này cường thế như em tưởng tượng, có rất nhiều khi vì lợi ích gia tộc liền hy sinh vài thứ, cho dù là tình thân.”

      “Em muốn biết tình hình thực tế.” Đào Tư Di nhìn ánh mắt Diệp Lan Trăn, kiên định .

      “Được rồi, chi tiết cụ thể chưa ràng lắm, dù sao chuyện đại khái là Tôn Văn bị nhà họ Tôn bán cho Đồ Tư Đặc, hai nhà cùng dùng thủ đoạn để cha em và Tôn Văn đều hết hy vọng. Cụ thể là cách gì, thời gian quá dài nên điều tra được. muốn cho em khi ở nhà họ Đồ, nhưng đó phải thời cơ tốt để theo đuổi chân tướng, nên cứ trì hoãn đến bây giờ. Em trách chứ, lần này có ý muốn giấu diếm.” Diệp Lan Trăn vế sau có chút khẩn trương.

      trách.” Đào Tư Di thấy bộ dáng Diệp Lan Trăn khẩn trương, nhịn được cười cười, cũng phải người biết phân biệt thị phi. Diệp Lan Trăn lúc ấy cho cũng vì muốn tốt cho .

      Đào Tư Di nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mặt trời ở phía sau nhà cao tầng từ từ lặn xuống.

      Cũng biết bà ở nước Úc xa xôi thế nào, chỉ hy vọng bà có thể tìm được hạnh phúc như .
      hamaxink, Phong nguyet, ly sắc12 others thích bài này.

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      68 Đại kết cục

      Edit: Skye

      Hiệu suất làm việc của nhà họ Diệp thể chê, hôn lễ đúng hạn được cử hành. Đối với Đào Tư Di mà , nhiệm vụ của rất đơn giản, đó là tham dự đúng hạn.

      Khách quý tham dự đều có chút hiểu biết cơ bản về dâu mới, tổng thể mà gia thế trong sạch nhưng đáng tiếc từng ly hôn lần, rất nhiều người vì sao nhà họ Diệp lại cho con dâu như vậy vào cửa.

      Cùng với hôn lễ của bọn họ là mấy gia tộc lớn ở Bắc Kinh nổi lên trận gió lạ, rất nhiều người nhao nhao hướng người trong nhà tình môn đăng hộ đối của mình, dù sao có Diệp Lan Trăn bừa bãi kia làm ví dụ. Việc này ước chừng khiến đám người lớn trong nhà suy nghĩ nát óc.

      Nhưng bọn họ cũng thể bày tỏ quá nhiều, dù sao nhà họ Diệp cũng thể chọc, trừ việc giữ trầm mặc còn biết làm gì, có vết xe đổ của nhà họ Tôn, ai dám dễ dàng biểu lộ ý châm chọc với bọn họ.

      Đào Tư ngồi trong phòng trang điểm chờ chuyên viên trang điểm cho , phụ nữ có thai thích hợp phấn son, nhưng hôm nay là ngày quan trọng nên vẫn trang điểm nhàng chút. Diệp Lan Trăn phái người dặn dò toàn bộ mỹ phẩm đều phải là thành phần thiên nhiên, hiệu quả trang điểm dựa vào chuyên nghiệp là tốt, bất quá miễn cưỡng cũng coi như được thông qua.

      Thân thích nhà họ Đào cũng nhiều, có vài người thưa thớt đều là chỗ Đào Tư Di quen biết.

      Chu Chính Đạo và Mã Đằng Diệu đều được coi là người bên nhà , cứ như vậy, tuy người nhiều nhưng trận thế vẫn ổn. Đương nhiên khỏi có vài khách quý tán thưởng. Phải biết rằng hai người kia đều là người khuất phục người nhà họ Diệp, có thể so sánh với nhà họ Diệp, lại cho dâu mặt mũi như vậy đúng là khiến người ta bất khả tư nghị.

      Tôn Văn đến khi điển lễ sắp bắt đầu, xuất của bà dẫn tới hội trường được trận thán phục.

      Ngay khi Đào Tư Di nhìn thấy Tôn Văn ngồi ghế dành cho khách quý, trong lòng ngũ vị đều đủ.

      hỏi ý kiến của em nhưng mặc kệ em có nhận bà hay , biết em vẫn hy vọng được thấy bà.” Diệp Lan Trăn săn sóc trình bày sắp xếp của mình bên tai Đào Tư Di.

      “Vâng…” Đào Tư Di có chút kích động, thừa nhận quả vào thời khắc hôm nay rất muốn gặp được Tôn Văn.

      Nhạc đệm nay rất nhanh qua . Điển lễ long trọng mà mới mẻ độc đáo, nhân viên tham dự rất nhiều. Diệp Lan Trăn cùng Đào Tư Di kính rượu, thường thường hỏi thân thể có chịu nổi hay .

      Người nhà họ Tôn, Tôn Văn, cha Đào, tránh khỏi phải gặp nhau. Trong điển lễ, ba phía đều kiềm chế kích động của mình. Vật đổi sao dời gặp lại, lại kích động như tưởng tượng trước đó, bất quá có số việc cần ràng.

      Khi Đào Tư Di được tiễn về phòng nghỉ cho dâu, cha Đào và Tôn Văn rốt cuộc đến nơi vắng người ước hẹn.

      Hai người cùng chăm chú nhìn nhau hồi, như thế nào cũng tìm thấy tim đập nhanh như lúc ban đầu, khỏi đồng thời cùng cười khổ.

      “Bà khỏe .” Cha Đào phát trừ những lời này, ông biết nên hỏi cái gì.

      tồi, nuôi con lớn như vậy, ông vất vả rồi.” Tôn Văn cười nước mắt chảy xuống.

      Bọn họ đều biết rất nhiều chuyện cách nào trở về nguyên điểm, trừ bỏ cảm khái lỗi tại vận mệnh còn cách khác. Hơn hai mươi mấy năm có đối phương, mỗi người trong bọn họ đều thể dứt bỏ thứ gì đó.

      Trở về được, trừ tiếng thở dài, còn có thể còn lại chút gì.

      Hai người như hai người bạn cũ bắt tay nhau, rồi cùng xoay người hai hướng khác theo quỹ đạo của mình.

      HOÀN CHÍNH VĂN
      Hale205, hamaxink, Phong nguyet13 others thích bài này.

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Ngoại truyện 1 Cục cưng giá lâm

      Edit: Skye

      tại việc Diệp Lan Trăm chính là hết bận chuyện của công ty, sớm sớm về nhà, cùng dâu của chơi đùa với cục cưng.

      Hành động này của làm cho nhiều em tốt ở Bắc Kinh đều khinh bỉ lợi hại, cục cưng còn chưa ra mà chơi đùa rồi, cậu cả nhà họ Diệp có bản lĩnh, quả thực như thần nhân tu tiên nha!

      Mỗi khi nghe được câu này, Diệp Lan Trăn cũng gấp, cũng giận, chỉ là dào dạt đắc ý nhìn bọn họ, miễn cưỡng câu. Đố kị cứ , đừng ăn được nho nho xanh.

      Haizz….. nghe lời này rồi lại nhìn nét mặt kia của Diệp Lan Trăn, đám em ở Bắc Kinh hiếu kỳ vô cùng, bọn họ thực muốn xem có đứa trong bụng vui đùa thế nào.

      Có điều cũng có tý chanh chua, ngăn cách giữa đàn ông và đàn bà phải còn có cái thông đạo sao, thông qua được là với tới rồi.

      Miệng mấy chàng này như dát vàng, bọn vừa thốt ra lời này xong, Diệp Lan Trăn liền đen mặt, trăm lần đều linh, chẳng qua vẻ mặt phải tức giận, mà là hậm hực. giống như chèn ép cơn tức có chỗ phát tiết.

      Bọn họ nào biết, lời này đúng là động vào tâm khảm của Diệp Lan Trăn, muốn giao lưu chút, nhưng dùng mọi cách thử vẫn có cơ hội. Dù chết cũng phải lôi kéo tay vợ thỏa mãn bản thân phen.


      lại, phải đều qua thời gian an thai, thỉnh thoảng làm nhàng vài lần là có thể.

      Nhưng Đào Tư Di từng bị thương tổn, sau khi được bác sĩ kiểm tra, đều tình trạng hai mẹ con rất tốt, kết quả vừa ra lập tức làm cho Diệp Lan Trăn tràn ngập chờ mong với cuộc sống. Khi nắm cơ hội hỏi chuyện kia, bác sĩ lập tức nghiêm mặt, cơ thể từng chịu thương tổn, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.


      Hàm nghĩa cẩn thận này cần , Diệp Lan Trăn là người thông minh, đương nhiên ràng ý tứ gì.


      Cho nên nghe đám bạn trêu chọc mình, liền áp lực, áp lực lợi hại.


      Vì đứa , nhịn, việc này dẫn đến tượng quái dị, Đào Tư Di phát giờ Diệp Lan Trăn rất thích xem phim hoạt hình. ra tên phim, ai cũng tin, là ‘Ninja rùa’.


      Diệp Lan Trăn nhìn chú rùa màu xanh, trong lòng thầm cổ vũ chính mình. Thấy chưa, ít nhất chỉ nhịn có mấy tháng, còn có cơ hội. Mấy con rùa này, cho dù nghĩ muốn cũng thể ra chiêu. Chỗ đó bị vỏ chặn rồi còn đâu, so với bọn nó còn hạnh phúc hơn.


      “Vợ, bảo bối hôm nay có nghe lời ?” Diệp Lan Trăn vừa tan tầm về nhà là vọt tới trước mặt Đào Tư Di, tay vỗ về bụng . Theo dự tính ngày sinh tới gần, bụng của càng lúc càng lớn như muốn nổ, lớp da bụng dần mỏng nhạt. Lấy tay tỉ mỉ mò mẫn có thể mò được chân đứa .


      qua đây thử xem.” Đào Tư Di cười cười, cục cưng tựa hồ biết cha về, vui vẻ đá trong bụng , cũng biết có phải vì di truyền mà đứa này rất giảo hoạt, nghe thấy có người qua xem mình liền lập tức trở nên yên tĩnh.


      Diệp Lan Trăn dán sát mặt bụng Đào Tư Di, định nghe động tĩnh đứa bên trong. Liền cảm thấy động chạm, mặt bị đạp cước.


      mau tay nhanh mắt bắt lấy chân của cục cưng, qua da bụng nhàng xoa xoa, chân bé liền thu trở về.


      “Học tật xấu của ai mà lại ngấm ngầm thế này.” Diệp Lan Trăn bĩu môi, ngón tay chỉ bụng Đào Tư Di, cũng quản bên trong có nghe thấy hay , liền giáo huấn.


      Đào Tư Di cười tít mắt nhìn Diệp Lan Trăn, trong lòng thầm nghĩ thượng bất chính hạ tắc loạn, phải người nhà cùng vào cửa, đứa này sinh ra chắc chắn là hỗn thế tiểu ma vương thôi.


      “Vợ xem, thằng bé vẫn còn phục, lại đá nha!” Diệp Lan Trăn chỉ vào cái bụng ràng vừa động.


      “Chú ý tố chất, là người lớn đấy.” Đào Tư Di cười cười, để ý Diệp Lan Trăn ủy khuất.


      Diệp Lan Trăn khẳng định bao che cho con, tại còn để ý tới , đứa này nếu sinh ra, còn biết bị vứt ở xó nào. hung tợn nhìn chằm chằm cái bụng của , giơ tay làm bộ muốn đánh nhưng vừa hạ xuống lại biến thành cái xoa ôn nhu,


      “Cục cưng, con mau ra đây .” Diệp Lan Trăn khuyên bảo.


      “Cục cưng, nghe lời, ba ba rất thích con đó.” Đào Tư Di vỗ cái bụng trao đổi với cục cưng.


      Diệp Lan Trăn chen đến bên cạnh Đào Tư Di, tay kéo qua bờ vai , nhàng hôn lên mặt . Tay còn lại ngừng xoa bụng Đào Tư Di, nhe răng nhếch miệng làm nét mặt hung dữ, cũng quản đứa bên trong có nghe thấy hay .


      “Á…”


      “Thằng bé lại đá em?” Diệp Lan Trăn nhíu mày nhìn Đào Tư Di.


      phải.” Đào Tư Di lắc đầu, vừa cảm thấy hơi đau bụng, bác sĩ từng qua, trước ngày sinh dự tính có loại phản ứng này, trong lòng nhớ lại lời bác sĩ dặn.


      “Nếu bé còn đá em, đợi sau khi thằng này ra ngoài, dọn dẹp nó tốt, để thằng bé thể nghe lời…”


      Diệp Lan Trăn bị Đào Tư Di bắt lấy cánh tay ngắt lời, “ bệnh viện, em muốn sinh rồi.”


      Giọng Đào Tư Di bình tĩnh, nét mặt cực kỳ trấn định nhưng phát ngay sau khi mình xong câu này, trong nháy mắt Diệp Lan Trăn liền tê dại, biết làm sao đứng bên giường, chỉ vào bụng , miệng đóng đóng mở mở nổi câu nào.


      “Đừng khẩn trương, bác sĩ qua, cảm giác rất đau là mới bắt đầu, đến giờ sinh ít nhất cũng phải mấy giờ nữa. Chúng ta từ từ đến, gọi xe cứu thương hoặc tự lái xe , thế nào cũng được.”


      Khi hai người ngồi xe cứu thương, sắc mặt Diệp Lan Trăn khôi phục bình thường, chẳng qua năng lực ngôn ngữ của chưa khôi phục hoàn toàn.


      “Vợ đừng khẩn trương, rất nhanh đến.” Diệp Lan Trăn nghĩ ngợi rồi .


      Đào Tư Di bất đắc dĩ lắc đầu, tuy bụng còn đau nhưng cơn đau dịu rất nhiều, biết có phải chỉ là sợ bóng sợ gió hồi hay . Có điều nhìn thấy Diệp Lan Trăn khẩn trương thành bộ dạng này, trong lòng vừa mừng thầm lại vừa đắc ý, thêm chút thỏa mãn. Người đàn ông này vì mà mất bình tĩnh, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.


      Xong rồi, Đào Tư Di đột nhiên ý thức được vấn đề, chính giống như lây bệnh bắt nạt người làm niềm vui của Diệp Lan Trăn rồi.


      chứng minh Đào Tư Di dự cảm là chính xác, trải qua kiểm tra của bác sĩ, đứa sắp ra đời, thời gian còn rất dư dả. lại lại, lát nữa sinh mới thêm thuận lợi.


      Hành động bác sĩ dặn phải làm này khiến Diệp Lan Trăn rất vừa lòng, vợ đau đến cau mày, còn lại cái gì, chẳng phải y thuật rất phát triển có thể lấy đứa ra là xong sao?


      Nhìn vợ cực kỳ nghe lời lại lại, Diệp Lan Trăn cũng cố nén lửa giận, đây là bệnh viện, tuy có thể ở đây la lối om sòm nhưng lát nữa vợ mình còn ở dưới đao phẫu thuật của người khác.


      Diệp Lan Trăn nghĩ nghĩ, từ trong ví lấy ra chồng tiền, thẳng tắp tới phòng làm việc của bác sĩ, thấy có ai liền trực tiếp đưa tới tay bác sĩ.


      “Lát nữa bà đỡ đẻ cho tốt, tiền này là của bà.” Diệp Lan Trăn cảm thấy có chút thích hợp, loại tặng lễ này làm gì có vấn đề gì chứ, dứt khoát bổ sung câu: “Dù tốt tiền vẫn là của bà…”


      Bác sĩ nhìn tiền bàn, lòng rồi như tơ vò.


      Quá trình sinh cực kỳ thuận lợi, bác sĩ cảm thấy cực kỳ kỳ lạ, đừng nhìn phụ nữ có thai mềm yếu, đứa sinh ra lại dẻo dai mạnh mẽ.


      Người ta khóc cũng khóc nháo, tuy mặt mũi trắng bệch đau đớn nhưng mạnh mẽ nhìn về hướng tập thở, cố dùng lực, đầu óc ràng nóng vội.


      “Oa ..oa…” Ngay khi bác sĩ lấy dịch trong miệng bé, tiếng khóc nỉ non vang dội trấn an tâm mọi người.


      “Chúc mừng, mẹ con đều bình an, con trai, 7 cân 4 lạng.” Hộ sĩ đừng ngoài cửa tuyên bố kết quả.


      “Tốt…tốt rồi…” Ông cụ Diệp dùng gậy chống mấy cái mặt đất, vui mừng nên lời.


      Cha Đào cùng Tôn Văn cũng tràn đầy vui sướng.


      Mỗi người đối với sinh mệnh mới đến đều có cảm nhận vui sướng khác nhau, cậu phát huy dòng dõi nhà họ Diệp, cậu bù lại cuộc chia ly nhà họ Đào.


      rất em, vợ à, ngủ , trông cho.” Giờ phút này trong mắt Diệp Lan Trăn chỉ có nàng dâu của , vuốt mái tóc ẩm ướt của , nhàng ấn lên nụ hôn.


      Đào Tư Di nắm chặt tay Diệp Lan Trăn, mỉm cười ngủ thiếp , ngủ giấc say nồng an ổn, bởi vì biết, bé cưng của lớn lên trong gia đình hòa thuận thương, có và người đàn ông cùng bảo vệ…
      Hale205, Phong nguyet, dhtt6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :