1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê nô - Hiểu Rõ Là Ta (HOÀN + EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 38: Tai nạn

      Edit: Skye

      “Tút tút tút…” Từ điện thoại truyền đến tiếng gián đoạn, Điền Na nhịn được gọi lại lần nữa.

      “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tắt máy, cuộc gọi quý khách tự động chuyển đến hộp thư thoại của đối phương.”

      Nghe giọng nữ phát ra từ trong máy, Điền Na quay đầu nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Tôn Mạnh. “ cho em biết, vì sao ta nhận điện thoại.”

      “Cậu Diệp trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, đoán chừng là điện thoại bị hỏng, nếu cậu ta trở về, với em.”

      “Tôn Mạnh, chớ gạt tôi, là loại người gì tưởng tôi biết sao? Diệp Lan Trăn nếu muốn quăng tôi trực tiếp với tôi, tôi tin Điền Na tôi phải loại thể sống nếu ta.”

      “Nếu cho em rằng cậu ta nghĩ muốn quăng em , em liền chết tâm ư?” Tôn Mạnh hạ tay xuống, “Em muốn biết cho em biết, cậu Diệp có người khác, mấy hôm trước cậu ta trở về, vì nguyên nhân gì tìm em, hẳn em biết , có gì để giấu.”

      Tôn Mạnh đưa tay khoát vai Điền Na. “ đừng cố mắng tôi, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đến với Diệp Lan Trăn là vì tiền, biết chơi qua bao nhiêu thằng đàn ông, hay là , vẫn là hai chúng ta thích hợp nhất.”

      “Cút…” Điền Na gạt tay bỏ lại phía sau, “Đừng dùng tay bẩn thỉu của đụng chạm tôi.”

      “Ha ha… cũng biết là ai đêm qua sung sướng dưới bàn tay của tôi, a… Đúng rồi, vẫn còn muốn Diệp Lan Trăn có phải . cho biết, ta cần rồi.”

      …” Điền Na nhìn vẻ mặt trào phúng của Tôn Mạnh, phẫn hận dùng giầy cao gót giẫm mạnh lên cẳng chân , thừa dịp khom lưng hết sức, lại dùng túi trong tay mình hung hẳng đập gáy .

      …cái bà điên này.” Tôn Mạnh vội vàng lấy tay che đầu, chân của cũng nhàn rỗi hướng về phía gốc rễ của . “F**k, muốn để ông đây đoạn tử tuyệt tôn à, xem tôi bắt , thu thập thế nào.”

      “Chỉ bằng mấy cái trò thêu hoa của ư, tôi chờ.” Điền Na đứng trước Tôn Mạnh khom lưng vì đau đớn rồi giơ ngón giữa dựng thẳng. Sau đó quay đầu lên xe, chạy xe nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.

      “Bà điên chết tiệt này.” Tôn Mạnh nhe răng nhếch miệng nhẫn nại chịu đựng cơn đau truyền từ bụng. cười vui vẻ, nghĩ tới nhìn tưởng như mềm mại này lại mạnh mẽ như vậy, trước kia là nhìn nhầm. Có điều, có mùi vị cay, thích.

      =.=.=.=.=.==.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=

      “Để tôi vào…”

      “Thực xin lỗi , có hẹn trước, tổng giám đốc Diệp gặp khách.”

      ta đáp ứng chuyện của tôi nhưng chưa làm, cậu với ta, tôi tên Tô Mạn Ca, khẳng định ta gặp tôi.”

      trước xin chờ chút.” Thư ký đến đến chỗ xa, bấm điện thoại nội tuyến, giọng mấy câu, lấy được ý kiến thủ trưởng, lại về trước mặt Tô Mạn Ca. “Tổng giám đốc Diệp mời vào…”

      đợi xong, Tô Mạn Ca liền nhanh chóng đẩy cửa văn phòng Diệp Lan Trăn.

      “Diệp Lan Trăn, lúc ấy với tôi thế nào? kế hoạch tuyệt đối có sai sót, nhưng bây giờ sao, tôi mất tất cả, ngay cả công việc cũng có.”

      Diệp Lan Trăn phê duyệt văn kiện, nghe thấy lời chỉ trích của ả, để cây bút trong tay xuống, lười biếng tựa lựng vào ghế, khóe môi khẽ nhếch cười yếu ớt.

      “Tô tiểu thư, tôi có từng đảm bảo với chuyện gì sao? thử cẩn thận ngẫm lại xem?”

      Lời khiến Tô Mạn Ca ngây ngẩn cả người, ả chỉ nhớ ngày đó nhận được điện thoại của Diệp Lan Trăn. Người đàn ông này hỏi ả, có muốn để Lý Mộ Tiêu cùng Đào Tư Di cắt đứt sạch hay , ả lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng. Người đàn ông trước mắt này thề đảm bảo, chuyện đêm qua Lý Mộ Tiêu và Đào Tư Di tuyệt đối có khả năng liên lụy đến ả, còn kế hoạch của có sơ hở.

      thực hiểm.” Tô Mạn Ca chỉ thẳng vào Diệp Lan Trăn, mặt trắng bệch: “Ngay từ đầu cái tuyệt đối có sơ hở nhắc đến đều cân nhắc đến tôi.” Giờ phút này Tô Mạn Ca hoàn toàn hiểu tình, cùng Diệp Lan Trăn giao dịch liền như ‘bảo hổ lột da’(ý thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó liên quan đến sống còn của đối phương)

      “Tô tiểu thư, mục đích chung của chúng ta chỉ là muốn quan hệ giữa Lý Mộ Tiêu và Đào Tư Di cắt đứt sạch , tại kế hoạch của tôi đạt được kết quả mong muốn, lại có gì tức giận chứ?”

      “Diệp Lan Trăn, được lắm, chờ đấy…”

      “Ầm…” Cửa văn phòng bị Tô Mạn Ca dùng lực đạp, Diệp Lan Trăn khẽ cười, hoàn toàn đem hành động của ả đặt trong mắt.

      Tô Mạn Ca rời khỏi công ty Diệp Lan Trăn, tay nắm chặt hình quả đấm, hốt hoảng tới xe đỗ ven đường.

      “Két…” tiếng phanh bén nhọn vang lên, ả hoảng sợ té lăn đất, da đùi ma xát với mặt đất thô ráp mà chảy máu.

      “Bệnh thần kinh… đường nhìn xe à.” Lái xe phát xe mình động đến ả, vội vàng lùi xe ra phía sau, bẻ tay lái nghênh ngang .

      “Đào Tư Di, tất cả đều tại , tôi bỏ qua cho . Tốt lắm, là tiên nữ, còn tôi xứng đáng bị người mắng, người đánh. Tôi bỏ qua cho … Tôi khẳng định bỏ qua cho …”

      Tô Mạn Ca cố sức đứng lên từ mặt đất, nhặt đồ vương vãi mặt đất vào trong túi. Vẻ mặt phẫn hận khiến khuôn mặt vốn diễm lệ trở nên hung dữ.

      =.=.=.=.=.=.=.=.=.=

      Bởi vì ngày hôm qua Mã Đằng Diệu đột nhiên xuất làm hỏng kế hoạch ban đầu, hôm nay Đào Tư Di cùng mọi người lại bắt đầu hành trình dang dở ngày hôm qua.

      “Cha, ngài xem bộ này .” Đào Tư Di gỡ áo khỏi cái giá treo đưa cha Đào, “Con cảm thấy cái này rất thích hợp với cha. Này, Nam Tê, em nhìn thử xem?”

      “Trông được đấy, lão Đào, ông thử .” Lưu Diễm Lệ gật đầu, cha Đào thấy tất cả mọi người đều như vậy, liền cầm áo đến phòng thử.

      Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy có phần thoải mái, nhìn xung quanh, cảm thấy có gì đó nhìn chằm chằm vào mình, làm thấy ớn lạnh.

      “Tư Di, con thấy thế nào?” Cha Đào đổi xong áo, ra ngoài trưng cầu ý kiến con , “Tư Di…”

      “Chị, chú gọi chị kìa, chị nhìn gì đó?” Diệp Nam Tê lấy cánh tay đụng Đào Tư Di, theo tầm mắt của nhìn lại, có gì đáng chú ý.

      “Ừm…rất đẹp, cha… lấy cái này , nhìn cha như trẻ ra mười mấy tuổi đúng dì. Cha con mặc thế này mới xứng với dì.”

      “Nghe chị con kìa, mẹ đúng là thể biết xấu hổ rồi.” Nghe Đào Tư Di , Lưu Diễm Lệ xấu hổ nhìn về phía con trai. “Qua vài ngày nữa mẹ và chú Đào ra nước ngoài, nhớ chiếu cố tốt chị con.”

      “Được ạ.” Diệp Nam Tê yên lòng nhận lời, hướng chung quanh quét vòng, tựa hồ có cảm giác bất thường. Cũng cảm thấy có gì đó nhìn chằm chằm bọn họ. Tuy ở trong bộ đội lâu nhưng trực giác nhạy bén của quân nhân trái lại được huấn luyện ít, có dự cảm nguy hiểm sắp đến gần.

      “Nam Tê, con làm sao vậy, hai người nhìn gì thế.” Lưu Diễm Lệ theo con trai hướng tầm mắt từ phương xa nhìn lại, trừ bỏ quần áo rực rỡ muôn màu cùng khách hàng dạo phố, cái gì cũng phát ra.

      “Mẹ, con nhìn lung tung ấy mà.” Diệp Nam Tê cau mày, đè bất an trong lòng xuống, vợ chồng già có khả năng đắc tội với người nào, bản thân cũng có chuyện khác thường nào phát sinh gần đây. Trong bộ đội có đánh nhau với mấy người, sau đó nên giải thích giải thích, nên phạt phạt. Thậm chí có vài người trở thành bạn thân, quân doanh là nơi như vậy, càng mạnh càng có nhân duyên. sợ đánh nhau, chỉ cần có thể thẳng, xử phạt cũng được nhưng để lại thanh danh.

      Diệp Nam Tê quay mặt nhìn Đào Tư Di bên cạnh, phát giác ra khác thường trước , chẳng lẽ là nhắm vào ?

      Nghĩ nghĩ lại vẫn thấy có khả năng, sinh hoạt kết giao bạn bè của Đào Tư Di đơn giản, cho dù làm ở công ty, cũng chỉ là phiên dịch viên , có cơ hội đắc tội với người khác. Có ai nghe qua, phiên dịch bản thảo còn có thể gây chuyện?

      Sau 12h giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu rọi mặt đất, nhựa đường dưới chân được phơi nắng có chút mềm xốp. Vừa rồi mua đồ cũng bất giác thấy đói, vừa ra khỏi trung tâm thương mại cảm thấy đói vô cùng.

      Hôm nay Diệp Nam Tê tự mình lái xe tới, xe đặt ở bãi đỗ xe phía đối diện đường. Cha Đào và Lưu Diễm Lệ phía trước, Diệp Nam Tê xách đồ giữa còn Đào Tư DI sau cùng.

      Nhìn mặt trời ác độc, Đào Tư Di có chút khó xử, câu ‘Dân dĩ thực vi thiên’(dân lấy ăn làm đầu) quả có đạo lý. Trời nóng thế này ăn gì mới tốt đây? Nhìn thoáng qua ba người phía trước, giờ chỉ có mình ở Côn Thành thời gian dài, nếu có Diệp Lan Trăn tốt rồi, khẳng định biết ăn gì hợp nhất.

      Nhớ tới màn tối hôm qua, mặt Đào Tư Di tự giác tia khó xử. Tối hôm qua lại ôn nhu như thế, giống như coi là trân bảo vậy. Cúi đầu nhìn thoáng qua vòng tay cổ tay, trước mắt đột nhiên mạnh mẽ xuất hình ảnh Diệp Lan Trăn ngây thơ cầm cổ tay lắc lư.

      vẫn vô lại như thế…” Đào Tư Di khẽ cắn môi, mặt cười bất đắc dĩ, khiến cả khuôn mặt dưới ánh mặt trời trở nên tươi đẹp.

      “Bịch…” Đột nhiên tiếng động cơ ô tô mạnh mẽ vang lên.

      “Cẩn thận…”

      “Tiểu Di…”

      ánh sáng đỏ lên, Đào Tư Di chỉ cảm thấy bị thứ gì đó chạm mạnh, có cảm giác đau đớn, trước mắt tối sầm. Vòng tay vốn bị Diệp Lan Trăn khóa cổ tay, trong trung vẽ ra đường ngân quang.

      -.-.-.-.-.-.-.-.--.-

      “Cạch…” Diệp Lan Trăn nhìn cái ly bị rơi vỡ mặt đất, trong lòng đột nhiên dâng lên bối rối khó hiểu. Cảm xúc bất an bao phủ . Loại cảm giác này vô cùng xa xôi nhưng khiến ký ức vẫn còn mới mẻ, đó là ngày cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ.

      nghĩ muốn đốt điếu thuốc khôi phục tâm tình của mình, lại phát tay vươn ra có chút run rẩy. Đây là làm sao? vì sao lại bất an như vậy.

      , tốt rồi, Tư Di xảy ra tai nạn xe cộ.”

      “Cộp…” Di động chưa tắt rơi xuống mặt đấy. Tay Diệp Lan Trăn dồn sức đỡ lấy bên cạnh bàn, trong đầu đột nhiên trống rỗng, như linh hồn lập tức bị rút ra khỏi cơ thể , khiến toàn bộ cảm quan của mất chức năng.

      …” Tiếng Diệp Nam Tê vẫn ngừng truyền ra từ trong điện thoại.

      “Nam Tê, chú vừa mới cái gì?”

      “Tư Di bị xe đụng phải, cấp cứu.” Giọng Diệp Nam Tê nghe qua có chút run rẩy. “Đều do em, đúng lúc kéo ấy ra, , em nên làm cái gì bây giờ…”

      “Bình tĩnh…” Những lời này biết là trấn an Diệp Nam Tê hay là trấn an chính . “Lấy danh nghĩa họ Diệp an bài bệnh viện cùng bác sĩ tốt nhất.”

      “Vâng… … Em…”

      “Diệp Nam Tê, bình tĩnh, lập tức đến bây giờ. ấy có việc gì, yên tâm…” Diệp Lan Trăn biết lúc này cho dù thế nào, thể loạn.

      “Bình tĩnh… Diệp Lan Trăn, bình tĩnh… ấy có việc gì, tin tưởng ấy…” Diệp Lan Trăn siết chặt tay lái, ngón tay bởi vì khẩn trương mà trắng bệch, cảm thấy tâm đều dồn về chỗ, chưa từng bối rối như vậy.

      Cho tới bây giờ, Diệp Lan Trăn mới phát đường lại dài như vậy, cơ hồ hao hết tất cả hơi sức mới lái xe vững vàng chạy đến bệnh viện.

      Lưu Diễm Lệ bởi vì hoảng sợ quá độ mà đưa đến phòng bệnh nghỉ ngơi. Cha Đào đột nhiên huyết áp lên cao, mềm yếu ngồi ghế ngoài phòng cấp cứu, bên truyền dịch, bên cố chấp chờ con tỉnh lại.

      “Tình huống như thế nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Là ai làm?” Diệp Lan Trăn là người duy nhất có vẻ bình thường trong ba người. hít sâu hơi bình tĩnh lại, tận lực khiến giọng mình nghe qua vững vàng, ổn định hơi thở. muốn liều lĩnh vọt vào phòng cấp cứu, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại.

      thể loạn… thể loạn… Diệp Lan Trăn thầm nhắc nhở bản thân, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau đớn, kích thích vững chắc hỏi chuyện trải qua.

      “Tốc độ xe quá nhanh, em thấy là ai, chỉ nhìn thấy là chiếc Porsche màu đỏ.” Diệp Nam Tê đứng tựa bên tường, ngửa đầu nhìn trần mà. cảm thấy nước mắt xoay tròn trong hốc mắt, hận mình vô năng, ràng nhận ra nguy hiểm, vì sao ở cạnh bảo vệ .

      “Người như thế nào?”

      cấp cứu, an bài bác sĩ tốt nhất.” Diệp Nam Tê nhìn thoáng qua trai.

      “Đầu gối bị làm sao thế, băng bó vết thương .” Diệp Lan Trăn nhìn máu chảy ra từ ống quần rách của Diệp Nam Tê.

      “Em nghĩ muốn bổ nhào tới đẩy ấy ra, nhưng người lại với tới.” Diệp Nam Tê nhịn được tự trách bản thân, ngồi xổm mặt đất khóc. Mặc kệ cho rằng mình trưởng thành như thế nào, dù sao vẫn là thanh niên vừa tròn hai mươi tuổi, vừa rồi ra vẻ trấn tĩnh, giờ phút nhìn thấy trai liền sụp đổ hoàn toàn.

      ấy có việc gì, tin , khi nào lừa gạt chú chưa.” Diệp Lan Trăn thở sâu hơi, đưa tay đặt đầu Diệp Nam Tê.

      sao?” Giờ phút này Diệp Nam Tê vô cùng yếu ớt, ánh mắt tìm kiếm khẳng định từ trai.

      , người của Diệp Lan Trăn, cho dù Diêm vương cũng đừng nghĩ cướp .” Diệp Lan Trăn khẳng định gật đầu, trong lòng bối rối được che giấu dưới vẻ mặt nghiêm túc. mở to mắt nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, để người ta phát giác ra ánh mắt bất an.

      “Diệp Nam Tê, vừa rồi chú làm rất tốt.” Diệp Lan Trăn khẳng định Diệp Nam Tê đem chuyện xử lý đâu vào đấy trước khi tới.

      “Bác trai đừng quá lo lắng.” Diệp Lan Trăn đến bên cạnh cha Đào. “Tư Di có việc gì.”

      “Ừ.” Cha Đào gật đầu, hé răng, hốc mắt ông ướt át, tân tân khổ khổ nuôi lớn con , sống chết chưa , làm sao ông có thể an tâm được đây?

      Diệp Lan Trăn nhìn xung quanh, cảm xúc cơ bản ổn định, sắc mặt trầm, cầm điện thoại đến phòng thang bộ.

      “Lão Vương, điều tra cho tôi tất cả các xe Porsche màu đỏ ở Côn Thành này, đồng thời lấy băng theo dõi từ cảnh sát, xem là xe nào vào giữa trưa hôm nay xuất gần trung tâm thương mại phía Nam. Giám thị những người đó cho tôi. Mặc kệ ông dùng cách nào, cho phép của tôi, cho những người đó bước khỏi Côn Thành bước.”

      “Vâng.” Lão Vương cúp điện thoại, vừa rồi giọng Diệp Lan Trăn trầm khiến ông cảm thấy rét lạnh thấu xương. Đại thiếu gia đừng nhìn bình thường vẻ mặt hòa khí, khi tức giận, đảm bảo người chọc giận cậu ta bị trừng phạt muốn sống của được, mà chết cũng chẳng xong.

      “Người nhà Đào Tư Di có ở đây …”

      “Ở đây…” Cha Đào vội vàng đứng lên.

      “Người bệnh thoát khỏi nguy hiểm, người bệnh có đứa ?” Y tá lật xem ca bệnh, nhìn ba người đàn ông đứng chờ ngoài phòng cấp cứu, biết bọn họ có quan hệ gì, muốn cố gắng uyển chuyện ra bệnh tình của Đào Tư Di.

      có…” Ba người cùng lúc ra.

      “Có chuyện mọi người nên kích động.” Y tá hạ giọng, khó xử tiếp tục : “Bác sĩ chẩn đoán bệnh, tử cung người bệnh bị hao tổn, chỉ sợ về sau cách nào sinh dục, nếu là tai nạn, đề nghị làm giám định thân thể.”

      cái gì?” Diệp Lan Trăn bắt cổ tay y tá. “Cái gì gọi là cách nào sinh dục?” Nghe đến đấy, rốt cuộc thể bình tĩnh thêm được nữa, biết mình hoảng loạn vì cái gì. chỉ cảm thấy khí đột nhiên trở nên loãng hơn khiến khó thở.

      “Chú Đào…” Kèm với tiếng kinh hô của Diệp Nam Tê, cha Đào té xỉu tại chỗ.
      noair, Phong nguyet, song ngư13 others thích bài này.

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 39: Xin tha thứ

      Edit: Skye

      “Tư Di…Tư Di…tỉnh tỉnh.”

      Đào Tư Di cảm giác bên tai có tiếng người gọi tên , giọng nghe qua trầm trọng như thế, lại ôn hòa như thế. Vì sao giọng này lại khiến lòng cảm thấy chua xót? Giống như người đàn ông đó cố gắng áp chế thống khổ của chính mình.

      “A…” hé miệng muốn , lại phát giọng khàn khàn lên ngữ điệu.

      “Bác sĩ, ấy tỉnh.”

      “Diệp…” Nghe tiếng Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di muốn gọi tên , giây vào hôn mê kia, ý thức sau cùng vẫn là nghĩ về . lo lắng, chẳng lẽ thể nhìn thấy lần cuối cùng.

      “Ngoan, có việc gì, đứng , em cắm ống hút dạ dày.” Tay Diệp Lan Trăn khẽ vuốt tóc , cúi người ấn lên trán nụ hôn. “Ngủ tiếp lát, ở trong này cùng em, nghe lời.”

      “Tay…” Đào Tư Di cố sức giật giật ngón tay, muốn giơ tay lên. muốn cho biết, vòng tay của thấy.

      “Ngoan, biết, phái người tìm, đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt.” Diệp Lan Trăn kéo tay đặt lên bàn tay lớn của mình. “Mọi chuyện , đều tốt rồi, yên tâm, giúp em khá hơn.”

      Đào Tư Di nghi hoặc, chưa từng thấy nét mặt đau đớn như vậy của Diệp Lan Trăn, có thể là vì chút thuốc tê còn lại trong cơ thể, lại nặng nề ngủ thiếp .

      “Bác sĩ Khương, thân thể của ấy rốt cuộc thế nào.”

      Diệp Lan Trăn để y tá đặc biệt chăm sóc cho Đào Tư Di mê man, còn bản thân ra phòng chăm sóc đặc biệt giọng hỏi. Nhìn bác sĩ Khương kiêm bác sĩ chủ trị cho gia đình họ Diệp, nhịn được hỏi lại tình huống của .

      “Tình trạng cơ thể có khả năng hồi phục nhanh. xuất nghi vấn xuất huyết trong não, não ấy bị chấn động nhưng quá nghiêm trọng.”

      “Còn tử cung?” DIệp Lan Trăn hỏi vấn đề nghiêm trọng nhất, đối với người phụ nữ chưa có thai mà , trở thành người mẹ có bao nhiêu ý nghĩa trong cuộc sống. Mất điều quan trọng nhất, người phụ nữ đó có bao nhiêu bi ai cùng bất hạnh. Đào Tư Di còn trẻ, chỉ mới 25 tuổi, có khả năng sinh đẻ, vậy tương lai của thế nào. Diệp Lan Trăn biết, chỉ biết suy nghĩ đến đó, liền cảm thấy xương cốt đau đớn, đau đến nỗi, hận vì người giường bệnh kia phải là .

      Bên tai như vẫn còn tiếng cười cầu xin tha thứ, thân thể cảm nhận thân thể mềm của ghé thân tràn đầy biết bao ngọt ngào. Mà lúc này, người lại quấn đầy ống nằm giường, biết có thể thừa nhận đau đớn khi biết mình vô sinh hay .

      “Có lẽ có kỳ tích.” Nghe câu đó, Diệp Lan Trăn nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, thở sâu hơi. “Tôi biết …”

      “Đại thiếu…”

      cần an ủi tôi, tôi biết.” Diệp Lan Trăn phất tay, chặn lời bác sĩ Khương, “Phiền ông giúp tôi sắp xếp tư liệu bệnh tình của Đào Tư Di, tôi muốn xem.”

      “Được.” Bác sĩ Khương gật đầu, trong lòng thầm thở dài, ông có thể nhìn ra, giường bệnh có bao nhiêu quan trọng đối với Diệp Lan Trăn. Nhớ lại đêm qua, Diệp Lan Trăn cẩn thận chăm sóc từng chút , khiến ông vốn cho rằng hai người chỉ qua lại bình thường, nghĩ tới bây giờ lại có cả trách nhiệm.

      “Chuyện này ai cũng được để lộ cho người bệnh, nếu để tôi biết là có người trong bệnh viện tiết lộ, khiến ấy biết tin tức, bác sĩ Khương, ông biết tính tình của tôi rồi đó.”

      “Được, đại thiếu.” Ông gặp Diệp Lan Trăn nhiều lần, cho tới nay trong ấn tượng của ông, đều là người ôn hòa có lý lẽ, chưa từng nghiêm túc như vậy, giọng điệu lãnh như cảnh cáo đánh vào lỗ tai ông.

      “Cha của ấy thế nào, tỉnh chưa?”

      Trong nháy mắt cha Đào biết được con vô sinh, lập tức liền ngất . Từ hôm qua đến giờ vẫn bất tỉnh, bác sĩ qua kiểm tra chẩn đoán bệnh, nếu hôm nay tỉnh, có thể rơi vào hôn mê, có nghĩa là sống đời sống thực vật. Diệp Lan Trăn biết, khi Đào Tư Di tỉnh lại, cha Đào còn hôn mê, như thế nào, thân hình bé mềm mại kia liệu có thể thừa nhận đau đớn lớn như vậy hay .

      “Nhị thiếu ở cùng ông ấy. Còn vị Lưu nữ sĩ cũng được chăm sóc. Người bệnh tại ổn định, ít nhất xuất tình trạng tụ huyết trong não, đây cũng là điểm may mắn nhất. Nếu đêm nay có thể tỉnh lại, vậy có gì trở ngại, chỉ cần bổ sung trị liệu, đừng trải qua kích thích nữa là được.”

      “Được rồi, cảm ơn ông.” Diệp Lan Trăn đốt điếu thuốc, hít ngụm, chất nicotin hòa vào máu khiến tâm tình ổn định.

      “Bác sĩ Khương, ông bận cứ trước .” Diệp Lan Trăn lại khôi phục vẻ ôn hòa có lễ, tựa như lời cảnh cáo vừa rồi chỉ là ảo giác.

      Điếu thuốc cháy dở giữa ngón tay lúc sáng lúc tối, đem nó ném vào thùng rác bên tường. làn khói bay lên như tuyên thệ chút ánh lửa cuối cùng phai nhạt dần.

      lần nữa đẩy cửa phòng bệnh, cất bước tiến vào. Ra hiệu tay với y tá chăm sóc đặc biệt, trong phòng tức chỉ còn mình và Đào Tư Di. Diệp Lan Trăn nhìn gầy yếu giường bệnh, nhịn được mở to mắt, trong lòng đau đớn thấm vào tận xương cốt. Mỗi khi bước chân vào phòng, nhìn bộ dáng của , phải cố gắng lắm mới thích ứng được.

      Từ khi hai người gặp nhau đến bây giờ, chưa bao giờ nhẫn tâm thương tổn . Tuy cách nào hiểu tâm ý của bản thân nhưng vẫn vâng theo chủ định ban đầu mà cẩn thận che chở cho . Nhưng đâu nào nghĩ đến, ngày thấy, bị thương tổn thế này.

      Diệp Lan Trăn ngồi xuống ghế bên cạnh giường , cầm tay , dùng ngón tay thô ráp vuốt ve mu bàn tay . Mặc kệ là ai khiến chịu đau đớn ngày hôm nay, thề trả lại gấp đôi.

      “Cốc cốc…” Tiếng đập cửa nhàng ngắt dòng suy nghĩ của . Bỏ tay Đào Tư Di vào trong chăn, đứng lên đẩy cửa phòng, nhìn lão Vương đứng ngoài cửa, ra ngoài, đem cửa phòng khẽ đóng lại.

      “Đại thiếu…” Lão Vương cầm chồng tư liệu trong tay. “Đây là toàn bộ xe Porsche đỏ, trong đó có chiếc chủ xe là Tô Mạn Ca…” Lão Vương ngẩng đầu quan sát gương mặt lạnh nhạt của Diệp Lan Trăn. “Hơn nữa ta vừa lúc xuất tại phía Nam…”

      Diệp Lan Trăn nắm chặt tay quả đấm. thiên tính vạn tính, lại bỏ sót thù hận của đàn bà. màn hôm nay cùng thoát khỏi liên quan.

      “Trước đem ả ta tới trại giam, để người ta chăm sóc kỹ lưỡng.”

      “Còn những chủ xe khác sao?”

      Diệp Lan Trăn phất tay, lão Vương hiểu ý đưa tư liệu về Tô Mạn Ca tới trong tay .

      “Thức dậy rồi à?”

      lần nữa đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Đào Tư Di mở mắt. ôn nhu cười, bước đến bên cạnh . Tay ấn nút đầu giường. Chỉ chốc lát mấy nhân viên y tá đến nơi. Sau hồi kiểm tra, y tá rút ống hút dạ dày từ người Đào Tư Di.

      Đào Tư Di vẻ mặt đau đớn co lại, Diệp Lan Trăn cầm tay , để toàn bộ đau đớn của truyền lại cho .

      “Em xảy ra tai nạn xe, nghỉ ngơi thêm .”

      Đào Tư Di mê mang nhìn chung quanh, nhàng gật đầu, lập tức chậm rãi nhắm mắt lại.

      ở đây với em.”

      Nghe Diệp Lan Trăn ôn nhu đảm bảo, khóe miệng nàng nhếch lên đường cong mỹ lệ.

      Diệp Lan Trăn nhìn má lúm đồng tiền của , tay xoa bóp huyệt Thái dương đau thôi của mình. Lần đầu tiên cảm thấy bất lực, thậm chí biết bước tiếp theo phải ra sao.

      “Tiểu Trần, chuẩn bị chuyến đến bệnh viện.” Mã Đằng Diệu đặt điện thoại xuống, sắc mặt dị thường nghiêm túc, cố ngày hôm qua lại xảy ra người .

      “Tô tiểu thư…” Tiểu Trần cẩn thận quan sát nét mặt thủ trưởng, nghiền ngẫm tâm ý của . Chuyện này chính mình biết nên nắm giữ chừng mực thế nào, khuynh hướng bên kia cũng phải là lựa chọn tốt nhất.

      “Để cho ta chịu khổ chút cũng được, lần này ta hơi quá đáng, dặn phía bên kia chú ý, đừng làm ra chuyện nặng là được.”

      “Vâng.” Tiểu Trần lên tiếng, cầm điện thoại an bài.

      Diệp Lan Trăn nghe có người tìm, nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Đào Tư Di, để an tâm nằm. Lại dặn dò y tá mấy câu mới vội vàng ra phòng bệnh.

      Thấy người đứng trước mặt là Mã Đằng Diệu, Diệp Lan Trăn biểu ra quá nhiều kinh ngạc. nghe lão Vương , chuyện trong trại tạm giam quá thuận lợi, chỉ là lão biết rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, có thể ngăn cản động tác của Diệp gia.

      “Bệnh tình Đào tiểu thư thế nào?” Giọng Mã Đằng Diệu nhanh chậm, nhưng trong đó có nửa phần giả dối.

      Giờ phút này Diệp Lan Trăn cũng có quá nhiều phản cảm với lời hỏi thăm của ta.

      tỉnh, có nguy hiểm tính mạng.”

      “Vậy là tốt rồi.” Mã Đằng Diệu thở dài nhõm, chỉ cần xem vài thứ tư liệu, chưa từng gặp phải chuyện như vậy mà Đào Tư Di gặp phải tai nạn cũng thực oan uổng.

      Mã Đằng Diệu đánh giá Diệp Lan Trăn, mặt lún phún râu, đôi mắt xanh xao mặt , áo sơ mi cởi bỏ hai cúc phía , đủ loại dấu hiệu chứng minh người đàn ông trước mặt này mệt nhọc mấy ngày gần đây.

      Nếu quen biết Tô Mạn Ca, đoán chừng cũng dựa cơ sở như Diệp Lan Trăn, cho ta thêm chút đau khổ, nhưng hôm nay… tình này thấy thực khó làm, về tình về lý đều biết mở miệng thế nào.

      Diệp Lan Trăn nhìn Mã Đằng Diệu vẻ mặt khó xử, nhàng cười chế nhạo. Xem ra khác lắm so với dự tính của , là vì tình cảm với người kia.

      “Mã tiên sinh, nếu có chuyện gì, tôi trước, Tư Di thức dậy thấy cha, tôi cũng ít nhiều để ấy có chút an tâm.”

      Diệp Lan Trăn khiến lời Mã Đằng Diệu muốn vừa tới cửa miệng lại nuốt trở lại, 'sở nhân vô tội, hoài bích kỳ tội’(người bình thường vô tội, kẻ có ngọc mới có tội). Mã Đằng Diệu biết đạo lý này, há miệng thở dốc đem khó xử nuốt trở vào.

      “Tổng giám đốc Diệp, Mã tiên sinh lần này tới là muốn mời cậu tha cho Tô tiểu thư.” Tiểu Trần nhìn bộ dáng khó xử của lãnh đạo, kiên trì mở miệng, dưới cái nhìn giận dữ của Diệp Lan Trăn, Tiểu Trần thậm chí dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của .

      “Tô tiểu thư nào? Mã tiên sinh, làm nhân viên chính phủ, tôi tin tưởng nên hiểu quyền lợi dù có lớn đến mấy cũng hơn được luật pháp. Diệp gia chúng tôi chỉ là thương nhân nho , nhưng tôi tin tưởng vào pháp chế của quốc gia, pháp luật luôn luôn xác thực nhất, phải sao?”

      Diệp Lan Trăn khẽ cười, ý tứ châm chọc ràng cần cũng biết.

      Tiểu Trần cẩn thận quan sát sắc mặt lãnh đạo, nhìn cau mày, Tiểu Trần cũng nhịn được trong lòng ngấm ngầm thở dài.

      Diệp Lan Trăn những lời này có chút hơi quá, nếu là thương nhân nho , đoán chừng có người nào dám hô mình là thương nhân lớn nữa rồi.

      Tô Mạn Ca va chạm, nếu là người khác có thể dễ , nếu bồi thường chút tiền hay dụng quyền. Nhưng Diệp gia cả tiền và quyền đều thiếu, tương đương với việc đụng phải miếng sắt, lại còn siêu dày, trừ việc tự mình đứng ra, những thứ khác thay đổi được kết quả.

      “Cậu Diệp, tôi biết tại cái này hơi sớm, nhưng Tô Mạn Ca là em duy nhất của người vợ mất của tôi, tôi hy vọng cậu có thể giơ cao đánh khẽ, mở cho tôi con đường.” Giọng điệu Mã Đằng Diệu khiêm tốn, quanh năm làm người ở cao, ra mấy câu đó là đạt tới cực hạn của .

      “Mã tiên sinh, đoán chừng điều tra tư liệu đủ tinh tế.” Diệp Lan Trăn nhìn nở nụ cười. “ Có thể thả ả ta, tôi nghe có thủ thuật rất mà chó mèo lưu lạc thường xuyên gặp phải, nếu ông đồng ý, tôi có thể tùy thời suy xét nhúng tay, cũng truy cứu thêm.”

      “Cậu Diệp, cậu đừng nên quá đáng.” Mã Đằng Diệu đen mặt, xong câu đó thoáng hối hận, bát nước đổ khó lấy lại.

      có thể lo lắng cho ả ta. Mã tiên sinh, Diệp gia muốn cùng Mã gia đối đầu, có điều, chuyện này nếu làm lớn, Diệp gia có thể dựa theo con đường pháp luật bình thường mà .”

      Diệp Lan Trăn hạ tay.

      “Tư Di ở bên trong, muốn thăm hay .”

      “Được.”

      Mã Đằng Diệu theo Diệp Lan Trăn vào phòng bệnh. Nhìn đôi má trắng bệch chút huyết sắc của Đào Tư Di, cứng ngắc, chân kia như thế nào vẫn thể bước tiếp.

      “Tư Di vừa mới tỉnh, có vẻ lại ngủ thiếp rồi.” Diệp Lan Trăn nhìn Mã Đằng Diệu mặt đổi. “Cha ấy ở phòng khác, Mã tiên sinh, cũng có thể nhìn xem.”

      có lỗi…”

      chuyện giải quyết được bất cứ việc gì, hy vọng có thể hiểu. Tư Di ở tình trạng này, có lỗi vì tôi có cách nào đánh thức ấy.”

      “Cậu Diệp…”

      “Tôi có việc bận, tiễn.”

      Mã Đằng Diệu nhấc tay, ngăn cản Tiểu Trần cất tiếng.

      “Chúng ta cách vách nhìn xem.”

      Diệp Lan Trăn quay đầu, Mã Đằng Diệu cũng để ý, hôm nay thỉnh cầu có thể quá phận rồi. Nhìn bóng dáng suy yếu giường bệnh, Mã Đằng Diệu đột nhiên có chút đau lòng, bản thân tự nhủ mình thích nhiều, nhưng lại tuyệt đối để tâm nhiều hơn với những khác. Ngươi lúc trước khỏe mạnh, cứ như vậy bị em vợ đâm vào.

      “Mã tiên sinh, Tô tiểu thư…” Ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Trần nghiền ngẫm ý tứ của Mã Đằng Diệu.

      “Chờ tôi suy nghĩ rồi bàn sau.”

      Tiểu Trần sửng sốt, lần đầu nhìn thấy thủ trưởng do dự.
      TieuLinh8359, hamaxink, Phong nguyet14 others thích bài này.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Hóng, vô cùng thik thể loại thê nô, sợ vợ :))

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ah... ta đập ,ta đâp:yoyo61::yoyo61::yoyo61: cái con tô mạn ca
      Giựt chồng người ta mà làm như là người ta giựt chồng mình bằng
      trăn sử con này nặng nặng chớ chỉ có vậy cho nó lắm :yoyo62::yoyo62::yoyo62::yoyo62:

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 40: Toàn thắng

      Edit: Skye

      Cuối cùng cha Đào tỉnh lại, điều này khiến Diệp Lan Trăn thở dài nhõm, người tuổi tác lớn, khi chú ý liền vĩnh biệt cõi đời lúc nào hay. Tuy cha Đào thường can thiệp mù quáng vào chuyện giữa và Đào Tư Di nhưng Diệp Lan Văn vẫn hy vọng cha Đào có thể tỉnh lại, đúng là may mắn trong bất hạnh.

      Loại bệnh như cao huyết áp này phải vạn bất đắc dĩ cũng cần động các loại thủ thuật. Hơn nữa thân thể cha Đào khá tốt, đây là nhất thời nôn nóng lo lắng nên mới ngã bệnh, bệnh nhanh mà khỏi cũng nhanh. Vừa tỉnh lại ngày hôm sau ồn ào muốn tới thăm con .

      Trái lại, tuy vết thương ngoài da của Đào Tư Di chỉ là chút xước da sưng đỏ nhưng nội thương lại nhiều. Cả ngày hỗn loạn, tỉnh tỉnh mê mê, có khái niệm với thời gian, nghi ngờ thấy cha Đào nên luôn muốn hỏi ra miệng nhưng chưa kịp u mê hồ đồ ngủ mất.

      Hơn nữa thể khen ngợi Diệp Lan Trăn quả có suy nghĩ chu toàn, vừa thấy Đào Tư Di thanh tỉnh, liền này nọ hỏi han ân cần, cho có cơ hội hỏi ra miệng. Bởi vậy, chuyện cha Đào bị kích thích té ngất cũng bị che đậy.

      “Bác trai, có chuyện cháu muốn cùng bác bàn bạc, bác xem đề nghị của cháu có lẽ là thích hợp nhất.”

      Diệp Lan Trăn thừa dịp cha Đào muốn thăm Đào Tư Di liền ngăn ông lại. Nhìn chung quanh, vừa lúc toàn bộ thành viên gia đình đều ở đây, luôn lần.

      “Cháu hy vọng chúng ta giữ bí mật chuyện Đào Tư Di vô sinh.” xong câu đó, trong phòng nhất thời an tĩnh. “Như vậy có lợi cho việc khôi phục thân thể của ấy.” Diệp Lan Trăn lại bổ sung câu.

      “Có thể lừa gạt nhất thời cũng thể gạt cả đời. Về sau Tư Di tìm nhà chồng có khả năng biết.” Cha Đào dù sao cũng là cân nhắc lâu dài, làm cha mẹ luôn lo lắng cuộc đời của con cái.

      Cha Đào than thở lắc đầu, người ngất qua lần, tại ngược lại bình tĩnh ít. Trong lúc ông mơ mơ màng màng, ý thức vẫn có, chuyện tình vẫn xoay tròn trong đầu ông, tuy suy nghĩ cẩn thận nhưng ít ra tâm tính bình tĩnh chút, hẳn xuất huyện tình trạng huyết áp đột nhiên lên cao.

      Con như vậy, chính ông dù sốt ruột mấy cũng vô dụng, trừ việc thêm phiền lòng còn tác dụng nào khác. Cho nên mới tiềm thức con người vẫn là cường đại. Hay đúng hơn, tại cha Đào thể là có nhiều tinh thần nhưng suy nghĩ ràng, người cũng thanh tỉnh.

      “Những việc này bác có lo lắng cũng vô ích, toàn bộ có cháu lo.” Diệp Lan Trăn ngày thường ôn hòa, giờ đây nét mặt trở nên nghiêm túc, vẻ lạnh lùng dễ biểu lộ ra ngoài cũng hiển , lập tức liền trấn an cha Đào. Cha Đào theo bản năng gật đầu. Giữ bí mật bệnh tình cứ như vậy định xong.

      “Cháu dặn dò bệnh viện, nếu tất cả mọi người có ý kiến, vậy trước cứ như thế. Hôm nay cháu có số việc, buổi tối cháu tới.”


      Diệp Lan Trăn đứng lên, dặn dò số hạng mục công việc, có số việc vẫn cần phải tự mình ra tay mới được.

      Diệp Lan Trăn lái xe đến trại tạm giam Tô Mạn Ca, bởi vì lão Vương an bài trước đó nên cần thủ tục, liền thẳng tới cửa phòng giam Tô Mạn Ca.

      người phụ nữ ban đầu coi như quang vinh chói lọi,… quần áo thời trang cùng trang sức tinh xảo, bây giờ lại lôi thôi như thế, chẳng khác nào phụ nữ trung niên đầu đường cuối hẻm.

      Nhìn bộ dạng này của ả ta, Diệp Lan Trăn cười lạnh vẻ hài lòng. Mã Đằng Diệu bảo vệ ả ta rất tốt, dựa theo dự đoán lúc đầu của , ả ta nhất cũng phải bị người ta đánh thành đầu heo. Bộ dạng này của ả khiến vừa lòng chút nào.

      “Sở trưởng của các cậu đâu?” Diệp Lan Trăn để ý bảng cấm hút thuốc treo to tướng tường, rút ra điếu thuốc. Thâm sâu hít hơi, hướng về phía Tô Mạn Ca nhả miệng khói.

      Thời điểm lính canh ngục đưa Diệp Lan Trăn đến, cũng được thủ trưởng trăm lần dặn dò, vị gia này dễ chọc, để cho hiểu ngàn vạn lần đừng tỏ ra sắc mặt hờ hừng với người nhà phạm nhân như ngày thường.

      “Trong phòng theo dõi.”

      “Gọi nhóm người sở trưởng nhà cậu tới đây.”

      Cậu canh ngục nhìn Diệp Lan Trăn, có phần khó xử chịu động. Nếu , nơi này chỉ còn lại Diệp Lan Trăn và phạm nhân, nếu có chuyện gì xảy ra, cách nào khai báo, nghe ả phụ nữ bên trong cũng khá cứng rắn.

      “À…” Diệp Lan Trăn kéo khóe miệng nở nụ cười. “Tôi còn có thể đem ta ra hay sao?” Dứt lời ánh mắt nheo lại, tầm mắt từ người Tô Mạn Ca chuyển trực tiếp tới cậu cai ngục.

      Tuy Diệp Lan Trăn cười nhưng tầm mắt ngoan độc lại khiến cậu canh ngục nhịn được mà rụt cổ. chỉ cảm thấy tâm phát lạnh, khi nào điều hòa trong phòng phạm nhân lại tốt như vậy!

      “Tôi rất nhanh trở lại, chờ ở đây.” Cậu canh ngục câu rồi vù phát bỏ chạy ra ngoài.

      Diệp Lan Trăn mỉm cười, trong lòng khinh bỉ ta ngu dốt, có bộ đàm dùng còn dùng chân. Chỉ là, như vậy càng tốt phải sao?

      “Tô tiểu thư, tôi đến thăm đây?” Giọng điệu Diệp Lan Trăn tràn ngập đùa giỡn.

      Tô Mạn Ca sớm nghe được tiếng , giương mắt nhìn thoáng qua, gì, cuộn mình góc trong nhà giam.

      “Tô tiểu thư, tôi có vấn đề cần hỏi , theo , em vợ trước quan trọng hay vợ đương nhiệm mới quan trọng. Nhất là đàn ông ấy mà, người đuổi tới lại càng muốn. Theo vì sao cứ phải nhớ về quá khứ làm gì?” Diệp Lan Trăn độc thoại vấn đề mình.

      Tô Mạn Ca ngờ Diệp Lan Trăn lại biết nhiều như vậy, thời điểm ả nghe thấy mấy từ em vợ này, thoáng có chút phản ứng.

      giây nào ánh mắt thả lỏng quan sát sắc mặt Tô Mạn Ca, vừa ý nhìn nét mặt rạn nứt đờ đẫn của ả ta.

      Vẫn còn nhẫn được à!

      “Đúng rồi, Tô tiểu thư, có xem tội cố ý giết người có thể phán tù mấy năm?” Diệp Lan Trăn tiếp tục mình. “Hình như là mười năm đó…, mà cho dù là mười năm, người phụ nữ bốn mươi biết biến thành bộ dáng gì nữa, nghĩ qua chưa?”

      “À…, đúng rồi, chụp tấm hình làm kỷ niệm thôi.” Diệp Lan Trăn lấy điện thoại ra. “ có muốn nhìn bộ dáng mình hay , chậc chậc…”

      “Diệp Lan Trăn, đừng quá phận, rể tôi là bí thư tỉnh ủy Mã Đằng Diệu, ấy có cách…”

      “À…” Diệp Lan Trăn vui vẻ cười cười, lưu lại video clip vừa mới quay. “Tôi biết .”

      Lập tức di động Mã Đằng Diệu xuất tin nhắn.

      Sau khi xem xong, Mã Đằng Diệu ném điện thoại bàn làm việc, đứng lên vài vòng trong văn phòng. tình càng ngày càng vượt ra khỏi lòng bàn tay . quan hệ tới danh dự Mã gia, chỉ còn là cảm tình cá nhân.

      Mã Đằng Diệu trở về ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần, lời dặn dò vợ trước khi lâm chung như còn vờn quanh bên tai.

      Vài năm trước bận rộn công việc rồi công tác liên miên… Cố gắng leo lên cao, cho dù bối cảnh gia thế có hùng hậu bao nhiêu, có bản lĩnh , cũng cách nào có được vị trí hôm nay.

      tháng vợ ở cữ kia, khu vực quản lý lại bất ngờ có lũ lụt, bận… cứu nguy, dù chỉ ngày cũng về. Tuy về mặt vật chất Mã gia để ấy chịu thua thiệt bất cứ cái gì nhưng đơn trong lòng để lại tâm bệnh trong . Từ đó về sau, thân thể suy yếu, bệnh nặng bệnh ngừng.

      Trong tâm Mã Đằng Diệu vẫn cảm thấy mình để thua thiệt, chỉ có duy nhất người em , rốt cuộc là nên quản hay nên mặc kệ đây?

      “Tiểu Trần, giúp tôi chuẩn bị xe bệnh viện chuyến.”


      Nhìn con lại ngủ thiếp , cha Đào thở dài rồi ra ngoài phòng bệnh, vừa vặn gặp mặt Mã Đằng Diệu.

      “Bác trai, Đào tiểu thư như thế nào rồi ạ?”

      “Khôi phục tồi. Sao cậu lại đến đây?” Cha Đào giật mình, chuyện này có mấy người biết.

      “Vâng. ra người lái xe có quen biết với nhau, sau khi đến bệnh viện mới phát là Đào tiểu thư. Hôm trước cháu qua lần, lúc ấy bác…”

      Mã Đằng Diệu tránh nặng tìm tự thuật chuyện trải qua, có nhiều cảm xúc hỗn loạn, nhưng cha Đào vẫn hoài nghi nhìn . “Cậu là tới giúp cho người đó?”

      “Cháu tới xin lỗi cũng là muốn với bác chuyện này.” Nét mặt Mã Đằng Diệu lạnh nhạt. “Quan trọng nhất là, cháu có nghe về tình huống của Đào tiểu thư, bác trai, chuyện này tại chỉ sợ thích hợp nhưng cháu hy vọng bác có thể cho cháu cơ hội để cháu chiếu cố Đào tiểu thư.”

      Trong ánh mắt nghi hoặc của cha Đào, Mã Đằng Diệu thẳng vào vấn đề. “Đợi Đào tiểu thư khỏi hẳn, cháu hy vọng có thể lấy Đào tiểu thư làm vợ.”

      “Mã tiên sinh, biết xả thân vì nghĩa nha!” Ngay khi cha Đào còn chưa kịp bày tỏ thái độ, tiếng Diệp Lan Trăn vang lên phía sau hai người.

      “Bác, cháu vội tới đây, chính thức giới thiệu với bác, vị này chính là bí thư tỉnh ủy Mã Đằng Diệu, đồng thời cũng là rể của hung thủ gây án Tô Mạn Ca…”

      “Cậu…” Cha Đào trừng to mắt, nhìn vẻ mặt xin lỗi của Mã Đằng Diệu trước mặt, thế nào cũng nghĩ tới, cậu ta lại có thân phận và mối quan hệ phức tạp này.

      “Bác trai, cháu có ý tứ khác.”

      “Cậu trở về , Tư Di nhà chúng tôi phải hàng hóa, nó cho dù có lớn tuổi gả ra được cũng nhất quyết làm lợi thế trao đổi. Bố thí của cậu, Đào gia chúng tôi nhận nổi.”

      Cha Đào xong rồi quay đầu vào phòng bệnh, có chút ý tứ muốn tiếp tục cuộc chuyện.

      “Clip tôi gửi xem chưa?” Diệp Lan Trăn nhìn vị khách mời mà tới, thoáng có chút vui mỉm cười với Mã Đằng Diệu.

      “Quay ràng, có điều vẫn chưa đủ làm chứng cứ cậu Diệp à?”

      tại cần chứng cứ, chỉ cần đem nó truyền . Tôi tin tưởng, chứng cứ tự nhiên bay tới. Dù sao, chuyện ‘ba tôi là Lý Cương’ vẫn là chủ đề chuyện khó quên.”

      Mã Đằng Diệu chỉ cười , trong mắt có bối rối mà Diệp Lan Trăn mong muốn.

      Hai người nhìn nhau cười, các loại tư vị cần cũng biết, bàn cân tính toán trong lòng hoạt động hết cỡ, cân nhắc điểm mấu chất của đối phương cùng hậu quả khi lớn chuyện.

      Bọn họ đều biết, nếu tiến thêm bước, đều tập trung vào việc, đó là tranh đấu tự tổn thương. Cho dù là đối với Diệp gia hay Mã gia, tình làm loạn đến tình trạng lớn, chẳng khác nào đem gia tộc hai bên đặt mặt bàn, phơi bày làm trò giải trí trước mặt mọi người. Với lại đến lúc đó, vì giữ gìn mặt mũi gia tộc, hai phe đem chuyện này mở rộng thành cuộc so tài thực lực.

      “Cậu Diệp, cứ để Tô Mạn Ca được tiến hành dựa theo trình tự bình thường, cũng hy vọng cậu có thể giơ cao đánh khẽ.”

      “Được thôi.” Diệp Lan Trăn mỉm cười khóe miệng.

      Mã Đằng Diệu nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Diệp Lan Trăn, thầm thở dài, thực có lỗi với người vợ mất.

      “Mã tiên sinh.” Tiểu Trần kiên trì cắt ngang suy nghĩ của . “Buổi chiều ngài còn có cuộc họp về chỉnh đốn an toàn giao thông, bảo đảm trị an xã hội.”

      Tiểu Trần hận thể nuốt đầu lưỡi mình, đây chính là bức bách đau khổ đó, vì sao tháng trước sắp xếp để cuộc họp lại rơi đúng vào ngày hôm nay, dường như cảm nhận được ánh mắt giết người từ lãnh đạo.

      “Được rồi, chúng ta trở về…” Trong hành lang bệnh viện nhất thời trở nên yên tĩnh tiếng động.

      ván này Diệp Lan Trăn toàn thắng.
      TieuLinh8359, hamaxink, Phong nguyet19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :