1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê nô - Hiểu Rõ Là Ta (HOÀN + EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 17: Công tác

      Edit: Skye

      "Mã tiên sinh, thời gian còn sớm, tôi nghĩ đến lúc về."

      Trong nháy mắt thấy thân ảnh Trương Lệ Viện, Đào Tư Di thực hoài nghi tốc độ này của chị ấy có phải đạt đến trình độ thế vận hội Olympic. Ngẩng đầu nhìn Mã Đằng Diệu cười cười xin lỗi rồi xoay người định bụng rời .

      Mã Đằng Diệu nhìn vẻ mặt đề phòng của , bất đắc dĩ . “Mời Đào tiểu thư cùng tôi đến phòng ngồi lát.”

      Lời vừa dứt, Đào Tư Di phát có hai người đàn ông vạm vỡ chắn trước mặt. quay đầu nhìn Mã Đằng Diệu, mặt người đàn ông này bày tỏ ánh nhìn có lỗi, nhưng mặt khác lại hoàn toàn có ý định thả . lại nhìn đám người ồn ào chung quanh rồi cân nhắc phen liệu mình có khả năng xông ra ngoài thành công , đáp án cơ bản là , sau đó suy sụp hạ bả vai, ngoan ngoãn theo phía sau .

      Mã Đằng Diệu để Tiểu Trần an bàn phòng mới, đưa Đào Tư Di tiến vào. Chính giọng hai câu với người khác để bọn họ mượn cớ có việc ra ngoài, Tiểu Trần gọi nữ bồi bàn mở chai rượu, sau đó ra cửa phòng gọi đồ ăn. Trong phòng tại chỉ còn Mã Đằng Diệu cùng Đào Tư Di mắt to trừng mắt .

      Đào Tư Di khó chịu đứng ở trong phòng, ràng lắm người đàn ông mới gặp mặt hai lần này tới cùng muốn làm gì. Khi bày tỏ thái độ muốn rời , vẫn cứ muốn đưa tới nơi này.

      “Mời ngồi.” Mã Đằng Diệu vẫy tay nhìn Đào Tư Di, trong lòng bất đắc dĩ tự giễu, hôm nay chuyện làm ràng cùng loại với hiếp bức. Nhưng làm như vậy, đoán chừng về sau có cơ hội chuyện mình cùng với .

      Đào Tư Di nghĩ đứng ở giữa phòng có chút quái dị, mặc kệ có nguyện ý hay cũng theo người đàn ông này đến đây, đơn giản thoải mái ngồi ghế sofa nhưng vị trí chọn lại là chỗ xa nhất Mã Đằng Diệu. Mã Đằng Diệu lời nào, Đào Tư Di cũng , chủ yếu là vì biết nên cái gì, chuyện đêm nay mặc kệ nghĩ theo phương diện nào đều tràn ngập khác lạ.

      “Đến, nếm chút xem vị thế nào.” Mã Đằng Diệu thấy vô cùng cẩn trọng, bèn chủ động đưa ly rượu tới chỗ Đào Tư Di. “ Đừng khẩn trương, tôi có ác ý, chỉ là muốn cùng chuyện mà thôi.”

      Thấy có ý định uống, lại tiếp. “Đừng với tôi là biết uống rượu, tôi thấy có uống qua cùng vị tiểu thư kia, hơi nhấm chút, thần kinh thả lỏng, tin tưởng tôi có ác ý.”

      tới rồi cứ an tâm, Đào Tư Di do dự chút, nhìn tay giữa trung rồi tiếp nhận ly rượu trong tay , nhàng uống ngụm. Vị chua từ đầu lưỡi truyền đến thần kinh, biết là do tâm lý hay do cồn, qua hồi quả thả lỏng chút.

      Đặt ly rượu trước mặt bàn, Đào Tư Di nghi hoặc nhìn Mã Đằng Diệu, muốn gì mà cần phải dùng phương thức này dẫn mình đến đây?

      Mã Đằng Diệu hề sốt ruột, lại uống rượu trong tay. Ngậm rượu trong miệng lát rồi mới nuốt xuống, thưởng thức dư hương trong miệng, tâm tình tốt nhìn người trước mắt. Nhận thấy khẩn trương mới chậm rãi câu.

      “Tôi muốn mời làm gia sư tới nhà dạy kèm cho con tôi, nó từ lớn lên tại Mỹ, tiếng Trung tốt, tôi nhớ tốt nghiệp hệ văn, vào ngày thành lập trường còn từng làm phiên dịch, tôi tin tưởng có thể đảm nhiệm việc này.”

      Đào Tư Di nhìn Mã Đằng Diệu, cho tới bây giờ chưa từng nghe có người nào tìm gia sư dạy kèm ở nhà trong quán bar. Sao lại khác lẽ thường như vậy.

      “Thực có lỗi với Mã tiên sinh, tôi có công việc, hơn nữa tôi tạm thời cũng có ý muốn kiêm thêm chức.” Thoáng dừng chút, Đào Tư Di xác định ý muốn cùng thẳng thắn từ chối lời đề nghị của . Mặc kệ dựa phương diện nào để suy xét, hành động của cho cảm giá rằng chuyện đơn giản như thế, tuy biết người đàn ông này nghĩ cái gì nhưng dám khẳng định, gia sư dạy kèm ở nhà tuyệt đối phải mục đích cuối cùng của .

      phải kiêm thêm chức mà là toàn bộ. Thời gian dạy cũng như thời gian làm giờ. Nhưng yên tâm, công việc tại của tôi cho người giữ lại, lần này tôi ở Côn Thành khoảng nửa năm.”

      Mã Đằng Diệu đúng lúc sửa lại sai lệch lý giải của , tuy mỉm cười nhưng Đào Tư Di cảm thấy ánh mắt sắc bén tràn ngập trong đó là cảm giác áp bức thể kháng cự, tin tưởng nếu hai người còn tiếp tục đối diện, chưa tới vài phút sau bị ép bởi áp lực mà đáp ứng lời đề nghị của .

      có lỗi, tôi nghĩ tôi thích hợp. Thời gian còn sớm, tôi muốn về trước.” Sau khi xong, Đào Tư Di cầm túi lên cho thấy quyết tâm về.

      “Đào tiểu thư, tôi hy vọng có thể cẩn thận suy xét.” Mã Đằng Diệu mỉm cười nhìn , bởi vì từ chối mà bày tỏ chút nào vui. “Như vậy , chờ lần sau chúng ta gặp mặt chuyện tiếp, tôi để Tiểu Trần đưa về.”

      cần phiền toái, tự tôi trở về được.” Đào Tư Di vội vàng cự tuyệt, muốn liên quan tới bất cứ chuyện gì cùng người đàn ông này.

      phiền toái, bạn của vì tôi dọa mới chạy mất, để người trở về an toàn.” xong Mã Đằng Diệu vươn tay lấy túi trong tay , mở cửa phòng, đưa đồ trong tay cho Tiểu Trần đứng ngoài cửa chờ. Sau đó xoay người vào phòng.

      Đào Tư Di nhìn tay trống , lại nhìn túi mình ở trong tay Tiểu Trần. “ trả lại cho tôi , tự tôi về được.”

      Tiểu Trần cười cười. “Mã tiên sinh dặn, trừ phi muốn để tôi thất nghiệp, Đào tiểu thư, tôi chỉ đưa về nhà mà thôi, hy vọng làm khó xử tôi.”

      Nghe như vậy, Đào Tư Di cũng biết gì, cuộc chuyện ngắn ngủi cùng Mã Đằng Diệu khiến cảm thấy kiệt sức. tại cũng có tâm tình tranh luận với vì việc này.

      “Mã tiên sinh để tôi làm gia sư dạy kèm con ông ấy tại nhà, mục đích của ông ấy là gì?” Hai người ngồi vào trong xe, Đào Tư Di do dự chút, vẫn nhịn được ra nghi hoặc của mình. Tiểu Trần là người bên cạnh Mã Đằng Diệu nên ít nhiều biết suy nghĩ của .

      “Đây là việc nhà của Mã tiên sinh, thuộc trong phạm vi công việc của tôi.” Tiểu Trần nhìn bên cạnh rồi cười, ‘tứ lạng bạt thiên cân’ đem vấn đề của đẩy ra ngoài. Trợ lý làm gì, chính là thay lãnh đạo giải trừ nguy cơ, giấu diếm được vợ cả, ổn định được tiểu tam, trẻ trong tầm tay. tại lãnh đạo tuyên bố muốn này, tuy vẫn còn ràng Đào Tư Di đặt ở vị trí nào, nhưng có thể nhìn ra lãnh đạo chuẩn bị để cho đứa gặp mặt , loại tình này dưới tình huống vẫn nên thận trọng từ lời đến hành động. có gì so với biết chính là đáp án hợp lý nhất.

      Tứ lạng bạt thiên cân:四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân ) phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền (Đọc trong Wiki đây là chiêu trong Đả cẩu bổng pháp)…. Trong truyện ý cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức

      Hiển nhiên Đào Tư Di tin lý do thoái thác nhưng còn cách nào, sau khi xong cũng cảm giác thiếu suy xét, cho dù biết, vị trợ lý tiên sinh cũng cho .

      Sau khi về đến nhà, cảm giác điện thoại rung , Đào Tư Di nhìn thoáng qua, tất cả đều là Diệp Lan Trăn gọi đến, thấy có Trương Lệ Viện. loáng thoáng nhớ , hình như Trương Lệ Viện theo người đàn ông ra ngoài nhưng hoàn cảnh quá loạn, chuyện phát sinh quá đột ngột, thấy ràng cho lắm. Nhịn được cầm điện thoại gọi cho Trương Lệ Viện, điện thoại vang lên vài tiếng, từ bên trong loa liền truyền đến thanh kỳ quái, định hỏi chút liền nghe thấy giọng đàn ông truyền tới. “ ấy bề bộn nhiều việc, có chuyện gì ngày mai tiếp.”

      giây khi điện thoại bị cắt đứt, Đào Tư Di nghe được tiếng thét chói tai của Trương Lệ Viện. Sau đó gọi thêm lần nữa điện thoại báo tắt máy, xoắn xuýt hồi cuối cùng cũng buông tha ý nghĩ báo cảnh sát, chưa tới 24h chưa đủ để lập án, mà Trương Lệ Viện hình như cũng quen biết người đàn ông kia, đợi ngày mai làm xem tình hình thế nào rồi sau.

      Nhận thấy di động lại rung , điện báo người gọi đến là Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di do dự chút rồi ấn phím nghe.

      “Tại sao lâu như vậy nhận điện thoại, vừa mới chơi nơi nào?” Diệp Lan Trăn vốn cho rằng tiểu nha đầu cáu kỉnh này nhận điện thoại của . Gọi điện cho người giúp việc và lái xe hỏi qua mới biết được người ta căn bản là chưa về nhà, còn đuổi lái xe .

      “Nào có đâu?”

      “Hừ? Lại ngoan, vừa rồi đâu hả?” Diệp Lan Trăn nghe ra phối hợp của , trong lòng thầm nở nụ cười, là giỏi, mới ngày thấy làm trái ý , xem trở về thu thập như thế nào. “Nếu em cho biết, tìm người mỗi ngày đều theo em, cho em chút riêng tư cũng có, để em tự xử lý. được là làm được, tin em cứ thử.”

      sao lại có thể vô lại như vậy.” Đào Tư Di nhịn được mắng câu, “Tôi cùng Trương Lệ Viên ăn cơm tối.”

      “Ăn cơm tối đến tận lúc này?” Diệp Lan Trăn nheo mắt, thưởng thức vòng đeo tay kim cương, dây đeo vô cùng khác biệt, đầu tạo hình khóa, phía mặt khóa cắm chiếc chìa khóa tinh vi, chỉ cần đeo nó lên nhất định phải dùng chìa khóa mới có thể cởi bỏ. Hôm nay tham gia yến hội, thời điểm bán đấu giá ngay lập tức liền nhìn trúng, giờ trong đầu tưởng tượng nó được bắt lên cổ tay của kia. Về phần chìa khóa, khẳng định phải để ở nơi này của .

      “Chúng tôi lại nơi khác ngồi lát.” Đào Tư Di biết vì sao có điểm chột dạ.

      “Ừ?” Diệp Lan Trăn nghe ra giọng có chút khác thường, buông vật trong tay, từ giường ngồi dậy. “ quán bar nào?”

      “Làm sao biết tôi quán bar?” Đào Tư Di xong liền hối hận, đây phải tự đánh khai sao?

      Diệp Lan Trăn ban đầu chỉ muốn thử chút, nghĩ tới bản thân chó ngáp phải ruồi. Nhớ tới chuyện ở quán bar, mặt khỏi trầm. Giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc. “Có gặp chuyện gì ?”

      Đào Tư Di sửng sốt, do dự có nên chuyện của Mã Đằng Diệu cho Diệp Lan Trăn nghe hay . hồi nghĩ suy, vẫn là quên , đêm nay từ chối , tin tưởng Mã Đằng Diệu cũng phải là người chèn ép người khác.

      có.” đơn giản hai chữ rồi vội vàng cắt đứt điện thoại.

      Diệp Lan Trăn nghe tiếng píp píp truyền từ loa, mày nhíu lại, này có chuyện gạt .
      Mrnochu, Pe Mick, tiểu Viên Viên27 others thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      H t nhảy hố, t rất ngoan nhé, like từng chương một :042:
      Skye thích bài này.

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 18: Hỗn loạn

      Edit: Skye

      “Cậu Diệp, lâu rồi chưa thấy cậu, nghe cậu ở Côn Thành làm mưa làm gió, có phải định trở về hay .” Lý Kiến cầm ly rượu đụng vào ly của Diệp Lan Trăn rồi ngụm uống hết. Diệp Lan Trăn khẽ mỉm cười, theo động tác của nâng ly trong tay, hơi uống cạn chất lỏng trong ly.

      đáng hâm mộ, cậu trở lại cũng gọi điện báo tin cho Điền Na, bọn tôi hỏi cậu lại trả lời, chúng tôi ai cũng dám hít thở khí trong lành. Nếu cậu cần, tôi có thể thu giúp cậu.” Tôn Mạnh vui vẻ, tay vỗ đùi bạn bên cạnh, chút che giấu ra ý đồ của .

      “Cậu thu .” Ba chữ đơn giản liền quyết định vận mệnh của .

      có sao?” Trong nháy mắt Lôi Vân Khải mở to hai mắt sáng ngời nhìn Diệp Lan Trăn. “ phải đàn bà Côn Thành quê mùa sao? Cậu Diệp đừng tìm người xấu xí, tiểu mỹ nữ nhà người ta biểu lộ, cậu lại đồng ý. Mỗi ngày người ta đều ngóng trông cùng cậu gặp mặt, kết quả cậu vừa về quăng ta , cậu có muốn gặp lại ta , trăm vạn lần đừng ở tại Côn Thành tìm heo mẹ để thi đấu với Điêu Thuyền.”

      Diệp Lan Trăn lắc ly rượu trắng trong tay, mỉm cười, hơi uống cạn. kia ngốc như heo, người đàn ông tốt như còn cần suy xét sao, biết muốn tìm cái dạng gì. bao lâu chưa gặp Đào Tư Di, Diệp Lan Trăn hồi tưởng lại chút, ước chừng tuần. Mấy ngày nay công việc bận rộn tựa con quay, rốt cuộc cũng thu phục được ông cụ bên nhà, cuối cùng có thể thoải mái rồi. Nếu có gì ngoài ý muốn, ngày mai có thể thấy được kia. muốn đè thân thể bên dưới mà nhào nặn, cho dù ăn được thịt cũng phải uống chút canh.

      Nghĩ tới đây, Diệp Lan Trăn đột nhiên cảm giác bụng dưới trướng lên căng thẳng, thầm mắng tiếng đáng chết. Từ khi gặp , bản thân liền chạm qua đàn bà, vừa mới bắt đầu là vì Diệp Nam Tê quấy nhiễu, tại là nghĩ muốn, với khác có hứng thú. Cả đầu đều muốn cùng làm chuyện kia. Thậm chí có lần sáng sớm thức dậy phát bản thân đêm mơ mộng xuân, nhớ đến mỗi lần là lại phải dùng bàn tay tự túc lần, lần này quay về nhất định phải cùng tính toán tốt.

      Ba người Lôi Vân Khải, Lý Kiến cùng Tôn Mạnh cảm thấy dường như có đôi quạ đen bay qua đỉnh đầu họ, tên đàn ông cười ngu ngốc này là Diệp Lan Trăn sao? Bọn họ có thời gian nhất định phải Côn Thành nhìn xem, đến cùng là nào có sức quyến rũ lớn như vậy.

      @@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

      Vẻ mặt Đào Tư Di hoảng sợ nhìn Tiểu Trần trước mặt, vậy mà mang theo bé trai mặt than chạy tới biệt thự Diệp Lan Trăn. Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, dễ dàng gì mới được ngủ nướng bị người giúp việc đánh thức, có người muốn tìm , nghĩ tới vừa nhìn thấy lại là màn kinh sợ thế này.

      “Đào tiểu thư, đây là tiểu Kiệt con trai của Mã tiên sinh, Mã tiên sinh vì công tác quá bận nên có thời gian tự mình đưa đến, hôm nay phiền chiếu cố cậu chủ rồi. À…, còn có, Mã tiên sinh ngài tự gọi điện cho Diệp thiếu, tin tưởng cho dù là Diệp thiếu cũng đồng ý giúp người đồng hương là ngài chiếu cố đứa .”

      Tiểu Trần tự quyết định, cho Đào Tư Di chút từ chối nào, thậm chí cho dù nghĩ muốn lấy Diệp Lan Trăn làm tấm gỗ chặn để đối phó nhưng vẫn được.

      “Nếu có chuyện gì, tôi trước. Buổi tối tôi đến đón cậu chủ , Mã tiên sinh nếu xong việc cũng tự mình đến, hy vọng có thể có cơ hội mời Đào tiểu thư cùng ăn tối.”

      “Ai, …”

      đợi Đào Tư Di ra miệng, Tiểu Trần thoáng chốc khỏi lưu lại Đào Tư Di cùng bé trai mắt to trừng mắt trong phòng khách.

      thích ba tôi.” Bé trai mở miệng trước, mặt than từng chữ , mượt mà ràng, có tí ti cảm giác gượng gạo.

      “Ừ.” Đào Tư Di gật đầu, cái này mà gọi là tiếng Trung tốt sao, so với là người khẩu địa phương còn tốt hơn bao nhiêu lần đấy.

      “Tôi trở về cho ba tôi là tôi chán ghét , nếu thích ông, cần lấy tôi làm lý do từ chối. Được rồi, tìm cho tôi phòng, tôi muốn nghỉ ngơi.”

      “Ừ.” Đào Tư Di ngây ngốc lát, mãi đến khi người giúp việc đưa tiểu Kiệt lên lầu mới phát , bản thân lại để đứa đến ngây ngẩn cả người!

      Cùng thời gian đó, Diệp Lan Trăn vừa mới chấm dứt cuộc gọi đến của Mã Đằng Diệu, nhịn được cau mày, mới có vài ngày đến cùng xảy ra chuyện gì. Mã Đằng Diệu chết tiệt này còn nhảy vào can thiệp cái gì, lại còn đưa con đến nhà, chẳng lẽ có kế hoạch dưỡng mẹ kế? Xem ra phải nắm chặt thời gian, ở ngay trong nhà mình, mình gặm được, ngược lại để lão cáo già kia gặm chắc chắn phải kết quả thích.

      "Hắt xì... ." Đào Tư Di xoa cái mũi, mới sáng sớm ra có người nhắc đến , hôm nay khẳng định là ngày thứ bảy đen tối.

      Đào Tư Di ngồi sofa, lấy ra di động kiểm tra danh bạ, vài ngày rồi chưa gặp Trương Lệ Viện. Bởi vì gọi điện ai nhận nên vẫn sốt ruột mà báo cảnh sát. Kết quả gặp Trương Lệ Viện, cảnh sát lại tìm đến đây còn mắng trận, cái gì báo linh tinh buộc tội nhiễu loạn trật tự công cộng, chuyện là thế nào đây!

      Chuyện quá hỗn loạn, vẻ mặt Đào Tư Di đầy hậm hực ngồi yên ghế, hai tay ôm đầu nhớ lại. Từ khi cùng Lý Mộ Tiêu ly hôn chưa từng yên tĩnh qua. Trách được trước kia có câu rất đúng, ‘quả phụ trước cửa thị phi nhiều’. tại quả phụ ít , ly hôn nhiều hơn, đều có đặc điểm chung là từng có đời chồng. có phải nên tìm người an toàn lập gia đình, sau đó sinh đứa , cho dù vượt quá giới hạn cũng chẳng sao… cần kết hôn, chỉ cần có đứa của mình là được.

      Phi phi phi… nghĩ tới đây, Đào Tư Di rên tiếng. tại sao có thể suy nghĩ như vậy, chưa kết hôn nghĩ làm tiểu tam, chuyện hôn nhân của hỗn loạn, phải làm thế nào mới là tốt nhất đây.

      “Đào Tư Di, em về, chị có nhớ em .”

      Suy nghĩ hết sức rối rắm tiếng vang rực rỡ như mặt trời truyền đến. Vẻ mặt đầy phấn chấn của Diệp Nam Tê xuất , mấy tháng gặp, dường như đen rất nhiều, cơ thể cũng rắn chắc hơn, khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Toàn thân quân phục ngay ngắn, gương mặt tuổi trẻ có thêm vài phần cương nghị.

      Đào Tư Di kinh ngạc vui mừng, trách được tất cả mọi người đều quân đội là nơi tôi luyện ý chí con người, vừa thấy quả như vậy.

      “Lại đây cho chị nhìn xem.”

      Đào Tư Di vẫy tay, có cảm giác nếu phải vì mình còn trẻ, tuyệt đối xuất màn như TV kia, bà mẹ tóc trắng xõa vươn đôi tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt đứa con trai được về nhà thăm người thân. Tâm tình tại kích động thể giải thích, chỉ mấy tháng trôi qua khiến cho đứa có thay đổi lớn như vậy.

      Diệp Nam Tê ngoan ngoãn đến trước người Đào Tư Di, nhìn vẻ mặt đầy kích động xoay quanh nhìn , khỏi ưỡn lưng, bày ra tư thế quân đội, giống như tiếp nhận kiểm duyệt của lãnh đạo.

      sai, sai, bọc của chị trưởng thành rồi. Quyết định của người vô lại kia của em đúng đắn.” Đào Tư Di vỗ bờ vai . vô ý ra lời khiến Diệp Nam Tê nhíu mày.

      Diệp Nam Tê cẩn thận quan sát vẻ mặt Đào Tư Di, trong ánh mắt mang theo khó hiểu, sao có thể hình dung Diệp Lan Trăn như vậy, tuy thừa nhận mình quả hiểm cách nào hình dung nhưng cũng chấp nhặt cùng . Trừ phi Đào Tư Di chọc vào kiêng kỵ của . Nhưng suy nghĩ chút lại thấy có khả năng, phải là người nhiều chuyện, càng thể chủ động trêu chọc Diệp Lan Trăn, đến cùng là xảy ra chuyện gì?

      “Diệp Lan Trăn ức hiếp chị?” Diệp Nam Tê đột nhiên hỏi câu khiến Đào Tư Di ngây ngẩn cả người, mặt tự giác nổi lên từng mảng ửng hồng. Vẻ mặt của khẳng định nghi vấn trong lòng Diệp Nam Tê, theo bản năng tay nắm chặt thành hình quả đấm, cố gắng khắc chế tức giận của bản thân, tiếp tục hỏi. “Diệp Lan Trăn đâu?”

      Tuy Đào Tư Di cảm thấy Diệp Nam Tê thẳng tên họ của trai như vậy là ổn, nhưng suy xét sau khi nhận tổ quy tông liền nhớ lại thói quen này của bọn họ nên cũng quá chú ý, cực kỳ tự nhiên trả lời: “ Bắc Kinh công tác vẫn chưa trở về.”

      “Đây là Diệp Lan Trăn cho chị nghe?” Sắc mặt Diệp Nam Tê càng lạnh. Diệp Lan Trăn phải là người chủ động cho người khác hành tung của mình, cho dù là em trai cũng rất ít khi biết được trai mình ở đâu. Thường thường biến mất vài ngày rồi lại xuất , khi đó mới biết được đâu, còn cho Diệp Nam Tê biết đâu hay , toàn bộ vẫn dựa vào tâm tình của Diệp Lan Trăn.

      “Ừm.” Đào Tư Di gật đầu. “Làm sao vậy?” Nét mặt Diệp Nam Tê khiến có phần bất an.

      có gì.” Diệp Nam Tê miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười, hai tay ôm Đào Tư Di vào trong ngực. “Em nhớ chị, để em ôm chút.”

      Đào Tư Di nhìn dáng vẻ của , nhịn được cười cười. “ lớn như vậy vẫn còn ôm, trước đây chị còn có thể ôm em, tại thể ôm nổi rồi.”

      sao, về sau để em ôm chị, chị cần chị nguyện ý, em ôm chị cả đời.” Cảm giác trong lòng chấn động, Diệp Nam Tê tăng thêm lực ôm càng chặt hơn.

      “Về sau chờ em có nàng dâu thể như vậy đâu, mau thả chị ra, em ép chị chết mất.” Đào Tư Di cười ngây ngôi vài tiếng, muốn đẩy Diệp Nam Tê ra nhưng phát tựa hồ có ý muốn buông tay. “Diệp Nam Tê, chị thở nổi.”

      “Diệp Lan Trăn có ôm chị như vậy ?” Diệp Nam Tê vẫn gắt gao ôm lấy , đột nhiên hỏi vậy khiến Đào Tư Di biết phải trả lời thế nào. thể rằng ôm nhưng làm điều quá phận.

      “Diệp Nam Tê, nếu em buông, chị tức giận đấy.” Nhận thấy điểm khác lạ của , giọng Đào Tư Di trở nên nghiêm túc, bên trong tràn ngập cảnh cáo.

      “Đây là bạn trai của sao? Ngây thơ như vậy. Nếu muốn chọn giữa và ba tôi, tôi đề nghị chọn ba tôi, ít nhất ông cũng cực kỳ thành thục.” giọng non nớt vang lên, thành công khiến Diệp Nam Tê nới lỏng tay kiềm hãm Đào Tư Di.

      “Nó là ai vậy…” Diệp Nam Tê trợn mắt há miệng nhìn bé trai nghiêm túc trước mắt, sao lại xuất thêm ông ba, ngại chuyện chưa đủ loạn sao?

      “Mã Đằng Diệu là ba tôi, ông ta muốn tôi đến xem vị nữ sĩ này có thích hợp làm mẹ kế của tôi , nếu tôi đồng ý, ông suy xét cưới vừa mới ôm qua vào cửa, ấy trở thành Mã phu nhân.” Tiểu Kiệt nghiêm trang khiến Đào Tư Di cùng Diệp Nam Tê đưa mắt nhìn nhau.

      “Trở về cho ba cậu, Đào tiểu thư là người của Diệp gia, phải muốn cưới là cưới được.” Diệp Lan Trăn đầy ý cười mặt từ ngoài cửa đến…
      Last edited: 23/4/15
      Mrnochu, noair, hamaxink29 others thích bài này.

    4. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      A về đúng lúc thế? :))

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 19: Ghét bỏ

      Editor: Skye


      Diệp Lan Trăn trực tiếp đến trước mặt Đào Tư Di, lấy tay ôm eo , ánh mắt lườm Diệp Nam Tê bên cạnh. “Em lại ngoan, dám đem đứa nhà người khác vào nhà, tôi nên xử phạt em thế nào, lần này khẳng định nặng hơn so với lần trước, nếu em nhớ lâu.”

      Vừa tay vừa bấm mặt , sau đó lại quay đầu nhìn thẳng Diệp Nam Tê. “ ở bộ đội ngây ngốc , chạy về làm gì?”

      “Lần trước em bộ đội đáp ứng em cái gì, đây là chiếu cố tốt sao.” Tay Diệp Nam Tê nắm chặt hình quả đấm, cảm thấy mình bị lừa gạt. Chưa bao giờ nghĩ tới xin phép về nhà lại nhìn thấy màn như vậy, sau khi Diệp Lan Trăn đến xem qua trong bộ đội, liền tuân thủ hứa hẹn kiên trì trong bộ đội. Mặc kệ chế độ điều lệ nghiêm khắc bao nhiêu, thích ứng được bao nhiêu, đều kiên trì cắn răng ở lại. Vì có thể nhìn thấy Đào Tư Di hoàn hảo tổn hao ở Diệp gia, vậy tại nhìn thấy cái gì?

      “Chú có ý kiến?” Diệp Lan Trăn mỉm cười, nheo mắt nhìn Diệp Nam Tê, chắc chắn dám vế sau.

      Đào Tư Di nhíu mày nhìn hai em, cắn môi. “Em trở về sao với chị tiếng, chị xuống bếp làm vài món ăn cho em, thức ăn ở bên ngoài có lẽ hợp khẩu vị.”

      Nghe được lời này của , Diệp Lan Trăn sửng sốt cúi đầu nhìn trong lòng. nghĩ tới có thể như vậy! Diệp Lan Trăn cũng tự kỷ cho rằng này cuối cùng nghĩ thông suốt rồi trả lời về đề nghị của , chỉ là thông minh nhạy cảm cảm nhận được ái mộ của Diệp Nam Tê dành cho mình. thông mình hơn rất nhiều so với nguyên bản tưởng tượng.

      Diệp Lan Trăn nhận ra được dụng ý của , càng lớn mật dùng hai tay ôm chặt lấy eo , cúi đầu khẽ hôn lên gương mặt . Cảm giác cả thân thể cứng đờ, kéo tới gần sát lỗ tai , giọng chỉ có hai người nghe được, : “Diễn trò phải làm đến cuối.”

      Thịch thịch thịch… nghe được tiếng bước chân dồn dập, Đào Tư Di mới thở dài nhõm hơi vội đẩy người đàn ông trước người ra, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn . Diệp Lan Trăn còn cắn lỗ tai , mút khiến có cảm giác nhói nhói như có dòng điện theo dây thần kinh mẫn cảm truyền đến mỗi góc trong cơ thể. Đôi má đỏ rực nóng rát nổi bật cần cổ trắng nõn, giờ phút này hận thể tìm chỗ để chui đầu vào.

      “Tôi cho ba ba biết về hành vi của mấy người, nhưng tôi vẫn có bất kỳ phản cảm nào với , quyền quyết định nằm trong tay ba tôi. tại, người đàn ông này thành thục hơn nhiều so với người kia, nhưng phải là đối tượng để kết hôn, hy vọng có thể suy xét đến ba tôi.” Bé trai mặt than ôm bả vai quan sát màn trước mắt, phát biểu quan điểm của mình.

      Tiếng của trái lại nhắc nhở Diệp Lan Trăn, chỗ này còn có người khác tồn tại, xác thực phải là đứa bé. Nhưng vẻ mặt đờ đẫn kia của nó khiến người ta có cảm giác chán ghét! Diệp Lan Trăn tiến trước thêm vài bước, đến trước mặt Tiểu Kiệt, hơi cúi đầu nhìn xuống .

      “Bạn họ Mã, trở về cho ba cậu biết, chị này là của , nên tìm người khác làm mẹ kế của cậu thôi.” xong Diệp Lan Trăn dùng tay chà đạp mái tóc ngắn mềm tựa liễu của Tiểu Kiệt, xát chúng thành tổ chim mới vừa lòng dừng tay.

      Bộ dáng đứa này giống y hệt Mã Đằng Diệu, vẻ mặt than vừa thấy biết là di truyền. động vào Mã Đằng Diệu, bắt nạt đứa thành vấn đề. Diệp Lan Trăn hề thấy hổ thẹn vì hành vi của mình, ngược lại còn có chút đắc chí, người nào để tên kia đưa vật chướng mắt đến đây!

      Tiểu Kiệt gì, khuôn mặt than nhắn có chút rạn nứt, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lan Trăn, đầu tổ chim, giậm chân thình thình lên lầu.

      Diệp Lan Trăn vô lại giang tay, quay đầu nhìn về phía Đào Tư Di. “Tôi giúp em đuổi hết người , em chuẩn bị cảm tạ tôi như thế nào đây, tôi ngại em lấy thân báo đáp.”

      Đào Tư Di trừng mắt nhìn , xoay người cũng giậm chân thình thình lên lầu.

      Diệp Lan Trăn lau mũi, khẽ cười, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua sảnh trống , tựa hồ chọc người ghét bỏ nha! Nơi này vốn náo nhiệt, cứ như vậy chỉ trong chốc lát đều chạy hết rồi!

      Đào Tư Di trở lại phòng mình, cảm giác khô nóng vừa rồi vẫn chưa hết, vào phòng tắm, chiếu gương, bên trong mặt đỏ bừng như cà chua. Xúc cảm ấm áp bên tai kia làm đầu trở nên trống rỗng. Hơi thở nam nhân của Diệp Lan Trăn tràn đầy trong miệng mũi , khiến thiếu chút nữa lạc đường trong hành động của .

      “Đào Tư Di, mày phát xuân rồi. Mày phải nhớ kỹ, người đàn ông này phải người mày có thể khống chế được.” nhìn bản thân trong gương. “ nhiệt tình đối với mày sao? Mày phải nhìn thực, mặc kệ mày từng có mấy người đàn ông, mày đều ly hôn lần. Mặc kệ từng có ít nhiều phụ nữ, vẫn độc thân.” Thấy trong gương suy sụp cúi mặt, Đào Tư Di lắc đầu, xua đè nén trong lồng ngực.

      Đào Tư Di ra phòng tắm, nhàng ngồi bên giường, ánh dương sáng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tiến vào phòng, ấm áp chiếu đến từng góc trong phòng. dời tầm mắt về phía hộp da trong góc, chần chừ hồi rồi tới, mở hộp, bên trong là tờ giấy ly hôn lẻ loi nằm nơi đó, Đào Tư Di nhịn được cầm lên, lật xem nội dung bên trong, đơn giản mấy câu, tự cảm thấy mình quá thất bại. cười khổ, bạch mã hoàng tử chỉ dành cho lọ lem, mà còn là trong trắng nữa rồi.

      “Đào tiểu thư, đại thiếu bảo tôi mời mọi người xuống ăn cơm.”

      “Được.”

      Tiếng người giúp việc vang lên ngoài cửa, đưa Đào Tư Di tỉnh lại, nhìn thời gian, vô tình ngẩn người lâu như vậy! Xoa mặt, nhiệt độ hạ. vẫn chưa yên tâm, vào phòng tắm soi gương, sắc hồng mặt chuyển thành trắng bệch.

      “A!” thở dài hơi, tại sao lại có lấy chút bình thường nào. May phải vì nhiệt độ khí, nếu có thể bị cảm. Lấy tay vỗ đôi má vài cái, để nó có thêm chút hồng. Lại hướng về gương nhe răng nhếch miệng, để cơ mặt hoạt động cho bớt cứng. Trong gương phản chiếu hình ảnh tươi cười yếu ớt.

      Trong phòng, mọi người đến đông đủ, nhìn thấy Đào Tư Di đến, ánh mắt ba người vốn mỗi người đặt nơi, tựa hồ có phương hướng xác định, đồng loạt quét về phía .

      Điều này làm Đào Tư Di cảm thấy áp lực rất lớn, bước chân cũng trở nên nặng hơn.

      “Ha ha…” Cười ngây ngô vài tiếng nhằm hóa giải khí xấu hổ. “Mọi người đông đủ.” xong câu đó, lập tức muốn cắn đầu lưỡi mình, câu này phải vô nghĩa rồi sao!

      “Phì!” Diệp Lan Trăn bật cười. “Ngồi đây.” chỉ ghế bên cạnh. thú vị, càng ngày càng chọc người thích, vừa rồi thông minh lanh lợi như thế, giờ lại trở nên ngây ngốc. Nhìn vẻ mặt tình nguyện của , Diệp Lan Trăn chủ động đứng lên, tới vài bước, dắt tay , đặt ở vị trí bên cạnh mình.

      “Nam Tê dễ trở về chuyến, để gọi giúp việc làm thêm vài món ăn, cho bữa ăn ngon.”

      ngụ ý nhắc nhở , Đào Tư Di phối hợp ngồi bên cạnh Diệp Lan Trăn.

      Náo loạn qua , phòng ăn khôi phục yên tĩnh, Đào Tư Di quan sát tình huống trong phòng ăn. Bé trai vẫn vẻ mặt than đen, chẳng qua mặt có chút chán ghét, mà tầm mắt đều hướng về vị trí Diệp Lan Trăn. Ánh mắt Diệp Nam Tê đau khổ nhìn mình, ánh mắt hai người khẽ đụng, theo bản năng né tránh ánh mắt của .

      Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn ( do dự quyết đoán sinh ra hậu họa), Đào Tư Di ầm thầm cảnh báo bản thân, nếu có cách nào cho kết quả muốn, phải cắt đứt cây non trong lòng .

      “Nam Tê, trong bộ đội có khỏe , nghe rất khổ cực.” Phát ánh mắt Diệp Nam Tê vẫn khóa chặt người , Đào Tư Di cất tiếng, muốn phá bầu khí quái dị này.

      “Nếu em khổ, chị đau lòng sao?” Diệp Nam Tê nhìn chằm chằm Đào Tư Di.

      “Em lớn, chịu khổ chút cũng tốt.” Đào Tư Di cười, nhẫn tâm để ý tới mất mát trong mắt , cầm đũa gặp miếng thịt bò thả vào trong bát . “Chị nhớ em từ thích ăn thịt bò, ăn nhiều chút.”

      “Em chỉ thích ăn thịt bò mà em còn thích chị.” Diệp Nam Tê để ý đến ánh mắt sắc bén của Diệp Lan Trăn, ra suy nghĩ trong lòng. Sau khi trở về phòng, suy nghĩ cho tới trưa, phải Diệp Lan Trăn chắc chắn dám thổ lộ sao? Nếu thích, vì sao thể , quản Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di tới cùng có quan hệ gì, vẫn muốn ra. muốn nhìn xem chuyện thế nào.

      Lời khiến Đào Tư Di ngây ngẩn cả người, biết nên thế nào để tiếp tục kéo dài cuộc chuyện của bọn họ.

      rồi, chúng ta ở cùng chỗ, Nam Tê thích.” Diệp Lan Trăn ôm chầm lấy Đào Tư Di, hôn lên mặt . “Đều ăn cơm nguội, đừng để tiểu nhân của chúng ta đói bụng.”

      Diệp Lan Trăn cầm đũa gắp ít rau cần vào bát Tiểu Kiệt, vừa lòng nhìn chân mày bé trai cau lại. cười cười, thằng này, phải cho nếm thế nào là tiếp đón nồng nhiệt. Vừa rồi chú ý, lượt đồ ăn nó gắp qua, nhưng lại có rau cần, khẳng định là thích. Mã gia giáo dục hẳn cho phép để lại đồ ăn thừa, muốn nhìn nó ăn sạch .

      “Nam Tê, nếu chú thể kiên trì tiếp với lão Vương, để ông ấy chuyển chú sang binh chủng thoải mái hơn.” Diệp Lan Trăn mỉm cười nhìn vẻ mặt em trai cam lòng trước mắt. “Em mới mấy tuổi, ăn hết khổ cũng bình thường.”

      Sau khi Diệp Lan Trăn xong, liền quay đầu nhìn về phía Đào Tư Di bên cạnh, tay điểm cái mũi của . “Thời điểm tham gia quân ngũ còn hơn hai tuổi, cũng thấy em thương , cũng thích thịt, vì sao em gắp cho .” xong liền cầm miếng thịt bò tay nàng, trực tiếp thả vào miệng.

      “Em ăn no rồi, ngày mai trở về bộ đội.” Diệp Nam Tê đùn đẩy chiếc đũa rồi ra ngoài.

      thực hiểm.” Tiểu Kiệt bất mãn, cố gắng ăn rau cần trong bát, mắt nhìn Đào Tư Di, nghiêm túc ra kết quả mình phân tích. “Tôi khuyên nên cân nhắc ba tôi, ít nhất ông ta cũng cực kỳ chính trực hơn vị tiên sinh này.”

      “Xem ra cậu rất thích ăn rau cần.” Diệp Lan Trăn cầm rau cần quơ quơ, thanh công chặn lý luận tiếp theo của mặt than .

      Thấy Diệp Nam Tê ra ngoài, Đào Tư Di thở dài. Nhưng sau đó, Diệp Lan Trăn câu, lại khiến tóc gáy dựng thẳng.

      “Nhiều ngày gặp, em có nghĩ, khi nào để cho ăn…”
      Pe Mick, tiểu Viên Viên, noair24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :