1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê nô - Hiểu Rõ Là Ta (HOÀN + EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ing........cho đợi được điểm danh temmmmmm a

    2. KatKat

      KatKat Well-Known Member Staff Member Trial Moderator

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      366
      Lọt hố. ghiền mấy chàng thê nô nhất là loại soái xám thành thê nô. Bên ngoài oai phong người người kính nể còn về nhà khép nép với vợ . Cố lên @Skye. Mình chờ khi thành thê nô đây.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 12: Xã giao


      Edit: Skye


      Diệp Lan Trăn bề bộn nhiều việc nên từ hôm theo trở về từ quán bar, Đào Tư Di cũng chưa từng gặp qua . Để tiện lại, Diệp Lan Trăn an bài cho lái xe, công việc mỗi ngày là đưa ra ngoài mỗi khi cần. Đào Tư Di mới đầu còn thấy ngượng ngùng, thực ra chỉ cần chuyển ra ngoài cần phải phiền toái như vậy, nhiều lần tìm Diệp Lan Trăn muốn chuyện nhưng đều có kết quả.

      Công việc thuận lợi, vừa xin, hai ngày sau được phê duyệt. Lãnh đạo trực tiếp của là Trương Lệ Viện, cũng là người quen biết, giao tình giữa hai người coi như tốt, hết thảy công việc đúng theo dự tính của đến tám chín phần mười. Có khi Đào Tư Di khỏi suy nghĩ, tiền lương ba ngàn tháng liệu có đủ để trả tiền thuê lái xe cho Diệp Lan Trăn hay ?

      Đào Tư Di nhíu mày nhìn thoáng qua quyển ghi chép trống trơn, trước mặt là tên đàn ông ngồi vẫn được hưởng phun nước miếng. Công ty này duy nhất khiến hài lòng chính là chủ nhiệm, ánh mắt của ông ta quá càn rỡ. Nghe Trương Lệ Viện kể, chủ nhiệm Ngô này chính là bà con thân thích mấy đời đại bác bắn chưa tới của lão tổng giám đốc, bởi vì có khả năng nên mới được phân đến bộ phận này, tuy rằng là chủ nhiệm nhưng kỳ là chức quan nhàn tản.

      Cam chịu số phận vẽ đầu heo quyển sổ, đếm, tổng cộng có năm cái, sinh ra, nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, trung học, theo thứ tự từ đến lớn. Mỗi lần nghe xong cái nhân sinh của theo từng lịch trình, lại vẽ thêm cái đầu heo.

      Trong lòng Đào Tư Di thở dài hơi. Nếu như từng lãnh đạo công ty đều như vậy, dám cam đoan, ngày đóng cửa công ty này xa.

      Ông… Đào Tư Di lặng lẽ lấy ra di động, nhìn thoáng qua để lại dấu vết ấn nút treo máy, Diệp Lan Trăn lúc này tìm làm gì?

      "Tư Di."

      "A, Ngô chủ nhiệm."

      Nghe đầu heo trước mắt gọi tên mình, Đào Tư Di vội vàng nâng tinh thần, rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là ‘người ở dưới mái hiên thể cúi đầu’. Công tác về sau, phát ra trong lòng mọi người đều bị bức bách, suy nghĩ khác với biểu lộ mặt. Tuy rằng trước mắt thấy chỉ là đầu heo nhưng bản thân vẫn phải theo quy củ vẻ mặt cung kính.

      “Tư Di, buổi tối việc gì chứ, có bữa cơm, cùng tôi tới xã giao.”

      Người này gọi thẳng tên làm nổi cả da gà, mình thân thiết với ta lắm sao? Đào Tư Di gắng gượng giật giật da mặt, làm cho nó thoạt nhìn như mỉm cười.

      “Ngô tổng, buổi tối tôi có việc.”

      còn trẻ, phải lấy công việc làm trọng, nhất là ly hôn như . có chồng dựa vào, công tác lại càng trọng yếu hơn. Quyết định như vậy, buổi tối cùng với tôi.”

      Đào Tư Di tay nắm chặt quyền, hận thể nhét quyển sổ vào miệng con lợn kia. ly hôn sao, có liên quan đến tên heo mập chết tiệt nhà à, loại người này đáng ghét chỉ biết chà đạp lên vết sẹo của người khác. Nhưng vẫn phải nhịn xuống, trong lòng thầm đập vô số đầu heo, an ủi bản thân, chấp với heo.

      Đào Tư Di ra cửa văn phòng, thấy vẻ mặt quan tâm của Trương Lệ Viện. Quay đầu xác định có ai, mới chậm rãi trở lại vị trí của mình. Vị trí của ở giữa hai người, cách nhau tấm chắn, bởi vì heo mập tai mắt rất nhiều nên Đào Tư Di chỉ có thể trao đổi tình huống vừa rồi của mình MSN.

      Khi heo mập muốn mình cùng tiệc xã giao, Đào Tư Di ràng cảm giác được sắc mặt Trương Lệ Viện đột nhiên trắng bệch. Qua hồi lâu, mới thấy được bốn chữ “tận lực cự tuyệt”.

      Sau khi Trương Lệ Viện đánh xong bốn chữ này liền vội vàng rời . Đào Tư Di nhìn chằm chằm vào bốn chữ màn hình, đau đầu.

      "Ông... ." Điện thoại lại vang lên, Đào Tư Di nhìn nhìn, quyết định ấn nút nghe.

      “Tối hôm nay tôi rảnh, cùng nhau ăn bữa cơm.” Thanh Diệp Lan Trăn truyền tới.

      Đào Tư Di muốn đáp ứng từ ‘được’. Nếu so sánh với heo mập, tình nguyện ăn cơm cùng Diệp Lan Trăn, ít nhất là khi lời nào vẫn là cảnh đẹp ý vui.

      biết có phải do làm hay , Đào Tư Di cảm thấy suy nghĩ của mình trống trải ít. Đôi lúc cũng vụng trộm nhìn ảnh nude nam do Trương Lệ Viện gửi tới, tuy rằng bộ phận trọng điểm được che bởi khăn tắm nhưng dáng Mosaic này vẫn khiến mặt đỏ tai hồng. Có khi thậm chí còn nghĩ đến, nếu Diệp Lan Trăn là cái dạng này, có khi còn mê người hơn so với người trong ảnh.

      “Buổi tối tôi có xã giao rồi.”

      “Xã giao?” Diệp Lan Trăn dừng chút, lập tức . “Buổi tối nên về nhà sớm chút.”

      Tít tít tít… điện thoại truyền đến thanh cắt tín hiệu, Đào Tư Di bĩu môi buông di động xuống, vì sao lại gác điện nhanh như vậy.

      Diệp Lan Trăn ngắm nghía điện thoại trong tay, tự giác mỉm cười. bắt đầu có xã giao, mấy ngày nay vội vàng chuẩn bị cuộc họp. Rất khó xong việc sớm, vất vả mới có thời gian rảnh, ngờ người ta lại bận!

      Diệp Lan Trăn cảm thấy bản thân có điểm mâu thuẫn, biết xuất phát từ đâu mà trong lòng hy vọng Đào Tư Di tiếp xúc nhiều với xã hội, nhưng lại hy vọng bị ô nhiễm bởi xã hội. Tuy rằng thích khí chất trong trẻo người , nhưng trong xã hội này, tham dự vào nó thể tự mình sinh tồn.

      Nghĩ đến chính mình, Diệp Lan Trăn nhíu mày, đột nhiên có chút mất mát. Loại cảm xúc này chưa từng có kể cả khi Diệp Nam Tê mất tích, lúc đó chỉ như có đoạn thời gian quan tâm tới người em trai này thôi.

      “Lão Vương, đem tư liệu của tiểu tử kia cho tôi xem.”

      “Được.” Lão Vương gập điện thoại, nhìn xấp giấy ghi phạt trước mắt. Nhận mệnh hướng tới văn phòng Diệp Lan Trăn.

      “Đây là ‘ tệ lắm’ mà ông ?” Diệp Lan Trăn ngẩng đầu, nhìn Lão Vương trước mặt.

      Tư liệu trong tay ghi cái gì? Đánh nhau, ghi phạt, đánh nhau, ghi phạt, vẫn là đánh nhau… Tiểu tử Diệp Nam Tê chạy tới bộ đội làm chuyện tốt gì thế này. Nếu những điều ghi trong đây sai, vậy chính là tên biết trời đất là gì sao?

      “Giúp tôi sắp xếp, tôi xem .”

      “Vâng.” Lão Vương lên tiếng, ông ở Diệp Gia ngây ngốc thời gian dài như vậy, tính tình Diệp Lan Trăn ông hiểu, tại chính là hơi thở mưa gió sắp tới.

      Sau khi Lão Vương ra ngoài, Diệp Lan Trăn lại nhìn tư liệu trong tay, mới vài ngày gặp phải nhiều phiền toái như vậy. Nếu phải vì là người Diệp gia, đoán chừng sớm bị xóa tên. Diệp Nam Tê rốt cuộc muốn làm gì? nhíu mày rồi lại liếc nhìn chiến công vĩ đại được ghi trong tư liệu trong tay mình.

      Đào Tư Di cố gắng nhích lại gần cửa xe để chính mình rời xa thân hình mập mạp của Ngô chủ nhiệm.

      “Tôi này, người trẻ tuổi như gặp nhiều khó khăn, chỉ cần nghe lời tôi, tôi mang ra ngoài bổ sung thêm kiến thức, quen số người, đối với phát triển về sau của rất có lợi.”

      Ngô chủ nhiệm ngừng, Đào Tư Di quay mặt hướng về cửa kính xe vì muốn nhìn thấy cảm xúc bất mãn của .

      May mắn khách sạn cách công ty xa, 10 phút tới nơi.

      “Đây chính là trong những khách sạn nổi tiếng nhất Côn Thành, hẳn chưa tới nơi này bao giờ, về sau có cơ hội, tôi đưa xem ‘Hoàng Cung’, nơi đó quả thực đẹp huy hoàng, món ăn ở đó vô cùng hiếm có.”

      Nghe thấy tên ‘Hoàng Cung’, Đào Tư Di có phần mất mác, nếu nhớ nhầm, đó chính là nơi diễn ra lễ kết hôn của .

      Được người phục vụ dẫn tới phòng thuê chung, bên trong có vài người. Đào Tư Di bị Ngô chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi cao cũng tính là cao mà thấp cũng chẳng phải thấp. Chỉ trong chốc lát, người đến gần như đông đủ, duy chỉ có ba vị trí chưa ai ngồi.

      nhìn lướt qua mấy gương mặt trong phòng, có mấy vị lãnh đạo thấy qua ảnh, cơ bản đều là cấp bậc tổng giám đốc. Còn có mấy cũng giống như bị chộp tới làm người tiếp khách. Xem tình hình này, nhân vật chính chưa đến đông đủ, vậy là thể mang đồ ăn lên. Đào Tư Di thầm thở dài, tự giễu trêu chọc mình, cũng thành nữ bồi rượu rồi.

      “Mã tiên sinh, chào ngài.” Người chưa tới, tiếng tới trước.

      Đào Tư Di nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng lên, còn cách nào khác đành phải đứng lên theo. Trong trường hợp này vốn tham dự nhiều, hồi ở chung với Lý Mộ Tiêu, yến hội cũng tham gia quá vài lần, nhưng loại buôn bán xã giao này, đúng là có hiểu biết nhiều. Vừa thấy như vậy, ngược lại có điểm tò mò, rốt cuộc là người nào lại khiến người trong phòng cung kính vậy.

      tò mò vươn cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Cửa nhàng mở ra, bàn tay vào trước, sau đó là khuôn mặt có nhiều nếp nhăn. Đào Tư Di thầm đoán đây là lão tổng giám đốc công ty. Sau đó có người đàn ông tới, tóc màu trắng, thân thể thẳng thắn, đặc biệt là ánh mắt kia, sắc bén mà uy nghiêm.

      Ánh mắt người đàn ông này vừa quét tới, Đào Tư Di trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu. Ánh mắt này càn rỡ như heo mập, lại giống như có thể xuyên thấu tâm tư đối phương.

      “Mã tiên sinh ngồi bên này, tiểu Trần cậu ngồi đây.”

      Trừ bỏ thanh của lão tổng giám đốc, trong phòng đều im ắng. chờ ba người an vị, Đào Tư Di nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi, đoán vị tiểu Trần này có lẽ là trợ lý của vị Mã tiên sinh kia. đột nhiên nhớ tới hình ảnh ‘Vương triều Ung Chính’, uy nghiêm trang trọng.

      Khi ba người ngồi xuống, Đào Tư Di cũng ngồi theo, nhưng rất nhanh phát ra vấn đề, mọi người xung quanh đều đứng. liếc trái liếc phải, do dự có nên đứng lên hay .

      “Đều đứng làm gì, chẳng lẽ mọi người đều có thói quen đứng ăn sao?” câu khiến Đào Tư Di được giải thoát khỏi quẫn cảnh, thầm thở dài nhõm hơi, rốt cuộc cũng cần rối rắm nghĩ xem có đứng hay .

      Mã Đằng Diệu vừa vào phòng chú ý tới Đào Tư Di, những người khác đều là sợ hãi, khen tặng hay lấy lòng, lại giống, ánh mắt trong suốt, bên trong tràn ngập tò mò, tựa như quá thích ứng được với trường hợp này. Chẳng qua cảm thấy như vậy rất tốt, bộ dáng do dự đắn đo làm cảm thấy rất đáng ? bao lâu chưa từng thấy loại khí chất này phụ nữ? Mã Đằng Diệu hồi tưởng, lắc đầu, nghĩ ra.

      Thông qua bữa cơm này, Đào Tư Di lần nữa thêm nhận thức về heo mập, ra còn sở trường chính là vuốt mông ngựa. Trong suốt bữa tiệc ngừng khen vị Mã tiên sinh kia, hơn nữa từ ngữ còn lặp lặp lại nhiều lần!

      “Vị này là phiên dịch nòng cốt mới nhậm chức của công ty chúng ta, mỹ nữ tiểu thư Đào Tư Di, Tư Di, đến kính Mã tiên sinh ly.”

      lúc Đào Tư Di cảm thấy bên tai mình sắp mọc vết chai, bỗng phi thường khủng bố khi nghe được heo mập goi tên, ngẩng đầu nhìn, vị Mã tiên sinh kia cũng nhìn chằm chằm vào .

      Đào Tư Di kiên trì cầm lấy ly nước trái cây.

      “Tôi uống rượu.” nâng ly nước ý tứ muốn dùng nước trái cây thay cho rượu.

      “Tư Di của chúng ta ngày thường uống rượu, bất quá lần này được tiếp Mã tiên sinh là vô cùng vinh hạnh, tại sao lại uống ly.” Ngô chủ nhiệm cầm lấy chén rượu, giơ đến trước mặt Đào Tư Di.

      Đào Tư Di cau mày tự hỏi hôm nay có nên vì công tác này mà thỏa hiệp hay , ngờ người đàn ông kia câu giúp giải vây.

      uống sao, hôm nay tôi cũng muốn uống nước trái cây.” xong nhấc chén , người phục vụ tay chân nhanh nhẹn mang đến nước trái cây, hai người cụng ly rồi tự uống ngụm.

      Đào Tư Di để ly nước trở lại vị trí cũ, cúi đầu nghiên cứu đồ ăn bàn. Đồ ăn được chuyển tới trước mặt, gắp món ăn mình thích nhất.

      Có lẽ là quan tâm tới thủ trưởng, khi thế kính rượu ngất trời trong phòng dường như quan hệ đến , chỉ cảm thấy luôn có ánh mắt sắc bén luôn quét về phía mình.

      Mã Đằng Diệu hứng thú nhìn trước mắt. có thể nhận ra được suy nghĩ của , vừa mới kính rượu, thoáng do dự, tia thích dừng ngay trong mắt . Ở tiệc rượu thế này mà còn có thể gặp được như vậy quả thực hiếm có. Nếu như muốn chú ý, vậy Mã Đằng Diệu thể thừa nhận, thành công.

      Bữa ăn so với Đào Tư Di dự đoán thời gian ngắn hơn rất nhiều, toàn bộ đồ ăn vẫn còn hơn phân nửa, đàn ông đứng lên bày tỏ mình no.

      Nhìn những chiếc đũa của nhóm đồng nghiệp cơ hồ nhúc nhích, Đào Tư Di đè bụng, ăn no rồi, Nhưng những người này, giả bộ ăn no đến lợi hại.

      Người trong phòng đều lấy danh thiếp, tiễn vị Mã tiên sinh đến cửa khách sạn. Đào Tư Di ngước nhìn trăng trời, cảm khái, tiệc tối gian nan cuối cùng xong.
      Mrnochu, Pe Mick, tiểu Viên Viên28 others thích bài này.

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 13: Muốn


      Edit: Skye

      Đào Tư Di cúi đầu xem thời gian, mọi người đều tranh giành bắt tay cáo biệt vị Mã tiên sinh kia, giống như tay có tiên khí vậy, dính vào là có thể biến thành bàn tay vàng. dấu vết lùi lại, người nhiều thế thiếu mình chắc cũng chẳng sao.

      “Đào tiểu thư ở đâu, tôi đưa về.”

      Đào Tư Di cầm di động, suy nghĩ làm sao để lái xe đến đón mình mà thu hút chú ý. Đột nhiên thanh nam nhân truyền đến, khiến sửng sốt, lúc này mới phát lực chú ý của mọi người đều đổ dồn lên .

      Ngô chủ nhiệm ánh mắt như thấy trúng xổ số, thần thái sáng láng. Còn những đồng nghiệp nữ tới bồi rươu, trong ánh mắt lại chứa đựng ghen tị cùng thất vọng.

      cần đâu, có bạn tới đón tôi.” vừa xong, sắc mặt Ngô chủ nhiệm u, còn các chủ nhiệm khác hẹn mà có cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

      Mã Đằng Diệu nghĩ tới lại cự tuyệt, mỉm cười, gật đầu, nữa, chui vào trong xe.

      “Mã tiên sinh, vị Đào tiểu thư này vừa ly hôn lâu.” Tiểu Trần giọng kết quả vừa hỏi thăm. Tiểu Trần cảm giác được Mã Đằng Diệu có hứng thú với Đào Tư Di, nhưng nghĩ hứng thú của lớn như vậy. Bình thường dưới tình huống này, xe, rất nhiều chuyện cũng biết.

      “Ừ.” Mã Đằng Diệu khẽ cau mày, tuổi trẻ ly hôn, nghe được tin tức này, có chút vui.

      “Có cần điều tra lại này ạ” Tiểu Trần thử hỏi tiếng.

      Mã Đằng Diệu , chỉ khoát tay áo. điều tra như thế này, ngẫm lại ra sao.

      Theo cửa kính xe nhìn về phía cửa khách sạn, vẫn như cũ đứng cùng nhóm người kia, tựa hồ cúi đầu nhận giáo huấn của lãnh đạo. Mã Đằng Diệu nở nụ cười, xem ra hành động của mình mang đến phức tạp cho .

      Đào Tư Di phi thường buồn bực, chẳng qua là từ chối lời đề nghị đưa lên xe về nhà của người đàn ông xa lạ thôi, cái đó và coi trọng công việc có quan hệ gì. Tên đàn ông kia rồi, Ngô chủ nhiệm lại lải nhải lúc lâu mới thả về.

      Trở lại biệt thự, Đào Tư Di xuống xe, duỗi thắt lưng, hít sâu khí tươi mới, chầm chậm tiến vào cửa lớn.

      “Trễ như vậy mới trở về?” Diệp Lan Trăn biết Đào Tư Di có tiệc tối liền đứng ngồi yên. Sau khi trở về từ công ty, vẫn ngồi đây chờ . biết nhóc con kia có ứng phó được với hoàn cảnh phức tạp hay , nếu nhớ nhầm, Đào Tư Di thuộc công tác tự do. Diệp Lan Trăn tổng cảm thấy, đem Đào Tư Di ném vào bữa tiệc xã giao chẳng khác nào ném tiểu bạch thỏ vào miệng sói xám, cẩn thận là bị nuốt ngay. May mắn lái xe biết chờ , mỗi giờ đều báo lại tình huống cho biết, nên mới an tâm chút.

      Vừa vào nhà ngoài ý muốn thấy Diệp Lan Trăn ngồi ghế sô pha, Đào Tư Di gật đầu. tại thầm nghĩ mau chóng tắm rửa cái, người đầy mùi hôi khiến cảm giác thực thoải mái.

      Diệp Lan Trăn đứng lên, đến bên cạnh Đào Tư Di, cản định lên lầu, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. nhíu mày, vô cùng thích mùi rượu thay thế hơi thở tươi mát vốn có của .

      “Bên trong phòng rất nhiều đàn ông sao?” Diệp Lan Trăn đầu đuôi hỏi câu.

      Đào Tư Di khó hiểu liếc , biết hỏi cái này xuất phát từ mục đích gì, gật đầu đáp. “Có sáu hay bảy người gì đó.”

      Áp chế khó chịu trong lòng, Diệp Lan Trăn trong đầu hồi tưởng bữa tiệc xã giao mỗi người vẻ, đại bộ phận phụ nữ là làm nền, bị kéo tới điều chỉnh khí. Có đôi khi biết, ít nữ nhân viên bị kéo đến bồi rượu, ít người còn có thể kiếm thêm tiền.

      “Có chuyện gì xảy ra ?”

      “Hả?” Đào Tư Di nhìn Diệp Lan Trăn có vẻ tốt, do dự chút, nghĩ đến nhạc đệm sau bữa ăn kia, biết có nên kể cho . Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt càng lạnh. Hay là thôi , vốn là chuyện của mình, cần nhiều với như vậy.

      Tránh ánh mắt thăm dò của , Đào Tư Di giọng câu. “ có chuyện gì đặc biệt.”

      xong, lướt qua Diệp Lan Trăn lên lầu tắm rửa, chịu nổi hương vị này người mình.

      “Về sau cho phép tham gia loại tiệc này nữa.” Diệp Lan Trăn tuyên bố quyết đinh, có chút trưng cầu ý kiến của .

      Lời của khiến Đào Tư Di cảm thấy thoải mái, tuy rằng thích chuyện tối nay, nhưng cũng là người lớn, có quyền quyết định chuyện của bản thân, người đàn ông này dựa vào cái gì ở đây khoa tay múa chân, Diệp Lan Trăn tính ra chỉ là người xa lạ đột nhiên tiến vào cuộc sống của mà thôi.

      “Chuyện của tôi, tôi tự quyết.”

      Mới vài ngày thấy, tình tình khác rồi! Diệp Lan Trăn nhìn vẻ mặt đồng tình cùng oán giận của , liền giữ chặt cánh tay ngăn cản bước tiếp. Nhìn tức giận, cảm thấy buồn cười, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, như rồng phun lửa. Nhịn được tay xoa mặt . Diệp Lan Trăn cúi đầu, dán bên tai , nhàng câu.

      “Lời tôi , có người nào dám chống lại. Tôi cho phép, nếu nghe, vậy thành ở nhà cho tôi.” xong, Diệp Lan Trăn để Đào Tư Di ngây ngốc ở lại, tự mình xoay người lên lầu trước.

      Đào Tư Di nhìn bóng dáng , mặt đỏ bừng, biết là vì tức giận hay ngượng ngùng. cách cực kỳ gần, có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của phun lỗ tai mình. trận tê dại theo dây thần kinh mẫn cảm truyền tới tận gan bàn chân, lệnh thể di động nửa phần.

      Diệp Lan Trăn trở lại phòng, thầm mắng câu, thiếu chút nữa mất khống chế mà nhấm nháp lỗ tai . Xinh xắn mượt mà no đủ khiêu khích thần kinh , nghĩ vậy, cỗ xao động khiến thân thể cứng ngắc.

      “Mày muốn ấy?” Diệp Lan Trăn cúi đầu nhìn lão nhị ngẩng cao đầu của mình, nếu nhanh, phỏng chừng con nhóc kia bị hạ gục ghế sô pha.

      “Mày xác định muốn?” Diệp Lan Trăn vỗ lão nhị nghe lời, lại càng khiến lão nhị đứng thẳng.

      “Nếu mày muốn, chúng ta liền thử xem, nhưng tao trước, người ta có nguyện ý hay vẫn chưa biết được.” Diệp Lan Trăn vô lại nhún vai. “Nếu ấy muốn, chúng ta dùng chút thủ đoạn, thế nào?”

      Lão nhị vẫn ngẩng cao, Diệp Lan Trăn cười cười, bỗng nhiên nhận ra, cảm xúc thích hợp của mấy ngày nay còn.

      Đào Tư Di trở lại phòng, nhảy vào phòng tắm chiến đấu tắm rửa sạch , rồi cầm khăn lau mái tóc ướt sũng. mặt đỏ bừng trong gương kia là sao? Đào Tư Di oán hận cắn chặt răng. Trong lòng lại bắt đầu mắng tên Diệp Lan Trăn chết tiệt, ý thức được rằng mỗ đại sói xám bắt đầu vươn tay tới .

      Sáng sớm hôm sau, Đào Tư Di đánh ngáp, từ lầu xuống dưới.

      "Sớm nha."

      "A!" Đột nhiên nghe được thanh đàn ông bên tai, Đào Tư Di cẩn thận trượt chân bậc thang.

      “Sao lại cẩn thận thế?” Diệp Lan Trăn tay mắt lanh lẹ ôm lấy , buồn cười nhìn hoảng sợ trong lòng mình, vẻ mặt mơ màng, mắt còn chưa mở hẳn. Cúi đầu ngửi hương vị cổ , ừ, đúng là mùi thích.

      bỏ tay ra được .” Cảm giác bản thân bị hơi thở mãnh liệt của đàn ông vây quanh, Đào Tư Di rất muốn tránh thoát cảm giác này.

      “Được.” Lại ôm xuống vài bước, Diệp Lan Trăn đặt ghế.

      Đào Tư Di xấu hổ mặt đỏ bừng, cảm giác tối hôm qua lại tới nữa, tên đàn ông này hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy, nhìn dáng vẻ của dường như rất vui vẻ. Bản thân nhìn ra được khác chỗ nào. vẫn như cũ thân tây trang, nụ cười mặt khiến cảm thấy đáng sợ.

      “Nhìn cái gì hả? Mau lại đây ăn điểm tâm, chút nữa đưa em làm.” Diệp Lan Trăn vẫy vẫy tay.

      Đào Tư Di càng khó hiểu, dám khẳng định, hôm nay ta bình thường. Bình thường vẫn cười nhưng hôm nay giống với nụ cười mọi hôm, khó so sánh. Bình thường Diệp Lan Trăn cười đều mang theo tầng mặt nạ, hôm nay cười, giống như từ khe hở mặt nạ lóe ra tia sáng.

      Ăn xong điểm tâm, Đào Tư Di ngồi ghế phụ, Diệp Lan Trăn còn chủ động giúp cài dây an toàn, động tác này của khiến Đào Tư Di đỏ mặt lúc lâu.

      Thẳng đến văn phòng, Đào Tư Di còn ngừng sờ mặt mình, cảm thấy mặt có chút nóng.

      “Tư Di, sao ngày hôm qua em lại chọc Ngô chủ nhiệm vui vậy.” Trương Lệ Viện oán giận ra từ trong phòng Ngô chủ nhiệm, trong tay cầm bản thảo phiên dịch xong ngày hôm qua. Ngay cả từ đơn còn hiểu, lại còn phiên dịch râu ông nọ cắm cằm bà kia! thực hoài nghi liệu có thể phân biệt đâu là lừa đâu là ngựa hay .

      “Người bọn họ tiếp đãi muốn đưa em về, em từ chối. Xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn biểu tình này của Trương Lệ Viện, Đào Tư Di khẳng định heo mập lại gây phiền toái.

      có việc gì, làm rất đúng.” Trương Lệ Viện cầm bản thảo trong tay đưa cho Đào Tư Di.

      Đào Tư Di lật xem, bản thảo này kiểm tra qua, có vấn đề gì, thực hiểu sao lại có thể có vấn đề được. Chỉ chốc lát, MSN có tin nhắn của Trương Lệ Viện ‘ cần sửa, tuần sau nộp lại’.

      Đào Tư Di quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Lệ Viện, phát bản thân học được chiêu, bằng mặt bằng lòng.

      Diệp Lan Trăn nhìn chằm chằm vào thiệp mời yến hội, nhíu mày, phiền chán với loại tụ hội buôn bán này, vừa mất thời gian, còn bằng về nhà bồi dưỡng cảm tình với .

      Mở thiệp mời đọc nội dung bên trong, hôm nay là ngày hẹn, Đào Tư Di và thiệp mời ngừng xoay tròn trong đầu , va chạm vào nhau. Diệp Lan Trăn khóe miệng khẽ nhếch, lấy di động.

      “Tối nay tan sớm chút, giúp tham gia yến hội.”

      “A?” Đào Tư Di vừa nghe được câu đầu tiên nghe tiếng cúp máy. Tên này có tật xấu sao, chẳng lẽ nghĩ công ty này do mở sao, muốn về sớm là về sớm được à!

      Hay nghe nhầm, “Mày dám sao?” Đào Tư Di lạnh run, tưởng tượng hình ảnh Diệp Lan Trăn ma quỷ có hai cái sừng bật ra.
      Mrnochu, Pe Mick, tiểu Viên Viên33 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      tran ca bien thai loai no1 rui..........tu dau tranh voi lao nhi cua minh luon.......boi phuc.......boi phuc

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :