Chương 4: Tình ý lưu luyến. Vu Kiệt gọi điện thoại nghe thấy tiếng gõ cửa, tay cầm điện thoại dây cùng đối phương chuyện, tay mở cửa cho vào nhà. thực tự nhiên bước vào, cởi giày đặt ở cạnh cửa ngăn tủ đựng giày dép, túi xách ném ở ngăn tủ, sau đó thẳng đến cạnh giường, nơi có đống hỗn loạn như đống rác. dựa vào bàn học bên cạnh nhìn loay hoay dọn dẹp, chuyển hướng lục tìm quần áo,cd, sắp xếp lại bộ sách, máy tính, ném vỏ bánh kẹo, đồ ăn vặt ở giường vào sọt rác, vo tròn lại những bản giấy nháp… - Thực xin lỗi, tôi thể đồng ý với . lần nữa giặt sạch rồi phơi khô khăn trải giường, vỗ sạch bao gối. - có biện pháp. Nếu tôi vì mà phá vỡ nguyên tắc của mình những người khác cũng bắt chước , đưa ra những cầu giống như vậy, đến lúc đó tôi mất lý do để từ chối các khác. ôm quần áo dơ cho vào trong máy giặt ngoài ban công. Tiếp theo vào phòng bếp kiểm tra nhìn thấy chén vừa ăn xong và bát mì chưa ăn. liền nhìn về phía Vu Kiệt bằng ánh mắt bằng lòng, ngón tay lắc lắc tỏ vẻ đồng tình, Vu Kiệt nhún vai cười cười. - Xin lỗi, được. cầm chén bỏ vào thùng rác, sau đó kiểm tra nồi cơm thấy vẫn còn cơm thừa liền mở tủ lạnh lấy thịt băm cho vào lò vi sóng để làm tan đá, ngay sau đó lại lấy rau cải, hành, tỏi,… - có, tôi chưa từng đồng ý qua lời mời của ai. bắt đầu nấu ăn còn ra phía sau bàn ngồi xuống rồi chậm rãi trả lời điện thoại. Đem điện thoại kẹp giữa vai và cằm, hai tay rảnh rỗi mà tiếp tục gõ bàn phím máy tính. - có, đó chỉ là tin đồn mà thôi, ấy là tới tìm tôi nhưng tôi cũng có đồng ý với ấy. Máy tính bắt đầu ra tài liệu. - được, tôi thể đồng ý với . kiểm tra giấy máy đánh chữ. - Có lẽ nên tìm Lam Phẩm Văn xem sao, tiết học của các người dư thời gian đều giống nhau thôi! Tôi nghe muốn đuổi theo , phải sao? di động chuột: - Hoạt động đoàn? Cái gì đoàn? Máy đánh chữ bắt đầu hoạt động, ít tờ giấy ra có hình giống với con dấu. - Có thể! Nhưng phải là dịp tôi có thời gian rảnh… mùi thơm nức mũi truyền đến làm tự chủ quay lại nhìn về hướng phòng bếp, chỉ thấy thân hình yểu điệu của Vân Điệp ngừng bận rộn. - Vậy được…Phải, buổi tối hay ngày nghỉ đều được, tôi có công việc khác phải làm. Mở ra tờ tài liệu mới fax xong, nhíu mày nhận xét. - xin lỗi, buổi chiều hôm nay được, tôi tại có việc. nhìn Vân Điệp bưng thức ăn ra cười cười. - Tổ chức sinh nhật? Ai tổ chức sinh nhật… À! ra là phó giáo sư Ôn! Có thể chứ! Chỉ cần là ban ngày của ngày bình thường tôi hẳn đều là rảnh. Lúc này, đối phương hình như rất nhiều, bởi vì hồi lâu sau mà Vu Kiệt vẫn chưa lên tiếng trả lời, gian lớn như vậy mà chỉ có thanh của máy đánh chữ và thanh xào rau. - có, tôi hề có ý định muốn trì hoãn, cách cư xử luôn như nhau cũng có gì đặc biệt cần chú ý. Tôi đối với mỗi người bạn học đều cư xử bình đẳng. Trợ giảng? Là ai ? nên như vậy, “bậy bạ”, tôi cũng có biết ta, ta sao có thể muốn theo đuổi tôi được? Gặp mặt tôi lần muốn theo đuổi tôi? Vậy ta nhất định là “Thế giới hoa”, gặp mặt người lần muốn theo đuổi. Đối phương lại hồi dài, Vu Kiệt bắt đầu kiên nhẫn, tay gõ gõ mặt bàn. - Đẹp ? Ánh mắt cao hơn trời… thở dài. - Điều này cũng có liên quan gì đến tôi. Vu Kiệt nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, đối phương hình như rất nhẫn nại liên tục lên tiếng. Lại là hồi lâu sau, thở dài: - Làm ơn, cho dù tất cả bạn học đều là nữ, giáo hoặc giáo sư đối với tôi đều có hứng thú, cũng có quan hệ gì với tôi! Ngay từ đầu, phải tôi cho thấy lập trường sao? Ngoại trừ hoạt động của trường học và tập thể, nếu mời tôi tham gia cái gì tôi đều nhất quyết từ chối, tuyệt đối có ngoại lệ! mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương. - ? cái gì… có, ở nước Mỹ tôi cũng có bạn , ở đất nước nào đó toàn thế giới này đều có…Tại sao? Đới Dung Ngọc, hình như chuyện này có liên quan gì đến đâu? Lại nghe lúc lâu sau, đầu Vu Kiệt đột nhiên gục xuống, cái trán để ở bàn: - Ông trời! phải là đùa ? Vì tôi quyết đấu? Quyết đấu cái gì? Dùng đao hay dùng kiếm? Vân Điệp lại đem ra hai món ăn, đồng thời vẫy tay gọi , liền đến trước bàn ăn ngồi xuống, thịt băm xào rau cải, chín tầng tháp trứng ốp lếp, vừa ngon vừa đẹp làm Vu Kiệt phải liên tục nuốt nước miếng. - Tốt lắm, tốt lắm, dù sao tôi cũng chưa có thích ai cả, cũng có hứng thú trở thành đối tượng theo đuổi của ai. nhanh chóng cầm lấy đôi đũa gấp miếng thịt băm cho vào miệng: - xin lỗi, tôi còn có việc, cùng nhiều lời nữa, bye! Vân Điệp lại đem ra món canh ngô đặc còn nóng hổi, rồi sau đó quay người múc cơm. - Tiểu Điệp, tuyệt đối trở thành người vợ đảm nhất thế giới, giỏi về việc nhà lại có tay nghề nấu ăn cực ngon, sau này ai cưới được có phúc. – Vu Kiệt vừa ăn vừa . Mấy ngày trước, sau khi vì làm đồ ăn khuya, liền thường xuyên quấn quít đòi nấu cơm cho ăn, thậm chí nhịn đói đến buổi tối để chờ qua học thêm giúp nấu cơm tối. rốt cuộc người nhà của nghĩ cái gì nhưng nếu Vân Điệp là người nhà của , khẳng định bắt làm việc giống như bảo mẫu. Vân Điệp cười tủm tỉm bưng ra hai chén cơm, Vu Kiệt lập tức ăn như lang như hổ, còn - Hôm nay sao tan học sớm thế? - Thi thử. bưng lên chén cơm ăn chầm chậm. nhìn liếc mắt cái: - Có thấy thoải mái hơn ? Vân Điệp gật gật đầu: - từng có qua muốn tôi cùng du lịch, nhưng vì giúp tôi ôn tập làm cho ngay cả thời gian chơi cũng có. Tôi nghĩ nếu cho rằng tôi tiến bộ tôi đồng ý cùng ra ngoài du lịch, nhưng là… ngượng ngùng cười cười: - nếu định cho tôi làm hướng dẫn viên du lịch, tốt nhất là nên quên . Đối với những danh lam thắng cảnh ở Đài Loan, có khi tôi còn biết nhiều bằng ! đột nhiên dừng lại đôi đũa: - Bọn họ bao giờ mang theo cùng ra ngoài sao? - Trước kia, ba vì việc thăng chức từ phó giáo sư lên giáo sư cho nên có thời gian mang người nhà chơi, về sau… cúi đầu xuống. - Khi tôi xém bị ở lại lớp, nếu phải nhờ ba đến trường học cầu xin giúp tôi, tôi liền… - Ở lại lớp ở lại lớp! Có cái gì to tát đâu chứ. Vu Kiệt cho là đúng nhíu mày - cũng có thể chơi mình! Hoặc cùng bạn bè hay bạn học đều được mà! giương mắt nhìn lén . - Tôi có thời gian. Vu Kiệt trừng mắt nhìn . - là, từ lâu, biến thành con mọt sách. Xoay tròn mắt, lại hỏi: - Tiểu thư, có bạn học hoặc bạn bè tốt chứ? Vân Điệp rũ mắt: - Tôi…tôi trông có vẻ ngốc…cho nên.. Vu Kiệt chịu được ca thán, sẵn tiện nâng lên cằm của : - Tiểu thư, có ngốc, chỉ là giỏi học bài mà thôi, nhìn xem… chỉ chỉ thức ăn bàn. - Tôi chưa từng gặp ai có thể trong thời gian ngắn mà nấu ra được nhiều món ngon như vậy. Vân Điệp lên tiếng, Vu kiệt đành phải tiếp tục chiến đấu hăng hái với bàn ăn. - Còn có, cho dù nhà tôi loạn như thế nào, đều có thể lau dọn lại sạch , giống như dùng phép thuật vậy. - Đây là bản năng của nữ giới – Vân Điệp ngượng ngùng . Vu Kiệt xì tiếng khinh bỉ: - Mẹ của tôi có loại bản năng này. lại lập tức nhìn . - Mẹ cũng có, đúng ? mở miệng định lại biết nên cái gì. Ngoại trừ ra ngoài mua ít đồ, hầu hết mọi thứ Viên Loan đều giao cho người giúp việc. Bà giải thích rằng, bà là người phụ nữ có trình độ văn hóa cao nên thể để cho những việc làm này phá hư khí chất của bà được. Nhưng vẫn là, nếu nấu cơm, bà nhầm lẫn giữa muối và đường, dấm đen trở thành nước tương, nấu cơm bao giờ có thể ăn được, rửa bao nhiêu cái chén liền làm vỡ bấy nhiêu cái. Giặt quần áo làm phai màu ra đủ màu sắc, lau nhà phòng chỉ toàn là nước… tóm lại, ở nhà này, thành tích biểu ở bên ngoài mới là quan trọng nhất, còn mấy loại việc nhà như củi gạo dầu muối tương dấm căn bản có làm cho ba mẹ chú ý được. Cho nên việc thích nấu cơm tự nhiên cũng dám cho ai biết. Vu Kiệt vẫn cứ thế nhìn . - Sao? - Bà…bà có công việc rất bận… Vân Điệp miễn cưỡng tìm lý do phản bác, đối với mẹ của mình, thể làm cho bà mất mặt được! - Vậy à! Vu Kiệt thở dài, lại bắt đầu ăn cơm. - ra căn bản thích hợp với môi trường ở đại học, nhưng nếu kiên trì như vậy tôi nhất định giúp thực được nguyện vọng này. Chỉ là, tôi khuyên nên lựa chọn ngành thích hợp nhất với mình. - Ngành thích hợp nhất với tôi? Vu Kiệt gắp miếng trứng bỏ vào miệng. - Ừ! Món này ngon, lần sau nấu tiếp nhé! - Được. Vân Điệp cũng gắp miếng cho vào miệng. - Xã công, rất thích hợp để làm công tác xã hội. Nhanh chóng ăn xong chén cơm, Vu Kiệt múc thêm chén canh ngô đặc uống chậm rãi. - dịu dàng như vậy, lại vô cùng kiên nhẫn và có ý chí, vừa hiền lành vừa tinh tế, rất thích hợp để làm y tá hoặc nhân viên công tác xã hội. Nhưng mà ngành y luôn thi rất khó cho nên tôi khuyên thi ngành xã hội học. Vân Điệp như có suy nghĩ giống , gật gật đầu: - Được! Vậy tôi thi ngành xã hội học. Vu Kiệt uống xong canh, buông chén xuống còn Vân Điệp tự nhiên bới thêm cho chén cơm, lớn tiếng với Vân Điệp ở trong phòng bếp bới cơm. - Ăn cơm xong chúng ta xem phim nhé! - Được. đáp đồng thời bước ra đem chén cơm đặt ở trước mặt . - Nhưng mà nên hỏi tôi xem phim gì bởi vì tôi còn biết chính mình thích xem phim thể loại nào? - Được, vậy tôi chọn bộ phim hài hước, vừa kích thích vừa náo nhiệt. Im lặng ăn cơm lúc, Vân Điệp đột nhiên hỏi: - Vu Kiệt, vì sao đem tóc của mình nhuộm thành như vậy? Vu Kiệt ngẩng đầu, vừa khéo thấy ánh mắt của nhìn mái tóc của mình: - Trông rất vui nha! Thế nào, thích sao? Vậy ngày mai, tôi nhuộm đen lại là được. - phải là thích mà chỉ là cảm thấy rất lạ cho nên hỏi xem thử thôi. Vân Điệp vội : - cần vì tôi mà đem nó nhuộm lại. - Cũng phải vì đâu! Vu Kiệt nghĩ đằng nẻo. - Tôi sớm nghĩ đến chỉ là mỗi lần nhuộm phiền toái. Vân Điệp cười cười, đột nhiên nhìn khuyên tai hình đầu lâu, vòng tay cùng vòng cổ của . - Hình như ngoại trừ lúc tắm và ngủ ra, đều đeo chúng phải? Vu Kiệt theo ánh mắt của cúi đầu xuống nhìn, lập tức ngẩng đầu hỏi : - cũng thích mấy thứ này? - phải vậy! – Vân Điệp lại vội vàng lắc đầu phủ nhận. - Tôi chỉ là đoán xem chúng nó có ý nghĩa đặc biệt gì hay mới khiến cho đeo suốt ngày như vậy. Vu Kiệt gật đầu. - Chúng nó là di vật của giáo sư hướng dẫn của tôi. Giáo sư có ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, cho nên tôi mới đeo chúng để làm kỷ niệm về ông. xong, đột nhiên buông chén đũa, tháo vòng tay xuống muốn đeo cho .
Chương 5: có thể thăng cấp lên làm bạn trai của em ? - Cái này tặng cho . Vân Điệp giật mình, lập tức rút tay về. - được, đây là di vật của người có ảnh hưởng rất lớn đối với ! làm sao có thể tùy tiện đem tặng cho người khác được hả? Vu Kiệt kéo tay của lại. - Ông là thầy giáo của tôi, tôi là thầy giáo của , quan hệ lớn như vậy, sao có thể là tùy tiện được? đeo giúp . - Trừ phi thích. - , tôi rất thích, tôi rất thích. – cẩn thận nhàng sờ vào những đầu lâu khô màu bạc. - Tôi..tôi cũng giống như luôn đeo nó. thào . hài lòng lại bưng chén cơm lên. - Ăn nhanh ! Để còn xem phim, thuận tiện đến đỉnh Tây Môn dạo hai vòng, buổi tối còn có thể chợ đêm nổi tiếng nhất Đài Loan. Vân Điệp cũng bưng chén cơm lên. - biết đường sao? Vu Kiệt chẳng thèm để ý nhún nhún vai. - Mang theo bản đồ là được thôi! Nếu … chưa từng nghe qua sao? Đường ở trong miệng, đường hỏi là được rồi. Gắp vài miếng đồ ăn, Vân Điệp lại hỏi: - Chúng ta bằng cái gì? Xe buýt hay là… - Xe máy. Trong miệng Vu Kiệt nhét đầy thức ăn làm cho Vân Điệp thiếu chút nghe hiểu gì. - Chúng ta xe máy. - Xe máy? – Vân Điệp ngoài ý muốn thở ra hơi. - Ngay cả xe máy mà cũng mua hả? Vu Kiệt trừng mắt nhìn . - Tiểu thư, dạo phải dùng xe máy là tiện nhất sao? - À! - Ăn nhanh lên bằng tôi mình. - A! cần, được cho tôi leo cây đâu đấy! Tôi muốn xem phim cũng muốn dạo ở chợ đêm. - Oa! là khủng khiếp, sao lại khẩn trương như vậy, đáng sợ quá … Đứng bên trong đám đông của rạp chiếu phim, Vân Điệp ôm hai tay lẩm bẩm . Vu Kiệt tự nhiên ôm an ủi - Đó đều là giả, cần quá để ý. dừng chút rồi tiếp: - xin lỗi, tôi biết như vậy… đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên Vu Kiệt, người so với còn cao hơn cả cái đầu, khuôn mặt hưng phấn. - Nhưng là kích thích, xem rất vui! Vu Kiệt khỏi giật mình sửng sốt. - Sao? - Lần sau lại đến đây xem phim kinh dị được ?_ Vân Điệp khẩn cầu nhìn . - Được hay ? Vu Kiệt cười, - nghĩ tới lá gan của lại lớn như vậy – lắc đầu - Bỗng nhiên tôi thích xem phim thể loại này. – Vân Điệp nâng cằm dương dương tự đắc. - Đó là đương nhiên, về sau được xem thường người khác nữa nhé! - , . khoa trương chớp chớp mắt. - Gan lớn! Vân Điệp cũng bật cười, Vu Kiệt nắm chặt tay lôi kéo. - … trượt băng! - Trượt băng? – Vân Điệp ngạc nhiên: - Nhưng tôi biết trượt! - Tôi dạy . lôi kéo Vân Điệp tình nguyện về phía trước. - Sau đó chơi bowling. Vân Điệp lắc đầu - Cái này tôi cũng biết. - Tôi dạy . – Vu Kiệt tiếp tục trả lời. - Tiếp theo đánh bida - Này! bất mãn lấy ngón tay chọc chọc lưng . - Sao toàn chọn trò tôi biết chơi vậy? rũ mắt xuống liếc . - Tiểu thư, xin hỏi biết chơi cái gì? Vân Điệp há miệng định , bất chợt ngây người. Đúng vậy! có biết chơi cái gì đâu? Vân Điệp thầm suy nghĩ cách đau khổ. Hình như… có nha! Vu Kiệt cười to vui vẻ ôm lấy Vân Điệp vẫn còn nhíu mày khổ sở suy nghĩ về phía trước. *** - Cảnh Vân Điệp Vân Điệp lên tiếng trả lời, lên phía trước nhận lấy bài thi của mình đồng thời phát ánh mắt của giáo còn là khinh miệt xem thường, thậm chí mang theo ít tia cổ vũ. nghi hoặc quay lại chỗ của mình ngồi xuống, hít hơi sâu để ổn định cảm xúc hồi hộp khẩn trương, lại chậm rãi nhìn điểm bài thi địa lý…92!? Điều này có khả năng! xoa xoa ánh mắt nhìn lại lần nữa… có trở thành 29 mà vẫn là 92 nha! - Lần thi này có số điểm cao nhất khối là Cảnh Vân Điệp với 92 điểm… ngơ ngác nhìn giáo, là người có điểm cao nhất khối nha! - Cảnh Vân Điệp, em đồng ý cho mọi người biết nguyên nhân đạt được thành tích cao như vậy ? giương mắt nhìn lên, vẫn chưa kịp hoàn hồn. - Cảnh Vân Điệp? - Dạ! đột nhiên lấy lại tinh thần, hai tay xoáy xoáy vào nhau, hoảng loạn đứng lên, ngập ngừng : - Ách! Có người…có người giúp em…học thêm. giáo giương mắt lên - ? phải là bạn trai chứ? Vân Điệp bỗng dưng đỏ mặt - Dạ! … phải ạ… giáo nháy mắt mấy cái, trêu ghẹo : - Là nam phải ? - Dạ? Vân Điệp lắp bắp đáp: - Vâng, đúng…nhưng ấy là… - Là bạn trai cũng sao mà! giáo đùa: - Nếu bạn trai đều giống như thế này, ngược lại tôi còn muốn cổ vũ các em nên có người! Cuối cùng, trong trận cười to của cả lớp, Vân Điệp xấu hổ ngồi xuống. Tiếp theo, các bạn cùng lớp lần lượt lên lấy bài thi của mình, giáo địa lý đoán là bạn trai của Cảnh Vân Điệp có cách dạy đặc biệt. giáo tuổi còn trẻ liền nở nụ cười bí hiểm, giáo cầm bài thi của Vân Điệp giơ lên, nhìn về phía . - Cảnh Vân Điệp, em là người có điểm số cao nhất khối! Có đồng ý đem bạn trai ra giới thiệu với mọi người hay ? Vân Điệp mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống. Cho đến môn lịch sử, Vân Điệp được giáo cam đoan rằng nếu kết quả có thể tiếp tục tăng lên thi đại học còn là vấn đề. Còn môn toán học tuy vẫn như cũ nhưng tiến bộ lên ít. Môn tiếng là khoa trương nhất, đạt được 96 điểm làm cho giáo tiếng cười đến toe toét suốt 2 tiết học. Mọi người đều xác định rằng, Vân Điệp đứng nhất khối trong cuộc thi thử lần này. Tuy rằng lớp của là lớp học dốt nhất trường nhưng cũng có ai nghi ngờ gian lận. Tuy thành tích của tiến bộ cách đáng kinh ngạc, nhưng nếu lấy bài kiểm tra mỗi ngày lớp ra xem phải là do nhân cơ hội giở tài liệu mới được điểm cao mà là mỗi ngày tiến bộ lên ít. Điều này làm cho mọi người tin rằng là do tìm được bí quyết để học bài nên mới có tiến bộ như vậy. Bởi vì Vân Điệp là người trầm mặc ít nên có ai quan tâm đến tồn tại của . Đột nhiên bây giờ trở thành học sinh nổi tiếng, trong toàn khối có hơn nửa học sinh mà biết mặt chạy đến muốn làm bạn với . Đến giờ tan học, các học sinh tranh nhau muốn cùng về nhà, thậm chí có bạn nam lớp bên cạnh cũng chạy đến. Bọn họ đều muốn nhìn xem bạn mà trong miệng giáo là hiền lành xinh xắn, có ý chí vươn lên trong học tập, có phải hay đúng như lời giáo xuất sắc như vậy. Tất cả giáo viên đều lấy Vân Điệp ra làm tấm gương cổ vũ cho mọi học sinh. Những ngày này, có thể là từ khi sinh ra cho đến nay, là những ngày kinh khủng nhất của Vân Điệp. Từ trước đến nay, Vân Điệp chưa bao giờ đạt được lý tưởng của ba mẹ, cho nên nằm mơ cũng có nghĩ tới việc nhận được đề nghị từ ba. -Dành nhiều hơn thời gian cho việc thư giãn, hoàn toàn thả lỏng tinh thần để chơi! Cho đến khi được nằm trong top 100 học sinh giỏi của trường, rốt cuộc buông xuống tất cả, hoàn toàn thoải mái dùng nhiều thời gian để thư giãn! Đột nhiên, phát bầu trời ra lại trong xanh và sáng ngời như vậy, cũng bắt đầu cảm nhận được thế giới đầy tươi đẹp. Đặc biệt nhất là lúc sau khi Vu Kiệt ngẫu nhiên hôn lên trán của , lòng ngay tại khoảnh khắc đó liền bị hòa tan, sinh mệnh tràn ngập ánh sáng gọi là hy vọng, tình cảm cũng bắt đầu nảy nở cách nhanh chóng. Sau đó, trừ bỏ việc học ra, phát còn có thứ khiến quan tâm nhiều hơn. bắt đầu thường xuyên nhìn trộm . Lúc say sưa chơi điện tử, lúc ngồi chiếc ghế hình con cá ở chợ đêm, lúc vì mà chọn ra những bộ quần áo đẹp, lúc ngủ gật, lúc … Tóm lại, vào những lúc chú ý, ánh mắt dịu dàng xấu hổ của nhịn được mà vụng trộm dừng ở người . Đương nhiên, Vu Kiệt có ngốc như vậy. Trong lòng biết luôn có ánh mắt im lặng mà chăm chú nhìn nhưng mà, nghĩ tất cả nên thuận theo tự nhiên, giống như việc đem vòng tay đầy kỷ niệm tặng lại cho . nghĩ tặng nên tặng. thích miễn cưỡng bản thân, cho nên khi đối diện với có những hành động quá thân mật. Chính là cố gắng tỏ ra tự nhiên khi chỉ bài cho , cùng du lịch còn những ấm áp và vui vẻ như xưa. Cho đến ngày… - Tôi đậu! Tôi đậu! Tôi rốt cuộc đậu rồi! cầm tờ giấy ghi kết quả, hưng phấn ôm lấy kêu lên vui mừng. Ánh mắt lóe lên tia sáng sung sướng, cặp môi đỏ mọng nở nụ cười tươi rói… rốt cuộc nhịn được làm theo tiếng lòng của mình là đem đôi môi áp xuống…ngay tại ánh mắt của rất nhiều người. lâu sau, mới buông đôi môi của ra, cúi đầu nỉ non: - có thể thăng cấp lên làm bạn trai của em ? Sau giây phút kinh ngạc cực độ cùng cảm giác vui mừng như điên, nước mắt lưng tròng gật đầu đồng ý. Vì thế sau thời gian quá 4 tháng Vu Kiệt giúp Vân Điệp học thêm, quan hệ của bọn họ liền tự nhiên trở thành thân mật hơn đó là quan hệ đương. *** Vân Điệp dùng chìa khóa mà Vu Kiệt cho để mở cửa, còn chưa có vào giống như suy đoán của là nhìn thấy Vu Kiệt vẫn như cũ nằm giường ngủ nướng. cầm túi to túi đựng đồ ăn đem cho vào phòng bếp, sau đó đến bên giường định gọi tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn tự chủ liếc nhìn xuống dưới… muốn dời nhưng thế nào cũng dời được! Phía trước là vòm ngực rắn chắc, tuy rằng bề ngoài mang 10 phần là của người phương đông nhưng dù gì cũng có nửa huyết thống của người phương tây nên trước ngực của có ít lông ngực. xuống chút nữa là thắt lưng hẹp, hai chân thon dài, quần xì màu đen… Hai má đột nhiên đỏ bừng, nghiêm khắc bắt mình đem hai mắt dời hoặc là nhắm mắt lại cũng được. Nhưng là chúng nó tựa hồ có ý thức riêng vậy, cố chấp nhìn vào bộ phận thường khiến cho người khác phải xấu hổ. Vì thế, hai mắt của càng nhìn càng to, cũng thể dời , hai má càng ngày càng ửng hồng. Tiếng tim đập to đến nỗi giống như vang vọng mỗi góc trong căn phòng. - Có muốn nhìn kỹ thêm chút ? Tiếng cười lười nhác vang lên làm Vân Điệp giật mình hoảng sợ, hai mắt mở to tức khắc chống lại con ngươi đen mang nét hài hước, thú vị. - Nếu em cầu, nguyện ý thoát y hoàn toàn… Vân Điệp sợ hãi kêu lên, chật vật hướng phòng bếp chạy trốn. Ở phía sau tiếng cười to vui vẻ truyền đến, xấu hổ chui đầu vào phòng bếp nấu ăn, ngay cả dũng khí quay đầu để liếc trộm cái đều có. dám nhìn lén nhưng nghe lén có thể. Vì thế, nghe được tiếng rời giường, ra vào phòng tắm, mở tủ quần áo, mặc vào quần dài, đến phía sau … Ông trời, lạnh như vậy, cần mặc áo sao? ôm thắt lưng từ phía sau, đầu ghé vào vai của : - Ồ! Thơm quá, buổi sáng hôm nay ăn cái gì vậy? Cái gì thơm? Là tóc của thơm? Hay là mùi thơm của cơ thể? Cháo chín, tắt bếp gas, nghiêng đầu : - Có thể ăn rồi. thuận thế ở môi của hôn môi cái, lập tức buông ra đến bàn ăn ngồi xuống, tay phải cầm đũa, tay trái ôm bụng để trần… Ừ! quả nhiên có mặc áo… kêu lên như trẻ con: - Nhanh chút, đói chết rồi! Vân Điệp buồn cười đem ra cháo và dưa cải, nhìn bưng chén lên định ăn, vội kêu lên: - Đợi chút, Vu Kiệt. Cháo vừa chín coi chừng nóng, thổi nguội rồi hẳn ăn! Vu Kiệt tiếng nào bưng chén cháo vẫn còn nóng hầm hập đặt tới trước mặt . lắc đầu bật cười, đồng thời thực tự nhiên bưng chén cháo lên thổi nguội giúp . ăn trước ngụm phở trộn rau, lại ăn miếng chân vịt xào với dưa chuột, sau đó là ngụm trứng bắc thảo đậu hủ, tiếp theo là ngụm… ăn rất ngon, ngụm tiếp ngụm, đợi đến khi cháo nguội có thể ăn, dưa cải bàn chỉ còn dư chưa đến nửa. Vân Điệp thổi thổi chén cháo của mình. - Hôm nay, kêu em đến sớm như vậy làm gì? Muốn nơi nào chơi sao? - No! no! _ Vu Kiệt lắc lắc đôi đũa. - Hôm nay, nơi nào cũng . - Muốn dạy học sao? Vu Kiệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ - Đúng mà cũng đúng. Vân Điệp cũng nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đơn giản. - hiểu! Vu Kiệt cười cười. - muốn dạy em chơi máy tính. cầm đũa chỉ vào Vân Điệp. - Trước cho ràng, là chơi chứ phải học nha! Vân Điệp quyết quyết miệng. - Có gì khác nhau sao? – than thở - Mỗi lần đến tiết học tin, em luôn đem máy tính ra “chơi” đến chán, tại thầy giáo khi nhìn thấy em liền xin em đừng có đụng đến máy tính nữa! chu môi. mất mặt mà! Môn nào cũng có tiến bộ riêng môn tin học này là ngày càng giảm sút. - Tin tưởng ở . Vu Kiệt vừa húp cháo vừa : - cam đoan từ ngày hôm nay trở , em rất thích máy tính. - thể nào . Vân Điệp lắc lắc đôi đũa. - Em thuộc dạng còn thuốc chữa rồi! Phải … Mãi đến khi 10h tối, Vu Kiệt thúc giục về nhà, bất chấp lo lắng của người nhà, mông của chút cũng chịu dịch chuyển. - có ai lo lắng đâu! Bởi vì bọn họ có khi còn chưa biết em có ở nhà. xong, hai mắt của lại tiếp tục dán chặt vào máy tính. Vu Kiệt trừng mắt. - Hừ…hừ! Là ai chính mình còn thuốc chữa nhỉ? - Đừng ồn ào! Vân Điệp xua xua tay đuổi giống như ruồi muỗi. - Em gần thắng rồi! - Tiểu Điệp.. Vân Điệp quay sang đá cái đầy sức mạnh. - Tránh ra! - đến để giúp… - cần! Vân Điệp to rồi ném tới quyển sách, Vu Kiệt nghiêng người né tránh, khỏi lầm bầm: - này dữ a! - mới dữ á! Vân Điệp hung hăng : - Cẩn thận lỗ tai của đấy! Vu Kiệt bật cười, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Tuyệt vời! Đây là thành tích sau 4 tháng… Em ngoan biết vài câu tục.
Chương 6: Thổ lộ. Sáng sớm thứ 7, Vân Điệp mặc bộ đồ mới thoải mái do Vu Kiệt mua cho , nhàng xuống lầu ăn bữa sáng. Viên Loan nhìn liếc mắt cái. - Muốn ra ngoài? Vân Điệp cười ngọt ngào: - Vâng! Cùng bạn ăn thịt nướng. - Hình như gần đây con thường xuyên có ở nhà phải? - Ba mẹ biết ư? – Vân Điệp lè lưỡi. - Con nghĩ mọi người có chú ý đến điều này chứ! – cầm lên ly sữa đậu nành - Bình thường con đều đến nhà bạn để học bài, còn ngày nghỉ ra ngoài chơi. Cảnh Vân Nghê hừ tiếng: - Thi đại học chỉ còn nửa năm mà em còn có thời gian ra ngoài để chơi? Vân Điệp cầm ly sữa đậu nành để xuống: - Nhưng em vẫn rất cố gắng học tập mà! Đợt thi thử vừa rồi, môn toán em được 52 điểm luôn! Cảnh Giới Khiên cầm tờ báo che khuất cả khuôn mặt, Cảnh Thụy Văn lắc đầu thở dài, Cảnh Vân Nghê hai mắt trợn trắng, Viên Loan miễn cưỡng nở nụ cười, : - ? Như vậy…cũng tồi. Chỉ có Cảnh Thụy Võ kinh ngạc nhìn Vân Điệp chằm chằm. - Chị đạt được 52 điểm toán? - Ừ! – Vân Điệp đắc ý gật đầu - Nhưng là…tại sao đột nhiên lại.. - Đợt thi thử lần trước, chị đứng đầu toàn khối đấy! – lại ra câu khiến cho người khác phải kinh ngạc. Cảnh Giới Khiên lập tức buông tờ báo xuống còn Viên Loan kinh ngạc mở lớn miệng. - Đứng thứ 13 toàn trường. – Vân Điệp tiếp tục “nhàn nhạt” . Cảnh Thụy Văn nhìn lại, Cảnh Vân Nghê ngạc nhiên. - giáo Phương , nếu con có thể liên tục tiến bộ như thế này thi đại học có vấn đề gì! Vân Điệp để ly sữa đậu nành xuống. - Con muốn thi ngành xã hội học, được ạ? Tất cả đều im lặng, Cảnh Thụy Võ như có suy nghĩ nhìn chị hai mình còn tự ti như ngày xưa, chị thản nhiên nhìn lại mọi người để xin ý kiến. Nhưng sao cậu lại có cảm giác cho dù mọi người đều phản đối chị cũng kiên trì với ý kiến của mình nhỉ? Cậu gần đây có chuyện gì xảy ra hay ? Mấy ngày nay, cậu phải thi liên tục cho nên có thời gian chú ý đến chị, nhưng cậu cao hứng khi nhìn thấy chị hai thay đổi, vì thế cậu là người cho ý kiến đầu tiên. - sai a! Phục vụ con người, giúp sức cho xã hội thích hợp với tính cách của chị. Cậu quay lại nhìn những người còn lại - Mọi người thấy đúng ? Đúng hay ? biết, mọi người vẫn còn vì thành tích “ thể tin được” của Vân Điệp mà trợn mắt há hốc mồm. Thành tích của phải luôn luôn đứng cuối sao? Lúc may mắn ngẫu nhiên lên hạng được chút nhưng lập tức xuống lại. Lòng của bọn họ đều sớm chết, nhưng tại như thế nào lại đạt hạng nhất, sao có khả năng nằm trong top 100 học sinh đứng đầu toàn trường? Bọn họ chỉ có thể ngơ ngác gật gật đầu. - Nhưng là... – Cảnh Thụy Võ nhìn tò mò - Thành tích của chị sao lại đột nhiên tăng lên như vậy thế? Vân Điệp thần bí nháy nháy mắt. - Có người giúp ta học thêm đó! Cảnh Thụy Võ càng ngạc nhiên. - Học thêm? – ngờ có người có biện pháp giúp chị học thêm giỏi như vậy? - Ừ. – Vân Điệp thuận miệng lên tiếng, nâng cổ tay nhìn đông hồ. - A! đến giờ, con phải đây ạ! - Là ai giúp chị học thêm? – Cảnh Thụy Võ lên tiếng hỏi từ phía sau. Cậu thực rất bội phục người có thể làm cho cái đầu hay quên của chị trở thành như bây giờ, nhất là trong thời gian ngắn như vậy mà đạt được thành tích này. - Chúng ta có quen hay ? - Mọi người biết là ai đâu! – Vân Điệp thay giày ở cửa nhà. - biết? Cảnh Thụy Võ nhíu mày suy nghĩ. Chị hai hầu như có bạn, khi nào tự nhiên xuất người bạn giúp chị học thêm nhỉ… Đột nhiên, ý nghĩ chợt xuất , cậu vội hỏi: - Là nam hay nữ? - Nam. Vân Điệp mở cửa ra ngoài, do dự chút cuối cùng vẫn quay đầu lại : - Là bạn trai của chị. Hả!? Rầm! Cánh cửa đóng lại. Bạn trai!? *** Vu Kiệt vội vàng nhóm lửa, Vân Điệp ở bên giúp được gì còn gây thêm trở ngại, Vu Kiệt đành phải kêu chào hỏi người lạ nướng thịt ở bên cạnh, làm xong hết mọi thứ mới cho quay về. Vân Điệp vừa cho tương ớt lên chân gà nướng vừa lén nhìn Vu Kiệt ngồi nghiên cứu góc chụp ảnh đẹp ở đối diện. - Vu Kiệt. - Sao? Chần chờ lúc lâu, Vân Điệp mới ngập ngừng : - Em…em mới với mọi người trong nhà là em có bạn trai. - ? Vu Kiệt vẫn như cũ chụp ảnh. - Bọn họ có muốn gặp hay ? Vân Điệp hơi hơi sửng sốt: - có. Lập tức nhịn được hỏi: - có tức giận hay ? - Tức giận? vì sao phải tức giận chứ? – hiểu hỏi lại. - Em…em có hỏi qua ý kiến của mà … - Vì sao muốn hỏi ý kiến của ? – càng buồn bực. Vân Điệp gãi gãi đầu, ngượng ngùng : - Em…em cũng biết. Vu Kiệt nhìn liếc mắt cái, liền hiểu , cầm máy ảnh để xuống rồi đến bên cạnh ngồi xuống, lấy tay ôm . - Tiểu thư, hai ta là quang minh chính đại nhau, cần lo lắng đến người nào hết, biết chưa? - Em biết, nhưng là… - chưa bao giờ chính thức làm quen với những người con khác, em chính là người bạn đầu tiên và cũng hy vọng là người cuối cùng. Vân Điệp ngạc nhiên. - Sao? Ánh mắt Vu Kiệt nhìn về dòng suối chảy róc rách ở phía trước. - luôn theo cảm giác của chính mình để làm việc, lựa chọn ngành để thi đại học là ví dụ, quyết định địa điểm công tác cũng như vậy, hướng em cầu làm bạn trai của em cũng thế. quay đầu lại nhìn chăm chú. - Tuy rằng chỉ có 4 tháng ngắn ngủi nhưng lòng của cho biết quyết định này là chính xác. Thích em đến nỗi muốn buông em ra, loại cảm giác kì diệu này từ ít cho đến nhiều làm cảm giác của ngày càng mãnh liệt, mỗi lần nhìn em về nhà, tim của lại đau bởi vì muốn cùng em tách ra, cho dù chỉ là buổi tối chăng nữa. hít hơi sâu. - Cho nên khi hỏi bản thân rằng đến lúc phải rời khỏi Đài Loan nên làm cái gì bây giờ? Trong lòng ngay lập tức ra đáp án... – muốn mang em ! Vân Điệp kêu lên tiếng, cười sờ sờ khuôn mặt của . - Thế nào? Em có nghĩ rằng để em lại ở đây mình chứ? Hoặc nghĩ rằng chính là đùa vui với em? - , phải, em chỉ là… có nghĩ xa đến như vậy… - biết, em là người nhát gan. dơ tay ngăn cản lên án của . - Hãy nghe . Bắt đầu từ lúc 10 tuổi, tự mình lập ra kế hoạch cho tương lai, kết hợp với cảm giác của mình, tất cả diễn ra rất tốt đẹp. Mà em, bất tri bất giác trở thành mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời , mục tiêu thể thực ! Có lẽ em có lo lắng xa đến như vậy, nhưng là hy vọng em có thể biết và cũng thử suy nghĩ đến, nghĩ đến khi trưởng thành, đem chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của em, đề nghị em làm bạn với cho đến suốt đời. ôn nhu cười cười: - Em nguyện ý ? Nguyện ý cái gì? Cùng cảm nhận cuộc sống? Hay là đồng ý cho đeo nhẫn vào tay ? Hoặc là làm bạn với cho đến suốt đời? A! A! Mặc kệ là gì chăng nữa, đều nguyện ý tất cả! gật đầu cái mạnh, làm cho ý cười của càng sâu thêm. - Tốt lắm, thưởng cho em. Thưởng cho? Hai mắt của mở to nhìn đầu cúi xuống, thanh reo hò hoan hô bốn phía vang lên bên tai dứt nhưng hai người tựa hồ đều nghe thấy gì. chỉ cảm thấy hơi thở tràn ngập nam tính cùng với đôi môi ấm áp khêu gợi của , còn có…đầu lưỡi hành động linh hoạt… lâu sau, mới buông Vân Điệp thở hổn hển ra, nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ của , khí ngọt ngào ôn nhu cùng với tình ý triền miên là thế, nhưng đột nhiên… - Chân gà chính là do nướng nên em muốn ăn tự mà nướng. – cười khẽ . Sao? Đầu não của Vân Điệp vẫn còn choáng váng khi nhìn chân gà nướng tay … - A! được! được lấy nó! *** Lần đầu tiên trong đời, khi Vân Điệp về nhà lại có người chờ , hơn nữa chỉ có người…mà là cả nhà đều ở đây! luôn luôn có thói quen trực tiếp về phòng của mình nhưng là đều tiếng với mọi người trước. Mà hôm nay, cực kì kinh ngạc khi nhìn thấy mọi người đều ngồi ở phòng khách, ngay cả người luôn thích ở trong phòng mình Cảnh Thụy Văn cũng có mặt. - Làm sao thế ạ? Có chuyện gì xảy ra ư? Cảnh Giới Khiên với khuôn mặt nghiêm túc gật gật đầu. - về rồi? Đến đây, ngồi xuống, chúng ta có chuyện muốn với con. - Mọi người đợi con? Vân Điệp ngạc nhiên bước vào phòng khách. nhìn thấy ghế bên cạnh Cảnh Thụy Võ vẫn còn trống, liền qua ngồi xuống. - Có chuyện gì quan trọng sao ạ? Cảnh Giới Khiên cùng Viên Loan trao đổi ánh mắt với nhau, Viên Loan liền mở miệng : - Vân Điệp, con có biết chúng ta tôn trọng tự do trưởng thành của con cái nên cũng có can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của các con. Vân Điệp nghi hoặc gật gật đầu. - Nhưng cũng có nghĩa là chúng ta hoàn toàn mặc kệ. Khi chúng ta cảm thấy các con sai đường chúng ta làm trọn trách nhiệm của những bậc ba mẹ mà khuyên bảo các con. Vân Điệp nhìn những người khác, ánh mắt lại trở về người Viên Loan . - Con…con làm sai cái gì sao ạ? Cảnh Giới Khiên tiếp lời : - Con có bạn trai quá sớm. Vân Điệp, đừng quên con còn phải thi đại học nữa! Khả năng con thi đậu cũng chưa chắc chắn, có bạn trai nhất định bị rút ngắn thời gian học bài. Nhìn , tại phải con thường xuyên ra ngoài cùng cậu ta chơi sao? Con phải nhớ kỹ, thi đại học mới là quan trọng nhất, chỉ cần có thành tích tốt còn sợ tìm ra được người bạn trai tốt hơn sao? Chăm chỉ học bài , đừng có làm cho chúng ta mất mặt nữa! - Nhưng là... – Vân Điệp nghi hoặc nhìn ba – phải ba , tập trung tinh thần để học bài, nhưng cũng phải dành thời gian giải trí để xoa dịu cả thể xác và tinh thần, như vậy não mới bị quá tải! Tinh thần cũng bị áp lực! Con chính là nghe theo những gì ba để làm mà! Cảnh Giới Khiên nhất thời á khẩu được gì. - Còn nữa, nếu phải nhờ ấy, thành tích của con căn bản có khả năng tiến bộ nhanh như vậy. Đừng là sang năm thi đại học, năm sau, thậm chí là 3 năm, đều có hy vọng đậu ấy chứ! Cảnh Giới Khiên cùng Viên Loan tự giác nhìn nhau liếc mắt cái, sau đó Viên Loan còn . - Kia…Ít nhất cũng phải cho ba mẹ nhìn thấy cậu ta, để xem cậu ta là dạng người như thế nào. Viên Loan liếc mắt về phía Cảnh Giới Khiên. - Tính cách của con có chút dễ tin, lại đơn thuần, chúng ta muốn con bị người ta lừa gạt.
Chương 7: Đối mặt. - Được ạ. – Vân Điệp chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý. đồng ý nhanh như vậy ngược lại làm cho bọn họ đều ngây ngẩn cả người. - Được? Cảnh Giới Khiên nhịn được lại mở miệng: - Con hỏi ý kiến của cậu ta sao? - ấy cũng muốn ra mắt mọi người mà. Đáp án này là nằm ngoài dự đoán của bọn họ! - Cậu ta rốt cuộc là dạng người gì? – Cảnh Thụy Văn lần đầu tiên biểu ra quan tâm đối với em . - ấy là người nước Mỹ. Mọi người giật mình kinh ngạc. - Bất quá, mẹ ấy là người Đài Loan, ấy lại có ngoại hình giống mẹ cho nên nhìn giống với người nước ngoài cho lắm. - chừng cậu ta chính là người lừa đảo. – Cảnh Vân Nghê nhịn được lẩm bẩm. - phải là người lừa đảo! – Vân Điệp lắc đầu mạnh – ấy có cho em xem qua hình của người nhà, ba của ấy là người Mỹ tóc vàng mắt xanh. - Ngốc! Ảnh chụp cũng có thể là giả đó! – Cảnh Vân Nghê lại lần nữa than thở. - ấy lừa em! – Vân Điệp kiên quyết – ấy phải là loại người như vậy! - Được, được, cậu ta có lừa con, cậu ta có lừa con. – Viên Loan dỗ dành . - Vậy cậu ta bao nhiêu tuổi rồi? Đến Đài Loan làm cái gì? - 24 tuổi, ấy đến đây để nhìn qua quê hương của mẹ mình, tại học ở trường đại học T. - ! Học ở trường đại học T... Cảnh Giới Khiên gật gật đầu. - Vậy còn được. - Ai biết được cậu ta là hay giả chứ. – Cảnh Vân Nghê lạnh lùng . Vân Điệp đột nhiên quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Vân Nghê. - Chị cả, chị… Nhìn đến chị hai luôn luôn ngoan ngoãn nay lại biết tức giận, Cảnh Thụy Võ vội mở miệng hòa giải. - Chị hai, đừng tức giận, chị cũng biết chị cả chính là người như vậy mà! Được rồi, hỏi xem ba mẹ khi nào muốn gặp bạn trai của chị mới là điều quan trọng bây giờ đấy! Vân Điệp nhìn ba, Cảnh Giới Khiên hơi suy nghĩ, sau đó : - Ngày mai được ? - Để con với ấy. Vân Điệp xong gọi điện thoại, tiếng chuông vừa vang lên liền có người nghe máy. - Alo. - Vu Kiệt, em là Tiểu Điệp. Vân Điệp nhìn ba mẹ. - Là thế này, ba mẹ em muốn gặp …sáng ngày mai…mấy giờ ạ... – dùng ánh mắt hỏi bọn họ. Viên Loan liền 9 giờ. - 9 giờ…. - gọi ? - Vì sao? phải thức đêm sao…Được rồi! Được rồi! Vậy 8 giờ 30, em gọi rồi sẵn làm bữa sáng cho luôn... – đột nhiên bật cười. - sao! 8 giờ 59 phút, ra khỏi cửa là được rồi! Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc. - Được. Bye bye, đừng ngủ quá trễ nhé! Vân Điệp vừa mới cúp điện thoại xong, Cảnh Thụy Võ liền vội vàng hỏi: - Chị hai, vì sao 8 giờ 59 phút ra cửa là được? - Á? Thế chị chưa có sao? – Vân Điệp vỗ vỗ cái trán. - Haiz! Chị hình như quên chưa . - Chị hai! Vân Điệp đột nhiên cười : - Bởi vì ấy ở sát vách nhà mình mà. *** - Tiểu Điệp, em tin tưởng ? Vu Kiệt đột nhiên chặn lại Vân Điệp muốn mở cửa, hỏi. Vân Điệp kinh ngạc nhìn . - Đương nhiên là tin tưởng rồi! - có gì nghi ngờ? Vân Điệp càng hoài nghi nghiêng đầu. - có gì nghi ngờ cả! - Tốt. Vu Kiệt gật gật đầu, rồi sau đó đem tay của mình khoát lên vai Vân Điệp. - Vậy em phải đồng ý với , khi và ba em chuyện cho dù có tình huống gì xảy ra chăng nữa, em cũng thể xen vào, được ? Vân Điệp bất an mở miệng: - … vì sao lại như vậy? - được hỏi nhiều. – Vu Kiệt sắc mặt trầm xuống. - Em chỉ cần tin , Tiểu Điệp, tất cả đều giao cho , nhất định chăm sóc em tốt, xin em như thế nào cũng được mở miệng, được chứ? Vân Điệp cắn cắn môi dưới chăm chú nhìn , lúc lâu sau… - Được, em đồng ý với đem tất cả đều giao cho . Vu Kiệt thỏa mãn nở nụ cười vui vẻ. - Cám ơn. – xong, liền hôn cái môi . - Được, bây giờ, chúng ta vào để chiến đấu thôi! Ngoại trừ Cảnh Vân Nghê ra ngoài lúc 7 giờ để tham gia hoạt động xã đoàn, còn lại tất cả người nhà họ Cảnh đều bày ra bộ dáng như gặp phải kẻ địch, trong tinh thần sẵn sàng chiến đấu. Vu Kiệt chính là tại thời khắc khí khẩn trương như thế này bước vào nhà nhưng vẫn thoải mái nhàn nhã như , ôm Vân Điệp đến trước mặt Cảnh Giới Khiên. - Vu Kiệt. – tự giới thiệu đồng thời vươn tay ra. Cảnh Giới Khiên nhíu mày đánh giá người con trai cà lơ phất phơ trước mặt mình. Tuy rằng tẩy đầu tóc như đuôi chim công, nhưng đối với Cảnh Giới Khiên, đầu tóc dài của đầy lưu manh. Khuyên tai hình đầu lâu cùng chiếc vòng cổ quỷ dị hề đứng đắn, chiếc áo khoác rộng rãi lỗi thời dán đầy huy chương trẻ con, sắc màu vàng nhạt thêu thương hiệu “HATEME”, bên dưới vẫn giống như trước là chiếc quần bò năng động chẳng qua là được đổi thành màu nâu. Ông hoàn toàn nhìn đến khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Vu Kiệt, ánh mắt thông minh sâu sắc cùng khí chất nhã nhặn hào phóng của . Đương nhiên cũng quên mất câu “nhìn người thể dựa vào bề ngoài” của mình, trong lòng Cảnh Giới Khiên lập tức hề đánh giá cao nhưng vì phải duy trì hình tượng của mình, ông vẫn là miễn cưỡng bắt tay với Vu Kiệt. - Ngồi. – Lời cũng là miễn cưỡng thốt ra. - Cám ơn. – Vu Kiệt chút khách khí lôi kéo Vân Điệp ngồi xuống ở bên cạnh . Cảnh Giới Khiên được Viên Loan thầm an ủi xong mới cố gắng áp chế cơn tức giận, hít mấy hơi sâu, ông mới chắc chắn rằng mình bất tri bất giác ra lời đuổi người. - Vân Điệp cậu là người nước Mỹ. - Ba già cháu là người Mỹ còn mẹ già là người Đài Loan. – Vu Kiệt thản nhiên trả lời. Ba già? Mẹ già? Ăn là có giáo dục! - Cậu đến Đài Loan làm cái gì? - Đến nhìn. – vẫn bày ra bộ dáng “tùy tiện”. Cảnh Giới Khiên khỏi nhăn mày lại. - Dự tính ở lại đây bao lâu? - Nửa năm đến năm. - Cậu học ở trường đại học T? – Cảnh Giới Khiên thắc mắc hỏi. - Vâng. - Vân Điệp cậu giúp nó học thêm? – Ông nghiêm túc hỏi. - Vâng. Cảnh Giới Khiên nhíu mày càng ngày càng sâu. - Cậu giúp nó học thêm bao lâu rồi? - Lúc học kỳ này mới bắt đầu. Cảnh Giới Khiên rốt cuộc cũng nhịn được việc Vu Kiệt ăn cộc lốc, nhịn được lớn tiếng . - Cậu giúp nó học thêm rốt cuộc có mục đích gì? - Ba, ấy… Vu Kiệt cầm cánh tay của Vân Điệp, ngăn cản mở miệng. Chờ Viên Loan an ủi Cảnh Giới Khiên tức giận xong, mới bình tĩnh . - Các người có ai quan tâm đến ấy, tôi tự nhiên muốn đứng ra chăm sóc cho ấy. - … Vu Kiệt lại cầm lấy cánh tay của , Vân Điệp đành cắn răng nhịn xuống những lời muốn . - Ai chúng tôi quan tâm đến nó? – Lần này đến lượt Viên Loan hỏi, Vu Kiệt nhún nhún vai. - Bên ngoài, trong mắt mọi người, ai cũng nghĩ như thế cả. Cảnh Thụy Văn luôn luôn ngồi ở bên thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cũng mở miệng . - Mặc kệ thái độ của chúng tôi là như thế nào, cậu dựa vào cái gì mà muốn can thiệp vào việc nhà của chúng tôi chứ? Tuy rằng cảm thấy khí chất của đối phương rất được nhưng đối với thái độ ngạo mạn này cảm thấy bất mãn. Ánh mắt Vu Kiệt nhìn về phái Cảnh Thụy Văn, đánh giá xong mới nhàn nhạt : - Chỉ bằng tôi là bạn trai của ấy. - Tôi đồng ý! – Cảnh Giới Khiên tức giận . Vu Kiệt liếc nhìn ông cái. - Chúng tôi cần cho phép của ông. Cảnh Thụy Văn hỏi thẳng: - Cậu rốt cuộc muốn như thế nào? - Như thế nào? – Vu Kiệt nâng mi cười nhạo tiếng. - Thế nào? Các người nghĩ tôi là lợi dụng ấy? Cảnh Thụy Văn suy nghĩ sâu xa nhìn . - Thế cậu nghĩ sao? Vu Kiệt lắc đầu. - đáng tiếc, giống với tâm nguyện của các người. nghiêng đầu nhìn xuống Vân Điệp lo lắng. - Tôi chỉ là muốn chăm sóc tốt, thương ấy nhiều mà thôi. Viên Loan tự giác nhíu mày. - Cậu phải là dự định muốn cưới nó đấy chứ? - Sau khi trưởng thành, tôi tự nhiên cầu hôn ấy. – Vu Kiệt trả lời chắc chắn. Viên Loan định tiếp bị Cảnh Giới Khiên dành trước. - Cậu dựa vào cái gì mà muốn cưới nó, cho cậu biết, chúng tôi có gì để cho nó làm đồ cưới đâu! – Ông lạnh lùng . Vân Điệp co rúm người lại chút, Vu Kiệt nắm tay chặt nhằm an ủi. - Tôi muốn kết hôn với ấy chứ phải vì đồ cưới của ấy. dừng chút rồi mới tiếp: - Tôi có công việc, tôi có thể nuôi ấy. - Công việc? – Cảnh Giới Khiên khinh thường hừ tiếng. - Cậu có công việc gì? Chẳng qua chỉ là tên lưu manh có công việc đúng đắn gì để mà làm chứ? Vu Kiệt lạnh lùng nhìn ông. - Đừng đánh mất thân phận giáo sư đại học của mình, bác trai. Khuôn mặt của Cảnh Giới Khiên phút chốc đỏ bừng. - Cậu! Viên Loan cũng cực kì tức giận nhưng ít nhất bà vẫn có thể khống chế được cảm xúc của chính mình. Bà nhàng khuyên nhủ chồng, đồng thời hướng Cảnh Thụy Văn nháy nháy mắt. Cảnh Thụy Văn hiểu ý nhìn Vân Điệp trốn ở trong lòng Vu Kiệt biết phải làm sao, lại đem tầm mắt dừng lại khuôn mặt Vu Kiệt. - Nếu ba tôi đồng ý cho 2 người quen nhau sao? Vu Kiệt bĩu môi. - Tôi rồi, chúng tôi cần cho phép của các người. Cảnh Thụy Văn lại nhìn Vân Điệp chăm chú. - Tôi tin tưởng Vân Điệp cần đồng ý của chúng tôi. - Đáng chết! Cảnh Giới Khiên nghiến răng nghiến lợi mắng: - Nếu con còn dám cùng cậu ta qua lại, ba đuổi con ra khỏi cái nhà này, nhận con làm con của mình nữa! Vân Điệp đột nhiên nắm chặt tay của Vu Kiệt, vẻ mặt đầy hoang mang sợ hãi. Vu Kiệt ôn nhu nắm lấy bàn tay run rẩy của , hướng vào bên tai : - Tiểu Điệp, tin tưởng , chăm sóc em, tin tưởng ! Vân Điệp nhìn ba mẹ tức giận, lại nhìn cả nhíu mày cùng với vẻ mặt biết làm sao của em trai. - Vân Điệp… - Thụy Văn, cần khuyên nó, để cho nó tự mình quyết định ! Cảnh Giới Khiên đanh giọng : - Muốn ở đây lập tức chia tay với cậu ta, còn nếu muốn xa cậu ta liền cùng cậu ta cút ! Vu Kiệt ôm chặt người Vân Điệp run run, ngừng . - Tin , tiểu Điệp. Vân Điệp tự giác nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới, đau khổ đưa ra quyết định. đoạn thời gian sau đều có ai lên tiếng, trừ Cảnh Giới Khiên tức giận thở dốc ra cũng chỉ còn lại im lặng bao phủ. lâu sau, Vân Điệp mới chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt là đau khổ khi đưa ra được quyết định cùng với chua xót bất đắc dĩ, đột nhiên dùng sức tránh ra cái ôm của Vu Kiệt. - Tiểu Điệp... – Vu Kiệt hoảng hốt gọi . Vân Điệp che miệng Vu Kiệt lại, rồi ngồi thẳng người trước mặt ba mẹ. - Ba, mẹ, có lẽ Vu Kiệt có khả năng giống như 2 người chính là kẻ lừa đảo, mặc dù vậy, nhưng con vẫn nguyện ý mạo hiểm. - đau khổ nhìn ba mẹ. - Từ lúc con hiểu chuyện cho đến nay, hai người chưa bao giờ quan tâm đến con, bởi vì con học giỏi cho nên hai người liền xem con, nhưng đây cũng phải là lỗi của con mà! Nước mắt chậm rãi chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của . - Con luôn luôn rất cố gắng, rất cố gắng để có thể giành được chút ánh mắt quan tâm từ hai người, nhưng là hết lần này đến lần khác con đều phải thất vọng... – nghẹn ngào tiếng. - Kết quả... – quay đầu lại nhìn về phía Vu Kiệt. – Con nhận được quan tâm từ người xa lạ, người ấy giúp con giải quyết vấn đề, cho con vui vẻ chưa từng có, cũng nguyện ý cho con tương lai đầy chờ mong. thở dài. - Mà hai người, căn bản là muốn có tồn tại của con vì con làm cho hai người mất mặt. Cho nên ba mẹ... – run môi – Xin tha thứ cho bất hiếu của con, con nguyện ý mạo hiểm lựa chọn tin ấy, đợn giản là vì ấy…là hy vọng duy nhất của con! Vu Kiệt gắt gao ôm chặt Vân Điệp ngừng khóc nức nở. - ấy đưa ra quyết định, tôi nghĩ chúng tôi có thể được rồi chứ? Tiếp theo, lấy từ trong túi áo khoác ra tập tài liệu cùng con dấu được chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Cảnh Giới Khiên. - Phiền ông trước ký vào tập tài liệu này, chúng tôi lập tức rời . Cảnh Giới Khiên cùng Viên Loan lập tức cầm tập tài liệu lên xem, đồng thanh hỏi: - Đây là cái gì? Vu Kiệt nhún nhún vai. - Là chính các người cần ấy! Mà ấy lại là trẻ vị thành niên, các người đương nhiên phải ký vào tập tài liệu này, bằng nếu tương lai các người tố cáo tôi là dụ dỗ trẻ vị thành niên tôi biết phải làm cái gì bây giờ? Cảnh Giới Khiên vừa trừng hai mắt, Vu Kiệt lập tức trào phúng thêm: - Thế nào, giáo sư đại học Cảnh Giới Khiên của chúng ta phải là người mà chịu giữ lời đấy chứ? Bây giờ muốn đổi ý sao? Có thể! Chỉ cần lời xin lỗi với tôi là được. Mới dùng phép khích tướng thành công rồi a! Trong tiếng kinh hô của mọi người, Cảnh Giới Khiên tức giận gầm lên tiếng, ngay cả nhìn cũng thèm li ếc mắt cái liền cầm bút ký tên tập tài liệu, đồng thời đóng dấu xong liền ném nó lên người Vu Kiệt. - Cút! Mang theo nó lập tức cút khỏi nhà tôi ngay! Vu Kiệt bình tĩnh nhặt tập tài liệu lên, mở ra kiểm tra xong vừa lòng gật gật đầu, cất tập tài liệu , sau đó ôm Vân Điệp cùng nhau ra cửa nhà. Cảnh Thụy Võ tuổi nhất giờ phút này lại là người tỉnh táo nhất. - Chị hai, chờ chút! – Cậu lớn tiếng gọi nhằm ngăn lại Vân Điệp sắp rời . Rồi sau đó nhìn Cảnh Giới Khiên vội : - Ba, ba sao có thể cứ như vậy đuổi chị hai ra khỏi nhà chứ? Mẹ, mau khuyên ba ạ! cả, cũng giúp ! Viên Loan cùng Cảnh Thụy Văn nhìn về đôi ôm chặt nhau đứng ở cửa lại nhìn về Cảnh Giới Khiên định lên tiếng khuyên nhủ. - Giới Khiên… - Ba… Nhưng bọn họ vừa lên tiếng bị ông đánh gãy.
Chương 8: Rời . - cần gì cả, nó muốn cứ để cho nó ! Cho đến bây giờ, tôi cũng có hiếm lạ loại con như thế này! tại nó tốt rồi, miễn cho nó tiếp tục làm mất mặt người nhà họ Cảnh! – Cảnh Giới Khiên tàn khốc . - Ba! – Cảnh Thụy Võ kêu lên tiếng rồi vội vàng chạy tới giữ chặt cho chị hai . - Chị hai, chị cứ ở lại trước , em tiếp tục khuyên ba mà! Cảnh Thụy Văn cũng im lặng bước tới. - Vân Điệp, ở lại , chúng ta suy nghĩ lại. Vân Điệp cười khổ, : - cần, hai người cũng biết tính cách của ba. Ông là , hai là hai nên cho em ở lại đâu, hai người cần nhiều lời làm gì! - Nhưng là… Vào lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, mọi người theo phản xạ quay đầu lại nhìn. người từ cửa lớn nhanh nhẹn bước vào, đóng cửa xong quay lại thấy trong phòng khách có ít người. sửng sốt chút, nhưng sau khi ta nhìn kỹ người ở trước mặt mình liền phát ra tiếng hét chói tai đầy kích động. - Vu Kiệt! Giống như đầu tàu chạy về phía Vu Kiệt chính là đại tiểu thư Cảnh Vân Nghê, ta vô cùng phấn khích nắm lấy cánh tay Vu Kiệt. - làm sao có thể ở trong này? Oh my god, em thực nghĩ tới có thể lại xuất tại nhà của em đấy! Trời ạ! hạnh phúc quá! – ta như cái súng máy liên thanh ngừng, chưa năng gì lôi kéo Vu Kiệt vào phòng khách. - Đến, vào đây! Tại sao lại đứng ở đó chứ? Như vậy chuyện thoải mái chút nào! Vu Kiệt nhíu mày bỏ tay của ta ra. - Thực xin lỗi, tôi hình như có quen biết . - A! Đúng rồi! Em thiếu chút nữa quên mất là biết em. Cảnh Vân Nghê đột nhiên vỗ cái trán cái, rồi sau đó quay đầu lại xin lỗi. - Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em hẳn là nên giới thiệu bản thân trước. – ta mỉm cười xinh đẹp. - Em tên là Cảnh Vân Nghê, vừa là tiến sĩ khoa học vừa là giáo viên trợ giảng môn triết của trường đại học T. phải chứ! Trợ giảng thế giới hoa kia? Vu Kiệt tự giác nhìn về phía Vân Điệp, cũng kinh ngạc nhìn lại . Tại sao có thể khéo như vậy, “thế giới hoa” chính là chị của Vân Điệp? Từ tức giận đến khi thất thần, bậc phụ huynh Cảnh Giới Khiên cùng Viên Loan hiểu chuyện gì xảy ra, kinh ngạc nhìn bọn họ. Cảnh Thụy Văn cũng kinh ngạc hỏi: - Vân Nghê, em biết Vu Kiệt? - Sao có thể biết chứ, học kỳ năm nay, ấy là người nổi tiếng nhất trường đại học T mà! - Nổi tiếng nhất trường? Cảnh Thụy Văn lẩm bẩm, nhìn về phía ba mẹ mình, bọn họ cũng nghi hoặc nhìn lại , nhíu mày nhìn lại Cảnh Vân Nghê. - Em biết cậu ta khi nào? - Khi nào? Làm ơn! Em điều tra từ lâu rồi! Những gì cần biết em đều biết cả! Cảnh Vân Nghê cười cực kỳ đắc ý, sau đó thao thao bất tuyệt : - Tên tiếng là Jamie, nhà ở bang California nước Mỹ, tên tiếng trung là Vu Kiệt, năm nay 24 tuổi. Lúc 13 tuổi tốt nghiệp 4 ngành khoa học địa hóa, sinh hóa, toán học cùng với công trình nghiên cứu vũ trụ của Học viện Massachusetts. Ba năm sau cũng chính là lúc 16 tuổi lấy được 4 tấm bằng tiến sĩ. - Mà khiến cho người khác kinh ngạc nhất chính là bài luận văn của năm đó đạt được giải Nobel vật lý. Rồi sau đó nhận được lời mời bí mật công tác nghiên cứu 2 năm từ chính phủ nước Mỹ, lúc 18 tuổi tự mình lập ra công ty phát triển khoa học kỹ thuật J&D… - Công ty phát triển khoa học kỹ thuật J&D! – Cảnh Thụy Văn kinh hô. - Đó phải là công ty… - Đúng vậy! Cảnh Vân Nghê gật gật đầu. - Liên tục trong 4 năm là công ty nổi tiếng đứng thứ 7 toàn nước Mỹ, sở hữu công nghệ khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất toàn Thế giới! Tất cả các công ty đều tình nguyện xếp hàng chỉ để có thể hợp tác với công ty phát triển khoa học kỹ thuật J&D này. - Đồng thời, các trường đại học toàn thế giới đều thay phiên nhau mời làm khách. Năm nay đến phiên trường đại học T, học kỳ này, đảm nhiệm chức giáo sư tiến sĩ nghiên cứu ngành hóa chất và cũng là người độc thân giàu có được chào đón nhất trường! “Diễn thuyết” xong, trừ bỏ Cảnh Vân Nghê, toàn bộ mọi người đều cứng họng trừng mắt nhìn Vu Kiệt, bao gồm cả Vân Điệp mà lại coi như có chuyện gì nhún nhún vai. - Tôi là tôi có công việc mà! Tình huống đột nhiên thay đổi, việc chuyển biến nghiêng trời lệch đất, Cảnh Giới Khiên đương nhiên là lập tức cảm thấy hối hận nhưng Vu Kiệt cho ông có cơ hội đổi ý, mạnh mẽ ôm Vân Điệp ngừng giãy dụa khiêng về nhà mình. **** - Em bị đuổi ra khỏi nhà. Vu Kiệt đem Vân Điệp để ở giường rồi mới lên tiếng. - Nhưng tình huống bây giờ giống như trước nữa mà! – Vân Điệp phản bác . Vu Kiệt bĩu môi. - Thế nào là giống như trước? - Thân phận của giống đó thôi! Nếu và ba cùng nhau chuyện lại lần nữa, chừng ba ... đột nhiên dừng lại rồi sau đó hét to lên tiếng, tránh ra cánh tay định bắt lấy , mạnh mẽ tóm lấy cái áo của kéo xuống. - gạt em! - Sao? – nháy mắt mấy cái. – gạt em cái gì? - gạt em là học sinh! – lên án. - có là học sinh sao? – chậm rãi gỡ tay khỏi áo. - ở trường đại học T, vì vậy có thể là học sinh cũng có thể là giáo sư mà! Vân Điệp ngẩn người, cố gắng chất vấn. - biết em ngốc rồi mà còn cố ý chịu ràng với em? Vu Kiệt xoay người ngồi ở bên cạnh . - Là em tự hiểu sai ý của , như thế nào lại là lỗi do rồi? Vân Điệp cũng theo ngồi dậy. - Chính là do , được láo! Vu Kiệt nhún nhún vai, cởi áo khoác ném qua bên, sau đó vào phòng bếp, Vân Điệp giống như chú chó theo phía sau . - Vu Kiệt, rốt cuộc muốn thế nào đây? - muốn gì cả. – cầm lấy ấm trà. – ở đây chỉ có học kỳ, cũng muốn hứa hẹn này nọ cho nên đến lúc đó, em cùng Mỹ nhé! xong liền đem ấm trà để lên bếp gas nấu nước. - Như vậy sao được chứ! Vân Điệp khỏi sợ hãi kêu ra tiếng. - Em còn chưa có tốt nghiệp mà! - rồi, em thích hợp để học bài. – lấy trái cây ra gọt vỏ. - Em chỉ cần giúp nấu cơm, dọn dẹp lại nhà cửa nhưng nếu em kiên quyết có thể Mỹ cùng rồi tiếp tục học. – lại lấy trái cây bỏ vào trong dĩa. - Nhưng là… giống! hướng tủ lạnh đến. - Tại sao lại giống? – Mở tủ lạnh lấy nước hoa quả xong, lại trở về kệ bếp. - Em... – Vân Điệp gãi gãi đầu. – Em còn muốn thi đại học… - Đại học? Vu Kiệt cho là đúng nhìn liếc mắt cái. Bỗng nhớ tới mình rót nước hoa quả nên quay đầu lại nhìn. - Em thích thi đại học như vậy à? - Cũng phải thế! – Vân Điệp đặt mông ngồi lên bàn ăn. - Chính là…em…em cố gắng lâu như vậy chỉ vì cuộc thi đại học sắp tới, nếu bây giờ cứ như vậy mà bỏ qua, liền... – tay chống cầm. - Những cố gắng trước kia đều uổng phí hết sao? Vu Kiệt sâu liếc nhìn cái. - Như vậy chẳng phải rất giống với 17 năm sống uổng phí của em trước đây ư? trầm mặc , cầm lấy ấm trà sôi nhấc xuống bếp. - biết, em bỏ qua tất cả thời gian giải trí, bỏ qua cơ hội làm quen với bạn bè, bỏ qua cho... – đột nhiên vẫy vẫy tay. - Hầu như tất cả em đều bỏ qua, toàn tâm toàn ý để học hành, thời gian hơn 16 năm đều là dành ở trong phòng, cũng chỉ vì muốn nhận được ánh mắt quan tâm từ ba mẹ… Vu Kiệt từ trong tủ lấy ra cốc sứ, đem nước hoa quả cùng cốc sứ ra phòng khách. - Kết quả như thế nào? buồn bã cúi mặt xuống. - Ba mẹ cần em, cũng kêu em cần phải thi đại học, nhiều ngày qua, em luôn cố gắng như vậy rốt cuộc là vì cái gì đây? Vu Kiệt quay lại kéo theo ra phòng khách, mà vẫn thào . - Như vậy rất giống câu , hết con đường này chúng ta có thể hiểu tất cả nhưng điều đau khổ là khi ta gần hết con đường lại có người cho ta biết rằng ta sai đường…Ha, căn bản là lấy em ra làm trò đùa ! kéo ngồi xuống, đem cốc sứ nhét vào tay , cầm lên uống ngụm lập tức nhăn mặt lại. - quên bỏ thêm đường. - có. – nhún nhún vai . - có? - Em quên mua đường rồi. – nhàn nhạt nhắc nhở . - A! – lẩm bẩm. – ngại quá. cũng cầm cái cốc lên uống ít. - cho biết, tiểu Điệp, nếu thi đậu em muốn như thế nào? ngước mắt nhìn . - Như thế nào? rũ mắt xuống. - có như thế nào đâu! Em chỉ nghĩ, đây là loại khẳng định đối với bản thân mình thôi! để cái cốc xuống bàn, đan hai tay lại với nhau. - Làm cho cố gắng của em đạt được kết quả, đồng thời cũng khẳng định năng lực của bản thân, nếu em luôn luôn nghi ngờ chính mình có phải ngốc như vậy hay ? lắc đầu để cốc xuống, cánh tay vươn ra ôm đầu hướng vào trong ngực của mình. - Được rồi! Nếu em nghĩ muốn khẳng định bản thân, vậy với họ là ở đây thêm học kỳ nữa. đột nhiên ngẩng đầu nhìn vui sướng, đè lại muốn mở miệng. - Cái gì cũng cần , chỉ cần nấu nhiều món ngon cho ăn là được. rưng rưng nước mắt gật gật đầu, sau đó gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của . cũng ôm lại , khí ấm áp lập tức tràn ra ngay tại mùa đông giá rét, đồng thời cũng sưởi ấm tấm lòng của cặp tình nhân này. lát sau, Vân Điệp nhàng . - Vu Kiệt, sau này, em nên làm cái gì bây giờ? - Chúng ta kết hôn ! Vân Điệp ngẩn người, sau đó đột nhiên nhảy lên. - Cái gì? Kết hôn? Vu Kiệt nháy mắt mấy cái. - Em muốn gả cho sao? - , phải, nhưng là…ba em… Vu Kiệt sắc mặt phút chốc trầm xuống. - cũng muốn cho ông tham gia hôn lễ của chúng ta. - Hả? – Vân Điệp nhất thời há hốc mồm. – Tại sao? - Ông ta rất giả dối, cũng quá vô tình. – vui . - Nhưng là... Vân Điệp vẻ mặt đau khổ. - Ông ấy vẫn là ba của em mà! Em hy vọng cả nhà đều có thể tham gia hôn lễ của em! - Trừ phi ông ta có thể hướng em xin lỗi. – Vu Kiệt chắc như đinh đóng cột. - Đó căn bản là việc có khả năng xảy ra mà! – Vân Điệp kêu to. Vu Kiệt gì nhìn chằm chằm, khỏi bĩu môi, phục than thở. - Vì sao nhất định phải như vậy? ràng trước là do ... – đột nhiên dừng lại, rồi sau đó nghi ngờ nhìn . - Có phải là do cố ý hay ? Là cố ý khiêu khích ông, làm ông tức giận, làm cho ông đuổi em ra khỏi nhà có đúng hay ? Vu Kiệt nhún nhún vai lên tiếng. Vân Điệp bất mãn nhìn . - Tại sao? lại muốn làm như vậy? Vu Kiệt cười cười, hài lòng khi Vân Điệp có nổi giận với , điều này chứng tỏ tin tưởng , mới có thể bình tĩnh mà hỏi nguyên nhân, tuy đồng thời cũng biểu ra bất mãn. cầm cái cốc lại lần nữa nhét vào trong tay , muốn uống khi còn nóng mà chính cũng cầm lên uống hớp. - Em nghe qua câu này sao? Thông minh bị thông minh hại. đợi Vân Điệp trả lời, tiếp tục . - Em hẳn là hiểu ý nghĩa của nó chứ? Đạo lý giống nhau, người có cuộc sống từng trải càng tự tin nhưng khi tự tin quá mức dẫn đến tự phụ. hiểu cho lắm… , căn bản là hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn nghe . - Ba của em vừa có trí tuệ vừa có tự tin, làm cho nó trở thành tự cao tự đại, người tự đại là tuyệt đối tin tưởng chính mình. Tuy rằng ba em cho mọi người rằng cần nhìn bề ngoài mà đánh giá con người, nhưng thực tế, thói quen của ông vẫn là đánh giá người qua vẻ bề ngoài, nhìn cách bọn họ đối xử với em là biết. hơi uống hết cốc trà, lại vì mình tiếp tục rót đầy. - Mà chính là người như vậy. hy vọng có cuộc sống tự do tự tại, muốn vì bất kì ai mà thay đổi, nhưng lấy tính cách tự cao tự đại cùng tự phụ của ba em ra có thể đoán trước được rằng ấn tượng đầu tiên của ba em dành cho nhất định là tốt. thực tế, khi nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của ông dành cho là có thể biết được. - Sau đó lại nghĩ, mặc kệ là cái gì, cho dù có tốt đến đâu, ba của em vẫn nghi ngờ lời của , thẳng ra là hoàn toàn tin. Dưới tình huống như vậy, cho dù có chăng nữa có tác dụng gì sao? – cười lạnh. - Chỉ sợ càng tồi tệ hơn thôi! Nếu những việc mà làm, ông ta tuyệt đối cho rằng là người dối chớp mắt, chữ cũng tin , thậm chí có khi còn khinh bỉ . Vân Điệp biết phải gì để phản bác. - Có lẽ thái độ của như thế là tốt… Vân Điệp bị lời của thu hút. Vu Kiệt vội sửa miệng. - Được rồi! Là rất kém. Nhưng là do khi nhìn thấy bọn họ liền cảm thấy khó chịu! Bọn họ chính là loại người đánh giá con người qua thành tích, đồng thời cũng có phân biệt đối xử, là làm cho người khác chán ghét mà. Miệng như thế nhưng thực tế lại làm khác, đường đường là giáo sư đại học lại có cách nghĩ nông cạn như vậy, khiến cho con người ta cảm thấy thất vọng…, là tuyệt vọng mới đúng! nhún nhún vai. - Cho nên, nhịn được liền khiêu khích chút, hắc hắc! Điều này hoàn toàn là theo bản năng, theo bản năng! Vân Điệp bĩu môi: - Thế em làm sao bây giờ? - Em có chăm sóc mà! – Vu Kiệt kéo ôm vào trong lòng. - hy vọng nhờ vào việc lần này mà bọn họ có thể hiểu ra được sai lầm. Chỉ cần bọn họ sửa lại ý nghĩ cùng hành động của chính mình, liền vui vẻ cùng bọn họ làm hòa nhưng nếu bọn họ vẫn như cũ chịu thay đổi, tiểu Điệp, hy vọng em miễn cưỡng làm “quen” với bọn họ. Vân Điệp cúi đầu suy nghĩ lát, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn . - Vậy ít nhất cũng phải cho bọn họ chút thời gian chứ? Vu Kiệt chau chau mày. - Bao lâu? - Bao lâu hả... – Vân Điệp nhíu mày cắn răng . - Vậy đợi đến lúc thi đại học ! Đến lúc đó mà vẫn hài lòng về thay đổi của bọn họ em cũng miễn cưỡng việc bọn họ tham gia hôn lễ của chúng ta nữa. Vu Kiệt rũ mắt xuống, suy nghĩ lát rồi nâng mắt lên nhìn chăm chú. - Đến lúc đó mới được tổ chức hôn lễ sao? Lại là cái ngôn ngữ cạm bẫy ném ra cho . - Làm ơn! Cũng chỉ còn có nửa năm thôi mà! – Vân Điệp năn nỉ. Vu Kiệt đột nhiên nở nụ cười quỷ dị. - Được rồi, nửa năm sau tổ chức hôn lễ cũng được. Vân Điệp nhịn được vui mừng. - ! tốt quá… - Đợi chút! – Vu Kiệt đánh gãy lời . - Hả? – Tươi cười phút chốc cứng đờ ở bên miệng, Vân Điệp sững sờ nhìn . - Lại làm sao nữa? - Em phải đáp ứng với 2 điều kiện mới được. – Vu Kiệt chậm rãi . - Thứ nhất, cho đến khi thay đổi của bọn họ chưa làm cho hài lòng, nếu bọn họ có đến đây gọi em về em nhất định được trở về, cách khác, có đồng ý của , em được trở về. Vân Điệp nghi ngờ nhìn . - Nếu quan hệ của và bọn họ tốt lên được, bọn họ chủ động qua đây gọi em về nhà sao? - Có. – Vu Kiệt khẳng định trả lời. - Bất quá, đó chỉ là bởi vì mà phải vì em, bọn họ nghĩ thông qua em để lấy lòng chứ phải bởi vì bọn họ bắt đầu biết quan tâm đến em. - làm sao mà biết được? Vân Điệp phục : - tìm bọn họ, bọn họ đến tìm. còn đó là hành vi dối trá của bọn họ, vậy bọn họ rốt cuộc phải như thế nào mới hài lòng hả? Vu Kiệt giọng cười. - có mắt để nhìn, có tai để nghe, có đầu để suy nghĩ, bất luận là lòng hay dối trá đều lừa được . - Nhưng là… Vu Kiệt nhéo nhéo mũi . - Được rồi, lấy hiểu biết của em đối với bọn họ, bọn họ là những người có suy nghĩ dễ dàng thay đổi ý kiến như vậy sao? - Cái này… - Đừng có cái này cái kia nữa, em so với hẳn là điều này hơn mới đúng. Trong suy nghĩ của bọn họ có khi chỉ là vì mấy cái tấm bằng tiến sĩ kia của , còn con của bọn họ là em chỉ có thể làm vật hy sinh. Vân Điệp há miệng thở dốc, sau đó khuôn mặt dần trở nên suy sụp, đồng thời cúi đầu xuống. Vu Kiệt nâng cầm của lên. - Tiểu Điệp, đừng quên em còn có . Vân Điệp mỉm cười điềm đạm đáng với , Vu Kiệt hôn cái xong mới tiếp: - Thứ hai, em tại là trẻ vị thành niên. Nếu chúng ta sống chung, bất luận ai đều có thể tố cáo là người dụ dỗ trẻ vị thành niên cho nên em phải cùng làm ít thủ tục công chứng hợp pháp, chứng minh rằng em nhận được đồng ý từ ba mình mới cùng sống chung. Vân Điệp mở to hai mắt. - Ba đồng ý? - Tập tài liệu kia. – Vu Kiệt nhắc nhở . - Ồ! – Vân Điệp gật gật đầu. – Vậy được. - Xin phép nghỉ buổi chiều ngày mai. - Sao? – buồn bực nhìn . - Nếu ngày mai bọn họ tố cáo làm sao bây giờ? – đáng sợ . - Vâng! - Tốt lắm, tất cả đều tốt. Chúng ta ra ngoài ăn mừng chút ! Chúc mừng? Chúc mừng bị đuổi ra khỏi nhà sao?