1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê hiền phu quý - Điền Tiểu Điền(Điền văn)(full 55c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Vô lại

      Ngày hôm sau Vương thị lại tới, giống như rất thân thiết, nhìn thấy Chử Vân Sơn nàng ta vẫn rất cao hứng chào hỏi, Sơn Tảo nhìn bộ dạng này của nàng ta, trong lòng khỏi lắc đầu cái, là nàng suy nghĩ nhiều thôi, có thể là Vương thị bị đánh nên sợ gặp phải Chử Vân Sơn lúng túng.

      Bởi vì hôm qua Chử Vân Sơn săn mồi, nên hôm nay người tới cửa cũng nhiều, Mã đại tẩu từ xa nhìn thấy Vương thị, chút khó nghe, “Chậc, đây phải nương tử Lý gia sao? Mặt ngươi làm sao vậy?”

      Mã đại tẩu cố ý chỉnh giọng vô cùng lớn, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt đến mặt Vương thị, sắc mặt Vương thị tái nhợt, quay đầu tránh tầm mắt của mọi người, nhưng vẫn để mọi người thấy được.

      Dù sao cũng là nhà mình, Sơn Tảo vội ra ngoài hòa giải, “Mã đại tẩu, mau tới đây chuyện, tẩu tự lựa thứ mình muốn thôi.” Vừa còn nháy mắt cho Vương thị đứng bên, Vương thị cảm kích gật đầu với nàng cái, Mã đại tẩu dĩ nhiên biết đây là Sơn Tảo cố ý đổi đề tài, bĩu môi khinh thường, ánh mắt nàng ta xoay động, cười như đánh vào miệng mình cái, “Nhìn cái mồm của ta này, mở bình ai biết bên trong có gì, Lý gia muội tử đừng để ý ta gì nhé…, ta đúng là người quá thành rồi, vợ chồng son có ai mà chưa từng cãi nhau, có ai mà chưa chịu qua vài lần huơ tay múa chân của nam nhân đâu chứ…”

      Đầu Vương thị cúi thấp, tay nắm chặt bên trong tay áo, ngẩng đầu lên hận hận trợn mắt nhìn Mã đại tẩu cái, xoay người ra cửa.

      Mã đại tẩu giống như rất cao hứng, nhìn bóng lưng Vương thị ra cửa, che miệng cười ngừng. Nương tử Ngưu Vĩnh có chút khó chịu, oán giận , “Đại tẩu, tẩu cũng thiệt là, cần gì tới chỗ đau của người khác ?”

      Mã đại tẩu trừng mắt, “Ai tới chỗ đau của người khác? Ngươi dám Ngưu Vĩnh chưa từng chạm của ngươi?” Nàng câu hai nghĩa, đem lời của nương tử Ngưu Vĩnh chận hết trở về, cũng được, cũng được.

      “Tẩu!”

      Nương tử Ngưu Vĩnh tức tối, mặt đỏ lên, cầm dã vật chọn, đem tiền nhét vào tay Sơn Tảo, thở phì phò ra. Nàng vừa , mấy người còn lại cũng vội vàng chọn lựa rồi rời .

      Sơn Tảo là chủ, dỗ được người này lại dỗ được người khác, hạng người như Mã đại tẩu nàng cũng ưa thích gì, nhưng cũng dám đắc tội, thở dài, chào hỏi mời Mã đại tẩu chọn lựa.

      Chử Vân Sơn từ trong nhà ra, nhìn viện nhà mình vốn nháo nháo nhiệt nhiệt bỗng dưng tan tác, hỏi, “sao vậy?”

      Sơn Tảo lắc đầu, “ sao cả.”

      Mã đại tẩu nhổ ngụm, “Ta đây cũng gì sai, tự nhiên muốn làm người tốt sao, nghĩ công công (cha chồng) làm thôn trưởng ngon sao.”

      Sơn Tảo kiên nhẫn chịu đựng, vất vả mới tiễn được Mã đại tẩu rời , đóng cửa viện mới thầm, “mã đại tẩu này, có bản lãnh đem toàn bộ mọi người chọc tức .”

      Chử Vân Sơn cười như cười, “Nàng nghe qua câu này chưa?”

      “Câu gì?” Sơn Tảo ngẩng đầu nhìn .

      Chử Vân Sơn phớt tỉnh , “Chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó dưỡng.”

      Sơn Tảo tức giận , “Nam nhân cũng phải là từ mà lớn lên à.”

      ( đoạn này Sơn tiểu nhân mà chị Tảo lại hiểu thành đứa nhé.)

      Chử Vân Sơn nhíu nhíu mày, gật đầu cách như hiểu, “ đúng, nhà chúng ta là còn thiếu cái tiểu nhân.”

      Hai vợ chồng nhìn thẳng vào mắt nhau, Sơn Tảo bật cười hì hì, quên mất buồn bực vừa rồi, mặt mày Chử Vân Sơn cũng như sáng hẳn ra, “Để ta tới dọn dẹp, nàng nghỉ lát .”

      Sơn Tảo cũng còn khách khí với Chử Vân Sơn, đem toàn bộ tiền bán được bỏ vào hà bao vào nhà, đem hà bao nhét dưới đệm giường, cầm món xiêm áo chưa làm xong tiếp tục ngồi trong sân cẩn thận may.

      lâu lắm, lại nghe thấy Lý gia sát vách truyền đến tiếng mắng ồn ào, Sơn Tảo bất đắc dĩ lắc đầu, Chử Vân Sơn lại giống như hề nghe thấy loại thanh này, chút cử động, thu dọn xong ở trong sân chẻ củi.

      lát sau, cửa viện bị chấn động kịch liệt, tiếng cánh cửa bị người đập vang lên, Vương thị ở ngoài cửa khóc lóc thê lương cầu xin, “Đại muội tử, cầu xin ngươi mở cửa ra, cầu xin ngươi cứu Đại Lang cùng Nhị Lang nhà ta.”

      Sơn Tảo kinh hãi, đứng vụt lên, Chử Vân Sơn cau mày, “Nàng đừng cử động.” Tự mình ra mở cửa viện.

      Cửa viện vừa mở, Vương thị tóc tai bù xù nước mắt đầy mặt liền nhào tới, Chử Vân Sơn tránh sang bên, Vương thị liền té nhào xuống đất, nàng ta giống như có chú ý chỉ kêu gào kêu Sơn Tảo cứu người.

      Trước động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều ra cửa viện nhìn, tất cả mọi người đều nhìn thấy Vương thị nhào tới người Chử Vân Sơn mà té ngã mặt đất, nam nhân Lý gia sau lưng Vương thị cũng nhìn thấy cảnh này, nhảy tới mấy bước níu lấy tóc Vương thị, kéo nàng ra ngoài, mặt dữ tợn, “Ngươi còn muốn bổ nhào vào đâu? Tiện phụ!”

      Vương thị níu cánh tay nam nhân nắm lấy tóc mình, khóc dữ dội, nhưng vẫn gì. Nam nhân Lý gia cũng tha cho nàng, tát xuống cái, trong miệng hùng hùng hổ hổ, “Ta , biết sao ngươi lại chạy về hướng nhà này, ra là quyến rũ nam nhân phải ! Lão tử còn chưa có chết, ngươi liền muốn trèo tường, tiện phụ, hôm nay ta đánh chết ngươi.”

      Chử Vân Sơn đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, Sơn Tảo nghe thấy nhịn được tức giận, “Ngươi bậy gì đó! miệng sạch chút!”

      Nam nhân Lý gia nhảy lên, “Ta còn chưa , ngươi nghĩ thế nào…” , nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Chử Vân Sơn lại có chút co rúm, thanh cũng yếu xuống, Chử Vân Sơn cao lớn đứng vững như ngọn núi, người chìm ngập trong cờ bạc cùng hình tượng bỉ ổi của cơ bản phải là đối thủ của Chử Vân Sơn.

      Trong lòng nhanh chóng cân nhắc xong, nam nhân Lý gia quả quyết quay đầu lại, tiếp tục đánh mắng Vương thị, cũng nhắc lại trèo tường hay trộm người gì đó trong lời .

      Chử Vân Sơn nhìn lướt qua hướng Lý gia, hai đứa bé Đại Lang và Nhị Lang cũng có ra ngoài, Sơn Tảo tức giận muốn cái gì nữa, nhưng Chử Vân Sơn cản lại.

      ồn ào lớn như vậy, có người mời thôn trưởng Ngưu lão tới, Ngưu lão vừa nghe vội buông công việc tay, chạy chậm tới đây, “Ở…dừng tay…”

      Do tuổi tác, Ngưu lão thở hỗn hển lúc lâu, thanh của ông lại quá , liên tục hai lần cũng thể khiến nam nhân Lý gia dừng tay.

      “Dừng tay!”

      theo Ngưu lão chạy tới, Ngưu Vĩnh quát lớn lên, tay nam nhân Lý gia run lên, thừa lúc buông tay, Vương thị liền lăn vòng trốn sang bên, Sơn Tảo muốn tới đỡ, bị Chử Vân Sơn ngăn cản, Sơn Tảo nghi hoặc nhìn cánh tay của Chử Vân Sơn ngăn cản trước mình, do dự chút, vẫn nghe theo ý tứ của Chử Vân Sơn, đứng ở trong sân ra ngoài.

      Ngưu lão nhìn nam nhân Lý gia chút, lại nhìn Vương thị bẩn thỉu gào khóc, hỏi, “Sao…chuyện gì xảy ra?”

      Nam nhân Lý gia hừ tiếng, “ta giáo huấn phụ nhân có chồng, lão già đứng sang bên.”

      Họng Ngưu lão chẹn lại, vẫn nén giận khuyên nhủ, “Đều là phu thê, cần gì như vậy, có hiểu lầm gì, giải thích là tốt rồi, đừng đánh, ngươi nhìn chút khó coi, nhanh về nhà thôi.”

      Nam nhân Lý gia hung hăng nhổ ngụm, hừ tiếng coi như cho Ngưu lão – người gọi là thôn trưởng này chút thể diện, tới kéo Vương thị lên, “!”

      Cũng biết là Vương thị cẩn thận hay là nam nhân Lý gia dùng quá sức, Vương thị lảo đảo té xuống. Thế nhưng khi té lại lăn người Mã đại ca đứng bên cạnh kịp né tránh, nam nhân Lý gia cũng nhịn nữa, lôi kéo Vương thị ra, chỉ vào lỗ mũi Mã đại ca liền mắng lớn.

      “Ngươi dám sàm sỡ nữ nhân của ta?”

      chỉ Mã đại ca trợn mắt há mồm, mà tất cả mọi người đều bị màn đột nhiên phát tác này dọa cho kinh sợ.

      Nam nhân Lý gia rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chửi bới danh tiết của nương tử nhà mình như vậy, muốn bức tử Vương thị sao? Sơn Tảo nhìn Vương thị cúi đầu thấp im lặng lên tiếng, cảm giác cảnh tượng này có chút quỷ dị biết sao cho phải.

      Mã đại tẩu là cái miệng loa, thích nghe mọi thị phi được mọi người bàn tán, tính tình lại cay cú, Mã đại ca lại hoàn toàn khác biệt, là người rất đàng hoàng có chút đần độn, bình thường ở nhà đều bị Mã đại tẩu ăn sạch sành sanh, gặp phải tình huống như thế này làm sao biết nên phản ứng ra sao, cả người cũng ngu ra.

      Mã đại tẩu lại dễ dàng như vậy, nàng ta chống nạnh, kéo Mã đại ca về phía sau, “Bà đây thả cái rắm cho ngươi! Tướng công của ta đứng tốt, là ngươi đem cái người phụ nữ có chồng đẩy tới đây, ngươi muốn thể diện nhưng chúng ta muốn! Đồ hồ ly tinh biết xấu hổ, câu dẫn phu quân nhà ta, còn ngươi là đồ oắt con vô dụng! có bản lãnh dạy nương tử của mình, còn chạy đến làm lãng phí nước miếng của chúng ta, phi! Cái thứ biết xấu hổ...”

      Nước bọt Mã đại tẩu văng khắp nơi, phun đầy mặt nam nhân Lý gia. Mặt Vương thị lúc đỏ lúc trắng, tay gắt gao níu chặt y phục, cả người run rẩy....

      Nam nhân Lý gia mới sợ Mã đại tẩu, con oắt con vô dụng hoàn toàn động đến thần kinh của , hàm răng nghiếng chặt vang dội, hung hăng , “Ngươi ta cái gì?”

      Mã đại tẩu nhìn dáng vẻ dữ tợn của có chút khiếp sợ, khí thế cũng tan ít, ánh mắt nam nhân Lý gia chợt lóe lên, vén tay áo chuẩn bị động thủ, Mã đại ca cũng nhịn được nữa, lắp bắp , “Ngươi muốn làm gì?”

      Nam nhân Lý gia thu tay về, ánh mắt sáng lên, nhưng giọng điệu yếu chút nào, “Ngươi xem ta muốn làm gì? Trong sạch của nương tử ta, ngươi đụng phải nàng, ta muốn dẫn nàng xem đại phu, ngươi có phải là nên đền chút tiền thuốc thang hay ?”

      Lúc này mọi người mới chợt hiểu, vòng vòng vèo vèo hóa ra là lừa tiền a, nhất thời ánh mắt mọi người đều trở nên có chút khinh bỉ.

      Vương thị giống như thể chịu đựng được những ánh mắt như vậy nữa rồi, nhìn nam nhân Lý gia khẩn cầu, “Thôi..” nàng ta vừa , tiếng “Bốp!” liền vang lên.

      “Ngươi câm miệng cho ta!”

      Nam nhân Lý gia đánh cái tác mặt nàng, đánh đến nàng quay đầu, gương mặt vốn sưng đỏ nhận thêm cái tát lại càng sưng cao, Vương thị bụm mặt, nước mắt từng viên lăn xuống, cũng dám lên tiếng nữa.

      Mã đại tẩu lôi ống tay áo Ngưu lão tức giận , “Thôn trưởng, người phải làm chủ cho chúng tôi đấy, đây chính là trắng trợn cướp đoạt mà, bọn họ biết xấu hổ đổ thừa lên nhà ta, người , chuyện này nên trách ai đây!”

      Thân thể Ngưu lão bị Mã đại tẩu lôi kéo chặt, có chút khó xử, ông cũng biết là nam nhân Lý gia chơi trò xỏ lá, nhưng mà....

      Nam nhân Lý gia xoay người vào viện nhà mình, lâu liền đem cây thái đao ra ngoài, “Các ngươi muốn ăn vạ? Lão đây liền chém chết các ngươi! Các ngươi nghĩ là nữ nhân Lý gia dễ bị khi dễ vậy sao? Nhìn ta ...”

      Chử Vân Sơn lạnh lùng nhìn, sau khi thấy Lý Thành mang thái đao ra, quay đầu nhàng với Sơn Tảo, “ vào nhà.”

      Sơn Tảo lo lắng nhìn Lý Thành quơ đao, có chút co rúm lại, kéo xiêm y Chử Vân Sơn, “Chúng ta cùng nhau vào nhà?”

      Chử Vân Sơn nhìn tình hình bên ngoài, nhìn Lý Thành hồi lâu, gật đầu cái, “ thôi.”

      Dứt lời, Chử Vân Sơn chút do dự đóng cửa viện, kéo Sơn Tảo vào trong nhà, để ý tới chuyện bên ngoài.

      Sơn Tảo rất là lo lắng, Lý Thành chính là tên vô lại, đối với loại người này, tốt nhất chính là nên dính vào chút nào, khi chọc phải bọn họ, biết làm ra chuyện gì...

      Buổi tối nằm giường gạch, nàng lăn lộn ngủ được, Chử Vân Sơn duỗi cánh tay tới, đem nàng nhét vào trong ngực mình, Sơn Tảo nằm trong người Chử Vân Sơn nhàng hỏi, “ ... dóc chứ?” giọng chần chừ, dáng vẻ của Lý Thành giống như giỡn.

      Chử Vân Sơn nhắm hai mắt, qua hồi lâu mới trả lời, “ có lá gan đó.”
      Last edited: 21/1/15
      laula thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Vào thành

      Sáng sớm, Sơn Tảo liền nghe thấy Mã đại tẩu đứng ở cửa viện hắt nước, vừa dội vừa mắng, “Nước bẩn người bẩn hơn, phi, da mặt dày , lão nương xui xẻo tám đời mới phải ở chỗ chỗ với hạng người như ngươi…”

      Sơn Tảo vừa nướng bánh vừa than thở, “Mã đại tẩu làm vậy phải là cũng đem chúng ta mắng vào luôn sao.”

      Chử Vân Sơn sửa sang lại gùi, nghe vậy , “Đừng để ý, dọn dẹp nhanh chút, chúng ta vào thành.”

      Hôm nay Chử Vân Sơn chuẩn bị mang theo Sơn Tảo lên trấn, nghe người trấn về , tình huống tại của trấn cũng tệ lắm, còn những tên nha dịch hồ giả hổ uy nữa rồi.

      Sơn Tảo nhanh chóng đem mấy chiếc bánh ngô nóng hồ hồ bọc vào bên trong khăn, lại mang thêm bầu nước sạch, Chử Vân Sơn vào nhà cũng đem hà bao để dưới đệm giường cất vào người, tất cả tiền tài của hai người cũng đều cất cả vào đây rồi, Sơn Tảo có chút nỡ.

      “Cũng nên để ở nhà , lại cần hao phí gì.”

      Chử Vân Sơn đeo gùi lên lưng, “ thôi, vất vả mới lên trấn chuyến, phải mua chút đồ.”

      Sơn Tảo cũng kiên trì nữa, mới ra viện, nhìn thấy Mã đại tẩu vẫn còn hùng hùng hổ hổ đứng ở cửa, gặp Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo, Mã đại tẩu chút nào lúng túng, “ ra ngoài à?” chào hỏi cũng rất tự nhiên, giống như việc mắng người mà cũng chỉ giống như là chuyện phiếm.

      Sơn Tảo gật đầu, “Vào thành.”

      Mã đại tẩu ừ qua loa, lại mắng Lý gia đôi câu, xoay người vào nhà.

      Bước con đường vào trấn, nhìn rừng núi xa xa xanh um tươi tốt, lại nhìn đất đai bốn phía cỏ tươi xanh mơn mởn, bước chân Sơn Tảo cũng nhàng, tâm tình của Chử Vân Sơn hình như cũng tệ, mặt mày thư thái, rất là thích ý.

      Cách con đường xa chính là dòng suối cạn. Con đường này của Bạch Vân thôn cũng là theo dòng nước chảy, nhìn thấy bên suối có tảng đá lớn, Chử Vân Sơn cười, chỉ vào tảng đá , “Khi đó ta cõng nàng, đường có nghỉ ngơi chút, chính là tại chỗ này nghỉ chân, lúc ấy sắc trời cũng quá tốt, trong lòng ta rất gấp, còn nghĩ rằng cứu sống được nàng.”

      Sơn Tảo nhìn theo ánh mắt của , tảng đá rất bằng phẳng, nghĩ đến từng đem mình nhàng đặt tảng đá kia, lại nhu thuận cho mình uống nước…

      Nàng lại nhớ đến lần hoan ái trong đầm nước sâu trong núi Bạch Vân, lúc Chử Vân Sơn hoạt động kịch liệt, các khối cơ bắp người cũng nổi lên, những sức mạnh đó cũng đều dùng người nàng…

      Mặt của Sơn Tảo đỏ, Chử Vân Sơn nghĩ rằng Sơn Tảo xấu hổ, vội chuyển đề tài, “ qua rất lâu rồi, hình dáng lúc đó của nàng ta cũng quên mất.”

      Sơn Tảo cúi đầu cười yếu ớt, …nam nhân ngốc.

      Ngốc cách đáng , ngốc uất ức, ngốc khiến trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.

      Bất tri bất giác, hai người cùng nhau chuyện phiếm vui vẻ vượt qua đoạn đường dài.

      Sau khi vào trấn, Chử Vân Sơn mới phát hình như so với trước kia mình vào thành bây giờ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      Hai người đem dã vật đến quán cơm quen biết để bán, Chử Vân Sơn đếm tiền trong hà bao, mấy khối bạc vụn cũng ít tiền đồng, bây giờ có bao nhiêu tiền, nhìn Sơn Tảo cái, Chử Vân Sơn kéo Sơn Tảo vào cửa hàng bố trang (vải vóc.)

      Ông chủ tiệm bố trang lười biếng ngồi băng ghế, nhưng ánh mắt của rất độc, chỉ cần liếc cái là có thể biết được người vào tiệm có thể mua nổi loại hàng gì.

      Sơn Tảo nhìn hoa cả mắt, bên trong chỗ sâu nhất của bố trang có mấy cuộn vải, màu sáng sáng rỡ, có chút phiếm bóng, nhìn cũng biết giá tiền của loại này tuyệt đối thấp.

      Sơn Tảo vất vả mới dời được tầm mắt của mình, lại nhìn xung quanh, Sơn Tảo nhìn thấy thấy cuộn vải sa tanh màu vàng nhạt, tự chủ được đưa tay muốn sờ, ông chủ ho tiếng, Sơn Tảo lập tức rút tay về.

      Từ lúc vào bố trang, Chử Vân Sơn vẫn nhìn Sơn Tảo, thấy nàng rút tay về, ánh mắt hơi tối lại, hỏi, “Vải này bao nhiêu tiền.”

      Thứ hỏi chính là cuộn vải sa tanh màu vàng nhạt.

      Sơn Tảo giật tay áo của , lắc đầu cái, vải sa tanh này rất đẹp, nhưng thích hợp cho gia đình nông dân mặc, những thứ tơ lụa này chỉ thích hợp với các tiểu thư và phu nhân nhà quyền quý, nữ nhân trời sinh đều thích đẹp, nàng cũng thích đồ xinh đẹp nhưng nàng cũng biết, thứ gì mới thích hợp với nàng nhất.

      Ông chủ cũng nhìn thấy hành động của Sơn Tảo, trong mắt lóe lên khinh thường, định làm như nghe thấy câu hỏi của Chử Vân Sơn.

      Chử Vân Sơn khẽ nghiêng đầu, siết chặt tay Sơn Tảo trấn an, quay đầu tiếp tục hỏi, “cuộn vải này bao nhiêu tiền?”

      Qua hồi lâu, ông chủ mới thong thả ung dung , “80 văn thước.”

      80 văn thước, Sơn Tảo sợ hết hồn, là quá mắc. Nàng vội giật y phục Chử Vân Sơn, giọng , “Y phục trong nhà cũng đủ mặc, thiếp cũng muốn mua.”

      Chử Vân Sơn có chút do dự, cuộn vải này đúng là rất đắt, nhưng cũng phải là mua nổi, nhưng mà… còn muốn mua chút đồ khác.

      Hai người còn chưa quyết định, nhìn thấy ánh mắt ông chủ sáng rực lên, vụt đứng dậy từ ghế, cúi đầu khom lưng nghênh tới cửa, khuôn mặt tươi cười khom người bên cạnh chiếc xe ngựa, từ xe ngựa nhảy xuống nương lanh lợi dịu dàng, nhìn thấy Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn, nhướng mày, xoay người vào trong xa ngựa gì đó, sau đó lại quay đầu, rất cung kính đỡ vị thiếu phụ xuống xe, thiếu phụ kia mặc bộ trang phục làm từ tơ lụa, mặt mũi mỹ lệ, đồ trang sức người sáng ngời càng lộ ra vẽ quý khí bức người.

      Ông chủ luôn lời cát tường trong miệng, nịnh nọt cười cười, khóe mắt liếc Chử Vân Sơn và Sơn Tảo đứng trong tiệm như hai khúc gỗ trong lòng thâm fbuoofn bực, hai người kia biết điều mà, tại sao còn chưa !

      Thiếu phụ rất hòa khí, dịu dàng hỏi ông chủ, “Ngươi có khách, ngươi cứ tiếp đón trước , Trúc Hương, chúng ta vào bên trong ngồi lát.”

      Ông chủ vội , “ quan trọng, phu nhân, ngài là khách quý, hai vị khách này còn đnag thương lượng, ngài trước vào nội thất, chúng ta vừa mới có loại Phù Quang sa, chính là kinh thành cũng có bao nhiêu người được mặc, ngài lần này vào kinh, chất vải này rất thích hợp với ngài…”

      thao thao bất tuyệt xong, thiếu phụ gật đầu cái, “Lão gia chúng ta nhờ có Ninh Hầu thưởng thức mới có thể có tiền đồ, Hầu gia mới nạp vị Như phu nhân, lão gia chúng ta tất nhiên muốn tự mình lên Kinh chúc mừng, ngươi cứ đón tiếp người khác trước, ta còn muốn nhìn kỹ chút.”

      Ông chủ đưa thiếu phụ vào nội thất, hồi lâu sau vui vẻ rạo rực ra, nhìn thấy phu thê Chử Vân Sơn liền nghiêm sắc mặt, “Khách còn chưa có quyết định? Nếu ngày khác các ngài quay lại, hôm nay tiểu điếm có khách quý, tiếp đón chu toàn, kính xin khách chớ trách.”

      Mới vừa rồi, khi thiếu

      Phụ vào nội thất, Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn giọng rồi, sớm quyết định mua vải bông bình thường, bây giờ nghe ông chủ vậy, cũng chỉ xem như trong dự đoán, ông chủ hai lời, cắt vài thước vải có giá tiền hơi thấp, gói kỹ cho Sơn Tảo.

      Thu xong tiền, ông chủ ngay cả tiễn Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo ra khỏi cửa hàng cũng có, trực tiếp vào bên trong. Ra khỏi bố trang, Sơn Tảo tò mò nhiều lần nhìn chiếc xa ngựa kia.

      Chử Vân Sơn đều nhìn vào trong mắt, đợi qua khúc quanh, giống như vô tình hỏi: “Nàng rất thích xe ngựa kia?”

      Sơn Tảo suy nghĩ chút, “ có cảm giác thích, chỉ là rất ít thấy.”

      “Nàng có muốn có cỗ xe ngựa của mình ? Còn có loại vải Phù quang sa kia, mặc dù chưa thấy qua, nhưng ta nghĩ nàng mặc vào nhất định cũng rất đẹp.” Giọng Chử Vân Sơn lạnh nhạt, ánh mắt lại lấp lánh có hồn.

      Sơn Tảo quả quyết lắc đầu cái, “ phải đồ của thiếp, thiếp đây mới cần.” Nàng ôm vải bố trong ngực, “Loại này chất liệu mặc cũng rất khá, trong thôn có rất nhiều còn mặc vải thô đấy.”

      xong, mặt nàng hồng lên, “ngay cả chàng, mua cho thiếp vải bông, nhưng mình vẫn mặc y phục bằng vải thô đó.”

      Chử Vân Sơn nhìn nàng lúc lâu, chậm rãi cười, dắt tay của nàng vào con đường khác, “ thôi.”

      đâu à?” Sơn Tảo nghi ngờ hỏi.

      Chử Vân Sơn đáp, lôi kéo nàng đến quán khác.

      Lúc từ trong tiệm ra, Sơn Tảo vuốt vuốt ngọc tram trong tay, trong lòng hết cao hứng, cảm động được, có thể gả cho Chử Vân Sơn, là nàng tu luyện phúc khí cả mấy đời.

      Ngọc tram rất bình thường, là cái bình thường trong tiệm, mặt có khắc hoa tầng tầng lớp lớp, chỉ với chút trang trí này, so ra cũng hơn tất cả trang sức của những nữ nhân trong thôn rồi.

      Chử Vân Sơn cười đem ngọc tram cắm vào búi tóc của Sơn Tảo, dáng vẻ nhìn Sơn Tảo có chút biết phải sao, trong lòng có chút tư vị rất lạ, cây ngọc tram bình thường như vậy cũng có thể làm cho nàng cao hứng như thế… nhìn nàng hồi lâu, Chử Vân Sơn nhàng , “đây là lần đầu tiên ta tặng trang sức cho nữ nhân.”

      Sơn Tảo sờ ngọc trâm đầu, cười có chút ngốc, “thiếp cũng là lần đầu tiên nhận được đồ trang sức từ nam nhân.”

      Sắc mặt Chử Vân Sơn trầm xuống, “ cho phép nhận đồ của nam nhân khác.”

      Sơn Tảo nũng nịu, “Người nào lại đưa đồ cho phụ nữ có chồng chứ, chàng nghĩ nhiều.”

      Vậy cũng nhất định! Chử Vân Sơn nho thầm mấy câu, Sơn Tảo vuốt ngọc trâm, rất cao hứng cũng nghe , “Chàng cái gì?”

      Chử Vân Sơn có chút mất tự nhiên xoay mặt, “ có gì.”

      Hai người tìm quán ven đường, mỗi người ăn chén mỳ thập cẩm, lại mua vài thứ lặt vặt, chuẩn bị về nhà.

      Mới vừa tới chút, liền thấy đám mấy nam nhân kề vai sát cánh qua bên người bọn họ, trong đám người đó cười , “Lý huynh, vậy huynh cũng có bản lãnh, như vậy cũng có thể lấy được mấy lượng bạc, chúng ta lát lại đánh cuộc lần, ta xem chút hôm nay sắc mặt của Lý huynh ngươi nhất định có thể đem số tiền thua ở mấy ngày trước toàn bộ thắng trở lại.

      Vị Lý huynh kia cười ha ha, “Nam nhân kia cũng quá ngu rồi, ta cố ý khi dễ nương tử ta, muốn bồi thường tiền, là xui xẻo, lấy tiền của nương tử len lén đem cho ta, lão nương nhà cũng hung ác lắm, ta lấy thái đao ra cũng dọa nổi ả, nếu phải là nữ nhân nhà ta khóc cầu van xin, ta cũng có chút có xuống đài được.”

      Đợi bọn người kia xa, Sơn Tảo mới hỏi Chử Vân Sơn, “Người kia là sát vách… Lý Thành?”

      Chử Vân Sơn nhìn sang, gật đầu, “Là , tên côn đồ.”

      Suy nghĩ chút, Chử Vân Sơn nghiêm mặt , “Dù sao cũng ở cùng chỗ, ta có ở nhà cũng dám làm bậy, nếu ta vào núi, nàng cần phải cẩn thận với , còn có thê tử nhà , về sau nàng cũng ít lui tới với nàng ta.”

      Sơn Tảo gật đầu, “Thiếp hiểu.”

      Trải qua chuyện ngày hôm qua, người trong thôn đối với Lý gia cũng kính nhi viễn chi rồi, nhưng Sơn Tảo nghĩ tới, Mã đại ca lại bồi thường tiền cho Lý Thành, còn là giấu Mã đại tẩu, nếu để Mã đại tẩu biết được, chỉ sợ phải chỉ là như buổi sáng hắt nước măng đôi ba câu thôi đâu.

      Trở về nhà, hai phu thê tất nhiên lại phen thân thiết, Sơn Tảo cũng đem chuyện Lý Thành để tâm, Vương thị cũng ra cửa, cửa chính Lý gia khép chặt, thỉnh thoảng Sơn Tảo có thể nghe thanh của guồng quay sợ, còn có thanh Đại Lang dụ dỗ đệ đệ ăn cơm.

      thời gian gặp lại Lý Thành, Sơn Tảo hỏi Chử Vân Sơn mới biết, loại côn đồ giống như Lý Thành nếu trong tay có chút tiền ngâm mình trong sòng bạc, cho đến khi thua hết sạch mới có thể về nhà.
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      Trâu, hoadaoanhlaula thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Đại náo

      Kể từ khi được Chử Vân Sơn phân phó, Sơn Tảo cũng bắt đầu chú ý an toàn trong nhà, có câu sợ tặc đến trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, Lý Thành là thứ người như thế, vì ít tiền cũng có thể phá hủy danh tiết của thê tử, còn cái gì làm được?

      Tuy trong nhà có nhiều tiền, nhưng cũng là do Chử Vân Sơn tân tân khổ khổ kiếm về, dùng nhiều thêm chút xíu nàng cũng đau lòng, đừng là trắng trợn bị lấy mất.

      Nàng ngốc, diễn xuất ngày đó của Lý Thành và Vương thị, ràng chính là muốn đổ thừa lên người Chử Vân Sơn, sau lại biết bởi vì sao lại thay đổi chủ ý, xui xẻo dính lên người Mã đại ca rồi.

      Mã đại tẩu còn biết Mã đại ca lén lút đưa tiền cho Lý Thành,chỉ là đơn thuần tức giận phu thê Lý Thành tính toán Mã đại ca, mỗi sáng khi hắt nước đều quên mắng mấy câu, mỗi ngày đều chửi, thỉnh thoảng còn thay đổi từ mới.

      Qua thêm tháng, nương tử Thạch Đầu sinh khuê nữ, nương Thạch Đầu rất cao hứng, nhưng dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên trong nhà, lúc đầy tháng cũng dọn mấy bàn, mời mọi người trong thôn tới dự tiệc.

      Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn tặng trứng gà đỏ, mới vừa vào nhà Thạch Đầu, Chử Vân Sơn liền bị đám nam nhân kéo , Sơn Tảo cũng bị nghênh vào trong phòng.

      Sơn Tảo nhìn xung quanh, trong nhà lớn, ánh sáng cũng tương đối mờ mờ, có thể là vì nương tử Thạch Đầu ở cữ, trong nhà có mùi vị là lạ, nàng theo bản năng sờ sờ lỗ mũi gì.

      Trong nhà rất náo nhiệt, Thành thẩm cùng nương tử Đại Xuyên thắm thiết tình cảm ngồi chung chỗ, nương tử Ngưu Vĩnh, Mã đại tẩu cùng vài người phụ nữ vây quanh giường, nương tử Thạch Đầu hết tháng cử nụ cười mặt có chút cứng ngắc, Nương Thạch Đầu thấy tiếp khách, mình ngồi giường gạch, sai bảo con dâu mình rót nước.

      Sơn Tảo theo nương tử Đại Xuyên ngồi xuống, Mã đại tẩu nhìn nương tử Đại Xuyên chút, lại nhìn Sơn Tảo chút, cười cười vỗ tay Sơn Tảo. “Nhà thợ săn, nhìn nương tử Đại Xuyên , có thấy gì giống chưa?”

      Sơn Tảo nhìn lên nhìn xuống đánh giá nuowngt ử Đại Xuyên, nàng ấy liền xin lỗi che lại bụng, Sơn Tảo liền hiểu, vội vàng cười hỏi, “Ngươi là có?”

      Nương tử Đại Xuyên cười xấu hổ, “Cũng gần hai tháng.”

      “Chúc mừng nha!” Sơn Tảo chân thành chúc.

      Mọi người cũng rối rít chúc mừng theo, đề tài thoải mái chuyển đến chuyện đứa bé, Nương Thạch Đầu liền cao hứng, kêu con dâu ôm đứa bé đến cho mọi người nhìn.

      Nương tử Thạch Đầu chần chừ, giọng , “Nương, đứa bé còn ngủ…”

      Mặt nương Thạch Đầu khó chịu ,”Ngủ sao? Đemt ới nhìn thấy các vị bà bà cùng thím, ôm tới đây.”

      Sơn Tảo hơi chậm lại, coi như thích cháu , nhưng cũng quá ràng rồi. Nương tử Thạch Đầu cắn cắn môi, xoay người đến gian phòng bên cạnh, ôm đứa bé ra.

      Đứa bé nho trắng trắng hồng hồng, da mịn màng, thở đều ngủ, cái miệng nhắn vô ý thức nhu động mấy cái, khóe miệng thổi ra cái bong bóng , nhìn là đáng .

      Sơn Tảo nhìn thấy rất thích, hỏi, “Có tên chưa?”

      Nương tử Thạch Đầu nhìn trộm bà bà cái, giọng có chút thấp xuống, “Còn chưa đặt, vẫn gọi là Nha Nha, phụ thân bé muốn mời tiên sinh biết chữ đến đặt, nhưng ngoại tổ mẫu của bé…”

      Xem ra Thạch Ddầu rất thích đứa bé này, có thể nghĩ đến mời tiên sinh đến đặt tên, chỉ là nương lại muốn như vậy.

      Nghe được lời của nương tử Thạch Đầu, nương Thạch Đầu hừ tiếng, kéo Thành thẩm noi, “Ngươi nhìn xem, nào có nhà nào nuông chiều nương như vậy? Về sau lớn lên cũng là người của người ta, nổi danh hay vô danh cũng phải như vậy, cần gì phải mời tiên sinh đến đặt tên, ta đây cảm thấy gọi Đại nha là rất tốt.”

      Thành thẩm cũng hàm hàm hồ hồ đáp lại, nếu bình thường cũng sao, nhưng tại con dâu mình mang thai, bà cũng thể nhận nổi những lời này.

      Giọng nương Thạch Đầu quá lớn, đánh thức đứa bé, Nha Nha oa tiếng khóc lớn, mặt nương Thạch Đầu thoáng qua tia áy náy, rất nhanh liền giấu , phất phất tay, với con dâu mình, “ vào dỗ đứa bé, làm cho ta với thẩm của ngươi dễ gì chuyện được.”

      Khóe mắt nương tử Thạch Đầu có chút nước, ôm đứa bé xoay người vào gian phòng cũ. Ánh mắt Mã đại tẩu xoay động, lặng lẽ lôi kéo áo Sơn Tảo, “khi ngươi tới đây có nhìn thấy loại người biết xấu hổ kia ?”

      Sơn Tảo biết là đến Vương thị, lắc đầu, “ chú ý, nhà nàng ấy đóng cửa.”

      Mã đại tẩu hận hận , “Thứ da mặt rách đó, ta đoán chừng nàng ta cũng có mặt mũi ra cửa.”

      Có người tò mò hỏi, “Ngươi là Lý gia ở cửa thôn sao??”

      Mã đại tẩu giống như gặp được tri , “Còn phải là nàng ta sao! Ta với các ngươi…”

      Mã đại tẩu cố ý đem chuyện Lý Thành với Vương thị gây gỗ lần, lại thêm chút tin đồn thể tin, mọi người nghe được kinh hãi, nghe Mã đại tẩu , lúc trước ở thôn cũ, chuyện Lý Thành dùng Vương thị lừa tiền bị lộ ra mới chuyển , nhớ lại tình cảnh hôm đó, tất cả mọi người trao đổi ánh mắt hiểu ngầm với nhau.

      Mã đại tẩu đnag vui vẻ , bị người kéo kéo xiêm y cắt đứt, Sơn Tảo vừa quay đầu lại nhìn, Vương thị đứng ở cửa, tựa hồ nghe được ít, mặt lúc đỏ lúc trắng, Mã đại tẩu cũng nhìn thấy, cười lạnh tiếng quay đầu lại.

      ai chào đón Vương thị, nhưng cũng nên làm mất mặt của người ta, Vương thị cúi đầu, nhìn thấy bên kháng còn chỗ ngồi, tới muốn ngồi, Mã đại tẩu liền duỗi chân cái, “Ai u, lớn tuổi chính là tốt, ta mới ngồi lát cũng liền mệt mỏi, phải nằm lát mới được.”

      Vương thị do dự, xoay người ngồi vào chiếc ghế bên cửa, Sơn Tảo nhìn thấy cũng có chút giận, nhưng cũng tim phổi đến kêu Vương thị, người phu thê Lý gia tính toán đầu tiên chính là người Chử Vân Sơn.

      Cũng may, lâu lắm bên ngoài liền kêu dọn tiệc, lúc ngồi ăn, Vương thị mình ngồi góc, ai nguyện ý cùng nàng thân cận, cũng ai chuyện với nàng, vất vả mới ăn xong, Vương thị chào nương Thạch Đầu tiếng rồi lặng lẽ về.

      Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn ở lại nhà Thạch Đầu chốc lâu mới về nhà.

      Ngày thứ hai, nhà Mã đại tẩu ở đối diện liền nháo loạn lên.

      Mã đại ca bị Mã đại tẩu dùng cây chổi từ trong nhà đánh ra ngoài, Mã đại tẩu tóc tai bù xù, đôi mắt đẫm lệ, vừa hung hăng đánh, vừa kêu gào, “Ta sống được! Ngươi có phải nam nhân hay ! Nhà bọn họ đổ thừa cho ngươi, ngươi lại lấy tiền của ta đưa cho bọn họ! Ta muốn sống mà! Cuộc sống này làm sao mà vượt qua đây, tiền kia là cho nhi tử của ta đến trường mà dùng đó…Ngươi đúng là đồ phá sản mà…”

      Nghe thế, Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn liếc nhau cái, xem ra chuyện Mã đại ca lén lút đưa tiền cho Lsy Thành bị Mã đại tẩu phát , chỉ có thế, lại còn lấy tiền để cho nhi tử học, Sơn Tảo thở dài, “ ràng là bọn họ cố ý, sao lại có thể đưa tiền, biết Mã đại ca nghĩ thế nào…”

      Chử Vân Sơn nhìn Lý Thành cười vui vẻ đứng bên canh Mã gia, lắc đầu, “Người hiền bị bắt nạt, chính cúi đầu trước, muốn trách

      Chỉ có thể trách bản thân .”

      Mã đại ca nhìn thấy nhiều người trong thôn đều đến đây xem náo nhiệt, mặt đỏ lên, cuống cổ, “Ngươi muốn ta làm thế nào? nếu đưa tiền, kiện ta thông gian với phụ nữ có chồng! Ngươi có biết đây là tội danh gì ? Đến tai quan phủ ta còn mạng sống hả?”

      Mã đại tẩu giận hơn, “Thông gian! Muốn kiện cũng đem phụ nhân nhà trầm đường (dìm sông), ngươi cần gì phải trả tiền!” biết nàng nghĩ tới đâu, giọng điệu liền biến đổi, “A, ta hiểu! Ngươi cùng với cái hồ ly tinh kia nguyên bán có léng phéng phải ! Nếu sao ngươi lại muốn đưa tiền cho nó! Ngươi, ngươi, ngươi…”

      Sắc mặt Mã đại tẩu trắng bệch, cây chổi giơ lên cao chán nản rơi xuống, giống như bị kích thích lớn, nàng chỉ có đứa con trai, năm nay mới 3 tuổi, thương giống như sinh mạng của mình, muốn đứa bé thiệt thòi, lòng muốn góp tiền để đứa bé học, ngày sau có thể trở thành người có ích, vất vả lắm mới chuẩn bị đưa đứa bé đến học đường tốt nhất ở trấn, ngờ lấy hà bao ra nhìn, số tiền để dành trước đó chỉ còn hơn phân nửa, nàng ở nhà tìm đến long trời lở đất, còn tưởng rằng gặp trộm, cho đến khi Lý Thành đến tìm Mã đại ca đòi tiền, nàng mới biết ra tướng công nhà mình đem tiền chận miệng Lý Thành, nàng rất tức giận, liền nhặt lên cây chổi nháo lên.

      Mã đại tẩu nhìn bốn phía vừa lúc nhìn thấy được Lý Thành cười đến khép được miệng, tức giận công tâm, nàng cần cây chổi lên liền đánh tới, “Ngươi phải là người mà! Thấy nhà chúng ta dễ khi dễ lắm phải ! Lão nương đánh chết ngươi! Trả tiền của nhi tử ta lại cho ta!”

      Lý Thành vội tránh né, nhưng tên mặt cũng bị vài phát, Mã đại tẩu liều mạng, mỗi lần hạ xuống đều nghe thấy tiếng Lý Thành kêu rên.

      Tất cả mọi người nhìn thấy nhưng cũng có ai dám tiền lên, Ngưu lão bị người kêu qua, cũng hữu tâm vô lực, Mã đại tẩu phải ăn thiệt thòi lớn như vậy, lại có liên quan đến nhi tử bảo bối, mắt đều đỏ, ai dám lên đụng phải rủi ro này.

      Ngưu lão thể làm gì khác hơn là hỏi Mã đại ca núp bên, sau khi hiểu tức giận mắng thẳng Mã đại ca. Mã đại ca tự biết đuối lý, vốn là người nhát gan lại sợ phiền phức, với tức giận này của nương tử, cũng có gan đấu ngang với Mã đại tẩu.

      Lý Thành vừa rên vừa chạy, Mà đại tẩu mệt thở hồng hộc, đánh chạy Lý Thành, nàng còn chưa hả giận, cước đá văng cửa chính Lý gia, vọt vào đem vật gì có thể đập đập, đem Vương thị kéo lại, còn tịch thu luôn chút tiền người Vương thị, Vương thị cầu xin nàng, “Đại tẩu, đại tẩu, ta van cầu ngươi! Tiền này ngươi thể lấy, trong nhà còn chút tiền cũng bị mất, ta cùng bọn còn phải ăn cơm mà, ta dập đầu với đại tẩu, ta cầu xin ngươi, xem như ngươi thương cho bọn , thương cho mẹ con số khổ chúng ta !” xong Vương thị liền dập đầu.

      Mã đại tẩu cục đàm lên mặt Vương thị, “Con ngươi tính toán tiền của con ta, ta còn quản đến nhi tử ngươi làm gì? Cả nhà đều biết xấu hổ!”

      Hai đứa bé của Vương thị run sợ lẩy bẩy, Nhị Lang tuổi còn , oa tiếng khóc lên, Đại Lang ôm chặt Nhị Lang, núp ở góc tường, cho dù Vương thị cầu khẩn như thế nào, Mã đại tẩu vẫn đem tiền lấy , còn đập guồng quay sợi của Vương thị.

      Ra khỏi Lý gia, Mã đại tẩu liền nhéo lấy lỗ tai của Mã đại ca, “Ngươi cút về nhà quỳ cho ta! Tối nay cho phép ăn cơm!” Đại ca ai u ai u nghiêng người vào. Bùm tiếng cửa nhà đóng lại, để lại Vương thị trong nhà mình, ngơ ngác nhìn guồng quay sợi bể tan tành, cùng đám người trong thôn đứng xem náo nhiệt.

      Vương thị cũng có hơi ghê tởm, nhưng mà… Nếu phải nam nhân như Lý Thành, nữ nhân nào nguyện ý trở thành như vậy? Sơn Tảo nghĩ đến dáng vẻ Vương thị khi lần đầu tiên nhìn thấy, ràng là người biết tiến biết lùi, thở dài, nàng có chút chua xót. Đây chính là mệnh của nữ nhân, gặp phải loại nam nhân như thế nào, có dạng cuộc sống như vậy.

      Thôn dân đến xem nào nhiệt dần dần tản , ai chú ý Vương thị. Sơn Tảo do dự có nên xem Vương thị chút hay , cánh tay bị người đụng cái, quay đầu lại, nhìn thấy Chử Vân Sơn mang ra chiếc túi, Sơn Tảo mở ra nhìn chút, bên trong có chút lương thực cùng ít thịt, nàng có chút hiểu.

      Chử Vân Sơn giải thích, “Cho tiền nàng ấy cũng giữ được, bằng cho những thứ này, dầu gì cũng có thể qua được mấy ngày, guồng quay sợi này sửa lại chút cũng có thể dùng, nàng tới đưa cho nàng ấy .”

      Sơn Tảo cảm kích, cười cười nhìn Chử Vân Sơn, cầm túi đưa đến Lý gia.
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      laula thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31:

      Chử Vân Sơn thời gian vào núi rồi, Sơn Tảo ban đầu cũng để ý, nhưng hơn nửa tháng cũng vào núi, mắt thấy tiền trong hà bao càng lúc càng ít, Sơn Tảo có chút phát sầu.

      Ngày cũng thể cứ qua như vậy, vẫn nên cất giữ ít tiền, nếu sau này có đứa bé phải làm sao ? Liên tưởng đến nương tử Đại Xuyên có thai…Sơn Tảo xoa bụng của mình, Chử Vân Sơn cũng hạ ít công phu lên người nàng, nhưng nàng chính là có thai được, lúc lên trấn nàng nên xem đại phu chút, thành thân cũng thời gian, nàng cũng muốn có đứa bé.

      Trong lòng suy nghĩ chuyện này, mỗi lần Sơn Tảo nhìn thấy Chử Vân Sơn cũng cảm thấy rất áy náy, đều là do mình, do cái bụng mình có tiền đồ, nhìn nương tử Thạch Đầu , tuy là sinh nữ nhi, nhưng ngày sau vẫn có cơ hội sinh con, nhìn lại nàng… thành thân hơn mấy tháng rồi, quỳ thủy mỗi tháng vẫn đúng hạn.

      Sơn Tảo dần dần thể nào vui vẻ, Chử Vân Sơn nhìn thấy như vậy trong lòng cũng rất gấp, nhưng biết bởi chuyện gì, muốn hỏi lại biết mở miệng thế nào, biết làm gì khác hơn là mỗi ngày đều buồn bực im lặng làm mấy việc trong nhà, ai ngờ càng như vậy lại càng khiến vẻ u sầu giữa lông mày Sơn Tảo càng nặng.

      Buổi tối, Sơn Tảo tắm rửa, tóc dài buông xõa, người còn tỏa ra khí nóng ấm, Chử Vân Sơn đổ nước xong vào liền nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, cầm chiếc khăn sạch, êm ái lau cho nàng.

      Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn trong gương đồng, cúi thấp đầu, chiếc cằm cương nghị, đôi môi mím chặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn chiếc khăn trắng quấn trong tóc nàng, động tác đâu ra đấy, tựa hồ như làm chuyện gì rất quan trọng.

      “Tướng công…” chần chừ chút, Sơn Tảo giọng kêu

      “Ừ.” Ánh mắt cũng động, Chử Vân Sơn hừ tiếng.

      Sơn Tảo đnag suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, Chử Vân Sơn đợi lâu cũng thấy nàng chuyện, khỏi nhìn hai mắt của nàng, thấy Sơn Tảo chau đôi mày thanh tú, mềm giọng hỏi, “Sao vậy?”

      “À…” thân thể Sơn Tảo khẽ nghiêng, chậm rãi , “Đại Lang và Nhị Lang của Lý gia, nhìn là đáng thương…đúng ?”

      Sao lại kéo đến Lý gia, đứa bé? Đứa bé?! Chẳng lẽ…

      Chử Vân Sơn biến sắc, “Ừ, có chút đáng thương.”

      “chúng ta có thể giúp chút, chút thôi. Đứa bé luôn có tội gì, ai!” Sơn Tảo thở dài tiếng.

      “cái kia hàng tháng của nàng tới?” Chử Vân Sơn đột nhiên hỏi.

      Sơn Tảo gật đầu như đưa đám, “Hai ngày trước vừa mới hết.”

      Chử Vân Sơn ồ tiếng, cũng có đoạn sau.

      Sơn Tảo than thở trong lòng, nóng lòng là gạt người, nghĩ tới đây, Sơn Tảo đối với Chử Vân Sơn lại càng áy náy hơn.

      Nhìn tóc Sơn Tảo khô gần như hoàn toàn, Chử Vân Sơn đem khăn vứt qua bên, ôm ngang eo Sơn Tảo, hai ba động tác liền lột xiêm y của nàng, để Sơn Tảo kịp phản ứng, vùi đầu thưởng thức hai khỏa ngọt ngào trước ngực nàng rồi.

      Sơn Tảo hít vào ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy cảm giác nóng ấm tê dại tiwf ngực truyền đến, Chử Vân Sơn phả ra hơi khí nóng bỏng, nóng đến khiến cả người nàng mềm nhũn.

      Chử Vân Sơn rất là vội vàng, tay vội vàng cởi ra đồ lót của Sơn Tảo, xoa nắn phen, tay liền dò xét vào.

      Sơn Tảo có nén cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập vào, theo động tác rút ra chen vào của Chử Vân Sơn cũng dần dần có dòng suối róc rách chảy ra. Chử Vân Sơn tay cời bỏ thắt lưng của mình, đẩy ra hai chân trắng nuột của nàng, thân thể hạ xuống liền vào, lâu lắm, trong nhà liền vang lên tiếng va chạm bành bạch, cùng tiếng nước chảy nho .

      Vận động biết bao lâu, Sơn Tảo nhắm chặt hai mắt, phát ta tiếng nức nở nghẹn ngào giống như tiếng khóc, chỉ cảm thấy trong người như có sợi dây, mà sợi dây này cũng đnag dần dần rút hết sức lực của nàng, Chử Vân Sơn thở hổn hển ngừng lại động tác.

      “Ưhm…”

      Sơn Tảo khẽ mở mắt, sóng nước trong mắt lòe lòe, nhìn Chử Vân Sơn như tố cáo.

      Chử Vân Sơn cắn răng, tay đem Sơn Tảo kéo lên, cùng nàng đối mặt, tách hai chân của nàng, để cho nàng ngồi lên người , nhắm ngay cửa động sâu kín lần nữa ngay ngắn vào, Sơn Tảo vô lực vịn cổ Chử Vân Sơn, theo động tác của mà phập phồng lên xuống, lần nữa bị nhiệt tình mãnh liệt bao phủ.

      đêm này, Sơn Tảo biết cùng Chử Vân Sơn làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ bọn họ giống như làm rất nhiều tư thế, cuối cùng nàng mệt mỏi vô cùng, cả người buồn ngủ, tùy Chử Vân Sơn giày vò.

      Sơn Tảo bị tiếng la khóc của Vương thị đánh thức, vừa tỉnh lại là buổi chiều ngày hôm sau, nàng giật giật, mới phát thân thể giống như bị tảng đá lớn đè nát, nặng nề, đau nhức, vén chăn lên, nàng nhìn cơ thể chật vật chịu nổi của mình, ngang hông máu ứ đọng, dưới thân sưng đỏ đau nhói, trước ngực loang lổ vết đỏ…Sơn Tảo cười khổ.

      Nhìn kỹ lại, nệm giường được cvd đổi lại, nàng miễn cưỡng đứng dậy, mặc quần áo tử tế, mới vừa đứng lên lại té ngã về giường, hai chân bủn rủn ngày cả ngồi cũng vững.

      “Khụ!”

      Sơn Tảo ngẩng đầu, Chử Vân Sơn đứng ở cửa phòng, lại vừa nhìn thấy Sơn Tảo ngã vè giường như vậy, Sơn Tảo đột nhiên buồn cười, lại vừa cố gắng tỏ ra cứng rắn, chỉ liếc nhìn Chử Vân Sơn cái.

      Cái nhìn kia trong mắt Chử Vân Sơn lại phong tình vô hạn, nhưng mà tự biết là mình càn rỡ, ho tiếng che giấu cảm xúc, “Nàng đói bụng ?”

      Sơn Tảo cũng trách cứ , chỉ là muốn chọc thôi, cũng nên cho Chử Vân Sơn cái bậc thang leo xuống, liền , “Có chút.”

      Chử Vân Sơn gật đầu, vội ra ngoài bưng thức ăn vào, phu thê ngồi ăn từ từ, Sơn Tảo ăn vài miếng liền nhớ tới tiếng la khóc vừa rồi, bèn hỏi, “Sát vách lại xảy ra chuyện gì?”

      Thần sắc Chử Vân Sơn có chút tốt, vẫn gật đầu , “Lý Thành thua tiền, đem Đại Lang bán.” , người mua Đại Lang dáng vẻ cũng phải là tốt lành gì, ra suy nghĩ chút cũng biết, nếu chỉ là nhà giàu mua tôi tớ, bán được giá tốt, chỉ có

      Vài chỗ đặc thù, mua đứa bé từ lúc để từ từ bồi dưỡng, nhưng mà những đứa bé kia, chắc chắn thọ, hơn nữa cả đời cũng phá hủy.

      Sơn Tảo kinh ngạc, “Đem Đại Lang bán? Đây chính là con trai ruột của mà!”

      “Nương tử nhà cách gì cũng dùng hết nhưng cũng đành chịu, người bị mang !” Chử Vân Sơn câu tóm gọn mọi chuyện xảy ra, Sơn Tảo biết Vương thị rất đau lòng, tiếng kêu gào hôm nay so với tiếng la khóc ngày thường khi bị đánh cũng giống nhau.

      Trầm ngâm nửa ngày, Sơn Tảo khẽ ngẩng đầu, “Thiếp muốn sang nhà xem chút!”

      “Ta cùng với nàng.” Chử Vân Sơn trầm giọng .

      Cửa chính Lý gia mở rộng, Vương thị ở bên trong viện chật vật tả nổi, trong ngực là Nhị Lang còn chưa hiểu chuyện, Sơn Tảo nhìn chút, bỏ qua cảnh hỗn độn trong nhà cũng nhìn thấy Lý Thành, người vây xem bên ngoài cũng thở dài, chuyện như vậy, người khác lại biết như thế nào?

      Sơn Tảo đành lòng, tiền lên hai bước, giọng khuyên nhủ, “Đại tẩu, tẩu còn có Nhị Lang…”

      Vương thị mờ mịt nhìn nàng, Sơn Tảo phải lặp lại mấy lần, trong mắt Vương thị mới có chút ảnh nước, rất nhanh liền giống như cỏ dại lan tràn, môi của Vương thị nhu động, thân thể kịch liệt run rất, chợt òa khóc lên.

      “Ta cái gì cũng theo ! Tại sao còn phải đối với ta như vậy! Đứa con số khổ của ta ơi!”

      tiếng khóc lên, Vương thị đánh lên mặt đất, Nhị Lang sợ hãi cũng oa tiếng khóc theo, Sơn Tảo nhìn vậy trong lòng chua xót dứt, gấp rút vỗ lên lưng Vương thị giúp nàng ta thuận tức, vừa khuyên.

      Vậy xem ở cửa, Mã đại tẩu cuối cùng cũng tỏ vẻ đành lòng, đều làm mẹ, nỗi đau của Vương thị, họ có thể hiểu được. Mã đại tẩu bước lên đoạt lấy Nhị Lang trong ngực Vương thị, nhàng dỗ dành, quay đầu mắng Vương thị, “ là thứ bằng heo chó, ngươi là đầu heo hay bị quỷ che mắt mà vẫn u mê như vậy? Sao biết tìm nhà mẹ của mình đến, sớm cùng chấm dứt phải tốt sao, ngươi xem chút những ngày mà ngươi trôi qua bây giờ, là của con người sao?”

      Vương thị sầu thảm cười tiếng, “Người nhà mẹ của ta? Ta chính là bị bán cho ! Ta nào có người nhà mẹ, thiên hạ này ai có thể làm chủ cho ta! Báo ứng, báo ứng mà!” Vương thị hướng lên trời hô to, “Coi như là muốn, mà ta cũng làm nhiều chuyện như vậy, tại báo ứng cũng tới, ha ha ha ha, ông trời! Ông muốn báo ứng báo ứng ở người ta, Đại Lang của ta, có lỗi gì!”

      Vương thị vừa khóc vừa cười, giống như điên cuồng, tới lui cũng chỉ có mấy câu báo ứng, xung quanh a tiếng, Sơn Tảo chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, đột nhiên, cánh tay nàng bị kéo, cánh tay khô kén kéo bàn tay của nàng, nàng mới phát mình rơi lệ đầy mặt.

      Mọi người đều trấn an Vương thị, lại cho Nhị Lang ăn no, khuyên nàng ấy mấy câu mới rối rít tản .

      Bắt đầu từ hôm nay, Vương thị bình thường.

      Mỗi ngày nàng đều ở nhà kêu, “Đại Lang, xem Nhị Lang.”

      “Đại Lang, nương muốn canh cửi, con ngoan, cùng Nhị Lang cùng nhau ngủ.”

      “Đại Lang…”

      Cho dù làm gì, nàng đều mang theo Đại Lang, giống như Đại Lang còn chưa , Lão Ngưu đến xem hai lần, ra ngoài liền than thở, Vương thị có thể bị chứng thất tâm phong (thần kinh), nhưng Vương thị vẫn còn nhớ được ông, người cũng tốt, vẫn làm được việc, mọi việc đều biết, chỉ là nếu có ai dò hỏi Đại Lang ở đâu, nàng đều cười chỉ chỉ trong nhà, lớn tiếng , “Dỗ đệ đệ.”

      Lý Thành lâu trở lại, biết bán Đại Lang được bao nhiêu tiền, nhìn dáng vẻ có lẽ kiếm được khoản .

      Lúc Chử Vân Sơn và Sơn Tảo chuyện này, nàng đếu căn răng nghiến lợi, Chử Vân Sơn vẫn chỉ nhàng lắc đầu.

      Buổi tối, nằm ở trong người Chử Vân Sơn, Sơn Tảo dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực , Chử Vân Sơn nhắm hai mắt, tay vuốt vẻ chiếc lưng trần của nàng, tay khoát lên bụng.

      … ngày sau có thể gặp báo ứng hay ?”

      Chử Vân Sơn cần nghĩ cũng biết nàng tới ai, “Nhiều đứa như vậy rồi!”

      Đúng vậy, đứa bé như vậy ở đâu có, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị người nhà bán , chỉ là nới bán khác nhau mà thôi, nhưng Chử Vân Sơn lại với thái độ thờ ơ làm cho Sơn Tảo có chút nổi cáu.

      Hừ tiếng, Sơn Tảo quay lưng lại, cả người dồn vào góc tường, dùng hành động tiếng động bày tỏ nàng mất hứng.

      Chử Vân Sơn thở dài, duỗi tay kéo nàng trở về, “Nàng là tức cái gì?”

      Đúng là khúc gỗ hiểu phong tình, Sơn Tảo từ chối mấy lần cũng tránh thoát, đành chôn mặt ở trong chăn, Chử Vân Sơn đành phải đào đào, dụ dỗ nửa ngày Sơn Tảo mới chịu đưa đầu ra ngoài.

      Hốc mắt Sơn Tảo ửng hồng, lã chã chực khóc, đột nhiên toát ra câu, “Làm sao chàng lại máu lạnh như vậy?”
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      laula thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32:

      Chử Vân Sơn nhíu mày, nhưng cũng phủ nhận, mà trực tiếp gật đầu, “Nàng rồi ta cảm thấy cũng có chút giống, phải rất tốt sao?”

      Sơn Tảo nổi đóa, “Sau này nếu chúng ta có đứa bé, cuộc sống có ngày qua nổi nữa, chàng , chàng…” Nàng được nữa.

      Chử Vân Sơn nâng cằm nàng, nhìn nàng rất nghiêm túc, “Trong mắt nàng, ta chính là loại người như vậy?”

      Giọng thấp trầm, giống như rất bình tĩnh, nhưng Sơn Tảo lại nhịn được mà co rúm lại chút.

      “Thiếp có ý này, thiếp chỉ là…chỉ là trong lòng dễ chịu…” trong lòng có thẹn, thâm cũng dần yếu xuống. Nàng biết Chử Vân Sơn là người có bao nhiêu tốt, nàng chỉ là nhanh mồm lỡ miệng mới khiến cho tình huống trở thành cái dạng này.

      Giọng Chử Vân Sơn đau lòng, “ ra ở trong mắt thê tử, ta chính là loại người có thể bán được đứa bé của mình…”

      Sơn Tảo luống cuống, vội nắm lấy khuôn mặt , nghiêm túc từng câu từng chứ, “Chàng là nam nhân tốt, bây giờ là tướng công tốt, về sau cũng là phụ thân tốt, là thiếp sai rồi, chàng tha thứ cho thiếp có được ?”

      Suy nghĩ chút, Sơn Tảo lại thêm, “Nếu chàng đánh ta cho hả giận có được ? Hoặc là…Ai, chàng muốn như thế nào liền như thế, chỉ cần chàng hả giận.”

      Ánh mắt Chử Vân Sơn sáng lên, miệng vẫn lộ ra vẻ gì, “ tùy ta muốn như thế nào liền thế nấy?”

      Sơn Tảo dùng sức gật đầu, trong mắt thành khẩn vô cùng

      Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy khỏa mềm mại của nàng, xích đến gần nàng hơn, ở bên tai Sơn Tảo nhàng mấy câu, mặt Sơn Tảo đột nhiên đỏ lên, liên tiếp khoát tay, “ được, được, thiếp… được.”

      Mặt Chử Vân Sơn suy sụp, đôi tay vòng qua người, lẩm bẩm, “còn là tùy ta, để cho ta cao hứng cái cũng muốn …”

      Sơn Tảo nhanh chóng mồ hôi đầy đầu, khẽ cắn răng, thôi, phải là chuyện gì khó khăn đâu!

      Nàng mềm nhũn dán lên, bên tai Chử Vân Sơn, “Thiếp…thiếp làm, chàng cần tức giận có được hay ?”

      Hơi thở mềm mại như lan nhàng vờn ở bên tai, trong lòng Chử Vân Sơn mảnh kích động, nhưng mà cố nén, hừ tiếng gì. Sơn Tảo nhìn trộm sắc mặt của , nhàng hôn lên vành tai , ngậm vào trong miệng dịu dàng hôn.

      Thân thể Chử Vân Sơn run lên, tiểu tinh này, để cho nàng chủ động lần còn nguyện ý, khi ra tay lại mê người như vậy, nếu là chủ động, phải là càng thêm thoải mái sao?

      Trong đầu Chử Vân Sơn ngừng suy nghĩ lung tung, Sơn Tảo thấy khép hờ hai mắt lên tiếng, đành phải ra sức lấy lòng , từ vành tai hôn đến cổ, bàn tay bé từ từ đưa vào bên trong y phục của , khi đến ngực khẽ vuốt, dùng sức trườn qua thân thể , Sơn Tảo bò lên, học theo Chử Vân Sơn hôn lên miệng , cái lưỡi linh xảo dò xét vào, mới vừa quét qua vòng, liền bị Chử Vân Sơn đè lại cái ót, hôn đến trời đất quay cuồng.

      Sơn Tảo thở gấp tách ra khỏi Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn mặt mày tươi cười, cũng nhanh nhắm mắt lại, gương mặt đoan chính, Sơn Tảo cười khổ trong lòng, cùng nàng so đo?

      Là mình có lỗi trước, lời ra miệng, nhắm mắt cũng phải liều.

      Sơn Tảo cởi xiêm áo của Chử Vân Sơn, svc thuận thế để tay sang hai bên, Sơn Tảo lần nữa đè lên , hôn lồng ngực của , ngậm điểm đỏ tươi ngực chút, học theo đối đãi hàng ngày của đối với mình mà nhàng gặm mút, Chử Vân Sơn rên lên tiếng, Sơn Tảo vội ngẩng đầu lên, có chút luống cuống, “Thiếp làm chàng đau rồi hả?”

      Con ngươi sáng long lánh của Chử Vân Sơn mở ra, giọng thô cát, “ có, tiếp tục.”

      Sơn Tảo lại nằm xuống, vừa hôn, tay mò xuống dưới, mở ra dây lưng của , vật nào đó sớm dựng thẳng cao, Sơn Tảo khổ sở nhìn thứ oan phong hùng dũng, khí phách hiên ngang, nên làm cái gì?”

      Chử Vân Sơn từng hôn phía dưới của nàng…chẳng lẽ nàng cũng…?

      Sơn Tảo gian nan nuốt nước miếng, cũng là thử chút vậy, tay nhàng cầm lấy, Chử Vân Sơn hít sâu hơi, chỉ cảm thấy nơi được bàn tay của nàng nắm là sung sướng ra lời.

      Thấy nàng chỉ biết xoa nắn, Chử Vân Sơn đưa bàn tay tới, nắm lấy bàn tay của nàng, chỉ dẫn nàng phập phồng lên xuống, “Ư…cứ như vậy…”

      Cảm thấy Sơn Tảo bắt đầu có chút quen thuộc, Chử Vân Sơn buông tay nàng ra, tìm đến viên trân châu trong khê cóc của nàng, chậm rãi vuốt ve, lúc này Sơn Tảo đnag ngồi người của Chử Vân Sơn, nhìn động tác tay mình, cũng nhìn thấy tay Chử Vân Sơn đnag thăm dò trong khê cóc của mình, có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng mà ngón tay linh xảo của mang tới, cảnh tưởng như vậy nàng làm sao có thể chịu nổi? lâu liền thở gấp, tiếng rên rỉ bắt đầu chậm rãi tràn ra.

      Mặt Chử Vân Sơn đỏ rực, thở mạnh, “Đừng ngừng, tiếp tục.”

      Tay của Sơn Tảo tiếp tục lên xuống phập phồng, ngón tay Chử Vân Sơn dò xét vào, theo tiết tấu của Sơn Tảo mà vào, Sơn Tảo chỉ cảm thấy bụng nóng lên, luồng nhiệt nóng phun ra, tất cả đều tưới lên ngón tay của Chử Vân Sơn, nàng ngượng ngừng dứt, miễn cưỡng rầm rì.

      Chử Vân Sơn ý tứ xấu xa vô cùng, rút ra ngón tay dính đầy chất lỏng sáng lóng lánh của Sơn Tảo, chộp tới bộ ngực của nàng, để lại cặp ngực trắng như tuyết của nàng chất nhầy bóng loáng, tình cảnh như thế kích thích Sơn Tảo khiến bụng thêm co rút lại nhanh.

      Sơn Tảo là tâm muốn lấy lòng Chử Vân Sơn, động tác tay vẫn duy trì, tay khác nhàng cầm “chiếc túi con cháu” của , Chử Vân Sơn mãnh liệt hút ngụm khí, khép hờ mắt hưởng thụ, “Ừ…chính là như vậy, chà xát nó chà xát nó…”

      Sơn Tảo nghe hiểu được ý của Chử Vân Sơn, tiếp tục xoa nắn túi con cháu của , Chử Vân Sơn khẽ nâng người lên, còn muốn nhiều hơn nữa.

      Sơn Tảo vuốt ve, ngón tay cẩn thận đụng phải mảnh nếp uốn, nếp uốn chợt co rúm lại.

      Bỗng chốc Chử Vân Sơn mở mắt ra chăm chút nhìn Sơn Tảo, Sơn Tảo ý thức được mình đụng phải nơi nào của , động tác bỗng dừng lại, “Thiếp…thiếp cẩn thận…”

      “Nnagf ngồi lên.” Chử Vân Sơn giọng khàn đục ra lệnh.

      Sơn Tảo vừa xấu hổ lại e sợ, tốc độ như rùa mà bò dậy, giống như ngồi ngựa đem hai chân mở lớn, nắm lấy vật dâng trào của , tìm được miệng khê cóc đủ trơn của mình, lại kì kèo mè nheo, giống như là biết nên làm như thế nào mới khiến cho đại gia hỏa này tiến vào động phúc của nó được.

      Chử Vân Sơn nhịn được nữa, đưa tay cố định, dùng sức húc lên cái, thổi phù tiếng vào, Sơn Tảo vốn là nửa ngồi, bị lực mạnh như vậy đụng tới đỉnh, thân thể nâng lên cao liền rơi xuống, lần này cần Chử Vân Sơn dùng sức ngay ngắn vào. Chử Vân Sơn mọi việc thuận lợi, bắt đầu ra sức luật động.

      rất thoải mái, Sơn Tảo lại thư thái như vậy, cái tư thế này

      Rất lúng túng, theo nhịp đẩy của Chử Vân Sơn, hai luồng mềm mại của Sơn Tảo cũng theo đó mà nhảy lên, Chử Vân Sơn nhìn chăm chú, nhìn Sơn Tảo cau mày, lại nhìn dáng vẻ kiều của nàng, chỉ cảm thấy hưởng thụ vô cùng.

      Sơn Tảo ở tư thế này bị Chử Vân Sơn động mấy cái còn lực, Chử Vân Sơn đem nàng vòng trong cánh tay của mình, tay khác đặt lên cặp mông thùy mị của nàng vuốt vẻ, có cánh tay chống đỡ, Sơn Tảo cũng chỉ có thể cố gắng giữ vững tư thế này, bởi vì hai cánh tay bị ép chung chỗ, khiến cho trước ngực càng thêm đầy đặn, nhìn cảnh đẹp trước mắt, cảm thụ cảm xúc trong tay, phía dưới sảng khoái đến cực điểm, Chử Vân Sơn sung sướng dường như muốn điên rồi.

      tay Chử Vân Sơn nắm chặt eo của Sơn Tảo, ra sức đụng chạm, khiến cho Sơn Tảo làm đến muốn sống muốn chết, mắt Sơn Tảo đẫm lệ sương mù, tư thế như vậy khiến Chử Vân Sơn thâm nhập vào cơ thể nàng càng sâu, phía dưới khê cốc của nàng cùng với Chử Vân Sơn dán vào nhau hết sức chặt, bộ long của hai người bị dính chất lỏng, dính đến lức khi tách ra còn có chút đau, nhưng chút đau nho như vậy lại càng thêm kích thích người.

      “Sơn Tảo… Sơn Tảo…” Chử Vân Sơn giường luôn luôn dung mãnh, lần này lại càng thêm ra sức, động tác liên tiếp vô số lần, rốt cuộc cũng phát tiết ra ngoài.

      Sơn Tảo mềm nhũn nằm người Chử Vân Sơn, thân thể mền như vũng nước, nơi đó của hai người vẫn còn kết nối chặt chung chỗ, Chử Vân Sơn sờ sờ sống lưng đầy mồ hôi của nàng, hôn gương mặt của nàng, hôn hôn, lại đem đến hang hái.

      Định lật người đè lên Sơn Tảo, đem hai chân của nàng đặt lên bả vai mình, lần nữa bắt đầu luật động.

      Lần nữa qua, trận kích tình kịch liệt này mới chấm dứt, Chử Vân Sơn nằm người Sơn Tảo thở hổn hển, người cũng muốn cử động, Sơn Tảo bị đè đến thở nổi, lại có sức đẩy xuống, chỉ có thể giọng xin, “Để cho thiếp tắm cái thôi, người dính dính rất khó chịu.”

      Chử Vân Sơn hừ hừ hai tiếng, ngồi dậy rút ra tiểu đệ đệ của mình, chỉ thấy bên thẫm ướt nước từ khê cốc, bên trong còn chậm rãi chảy ra chút dịch trắng, nuốt xuống nước miếng, lại liệu mạng đè lên, liền trơn tuột cắm vào.

      Sơn Tảo tức giận, “Sao chàng lại tới nữa rồi…”

      Chử Vân Sơn nằm bên tai nàng, , “Ta chận lại, chảy ra ngoài, như vậy nhanh có đứa bé.”

      Vừa như thế, Sơn Tảo cũng dám lộn xộn, nàng muốn có đứa bé, ngoan ngoãn mặc cho Chử Vân Sơn đè lên như vậy, cũng vô cùng mệt mỏi, hô hấp dần dẫn vững vàng.

      Chử Vân Sơn nghỉ ngơi lát, thân thể lại bắt đầu lộn xộng, động tác chậm rãi vài cái, thấy Sơn Tảo có phản ứng gì, hơn nữa phía dưới cũng bắt đầu có chút khô, mới rút ra.

      giường mảnh hỗn độn, Chử Vân Sơn nhìn vết loang lổ nước đọng giường, nhớ tới bên phòng ngoài còn phơi chiếc ga giường, liền nghĩ, có phải là nên làm thêm ga giường hay nhỉ?

      Múc nước thay Sơn Tảo lau sạch , tự mình tắm rửa xong, Chử Vân Sơn mới ôm Sơn Tảo hài lòng ngủ.

      Sơn Tảo lần nữa tỉnh lại trong nắng chiều, Chử Vân Sơn tinh thần vô cùng tốt, nhìn ga giường được giặt sạch, Sơn Tảo cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, nàng có mặt mũi để gặp người rồi.

      Nhìn bóng dáng bận rộn của Chử Vân Sơn, Sơn Tảo rốt cuộc cũng hỏi, “Chàng… gần đây tính vào núi sao?”

      Chử Vân Sơn trầm mặt xuống, “Ta ở nhà với nàng được sao?”

      Sơn Tảo vội vàng giải thích, “ phải là được, chỉ là… tiền trong nhà đủ dùng sao?”

      Chử Vân Sơn còn tưởng chuyện gì lớn, “đủ, chuyện tiền nong cần nàng quan tâm, trong lòng ta có tính toán.”

      Sơn Tảo ngoan ngoãn gật đầu, lại dám hỏi nữa.

      Mới tỉnh bao lâu lại ngủ, lần này Sơn Tảo rất chú ý, đường hoang với Chử Vân Sơn nàng buồn ngủ, nàng muốn buổi sáng dậy sớm, nàng thể mỗi ngày đều ngủ thẳng đến mặt trời lên cao. trắng ra, chính là muốn Chử Vân Sơn được dây dưa với nàng, để cho nàng được ngủ giấc hoàn hảo.

      Chử Vân Sơn chau mày, cũng yên lặng lên giường, nằm xuống rồi, liền sờ soạng nàng lát, cũng có tiếp tục làm gì, Sơn Tảo hơi thả lỏng nhắm hai mắt chậm rãi ngủ thiếp.

      Có thể là ban ngày ngủ quá lâu, nửa đêm Sơn Tảo bị hồi thanh kỳ quái làm tình, phản ứng đầu tiên chính là đẩy Chử Vân Sơn bên cạnh, tay vừa sờ phát , bên cạnh có ai, chỉ còn lại chút hơi ấm ga giường, chứng tỏ người mới rời chưa được bao lâu.

      Sơn Tảo biết Chử Vân Sơn đâu, vừa mới chuẩn bị kêu Chử Vân Sơn, lại nghe thấy bên ngoài nổi lên tiếng gõ la, còn kèm theo thanh vội vàng hấp tấp của Nghiêm Võ.

      “Giết người rồi! Giết người rồi!”
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      hoadaoanhlaula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :