1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê hiền phu quý - Điền Tiểu Điền(Điền văn)(full 55c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Công phu của Chử Vân Sơn

      Sau khi Sơn Tảo hết bệnh, Chử Vân Sơn tiết chế rất nhiều, hề giống như trước đây, động chút lại quấn lấy nàng muốn làm việc, điều này cũng làm cho Sơn Tảo thoáng thở hơi, Chử Vân Sơn hơi sức rất lớn, ở giường luôn vô cùng dũng mãnh, thời gian lâu dài hông của nàng cũng thường thường đau nhức, tại Chử Vân Sơn tiết chế ít, cộng thêm uống rất nhiều thuốc, thân thể nàng cũng từ từ tốt lên rồi.

      Ngày nay, Chử Vân Sơn mới từ trong núi trở về, dọn dẹp con mồi, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến. tới, kéo cửa viện, ngoài cửa là Nhị Xuyên.

      “Thợ săn ca,” Nhị Xuyên cười hắc hắc, “Ngày mai huynh có việc gì chứ?”

      Chử Vân Sơn lắc đầu cái, “ có việc gì, đến, vào trong ngồi !”

      Sơn Tảo mới vừa làm cơm xong, nghe tiếng ra nhìn, vội chào hỏi Nhị Xuyên, “Là Nhị Xuyên à, đến, vào đây ngồi, ăn chút cơm.”

      Nhị Xuyên kêu tiếng đại tẩu, lắc đầu cái, “Đệ vào đâu, phụ thân đệ muốn đệ tới các nhà thông báo tiếng, ngày mai người của quan phủ tới. Thợ săn ca, ngày mai huynh có chuyện gì, hãy cùng đại tẩu tới bãi đập, ăn xong điểm tâm sáng liền .”

      “Người của quan phủ tới làm gì?” Chử Vân Sơn hỏi

      Nhị Xuyên cười cười , “Chính là tới ghi danh người của các hộ gia đình, là đánh giặc xong rồi, xem chút tất cả các thôn có bao nhiêu người.”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, “Được, ngày mai chúng ta .”

      Nhị Xuyên suy nghĩ chút, lại gần giọng hỏi, “Thợ săn ca, mấy ngày nữa thôn chúng ta muốn chọn thôn trưởng đấy, huynh xem người nào trong thôn chúng ta thích hợp?”

      Chử Vân Sơn bật cười, “Ta cũng biết, đệ nghĩ người nào thích hợp?”

      Nhị Xuyên cười nháy mắt ra hiệu, “Thợ săn ca, huynh xem đệ có được ?”

      Chử Vân Sơn nhìn Nhị Xuyên chút, Nhị Xuyên vội vàng ưỡn thẳng lưng, thần sắc đoan chính, chỉ chỉ mình, “Thợ săn ca, nhìn thế nào? Đệ có phải có tướng làm quan ?”

      Chử Vân Sơn vỗ vỗ bờ vai , nghiêm nghị , “Có tiềm chất, nhưng có tướng làm quan hay ta lại nhìn ra, ta đây lại nhìn ra…” nửa câu sau cũng , Nhị Xuyên vội đến gần hỏi, “Nhìn ra cái gì?”

      “Nhìn thấy phụ thân đệ muốn quản đệ rồi!” Chử Vân Sơn cười cười chỉ sau lưng Nhị Xuyên, mặt Nhị Xuyên suy sụp, đáng thương nhìn phía sau, nhìn thấy Thành thúc giận dữ đứng phía sau lưng.

      Thấy dáng vẻ này của , Thành thúc biết nên khóc hay nên cười, cước đá vào mông , “ hỗn tiểu tử, ngươi mà cũng muốn có tướng làm quan? Tướng kinh hãi còn sai biệt lắm!”

      Nhị Xuyên hừ tiếng, “Tướng kinh hãi cũng là phụ thân sinh, con kinh hãi phụ thân cũng kinh hãi!”

      Mặt Thành thúc nghiêm lại, nhấc chân đá lên, “Tiểu tử thúi, còn dám già mồm? Nhanh chóng nhà khác thông báo , đừng chậm trễ ta cùng thợ săn chuyện.”

      “Con cũng 20 rồi, động chút là đá mông con, về sau còn có người nào muốn gả cho con chứ?”

      Nhị Xuyên lầu bầu lẩm bẩm oán trách, xoa cái mông, khuôn mặt mất hứng chào hỏi phu thê Chử Vân Sơn liền rời , tới gõ cửa nhà khác.

      “Tuổi lớn nhưng tâm lớn, ai!” Thành thúc nhìn bóng lưng nhi tử lắc đầu cái, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy thương ai cũng có thể nhìn ra.

      “Thúc, vào ngồi !” Chử Vân Sơn tránh đường để Thành thúc vào.

      Nhìn thấy Sơn Tảo lau bàn dọn cơm, Thành thúc cười lớn, “Còn chưa ăn cơm nữa?”

      Sơn Tảo thêm đôi đũa, “Thúc nhanh ngồi, cùng nhau ăn chút.”

      Thành thúc lại gần nhìn chút, hướng về Chử Vân Sơn chậc chậc khen ngợi, “Nương tử cháu tay nghề cũng tệ, nhìn cơm này liền biết mùi vị.”

      Chử Vân Sơn ôm vò rượu ra, cười , “Tạm được, thúc, hai ta uống vài chén?”

      “Ha ha ha, được, vậy ta cũng khách khí, quấy rầy các cháu ăn cơm thôi.” Thành thúc cũng khách khí, trực tiếp ngồi xuống, còn với Sơn Tảo, “Nương tử thợ săn à, chớ bới cơm, chớ bới cơm, ta cũng mới vừa ăn, nghe mùi thơm của rượu này, uống hai chén là được, cháu cũng đừng bận rộn nữa, mau tới ăn cơm !”

      Thời gian này, quả là mới vừa ăn xong cơm chiều mới ra ngoài, Sơn Tảo cũng vội bới cơm cho hai người, mà nhanh chóng trộn chút rau dại với giấm, làm thành thức ăn nguội, lại lấy ra chút đậu phộng rang lên, rắc vài hạt muối, làm thành hai món ăn để uống rượu.

      Chử Vân Sơn rót cho Thành thúc ly rượu, Thành thúc nhìn động tác nhanh nhenjc ủa Sơn Tảo, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Chử Vân Sơn, “Nương tử này của cháu tệ, trừ thân thể có chút yếu đuối, làm việc cũng rất lanh lợi, giỏi lắm!”

      Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “tốt vô cùng.”

      Thành thúc uống ngụm rượu, chem chép vài hớp, “Còn nữa, rượu nhà cháu ngon đó thợ săn, đây là loại đắt trấn à? Cả thôn chúng ta chỉ có cháu mới uống loại này, Đại Xuyên nhà ta lần trước vào thành mua loại rượu kia, uống hớp miệng toàn nước.”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, “Cháu cũng biết loại rượu này bao nhiêu tiền, đưa dã vật đến khách điếm, số thừa lại cháu cũng lấy tiền, chưởng quỹ ngượng ngùng, thỉnh thoảng cũng đưa cho cháu vài hũ rượu.”

      trách được, Đại Xuyên nhà thúc là mua trong tiệm rượu, ba văn tiền phô, chưởng quỹ kia hận được đổi toàn bộ thành nước đấy chứ!” Thành thúc vừa vừa cầm đôi đũa gấp hai hạt đậu phộng ném vào trong miệng, cười híp mắt , “Nương tử thợ săn à, tay nghề của cháu tệ, công phu nấu nướng này, thẩm của cháu cũng tốt bằng đâu.”

      Sơn Tảo bưng chén cơm cười xin lỗi, “Thúc chi vậy, thẩm thẩm làm cơm ăn ngon đấy!”

      Thành thúc lắc đầu cái, “Cho dù có dở ta cũng ăn nửa đời người rồi, chấp nhận thôi!”

      Tán gẫu trong chốc lát, Thành thúc đến việc chính.

      “Thợ săn à, hôm nay thúc tới là vì mấy ngày sau thôn chúng ta chọn thôn trưởng.”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, ý

      bảo Thành thúc cứ tiếp.

      Sắc mặt Thành thúc nghiêm chỉnh, “ý của thúc là, hi vọng cháu làm chức vụ trưởng thôn này.”

      Nghe vậy Chử Vân Sơn cau mày, Sơn Tảo cũng ngừng động tác, nhìn về phía Chử Vân Sơn.

      “Thúc, phải là cháu muốn, mà chắc thúc cũng biết,cháu từ ở trong thôn, đối với mọi chuyện và người trong thôn cũng quen thuộc, lại tính tình của cháu cũng muốn quản nhiền chuyện, cháu thích hợp.” Chử Vân Sơn chút suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.

      Thành thúc thở dài, “Thôn chúng ta mấy năm cũng có thôn trưởng, chỉ có hơn 10 hộ gia đình có chuyện gì mà khó ? Phải cần tới thôn trưởng sao? Thế nhưng văn thư củaquan phủ gửi đến, thông báo tất cả thôn phải có thôn trưởng. Cháu xem, chọn thôn trưởng là vì việc gì? Còn phải là để có thể trợ giúp người trong thôn với nhau sao? Thúc nhớlúc phụ thân cháu còn sống, có lần sơn tặc tìm đến thôn, các ngươi ở núi, nửa đêm ông ấy cũng có thể nghe được mà xuống núi cứu người, sách sách sách, nếu phải ông ấy thân công phu, thúc sớm chết trong tay sơn tặc rồi, đại ơn của phụ thân cháu, nhà chúng ta tuyệt dám quên đâu.”

      Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn chút, công công có công phu? Còn cứn Thành thúc? trách được cả nhà Thành thúcvẫn luôn thân thiết với bọn họ, ra cồn có tầng quan hệnày.

      Chử Vân Sơn trầm mặc, “Thúc, chuyện qua cũng cần nhắc lại.”

      Thành thúc để đũa xuống, nhìn núi Bạch Vân phía sau, trong giọng tràn đầy hoài niệm, “Thợ săn à, ân cứu mạng của phụ thân cháu, trải qua 100 năm thúc cũng quên! Đáng tiếc, ông ấy sớm , thúc có cách nào báo đáp ông ấy,nhưng cháu còn ở đây, bây giờ nhìn cháu sống tốt, trong lòng thúc cũng cao hứng.”

      Chử Vân Sơn vẫn trầm mặc, Thành thúc vỗ vỗ vai , “Thôn trưởng mặc dù xem là cái gì, nhưng cũng là chức quan , cháu cứ ?”

      “Cháu muốn làm, như bây giờtốtvô cùng, cháu chính là thợ săn, những thứ khác cũng cần.” Chử Vân Sơn lắc đầu cái, rất kiên định cự tuyệt lần nữa.

      Thành thúc vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp, “Thúc cũng làm gì khác được, nếu như cháu muốn làm thôn trưởng, hãy với thúc, thúc nhất định giúp cháu.”

      Chử Vân Sơn lắc đầu,“cháu đốivới cái này có hứng thú.”

      Chử Vân Sơn tiếp tục kiên trì, khiến Thành thúc cũng tiện nữa, tán dóc vài câu, ăn xong cơm Thành thúc cũng về nhà.

      Buổi tối nằm giường, Sơn Tảo mềm nhũn nằm trong ngực Chử Vân Sơn hỏi, “Công công có công phu à?”

      Đôitay Chử Vân Sơn đưaqua đầu khẽ ừ.

      “Vậy chàng có hay ?” Sơn Tảo hứng thú, hưng phấn nhìn Chử Văn Sơn.

      Chử Vân Sơn khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có ý cười, “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?”

      “Hôm nay Thành thúc có đó, chàng rốt cục có hay ?” Sơn Tảo lắc cánh tay của , làm nũng hỏi.

      Chử Vân Sơn yên lặng trong chốc lát, gật đầu cái “biết chút.”

      Ánh mắt Sơn Tảo nhất thời trở nên sáng lóng lánh, “Vậy phải là chàng rất lợi hại sao? Giống như trong kịch đó, quyền đánh chết con cọp? Hoặc là phi diêm tẩu bích? Cướp người giàu giúp người nghèo?”

      Chử Vân Sơn bật cười, “ quyền giậu đổ bìm leo ta làm được, phi diêm tẩu bích, cướp giàu giúp nghèo. trắng ra chính là bọn cướp bóc. Nàng ta có làm được ?”

      “Vậy chàng có bao nhiêu lợi hại chứ? Nếu chàng biểu diễn cho thiếp nhìn chút?” Sơn Tảo chống nửa người càng càng hưng phấn.

      Chử Vân Sơn duỗi tay luồn vào trong mái tóc của nàng, ấn nàng trở về trong ngực mình, bất đắc dĩ cười , “Ta phải là khỉ, lại biểu diễn cho nàng xem? Công phu là để cường kiện thân thể, đừng làm rộn, mau ngủ!”

      Sơn Tảo quệt mồm, nằm lát lại hứng phấn, “công công có thể đánh chạy sơn tặc, khẳng định rất lợi hại, chàng cũng có công phu, oa! Chẳng lẽ hai người chính làgiang hồ cao thủ như trong kịch sao? ra là thiếp gả cho người lợi hại như thế nha! là quá thần kỳ rồi…”

      Nàng liên miên lẩm bẩm, Chử Vân Sơn nhắm mắt lại, lát thấy Chử Vân Sơn đáp lại, Sơn Tảo khẽ ngẩng đầu lên, giọng hỏi, “chàng ngủ à?”

      Trả lời nàng chỉ có tiếng dế gọi ngoài cửa sổ, Sơn Tảo tựa đầu vào người Chử Vân Sơn, suy nghĩ miên man ngủ thiếp .

      Nghe tiếng hít thở vững vàng của thê tử trong ngực, Chử Vân Sơn từ từ mở mắt, nghe tiếng kêu vang của côn trùng ngoài trong đầu cố gắng phác thảo dáng vẻ của phụ mẫu mình.

      Là quá lâu sao? cũng còn nhớ dáng vẻ của phụ mẫu mình nữa rồi, chỉ có chút mơ hồ mà nhớ lại, phụ thân nghiêm nghị cùng mẫu thân dịu dàng, an ủi, những ký ức này cũng quá mức xa vời.Còn có huynh đệ tỷ muội, cũng có đại ca, cũng có tỷ muội, chỉ là đều chết hết...

      Ôm sát người trong ngực, cõi đời này, chỉ có nàng có thể sống nương tựa lẫn nhau thôi!
      Last edited by a moderator: 8/12/14
      hoadaoanh, laulapink_lee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Bãi đập

      Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn xong điểm tâm, Chử Vân Sơn liền cùng Sơn Tảo đến bãi đập, bãi đập chính là mọt khu vực rất bằng phẳng, là nơi thôn dân dùng dùng để đập lúa, bình thường đều để đến thời gian thu hoạch mới được sử dụng, giống như loại chuyện hôm nay bãi đập chính là địa phương thích hợp nhất.

      Ở bãi đập có bao nhiêu người, Chử Vân Sơn tùy ý nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt dừng lại người của Mộc Đầu.

      “Nhìn cái gì chứ?” Sơn Tảo nhìn theo tầm mắt của Chử Vân Sơn , lại thấy có gì đặc biệt.

      Chử Vân Sơn lắc đầu, cúi xuống nhìn Sơn Tảo, “ có gì.”

      “Thợ săn ca, đại tẩu, hai người cũng tới nữa à!” Tử mang theo muội muội là Quyên Tử thân thiết tới chào hỏi bọn người Chử Vân Sơn, hai người Chử Vân Sơn xoay người qua liền nhìn thấy gia đình Thành thúc cũng đến bãi đập.

      “ừ, chúng ta vừa tới.” Chử Vân Sơn gật đầu cái, coi như lời chào hỏi.”

      Thành thúc đưa tay ngang trán nhìn về hướng xa chút, “Người của quan phủ chính là chậm chạp, còn chưa tới…”

      Nhị Xuyên nhìn được hỏi, “phụ thân, đến cùng có phải là ? Chờ lâu như vậy cái quỷ ảnh cũng thấy.”

      Đại Xuyên cau mày, nhìn dáng vẻ gấp gáp của đệ đệ bèn , “Nhị Xuyên, tính tính của ngươi khi nào mới chịu thay đổi? Lớn như vậy rồi còn hiểu chuyện như đứa bé…”

      Đại Xuyên vẫn còn lẩm bẩm, Nhị Xuyên là người cứng đầu, tánh bướng bỉnh nổi lên, “Đệ thế nào? Đệ rất tốt! Huynh có việc gì chỉ cần quản tốt việc của mình là được rồi, quản đệ làm cái gì!”

      Sắc mặt Đại Xuyên biến đổi, muốn lại, nương tử của đứng bên cạnh giật cánh tay áo của , nháy mắt muốn đừng có ahh…Đại Xuyên liếc mắt nhìn Chử Vân Sơn và Sơn Tảo, lắc đầu cái nữa.

      Nhị Xuyên phải là người hay để bụng, hừ tiếng liền ngồi xổm xuống hỏi Quyên Tử, “Quyên Tử, nhị ca dẫn muội bắt bướm chơi có được ?”

      Ánh mắt Quyên Tử sáng lên, gật gật đầu , “Dạ, muội muốn .”

      Nhị Xuyên cười híp mắt kéo Quyên Tử tới sân cỏ ở hướng khác của bãi đập, Đại Xuyên muốn kêu lại, nương tử của vội kéo hạ xuống, Đại Xuyên bị nương tử ngay trước mặt nhiều người như vậy lôi kéo, tính khí cũng nổi lên, mặt tối sầm liền lớn giọng : “Con mụ này, kéo ta làm cái gì? Ngay cả lời ta cũng thể sao?”

      Đột nhiên như vậy, nương tử Đại Xuyên bị rống đến sửng sốt sững sờ, đến khi phản ứng kịp mặt liền đỏ, hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt, trong lòng Đại Xuyên có chút áy náy, nhưng vừa mới mất hết mặt mũi, trợn mắt nhìn nương tử mình cái, “Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc! Chỉ biết khóc!”

      Nương tử Đại Xuyên vốn chỉ có chút nghẹn ngào, nghe đến lời này liền nhanh chóng quay mặt lặng lẽ lau nước mắt, cố gắng liều mạng cắn môi nén nhịn để tiếng khóc bật ra ngoài.

      Cũng ngờ lại náo loạn như vậy, cũng làm cho gia đình nhà Thành thúc cùng Chử Vân Sơn và Sơn Tảo đứng chung chỗ có chút được tự nhiên, Sơn Tảo ngẩng đầu nhìn Chử Vân Sơn cái, Chử Vân Sơn khẽ cau mày, bây giờ đứng ở chỗ này cũng thích hợp lắm, vừa định mở miệng, Thành thúc sớm bước chuyển sang chuyện khác.

      “Gần đây vật giá cũng bình thường, tại giá tiền của gạo và bột mỳ cũng khá tốt, ngày cũng tốt hơn rồi.” ông chậm rãi , ánh mắt liếc về phía Đại Xuyên, trừng cái.

      Lúc này mở miệng cũng thể được, Chử Vân Sơn gật đầu , “Từ từ tốt.”

      Thành thẩm thấy bọn họ chuyện vui, cũng kéo tay Sơn Tảo thân thiết , “Thân thể của cháu có tốt hơn chút nào ? Nếu được phải cố gắng điều dưỡng, bồi bổ tốt mới có thể sinh con béo tốt.”

      Sơn Tảo cười gật đầu cái, “Dạ, tốt hơn nhiều, khiến thẩm phải quan tâm.”
      Người hai nhà mặn lạt hàn huyên vài câu, nhìn thấy có người gọi, “Tới rồi tới rồi, người tới rồi!”

      Thành thúc ra gật đầu với Chử Vân Sơn, người hai nhà cũng theo, Đại Xuyên yên tâm Nhị Xuyên và Quyên Tử, tiếng rồi tìm hai người bọn họ.

      Người tới mặc thường phục, sau lưng mang bao đồ, cũng biết là chức quan gì, cỡi con la, mang theo nón, chậm rãi về phía bọn họ, mọi người vội nghênh đón, người nọ ngừng la hét con la, quét mắt vòng, nhất thời sắc mặt xụ xuống.

      “Sao cả túp lều cũng có, muốn phơi nắng chết bản đại nhân sao?”

      Mọi người vừa nghe thấy đều lên tiếng, Thành thúc liếc mắt nhìn, bước lên cúi chào với người nọ cái, khuôn mặt tươi cười , “Đại nhân, bãi đập có cái sân khấu, cũng rất thoáng gió, vào lúc này ngồi rất mát mẻ, nếu ngài tới ngồi nghỉ ngơi chút?”

      Người tới hừ tiếng, Thành thúc vội vàng tiến liên dắt sợi dây con la, giọng với người bên cạnh, “Nhanh đem băng ghế và cái bàn tới, thêm bình trà ngon nữa.”

      Tất cả mọi người dám chậm trễ, nhanh chóng mang bàn ghế đến, dọn bàn pha trà. Đến khi Thành thúc dắt la đến trước cái sân khấu cũ rách của bãi đập, mọi chuyện cũng làm xong.

      Người tới chậm rãi xuống la, ghét bỏ nhìn sân khấu cũ rách, liếc nhìn bàn ghế cũng vội ngồi xuống, mà vươn tay rảnh rang nhìn móng tay của mình.

      Mọi người nhìn nhau, đều đây là ý gì, Thành thúc nhìn mọi người, cũng lắc đầu cái.

      Chử Vân Sơn nhìn mọi việc trong mắt, trong lòng cười lạnh, có thể tới đây làm loại chuyện này cũng phải là đại quan, còn đắn đo ra vẻ cường thế. cũng lên tiếng, thôn dân chất phác, hiểu quan trường chính là nơi của đám a dua nịnh hót, người này là thể nhầm chỗ rồi.

      Quả nhiên, người nọ đợi lúc lâu cũng thấy mọi người có phản ứng gì, bĩu môi, cố ý dùng tay áo lau lại bàn ghế lần nữa, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.

      “Đây là Bạch Vân thôn chứ?”

      vắt chéo hai chân, chậm chậm hỏi.

      “Dạ, dạ, dạ” Mọi người nhao nhao gật đầu.

      Người nọ giương mắt nhìn thoáng qua mọi người, khẽ hừ tiếng, “Ta là quan viên ở trấn, họ La, đây là quan bài của ta, các ngươi nhìn chút .” từ trong ngực lấy ra tấm bảng gỗ, Nghiêm Tam đứng gần nhất, thận trọng nâng bảng gỗ lên nhìn lúc lâu, lại lùi về sau mấy lượt, giọng hỏi, “Người nào biết chữ? Giúp đỡ nhìn chút?”

      Sơn Tảo rướn cổ lên liếc nhìn cái, chữ bảng gỗ rất phức tạp, nàng xem nửa ngày cũng hiểu là viết gì, khỏi nhìn về phía Chử Vân Sơn.

      “Tư Dân, chuyên quản hộ tịch.” Dáng người Chử Vân Sơn cao lớn, sớm nhìn nội dung viết bảng gỗ, giọng bên tai của Sơn Tảo.

      La Tư Dân tựa hồ rất đắc ý, giống như bảng gỗ là bảo bối rất là quý giá, sau khi Nghiêm Tam cầm tấm bảng gỗ nhìn lát bắt đầu gõ bàn, kiên nhân kêu la, “Xem xong chưa? Xem xong trả lại cho bản quan, vật này các ngươi mà làm hư thể bồi thường nổi đâu.”

      Nghiêm Tam liền cười cười, đem tấm bàng gỗ

      thận trọng để lại bàn.

      La Tư Dân uống hớp trà xanh, cau mày oán trách, “Chỉ là bọt trà, cái này cũng có thể lấy ra chiêu đãi người sao?” xong, lại thở dài, “Được rồi, được rồi, người ở núi cũng chỉ như vậy thôi.”

      Mọi người ngoại trừ cười làm lành có thể làm cái gì? Dân đấu với quan, cho dù chỉ là tên quan nho , muốn thu thập bọn họ cũng giống như giết con kiến mà thôi.

      Nghĩ đủ rồi, La Tư Dân mới mở túi đồ ra, lấy giấy và bút mực cùng quyển sách , giơ giơ tay lên, “Tất cả các hộ xếp thành hàng, từng nhà từng nhà, chủ nhà đứng ở phía trước!”

      Mọi người động, La Tư Dân lại chỉ vào Thành thúc, “Ngươi, ngươi, ngươi, lại già, ngươi đứng đầu, sau đó thê tử của ngươi đứng thứ hai, sau đó nhi tử và tức phụ gì gì đó, nhanh đứng ngay ngắn chút, đừng đứng ở nơi này mè nheo kỳ kèo với bản quan.”

      Thành thục vội đứng ở vị trí đầu tiên, người làm có người thứ hai, mọi người rất nhanh bắt đầu xếp thành hàng, thỉnh thoảng còn nhắc nhở lẫn nhau, “Nhà kia, mau đứng ngay ngắn, đừng có lộn xộn.”

      Chữ Vân Sơn cạnh tranh, mọi người xô đẩy khiến và Sao Tảo bị chen đến vị trí cuối cùng, Chữ Vân Sơn cũng để ý, nhưng nhìn mặt trời lên cao, chân mày nhíu lại.

      “Sao vậy?” Sơn Tảo hỏi.

      Chữ Vân Sơn nhìn đội ngũ dài, chỉ chỉ mặt trời, “Mặt trời bắt đầu độc rồi, còn biết xếp hàng đến khi nào.”

      Sơn Tảo đưa đầu ra nhìn chút, “Cũng rất nhanh thôi.”

      Cả đội ngũ dài, lúc bắt đầu ai chuyện, chỉ trong chốc lát mọi người liền bắt đầu tán gẫu với nhau rồi, con người chính là như vậy, tới đâu cũng quên há miệng.

      Mới bắt đầu, ai cũng cho rằng rất nhanh kết thúc, thực tế chậm vô cùng, nửa canh giờ trôi qua mà gia đình nhà Thành thúc còn chưa lấy xong, trong đám đông bắt đầu có tiếng oán trách nho .

      Có điều chút oán trách này cũng có ý nghĩa gì, rất nhanh bị ép xuống.

      canh giờ qua hai người canh giờ qua.

      Chân mày Chữ Vân Sơn càng lúc càng chặt, nhìn mặt trời lại nhìn đội ngũ vẫn còn rất dài, xoay người đem tay áo khoác che lên gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng của Sơn Tảo, da dưới bàn tay lạnh như băng nhưng lại sướt mướt mồ hôi.

      “Như vậy có gì hay sao!” Chữ Vân Sơn nhìn sắc mặt tốt lắm của Sơn Tảo buồn bực .

      Sơn Tảo dùng tay áo thay cho quạt, ngẩng đầu nhìn Chữ Vân Sơn cũng đầu mồ hôi, vén tay áo lên lau mồ hôi trán thay cho . “Hay cái gì?”

      Đứng quá lâu, lại bị phơi nắng, Sơn Tảo cũng còn hơi sức mà chuyện rồi.

      Chữ Vân Sơn nhìn hàng người, rất nhiều người định ngồi lên nền đất, lúc này là thời điểm ánh nắng mặt trời hại nhất, mặt đất cũng nóng đến kinh người, vài người ngồi xuống cũng bị nóng đến nhảy dựng lên.

      Nhìn nữ nhân và đám người bị phơi nắng đến đỏ mặt trong đội ngũ, lại nhìn Sơn Tảo thở mệt nhọc, Chữ Vân Sơn sờ sờ mặt nàng. “Nàng chờ ta về nhà chuyến, lập tức quay lại, nàng đừng ngồi xuống đất, rất nóng.”

      “Về nhà làm gì chứ?” Sơn Tảo xoa xoa cái eo đau nhức, có chút hiểu hỏi.

      “Chờ là được” xong, Chữ Vân Sơn sải bước khỏi đội ngũ, về nhà. Sau khi , Sơn Tảo định ngồi xổm xuống, đứng đến chân cũng tê rần, cũng chỉ là nghi danh thôi, sao lại phiền toái như vậy chứ.

      lát sau, Chữ Vân Sơn gánh đòn gánh đến, hai đầu đều là thùng nước, mọi người nhìn thấy cũng đứng dậy. Mộc Đầu là người đầu tiên xông đến nhận lấy đòn gánh từ Chữ Vân Sơn, cao hứng . “Chữ đại ca, huynh làm sao biết chúng tôi khát nước đấy? tốt, huynh để cho đệ tự đưa nước.”

      Chữ Vân Sơn đem đòn gánh giao cho , gật đầu , “Đệ trước tiên kêu mọi người qua uống nước, ta về nhà lấy cái băng ghế ngồi, trời nóng như vậy, cũng thể ngồi dưới đất, bên kia sân khấu phải có hàng cây sao, mang băng ghế qua bên đó ngồi .”

      Mộc Đầu nhìn nơi Chữ Vân Sơn , bên cạnh sân khấu có hàng cây, vừa lúc tạo thành nơi tránh nắng, chỉ cách sân khấu khoảng, nhưng mọi người đều đúng, cũng làm chậm trễ chuyện gì.

      “Thợ săn ca, nhà huynh cũng có bao nhiêu băng ghế. Chúng ta cứ ngồi đám cỏ dưới hàng cây kia, có nước uống là được, huynh cũng nên về lấy làm gì.” Mộc Đầu xong cười ha hả, trực tiếp gánh nước đến dưới hàng cây. Chữ Vân Sơn hướng về đội ngũ , “Mọi người qua bên kia ngồi , chúng ta uống nước, từ từ đợi, ở nơi này phơi nắng cũng phải là chuyện tốt.”

      Tất cả mọi người đứng lên, kêu tiếng tốt, rối rít cám ơn với Chữ Vân Sơn, sau đó về phía hàng cây kia, ban đầu cũng có người nhìn thấy mảnh đất kia, nhưng mà dám , vào lúc này mọi người đều , nên cũng có gì phải sợ rồi.
      Last edited by a moderator: 10/12/14
      hoadaoanh, laulapink_lee thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Hàng xóm

      Chử Vân Sơn tới kéo Sơn Tảo, khi đến dưới bóng cây, hai thùng nước cũng có ai động, Chử Vân Sơn có chút nghi ngờ.

      “ Mọi người sao lại uống?”

      Nghiêm Tam liếm môi khô nứt, chỉ vào thùng nước : “Hai ngươi uống trước, chờ hai người uống xong chúng ta mới uống, cũng thể nước của ngươi mà lại để chúng ta đoạt trước được.”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, cũng chèo kéo, dùng bầu nước múc nước cho Sơn Tảo, Sơn Tảo uống hơn nửa mới cảm thấy toàn thân thoải mái lên, thấy nàng uống nữa, Chử Vân Sơn lúc này mới uống, sau đó đem bầu nước để xuống, “Mọi người uống .”

      Lúc này mọi người mới nối tiếp nhau uống nước, hai thùng nước rất nhanh liền uống xong, lần này đợi ai , nam nhân của các gia đình cũng tự giác gánh thùng của mình lấy nước.

      Tìm chỗ dưới tán cây ngồi xuống, Chử Vân Sơn từ trong ngực lấy ra miếng bánh đưa cho Sơn Tảo, “Buổi sáng nàng ăn ít, lúc này có đói bụng , ăn chút .”

      Sơn Tảo tựa vào gốc cây, đem bánh cho Chử Vân Sơn, “Chàng ăn , thiếp đói bụng.”

      xong, nàng nhìn tên quan ngồi ở bên bàn bên kia, hỏi Chử Vân Sơn, “Nơi này ghi danh cũng phiền phức vậy sao? ở quên hương thiếp việc này làm cũng rất nhanh.”

      Chử Vân Sơn dùng tay áo lau mồ hôi, lắc đầu, “Trước kia có, năm nay mới bắt dầu.”

      Những người bên cạnh tới đây bắt chuyện tán gẫu giết thời gian, đến sau giữa trưa cuối cùng cũng đến lượt Chử Vân Sơn và Sơn Tảo rồi.

      La quan viên nhịn được ngẩng đầu nhìn Chử Vân Sơn cái, giơ bút ở quyển sổ chuẩn bị viết chữ.

      “ Tên họ ? số tuổi? trong nhà mấy miệng ăn? Làm cái gì?”

      Chử Vân Sơn nhất nhất trả lời, La quan viên nhanh chóng nhớ lấy những thông tin này, sau đó soàn soạt soàn soạt ở tại tờ giấy trắng khác vẽ ra gương mặt của nam nhân.

      Chử Vân Sơn xong đến lượt Sơn Tảo, những vấn đề được hỏi cũng như vậy, tiếp theo đó là vẽ bức họa.

      “ Còn có mấy người nữa hả?” La quan viên nhìn sắc trời, giọng điệu phát ra có chút kiên nhẫn.
      Sơn Tảo nhìn sau lưng chút, “đại khái còn có 3,4 người thôi.”

      La quan viên gật đầu cái, cau mày giống như đuổi con ruồi, khoát tay với Sơn Tảo, “ , chớ trì hoãn thời gian của bản đại nhân.”

      Sơn Tảo vội tránh ra, Chử Vân Sơn sớm đứng chờ bên, được khoảng xa, Sơn Tảo mới quay đầu lại nhìn nhìn rồi , “Mau nha, tại sao thời gian lại dài như vậy nhỉ…”

      Chử Vân Sơn khẽ cười, “Hỏi cẩn thận bằng người khác, vẽ cũng tỉ mỉ như người trước, nàng nhìn thấy bản vẽ của đấy, có điểm nào giống ta và nàng chứ?”

      Sơn Tảo che miệng cười, “ Thiếp cảm giác đem thiếp và chàng vẽ rất giống nhau, chỉ có tóc là khác thôi.”

      “ Cái này gọi là tướng phu thê.” Chử Vân Sơn rất là vui vẻ.

      Hôm nay La quan viên cũng rất buồn bực, là quan mới nhậm chức, vất vả nhờ người quan hệ mới tìm được chuyện xui xẻo này trong nha môn, còn nghĩ là chiếm được chỗ tốt, cứ tưởng rằng Tư dân là chức quan có biết bao nhiêu oai phong, nghĩ tới chính là làm những việc này, hơn nữa còn đến cái thôn rách nát nơi rừng sâu núi thẳm này.

      Nhìn người trong thôn này còn rất tôn trọng , ban đầu còn dụng tâm, nhưng mà càng về sau càng thấy cứ tiếp tục như vậy ổn, thôn này vô cùng xa, cứ kéo dài nữa, sợ rằng tối nay cũng về thành được.

      Le que vài nét bút đem tài liệu của mấy người còn lại làm xong, La quan viên xoa xoa chiếc cổ đau nhức, vội vàng đứng lên dọn dẹp túi đồ, “ có vấn đề gì chứ? bản đại nhân trước đây, phiền toái mà, trì hoãn nữa ta làm sao có thể vào thành chứ.”

      Mọi người còn chưa xong, liền có người đề nghị, “La đại nhân, nếu ngài ở thôn chúng ta nghỉ đêm , vào lúc này khẳng định cũng vào được thành, sáng sớm ngày mai ngài hãy , lại , nếu bị chậm, đường ban đêm, trong núi cũng an toàn.”

      Thân thể của La quan viên run lên, đường ban đêm cũng an toàn…Cũng quản nhiều như vậy nữa, dù thế nào cũng muốn ở nơi rách nát này, ai biết có sạch hay !

      Nghĩ tới đây, La quan viên khẽ cắn răng, đem túi đồ trong tay đặt lên lưng con la, “ngày mai bản đại nhân còn có chuyện, thể trì hoãn, người của Bạch Vân thôn đều ở đây rồi, nếu như ai còn chưa ghi danh, kêu bọn họ đến huyện nha trong thành tìm ta, nha.”

      “ La đại nhân, đây là ít lương khô với nước, ngài cần phải cưỡi la chạy cho nhanh, nếu trời tối hoàn toàn ngài vào được thành, đường chớ nghỉ ngơi, có thể mau bao nhiêu .” Thành thúc đưa cho La quan viên gói đồ cùng bình nước, dắt con la được ăn no cỏ khô.

      La quan viên khỏi nhìn Thành thúc hơn nhiều chút, leo lên lưng con la, nhận lấy túi đồ cùng bình nước, cũng quay đầu lại ra khỏi thôn.

      “Rốt cuộc cũng xong rồi, mệt chết người.” Thành thúc xoa xoa cái hông đau nhức vì đứng quá lâu lắc đầu cái, lẩm bẩm .

      “ đúng vậy, chờ cả ngày như thế, chuyện gì cũng làm xong phiền.”

      “ Đúng vậy, đúng vậy đó.”

      Mọi người nhao nhao lại.

      thôi, trở về nấu cơm !” Thành thúc cười ha hả hét lớn, tất cả mọi người cũng cười theo.

      Đoàn đoàn tốp tốp về, bởi vì nhà của Chử Vân Sơn và Sơn Tảo ngay cổng thôn, cho nên xem như là nhà có đường về xa nhất, vừa mới chuẩn bị mở cửa, liền nghe thấy tiếng nữ nhân sanh sanh hỏi.

      “ Đại huynh đệ, đại muội tử, xin hỏi đây là Bạch Vân thôn phải ?”

      Sơn Tảo quay đầu lại, có phụ nhân ước chừng 26, 27 tuổi đứng cách đó xa, người mặc bộ xiêm y màu xanh, sau lưng cõng túi đồ, trong ngực ôm đứa khoảng chừng 2,3 tuổi, còn có đứa bé chừng 5,6 tuổi níu lấy váy của nàng ấy nhìn Sơn Tảo cắn cắn ngón tay.

      “ Ngươi có chuyện gì sao?” Sơn Tảo nghi ngờ hỏi.

      Phụ nhân sợ hãi cười, “ Ta họ Vương, phu gia họ Lý, chúng ta mới dời đến Bạch Vân thôn thôi, nghe phai ghi danh, ta đây mới vội vội vàng vàng chạy tới.”

      “ La đại nhân vừa mới , ai còn chưa ghi danh đến huyên nha trấn tìm .” Sơn Tảo chỉ

      chỉ con đường bên ngoài thôn.
      Vương thị thất vọng ồ tiếng, lại hướng về phía Sơn Tảo cười cười, “Vậy xin hỏi nhà thôn trưởng ở đâu?”
      Sơn Tảo liếc mắt nhìn Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cúi đầu mở cửa trực tiếp vào từ đầu tới cuối nhìn ba mẹ con kia cái.
      “Thôn trưởng còn chưa có chọn đâu...” Sơn Tảo nhàng , nhìn Vương Thị cùng hai đứa bé, nàng lại có chút do dự.
      “Chỉ mình ngươi mang theo đứa bé tới đây sao?”
      Vương Thị cúi đầu, đem túi đồ vai nhấc lên, “Phu gia ta ở bên ngoài làm ăn, cũng lúc nào trở về, bình thường đều là ta dẫn theo đứa bé.” Sơn Tảo hỏi nhiều nữa, muốn vào lại nhìn mẹ con ba người đáng thương, nhưng cũng thể cứ đứng giữa đường chuyện phiếm, Chử Vân Sơn cũng đốt lò rồi.
      “Vậy... nếu các ngươi vào nhà ta ngồi chút?”
      Vương Thị chần chừ lúc, vẫn là lắc đầu, “, chúng ta trở về trước, chỗ ta cũng cách nơi này xa, lúc này trở về cũng vừa vặn, chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta lại tới.”
      “Vậy cũng tốt, các ngươi đường cẩn thận.” Sơn Tảo thở dài.
      Vương Thị gật đầu với Sơn Tảo mang theo đứa bé rời .
      Sơn Tảo đóng cửa lại, cùng Chử Vân Sơn chuyện này, Chử Vân Sơn vùi đầu thêm củi vào đốt, câu được câu chuyện cùng Sơn Tảo.
      Qua vài ngày, sát vách bọn họ liền đắp lên gian nhà cỏ, gian nhà cỏ ở giữa đám phòng ốc bằng phẳng liền có chút đặc biệt, hàng xóm mới cũng nên lại chúc mừng.
      Sơn Tảo mang theo con thỏ hoang cùng con gà rừng đến chúc mừng, mở cửa chính là Vương Thị, Vương Thị nhìn thấy Sơn Tảo thẳng vào, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng vẫn tươi cười đón Sơn Tảo vào cửa.
      Chử Vân Sơn vào núi rồi, cho nên có đến, Sơn Tảo áy náy giải thích với Vương Thị, Vương Thị vội lắc đầu, “ quan trọng, ngươi có thể tới là tốt rồi, chẳng qua nhà ta đơn sơ, ngay cả chén nước trà cũng cầm ra được để mời ngươi.” Vương Thị bưng nước lên, xin lỗi đặt vào trong tay Sơn Tảo.
      Sơn Tảo đứng lên nhận, nhìn xung quanh toàn bộ tiểu viện, Sơn Tảo còn khen, “Đại tẩu dọn dẹp rất chỉnh tề, chúng ta cũng nên so đo những thứ này, có chén nước là được, ta cũng thường uống trà.”
      Vương Thị cười, kéo Sơn Tảo ngồi trong sân, “ nay là năm tháng binh hoang mã loạn, trong nhà còn có hai đứa cần ăn cần uống, có chút tiền cũng mua đồ ăn cho bọn trẻ rồi, may mắn bây giờ ổn định, nếu đánh tiếp, lão nhị nhà ta có thể sống được rồi.”
      Sơn Tảo kinh hãi, “Đứa bé ngã bệnh?”
      Vương Thị vội lắc đầu, “ phải, phải, ý ta là ....” giống như nghĩ tới điều gù, nàng ta vội lắc đầu, “ những thứ này nữa, đều qua rồi. Các ngươi cũng là người trong thôn sao? Vì sao lại có thôn trưởng?”
      Sơn Tảo lắc đầu, “Phu gia nhà ta là người trong thôn, ta là...”
      “Ai, đều là số khổ, nhưng mà bây giờ cũng tốt hơn rồi, nữ nhân khi lập gia đình chính là được sinh ra lần nữa, xác định số mạng của mỗi người,” Vương Thị đến đây, trong lời khỏi có chút khổ sở.
      Sơn Tảo vội , “Lý đại ca làm buôn bán? Buôn bán cái gì? Còn chưa về nhà sao?”
      Thần sắc Vương Thị lạnh xuống, “ trở lại còn may, ba mẹ con chúng tôi sống tốt hơn.”
      Lời này khiến Sơn Tảo cảm thấy có chút tốt, ngượng ngùng cười cười, Sơn Tảo uống ngụm nước liền đổi chủ đề.
      “Hai đứa bé đâu?”
      Nhắc tới hai đứa bé, mặt Vương Thị liền nhu hòa, “Đều ngủ ở trong nhà rồi, hôm nay lão đại giúp ta làm nhiều việc vặt, hai đứa bé này, cũng đặc biệt ngoan, đặc biệt hiểu chuyện....” Mỗi người mẫu thân khi đến đứa bé cũng đều hết chuyện.
      Hai người trò chuyện, nam nhân vóc người trung bình bước vào, giống như nhìn thấy Sơn Tảo, trực tiếp lấy gà rừng Sơn Tảo mang tới đặt ở góc nhà ném tới dưới chân Vương Thị.
      chịu làm cơm, còn ở nơi này cái gì! Nữ nhân chính là nhiều chuyện, đâu cũng có thể ! làm cơm nhanh, đem con gà này nướng, ta vào nhà lát, TM mệt chết được, làm xong gọi ta.”
      Nam nhân vừa vào liền hùng hổ, Sơn Tảo ngẩn cả người, chờ vào nhà, Vương Thị liền lúng túng giải thích, “Đây là phu gia nhà ta, hôm nay vừa đúng lúc trở lại, ... hôm nay có thể mệt nhọc, bình thường có như vậy.”
      Sơn Tảo vội cười, đứng dậy, “Đại tẩu, ngươi có việc, ta về trước đây, nhà ta cũng có chút việc chưa có làm xong, ngươi nấu cơm cho đại ca trước , ta về trước.”
      Vương Thị đứng dậy giữ lại, “Ở lại ăn cơm .”
      Sơn Tảo cười cười khoát tay, “, trong nhà có sẵn cơm, ta nhé đại tẩu.”
      Dưới áy náy tiễn ra cửa của Vương Thị, Sơn Tảo tự mình về nhà, về đến nhà nàng mới thở ra, cũng là Chử đại ca của nàng là tốt nhất.
      Last edited: 12/12/14
      laula, sanone2112pink_lee thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Chọn thôn trưởng.

      quá mấy ngày toàn bộ nhân khẩu sống tại Bạch Vân thôn đều ghi danh đầy đủ, Bạch Vân thôn liền bắt tay vào công việc chọn ra thôn trưởng rồi. Đây đối với thôn dân Bạch Vân chính là việc đại bậc nhất, trước đây thôn trưởng đều chọn người lớn tuổi đức cao vọng trọng ở trong thôn tới đảm nhiệm, nhưng kể từ khi thôn trưởng trước qua đời, bởi vì chiến loạn, lòng người bàng hoàng, chuyện này cũng liền bị trì hoãn đến nay.

      Phải trong thôn cũng có người cao tuổi, nhưng phải lớn tuổi đều là người đức cao vọng trọng, lại cũng phải là người tự nguyện, nếu miễn cưỡng người lớn tuổi như vậy cũng đồng ý làm những chuyện như vậy, lớn tuổi nên an hưởng tuổi già, thôn trưởng này vẫn nên để những người trẻ tuổi gánh vác hơn.

      Nếu muốn chọn trưởng thôn, chính là phải tìm ra biện pháp, chọn như thế nào? Có tiêu chuẩn gì. Thừa dịp buổi trưa có việc, đập nước liền tập trung đám người, nửa là hóng át, nửa là ngồi cùng nhau thương lượng.

      “ Theo ta, chúng ta xác định theo tuổi , người lớn tuổi có kinh nghiệm, cũng thể khiến tên tiểu tử đảm nhiệm chức thôn trưởng được, như vậy ra thể thống gì!” chuyện là hán tử cao lớn thô kệch ở trong thôn.

      Nhị Xuyên vui, “ Người trẻ như chúng ta cũng có thể đảm trách, người trẻ tuổi có sức khỏe, nếu như là người già nhũn như con chi chi, người khác tới gây chỉ cần quyền cũng nằm dưới đất rồi, còn bằng người trẻ như chúng ta đây!”

      “ Người trẻ tuổi có hơi sức mà có đầu óc có lợi ích gì, Nhị Xuyên, ngươi đừng chen miệng, đây cũng phải là chuyện của ngươi, chúng ta mỗi nhà cử người ra chuyện, phụ thân của ngươi đâu, ngươi cũng nên yên lặng thôi.” Nương của Thạch Đầu cùng Mộc Đầu năm xưa mất chồng tang cha, nuôi hai đứa bé lớn lên cùng dễ dàng, tính tính cay cú lợi hại, tự biết hai đứa con trai mình cũng thể nào làm được thôn trưởng, nương Thạch Đầu vẫn lên tiếng, bây giờ nghe thấy những lời này của Nhị Xuyên cũng cảm thấy vui vẻ, nhịn được mà cắm thêm mấy câu.

      Nhị Xuyên bĩu môi nữa, đập đá ngồi đầy người của mỗi nhà, đều tới để thương lượng chuyện này, quyết định mỗi nhà cử người ra chuyện, những người khác có thể ngồi nghe, thỉnh thoảng cũng có thể cho chút ý kiến, nhưng mà có nghe hay chính là chuyện của người khác rồi.

      “ Tất cả mọi người có ý kiến chứ?” có người hỏi.

      Chử Vân Sơn cũng lắc đầu theo đám người, đối với chuyện như vậy có hứng thú, ngồi ở đây cũng chỉ là đơn thuần nghe việc vui mà thôi.

      Nghiêm Tam nhìn quanh vòng, bây giờ bên trong thôn dân, người lớn tuổi có chút uy vọng cũng có nhiều, Thành thúc cũng xem như là người trong đó, bản thân cũng là , còn có lão Ngưu hơn 60 tuổi, ngồi ở nơi này lâu mà Thành thúc cùng lão Ngưu cũng mở miệng…

      Suy nghĩ hooig, hắng giọng mở miệng, “Như vậy , liền chọn người có niên kỷ hơi lớn chút, tốt nhất là có tài ăn , nếu khi quan viên ở trấn trở lại, lắp bắp nửa ngày cũng nhả ra được cái rắm mắc cỡ chết người!”

      Lời này vừa ra tất cả mọi người đều thoáng đưa mắt tụ lại người Ngưu lão, ai cũng biết Ngưu lão là hũ nút, trước kia bạn già của ông còn sống đời lúc mắng ông cả ngày cũng nghe chút đáp lại, tại bạn già có, lại càng nhiều rồi. Trừ chơi đùa với cháu con cười đôi câu, bình thường ông vẫn rất lặng lẽ.

      đến phụ thân của mình, Ngưu Vĩnh bao giờ cao hứng, lúc này cũng tối mặt, “Cũng phải là kể chuyện, muốn tài ăn tốt để làm gì? Chẳng lẽ ngày ngày muốn chúng ta đứng sân khấu này dụ dỗ mọi người sao?”

      Mọi người cười thầm, Nghiêm Tam lần này tự bê đá đập vào chân mình rồi, có chuyện gì thường ngồi nghe kịch hát đôi câu, thường ngày sao, lúc này Ngưu Vĩnh như vậy lại cảm thấy có chút ý vị khác.

      “ Ngưu Vĩnh, ý ngươi là gì?” Nghiêm Tam trừng mắt.

      Ngưu Vĩnh hừ tiếng, “ có ý gì, có vài người muốn làm trưởng thôn cứ việc thẳng, dù sao phụ thân của ta cũng có hứng thú. Mấy năm rồi có thôn trưởng cũng sao, đừng đem mọi người thành kẻ ngu, nghĩ rằng ai nhìn thấy tâm địa gian giảo của mình hay sao.”

      “Ngươi!” Nghiêm Tam tức đến đỏ mặt, mọi người vội vàng khuyên.

      “Được rồi, được rồi, trong thôn chúng ta có tổng cộng 18 hộ gia đình, cộng thêm Lý gia mới tới là 19 hộ, mỗi hộ chọn người, người nào được chọn nhiều nhất, người đó chính là thôn trưởng.” Có người trực tiếp đề nghị.

      Tất cả mọi người lên tiếng, đến đây cũng là biện pháp tốt, ra cho cùng, ai làm thôn trưởng cũng đều như nhau cả.

      “Vậy chọn người nào đây?” Mọi người nhìn nhau.

      lão ông lớn tuổi nhất trong thôn, cũng 80 tuổi vuốt vuốt mấy cọng râu lưa thưa dưới cằm, dùng gậy chỉ chỉ, “Thành thúc, Nghiêm Tam, Ngưu tử ta nhìn là biết bọn chúng là người khó giữ vững nguyên tắc.”

      Ông cụ lên tiếng, mọi người đều có dị nghị, Ngưu lão cả kinh, ngẩng đầu nhìn ông cụ, trực tiếp lắc đầu, “Ta sao? Có được ?”

      Ông cụ gật đầu cái, “Ngưu tử, coi như là chút việc vui , chơi thôi. Hai ngày nữa tìm đoàn kịch , ngày mai chọn xong rồi, chúng ta cũng nghe chút, trong thôn rất lâu có náo nhiệt như vậy rồi, cục xương gia như ta đây cũng nhanh chóng xem được nữa…”

      Đợi đến khi tối trời, tất cả mọi người giải tán, Nhị Xuyên tới bên cạnh Chử Vân Sơn đụng cái, “Thợ săn ca, huynh chọn người nào?”

      Chử Vân Sơn chau mày, vẫn chưa trả lời câu hỏi, cổ của Nhị Xuyên liền bị Nghiêm Võ đáp lời, “Nhị Xuyên, chúng ta đừng có như vậy, ngươi cần phải có quy cũ chút.”

      Mặt Nhị Xuyên đỏ lên, Nghiêm Võ cười với Chử Vân Sơn tiếng, “Thợ săn ca, huynh có thể chọn cho phụ thân ta nha.” xong quay mặt về phía Nhị Xuyên trợn mắt làm cái mặt quỷ, bỏ chạy.

      “ Tên khốn khiếp Nghiêm Võ, quy củ của ngươi đây sao?” Nhị Xuyên tức giận muốn nhảy cả hai chân.

      Xa xa truyền đến tiếng cười hi hi ha ha của Nghiem Võ, “Theo ngươi học…”

      “ Ca, đừng nghe tên tiểu tử khốn khiếp đó, huynh cần phải chọn cho phụ thân đệ, thèm nghe huynh nữa, đệ tìm tên kia, phải đem quản lý cho chặt chút, tên kia đầy bụng quỷ kế.” Nhị Xuyên xong, thở phì phò tìm Nghiêm Võ.

      Chử Vân Sơn nhìn hai người trước sau chạy biết nên khóc hay nên cười, Sơn Tảo cười đến đứng lên nổi, “Thiếp sao lại biết thợ săn ca nhà ta lại trở thành miếng mồi ngon rồi, ai cũng muốn cướp.”

      Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, cúi bên tai nàng giọng , “Nàng cũng là miếng mồi ngon, tối nay thợ săn ca đem nàng ăn.”

      “Đừng làm rộn!” Sơn Tảo thẹn thùng mặt đỏ bừng, tại sao lại đứng đắn rồi.

      Tối hôm đó, Sơn Tảo hoàn toàn trở thành miếng mồi ngon, Chử Vân Sơn đem nàng ăn sạch , còn buộc nàng kêu ‘thợ săn ca ca’, ngày thứ hai, khi thức dậy giọng của Sơn Tảo cũng tắc rồi, nàng xấu hổ trực tiếp núp ở trong chăn.

      “Chàng là người xấu xa, thiếp làm sao có thể gặp người chứ!”

      Sơn Tảo buồn bã bụm mặt, đoán chừng người của cả thôn đều cũng nghe thấy rồi, có mặt mũi gặp người mà.

      Tinh thần Chử Vân Sơn rất tốt, “Vậy trách buổi tối ngủ, ai còn quản nhiều chuyện như vậy, mau dậy ăn điểm tâm , ăn xong còn bãi đập, hôm nay náo nhiệt lắm đấy.”

      Hôm nay muốn chọn thôn trưởng, được. Sơn Tảo vừa thẹn thùng vừa cáu, ăn xong điểm tâm, vừa ra khỏi cửa gặp Vương thị, Vương thị cười ha hả cùng nàng chào hỏi, “Đại muội dậy sớm ghẹ, rốt cuộc là trẻ tuổi, là có tinh thần.”

      Sơn Tảo mặt đỏ đến dưới cổ, nghĩ cũng biết lời này có ý gì, lúng túng ứng đối, nàng len lén liếc nhìn Chử Vân Sơn, mặt Chử Vân Sơn bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

      Vương thị che miệng cười trộm, “Phu thê tân hôn, người trẻ tuổi mà khó tránh được.”

      Sơn Tảo cũng dám tiếp, cúi đầu, tăng nhanh bước chân về phía bãi tập.

      Đến bãi tập, người cũng đến khá đông đủ, bên trong ánh mắt hài hước của mọi người, Sơn Tảo tự chủ được mà co người lại, nàng thầm thề ở trong lòng, về sau bao giờ kêu cái gì ‘thợ săn ca ca’ nữa!

      Phương pháp chọn rất đơn giản, mỗi nhà người, mỗi người cầm trong tay tảng đá đặt trước mặt ba người đứng trước cả thôn, người nào có nhiều tảng đá nhất, người đó chính là thôn trưởng.

      Ông cụ nghe xong cười ha hả, “Tốt, tốt, tốt, cứ làm như thế, như vậy mới thú vị.”

      Nhìn thấy có người lấy ra cái rổ trúc , ông cụ lắc đầu liên tục, “Cứ trực tiếp đặt trước mặt bọn họ, lấy rổ làm cái gì, hòn đá các ngươi cũng chọn xong rồi, lớn hơn.”

      Mọi người thể làm gì khác hơn là lấy lại rổ trúc, mỗi nhà chọn tảng đá lớn bằng khoảng bàn tay, ở phía Sơn Tảo dĩ nhiên là do Chử Vân Sơn cầm.

      Sơn Tảo khẽ nhìn bên cạnh chút, Vương thị cầm tảng đá, xem ra tướng công nhà nàng ta lại ra ngoài, nhìn đứa bé lớn hơn chút ngồi chồm hỗm đất chơi con kiến, Sơn Tảo khẽ than thở trong lòng, mình Vương thị dễ dàng.

      Căn cứ cách của ông cụ, ba người đều muốn chuyện, coi như tự mình tranh thủ người bầu chọn. Đầu tiên ra sân chính là Nghiêm Tam, nguyên bản là người có tài ăn , vừa mở miệng chọc cho mọi người vui vẻ rồi.

      “Con người của ta nha, có thể hát tốt mấy câu, nếu mọi người chọn ta, ta lập tức hóa trang diễn cho mọi người đoạn.” Mọi người rối rít xong, lại tiếp, “ ra chọn thôn trưởng để làm gì? Còn phải là vì mọi người làm việc sao? Nghiêm Tam ta là người có lòng nhiệt tình, có ý đồ gì khác, chỉ chúng ta ở cùng thôn, mấy chục năm tình nghĩa, mọi người đều tin được Nghiêm Tam này, vậy chọn ta hay , ngày mai đoàn kịch tới hát, ta đều vì mọi người lên hát đoạn, cũng xem như là việc vui phải !”

      hi hi ha ha phen xong, cũng giành ít tiếng vỗ tay của mọi người.

      chọn cũng diễn?” Trong đám người biết ai hô lên tiếng, Nghiêm Tam vội đáp ứng, “ xem ta là loại người gì, chọn cũng diễn!”

      Mọi người cười ha ha.

      Đến phiên Thành thúc, cũng cười ha hả, “Chọn ai cũng như nhau, dù sao đều là vì trong thôn làm việc.” giống Nghiêm Tam, ông chỉ đơn giản câu này, rồi liền xong.

      Ngưu lão càng cần , đứng đó nửa ngày, miệng mấp máy mấy cái cũng ra tiếng, nín lâu, rốt cuộc nhảy ra chữ, “Ừ”.

      Ông cụ sững sốt chút, ngược lại liền cười lớn, chỉ gậy vào Ngưu lão, càng thể ngừng run, “Ngưu tử, ngươi cái gì đây... cái ngươi này có thể làm tức chết người mà!”

      chỉ ông cụ mà ngay cả Vĩnh Ngưu cũng sửng sốt liền cười lên, lần này mọi người cười càng lợi hại hơn.

      Kế tiếp là lựa chọn, kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, số lượng đá trước mặt Ngưu lão là nhiều nhất, Thành thúc cùng Nghiêm Tam phía trước chỉ có hai ba cái. Kết quả như thế, đối với Thành thúc thôi, mặt Nghiêm Tam lại có chút khó coi.

      “Tam thúc, ngươi , trúng tuyển cũng lên diễn, ngươi cũng thể gạt người đâu!”Nhị Xuyên cười hì hì với Nghiêm Tâm, vẫn quên khiêu khích nhìn Nghiêm Võ.

      Nghiêm Tam bật cười hì hì, “Ngươi chớ đem Tam thúc của ngươi coi thường, các ngươi cứ chờ, ngày mai Tam thúc hát đoạn ‘Sông Hoài Danh’ cho các ngươi nghe, cũng nên làm trò cười ở chỗ này....”

      xong, Nghiêm Tam còn bày thế hát đôi câu.

      Ngưu lão khuôn mặt khổ sở, ràng cái gì ông cũng , sao lại làm được tới trưởng thôn đây?
      Last edited: 21/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Vương thị

      Về đến nhà, Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn cười ăn cơm tối, tuy phần lớn thời gian đều là Sơn Tảo , Chử Vân Sơn chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phối hợp gật đầu cái.

      Sơn Tảo dùng dây mướp làm giẻ rửa chén, vừa cười, “Trước kia chỉ cảm thấy Ngưu lão ít khi ra cửa, ra là thích chuyện, nhưng sau này làm thôn trưởng, làm sao mà có thể …”

      Sơn Tảo xong cũng cảm thấy có gì đúng, nàng cau mày, dừng động tác cẩn thận lắng nghe, Chử Vân Sơn cũng khẽ dừng chút, lần này nghe ràng hơn, sát vách truyền đến tiếng nam nhân mắng chửi, tiếng khóc đè nén của nữ nhân cùng tiếng nức nở sợ hãi của đứa bé.

      “ Là lý gia.” Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn cái.

      Mới vừa rồi Vương thị cùng bọn họ trước sau trở về nhà, vẫn còn rất cao hứng, sao lại lập tức cùng tướng công nhà nàng ta lớn tiếng rồi?

      Chử Vân Sơn gật đầu, cũng quản làm gì, xoay người vào nhà.

      Phu thê người ta cãi nhau, người khác tiện xen vào, Sơn Tảo khẽ thở dài, dùng nước xối sạch chén bát, đưa tay lau khô lại, đứng lên.

      “ Này, nương tử thợ săn.”

      Sơn Tảo quay đầu lại, ở phía xéo đối diện Mã đại tẩu biết lúc nào đứng ở cửa viện, trong tay đnag bóc đậu phộng, vừa ăn vừa cầm xác vứt ở cửa ra vào.

      Sơn Tảo khẽ cau mày, nhưng vẫn đưa ra khuôn mặt tươi cười, “Mã đại tẩu, có chuyện gì sao?”

      Mã đại tẩu nhìn về phía Lý gia bĩu bĩu môi, vẻ mặt như xem náo nhiệt cười cười, “Người nhà này thường gây gỗ?”

      Sơn Tảo lắc đầu cái, “Lần đầu tiên nghe, đại tẩu có muốn vào nhà ngồi chút hay ?”

      Mã đại tẩu khoát khoát tay, vẫn tựa vào cửa như cũ, “Ta đứng đây còn nghe chút, nương tử thợ săn, Lý gia này mới đến mấy ngày nhỉ, còn chưa có thấy phu quân nhà nàng ta, phải là…”

      Mã đại tẩu cười bỉ ổi, Sơn Tảo là người có gia đình, nghĩ cũng biết đây cũng phải là lời tử tế gì, mặt đỏ lên, nhổ ngụm, “đại tẩu gì đó.”

      Mã đại tẩu nghe nàng có chút khó chịu, đến gần Sơn Tảo, Mã đại tẩu lặng lẽ kề tai nàng , “Nghe nam nhân Lý gia này phải là người tốt, mọi thứ ăn chơi đều có hết, trước kia trong nhà còn có chút của cải, cũng là thua tay .”

      Sơn Tảo đứng thẳng người, cau mày hỏi, “Đại tẩu làm sao biết?”

      Mã đại tẩu thả viên đậu phộng vào trong miệng, cười đắc ý, “Trong thôn này có chuyện gì mà ta biết, những chuyện này ta đều nghe được từ miệng nương tử cháu của Tam cữu di hàng xóm nhà nương ta, hoàn toàn là , ta chưa bao giờ gạt người.”

      ra là cái miệng loa, trong lòng Sơn Tảo nhất thời có chút muốn cùng Mã đại tẩu chuyện, đưa đưa rỗ chén trong tay, “ Ta rửa chén xong, trước cất chén .”

      Dứt lời cũng quan tâm gương mặt Mã đại tẩu cứng lại, thẳng bước về nhà, Mã đại tẩu kêu ai ai hai tiếng, Sơn Tảo cũng giả như nghe thấy, bước nhanh vào phòng.

      ai tiếp lời cũng hứng thú gì, Mã đại tẩu lặng lẽ đến gần cửa viện Lý gia, hứng thú dồi dào nghe trộm lát, xoay người vừa ăn đậu phộng vừa về phía nhà mình.

      Buổi tối nằm giường, Chử Vân Sơn lại đè, biết sao Sơn Tảo bỗng nghĩ đến Vương thị, lại nghĩ đến tiếng chửi mắng cùng tiếng khóc hôm nay nghe được, nhịn được thở dài câu, “ tốt, sao phải cần giúp đỡ…”

      Chử Vân Sơn chui đầu vào trê cổ nàng có chút sửng sốt, lại hiểu ngược ý của nàng, ngẩng đầu lên nhìn Sơn Tảo chằm chằm, mặt Sơn Tảo nhất thời đỏ bừng, tay chân luống cuống , “ Thiếp chàng, phải chàng…”

      Ánh mắt Chử Vân Sơn hơi híp lại, “trong lúc này mà nàng còn có thể nghĩ tới chuyện khác?”

      Sơn Tảo nhất thời khàn giọng, đúng vậy nha, những lúc này, nàng sao lại có thể nghĩ tới chuyện sát phong cảnh như vậy chứ?

      “ Đáng đánh.”

      Chử Vân Sơn nhàn nhạt hai chữ, cả người lại lần nữa đè lên. Tình đến chỗ sâu, Sơn Tảo níu chặt cánh tay Chử Vân Sơn, theo thân thể dưới phập phồng, đầu óc cũng trở nên mơ mơ màng màng, chỉ nghe pằng tiếng, mông nàng liền bị đánh cái nặng .

      Cũng đau, chỉ là…chỉ là có loại cảm giác đặc biệt…Sơn Tảo nhàng ai tiếng, còn chưa kịp phản kháng, liền bị động tác càng thêm cuồng dã của Chử Vân Sơn dẫn tới gió lốc càng lúc càng mãnh liệt hơn nữa.



      Ngày thứ hai, Chử Vân Sơn tinh thần sảng khoái dẫn theo Đại Mao vào núi, Sơn Tảo ở trong phòng vừa thẹn vừa cáu, hận hận lấy ra y phục thay thế cho Chử Vân Sơn, đánh vào đó bành bạch 2 cái cho hả dạ.

      “ Để cho chàng đánh ta, dám đánh ta, ta trả lại cho chàng hai cái! Xem ai lợi hại hơn ai.”

      Rèm cửa phòng bị vén lên, Sơn Tảo có chút kinh hãi, vội xoay người, theo bản năng đem y phục giấu sau lưng, ngơ ngác nhìn Chử Vân Sơn vẻ mặt có biểu tình gì vào lấy đoạn dây, lại tới cửa.
      có nghe được đâu…

      “Ta…”

      “Thiếp cái gì cũng .” Chử Vân Sơn vừa mới mở miệng, Sơn Tảo vội vàng hấp tấp cắt đứt lời của .

      Chử Vân Sơn nhìn nàng, trong mắt thoáng qua nụ cười, “Hả? Nàng có cái gì hả?”

      Sơn Tảo lắc đầu như trống bỏi, “ có, có, cái gì thiếp cũng .”

      Chử Vân Sơn chau chau mày, “Ta nha.”

      Sơn Tảo ngây ngốc gật đầu cái, nhìn Chử Vân Sơn vén rèm lê, chân bước ra, câu nhàng buông xuống.

      “ Tối nay có thể để cho nàng tùy đánh hai bàn tay ta, cần đánh y phục cho hả giận.”

      xong, Chử Vân Sơn liền ra ngoài, cho đến khi xác định Chử Vân Sơn ra khỏi cửa, Sơn Tảo mới đỏ mặt nhào vào trong chăn, Chử Vân Sơn nghe!



      Bởi vì Chử Vân Sơn có ở nhà, buổi trưa Sơn Tảo chỉ ăn chút tùy tiện, trước tiên dọn dẹp nhà cửa, lại giặt y phục, yên tĩnh ngồi phơi nắng trong sân, vừa làm may vá.

      “Khụ khụ…” cửa viện truyền đến hai tiếng ho .

      Sơn Tảo ngẩng đầu nhìn lại, là Vương thị, ánh mắt của nàng ta có chút sưng đỏ, bên tai còn ửng đỏ chút, mơ hồ còn nhìn thấy mấy dấu tay ở nửa bên mặt, luống cuống nhìn Sơn Tảo.

      “Lý tẩu tử, mau vào ngồi.”

      Sơn Tảo đứng lên, đón Vương thị vào cửa.

      Vương thị ngượng ngùng cười, cũng chỉ nhàng dịch hai bước chân, cũng đến gần, “Đại muội tử thêu thùa may vá sao?” xong hướng mắt nhìn vào trong nhà xem xét, “Thợ săn huynh đệ có nhà à?”

      “Huynh ấy vào núi rồi.” Suy nghĩ chút Sơn Tảo lại thêm câu, “Lập tức trở lại, đại tẩu tìm huynh ấy có chuyện gì sao?”

      Nghe thấy Chử Vân Sơn có ở đây, Vương thị ràng buông lỏng rất nhiều, “, , , ta tìm .”

      Nhìn Vương thị có chút vấn đề, Sơn Tảo có chút hiểu, nhưng vẫn nhiệt tình bước lên kéo nàng ta vào, lại đưa cho nàng ta cái băng ghế ngồi, rót ly nước nóng, “Đại tẩu vào ngồi với ta lát, ta vừa đúng lúc nhàn rỗi ở nhà mình.”

      Vương thị cầm cái ly, gật đầu lung tung cái, có chút đứng ngồi yên.

      “Đại tẩu đây là sao vậy?” Sơn Tảo nhìn dáng vẻ của nàng, cũng làm may vá được nữa, định trực tiếp hỏi thẳng.

      Thân thể Vương thị run lên, sắc mặt cũng có chút khó coi, nàng ta nhìn ra phía bên ngoài viện, lại mau chóng rụt về, Sơn Tảo cũng cau mày nhìn theo ánh mắt của nàng ta, bên ngoài cũng có người.

      Thói quen nông thôn chính là vậy, cửa viện bình thường đều mở rộng, qua lại đều là người trong thôn, ngang qua chào hỏi, lúc bận rộn cũng hay thường tán dóc, các nhà ở Bạch Vân thôn đều là như thế này.

      “Đại tẩu nhìn cái gì?” Sơn Tảo hỏi.

      Vương thị cuống quýt lắc đầu, “ có, có nhìn gì.”

      Giống như che giấu gì đó, Vương thị cầm lên đồ Sơn Tảo may ở trong sọt tre, đoạn vải thô màu tối dùng làm y phục, đường may rất mịn, lại bằng phẳng, “Đây là làm cho thợ săn huynh đệ sao, đại muội tử là có đôi tay rất tinh xảo.”

      Sơn Tảo cười cười , “Chỉ là làm sơ thôi, so ra vẫn kém so với tay nghề của đại tẩu.”

      Vương thị cứng ngắc, khóe miệng nhếch lên, “Chúng ta là nông dân, cầu ăn mặc xinh đẹp, mặc thoải mái là được rồi.”

      Sơn Tảo nhận lấy y phục gật đầu, “Đại tẩu rất đúng, vấn đề này cũng nên để ý.”

      Vương thị nhìn Sơn Tảo vá áo, lại liếc mắt nhanh ra bên ngoài viện, hai tay bất an thắt lại, giống như lơ đãng hỏi, “Thợ săn huynh đệ thường vào núi sao?”

      “Cũng tùy lúc, số lần cũng cố định.” Tay Sơn Tảo se chỉ luồn kim nhanh, cũng chú ý Vương thị có điều gì đúng.

      Vương thị nhàng thở phào, giống như buông lỏng, vừa tựa như thất vọng.

      Sơn Tảo khẽ ngẩng đầu, lại hỏi: “Đại tẩu có phải tìm huynh ấy có chuyện gì hay ?”

      Vương thị lại liên tiếp khoát tay, “ , có chuyện gì, chỉ là tùy tiện hỏi chút.” xong vén chiếc mành bên cạnh lên, đầu đưa vào nhìn quanh chút, “Trong nhà dọn dẹp chỉnh tề.”

      Sơn Tảo cũng thích Vương thị nhìn loạn nhà người khác như vậy, nếu bình thường cũng thôi , nhưng hôm nay Vương thị lại có chút kỳ quái, theo bản năng, Sơn Tảo đem mành kéo lại, chặn lại tầm mắt của Vương thị, “Tạm được thôi.”

      Vương thị đỏ mặt lên, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, “Đại muội tử là người nơi nào? Nghe khẩu tựa hồ giống chúng ta, gả xa như vậy cha mẹ ngươi cũng chịu sao? Thợ săn huynh đệ rất có phúc, cưới được nương tử tốt như muội vậy, sợ là phải xuất ra lượng lớn gia sản mới cưới được muội về nhà. Nếu là khuê nữ nhà ta, ta cũng bỏ được, cho dù muốn gả, đồ cưới lại phải nhất định nhiều hơn mới được, như vậy trước mặt nam nhân mới có thể thẳng lưng mà sống.”

      Đây là hỏi thăm gia sản của Chử Vân Sơn còn có đồ cưới của nàng sao? Sơn Tảo nhìn chữ hỷ đỏ thẫm còn dán cửa, vẻ mặt mất tự nhiên nhìn nhìn của Vương thị, trong lòng khẽ cảnh giác, chỉ nhàn nhạt quê quán mình ở đâu, những thứ khác đều ứng phó qua loa hàm hồ.

      Vương thị cũng có hỏi nữa, đem đề tài đến những chuyện nhặt, hàn huyên lát, Vương thị đứng dậy muốn chào về, Sơn Tảo cũng giữ nàng ta lại, tiễn Vương thị ra ngoài, Sơn Tảo suy nghĩ chút, đóng cửa viện lại.

      Buổi tối với Chử Vân Sơn chuyện này, Chử Vân Sơn nghe xong cau mày, vốn từ bên ngoài dời đến Bạch Vân thôn có hai hộ, cuối cùng cũng chỉ có người Lý gia dời đến, hơn nữa đến nhiều ngày như vậy lại chưa gặp qua nam nhân Lý gia, đa số đều là Vương thị lo liệu trong ngoài, cả nhà bọn họ vừa có....

      “Về sau khi đóng cửa viện, chú ý nhiều chút.”

      Sơn Tảo gật đầu cái, nhớ tới dáng vẻ quái dị hôm nay của Vương thị, cũng may hôm nay Chử Vân Sơn thu hoạch khá phong phú, thời gian cần vào núi, nàng cũng yên tâm.

      Sơn Tảo khéo léo gật đầu, Chử Vân Sơn lật người đè lên người nàng, tay xoa nắn, tay cởi xiêm y của nàng, vẫn quên nhàng bên tai nàng, “Ta trả lại cho nàng hai bàn tay.”
      Last edited: 21/1/15
      Trâulaula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :