1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê hiền phu quý - Điền Tiểu Điền(Điền văn)(full 55c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Động phòng (thượng)

      Có thể là bởi vì bên cạnh ngủ nhiều hơn người, cũng biết là khẩn trương hay thế nào, Sơn Tảo mơ mơ màng màng dám ngủ, Chử Vân Sơn lại ngủ rất say sưa, thậm chí lúc nửa đêm còn lật người đem Sơn Tảo ôm vào trong ngực mình.

      Sáng sớm Chử Vân Sơn còn tỉnh lại trước, vừa mới thanh tỉnh liền bị động tác của mình làm cho sợ hết hồn, bàn tay …giống như là để ở chỗ nên để rồi.

      Nhân lúc Sơn Tảo còn chưa tỉnh, Chử Vân Sơn cẩn thận rút tay của mình về, động tác rất , mặc áo quần xuống giường, quay đầu nhìn gương mặt ngủ điềm tĩnh của Sơn Tảo lúc lâu, tay còn lưu lại cảm xúc mềm mại của nàng…

      thể lại còn đòi hỏi, mặt Chử Vân Sơn thoáng qua tia thẹn thùng, rất nhanh ra khỏi cửa. Chờ sau khi khỏi, Sơn Tảo mới chậm rãi mở mắt.

      Hô------

      Sơn Tảo thở dài hơi, cuối cùng cũng ra ngoài, thiếu chút nữa là giả bộ được rồi. ra ngay lúc mặc quần áo nàng tỉnh, chẳng qua cảm thấy ngượng ngùng, biết làm sao để đối mặt với .

      Sơn Tảo chầm chậm ngồi dậy, mặc quần áo xếp chăn, ra khỏi cửa, Chử Vân Sơn nấu nước nóng ở dưới bếp. Sơn Tảo cúi đầu cầm chậu gỗ ra vườn múc nước, Chử Vân Sơn thêm cho nàng chút nước nóng, Sơn Tảo giương mắt nhìn xuống Chử Vân Sơn, sắc mặt Chử Vân Sơn trầm tĩnh khiến cho nàng có chút biết nên cư xử như thế nào.

      Đợi nàng rửa mặt xong, Chử Vân Sơn đứng trước bếp chọn lựa thức ăn, Sơn Tảo tới, , “Để cho muội.”

      Chử Vân Sơn gật đầu, lại nhìn mặt trời bên ngoài chút, sau đó với Sơn Tảo bận việc, “Hôm nay ta muốn vào núi, ngày mai muốn lên trấn chuyến.”

      Tay Sơn Tảo vẫn ngừng, hỏi, “ trấn làm gì?”

      “Mua vài món đồ, nàng cũng đừng , cũng biết tình hình tại ở trấn như thế nào, nàng có gì muốn mua cứ .” Chử Vân Sơn ngồi trong sân đêm mũi tên bằng thiếc đặt khối đá lớn thêm chút nước mà mài nhọn, lúc này Sơn Tảo mới biết dấu vết hư hại khối đá kia là vì sao rồi, chắc chắn là do Chử Vân Sơn dùng nó làm đá mài để mài dụng cụ.

      “Muội thiếu cái gì hết, đồ trong nhà huynh cứ xem rồi mua thôi.” Sơn Tảo lắc đầu, tại đồ dùng cần thiết của nàng và dụng cụ trong nhà cơ bản đều có.

      Chử Vân Sơn khẽ ngẩng đầu quan sát nàng lát, “Sợi dây buộc tóc kia của nàng đâu, sao mua mà thấy nàng dùng?”

      Sơn Tảo khẽ cười, “Tóc muội còn chưa buộc được đuôi sam đấy.”

      “Là nương tử, về sau nàng cũng cần buộc đuôi sam.” Chử Vân Sơn giống như tùy ý mà , rất nhanh lại cúi đầu cất đồ tay mình.

      Nương tử…tay Sơn Tảo khẽ run chút, có chút xấu hổ quay mặt, giọng , “Muội hiểu rồi.”

      Hai người ăn điểm tâm, Chử Vân Sơn mang theo Đại Mao mào trong núi, Sơn Tảo trước tiên quét dọn phen trong sân, sau đó đem chiếc áo da mà vài ngày trước Chử Vân Sơn vẫn dùng để làm chăn đắp giặt sạch , lại đem chiếu ra phơi nắng. Chờ làm xong tất cả, Sơn Tảo mới dùng đồ may vá mới mua, tìm chút vải, chuẩn bị làm cho Chử Vân Sơn đôi giày.

      Khi Chử Vân Sơn quay về là xế chiều, đầu đầy mồ hôi, Sơn Tảo vội đưa nước tới, liếc nhìn đại khái, thu hoạch hôm nay của đúng là tệ, Chử Vân Sơn tiến hành xử lý con mồi tốt, chuẩn bị ngày mai vào trấn.

      Lại đến buổi tối khó xử, may là Sơn Tảo cũng mè nheo, đến lúc nên lên giường lên giường, tối nay nàng có chút tự giác, khi lên giường tự động đem vị trí phía ngoài để lại cho Chử Vân Sơn. Chử Vân Sơn khóa chặt cửa vào nhà, sau khi nhìn thấy khóe miệng khỏi nhếch lên chút, ngồi xuống giường, thân thể Sơn Tảo hơi run, lại rụt vào bên trong thêm chút, cả người nhanh chóng kề sát tường, thân hình Chử Vân Sơn cao lớn, cởi quần áo chui vào trong chăn, chăn liền có vẻ hơi chút.

      Sơn Tảo bởi vì ngượng ngùng vốn dĩ đưa lưng về phía Chử Vân Sơn mà ngủ, kết quả Chử Vân Sơn vừa mới lên giường, bàn tay liền đưa qua, hơi kéo nàng qua phía mình, đem nàng lật lại ôm vào trong ngực. Sơn Tảo sợ đến cứng cả người, lại nhanh chóng nghĩ tới chuyện, tối nay coi như là đêm động phòng hoa chúc

      Sớm muộn gì đều có chuyện này, chết sớm hay muộn cũng là chết!

      Nghĩ vậy, Sơn Tảo dứt khoát buông lỏng mình, để cho mình mềm nhũn nằm ở tỏng ngực Chử Vân Sơn

      Trong lòng Chử Vân Sơn nhịn được kinh ngạc, mới vừa còn toàn thân Sơn Tảo cứng ngắc vì sao lại đột nhiên liền mềm nhũn, hơn nữa, đáng chết! nàng còn mềm mại dính gắt gao người !

      Chử Vân Sơn nhịn được có chút miệng đắng, lưỡi khô, lòng bàn tay cũng nóng lên, tư vị mềm mại của bộ ngực Sơn Tảo giống như còn lưu lại tay . tại, hai bàn tay , đặt lưng của Sơn Tảo, khoát lên tay của nàng, càm giác mềm mại trơn láng khiến Chử Vân Sơn cảm thấy cho dù cách lớp y phục cũng thể ngăn được ý nghĩ muốn nàng trong lòng của .

      Hô hấp của có chút gấp, nhiệt độ thân thể cũng ngày càng cao, nhịp tim thùm thùm thùm, khí nhất thời có chút ái muội. giống như bị Chử Vân Sơn ảnh hưởng, thân thể Sơn Tảo cũng khẽ run lên, giống như sắp có chuyện gì sắp xảy ra, nàng có chút e ngại, có chút khẩn trương, còn có chút nhè mong đợi.

      Chử Vân Sơn cảm giác lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, mình tại sao lại như vậy chứ! Nàng là nương tử của mình, mình nghĩ muốn làm gì chẳng lẽ thể làm hay sao?

      khẽ nghiêng đầu, cái trán trơn bóng cùng vài sợi tóc mang theo hương thơm chui vào trong mũi , người nàng có loại mùi thơm lúc nào cũng quấy nhiễu lý trí của .

      Trong lòng Chử Vân Sơn giống như có ngàn vạn con mèo muốn bắt chuột, chút ngứa, lại dám làm ra động tác gì, nhịn nửa ngày, rốt cuộc thể nhịn được nữa, chợt lật người, đem Sơn Tảo đè dưới người mình.

      hồi trời đất quay cuồng, Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn người mình, lòng khẩn trương, gương mặt nàng

      Thê hiền 18

      ửng hồng, thân thể cũng dám lộn xộn.

      “Huynh, huynh, huynh…”

      “Gọi ta là tướng công!” Chử Vân Sơn thở hổn hển, trầm giọng .

      Mặt Sơn Tảo đỏ lên, giọng lắp bắp như con muỗi, “Tướng, tướng, công…”

      nghe được!” con mắt Chử Vân Sơn lóe lóe sáng, giống như ánh mắt Hùng ưng nhìn con mồi.

      Sơn Tảo cắn môi, vừa thẹn vừa cáu, Chử Vân Sơn lại cứ nhìn chằm chằm nàng, loại ánh mắt này khiến cho nàng chỗ giấu thân.

      “Tướng, tướng công…”

      Cũng là Sơn Tảo bỏ qua, đỏ mặt đem thanh đề cao hơn chút, Chử Vân Sơn có chút hài lòng, bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt nàng, thanh thô cát vang lên.

      “Về sau nàng chính là nương tử của ta, ta chính là nam nhân của nàng!”

      Dứt lời, còn đợi Sơn Tảo trả lời, Chử Vân Sơn tìm được môi của nàng trực tiếp cúi đầu.

      Hạp!

      Thanh răng chạm răng, rất nhanh --------

      “A!”

      Sơn Tảo hề hề kêu thảm tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn lúng túng ngẩng đầu lên, có chút vội hỏi, “Nàng sao chứ? Bị thương rồi hả?” xong, đau lòng sờ lên vết rách môi nàng.

      “Cũng chảy máu…”

      Chử Vân Sơn có chút ảo não, nhìn điểm đỏ đầu ngón tay, mặt nổi lên mảng đỏ ửng khả nghi, “Ta, ta nhất thời có chú ý, cho nên…”

      Sơn Tảo cảm giác mình nên uất ức, nhưng nhìn Chử Vân Sơn lần đầu tiên có dáng vẻ như vậy, khỏi có chút buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn, thái độ cũng có chút quái dị.

      Chử Vân Sơn lại nghĩ Sơn Tảo bị thương nặng, trực tiếp muốn đưa táy vén môi lên nhìn, Sơn Tảo quay đầu, sờ sờ da môi bị rách của mình, giọng , “ sao.”

      Chử Vân Sơn tay chống gối đầu, cảm giác nóng ran cả người cũng biết đâu, nhìn chừng Sơn Tảo, lẩm bẩm làu bàu, lại giống như oán trách , “nữ nhân mềm, đụng như vậy cũng thể.”

      Từ trước đến nay, người chững chạc như Chử Vân Sơn rất khó có được thần sắc như vậy, Sơn Tảo liền mềm nhũn, lại nghe được những lời này của , nhịn được mà bật cười hì hì thành tiếng.

      Màu đỏ sậm khả nghi mặt Chử Vân Sơn càng ngày càng sâu, giả bộ ho tiếng, lật người xuống khỏi người Sơn Tảo, nằm ngửa ở giường, Sơn Tảo nằm bên cạnh, nhìn gò má Chử Vân Sơn, ánh trăng len qua cửa sổ vào nhà, lỗ mũi Chử Vân Sơn cao thẳng, đôi môi kiên nghị đầy đặn từ ánh mắt khắc sâu vào lòng Sơn Tảo.

      Chử Vân Sơn cảm nhận được ánh mắt của Sơn Tảo, nghiêng mặt, thấy nàng có chút si ngốc nhìn mình, trong lòng khỏi có chút kích động. Nhìn gương mặt hồng hồng cùng môi có chút sưng của nàng, Chử Vân Sơn khẽ cười cái, nhàng nâng cằm nàng lên, tiến đến ngậm đầu môi hồng của nàng, đầu lưỡi nhàng liếm vết thương đó, ngay sau đó lui về.

      “Như vậy mau tốt lên.”

      lần nữa đem Sơn Tảo ôm vào trong ngực, khẳng định chắc chắn.

      Sơn Tảo ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi , “Làm sao huynh biết?”

      Chử Vân Sơn ngắm mắt lại, rất nghiêm chỉnh mà , “Đại Mao đều xử lý vết thương như vậy.”

      “Xấu xa!” Sơn Tảo nũng nịu, đưa tay vỗ xuống Chử Vân Sơn.

      Chử Vân Sơn bắt được tay nàng, nắm ở trong tay mình, giọng dụ dỗ, “Được rồi, được rồi, còn sớm, ngủ , ngày mai ta còn phải dậy sớm vào thành đấy.”

      Sơn Tảo kiều kiều hừ tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem đầu tựa vào bên cạnh cổ , nhắm mắt lại, khóe miệng nâng lên nụ cười ngọt ngào.

      Hôm sau, trời chưa sáng Chử Vân Sơn phải xuống núi rồi, Sơn Tảo theo, đem bánh bột mỳ chuẩn bị ở ngày hôm qua trước cùng nước uống đầy đủ cho , Chử Vân Sơn phân phó mấy câu, sờ sờ đầu Đại Mao, sau đó xuống núi.

      Sơn Tảo có chút bịn rịn, đưa đến bên ngoài viện, Chử Vân Sơn nhìn kỹ miệng của nàng, gật đầu cái, “Cũng may, vết thương quá nghiêm trọng, ở nhà đợi, ta rất nhanh trở lại.”

      Sơn Tảo sửa y phục cho , “yên tâm, huynh sớm về sớm, đường cẩn thận.”

      Chử Vân Sơn trong lòng suy nghĩ, đến gần nàng hôn lên mặt nàng cái, lại có chút tâm tư xấu, “Chờ ta trở lại.”

      Sơn Tảo sớm thẹn thùng đến hồng cả mặt, Chử Vân Sơn xuống đoạn xa vẫn nhìn thấy Sơn Tảo đứng ngay cửa viện nhìn . Nhìn thấy Chử Vân Sơn quay đầu lại, Sơn Tảo phất tay, “ đường cẩn thận, sớm về sớm!”

      Cũng biết Chử Vân Sơn có nghe thấy hay , chỉ thấy bước chân rất nhanh, mấy cái rẽ ngoặt qua, cũng nhìn thấy bóng dáng nữa rồi.

      Trong lòng Chử Vân Sơn ấm áp, có nương tử ở nhà tốt, về sau có người đưa cũng có người chờ mình về nhà, càng nghĩ càng thấy ước gì mình có thể mọc thêm 2 cái đùi để trực tiếp bay lên trấn mà thôi.

      Ngày nay Sơn Tảo cũng có chút gian nan, Chử Vân Sơn có ở nhà, nàng có chút mệt mỏi có tinh thần, tùy tiện ăn chút thức ăn còn thừa lại của ngày hôm trước, đem công việc trong nhà làm xong, an vị ngồi trong sân làm giày cho Chử Vân Sơn, vừa lúc chú ý khi nào trở lại.
      Last edited by a moderator: 18/11/14
      hoadaoanh, duongduong, linhdiep173 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mọi người ơi, cám ơn mọi người ủng hộ, nhưng dạo này bộ truyện làm nhóm cần gấp để kịp tiến độ nên mình phải đầu tư cho bên đó nhiều hơn, mình hứa trong tuần sau bù lại cho mọi người, đấy ^^


      Chương 19: Tính toán của Chử Vân Sơn


      Ban đêm, Chử Vân Sơn trở về, Sơn Tảo vội vàng ra đón, con mồi trong gùi bán hết, bên trong chỉ có túi đồ, chắc là Chử Vân Sơn mới mua về.

      Sơn Tảo đưa nước, Chử Vân Sơn uống từng ngụm, Sơn Tảo chờ uống xong mới cười xuống bếp bưng cơm lên, “Chúng ta ăn cơm thôi.”

      Chử Vân Sơn nhìn sắc trời, “Nàng còn chưa ăn à?” lúc này nàng nên ăn cơm rồi mới đúng, đói bụng cũng chưa ăn là vì chờ sao?

      Sơn Tảo bưng đồ ăn lên, “Chúng ta cùng nhau ăn.”

      Chử Vân Sơn ngăn nàng, “chớ vội, trước tiên cho nàng xem chút.”

      “ Xem gì?” Sơn Tảo nghi ngờ hỏi.

      Từ trong gùi Chử Vân Sơn lấy ra bọc giấy dầu, vừa lột ra nhìn là con vịt quay. Sơn Tảo nhìn con vịt, lại nhìn đĩa thịt bàn, “Trong nhà có thức ăn, tại sao còn mua vịt quay chứ?”

      “ Nàng đừng vội.” Chử Vân Sơn có vẻ tâm tình rất tốt, lại cúi đầu lục trong gùi, Sơn Tảo nhìn lấy ra từng cái từng cái đặt lên bàn.

      đôi nến long phượng, túi đồ lớn, võ rượu Khai phong lâu năm còn chưa mở, thiếp canh cưới hỏi.

      Sơn Tảo vuốt đôi nến long phượng, nhất thời có chút nghẹn ngào, chỉ có lúc thành thân mới đốt nến long phượng. Nhìn tấm thiếp canh, vội cầm lên nhìn, nàng biết quá nhiều chữ, nhưng hai chữ song hỉ to kia nàng lại biết, Sơn Tảo càng kích động, nước mắt cũng mau chóng rớt xuống.

      “ này, này…”

      Chử Vân Sơn tươi cười nhìn nàng, “ta rồi, ta đối với nàng tốt, để cho nàng uất ức.” chỉ vào túi đồ lớn, khích lệ Sơn Tảo, “Mở ra nhìn chút ?”

      Sơn Tảo tay run run mở túi đồ ra, vật đầu tiên lại là chiếc khăn cưới! mặc dù khăn thêu hoa sen tịnh đế, có uyên ương hí thủy, nhưng đây chính là chiếc khăn cưới chân chính!

      Bên dưới khăn cưới chính là thước vải đỏ và giấy đỏ.

      Sơn Tảo thể tưởng tượng nổi, che miệng nhìn những thứ trước mắt, thể nào giữ được mà nức nở thành tiếng, Chử Vân Sơn xuống núi chắc chắc là để mua những thứ đồ này rồi!

      Nàng vốn nghĩ rằng đời này của nàng mặc giá ý cũng khăn phủ lên khăn cưới, cũng có đốt được nến long phượng, lại càng có thiếp canh cưới hỏi! Nhưng Chử Vân Sơn cho nàng tất cả những thứ mà nàng vốn cho rằng có, Chử Vân Sơn đều cho nàng tất cả!

      Sơn Tảo ôm khăn cưới vui mừng mà khóc thành tiếng, “Cám ơn huynh…” tận đáy lòng nàng muốn cảm tạ Chử Vân Sơn.

      Chử Vân Sơn chau mày, giả bộ có chút tức giận, “Nàng là nương tử của ta, cần gì phải cám ơn với ta chứ!”

      Sơn Tảo gật đầu liên tục, chỉ ôm chiếc khăn cưới khóc ô ô, gì cũng thành lời được.

      Chử Vân Sơn có chút chần chờ, “Nàng khóc cái gì? thích sao?”

      “ Thích! Thích! Muội thích vô cùng!” Sơn Tảo gật đầu ngừng, nàng chỉ thích mà còn là vui sướng tới cực điểm.

      Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “ lát đốt nến lên, chúng ta cùng viết thiếp canh, lại bái thiên địa, chờ ta xốc khăn voan, nàng chính là nương tử ta cưới hỏi đoàng hoàng rồi, như vậy trong lòng cảm thấy chân thực!” vừa xong, cầm nến đặt lên bàn, muốn tìm hộp diêm tới đốt, Sơn Tảo vội vàng ngăn lại.

      “Hôm nay còn được!”

      Chử Vân Sơn sửng sốt, “Tại sao?” nhìn quanh mọi thứ, “Có phải là thiếu cái gì hay ? Ta hỏi ông chủ cửa hàng, chỉ cần những thứ này là đủ mà.”

      Sơn Tảo lau nước mắt, chỉ vài thước vải đỏ , “xiêm y của muội còn chưa làm xong đâu.”

      Chử Vân Sơn cau mày, “Về sau lại mặc được sao?”

      được, giá y sao có thể mặc sau chứ ? Hôm nay được, chờ muội làm xong xiêm y bái thiên địa.” Sơn Tảo rất kiên định, cả đời chỉ mặc giá y lần, nếu cũng coi như có, nàng nhất định phải mặc giá y để xuất giá.

      Vậy động phòng phải làm thế nào ? Chử Vân Sơn cau mày, vẫn suy nghĩ mãi vấn đề này, nhìn dáng vẻ này của Sơn Tảo, đoán chừng bái thiên địa đồng ý cùng động phòng.

      “Vịt quay này nếu ăn hư.”

      Chử Vân Sơn vẫn muốn tìm cớ để kiên trì tối nay muốn đốt nến để hoàn thành cho xong chuyện.

      Sơn Tảo rất kiên định, “Ăn hết cất vào hầm trữ nha, có sao.”

      Ai! Chử Vân Sơn coi như là bỏ qua, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Sơn Tảo, đợi đợi vậy, dù sao cũng chỉ là hơn kém hai ngày.

      Sơn Tảo say mê cuồng nhiệt mang những thứ này cất vào ngăn kéo, lúc này mới rạo rực ngồi xuống ghế bên cạnh bàn. Chử Vân Sơn cầm đũa, gắp miếng thức ăn nhét vào trong miệng, lại bẻ chiếc chân vịt quay đưa vào trong chén của Sơn Tảo, Sơn Tảo cười híp mắt nhận lấy.

      Chử Vân Sơn vừa ăn vừa tình hình hôm nay vào thành thấy được.

      “Quan viên ở trấn giống như đổi rồi, cũng còn giới nghiêm, hôm nay ta nhìn thấy hoàng bảng rồi.”

      Sơn Tảo cắn đùi vịt, hỏi, “hoàng bảng là cái gì?”

      “Chính là nơi hoàng đế đem những lời muốn viết lên , sau đó chiêu cáo thiên hạ.” Chử Vân Sơn từng ngụm từng ngụm lùa cơm.

      “Vậy gì hả?” Sơn Tảo vừa ăn cơm vừa tò mò hỏi.

      , đánh thắng vị Tây hoàng kia, về sau ổn định, mọi người có thể có cuộc sống yên ổn. Người chạy nạn cũng có thể về nhà, triều đình an bài.” Chử Vân Sơn nhớ lại nội dung hoàng bảng, sau đó giải thích cho Sơn Tảo nghe.

      Sơn Tảo gật đầu cái, tán đồng , “Nếu vị Đông hoàng này thắng, những người đáng thương kia cũng nên về nhà thôi.”

      Chử Vân Sơn cười khẽ, “ tại phân biệt Tây hoàng hay Đông hoàng rồi, chỉ có hoàng đế thôi, nàng phải muốn về nhà sao?”

      Sơn Tảo trầm mặc chốc lát liền lắc đầu , “ thể trở về rồi, ở lại nơi này.”

      Chử Vân Sơn gắp cho nàng gắp thức ăn, “Dù sao nàng cũng là nương tử của ta, muốn cũng thể đâu!”

      Sơn Tảo mỉm cười liếc Chử Vân Sơn cái, “Nhanh ăn cơm .”

      Đêm đó, đến lúc ngủ quả nhiên Sơn Tảo cách Chử Vân Sơn khoảng xa, còn rất hùng hồn, “hai ta còn chưa thành thân đâu, muội là muội sợ huynh ngủ dưới đất bị đau nên mới để cho huynh lên giường, huynh đừng có sờ loạn muội.”

      Mặt Chử Vân Sơn đen lại nhìn nàng hồi lâu, hai lời trực tiếp đem nàng kéo qua ôm chặt, nhắm mắt lại, mặc kệ Sơn Tảo giãy giụa như thế nào đều thả, đều phải ngủ mấy đêm rồi, cùng lắm đụng nàng là được, chẳng lẽ ngay cả ôm cũng thể hay sao chứ?

      Sơn Tảo cũng chỉ từ chối tượng trưng mấy cái, sức lực Chử Vân Sơn cũng , khiến nàng mệt gần chết, còn giống như có chuyện gì, thở to mà ngủ, nặng kéo xuống cánh tay của Chử Vân Sơn, Sơn Tảo nằm trong ngực điều chỉnh tư thế thoải mái ngủ say.

      Ngày hôm sau, Chử Vân Sơn thức bao lâu, Sơn Tảo liền đem đôi giày vải với đôi vớ ra ngoài, “Thử chút.”

      Chử Vân Sơn hơi sững sờ,thường ngày cũng chỉ mang giày cỏ, mùa đông mang ủng da, giày vải như vậy chưa từng mang. Đôi giày vải màu đen trước mặt nhìn rất mềm mại, cũng nhìn ra đường chỉ được may rất tỉ mỉ, cầm giày vải tay nhìn qua nhìn lại lúc lâu vẫn là mang.

      “ Huynh hãy thử xem !” Sơn Tảo có chút vội, nghĩ là Chử Vân Sơn thích, trực tiếp ngồi xuống cởi đôi giày cỏ mang chân bỏ qua bên.

      Chử Vân Sơn vộ co chân về, “chân của ta bẩn, khiến cho giày và vớ bị bẩn mất.”

      Sơn Tảo cũng nghe theo, chỉ đơn giản ôm chân của mang giày vải vào, “giày vốn bẩn, mau bước xuống vài bước xem có vừa chân hay .”

      Chử Vân Sơn mang giày mới vài bước, dưới chân mềm nhũn, càng càng thoải mái, “ tệ, rất thoải mái, rất mềm, tay nghề của nương tử là rất tốt.”

      Sơn Tảo cao hứng nhìn mang giày, “Vừa chân ?” ở quê của nàng, đôi giày đầu tiên mà nương làm đôi giày vải
      Bình thường giành cho nam nhân của mình khi xuất giá, nếu vừa chân, chính là tình đầu ý hợp. Nếu nam nhân thấy giày rộng, chính là nương đó hi vọng nam nhân của mình có tiền đồ. Nếu cảm thấy , chính là nương đó hi vọng ngườ nam nhân cả đời xa nhà, rời khỏi mình.

      Tuy là đều mang ý tốt, nhưng đây là lần đầu tiên nàng làm giày cho nam nhân, cho nên lòng hi vọng Chử Vân Sơn cảm thấy vừa chân, vừa hi vọng là tình đầu ý hợp, có thể răng long đầu bạc.

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, “vừa chân, rất tốt.”

      Sơn Tảo nhất thời vui sướng, “Vậy muội làm cơm, huynh cũng thể cởi ra, về sau đều phải mang.” Nàng vui vẻ ra khỏi phòng, để lại Chử Vân Sơn với đôi giày mới chân, trong lòng cũng nhịn được mà cao hứng, có nương tử tốt, có người thương mình.

      Hai người ăn sáng, sau đó Chử Vân Sơn mang theo Đại Mao vào núi, Sơn Tảo ở nhà làm giá y, tâm tình của nàng rất tốt, người cũng bận rộn, phải làm giá y, cắt chữ song hỉ dán cửa sổ, chờ làm xong giá y, nàng cùng Chử Vân Sơn chính thức bái thiên địa.

      Đem những chữ song hỉ đỏ thẫm xinh đẹp dán ở các góc nhà, nhìn toàn cảnh màu hồng, trong lòng Sơn Tảo sung sướng nên lời.

      Chử Vân Sơn dụng tâm đợi nàng, nàng cảm nhận được, nam nhân này, chính là người có thể phó thác cả đời.

      Qua vài canh giờ, Chử Vân Sơn trở lại, đánh được ít con mồi, lại mang thêm chút rau măng mang về, vừa vào đến sân thấy khắp nhà dán chữ song hỉ, tâm tình cao hứng lại càng tốt hơn.

      “Nương tử, ra trở về.”

      “Ai, tới.”

      Sơn Tảo buông việc tay, từ trong nhà ra, hai người liếc mắt nhìn nhau cũng nhịn được cười, Sơn Tảo chỉnh lại y phục, vừa thẹn vừa mừng nhìn Chử Vân Sơn hồi lâu, xoay người vào nhà, “Muội rót nước cho huynh.”

      “Ừ.” Nụ cười trong mắt Chử Vân Sơn càng đậm.

      Buổi chiều, khách tới nhà.

      Là Thành thúc, Thành thúc đứng xa xa nhìn chữ song hỉ cửa nhà liền cười, “Thợ săn, có nhà ?”

      Chử Vân Sơn buông việc tay, đứng lên, nhìn thấy là Thành thúc, vội đem ông mời vào bên trong nhà, “Là Thành thúc à, đến, mời thúc mau vào nhà ngồi!”

      Sơn Tảo cũng ra chào hỏi với Thành thúc, sau đó vào nhà rót nước. Thành thúc nhìn xung quanh tiểu viện, nhịn được khen, “Mấy hôm nay ta tới, nhìn chữ song hỉ đầy nhà, thợ săn à, phải thúc trách cháu, cháu quả biết điều mà!” Ông nhận lấy trà từ Sơn Tảo, mỉm cười nhìn hai người.

      Chử Vân Sơn cười, có tiếp lời, Thành thúc quan sát hai người, vừa nhìn vừa gật đầu, “ tệ, tệ, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua rất tốt.”

      Hàn huyên lúc, Thành thúc mới vào chuyện chính, “Tân triều thành lập, hoàng đế sắp xếp lại quan chức, còn đại xá thiên hạ. Quan nha đưa người tới truyền lời, muốn tất cả các hộ ghi danh nhân khẩu của mỗi nhà, qua ít ngày phải chỉnh sửa lại danh sách trong thôn, thôn chúng ta có hai hộ muốn dời , còn có gia đình của các cháu…”

      Thành thúc nhìn quanh chút, “Các cháu cũng nên dời đến trong thôn của chúng ta !”

      Mặt Chử Vân Sơn khẽ thay đổi, “Thành thúc, cháu cũng ở nơi này 18 năm rồi, bản thân cháu là thợ săn, cũng làm gì khác, ở tại nơi này, rất thích hợp.”

      Thành thúc thở dài, “Ta biết tiểu tử nhà cháu rất bướng bỉnh, chỉ là chuyện này thúc cũng làm chủ được, viện này vẫn là của các cháu, nhưng mà các cháu nên đến dưới chân núi , người của quan nhà người thôn phải ở chung chỗ, tất cả thôn trấn đều như vậy, có ngoại lệ đâu.”

      Chử Vân Sơn cúi thấp đầu, biết suy nghĩ gì, Sơn Tảo tình trạng cũng lên tiếng.

      Thành thúc tiếp tục thở dài , “Nhắc tới người của quan phủ, cách làm việc của bọn họ chúng ta có lạ gì, ai biết bọn họ an tâm cái gì, chúng ta là dân đen, còn phải là tuân theo sao? Thúc biết cháu bỏ được nơi này, nhưng có thể nghe thúc chút, nơi này của cháu cũng là cũ rách rồi, tại có thê tử, sau này còn có oa nhi, cũng phải tính toán chút về sau đúng ? Trong thôn có mảnh đất tốt, thúc chuẩn bị cho cháu rồi, chỉ cần cháu mở miệng, mảnh đất kia cháu cứ lấy mà xây nàh thôi, ở đầu thôn, cách đường vào núi rất gần, vừa lớn lại bằng phẳng, lại rất yên tĩnh, rất hợp với tính tình thích chuyện của cháu. Thường ngày, khi cháu vào núi rồi, tiểu nương tử ở nhà cũng sợ thú hoang xông vào, cháu cẩn thận suy nghĩ chút lời của thúc, đồng ý tới tìm thúc, thúc dẫn cháu nhìn.”

      Thành thúc lại cùng bọ họ chút việc nhà, lát mới rời .

      Cũng biết lời nào của Thành thúc chạm đến đáy lòng của Chử Vân Sơn, khi Sơn Tảo hỏi đến bọn họ có muốn dọn nhà hay , Chử Vân Sơn có chút chần chờ.
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Động phòng (hạ)
      * Editor: từ chương này đổi xưng hô nhé ^^

      Tuy Chử Vân Sơn lời nào, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm khiến cho Sơn Tảo cảm thấy rất áp lức, giá y của Sơn Tảo cuối cùng cũng làm xong. ra cũng rất đơn giản, chính là bộ xiêm y đỏ chót, thêu hoa hay bất cứ gì, vốn Sơn Tảo muốn thêu chút họa tiết hoa Tường Vân, nhưng nàng chỉ mới thuận miệng chút, Chử Vân Sơn nhíu lông mày, “Đơn giản nhìn mới tốt, xiêm y cần mấy thứ hoa hòe linh tinh.”

      Sơn Tảo biết làm sao, đây là giá y mà! Có giá y nào thêu hoa thêu cỏ chứ, nương tử của Đại Xuyên phải thêu rất nhiều giá y của nàng ta đó sao !

      Nhưng thể chống lại ý của Chử Vân Sơn, cuối cùng Sơn Tảo cũng thể thêu được cái gì, đợi nàng may xong giá y, Chử Vân Sơn nhìn trái nhìn phải, nhìn sao cũng thấy vui mừng.

      Đốt nến long phượng, thức ăn cũng được dọn lên, treo quần áo vào tủ, ga, giường sạch , tường, khắp nơi đều dán chữ song hỷ lớn, Sơn Tảo mặc xong giá ý, phủ khăn voan, quy cũ ngồi ở giường.

      Chử Vân Sơn vừa vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng nhất thời thể đè nén được cảm giác thỏa mãn, nhìn Sơn Tảo đoan đoan chính chính phủ khăn voan ngồi giường, Chử Vân Sơn phát lại có chút khẩn trương.

      Bên dưới khăn voan, Sơn Tảo cũng đnag nắm các ngón tay chặt, nghe được tiếng bước chân của Chử Vân Sơn, tim nàng cũng nhảy bang bang, mẫu thân phụ thân, hai người có nhìn thấy ? Hôm nay nữ nhi lập gia đình, con cũng có nhà của mình, cũng có nơi yên ổn, hai người có thể yên tâm!

      Chử Vân Sơn ho tiếng, bước đến đỡ Sơn Tảo dậy, , “Chúng ta bái thiên địa thôi.”

      Sơn Tảo nhàng gật đầu, Chử Vân Sơn lôi kéo nàng quay về hướng cửa sổ dập đầu 6 cái, hai người cúi lạy nhau 3 cái, Chử Vân Sơn đỡ Sơn Tảo dậy, đỡ nàng ngồi xuống trước bàn, nhàng vén lên khăn voan.

      Bên dưới khăn voan là gương mặt trắng noãn như ngọc, kể từ khi đến nhà Chử Vân Sơn bởi vì được ăn uống đầy đủ, khuôn mặt vốn khô gầy bây giờ cũng nở nang. tại khuôn mặt mảng ửng hồng, mặc dù son phấn nhưng trong mắt Chử Vân Sơn, Sơn Tảo chính là nữ nhân xinh đẹp nhất đời.

      Chử Vân Sơn lấy ra tấm thiếp canh, cũng biết từ nơi nào học được mà đoan đoan chính chính viết lên tên và bát tự của mình. Mặt Sơn Tảo càng đỏ hơn, có chút tự nhiên mà cầm bút, oai oai nữu nữu viết lên tên nàng, Từ Sơn Tảo. Nhìn nét chữ đại khí tuấn dật của Chử Vân Sơn, lại nhìn chữ viết giống như giun bò của mình, Sơn Tảo cắn môi, tiếng như muỗi bay, “Chàng còn có thể viết chữ à…”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, chỉ vào nơi viết bát tự của Sơn Tảo, “Nơi này viết ngày sinh tháng đẻ.”

      Sơn Tảo cầm bút do dự, nửa ngày mới , “Thiếp hiểu, nhưng mà biết viết…”

      Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, đứng lên, từ phía sau ôm lấy Sơn Tảo, bàn tay bao quanh bàn tay bé của nàng, “Nàng , chúng ta cùng viết.”

      Hơi thở nóng ấm phun lên khuôn mặt của Sơn Tảo, hơi thở nồng đậm của nam nhân quanh quẩn bên người nàng, tay của Sơn Tảo cũng run lên, dưới giúp đỡ của Chử Vân Sơn, lúc này mới mạch viết xong bát tự của mình.

      Viết xanh thiếp canh, Chử Vân Sơn cẩn thận nhìn chút, đưa nó cho Sơn Tảo, “Cất .” Sơn Tảo vuốt tên tuổi cùng bát tự của Chử Vân Sơn thiếp canh, dùng sức gật đầu cái, đem nó đặt cẩn thận vào tấm vải rồi gói kỹ, để xuống phía dưới cùng của tủ y phục.

      Thừa dịp này, Chử Vân Sơn rót đầy rượu cho hai người, Sơn Tảo lại ngồi xuống trước bàn, Chử Vân Sơn đưa cho nàng ly rượu, Sơn Tảo biết, đây là rượu hợp cẩn, hai người giao tay uống, gương mặt Sơn Tảo vốn hồng hồng, dưới tác dụng của rượu lại càng thêm xinh đẹp.

      Hai người cùng ăn cơm, Chử Vân Sơn thấy Sơn Tảo ăn cũng sai biệt lắm, lại bưng ly lên, “Nương tử, về sau hai ta phải sống cùng nhau tốt.”

      Sơn Tảo thẹn thùng gật đầu, hai người uống hơi cạn sạch.

      Để ly xuống, Chử Vân Sơn trực tiếp đem Sơn Tảo bế lên, Sơn Tảo “Nha” tiếng, cũng gì, đây mới là đêm động phòng hoa chúc, là quá trình mà nữ nhân nào cũng phải trải qua.

      Đem Sơn Tảo cẩn thận đặt lên giường, nửa người Chử Vân Sơn đè lên người nàng, ngực hai người đều phập phồng rất lợi hại, Chử Vân Sơn nuốt cổ họng có chút khô sáp, trước tiên hôn lên gò má của Sơn Tảo cái.

      Sơn Tảo thẹn thùng nhắm mắt lại, Chử Vân Sơn nhìn lông mi có chút run run của nàng, nhàng nâng cằm của nàng lên, êm ái mà hôn xuống.

      Đầu tiên là ngậm mút lấy đôi môi mềm mại, hô hấp của Chử Vân Sơn càng ngày càng gấp, giống như chưa thỏa mãn, đầu lưỡi cũng duỗi vào, tìm đến cái lưỡi thơm tho né tránh của Sơn Tảo, hai cái dây dưa, người tránh ta đuổi, hôn đến khi cả hai cùng thở hồng hộc mới ngưng lại.

      Con ngươi sáng lấp lánh của Chử Vân Sơn mê ly nhìn Sơn Tảo, bởi vì màn hôn nhiệt tình kia, môi của nàng cũng trở nên bóng nhuận, sóng nước mênh mông, Chử Vân Sơn làm sao kiềm chế nổi? tiếp theo liền tới tấp hôn lên mặt của Sơn Tảo.

      Sơn Tảo nhắm mắt chặt, Chử Vân Sơn thở hỗn hển hôn lên môi nàng, tay cũng nhàn rỗi, dò xét đến giá y của nàng, cởi bỏ từng cái từng cái , lộ ra bờ vai trắng nõn nà.

      Chử Vân Sơn tới gần, tê tê dại dại gặm cắn da thịt của nàng, Sơn Tảo cắn môi, laoij cảm giác này quá đặc biệt, cũng biết là sung sướng hay là khó chịu.

      Chử Vân Sơn khẽ nâng Sơn Tảo lên, tay vừa động, cả kiện giá y liền bị lột ra, da thịt nóng bỏng đột nhiên tiếp xúc với khí, Sơn Tảo khỏi có chút run rẩy, Chử Vân Sơn nhìn chiếc yếm đỏ thêu hoa mẫu đơn, tay từ từ phủ lên, so với cảm giác vô tình cảm nhận được của lần trước càng thêm tốt đẹp, vuốt ve đè ép, Chử Vân Sơn cuồng dã hôn lên da thịt của Sơn Tảo, trong tay ngừng cảm thụ mềm mại của nàng.

      “Ưhm…” cho dù Sơn Tảo cắn môi, nhưng vẫn có từng tiếng rên rỉ bật đến, nghe thấy thanh này, Chử Vân Sơn như nghe thấy tiếng trời.

      “Nương, nương tử, đồ này làm sao cởi ra?” Chử Vân Sơn cũng gấp đến được rồi, hôn liếm chiếc cổ bóng loáng của nàng, bàn tay tiếp tục cùng cái yếm dây dưa.

      Sơn Tảo bị hôn đến thất điên bát đảo, làm sao còn nhớ được những thứ

      này, “Cái… cái gì?”
      “Thôi!” Chử Vân Sơn dùng sức xé ra, cái yếm nhất thời trở thành mảnh vải rách chậm rơi xuống dưới giường. Chử Vân Sơn nhìn hai nơi dáng vẻ xinh đẹp mượt mà, hai đỉnh của quả hồng mềm mại vì chợt tiếp xúc với khí mà đứng thẳng, thử đưa tay đụng quả hồng, Sơn Tảo khó chịu ưm tiếng, Chử Vân Sơn nằm xấp xuống ngực nàng, êm ái đem quả hồng nhét vào trong miệng, từ từ thưởng thức.
      Sơn Tảo cắn môi, thanh rên rỉ ngừng tràn ra, bàn tay nắm chặt gối đầu, nhẫn nại nhận lấy Chử Vân Sơn nhiệt tình nhóm lửa khắp nơi người nàng.
      Chử Vân Sơn giống như bị mê muội, ngừng liếm hôn bú mút hai khỏa hồng, lần nữa rướn thân lên, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ xiêm y của chính mình, lại tháo bỏ hai nút thắt bên hông Sơn Tảo, theo bản năng Sơn Tảo đem hai chân khép lại, Chử Vân Sơn leo lên đưa tay vuốt mặt của nàng, đem lưỡi thăm dò vào trong miệng, cùng nàng dây dưa, tay từ từ xuống, nâng cao chân của Sơn Tảo, cởi quần nàng ra.
      Sơn Tảo tự chủ mà nắm chặt bàn tay trêu chọc xung quanh của Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cầm lấy tay nàng đưa lên đỉnh đầu, tay lại vuốt ve khắp nơi thân thể trơn mịn của nàng.
      Hai tay bị trói chặt, khiến cho Sơn Tảo có cảm giác an toàn, nhưng lúc sau, toàn thân nàng lại mềm yếu vô lực, thể động đậy.
      Chử Vân Sơn dần dần xuống, ngậm hai khỏa hồng trước ngực nàng mút vào phen, lại hôn chiếc bụng phẳng lì, đến nơi rậm rạp bí .
      Tay Sơn Tảo bị buông ra, nàng vô lực đưa tay đẩy Chử Vân Sơn, nhưng chút sức lực này đối với coi vào đâu.
      Chử Vân Sơn vạch ra bắp đùi trắng như tuyết của Sơn Tảo, nhìn chăm chú vào rừng cỏ rậm rạp róc rách chảy chậm ra dòng suối giống như là thử dò xét, đưa ngón tay nhàng đụng cái.
      “A… cần…” giọng điệu Sơn Tảo có chút hốt hoảng, lại đụng chỗ đó của rồi hả?
      Chử Vân Sơn nâng ánh mắt tràn đầy tình dục, đến hôn Sơn Tảo cái, “Nương tử, để cho ta xem…”
      “Đừng, đừng nhìn…” quá mắc cỡ, nước mắt Sơn Tảo rơi xuống, kẹp hai chân lại chặt, khiến cho tay của Chử Vân Sơn tiếp cận gần khe cốc.
      Chử Vân Sơn chặn lại miệng của nàng, lại hôn nàng đến thiên hôn địa ám, tay ở trong khe cốc lục lọi, nhàng xoa nắn hồi lâu, tiếng thở của hai người càng lúc càng lớn, thanh kiều của Sơn Tảo càng thêm dứt bên tai.
      Thận trọng đưa vào ngón tay, đột nhiên bị dị vật đột ngột kích thích, chân mày Sơn Tảo nhíu lại chặt, giống như khóc khẩn cầu, uyển chuyển “Đừng… chớ vào… ngô…”
      “Ngoan, lập tức tốt, ta sờ sờ…” đầu Chử Vân Sơn đầy mồ hôi, ngừng tiếng dụ dỗ.
      Chử Vân Sơn dùng ngón tay thăm dò ở trong cơ thể Sơn Tảo, trong miệng ngậm quả hồng ở trước ngực nàng, chóp mũi tràn đầy mùi thơm cơ thể của Sơn Tảo, lửa nóng của cũng sớm đứng lên cao, căng trướng khiến muốn bộc phát.
      Nhưng Sơn Tảo quá chặt, điều này khiến Chử Vân Sơn lo lắng, tùy tiện vào có thể khiến cho hình dáng mảnh mai ở dưới thân trực tiếp vỡ ra hay , lại thẳng tắp dò xuống, dọc đường lưu lại nhiều nụ hôn nóng bỏng.
      Lần nữa tới khe cốc, Chử Vân Sơn nhìn sóng nước dạt dào, từng sợi như ngân hà vướng quanh khe cốc, thiếu chút nữa nhịn được mà tuốt kiếm nhập môn, nhưng mà vẫn cố nén, Sơn Tảo lại rất chặt, lửa nóng của sợ rằng nhất thời nàng khó tiếp nhận.
      nhịn được cúi đầu đến gần, Chử Vân Sơn nếm chút tư vị của khe cốc, Sơn Tảo chợt hít hơi, nâng lên eo , cả người cũng ửng hồng, níu lấy người phía dưới, khóc sụt sịt khẩn cầu .
      “Đừng… cần… ừ…”
      Chử Vân Sơn cũng bận tâm, tiếp tục ngậm mút, ta cần ta lấy, tiếng rên rỉ của Sơn Tảo cũng mỗi lúc cao hôn, đến khi Chử Vân Sơn cho là Sơn Tảo có thể, lúc này mới ngăn chận miệng của nàng, lửa nóng đặt tại khe cốc mè nheo, mũi thẳng tắp tiến thẳng vào Long môn.
      “A!” Sơn Tảo lại nâng eo lên, phía dưới bị nhận lấy đau đớn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, “Chàng… ra ngoài… đau quá a…”
      “Nhịn thêm chút nữa, lập tức tốt hơn.” Gân xanh gân tím mặt của Chử Vân Sơn cũng nổi hết lên, dáng vẻ nhẫn nhịn đến cực hạn, miễn cưỡng đợi lát, Chử Vân Sơn cũng thể nhịn được nữa mà cử động.
      “Ngô… đau quá…” Sơn Tảo bị Chử Vân Sơn mạnh mẽ luật động ngừng, Chử Vân Sơn chui vào giữa cổ, gáy của nàng, thanh thở dốc thô rát ngừng vang lên, cơ thể nam nhân rắn rỏi xanh đen ở phía cơ thể mềm mại trắng như tuyết của nữ nhân ngừng luật động, đây là loại lực lượng nguyên thủy nhất của con người.
      bàn, nến đốt, đêm nay, còn dài đến vô cùng.
      Last edited by a moderator: 4/12/14
      Trâu, hoadaoanh, laula3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Dọn nhà

      Lần đầu tiên biết chuyện nam nữ là chuyện sinh động đến cỡ nào, Chử Vân Sơn giống như lần đầu được nếm tư vị sung sướng đến tận tủy, sau khi làm xong còn ôm lấy Sơn Tảo, ngừng vuốt ve cơ thể của nàng.

      Sơn Tảo vừa đau lại vừa mệt, tuyệt cảm thấy thoải mái, Chử Vân Sơn còn ngừng thân nàng, nàng cực kỳ mệt mỏi, vô lực với Chử Vân Sơn, “Để cho thiếp ngủ lát thôi…”

      Chử Vân Sơn vuốt luồng mềm mại trước ngực nàng, lòng tình nguyện đem nàng ôm vào trong ngực, “Ừ, ngủ , ngủ .”

      Sơn Tảo ngủ say, Chử Vân Sơn lại ngủ được, lớn như vậy, lần đầu tiên đụng được nữ nhân, thân thể nương tử vừa mềm vừa trơn, còn thơm ngào ngạt, quả thích buông tay, cứ như vậy lại “hạ thủ” vuốt bộ ngực mềm nhũn của nương tử, Chử Vân Sơn ngủ chìm trong suy nghĩ miên man.

      Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, Chử Vân Sơn liền tỉnh, cả người tỉnh táo, chỗ nào đó cũng theo ngẩng đầu. Trước kia có nương tử, cũng hưởng qua tư vị của nữ nhân, Chử Vân Sơn tất nhiên cũng đem chỗ nào đó ngẩng đầu coi trọng, tại giống như vậy, nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, chỉ cảm thấy bụng dưới trận trận nóng ran, nhịn được bắt đầu mè nheo nâng lên thân thể mềm mại của Sơn Tảo.

      Trong cơ mơ mơ màng màng Sơn Tảo cảm thấy có con rắn người mình, dinh dính nhớt nhớt, nàng phẩy tay, muốn đem rắn đuổi , nhưng con rắn kia quả là lì lợm, đuổi sao cũng , nàng cố gắng mở mắt, nhưng quá mệt nhọc. Bỗng dưng, nàng cảm thấy hai chân bị tách ra, thân thể bị vật nặng đè ép, vật bén nhọn chui vào trong cơ thể nàng.

      Cảm giác đau nhói truyền đến, Sơn Tảo hừ tiếng, chậm rãi mở mắt, nhìn Chử Vân Sơn mồ hôi như mưa ra sức người nàng khỏi có chút tức giận, bởi vì “hoạt động” khiến cho thanh của nàng cũng biến thành rời rạc, “chàng, sao chàng lại…lại nữa chứ…”

      Chử Vân Sơn thấy nàng tỉnh, càng thêm hứng thú, cúi đầu hôn môi của nàng.

      “Ưhm…”

      Sơn Tảo níu cánh tay Chử Vân Sơn, có sức để suy nghĩ cái khác, từng đợt tiếng rên rỉ từ từ bay ra…

      Buổi trưa, Chử Vân Sơn sắc mặt rất tốt bưng cơm vào nhà, Sơn Tảo nửa ngồi nửa tựa ở giường đen mặt nhận lấy chén, yên lặng ăn lên tiếng, Chử Vân Sơn vội bưng lại chậu nước ấm, cầm khăn nhúng qua, vắt kỹ, vừa cầm vừa nuốn vén chăn lên, Sơn Tảo vội vội vàng vàng nuốt xuống cơm trong miệng, tay ngăn lại, “chàng muốn làm gì á!”

      Chử Vân Sơn cầm khăn chỉ chỉ chăn, “Muốn lau cho nàng, nhanh tốt.”

      Còn phải là bởi vì chàng! Sơn Tảo vừa tức vừa thẹn, trừng mắt liếc cái, “ cần, mấy ngày nữa tốt!”

      “Cũng sưng rồi, lau rồi chườm nóng chút mau tốt hơn.” Chử Vân Sơn cau mày, kiên trì vén chăn lên, dùng chiếc khăn ấm chườm lên bụng dưới của Sơn Tảo, khăn vừa chườm xuống, Sơn Tảo liền co rúm lại, cố nén lắm mới có thoải mái rên rỉ ra ngoài.

      Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo ăn xong, sau khi rửa bát đũa liền ngồi vào bên giường, đem nàng ôm vào trong ngực mình, bàn tay nhàng vuốt ve bên hông nàng, khuôn mặt tươi cười thận trọng.

      tại có thoải mái hơn chút nào ?”

      Sơn Tảo hừ tiếng, để ý . Lông mày Chử Vân Sơn vừa mới giãn ra nhanh chóng nhíu lại, “ có phải còn rất đau hay ? Vẫn còn chảy máu? Nếu ta tìm đại phu đến xem nhé?”

      Sơn Tảo vỗ xuống người , “Mời đại phu gì chứ, biết thẹn thùng cũng biết xấu hổ chứ, vào lúc này…cũng quá đau.” Dừng lát, nàng mới giọng ra nửa câu sau.

      Chử Vân Sơn xoa hông của nàng, “Về sau làm nhiều lần tốt, lần đầu tiên đau.”

      Nàng phải lần đầu tiên, là ba bốn lần có được hay ? Sơn Tảo khóc ra nước mắt, tại nàng hiểu đám nữ nhân trong thôn đến “lợi hại” là chỉ cái gì, Chử Vân Sơn là lợi hại, trừ lần đầu tiên thời gian có ngắn chút, mấy lần sau đó ít nhất cũng là canh giờ rồi, lúc đó nàng cả đêm cũng phải chỉ việc này, đừng câu thành chứ!

      Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo từ từ ngủ mất trong lòng mình khẽ mỉm cười, chắc mệt muốn chết rồi, tối hôm qua tới hôm nay nàng đều có ngủ ngon, cũng là do có khống chế được mình, nhưng mà về sau chỉ cần làm nhiều chút nàng có thói quen thôi.

      Chử Vân Sơn nghĩ đến, bởi vì thể khống chế mà Sơn Tảo phải nằm giường đến hai ngày mới có thể xuống giường, chuyện đầu tiên khi nàng xuống giường chính là đem toàn bộ ga giường cùng vỏ chăn toàn bộ tháo ra giặt lần, nhìn lạc hồng cùng với dấu vết loang lỗ ga giường, Sơn Tảo khỏi đỏ mặt tới mang tai.

      Trong hai ngày nay, Thành thúc lại tới tìm Chử Vân Sơn thêm lần, lần này Chử Vân Sơn cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý dọn tới chân núi rồi, Thành thúc cao hứng liền dẫn Chử Vân Sơn xem chút, sau khi trở lại Chử Vân Sơn liền kéo Sơn Tảo vào nhà, mở hộc tử ra, từ bên trong lấy ra bọc bạc.

      Sơn Tảo mở ra nhìn, bên trong đều là bạc vụn, bọc nặng trĩu.

      “Đây chính là toàn bộ tiền của ta, cũng chỉ có vài năm thể góp được quá nhiều, có chừng 120 lượng bạc, ta xem mảnh đất dưới chân núi kia, quả tệ, Thành thúc tận tâm với chúng ta, xây nhà lên cũng cần chút tiền, nàng trước tiên cầm lấy, thời điểm cần dùng tiền ta lại hỏi nàng.”

      Sơn Tảo gật đầu cái, “Vậy thiếp cất trước, chàng thử xem, êm đẹp tại sao lại muốn chúng ta dọn nhà chứ, ở nơi này phải vô cùng tốt sao?”

      Chử Vân Sơn nhìn xung quanh căn phòng, “Ta ở nơi này cũng 18 năm, nếu chỉ có mình ta, ta xác thực muốn rời . Nhưng mà khi ta vào núi, để mình nàng ở lại ta cũng yên lòng, lại nơi này cách trong thôn cũng xa, vài bước đường đến, ở lại trong thôn cũng có thể cùng người trong thôn giúp đỡ lẫn nhau về sau ta cũng cần quá lo lắng cho nàng.”

      Sơn Tảo trong lòng ấm áp, cười dịu dàng với Chử Vân Sơn tiếng, “thiếp cũng hiểu là chàng lo lắng cho thiếp.”

      Chử Vân Sơn rung động trong lòng, trực tiếp kéo Sơn Tảo vào trong ngực, “Nương tử, nàng còn đau ?”

      Mặt Sơn Tảo đỏ lên, “còn đau lắm, chàng đừng có động thiếp.”

      “Làm nhiều hết đau.” Chử Vân Sơn vẻ mặt phớt tỉnh , sau đó ôm ngang Sơn Tảo đến giường.

      Sơn Tảo giùng giằng, “Chàng đừng…ngô…người xấu…ừ…”

      Chử Vân Sơn đè lên, hai ba động tác lột hết xiêm y của nàng, bao lâu cũng chỉ còn nghe được tiếng thở cùng tiếng kêu kiều khiến cho người ta đỏ mặt mà thôi.

      Muốn xây nhà, thời gian Chử Vân Sơn ở nhà cũng ít , phần lớn đều ở dưới chân núi phụ cất nhà. biết Thành thúc gì với mọi người, những thanh niên trai tráng trong thôn đều tới giúp tay, phần nguyên nhân cũng là do thường ngày Chử Vân Sơn thường xuyên giúp đỡ người khác, mọi người vừa nghe là giúp thợ săn xây nhà, ai cũng đều nhiệt tâm vô cùng.

      Thành thúc lén với Chử Vân Sơn, bởi vì quan phủ an bài, người của hai hộ rời khỏi Bạch

      Vân thôn nhận được phần tiền, ông với Chử Vân Sơn cũng nên đến quan phủ nhận phần tiền này, tính toán xong, tiền mua vật liệu xây dựng phong ốc cũng đủ. Về phần những người tớigiúp đỡ, Thành thúc có ý là cho , có cũng sao.

      “Các ngươi mới tân hôn, lại phải lo xây phòng mới, chỗ cần tiền rất nhiều, đều là hàng xóm cùng thôn, ở chung chỗ nhiều năm như vậy, chuyện này cũng xem là gì.”

      Chử Vân Sơn gật đầu, về nhà với Sơn Tảo, haingười tính toán chút, buổi trưa lo cơm, chờ khi phòng ốc xây xong lại tính toán tiền công.

      Nhưvậy, buổi trưa Sơn Tảo bắt đầu nấu cơm, cơ bản đều là bánhnướng, xào chút món ăn đưa , thấy mọi ngươi cũng đều chào hỏi, từ từ cũng biết gần hết.

      Phòng xây vô cùng mau, gian nhà chính, từ nhà chính vào, trái phải hai bên hai phòng, bên ngoài cái sân vây quanh, bên sân là nhà bếp và căn lều, bên góc dựng gian nhà lá, phảinói là cũng rất chỉnh tề. Hơn nữa mỗigian phòng cũng đều rất rộng rãi, sau khi Chử Vân Sơn cùngSơn Tảo nhìn xong, cũng rất hài lòng.

      phảidọn nhà, Sơn Tảo bắt đầu dọn dẹp đồ, Chử Vân Sơn nhìn căn phòng trở nên trống trải có chút cảm khái, “Ở nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn có chút bỏ được.”

      Sơn Tảo xách bọc y phục,“Vẫn là nhà của chúng ta mà, phải chàng đường cũng quá xa sao?”

      Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười. “Đúng vậy nha, đều là nhà của chúng ta.”

      Chờ tất cả được sắp xếp thỏa đáng, tất nhiên sẽphảimời khách.

      Trong sân bày đầy bàn tiệc, chờ món ăn đưa lên, Chử Vân Sơn nâng chén lên cao giọng ,“cảm ơn mọi người giúp tay, cũng cảm tạ các vị thúcthúc, thẩm thẩm, các huynh đệ giúp tay dựng phòng, ta cũng nhiều lời, tấtcả đều ở trong bát rượu này.”

      chuẩn bị uống, giọng bén nhọn của mẹ Vĩnh Quýđã vang lên, cười lớn,“Thợ săn, rượu thành thân của ngươi còn chưa có mời đâu, ở đây lần rượu liền muốn đem chúng ta đuổi à?”

      Tất cả mọi người ồ ồ cười vang, rối rít ồn ào lên.

      Hôm nay Sơn Tảo mặc bộhồng y đó, tóc dài, có thể dùng dây và ghim bới lên, hiểnnhiên chính là dáng vẻ của tức phụ.

      Chử Vân Sơn lại nâng chén, “Nếu thẩm vậy, tiền lễ này chúng ta cũng thu, thẩm, hai phần tiền lễ cũng đều lấy của thẩm, nếu thẩm có sức, liền có thể ra sức mà ăn, ăn đến khi thể thở nổi thôi.”

      Mọi người cười ha ha, nâng chén đụng chén rất náo nhiệt.

      Thành thúc được mời đến ghế , uống uống cũng miễn, bắt đầu cảm thán,“Lần đầu nhìn thấy đứa thợ săn này, mớibao nhiêu? Mớibảytuổi! theo phụ thân tới nơi này của chúng ta, còn tính khí bướng bỉnh là tránh được, phụ thân cũng quản , chớp mắt cáicũng lớn như vậy, nương tử cũng có rồi, đến sang năm ôm đứa bémập mạp, vong linh phụ thân ngươi dưới cửu tuyềncũng an ủi nha!”

      Sơn Tảo len lén nhìn Chử Vân Sơn cái, chỉ thấy khuôn mặt bình tĩnh như nước, nàng chưa bao giờ nghe Chử Vân Sơn tới phụ mẫu của , lúc này nghe Thành thúc đến, sợ trong lòng Chử Vân Sơn dễ chịu, ở dưới bàn len lén đem tay khoát lên tay của Chử Vân Sơn an ủi , kết quả lại bị nắm lại rất nhanh, mặt sơn Tảo đỏ lên sợ bị ngườipháp , giả bộ dáng vẻ quy cũ dám lộn xộn.

      Chử Vân Sơn liếc nàng cái, trong lòng buồn cười, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay nàng, quảnhiên cảm thấy thân thể Sơn Tảo cứng đờ, mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt được tự nhiên.

      “Cha đứa , ông uống nhiều rồi, hôm nay làngày tốt, những thứ kia làm gì.” Thành thẩm lúng túng hướng vềChửVân Sơn và Sơn Tảo cười tiếng, len lén bấm Thành thúc cái.

      Thành thúc quả uống hơi nhiều,ông vỗ chưởng lên vai Chử Vân Sơn, “Đứa bé, ngày mai thắp cho phụ thân ngươinén hương, ngươi bây giờ tốtrồi, để cho an lòng. Phụ thân ngươi là người tốt,đáng tiếc có phúc khí, thấy được nhi tửlấy vợ sinh con...”

      Chử Vân Sơn gập đầu cái, “ , ngày mai nhất định .”

      Thành thúc vẫn còn liên miên, Thành thẩm bèn nháy mắt với Đại Xuyên. Đại Xuyên cùng Nhị Xuyên liền đỡ lấy hai bên của phụ thân mình, trực tiếp dụ dỗ ông rời ...

      Thu dọn xongxuôi, Sơn Tảo khóa cửa viện, dùng chậu gỗ bưngnước nóng vào cho Chử Vân Sơn rửa chân, hôm nay Chử Vân Sơn uống rất nhiều, cũng chịu nổi nhóm người thay nhau ra trận uống rượu, đem Chử Vân Sơn dọn dẹp sạch , lúc này Sơn Tảo mới tắm sạch lên giường, mới vừa cởi giầy, liền bị Chử Vân Sơn từ phía sau lưng ôm lấy ngã xuốnggiường.

      “Nương tử, nàng là thơm...”

      Sơn Tảo giùng giằng muốn đứng lên, “Thiếp còn chưa có cởiáo!Maubuông ra nào!”

      “Ta giúp nàng cởi...”

      cần...ưm... ngô...”
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      xong chương này rồi, hẹn gặp lại m.n vào thứ hai tuần sau nhé ^^

      Chương 22: Chử Vân Sơn buồn bực.

      Sơn Tảo làm cơm trong bếp, nhìn Chử Vân Sơn đứng trong sân có chút muốn lại thôi.

      “ sao vậy?” Chử Vân Sơn ngẩng đầu nhìn nàng, sáng hôm nay dáng vẻ của nàng giống như có chuyện gì đó trong lòng, đợi nửa ngày cũng thấy nàng mở miệng.

      Sơn Tảo múc cơm bưng ra, “Hôm nay chúng ta thắp nén hương cho công công , thiếp còn muốn lập bài vị cho phụ thân, nương, ca ca và đệ đệ…” nàng có chút do dự, nhưng vẫn thành lời. Người trong nhà là vết thương của nàng, thi thể ca ca cũng tìm được, phụ thân, nương và đệ đệ lại bỏ xác tha hương.

      Chử Vân Sơn trầm ngâm chút, “Trăm ngày hiếu của nàng còn có mấy ngày?”

      “Hai ngày, ngày mai kết thúc.”

      Chử Vân Sơn gật đầu, “Hôm nay ta khắc bài vị.”

      “Vậy công công…” Sơn Tảo nhớ tới lời tối hôm qua Thành thúc với Chử Vân Sơn, nhịn được mở miệng hỏi.

      Chử Vân Sơn trầm mặc chôc slast, “ lát ta dẫn nàng .”

      Ăn xong bữa cơm, Chử Vân Sơn dẫn Sơn Tảo mua chút nhang đèn tế bái, sau đó dọc theo con đường quen thuộc về phía nhà cũ, chỉ là sâu hơn vào bên trong, nơi đó có hai nấm mồ.

      “Đây là công công và bà bà sao?”

      Sơn Tảo bước lên nhìn, hai nấm mồ có cái lớn hơn cái kia chút. “Tại sao hợp táng?” lẽ ra tình hình phải như vậy, phu thê sau khi mất hoặc là hợp táng cùng chỗ, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác mà tách ra chôn cất, nhưng cũng giống như vậy, chôn gần nhưng cũng hợp táng, hơn nữa lại là lớn .

      Sắc mặt Chử Vân Sơn có chút lạnh, chỉ vào nấm mộ lớn , “Nơi này là phụ thân và mẫu thân ta…”

      Sơn Tảo ngồi xuống, lấy vật cúng từ giỏ trúc ra, nhìn hồi lâu, nghi ngờ hỏi, “Sao tấm bia có khắc chữ vậy?”

      Chử Vân Sơn cũng ngồi xuống, ngón tay chậm rãi phất qua tấm bia đá, giọng , “ tấm bia cần khắc chữ sao?”

      “Dĩ nhiên, cần khắc tên, năm sinh, còn có tên tuổi hậu bối lập bia nữa!” Sơn Tảo lấy ra xấp giấy tiền, xấp nhang, như vậy đem toàn bộ đốt xuống.

      Chử Vân Sơn vuốt tấm bia đá, cười nhạt, “ có sao, trong lòng chúng ta nhớ tới là tốt rồi.” xong, chỉ vào nấm mộ còn lại , “Đây là vị thúc thúc của ra, chúng ta cũng đốt cho ông ấy chút.”

      Sơn Tảo gật đầu cái, Chử Vân Sơn lôi kéo nàng quỳ xuống trước bia mộ, chậm rãi mở miệng, “phụ mẫu, đây là nương tử của con, hai người nhìn thấy ? Con trưởng thành, cũng có nương tử của mình rồi, hai người an tâm thôi.”

      Sơn Tảo cũng theo, “công công, bà bà, con hoàn thành tốt trách nhiệm của thê tử, chăm sóc tướng công tốt. Hai người yên tâm.”

      Chử Vân Sơn nhìn nàng có vẻ mặt phớt tỉnh, trong lòng cười thầm, lại bồi thêm câu, “Nương tử rất tốt, nếu như có thể thường để cho ta ôm càng tốt hơn.”

      cái gì đó! Ngay trước mặt công công và bà bà mà còn đứng đắn như vậy!” Sơn Tảo vỗ xuống người , hai má đỏ ửng như ráng chiều.

      Chử Vân Sơn rất nghiêm chỉnh, “Ta sai, ta ôm nàng làm sao có đứa bé ? Nương tử, chúng ta sớm sinh cái tiểu oa nhi !”

      Sơn Tảo lại xấu hổ rồi, “Lại nữa thiếp giận đó!”

      Chử Vân Sơn thấy nàng có chút giận dỗi , lúc này mới chọc nữa. Hai người nghiêm chỉnh khấu đầu, thắp hương, dọn đồ cúng lên. Chử Vân Sơn nhìn núi rừng tĩnh mịch xung quanh, cười , “Phụ mẫu, thúc thúc bây giờ cũng an tâm, nương tử, ta dẫn nàng vào núi chơi chút!”

      Sơn Tảo đứng lên, vỗ vỗ bùn đất dính người, gật đầu cái “Tốt!”

      Chử Vân Sơn dắt tay Sơn Tảo, hai người dọc theo đường núi từ từ vào rừng sâu.

      thể , núi Bạch Vân là nơi rất tốt, cây cối xanh um tươi tốt, trong rừng còn đầy tiếng chim hót thanh thúy, thỉnh thoảng còn có thể nhìn vài loại vật chạy xuyên qua ở phía trước, khí mát mẻ, mơ hồ còn nghe được tiếng suối chảy róc rách.

      Sơn Tảo hít hơi sâu, thoải mái thở dài, “Thơm quá , khắp nơi đều là mùi vị của hoa cỏ!”

      Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, hái đóa hoa dại cài lên mái tóc nàng, “Nàng cũng thơm như vậy!”

      Sơn Tảo sờ đóa hoa đầu, cúi đầu nhàn nhạt cười tiếng. Nụ cười này lại khéo léo câu mất hồn của Chử Vân Sơn, đưa tay sờ khuôn mặt trắng noãn của nàng, “Nương tử, vì sao nàng càng ngày càng đẹp?”

      Sơn Tảo nhăn nhăn cái mũi , “Trước kia thiếp rất xấu sao?”

      Chử Vân Sơn khôm lưng hôn môi nàng cái, “Vẫn luôn rất đẹp, thôi, ta dẫn nàng đến nơi rất tuyệt!” cũng đợi Sơn Tảo phản ứng lại, Chử Vân Sơn trực tiếp kéo tay nàng về phía trước.

      Vuốt đôi môi bị hôn qua, Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn cao lớn trước mắt, trong lòng ngọt ngào, chỉ hy vọng thời gian luôn dừng ở thời khắc này tốt quá.

      Hai người vừa vừa cười, càng về phía trước tiếng nước chảy lại càng lớn, vạch lùm cây ra liền nhìn thấy trước mắt ràng là thác nước trắng xóa.

      “Oa!”

      Sơn Tảo dám tin nhìn thác nước, cảnh đẹp trước mắt quá hùng vĩ rồi, vách núi cao, mấy luồng nước mạnh mẽ trắng bạc thẳng tắp chảy xuống, đánh lên tảng đá cao hơn nửa thước đầy bọt nước, tiếng nước hoa hoa lạp lạp động trời, tiếng vang như cảnh đẹp này chính là cảnh đẹp tự nhiên đồ sộ.

      Chử Vân Sơn mỉm cười kéo nàng lướt qua lùm cây, tới đầm nước bên dưới thác, mặt nước trong suốt phản chiếu bóng dáng của hai người, thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài chú cá bơi lội tự tại trong làn nước, Sơn Tảo vừa hơi động, bầy cá lập tức kinh hãi tản ra bốn phía.

      “Đẹp ?”

      Chử Vân Sơn ghé vào bên tai Sơn Tảo

      hỏi nhàng, nàng đứng bên tảng đá lớn, vẫy tay kêu lớn tiếng, "Đẹp _____"

      là quá đẹp, Sơn Tảo ngồi xuống, cảm thụ dòng nước lạnh như băng chảy qua lòng bàn tay, thấy Chử Vân Sơn đứng bên mỉm cười nhìn nàng. Sơn Tảo giật mình, nắm vốc nước vẩy tới hướng Chử Vân Sơn.

      "Ha ha ha --- chàng bắt được thiếp đấy, a! Chàng đừng tới đây! Ha ha ha ---"

      Chử Vân Sơn nhìn dáng vẻ hoạt bát của tiểu nương tử của mình, đùa giỡn nổi lên trong lòng, hai ba bước nhanh chóng qua túm lấy tiểu nha đầu ôm vào trong ngực, Sơn Tảo ở trong lòng giùng giằng, hai cánh tay Chử Vân Sơn ôm sát, bàn tay vừa lúc che lên cặp mông của nàng, đem nàng đè chặt người mình.

      "Ta muốn nàng, nương tử." thanh Chử Vân Sơn khàn khàn .

      Sơn Tảo nhìn xung quanh, " được, ở bên ngoài, về nhà ..." nàng bây giờ cùng Chử Vân Sơn kề nhau chặt, có thể cảm nhận được dục vọng đứng thẳng.

      "Vậy theo ta tắm!" Chử Vân Sơn khỏi giải thích với nàng, hai ba phát cởi sạch áo quần của hai người, nhảy vào trong đầm. Sơn Tảo biết bơi, chỉ có thể ôm chặt cổ của Chử Vân Sơn, hai chân cũng tự giác kẹp ở hông của .

      Chử Vân Sơn thầm cười tiếng, ôm theo Sơn Tảo vào trong đầm nước, từng bước, nước rất sâu, chân Sơn Tảo cơ bản chạm được đến đáy, kinh hoảng kêu lên, "Thiếp sợ, mang thiếp lên bờ..."

      "Có ta ở đây, nàng sợ cái gì?" Chử Vân Sơn bỗng nhiên cố ý nhúc nhích dưới, gợn nước liền đánh vào ngực Sơn Tảo, nước lạnh như băng tầng tầng ở ngực nàng lay động, Chử Vân Sơn hài lòng nhìn hai quả hồng của nàng đứng lên.

      "Chàng... chàng cố ý!" Sơn Tảo theo ánh mắt của Chử Vân Sơn nhìn xuống, nhất thời thẹn quá hóa giận, mím môi uất ức lên án Chử Vân Sơn.

      tay Chử Vân Sơn nâng mông Sơn Tảo, tay bưng lấy cái ót của nàng, đến gần nhiệt tình ngậm nhấm hôn môi nàng, cho đến khi hai người thở nổi nữa.

      Vì vậy tư thế của Sơn Tảo có chút lúng túng, chỉ có thể kề chặt Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn ma sát vùng cỏ thơm mềm mại của nàng. Sơn Tảo cảm thấy bụng vừa căng vừa nóng.

      "Ưhm..."

      tay Chử Vân Sơn ôm Sơn Tảo, tay khác tùy ý vuốt ve người nàng, khiến Sơn Tảo thở gấp tiếng lại lớn hơn tiếng.

      "A------"

      Khi lửa nóng của Chử Vân Sơn thẳng tiến vào, Sơn Tảo cau mày than tiếng, bàn tay Chử Vân Sơn nắm cái mông trắng nõn của nàng, hơi thở thô dốc hổn hển, mà Sơn Tảo cũng khỏi ôm chặt cổ của Chử Vân Sơn.

      ...

      đời có câu là vui quá hóa buồn. còn có câu tự gây nghiệt thể sống.

      Sau khi trở về từ trong núi, Sơn Tảo liền bị bệnh, sốt cao giảm, Chử Vân Sơn trong lòng hiểu rất , là bởi vì lần trong đầm nước đó. liền mời vị lão đại phu có danh tiếng trong thôn. Lão đại phu vuốt râu, đem tay đặt lên cổ tay của Sơn Tảo chút, tập trung lắng nghe phen, lại nhìn thấy chữ song hỉ đầy phòng, lắc đầu cái trách cứ nhìn Chử Vân Sơn.

      "phu thê mới tân hôn?" Lão đại phu từ từ hỏi.

      Chử Vân Sơn vội vàng gật đầu, "Thành thân được mấy ngày."

      Lão đại phu trừng mắt liếc , " xa như vậy tới mời lão, cũng là người thương thê tử, vì sao lại biết tiết chế chứ?"

      Chử Vân Sơn có chút lúng túng, thận trọng hỏi, "Nàng sao chứ?"

      Lão đại phu trừng mắt, râu vểnh lên cao, "Ai sao? Cũng sốt thành như vậy! Tuy các người tân hôn khó tránh khỏi tình nồng chút, nhưng cũng nên chú ý tiết chế. là tuổi trẻ, cũng hiểu chuyện! Nương tử của ngươi vì sao lại dễ dàng sinh bệnh như vậy? Còn phải là bởi vì thân thể bị hao tổn sao, người trẻ tuổi, nghe lão phu câu, chuyện phòng the vẫn nên có chừng mực, cũng thể tiếp tục dính vào nữa rồi!"

      Chử Vân Sơn lúng túng, liên tiếp đồng ý, lão đại phu lắc đầu cái, lẩm bẩm những lời người trẻ tuổi hiểu chuyện, viết ra đơn thuốc, lại dặn dò thêm chút chuyện mới rời .

      Chử Vân Sơn đưa lão đại phu ra cửa, xin Thành thẩm giúp tay chăm sóc Sơn Tảo, bản thân cả đêm vào trấn mua thuốc, trở về lại cẩn thận nấu thuốc cho Sơn Tảo uống... sốt hết vô cùng mau, nhưng thân thể Sơn Tảo bị hao tổn phải từ từ tẩm bổ. Vì tẩm bổ cho Sơn Tảo, Chử Vân Sơn ngày ngày mua thận heo cho nàng ăn, ăn đến mức Sơn Tảo chỉ cần thấy thận heo cũng muốn ói, "Thiếp muốn ăn nữa rồi!"

      Chử Vân Sơn đen mặt lại, bưng chén lên , "Phải ăn, ăn cái này mới tốt cho thân thể nàng!"

      ra , mỗi tối khi ôm Sơn Tảo, Chử Vân Sơn chỉ cảm thấy buồn bực, tại sao chỉ mới làm có mấy lần nàng liền hao tổn rồi? Nghĩ tới nghĩ lui, đưa ra kết luận, do nương tử quá gầy, về sau phải bồi bổ nhiều, sợ nữa.
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :