1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê hiền phu quý - Điền Tiểu Điền(Điền văn)(full 55c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Xuống núi (hạ)

      Sơn Tảo theo Thành thẩm cùng Tử chuyện lúc lâu, đến buổi trưa khi mặt trời lên cao Thành thúc mang theo Nhị Xuyên cùng Chử Vân Sơn cười trở về.

      Thành thẩm vội mang giày ra ngoài đón, cầm lấy làn đựng thức ăn tay Nhị Xuyên, thẩm nhìn chút, “Cũng ăn xong rồi à? Cha , mọi người ăn no chưa? Chưa nó trong nồi vẫn còn ít bánh.”

      Tử theo ra ngoài rót nước cho mọi người, Sơn Tảo cũng theo ra lên tiếng kêu Thành thúc, Nhị Xuyên là thanh niên có màu da ngăm đen, ước chừng 21 tuổi, nhìn thấy Sơn Tảo liền lớn tiếng kêu tiếng đại tẩu, Sơn Tảo len lén nhìn Chử Vân Sơn cái, mặt cũng nhanh đỏ rồi.

      “No rồi, ăn rất ngon.”

      Thành thúc nhận lấy nước con bưng tới, từng ngụm từng ngụm uống, nghỉ ngơi lát mới với Chử Vân Sơn, “Thợ săn à, cháu muốn đổi bao nhiêu lương thực đây?”

      Chử Vân Sơn liền , “Cháu muốn đổi phần lấy gạo và bột mỳ, số còn lại muốn đổi lấy ít tiền, còn phải mua chút vật dụng linh tinh.” xong, quay lưng lại, lấy đồ từ trong gùi ra ngoài.

      Thành thúc nhìn chút, gật đầu cái, “Vẫn như lệ cũ, cháu ở nhà của thúc, vậy thúc là người chọn đầu tiên.”

      Sơn Tảo hiểu lệ cũ là cái gì, cho nên chỉ có thẻ lẳng lặng đứng nhìn bên. Thành thẩm cũng xoay người vào trong nhà rồi.

      Chử Vân Sơn lấy thịt thú rừng và vài thứ ở trong gùi ra đặt mặt đất, Thành thúc ngồi chồm hỗm lựa chọn từng cái, cuối cùng chọn con thỏ hoang mập ú cùng con gà rừng, Thành thẩm cũng mang ra túi bột mỳ và túi gạo.
      “giá gạo tại rất đắt, cho nên số lượng có ít hơn so với thường ngày, thợ săn, cháu nhìn xem, thích hợp ?” Thành thẩm xong liền cười ha hả, Chử Vân Sơn nhìn đại khái chút, cũng biết bây giờ lương thực rất đắt, người của thôn Bạch Vân còn có thể có lương thực cũng là vì mọi người cần đóng thuế cho quan phủ, binh mã loạn lạc, quan phủ cũng vươn tay đến cái thôn chỉ chừng mười hộ dân như nơi này.

      “Được, như vậy là đủ rồi.” Chử Vân Sơn thêm gì, luôn quá để ý đến những thứ này, những thứ tốt nhất trong gùi được Thành thúc chọn lấy, nhưng đây chính là lệ cũ, thợ săn xuống núi đổi đồ, nghỉ ngơi ở nhà ai nhà đó có thể chọn trước.

      Chử Vân Sơn cầm lấy túi gạo và túi bột đặt ở bên cạnh mình, sau đó đem những sản vật còn dư lại bỏ vào trong gùi, Sơn Tảo bước lên chuẩn bị đem gạo và bột mỳ cột chặt, Chử Vân Sơn ngăn lại.

      “Chờ lát.”

      Sơn Tảo có chút hiểu, “Chờ cái gì?”

      Chử Vân Sơn chỉ chiếc ghế bên cạnh, “nàng ngồi trước .”

      Thành thẩm cũng cười , “nương tử thợ săn còn biết lệ cũ của thôn chúng ta, hôm nay cháu cùng thợ săn tới nhà thẩm, lát những nhà kia, ai muốn gì cũng tự tìm tới.”

      , quả nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của nữ nhân, “Thành đại tẩu, nghe thợ săn tới, ở nhà tẩu sao?”

      “Tới rồi, tới rồi.”, Thành thẩm tươi cười nháy mắt với Sơn Tảo, sau đó ra ngoài mở cửa, “ Là mẹ Vĩnh Qúy à, mau vào mau vào, thợ săn cùng nương tử của ngồi trong nhà đấy!”

      Sơn Tảo nhìn ra phía ngoài, người tới cũng là phụ nữ có tuổi, vóc người cao, mặc bố y màu chàm, quần màu đen, bà lôi kéo tay của thím Thành, gương mặt kinh ngạc, “Thợ săn cưới nương tử rồi hả? Là chuyện khi nào à?”

      Thành thẩm chỉ chỉ trong nhà, cười có thâm ý, “Người ngồi trong nhà đấy thôi, cũng hơn mười ngày rồi, thợ săn giấu cũng kỹ lắm!”

      Sơn Tảo vội rụt đầu về, quay đầu khẽ nhìn, phát Chử Vân Sơn nhìn nàng, nhất thời cảm thấy mặt nóng đến dọa người. Tử nhìn hai người nửa ngày, đột nhiên che miệng bật cười thành tiếng hì hì. Nụ cười này, càng thêm đem Sơn Tảo cười đến xin lỗi, Chử Vân Sơn cúi đầu lật tới lật lui con mồi trong gùi, khóe miệng lại nhịn được mà câu lên.

      Mẹ Vĩnh Qúy vừa vào nhà mắt nhìn chằm chằm Sơn Tảo, Thành thúc cùng cả nhà chào hỏi bà cũng chỉ ứng phó qua loa, Sơn Tảo bị nhìn khiến đầu càng lúc càng cúi thấp, lỗ tai cũng đỏ hồng, Thành thẩm vội đẩy mẹ Vĩnh Qúy cái, “Đừng nhìn nữa, đem tân nương tử nhà người ta nhìn đến biết xấu hổ rồi.”

      Mẹ Vĩnh Qúy lúc này mới phản ứng lại, lung tung đáp lời hai tiếng, liền bắt đầu oán giận nhìn Chử Vân Sơn, “Thẩm thợ săn nhé, cháu cũng xem chúng ta là người nhà, đều là người trong thôn, cháu cưới vợ cũng tiếng, thím còn chưa trách cháu lại đem tân nương tử giấu , có chút ý tứ gì.”

      Chử Vân Sơn cười ha ha cũng trả lời

      Mọi người đều biết tính tính của Chử Vân Sơn, cũng đều so đo, mẹ Vĩnh Qúy cẩn thận quan sát Sơn Tảo hồi, chậc chậc khen, “tiểu nương tử rất trắng, chính là quá gầy, tốt để sinh dưỡng, thợ săn, cháu cần phải bồi bồ nương tử nhà mình nhiều nha, nhìn này còn có được hai lạng thịt, về sau làm sao thay cháu sinh con chứ.”

      Sơn Tảo quẫn bách muốn tông cửa chạy ra ngoài, nhất thời cũng biết nên cái gì, Thành thẩm cũng vội đứng ra hòa giải, “Tốt rồi, tốt rồi, mẹ Vĩnh Qúy, bà là tới mua đồ hay là đến xem tiểu nương tử, nhanh đem mồm mình ngừng lại thôi, mau xem chút thứ mình cần ở chỗ thợ săn .”

      Mẹ Vĩnh Qúy ngồi chồm hỗm đảo quanh đồ vật trong gùi, miệng cũng nhàn rỗi, “ Thành đại tẩu, tẩu muốn ta làm gì cũng được nhưng mà muốn cho ta im miệng thể được đâu nha, ta chính là chuyện tình , lại ta cũng chưa nên đấy, vốn là thợ săn đúng, tẩu , nếu sớm thông báo cho chúng ta tiếng, ta cũng đến nỗi hôm nay mới được biết. Ta thợ săn, cháu chính là đem ta để vào mắt, trong nhà ta nếu có chuyện gì đều có thể cho mọi người biết…”

      Bà cứ thao thao bất tuyệt, Chử Vân Sơn yên lặng nghe, Thành thẩm thỉnh thoảng chen vào đôi ba câu, Tử đem Sơn Tảo lẳng lẽ kéo qua bên, bên tai nàng.

      “Đại tẩu, mẹ Vĩnh Qúy nổi danh là cái loa của thôn, thích vô cùng, nhưng mà hề có ý xấu, miệng thẩm ấy chỉ là có kín thôi.”

      Sơn Tảo cảm kích nhìn Tử, gật đầu cái, , “Ừ, có sao.”

      Tử có chút hâm mộ nhìn Sơn Tảo, lại nhìn Chử Vân Sơn chút, trong lòng đột nhiên có chút bỏ xuống được, nàng còn trẻ, giống như đóa hoa còn hé nụ, Chử Vân Sơn lại có chút lớn tuổi, tuy là vẫn có thể, nhưng với cái tính cả ngày chỉ được vài câu ít ỏi, nàng chịu được.

      “Đại tẩu, thợ săn đại ca khó tính như vậy, tẩu cũng có thể chịu được.” Tử càng nghĩ càng thoải mái, càng thấy được Chử Vân Sơn cùng bản thân thích hợp, tiểu nương rất nhanh bỏ ý định ban đầu, bắt đầu tò mò Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn làm sao có thể chung sống.

      Sơn Tảo ngượng ngùng nhìn Chử Vân Sơn, “Hai ta…tốt, rất tốt.”

      tử cười , “Tẩu phải muội cũng biết, tẩu xấu hổ!”

      Lúc hai người to , mẹ Vĩnh Qúy lựa xong thứ mình muốn, chuẩn bị , “ lát thẩm kêu người mang lương thực đến đây.”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, quay đầu liếc nhìn Sơn Tảo, với mẹ Vĩnh Qúy câu, “Thẩm, trong nhà thẩm có giày ?”

      Mẹ Vĩnh Qúy sửng sốt, “giày? Giày gì?”

      Chử Vân Sơn chỉ chỉ đôi giày cỏ chân, “giày vải, cho nàng mang.”

      Mẹ Vĩnh Qúy nhìn chân của Sơn Tảo, sau đó tới dùng chân của mình so với chân của Sơn Tảo, cười , “có có có, lát thẩm lấy vài đôi mang tới đây cho cháu.”

      “Cũng cần mang lương thực tới.” Chử Vân Sơn vội .

      Mẹ Vĩnh Qúy vừa ra ngoài vừa , “ việc nào ra việc nấy, thẩm về nhà trước xem còn bao nhiêu lương thực.”

      Bà ấy vừa , Thành thẩm giải thích với Sơn Tảo, “Mẹ Vĩnh Qúy tay nghề khâu vá rất tốt, thường làm chút giày vớ vào thành bán lấy tiền.”

      Chỉ chố lát, người tới nhà Thành thúc càng tới càng nhiều, gần nửa là tới mua sản vật, nửa là tới nhìn nương tử của thợ săn, Sơn Tảo biết làm thế nào, nhìn lại thấy Chử Vân Sơn vẫn như hề có việc gì, mọi hành động ứng phó cũng rất thỏa đáng.

      Khi mẹ Vĩnh Qúy quay lại, tay cũng có lương thực, mà trực tiếp cầm túi ba đôi giày, bà lấy ra đôi đưa cho Sơn Tảo, “Cháu mang vào thử chút, xem có vừa chân ?”

      Sơn Tảo ở trong phòng nhà Thành thúc cởi bỏ giày cỏ, mang giày vải vào thử chút, rất vừa chân, nàng rất cao hứng cám ơn mẹ Vĩnh Qúy, “thẩm, cám ơn thẩm.”

      Mẹ Vĩnh Qúy rút ra đôi vớ, cười , “có gì mà cám ơn, vừa lúc có ba đôi thích hợp, đôi này cháu cứ mang luôn, còn hai đôi gói mang về . Thẩm thấy hôm nay người tới rất nhiều, đoán chừng lương thực các cháu cần cũng đủ rồi, đợi lát nữa trực tiếp đổi thành ít tiền thôi.”

      Sơn Tảo mang giày xong, tới lui, nghe thấy lời này vội , “ cần đâu thẩm, ba đôi giày này cũng gần được rồi, sao lại còn muốn lấy tiền của thẩm được chứ.”

      Mẹ Vĩnh Qúy phất tay cái, “ thể vậy, chúng ta tới đây đổi đồ cũng phải tới lương tâm, thợ săn là người tính toán, bình thường đổi nhiều chút cũng so đo, thẩm cũng thể để các cháu chịu thiệt, nếu thẩm chỉ tên tiểu tử thợ săn này biết chuyện, giấu cháu quá kỹ…”

      Mẹ Vĩnh Qúy vừa mở miệng liền ngừng được, thao thao bất tuyệt xong, Thành thẩm cũng vào phòng buồn cười nháy mắt với Sơn Tảo mấy cái, Sơn Tảo cảm thấy lòng ấm áp, chân thành cám ơn với Thành thẩm và mẹ Vĩnh Qúy.

      Mẹ Vĩnh Qúy còn cố ý muốn trả tiền, cuối cùng Chử Vân Sơn cũng phải nhận lấy, nhưng mà chỉ lấy nửa, mẹ Vĩnh Qúy mới nhao nhao rời .

      Sau buổi trưa thôn dân từ ruộng trở lại, quá canh giờ những thứ Chử Vân Sơn mang từ núi xuống đổi xong rồi, đổi được túi lớn bột mỳ với hơn nửa túi gạo, thêm 350 tiền đồng.

      Những thứ này đều là người của các nhà đến đổi, Sơn Tảo phát , thôn này sinh hoạt cũng tệ lắm, mặc dù đất ít người ít, nhưng mọi người đều chất phác, giống như những người dân trong thôn cũ của nàng, nàng cảm thấy mình càng ngày càng hòa nhập vào cuộc sống nơi này rồi.

      Lại đợi thêm hơn nửa canh giờ, người bán hàng rong mới thủng thẳng gánh hàng vào thôn, vừa vào thôn liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người, Chử Vân Sơn cũng mang theo Sơn Tảo chào mọi người trong nhà Thành thúc, chuẩn bị đến chỗ hàng rong mua chút đồ rồi về nhà.

      Vào núi, người bán hàng rong cũng mang tới nhiều đồ lắm, ít lon kẹo mạch nha cho bọn , đứa cũng có thể quấn được cây kẹo lớn, bọn mua về liền bắt đầu tranh xem đứa nào có thể quấn được cây kẹo tốt nhất. Còn có chút đồ may vá lộn xộn, hoa cài đầu, hương phấn, đồ dùng cho phụ nữ, còn mua chút những vật dụng do phụ nữ khéo tay làm ra như nút kết hoặc khăn thêu lung tung.

      Chử Vân Sơn đứng bên cạnh nhìn, để Sơn Tảo tự chọn, Tử cũng theo, lôi kéo Sơn Tảo chọn tới chọn lui rất hưng phấn, các nàng đều là những nương trẻ tuổi, thích làm đẹp, nhìn cái gì cũng thích, hơn nữa rất thích hương phấn, cầm lên liền thể bỏ xuống. Ca ca Nhị Xuyên của nàng đứng bên cạnh nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu, mặc cho Tử nháy mắt như thế nào cũng đều làm như là thấy.

      Hương phấn là loại hàng đắt nhất của người bán hàng rong, hộp bán cũng gần 10 đồng tiền, phấn bán giá cao, giá tiền tuy rằng vẫn có thể chấp nhận nhưng tình hình chung vẫn có bao nhiêu người mua.

      Sơn Tảo chọn chút đồ may vá và đoạn dây cột tóc, Chử Vân Sơn nhìn hộp phấn, giọng hỏi nàng, “ phấn với son này nàng có cần ?”

      Người bán hàng rong rất là khôn khéo, vội , “ Đại ca, mua cho nương tử nhà huynh hộp hương phấn , buổi tối bôi lên, sau khi lên giường, huynh giống như ôm tiên trời, mùi thơm khiến cho huynh nỡ bỏ tay ra đâu. Phấn này cũng rất tốt, dùng nhiều ngày dung nhan càng thêm xinh đẹp, bảo đảm nương tử của huynh càng thêm xinh đẹp khiến cho huynh hận được ngày ngày giấu vợ giường đâu đấy.”

      Lời này của mập mờ, Sơn Tảo nghe thấy cũng có chút hồ đồ, Chử Vân Sơn cũng nghe , nhìn người bán hàng rong cái, bị ánh mắt lạnh như vậy trừng người bán hàng rong chỉ có thể ngượng ngừng cười tiếng. Cũng biết phải làm sao.

      Sơn Tảo lắc đầu cái, “Cũng cần những thứ này.”

      Nàng chỉ chỉ đồ may vá cùng dây cột tóc trong tay, Chử Vân Sơn trả tiền, đem gùi mang lên lưng, , “Vậy thôi, chúng ta về nhà.”

      Sơn Tảo cất kỹ đồ may vá cùng dây cột, khẽ mỉm cười, “Được, về nhà.”
      Trâu, hoadaoanh, linhdiep174 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Bệnh phụ nữ.

      đường về chỉ có hai người yên lặng , Sơn Tảo ở phía sau, thỉnh thoảng vụng trộm nghiêng mắt nhìn Chử Vân Sơn ở phía trước, trong lòng như có chú nai con chạy loạn.

      Chử Vân Sơn quay đầu lại nhìn, thấy Sơn Tảo cúi đầu biết nghĩ cái gì, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nhắn của nàng, Chử Vân Sơn càng xem càng thuận mắt. Đảo mắt qua, nhìn đôi giày vải chân Sơn Tảo vài giây, chỉ là đôi giày màu đen bình thường mà thôi, lòng Chử Vân Sơn có chút nóng ran, nhớ tới đôi chân cùng làn da trắng non mềm mại của Sơn Tảo hôm nay lộ ra khi mang giày vỏ, chân của nữ nhân , trách được người xưa cũng thích “kim liên ba tấc”.

      tới lui, Sơn Tảo đột nhiên “ai nha” tiếng, Chử Vân Sơn vội quay đầu gấp gáp hỏi, “sao vậy?”

      Sơn Tảo ảo não quay đầu lại, nhìn thôn dưới chân núi cách khá xa, buồn bực , “Quên mua bồn tắm rồi.”

      Bồn tắm…

      Trong đầu Chử Vân Sơn xuất bức tranh, Sơn Tảo trần truồng ngồi trong bồn tắm nóng hổi, chậm rãi múc nước dội lên thân thể, lũ lũ nước theo cơ thể trắng noãn của nàng chảy xuống, ánh sáng lấp lánh của từng giọt từng giọt như thủy châu, khiến cho đường cong của nàng càng thêm lộ ra vẻ mềm mại hấp dẫn…

      Cũng dám nghĩ nhiều, Chử Vân Sơn đỏ mặt lên, chính mình sao lại thế này? Cũng phải là tiểu tử mới lớn, còn có thể xúc động như vậy.

      đè nén những suy nghĩ lan ra trong trái tim, khàn giọng , “Hôm nào mua cũng được, nếu trước ta làm cho nàng cái chậu lớn dùng tạm.”

      Sơn Tảo có chút buồn buồn , “ nhiều ngày muội cũng chưa được tắm thoải mái.”

      Chử Vân Sơn suy nghĩ chút, “Nếu nàng cứ đến hậu viện để tắm ? Ta nấu thêm nước cho nàng.”

      tốt lắm đâu, hậu viện nhiều muỗi lắm, muội muốn!” Sơn Tảo vừa nghĩ tới phải tắm ngoài trời liền kiên quyết cự tuyệt.

      Chử Vân Sơn vui vẻ, “Cũng phải để nàng trực tiếp tắm ở hậu viện, đem thùng tăm vào trong nhà xí mới làm đó, như vậy nước cũng theo đó mà chảy xuống, trở về ta nấu nước cho nàng”

      Lúc này Sơn Tảo mới biết mình nghĩ sai, nàng cười ngọt ngào tiếng, “Cám ơn huynh, Chử đại ca.”

      Chử Vân Sơn gật đầu, cũng gì nữa.

      Sau khi về đến nhà Chử Vân Sơn mang lương thực để vào hầm trữ, Sơn Tảo cũng đem đồ của mình cất , sau đó lấy ra miếng vải bố nàng dùng để bó ngực làm thành áo lót, để những thứ kia vào chậu gỗ, chờ Chử Vân Sơn nấu nước.

      Chử Vân Sơn đem nước nấu xong, dùng chậu gỗ múc thêm nước lạnh để ở hậu viện, Sơn Tảo cầm khăn tay, tay ôm chậu gỗ đựng quần áo vào. Chử Vân Sơn nhìn nàng đóng kín cửa, liền vào nhà bếp nấu nước, cứ như vậy tới lui hai ba lần, Sơn Tảo mới đủ cần nấu thêm nữa, Chử Vân Sơn vẫn cứ trước sau như ở tiền viện múc nước lạnh trong vạc mà tắm.

      Mệt mỏi ngày, Sơn Tảo chỉ cảm thấy đau lưng, sau khi tắm xong liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp ở kháng, Chử Vân Sơn làm chút cơm canh, băm thịt cá, sau khi cho Đại Mao ăn xong mới vào phòng đánh thức Sơn Tảo, Sơn Tảo mơ mơ màng màng nhìn chút, lúc này lại lắc đầu biểu thị mình ăn.

      Chử Vân Sơn cũng khuyên, tự mình ăn cơm, sau đó chơi lúc lâu với Đại Mao trong sân mới vào nhà ngủ.

      Sơn Tảo ngủ rất mơ hồ, nàng cảm thấy hôm nay bên hông rất đau, đến nửa đêm, Sơn Tảo đột nhiên thức tỉnh, cảm thấy giữa hai chân có chút dính dính ướt ướt.

      Chết!

      Sơn Tảo vội vàng đưa tay sờ xuống phía ga giường cũng chăn ở phía sau lưng, quả nhiên, ngón tay chạm đến vết giường, đầu ngón tay truyền đến chút cảm giác là lạ.

      Nàng dám gây ra động tác quá mạnh, duy trì tư thế nghiêng người, từ từ vén chăn lên, bụng nóng lên, cơ thể nàng cứng lại, cảm giác này giống như quá khứ. Sơn Tảo là khóc ra nước mắt, cho dù trong phòng đen thui nhìn thấy gì nhưng nàng khẳng định ga giường và chăn đều dính phải.

      Chử Vân Sơn lật người, “Sao vậy?”

      Giọng của còn mang theo nồng đậm buồn ngủ, thâm có chút khàn khàn.

      có gì, huynh ngủ tiếp .” Sơn Tảo giọng , sau đó từ từ bước xuống giường.

      Chử Vân Sơn nhìn hành động kỳ quạc của nàng, lo lắng, định ngồi dạy, “Nàng phải ra ngoài?”

      Lúc này Sơn Tảo ngồi dám ngồi, nằm dám nằm, động cũng dám động, quan trọng nhất là bây giờ nàng làm sao để giải quyết cái chuyện phiền toái này!

      Nàng nhớ tới trong nhà còn có chút giấy nháp, trước tiên lót lên khá hơn chút, nghĩ tới đây, nàng vội vàng đứng dậy, bụng có chút quặn đau, Sơn Tảo muốn để Chử Vân Sơn biết loại chuyện mắc cỡ này, hơn nữa Chử Vân Sơn ngồi dậy nhìn nàng, nàng cũng thể ra ngoài, lập tức giọng điệu tránh khỏi có chút nóng nảy.

      “Muội sao, huynh mau ngủ .”

      Lúc này Chử Vân Sơn tỉnh táo ít, thấy Sơn Tảo có chút khác thường, trong lòng cũng nóng nảy, đưa bàn tay lên chuẩn bị kéo Sơn Tảo, “Nàng muốn đâu?”

      nhà xí!” Sơn Tảo vội vã ra ngoài, thoát khỏi tay của Chử Vân Sơn bước nhanh ra bên ngoài.

      Đẩy cửa ra, ánh trăng chiếu ở người Sơn Tảo, Chử Vân Sơn nhìn thấy người Sơn Tảo có chút đúng, sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng dậy tra xét sàn giường.

      Quả nhiên, giường có vết máu rệt, Chử Vân Sơn đưa tay sờ xuống, giường còn lưu lại độ ấm của Sơn Tảo, vết máu ga giường khô cứng, lòng Chử Vân Sơn chợt hoảng lên, Sơn Tảo xảy ra chuyện gì chứ?

      vội vã chạy , chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.

      Sơn Tảo ở trong nhà vệ sinh tìm giấy nháp, trong lòng thở phào cái, lần trước may áo quần còn dư lại chút vải, có thể dùng làm cái băng vệ sinh, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng tạm giấy nháp thôi vậy.

      Nghĩ tới đây Sơn Tảo tránh khỏi có chút oán giận chính mình, sao lại có thể quên mất loại chuyện này chứ, tại hay rồi, tối nay cũng biết có qua được hay , còn phải ngủ cách cẩn thận. Lại nghĩ đến vết máu ga giường và chăn, Sơn Tảo lại càng thêm buồn bực, ngày mai làm sao để giải thích với
      Chử Vân Sơn đây?


      mình tháo mềm để giặt? nếu cân thận mà nhing thấy thế nào? chân bị thương? Nhưng mà đùi có vết thương đâu! thân thể thảo mái? Ai lại thoải mái đến cháy máu chứ…….


      Sơn Tảo phiền não muốn hét lớn, được, ngày mai nên dụ Chử Vân Sơn vào núi săn thú, chờ trở về chăn cùng ga giường nàng cũng giặt xong rồi, cứ như vậy đem chuyện này giấu kín.


      Nàng biết nàng ở xí ngồi bao lâu, cho đến khi àng cảm thấy bụng hết đau mới ra ngoài, vừa bước ra ngoài nàng liền bị hù .


      Chử Vân Sơn đứng là của nhà xí, nét mặt khẩn trương nhìn nàng.


      “Huynh, huynh phải dùng nhà xí? Sao lại lên tiếng gọi muội?”


      Sơn Tảo bị giật mình, vội vàng tránh qua bên, Chử Vân Sơn vẫn đứng yên, chỉ là kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên đưa tay kéo nàng qua.


      Sơn Tảo vội dung tay che phía sau mình, áo quần dính máu, cubgx thể để cho Chử Vân Sơn nhìn thấy.


      May mà động tác nàng mau lẹ, ánh mắt Chử Vân Sơn cũng rất sắc bén quét qua liền nhìn thấy nơi nào có vấn đề.


      “Nàng bị thương?” mặc dù rất buồn bực tại sao Sơn Tảo lại để tay chỗ đó, nhưng đây phải là trọng điểm, trọng điểm là nàng bị thương!


      “Chuyện khi nào? Tại sao sớm? nàng cảm thấy nơi nào thoải mái?”


      Chử Vân Sơn cau mày, sắc mặt Sơn Tảo có chút tái nhợt. còn có chút kinh hoảng, rốt cuộc là nàng bị sao?


      Mới tới rồi! Trong lòng Sơn Tảo cảm thán, nàng mới vừa rồi còn nghĩ làm sao có thể gạt Chử Vân Sơn, vậy mà lúc này Chử Vân Sơn phát rồi.


      “Muội sao, có sao!”


      Sơn Tảo lần nữa giải thích nhưng Chử Vân Sơn vẫn có tin.


      “Nàng chảy máu rồi! Sao lại có việc gì! Nàng cuối cùng là bị sao?”


      Chử Vân Sơn có chút tức giận, nương này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Coi như bị thương ở nơi khó mở miệng, nhưng chính là bị thương đó, thân thể của nàng nàng nhất , nếu bị thương nghiêm trọng lúc này liền xuống núi tìm đại phu, cố tình nàng lại cứ trái sao phải cũng có sao, là muốn tức chết người mà.


      Chảy máu……..


      Mặt Sơn Tảo đỏ ửng, nàng xoay mặt, có chút xấu hổ , “Muội có sao trở về ngủ thôi.”


      Chử Vân Sơn hiểu tại sao nàng lại đỏ mặt, chỉ cảm thấy lòng có cảm khó hiểu, buồn buồn, lại có chút phiền não.


      “Thôi, ngủ .”


      Chử Vân Sơn hơi có chút như đưa đám. Mình vô cùng lo lắng cho nàng, sợ nàng xảy ra chuyện gì, mà nàng cái gì cũng , còn baot phải tin nữa…….


      Sơn Tảo bất ngờ mình Chử Vân Sơn xoay người vào nhà, lại lại hay đổi thái độ bất ngờ vậy hả? Nhưng chỉ cần hỏi tới nữa là tốt rồi, chuyện mắc cỡ như vậy nàng cũng có cách nào cùng nam nhân giải thích.


      Ngày hôm sau Sơn Tảo liền phát ra có cái gì đúng, Chử Vân Sơn chuyện với nàng, chẳng những chuyện với nàng, còn lãng tránh nàng, Sơn Tảo cẩn thận suy nghĩ chút, trừ việc tối qua nàng cùng với Chử Vân Sơn ràng, những việc khác cũng khiến cho có cảm giác khó chịu.


      Hơn nữa hôm nay khi trở lại hai người vẫn còn rất tốt, chắc là chuyện hôm qua rồi. Nhưng mà …….. chuyện như vậy làm sao nàng có thể mở miệng chứ!


      Sơn tảo vừa ăn cơm, vừa nhìn Chử Vân Sơn lặng nhai nuốt, hai ngày cùng nàng chuyện, thỉnh thoảng gặp phải tình huống thể xong liền laaoj tức rời , giống như thêm vài lời cũng là chuyện đáng ghét.


      Ai…. Sơn Tảo suy nghĩ chút, gắp gắp thức ăn cho Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn dung chút, vùi đầu tiếp tục ăn, cũng lên tiếng.


      Sơn Tảo bất đắc dĩ, thôi, chuyện như vậy về sau nhất định cũng biết, cần gì phải cùng vui. Nếu muôn biết, nàng cũng thôi, với lại lẽ xong cũng tránh được sau nàng vì chuyện này mà lại cùng nàng tức giận.


      “Khụ… Chử đại ca, lát nữa phiền huynh rửa chén, muôi có chút thoải mái.” Sơn Tảo giống như tùy ý , vụng trộm nghiêng mắt nhìn Chử Vân Sơn cái.


      Chử Vân Sơn ngừng động tác, sau đó gật đầu cái, lên tiếng.


      Ách … người này khó phục vụ mà.


      Sơn Tảo cắn môi, chớp mắt cái, tiếp tục thán. “Ai, làm nữ nhân tốt, muội muốn làm nam nhân hơn, làm nam nhân mỗi tháng đều có cái kia, là lưng đau, bụng đay, cả người cũng đau, khó chịu muốn chết thôi.”


      Chử Vân Sơn dựng lỗ tai lên nghe, nhưng Sơn Tảo cũng cái gì nữa, Chử Vân Sơn có chút nghi ngờ, cái kia? Cái nào? Là bệnh gì, còn mỗi tháng đều bị đau bụng? Nam nhân có nữ nhân có? Còn đau toàn thân? Còn có thể chảy máu?


      Chử Vân Sơn yên lặng đem những triệu chứng này nhớ kỹ, chuẩn bị lát nữa xuống núi hỏi trong thôn chút.
      Last edited: 12/11/14
      hoadaoanhlinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Mê mang

      Chử Vân Sơn sải bước vào nhà, mặt còn có chút quẫn bách, tiếng cười của đám phụ nữ trong thôn đến giờ còn vang vọng trong lỗ tai .

      xuống núi vốn muốn tìm đại phu mời về nhà xem chút, nhưng nghĩ đến Sơn Tảo có thể mắc phải bệnh của nữ nhân, nếu cứ lỗ mang mang đại phu về nhà xem bệnh nhất định nàng xấu hổ, cho nên trước tìm đến đám phụ nữ trong thôn hỏi chút, mọi người đều là nữ nhân, họ chắc biết.

      vừa mới mở miệng, sắc mặt những người phụ nữ kia liền trở nên kỳ quái, mấy người có chồng còn che miệng cười quỷ dị, nửa ngày sau mới có người mở miệng.

      “Thợ săn, nương tử nhà cháu chính là có thủy quỳ, đây coi là bệnh gì, nhìn cháu cũng gấp đến hoảng.” người phụ nữ che miệng cười, gương mặt trêu ghẹo.

      Chử Vân Sơn nghi ngờ, “Cái gì là thủy quỳ hả?”

      Mấy nữ nhân vừa trộm cười lại vừa những chuyện như nam nhân ngốc, nhưng cũng rất thương nương tử…cuối cùng Thành thẩm nhịn được, cười cũng muốn ngạt thở, muốn tức giận mà, vất vả mới có thể bình thường lại kéo sang bên.

      Đứng ở nơi có ái Thành thẩm mới cười giận nhìn , “Cái đứa ngốc nhà cháu, tại sao chuyện như vậy cũng hiểu chứ? Cũng đúng, phu thê tân hôn, nương tử nhà cháu ngượng ngùng cũng phải. Thiệt là, hai người các cháu có gì mà thể mở miệng chứ, da mặt nương tử nhà cháu cũng quá mỏng rồi.”

      Thành thẩm răm rắp thông suốt, đem Chử Vân Sơn đến mù mờ.

      “ Rốt cuộc là cái gì vậy thẩm?”

      Thấy còn mơ mơ màng màng hiểu , Thành Thẩm liền trừng mắt liếc nhìn cái, “Chính là chuyện mỗi tháng đều đến lần của nữ nhân?”

      Chử Vân Sơn vẫn hiểu, lúc còn tuổi trẻ bên cạnh chưa hề có nữ nhân, đối với chuyện của nữ nhân biết quá ít.

      Thành thẩm thấy biết, thể làm gì khác hơn là địa khái cho thông suốt, lúc này Chử Vân Sơn mới hiểu được, ra đây phải là bệnh, mà là chuyện mà mỗi người phụ nữ hàng tháng phải trải qua.

      “Đây đối với cơ thể nguy hại sao? Chảy nhiều máu như vậy…” Chử Vân Sơn chau mày chặt.

      Thành thẩm bật cười hì hì, “ quan trọng, có chuyện gì, cháu chỉ cần chú ý đừng để nương tử mình đụng nước lạnh là được, nghỉ ngơi nhiều, qua mấy ngày tốt thôi.”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, cám ơn Thành thẩm xong mới rời .

      mới vừa , đám phụ nữ lại bắt đầu tụm năm tụm ba tán gẫu về , hồi đề tài lại biến thành các ông chồng trong nhà, phen lảm nhảm, mọi người đều cảm thấy thợ săn tệ.

      Chử Vân Sơn về gần đến nhà mới nhớ tới, bị tiếng cười của đám nữ nhân trong thôn phân tán làm quên luôn chuyện mua thùng tắm rồi.

      Sơn Tảo ở trong sân giặt áo quần, Đại Mao “uông” tiếng nàng mới phát Chử Vân Sơn quay về, vội vàng hô lên, “Chử đại ca, huynh về rồi.”

      Chử Vân Sơn tự nhiên gật đầu, chuyện như vậy rất mắc cỡ, trách được hôm đó Sơn Tảo thế nào cũng cho biết, còn hiểu lầm nàng…

      Sơn Tảo biết Chử Vân Sơn nghĩ gì, để áo quần xuống, tùy tiện lau tay ở người, vào nhà rót cho Chử Vân Sơn chén nước, bưng đến trước mặt , Chử Vân Sơn nhận lấy chén nước, nhìn Chử Vân Sơn muốn gì lại thôi.

      “Sao vậy?”

      Sơn Tảo ngẩng đầu lên, hắt mắt mở to nhìn Chử Vân Sơn.

      Chử Vân Sơn bị nàng nhìn có hơi sững sờ, ánh mắt Sơn Tảo sạch trong suốt, có thể nhìn thấy mình trong đáy mắt của nàng. Chử Vân Sơn quay đầu, ho khan tiếng.

      “Nàng, nàng còn tốt đó chứ?”

      Sơn Tảo ngẩn ra, lúc mới phản ứng được Chử Vân Sơn hỏi “bệnh” của mình, nàng cười ngọt ngào, “ tốt rồi.”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, nhìn áo quần còn ngâm trong chậu gỗ, “lần sau khi nàng thoải mái, cùng đừng giặt áo quần, để cho ta.”

      Sơn Tảo lần nữa ngồi ở chỗ chậu gỗ, vừa cùng chuyện vừa giặt áo quần, hề để ý mà , “ có gì đáng ngại, những thứ này chỉ là chuyện , muội thuận tay làm thôi.”

      Chử Vân Sơn ừ tiếng, dời tầm mắt từ người Sơn Tảo đến cả khu vườn.

      Trong nhà tại thay đổi rất nhiều, phòng cùng sân vườn trở nên sạch , cũng chỉnh tề lên rất nhiều. Trong nhà nhiều hơn vài thứ đồ của nữ nhân, mặc dù lẻ tẻ nhưng hề có chút chán ghét. Trong tủ treo áo quần cũng chỉ có vài bộ của nữa, nhiều thêm hai bộ áo quần bằng vải bông, cùng với áo quần màu đậm của để chung chỗ, nhìn khác nhau rất nhiều.

      Ngay cả thức ăn cũng ngon hơn, Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo đứng dậy phơi quần áo, sợi dây trong sân trải áo quần của và của nàng, tung bay theo gió. Chử Vân Sơn cảm thấy có chút hoảng hốt, những năm chỉ có mình làm thế nào để trôi qua?

      Đây là vấn đề mấy ngày liên tiếp làm khốn nhiễu đầu óc của , nhịn được hỏi, “Nàng còn muốn ?”

      Động tác Sơn Tảo có chút ngừng lại, tay từ từ buông xuống, nắm lấy vạt áo, nàng đưa lưng về phía Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn nhìn thấy nét mặt của nàng, chỉ cảm thấy thanh của nàng có chút bàng hoàng.

      “Muội biết đâu.”

      Chử Vân Sơn , “Vậy về sau nàng nên ở lại thôi.”

      Thân mình Sơn Tảo khẽ run, nàng cũng biết bây giờ nên làm gì, tiếp tục ở lại nơi này, hay là về quê nhà đây? Nếu như tiếp tục ở lại đây, nàng cũng nên tính toán con đường sau này của mình, nữ nhân chỉ có con đường đơn giản có thể , chính là lập gia đình. Chỉ có xuất giá rồi mới có thể chân chính an ổn.

      Nữ nhân phải đều như thế đúng ? Người xuất giá chính là như gốc hoa lục bình, chỉ có gả cho người mới được coi là cây bén rể, dựa vào đất để mà sinh tồn.

      Về quê nhà? Nàng có thể về đó tìm ai? Trong nhà còn ai, còn bằng ở lại chỗ này, ít nhất nàng cần lo lắng đến kế sinh nhai, cần lo lắng bị người khi dễ, có thể an tâm mà sống.

      Nhưng mà…ý của Chử Vân Sơn, là muốn cưới nàng sao? Có muốn kết hôn cùng nàng ?

      Nếu muốn kết hôn cùng nàng, vậy tại sao cho đến bây giờ Chử Vân Sơn còn chưa từng mở miệng qua với nàng, đối với nàng rất tốt, nếu nàng cũng

      nghĩ nhiều quá như vậy, nàng chỉ mình, có ai vì nàng làm chủ rồi, nàng phải vì mình mà tính toán cho tốt.
      Nếu Chử Vân Sơn muốn cưới nàng, nàng cũng nên suy nghĩ kỹ cho con người đường sau này.
      Chử Vân Sơn nhận được đáp án Sơn Tảo, cũng quá gấp, Sơn Tảo còn ở đây, có thể dùng hết sức để giữ nàng lại, dù sao tại nàng có nơi nào để , hơn nữa bên ngoài cũng an toàn.
      “Quần áo giặt xong rồi hả? Có muốn ta giúp mootjj tay ?”
      Chử Vân Sơn hỏi, làm bộ đứng dậy tới giúp tay.
      Sơn Tảo lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời Chử Vân Sơn “ cần cần, lập tức xong ngay.”
      Hai người tiếp tục đề tài này, trong lòng Sơn Tảo cầu quần áo phơi lên, Chử Vân Sơn chơi với Đại Mao, nghĩ tới nàng rời , cũng có chút an tâm.
      “Ta lại quên mua bồn tắm rồi, có muốn ta làm cái hay ?” Chử Vân Sơn đột nhiên đến chuyện này.
      Sơn Tảo suy nghĩ chút, “ cần phiền phức như vậy, cứ như vậy cũng tốt rồi, có bồn tắm cũng được, cần làm, sau này lại tính.”
      Chử Vân Sơn gật đầu cái, tiếp tục kiên trì, , cung làm bồn tắm được, nếu đến lúc đó làm nước rỉ ra khắp nơi tốt.
      Như vậy qua mấy ngày, ngày Đại Xuyên cưới tân nương tử cũng đến, từ rất sớm Chử Vân Sơn săn xong cầu heo rừng, lại chuaant bị thêm chút dã vật, lại thêm cái đầu hươu làm quà tặng cho Đại Xuyên.
      Đến ngày Đại Xuyên thành thân ngày, Chử Vân Sơn dung đồn gánh đầu heo cùng hươi, gùi sau lưng Sơn Tảo cũng chất đầy những động vật cùng nhau đến nhà Thành thúc.
      Thành thúc thấy Chử Vân Sơn mang theo những thứ mình cần, còn tặng thêm đầu hươu, cao hứng đến miệng khép lại được, còn muốn giữ Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo ở lại nhà ăn cơm cho về.
      cửa nhà Thành thúc dan đầy những chữ hỷ đỏ thẫm, Tử lôi kéo Sơn Tảo xem phòng tân hôn, trong tân phòng là tủ treo áo quần vừa mới làm, giường gạch chỉnh tề hai chiếc khăn, cả nhà đều ngập tràn khí vui mừng.
      Tử cao hứng. “Đại tẩu, tẩu xem tân phòng của ca muội có xinh đẹp ?”
      Sơn Tảo có chút buồn bã nhàn nhạt, nàng len lén liếc nhìn Chử Vân Sơn mộ cái, Chử Vân Sơn cùng Thành thúc và thầy dạy học của Đại Xuyên nous chuyện rất cao hứng, Sơn Tảo khẽ than trong lòng, nhưng cũng hanh chóng che , chân thành .
      “Đẹp, rất đẹp.”
      Tử còn hung phấn , “Quyên Tử đại tẩu tương lại của muội tay nghề rất tốt,muội ấy đến ngay lúc đại tẩu tương lai của ca thuê giá y, giá y kia rất đẹp, đại tẩu, đáng tiếc thời điểm tẩu của thợ săn ca ca thân thành có mời chúng ta, từ muội đặc biệt rất thích nhìn tân nương tử mặc giá ý, giá y cuat tẩu khẳng định cũng vô cùng xinh đẹp.”
      Sơn Tảo miễn cưỡng cười tiếng, nàng chưa xuất giá, lấy đay ra giá y?
      Tử vẫn tiếp tục, “Đại tẩu, ngày mai tẩu có thể đến sơm , ngày mai người có thể khá đông, cũng tương đối bận rộn. Ai, nếu như vậy, tối nay tẩu hãy ở lại đây, cùng bọn muôi ngủ chung tranh cho tẩu phải xa xôi.”
      Nàng , liền nghe thấy tiếng Thành thẩm kêu mình, “ Tử tới bưng thức ăn ra.”
      Tử lớn tiếng đáp lại, quay đầu với Sơn Tảo, “Đại tẩu, tẩu ngồi xuống trước , muội lập tức trở lại.”
      Bữa cơm này rất phong phú, Đại Xuyên bởi vì hôm sau phải đón dâu, mặt vẫn khong thể nén được nụ cười. Thành thúc cùng Thanhf thẩm cười vui ngừng, Quyên Tử là nha đầu ít tuổi, tính tình cũng hoạt bát, bàn ăn cơm luôn nhai nhai lại đại tẩu tương lai dáng vẻ như thế nào.
      Sơn Tảo cảm nhận được khí ấm áp rất lâu này, khắc này, giống như Thành thúc cùng Thành thẩm chính là phụ thân và mẫu thân của nàng. Đại Xuyên chinh slaf đại ca, nhà hòa thuận vui vẻ chuẩn bị hôn cho đại ca.
      Có lẽ bởi ý nghĩ này khiến Sơn Tảo cảm thấy theemm ấm áp bội phâng, nàng vẫn cười nhàng, lắng nghe mỗi lời , cũng dụng tâm cảm thụ vui vẻ của mọi người.
      Mà Chử Vân Sơn vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy mặt nàng mang theo nụ cười hoài niệm nhàn nhạt, nơi nào đó trong lòng Chử Vân Sơn dường như có cảm xúc động nhàng.
      Cuối cùng vẫn uyển chuyển cự tuyệt lời giữ lại của Tử, theo Chử Vân Sơn về núi, dọc thei đường , nàng nhai nhai lại, thậm chí chính nàng cũng phát , xong lời cuối cùng, trong miệng nàng Đại Xuyên biế thành ca ca của nàng. Chử Vân Sơn yeenlawngj nghe Sơn Tảo vui sướng ra phụ mẫu nàng ban đầu chuẩn bị cho đại ca nàng dạng nương như thế nào.
      biết, nàng nhớ người trong nhà rồi, loại cảm giác này cũng trải qua, hiểu.
      Last edited: 12/11/14
      hoadaoanh, linhdiep17, laula2 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Giúp tay.


      Sáng hôm sau trời còn chưa sáng Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo xuống núi, lúc đến nhà Thành thúc, đội ngũ đón dâu cũng lên đường, mọi người tới giúp đỡ cũng đến thất thất bát bát.

      Thấy Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo tới, Thành thúc vội gọi Chử Vân Sơn đến giúp tay đắp bếp lò, mà Sơn Tảo cũng bị Thành thẩm gọi hỗ trợ chuẩn bị thức ăn.

      Theo quy cũ trong thôn, đến trước giữa trưa phải đón tân nương, quá giờ may mắn. Bạch Vân thôn khoảng chừng mười gia đình, tính nhiều nhất cũng quá 80 người, cho nên gia đình Thành thúc tính toán làm tất cả 12 bàn tiệc.


      Sơn Tảo ở nơi này cũng được xem như là “ nương tử” trẻ tuổi nhất trong đám nữ nhân đến giúp đỡ, mọi người ở chỗ làm việc rất náo nhiệt, đề tài chuyện tránh khỏi nhắc tới nàng. Ban đầu là oán giận Chử Vân Sơn lấy vợ mời khách, càng lại càng cố kỵ.

      người gọi là Kim Lâm nương tử tuổi cũng còn trẻ bước đến đụng Sơn Tảo cái, lặng lẽ hỏi nàng, “Thợ săn nhà muội, lợi hại chứ?” nàng ta cười có chút quỷ dị, mấy người bên cạnh cũng vội vã kéo dài lỗ tai, cũng biết câu hỏi này là có ý tứ gì.

      Sơn Tảo có chút hiểu, nhưng nàng vẫn suy nghĩ chút, Chử Vân Sơn có sức khỏe, săn được thú, còn có thể xây nhà xí, nên có thể xem như là lợi hại thôi.

      Sơn Tảo gật đầu cái, khẳng định , “ lợi hại.”

      Lần này đám nữ nhân kia càng hứng thú hơn, “Vậy đêm mấy lần á?”

      đêm mấy lần? Sơn Tảo có chút có chút mơ hồ, Chử Vân Sơn thức dậy giữa đêm, đều là ngủ mạch đến trời sáng, nàng lắc đầu cái, “Buổi tối có đứng dậy.”

      Buổi tối đứng dậy! Cả đêm! Đám nữ nhân há miệng to, thợ săn quá lợi hại! Mọi người nhịn được đưa ánh mắt dời đến người Chử Vân Sơn đắp bếp lò cách đó xa, thời tiết ngày càng nóng, những người giúp đắp bếp lò hoặc dựng lều cũng cởi áo, Chử Vân Sơn cũng ngoại lệ.

      Làn da màu đồng của dưới ánh nắng mặt trời trở nên ửng sáng, theo mỗi động tác của các cơ bắp cũng chuyển động mang theo sức hấp dẫn cuốn hút, mỗi giọt mồ hôi theo cổ chảy xuống, chảy qua lồng ngực cao ngạo, lại lướt qua các bắp thịt rắn chắc tại vùng bụng, sau đó rơi sâu vào phía xuống bụng .

      Sơn Tảo biết mọi người nhìn cái gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Chử Vân Sơn nàng cũng thể chuyển được tầm mắt. Chử Vân Sơn sợ nóng, ở nhà thỉnh thoảng cũng ở trần như vậy, nhưng hôm nay lại khiến cho nàng có loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

      biết có phải có cảm ứng hay , Chử Vân Sơn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng, nhìn thấy ánh mắt của Sơn Tảo, Chử Vân Sơn hơi sững sờ, ngược lại có chút ý cười, Sơn Tảo cuống quýt cúi đầu, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, nhất thời mặt cũng đỏ cả lên.

      Kim Lâm nương tử cùng mấy phụ nữ có chồng nhìn thấy màn này, trao đổi ánh mắt với nhau hết sức mập mờ, nở nụ cười mang chút ngụ ý. Kim Lâm nương tử đánh giá thân thể có chút gầy yếu của Sơn Tảo, cười xấu xa, “Nương tử thợ săn, thợ săn nhà ngươi lợi hại như vậy, ngươi chịu được sao?”

      Đầu óc Sơn Tảo trống , cũng chú ý Kim Lâm nương tử cái gì, ngẩng đầu mê mang, “Gì?”

      Mấy người phụ nữ ha ha cười lên, Kim Lâm nương tử bước đến chỉ vào Sơn Tảo, “quả là mới cưới, dính nhau hết sức, bây giờ chỉ cách có vài bước chân có thể nhớ hán tử nhà mình đến mất hồn rồi, ha ha ha!”

      Tiếng cười của các nàng truyền đến bên đám nam nhân bên này, Chử Vân Sơn nghiêng đầu nhìn chút thú vị đánh giá gương mặt đỏ bừng của Sơn Tảo, cũng khỏi khẽ mỉm cười.

      Mọi người cười cười , mắt thấy cũng gần trưa, đội ngũ đón dâu cũng tới cửa thôn, thanh kèn trống xa xa truyền đến trong sân, mọi người rối rít đứng dậy, cười chúc mừng vợ chồng Thành thúc có con dâu mới, “Tới rồi tới rồi, tân nương tử đến rồi.”

      Kim Lâm nương tử lôi kéo Sơn Tảo, “, chúng ta cùng nhau xem chút.”

      Sơn Tảo nhìn đồ ăn được chuẩn bị, có chút do dự, “Còn chưa chuẩn bị xong đâu.”

      Kim Lâm nương tử dắt Sơn Tảo, “các thím, các tẩu, mọi người chịu cực khổ chút, ta mang nương tử thợ săn nhìn tân nương tử chút.”

      Ở lại phần lớn là những phụ nhân lớn tuổi, cũng hiểu được tính ham náo nhiệt của các nàng, lập tức cũng cười ha ha nhận lấy công việc tay bọn họ, “ , mọi việc còn lại để chúng ta tới làm là được.”

      Kim Lâm nương tử cười hì hì cám ơn, lôi kéo Sơn Tảo chạy ra xem kiệu hoa, Sơn Tảo cũng hưng phấn thò đầu ra nhìn. Chỉ thấy xa xa, Đại Xuyên khoác áo hồng, cởi con người, kiệu hoa theo phía sau, đội ngũ diễn tấu sáo và trống cực kỳ rộn rã.

      Đến cửa viện, đứa bé đốt pháo tiếng nổ giòn giã rộn rã, bà mai lời vui mừng, Đại Xuyên bước xuống, đá cửa kiệu, đưa tân nương xuống kiệu. Tân nương tử mặc thân hồng y, giá y này thêu rất tinh xảo, đóa hoa sen tịnh đế thêu khăn cũng rất sống động, mọi người rối rít khen tân nương tử nữ công là tốt, phu thê Thành thúc cũng cảm thấy cả mặt phát sáng, Đại Xuyên cũng rất là đắc ý.

      Bái đường náo nhiệt, khi mở khăn voan của Tân nương tử, tất cả mọi người đều tán dương tân nương tử dáng vẻ xinh đẹp, Đại Xuyên cười ha hả nhìn tân nương tử của mình, tân nương cũng đỏ mặt thẹn thùng khác gì con tôm luộc chín nhừ. Đưa tân nương vào phòng, Kim Lâm nương tử kéo Sơn Tảo nhìn tân nương.

      Thành thẩm thấy hai người bọn họ liền cao hứng, “Mau tới, hai đứa cùng với Hương Tú trò chuyện, thẩm đón thân gia.”

      Tân nương của Đại Xuyên – Hương Tú, lúc này ngồi xếp bằng ở giường, Kim Lâm nương tử là người rất nhiệt tình, vừa ngồi xuống bô bô chuyện, Hương Tú cũng quá nhiều, phần lớn đều yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đỏ mặt gật đầu cái. Sơn Tảo nhìn kỹ Hương Tú, tuổi tác cũng chừng khoảng bằng nàng. Da phải rất trắng, nhưng ngũ quan ngay thẳng, da mặt mịn màng, nhìn sao cũng thấy là nương xinh xắn.

      Đây chính là dáng vẻ mà tân nương nên có, trong lòng Sơn Tảo có chút hâm mộ, nhìn Hương Tú thẹn thùng ngồi giường gạch, nàng khỏi nghĩ tới Chử Vân Sơn, nếu nàng có thể mặc được giá ý mà gả cho
      , là tốt biết bao.

      Mấy người hàn huyên lát, Tử bước vào, trước tiên gọi tiếng đại tẩu với Hương Tú, sao mới cùng Kim Lâm nương tử và Sơn Tảo, “Kim Lâm tẩu, Thợ săn tẩu, nương muội gọi hai người ra ngoài ăn cơm, nơi này có muội ở cùng là được rồi.”

      Kim Lâm nương tử cùng Sơn Tảo liền đứng dậy, chủ nhà tới gọi, ý tứ là bàn tiệc bắt đầu, nên ra rồi.

      Ra đến bên ngoài, Sơn Tảo nhìn thấy Chử Vân Sơn cùng mợt đám thanh niên trẻ tuổi ngồi chung chỗ, nàng liền theo Kim Lâm nương tử ngồi chung chỗ, bàn ngồi mười người, trẻ có già có, thậm chí còn có ba nam nhân, Kim Lâm nương tử vừa mới ngồi xuống liền bị bà bà (mẹ chồng) của mình gọi , bên cạnh Sơn Tảo nhất thời trống , nàng cũng nghĩ gì, ở những bữa tiệc như vậy, đến khi kết thúc, chủ nhà cám ơn khách mọi người có thể .

      Những người cùng bàn phần lớn Sơn Tảo đều biết, Kim Lâm nương tử sau khi ngồi xuống vẫn chưa kịp giới thiệu nàng, Sơn Tảo cúi đầu hành động theo mọi người, người khác khai tiệc xong, nàng cầm đũa ăn, người khác kêu uống rượu, nàng liền chào cái, bày tỏ mình uống rượu. Đều ngồi cùng bàn, lớn tuổi chút thig tự giác xem như chủ bàn, chào hỏi với nhau, cùng nhau ăn uống, cùng nhau chuyện, khí cũng đến nỗi quá trầm tĩnh.

      Chủ bàn bên Sơn Tảo là hán tử bốn mươi mấy tuổi họ Nghiêm, mọi người bàn đều gọi là Nghiêm Tam, mang theo vợ mình, con trai con đều ngồi chung bàn này, trong hai người đàn ông bàn chính là con trai của .

      Bọn họ ngồi chôc chuyện, Sơn Tảo chỉ ngồi lắng nghe, lát sau nghe thấy con trai của Nghiêm Tam là Nghiêm Võ cao giọng kêu: “Mộc Đầu! Tới đây ngồi! Nơi này còn chỗ trống.”

      Sơn Tảo ăn liền cảm thấy bên cạnh tối sầm lại, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn lại, là thanh niên dáng dấp khờ khạo chừng 20 tuổi vuốt đầu tóc của mình cười hắc hắc.

      Nghiêm Võ đưa đôi đũa cho Mộc Đầu bên cạnh Sơn Tảo, “Ngươi lại loạn đâu đó, huynh của ngươi đâu?”

      Mộc Đầu gãi đầu cái, cười ngây ngốc, “Đại tẩu ta hôm nay lại ói, huynh ta tìm đại phu rồi, nương ta ở nhà xem đại tẩu đấy. Ta theo Đại Xuyên ca ca đón dâu, vừa tới cửa bị Trường An thẩm gọi tặng đồ, trở lại tìm ra chỗ ngồi.”

      Nghiêm Tam nương tử cuwoif có chút cổ quá, “Đại tẩu ngươi mang thai cũng 5 tháng vẫn còn ói à? Nương ngươi ở nhà trông đại tâu ngươi? là đứa đầu tiên, nếu sinh ra là cháu , nương cùng đại tẩu ngươi….” Lời sau của nàng biến mất, nhưng ngững người cùng bàn đều nở nụ cười.

      Mộc Đầu cười, ha ha, gì.

      Đề tài của mọi người lại vòng qua đứa bé, bọn họ náo nhiệt, Sơn Tảo cùng Mộc Đầu lại ai gì. Sơn Tảo là biết gì, Mộc Đầu lại vùi đầu ăn uống.

      Rất nhanh mâm thịt hấp nóng hổi được đưa đến, món thịt hấp này chính là món thịt heo rừng mà Chử Vân Sơn đưa tới, thịt vừa béo vừa thơm, tất cả mọi người đều nhao nhao gắp tới, Sơn Tảo cũng đưa đũa gắp miếng, chiếc đũa vừa chạm được miếng thịt, đôi đũa khác cũng kẹp lấy miếng thịt này, Sơn Tảo hơi sững sờ, rất nhanh rụt đũa lại.

      Mộc Đầu đêm đũa rụt lại, hướng Sơn Tảo cười ha ha xin lỗi, “Ngươi gắp, ngươi gắp.”

      Tiếng hơi lớn, ánh mắt mọi người cùng bàn lập tức bị hấp dẫn lại đây, dưới ánh mắt của mọi người Sơn Tảo thể đỏ mặt, , “Ngươi gắp thôi.”

      Mộc Đầu từ chối, “Ta gắp miếng khác là được, ngươi gắp thôi.”

      Hai người cứ như vậy đùn đẩy, Sơn Tảo lại càng quẫn bách, cố tình cái tên Mộc Đầu này lại đúng như tên y như cái côc gỗ, còn ngây ngốc hiểu tình huống, cứ cùng nàng đùn đẩy, Sơn Tảo có thể cam thấy mọi người giễu cợt, thậm chí có chút đắc ý cùng lúc càng mãnh liệt.

      miếng thịt thôi, hai người các ngươi cần gì phải ra sức đùn đẩy, các người ăn ta ăn,nhìn dáng vẻ hai người là” Nghiêm Võ ầm ĩ ĩ, loáng gắp miếng thịt nhét vào miệng, mọi người mập mờ cười lên , lần này nắt đầu có người hỏi đến hôn của Mộc Đầu, Mộc Đầu người đúng như tên, người ta hỏi cái gì đều đàng hoàng trả lời cái nấy, mọi người liền bắt đầu khen Mộc Đầu là người đàn ông đàng hoàng phúc hậu, người nào gả cho là có phúc.

      Sơn Tảo mờ mờ ảo ảo cảm thấy có gì đó đúng, bởi vì tóc nàng còn chưa búi được, cho nên vẫn chưa nhìn ra được là nương hay nương tử. quả nhiên, rất nhanh có người hỏi đến nàng, đều là trong nhà còn có ai, cho phép người ta có những lời này.

      Trong lúc Sơn Tảo quẫn bách biết nên trả lời thế nào, phía sau truyền đến giọng nam hung hậu trầm ổn của Chử Vân Sơn, “Ăn xong chưa?”
      Last edited by a moderator: 14/11/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Cầu hôn

      Sơn Tảo quay đầu lại, cũng biết từ lúc nào Chử Vân Sơn đứng sau lưng nàng rồi, Sơn Tảo có chút được tự nhiên. Cũng biết Chử Vân Sơn nghe được bao nhiêu, nếu mà nghe thấy…Sơn Tảo rất chột dạ, cảm giác mình giống như nàng dâu bị làm chuyện xấu bị trượng phu phát .

      “Muội…” Sơn Tảo lẩm bẩm mở miệng

      “Là thợ săn à, đến đây, ngồi xuống ăn thêm chút , chúng ta trò chuyện, ngươi xem Mộc Đầu cùng tiểu nha đầu này có xứng đôi …” Nghiêm Tam miệng rộng tiếp tục oa oa , nước miếng bay tứ tung.

      Sơn Tảo nhanh ngẩng đầu nhìn Chử Vân Sơn cái, mặt Chử Vân Sơn bình tĩnh, nhìn ra có biểu tình gì.

      , ta ăn xong.” Chử Vân Sơn lắc đầu cái, cắt đứt lời của Nghiêm Tam.

      Mộc Đầu ngẩng đầu lên, hàm hằm cười với Chử Vân Sơn tiếng, “Thợ săn đại ca, sao huynh lại ăn mau như vậy?”

      Thân hình Chử Vân Sơn cao lớn, lúc này đứng, Mộc Đầu ngồi, từ cao liếc nhìn xuống Mộc Đầu, khẽ hừ tiếng, trả lời.

      Nghiêm Tam xem như là chủ bàn, vội vàng đứng dậy chào hỏi, “Vậy ngươi muốn à?” xong liếc nhìn xung quanh, thợ săn luôn độc lai độc vãng, bàn này ai có thể khiến cho thợ săn đặc biệt tới đây để chào hỏi nhỉ?

      Nương tử Nghiêm Tam nhìn sau lưng Chử Vân Sơn chút, cười hỏi, “Thợ săn, nương tử nhà ngươi đâu? Sao lại có theo cùng?”

      Chử Vân Sơn có trực tiếp trả lời nàng, mà cúi đầu hỏi Sơn Tảo, “Ăn xong rồi?”

      Sơn Tảo vội vàng gật đầu, Chử Vân Sơn lúc này mới , “Ăn xong hãy về nhà thôi.”

      xong, cũng để ý tới mọi người cứng lưỡi nhìn , chỉ câu, “Mọi người từ từ ăn, chúng ta về nhà trước.” Dứt lời, dắt hai tay Sơn Tảo, đến cám ơn phu thê Thành thúc, bước ra khỏi viện về nhà.

      Chờ bọn , mọi người bàn ngoại trừ Mộc Đầu vùi đầu ăn cơm đều lúng túng, ra nương bọn họ chuẩn bị tác hợp chính là nương tử của thợ săn đó!

      Sơn Tảo nhìn tay Chử Vân Sơn nắm bàn tay mình, tim bang bang nhảy loạn, nhiệt độ từ tay của Chử Vân Sơn liên tục truyền đến bàn tay nàng, khiến cho cả người nàng cũng nóng lên.

      Hai người cứ như vậy nắm tay ra khỏi thôn, Sơn Tảo vẫn còn suy nghĩ miên man ở đâu đâu, Chử Vân Sơn lúc này mới buông lỏng tay của , tay Sơn Tảo nhất thời rũ xuống. Sơn Tảo len lén cầm chặt bàn tay được Chử Vân Sơn nắm qua kia, trong lòng lại giống như con thỏ chạy loạn.

      Chử Vân Sơn sải bước ở phía trước, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, chỉ mới có trước mặt nàng lát có người chuẩn bị tác hợp hôn cho nàng rồi hả? Chẳng lẽ thể chưa đủ ràng? Mọi người trong thôn cũng phải biết quan hệ của và Sơn Tảo, vậy muốn tác hợp cái gì cho nàng chứ?

      Sơn Tảo theo lát mới phát có cái đúng, Chử Vân Sơn quá nhanh! Nàng thể theo nổi rồi! Bước chân Sơn Tảo tăng nhanh, đến cuối cũng cũng sắp thành chạy theo rồi, cứ như vậy đoạn đường, tiếng thở dốc của Sơn Tảo cũng càng ngày càng lớn, lúc này Chử Vân Sơn mới cảm thấy Sơn Tảo ở phía sau cố hết sức, bước chân khẽ thả chậm lại, nhưng vẫn như cũ sải bước nhanh hơn bình thường.

      Sơn Tảo len lén nhìn sắc mặt của Chử Vân Sơn, giống như có chút u ám, cả người tỏa ra làn khí tức giận mãnh liệt, Sơn Tảo liền nghĩ đến cảnh bàn tiệc lúc nãy, Chử Vân Sơn phải vì chuyện này mà tức giận chứ…

      Nàng cũng dám kêu Chử Vân Sơn, chỉ có thể cố gắng theo bước chân của .

      Gần tới nhà, từ xa Đại Mao uông uông kêu to, Chử Vân Sơn giống như ngày thường kêu Đại Mao, mà dùng sức đẩy cổng vào nhà.

      Sơn Tảo từ từ vào nhà, Chử Vân Sơn bởi vì chuyện như vậy mà tức giận, trong lòng nàng cũng loạn tao tao lên biết giải thích như thế nào mới phải. Nàng tới cửa viện, Đại Mao lập tức nhào đến bên chân nàng làm nũng, Sơn Tảo sờ sờ đầu Đại Mao, khi ngẩng đầu lên, Chử Vân Sơn đứng ở cửa phòng nhìn nàng chằm chằm.

      “Ta cưới nàng làm thê tử !”

      Sơn Tảo ngây ngẩn cả người, có chút mê man nhìn Chử Vân Sơn. Đây là đnag diễn tuồng gì chứ? Sao lại đột nhiên muốn kết hôn với nàng? Trong lòng nàng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng, Chử Vân Sơn cuối cùng mở miệng.

      Chử Vân Sơn đợi nửa ngày nghe Sơn Tảo đáp lại, chẳng lẽ nào nàng muốn gả? hay nàng tin lời của đám người kia, coi trọng tên khờ Mộc Đầu ? Sắc mặt có chút kỳ quái, giống vừa thẹn thùng vừa tức giận, lại giống như để ý, đột nhiên có chút phiền não, giọng điệu cũng biến thành có chút tốt, “Nàng có lấy chồng hay ?”

      Sơn Tảo bị sặc, người cũng kịp phản ứng, cái gì đây! Nào có người nào lại cầu hôn như vậy, nàng trông cậy có hôn lễ, cũng rông cậy vào Chử Vân Sơn có thể tam môi lục sính cưới nàng, nhưng nàng cũng phải là nương tùy tiện, câu có lấy chồng hay nàng phải gật đầu sao? Lúc nàng còn ở nhà cũng thiếu người đến cầu hôn đâu, trong lòng Sơn Tảo đối với chuyện này có chút xấu hổ, nàng tức giận xoay mặt, cũng lên tiếng.

      Chử Vân Sơn nghĩ tới Sơn Tảo phản ứng như vậy, cũng mở miệng cầu hôn rồi, nàng xoay mặt trả lời là có ý gì đây! Chẳng lẽ nàng thích Mộc Đầu? Hay ngại già rồi sao? Tuy Mộc Đầu hơn chút, người cũng đoàng hoàng thà, tay nghề làm gỗ cũng tệ, nhưng những thứ này sao có thể so với được chứ? Chỉ cần nhìn nương và đại tẩu lợi hại của , liền đều biết khó thể an lòng.

      “Mộc Đầu kia tuy có chút tay nghề làm mộc, nhưng quá khù khờ, nàng , nàng…” Chử Vân Sơn có chút nóng nảy, nàng, nàng, cả ngửa ngày cũng ra được hết câu.

      Sơn Tảo nghe đến hồ đồ, chuyện này liên quan gì đến Mộc Đầu? Nàng cơ bản biết ai là Mộc Đầu, chỉ là hôm nay ngồi chung bàn tiệc, sau đó đều là bọn Nghiêm Tam chuyện, ngay cả hình dạng Mộc


      Đầu như thế nào nàng còn thấy đâu.

      Chử Vân Sơn nhìn dáng vẻ còn chưa hiểu của nàng, nhất thời có chút thất vọng, “Có phải nàng muốn coi như thôi.” xong, Chử Vân Sơn xoay người lấy gùi cõng lên lưng cùng mũi tên ra cửa.

      đột nhiên phải ra ngoài, Sơn Tảo cũng gấp, nàng chưa muốn mà, “Lúc này rồi huynh còn đâu chứ?” Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, lúc này còn muốn đâu chứ.

      Chử Vân Sơn đầu cũng quay lại, kêu Đại Mao ra cửa, nhàn nhạt hai chữ, “Vào núi.”

      mang theo Đại Mao , để lại Sơn Tảo xấu hổ dậm chân ở trong sân, cái tên Chử Vân Sơn này, đây là cầu hôn à, thêm vài câu có ích chẳng lẽ chết sao?

      Trong lòng Chử Vân Sơn cũng phiền loạn vô cùng, trong 25 năm cuộc sống của , nữ nhân đối với , sớm là quá khứ xa xôi rồi, cũng biết nên cùng Sơn Tảo loại chuyện này như thế nào, có chút phiền não lại trong núi, Chử Vân Sơn lại cảm thấy mình có chút uất ức.

      phải là cưới nàng làm thê tử sao! Thân thể nàng cũng bị mình nhìn rồi, còn sờ qua đấy, dù sao cả đời này nàng đừng muốn nghĩ gả cho người khác, còn có cái tên Mộc Đầu kia nữa, dáng vẻ khờ khạo, sao có thể cùng so sánh? người đàn ông, nghĩ như thế nào liền trực tiếp thực , tin, Chử Vân Sơn lại kém cái cọc gỗ ngu ngốc.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Chử Vân Sơn cũng khá lên ít, huýt sáo gọi Đại Mao trở lại, quay về nhà.

      Trời tối chút, trong nhà đốt đèn, Chử Vân Sơn vào viện, xoay người khóa cổng cẩn thận. Sơn Tảo mực chờ , nhìn thấy và Đại Mao quay về mới vào nhà ngủ.

      Chử Vân Sơn nhìn thấy bóng lưng biến mất của Sơn Tảo ngay cửa, tâm tình lại tốt hơn chút, tùy tiện vọt vào, sau khi vào nhà thấy giường Sơn Tảo đưa lưng về phía , khỏi mỉm cười.

      trải thảm cỏ nữa mà trực tiếp ngồi lên băng ghế, hắng giọng cái, “Sơn Tảo, nàng đứng lên , ta có chuyện muốn với nàng.”

      Sơn Tảo khẽ giật giật, Chử Vân Sơn kiên nhẫn chờ, chỉ chốc lát sau, cái đầu nho dò xét chui ra ngoài, từ từ ngồi dậy, nửa ngồi nửa dựa giường, Sơn Tảo giọng hỏi, “Chuyện gì?”

      Trời tối, hai người đều thấy vẻ mặt của đối phương, Chử Vân Sơn trầm mặc hồi mới , “Ngày đó vì xem xét vết thương của nàng, cho nên ta… ra là ta lừa nàng, làm nam nhân phải có trách nhiệm, ta nếu đối như vậy với nàng, nên phụ trách, chỉ cần nàng đồng ý, ta cưới nàng!”

      Chử Vân Sơn đem mọi chuyện khi Sơn Tảo hôn mê, làm sao để cứu nàng đều hết lần, Sơn Tảo nghe đến trợn mắt há mồm, theo bản năng níu chặt quần áo của mình, “Trước kia sao huynh ?”

      Chử Vân Sơn lúng túng chút, nhưng rất nhanh bỏ qua, “Khi đó nàng phản ứng quá lớn, ta sợ nàng nghĩ thông…”

      Sơn Tảo trầm mặc, đây coi như là… Chử Vân Sơn chính thức cầu hôn sao?\

      Chử Vân Sơn đợi lâu vẫn thấy Sơn Tảo trả lời, cho là Sơn Tảo xấu hổ, hiểu hiểu gật đầu, “Nàng có dị nghị gì vậy chúng ta coi như là phu thê rồi.”

      “Đợi nào…!”

      Sơn Tảo cuống quýt hô tiếng, thanh Chử Vân Sơn lại trầm xuống, “Thế nào?”

      Cắn môi, trong lòng Sơn Tảo đấu tranh nửa ngày mới , “Cứ như vậy… thành thân?”

      “Đúng nha.” Chử Vân Sơn chuyện đương nhiên, lại nghĩ tới hôn lễ của Đại Xuyên hôm nay, Chử Vân Sơn từ từ , “Nàng yên tâm, ta đối với nàng tốt.”

      có thiếp canh, có bà mai, có hôn lễ, có giá y… có gì cả, liên tưởng đến hôn lễ náo nhiệt hôm nay, trong lòng Sơn Tảo khỏi có chút mất mác.

      có việc gì nữa chứ?” Chử Vân Sơn hỏi Sơn Tảo.

      Sơn Tảo lắc đầu cái, gả thôi, Chử Vân Sơn là nam nhân tốt, cũng để cho mình chịu khổ.

      Xác định Sơn Tảo có việc gì nữa, lúc này Chử Vân Sơn mới đứng lên cởi áo khoác, Sơn Tảo trong lòng hoảng hốt, mặc dù nàng rất nguyện ý gả cho nhưng mà cũng cần động phòng nhanh như vậy đâu!

      Theo bản năng nàng trốn vào trong, Chử Vân Sơn cởi áo khoác rồi tới giường, Sơn Tảo lặng câm làm thinh hỏi, “Huynh, huynh, huynh muốn làm gì?”

      Chử Vân Sơn nghi ngờ hỏi, “Ngủ đó!”

      Sơn Tảo chỉ vào nệm cỏ, thanh run run hỏi, “Nhưng mà huynh có trải nệm cỏ mà!”

      Chử Vân Sơn cởi giầy, gấp áo quần lại làm gối đầu, nằm xuống, “ngày ngày ngủ dưới đất, ta khó chịu sắp chết rồi, tại nàng là nương tử rồi, cần phải kiêng dè nữa, ta cuối cùng có thể ngủ thoải mái rồi!”

      Sơn Tảo cứng nhắc nhìn Chử Vân Sơn đoạt nửa chăn đắp người, cho đến khi Chử Vân Sơn hô hấp đều đặn mới cách Chử Vân Sơn khoảng vừa đủ xa rồi nằm xuống, mọi chuyện xảy ra hôm nay quá nhanh mà!

      Nàng như vậy thành nương tử rồi hả???
      Last edited by a moderator: 14/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :