1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê hiền phu quý - Điền Tiểu Điền(Điền văn)(full 55c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      Coi như Sơn Tảo gặp hoạ mà dc phục. Dc thợ săn cứu còn hơn bán vào thanh lâu
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Sơn Tảo tỉnh.

      Mấy ngày nay Sơn Tảo hỗn loạn, mặc dù phần lớn thời gian nàng luôn mê man, nhưng trong lúc hoảng hốt tỉnh thoảng lại cảm thấy có người lau mình lại còn đút canh cho nàng.

      Rất thoải mái, thân thể mặc dù rất đau, nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái, dạ dày ấm áp, thân thể cũng chậm rãi khá lên, Sơn Tảo cố gắng muốn mở mắt, nhưng làm sao cũng mở ra được. Cố gắng lúc lâu, Sơn Tảo thở ra hơi, có lẽ nên ngủ thôi, lại ngủ giấc, nhất định là do nàng quá mệt nên thể tỉnh lại.

      Chử Vân Sơn dọn dẹp sạch toàn bộ con mồi bắt được ở trong sân, dùng sợi dây xâu lại chắc giắt lên cây gậy trúc, sau đó bỏ vào trong hầm, như vậy đảm bảo con mồi dụ thú hoang đến, lại còn có thể giữ được độ tươi ngon.

      Dọn dẹp xong, Chử Vân Sơn đẩy cửa vào nhà, đến trước giường sờ cái trán của Sơn Tảo cái, xác định nàng bình thường mới xoay người ra ngoài làm tên.

      Cây cung là mua được, tên được làm bằng cây núi, đầu mũi tên vốn nên dùng thiếc, nhưng ở núi Bạch Vân có thợ rèn, chỉ có thể vót nhọn cọc gỗ, chế tạo mũi tên cách đơn giản, dù sao chỉ cần giết được con mồi là tốt rồi. cũng có mua mũi tên bằng thiếc, nhưng thường sử dụng, chỉ khi nào săn loại thú lớn hung tàn mới dùng đến, hơn nữa sau khi thú lớn chết, lại lấy mũi tên thiếc lại, cất , lần sau lại sử dụng.

      mang Sơn Tảo về cũng mấy ngày, Sơn Tảo vẫn có dấu hiệu tỉnh lại, cũng biết cụ thể tình huống của nàng như vậy là sao, chỉ cần nàng còn có thể thở, vẫn cứ tiếp tục giữ lại.

      Thừa lúc Sơn Tảo mê man, nhìn qua dáng vẻ của Sơn Tảo, thân thể rất gầy, vì đói quá lâu nên xương gò má nhô cao, hai má lõm xuống, đôi môi bạc thếch, quầng mắt thâm đen vòng, trừ làn da tương đối trắng, nhìn ra là nương xinh xắn.

      Chử Vân Sơn giúp nàng gội đầu, bởi vì chịu nổi mùi ở đầu nàng nên muốn dùng nước ấm tới gội đầu cho nàng. Toàn bộ phải gội tới bốn lần mới sạch , nhìn mái tóc vừa mềm vừa mịn, Chử Vân Sơn cảm thấy bị cắt ngắn như vậy quả đáng tiếc.

      Suy nghĩ chút, nếu phải bởi đầu tóc rối loạn cộng thêm gương mặt có gì xuất sắc, chỉ sợ đợi đến, nàng bị người khác sớm mua rồi.

      Sơn Tảo dĩ nhiên biết trong mấy ngày này nàng bị Chử Vân Sơn giày vò thành dáng vẻ gì, ngược lại trong lòng Chử Vân Sơn, nhìn còn người ta, lại sờ soạng toàn thân , về tình về lý cũng thể mặc kệ nàng được.

      Sơn Tảo chậm rãi mở mắt, trước mắt có chút mờ mịt, nàng nhắm mắt lại, lát sau lại mở ra, lần này cuối cùng có thể nhìn mọi vật ở trước mắt.

      Vừa nhấc mắt nhìn thấy khoảng trần nhà, cổ họng khô sáp, nàng nhịn được ưm tiếng, “Ưmh…”

      Chử Vân Sơn thử mũi tên mới làm xong bên ngoài, cầm hai mũi tên so sánh với nhau, nghe thấy tiếng vang bên trong nhà. Chẳng lẽ nương kia tỉnh lại?

      Chử Vân Sơn bỏ mũi tên trong tay, đứng dậy sải bước nhanh vào nhà, vừa đẩy cửa liền nhìn thấy Sơn Tảo trợn mắt mờ mịt nhìn trần nhà, lòng Chử Vân Sơn có chút hốt hoảng ngoài ý muốn, nhưng nhanh chóng ép xuống loại tâm tình này, nàng tỉnh lại là tốt rồi, cuối cùng khổ tâm của cũng uổng phí.

      nương muốn uống nước ?”

      Chử Vân Sơn khẽ đến gần, cố sức dùng giọng điệu để hỏi

      Sơn Tảo chợt giật mình, người còn chưa thanh tỉnh hẳn, đây là đâu? Nàng còn chưa có chết?

      suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng bước chân vào, tiếp lại nghe thấy có người hỏi nàng có muốn uống nước hay , nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy người chuyện là nam nhân thân thể cường tráng, trong lòng cả kinh, vừa định né tránh phát cả người mình chút hơi sức cũng có.

      Chử Vân Sơn thấy hốt hoảng, vội giải thích, “Ta đả thương nàng, đừng sợ.” Vì sợ Sơn Tảo bị hù dọa, Chử Vân Sơn bước lùi đến cạnh cửa, lần nữa hỏi nương hoang mang sợ hãi giường, “Nàng có muốn uống nước ?”

      Sơn Tảo thấy lùi về cạnh cửa, khẽ yên lòng, nàng có chút chần chờ sau mới gật đầu cái, cổ họng rất khó chịu.

      Chử Vân Sơn gật đầu, xoay người ra ngoài, lát sau đem chén nước vào, tới cửa lại có chút do dự, chỉ chén nước tay, “Nước có hơi nóng, ta đem vào nhé?”

      Sơn Tảo nhìn cảnh giác, ánh mắt rơi vào chén nước tay , tự chủ được liếm đôi môi khô khốc, khẽ gật đầu.

      Chử Vân Sơn thấy đồng ý, bưng chén vào, tới bên giường đứng lại, còn , “ nương còn chưa khỏe hẳn, để ta đút cho nàng uống?”

      Sơn Tảo cố gắng cử động cơ thể, lại phát người rất nặng nề, tay chân nhức mỏi vô lực, tình trạng như vậy, nàng chỉ có thể gật đầu lần nữa.

      Chử Vân Sơn có chút cao hứng, bưng chén nước chuẩn bị giống như mấy ngày trước đỡ nàng dậy tựa vào người của mình sau đó đút cho nàng uống, nhưng khi vừa mới vươn tay ra, nhìn thấy nét mặt kinh hoảng muốn di chuyển vào trong của nàng. Tay Chử Vân Sơn liền dừng lại giữa trung, suy nghĩ chút, đem chén nước đặt lên bên đầu giường, xoay người ra ngoài.

      Rất nhanh quay lại, trong tay còn có thêm chiếc muỗng gỗ, sau đó ngồi lên giường, cầm chiếc muỗng múc nước đưa tới bên miệng của Sơn Tảo.

      Sơn Tảo rất khát, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Chử Vân Sơn, nhưng miệng vẫn ngừng uống, Chử Vân Sơn cứ như vậy đút nước, uống hết toàn bộ chén.

      “Còn muốn ?”

      Chử Vân Sơn giương giương chén tay, Sơn Tảo lắc đầu cái, Chử Vân Sơn liền đem chén ra ngoài, lúc này Sơn Tảo mới cẩn thận dò xét căn phòng.

      gian nhà bằng đất, trừ chiếc giường đất nàng nằm, bên cạnh còn có chiếc tủ gỗ hơi cũ nhưng nhìn vẫn rất tốt, bên cạnh tủ là chiếc bàn dài , sạch có thứ gì bàn, treo tường mà chiếc gùi và ít dây thừng, bên giường ngay cả chiếc kệ cũng có, còn có chút đồ chất lộn xộn trong góc tường, rất đơn sơ.

      Sơn Tảo cúi đầu nhìn chăn mền người nàng, rất nhanh nàng nghĩ đến vấn đề, khó khăn lật chăn lên, vừa nhìn thấy nàng muốn hôn mê, người nàng lại mặc chiếc áo đơn của nam nhân.

      tại trong đầu Sơn Tảo chỉ có suy nghĩ duy nhất chính là người nam nhân mới rồi phá hủy trong sạch của nàng! Đau buồn, nàng phải chịu ngàn khổ cực mới che giấu được thân phận của mình, kết quả chẳng những bị tên què kia bán, còn bị người ta đoạt mất trinh tiết! Nghĩ tới đây, nước mắt nàng thể nhịn được từng giọt từng giọt lăn dài rơi xuống.

      Lúc Chử Vân Sơn vào liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, chăn giường khẽ bị vén lên, nương giường lại khóc cực kỳ thê thảm, nhìn ánh mắt hận thể được ăn tươi nuốt sống của nàng, Chử Vân Sơn có chút xấu hổ.

      Tuy là hiểu lầm, nhưng cho cùng, trong sạch của nương này cũng coi
      Như hủy trong tay rồi.


      có mạo phạm qua , ngày đó sau khi lau chùi thân thể của , liền mặc cho người xiêm y cũ của mình, những ngày sau đó vẫn động qua , ai ngờ tại…


      “Ách…ta có …đúng, đúng, là vì chữa thương cho nàng! Thương thế của nàng rất nghiêm trọng, ta mới…ta có, !”


      Chử Vân Sơn lương cuống tay chân giải thích, là khó cho mà, nhiều năm qua chưa từng tiếp xúc gần như vậy với người khác, gì là nương, lúc này lại bị người mình cứu về nhìn như vậy, trong lòng được tự nhiên.


      Trong lòng Sơn Tảo vẫn rất khó sử coi như có xâm phạm mình, cũng bị nhìn sạch, sau này nàng còn mặt mũi nào mà để nhìn thiên hạ nữa chứ?


      Chử Vân Sơn nhìn nương ngừng khóc giường chỉ cảm thấy nhức đầu, thể ứng phó được chuyện như vậy, vội vội vàng vàng ném ra câu rồi dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chay chối chết.


      “Đó là phương pháp xử lí trong lúc nguy cấp, mà lúc đó ta cũng bịt mắt, nàng coi như chuyện này chưa từng xảy ra .”


      Chử Vân Sơn lớn như vậy cũng là lần đầu tiên láo, lại là dưới tình huống như vậy. Nếu để nương này biết chỉ nhìn thấy hết mà còn sờ soạng khắp thân thể của nàng, chỉ sợ rằng nếu khôn giết được giải được hận mà thôi!


      Chử Vân Sơn cầm cung, kiểm tra lại tiểu đao, gùi để trong phòng, tại lại dám vào , nghĩ lúc, tiện tay lấy sợi dây đống củi, với Đại Mao: “Đại Mao, coi nhà, tao ra ngoài , lập tức về ngay.”


      Đại Mao cúi gầm đầu nằm ở cửa phòng, nó mấy ngày theo săn thú rồi, chỉ có ngày ngày nằm canh cửa, đối với con chó săn mà , ngày được vào núi là quá đau khổ.


      Nghe tiếng bước chân xa dần và tiếng khóa cửa bên ngoài, lúc này Sơn Tảo mới ô ô khóc lớn, nàng về sau phải làm gì bây giờ? Coi như người kia , cũng chạm vào thân thể nàng rồi!


      Đại Mao nghe được tiếng khóc của nàng, kỳ quái vào vòng, hướng Sơn Tảo kêu uông uông hai tiếng, lại về ổ của mình tiếp tục gặm xương, sau đó nằm ngủ ở cửa.


      Vào trong núi Chử Vân Sơn đều tự tại hơn nhiều, bứt mọi chuyện phiền não, nhanh chóng đắm chìm trong niềm vui thú săn đuổi, mọi chuyện cứ tuân theo tự nhiên là được rồi, cũng nên quá ép buộc.


      Khi trở về, trước tiên xử lý sơ qua con mồi bắt được, sau đó lấy ra con thỏ hoang săn được, cắt thịt, sau đó thuần thục bỏ vào nồi xào nấu, tiếp theo cho thêm chút bột mỳ trộn với nước ấm, để thời gian cho bột nở, đem thịt xào chín đổ vào bột, trộn đều, thêm gia vị, nồi bánh canh coi như hoàn thành. Lại đem số thịt thỏ còn dư lại kho tàu, vẫn như cũ,chặt thành mấy khối lớn ném vào nồi, thêm chút xả, gừng, muối rồi nấu chín, cơm tối cứ như vậy coi như làm xong.


      Lấy nửa thịt thỏ cho Đại Mao, Chử Vân Sơn bưng nồi bánh canh vào nhà về phía Sơn Tảo.


      “Ăn cơm thôi.”


      xong cũng quản Sơn Tảo như thế nào, trước tiên tự múc cho mình chén thịt thỏ để ăn.


      Ngửi mùi thơm của thức ăn, Sơn Tảo tự chủ nuốt nước miếng. nhìn Chử Vân Sơn ăn đến miệng dính đầy mỡ,nhìn ngon miệng, nàng cảm thấy mình cũng rất thèm ăn, trước tiên ăn no bụng mới là quan trọng nhất.


      Sơn Tảo liếc nhìn Chử Vân Sơn cảnh giác, sau đó muốn đưa tay bưng chén bánh canh, nhưng cánh tay nàng lúc này lại bủn rủn vô lực, có muốn cũng thể cử động.


      Chử Vân Sơn thấy vậy, vội vàng buông cái chân thỏ cắn dở, nhận lấy chén bánh canh cùng chiếc muỗng gỗ đưa đến trước mặt Sơn Tảo, Sơn Tảo nhìn , cầm muỗng lên từ từ ăn.


      Chử Vân Sơn thấy chịu ăn, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút. tay tiếp tục bưng chén bánh canh, tay tiếp tục cầm chân thỏ cắn xé, hai người cứ như vậy ăn xong bữa cơm này,


      Sơn Tảo ăn gần môt nửa liền ngưng lại, ra đói quá lâu sức ăn cũng lớn lắm, nàng nghĩ như vậy. nhưng nàng làm sao biết, kể từ lúc Chử Vân Sơn mang về, mỗi ngày nàng đều có ăn chút.


      Chử Vân Sơn nhìn nửa chén bánh canh còn thừa, hỏi Sơn Tảo: “ ăn?”


      Sơn Tảo cúi đầu nhàng lắc lắc.


      Chử Vân Sơn để chén xuống, ăn hơi hết số bánh canh còn lại trong nồi.


      Ăn cơm tối xong, Chử Vân Sơn thu dọn bát đĩa, vào nhà trải chiếu, đắp áo da ngủ.

      Sơn Tảo nhìn , cho đến khi xác định ngủ say mới chậm rãi khép mắt, Đợi hô hấp đều đặn. Chử Vân Sơn mới lật người, nhìn nàng khi ngủ vẫn còn dáng vẻ cau mày, trong lòng khỏi than thở, nữ nhân là phiền phức.


      Nghĩ nghĩ vậy, nhưng vẫn nhàng đưa tay, đem chiếc chăn bị tuột xuống kéo lên đắp kín cho Sơn Tảo.
      Trâu, tart_trung, hoadaoanh4 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Muội tên là Sơn Tảo

      Nửa đêm, Sơn Tảo tỉnh.

      Nàng có chút xấu hổ, bởi vì nàng quá mót mà tỉnh lại, uống nhiều nước như vậy, lại ăn nửa chén bánh canh, bụng nàng tất nhiên là quá tải, nhưng mà…


      Nàng làm sao để xuống giường đây?

      Sơn Tảo từ từ chống ngồi dậy, động tác vô cùng nhàng, sợ làm người đàn ông dưới giường thức tỉnh. Nàng nhàng vén chăn lên, từ từ chuyển xuống giường, hô-----

      Nàng thở dài hơi, cũng quá tệ, xem ra vết thương cũng quá nghiêm trọng, ra chân của nàng có vấn đề gì, vấn đề là ở bụng của nàng, trước lúc ngủ nàng có nhìn xem, vẫn còn mảng máu ứ rất lớn, nhưng nhìn vẫn rất ổn.

      Sơn Tảo ngồi dậy, chuẩn bị xuống đất nàng lại buồn bực, có giầy nàng phải làm sao?

      Ngày đó, lúc Chử Vân Sơn bế nàng trở về trực tiếp mang giày cỏ của nàng vứt bỏ, mấy ngày này nàng vẫn nằm giường, Chử Vân Sơn cũng nhớ đến chuyện phải chuẩn bị giầy cho nàng, ra phải , Chử Vân Sơn hoàn toàn nhớ đến chuyện phải chuẩn bị những vật dụng hàng ngày cho nàng.

      Trước kia, Chử Vân Sơn nghĩ người mua được là thanh niên, mặc dù có gầy yếu chút, nhưng áo quần cũ của chỉ cần sửa lại chút là có thể mặc được, ai ngờ sau lại phát mua được nương mang về, Sơn Tảo lại cứ hôn mê, Chử Vân Sơn cũng nhớ đến những chuyện lặt vặt như vậy.

      Sơn Tảo khổ sở ngồi giường, bụng cũng đau dữ dội, hay là cứ nhà xí , hồi lấy nước rửa lại chân là được rồi. Nghĩ như vậy, nàng liền giẫm chân bước , nhưng chân nàng lâu dùng sức, đùi lại bị tên Lý quải Tuer đạp bị thương, lại như vậy, vết thương chân liền cảm thấy đau nhức kịch liệt, nhìn có vẻ sắp té lên người Chử Vân Sơn.

      Nàng vừa động, Chử Vân Sơn tỉnh, khi ngủ vốn luôn cảnh giác, hôm nay Sơn Tảo tỉnh lại, ngủ lại càng yên, nhìn Sơn Tảo ngồi dậy, cũng biết nàng muốn làm gì.

      Nếu muốn chạy trốn có phải là quá sớm hả? với dáng vẻ của nàng bây giờ, lại là lúc nửa đêm, chỉ sợ chưa kịp chạy người bị dã thú ngậm trong miệng tha rồi.

      hơi hí hí mắt, nhìn thấy Sơn Tảo sau khi ngồi dậy liền nhìn chằm chằm phía dưới nền ngây ngô, tiếp theo lại thấy nàng đạp bước xuống nền, thấy nàng sắp té xuống, liền đưa tay ra đỡ được.

      Sơn Tảo rên tiếng, lập tức ý thức được mình ở trong ngực nam nhân, luống cuống tay chân muốn đẩy ra. Chử Vân Sơn theo phản xạ đỡ được , chưa kịp phản ứng lại thấy nàng ngừng quơ tay múa chân trước mắt mình, trong tình cảnh hỗn loạn như vậy bản thân còn bị đánh mấy cái, da dày thịt béo như cũng để ý, chỉ là cảm thấy có chút phiền phức, theo ý thức muốn tìm nơi chống đỡ, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng thét.

      “A-----“ Sơn Tảo cho rằng muốn khi dễ nàng, sợ đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, nhịn được hét lên tiếng, lập tức thấy nhíu mày, nàng liền đemt hân thể co rúc lại, hai cánh tay ôm đầu, run lẩy bẩy chờ đợi những cú đánh dữ dội.

      Chử Vân Sơn ngây ngẩn cả người, cái nương câm này có bệnh sao? Đầu tiên là đá người loạn xạ, lại thét chói tai, sau lại co rụt cả người, Chử Vân Sơn bị loạt hành động của Sơn Tảo làm cho bối rối.

      sửng sốt lúc, mới thử hỏi: “Nàng muốn làm gì?”

      Sơn Tảo đợi nửa ngày, lại bị đánh như dự liệu, nàng vội vàng chống thân thể lên, luống cuống tay chân từ trong ngực Chử Vân Sơn lăn ra, ánh mắt cảnh giác nhìn Chử Vân Sơn, nhanh chóng khập khiễng bò vọt tới cửa.

      Chử Vân Sơn vội ngoắc, “Nàng muốn về nhà cũng cần quá gấp, bên ngoài rất tối, có dã thú.” Sơn Tảo tới cửa, bước chân liền dừng lại. Đại Mao nghe thấy thanh, từ trong ổ lao ra hướng về phía Sơn Tảo sủa ngừng. Tiếng chó sủa tại nới vắng vẻ, lại vào đêm khuya làm cho người ta cực kỳ ghê sợ.

      Chử Vân Sơn thở phào nhõm, sợ nàng cứ như vậy mà liều mạng chạy tiếp, đứng lên, Sơn Tảo lập tức tránh qua hướng khác, Chử Vân Sơn liền đứng yên, gọi lớn ra phía ngoài: “Đại Mao, ngủ!”

      Đại mai NGAO…OOO mấy tiếng, Chử Vân Sơn lại kêu thêm vài tiếng, lúc này Đại Mao mới ngoan ngoãn chui vào ô của nó tiếp tục ngủ.

      Chử Vân Sơn tận lực buông lỏng bản thân, từ từ : “nàng đừng sợ, nên chờ vết thương người lành hẳn, tại bên ngoài rất tối, tốt.”

      Gió trong núi thổi rất lạnh, Sơn Tảo co rúm lại, nàng khẩn trương nhìn Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cũng nhìn nàng chằm chằm, hai người cứ giằng co như vậy.

      “Nhà…nhà xí ở đâu?”

      Cuối cùng, Sơn Tảo nhìn được, giọng hỏi.

      Chử Vân Sơn hơi sửng sờ, sau đó chỉ vào khối đen thùi lùi tại nơi nhìn ở bên ngoài phòng, “Bên kia là được…”

      Sơn Tảo quay đầu lại nhìn chút, có chút khó xử, trời tối như vậy, nàng còn chân , quan trọng nhất là nơi đó bốn phía đều đen thui, chỉ dựa vào chút ánh sáng trăng cơ bản thấy đường, nàng sợ.

      Sơn Tảo rất khó xử, nàng là người rất chú ý, cũng hiểu khi làm chuyện đó ở trong phòng có mùi vị gì, chuyện này bảo nàng làm sao làm được, cố tình bụng nàng lại đau dứt, hai chân tự chủ kẹp càng thêm chặt, nhìn vào nhà trong, lại ngắm bên ngoài, khẽ cắn răng, nàng cũng nên dùng nhà xí bên ngoài thôi.

      Thấy nàng muốn ra ngoài, Chử Vân Sơn vội ngăn lại, “Xung quanh đây hay có heo rừng, bên ngoài an toàn, nàng cứ giải quyết ở trong nhà , ta sao.”

      Huynh sao nhưng tôi có vấn đề đó, Sơn Tảo muốn khóc, nhà của nàng tuy ở nông thôn, nhưng nhà xí cung dựng ở ngay trong sân vườn, như nới này, nhà xí cũng ở nơi tối thui thùi lùi.

      Thấy Sơn Tảo cố ý ra ngoài, Chử Vân Sơn cũng biết làm sao đành : “Vậy nàng qua bên kia giải quyết , ta ra ngoài đứng.”

      Nơi Chử Vân Sơn góc khác trong vườn, phía sau khối đá lớn, có tảng đá lớn che khuất, tuy vẫn có chút được tự nhiên, nhưng vẫn hơn là giải quyết bên trong phòng hoặc ở bên ngoài vườn.

      Chử Vân Sơn xong liền đứng ngoài cánh cửa, Sơn Tảo nhịn hết nổi, thể làm khác hơn là chạy đến phía sau tảng đá lớn tiểu.

      Chử Vân Sơn lỗ tai rất thính, nghe tiếng nước chảy lạp lạp, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến chuyện, ra nương đó phải người câm!

      Chờ Sơn Tảo giải quyết xong, nàng từ phía sau tảng đá lớn nhìn ra, thấy Chử Vân Sơn vẫn đứng ở ngoài cửa trúc, suy nghĩ chút, nàng liền hô tiếng, “Ta xong rồi.”

      Chử Vân Sơn sớm biết giải quyết xong rồi, chỉ sợ lúng túng mới đứng thêm hồi, nghe nàng gọi mình, cũng có chút ngoài ý muốn, vốn nghĩ nàng trực tiếp vào nhà.

      “Ừ.”

      Chử Vân Sơn vào phòng, lại khóa cánh cửa trúc lại, Sơn Tảo nhìn , đầu chui thẳng vào nhà. Chử Vân Sơn nhìn bóng lưng của nàng, xoay người đến trước bếp lò.

      Sơn Táo đặt chân ra khỏi mép giường mà ngủ, chân mới vừa dính bụi bậm, lúc này nhất định rất bẩn, nàng chưa quen thuộc với nhà này, lúc này về phòng tìm vòng cũng tìm được nước, đành phải chấp nhận ngủ như vậy đêm.

      Nửa ngày cũng thấy Chử Vân Sơn vào, trong lòng Sơn Tảo cũng an ổn hơn nhiều, Chử Vân Sơn cho nàng cảm giác an toàn, từ lúc luôn miệng có thể để cho nàng về nhà nàng cảm thấy như vậy rồi, mặc dù biết mình làm sao đến được nơi này của , nhưng nàng có thể nhận thấy, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn trước mắt, nàng có thể an toàn.

      lát sau có tiếng bước chân truyền đến, Sơn Tảo vội vàng kéo chăn lên, lật người giả bộ ngủ, Chử Vân Sơn đem theo chậu nước vào, nhìn bàn chân đặt ngoài mép giường của nàng nhịn được có chút buồn cười.

      nương này rất có ý tứ.

      Chử Vân Sơn ngồi chổm hổm, thăm ướt khăn lau chân cho nàng,cảm thấy chân ấm áp, Sơn Tảo liền bật dậy, cũng nhanh Chử Vân Sơn nhanh nhẹn tránh được, nếu cước của Sơn Tảo dính mặt rồi, nhưng cho dù vậy vài giọt nước ở chân Sơn Tảo vẫn văng trúng lên mặt Chử Vân Sơn.

      Nhìn thấy Chử Vân Sơn lau mặt, mặt Sơn Tảo cũng đỏ, nàng đoạt lấy chiếc khăn, giọng: “Muội tự mình làm là được rồi.” Chử Vân Sơn ồ tiếng, đứng lên, nhìn Sơn Tảo rửa chân xong, mới bưng chậu nước đặt tại cửa.

      “Ngủ .”

      Chử Vân Sơn lần nữa nằm xuống, đem áo da đắp kín, đưa lưng về phía Sơn Tảo .

      Sơn Tảo nhìn bóng lưng của , trong lòng tránh được có chút ấm áp, đường chạy nạn nàng chịu khổ ít, gặp rất nhiều người có thể đối tốt với nàng như ...

      Trừ người nhà của nàng, vẫn chưa có thêm ai.

      Nghĩ nghĩ lại, bất tri bất giác, Sơn Tảo mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Nàng quên mất, mới đó nàng cố nhắc nhở mình phải tỉnh táo, ngàn vạn lần thể ngủ mất.

      Sợ ngủ cho có cơ hội lợi dụng.

      Ngày thứ hai khi Sơn Tảo tỉnh lại trời sáng rồi, nàng trước hết nhìn bên giường, Chử Vân Sơn quả nhiên thức dậy. Ở trong chăn, Sơn Tảo khẽ hoạt động phần thân dưới, cảm giác tốt hơn, nàng từ từ rời giường, bụng vẫn có chút đau, Sơn Tảo vén áo lên, nhìn vết máu ứ đọng người mình, dùng tay nhàng ấn cái, vẫn rất đau, Sơn Tảo hít hơi, thả áo xuống.

      Vẫn có giày!

      Sơn Tảo rất bất đắc dĩ, nàng cũng thể cứ ngồi mãi giường.

      suy nghĩ nghe từng tiếng khụ khụ ở cửa, Sơn Tảo ngẩng đầu lên, Chử Vân Sơn đứng ở đó, tay là đôi giày rơm, Sơn Tảo có chút ngoài ý muốn nhìn tay , Chử Vân Sơn đem giày cầm vào, đặt dưới chân Sơn Tảo.

      “Thử chút.”

      xong Chử Vân Sơn liền lui đến cửa, thân thể cao lớn của vừa rời , tinh thần khẩn trương của Sơn Tảo cũng giảm nhiều, nàng chần chờ chút, vẫn mang giày vào chân, ừ, vừa vặn.

      Nhìn Sơn Tảo mang giày cỏ, Chử Vân Sơn có chút cao hứng, chỉ chỉ góc trong viện, “ đói chưa?”

      Sơn Tảo lúc này mới biết nàng vậy mà ngủ thẳng tới trưa, mang giày cỏ xuống giường, Sơn Tảo vẫn có chút khập khiễng, nàng nhìn thấy trong góc để chiếc chậu gỗ, phía còn có chiếc khăn tay, nàng từ từ đến, ngồi chồm hổm, chậm rãi rửa mặt.

      Dùng tay rửa mặt lúc này mới phát giác mái tóc của mình vừa trơn vừa mềm, nhớ đến mái tóc bết bết dính dính trước đây của mình, Sơn Tảo có chút ngoài ý muốn.

      gội đầu cho mình?

      Trong lòng có loại cảm giác khó , Sơn Tảo rửa mặt xong, bưng chậu gỗ chuyển ra ngoài, sau mới ra phòng , Chử Vân Sơn liền đưa tay nhận lấy chậu gỗ. Sơn Tảo xoay mặt, đến khối gỗ bằng phẳng ngồi xuống.

      Múc đầy chậu nước mới, Chử Vân Sơn lại đưa đến chén thịt gà hầm cách thủy, lần này có bỏ bớt váng mỡ, chén canh béo ngậy sáng loang loáng, ngửi mùi rất thơm.

      Sơn Tảo ngừng chút mới chậm rãi nhận lấy chén, Chử Vân Sơn lại đưa tới chiếc bánh bột mì nướng. Chờ đến lúc Sơn Tảo bưng vững chén canh và cầm bánh nướng bắt đầu nhai, Chử Vân Sơn mới bưng lấy phần của mình.

      Sơn Tảo thấy , trong tay là bánh nướng, rau dại nhiều, bột mì ít.

      chút là lạ bỗng dưng xuất ở trong lòng, cúi đầu, Sơn Tảo từng chút từng chút gặm bánh, hai người cũng chuyện, Đại Mao cũng chuyên chú ăn thịt trong chén của mình.

      Ăn xong, Chử Vân Sơn lại lấy chén từ tay nàng cọ rửa, Sơn Tảo có chút do dự, há mồm mấy lần cũng được câu nào.

      Đến khi Chử Vân Sơn dọn dẹp xong, bắt đầu chẻ củi, Sơn Tảo cắn cắn môi, nhanh câu.

      “Muội tên Sơn Tảo.”

      “Hả?” Chử Vân Sơn ngẩng đầu, mờ mịt nhìn nàng.

      Mặt Sơn Tảo có chút hồng, nàng có chút tự nhiên xoay mặt, phóng đại lượng từ từ .

      “Muội tên Sơn Tảo.”

      “À.” Lúc này Chử Vân Sơn nghe ràng, nhưng giống như có chút phản ứng gì, rất nhanh lại cúi đầu tiếp tục chẻ củi.

      Trong nhất thời Sơn Tảo cũng có chút giận, người này như vậy là sao? Nàng cũng tên mình rồi, sao lại cho nàng biết gọi là gì chứ?

      Đợi nửa ngày cũng thấy Chử Vân Sơn phản ứng, Sơn Tảo khẽ đề cao lượng.

      “Muội tên Sơn Tảo, là loại táo rừng có thể ăn.”

      Vừa xong nàng liền phát có chút đúng, lời này...giống như là lạ, về cơ bản ý của nàng muốn , Sơn Tảo là loại quả dại ở núi có thể ăn...”

      Lúc này Sơn Tảo ước chỉ có cái kẽ đất để nàng có thể chui vào, người nào lại biết táo rừng là quả dại có thể ăn chứ?

      Quả nhiên, Chử Vân Sơn ngẩng đầu lên, sắc mặt cổ quái nhìn nàng, nhìn đến mức sắc mặt của Sơn Tảo từ hồng chuyển sang trắng, thời điểm sắp khóc, Chử Vân Sơn cũng mở miệng, còn là loại giọng điệu lạnh nhạt.

      “A ta tên là Chử Vân Sơn.”

      Chương 7: Y phục

      “Ta tên là Chử Vân Sơn.” Chử Vân Sơn qua.

      Sơn Tảo ồ tiếng, lại cúi thấp đầu, Chử Vân Sơn bổ củi xong, lại sửa sang lại chút, chỉnh tề đặt đống củi lên lưng ngựa.

      Qúa trình làm việc, Sơn Tảo vẫn mực lén nhìn, Chử Vân Sơn cảm thấy được, nhưng do biết nên thế nào đối mặt với nàng, cho nên vẫn cố làm ra vẻ bận trước vội sau.

      Chử Vân Sơn Tảo làm xong nhưng việc vặt, vừa quay người liền bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của Sơn Tảo, mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng, vội vàng quay chỗ khác, mà Chử Vân Sơn cũng có chút được tự nhiên.

      Sơn Tảo đan thắt ngón tay, nàng phải cố ý nhìn trộm …nàng chỉ là, đúng, nàng chỉ muốn nhìn quanh vườn nhà chút thôi, chính là như vậy. Đầu Sơn Tảo càng rủ thấp xuống, trong lòng ngừng tự giải vây cho chính mình.

      Chử Vân Sơn Tảo làm xong việc, tay rảnh rỗi, nhìn Sơn Tảo cúi rủ đầu bên cạnh, chà xát mồ hôi trong lòng bàn tay, xoay người lấy ra mũi tên, lại vào trong nhà lấy gùi ra ngoài, đến trước mặt Sơn Tảo, lẩm bẩm biết nên như thế nào.

      Trước mặt Sơn Tảo xuất đôi chân to, đôi giày cỏ có chút mỏng do bị hư, nhìn kỹ có thể nhìn thấy đôi chân bên trong, theo đôi chân nhìn lên, vừa lúc gặp phải ánh mắt của Chử Vân Sơn nhìn nàng.

      “Nàng….”

      Chử Vân Sơn Tảo khẽ mở miệng

      Sơn Tảo nhìn nghi hoặc, ánh mắt dời về mũi tên cùng chiếc gùi sau lưng Chử Vân Sơn, Sơn Tảo có chút sợ.

      “Huynh phải ra ngoài?”

      Chử Vân Sơn gật đầu, “Ta vài ngày vào núi rồi, phải săn chuyến tốt để kiếm ít đồ.”

      Sơn Tảo có chút chần chờ, người ở nơi này, nàng có chút sợ.

      Chử Vân Sơn dường như nhìn suy nhĩ của nàng, vội vàng : “Ta để Đại Mao lại với nàng, nó là chú chó săn rất lợi hại, thả ra ngoài cũng có thể cắn được sói, nàng cứ yên tâm.”

      Suy nghĩ chút, lại thêm câu: “Nơi này quanh năm suốt tháng cũng có mấy người, nàng cần sợ.”

      Sơn Tảo cúi đầu giọng câu: “Muội phải sợ người.”

      Chử Vân Sơn nghe được, cuồn cười nhìn nàng, “Có hàng rào trúc vây quanh vườn, bên ngoài lại có bẫy được ta bố trí, dã thú vào được, chỉ cần ra khỏi vườn, nàng gặp chuyện gì.”

      Mặt Sơn Tảo đỏ lên, cũng thêm gì.

      “Nếu như mà…ngày sau nàng muốn rời , ta đưa tiễn nàng.” xong câu này, Chử Vân Sơn sửa lại chiếc gùi sau lưng, quay về phía Đại Mao dặn dò chút, rồi đẩy cánh cửa trúc rời .

      Lúc đưa tay đóng cánh cửa, Chử Vân Sơn nhìn chút Sơn Tảo ngồi phía ghế gỗ, ho tiếng: “Vậy…ta nha.”

      nhận ra được Sơn Tảo có gật đầu hay , Chử Vân Sơn bước lên con đường , tâm tình khỏi có chút vui sướng.

      Thấy , Sơn Tảo mới thả lỏng, thở ra hơi dài.

      Đưa nàng …Nàng có thể đâu đây?

      Nhìn Đại Mao đứng trước mặt nhìn mình, Sơn Tảo vươn tay, phiền muộn : “Mày tên là Đại Mao phải ? Mày tao nên làm gì bây giờ?”

      Đại Mao dĩ nhiên nghe hiểu lời nàng , nó chỉ đến gần ngửi tay nàng cái, sau đó thè lưỡi liếm liếm, tâm tình Sơn Tảo trở nên tốt, đưa tay vuốt vuốt đầu Đại Mao, Đại Mao thoải mái nheo mắt lại, sau đó lăn lộn mặt đất, khoe ra cái bụng, Sơn Tảo cao hứng hơn rồi, buồn cười nhìn Đại Mao, đưa tay gãi gãi cái bụng của nó, lại gãi gãi đến cái cằm, Đại Mao híp mắt, dáng vẻ rất hưởng thụ.

      “Đại Mao của người kia là đáng , ta vì sao lại thích mày như vậy chứ hả?”

      Chỉ với như vậy, xem ra Sơn Tảo bị đáng của Đại Mao hấp dẫn, vuốt ve Đại Mao chơi cực kỳ cao hứng.

      Chử Vân Sơn len lén quay trở về nhìn thấy màn như vậy, khóe miệng cũng có chút tươi cười, Đại Mao cùng với nàng chơi vô cùng vui vẻ, cũng rất cao hứng. Đại Mao cũng như , rất ít tiếp xúc với người, hơn nữa, Đại Mao theo săn thú, rất là hung mãnh, bây giờ lại có thể ôn thuận để cho nàng sờ bụng như vậy, xem ra nó tiếp nhận nàng, cũng cần lo lắng nữa rồi.

      Nghĩ như vậy, Chử Vân Sơn mới chính thức yên tâm, bước chân nhàng vào trong núi.

      Sơn Tảo chơi cùng với Đại Mao nhưng cũng nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, bụng nàng còn có chút đau, khom lưng lâu như vậy đè ép bụng, chút cũng thoải mái.

      Đại Mao lật người, nằm bên cạnh nàng, kê lên móng vuốt mà ngủ.

      Lúc này Sơn Tảo mới nhìn kỹ toàn bộ khu nhà vườn này.

      Dùng trúc dựng thành khu nhà , bên trái dùng cỏ tranh đắp lên cái lều, phía dưới là đóng cúi cùng nhà bếp, chiếc gậy vắt qua lều còn treo vài món áo quần, bên cạnh là chiếc chum đựng nước. Bên phải của khu nhà…ngoại trừ tảng đá lớn, cũng chỉ có ổ chó của Đại Mao mà thôi.

      Tảng đá lớn kia…

      Sơn Tảo cảm thấy thẹn thùng lúc, tối hôm qua nàng còn mới giải quyết “ mót” của mình ở phía sau kia. Lúc này thừa dịp Chử Vân Sơn có ở đây, Sơn Tảo khập khiễng di chuyển đến bên cạnh tảng đá, bên tảng đá này có dấu vết bị mài mòn, bởi vì nó có nhiều chỗ được mài phẳng, Sơn Tảo biết nó dùng làm gì, ra làm gì cũng quan trọng, dù sao nàng cũng muốn đến gần thêm tảng đá này lần nào nữa, quá mắc cỡ.

      ra, đất còn lưu lại dấu vết gì, Chử Vân Sơn đem mảnh đất này dọn dẹp rất bằng phẳng, hoàn toàn có cỏ dại phát triển, chính là căn nhà vườn của nhà nông tầm thường.

      Sơn Tảo về giữa sân, căn phòng này như chú chim sẻ nhưng ngũ tạng lại đầy đủ, phiền toái suy nhất chính là nhà xí ở bên ngoài, rất bất tiện, Sơn Tảo bất đắc dĩ thở dài.

      Xoay người quay vào nhà, Sơn Tảo mở tủ treo y phục, phóng mắt nhìn, tất cả đều là y phục của nam nhân, tìm nửa ngày cũng tìm được y phục dành cho mình, nhìn thấy toàn y phục cũ hoặc bị hỏng, có lẽ Chử Vân Sơn vứt thôi.

      Rảnh rỗi có việc làm, nàng bèn đem toàn bộ đồ treo trong tủ lấy ra, tìm ra dụng cụ may vá, cái nào nên khâu khâu, cái nào nên sửa đều đem sửa, công việc này làm hơi liền làm đến buổi chiều.

      Lúc Chử Vân Sơn trở lại nhìn thấy Sơn Tảo ngồi giường sửa y phục của , nhất thời cả người ngây ngẩn.

      Sơn Tảo thấy trở lại, nhanh chóng nhìn lướt qua đống áo quần còn chưa kịp giấu , quẫn bách giải thích, “Huynh,…huynh cứu muội, muội, muội thuận tay…”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, quay ra sân thu dọn động vật mới săn được hôm nay, nhìn quanh vườn chút, lại nhìn về phía núi xa, đột nhiên cảm thấy có chút gì giống như bình thường,

      Sơn Tảo cảm thấy vô cùng rối loạn, tâm trạng rối bời đem y phục của chỉnh sửatiếp, nàng nhanh chóng đem y phục của bỏ vào tủ, thu dọn xong, từ cửa sổ nàng len lén nhìn ra phía ngoài, Chử Vân Sơn ngồi ghế gỗ vùi đầu vào dọn dẹp con mồi.

      Chỉ thấy mỗi lần đem con mồi ra đều nhìn kỹ chút, sau đó có con tách ra để riêng, có con lại bỏ vào trong gùi, còn có con bỏ vào cái sọt tre.

      Phân chia xong, Chử Vân Sơn đứng dậy, Sơn Tảo vội vàng trở lại bên giường ngồi xuống, nàng nghe thấy thanh bỏ cái gì đó ở cửa, sau đó là giọng trầm thấp của Chử Vân Sơn.

      “Ta chuyến đến thôn dưới chân núi, rất nhanh trở lại.”

      Nghe tiếng bước chân xa, Sơn Tảo đứng ở cửa phòng, nhìn thấy chiếc giỏ trúc để bên cạnh. Sơn Tảo biết lần này “rất nhanh” của Chử Vân Sơn là bao lâu, dù sao nàng cũng dám động đến thứ gì đó của Chử Vân Sơn, ngoan ngoãn ngồi trở lại trong nhà, nàng ngồi lên giường, đan thắt ngón tay của mình, đầu óc hỗn loạn cũng biết suy nghĩ lung tung những thứ gì.

      Đại Mao vui sướng chạy vào, đến bên người nàng lại quay ra, Sơn Tảo muốn đưa tay sờ Đại Mao nó lại chạy ra ngoài, lúc này Sơn Tảo mới nhìn thấy mặt trời, lúc này cũng nên làm cơm trưa rồi.

      Sơn Tảo trấn định lại tinh thần, dáng vẻ của nàng bây giờ cũng được, mà nàng cũng có nơi để , bằng trước tiên cứ ở lại nơi này, chờ vết thương lành hẳn rồi lại tính.

      Nghĩ như vậy, Sơn Tảo quyết định cứ qua thêm vài ngày lại , đối với Chử Vân Sơn…nàng dần dần còn cảm thấy sợ nữa rồi.

      đến trước bếp lò táo nhìn xung quanh lượt, mang chiếc rổ trúc đống củi lấy xuống, bên trong có chút rau dại, nàng đến trước chum nước, mở nắp, cẩn thận rửa sạch mớ rau dại này, sau đó bắt đầu vào phòng tìm gạo.

      Tìm khắp hai lượt, Sơn Tảo vẫn tìm được gạo, chỉ có nửa túi bột mỳ, còn cách khác, nàng đành múc nửa bát bột mỳ. Đứng trước bếp lò, băm rau dại, chuẩn bị gia vị.

      Sơn Tảo cẩn thận tìm, trong nhà Chử Vân Sơn đồ đạc thiếu quá nhiều, ngay cả gia vị cũng rất ít, suy nghĩ cũng đúng, tại mọi người ăn cũng đủ no, nơi nào còn quan tâm đến khẩu vị chứ?

      Sơn Tảo cho chút muối vào trong rau dại, lại cắt thêm chút hành lá trộn vào trong rau, cho chút nước và bột mỳ vào trong rau trộn đều, vo thành nắm, bàn tay dùng sức kìm mấy cái, cái bánh bột mỳ rau dại hoàn thành.

      Đem nồi đun nóng, nàng cẩn thận dùng chiếc xẻng lấy chút mỡ heo từ trong hủ, sau đó láng đều khắp nồi, tiếp theo bỏ bánh bột mỳ rau dại vào trong nồi, đậy nắp lên.

      Sau khi làm xong, Sơn Tảo suy nghĩ chút, lại dùng nước nóng rót chút nước mắm vào, sau đó thăm dò con mồi mà Chử Vân Sơn mang về, trước kia, Sơn Tảo chưa từng xử lý qua động vật, nàng cảm thấy nhìn những con vật máu me đầm đìa rất ghê tởm. Nương có thể làm, lại có phụ thân cùng đại ca, cũng tới phiên nàng đụng tay.

      Nàng cầm chân của con thỏ hoang lên nhìn, thấy cơ thể con thỏ ngừng máu, nàng gian nan nuốt nước miếng, con này, làm sao để xử lý?

      Chử Vân Sơn vừa đến cửa nhìn thấy, biết Sơn Tảo muốn làm gì, cũng lười nghĩ, trực tiếp đẩy cửa vào.

      Nghe thấy tiếng động, Sơn Tảo giật mình, tay run lên, con thỏ pằng rớt xuống, vài giọt máu dính đùi nàng, Sơn Tảo ghê tởm lùi hai bước, chán ghét nhìn vết máu quần mình.

      Chử Vân Sơn nhìn nàng chút, cũng để ý : “ có sao, hồi nàng cởi ra, ta giặt.”

      Lúc này Sơn Tảo mới nhớ tới mình còn mặc quần áo của Chử Vân Sơn, nàng lùi về sau, rụt cái chân kia, lẩm bẩm :

      “Là muội làm bẩn, muội giặt.”

      Chử Vân Sơn để chiếc gùi xuống, bên trong rỗng tuếch, sau đó đưa cho nàng chiếc túi màu xanh đậm: “Nàng vào nhà xem chút .”

      Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn cái, Chử Vân Sơn vẫn cứ như vậy nhìn nàng, cuối cùng nàng nhận lấy cái túi, giọng hỏi: “Trong đây có cái gì?”

      Chử Vân Sơn xoay mặt, ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy chiếc giỏ trúc nhắc tới: “Nàng vào nhà xem là biết.” xong, đem giỏ trúc đến giữa sân, cũng nhìn nàng nữa.

      Sơn Tảo ôm chiếc túi, khập khiễng vào trong nhà, vào nhà, vừa mở túi ra nhìn, nàng liền sửng sốt.

      Là xiêm y, chiếc áo vải bông có hoa màu hồng phấn, cùng chiếc quần manh màu xanh, còn có vài thước vải hoa màu đỏ thẫm, áo cùng quần đều rất mới, Sơn Tảo sờ sờ, giặt qua hai nước, mấy thước vải hoa cũng là mới.

      Chẳng lẽ… đến trong thôn là để mua xiêm y cho nàng sao?

      Sơn Tảo nhìn ngoài cửa sổ, Chử Vân Sơn vùi đầu dọn dẹp con mồi, thỉnh thoảng ngẩng đầu cúi đầu, mặt có chút thay đổi, nhưng đường cong rất cương nghị, Sơn Tảo xiết chặt xiêm y tay.

      Người này, là rất tỉ mỉ.
      Last edited: 23/10/14
      Trâu, tart_trung, hoadaoanh7 others thích bài này.

    4. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo45:Thích quá,truyện nầy hay quá chủ nhà ơi:5::roft:Ko chịu đâu hết rồi:017:Chương mới:017:Chương mới của ta đâu:026:
      :037:Ko biết 2 chị nhà ta ra sau:058:Ko biết có thịt tha gì ko nữa :034:
      linhdiep17sanone2112 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Trao đổi đơn giản.

      Sơn Tảo đứng dậy đóng cửa phòng, đổi lại y phục Chử Vân Sơn mang về, mấy ngày nay nàng gầy nhiều, y phục mặc người cũng có chút lớn, nhưng so với mặc y phục của Chử Vân Sơn tốt hơn nhiều.

      Sửa lại lần, trong nhà có gương, Sơn Tảo tiện tay chỉnh lại tóc, tóc nàng bây giờ dài dài, ngắn ngắn, cũng thể cột lên được, nàng chỉ có thể vén ra sau tai, thử y phục lại nghe được mùi lạ.

      Hư!

      Lúc này nàng mới nhớ tới nồi bánh bột mỳ, nàng vội ra khỏi phòng, Chử Vân Sơn nhanh hơn bước vài bước chạy đến trước bếp lò mở nắp nồi ra, có mùi khét nhàn nhạt, Sơn Sơn Tảo vô cùng xấu hổ.

      “Muội…muội quên mất….”

      Nàng thắt ngon tay, bất an .

      Chử Vân Sơn cầm xẻng, đem bánh lấy ra, đặt vào trong chén, cũng ngẩng đầu lên : “ có sao, chỉ ăn thêm chút mùi.”

      Sơn Tảo vội muốn lên đón chén, tay Chử Vân Sơn động cái, để nàng cầm, nhìn sắc mặt nàng khẽ biến, Chử Vân Sơn vội giải thích, “chén nóng.”

      Lúc này Sơn Tảo mới tốt hơn chút, nàng níu lấy vạt áo, giọng : “Còn có cái gì nấu ? Muội nấu cơm.”

      Chử Vân Sơn sửng sốt, ngược lại cười, nét cương nghị mặt cũng mềm hóa chút, “Trong hầm có thịt, ta lấy.” buông chén xuống, sải bước về phía hầm, bước chân rất nhàng.

      Sơn Tảo nhìn bóng lưng của , cũng muốn cười. Quay đầu lại nhìn thấy chén bánh bột mỳ bếp, nàng có chút bực mình, tại sao ngay cả cơm mình nấu cũng xong đây?

      Rất nhanh Chử Vân Sơn lấy thịt đưa tới, tay giơ con thỏ khô làm sạch, tay khác cầm miếng thịt, trước bếp lò , “Ta biết nàng chuẩn bị làm gì, trong hầm ngoại trừ có thỏ và gà, còn có chút thịt heo rừng, nàng nhìn xem muốn ăn cái nào làm cái đó.”

      Sơn Tảo nhìn còn thỏ chút, lại nhìn miếng thịt heo rừng, khối thịt này có nạc có mỡ, dùng nước rửa chút, Sơn Tảo cẩn thận đem mỡ trong miếng thịt cắt xuống chuẩn bị lọc dầu, đem thịt nạc băm , chọn chút rau dịa tỏng giỏ trúc, rửa sạch chuẩn bị hầm.

      Nàng bận rộn trong bếp, Chử Vân Sơn lại tiếp tục xử lý con mồi.

      chỉ giữ lại con thỏ và con gà rừng, còn lại toàn bộ đều mang vào thôn đổi đồ, vừa lột da cạo lông, Chử Vân Sơn vừa nhìn Sơn Tảo.

      giống như lúc trước mặc áo quần của nhìn thùng thình, áo quần tại người nàng nhìn rất đẹp mắt, Chử Vân Sơn lặng lẽ quan sát, da của nàng trắng, áo quần màu hồng đào càng khiến làn da thêm trắng noãn nổi bật, chỉ là quá gầy, mấy ngày ăn uống cũng tương đối khá rồi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, trước làn da vàng vọt gầy nhom, chút dáng vẻ cũng có. tại như thế này, Chử Vân Sơn cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

      Trong lòng cảm thấy có cảm giác thành tựu, giống như nuôi lớn Đại Mao, nhìn nó từng chút từng chút lớn lên, càng ngày càng uy mãnh, trong lòng lại càng lúc càng thích. Nàng cũng vậy, dùng tâm tư cứu sống nàng, lại nhìn nàng mỗi ngày tốt, vui vẻ trong lòng khó hết thành lời.

      Sơn Tảo vội vàng làm thức ăn, làm sao biết được suy nghĩ trong lòng Chử Vân Sơn đem nàng cùng Đại Mao so sánh, xào xong thịt băm, Sơn Tảo hô lớn: “Ăn cơm.”

      Chử Vân Sơn buông công việc tay, khắc mấy, chờ lát rửa sạch có thể bỏ vào hầm cất giữ rồi. múc nước, đem tay rửa sạch, nhìn Sơn Tảo chân thấp chân cao bưng chén vào nhà, vội đem tay vẩy sạch, nhanh nhận lấy chén.

      “Để ta.”

      Sơn Tảo dừng chút, cũng kiên trì, từ từ vào nhà.

      Chử Vân Sơn người cao chân dài, nhanh chóng đem bánh bột mỳ và các món ăn bưng lên, hai người yên lặng ăn cơm, Sơn Táo len lén nhìn sắc mặt của Chử Vân Sơn, thấy có vẻ gì miệng to nhai bánh, trong lòng có chút đánh trống.

      “Cơm này…ăn ngon?”

      Sơn Tảo nhịn lại nhịn, vẫn là nhịn được, chủ động mở miệng hỏi.

      “À?” Chử Vân Sơn ngẩn ra, ràng biết là cái gì.

      Sắc mặt Sơn Tảo khẽ cứng lại, nuốt xuống lời vừa tới miệng, cúi đầu, khẽ dao động dao động.

      Chử Vân Sơn nhìn sắc mặt nàng, nhai hai cái bánh bột, muốn hỏi lại biết phải hỏi như thế nào, khí có chút lúng túng.

      Sơn Tảo càng ăn càng chậm, đến cuối cùng là dùng tốc độ của rùa rồi, Chử Vân Sơn nhìn đến gấp, hai ba lần dùng đũa gắp liên tục, chọn chút thịt khá khá gắp vào trong bát Tảo, sau đó gắp cho mình, lùa hai ba miếng đem thức ăn dư và bánh bột mỳ ăn hết xong rồi, ngay cả nước canh cũng cạn sạch, ăn xong dùng khăn lau miệng, Chử Vân Sơn đứng lên.

      “Nàng từ từ ăn, ta tắm cái.”

      xong, Chử Vân Sơn nhanh chóng ra ngoài, Sơn Tảo sững sờ nhìn chén thịt trống , nghe tiếng nước chảy bên ngoài, mặt đỏ lên. có thể ăn như vậy, có thể là cơm nàng làm phải là hợp khẩu vị đúng ?


      Sơn Tảo ăn từ từ thịt trong chén, tiếng nước lớn như vậy, Chử Vân Sơn là tắm ở bên ngoài chứ? Như vậy nàng làm sao ra ngoài? Há miệng nhưng lại ăn, tim Sơn Tảo đập vô cùng lợi hại.

      Lần ăn này ăn đến mức cơm nguội lạnh, Chử Vân Sơn vào nhà nhìn thấy nàng còn ăn, tay còn hơn nửa bánh bột mỳ và thịt, nhịn được hỏi.

      “Nàng thoải mái hay ăn vô?”

      Mặt Sơn Tảo đỏ lên, vùi đầu vào ăn nhanh.

      Chử Vân Sơn cảm giác nàng ăn khó khăn, nhưng khó chỗ nào lại , thể làm khác hơn là đổi chủ đề, “Ta vừa mới đem thỏ và gà rửa sạch ở bên ngoài. Nàng phải tắm sao? Tắm ta liền nấu nước, tắm ta nấu nữa.”

      Sơn Tảo vội ngẩng đầu lên, “tắm.”

      Chử Vân Sơn dừng chút mới , “Vậy ta nấu nước cho nàng, có bồn tắm, ta lát lấy nước mang vào, nàng đổi mà tắm thôi.”

      Sơn Tảo gật đầu cái, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong đồ còn tay, Chử Vân Sơn cầm lấy chén của nàng đem rửa, lại nấu nước nóng cho nàng.

      Sơn Tảo nhìn quanh phòng , lát tắm ở trong phòng, vừa có bồn tắm…

      Vậy nước phải đều chảy lai láng ở đây sao? Hơn nữa buổi tối còn ngủ sàn, ướt nhẹp làm sao ngủ? Suy nghĩ chút, Sơn Tảo nhảy ra cửa, với Chử Vân Sơn, “Cái đó… lát muội lau người là tốt rồi.”

      Chử Vân Sơn kỳ quái nhìn nàng hiểu vì sao lại đổi chủ ý, nhưng đối với quan trọng, nàng muốn tắm nấu nhiều nước hơn chút, chỉ lau người, vậy chỉ cần nấu ít hơn chút.

      Chờ Chử Vân Sơn mang nước


      vào, Sơn Tảo trầm mặt nhìn ra khỏi phòng, sau đó cởi quần áo, vắt khô khăn cẩn thận từ từ lau chùi thân thể.

      Đợi nàng lau xong thân thể, lúc này mới bưng chậu nước ra ngoài, ra khỏi phòng vài bước, Chữ Vân Sôn liền nhận lấy chậu nước tay nàng, “Ta đổ cho, nàng vào nhà thôi.” Sau đó đứng giữa sân cởi quần áo người, Sơn Tảo thẹn thùng vội vàng chui vào trong nhà.

      Sau khi vào, nghe tiếng nước chảy lạp cạp, nàng mới chính thức tâm loạn như ma, lúc trước Chữ Vân Sơn rửa thịt, nàng cho rằng tắm, vào lúc này Chữ Vân Sơn mới chân chính tắm, hơn nữa lúc nãy nàng còn liếc thấy ít thân thể tinh tráng của Chữ Vân Sơn.

      thể nghĩ đến nữa! là mắc cỡ chết người.

      Sơn Tảo ngồi trở lại giường, sờ lên khúc vải bông, trong lòng mùi vị tạp trần.

      Chữ Vân Sơn dọn dẹp xong, khóa cửa, đút nước cho Đại Mao, lại chơi với nó lát, lúc này mới rửa tay vào nhà.

      Nhìn thấy Sơn Tảo vuốt ve khối vải, có chút tự nhiên, xoay mặt.

      “Ngủ .”

      Chữ Vân Sơn xong, từ trong tủ lấy ra áo da.

      Sơn Tảo cởi giày nằm lên giường đắp kín chăn, khối vải bông nàng đặt bên gối đầu, vừa quay đầu là có thể thấy.

      Mở to mắt, trong lòng Sơn Tảo rất rối rắm, nàng có chút muốn cùng chuyện, lại biết gì.

      Chữ Vân Sơn nằm dưới sàn nhà cũng lật người ngừng, hai người ngủ cùng gian phòng, Sơn Tảo hô hấp yên, lật người liên tục cũng làm ảnh hưởng tới .

      Suy nghĩ chút, Chữ Vân Sơn đoán là Sơn Tảo nhớ nhà.

      “Đợi nàng… tốt lên, ta liền tiễn nàng xuống núi trở về nhà.”

      Lật lật người thêm vài lền, Chữ Vân Sơn nhịn được lên tiếng.

      hồi lâu sau, Sơn Tảo cũng lên tiếng, sau lát, mới nghe thanh sâu kín của nàng, “đánh giặc, nhà còn.”

      Chữ Vân Sơn đợi nửa ngày cũng thấy nàng mở miệng, cho là nàng ngủ, lại đột nhiên nghe nàng chuyện, lại nội dung như vậy. Dừng chút, Chữ Vân Sơn hỏi, “Vậy nàng… còn có thân nhân nào ?”

      Sơn Tảo lật người, thanh có chút buồn buồn, “ có, toàn bộ mất.”

      Chữ Vân Sơn thở dài, “Vậy trước hết nàng cứ dưỡng thương, chờ nàng tốt lên, nàng muốn đâu, ta liền tiễn nàng .”

      Sơn Tảo nhìn khối vải bông, có chút hoảng hốt.

      Nàng có thể được sao? Nàng có chỗ để , nàng cũng biết mình muốn đâu, nơi nàng muốn trước kia rất nhiều, muốn chợ, muốn đến trấn để nhìn chút, cuối cùng nàng , nhưng đến chợ chợ hủy, đến trấn trấn cũng mất.

      Thiên hạ rộng lớn, có nơi để cho nàng muốn đến.

      Mà bây giờ, nơi này chứa chấp nàng, nam nhân cứu nàng, cho nàng chỗ dung thân.

      “Y phục này, ừ, cám ơn huynh.” Sơn Tảo .

      Chữ Vân Sơn ho thanh tiếng, “Là của người trong thôn dưới chân núi, ngày đó trong trấn, ta cho nàng là đứa con trai… nếu sớm biết, ta trước với người ở trong trấn… ách…”

      Chữ Vân Sơn đột nhiên nhớ tới, ngày đó nếu biết trước Sơn Tảo là nữ nhi, cũng còn tiền để mua y phục cho nàng, lời này nhất thời dùng đến não mà , được nửa mới ý thức là sai.

      Sơn Tảo phỏng đoán nửa cây biến mất của có thể là mua y phục ở trong trấn, mặc dù biết tại sao hết, nhưng nàng cảm thấy Chữ Vân Sơn có thể lấy được cho nàng quần áo như vậy là rất khá.

      “Vẫn là cám ơn huynh.”

      Nàng lòng thành ý cảm ơn.

      Trong bóng tối, Chữ Vân Sơn khẽ mỉm cười cái.

      có gì.”

      Sơn Tảo sờ sờ khối vải bông, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười như đóa hoa . Ngày mai nàng làm bộ quần áo. đến may quần áo…

      “Trong nhà… có đồ may vá chưa?” Sơn Tảo xác định chắc chắn, hỏi. Trong nhà của Chữ Vân Sơn còn thiếu quá nhiều đồ, mấy ngày này nàng biết rất .

      Chữ Vân Sơn suy nghĩ cẩn thận chút, đột nhiên nhớ tới hôm nay Sơn Tảo có vá sửa quần áo, “Có a, phải hôm nay nàng còn sửa quần áo sao?”

      Sơn Tảo thất vọng. “Kim cũng sắp mòn rồi, hơn nữa chỉ cũng có bao nhiêu.”

      Chữ Vân Sơn suy nghĩ chút, “Vậy ngày mai ta lại đến thôn chuyến, trong thôn chắc chắn có thôi.”

      Sơn Tảo vội , “Muốn cây kim Tú Hoa, tốt nhất là có thể mua thêm vài cây, chỉ muốn màu đỏ, nếu như có màu đen và màu xám tro cũng nên lấy ít, quần áo của huynh còn chưa có sửa xong đâu.”

      Chữ Vân Sơn bị những thứ gì đó nghe đến ngất não, cũng biết kim Tử Hoa là cái gì, chẳng qua cảm thấy sửa áo quần thôi lại có thể phiền toái như vậy. Ở trong lòng lặp lại những thứ đồ Sơn Tảo muốn có, xác định mình nhớ kỹ, lúc này mới .

      “Ừ, biết.”

      Trong lòng Sơn Tảo vui mừng, giọng điệu cũng vui sướng .

      “Tốt lắm, ngủ .”

      Chữ Vân Sơn nghe thấy nàng cao hứng, tâm tình cũng tốt theo. “Ừ.” nhàng đáp tiếng, sau đó nhắm mắt lại, lần này, rất nhanh ngủ mất.
      Last edited by a moderator: 27/10/14
      tart_trung, linhdiep17, laula5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :