1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê hiền phu quý - Điền Tiểu Điền(Điền văn)(full 55c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51

      Ngày chia tay luôn tới rất nhanh, rời cũng lâu như vậy, Chử Vân Phi cùng với An Dương công chúa cũng nên trở lại kinh thành rồi.

      Trước khi , Chử Vân Phi nhìn nhà cửa còn rối loạn của Chử Vân Sơn, “ tại có con, đệ cũng phải tính toán chút, chúng ta có năng lực này, nên khiến bọn cũng phải chịu khổ.”

      Chử Vân Sơn cười ha hả , “Trong lòng đệ có tính toán.”

      Phía bên này, An Dương công chúa cũng lôi kéo Sơn Tảo lặng lẽ , “ mình muội mang theo đứa bé cực khổ, nên để Hạ Thảo giúp muội nhiều chút.”

      Sơn Tảo gật đầu rất tự nhiên, “Nàng ấy tự nhiên phải giúp muội.”

      “Ta là lúc muội có tiện…” An Dương công chúa có chút ngụ ý, “Cho nàng vào phòng phục vụ.’

      Sơn Tảo suy nghĩ chút, cảm thấy mình cũng có lúc tiện, Hạ Thảo cùng vào giúp ngay lúc đó, ngay sau đó liền gật đầu, “Muội hiểu rồi.”

      An Dương công chúa hài lòng gật đầu, suy nghĩ chút lại sợ Sơn Tảo thua thiệt, lại dặn dò câu, “Nếu nhị thúc có ý đó, muội cũng cần để cho nàng hầu hạ, để tránh nhìn thấy chướng mắt.”

      Chính nàng cũng vì chuyện tiểu thiếp mà chịu ít thiệt thòi uất ức, vừa lòng thích Sơn Tảo, câu này lại tâm ý mà .

      Sơn Tảo cười híp mắt nhất nhất đáp ứng, An Dương công chúa khỏi có chút bực mình, cũng biết loại ám hiệu này, Sơn Tảo có thể hiểu hay !

      Xe ngựa dần xa, Chử gia cũng khôi phục an bình.

      Chử Vân Sơn cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cuộc sống sau này, tại thiếu tiền, nhưng hai đứa bé khiến ý thức sâu sắc được, có nên đem cuộc sống bây giờ thay đổi hay ?
      Cho dù có thừa nhận hay , tài nghệ nhất định ảnh hưởng đến cuộc sống của con người. Tuy ca ca là Hầu gia, nhưng những thứ đó có liên quan đến , hơn nữa đối với con cái của càng liên quan. Làm phụ thân, hi vọng con trai mình có thể được giáo dục tốt hơn, cũng hi vọng con mình về sau cũng có nơi quy túc tốt.

      trắng ra là, có thể chịu khổ, nhưng thể khiến con cái chịu khổ.

      Nghĩ được như vậy, Chử Vân Sơn liền kéo Chử Lương nghiên cứu, “Chúng ta có nên làm chút buôn bán?”

      Chử Lương bất ngờ, Nhị gia phải luôn luôn coi công danh lợi lộc là phù vân sao? Đột nhiên sao lại đổi tính? Nhưng mà cũng ngu đến mức hỏi trực tiếp, mà nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, “Nhị gia muốn buôn bán cái gì?”

      Nhất thời Chử Vân Sơn có chút nắm được, rất ít quan tâm đến những thứu này, khỏi có chút do dự.

      Chử Lương thấy thế, bắt đầu như nằm lòng, “Dưới danh nghĩa Hầu gia có bố trang, mã tràng, ngân hàng tư nhân… Nhị gia cảm thấy cái nào tốt?”

      Chử Vân Sơn có chút bực mình, “Ta đây muốn sử dụng của đại ca.”

      Chử Lương cười thầm, “Nhị gia có hứng thú làm ăn, giao thiệp rất quan trọng.”

      Chử Vân Sơn dĩ nhiên biết điều này, cũng nhất thời cao hứng thôi, Chử Lương suy nghĩ chút lại khuyên, “Nhị gia, thân phận thương nhân này cuối cùng đều lên được mặt bàn, người là huynh đệ của Hầu gia, coi như có tước vị, nhưng muốn cái quan chức vẫn khó, cần gì phải…”

      Chử Vân Sơn cau mày, them để ý thân phận, cũng có chú ý đến những thứ này.

      Chử Lương thấy vậy, cũng gì thêm, Sĩ nông công thương, thương nhân cho dù có nhiều tiền bao nhiêu, cũng mua được tôn trọng của người khác.

      Lời của Chử Lương cuối cùng cũng có chút tác dụng, Chử Vân Sơn đề cập tới chuyện buôn bán nữa.

      Ngày chậm rãi trôi qua, chỉ chớp mắt, hai đứa bé cũng tuổi rồi.

      Cuộc sống Chử gia cũng khoongc ó gì thay đổi, chỉ trừ hai đứa bé có thể làm rất ầm ĩ.

      Đứa bé hơn 1 tuổi khiến cho người ta có chút nhức đầu.

      Đại ca nhi Chử gia chính là Bàn Bàn, dùng ánh mắt vô cùng uất ức nhìn mẫu thân, nắm chặt quá đấm thịt, trong mắt hàm chứa vài giọt nước mắt, cam lòng nhìn chiếc trống lắc trong tay muội muội.

      “A…A…”

      Mặc dù con chuyện, nhưng Bàn Bàn hoàn toàn có thể sử dụng hành vi của mình để bày tỏ tâm tình, tại bé vừa phát ra thanh a a a a vừa cố gắng nhào ra khỏi xe gỗ chém giết chiếc trống lắc tay muội muội, khuôn mặt nghẹn hồng lúc này bé vô cùng khó chịu.

      Sơn Tảo ôm Đô Đô tránh sang bên, trong miệng dịu dàng , “Bàn Bàn,cài này của muội muội, cái này của con.”

      Hai tay lục lọi, lấy ra chiếc trống nho khác, Sơn Tảo cầm tay lay động, khiến cho chiếc trống phát ra thanh thùng thùng, sau đó đem chiếc trống đưa tới trước mặt Bàn Bàn.

      Bàn Bàn tát cái đánh rớt chiếc trống, ánh mắt chứa nước tức giận nhìn Đô Đô, Đô Đô vẫn rất tự tại chơi trống lắc, hoàn toàn để ý đến bi phẫn của ca ca mình.

      “Ta trở về.”

      Chử Vân Sơn đẩy cửa ra, mang theo chút lạnh lẽo, thời tiết chuyển lạnh, qua ít ngày nữa núi Bạch Vân cũng bắt đầu chuyển mùa rồi. cũng giống như năm trước, nhân dịp mấy ngày này đều chuẩn bị tốt thức ăn qua mùa đông.

      Thấy phụ thân trở lại, Bàn Bàn và Đô Đô lập tức bị hấp dẫn đến. Đô Đô khẽ toét cái miệng nhắn mềm mại, lộ ra nụ cười nho . Mà Bàn Bàn lại nhanh chóng nháy mắt, giọt nước mắt cứ như vậy xuống.

      “Oa…”

      Sơn Tảo còn chưa kịp trả lời, Bàn Bàn lớn tiếng khóc lên.

      Chử Vân Sơn giật mình, vội đem nhi tử từ xe gỗ ôm ra, nhìn nhi tử khóc đến tê tâm phế liệt, có chút nghi ngờ nhìn về Sơn Tảo.

      Sơn Tảo bất đắc dĩ, nhi tử giành đồ chơi với nữ nhi, giành được còn ăn vạ, nàng cũng rất nhức đầu.

      Chử Vân Sơn dịu dnagf dỗ dành nhi tử, Bàn Bàn nghiêng đầu liếc mắt nhìn muội muội ngơ ngác, xoay người nằm người Chử Vân Sơn khóc lớn.

      Đô Đô lắc chiếc trống lắc, chơi rất cao hứng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.

      Chử Vân Sơn biết tới lấy tốt, chỉ có thể ôm nhi tử bước tới lui trong phòng, giọng dỗ dành nhi tử.

      vất vả mới dỗ được hai tiểu tổ tong, Chử Vân Sơn sờ sờ khuôn mặt
      nhắn béo ụt ịt của nhi tử, lầu bầu, “Tính khí của lão đại cũng quá lớn rồi.”

      Sơn Tảo nghe bũi môi, “Lão nhị cũng tốt hơn chút nào.”

      Chử Vân sơn nhất thời cứng họng, nhìn thê tử đưa lưng về phía mình chải đầu, nhịn được câu, “Chờ lớn hơn chút, cũng thể nuông chiều như vậy nữa. Lúc ta còn rất ngoan lại hiểu chuyện, cũng như thế này.”

      “Chuyện lúc chàng tuổi cũng còn nhớ?” Sơn Tảo cau mày, nhịn được gai góc đáp trở lại.

      Mặt Chử Vân Sơn đỏ lên, đứng dậy chuẩn bị cởi y phục ngủ, mặc dù nhớ, nhưng từ khi biết chuyện mọi người đều như vậy mà.Mùa đông này, núi Bạch Vân vẫn bình tĩnh như vậy, thế giới bên ngoài lại lặng lẽ biến hóa.

      Vị hoàng đế bị giết kia, cũng chính là vị ca ca táng tận lương tâm của hoàng đế đương nhiệm đột nhiên xuất nhi tử, còn biết ở đâu xuất thêm vị phi tử làm chứng, kinh thường hơn đám bộ hạ cũ của tên Hoàng đế kia lại lấy cái cớ con của Hoàng đế mồ côi, công bố muốn giành lại ngôi vị Hoàng đế danh bất chính thí huynh đoạt vị.

      Hoàng đế thời lên ngôi vẫn chưa tới 5 năm, đúng là ban đầu tự lập làm vua, giương cờ khởi nghĩa đuổi vị Hoàng đế ngồi hoàng vị. Vốn cái long ỷ này ngồi còn chưa đủ ổn, đại thần trong triều lại bị phiến động như vậy, khiến cho ngôi vị Hoàng đế tràn ngập nguy cơ.

      tại lại đột nhiên xuất hoàng tử danh chính ngôn thuận, Hoàng Đế có chút bực bội rồi.

      Hoàng Đế lén lút thực vài hành động, ngờ vị hoàng tử này lại có vận số tốt hơn, chẳng những tránh được kiếp thậm chí còn kích động phần dân chúng, cổ động lòng người, sử dụng vài thủ đoạn chiếm được vài tòa thành ở phía Tây, dựng nên cờ hiệu, nghiễm nhiên giống hoàng đế năm đó tạo lập thế tạo phản.

      Chuyện đến mức này, Hoàng đế thể ngồi yên, lập tức gọi Chử Vân Phi vào cung, ngày kế, Chử Vân Phi đảm nhận đại tướng quân, lĩnh mệnh bình loạn.

      vốn nghĩ muốn đánh trận bình loạn, lại dễ dàng để kết thúc.

      Doanh trại đối phương có cao nhân chỉ điểm, Chử Vân Phi ân mấy thua thiệt lớn , mặc dù tạo thành tổn thất, nhưng lại ảnh hưởng đến danh vọng của Chử Vân Phi.

      Lúc tất cả mọi chuyện xảy ra, nhà Chử Vân Sơn lại ấm áp cùng nhau chuẩn bị lễ mừng năm mới.

      Cho hai đứa bé mặc áo bông đỏ thẫm, đeo mũ con hổ, mang giày hổ, Sơn Tảo đem hai đứa bé nhà mình ăn mặc như hai chiếc đại hồng bao, nhìn thấy liền vui vẻ.

      Lúc này, Sơn Tảo bận cán vỏ bánh sủi cảo, cùng với Hạ Thảo, hai người vui vẻ chuyện, thỉnh thoảng Sơn Tảo quay đầu nhìn Chử Vân Sơn trêu chọc đứa bé, khuôn mặt che giấu được hạnh phúc.

      Chử Lương ở trong bếp đắp lò, nhìn nước nóng sôi sùng sục trong nồi, chỉ còn đợi sủi cảo gói kỹ bỏ vào nữa mà thôi.

      Chử Vân Sơn trêu chọc hai đứa bé, thỉnh thoảng lại thân thân hôn lên má chúng cái, tình thương của người phụ thân cũng mau che phủ hai đứa bé.

      “Năm nay Bàn Bàn và Đô Đô nhà ta có thể cầm tiền mừng tuổi rồi.”

      Chử Vân Sơn cười ha hả nhìn gương mặt tròn vo của nhi tử và nữ nhi, đuôi lông mày đều là vui vẻ, có chuyện gì, nhìn con trai con từng chút từng chút lớn lên cũng rất là thỏa mãn.

      Chử Lương lấy ra tiền mừng tuổi sớm chuẩn bị xong, “Đây là chút tâm ý ta chuẩn bị cho tiểu gia và tiểu thư, Nhị gia, phu nhân cũng đừng chê ta có nhiều.”

      Chử Vân Sơn và Sơn Tảo chưa lên tiếng, Hạ Thảo đoạt vì lì xì trước bước, “Ta nhìn xem người chuẩn bị gì cho tiểu thiếu gia và tiểu thư cái gì?”

      Đợi nàng xem xong phong bì lì xì đỏ, khỏi có chút sửng sốt.

      Sơn Tảo tới, “Đựng gì thế?” vừa nhìn xong, khỏi nhìn về phía Chử Vân Sơn.

      Chử Vân Sơn nhận lấy phong lì xì, bên trong là tờ khế ước mua bán nhà, hơn nữa còn là mua bán nhà ở kinh thành, nhìn nội dung đó, tòa nhà chnẳg những ở vị trí tốt, diện tích cũng rộng, “tiền mừng tuổi” như vậy, Chử Vân Sơn nhận được.

      “Có phải ngươi nhầm hay ?’ nhìn Chử Lương.

      Chử Lương nhìn Hạ Thảo cái, khẽ mỉm cười, “đây chính là ta cho thiếu gia, ta độc cũng có gì để nhớ thương, tòa nhà này sớm mua, nhưng bởi vì chút nguyên nhân vẫn có ở, dù sao ngày sau... cũng hợp thành .”

      Chử Lươngh có chút mờ mịt, ánh mắt có chút tối sầm, Chử Vân Sơn đoán ra có ý gì, Sơn Tảo và Hạ Thảo cũng đều hiểu.

      Chử Lương khẽ thở dài, “Đây là tâm ý của ta, kính xin nhị gia ngại.”

      Mặc dù biết trong hồ lô của Chử Lương bán thuốc gì, nhưng Chử Vân Sơn suy nghĩ chút cũng nhận lấy.

      “Coi như giúp ngươi để ở chỗ ta vài ngày.”

      ....

      Đầu năm, sang sớm mồng , Chử Lương chào mà .
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      Trâu, hoadaoanhlaula thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52:

      Chử Lương chào mà , cái gì cũng để, chỉ có Chử Vân Sơn hiểu, nhất định là Chử Lương nhận được nhiệm vụ gì, bắt buộc phải .

      Sơn Tảo rất khó chịu, nhưng người chịu đả kích lớn nhất, là Hạ Thảo.

      Hạ Thảo hoảng loạn, làm việc cũng bắt đầu có sai sót, Chử Lương rất giỏi lừa gạt, thế nhưng lại có ai phát ra có điểm khác thường, trốn , đối với Hạ Thảo mà , đó là đả kích rất lớn.

      Sơn Táo nhìn nàng mấy lần, ngoài mặt nàng ừ ừ đáp, nhưng vẫn như cũ làm theo ý mình, càng ngày càng hoảng hốt.

      Sơn Táo thể làm gì, cho đến tháng sau, Hạ Thảo rốt cuộc nhịn nổi, vừa khóc vừa quỳ gối trước mặt phu thê bọn họ.

      "Muội muốn tìm !"

      Câu đầu tiên Hạ Thảo lại đến chuyện này, giọng điệu kiên định, ánh mắt cũng rất kiên nghị.

      Sơn Tảo do dự nhìn về phía Chử Vân Sơn.

      Chử Vân Sơn cùng đứa bé chơi ném cao, nghe Hạ Thảo , từ từ để đứa bé xuống, nhàng , "Chờ làm xong việc, trở lại."

      Gương mặt Hạ Thảo đầy vẻ bi thương, nàng chậm rãi lắc đầu, " trở về, lần này . . . . . . về được."

      Tại sao Hạ Thảo lại chắc chắn Chử Lương nhất định về được?

      Ánh mắt của Chử Vân Sơn chợt lóe, giọng cũng trở nên lạnh lùng, "Ngươi biết những thứ gì?"

      Hạ Thảo giống như tro tàn, như tự như thầm, "Tứ Thời thị vệ của hoàng thượng, chỉ người."
      Chử Vân Sơn kinh hãi.

      Tứ thời thị vệ, chính là đội hộ vệ trực thuộc của Hoàng đế. Tứ Thời, vừa là tử sĩ, vừa ám chỉ năm bốn mùa, luôn luôn có ý nghĩa khi còn sống chính là hộ vệ của Hoàng đế được rời.

      ai biết Tứ Thời thị vệ của Hoàng Đế có tổng cộng có bao nhiêu người, mà những người đó có thân phận ra sao cũng biết, ánh mắt Chử Vân Sơn nhìn Hạ Thảo cũng trở nên lạnh như băng.

      "Ngươi cũng là?"

      Hạ Thảo cũng có lắc đầu, nàng chỉ nhìn Chử Vân Sơn cái.

      Chỉ nhìn như vậy, Chử Vân Sơn cũng hiểu, Hạ Thảo cũng thế. Chỉ là mục đích của Hạ Thảo là cái gì? Liên tưởng đến lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thảo đến giờ, trong điện quang hỏa thạch, Chử Vân Sơn dường như hiểu chút.

      Hạ Thảo tồn tại, chính là giám sát Chử Lương, cho nên nàng cố gắng theo đuổi Chử Lương, như vậy nàng mới có thể quang minh chánh đại theo bên cạnh Chử Lương, mà lúc Chử Lương động lòng đối với nàng, nàng lại lựa chọn cự tuyệt, vì hoàn thành sứ mạng của nàng.

      người giám sát, làm sao có thể cùng với hộ vệ bị giám sát trở thành vợ chồng? Nhất là Hạ Thảo này, biết võ công, nương xuất thân đơn giản, khi trở thành phu thê, với kkhoon khéo của Chử Lương , ít ngày bị phát .

      tại Hạ Thảo lựa chọn tìm Chử Lương, đây cũng là nhiệm vụ của nàng?

      "Ngươi tìm . . . . . ."

      Chử Vân Sơn chưa dứt lời, cố ý dừng lại giữa câu.

      Hạ Thảo lộ vẻ sầu thảm cười tiếng, "Lần này sống được rồi, ta phải , phải . . . . . ."

      Là bởi vì Chử Lương còn sống, cho nên nàng phải .

      Sơn Táo nghe hiểu bọn họ đến chuyện bí mật gì, nhưng nghe ra Chử Lương gặp nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách, nàng tay bắt lấy tay của Chử Vân Sơn hỏi, "Chúng ta có thể cứu Chử Lương hay ?"

      Chử Vân Sơn chán nản, ban đầu Chử Lương cùng mình rời , ngoại trừ hoàn cảnh có chút ép buộc , nhưng phần lớn là Chử Lương tình nguyện theo , có thể là mật thám được phái đến bên người Chử Vân Phi , thể là nhân vật đơn giản. Nhưng mà Hạ Thảo. . . . . . Ngược lại khiến xem thường, lại đánh giá cao hơn lòng nghi ngờ của Hoàng Đế.

      Vị hoàng đế này, lòng nghi ngờ bình thường, là rất lớn.

      tại Chử Lương ra từ giả, chỉ có thể là Hoàng đế phái nhiệm vụ mới, hơn nữa còn là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, bây giờ nghĩ về biểu của Chử Lương ở đêm giao thừa, ở tòa nhà kia, chỉ sợ là Chử Lương giao phó hậu .

      Cho nên mới , về sau dùng được.

      "Ta . . . . . . có cách nào."

      Đừng chỉ là thợ săn, coi như là dưới người vạn người, chỉ cần phải Hoàng đế, cứu được Chử Lương.

      "Phu nhân, Nhị gia, cầu xin các ngươi, muội muốn tìm ." Hạ Thảo trong mắt đẫm lệ, quỳ gối trước mặt Chử Vân Sơn và Sơn Tảo.

      "Làm sao muội biết gặp nguy hiểm? chừng biết . . . . . ." Sơn Táo vội vàng , nếu quả như giống như Hạ Thảo , Chử Lương gặp nguy hiểm, vậy càng thể để cho Hạ Thảo cũng chịu chết rồi.

      Hạ Thảo buồn bã cười tiếng, lắc đầu cái, "Phu nhân, làm hạ nhân giống chúng muội, có số việc phải biết chút, nếu đến ngày nào đó chết thế nào cũng biết. Muội chỉ muốn tìm . . . . . ." Coi như cứu được, cũng có thể chết cùng chỗ.

      Hạ Thảo câu nhưng mang hai nghĩa, Chử Vân Sơn vừa nghe hiểu, còn Sơn Tảo cũng trầm mặc.

      "Ngươi . . . . . . ." Chử Vân Sơn yên lặng yên lúc, rồi chậm rãi .

      Hạ Thảo dập đầu, "Nô tỳ đa tạ chủ tử."

      Nhìn bóng lưng gầy yếu của Hạ Thảo rời , Sơn Tảo cũng nhịn được nữa, nước mắt ngừng rơi xuống, Chử Vân Sơn thở dài.

      "Cũng dễ dàng . . . . . ."

      Là ai từng , còn sống là việc dễ dàng.

      Hạ Thảo ngay hôm đó, Sơn Tảo và Chử Vân Sơn cũng biết nàng nơi nào, bọn họ cũng thể , có người hỏi, chỉ là trở về Hầu phủ, người trong thôn đều biết hai người này đều là người hầu của Ninh Hầu phủ, cũng rất hiểu.

      . . . . . .

      Chuyện xa có kết thúc.

      Phía ngoài chiến vốn là trạng thái giằng co, vào ngày nào đó đột nhiên chuyển biến , vị hoàng tử kia giải thích gì mà thay đổi lập trường, bởi vì hẳn ái mộ nữ ca kỹ, bởi vì thuộc hạ của ủng hộ nạp nữ ca kỹ kia làm phi tử, liền giận, tuyên bố muốn phản bội giống như Hoàng đế đầu thành.

      Người ở chốn quan trường nhạy bén lập tức ý thức được, chuyện chỉ sợ có đơn giản như vậy, rất có thể là hoàng tử là con rối, bị người khác điều khiển, tại muốn làm con rối nữa.

      Đồng thời lại xảy ra chuyện khác, An Dương công chúa cải trang khiêm tốn đến Chử gia, ở Chử gia ngây người ước chừng nửa nén hương, sắc mặt tái nhợt ra ngoài.

      Ngày thứ hai, phu thê Chử Vân Sơn mang theo hai đứa bé gióng trống khua chiêng chuẩn bị ngựa xe, là chuẩn bị đến Kinh Thành tìm nơi nương tựa ở Hầu Gia, sống qua ngày. Buổi trưa, hai chiếc xe ngựa từ thôn Bạch Vân chậm rãi rời .

      Tới Kinh Thành lần nữa, lòng của Sơn Tảo cũng vô cùng phức tạp, nàng sờ sờ đầu hai đứa bé, nhìn "Trượng phu" bên cạnh.

      Cả người mặc quần áo vải thô, đôi mày kiếm sáng, trừ đôi mắt hơi nghi ngờ có chút lạnh như băng, quả chính là Chử Vân Sơn.

      Nhưng mà phải .

      Người này là do công chúa An Dương cải trang, tinh thông dịch dung, sau khoản thời gian, lấy thân phận của Chử Vân Sơn chăm lo cho cuộc sống của ba mẫu tử nàng.

      Giống như nhận thấy được Sơn Tảo quan sát , "Chử Vân Sơn " khẽ nghiêng đầu, stv lập tức được tự nhiên dời mắt , "Chử Vân Sơn " xoay đầu qua, trong mắt chút tình cảm gì.

      Xe ngựa sau hồi lắc lư

      dừng lại, Sơn Tảo nghe được thanh vui mừng của công chúa An Dương, “Đệ muội đường có tốt ?”

      Sơn Tảo thể bội phục An Dương công chúa, chỉ sớm hơn nàng ngày, nhưng bây giờ lại có tinh thần phấn chấn đứng ở trước cửa nghênh đón nàng, nếu phải biết chân tướng mọi chuyện, sợ là nàng cũng cho là công chúa An Dương chỉ là đơn thuần đến nghênh đón bọn họ mà thôi.

      Đứa bé bị An Dương công chúa ôm lấy rồi đưa cho bà vú, “Chử Vân Sơn” xuống xe xoay người về phía Sơn Tảo đưa tay, mặt lộ ra nụ cười dịu dàng.

      ‘Nương tử cẩn thận chút.”

      Sơn Tảo có chút hoảng hốt, nhưng khi nhìn đôi bàn tày kia duỗi ra, trong lòng Sơn Tảo chấn động mạnh cái, phải Chử Vân Sơn.

      Sơn Tảo dừng tay chút, tay hơi rũ xuống, cánh tay áo dài qua tay cứ như vậy phủ lên tay nàng, nàng có chút nguyện ý đặt lên tay “Chử Vân Sơn”, từ từ xuống xe.

      Trong mắt của “Chử Vân Sơn” thoáng qua nụ cười, đợi Sơn Tảo xuống xe, liền khôi phục lại vẻ bình thường, khom người hướng An Dương công chúa hành lễ.

      “Đại tẩu mạnh khỏe.”

      An Dương công chúa mỉm cười gật đầu, “Nhị thúc đường vất vả. Hầu gia có ở nhà, thứ cho Bổn cung tiếp đón chu đáo, người đâu, đưa Nhị gia, Nhị Phu nhân và thiếu giá, tiểu thư xuống nghỉ ngơi.”

      Sơn Tảo cũng lễ nghi chào hỏi, cũng có khách khí, trực tiếp theo người hầu đến Du Xuân cư lần trước ở qua, nàng mệt mỏi, đầu tiên cho hai đứa bé tắm xong rồi ngủ, nàng trở lại trong nhà cho bọn nha đầu hầu hạ rửa mặt, nằm ở giường liền lười cử động.

      Tại sao có thể như vậy?

      Chử Vân Phi mất tích, An Dương công chúa thể tìm được, nên Chử Vân Sơn phải giả mạo Chử Vân Phi, dù sao, Chử gia thương pháp cũng phải là người người đều biết, nhiều năm như vậy, có thể sử dụng chuẩn Chử gia thương pháp chỉ có huynh đệ Chử Vân Phi và Chử Vân Sơn.

      Vi che giấu tai mắt mọi người, cũng vì để chăm sóc tốt hơn cho mẹ con Sơn Tảo, Chử Vân Sơn phải bất đắc dĩ lựa chọn, An Dương công chúa cho cao thủ dịch dung ngụy trang thành , cũng là vì phòng ngừa tin tức Chử Vân Phi mất tích bị tiết lộ ra ngoài.

      “Chử Vân Sơn” bước vào trong phòng nhìn thấy Sơn Tảo mở to mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, “Chử Vân Sơn” liền khiến bọn hạ nhân tất cả đều lui ra, mình lời nào vào tịnh phòng rửa mặt, sau ra ngoài rất tự giác ngủ ở giường gạch.

      Sơn Tảo lo lắng “Chử Vân Sơn” này, nàng biết làm việc rất chững chạc, ở trước mặt người ngoài đối đãi nàng và đứa bé rất thân thiết, thái độ lạnh nhạt, cũng rất xa cách.

      Điều này làm cho Sơn Tảo sinh ra loại cảm giác rất kỳ quái, đó chính là, nàng biế và Chử Vân Sơn giống nhau như đúc, nhưng là chính nàng có thể cảm nhận được, bọn họ là phải người, nhưng mà lại có trường hợp nàng phát , bọn họ căn bản là người.

      Loại rối rắm này của Sơn Tảo vô hình trở thành gánh nặng của “Chử Vân Sơn”, dù sao đối với chuyện khó khắn như vậy cũng rất khó để ứng xử, nhưng mà bọn sớm xong, Sơn Tảo khi trở lại Hầu phủ, nếu có chuyện gì cũng ra cửa, “Chử Vân Sơn” cũng theo như vậy, điều này làm cho “Chử Vân Sơn” thầm thở phào nhõm.

      Lại trở lại Hầu phủ, Sơn Tảo phát Hầu phủ xảy ra chút biến hóa, những di nương oanh oanh yến yến kia giống như biến mất, lúc tán gẫu với An Dương công chúa nàng cũng từng hỏi qua.

      Mặt an Dương công chúa liền sáng lên, “Tướng công .... cho bọn họ đến điền trang để nghỉ ngơi.”

      Sơn Tảo hiểu thân thể tốt hay xấu mà phải nghỉ ngơi, nhưng mà nàng nghe hiểu, đó chính là Chử Vân Phi đem thiếp thất đều đuổi , trách được An Dương công chúa đến Chử Vân Phi sắc mặt luôn vui mừng.

      “Chỉ là... Còn chưa có tin tức của huynh ấy....” An Dương công chúa nghĩ đến chuyện này liền đau lòng, trượng phu của mình, vô duyên vô cớ liền biến mất, sống thấy người chết thấy xác, nếu phải vì danh tiếng Chử Vân Phi, nàng tội gì kéo Chử Vân Sơn sống chung nhà.

      Ngày trôi qua tại Hầu phủ cũng dường như cũng giống như lúc ở nhà, bộc dịch ở Du Xuân cư rất nhiều, lại là người tinh kiến, thêm vào dạy dỗ thâm sâu của An Dương công chúa, phục vụ mẫu tử Sơn Tảo vô cùng chu đáo.

      “Chử Vân Sơn” cũng có bất kỳ hành động vượt rào nào, thỉnh thoảng ra ngoài thành lắc lư vòng, dò thăm chút tin tức, cũng lộ mặt, cho người khác biết, Chử Vân Sơn ở kinh thành, ở Hầu phủ.
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      Trâuhoadaoanh thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: Ngoại truyện 1

      "Tấn hoàng tử, đây phải !" Thiếu niên Chử Vân Phi dám tin nhìn Tấn hoàng tử, hoàn toàn thể tin được những lời vừa nghe được toàn bộ.
      Trong mắt Tấn hoàng tử hề nhẫn nại, nhưng vẫn lại, "Vân Phi, tại ngươi chạy nhanh về nhà, để cho đệ đệ hoặc là mẫu thân ngươi chạy trốn , nếu chậm trễ thêm chút, kịp nữa rồi."

      Chử Vân Phi nán lại lát, rất nhanh phản ứng kịp, "Hoàng tử đại ân, Vân Phi vĩnh viễn nhớ ở trong tâm."

      Dứt lời, nhanh tìm cung bài, trở lại Chử gia.

      "...Hoàng Thượng lập tức liền hạ chỉ xét nhà diệt tộc, phụ thân, xin người, mang theo mẫu thân, chúng ta thôi..." Chử Vân Phi quỳ mặt đất, khổ sở cầu xin (chính ) phụ thân quay lưng về phía mình.

      Trấn Quốc Công do dự chút, thân là võ tướng bất khuất, ông ưỡn ngực thẳng lưng, "Ta ! Vân Phi, việc này thể là , hoàng thượng ra tay ngoan độc như vậy, mẫu thân con cũng coi như là biểu muội của hoàng thượng, ta với hoàng thượng cùng làm bạn khi bé, loại tình cảm này, hoàng thượng thể để ý."

      ChửVân Phi kinh hãi, lời của Tấn hoàng tử vẫn văng vẳng bên tai.

      "..Phu nhân Trấn Quốc Công vốn nên vào cung làm phi, lại cùng Trấn Quốc Công đính hôn cự tuyệt phụ hoàng, phụ hoàng là người có thù tất báo, thù này trong lòng nhiều năm... Trấn Quốc Công công cao chấn chủ, danh tiếng với người dân rất có trọng lượng..."

      Còn có canh giờ nữa người của hoàng đế đến rồi, lại dập đầu cái, da đầu đều chảy máu ra, khổ sở cầu xin phụ thân, cũng cầu xin mẫu thân nãy giờ gì.

      Thần sắc Trấn Quốc Công lạnh lùng, ông tin, ông muốn đánh cuộc lần, hoàng thượng hồ đồ, lại càng đối với ông như vậy!

      Phu nhân Quốc Công giật mình, rốt cuộc cũng lên tiếng, "Nếu Phi nhi như vậy, vậy con... Mang đệ đệ chơi lát ...."

      Chử Vân Phi cầu xin, vẫn lấy được đáp án của mẫu thân, cắn răng cái, ra ngoài tìm đệ đệ ruột của mình.

      ...

      "Đến phủ Tấn hoàng tử sao?"

      Chử Vân Phi toàn thân chật vật, trong mắt phong hàn. cả nhà Chử gia bị diệt, được người của Chử gia cứu , trốn gần năm mới dám xuất , hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, thái tử kế vị, Tấn hoàng tử bị phái đến biên quan, muốn vì dang nghĩa Chử gia đứng lên, đệ đệ được an bài tốt, sống tốt, vì bản thân mình, vì Chử gia mà sống sót.

      Ba năm sau.

      "Vân Phi, ta cần ngươi làm giúp ta chuyện." Tấn hoàng tử ngồi ở giữa sân, khẽ ngẩng đầu, ánh sán mặt trời chiếu mặt , có loại sức lực làm ấm áp lòng người.

      "Thỉnh điện hạ phân phó." Chử Vân Phi trầm ổn .

      Tấn hoàng tử hơi hí mắt, "An Dương ở trong cung, ta cần người chăm sóc nàng, còn có... tháng sau, tam tiểu thư Lương gia vào cung làm phi."

      Trong lòng Chử Vân Phi căng thẳng, tam tiểu thư Lương gia... sớm định là phi của Tấn hoàng tử, đính ước, đơn giản là Tân hoàng cầu Tấn hoàng tử vì tiên đế giữ đạo hiếu ba năm, hôn mới trì hoãn lại. Lại nghĩ rằng...

      “Ta muốn ngươi giúp nàng, sống sót! cho nàng, ta chỉ muốn nàng còn sống!" Tấn hoàng tử chua xót, lại chứa cỗ cảm xúc mãnh liệt.

      Hai mươi ngày sau, An Dương công chúa vào điện, thêm người gọi là thị vệ Y Phi.

      Chử Vân Phi nhìn thấy trước mắt là tiểu công chúa chỉ biết khóc lóc, chỉ cảm thấy đau đầu. Bất quá chỉ là váy bị dính dơ liền khóc thành như vậy, bất quá...

      Đám người kia gặp cao đè thấp! Cũng dám thất lễ với An Dương công chúa, ngày nào đó Tấn hoàng tử nếu được đăng ngôi hoàng đế, thứ đầu tiên tha cho đoàn ác phụ này!

      "Ngươi giúp ta canh cửa có được hay ?" Giọng mềm dẽo vang lên, hơi nghiêng đầu, thấy An Dương công chúa sợ hãi nhìn .

      "Ta sợ có người..."

      hiểu , mẹ đẻ của An Dương công chúa và Tấn hoàng tử qua đời, nàng là con tin của hoàng thượng đối với Tần hoàng tử, tuy là công chứa, cũng được coi trọng, quan trọng hơn là, nàng qua mười tuổi, biết đến chuyện khuê phòng, nhưng lại cứ hết sức xảo quyệt, ở Thọ Dương Cung này, lại luôn có a miêu a cẩu "vô ý" xông tới. Lần trước nếu phải sớm phát , cái tên tiểu tử thúi chết tiệt kia có thể xông vào tẩm cung của nàng.

      Chử Vân Phi gật đầu, mặt An Dương công chúa lập tức vui mừng, vừa bước vào cửa, nàng lại chuyển sang nhút nhát.

      "Ngươi cần tránh ra..."

      Ngay cả giấc ngủ trưa cũng phải rất gian nan đề phòng! Nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của nàng, tâm tình Chử Vân Phi cũng mềm lòng, "Yên tâm".

      Hai chữ vô cùng đơn giản liền đổi lấy nụ cười tươi tắn của nàng, rất nhanh, nàng yên tâm vào tẩm điện, mà Chử Vân Phi, lại đề cao cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng tự giác bắt đầu nhu hòa.

      Tam tiểu thư Lương gia muốn vào cung, được mệnh lệnh Tấn hoàng tử, muốn đến cho Lương tam tiểu thư, vì chuyện này, thể trốn vào bên trong Phương Hoa Điện trước khi Lương tam tiểu thư vào, chỉ đợi Lương tam tiểu thư bước vào, có thể nắm chắc cơ hội đem lời chuyển cho Lương tam tiểu thư.

      Nhưng mà chuyện kế tiếp ngoài dự kiến của , Lương tam tiểu thư thực bị hoàng đế kéo vào, đúng, là kéo, nắm tóc kéo vào.

      dám làm xằng, chỗ tránh né có thể nhìn thấy ràng bên trong điện, nhưng chỉ cần vừa động, cũng bị phát .

      Vẻ mặt Lương tam tiểu thư đầy dứt khoát: "Ta sống chết cũng làm phi tử của ngươi! Ta vốn là phi của Tấn hoàng tử, ngươi cướp đoạt đệ muội, hôn quân!"

      Hoàng đế tát cái, mặt xuất hung dữ, "Ngươi nghĩ rằng ta muốn nhìn thấy ngươi? Nếu như ngươi phải là nữ nhân của , ta cũng thực muốn loại tiện nhân biết tốt xấu như ngươi!Phụ hoàng muốn truyền ngôi cho sao? Rất tiếc, ta mới đúng là thái tử! dựa vào cái gì! Ngươi phải muốn làm phi sao? Ta thành toàn cho ngươi!"

      Chuyện tiếp theo đành lòng nhìn, phải nhẫn, tất cả mọi người phải nhẫn! Thấy gã hoàng đế này, trong đầu nhớ đến tiên đế và ta cùng bộ dáng, hai người đàn ông, quả là hổ phụ sinh hổ tử! Thái tử hổ là nhi tử hoàng đế tự mình nuôi lớn! Phụ thân giết cả nhà , người con đoạt thê tử của đệ đệ, hoàng gia tốt!

      Hoàng đế xong việc dừng lại, Lương tam tiểu thư người như khúc gỗ, hoàng đế cười gằn, Chử Vân Phi chợt lóe lên, trong lòng thầm kêu tốt, lại kịp ngăn lại, Lương tam tiểu thư giơ

      cây trâm đâm tới.

      Hoàng đế là người học qua võ thuật, chiêu liền chế trụ Lương tam tiểu thư, trong giây lát, Lương tam tiểu thư nằm xuống mất hồn.

      Chử Vân Sơn nhìn ràng, cây trâm kia, là Tấn hoàng tử đưa cho Lương tam tiểu thư làm vật đính ước.

      Giờ phút này, nó lại đâm sây vào ngực Lương tam tiểu thư, máu tươi đỏ sẫm từ ngực Lương tam tiểu thư chảy ra, chảy qua cái bụng trắng noãn trượt xuống lòng bàn chân.

      Chử Vân Phi chớp mát thất thần, đây là dùng máu rửa sạch nổi áp bức và lăng nhục của bản thân sao? Nhưng mà Lương tam tiểu thư, người có biết, Tấn hoàng tử hy vọng người còn sống.

      Liền thất thần như vậy, chân Chử Vân Phi hơi động, phát ra tiếng động, liền bại lộ nơi Chử Vân Phi trốn.

      "Người nào?"

      Hoàng đế kinh sợ, Chử Vân Phi đá cước làm tắt nến, hướng về hoàng đế tung chiêu, từ cửa sổ bổ nhào ra ngoài.

      Trong cung mảnh hoảng loạn, Lương phi mới tiến cung bị thích khách ám sát, hoàng đế lệnh nghiêm khắc lục soát khắp cung, Chử Vân Phi vài lần né tránh, mới bỏ chạy về Thọ Dương cung.

      Mới vừa bỏ chạy về Thọ Dương cung, Chử Vân Phi chưa kịp thay đổi y phục dạ hành, bị người ở ngoài gõ cửa. Trong cung mọi người sợ gây chuyện, cửa cung rất nhanh được mở, Chử Vân Phi dưới tình thế cấp bách đnàh phải vào tẩm điện của An Dương công chúa.

      Biết được muốn bắt thích khách, nhóm người trong cung cực kỳ khẩn trương, cũng sao, hằng năm đều có hai lần như vậy, bọn họ sớm thành thói quen rồi.

      Tất cả Thọ Dương cung, chỉ có tẩm điện của An Dương công chúa là chưa lục soát, quan binh cầm đầu nhìn lướt qua, nhất thời quát lạnh.

      "Thị vệ thủ điện đâu?"

      , chính là Chử Vân Phi.

      Két... Cửa bị mở ra, An Dương công chúa sợ hãi, quan binh cầm đầu ánh mắt chợt lóe, làm bộ làm tịch cúi đầu thi lễ, ồn ào liền muốn lục soát tẩm điện.

      Loại tình cảnh này ở trong cung từng xuất , gặp ái phi hoặc công chúa được sủng ái, lấy cớ lục soát lần, chẳng lẽ rơi ra chút tiền bạc, người ta có thể cơ hội vơ vét chút tài sản.

      Ngày thường An Dương công chúa rất nhát gan, hôm nay biết lấy dũng khí từ đâu, chẳn ở cửa tẩm điện, liền cho người vào, quan binh cầm đầu thấy Chử Vân Phi đâu, vốn có chút hoài nghi, giờ thấy An Dương công chúa vậy, liền càng hoài nhi hơn rồi.

      Hai người sóng đôi khiến cho khí ngày càng cứng, đúng lúc này, Chử Vân Phi người đầy mùi rượu, đôi má đỏ bừng xuất từ cánh cửa, thấy tình huống này, vẫn sửng sốt chút.

      Công chúa, phu tử được sủng ái bên cạnh thường có tiểu nhân lười biếng, quan binh cầm đầu hỏi đại khái lúc, xác định có điểm đáng ngờ, cực kỳ khó chịu ra ngoài.

      Ngày thứ hai, hoàng thượng bởi vì việc , giận dữ mắng chửi An Dương công chúa.

      Cứ như vậy, An Dương công chúa ngày càng dễ chịu.

      Phần ăn mỗi ngày, cũng cực kỳ hà khắc, hai món canh giảm chỉ còn cannh, Thọ Dương cung cũng có chút người cần tâm, đồ ăn bưng lên nhiều khi lạnh lẽo.

      Cải trắng là cải trắng bình thường, đậu hủ chỉ có chút mẩu vụn, Chử Vân Phi nhìn thịt kho tàu trong phòng mình, khối cá viên lớn và canh, để ý đến người bưng đồ ăn mặt đỏ bừng, vẫn đuổi người ra ngoài mình trở về phòng.

      Ban đêm, Chử Vân Phi đem đồ ăn đến chỗ An Dương công chúa, từ nay về sau, ăn đậu hủ trắng, nàng ăn thịt kho tàu.

      Ban ngày trong cung hề tĩnh mịch, đối với công chúa bị người bỏ , ngày cũng có chút dài lâu, bất tri bất giác, nàng cũng mười lăm tuổi rồi.

      biết là may mắn hay vẫn là bất hạnh, bởi vì hoàng đế lãng quên, hôn của nàng cũng bị người quên , trong cung chỉ cần người hiểu chuyện chút, đều biết giá trị tồn tại của nàng, ai nguyện ý bởi vì loại người này mà trở mặt với hoàng đế, hôn của nàng liền bị trì hoãn xuống như vậy.

      Đồng thời, cơ sở ngầm của Tấn hoàng tử ở trong cung xong, có lực lượng đủ mạnh để bảo trụ công chúa An Dương bình an, mà , cũng trở lại bên cạnh Tấn hoàng tử rồi.

      Đêm trước khi rời , nàng ru rú trong lòng .

      "Chàng có được hay ?"

      Chử Vân Phi vuốt ve mái tóc dài của nàng, "Ta phải ."

      "Nhưng mà ta sợ..." An Dương công chúa vẫn nhát gan như vậy, hai mắt đẫm lệ, mình nàng ứng phó được.

      Chử Vân Phi nhìn dáng vẻ của nàng, bức bản thân mình hạ quyết tâm, "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, An Dương, ta chỉ muốn nàng còn sống, còn sống chờ ta cứu nàng, biết ? Phải sống!"

      Trong cung mấy năm nay, các loại thủ đoạn ngấm ngầm hay công khai khó lòng phòng bị, giống như Tấn hoàng tử năm đó, biết con đường phía trước còn năng lực bảo vệ người con mình , chỉ duy nhất hy vọng, chính là nàng có thể còn sống.
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Ngoại truyện 2

      Khi gặp lại Chử Vân Phi là đại tướng quân, chẳng lâu nữa phong hầu bái tướng, nàng né tránh cung loạn, có trong lúc rối loạn mà bị Hoàng Đế giết ghết, nghênh đón thân ca ca của mình, trở thành công chúa chân chính.

      Nàng là công chúa, chỉ có thể đợi trong hậu cung, là đại tướng quân, tân đế lên ngôi, là tâm phúc của Hoàng Đế, bận túi bụi. Hai người có được thời gian để gặp mặt.

      Nàng mỗi ngày đều trông mong , nhưng đều thấy được, nàng bắt đầu nóng nảy.

      Nàng phiền não, nghe đại cung nữ bên cạnh khuyên, liền đến Ngự hoa viên ngắm cảnh bình phục tâm tình. Nơi Ngự hoa viên này, trước kia nàng tới cũng nhiều, khi còn bé thường theo mẫu phi tới đây, lớn hơn chút lại trở thành con tin bị giam lỏng ở Thọ Dương cung, chỉ sau khi thân ca ca của nàng lên ngôi nàng mới thường đến nơi này.

      Nhưng mà nàng cũng biết, tại Ngự hoa viên thường phát được chút chuyện làm ảnh hưởng đến chuyện đời con người.

      Giống như tại.

      Nàng nhìn thấy Chử Vân Phi, đnag mừng rỡ, lại phát dùng thần sắc ôn hòa chuyện với cung tỳ. Nàng nghe bọn họn gì, chỉ nhìn thấy cung tỳ kia ban đầu khuôn mặt chỉ đỏ ửng nhàn nhạt, tiếp theo liền biến đổi, lại trở nên thống khổ, nàng khỏi cảm thán thay cho cung tỳ kia, sao lại gặp phải cái người có gương mặt phong lưu như chứ.

      Điều khiến cho nàng tức giận chính là cung tỳ kia lại nhào vào trong ngực của , mà lại dịu dàng vỗ lưng của nàng ta, an ủi nàng ta.

      Cho dù nghe được, nàng vẫn cực kỳ ghen ghét.

      trở lại, tìm nàng cũng coi như qua, nhưng lại cùng cung tỳ nho liếc mắt đưa tình ! Cho tới bây giờ, dịu dàng của chỉ có thể thuộc về mình nàng, ai cũng thể giành được!

      Ngày đó, nàng phái người đem cung tỳ kia tới đây.

      “Ngươi là người trong cung nào? Tên gì?”

      Cung tỳ sợ hãi , “Nô tỳ ở Bích Thảo uyển, gọi Thúy Nhi.”

      An Dương công chúa nhìn nàng từ xuống dưới, mặt mày mỹ lệ, mềm mại nhu nhược, tại sao nàng lại cảm thấy quên mắt như vậy? Đúng rồi, cực kỳ giống với dáng vẻ của nàng trước kia. Nhưng mà nàng thay đổi,trở nên kiên cường, nàng kiên cường để sống sót chính là vì mà thôi.

      Ngươi trước kia, là ở trong cung này hay sao?

      Nhũ nương của An Dương công chúa giống như nhìn thấy được cái gì, bén nhọn mà hỏi.

      Ánh mắt Thúy Nhi chợt lóe, thân thể kịch liệt run rẩy, cắn răng chịu .

      ánh mắt của An Dương công chúa liếc qua, nhũ nương liền hiểu được, tiền lên quăng cho Thúy Nhi bạt tai, “Đúng là biết xấu hổ! Còn mau .”

      Thần thái Thúy Nhi kiên quyết, An Dương công chúa nhàng câu, “Ngươi muốn ta vẫn có thể tra ra được.”

      Toàn thân Thúy Nhi chấn động, bây giờ mới hiểu được,vị An Dương công chúa này, sớm còn là An Dương công chúa ngốc ngốc nghếch nghếch nữa rồi.

      Thân thể run rẩy kịch liệt hổi, giống như đxa hạ quyết tâm, Thúy Nhi cắn môi, “Nô tỳ trước kia…trước kia là ở Kiền Chánh điện.”

      Kiền Chánh điện!

      An Dương công chúa cùng nhũ nương cùng hít hơi khí lạnh, Kiền Chánh điện là chỗ ở của các đời Hoàng Đế, Thúy Nhi trước kia là người của Kiền Chánh điện…

      Sở thích lớn nhất của vị ca ca Hoàng Đế đoản mệnh trước kia của nàng chính là chà đạp nữ nhân !

      Nghe cung nữ ở Kiền Chánh điện người nào thoát khỏi, nha đầu này, nhìn khuôn mặt này, chỉ sợ cũng bị hưởng dụng qua rất nhiều lần rồi.

      Tâm ý của An Dương công chúa đối với Chử Vân Phi nhũ nương của nàng đều rất ràng, lúc này nghe Thúy Nhi là người Kiền Chánh điện, nhất thời yên lòng. Nữ nhân bị phá thân, còn người nào muốn nữa.

      Nhưng mà bà biết, lúc này trong lòng của An Dương công chúa lại chính đnag căm giận ngút trời!

      Nữ nhân bị phá thân mà cũng dịu dàng như thế, có thể biết, đối với nữ nhân này sủng ái đến mức nào!

      An Dương công chúa càng nghĩ lại càng giận, càng tức lại càng suy nghĩ lung tung.

      Cuối cùng hạ lệnh xuống, số mạng Thúy Nhi liền bị quyết định.

      Thúy Nhi bị bắt ra ngoài, ở phía sau Thọ Dương cung bị loạn côn đánh chết, đối với quyền thế bây giờ của An Dương công chúa, nàng muốn đánh chết người, hoàn toàn phải là vấn đề gì.

      Cho nên An Dương công chúa lạnh lẽo nhìn Thúy Nhi cầu khẩn đến khi còn chút hơi thở nào, đợi đến khi nàng cuối cùng cũng cảm thấy có thể nhõm thở ra hơi, quay đầu lại, nhìn thấy Chử Vân Phi đứng ở Thọ Dương cung, thần sắc lạnh lùng.

      “Bản…bản cung phải…”

      An Dương công chúa hốt hoảng giải thích, nhưng Chử Vân Phi cái gì cũng , chỉ nhìn nàng cái sâu.

      quá canh giờ, người làm Chử gia phụng ý Chử Vân Phi vào cùng nhận xác Thúy Nhi, An Dương công chúa hiểu Chử Vân Phi tại sao làm như vậy, nhưng trong nội tâm vừa hối hận lại vừa tức giận.

      Nhưng mà nàng hối hận chính là nên đánh chết người đúng lúc để cho Chử Vân Phi nhìn thấy.

      Tức giận là vì Chử Vân Phi cho nàng chút mặt mũi nào, chỉ là cung tỳ, lại khiến người làm Chử gia đến nhận xác.

      Chuyện Thúy Nhi tạo thành cách ngại giữa hai người, Chử Vân Phi càng thêm kinh sợ, nàng công chúa nhu nhược khéo léo của năm đó tại sao lại biến thành người giết người chớp mắt, gờm tay như hôm nay ?

      lâu sâu, Chử Vân Phi mới nhắc tới Thúy Nhi, “ Nàng ấy vốn là gia nhân trong phủ ta, chỉ đợi đủ tuổi đưa vào phủ làm nha đầu…về sau ta thấy nàng ấy mặt mày sắc sảo, an bài vào cung, hơn nữa lại an bài đến Kiền Chánh điện…là ta phá hủy nàng ấy, nàng lại đánh chết nàng ấy…”

      Chử Vân Phi hề đến tìm An Dương công chúa nữa, nghe được được phong Ninh Hầu, An Dương công chúa cảm thấy rất cao hứng, nhưng tiếp theo là hôn lại khiến cho An Dương công chúa rối loạn tinh thần.

      Theo ý của Hoàng Đế, An Dương công chúa nên gả cho hoàng thân quốc thích, mà Chử Vân Phi, thú nữ nhi thế gia mới tốt. An Dương công chúa thuận theo, đơn giản chỉ cần xin ân điển của Hoàng Đế, gả cho Ninh Hầu. Vì sợ trong lòng Chử Vân Phi thoải mái, An Dương công chúa cự tuyệt Hoàng Đế ban cho phủ công chúa, chuyển vào Hầu phủ, càng dụng tâm hơn đối với Chử Vân Phi.

      năm đầu, tình cảm hai người vẫn rất tốt.

      Dù sao lúc tương cứu nhau lúc hoạn nạn, cùng nhau lớn lên vẫn rất khoái hoạt.

      Chỉ có chỗ tốt chính là An Dương công chúa vào cửa năm vẫn chưa từng có thai.

      Đứa bé, đều là chuyện quan tâm nhất của nữ nhân.

      Ở nơi này, nữ nhân sinh được con, tuyệt đối là đáng thương nhất.

      Gia môn Chử Vân Phi gặp biến đổi, đối với chuyện con cái luôn chấp nhất, đối với ý niệm khai chi tán diệp này chưa bao giờ biến mất, thậm chí bởi vì tuổi tác càng lớn, lại quan tâm đến việc tìm kiếm đệ đệ biết sống chết ở khắp nơi, thêm vài nguyên nhân khác đối với con cái luôn rất cố chấp.

      năm sau, Chử Vân Phi nạp thiếp thứ nhất, Giang thị

      Giang di nương là nha hoàn của Hầu phủ, bởi vì nhan sắc tốt, tính tình lại hòa khí đơn thuần mà lấy được ưu ái của Chử Vân Phi, trước làm thong phòng, ngờ chỉ hai tháng sau có thân thể.

      An Dương công chúa tức giận cắn chặt răng, thuốc nàng uống, Phật nàng thờ, nhưng vẫn có nhi tử, nàng cũng khoongc ó biện pháp. Chuyện vui mừng duy nhất chính là Chử Vân Phi vĩnh viễn ở trong phòng nàng qua đêm.

      Sau khi Giang di nương có thân thể, Chử Vân Phi biết cao hứng biết bao nhiêu cho phải, chẳng những tự mình mở miệng miễn quy cũ cho Giang di nương, còn đem tổ yến, các loại thuốc bổ đem qua trong phòng Giang di nương.

      An Dương công chúa cảm giác nguy cơ lớn, nàng muốn để cho Giang di nương sinh hạ thứ trưởng tử, cho nên dùng biện pháp .

      Các nữ nhân trong cung, đối với việc làm thế nào để sảy thai cực kỳ tâm đắc.

      An Dương công chúa từ mưa dầm thấm đất, hơn nữa vì đại nghiệp của thân ca ca, nàng cũng dùng qua thủ đoạn diệt trừ hai vị phi tần có thai, mục đích chính là khiến cho ca ca tiền Hoàng Đế kia của mình có đời sau.

      Đối với Giang di nương mà , thủ đoạn An Dương công chúa sử dụng lại càng thêm đơn giản, chỉ cần đem canh bổ, hương nhang, cọc gỗ và số đồ vật có thể lợi dụng được để chung chỗ, tạo thành loại yếu tố khiến cho nữ nhân có thể sảy thai gì đó, là chuyện hoàn toàn được.

      Nàng thành công, Giang di nương chẳng những còn đứa bé, mà tính mạng cũng mất.

      Chử Vân Phi chút cũng phát , đối với An Dương công chúa vẫn như cũ có gì khác lạ.

      Nhưng An Dương công chúa rất nhanh liền thể cao hứng nổi nữa, vị thiếp thứ hai tới, người thiếp này về sau chính là đại địch của nàng.

      Lẽ ra di nương là thiếp, An Dương công chúa cơ bản cần tốn hao tâm cơ như vậy, sau khi Trần thị vào cửa nàng quyết định làm khó dễ nàng ta, làm chủ mẫu hiền lương thục đức.

      Huống chi nàng là công chúa cao quý, hoàn toàn cần đối với những thứ tiện thiếp này hao tổn tâm tư.

      Nhưng mà trời cao giống như true cợt nàng, nàng mai thai. Cùng lúc đó Trần thị cũng mang thai.

      Vì mẫu vì tử.

      Nàng lại vạn bất đắc dĩ lần nữa làm loại chuyện tình nên là tốt hay xấu kia, nàng phá hủy thân thể của Trần thị.

      có đứa bé, lại càng thể tiếp tục mang thai, Trần thị tuyệt vọng tìm đến cái chết.

      Chuyện này rốt

      cuộc kinh động đến Chử Vân Phi, Chử Vân Phi trước mặt mọi người, chưa từng đến nàng, nhưng An Dương công chúa có thể cảm thấy, trong lòng vui vẻ.

      Cũng may nàng sinh trưởng tử.

      Trưởng tử Chử Sách Ninh.

      Đứa bé này sinh ra, làm giảm bớt khí nặng nề giữa hai người bọn họ, Chử Vân Phi rất cao hứng, ôm nhi tử ít khi buông tay, vẫn cùng An Dương công chúa chuyện lý thú lúc còn bé.

      Cũng nguyên nhân tại sao lại coi trọng vấn đề con cái như vậy.

      An Dương công chúa đưa lưng về phía Chử Vân Phi, nàng rất cam lòng.

      Nàng cảm thấy Chử Vân Phi thay đổi, còn là vị thị vệ lòng đối với nàng trước kia nữa, biến thành người chỉ cần có đứa bé, nam nhân vong tình phụ nghĩa.

      Nhưng nàng từ bỏ được, từ trong lòng nàng, tình của nàng đối với nam nhân này hoàn toàn thắng được tất cả.

      Cho đến khi nàng phát Hoàng đế ca ca của nàng phái người đến giám thị , An Dương công chúa lựa chọn đứng về phía Chử Vân Phi. Nàng hoàn toàn giúp đỡ Chử Vân Phi, cũng giúp khi bị Hoàng Đế xoay vòng, nàng hết sức cố gắng hết mức có thể.

      Nhưng tiểu thiếp và đứa bé vẫn là cái gai chắn ngang giữa hai người.

      Sau khi sinh Chử Sách Ninh, nàng vẫn có tin tức gì, ban đầu còn kiên nhẫn được hai năm, về sau liền nhịn được, muốn sớm vì Chử gia khai chi tán diệp, nàng có tin tức, Trần thị sinh được, lại định nạp hai phòng thiếp thất vào cửa.

      là nha hoàn của nàng, người khác là nương gia đình trong sạch.

      Trong lòng nàng hận, nhưng cũng biết chuyện này nàng thể tiếp tục sử dụng thủ đoạn như đối với Trần thị, nếu đem càng ngày đẩy càng xa.

      Nhưng mà nàng vẫn thể nhịn được.

      Đó là nha đầu của nàng, là nhà hoàn của nàng, thế nhưng bởi vì mang thai lại còn vâng theo cầu của nàng! Đối với nàng mà , quả thực là vô cùng nhục nhã!

      Nàng là chính thất, là công chúa, có bao giờ chịu tức như vậy, nếu bởi vì mang thai mà liều lĩnh, như vậy nếu còn đứa bé, lấy cái gì để liều lĩnh?

      chút xíu thủ đoạn, liền giày vò biến mất hai đứa bé.

      Nàng nghĩ tới, hai thiếp, đồng thời có thai.

      Lần này, nàng hoàn toàn chọc giận .

      Tình nghĩa phu thê cũng chấm dứt, tận tâm can của nàng quá mệt mỏi rồi, tình vĩnh viễn tốt đẹp như vậy, trong suy nghĩ của nàng Vân Phi đại ca hoàn mỹ ấy sớm theo thời gian chết trong trí nhở, còn lại, chỉ là Chử Vân Phi thể bình thường hơn.

      Nàng rất hối hận, hối hận vì sao lại chọn , nếu phải bởi vì đoạn tình duyên lúc niên thiếu, nàng tuyệt đối im hơi lặng tiếng đến bây giờ.

      Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong lòng nàng chính là người còn vật còn.

      Lựa chọn cứu vãn hôn nhân có thể phải là lựa chọn đắc ý nhất của nàng.

      Nàng lựa chọn thôn Bạch Vân tìm trượng phu, đây mới chính là lựa chọn tốt nhất cả đời nàng!

      ở thôn Bạch Vân nàng thấy được cái gì gọi là phu thê, giữa phu thê, có tính toán, có lo lắng, có oán giận, chỉ có bao dung, nghiêm túc, săn sóc và dụng tâm.

      Thôn phụ nàng để vào mắt, dùng đạo lý đơn giản nhất để cho nàng hiểu ra cái gì mới phải là , mới gọi là hôn nhân.

      Nàng làm sai, đó là sống quá lâu tỏng tình , thiếu chút nữa đem chính tay mình bóp chết hôn nhân của chính mình. Nàng bắt đầu thay đổi cách nhìn về Chử Vân Phi, càng nhìn càng cảm thấy, vẫn là Chử Vân Phi năm ấy, là Chử Vân Phi vì bảo vệ nàng mà trắng đêm ngủ, là Chử Vân Phi vì để nàng aqwn no mà tình nguyện ngày ngày ăn đậu hũ vốn dĩ bản thân mình ghét cay ghét đắng.

      ra, cả nàng và Chử Vân Phi đều hiểu được người mà mình quý trọng nhất.

      chuyến đến thôn Bạch Vân, chỉ thu hoạch được những thứ này, Chử Vân Phi giống như vượt qua đêm mà thông suốt, đối với chuyện con cái cũng còn chấp nhất, mấy người Trần thị, đều bị Chử Vân Phi lấy cớ đuổi đến thôn trang nghỉ ngơi.

      Cũng chỉ là nuôi cả đời, nàng nguyện ý, chỉ cần cuộc sống mới của nàng có thể an an ổn ổn mà qua là tốt rồi.

      Hành động đuổi theo trượng phu của An Dương công chúa chính là loại rung động đối với Chử Vân Phi.

      lâu về sau khi phu thê đến đoạn thời gian này, luôn cảm khái, ra cuộc sống của con người đơn giản chút là rất tốt.

      Phu thể ở cùng chỗ, nghiêm túc chút, bao dung nhiều hơn chút, cũng có gì là quá tham lam.

      An Dương công chúa hạnh phúc tựa đầu vào vai Chử Vân Phi nhàng hỏi.

      "Tổn tử cũng lớn như vậy rồi, thiếp cũng già , chàng còn thích thiếp ?"

      Chử Vân Phi cười nhạt, " bó tuổi còn ngượng ngùng."

      Qua lâu, nhành .

      "Từ lúc nàng mười tuổi, ta thích nàng rồi."

      (Phiên ngoại Chử Vân Phi - An Dương công chúa - hết)
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      Trâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Đại kết cục

      Ngày chờ đợi là những ngày đau khổ, trừ An Dương công chúa thoảng đến nhìn nàng và đứa bé, nàng cơ hồ đều nhận được tin tức từ bên ngoài.

      Hai đứa bé cả ngày ngây ngốc vui đùa, Sơn Tảo thường nhìn gương mặt tươi cười của hai đứa bé cũng có chút hoảng hốt, Chử Vân Sơn lúc nào mới có thể trở về đây?

      “Chử Vân Sơn” đoạn thời gian chưa có về, Sơn Tảo cũng biết nên hỏi ai, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện ở trong lòng.

      Nam chủ nhân có trong nhà,ngay cả “Chử Vân Sơn” kia cũng biết đâu, khí trong hầu phủ là đè nén, thaafn sắc mặt An Dương công chúa cũng ngày càng nặng nề, lòng của Sơn Tảo cùng trầm xuống theo.

      “Hoàng huynh biết.” An Dương công chúa , thaanfsawcs nghiêm trang.

      Sơn Tảo vốn là tới hỏi tin tức, vừa nghe như vậy liền cảm thấy nóng nảy.

      “Vậy hoàng thượng có thể hay ...”

      An Dương công chúa lắc đầu, “ sáng sớm hoàng huynh biết, chuyện trong thiên hạ này làm sao có chuyện giấu được huynh ấy...”

      “Nhưng mà...” An Dương công chúa hít sâu hơi, miễn cưỡng cũng kéo ra được nụ cười, “Theo tin tức của ta, chúng ta thắng liên tiếp vài trận, qua thêm ít ngày nhị thúc trở lại.”

      Khuôn mặt nhắn của Sơn Tảo lập tức phát ra nụ cười chói lọi, “Huynh ấy có sao?”

      An Dương công chúa gật đầu, cũng có chút nào nhõm, “Thúc ấy sao.”

      Sơn Tảo nhìn thấy thần sắc của An Dương công chúa, khỏi hỏi, “vậy đại bá...”

      Bàn tay An Dương công chúa siết chặt, “ có tin tức, muội về trước , chúng ta nên làm gì cứ làm như vậy thôi.”

      Sơn Tảo dám hỏi, hàn huyên đôi câu liền trở về chỗ của mình.

      Sáng ngày hôm sau, An Dương công chúa liền đưa biển vào cung mình.

      Sơn Tảo ở trong phòng dạy Bàn Bàn và Đô Đô kêu “phụ thân’, có tin tức xác thực, tâm tình nàng cũng tốt, nụ cười mặt cũng nhiều hơn, bọn giống như cũng cảm nhận được tâm tình của mẫu thân, so với bình thường cũng vui vẻ hơn ít.

      tháng sau, truyền đến tin chiến thắng, ít ngày nữa quân đội khải hoàn hồi triều.

      An Dương công chúa cho Sơn Tảo biết tin này đầu tiên, tính toán ngày tháng, đại khái Chử Vân Sơn trở về sau tháng nữa, Sơn Tảo vừa cao hứng lại cũng có chút bất an lo sợ, khi Chử Vân Sơn trở lại, vậy chuyện giả mạo Chử Vân Phi phải bại lộ sao?

      Hôm đó, Sơn Tảo như thường lệ đến sương phòng nhìn hai đứa bé chút, cùng với bọn chơi lát, sau khi dỗ dành hai bé ngủ, Sơn Tảo mới rửa mặt rồi lên giường

      Nằm giường khỏi có chút trằn trọc, còn hơn hai mươi ngày địa quân về rồi, Chử Vân Sơn có tốt ? huynh ấy có bị thương ? Sau khi trở về như thế nào đây? Hoàng thượng có giáng tội hay ?...

      Trong mơ mơ màng màng, Sơn Tảo cảm giác có đôi mắt nóng bỏng đnag gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cố tình muốn mở mắt ra nhìn nhưng làm thế nào cũng mở ra được. Giường hẹp khẽ trầm xuống, bàn tay ấm áp khoan hậu kéo lấy thân thể của nàng, tieesng thở dìa trầm thấp nhàng vang lên bên tai nàng.

      Sơn Tảo đọt nhiê rơi lệ đầy mặt.

      “ngoan ngoan...đừng khóc, ta trở về...”

      Hung hăng nắm chặt cánh tay đnag ôm nàng, Sơn Tảo mở mắt, là Chử Vân Sơn! Đây ánh mắt quen thuộc, cơ thể nàng được ôm chặt, quanh quẩn mùi vị mà nàng luôn tưởng nhớ cả ngày lẫn đêm, cả người Sơn Tảo kịch liệt run rẩy, cảnh vật trước mắt mơ hồ ngừng, nàng dùng sức nháy mắt, nhìn chằm chằm kỹ người ở trước mắt mình.

      chàng gầy rất nhiều, cằm cũng đầy râu, chỉ có ánh mắt ấm áp kia là chưa từng thay đổi.

      Chẳng lẽ lại thể nhận ra chứ? Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo cẩn thận, thử thăm dò, “Sơn Tảo, ta đãtrở về...”

      Sơn Tảo đọc vô số lần kinh phật ở trong lòng, chàng trở lại! Bình an trở lại! Nnagf ô ô tiếng, hung hăng ôm trong ngực , vùi sâu vào trong ngực Chử Vân Sơn.

      “Thiếp rất nhớ chàng!”

      Chử Vân Sơn thở dài tiếng, kiềm chế được ôm Sơn Tảo vào trong ngực mình chặt, cánh tay siết chặt, hận thể khảm luôn nàng vào trong ngực mình mới thỏa mãn.

      Mấy ngày nay giống như giấc mơ, chợt thành đại tướng quân, vừa hết sức che giấu thân phận, vừa phải cùng tâm phúc của Chử Vân Phi học tập đánh giặc, đây chính là lúc mà cảm thấy gian khổ nhất, luôn vô cùng hoài niệm những ngyaf tháng ở núi Bạch Vân, nhớ Sơn Tảo, còn có hai đứa bé.

      khó để bình tĩnh lại, ánh mắt Sơn Tảo sưng như hai quả đào, ôm chặt Chử Vân Sơn, giọng hỏi, “ phải còn mấy ngày nữa đại quân mới trở về sao?”

      Chử Vân Sơn vuốt tóc nàng, khẽ cười, “ đại quân trở lại có liên quan gì đến thợ săn như ta.”

      Sơn Tảo ngẩng đầu, vui mừng hỏi, “Có phải là tìm được đại bá hay ?”

      Chử Vân Sơn cầm mặt nàng, khẽ hôn cái, “ sớm tìm được, trước đêm diễn ra đại chiến, huynh ấy trở về, chỉ là ta phải giúp đại ca xử lý chút chuyện, tại kết thúc, ta cũng nên trở về rồi.”

      Sơn Tảo gật đầu, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

      “Hoàng thượng trách tội xuống chứ?”

      Sắc mặt Chử Vân Sơn có chút nặng nề, nhìn Sơn Tảo chăm chú, “Sơn Tảo, nàng thích kinh thành ?”

      Sơn Tảo chút suy nghĩ liền lắc đầu, “Kinh thành tốt, thiếp muốn về nhfa.” Nàng nhìn Chử Vân Sơn cầu khẩn, “Tướng công, chúng ta trở về núi Bạch Vân , chúng ta về nhà có được ?”

      Chử Vân Sơn trả lời, mà tiếp tục , “Hoàng thượng muốn phong ta là tướng quân...”

      Lời chưa hết, Sơn Tảo liền hoảng sợ cắt đứt, “Tướng công, chàng đáp ứng?”

      có, ta muốn hỏi ý của nàng.” Chử Vân Sơn nhìn nàng sâu, “Nếu như ta làm tướng quân, cuộc sống của chúng ta trở nên rất tốt, có thể có cẩm y ngọc thực, hô nô hoán tỳ, Sơn Tảo, ta muốn nghe chút ý tứ của nàng.”

      Trong lòng Sơn Tảo vô cùng chua xót, loại cảm giác nên lời khiến cho trong ngực cảm thấy rất buồn bực, nàng vùi vào trong ngực Chử Vân Sơn, “Kinh thành nơi này...cho thiếp có cảm giác tốt, phòng ốc mặc du lớn, nhưng cũng tốt bằng ngôi nhà kia của chúng ta, thiếp còn tính toán nuôi chút gà đấy. Phía sau cũng có núi, cũng có đầm nước, có dược thảo để bán lấy tiền...”

      “Tướng công, có phải Hoàng Đế muốn cho chàng làm tướng quân chàng nhất định phải làm , có thể làm có được ? Đánh giặc chết rất nhiều người, Bàn Bàn và Đô Đô còn , mình thiếp nuôi được các con...”

      Sơn Tảo càng nghĩ càng thấy lòng chua xót, càng càng khó chịu, đến phần sau biến thành khóc sướt mướt rồi.

      Chử Vân Sơn thở rathataj dài, “ tốt, ta cũng có đồng ý, nếu nương tử của ta khó chịu mà chết rồi.” Giọng thoải mái thể diễn tả được.

      “Hả?” Sơn Tảo kinh ngạc nhìn Chử Vân Sơn.

      Chử Vân Sơn cười khẽ, “Ta làm tướng quân, ta làm sao có thể đánh trận chứ, vẫn là làm thợ săn luôn tự tại hơn nhiều.”

      Giống như trút bỏ được gánh nặng, cả người Chử Vân Sơn cũng thoải mái hơn, “Khi còn bé, phụ thân ta từng , chờ ta lớn lên cưới hiền thê, sinh mấy tên tiểu tử mập mạp, đây chính là việc tốt nhất thiên hạ. tại hiền thê tìm được rồi, tiểu tử mập mạp mới có , chúng ta vẫn nên trở về núi Bạch Vân thôi, sinh thêm vài tên tiểu tử béo mập mới là đúng đắn.”

      Sơn Tảo gật đầu cái, trong lòng tràn đầy cảm giác chua chua ngọt ngọt.

      Bọn họ vẫn thích hợp nhất với cuộc sống ở núi Bạch Vân thôi!

      Lúc đại quân còn chưa hồi triều, Chử Vân Sơn liền mang theo Sơn Tảo và bọn lặng lẽ rời khỏi hầu phủ, ngồi xe ngựa, Chử Vân Sơn cắn rể cỏ, vào phía trong xe ngựa.

      “Nương tử, lần này trở về núi Bạch Vân, có thể có thể tới kinh thành nữa. Về sau phải theo ta sống cuộc sống gian khổ rồi. Hoàng thượng còn muốn phong Bàn Bàn nhà chúng ta là cái gì Vân Kỵ úy đấy, phong Đô Đô nhà chúng ta là huyện chủ nữa, nàng bỏ được sao?”

      Rèm xe ngựa được vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của Sơn Tảo tươi cười, sẳng giọng, “Thiếp thấy là chàng bỏ được đấy chứ? Quay lại là có thể làm tướng quân đấy?”

      Chử Vân Sơn cười ha ha, “Tướng quân cái gì đều là đồ bỏ, ta có bảo bối, đủ hạnh phúc đến 3 đời rồi, so với tướng quân cũng kém.”

      Sơn Tảo che miệng cười khẽ, đúng vậy, bọn họ đây chính là có bảo bối đấy!

      Trước khi , Chử Vân Sơn dâng sổ con cho hoàng thượng, uyển chuyển cự tuyệt các loại ban thưởng của hoàng thượng, cũng ý tứ muốn trở về núi Bạch Vân, đợi hoàng thượng phê duyệt, trực tiếp đánh xe ngựa rời .

      An Dương công chúa giữ được phu thê hai người, chỉ có thể đưa cho hai người rương châu báu trị giá liên thành, Chử Vân Sơn cười ha hả đón nhận, nếu An Dương công chúa vì cầu được yên lòng, sao lại thể thuận nước mà đẩy thuyền.

      năm sau, thôn Bạch Vân.

      Sơn Tảo nâng cao bụng, cầm chậu to đựng đầy thức ăn cho chừng mười con gà, Bàn Bàn thở hổn ha hổn hển bổ nhào vào chơi gà, Đô Đô nện bước chân chưa phải rất ổn xông tới bắt lấy con gà trống hùng dũng hiên ngang trước mặt, kết quả gà trống tránh được, Đô Đô lảo đảo nhìn thấy phải ngã xuống đất.

      “Tiểu bảo bối của ta à, coi chừng té.” Chử Vân Sơn phát bắt được Đô Đô, đem nữ nhi ôm vào trong ngực, Đô Đô khoe hàm răng còn chưa đầy đủ cười hì hì tiếng, kêu tiếng mềm nhũn:

      “Phụ thân!”

      “Ai da!” Chử Vân Sơn cười ha ha, dùng sức hôn nữ nhi cái.

      “Phụ thân! Phụ thân! Còn con nữa!” Bàn Bàn cũng ham chơi nữa, níu lấy y phục Chử Vân Sơn muốn trèo lên.

      Chử Vân Sơn vội vàng đưa tay xách con mồi lên cao, sợ quẹt làm bị thương nhi tử bảo bối của mình, “Mau tới tiếp, tiểu tử thúi mau buông tay, y phục của phụ thân cũng sắp bị con xé rách rồi, cẩn thận nương con lại đánh cho.”

      Sơn

      Tảo vội nhận lấy đồ tay Chử Vân Sơn, để qua bên, mỉm cười nhìn Chử Vân Sơn tay ôm nữ nhi, lại hôn xuống nhi tử.

      “Nàng cứ để sang bên, đừng động tới, ngồi nghỉ lát , hôm nay chỉ săn được con hươu, buổi tối kho tàu ăn." Chử Vân Sơn liền .

      Sơn Tảo cười đáp, đỡ eo vào nhà lấy khắn ướt ra đưa cho Chử Vân Sơn. Chử Vân Sơn để hai đứa bé xuống để chúng tự chơi, nhận lấy khăn lau mồ hôi mặt, cẩn thận sờ bụng Sơn Tảo, "Hôm nay con có náo nàng hay ?"

      Sơn Tảo vuốt bụng, cười hạnh phúc, "Con ngoan lắm, hôm nay vô cùng tốt."

      Buổi tối, cả nhà vây quanh ăn thịt hươu thơm ngào ngạt, đùa hồi, Chử Vân Sơn múc nước, tắm rửa cho hai đứa bé, sau khi dỗ ngủ mới vào phòng của mình.

      Sơn Tảo nằm giường, Chử Vân Sơn xoa eo cho nàng, phu thê tán gẫu, liền đến Chử Lương và Hạ Thảo

      "Cũng biết hai người bọn họ ra sao?" Sơn Tảo thở dài sâu, cùng ở chung chỗ lâu nhưu vậy, luôn có cảm tình.

      Chử Vân Sơn trầm mặc hồi, "Ban đàu Chử Lương là bị phái làm mật thám, chúng ra có lén lút gặp qua vài lần, tin tức đưa tới rất hữu dụng, sau khi đánh thắng ta có tìm , nhưng có tìm được. Về phần Hạ Thảo... ta chưa từng gặp qua nàng ấy."

      "bọn họ rồi cũng tốt chứ?" Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn.

      Chử Vân Sơn vỗ vỗ lưng nàng, ". Để ta xoa xoa eo cho nàng, cảm giác thoải mái chút ?" lực bàn tay Chử Vân sơn vừa phải xoa bên hông Sơn Tảo, Sơn Tảo rất nhanh liền mơ mơ màng màng rồi.

      Chử Vân Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, Chử Lương... nếu như phải đưa tin tức, Chử Vân Phi sớm chết rồi. Trước mắt ra thỉnh cầu của Chư Lương lúc đưa tin tức cuối cùng, "Bọn họ hoài nghi ta rồi, Nhị giam cầu xin người giúp ta chăm sóc tốt Hạ Thảo."

      Nhưng mà Chư Lương, ta cơ bản tìm được Hạ Thảo, làm sao có thể chăm sóc nàng ấy?

      Nửa đêm, truyền đến tiếng gõ cửa nhàng, Chử Vân Sơn chợt tỉnh giấc, tập trung nghe trong chốc lát, hồi tiếng cốc cửa nhàng, Chử Vân Sơn rón rén xuống giường, thuận tay cầm theo cây đòn gánh phía sau cửa, nhàng kéo cửa ra.

      Đứng ngoài là nương trẻ tuôi, thần sắc lạnh lùng, trong ngực ôm bọc tả.

      "Hạ Thảo trước khi chết nhờ ta đem con cho ngươi." xong, cũng đưa tay ắm đứa bé ra.

      Chử Vân Sơn sửng sốt, đứa bé của Hạ Thảo?

      nương khẽ cau mày, "Đứa bé gọi là Tưởng Lương, trong tã có ngày sinh bát tự của đứa bé."

      Chử Vân Sươn phản ứng rất nhanh, "Hạ Thảo chết thế nào?

      mặt nương thoáng qua chút đành lòng, rất nhanh liền che kín, "Phản bội."

      thêm lời, nương đem tả nhét vào trong ngực Chử Vân Sơn, vài cái nhấp nhô người biến mất trong đêm tối rồi.

      Chử Vân Sơn cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, Tưởng Lương... đây là đứa bé của Chử Lương sao?

      Cuộc sống của Chử Lương và Hạ Thảo, là thế giới mà Chử Vân Sơn chưa từng tiếp xúc qua, nghĩ đến đứa bé này, cũng chắc chắn là rất khó khăn mới có thể lưu lại được.

      Đứa bé này, Sơn Tảo cũng rất thích. Chử Vân Sơn sờ sờ khuôn mặt nhắn mềm mại của đứa bé, khóe miệng Tưởng Lương khẽ nhu động, phun ra chiếc bong bóng , Chử Vân Sơn thương tiếc nhìn Tưởng Lương mặt mũi đều giống y hệt Chử Lương, khe khẽ thở dài.

      Trong nàh, tiểu tử thúi lại thêm !

      Rất nhiều năm về sau, Chử Vân Sơn thể tiếp tục săn nữa rồi, chỉ có thể ngày ngày ngồi đnáh cờ, ràng là tay dở cờ, chơi mười thua chín, nhìn nổi tính trẻ còn, lẩm bẩm khi còn bé được danh sư chỉ dậy, Sơn Tảo cười đến ho khan.

      "Nàng cứ lo cười ta, nhìn , ho khan rồi, thời tiết chuyển lạnh, để ta lấy cho àng thêm bộ y phục." Chử Vân Sơn từ từ vào nhà lấy y phục khoác thêm cho Sơn Tảo, phu thê hiai người ngồi phơi nắng trong sân, Sơn Tảo nhàng dựa vào .

      "Lão già, cái rương bảo bối lão giấu nhiềm năm như vậy, vẫn nên phân cho bọn , có lẽ bọn chúng dùng tới."

      Chử Vân Sơn vỗ vỗ bả vai Sơn Tảo, "Đây chính là bảo bối của ta, làm sao có thể chia cho bọn chúng? Chờ ta chết tồi, đem luôn cái rương đó xuống quan tìa, đời sau còn có thể dùng được."

      Sơn Tảo khẽ híp mắt, mặt trời chiếu lên người ấm áp dễ chịu, 'Lão già kia, nhìn ra lão lại là vị thần giữ của! Chỉ chớp mắt, mấy chục năm trôi qua rồi..."

      "Ta phải thần giữ của, ta là coi chừng bảo bối! Con cháu tự có phúc của con cháu, hai người chúng ra vẫn là phơi nắng thôi, đánh vài ván cờ là tốt rồi." Chử Vân Sơn vui vẻ nhàn nhã .

      Tại nơi bí mật trong nhà, vốn là nơi nên để rương châu báu, chỉ lẳng lặng nằm phơi dưới ánh nắng hoàng hôn, cùng với ngọn thương khí thế cao vút tựa sát vào nhau, chưa hề tách rời ra.

      Hết trọn bộ
      Last edited by a moderator: 23/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :