46
từ lúc có Bàn Bàn cùng Đô Đô hai đứa bé đáng ghét, lòng Sơn Tảo cũng tập trung toàn bộ dành cho bọn trẻ.
Đúng, chính là đáng ghét.
Chử Vân Sơn cau mày, kiên nhẫn nhìn hai đứa nhóc nằm song song giường tiếng khóc đứa so với đứa còn lớn hơn. biết là bởi vì là trẻ song sinh có cảm ứng tương thông hay là trẻ đều cục kỳ thích khóc, hai đứa bé mỗi ngày đều phải khóc đến mấy trận nhất là mỗi khi chúng khóc có ai có thể an tĩnh được, khiến cho cũng có thể thanh nhàn.
“Chàng mau dỗ Bàn Bàn , khóc mặt đỏ rần rồi.” Sơn Tảo đau lòng ôm Đô Đô, vội vàng thúc giục Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn thuần thục ôm lấy con trai trong tả lót cố gắng dỗ dành, phải thông suốt hồi mới đem hai đứa bé dỗ ngủ được.
Chử Vân Sơn rón rén đặt con xuống, lau mồ hôi trán, ai oán , “ là càng ngày càng đáng ghét rồi.”
Sơn Tảo lấy xiêm y sạch từ trong tủ ra, đẩy cái, “Nuôi con nào có đơn giản, nhanh tắm rửa , mỗi ngày chàng đều muốn oán trách như vậy lần, cũng biết là ai, mỗi sáng khi trở về đều là ôm đứa bé buông tay.”
Chử Vân Sơn hết sức tư tại , “Ta ôm chúng, bọn chúng khóc ngừng đó, bọn chúng nhớ tới người phụ thân là ta, ta dĩ nhiên thể để cho chúng thất vọng.”
Sơn Tảo bật cười, “Đứa bé như vậy biết cái gì chứ! Mau .”
Ánh mắt Chử Vân Sơn chợt lóe, có cầm lấy y phục, ngược lại trực tiếp ôm chầm lấy Sơn Tảo, ánh mắt sáng trong, nhàng hôn gò má của Sơn Tảo.
Mặt Sơn Tảo đỏ lên, tránh khỏi ngực của , “còn chưa hết tháng đâu, được.” ra nàng cảm thấy mùi người mình tốt, thời gian ở cữ thể tắm, phòng cũng có thông gió, cả ngày nàng ở trong phòng, cả người cũng đều là mùi vị quái dị.
Thất vọng lóe lên trong mắt Chử Vân Sơn, nhưng cũng dây dưa nhiều, cầm xiêm y lên xoay người ra ngoài tắm rửa. Sau khi ra khỏi phòng, Sơn Tảo mới thở dài hơi, cuối cùng cũng qua.
“Phu nhân, canh cá ninh tốt lắm rồi.” thanh Hạ Thảo ở bên ngoài cửa nhàng vang lên.
Sơn Tảo đáp tiếng, Hạ Thảo rón rén đẩy cửa vào, tay là canh nóng hổi hổi, cười khanh khách tới.
“Phu nhân, thừa lúc còn nóng mau uống, thơm lắm.’
Canh cá quen thuộc mang theo mùi vị thuốc nhàn nhạt, Sơn Tảo rất bất đắc dĩ nhận lấy chén canh uống hơi hết sạch. Canh cá vốn là loại thức ăn lợi sữa cho phụ nữ, cộng thêm thảo dược được điều phối, hai đứa bé mỗi ngày đều được bú đến no bụng, chén canh này có tác dụng rất lớn.
Nhìn Sơn Tảo ngoan ngoãn uống xong canh, nụ cười mặt Hạ Thảo sâu hơn, uổng công nàng ngôi xổm trước bếp lò hơn canh giờ.
Uống xong canh, Sơn Tảo đếm đếm ngày đầu ngón tay, “Còn có bốn ngày là có thể hết tháng cữ rồi nhỉ.”
Hạ Thảo gật đầu, “Muội báo rồi, mọi người trong thôn đều đến. Chử Lương cũng dặn trước với ông chủ quán rượu trấn về rượu hỉ, ngày đầy tháng mời đầu bếp về làm, bàn tiệc gồm 16 món vừa nóng vừa lạnh, tổng cộng mở 10 bàn…”
Nàng hết mọi chuyện, Sơn Tảo nghe xong liền gật đầu, tại Chử Vân Sơn và nàng là người có tiền, có hoàng đế ban thưởng, lại có Ninh hầu cho, người mang số bạc lớn cũng có chỗ để tiêu, rượu đầy tháng có thể làm lớn.
“Tất cả nghe theo tướng công. Tỷ chỉ cần quản bọn chúng là được rồi.” Sơn Tảo cười híp mắt sờ sờ khuôn mặt nhắn trắng nõn của nhi tử và nữ nhi, nàng đối với mấy việc này có hứng thứ, mọi việc cứ để Chử Vân Sơn chuẩn bị xong là được.
Ngày đầy tháng, thôn Bạch Vân rất là náo nhiệt, mở 10 bàn tiệc, Chử gia cũng đủ chỗ ngồi, trực tiếp bày mấy bàn ở bên ngoài viện, nhìn lò bếp dựng tạm thời, bên trong đầu bếp mời từ trấn xuống đnag xào nấu khí thế ngất trời, người trong thôn đều chậc chậc thầm khen.
Chử gia là phát đtạ rồi!
Hai nhân vật chính là huynh muội béo ụt ịt lại ngủ đến mù mịt, thỉnh thoảng còn có nương tử, bà tử vào phòng thăm ngắm, nhìn hai tiểu oa nhi như hai cục tròn vo, dáng dấp như hoa như ngọc giống nhau như đúc, mặc hai bộ y phục giống nhau xúm xúm ngủ với nhau, mọi người đều khen Sơn Tảo có phúc khí.
“Lần đầu tiên liền được chữ “tốt”, phải ai có phúc khí bằng nương tử nhà thợ săn.”
“Đúng vậy, đúng vậy nha, nhìn hai tiểu oa nhi này chính là có phúc mà.”
Mọi người khen dứt miệng, mặt Chử Vân Sơn cũng mơ hồ toát ra thần sắc tự hào.
Hình như thành tiếng cười quá lớn, đánh thức hai đứa bé, Bàn Bàn vừa khóc, Đô Đô cũng khóc lên, mọi người luống cuống tay chân, hai đứa bé nháy nháy cặp mắt mông mông nước, lại cười.
Sơn Tảo nhìn hai đứa bé thường ngày rất thích khóc hôm nay lại gây khó khăn nữa, nghĩ tới đứa bé của mình hoảng sợ trong lòng có chút kiêu ngạo, cùng Hạ Thảo mỗi người ôm đứa ra ngoài khoe khoang.
Chử Vân Sơn cùng với các nam nhân đùa, trong lòng sớm bây vào trong nhà, vừa nhìn thấy Sơn Tảo ôm con ra, vội nghênh đón, đưa tay liền đem Đô Đô từ tay Hạ Thảo nhận lấy.
“Sao lại ôm ra? Đem bọn chúng đánh thức à?” Chử Vân Sơn thầm cau mày, sờ sờ khuôn mặt nhắn của nữ nhi, khỏi lo lắng.
Sơn Tảo cười hì hì, hôn lên gương mặt hồng hào của nữ nhi, “Tỉnh lại có khóc mấy tiếng, lúc này tinh thần lại rất dư thừa.”
Chử Vân Sơn quan sát nữ nhi và nhi tử cẩn thận, thấy hai đứa chuyển động đôi mắt to tròn, Bàn Bàn còn chỉ vào viện gọi ê ô, chút lo lắng ở trong lòng cũng cánh mà bay rồi. Rạo rực ôm đứa bé cho mọi người thấy, chọc cho đầy sân mảnh tiếng chúc mừng và than thở.
Hôm nay Chử Lương rất bận, trong ngoài đều là thu xếp, bởi vì diện mạo của tuấn, khí chất phong lưu, thỉnh thoảng có vài nương còn đỏ mặt len lén nhìn , còn có vài nương tử và bà tử còn đánh chủ ý đến hôn của .
Chử Lương bị các loại ánh mắt nóng hừng hực chăm chú nhìn như vậy vẫn thản nhiên như cũ, chỉ là ánh mắt có chút giống mà thôi.
Chử Lương khẽ nghiêng đầu, cách đầu thôn xa, chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng, trước xe ngựa là nam nhân ngọc thụ lâm phong đứng, nghiêm túc tỉnh táo, mặt còn vết sẹo rành rành.
“Hầu gia!”
“Đại ca!”
Rất ràng, Chử Vân Sơn ôm nữ nhi ra ngoài khoe khoang cũng nhìn thấy.
Chử Lương nhanh chóng tính toán chút, biểu mặt khẽ trầm xuống, nhanh chóng bỏ xuống công việc tay, bước nhanh tới quỳ xuống trước mặt Chử Vân Phi.
“Nô tài Chử Lương bái kiến Hầu gia.”
Chử Vân Phi đỡ , cười nhàn nhạt, “Chử Lương, ngươi thay đổi rất nhiều đó.”
Trong lòng Chử Lương cả kinh, nhiều năm sống trong nghề mật thám khiến cho theo bản năng tính toán ý sau những lời này đại biểu cho cái gì.
So sánh với Chử Lương, Chử Vân Sơn
liền có vẻ tùy tiện hơn rất nhiều, trực tiếp ôm đứa bé bước qua, cười với Chử Vân Phi, “Đại ca, huynh đến rồi à,sao lại báo trước tiếng với đệ để đệ ra đón huynh, mau mauvào nhà.”
Nụ cười của Chử Vân Phi ôn hòa rất nhiều, nhìn tiểu nhân nhân trước mặt to trong ngực Chử Vân Sơn, “Đây là Sách Duệ hay Sách Tình?“ sớm nhận được thư của Chử Vân Sơn đề cập tới tên tuổi của cặp song sinh, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy trực tiếp nên nhận ra thôi.
Chử Vân Sơn hôn gương mặt mềm mại nhắn của nữ nhi cái to, mặt tràn đầy tự hào của người làm cha,“đây là Đô Đô, là khuê nữ nhà đệ.”
Chử Vân Phi ngạc nhiên, “Đô Đô ? cái gì Đô Đô?”
Chử Vân Sơn cười ha hả, “Nhủ danh, ca ca của bé gọi là Bàn Bàn.”
Chử Vân Phi nhất thời lúng túng, nghĩ tới đệ đệ của là học đủ thi thư, nhưng ít nhất cũng hiểu biết chữ nghĩa, sao lại lấy nhủ danh cho đứa bé như vậychứ, có tài nghệ, nhất định là đệ muội lấy rồi, chừng chính là do đệ muội cầu nên nhủ danh của hai đứa bé mới kỳ quái như vậy.
suy nghĩ, Sơn Tảo ôm Bàn Bàn bước nhanh tới, vừa muốn phúc thân hành lễ bị Chử VânPhi đỡ dậy, “Đệ muội chớ đa lẽ, để chota nhìn Sách Duệ chút nào.”
Chử Vân Phi có chút kích động nhận lấy đứa bé, nhìn Bàn Bàn trong tả, trong lòng ngũ vị tạp trần, liên tục tốt, ‘Chử gia ta lại thêm người đàn ông, tốt! rất tốt!”
Đột nhiên cảm thấy tphục bị kéo kéo, khẽ cúi đầu mới nhìn thấy nhi tử bị xem thường lâu mới từ xe ngựa nhảy xuống, thế tử Ninh Hầu Chử Sách Ninh.
“Phụ thân, con muốn nhìn bảo bảo, con muốn nhìn bảo bảo.”
Chử Sách Ninh cố gắng nhón chân lên, duỗi đầu ra muốn xem cặp song sinh.
Chử Vân Sơn cười ha hả, ngồi chồm hỗm xuống để Chử Sách Ninh có thể nhìn kỹ, Chử Vân Phi cũng giống Chử Vân Sơn ôm Bàn Bàn ngồi xuống.
Chử Sách Ninh nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc, kinh ngạc đến há mồm to, ‘Làm sao lại giống nhau như đúc?”
ChửVân Phi cùng thừa dịp lúc này quan sát tỉ mỉ hai đứa bé, ‘quả nhiên là giống nhau như đúc.’
Chử Vân Sơn nhìn nhi tử chút, lại nhìn nữ nhi chút, lắc đầu cái,“ phải giống nhau như đúc, nhìn , Bàn Bàn trán rộng hơn chút, lỗ mũi của Đô Đô cao hơn chút, mặt của Bàn Bàn nhiều thịt hơn, miệng cùa Đô Đô hơn...”
Mặc nửa ngày, Chử Sách Ninh vẫn kêu: “giống nhau như đúc! Bảo bảo giống nhau như đúc!”
Giọng của bọn họ bên này sớm làm cho thôn dân tò mò vây xem, khi biết được Hầugiavà Thế tử tiếng tăm lừng lẫygiá lâm,tất cả mọi người đềucó chút được tự nhiên.
Lão Ngưu thân là thôn trưởng, trước xô đẩy của mọi người liền do dự đứng ra, im lặng thắt yphục , “xin, xin mời Hầu gia đại nhân cùng, cùng Thế tử đại nhân ngồi vào vị trí.”
Chử Vân Phi đứng dậy, Sơn Tảo nhanh chóng ôm lấy đứa bé vào trong ngực mình, ánh mắt Chử Sách Ninh vẫn cứ quan sát cặp song sinh, nhưng lại sợ hãi ánh mắt của Chử Vân Phi, cố nén kích động trong lòng, bình tĩnh lấy ra uy nghiêm của thế tử.
Chử Vân Phi gật đầu cái, ‘Vị này là...” nhìn hướng Chử VânSơn.
Chử Vân Sơn cười ha hả, ‘Là thôn trưởng của chúng ta, lão Ngưu.”
Chử Vân Phi khẽ mỉm cười, “Thôn trưởng cần phải khách khí.”
Khuôn mặt lão Ngưu đỏ bừng, nén lấy dũng khí sớm biết chạy đâu, nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày cũng ra chữ, Chử Vân Sơn nhìn thây buồn cười, vội lên tiếng giải vây.
“Hôm nay, ta mở rượu đầy tháng chó con, có thế tử hay hầu gia, chỉ có đại ca ta và đại chất tử, chút, uống rượu thôi.”
xong liền đưa con cho Hạ Thảo đúng bên, dẫn Chử Vân Phi sải bước về hướng nhà mình.
Thôn dân giống như sao vây quanh traưng theo Chử Vân Sơn và Chử Vân Phi vào nhà. Chử Sách Ninh vẫn cúi đầu bên cạnh đám người Sơn Tảo, chớp mắt to hỏi Sơn Tảo, “Nhị thẩm, thẩm có thể phân biệt đệ đệ và muội muội sao?”
Sơn Tảo đưa tay ra sờ đầu , cười híp mắt , “Có thể phân chứ, đệ đệ là bé trai muội muội là bé , đệ đệ là mập, muội muội là gầy, rất ràng nên có thể phân biệt mà.”
Chử Sách Ninh nhìn Sơn Tảo sùng bái, ‘Nhị thẩm, thẩm lợi hại, đệ đệ và muội muội rằng là dáng dấp giống nhau như đúc, thẩm lại có thể phân biệt ràng.”
Sơn Tảo cười ha hảnói,“Nương con đâu? Nàng có khỏe ?”
Chử Sách Ninh cười gật đầu, “Nương rất khỏe, trong bụng nương có đệ đệ, phụ thân sợ cháu ảnh hưởng đến nương, liền mang theo cháu nhìn bảo bảo giống nhau như đúc.”
An Dương công chúa mang thai? Lúc này vì sao Chử Vân Phi lại mang theo thế tử đơn độc ra ngoài? Chẳng lẽ kinh thành tại xảy ra chuyện gì?
Chương 47:
Bên này Sơn Tảo cảm thấy có chút khó hiểu, Chử Vân Sơn cũng thấy có cái gì đúng, Chử Vân Phi ôm Bàn Bàn đến buông tay có thể là thích rời, đến khi Bàn Bàn bắt đầu cáu kỉnh vì buồn ngủ vẫn còn muốn buông ra.
Bàn Bàn và Đô Đô chơi hơn nửa ngày, mí mắt sớm đánh vào nhau, Đô Đô còn may, được Sơn Tảo nhanh chóng ôm về phòng dỗ ngủ, Bàn Bàn lại có vận khí tốt như vậy, Chử Vân Phi ôm , tựa như đủ để thương. Chử Sách Ninh bên cạnh nhanh chóng gọi phụ thân, bé cũng muốn ôm Bảo Bảo.
Chử Vân Sơn làm sao dám để đứa bé như Chử Sách Ninh ôm nhi tử của mình, hơn nữa tâm tình của Chử Vân Phi cũng có gì đó đúng, vất vả mới đoạt được nhi tử tới tay, nhanh chóng bảo Hạ Thảo ôm , mình cùng với Chử Vân Phi tiếp tục uống rượu
Bàn Bàn vừa , đứa bé Chử Sách Ninh cũng hấp ta hấp tấp muốn theo dỗ dành Bàn Bàn, Hạ Thảo bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là mang theo cả hai đứa bé vào phòng.
Lão Ngưu cùng đám thôn dân cũng được xem như là có mặt mũi cũng ngồi bàn, chút cũng cần đề cập đến, dưới vô ý phát tán uy nghiêm của Chử Vân Phi vẻ mặt lại càng thêm khẩn trương, tây chân luống cuống, rất tự nhiên, Chử Vân Phi từ sau khi Bàn Bàn được ôm liền trầm mặc , ăn vài miếng liền ngừng đũa, suy nghĩ biết sớm bay tới đâu, trong mắt Chử Vân Sơn đều nhìn thấy nhưng lại thể ở trước mặt người khác toạc ra.
Có tòa địa thần Chử Vân Phi ở đây, hưng phấn của mọi người dâng cao ít, khẩn trương cũng nhiều chứ ít, về sau nhìn thấy Chử Vân Phi cũng giống như Chử Vân Sơn đều là người ít trầm mặc từ từ cũng buông lỏng.
Còn có người gan lớn hơn chút, còn giơ ly, cố liều mời rượu Chử Vân Phi, Chử Vân Phi lại rất hào phóng, ai đến cũng cự tuyệt, hai ba vòng rượu, ấn tượng của Chử Vân Phi đối với Ninh Hầu này tốt hơn nhiều.
Chử Lương từ lúc Chử Vân Phi câu “Ngươi thay đổi rất nhiều” trong lòng lung lạc rất nhiều, nhưng mà xưa nay vốn cẩn thận, may mà tỏng lòng có chuyện nhưng mặt hề lộ ra, chỉ có Hạ Thảo liếc nhìn vài lần.
Kết thúc tiệc rượu đầy tháng, coi như tất cả đều vui vẻ. Tiễn thôn dân được no nê cơm nước, lại thanh toán tiền bạc cho đầu bếp ở trấn cùng phu xe, sau khi thu thập xong tất cả, Chử Vân Sơn mới có cơ hội cùng Chử Vân Phi hàn huyên chút.
Lúc này ánh sao đầy trời, Chử Sách Ninh sớm ngủ, Chử Vân Sơn cũng bảo Sơn Tảo ngu trước, lại dặn dò Chử Lương chú ý an toàn, lúc này mới tìm được Chử Vân Phi đnag ngồi ở hậu viện.
“Ca, có muốn cùng đệ gặp phụ mẫu chút hay .”
Chử Vân Phi khẽ kinh ngạc, “phụ mẫu? di cốt của phụ mẫu huynh sớm tìm được, kể cả toàn bộ dưới Chử gia năm đó, đều chôn cất trong tổ phần của Chử gia.”
Chử Vân Sơn khẽ nheehcs miệng, “ thôi, nhìn Trung thúc chút cũng tốt.”
Chử Vân Phi liền đứng lên, hai huynh đệ trước sau bước vào lối lên núi.
lâu, Chử Vân Sơn liền chỉ vào căn nhà lá , “Ca, đây chính là nơi ở trước kia của đệ và Trung thúc.”
Chử Vân Phi liếc mắt, thần sắc sẫm lại, “Khổ cho đệ.”
“ khổ.” Chử Vân Sơn lắc đầu, Từ sau khi Trung thúc dẫn đệ tới nơi này, liền xây dựng căn nhà này, mới đầu đệ còn chưa quen, mùa đông trời lạnh, mùa hè lại rất nóng, trong núi muỗi rất nhiều, vừa đến mùa hè cả nguwoif đệ đều là vết muỗi đốt. Trung thúc luôn dỗ dành đệ, lại chịu nuông chiều. Đốn củi, săn thú, tập võ, luyện chữ, khắc cũng được dừng lại. Ông luôn , cho dù đệ còn là Nhị công tử của phủ Trấn Quốc công cũng thể bôi nhọ danh tiếng của Trấn Quốc công.”
Chử Vân Phi thở dài, “Trung thúc rất đúng.”
Chử Vân Sơn cười cười, “Sau cũng thành thói quen, mùa đông trời lạnh, có thể trải hai cái chăn giường, mùa hè nóng, đệ có thể cởi trần, muỗi nhiều đệ dùng khói tới hun. Sau này tập võ, thân thể càng ngày càng khỏe mạnh, từ từ cũng còn cảm thấy mùa đông lạnh như vậy nữa.”
Chử Vân Phi vừa nghe vừa gật đầu, “Thói quen là tốt rồi.”
“ thoi, mộ phần của phụ mẫu chôn vài di vật ở trước mặt.” Chử Vân Sơn lại tiếp tục nhắc tới quá khứ, chỉ mang theo Chử Vân Phi tiếp tục vào trong núi sâu.
“ ra là đệ lập mộ chôn y phục và di vật, ta đem di cốt phụ mẫu cùng người nhà dời về phía Tây bắc của nhà cũ, Thanh Minh lần sau, huynh đệ chúng ta nhất định phải trở về tảo mộ, để phụ mẫu biết, hôm nay đệ cũng có nhi tử. Để cho bọn họ an tâm.” Chử Vân Phi .
Chử Vân Sơn cười tiếng, “Được, thôi.”
tới trước mộ phân chôn y phục và di vật của phụ mẫu Chử gia, Chử Vân Phi liền nhìn thấy ít mô phần ở xung quanh, khỏi có chút kinh ngạc, “Đây là…”
Chử Vân Sơn chỉ vào chỗ lớn nhất, “Đây là phụ mẫu của chúng ta, “ lại chỉ vào nơi ban đầu với Sơn Tảo là thúc thúc, “Đây là Trung thúc.”
Lại chỉ vào mấy chỗ khác, “Đây là phụ mẫu của Sơn Tảo, ca ca, đệ đệ của nàng ấy.”
Chử Vân Phi vừa nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra, thân thế ucar Sơn Tảo cũng có nghe qua, nghĩ lại đây là những chuyện mà tên cẩu hoàng đế trước gây ra, khỏi hận đến nghiến răng, “Tên cẩu hoàng đế kia nên bị đẩy xuống 18 tầng địa ngục.”
Chử Vân Sơn cười nhạt, “Chết sống có số, được làm vua thua làm giặc mà thôi.”
Chử Vân Phi nhìn sâu về phía , hồi lâu mới chán nản thở dài, “Đệ xem ra nghĩ thông suốt, tên cẩu đế kia giết nhà chúng ta, lại hại nhà thê tử đệ, đệ chút lại hề so đo.”
Dứt lời ngồi xuống, cũng quan tâm bùn đất có thể làm dơ bẩn y phục của mình hay .
Chử Vân Sơn cười ha hả, cũng học theo ngồi lên đất, dựa vào bia mộ tên của phụ mẫu, “So đo thế nào? Dù sao huynh cũng báo thù cho mọi người.”
Chử Vân Phi lắc đầu, “ có tiền đồ.”
Chử Vân Sơn gật đầu thản nhiên, “Khi còn bé huynh cũng đệ có tiền đồ, ca, huynh có mắt nhìn.”
Chử Vân Phi nhìn dáng vẻ gật gù đắc ý của Chử Vân Sơn vừa bực mình vừa buồn cười, “ đệ mập đệ còn cố gắng thở gắt lên.”
Hai huynh đệ đùa hồi, giống như trở về thời niên thiếu buồn lo, khí có chút dung hòa nhje nhõm.
Chử Vân Sơn nhìn chân mày Chử Vân Phi dần dần giãn ra, trong lòng cũng yên lại, “Ca, chút , kinh thành xảy
ra chuyện gì? Công chúa có thai vì sao huynh lại mang theo Ninh nhi rời .”
Chân mày vừa mới buông lỏng của Chử Vân Phi liền chau lại, siết chặt nắm tay, “Nàng ấy đúng là tứcphụ tốt của nhà chúng ta.”
Trong lòng Chử Vân Sơn căng thẳng, “Nàng làm gì?” Chử Vân Phi nhìn ánh sao trời, nghĩ tới Bàn Bàn mềm nhũn non nớt mới thấy ngày hôm nay, thở dài,“Còn phải là chút thủ đoạn của nữ nhân sao, hai di nương bị hư thân thể, đứa bé còn nữa.”
Hóa ra là chuyện tình như vậy.
Chử Vân Sơn trầm mặc chốc lát, “Huynh nên biết sớm cóngày như vậy.”
Chử Vân Phi cười khổ: “Nhưng ta nghĩ tới nàng lại ác như vậy, ta chỉ ra ngoài ngày, trở lại liền có chuyện. Mới mang thai hai tháng, là tám tháng, đành bỏ mất, đó là nam hài.”
Chử Vân Sơn đưa tay về sau ót, “Ca, còn nhớ Thanh di nương ? Đệ vẫn còn nhớ đó, nương khiến cho Sử ma ma đem canh qua, đêm đó liền xác hai mạng, đó cũng lànam hài, dáng vẻ phụ thân ôm đứa bé khóc lúc ấy, đòi này đệ thậm chí thể quên được.”
“cho nên,” Chử Vân Phi quây đầu nhìn Chử Vân Phi, “Ngay cả nương là người dịu dàng như thế cũng làm ra chuyện như vậy, huống chi công chúa lớn lên trong cung? Để lại cho họ mạng, cũng nên cảm tạ ân đức rồi.”
Chử Vân Phi nghiêng mặt được tự nhiên, “Lúc đó đệ bấy nhiêu lớn? Sao lại nhớ chuyện như vậy, đệ nhất định là nhớ nhầm.”
Chử Vân Sơn nghiêm túc, “Năm ấy trong nhà xảy ra ít chuyện, đầu tiên là Thanh di nương xác hai mạng, sau chính là cả nhà bị diệtmôn. Ca, những chuyện này, cũng phảilà đệ nhớ.”
Chử Vân Phi lắc đầu, “Trước kia nàng phải như thế, khi đó ta bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng bị nhốt 10 năm, vì né tránh tai mắt của tên cẩu đế kia, chúng ta ủy khuất cầu toàn, chịu phạt khuất nhục đếm xuể. Khi đó nàng tốt, rất đáng , coi như bị cung nhân khi dễ, nhưng vì nuôi con thỏ, nàng có thể trốn trốn tránh tránh đem thức ăn của mình giữ lại. Sau đó, con thỏ bị Thục phi giết, nàng dám gì, nửa đêm lén lút núp ở trong chăn khóc. Khi ta vào cung là thị vệ, canh giữ bên người nàng năm năm, khi đó nàng rất tốt. Nhưng ta chỉ rời khỏi mấy năm, lúc trở lại nàng thay đổi rồi.”
Chử Vân Phi đắm chìm trong hồi ức, “Nàng trở nên có tâm kế, nàng chớp mắt hạ lệnh giết chết người, trừ việc thương ta, cái gì nàng cũng thay đổi. Mà ta vẫn nỡ bỏ nàng, hoàng thượng ban hôn, ta cao hứng đến nỗi ở tỏng phòng cười khúc khích, nhưng sau khi thành hôn... ta, tại ta rất hối hận.”
Lời này cũng nặng rồi.
Chử Vân Sơn cau mặt chặt.
‘Huynh rốt cuộc là vì đứa bé mà thương tâm hay là vì công chúa mà thương tâm?”
Trong lòng Chử Vân Phi đắng chát, “Nàng biết ta luôn muốn có nhiều con, nàng còn có thể... tại nhân khẩu nhà chúng ta mỏng manh. Đồng lứa chúng ta, chỉ còn sót lại ta và đệ. Đến thế hệ của Ninh nhi, mới chỉ có được đường huynh đệ, ta vô cùng muốn con trẻ. Nàng vì sao lại hiểu đây?”
Chử Văn Sơn lắc đầu,“Đứa bé tất nhiên có, phải công chúa cũng có thân thểsao?”
Mâu thuẫn mặt Chử Vân Phi thống khổ sâu hơn, “Đệ cũng làm phụ thân, đệ cũng biết cảm giác của người làm phụ phân làgì. Nhìn đứa bé kia, ngẫm lại đứa bé trong bụng nàng ta, ta, trong lòng ta...”
Người giết con ruột của mình chính là thê tử, lànữ nhân mình mến nhất, còn ôm nhi tử của mình. Đối với hi vọng có thể có thêm nhiều nhi tử nữa của Chử Vân Phi, phải là thống khổ. Có lẽ là lòng còn đau đớn, chính làsự thay đổi của người mình yêumến.
có thể đầy tay máu tươi, lại hi vọng nữ nhân của mình phải làngười giết người chớp mắt.
Chử Vân Sơn thở dài thập sâu, “ ra, huynh đau lòng vì công chúa thay đổi hơn mà thôi. Nhưng huynh có nghĩ qua chưa, nếu có những thay đổi này, mấy năm kia khi có huynh ở tỏng cung, nàng làm sao mà sống?”
Chử Vân Phi gì.
“Nơi này rất đẹp, mỗi người lại rất đơn thuần, chỉ vì sống mà cố gắng, vì lợi ích mà chém giết lẫn nhau. Ca, đệ thích nơi này.”
Chử Vân Sơn cảm thán lòng.
Chử Vân Phi nhìn xa xa thở dài.
Trở về lúc trời tối, Sơn Tảo còn chưa ngủ, vẫn chờ đợi Chử Vân Sơn, trong lòng Chử Vân Sơn ấm áp, ôm Sơn Tảo nằm ở giường, tay ý thức mà vuốt ve nàng, trong lòng tự chủ mà biết mở lời như thế nào.
“Nương tử, nếu ta cùng nữnhân khác có đứa bé, nàng như thế nào?”
Sơn Tảo nghe Chử Vân Sơn chuyện Chử Vân Phi và An Dương công chúa, nghe lời này, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng cũng có chút mâu thuẫn, đúng vậy, nếu Chử Vân Sơn cùng người khác có đứa bé, nàng nên như thế nào?
Chương 48:
Chử Vân Phi mang theo nhi tử là Chử Sách Ninh đến Chử gia để ở.
Ninh hầu thế tử Chử Sách Ninh mấy ngày nay là chơi đến điển ồi, thi theo bọn trong thon móc trứng chim, đấu dế, bắt thỏ, bắt chuột…chỉ là nghĩ ra chứ có gì chơi được.
Ban đầu người trong thôn và bọn còn sợ vị thế tử đại nhân này, Chử Sách Ninh từ chịu giáo dục cẩn thận khiến cho bé thể theo đám con nít bò tới bò lui mũi còn chảy nước này, chơi những chuyện bẩn thỉu mà bọn trẻ hay chơi. Nhưng quy cho cùng vẫn là con nít thiên tính vẫn là thân thiện.
Chử Sách Ninh nhìn suốt ngày, rốt cuộc nhịn được nhao nhao muốn thử nhập gia tùy tục, chỉ với thời gian ngắn, bé cũng cùng các bạn trong thôn quen thuộc, chỉ có thế, Chử Sách Ninh với thông minh của mình rất nhanh trở thành đầu lĩnh của bọn trẻ.
Chử Vân Phi cũng bỏ xuống cẩm bào, giống như Chử Vân Sơn vẫn thường ngày hay mặc là áo vải gai thô, theo Chử Vân Sơn vào núi săn thú, tình cảm huynh đệ càng ngày càng tăng, tính tình Chử Vân Phi cũng từ từ có chút biến hoa, còn nghiêm túc như thường ngày nữa, người cũng trở nên hay cười đáng rồi. Bởi vì phòng ốc của Chử gia quá nhiều, Chử Vân Phi cùng nhi tử ở chung chỗ, tình cảm phụ tử cũng càng thêm thâm hậu, Chử Sách Ninh cũng còn sợ phụ thân của mình quá nữa rồi.
“Chiêu ‘hoa rơi nước chảy’ hôm nay của đệ có vấn đề, nếu là ở chiến trường, đệ lắc mình như vậy, sau lưng bị bỏ trống, người khác chỉ cần chiêu đâm tới, nhất định đỡ được.” Chử Vân Phi cùng Chử Vân Sơn ở trong núi nghiên cứu kỹ thương pháp của Chử gia.
Chử Vân Phi tiện tay lượm cây gậy làm thương khoa tay múa chân, Chử Vân Sơn rất hứng thú lắng nghe, lập tức cùng Chử Vân Phi múa may ra trò.
“Như vầy phải ? Nhưng nếu theo huynh làm như vậy giữ được phía sau, nhưng khi quay thương trở lại bị chậm, phải là mất thời cơ sao? Theo đệ thấy, chiêu ‘hoa rơi nước chảy’ này hỗ trợ cho ‘ chuồn chuồn đạp nước’ tốc độ vừa nhanh vừa mãnh liệt, đối thủ cơ bản ứng phó kịp.” Chử Vân Sơn đánh lần làm mẫu, biểu diễn hai chiêu liên tiếp rất có uy lực.
Hai huynh đệ tỷ thí với nhau, Sơn Tảo ôm nhi tử ngồi ở cửa phơi nắng, mắt nhìn chăm chú Chử Vân Sơn, trong mắt sáng rỡ nhàng.
Hạ Thảo dỗ Đô Đô, nhìn thấy dáng vẻ kia của Sơn Tảo khỏi cười trộm, “Phu nhân, mau thu hồi ánh mắt, xiêm y của Nhị gia cũng sắp bị tỷ nhìn thủng rồi.”
Thính lực của Chử Vân Sơn rất tốt, Chử Vân Phi cũng kém bao nhiêu, hai người đều nghe được lời này, sắc mặt Chử Vân Sơn khẽ biến, Chử Vân Phi hùa theo trêu chọc, “đệ muội chớ sợ, ta đả thương nhị đệ.”
“Kia, đệ nhanh phóng tới đây!”
Chử Vân Sơn có chút xấu hổ, xuống tay cần lưu tình nữa, sức lực xuyên qua gậy gỗ, nghiêm túc cùng Chử Vân Phi so chiêu.
Sơn Tảo càng thêm thẹn thùng mà mặt mũi đỏ bừng, mắng dỗi Hạ Thảo, “Muội là nha đầu chết tiệt, càng ngày càng nhiều miệng, miệng lại đầy lời, nhìn tỷ vả nát miệng của muội.” Hạ Thảo cười hì hì, “Phu nhân lại nỡ đánh muội đâu.” Chử Lương làm việc cách đó xa ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Thảo cái sâu, Hạ Thảo giống như có cảm ứng, ánh mắt hai người đụng nhau môt chút, rất nhanh, Hạ Thảo liền đỏ mặt, trong mắt Chử Lương, từ từ lên thần sắc phức tạp.
“Phụ thân! Nhị thúc! Con bắt được con chuột!” Chử Sách Ninh chạy thở hỗn hển, nắm con chuột uốn qua uốn lại tranh công, Chử Vân Sơn cùng với Chử Vân Phi thuận thế liền ngưng chiêu, sắc mặt Chử Vân Phi đổi, mặt Chử Vân Sơn lại mơ hồ có chút tái nhợt cái trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Đại ca, huynh lợi hại.”
Từ như vậy, Chử Vân Phi là thế tử Trấn Quốc Công, chỉ được Trấn Quốc Công hết lòng vun trồng, thời niên thiếu cũng nhờ bộ thương pháp thuần thục mà nổi tiếng khắp kinh thành.
Chử Vân Phi khẽ mỉm cười, “Đệ rất ít cùng người động thủ, có thể cùng huynh đánh đến cùng cũng là tệ.”
Chử Vân Sơn cười khổ, nhưng biết, mới vừa rồi dùng toàn lực, mà đại ca cũng chỉ dùng có 8 phần mà thôi.
“Phụ thân, cho người xem, con bắt được con chuột.” Chử Sách Ninh khuôn mặt nhắn hồng hồng, trong mắt tràn đầy thần thái muốn nhận được khẳng định.
Chử Vân Phi vốn muốn quát lớn con trai chỉ ham chơi lo luyện võ, lúc này lời cũng thể ra khỏi miệng. Vì quyền lực và địa vị, từng bỏ rơi nhi tử quá nhiều lần, mấy ngày nay sống cuộc sống bình thường, lại làm cho có cái nhìn khác về con của mình.
Nhi tử phải là nhân tài luyện võ, nhưng lại rất thông minh, làm việc có kiên nhẫn, tuổi con nhưng biết kiêng dè và phân biệt các tình huống tốt xấu.
rất tự hào.
Nghĩ tới đây, Chử Vân Phi sờ sờ đầu Chử Sách Ninh, “Được ròi, rửa tay, lát chúng ta theo nhị thúc vào núi.”
Chử Sách Ninh cao hứng nhảy dựng lên, lại đem con chuột đưa cho Chử Vân Sơn nhìn, còn cầm hù dọa Hạ Thảo, làm ầm ĩ trận mới chịu ném con chuột, vui rạo rực rửa tay.
Nhìn Chử Sách Ninh chơi đến cực kỳ cao hứng, Chử Vân Phi cười ôn hòa, “Ở kinh thành rất ít khi thấy Ninh nhi vui vẻ như vậy.’
Chử Vân Sơn thuận tức, sắc mặt bớt tái nhợt, “Hay là do huynh quản quá nghiêm.”
Chử Vân Phi liếc mắt trừng , “chờ Duệ nhi trưởng thành, ta xem xem đệ quản nghiêm hay nghiêm.”
câu cấm trụ Chử Vân Sơn.
Chử Sách Ninh rửa tay xong, Chử Vân Sơn mang cho chiếc gùi và cung tên , đến bên cạnh Sơn Tảo, nhìn Bàn Bàn ngủ thở to trong ngực nàng, lại nhìn chút Đô Đô nằm trong ngực Hạ Thảo, nhịn được đến gần, mỗi bé hạ xuống nụ hôn hai má trắng phúng phính thơm ngạt ngào gương mặt trắng hồng hào.
Bàn Bàn cau mày, thân thể nhướng lên cái, Sơn Tảo vội vàng dỗ dành, Chử Sách Ninh rất cao hứng, lại đến gần nhàng hôn cái.
Bé cười hắc hắc, , “Nhị thẩm, cháu vào núi chơi nha, thẩm với Bàn Bàn và Đô Đô, phải chờ cháu trở về chơi cùng nhé, bọn chúng nhất định phải tỉnh đó, ngày ngày đều ngủ, cũng sắp ngủ thành heo rồi.”
Chử Vân Phi nghiêm mặt, “Ninh nhi, thôi.”
Chử Sách Ninh nhảy hai bước, lại xoay mặt nhìn Sơn Tảo, “Nhị thẩm, nhất định phải gọi Bàn Bàn và Đô Đô tỉnh lại nha.”
Sơn Tảo cười cười bất đắc dĩ, “Được được, thẩm với hai bé, cháu nhanh , kịp phụ thân và nhị thúc đâu.”
Chử Sách Ninh hoan hô tiếng, chậm chân chạy theo.
Lúc này Sơn Tảo mới cảm thấy
liền có vẻ tùy tiện hơn rất nhiều, trực tiếp ôm đứa bé bước qua, cười với Chử Vân Phi, “Đại ca, huynh đến rồi à,sao lại báo trước tiếng với đệ để đệ ra đón huynh, mau mauvào nhà.”
Nụ cười của Chử Vân Phi ôn hòa rất nhiều, nhìn tiểu nhân nhân trước mặt to trong ngực Chử Vân Sơn, “Đây là Sách Duệ hay Sách Tình?“ sớm nhận được thư của Chử Vân Sơn đề cập tới tên tuổi của cặp song sinh, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy trực tiếp nên nhận ra thôi.
Chử Vân Sơn hôn gương mặt mềm mại nhắn của nữ nhi cái to, mặt tràn đầy tự hào của người làm cha,“đây là Đô Đô, là khuê nữ nhà đệ.”
Chử Vân Phi ngạc nhiên, “Đô Đô ? cái gì Đô Đô?”
Chử Vân Sơn cười ha hả, “Nhủ danh, ca ca của bé gọi là Bàn Bàn.”
Chử Vân Phi nhất thời lúng túng, nghĩ tới đệ đệ của là học đủ thi thư, nhưng ít nhất cũng hiểu biết chữ nghĩa, sao lại lấy nhủ danh cho đứa bé như vậychứ, có tài nghệ, nhất định là đệ muội lấy rồi, chừng chính là do đệ muội cầu nên nhủ danh của hai đứa bé mới kỳ quái như vậy.
suy nghĩ, Sơn Tảo ôm Bàn Bàn bước nhanh tới, vừa muốn phúc thân hành lễ bị Chử VânPhi đỡ dậy, “Đệ muội chớ đa lẽ, để chota nhìn Sách Duệ chút nào.”
Chử Vân Phi có chút kích động nhận lấy đứa bé, nhìn Bàn Bàn trong tả, trong lòng ngũ vị tạp trần, liên tục tốt, ‘Chử gia ta lại thêm người đàn ông, tốt! rất tốt!”
Đột nhiên cảm thấy tphục bị kéo kéo, khẽ cúi đầu mới nhìn thấy nhi tử bị xem thường lâu mới từ xe ngựa nhảyxuống, thế tử Ninh Hầu Chử Sách Ninh.
“Phụ thân, con muốn nhìn bảo bảo, con muốn nhìn bảo bảo.”
Chử Sách Ninh cố gắng nhón chân lên, duỗi đầu ra muốn xem cặp song sinh.
Chử Vân Sơn cười ha hả, ngồi chồm hỗm xuống để Chử Sách Ninh có thể nhìn kỹ, Chử Vân Phi cũng giống Chử Vân Sơn ôm Bàn Bàn ngồi xuống.
Chử Sách Ninh nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc, kinh ngạc đến há mồm to, ‘Làm sao lại giống nhau như đúc?”
ChửVân Phi cùng thừa dịp lúc này quan sát tỉ mỉ hai đứa bé, ‘quả nhiên là giống nhau như đúc.’
Chử Vân Sơn nhìn nhi tử chút, lại nhìn nữ nhi chút, lắc đầu cái,“ phải giống nhau như đúc, nhìn , Bàn Bàn trán rộng hơn chút, lỗ mũi của Đô Đô cao hơn chút, mặt của Bàn Bàn nhiều thịt hơn, miệng cùa Đô Đô hơn...”
Mặc nửa ngày, Chử Sách Ninh vẫn kêu: “giống nhau như đúc! Bảo bảo giống nhau như đúc!”
Giọng của bọn họ bên này sớm làm cho thôn dân tò mò vây xem, khi biết được Hầugiavà Thế tử tiếng tăm lừng lẫygiá lâm,tất cả mọi người đềucó chút được tự nhiên.
Lão Ngưu thân là thôn trưởng, trước xô đẩy của mọi người liền do dự đứng ra, im lặng thắt yphục , “xin, xin mời Hầu gia đại nhân cùng, cùng Thế tử đại nhân ngồi vào vị trí.”
Chử Vân Phi đứng dậy, Sơn Tảo nhanh chóng ôm lấy đứa bé vào trong ngực mình, ánh mắt Chử Sách Ninh vẫn cứ quan sát cặp song sinh, nhưng lại sợ hãi ánh mắt của Chử Vân Phi, cố nén kích động trong lòng, bình tĩnh lấy ra uy nghiêm của thế tử.
Chử Vân Phi gật đầu cái, ‘Vị này là...” nhìn hướng Chử VânSơn.
Chử Vân Sơn cười ha hả, ‘Là thôn trưởng của chúng ta, lão Ngưu.”
Chử Vân Phi khẽ mỉm cười, “Thôn trưởng cần phải khách khí.”
Khuôn mặt lão Ngưu đỏ bừng, nén lấy dũng khí sớm biết chạy đâu, nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày cũng ra chữ, Chử Vân Sơn nhìn thây buồn cười, vội lên tiếng giải vây.
“Hôm nay, ta mở rượu đầy tháng chó con, có thế tử hay hầu gia, chỉ có đại ca ta và đại chất tử, chút, uống rượu thôi.”
xong liền đưa con cho Hạ Thảo đúng bên, dẫn Chử Vân Phi sải bước về hướng nhà mình.
Thôn dân giống như sao vây quanh traưng theo Chử Vân Sơn và Chử Vân Phi vào nhà. Chử Sách Ninh vẫn cúi đầu bên cạnh đám người Sơn Tảo, chớp mắt to hỏi Sơn Tảo, “Nhị thẩm, thẩm có thể phân biệt đệ đệ và muội muội sao?”
Sơn Tảo đưa tay ra sờ đầu , cười híp mắt , “Có thể phân chứ, đệ đệ là bé trai muội muội là bé , đệ đệ là mập, muội muội là gầy, rất ràng nên có thể phân biệt mà.”
Chử Sách Ninh nhìn Sơn Tảo sùng bái, ‘Nhị thẩm, thẩm lợi hại, đệ đệ và muội muội rằng là dáng dấp giống nhau như đúc, thẩm lại có thể phân biệt ràng.”
Sơn Tảo cười ha hảnói,“Nương con đâu? Nàng có khỏe ?”
Chử Sách Ninh cười gật đầu, “Nương rất khỏe, trong bụng nương có đệ đệ, phụ thân sợ cháu ảnh hưởng đến nương, liền mang theo cháu nhìn bảo bảo giống nhau như đúc.”
An Dương công chúa mang thai? Lúc này vì sao Chử Vân Phi lại mang theo thế tử đơn độc ra ngoài? Chẳng lẽ kinh thành lại xảy ra chuyện gì?
Last edited by a moderator: 23/1/15