1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly (96/124)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 47: Người so với người làm người ta tức chết

      Editor: demcodon


      Mặc dù biết tâm tư Hoàng Ngọc Ngạn, Vân Tư Vũ cũng sợ: 'Hoàng tử như thế nào, Phong Lăng Hề ngay cả Nữ hoàng bệ hạ đều nể mặt, chẳng lẽ Hoàng tử còn có thể cưỡng bức nàng? Chẳng qua nếu như Phong Lăng Hề dám thấy sắc nảy lòng tham, hừ hừ, độc nàng gần chết phải người!'

      Phong Lăng Hề biết tâm tư tiểu mèo hoang nhà có ý tạo phản, nhìn xem bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Vân Tư Vũ, chỉ cảm thấy đáng . Về phần Hoàng Ngọc Ngạn, căn bản có để ở trong lòng, đối với người Hoàng Vũ Hiên quan tâm chỉ nhiều thêm mấy phần thân mật, nhưng lại đối tốt với người nào lau mắt mà nhìn.

      Bởi vì Vân Tư Vũ nghĩ thầm muốn linh hồ núi tuyết, đường cũng có dừng lại nhiều. Nửa tháng sau, bọn họ cuối cùng tới chân núi tuyết, ở trong trấn mua chút ít vật phẩm quan trọng, sau đó liền xuất phát về phía núi tuyết.

      Hoàng Vũ Mặc cũng là khôn khéo, vừa nhìn núi tuyết lớn kéo dài kia, liền quyết đoán để lại tiểu thị của Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn, chỉ dẫn theo hai người thị vệ, người tay chân giỏi, người hiểu tình hình núi tuyết.

      Loại tình huống này, tiểu thị theo có cống hiến cái gì, ngược lại cần người chiếu cố, chỉ đem Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn, Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn còn có thể chiếu cố qua lại, mà mang thêm hai người thị vệ, là phòng ngừa vạn nhất, hai là vì để tránh chút nguy hiểm cần thiết.

      Mặc dù Hoàng Vũ Mặc lần này quyết định sai, nhưng là Phong Lăng Hề cũng thế nào thưởng thức, so với Hoàng Vũ Hiên Hoàng Vũ Mặc còn non nớt chút. Nếu như là Hoàng Vũ Hiên, nàng cưỡng chế lưu Hoàng Ngọc Ngạn lại, đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước, mà phải tùy ý hồ nháo. Hoàng Vũ Hiên mặc dù thương Hoàng Ngọc Ngạn, nhưng chỉ mặt thương .

      Phong Lăng Hề cũng lười quản bọn họ làm khỉ gió gì, ôm Vân Tư Vũ bao thành cục nhung trắng, vào núi tuyết.

      Mặc dù là tháng tư khí trời nóng, nhưng nơi gần núi tuyết vẫn như trời đông giá rét loại rét lạnh như cũ. Mấy người sớm trang bị đầy đủ, ăn mặc kín kẽ hở. Vân Tư Vũ mặc dù có nội lực, nhưng là vẫn bị Phong Lăng Hề dùng áo choàng cáo trắng bọc lên, chỉ lộ ra gương mặt tròn tròn, con ngươi đen bóng chuyển động, ra được đáng thế nào.

      Cũng muốn biết ở núi tuyết ngây ngốc bao lâu, cho nên Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc cũng ăn mặc rất chắc chắn, nội lực cái gì, thời gian ngắn tốt. Nếu như ngây ngốc hơn mười ngày nửa tháng, cũng thể liên tục dựa vào nội lực chống lạnh chứ?

      Mà Phong Lăng Hề tại thích vướng víu, như cũ là thân y phục đơn bạc, theo lời của chính : ' người mang theo ngọc ấm, cho nên sợ rét lạnh.'

      Ở trong kiến thức mọi người Nhàn vương điện hạ nhiều bảo bối như vậy, nên những người khác cũng liền tin ; mà thực tế, người vật kia bất quá là ngọc bội bình thường, mặc dù cũng là giá trị liên thành, nhưng lại phải là ngọc ấm có thể chống cự được gió tuyết kỳ lạ. Nếu quả có đồ tốt như vậy, thế nào còn có thể làm cho Vân Tư Vũ bọc thành bánh chưng?

      Vân Tư Vũ nhìn thân nhàng của Phong Lăng Hề, mặt mũi tràn đầy hâm mộ ghen ghét. Phong Lăng Hề phải là người biết cao thấp, cái dạng nàng vừa tiến vào núi tuyết, đó chính là sợ rét lạnh. Bởi vậy có thể thấy được, nội lực của Phong Lăng Hề so với cao thâm biết bao nhiêu. muốn ở bên trong ngây ngốc chừng mười ngày cũng là vấn đề gì, nhưng là thời gian lâu dài phỏng đoán cũng cảm lạnh, quan trọng nhất là phải giữ nội lực, thời điểm gặp được nguy hiểm mới chạy tốt, nhưng là Phong Lăng Hề lại hoàn toàn có lo lắng như vậy, giống như nội lực của nàng dùng hết.

      Còn nhớ lúc trước sau khi giúp giải độc, Phong Lăng Hề chút phản ứng xấu cũng có. Vân Tư Vũ khỏi thở dài, là người so với người làm người ta tức chết!

      Vân Tư Vũ mặc dù che phủ lông mềm như nhung, ngược lại cũng ảnh hưởng hành động, áo choàng cáo trắng kia hoàn toàn là do da lông mềm mại nhất dưới nách cáo trắng chế thành, mềm mại và mỏng, tuyệt đối nặng.

      Lúc trước Nữ hoàng bệ hạ có được món bảo bối như vậy, đôi mắt trông mong liền đưa phủ Nhàn vương. Mặc dù biết thứ này thả vào chỗ kia của phủ Nhàn vương lại coi là bảo bối gì, nhưng là Nữ hoàng cầm ít bạc của Phong Lăng Hề, dù sao vẫn bày tỏ chút.

      Phong Lăng Hề vừa thu đồ liền ném, lần này ra cửa mới cố ý lật lấy ra ngoài, tại cuối cùng có thể lấy ra sử dụng lâu dài.

      Khởi Vân cõng lương khô theo phía sau hai người, Hoàng Vũ Mặc nhìn khỏi nhíu nhíu mày, ngược lại cũng gì thêm. Dù sao nàng phỏng đoán Phong Lăng Hề cũng làm ra chuyện như cũ.

      Tiến vào núi tuyết, nhìn xem khung cảnh tuyết trắng xóa kia. Trong khoảng thời gian này Hoàng Ngọc Ngạn liên tục có chút rầu rĩ vui, mặt cũng khó mà lộ ra nụ cười, khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Phong Lăng Hề, thấy nàng cúi đầu cùng Vân Tư Vũ gì đó, đáy mắt mang theo tia ánh sáng mềm mại, nụ cười khóe miệng lười biếng mà dịu dàng.

      Cũng biết nàng gì đó, hai mắt Vân Tư Vũ sáng lên, hiển nhiên rất là hưng phấn. Chỉ thoáng, tâm tình tốt khó được biến mất dấu vết. Cảnh tuyết vẫn xinh đẹp như cũ, lại có quá nhiều tâm tư thưởng thức. Trải qua trong khoảng thời gian này, cũng suy nghĩ ràng tâm ý của mình, chỉ là cảm giác có đẩy mây đen ra gặp trăng sáng, ngược lại càng phát ra buồn bực.

      bao lâu, đột nhiên tuyết rơi xuống, ở núi tuyết mà , đây là chuyện hết sức bình thường, bất quá cảnh tượng tuyết bay vạn dặm này, bình thường còn là khó khăn nhìn thấy được.

      Trong lòng Vân Dật cũng nhiều thêm vài phần mừng rỡ, nhưng lại bởi vì dưới chân lại vất vả, mệt mỏi thở nổi, trong miệng ngừng phun ra sương mù màu trắng, tim mệt đến mức thấy đau. cũng là luyện qua chút võ nghệ, tại cũng khó chịu như vậy. Hoàng Ngọc Ngạn tự nhiên càng mệt, toàn dựa vào Hoàng Vũ Mặc đỡ.

      như vậy trong chốc lát, hoàn toàn nhàng như lúc mới vào.

      Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc chiếu cố hai người nam tử, bước thong thả, sắc mặt nhiều hơn phần ngưng trọng. Mà giống như bọn họ là Phong Lăng Hề chuyến ba người vẫn giống như là chơi tiết thanh minh nhàng bình thường như cũ.

      Cái tiểu thị Khởi Vân này, Hoàng Vũ Mặc vốn cho là người vướng víu, nhưng căn bản cần người chiếu cố, đeo túi xách y phục, mặc dù thể là như giẫm đất bằng, nhưng là cũng tính vất vả.

      Mà Vân Tư Vũ lại càng quá đáng, thỉnh thoảng lại đưa chân đá đá tuyết, nhìn tất cả tròn trịa mặt đất đều vui vẻ, hai mắt sáng như hai giọt nước, chóp mũi hồng hồng, nhìn qua vô cùng đáng , lại thấy bên cạnh có nửa người chết mệt mỏi lòng cũng tràn đầy ấm áp hơn.

      Phong Lăng Hề cần phải , như cũ là bày ra bộ dạng lười biếng kia. Nếu Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc phải liên tục chiếu cố Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn, có lòng dạ chú ý nàng. Nếu nhất định phát , nơi nàng qua, dấu chân rất cạn.

      thực tế, nếu như tình nguyện, hoàn toàn có thể như Đạp Tuyết Vô Ngân.

      Đưa tay nhéo nhéo mặt Vân Tư Vũ, trong mắt Phong Lăng Hề mang theo mềm mại vui vẻ, ít phần mị hoặc, nhưng là phần dịu dàng kia lại càng thêm động lòng người. “Thích?”

      Vân Tư Vũ gật đầu , đưa mắt nhìn về phía xa, sau đó thở dài: “ có thể tìm được linh hồ sao?” Ở đây liếc nhìn qua lại tất cả đều là cảnh tuyết trắng, linh hồ trốn ở trong đống tuyết, căn bản là nhìn ra.

      Đây cũng là nguyên nhân khó có được linh hồ, khó có thể phát giác, hơn nữa tốc độ của linh hồ nhanh, nghĩ muốn bắt được phải dễ, bất quá điểm này Vân Tư Vũ cũng phải lo lắng, đối với võ công của Phong Lăng Hề rất có lòng tin.

      “Chàng quên bạc băng rồi sao?”
      Last edited by a moderator: 28/9/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 48: Sát ý của Nhàn vương


      Nghe vậy, Vân Tư Vũ nhìn về cổ tay của mình, bạc băng bình thường ở cổ tay căn bản lười nhúc nhích, tại có tinh thần di chuyển đầu, đánh giá bốn phía.

      Rắn bạc băng thích lạnh, ở trong băng tuyết ngập trời này hoạt động tự nhiên, so với lúc ở ngoài tinh thần tốt ít, bất quá khiến nó tìm đồ gì cũng khá hơn.

      Vân Tư Vũ cảm thấy tại việc này giao cho bạc băng thích hợp, vì vậy đưa tay lấy bạc băng xuống, trực tiếp quăng trong tuyết, khiến nó tự do hoạt động. demcodon-lequydon

      Bạc băng ở trong đống tuyết lăn hai vòng, buồn rầu giận hờn liếc nhanh Vân Tư Vũ, cuối cùng cảm thấy thể đắc tội chỗ dựa này, vì vậy quyết định muốn nỗ lực tìm kiếm linh hồ, lập xuống đại công.

      Cũng biết nó có phải quá mức để giải tâm ý của chủ nhân hay , hết lần này tới lần khác bò dạo quanh vòng đằng sau bốn người, mới 'oạch' cái thấy.

      Mặc dù rắn bạc băng rất xinh đẹp, nhưng đó cũng là rắn nha! Hoàng Ngọc Ngạn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm nhũn. Nếu như phải là Hoàng Vũ Mặc đỡ, phỏng đoán có thể ngồi đất, bất quá ngược lại là có luống cuống kêu la tiếng lớn, có thể thấy được nuôi dạy tốt.

      Vân Dật lớn gan hơn chút, nhưng là cũng khó tránh khỏi thân thể cứng đờ, nắm chặt y phục người Tô Văn.

      Hoàng Vũ Mặc thấy Hoàng Ngọc Ngạn hù dọa , sắc mặt khỏi có chút khó coi: “Nhàn vương điện hạ ngay cả súc sinh bên cạnh mình cũng đều thể trông nom cho tốt sao?”

      Súc sinh? Lần này Vân Tư Vũ là nổi giận, mặc dù đối với bạc băng dịu dàng, nhưng cũng là rất quý trọng bạc băng, đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân chứ! Quan trọng nhất là, cái người Ninh vương này luôn tìm Phong Lăng Hề gây phiền toái, sớm xem nàng vừa mắt.

      Những người khác cũng thích, cho nên lúc này càng biểu , đó là lưu tình chút nào, ai cũng lưu mặt mũi: “Ninh vương điện hạ tôn quý thế nhưng cùng súc sinh hăng hái, biết còn tưởng là đồng loại đấy!” Hí mắt nhìn về phía Hoàng Ngọc Ngạn, Vân Tư Vũ hừ lạnh : “Ngay cả súc sinh đều sợ, cũng bằng súc sinh.”

      Lời này cũng đủ độc rồi, chút nào bởi vì đối phương là hoàng tử điện hạ liền lúc chuyện chừa chút tình cảm, cũng thèm để ý lời của mình ngay cả Vân Dật cũng bị mắng vào, bởi vì Vân Dật cũng sợ.

      Hoàng Ngọc Ngạn thân là hoàng tử, chưa từng có người dám mắng như vậy. Lập tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lại biết nên phản bác như thế nào, hốc mắt đỏ ửng, tự chủ được nhìn về phía Phong Lăng Hề, thấy mặt mũi nàng tràn đầy màu sắc trang nhã nhìn Vân Tư Vũ, khỏi cho rằng Phong Lăng Hề là bất mãn với hành vi quá đáng của Vân Tư Vũ, trong lòng thầm có chút mừng rỡ, ủy khuất trong lòng trong nháy mắt biến mất.

      Nhưng là nhất định thất vọng rồi.

      Chỉ thấy Phong Lăng Hề đem Vân Tư Vũ kéo vào trong ngực, an ủi ôm vai , sau đó nhìn về phía Hoàng Vũ Mặc, lạnh lùng : “Hoàng Vũ Mặc, cần phải đem bản vương đối với ngươi dễ dàng tha thứ trở thành tài sản riêng để ngươi lớn lối. Nên biết, trong núi tuyết có thứ ngoài ý muốn là chuyện rất bình thường.” Hoàng Vũ Mặc tìm phiền toái, căn bản cũng để ý, cho nên cũng lười so đo với nàng, nhưng là Vân Tư Vũ để ý, liền thể để ý.

      Bị tầm mắt bén nhọn của Phong Lăng Hề quét qua, Hoàng Vũ Mặc khỏi cứng đờ, trong nháy mắt xuất phát từ bản năng đề phòng làm cho nàng hiểu Phong Lăng Hề là động sát ý, trong lòng tức giận đồng thời cũng kinh hãi.

      Hoàng Vũ Hiên từng chỉ lần nhắc nhở nàng, cần phải đụng vào ranh giới cuối cùng của Phong Lăng Hề. Đây cũng là nguyên nhân cho tới nay nàng cũng chỉ là lên cơn miệng lưỡi khoái trá, nhưng lại chưa bao giờ làm ra cái gì tổn hại lợi ích của Phong Lăng Hề.

      Nhưng là tại Phong Lăng Hề ràng động sát ý, bình thường lời quá đáng thế nào nàng cũng từng qua, nhưng là Phong Lăng Hề luôn luôn đều hợp tác, lúc này đây ràng động sát ý. Mắt nhìn Vân Tư Vũ vẫn tức giận, nàng cuối cùng hoàn toàn ý thức được: 'người nam nhân này là nghịch lân Phong Lăng Hề, đụng vào được.'

      Hoàng Vũ Mặc mặt lạnh, gì thêm nữa. Sắc mặt Hoàng Ngọc Ngạn lại tái nhợt, lòng tràn đầy ủy khuất, ràng chuyện này chính là Vân Tư Vũ đúng. Tuy thích đánh nhau nhưng Phong Lăng Hề ràng duy trì mặt, cái tâm lý này cũng là quá đè nén chút.

      Muốn thể nào vật họp theo loài sao? Phong Lăng Hề có thể cùng nữ hoàng bệ hạ ngựa tìm đến ngựa - trâu tìm đến trâu, tự nhiên là có nguyên nhân. Huống chi, chuyện này cũng phải là Vân Tư Vũ kêu bạc băng làm. Đương nhiên, coi như là Vân Tư Vũ phân phó, cảm thấy có cái gì đúng.

      Ôm Vân Tư Vũ tiếp tục về phía trước, Phong Lăng Hề mở miệng : “Về sau muốn ra tay ra tay, cần sợ chọc phiền toái cho ta.” Mặc dù quen biết bao lâu, nhưng Phong Lăng Hề đối với tính tình Vân Tư Vũ rất là hiểu .

      Vân Tư Vũ cũng phải là lần đầu nổi giận, nhưng là mỗi lần đều giải quyết được gì, nhìn như hung hãn nhưng thực tế bất quá là ngoài miệng châm chọc đôi câu, cũng giống như tính tình tiểu mèo hoang. Lúc trước đối với cũng có thể hai lời xuống độc, lực ở bên trong hoàn toàn biến mất, biết dưới tình huống mình chống cự lại cũng sợ chút nào, có thể biết là bởi vì thân phận của đám người Hoàng Vũ Mặc mà sợ hãi sao.

      Vân Tư Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên tia ấm áp mềm mại vui sướng, mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu : “Ừ.”

      Nhìn xem cặp con ngươi sáng ngời kia, đáy lòng Phong Lăng Hề cũng là mảnh mềm mại, nhìn thấy vui vẻ, tâm tình tựa như cũng thay đổi tốt hơn, loại cảm giác kỳ diệu này làm cho người mê muội.

      Vân Tư Vũ đột nhiên bổ nhào về phía lưng nàng, cười càng thêm vui vẻ: “Hề, nàng cõng ta !”

      Nụ cười khóe miệng Phong Lăng Hề vẫn lười biếng như cũ, lại nhiều thêm vẻ cưng chiều: “Được.”

      lưng thêm người, Phong Lăng Hề vẫn nhàng như cũ. Mặt Vân Tư Vũ có chút ít lạnh buốt áp vào trong cần cổ nàng, thầm : “Kỳ ta sớm ngứa tay, chỉ là nàng và nữ hoàng bệ hạ quan hệ tốt như vậy, cần thiết vì những người đáng ghét này làm ảnh hưởng đến tình cảm của các nàng. Bất quá ta đột nhiên suy nghĩ ràng, ta liền tính chỉnh người cũng bị phát , xem nữ hoàng bệ hạ phải là chán ghét phân biệt người cao, ta bảo đảm bọn họ chết tàn.” dám cam đoan có thể làm lưu lại dấu vết gì.

      Mặc dù lúc trước ở nơi nào đó Phong Lăng Hề nhận lấy cản trở, nhưng là Vân Nhị công tử vẫn có lòng tin với mình giảm.

      Phong Lăng Hề đột nhiên quay đầu lại, ở khóe môi hôn cái. Vân Tư Vũ bẹp bẹp miệng, thấy những người khác rơi lại phía sau căn bản có nhìn thấy làm cái gì. Vì vậy liền nhích tới gần hôn lại, sau đó cười đến mặt mũi tràn đầy đắc ý.

      Bởi vì trò khôi hài lúc trước, khí có chút lúng túng. Mấy người Hoàng Vũ Mặc đều ở xa xa phía sau, tự nhiên nghe thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ những gì. Đương nhiên, coi như là nghe thấy được, bọn họ phỏng đoán cũng để ở trong lòng, càng phòng bị nam tử nhìn qua vô hại ‘yếu ớt’. demcodon-lequydon

      Tuyết càng rơi xuống càng lớn, lại ở trong tuyết lại ràng lý trí. Phong Lăng Hề tìm nơi có thể tạm thời che gió tuyết, cái sơn động phải rất lớn, nhưng là mấy người muốn ở bên trong như vậy là cũng đủ rồi.

      Mặc dù nhiều người, nhưng trong sơn động lại yên tĩnh khác thường, có thể thấy được Phong Lăng Hề phát giận, vẫn rất có lực uy hiếp.

      núi tuyết, chỉ có thực vật và động vật đặc thù mới có thể sinh trưởng, cho nên muốn tìm đồ ăn có chút khó khăn. Điểm này sớm trong dự liệu, cho nên người bọn họ đều mang theo lương khô.

      Lúc này trong sơn động chỉ có tiếng thở mệt mỏi của mấy người, cùng tiếng gặm lương khô suy nghĩ kỹ càng.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 49: Tiểu hồ ly đáng thương

      Editor: demcodon



      Nếu là ngày trước, những thứ lương khô cứng rắn này Hoàng Ngọc Ngạn và Vân Dật tất nhiên là khó có thể nuốt trôi. Bất quá sau khi trải qua những ngày ở núi đào lăn qua lăn lại kia, cũng lại yếu ớt như ngày trước nữa.

      Vân Tư Vũ cũng lên tiếng, ngoan ngoãn cắn bánh với thịt heo, khuôn mặt nhắn vẫn tinh thần tỏa sáng như cũ.

      Yên tĩnh liên tục kéo dài, cho đến khi Phong Lăng Hề đột nhiên đứng lên: “Ta ra ngoài chút.” Lời này tự nhiên là với Vân Tư Vũ, hành tung của cần thiết dặn dò những người khác.

      Nghe vậy, Vân Tư Vũ nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy hỏi thăm. Phong Lăng Hề lại phải ra ngoài làm gì, chỉ là đưa tay sờ sờ đầu , dịu dàng : “Ngoan ngoãn nghe lời, ta lập tức trở lại.”

      Mắt Vân Tư Vũ nhìn ngoài hang động bão tuyết tung bay, khẽ nhíu mày. Phong Lăng Hề khom lưng hôn cái trán , thấp giọng : “Yên tâm.”

      Vân Tư Vũ rốt cuộc gật đầu: “Vậy nàng cẩn thận chút.”

      “Ừ.”

      Nhìn thấy Phong Lăng Hề ra khỏi hang động, Vân Tư Vũ bắt đầu chống cằm ngẩn người, chẳng lẽ là bạc băng phát ra cái gì? Đúng là có phát giác được tiếng của bạc băng nha!

      Bất quá nội lực của Phong Lăng Hề thâm hậu hơn , cũng có thể nàng nghe thấy được mà lại nghe thấy được. Đúng là, tuyết lớn như vậy, có bị nguy hiểm gì hay ? Mặc dù rất có lòng tin với Phong Lăng Hề, nhưng là cũng khó tránh khỏi có chút bận tâm. Vân Tư Vũ giật giật, muốn di chuyển ra cửa động.

      Khởi Vân vội vàng ngăn cản : “Vương quân, cửa động gió lớn. Vương gia trở lại nếu trông thấy ngài nghe lời, tức giận.”

      Vân Tư Vũ nhìn cái, bất đắc dĩ nhếch miệng, hề động.

      Hoàng Vũ Mặc nhìn ngoài động, trong lòng khỏi thầm: 'tuyết lớn như vậy còn ra, chết ở bên ngoài chứ?' Ninh vương điện hạ nhíu mày, bộ dạng xem qua là hoàn toàn có cười nỗi đau của người khác, ngược lại có chút bận tâm.

      Mặc dù Hoàng Vũ Mặc luôn tìm Phong Lăng Hề gây phiền toái, nhưng cũng tự chủ có chút ỷ lại Phong Lăng Hề, chỉ là chính nàng có phát giác. Đương nhiên, cho dù phát , nàng chỉ sợ cũng thừa nhận. Đây có lẽ cũng là bị Nữ hoàng bệ hạ ảnh hưởng, bởi vì Nữ hoàng bệ hạ quá mức tín nhiệm Phong Lăng Hề. Thế cho nên, Hoàng Vũ Mặc còn ràng Phong Lăng Hề có bản lãnh thần bí khó lường gì, cũng cảm thấy nàng ta là người đáng tin cậy.

      Có thể khẳng định là nếu như có Phong Lăng Hề, nàng tuyệt đối đồng ý mang theo Hoàng Ngọc Ngạn đến núi tuyết. Đương nhiên nếu có Phong Lăng Hề, phỏng đoán Hoàng Ngọc Ngạn cũng kiên trì đến nơi nguy hiểm thế này.

      Hoàng Ngọc Ngạn liên tục nhìn quanh ra ngoài, hiển nhiên cũng rất là lo lắng. Mặc dù biết về núi tuyết, nhưng là lại ở núi tuyết lâu như vậy, ít nhất biết đường ở núi tuyết có nhiều khó khăn, bên ngoài lại rất lạnh.

      Tô Văn mắt nhìn mũi - mũi nhìn tâm, tựa như chuyện gì cũng đều liên quan đến nàng. Nàng vốn là thể nào thích Nhàn vương Phong Lăng Hề này, sau khi gặp nhau ở sườn núi làm cho nàng lại càng xem Phong Lăng Hề vừa mắt. Mặc dù đến mức chủ động hại Phong Lăng Hề, nhưng là cũng thể nào quan tâm sống chết của nàng ấy cho được.

      Vân Dật ngược lại vừa ăn thức ăn, vừa thỉnh thoảng nhìn cái ra cửa động, nhìn như vô hình, kì có lòng, trong lòng cũng là hy vọng Phong Lăng Hề gặp chuyện may.

      Phong Lăng Hề cũng ra ngoài bao lâu, rất nhanh trở lại, tiện tay ném ra vật gì đó. Sau đó liền đưa vài quả trái cây đặt ở trong ngực Vân Tư Vũ.

      Vân Tư Vũ đưa tay sờ sờ tay nàng, cảm giác cũng lạnh. Sau đó mới tốt bụng giúp nàng phủi tuyết người, Phong Lăng Hề ngoéo môi cái, mặc kệ động tác của .

      Lúc này, Vân Dật đột nhiên kinh hô: “Vật gì đó?” chỉ nhìn thấy viên cầu có đám lông mượt mà chạy ra ngoài cửa động cực nhanh. thấy nó là vật gì, nhưng là bị kinh hãi nhảy dựng. Sau đó mới nhớ tới, vật đó giống như là sau khi Phong Lăng Hề vào ném gì đó xuống đất.

      Phong Lăng Hề nhặt lên vài cục đá, ném về phía đám lông tròn nhấp nhô kia.

      “Chít chít…” Thiếu chút nữa bị nện trúng, đám lông tròn khỏi kêu ra tiếng, thắng gấp. Sau đó vo tròn thân thể mất thăng bằng, lui về phía sau quay cuồng hai vòng, mới đứng vững.

      Mắt thấy đám lông tròn kia lại muốn chạy thục mạng, Phong Lăng Hề lần nữa bắn ra cục đá chặn đường của nó. Sau đó liền thấy đám lông tròn nhảy đông chạy tây, cục đá kia như bóng với hình, khiến cho đám lông tròn chật vật chịu nổi, như thế nào cũng trốn thoát. Cuối cùng cục trực tiếp đập vào cái mông của nó, đám lông tròn xù lông nhảy dựng lên: “Chít chít…. chít chít…” Kêu ngừng, hiển nhiên là vô vùng tức giận.

      Phong Lăng Hề xấu xa ngoéo môi cái, nhíu mày : “Lại chạy ! Xem chút tiếp theo ta có thể run tay lên, dùng lực quá độ trực tiếp bắn thủng đầu của mày hay ?”

      Toàn thân đám lông tròn run lên, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi, bộ dáng muốn chạy lại dám chạy.

      Mọi người lúc này mới nhìn , đây là tiểu hồ ly, bộ dạng lông mềm như nhung, tròn vo, tứ chi ngắn ngủn, đứng mặt đất căn bản là nhìn thấy, cái đuôi to di chuyển ở phía sau người, ngoại trừ chóp mũi nho và cặp mắt đen bóng ra, toàn thân cao thấp đều là trắng như tuyết, tìm ra màu sắc khác.

      Đoán chừng lúc trước là vì giảm bớt hữu của mình, cũng làm cho thay đổi mình làm mục tiêu ít chút, cái đuôi to liên tục dính sát ở người, nhìn qua chính là quả cầu.

      Nghĩ tới trước đây tiểu hồ ly chạy trối chết hết tốc độ, nhìn lại nó chút khó có thể phát giác chân ngắn kia, là làm cho người khó mà tin được, chân ngắn này có thể chạy trốn nhanh như vậy.

      Trở về cùng Phong Lăng Hề là bạc băng, lúc này ở cửa động ngừng lăn lộn thân thể, thỉnh thoảng lại duỗi duỗi cổ, khè khè lưỡi. Mặc dù miệng nó thể phun ra tiếng người, nhưng động tác kia nghi là cười đến lăn lộn, cộng thêm cặp mắt quá mức linh tính, mắt rắn ràng cười, cũng khó làm cho người biết , nó lại cười nỗi đau của người khác.

      Hai mắt Vân Tư Vũ tỏa sáng nhìn xem đám lông tròn kia, trong lòng khỏi thở dài, đáng thương. rốt cuộc biết vì cái gì bạc băng lại sợ như vậy, ràng là bị dọa nạt tàn ác.

      Tiểu hồ ly giống như là cam lòng bị bạc băng cười nhạo, nhìn qua có chút thẹn quá hóa giận, vươn cổ cao, lộ ra cái cổ mạnh mẽ khuất phục, móng vuốt đột nhiên đưa ra ngoài, tảng đá mặt đất xẹt qua, tảng đá kia so với thân thể của nó còn lớn hơn chút ràng trong nháy mắt bể thành hai mảnh, sau đó còn nhìn Phong Lăng Hề thử nhe răng, rất ràng là uy hiếp.

      Nhìn xem tiểu hồ ly như thế lại có vẻ mặt và động tác giống con người. Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn cũng khỏi hồi kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc, trong lòng khỏi tràn đầy thích. Bạc băng mặc dù cũng thông minh, bộ dạng cũng xinh đẹp, nhưng mà nó là rắn, khó tránh khỏi làm cho người e ngại, mà bây giờ tiểu hồ ly lông xù này nhìn thế nào cũng thấy đáng , cho dù nó hành động chứng minh mình hung ác, lại vẫn thể làm cho nam nhân hề có sức chống cự này sợ hãi nó.

      Tô Văn mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng là cũng có hứng thú quá lớn.

      Mà Hoàng Vũ Mặc nhìn xem động tác của tiểu hồ ly kia, trong nháy mắt tối mặt. Ninh vương điện hạ coi như là người học rộng tài cao, cần thị vệ biết rất nhiều về núi tuyết mở miệng, nhận ra thân phận tiểu hồ ly này.

      Linh hồ, trong núi tuyết trăm năm khó gặp chính là linh hồ này.
      Last edited by a moderator: 28/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: có cốt khí hồ ly



      Linh hồ mặc dù khó gặp, truyền thuyết về linh hồ cũng thiếu. Bất quá phần lớn quá mức khoa trương, chính thức hiểu linh hồ cũng có mấy người. Vừa vặn Ninh vương điện hạ đối với linh hồ này rất có hứng thú, từng nghiêm túc nghiên cứu qua, cho nên mới có thể từ loạt trong động tác của tiểu hồ ly, biết được thân phận của nó.


      Linh hồ có móng vuốt sắc bén, chém sắc như chém bùn, hàm răng mang kịch độc, máu giải bách độc, tốc độ nhanh, lực công kích mạnh, linh tính đỡ cho chủ. Bất quá muốn cho nó nhận chủ lại là chuyện phải dễ dàng như vậy.


      Tiểu hồ ly này cào bể hòn đá, là muốn Phong Lăng Hề biết móng của nó rất sắc bén, mà động tác nó nhe răng, nếu như nó có thể chuyện được, phỏng đoán : “Cào chết độc chết ngươi!”


      Ninh vương điện hạ nhớ tới lời mà nữ hoàng bệ hạ từng : 'Thường là cái gì nhìn tốt nhất, vậy hơn phân nửa đều là của Lăng Hề!' Trừng mắt nhìn Phong Lăng Hề, trong mắt khỏi tràn đầy ghen ghét. Đây là cái vận cứt chó gì? Hoặc là căn bản cũng dừng lại là vận khí.


      Hoàng Vũ Mặc ngu ngốc, Tô Văn cũng ngu xuẩn. Nếu như bây giờ còn biết Phong Lăng Hề là giấu tài, vậy là ngu bằng ai. Phong Lăng Hề đối phó với linh hồ vài cục đá nhìn như đơn giản, cũng phải người bình thường có thể làm được. Đó là linh hồ phải con thỏ, nếu như dễ dàng như vậy có thể nhiều lần chặn đường của nó, linh hồ cũng bị truyền là thần hồ kỳ thần.


      Huống chi dọc theo đường bọn họ sớm phát vài vấn đề, khiến cho bọn họ chật vật như vậy nhưng Phong Lăng Hề giống như người đường nhàng, tuyệt đối phải là người bình thường có thể làm được.


      Bất quá, Hoàng Vũ Mặc sớm có chuẩn bị tâm lý, Tô Văn lại ràng đối với Phong Lăng Hề hết thảy mọi chuyện đều lựa chọn thái độ lạnh lùng, cho nên trong lòng hai người đều biết, lại gì thêm.


      Ngược lại trong lòng Hoàng Ngọc Ngạn có chút mất mát, vốn cho là Phong Lăng Hề biết võ công mà những người khác biết được bí mật này, lại nghĩ nàng căn bản vô tình giấu giếm. Thời điểm cho rằng đến gần nàng chút, đột nhiên hiểu đây chẳng qua là ảo giác, trong lòng tự nhiên có tư vị gì.


      Vân Dật cũng sớm có suy đoán, bất quá lúc này xác định Phong Lăng Hề văn võ song toàn, trong lòng cũng rất là phức tạp. Lúc trước cũng biết có phải là mê muội hay , ràng bởi vì những tin đồn kia, cứ như vậy chê bai nàng, cũng chỉ có thể có duyên phận thôi!


      Trước khi gặp được Tô Văn, hết lần này tới lần khác nàng bị người truyền như vậy chịu nổi, quá ích kỷ. Mặc dù thẹn trong lòng, lại còn là bởi hạnh phúc của mình mà hy sinh Tư Vũ, mà nàng quá tùy ý, căn bản thèm để ý danh tiếng đệ nhất công tử ở kinh thành này của , vô tình vây đỡ, cho nên nhất định bỏ lỡ.


      nhất định chiếm được phần tình cảm đầy đủ. Quay đầu nhìn Tô Văn, Vân Dật rũ mắt xuống, đè xuống đáy lòng bắt đầu khởi động tiếc nuối.


      Trong khi thời điểm Phong Lăng Hề cùng tiểu hồ ly giằng co, Vân Tư Vũ đột nhiên vươn tay sờ da lông sau gáy tiểu hồ ly, đem nó lên.


      Tiểu hồ ly lòng đề phòng Phong Lăng Hề, mà đề phòng người khác, vừa vặn bị nhấc lên, sợ hãi ngừng trừng mắt bắp chân, kêu xèo xèo.


      Vân Tư Vũ chuyển tay cái, đem nó chuyển hướng, lưng đưa về mặt mình, khiến nó bắt được cắn cũng được, mới tiến đến bên tai nó, giọng gì đó.


      Sau đó, Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn lòng đau nhìn tiểu hồ ly bị hành hạ, thấy tiểu hồ ly giãy giụa càng ngày càng yếu, nước trong suốt đọng khóe miệng rơi xuống tiếng ‘lạch cạch’.


      Tiểu hồ ly lại giật người cái tượng trưng, hít hít nước miếng. Sau đó mệt mỏi làm ra vẻ mặt chết cha mẹ đau thương, bất lực mà treo tay Vân Tư Vũ bất động.


      mắt nhìn , đúng là cho rằng nó bị Vân Tư Vũ giày vò đến sức lực giãy giụa, đau thương chỉ có thể nhận mệnh thôi!



      Phong Lăng Hề cười lạnh tiếng, chưởng đem nó đánh bay. Sau đó liền thấy tiểu hồ ly linh hoạt ở trung lộn mấy vòng, vững vàng rơi xuống đất. Sau đó biến thành tia sáng trắng, bắn thẳng về phía trong ngực Vân Tư Vũ, đầu cọ cọ bụng , trong mắt tất cả đều là nịnh nọt.


      Những người khác hiểu ràng lắm chuyển biến của tiểu hồ ly, Phong Lăng Hề lại biết con này là quá có cốt khí.



      Linh hồ có đam mệ đặc biệt, đó là độc.



      Tiểu hồ ly này căn bản là coi trọng độc của Vân Tư Vũ, tại đoán chừng là đuổi nó nó cũng . Hết lần này tới lần khác còn muốn làm ra bộ dạng nó là bị buộc bất đắc dĩ, thực tế thể trách Phong Lăng Hề muốn đập nó.



      Bạc băng nhe răng nhe lưỡi, tất cả trong mắt đều là khinh bỉ. Sau đó 'oạch' cái lẻn , quấn lên cổ tay Vân Tư Vũ, ngẩng cao đầu, cao nhìn xuống tiểu hồ ly, ý kia rất ràng: nó là lão Đại!


      Tiểu hồ ly làm nũng được nửa động tác liền dừng lại, người đứng dậy, nổi giận trừng mắt bạc băng, đột nhiên móng vuốt nó giơ lên bắt, nó nhịn con rắn ngốc này lâu rồi.



      Phong Lăng Hề nhìn thấy động tác nguy hiểm này, trực tiếp tay cầm con, ném ra ngoài cửa động: “Muốn đánh ra ngoài đánh!” Ném hết hai con rồi cầm lấy cổ tay Vân Tư Vũ nhìn nhìn, ràng là thấy lo lắng móng vuốt tiểu hồ ly làm bị thương.


      Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn càng ngừng nhìn về phía ngoài động, hiển nhiên là thích tiểu hồ ly, nhưng nhìn bộ dạng Phong Lăng Hề, ràng cho thấy vội bắt tới cho Vân Tư Vũ chơi, bọn họ tự nhiên thẹn thùng mở miệng xin, đáy lòng chỉ có thể hâm mộ.


      Ngoài động rắn hồ ly đánh nhau vô cùng cao hứng, khó phân thắng bại. Sau đó Ninh điện hạ lần nữa tối mặt, mặc dù nàng sớm cảm thấy con rắn này quá thông minh, lại cũng có quá mức để ở trong lòng, nhưng là tại con rắn này ràng có thể cùng linh hồ tranh cao thấp, còn rơi vào thế chịu thua tâm phục khẩu phục, hiển nhiên cũng phải là vật bình thường.


      Nhàn vương điện hạ ra chuyến này, tiện tay liền nhặt được hai bảo bối, có thể làm cho người ta hâm mộ ghen ghét sao? Mà nàng vất vả cùng chuyến với những người khác, ngoại trừ mệt mỏi thảm chút cũng hề thu hoạch gì, người với người đúng là thể so sánh.



      Giận nhất chính là Phong Lăng Hề căn bản đem hai kẻ dở hơi kia để ở trong lòng, chỉ là cầm lấy trái cây thuận tay hái về, lột vỏ đưa cho Vân Tư Vũ, căn bản quan tâm hai con bên ngoài kia ai đánh chết ai.



      Sau khi rắn hồ ly hung hăng đánh nhau trận, đột nhiên liền hiểu nhau cần , tốt giống như người, đúng, phải tốt giống như động vật, cảm giác đánh nhau quen biết.


      * * *


      Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết rốt cuộc ngừng, Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ tay trong tay tản bộ trong đống tuyết. Bởi vì Khởi Vân chưa cùng , nên những người khác cũng sợ Phong Lăng Hề chạy, khó được chưa có lúc cùng hai người. Hôm qua lâu như vậy trong đống tuyết, bọn họ bây giờ có tâm tình tản bộ trong đống tuyết nữa.



      Tiểu hồ ly tại rất dính Vân Tư Vũ, trực tiếp đem đầu vai Vân Tư Vũ ôm làm lĩnh vực của mình, nằm ở vai Vân Tư Vũ chịu xuống.



      Thân da lông tuyết trắng kia với áo choàng cáo trắng người Vân Tư Vũ càng thêm trắng noãn bóng loáng, giống như vầng sáng bình thường, làm cho người vừa nhìn liền nhịn được muốn sờ cái.



      Đối với áo choàng cáo trắng người Vân Tư Vũ, tiểu hồ ly có chút phản ứng xấu xa nào. Điều này cũng kỳ lạ, linh hồ chưa từng có trực giác là thân với hồ ly, bọn họ cho rằng những hồ ly vụng về kia căn bản cách nào giống như bọn họ, cũng tuyệt đối thừa nhận cùng những hồ ly ngu ngốc kia là cùng chủng tộc.



      Khó được yên tĩnh làm tâm tình của Phong Lăng Hề rất tốt, đáng tiếc tâm tình tốt của cũng có duy trì được bao lâu.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Ý đồ ám sát



      con chim trắng như tuyết vỗ cánh, ở trời xoay hồi, sau đó bay về phía hai người, rơi vào vai Phong Lăng Hề.


      Vân Tư Vũ tò mò nhìn con chim kia, nhìn hồi cũng nhận ra là chủng loại gì. Bất quá ở đây là vùng rét lạnh, con chim này tựa như chút cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa vừa rồi hạ xuống, liền có thể nhìn ra tốc độ của nó vô cùng nhanh, nhìn thấy chân nó cột cái gì đó, cần cũng biết, con chim này là đến đưa tin.


      Có thể được Phong Lăng Hề chọn để đưa tin, vậy khẳng định là bồ câu đưa tin bình thường thể so với nó, mặc dù hình thể con chim này có chút .


      Phong Lăng Hề gỡ tờ giấy tin chân chim xuống nhìn, khỏi nheo mắt lại, vẫn khó có thể che lại mắt phượng giữa ý lạnh như cũ. Nắm chặt giấy viết thư ở trong tay, trong nháy mắt thành tro bồng bềnh rơi lả tả trong gió.


      Vân Tư Vũ nhìn nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, cũng biết chuyện này khẳng định đơn giản, lôi kéo tay nàng ra: “Hề, chúng ta trở về !”


      Phong Lăng Hề nhìn cái, đưa tay đem ôm vào trong ngực, giọng : “ xin lỗi….” Vốn là dự định ra ngoài chơi , kết quả bây giờ phải trở về trước khi kết thúc hành trình.


      Vân Tư Vũ được vây bọc ở trong ngực nàng, cười đến lộ ra hai răng khểnh, con mắt lóe sáng: “Ta rất vui vẻ.” Kỳ chỉ cần được ở cùng nàng chỗ, rất vui vẻ. demcodon-lequydon


      Phong Lăng Hề vuốt vuốt đầu : “Đồ ngốc.”


      Ôm Vân Tư Vũ về phía sơn động, Phong Lăng Hề mở miệng : “Có người muốn hành thích Hoàng Vũ Hiên, tại còn biết người sau lưng là ai, chỉ là nhận ra sát thủ Minh có hành động khác thường.”


      Có người muốn hành thích nữ hoàng này là chuyện gì, nhưng cảm thấy có thể cho Vân Tư Vũ, bởi vì cảm thấy có thể thừa nhận được những chuyện này.


      Vân Tư Vũ nhíu mày: “Sát thủ Minh thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần có đầy đủ thù lao, người nào cũng dám giết, chuyện gì cũng dám làm, khi hung hăng xác rất khó đối phó.”


      Vân Tư Vũ như vậy mà hiểu thế lực giang hồ, Phong Lăng Hề cũng có biểu ra ngạc nhiên, chỉ là : “Sát thủ Minh lần này là chuẩn bị toàn bộ xuất động, bên cạnh Hoàng Vũ Hiên mặc dù có người bảo vệ, nhưng còn ràng lắm người sau lưng là ai, số lượng lớn như vậy, chỉ sợ còn có chuẩn bị khác.”


      Cho nên phải trở về chuyến, chuyện này nhất định phải nhanh chóng tra ràng. Nếu như chỉ là sát thủ Minh ngược lại lo lắng, chỉ phải nhắc nhở Hoàng Vũ Hiên cẩn thận chút, chính là phải điều thêm vài người nữa cho nàng, dù sao Hoàng Vũ Hiên cũng phải là ngồi . Nhưng là ám sát nữ hoàng phần lớn đều là mưu đồ lâu, sát thủ Minh chỉ sợ chỉ là bước đầu tiên.


      Nhất định phải nhanh chóng thăm dò ra người chủ mưu, nếu cũng chỉ có thể bị động. Mặc dù có thể ở xa sai khiến người dưới tay làm việc, nhưng kinh thành cách nơi này cũng tính gần, thư này đưa tới đưa , tin tức khó tránh khỏi chính xác. Nếu là xảy sai lầm cũng làm cho Hoàng Vũ Hiên giao tính mệnh của mình ra, thực tế là có lợi. Nên biết có nữ hoàng làm chỗ dựa, kiếm tiền đúng là dễ dàng ít.


      Lúc trước thời điểm Hoàng Vũ Hiên hay là thái nữ cùng Phong Lăng Hề hợp tác. Phong Lăng Hề là muốn có được ủng hộ của nàng. Ở nước Hoàng Vũ kiếm tiền thể thiếu vài phần cố kỵ, mà Hoàng Vũ Hiên là vì lấy được trợ giúp của Phong Lăng Hề, ngồi lên ngôi vị hoàng đế, khi đó tin tức trực tiếp đều là Phong Lăng Hề cho nàng.


      Về sau Hoàng Vũ Hiên leo lên ngôi vị hoàng đế, hai người lại càng cấu kết với nhau làm việc xấu, nữ hoàng bệ hạ ngẫu nhiên giúp Phong Lăng Hề thuận lợi kiếm tiền. Ví dụ như vì cuộc thi đấu hoa khôi tránh bá viết chữ lưu niệm, tiện tay mà thôi lại có thể làm cho hội trường càng thêm náo nhiệt. Sau đó sòng bạc mở đánh cuộc, Phong Lăng Hề liền thuận lợi kiếm được ít tiền. Biết Phong lâu cũng ngoài dự đoán nổi danh tiếng sau đó, trở thành thanh lâu lớn nhất được mọi người tìm đến, tự nhiên tăng thêm ít doanh thu.


      Về phần nữ hoàng bệ hạ thấy những con dân thua thiệt vô tội đánh cuộc kia, nữ hoàng bệ hạ chút nào chột dạ nghĩ: ai để cho bọn họ ham bài bạc chứ? Nên lấy được chút dạy dỗ.


      Nhàn vương điện hạ sau khi sai bảo nữ hoàng bệ hạ làm việc cũng hồi báo cho nàng chút, ví dụ như đem tin tức có quan hệ đến giang sơn xã tắc của nữ hoàng bệ hạ liền trước tiên truyền cho nàng biết, mà nữ hoàng bệ hạ cũng yên tâm thoải mái từ Phong Lăng Hề đạt được các loại tin tức, có nghĩ qua muốn hoàn thiện hệ thống tình báo của mình.


      tại rốt cuộc lấy được báo ứng, bất quá lại giống như báo ứng người Nhàn vương điện hạ, phải vội vội vàng vàng chạy trở về cứu giá.


      Trước khi rời kinh thành cho Bạch Khung ở lại, ứng phó khi sát thủ Minh ám sát là có vấn đề. Trong lòng Phong Lăng Hề khỏi thở dài, là đời trước thiếu nợ Hoàng Vũ Hiên.


      Vân Tư Vũ tự nhiên cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của việc, riêng điểm có thể làm cho sát thủ Minh toàn bộ xuất động này, liền có thể chứng minh đối phương rất có tiền. Đương nhiên còn có loại khả năng, đó chính là sát thủ Minh chính là thế lực của đối phương, bất kể là loại nào, đều phải là chuyện tốt.


      Có tiền tự nhiên có thể chiêu binh mãi mã, có thể làm cho sát thủ Minh ra tay tự nhiên cũng có thể thu mua những thế lực khác. Tuy có đảm lược cùng triều đình đối nghịch nhiều người lắm, nhưng có tiền có thể sui ma khiến quỷ. đời này chính thức có thể xem tiền tài là cặn bã cũng nhiều người, mà nếu như sát thủ Minh là thế lực của đối phương, nhưng bây giờ được ăn cả - ngã về chỉ vì ám sát nữ hoàng, như vậy khẳng định đối phương còn có những thế lực khác, cho nên mới có thể dễ dàng đem sát thủ Minh xem như là con rơi mà dùng, cùng so sánh với nhau, loại tình huống thứ hai càng nghiêm trọng hơn, dù sao thế lực của mình càng có thể tin cậy hơn.


      Mặc dù Vân Tư Vũ cảm thấy nữ hoàng bệ hạ điên điên khùng khùng, thế nhưng có thể phủ nhận, nàng là vị minh quân, ít nhất so với Hoàng Vũ Mặc đáng tin hơn nhiều, cho nên cũng hi vọng nữ hoàng bệ hạ có việc gì. Nếu toàn bộ nước Hoàng Vũ chỉ sợ đều rung chuyển, thân là thành viên của nước Hoàng Vũ, là biết bị hại nặng nề. Huống chi, Phong Lăng Hề và nữ hoàng bệ hạ có cảm tình tốt như vậy, cũng hi vọng nàng đau lòng.


      Nghĩ tới, Vân Tư Vũ khỏi thầm : “Nữ hoàng bệ hạ đối với nàng tốt, còn muốn đem Vân Dật gả cho nàng nữa!" Giọng có chút chua chát.


      Vân Nhị công tử cũng biết có phải là quá trì độn hay , tại mới nhớ tới mà tính sổ.


      Phong Lăng Hề ngoéo môi cái: "Đó chính là chút kế sách tác hợp uyên ương loạn của nàng ấy."


      "Mới phải, nữ hoàng bệ hạ là muốn tác hợp cho nàng người tốt nhất." thể , Vân Nhị công tử cũng là hiểu tâm tư của nữ hoàng bệ hạ.


      Phong Lăng Hề cúi đầu hôn cái khóe môi của , thấp giọng : "Cho nên nàng phải là tứ hôn cho chúng ta sao?"


      Vân Tư Vũ hừ hừ hai tiếng, vẫn còn có chút ghen. Phong Lăng Hề đưa tay nhéo nhéo mặt của , nghiêm túc : "Tư Vũ, trong mắt ta chàng là tốt nhất."


      Vân Tư Vũ bĩu môi, miễn cưỡng xem như là hài lòng.


      Phong Lăng Hề khẽ cười tiếng, ôm eo , thuận tay đánh bay tiểu hồ ly mở to hai mắt nhìn xem bọn họ vai , sau đó hôn lên môi của .


      Vân Tư Vũ ngược lại cũng cùng nàng giận dỗi, cánh tay từ dưới áo choàng thò ra, ôm cổ của nàng, hé mở đôi môi, đầu lưỡi chủ động quét về phía môi của nàng. thích cùng nàng thân cận, chưa bao giờ bài xích nàng thân mật, có đôi khi lại càng hết sức chủ động.


      Phần tùy ý này đúng là giống như Phong Lăng Hề.


      Phong Lăng Hề ôm cánh tay của chặt chút, vốn là dịu dàng hôn môi, trong nháy mắt có thêm phần lửa nóng, môi lưỡi quấn quýt, kích tình khác thường, đặt tay ra sau lưng Vân Tư Vũ, vuốt ve eo lưng của , mặc dù cách quần áo, động tác kia cũng thể là tình dục, thế nhưng là mập mờ khác thường, làm cho người nhìn khỏi tim đập rộn lên.


      Đúng vậy, người nhìn.


      Người trong sơn động nghỉ ngơi cũng đủ rồi, dọn dẹp chút chuẩn bị tìm tới Nhàn vương điện hạ tiếp tục lên đường, thế nhưng ai biết bọn họ khó được tích cực hồi, lại vừa ra sơn động nhìn thấy hai người thân mật đùa giỡn nhau như thế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :