1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly (96/124)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 41: Khắc khẩu


      Mới xem trong chốc lát, Vân Tư Vũ liền cau mày : “Nữ nhân này như thế nào lại ngốc như vậy?”

      Lăng Nguyệt tới gần xem xem, giải thích: “Đây là có người len lén hạ độc, nàng cũng biết sao. Cho nên mới phải bị mê ngất.”

      Vân Tư Vũ chống cằm đảo mắt nhìn nhìn, ngay cả nướng thỏ Phong Lăng Hề cũng đều là bộ dáng lười biếng, bĩu môi, chuyện này cũng , lúc trước hạ độc nàng cũng có thành .

      Vân Tư Vũ đón lấy nhìn xuống, chỉ chốc lát sau lại kinh hô lên: “Nàng như thế nào tốt mà bị lừa gạt như vậy?”

      Lăng Nguyệt tiếp tục giải thích: “Nàng kia là lương thiện.”

      Vân Tư Vũ giựt giựt khóe miệng, nhìn ra lương thiện chỗ nào, ràng chính là ngốc mà! Ngay cả cũng bị khổ nhục kế* lừa gạt đến như vậy. demcodon.dien.dan.le.quy.don

      (*Khổ nhục kế có nghĩa là tự giày vò mình, tự mình làm đau chính cơ thể mình, nhằm mục đích khiến kẻ nghi kỵ mình, phải tin tưởng lại mình, nhằm đánh lừa, lợi dụng lại lòng tin ấy của kẻ địch để tiếp cận, gần gũi, và ngầm theo dõi động thái, hành động của đối thủ.)

      Hoàng Ngọc Ngạn liếc nhanh hai người, có chút tò mò, cũng dịch qua hỏi: “Nguyệt nhi, các ngươi xem cái gì vậy?”

      Lăng Nguyệt như trộm xem xét bốn phía, giọng ra: “Biểu ca, ngươi có thể đừng cho người khác biết , nhất là phụ thân ta.”

      Hoàng Ngọc Ngạn thấy đưa ra bộ dáng thần bí, khỏi gật đầu , cũng châu đầu vào xem.

      Chỉ chốc lát sau, Vân Dật cũng nhịn được hiếu kỳ bu lại. Lăng Nguyệt cứ theo lẽ thường dặn dò Vân Dật đừng cho người khác biết, sau đó bốn cái đầu tụ lại chỗ, nhìn chằm chằm quyển sách tay Vân Tư Vũ.

      Lăng Nguyệt rất là kêu ngạo, những thứ chuyện xưa này đều xem rồi, Vân Dật và Hoàng Ngọc Ngạn xem rất nghiêm túc.

      Vân Dật là con trai trưởng phủ Trấn quốc tướng quân, Liễu quân dạy bảo có chút nghiêm túc, nếu cũng xuất sắc như vậy. Mà hoàng tử Hoàng Ngọc Ngạn này xuất cung liên tục cơ hội xem cũng nhiều, cho nên bọn họ bình thường ngược lại chưa có tiếp xúc qua sách như vậy, vừa xem thấy liền bị chuyện xưa tốt đẹp trong sách hấp dẫn.

      Mà duy nhất hài hòa chính là Vân Tư Vũ. Thỉnh thoảng lại kinh hô tiếng, sau đó đem nhân vật trong chuyện xưa ra phê phán phen, làm cho Lăng Nguyệt biết gì.

      “Nữ nhân này quá ghê gớm, người ta phải là biết đánh đàn sao? ràng là muốn từ hôn.”

      Vân Tư Vũ lần nữa kinh hô, Lăng Nguyệt rốt cuộc thể nhịn được nữa, ra khỏi miệng phải là bình tĩnh giải thích, mà là kích động tranh cãi: “ đương nhiên là thích nam tử có tài, vậy có cái gì đúng?”

      Đây là chuyện xưa mà thích nhất, cái nữ chính này cũng là người thích nhất, làm sao có thể để cho Vân Tư Vũ chửi bới? rốt cuộc có phân biệt được người nào là nhân vật chính, người nào là nhân vật phụ hay ? Nữ chính tại sao có thể nam phụ? Hơn nữa vai phụ này còn hoàn toàn kém hơn nhân vật chính.

      Lời mà Lăng Nguyệt cũng sai, thích nam tử có tài. Nếu bốn đại tài tử cũng được người người sùng bái, bất quá đó phải là cái tài trị quốc gì, mà là tài phong nhã cầm - kỳ - thi - họa.

      Đương nhiên điều kiện đầu tiên quyết định, nam tử muốn như vậy phải có dung mạo mới được. Nếu bốn đại tài tử như thế nào đều là mỹ nhân đây?

      Vân Tư Vũ nhìn cái, rất là tâm bình khí hòa : “Ngươi kích động như vậy làm cái gì, ta chỉ là đúng , chẳng lẽ biết đánh đàn liền hoàn toàn phủ nhận người. Có thể thấy được nữ nhân này chính là người nông cạn, lúc trước là chính nàng muốn cùng người ta đính hôn, mà phải người ta quấn lên nàng. tại lại muốn từ hôn, nếu thích tại sao lúc trước phải đính hôn? Hơn nữa ràng chút nào để ý bởi vậy đối với nam tử tạo thành tổn thương. Đây ràng chính là trò đùa, ngay cả hai chữ trách nhiệm cũng hiểu, từ việc có thể nhìn ra nhân phẩm biết ?”

      “Đó là nam phụ chỉ có tiếng mà có miếng, lúc trước nàng cho rằng nam phụ là nam tử có tài hiền lành.”

      “Chỉ dựa vào lời đồn đãi nhất định bộ dáng của người ra sao, cũng chỉ có thể trách chính nàng ngu xuẩn. có đạo lý để cho người khác vì ngu xuẩn của nàng mà chịu trách nhiệm.”

      Sắc mặt Vân Dật khỏi cứng đờ, hiển nhiên là liên tưởng đến chút chuyện. Bất quá làm cho hai người thể tách rời kia cũng có phát giác khác thường của .

      “Ngươi… người ta đó là si tình, chỉ thích nam chính biết ? Nếu như cưới người vai phụ này, còn thế nào có thể thực hứa hẹn đời kiếp đôi?” Lăng Nguyệt sắp bùng nổ lên.

      Vân Tư Vũ trợn mắt : “Nàng lúc trước nếu nghĩ ràng, tại sao phải cầu hôn nhà vai phụ, cho rằng đứa có phụ thân sao? thích người ta tại sao còn trêu chọc người ta, vì chứng minh sức quyến rũ của mình sao? Nàng lại nghĩ qua người ta sau khi bị từ hôn còn có thể lập gia đình thế nào?”

      “Vì vai phụ kia là người xấu!”

      “Đó cũng là bị nàng bức xấu!”

      Hoàng Ngọc Ngạn thấy Lăng Nguyệt mặt đều đỏ bừng, vội vàng lên tiếng trấn an, tốt đẹp mà xem chuyện xưa làm sao lại cãi vã rồi? Khuyên hồi lâu, hai người cuối cùng an tĩnh lại.

      Phong Lăng Hề thấy tiểu mèo hoang nhà mình có bị khi dễ liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục nướng thịt thỏ trong tay.

      Mà bên kia, mới lát sau, Vân Tư Vũ lại bắt đầu gào to: “Nam nhân này cũng quá ngu ngốc, người ta thích thê chủ , tức giận thôi lại còn khuyên thê chủ nạp thị, đầu lớn lên như thế nào vậy?”

      Lăng Nguyệt thở phì phì quát: “Ta xem đầu của ngươi mới có vấn đề đó, người ta đó là hiền lành có biết hay ? Chính là như vậy nữ chính mới có thể thích , ngươi ngược lại chút. Nếu như là ngươi, ngươi làm sao?”

      “Đương nhiên là đánh toàn bộ ra!”

      Nghe vậy, ba người nhất thời đều trừng mắt nhìn về phía , giống như bị lời kinh thế hãi tục* mà hù đến. Lăng Nguyệt vội vàng che miệng , lại bị Vân Tư Vũ nhoáng cái đầu tránh khỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

      (*việc ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.)

      Lăng Nguyệt dậm chân cái, trừng mắt : “Loại lời này ngươi cũng dám ra?” demcodon.ddlqd

      Thế giới này, ngay cả loại tình lãng mạn này chỉ đẹp trong chuyện xưa, thu gom tư tưởng cũng là muốn nam tử hiền lành mới có thể làm cho thê chủ thích, có thể thấy được Vân Tư Vũ ở cái thế giới này tuyệt đối là cái ngoại tộc.

      Vân Tư Vũ nhìn cái, cảm thấy sợ lớn hãi quá mức: “Vì cái gì thể ?” vốn chính là nghĩ như vậy, còn sợ sao?

      Vân Dật cũng khỏi cau mày : “Tư Vũ, loại lời này nào thích nghe.” Đây ràng chính là hành vi ghen phu. Nếu như thê chủ nghĩ, thậm chí có thể dựa vào điểm này hưu phu, cho nên nam tử mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, mặt cũng thoải mái, dịu dàng hiền lành. ngược lại nghĩ tới Vân Tư Vũ ràng có ý nghĩ như vậy, coi như là có phụ thân dạy bảo, cũng phải biết loại ý nghĩ này là đúng chứ!

      Vân Tư Vũ nhìn vẻ mặt ba người ngưng trọng*, hiểu bọn họ như thế nào lại nhát gan như vậy. Tại sao phải sợ nữ nhân như vậy, cho dù có nữ nhân phải là cũng cứ theo lẽ thường có thể sống tốt sao?

      (*chuyện trầm trọng đến mức đông cứng lại)

      Mặc dù Vân Nhị công tử bây giờ cùng thê chủ nhà mình ngọt ngào xuôn xẻ, nhưng là vẫn kiên trì đích thực để ý tự mình người cũng chết đói. hiểu được thế giới này đều cầu nam tử, nhưng lại hiểu vì cái gì những người này hoàn toàn có ý thức phản kháng. có cách nào lý giải ý tưởng của những người này, cũng như những người này lý giải được ý nghĩ của .

      “Đây là Hề .” Nhìn ba người kia quá mức ngưng trọng, vẻ mặt rất muốn giáo dục tốt phen. quyết định hay là đẩy tới người Phong Lăng Hề tốt hơn, dù sao chuyện này vốn chính là nàng .

      Nghe vậy, sắc mặt ba người trở nên rất là quái dị.

      Hoàng Ngọc Ngạn có hơi chút giật sững mình, yên lặng xuống. Vân Dật khỏi giương mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề, ánh mắt rất là phức tạp. Mà Lăng Nguyệt còn lại là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, nhịn được hỏi: “Nhàn vương điện hạ như vậy?”

      Vân Tư Vũ gật đầu : “Hề , coi như là có lòng tốt bảo vệ nàng, miễn cho nàng bị sói ăn.” Ba người này biểu quá mức khác thường, Vân Nhị công tử lui về phía sau rụt rụt, ràng muốn rời , muốn lại cùng bọn họ chơi.

      Chương 42: Chỉ cưới người



      “Tư Vũ---“

      Vừa vặn nghe được Phong Lăng Hề gọi , Vân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn lại, thấy Phong Lăng Hề hướng khoát khoát tay giữa là thịt thỏ, hai mắt khỏi sáng ngời, vội vàng cầm sách trong tay nhét vào trong ngực Lăng Nguyệt, liền chạy tới. Lưu lại sắc mặt phức tạp của ba người hai mặt nhìn nhau.

      Vân Dật mặc dù mơ hồ cảm thấy ánh mắt Nhàn vương đều đặt ở người Vân Tư Vũ, cũng được chứng kiến nàng đối với nam tử khác hợp tác. Lúc này nghe thấy lời như vậy, cảm giác vẫn có chút thể tin như cũ.

      Chỉ cưới người.

      Nam tử vừa mới bắt đầu lại thể có ý nghĩ như vậy. Nếu chính là cùng mình gậy , đây là phụ thân . Chỉ có những người nghèo khó kia nuôi nổi phu lang, mới chỉ có thể cưới người. Quan to quý tộc vĩnh viễn thể nào chỉ cần người nam nhân, mà thân là công tử chính thống của phủ Trấn quốc tướng quân, thể nào gả cho bình dân, dùng niềm kiêu ngạo của cũng vừa ý người bình dân. Cho nên thời điểm còn chưa lập gia đình, là chuẩn bị xong tâm lý đối mặt thê chủ tương lai có vô số thị quân. Mặc dù chứng minh, cái gọi là chuẩn bị tâm lý căn bản cũng có tác dụng.

      Kỳ tình huống Tô Văn chỉ có hai cái thị quân, đều đủ để cho rất nhiều người hâm mộ , hơn nữa Tô Văn còn tuổi trẻ tài cao, trong kinh thành mọi người đều biết là nhân vật xuất sắc, đối với cũng rất tốt, cần phải thấy đủ. Cho nên bắt đầu từ từ học tiếp thu chính mình cũng nên hài lòng, lại bị rất nhiều người hâm mộ hạnh phúc. Nhưng giờ khắc này, vốn là từ từ bình tĩnh nội tâm lần nữa tuôn ra động lòng. Hai ngày nay, thử quên tồn tại của hai cái thị quân kia, mặc dù biết đây chẳng qua là trốn tránh nhất thời.

      Mà giờ khắc này, Tô Văn đối xử tốt với hai cái thị quân kia tựa như cũng lên ở trước mắt, làm cho muốn tránh cũng thể tránh. cuối cùng có cách nào trở nên độ lượng lớn như vậy, để ý. Kỳ lại có mấy người có thể làm được thèm để ý, bất quá đều là cố làm ra vẻ hào phóng thôi, bởi bì bọn họ thể hiền lành.

      biết thái độ của Tô Văn, phu thị của nàng nàng cũng bạc đãi, mà quân, nên nàng cho thêm phần tôn trọng. Nhưng căn bản đây là đủ, muốn nàng đối xử tốt với là có hai, nhưng là ý nghĩ như vậy, chưa bao giờ dám ra giống như Vân Tư Vũ.

      Rốt cuộc là có dũng cảm như Vân Tư Vũ, hay là Tô Văn có cho dũng khí như vậy? Nếu như tất cả mọi người đều giống nhau, có lẽ cũng khó chịu như vậy. làm cho mình thử tiếp thu, thói quen. Phụ thân : rất nhiều nam tử đều tới như thế này, loại người kiêu ngạo, về việc này cũng thể cúi đầu. Bởi vì nữ nhân là trời, bọn họ thể có trời, càng có khả năng cao ngất trời, cũng chỉ có thể tiếp nhận.

      Nhưng là vì cái gì, Nhàn vương điện hạ chỉ có thể cưới người là Vân Tư Vũ thôi? Nếu như, lúc trước…..

      Vân Dật vội vàng lắc lắc đầu, đem ý tưởng mình nên quăng ra ngoài, sắc mặt có chút tái nhợt, tại sao có thể nghĩ như vậy? lập gia đình, ý nghĩ như vậy ràng chính là lẳng lơ dâm loàn, huống chi là thích Tô Văn. demcodon.ddlqd

      ***
      Hoàng Ngọc Ngạn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Phong Lăng Hề, đột nhiên phát lúc trước Khởi Vân chút cũng khoa trương. Dọc theo con đường này, mặc dù hành vi của Phong Lăng Hề tương đối khinh , nhưng là xác thực xem Vân Tư Vũ như châu như bảo, hơn nữa có mấy có thể làm được khát nước ba ngày chỉ lấy muôi đây?

      Mặc dù bây giờ còn thể chứng minh nàng ghê gớm mà làm được, nhưng là nàng ít nhất nguyện ý đối với nam tử gả cho mình có thể ra như vậy.

      Thỉnh thoảng lại bị đánh vào giới hạn, Phong Lăng Hề tự nhiên có cảm giác, khỏi nhìn Vân Tư Vũ hỏi: “Chàng cùng bọn họ cái gì vậy?”

      Vân Tư Vũ cầm chân thỏ, vừa gặm vừa hàm hàm hồ hồ : “Nàng , có thể đem người ngấp nghé nàng đánh chạy.”

      Phong Lăng Hề nhíu mày, cái gì nữa, bất quá cũng hiểu được tâm tư của những nam nhân kia. Giống như những phụ nữ lúc trước của nhà họ Phong, hâm mộ những phụ nữ kia có thể độc hưởng chồng mình. Bất đồng là thế, thế giới này phần lớn đàn ông là vội vã và bất đắc dĩ. Mà những phụ nữ nhà họ Phong kia, hơn nữa là vì các loại mục đích, cam tâm tình nguyện bỏ qua quyền lực của mình, rồi lại cam lòng, cho nên lại sử dụng ra các loại thủ đoạn đối phó với những phụ nữ khác. Mà mục đích cuối cùng nhất định được đàn ông , cũng có thể là những vật khác như: quyền lực, địa vị hoặc tiền bạc.

      Đối với thế giới đàn ông này, Phong Lăng Hề cũng có quá nhiều đồng tình, chỉ quan tâm con mèo hoang chồng có vui vẻ hay , những người khác có dư thừa tinh lực trông nom, cũng muốn trông nom.

      Bất kể là trọng nữ khinh nam hay là trọng nam khinh nữ, cuối cùng cũng có người bị chèn ép, cho dù có phân chia nam nữ, cũng có tình huống lấy mạnh hiếp yếu, bây giờ đều tồn tại chân chính ngang hành. Đối với hoàn cảnh tàn khốc của nhà họ Phong kia dạy cho chân lý, muốn bị khi dễ, cũng chỉ có thể trở thành kẻ mạnh.

      biết Vân Tư Vũ vẫn cảm thấy chính mình cần dựa vào ai cũng có thể sống rất khá, cũng tin tưởng có thể làm được, bởi vì chưa bao giờ mềm yếu.

      ***
      Mặc dù tốc độ của Phong Lăng Hề rất chậm, nhưng là đường xa như vậy hay là đường núi khó , vài người nam tử cũng sớm mệt mỏi, tùy tiện ăn vài thứ liền ngủ lại, vài người thị vệ thay phiên nhau gác đêm.

      Bất quá điều kiện này cũng là có chút kém, bởi vì trước đó cũng có chuẩn bị, ngay cả dựng cái lều cũng làm được, đối với nam tử có chút ít nuông chiều từ bé này, là khó có thể chịu được. Nếu như phải là quá mệt mỏi, đoán chừng là hoàn toàn có cách nào chìm vào giấc ngủ.

      Mà Phong Lăng Hề rất đạo đức lôi kéo Vân Tư Vũ chui vào trong lều dựng tốt của Khởi Vân. Mặc kệ những người khác chết sống , nhưng là vài người muốn ngủ cũng có vấn đề, ít nhất làm cho vài nam tử yếu ớt vì buổi tối dùng trời làm chăn. Nhưng vấn đề là, Phong Lăng Hề muốn cống hiến ra, những người khác cũng biết nên cái gì, ai để cho bọn họ biết rất người ta vui, còn chết sống quấn quít lấy người ta?

      Trong lều, mắt Phong Lăng Hề nhìn Vân Tư Vũ núp trong góc, nhíu mày: “Đến .”

      Vân Tư Vũ lắc lắc đầu: “ nên, bị nghe được.”

      Thấy chịu qua, Phong Lăng Hề dứt khoát nhào tới ôm cọ xát, nhàng gặm cắn vành tai của , thấp giọng : “Ta nghĩ muốn chàng.”

      Vân Tư Vũ run rẩy, chịu nổi Phong Lăng Hề nhất là lúc này, là làm cho người rất khó cầm giữ được: “Đừng, bên ngoài rất nhiều người…” Thân thể khẽ run lại sớm phản bội .

      Hai người thành thân lâu, mới vừa nếm đến cái hương vị tiêu hồn thực cốt*, khó tránh khỏi quen hơi bén mùi.

      (*Tiêu hồn thực cốt có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.)

      Phong Lăng Hề vừa hôn , vừa : “Chỉ cần giọng chút có người nghe thấy.”

      Lều cách đám người kia vốn là có chút xa, hơn nữa đây là lều đặc biệt, hiệu quả cách cũng tệ lắm. cơ bản mà chỉ cần phải như tiếng động đất, có người nghe thấy. Phong Lăng Hề biết ra hưởng tuần trăng mật làm sao có chuẩn bị? riêng gì lều này, xe ngựa bị vứt bỏ kia cũng phải hài lòng với hiệu quả cách .

      Nhưng là, những thứ này Vân Tư Vũ cũng biết, vốn cho rằng sợ chính mình nhất thời sung sướng lại kêu lên ra tiếng, đành phải gắt gao che miệng của mình. demcodon.ddlqd

      Phong Lăng Hề nhìn bộ dáng của cảm thấy đáng , cũng cho , ngược lại thay đổi biện pháp khiêu khích .

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 43: Bắt rắn


      “Ưm…” Toàn thân Vân Tư Vũ run rẩy, hai mắt ngập nước, nhìn qua vừa bất lực vừa đáng thương, hết lần này tới lần khác Phong Lăng Hề ở người ác liệt thừa số xông ra, chính là chịu thỏa mãn .

      “Hề…”

      chàng ta.”

      Vân Tư Vũ run run rẩy rẩy : “Ta… ta nàng…” Tại sao nhìn đều giống như vu oan giá họa vậy! demcodon.le.quy.don

      Phong Lăng Hề vê cằm của , hôn môi cái, thân thể trầm xuống. Vân Tư Vũ hừ tiếng, hai tay ôm chặt nàng, phập phồng theo nàng, thất thần lên tiếng rên rỉ, đây còn nhớ muốn rên ?

      Chờ thời điểm cuối cùng Vân Tư Vũ thở hổn hển từ trong dư kia phục hồi lại tinh thần, mới ý thức tới chính mình lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì, khỏi duỗi ra móng vuốt cong về phía tên đầu sỏ gây nên.

      Phong Lăng Hề khẽ cười tiếng, bắt lấy hai cổ tay bắt chéo ra phía sau lưng , lời từng chút từng chút hôn vai . Vân Tư Vũ uốn éo người, tức giận : “ cần nữa!”

      Phong Lăng Hề giương mắt nhìn về phía : “ cần nữa? Chàng thích?”

      mặt Vân Tư Vũ đỏ hồng, vội vã hừ : “Dù sao tại cần nữa.” Nhiều người nghe như vậy, rất mất mặt có được hay ?

      “Vậy quên .” Đưa tay qua kéo tấm chăn đắp lên thân thể của hai người, Phong Lăng Hề khẽ hôn cái lên trán của , ra: “Ngủ.” Mặc dù nội lực của Vân Tư Vũ thâm hậu, nhưng vẫn có chút lo lắng mệt mỏi, nhưng lại vui vẻ chạy chơi cả ngày.

      Vân Tư Vũ đưa tay ôm lấy eo của nàng, cọ xát vai nàng, lầm bầm: “Hề, rất thích, rất mến nàng…”

      Phong Lăng Hề sửa lại mái tóc của , ý cười đầy mặt, kỳ đến thế giới này cũng tệ lắm.

      ***
      Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh vương điện hạ với vẻ mặt ngưng trọng tìm Phong Lăng Hề chuyện. Cùng nàng ngưng trọng bất đồng chính là bộ dáng lười nhác của Nhàn vương điện, chờ nàng mở miệng.

      Hoàng Vũ Mặc cau mày : “Cho dù xem trọng thể diện của hoàng tỷ, cho dù ngươi mặc kệ chúng ta, dù sao cũng phải trông nom mấy người nam tử chứ? Chẳng lẽ muốn làm cho mấy người này bị bệnh sao?” Lúc này mới qua buổi tối đầu tiên, phải vài ngọn núi đào ít nhất cũng phải hơn mười ngày.

      Đừng ba vị công tử nuông chiều từ bé kia, chính là tiểu thị bên cạnh bọn họ cũng còn qua khỏi loại tội này.

      Phong Lăng Hề miễn cưỡng vén mí mắt, mặn nhạt ra: “ tại trở về, trước khi trời tối liền có thể trở lại trấn Đào Hoa, chuyện này còn cần bản vương nhắc nhở ngươi sao, Ninh vương điện hạ?”

      Tô Văn kia người toàn cơ bắp muốn theo , còn có thể lý giải, bởi vì nàng muốn kháng chỉ, nhưng là Hoàng Vũ Mặc, ràng chính là tự tìm tội.

      Hoàng Vũ Mặc trừng mắt nhìn nàng : “Ta đương nhiên biết có thể trở về, ngươi nghĩ rằng ta thể theo ngươi sao, chẳng qua là Ngọc Ngạn chịu trở về, ta có thể làm sao?”

      Mặc kệ nàng nhiều kích động, Phong Lăng Hề vẫn bộ dáng lười nhác như cũ, tựa như đối với tất cả mọi chuyện đều để trong lòng.

      “Cửa này có chuyện gì với bản vương? Vị hoàng tử điện hạ bốc đồng kia cùng bản vương có quan hệ gì?”

      Lời này của Phong Lăng Hề cực kỳ khách khí, nhìn lại Hoàng Ngọc Ngạn chịu nổi vậy đừng cùng, nếu là muốn theo vậy đừng kêu mệt mỏi, người lớn như vậy chẳng lẽ biết tự mình chịu trách nhiệm hay sao? có nghĩa vụ chiếu cố , coi như là hoàng tử như thế nào? Ngoại trừ là em trai bên ngoài của Hoàng Vũ Hiên, cùng có nửa xu quan hệ, dựa vào cái gì muốn cúi thấp làm thiếp hầu hạ lão gia? Ngay cả Hoàng Vũ Hiên là nữ hoàng kia cũng có vinh hạnh như vậy, huống chi là hoàng tử.

      khéo chính là, lời này của vốn là cách bọn họ xa vừa vặn cho hoàng tử Ngọc Ngạn nghe được.

      Sắc mặt Hoàng Ngọc Ngạn khó coi mở miệng : “Hoàng tỷ, ta sao, cần chiếu cố.” muốn bị xem còn .

      Chỉ là muốn xem Phong Lăng Hề thương sủng ái Vân Tư Vũ thế nào, lại coi thường như vậy, khó tránh khỏi có chút cảm giác chua xót trong lòng, mà cũng chỉ cho là loại cảm giác thoải mái này bởi vì mình đường đường là hoàng tử, còn bằng con vợ kế của phủ tướng quân được sủng ái là nguyên nhân được người coi trọng.

      Phong Lăng Hề ngoéo môi cái, khiêu mi nhìn về phía Hoàng Vũ Mặc, ý kia rất ràng: Ninh vương điện hạ ngươi chính là xen vào chuyện của người khác, mọi người đều cần chiếu cố.

      Hoàng Vũ Mặc tức giận lườm nàng cái, còn lời nào để , trong lòng có chút bất đắc dĩ, nàng đối với Hoàng Ngọc Ngạn đột nhiên bướng bỉnh cũng hiểu .

      chuyện với nhau kết thúc, Phong Lăng Hề quay lại phát thấy Vân Tư Vũ, khỏi nhíu nhíu mày bắt đầu tìm người. nghĩ tới núi này lại còn có hồ, lúc này Vân Tư Vũ cùng Khởi Vân đứng ở bên hồ.

      Khởi Vân lôi kéo Vân Tư Vũ khuyên nhủ: “Vương Quân, ngài thể xuống, rất nguy hiểm, Vương gia lo lắng.”

      Vân Tư Vũ đưa tay muốn giật ra, trong miệng ra: “Khởi Vân, ngươi đừng lo lắng mà, ta xuống nước, chỉ cần ngươi cho Hề, nàng biết.”

      “Hả? cho ta?” may đúng lúc Phong Lăng Hề tìm thấy và nghe được.

      “Hề, làm sao nàng nhanh như vậy?” Vân Tư Vũ xoay người trông thấy Phong Lăng Hề, khỏi đứng nghiêm đứng vững, vô cùng nhu thuận. Ngẫm lại cảm thấy giống như cũng có phạm sai cái gì, chỉ là muốn xuống nước chơi mà thôi, liền lại yên tĩnh lại.

      Phong Lăng Hề hừ : “Gan lớn, ràng là giấu diếm ta làm chuyện xấu.”

      Vân Tư Vũ lôi kéo tay nàng lắc lắc, nịnh nọt cười : “ phải là làm chuyện xấu.” Mắt nhìn thấy rung động nhè mặt hồ, sau đó tiến đến bên tai Phong Lăng Hề thần bí hì hì giọng ra: “Hề, ta nhìn thấy bên trong có rắn bạc băng, ta nghĩ muốn nó.”

      Rắn bạc băng, rắn độc nhất, cũng hiếm nhất, vất vả nhìn thấy con, làm sao có thể buông tha chứ?

      Hình tượng Phong Lăng Hề trong suy nghĩ của Vân Tư Vũ là càng ngày càng cao lớn, tựa như khẳng định Phong Lăng Hề nhất định biết rắn bạc băng là cái gì, cho nên cũng giải thích nhiều.

      Mà Phong Lăng Hề cũng chưa làm cho thất vọng, chỉ là khiêu mi hỏi: “Chàng nhìn lầm?” demcodon.le.quy.don

      Vân Tư Vũ giơ tay lên thề: “Ta tuyệt đối có nhìn lầm.” Mặc dù chưa từng gặp qua rắn bạc băng chân chính, nhưng là vì đối với con rắn này cảm thấy hứng thú. Lúc trước cẩn thận nghiên cứu qua, chính là tại sao thời điểm này nhìn thấy rắn bạc băng đến mức có thể bỏ lỡ, cho nên tuyệt đối sai, đó ràng chính là rắn bạc băng.

      “Vậy tốt!”

      Nghe vậy hai mắt Vân Tư Vũ sáng ngời, chuẩn bị muốn xuống nước, kết quả lại trước bước truyền đến tiếng nước chảy tiếng ‘ầm’: “Hề?”

      Phong Lăng Hề từ trong nước chỉ còn thấy cái đầu, sợi tóc bị ước nhẹp dính ở mặt, giọt nước từ mặt nàng chảy xuống, giống như tinh nước ra, cổ quái mà mê hoặc lòng người.

      Tim gan của Vân Tư Vũ hung hăng rạo rực, nghĩ đến cái hồ tắm lớn kia trong vương phủ, người nào đó từng là bộ dáng này, làm cho đầu choáng váng, sau đó bị ăn hết sạch .

      Phong Lăng Hề nhìn về phía ra: “Chàng thành ngồi yên đó, ta bắt cho chàng.”

      Vân Tư Vũ như gà con mổ thóc mà gật đầu, ngồi xổm ở bên hồ nhìn xem nàng từ từ mặt hồ biến mất. Mặt hồ lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn lại từng mảnh cánh hoa đào lơ lửng ở mặt nước, theo gió thổi qua, mặt hồ nổi lên vòng lại vòng rung động.

      Bởi vì tâm tình tốt, hoàng tử Ngọc Ngạn tản bộ đến nơi đây, thấy Vân Tư Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ, khỏi có chút kỳ quái, theo tầm mắt của nhìn vào, lại có phát gì cả, vì vậy liền đem tầm mắt thả lên người Vân Tư Vũ, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, tựa như đối với Vân Tư Vũ rất là hiếu kỳ, muốn xem thấu .

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 44: Thua thiệt


      tại Vân Tư Vũ cũng có tâm tình để ý tới y quan sát cái gì, đợi lâu cũng trông thấy mặt hồ có động tĩnh, có chút nóng nảy, mặc dù biết Phong Lăng Hề có bản lãnh, nhưng là rắn bạc băng giống như cũng rất lợi hại, bị cắn chứ?

      Ngược lại Khởi Vân dùng hai mắt nhìn Hoàng Ngọc Ngạn lâu, đáy mắt như có điều suy nghĩ. demcodon.ddlqd

      Vân Tư Vũ gấp đến độ xoay vòng vòng, thời điểm cân nhắc có nên xuống nước cứu người hay , mặt hồ đột nhiên có động tĩnh.

      “Ồn ào….” Bọt nước tản ra, Phong Lăng Hề trực tiếp từ trong nước nhảy lên, rơi vào bên cạnh Vân Tư Vũ, trong tay cầm lấy vật lớn bằng ngón út, toàn thân trong suốt giống như tượng đá con rắn .

      Vân Tư Vũ vừa nhìn, mặt mày khỏi hớn hở, là rắn bạc băng nha! Lần này cần phải cho sư phụ ghen ghét đến chết luôn, sư phụ rất muốn nhưng lại tìm được, nghĩ tới vận khí của tốt như vậy.

      Vân Tư Vũ muốn đưa tay bắt lấy con rắn kia, lại phát giác nó giống như run, khỏi nhìn về phía Phong Lăng Hề hỏi: “Nó lạnh sao?”

      Phong Lăng Hề bởi vì xuống nước, quần áo bị ướt dính ở người, thân hình có lồi có lõm lộ ra thể nghi ngờ. Hoàng Ngọc Ngạn và Khởi Vân đều đỏ mặt chuyển tầm mắt, chỉ có Vân Tư Vũ quá mức hưng phấn hoàn toàn có chú ý tới.

      Phong Lăng Hề cũng chú ý đến mình, chỉ là nghe lời mà Vân Tư Vũ cảm thấy buồn cười: “Nó là rắn bạc băng.”

      “Đúng nha.” Vân Tư Vũ cũng hồi phục lại tinh thần, rắn bạc băng thích lạnh, càng lạnh càng thích, làm sao sợ lạnh?

      Cho nên Vân Nhị công tử ở nơi này coi như nơi ấm áp gặp được rắn bạc băng xác là có vận khí. Đưa tay nắm con rắn kia, phát thân thể nó ràng ấm áp, quả nhiên giống như sách ghi lại. Rắn bạc băng vừa đến tay , lập tức chui vào trong tay áo mà quấn lên cổ tay, đem cổ tay của mà xác định làm khu vực của mình.

      Rắn bạc băng cẩn thận nhìn rồi liếc nhanh Phong Lăng Hề, thân thể lại run rẩy, đầu nịnh nọt cọ xát lên tay Vân Tư Vũ, sau đó bất động.

      Vân Tư Vũ bừng tỉnh hiểu ra: “Hề, nó sợ nàng.” Rắn bạc băng là muốn bảo vệ nó sao? Hề khi dễ nó?

      Phong Lăng Hề đưa tay xoa bóp mặt của , mới phát tay còn nước. Vân Tư Vũ cũng phát tình huống của nàng bây giờ ướt đẫm, muốn gì, ai ngờ Hoàng Ngọc Ngạn mở miệng trước bước: “Nhàn vương điện hạ hay là thay đổi quần áo trước, nếu để nhiễm gió lạnh tốt.”

      Lời này mà do , ràng thích hợp, bất quá Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ cũng có chú ý tới vấn đề này. Khởi Vân cũng biết thẹn thùng là cái gì, ràng cũng mở miệng nhắc nhở, liền nhịn được mở miệng.

      Giờ phút này, buồn bực trong lòng Hoàng Ngọc Ngạn sớm quét sạch , ngược lại có vui sướng nhè , ra là nàng biết võ công, dường như ngay cả hoàng tỷ của bọn họ cũng biết chuyện này, cho nên biết bí mật của nàng rồi, điều này làm cho cảm thấy, so với những người khác hiểu nàng hơn. Chỉ là ngờ qua, tại sao phải vì vậy mà vui mừng.

      Vân Tư Vũ nhíu nhíu mày, vị hoàng tử điện hạ này như thế nào đột nhiên quan tâm tới Hề đến như vậy?

      Mắt Phong Lăng Hề nhìn thân xiêm y ướt đẫm kia, trực tiếp vận chuyển nội công, trong nháy mắt liền khô ráo.

      Vân Tư Vũ trực tiếp nhào vào trong ngực nàng, buồn buồn ra: “Ta thua thiệt.” Trước chỉ là thấy Phong Lăng Hề có bị thương, liền đem chú ý đều đặt ở thân rắn bạc băng, tại mới phát thê chủ nhà bị người khác nhìn, mặc dù còn mặc y phục, nhưng là cũng tuyệt đối làm cho người mặt hồng tim đập, ai bảo thê chủ nhà từ lại câu nhân như vậy.

      Phong Lăng Hề thấy bộ dạng rầu rĩ của nhịn được cười ra tiếng. Dù sao sinh sống ở thế giới trước lâu như vậy, đến nơi này mặc dù nhập gia tùy tục, nhưng là mặc kệ bản thân có vấn đề gì, còn có đặc biệt để ý. Dù sao từng lộ vai lộ chân đều là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa ở cái thế giới như vậy, cho dù bị người nhìn chút, thân là cũng chỉ thua thiệt ít. Cho nên dưới tình huống này căn bản chút cũng có lộ, tự nhiên có cảm thấy có cái gì ổn.

      Vân Tư Vũ cầm lấy mái tóc của nàng kéo chút, hừ : “Còn cười? Nàng là của ta, chỉ có ta mới có thể xem!” Tiểu mèo hoang lại bắt đầu bảo hộ đồ của mình.

      Nghe được lời này của y, Hoàng Ngọc Ngạn khỏi có chút lúng túng, cũng phải cố ý xem, là Phong Lăng Hề lên quá đột ngột, cũng nghĩ tới trông thấy hình ảnh như vậy nha!

      Khởi Vân vẫn còn suy nghĩ nhiều, chỉ xem Phong Lăng Hề là chủ tử mà thôi, hơn nữa thủ hạ chính của Phong Lăng Hề là người khó tránh khỏi bị nàng mang ra phần tùy ý, có bị bó buộc như vậy. Mặc dù là hay thẹn thùng, nhưng là cũng có những ý nghĩ khác, lúc này nghe được lời mà Vân Tư Vũ , cũng chỉ là cười trộm, ngược lại biết lúng túng là gì.

      Nụ cười mặt Phong Lăng Hề càng đậm vài phần, tới gần vành tai trắng non mềm của Vân Tư Vũ liếm cắn cái, thấp giọng cười : “Tốt, chỉ cho chàng xem. Nếu tại liền tìm chỗ cho chàng xem?”

      Vân Tư Vũ duỗi ra móng vuốt cong nhéo nàng hai cái, xoay người về, được hai bước đưa tay kéo Phong Lăng Hề theo.

      Nụ cười mặt Phong Lăng Hề mở rộng, trong mắt mang theo điểm sủng ái, kéo vào trong ngực, ôm lấy mà chậm rãi rời .

      Hoàng Ngọc Ngạn sớm bị hành động đùa giỡn mập mờ của nàng với Vân Tư Vũ chọc cho mặt đỏ tới mang tai, lúc này lại khỏi bị vẻ mặt dịu dàng của nàng đầu độc. demcodon.lequydon

      Khởi Vân theo hai người vài bước, quay đầu lại nhìn Hoàng Ngọc Ngạn, vừa vặn đem vẻ mặt của thu hết vào trong mắt, khỏi khẽ nhíu mày, trong lòng thở dài. Giải Ngữ sai, chủ tử quả nhiên là quá mê hoặc người. Dĩ vãng hào quang giấu kỹ, đều có ít người thể chờ đợi được thương nhung nhớ, làm hại Giải Ngữ đề phòng những công tử thanh lâu có ý nghĩ an phận kia giống như phòng sói, nhưng vẫn là có người chui vào chỗ trống, bởi vậy còn làm cho Giải Ngữ thành trong miệng phần đông công tử thanh lâu là người người thể hình dung, mặc dù Nhàn vương điện hạ ‘thân mật’ có mấy người, cũng thể thay đổi hình tượng hung ác của Giải Ngữ. Trời mới biết, Giải Ngữ có ý tốt nha!

      Chủ tử nhà bọn họ là có thể tùy tiện trêu chọc người sao? Cũng chỉ có Vương Quân là hợp mắt chủ tử, cho nên mới sủng ái như vậy, phần sủng ái này chỉ làm cho mình Vương Quân. Nếu như có người cho là mình tốt hơn Vương Quân, chính mình càng cần phải lấy được ưu ái của chủ tử, như vậy cũng chỉ có thể là tự tìm khổ ăn.

      Nhìn về hai cái bóng dáng phía trước, Khởi Vân có chút ít lo lắng. tại chủ tử hề tận lực bớt phóng túng, vậy sau này chỉ biết càng nhận người, nhất là chủ tử đối với Vương Quân che dấu chút dịu dàng nào, đủ để cho tất cảm nam tử hâm mộ, muốn làm của riêng.

      Như thế xem ra, tương lai chủ tử chỉ sợ bị bầy sói bao phủ nguy hiểm, cái nhiệm vụ đại chiến với bầy sói này, chẳng lẽ muốn giao đến tay sao? Mặc dù rất nguyện ý giúp Vương Quân bảo vệ trận địa, nhưng là ngẫm lại tình huống kia. Khởi Vân còn phải rùng mình cái, trước kia nên cười Giải Ngữ. tại tỉnh lại và khắc sâu lời đó, có phải báo ứng tới hay ?

      ***
      Thời gian qua hơn nửa tháng, giày vò đến đám người theo sau chật vật thể chịu nổi. Cuối cùng kết thúc hành trình núi đào, tiến vào cái trấn .

      Hoàng Vũ Mặc nhịn được cảm thán: “Rốt cuộc có thể quay trở về sinh sống như người bình thường.” Bất quá Ninh vương điện hạ mặc dù vương gia được cao quý vây quanh, cũng phải là chút khổ người đều ăn được, nàng chỉ là đau lòng cho đệ đệ nhà mình, còn có tiểu biểu đệ.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 45: Sắc đẹp?

      Editor: demcodon



      Ăn ngon, ngủ ngon, còn muốn gấp rút lên đường, giằng co hơn nửa tháng cả người đều gầy vòng. Hoàng Ngọc Ngạn lớn như vậy, đúng là lần đầu tiên ăn khổ như thế. Nếu phải là trong lòng nghĩ muốn tranh hơi, muốn bị Phong Lăng Hề xem thường, cũng muốn thua Vân Tư Vũ, phỏng đoán sớm chống đỡ nổi.

      Mà Lăng Nguyệt sớm ở trong lòng thầm thề: sau khi ra ngoài liền chuẩn bị trở lại kinh thành, cũng muốn cùng những người này chơi nữa, đây quả là muốn mạng người ta mà. cảm thấy, Nhàn vương điện hạ là cố ý chỉnh bọn họ, hơn nữa có thể xong như vậy.

      núi đào mặc dù ngẫu nhiên phát hồ nước , nhưng là thân nam tử tự nhiên có thể tùy ý ở ngoài trời cởi áo nới dây lưng, cho nên vài người nam tử chật vật khác thường, toàn thân vô cùng bẩn thỉu, ngay cả tiểu thị đều chịu nổi, đến ba vị công tử quý kia.

      Cũng chỉ có Vân Tư Vũ lớn mật, cái gì cũng dám làm, có Phong Lăng Hề hộ giá hộ tống , tìm được nước liền tự mình tắm rửa sạch .

      Nữ nhân mặc dù có nhiều kiêng kỵ như vậy, nhưng là vẫn rất dơ như cũ. Bởi vì mỗi lần đều là Phong Lăng Hề phát có nước trước, sau đó liền dẫn Vân Tư Vũ vọc nước. Nam nhân dùng nước để tắm qua, Hoàng Vũ Mặc và Tô Vân cũng thẹn thùng lại dùng lần, hơn nữa cho dù bọn họ mặt dày mày dạn muốn tắm cái cũng có thể. Bởi vì tên tiểu nhân Phong Lăng Hề kia, cái gì thể để cho người khác chiếm ô nước tắm mà Vương quân nhà nàng dùng qua, cho nên cho rắn bạc băng vào trông hồ nhổ nước miếng.

      Rắn bạc băng cũng chỉ có loại độc, Phong Lăng Hề tự nhiên để cho nó ói ra nọc độc như thấy máu là chết , nơi này mặc dù có gặp người nào, nhưng là có nghĩa là có người tới, tạo thành ngộ thương tốt.

      Cho nên cho dù hồ nước cũng bị độc chết, nhiều nhất là tê dại hai canh giờ. Bất quá ai nguyện ý có việc gì bị ma nhập mà nhảy vào tắm, hơn nữa bọn họ còn muốn mau sớm ra núi đào này đây. Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

      Cho nên nhóm người này đến khách sạn, chuyện thứ nhất phải là ăn bữa no đủ, mà là tắm trước cái.

      Có lẽ là cuối cùng tới địa phương có người sinh hoạt, tâm tình Ninh vương điện hạ rất tốt, thấy Phong Lăng Hề lười biếng lên lầu, khỏi hỏi: “Ngươi ?” Vừa vừa kéo kéo tà áo, mặt mũi tràn đầy bộ dáng ghét bỏ.

      Nếu phải là bởi vì có quần áo dư thừa đổi giặt, Ninh vương điện hạ sớm đem tầng da người kia lột ra ném , mới mặc nhiều ngày như vậy.

      Phong Lăng Hề liếc nàng cái, nhìn xem động tác bất nhã của nàng, nhíu mày : “Ninh vương điện hạ phải là ngấp nghé sắc đẹp của bản vương chứ?” Hiển nhiên, tâm tình của Phong Lăng Hề cũng tốt như vậy, bất quá là bị đám theo đuôi chật vật lấy lòng.

      Hoàng Vũ Mặc sửng sốt chút, sau đó phục hồi lại tinh thần, sắc mặt khỏi tối sầm. Nàng khó được có ý tốt hỏi nàng ấy câu, lại ràng thành ngấp nghé sắc đẹp của nàng ấy rồi? Ai muốn xem nàng ấy? người nàng ấy có gì đó, người nàng cũng thiếu được. đúng, nàng vừa rồi có ý mời nàng ấy cùng tắm, làm sao lại ngấp nghé sắc đẹp của nàng ấy chứ?

      Phong Lăng Hề cũng mặc kệ sắc mặt nàng ấy biến hóa thế nào, ôm Vân Tư Vũ ra: “Tư Vũ, chúng ta tắm rửa uyên ương .”

      Hoàng Vũ Mặc nhìn bóng lưng của nàng, hừ : “Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, coi chừng miệt mài quá độ.”

      Phong Lăng Hề quay đầu lại đánh giá nàng, cười : “Phủ Ninh vương điện hạ nhiều mỹ nhân như vậy cũng thấy Ninh vương điện hạ ngươi miệt mài quá độ, bản vương chẳng lẽ còn kém hơn ngươi sao?” Ánh mắt kia có chút khinh thường. chỉ có người là tiểu mèo hoang nhà , chuyện miệt mài quá độ như vậy căn bản cần cân nhắc.

      xong đợi Hoàng Vũ Mặc phản ứng, liền dẫn Vân Tư Vũ lên lầu.

      * * *
      Trong thùng tắm to, Phong Lăng Hề trừng mắt nhìn rắn bạc băng nằm ở bên mép thùng tắm, rắn bạc băng run rẩy ngoan ngoãn ra cửa chơi, thuận tiện thay chủ nhân canh chừng.

      Phong Lăng Hề lúc này mới hài lòng, bình thường cho nó quấn ở cổ tay Tư Vũ tệ, tại cũng thể làm cho con rắn ngu xuẩn chiếm tiện nghi của Tư Vũ.

      Đây là tắm uyên ương sao, rửa rửa khó tránh khỏi tâm cuồng ý loạn. Khuôn mặt nhắn của Vân Tư Vũ đỏ bừng, cũng biết là bị nước nóng hun, hay là bị Phong Lăng Hề khiêu khích.

      Phong Lăng Hề lơ đễnh cọ cọ lên người của , ra: “Thịt thịt ôm thoải mái.”

      Vân Tư Vũ duỗi chân ra đạp nàng cái: “Sắc lang!”*

      (*sắc lang = tên già dê)

      Phong Lăng Hề vô tội nháy mắt mấy cái: “Ta chỉ là ôm thoải mái, lại muốn làm cái gì, làm sao lại sắc?”

      Vân Tư Vũ còn muốn điều gì, Phong Lăng Hề đột nhiên nghe được chút động tĩnh, khỏi nhíu nhíu mày. Vân Tư Vũ ràng cũng nhận ra, cau mày : “Là bạc băng.” Rắn bạc băng có thể phát ra tiếng rất đặc biệt, hơn nữa tiếng có thể truyền rất xa, rất thích hợp dùng để cảnh báo, chỉ là loại này người rất khó nghe được tiếng của nó.

      Phong Lăng Hề thở dài, bước ra thùng tắm, lại đem Vân Tư Vũ ôm ra.

      Bọn họ cũng nên ra ngoài, trong thùng tắm thêm qua lần nước nóng nhưng giờ nguội lạnh, hơn nữa cũng nên ăn chút gì.

      Phong Lăng Hề nghe thấy tiếng có người lên lầu, nếu rắn bạc băng nhắc nhở bọn họ, phỏng đoán người nọ là đến tìm bọn họ. Bất quá vẫn lười biếng như cũ, thấy chút hoảng loạn nào.
      Last edited by a moderator: 28/9/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 46: Hoàng tử điện hạ bốc đồng


      Chờ hai người mặc quần áo tử tế, mở cửa phòng liền gặp rắn bạc băng ở cửa, nhìn về phía Ninh vương điện hạ nhe răng nhe lưỡi, ý kia rất ràng: cho phép tiến gần thêm chút nữa, nếu rắn ta phát huy.

      Thấy hai người ra, rắn bạc băng cao ngạo ngẩng cao đầu nhìn Hoàng Vũ Mặc can đảm, ánh mắt rất có ý tứ xem thường Ninh vương điện hạ. Sau đó ‘oạch’ cái, quấn lên cổ tay Vân Tư Vũ, nịnh nọt cọ xát tay Vân Tư Vũ, lại dè dặt nhìn về phía Phong Lăng Hề, bộ dáng muốn tranh công nhưng lại dám.

      Đối đãi khác nhau như vậy làm cho Ninh vương điện hạ vô cùng căm tức. Phong Lăng Hề là quái thai, sau đó cưới Vương Quân cũng là quái thai, nuôi động vật bên mình toàn bộ đều là quái thai, cái khác gì kẻ ăn trộm láu lỉnh. decodon.lequydon

      Đạp Tuyết Vô Ngân cơ trí thôi, người ta đó là ngựa quý hiểu tiếng người, tại con rắn kỳ quái này ràng cũng quỷ dị như thế, đối với thái độ của nàng còn như hảo hữu thế kia, là đáng hận! Nghĩ tới khỏi hí mắt nhìn về con rắn , ánh mắt lạnh như băng bén nhọn, kết quả rắn bạc băng càng dùng thêm mắt rắn u lạnh lẽo nhìn trở về, còn dùng lưỡi mềm khè ra khiêu khích.

      Ninh vương điện hạ tức giận đến thiếu chút nữa hơi nhịn chết mình.

      “Ninh vương điện hạ có việc gì?” Phong Lăng Hề hỏi lời này, nhưng cũng chờ nàng trả lời, trực tiếp lôi kéo Vân Tư Vũ từ bên người nàng qua, chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì.

      Hoàng Vũ Mặc nhíu nhíu mày, đuổi kịp bước chân của nàng hỏi: “Kế tiếp ngươi định nơi nào? Trước lộ ra chút !” Nàng cũng muốn trải cuộc sống của người rừng lần nữa.

      Phong Lăng Hề tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi vài món Vân Tư Vũ thích ăn, mới chậm chạp : “Ninh vương điện hạ có phải quá quan tâm bản vương rồi hay ?”

      Những người khác ăn xong, nhưng cũng chưa lên lầu. Lúc này Tô Văn, Vân Dật, Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt cũng ngồi xuống bên này. Phong Lăng Hề nhíu nhíu mày, nhưng cũng chưa thêm cái gì.

      Chỉ là phản ứng tất cả bốn người có chút kỳ quái. Tô Văn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, Vân Dật hơi đỏ mặt cúi đầu xuống, ánh mắt có chút hơi phức tạp.

      Lăng Nguyệt đỏ mặt cúi đầu xuống, rồi lại nhịn được len lén liếc về phía Vân Tư Vũ. Sau đó rất nhanh chuyển mắt , mặc dù còn chưa lập gia đình, nhưng phải thế là hoàn toàn biết gì. Lăng gia là gia tộc lớn, gia tộc lớn của nữ nhân tự nhiên hậu viện nhiều người, tranh thủ tình cảm gay gắt. Ngoại trừ quân muốn thể dáng vẻ của mình, các thị quân khác đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để quyến rũ người kia, duy nhất chính là xuân dược, cho nên cẩn thận trông thấy ít cũng là chuyện bình thường.

      Hoàng Ngọc Ngạn kinh ngạc nhìn Vân Tư Vũ, sau đó giống như là đột nhiên phục hồi lại tinh thần cũng cúi đầu, tư vị trong lòng lại chua xót khó tả, khỏi đưa tay vuốt ngực cái. Trong lòng có chút mờ mịt, hiển nhiên biết tâm tình của mình từ đâu mà đến.

      Bốn người họ có phản ứng kỳ quái như vậy, hoàn toàn là bởi vì dấu vết là quá ràng cổ của Vân Tư Vũ, làm cho người muốn bỏ qua cũng được, cũng chỉ có Ninh vương điện hạ có thể làm như thấy, đây là chuyện tự nhiên hay là bởi vì nữ hoàng bệ hạ cảnh cáo.

      Vân Tư Vũ tự nhiên cảm thấy tầm mắt rơi vào người mình, hơn nữa còn biết ra vấn đề nằm ở cổ, khỏi đưa tay sờ sờ cổ, đột nhiên vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện. Sau đó khi thời điểm mấy người cho là mắt cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt Vân Tư Vũ đột nhiên kêu lên: “Tiểu nhị tỷ, nhanh mang thức ăn lên!”

      Vốn là Ninh vương điện hạ rất bĩnh tĩnh, lòng chỉ quan tâm kế tiếp đâu nhưng lại khỏi giựt giựt khóe miệng, trong lòng khỏi thầm: quả nhiên da mặt đủ dày!

      Khóe miệng Phong Lăng Hề khẽ giơ lên, con mèo hoang chồng dĩ nhiên là giống người thường.

      Hoàng Vũ Mặc có quên mục đích mình tìm tới Phong Lăng Hề, chưa từ bỏ ý định hỏi thăm xuống, ngay cả khi Phong Lăng Hề lời lạnh nhạt, châm chọc khiêu khích cũng có thể hoàn toàn thấy, có thể thấy được Hoàng Vũ Mặc là rất thương Hoàng Ngọc Ngạn, vì người đệ đệ này ăn ít khổ, đó là co được giãn được. Lúc này, nàng ngược lại có vài phần quyết đoán của Hoàng Vũ Hiên.

      Vì vậy Phong Lăng Hề có lòng tốt báo cho nàng biết bỏ xuống cái mục đích, mặc dù là có chút phiền Hoàng Vũ Mặc, nhưng là cũng đến mức muốn chỉnh chết nàng, mà Tô Văn cũng là trợ thủ đắc lực của Hoàng Vũ Hiên. Nếu là nàng xảy ra chuyện, đối với có thể có lợi. Bên cạnh Hoàng Vũ Hiên có thể có nhiều người mới nhàng rãnh rỗi.

      Cho nên khi lúc Hoàng Vũ Mặc giơ chân mà chuẩn bị rời , Phong Lăng Hề là rất hài lòng, rốt cuộc có thể vứt bỏ cái đuôi chán ghét.

      Đáng tiếc, hoàng tử Ngọc Ngạn lần nữa phát huy tinh thần bướng bỉnh, nhất định phải theo Phong Lăng Hề, coi như là núi tuyết nguy hiểm, cũng chút nào lùi bước. Mà Hoàng Vũ Mặc lần này cũng thỏa hiệp chút, núi tuyết rét lạnh khác thường, lại khó khăn, nam tử yếu ớt chỗ đó quả chính là tự mình chuốc lấy cực khổ. Huống chi nếu như gặp tuyết lở làm sao bây giờ? Nếu Ngọc Ngạn xảy ra chuyện gì, nàng phải làm thế nào khi hoàng tỷ và phụ hậu dặn dò?

      Nhưng là kiên trì của nàng căn bản vô dụng, Hoàng Ngọc Ngạn cũng cùng nàng tranh, nhìn như là thỏa hiệp. Thời điểm Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ rời , len lén theo. Kết quả có thể nghĩ, Ninh vương điện hạ cũng chỉ có thể theo sau, cho dù có chút tức giận, cũng là thể trông nom sống chết của .

      ***
      Trong xe ngựa, Vân Tư Vũ cắn băng tang hồ lô, vén rèm cửa sổ lên, hưng trí bừng bừng nhìn xem khung cảnh bên ngoài. Khởi Vân ngồi bên cạnh , nho thầm: “Vị hoàng tử điện hạ này biết nặng .”

      Vốn là ngay cả Tô Văn còn do dự, muốn tiếp tục theo Phong Lăng Hề. Dù sao nàng chỉ người, còn mang theo Vân Dật; nhưng là Hoàng Ngọc Ngạn này muốn cùng, Hoàng Vũ Mặc yên tâm đuổi theo. Tô Văn tự nhiên cũng chỉ có thể theo, cho dù có ý chỉ của Hoàng Vũ Hiên, Ninh vương điện hạ và hoàng tử Ngọc Ngạn chỗ nguy hiểm như vậy, nàng cũng thể làm như thấy.

      Nếu như đến lúc đó xui xẻo gặp tuyết lở, nhiều người như vậy, cho dù Phong Lăng Hề bản lĩnh tày trời, cũng thể có thể bảo đảm hề thương vong. Cho nên Khởi Vân đối với vị hoàng tử điện hạ này càng thêm có cảm tình tốt.

      Cũng may Lăng Nguyệt trải qua trong khoảng thời gian hành hạ này, biết chuyến chơi này là quá mệt mỏi, thức thời phái thị vệ bảo vệ trở lại kinh thành. decodon.lequydon

      Vân Tư Vũ nghe được lời Khởi Vân , thu hồi tầm mắt ở bên ngoài cửa sổ, mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề, bĩu môi : “Chỉ có thể trách có vài người sức quyến rũ quá lớn.”

      Nghe vậy, Khởi Vân vội vàng câm miệng, ra là Vương Quân phát nha!

      Hai ngày này Hoàng Ngọc Ngạn ràng yên lòng, tầm mắt thỉnh thoảng luôn rơi vào người Phong Lăng Hề, hồi lâu cũng đảo mắt. Vân Tư Vũ cho dù chậm chạp cũng nên phát vấn đề, huống chi đối với người ngấp nghé Phong Lăng Hề căn bản cũng chậm chạp.

      Phong Lăng Hề bỏ qua quyển sách tay, đặt cánh tay ngang hông căng thẳng của Vân Tư Vũ, kéo vào trong ngực, mở miệng liền cắn xuống miếng băng tang hồ lô.

      Vân Tư Vũ mở trừng hai mắt, liền tranh thủ gặm được miếng dư lại, ném cây tăm bằng trúc, mới phồng má : “Bất quá cũng xác biết chút nặng .”

      Vì đuổi theo nữ nhân ngay cả sống chết đều để ý, cho dù muốn mạng của mình, nên ngẫm lại tỷ tỷ của mình thương chứ.

      Đây cũng thể trách Hoàng Ngọc Ngạn, bất kể là Hoàng Vũ Hiên hay là Hoàng Vũ Mặc, đều thương . Thái hậu cũng đem bảo vệ rất khá, dần đà trong xương khó tránh khỏi sinh ra vài phần tùy hứng, bình thường tốt, trong lòng lại nghẹn hơi, tự nhiên là rốt cuộc cố chấp, hơn nữa người hoàng tử lâu dài nuôi ở trong thâm cung, cũng biết núi tuyết mù mịt tồn tại nguy hiểm thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :