1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly (96/124)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 36: Hoàng tử
      Beta: demcodon


      Phong Lăng Hề dừng bút lại, liền thể chờ đợi được cầm lên xem, trong miệng lầm bầm: “Ta có dữ dội như vậy sao?” Trong mắt lại tràn đầy thích.

      Bức tranh giấy là hình Vân Nhị công tử trừng mắt, bộ dáng xù lông lại xấu hổ, nắm quả đấm giống như bị chọc giận, chuẩn bị duỗi ra móng vuốt cong của người mèo.

      Phong Lăng Hề đến sát bên lỗ tai câu gì đó khiến sắc mặt Vân Tư Vũ trong nháy mắt đỏ hồng, siết quả đấm về phía quơ múa, Phong Lăng Hề khỏi bật cười, chỉ chỉ bức tranh trong tay . đúng là giống nhau như đúc.

      Kỳ Phong Lăng Hề chỉ câu: “Lần sau ta nhớ nhắc nhở chàng rên thôi.” Trong nháy mắt làm cho Vân Tư Vũ nhớ tới chuyện lúc trước từng làm cho mất mặt.

      Chủ sạp kia nhịn được lau mồ hôi, khó trách vị công tử này hài lòng. Nàng ràng gặp gỡ người trong nghề, nàng rất ràng bức tranh của mình mặc dù ở phương diện này coi như tệ, nhưng lại bắt được thần vận, cho nên cũng chỉ có thể ở chỗ này bày cái quán kiếm sống nuôi gia đình thôi.

      Vân Tư Vũ rốt cuộc hài lòng, bất quá lúc Khởi Vân trả tiền chủ sạp kia lại kiên quyết cần, hiển nhiên là bị Phong Lăng Hề làm cho kinh hãi.

      Đoàn người tiếp tục về phía trước, Phong Lăng Hề đếm xỉa tầm mắt tìm tòi nghiên cứu sau lưng, lôi kéo bàn tay của Vân Tư Vũ, nhìn xem ôm bức tranh hết nhìn đông tới nhìn tây.

      Phong Lăng Hề câu nhân cần , Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn tất cả đều tuấn tú lịch , mặc dù trấn Đào Hoa cách kinh thành xa, thường thường cũng có thể nhìn thấy quan lại quyền quý, nhưng là cả đoàn người đều xuất chúng này lại làm cho người người đều ghé mắt nhìn.

      Thế cho nên người ném đồ về phía bọn họ ít, bất quá lại có người nào để ý, mặc dù làm tan nát ít tim nam tử, nhưng có ai có mật lớn hơn mặt đất mà đến dây dưa.

      Đương nhiên nam tử đồng hành cũng bị ném ít đồ, bởi vì nước Hoàng Vũ nam tử thành thân trước sau cũng có gì ràng để phân biệt. Nhưng ngày lễ hoa đào này đây, nam tử kết hôn ra đường đeo đồ tranh sức của , để cho người khác biết mình là hoa có chủ. Mà Vân Dật và Vân Tư Vũ hiển nhiên có chuẩn bị như vậy.

      Vân Dật mặc dù cùng Tô Văn chung chỗ, nhưng lại là phát hồ tình chi hồ lễ*, cũng có động tác quá mức thân mật. Vân Dật lại là mỹ nhân khó được, ai cũng muốn thử xem vận khí, thế cho nên bị ném rất nhiều thứ, Khởi Vân và Thu Ngâm cũng có thiếu.

      (*phát hồ tình chi hồ lễ: Ý có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa)

      Ngược lại Vân Tư Vũ và Phong Lăng Hề tay trong tay, làm cho người vừa nhìn liền rút lui, xem như là có lập gia đình nhưng nam tử to gan như vậy, chỉ sợ cũng có vài người dám muốn.

      Thế giới này, mặc dù đến mức cho phép nam tử ra cửa, cũng còn cầu nam tử ra cửa nhất định phải mang cái khăn che mặt, nhưng lại rất khó ở đường cái trông thấy nam nữ có cử chỉ thân mật như vậy.

      Thế cho nên Phong Lăng Hề mỗi lần nhìn xem Vân Tư Vũ hợp tác dưới tầm mắt quan sát của những người kia đều cảm giác mình nhặt được bảo bối, nếu như hai người nhau muốn kéo kéo bàn tay bé cũng được, kia đúng là đau khổ. d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.demcodon

      Mặc dù Vân Tư Vũ là loại quá mức khác bị người ghét bỏ, bất quá thời điểm mình chạy loạn cũng bị ném mấy món đồ, vì thế Vân Nhị công tử tương đối lên mặt, mặc dù những người kia đều bị mắt lạnh của Phong Lăng Hề đảo qua liền dọa , nhưng là chứng minh vẫn có người vừa ý, mới có mất giá trị thị trường như vậy.

      Phong Lăng Hề dở khóc dở cười bóp mặt của , tên ngu ngốc này đúng cho là mình có tài, có sắc đây? Mặc dù thế giới này phổ biến xem nam tử mềm mại, đáng là đẹp, nhưng phải ánh mắt mọi người đều hoàn toàn nhất trí, tiểu mèo hoang đáng như thế vẫn có người biết xem hàng.

      Vân Tư Vũ đem bức tranh ôm trong ngực đoạn đường, rốt cuộc sau khi mua băng tang hồ lô sợ đem bức tranh làm dơ mới giao cho Khởi Vân bảo quản.

      Sau đó trông thấy cách đó xa có người xích sắt, Vân Tư Vũ lại hứng thú nữa, tay cầm băng tang hồ lô, tay lôi kéo Phong Lăng Hề chạy qua bên kia. Chỉ thấy đường phố có hai cái cọc gỗ lớn cố định dây trường xích sắt, xích sắt cũng căng thẳng, có người mới vừa đứng lên được, xích sắt lung lay cái liền ngã xuống.

      Chủ sạp cầm lấy đồng la gõ rung vang lên cả trời, trong miệng rống lớn : “ qua, ngang qua, ngàn vạn cần phải bỏ lỡ, chỉ cần hết sợi xích sắt này, liền có thể lấy mười lượng bạc, lần mười văn tiền.”

      Mười lượng bạc đối với dân chúng bình thường mà cũng là hấp dẫn , làm ăn như vậy lợi nhuận rất tốt, nhưng nếu là gặp gỡ người có năng lực vậy cũng là thiệt thòi thảm.

      Đoàn người này của Phong Lăng Hề, nếu tùy ý xách ra người ra cũng có thể làm cho ông chủ muốn khóc. Bất quá hiển nhiên ngoại trừ Vân Tư Vũ hưng trí bừng bừng bên ngoài, những người khác đối với trò này cũng có hứng thú.

      Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc hẳn là khinh thường vì mười lượng bạc mà sử dụng khinh công, mà Vân Dật là công tử gia đình lớn như vậy tuyệt đối đường cái làm ra cái loại chuyện bất nhã này. Còn có nguyên nhân, chính là tại ba người này đều yên lòng. Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc vẫn nhìn chằm chằm quan sát Phong Lăng Hề, ánh mắt ràng mang theo tìm tòi nghiên cứu. Ngay cả Vân Dật cũng thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng cái, đối với thư họa rất có nghiên cứu, tự nhiên biết bức tranh của Phong Lăng Hề đạt tới đỉnh cao.

      Chỉ dựa vào điểm này, Phong Lăng Hề hoàn toàn có thể chiếm được tài danh đủ rồi, nhưng là nàng thành trong miệng mọi người là Nhàn vương vô năng trêu hoa ghẹo liễu, tại sao vậy chứ? Lần đầu tiên như thế cẩn thận quan sát vị Nhàn vương điện hạ này, Vân Dật thể thừa nhận lúc trước Lục Nhã đúng, bộ dạng câu nhân như vậy xác nhiều lắm.

      Phong Lăng Hề có tâm tình để ý tới ý nghĩ của bọn họ, Vân Tư Vũ hưng phấn mà giẫm lên cọc gỗ, mặc dù biết Vân Tư Vũ có bản lãnh, nhưng vẫn đứng ở bên cạnh .

      Xích sắt cách mặt đất cũng cao, vị trí chỉ tới đầu gối người, mặt đất xuất tầng đệm, mặc dù dày nhưng là ít nhất có thể bảo đảm người bị thương, mà có đau hay đó chính là chuyện khác.

      Vân Tư Vũ thuần túy là vì chơi thú vị, cho nên cũng chưa dùng tới khinh công, mà là hoàn toàn dựa vào cân bằng thể lực, hai tay mở giống như tư thế bay lượn, thân thể tiến hành điều chỉnh theo xích sắt lay động, hai chân giống như hoàn toàn dính xích sắt, được rất ổn. Từng bước từng bước, kiêu ngạo nóng nảy.

      Tất cả mọi người tự chủ được mà nín thở nhìn , muốn kêu cố gắng lên nhưng lại sợ hù đến , trong lúc nhất thời, vốn là địa phương náo nhiệt nhất lại trở nên yên lặng như thế.

      Đột nhiên vốn là trong hoàn cảnh yên lặng lại truyền ra tiếng thét kinh hãi: “Vương gia---“

      Vân Tư Vũ cho là có người gọi Phong Lăng Hề khỏi quay đầu nhìn lại, kết quả thân thể mất thăng bằng liền ngã quỵ xuống mặt đất, Phong Lăng Hề liên tục ở bên cạnh , lúc này vừa vặn đỡ .

      Vân Tư Vũ ngược lại sợ chút nào, còn nhớ che chở băng tang hồ lô trong tay, từ vai Phong Lăng Hề nhìn sang, mới phát người nọ gọi phải là Phong Lăng Hề mà là Ninh vương điện hạ.

      Hoàng Vũ Mặc nhìn xem người đâu, khỏi cau mày : “Minh Tuyên, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngọc Ngạn đâu?”

      Hoàng Ngọc Ngạn, cả nước Hoàng Vũ mọi người đều biết hoàng tử Ngọc Ngạn, tài danh kế dưới Vân Dật, cùng Hoàng Vũ Hiên và Hoàng Vũ Mặc là từ đương kim Thái hậu sinh ra. d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.demcodon

      Thái hậu luôn luôn thương cái tiểu nhi tử này, trước đó lâu bởi vì thân thể thoải mái sơn trang tĩnh dưỡng, cũng mang theo Hoàng Ngọc Ngạn chung.

      Mà Minh Tuyên còn lại là thiếp thân tiểu thị của Hoàng Ngọc Ngạn, hai người luôn luôn như hình với bóng.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 37: Hiếu kỳ


      Minh Tuyên cuống cuồng : “Vương gia, nô tài là theo chân hoàng tử điện hạ ra chơi, kết quả vừa rồi nhiều người chạy tán loạn.”

      Nghe vậy, Hoàng Vũ Mặc cũng có chút nóng nảy: “Các ngươi là ở nơi nào chạy tán loạn, bên cạnh Ngọc Ngạn còn những người khác ?”

      “Còn có công tử Lăng Nguyệt.”

      Lăng Nguyệt cũng là trong bốn đại tài tử, mẫu thân là hoàng thương, mà trong khi Thái hậu là cậu ruột của .

      Thái hậu thân thể khó chịu, vì bề ngoài hiếu tâm cũng theo đến sơn trang. Lăng Nguyệt là loại người hoạt bát ở sơn trang vài ngày liền sống được muốn về, Thái hậu cũng biết cuộc sống dưỡng bệnh tại sơn trang có chút nhàm chán, nghĩ tới chính mình cũng thiếu người hầu hạ, cho nên cho Hoàng Ngọc Ngạn cùng Lăng Nguyệt hồi kinh.

      Hai người nam tử lặn lội đường xa dĩ nhiên là có ít thị vệ theo, chỉ là sau khi đặt chân lên trấn Đào Hoa hai người nhịn được nghĩ muốn ra xem náo nhiệt, rồi lại muốn mang theo đoàn thị vệ của Thái hậu phái theo, liền chỉ dẫn Minh Tuyên chạy ra ngoài.

      “Hồ nháo!” Hoàng Vũ Mặc khỏi giận đến tái mặt tiếp: “Thậm chí ngay cả người thị vệ cũng mang theo, nếu là gặp gỡ người trong lòng có quỷ làm sao bây giờ?” Xem ra hai người này hoàn toàn biết thế gian hiểm ác, cũng biết dung mạo của mình dễ dàng bị người khác để mắt tới.

      Minh Tuyên cúi thấp đầu dám lời nào, trong lòng rất là lo lắng.

      Phong Lăng Hề bởi vì tiểu thị này hại Vân Tư Vũ thiếu chút nữa té trong lòng vui, nhưng là hai cái nam tử yếu nếu là gặp gỡ người trong lòng có quỷ chỉ sợ hề có lực chống trả. Hoàng Vũ Hiên đối với người đệ đệ - Hoàng Ngọc Ngạn này vẫn có chút coi trọng, cũng có đạo lý gì nhìn gặp chuyện may. Lập tức mở miệng : “Ninh vương điện hạ hay là trước tìm được người rồi mới nổi giận !”

      Hoàng Vũ Mặc giận đến hồ đồ, nghe Phong Lăng Hề nhắc nhở nàng tự nhiên biết nặng , chỉ là nàng nghĩ tới Phong Lăng Hề luôn luôn cùng nàng hợp lại có lòng tốt như vậy.

      Hiển nhiên, Ninh vương điện hạ quên chính nàng là người trêu chọc Phong Lăng Hề trước. Tranh đấu với nàng ấy thành thói quen, nay Phong Lăng Hề đột ngột có ý tốt làm cho Hoàng Vũ Mặc cảm thấy có chút được tự nhiên, bất quá điểm khó chịu kia ảnh hưởng toàn cục, Ninh vương điện hạ rất nhanh liền vứt qua bên, bắt tay vào tìm người.

      Hoàng Vũ Mặc nhìn qua lịch nho nhã nhưng khi làm việc lại mạnh mẽ vang dội, phân phó người khác tìm người đường còn nàng trực tiếp tìm quan huyện, để cho nàng ấy phát động người cùng nhau tìm.

      Quan huyện đáng thương kia giường cùng Thị quân xinh đẹp, đột nhiên bị kéo lên mơ mơ màng màng nhìn xem kim bài kia tượng trưng cho thân phận Ninh vương điện hạ, cho là chính mình phạm vào chuyện gì, hù dọa thiếu chút nữa bất tỉnh. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Sau khi nghe Ninh vương điện hạ thuật lại mọi chuyện xong, quan huyện đại nhân thanh tỉnh vội vàng cho người lần lượt ra ngoài tìm hộ.

      Nhiều người lực lượng lớn, công thêm Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt cũng chưa gặp chuyện gì, chỉ là bên cạnh bọn họ có nhiều du đãng chút, rất nhanh là tìm được người rồi. Kết quả tìm được Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt, lại phát mất Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ.

      Tô Văn cau mày : “Trở về khách sạn xem chút, bọn họ có lẽ trở về rồi.” Bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới, thời điểm bọn họ vừa mới chuẩn bị tìm người dường như Phong Lăng Hề chính là mang theo Vân Tư Vũ về phía khách sạn. Nàng vốn cho là bọn họ muốn hướng kia tìm người, bây giờ nhìn lại bọn họ phải là thẳng về nghỉ ?

      Tô tướng quân đoán đúng, Phong Lăng Hề mặc dù xem thể diện của Hoàng Vũ Hiên đến mức thấy chết mà cứu, nhưng là chuyện tìm người như vậy, ở nơi này cũng tính là địa phương vắng vẻ, Hoàng Vũ Mặc là vương gia còn có thể có biện pháp tìm người sao, thế liền thể hoài nghi nàng ấy và Hoàng Vũ Hiên cùng cha sinh ra. Cho nên , ở lại cũng có tác dụng lớn gì, còn bằng về nghỉ ngơi. thêm, phải là đem Khởi Vân để lại sao?

      ***
      “Ừ…”

      “Thoải mái sao?”

      “Hở… chút…”

      “Như vậy sao?”

      “Ưm…”

      thanh mập mờ trong phòng truyền vào trong tai Ninh vương điện hạ ngoài cửa, khiến sắc mặt nàng biến thành màu đen. Vốn là nàng muốn đến cảm tạ chút Phong Lăng Hề quan tâm Hoàng Ngọc Ngạn, mặc dù điểm quan tâm này có ý nghĩa, nhưng là phát sinh kia ở người Phong Lăng Hề chính là kỳ tích, cho nên nàng cũng so đo hành vi trực tiếp rời của Phong Lăng Hề, dù sao Nhàn vương điện hạ chính là người tim phổi. Nhưng là bây giờ nhìn lại, chút quan tâm kia đều là do nàng tự mình đa tình, bộ dáng người ta nơi đó có chút nào là quan tâm, ràng có để ở trong lòng.

      Ninh vương điện hạ căm giận xoay người rời , nếu như có thời điểm nàng lại tin tưởng Phong Lăng Hề có ý tốt, nàng liền đem tên mình viết ngược lại.

      Trong phòng, Phong Lăng Hề nhàn nhạt liếc mắt ra cửa phòng, tiếp tục động tác tay.

      Vân Tư Vũ nằm lỳ ở giường, bộ dáng buồn ngủ hưởng thụ, vẫn quên phất tay chỉ huy : “ mặt chút.”

      Hai tay Phong Lăng Hề mát xa người dời lên chút, Vân Tư Vũ hừ tiếng, lại muốn cầu : “Lại dùng lực chút.”

      Người luyện võ đối với huyệt đạo nắm chắc vô cùng chuẩn, Vân Tư Vũ thoải mái nằm thẳng hừ hừ, nhưng có phát Nhàn vương điện hạ tâm viên ý mã*.

      (*Tâm viên ý mã = tâm con vượn, ý con ngựa: nghĩa là tâm trí con người ta thường bốc đồng, kiên nhẫn, thiếu kiên định và mất kiểm soát.)

      Hết lần này tới lần khác còn cây ngay sợ chết đứng, đem Phong Lăng Hề đẩy lên giường, tri ân báo đáp duỗi ra móng vuốt muốn mát xa lại cho nàng, kết quả ấn lấy thân liền bị đụng ngã.

      “Hề…” Vân Tư Vũ chớp mắt to có chút hiểu, làm cho Phong Lăng Hề cảm thán lớn chính mình vô cùng: cũng thành thân, như thế nào còn có thể thuần khiết như thế đây?

      Vì vậy Nhàn vương điện hạ tà ác vươn tay vào giữa áo bào của Vân Nhị công tử, rất nhanh làm cho Vân Nhị công tử nghẹn đỏ cả khuôn mặt.

      Vân Tư Vũ mím môi nhẫn nhịn, cuối cùng thể nhịn được nữa chủ động thương nhung nhớ, hôn lên cặp môi mềm mại đỏ mọng kia, hai cái móng vuốt cũng bắt đầu lôi kéo y phục người Phong Lăng Hề.

      Phong Lăng Hề hài lòng cười cười, đưa tay để màn xuống, ôm phu lang dịu dàng say mê.

      ***
      Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Ngọc Ngạn liền nổi khí lên sớm chút, hôm qua sau khi và Lăng Nguyệt bị tìm được liền đem bọn họ đến khách sạn Phong Lăng Hề ở ngủ lại. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Ngoài ý muốn gặp phải Tam hoàng tỷ lâu thấy mặt, trong lòng rất là cao hứng. Tối hôm qua bởi vì trở lại quá muộn liền ngủ, cho nên dự định hôm nay trò chuyện tốt. Kết quả mới ra cửa, liền nghe được thanh chuyện với nhau càng ngày càng gần.

      “Chủ tử, ngài như vậy mà sủng Quận chúa, sợ Quận chúa bị người khác ghen tỵ sao?” Giọng này là của chàng trai trẻ tuổi, trong giọng ràng mang theo vui vẻ.

      người còn lại là giọng của , lời của nam tử xong hồi lâu mới lười biếng vang lên: “Như thế nào? Khởi Vân nghĩ lập gia đình? Vừa ý người nào?”

      Chỉ là giọng liền phác thảo chút người được lòng này, làm cho người khỏi muốn xem bộ dáng của người này ra sao.

      Hoàng Ngọc Ngạn cũng khỏi dừng bước, có chút tò mò người sủng phu lang nhiều thế nào, mới có thể sủng đến làm cho người ghen tỵ.

      “Chủ tử, ngài đừng bêu xấu ta, ta đời này chỉ sợ là ai thèm lấy.” Ra bên ngoài đến địa phương nhiều người - nhiều miệng Khởi Vân tự nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng là có người ngoài cũng mất quy củ nhiều như vậy, hề tự xưng nô tài.

      Giọng Phong Lăng Hề vẫn mang theo lười biếng như cũ: “ cần phải tự coi mình.” Khởi Vân mặc dù xuất thân tốt, nhưng là so với những công tử thế gia kia tuyệt đối chỉ là hơn chứ kém.

      Khởi Vân mím môi cười : “ phải là tự coi mình, mà là ánh mắt cao, cả ngày nhìn xem ngài cùng Quận chúa ân ái, thế gian này đều còn có thể để vào mắt?”

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 38: Dự định của Nhàn vương


      Hoàng Ngọc Ngạn đứng ở chỗ cũ, bởi vì nghe Khởi Vân kia vô cùng khoa trương mà mất hào hứng, chỉ nghĩ là tiểu thị nhà ai lại khen tặng chủ tử thôi. Mà giọng dễ nghe của cái người lười biếng kia lâu chưa từng vang lên. Hoàng Ngọc Ngạn định , tiếng bước chân của hai người đến gần.

      Sau đó liền gặp hai người trước - sau từ bên người qua, mắt nhìn thẳng, giống như căn bản có chú ý tới .

      Mà Hoàng Ngọc Ngạn lại nhìn xem nàng quá mức chói mắt mặt khẽ thất thần, nhìn xem hai người cuối cùng dừng lại trước cửa phòng kia, sau đó nàng đột nhiên xoay người nhìn về phía tiểu thị sau lưng cười có chút tà mị, gương mặt đó trong nháy mắt trở nên càng thêm mê hoặc lòng người, mà chính nàng lại tựa như hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ là : “Nếu chọn Dạ Tinh ? Nàng tuyệt đối trêu hoa ghẹo nguyệt.” demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Từ lúc Khởi Vân nhìn thấy khóe môi quyến rũ của Phong Lăng Hề, nhịn được liền lui về sau hai bước, trong lòng dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt, lúc này vừa nghe lời này của nàng, lại càng lắc đầu liên tục.

      phải là Khởi Vân ghét bỏ Dạ Tinh, là Dạ Tinh quá bình thường. to lớn có vóc người quá mức đáng , cũng chê, nhưng là hết lần này đến lần khác gương mặt còn chút thay đổi giống cá chết, ràng người sống lại xuất quỷ nhập thần, bay tới bay lui giống như du hồn, người nhát gan có thể bị nàng tươi sống dọa chết.

      Khởi Vân trong nháy mắt cảm thấy bị Phong Lăng Hề này làm cho giật mình, trong lòng có bóng ma khỏi thở dài, sớm phải biết chủ tử là thể tùy tiện trêu ghẹo.

      Thời điểm Khởi Vân bi thương oán than, cửa phòng từ bên trong đột nhiên mở ra, Vân Tư Vũ vừa thấy Phong Lăng Hề liền cao hứng nhảy vào trong ngực nàng: “Hề, chúng ta leo núi , nghe nơi đẹp nhất trấn Đào Hoa chính là núi đào.”

      Phong Lăng Hề đưa tay xoa xoa đầu của , cười : “Tốt.” Duỗi tay ôm lấy vào trong phòng, trong miệng ra: “Trước dùng đồ ăn sáng.”

      Vân Tư Vũ vừa nhìn cái gì đó trong tay Khởi Vân, khỏi hưng phấn: “Cái kia, tối hôm qua phải là bán hết rồi sao?”

      Khởi Vân vội vàng chen miệng : “Đây là chủ tử buổi sáng ra ngoài mua.” tại đúng là nghĩ thầm lấy công chuộc tội. phải làm cho Vương Quân cao hứng, nếu Vương Quân cao hứng Vương gia dĩ nhiên cũng cao hứng. Vương gia cao hứng dĩ nhiên là người lớn chấp nhặt lỗi lầm của người . cũng muốn gả cho Dạ Tinh.

      Kỳ làm cho Vân Tư Vũ hưng phấn cũng phải là cái bảo bối gì đó, chính là chút điểm tâm, bất quá bộ dáng đáng , các loại tiểu động vật rất sống động, nhìn qua liền khiến người động tâm.

      Vân Tư Vũ đưa tay cầm con thỏ mũm mĩm, ‘tàn nhẫn’ cắn cái đầu của nó, nghiêng nghiêng cọ trong ngực Phong Lăng Hề, mơ hồ : “Hề, ngươi tốt nhất…”

      Phong Lăng Hề cười chọc chọc quai hàm phình ra của , thở dài : “Ngươi cũng dễ mua chuộc quá!”

      Vân Tư Vũ hừ hừ hai tiếng, ràng đồng ý lời của nàng.

      Khởi Vân thấy cần chính mình hầu hạ, liền thả ra cái gì đó trong tay ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, chuẩn bị đồ cần du lịch, dựa theo kế hoạch của Vương gia xe ngựa chỉ có thể để lại.

      Nhìn Khởi Vân qua bên người, Hoàng Ngọc Ngạn mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu làm cho mình mang theo sủng ái mềm mại trong lúc vui vẻ kia tách ra khỏi đầu, có chút yên lòng xoay người tìm Hoàng Vũ Mặc.

      Hoàng Vũ Mặc suy nghĩ có nên buông tha sống chết theo kế hoạch của Phong Lăng Hề hay , cùng Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt hồi kinh, kết quả Lăng Nguyệt lại muốn trở về nhanh như vậy, muốn theo đám bọn họ chơi, Hoàng Ngọc Ngạn hiển nhiên cũng có chút động tâm.

      Dù sao bình thường cơ hội xa nhà nhiều lắm, cho dù có cơ hội xuất cung cũng là qua lại trong kinh thành, cùng Thái hậu sơn trang tĩnh dưỡng, cũng chưa từng nửa đường dừng lại, tại cơ hội như vậy rất khó được.

      Phỏng đoán bọn họ bình thường ngoan ngoãn trở về, nhưng lần này Vân Dật ở đây, ràng Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn cũng có chuyện gì quan trọng phải làm.

      Hoàng Vũ Mặc nhíu nhíu mày, muốn thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ xuống lầu, Khởi Vân tháo xe ngựa, chỉ có Tuyệt Ảnh cùng Đạp Tuyết chờ trước cửa khách sạn, bộ dáng như vậy ràng là sắp phải ra ngoài.

      Hoàng Vũ Mặc lời ra đến khóe miệng, trực tiếp nuốt trở vào, nhìn về phía Phong Lăng Hề : “Nhàn vương điện hạ đây là muốn chuồn êm?”

      Vân Tư Vũ xem chút phía bên ngoài giữa là ban ngày, nhìn lại chút người sống trong khách sạn lớn, mặc dù cũng gì, nhưng là bộ dáng kia ràng , điều này có thể gọi là chuồm êm sao?

      Hoàng Ngọc Ngạn giương mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề, mới phát là người lúc trước gặp, nàng chính là Nhàn vương? Cái người làm cho Đại hoàng tỷ thiên vị đến ngay cả phụ hậu cũng hoài nghi nàng có phải bị Nhàn vương đầu độc hay ?

      Phong Lăng Hề lười biếng liếc nhìn Hoàng Vũ Mặc, khiêu mi : “Ừ! Ninh vương điện hạ về kinh sao?”

      Hoàng Vũ Mặc cắn răng : “Nhàn vương điện hạ gì vậy, bản vương nếu là phụng chỉ cùng chơi, tự nhiên thể nửa đường rời .” Vốn là Hoàng Vũ Mặc còn do dự lập tức liền ra quyết định.

      Lăng Nguyệt trong nháy mắt cười nheo mắt.

      Phong Lăng Hề thấy sao cả : “Tùy ngươi, bất quá ta chỉ xem trọng thể diện của Hoàng Vũ Hiên, bản vương muốn nhắc nhở trước Ninh vương điện hạ câu.”

      Hoàng Vũ Mặc nhíu mày, Phong Lăng Hề cười đến có chút hữu nghị : “Bản vương có nhàn hạ thoải mái chiếu cố người liên quan.”

      Sắc mặt Hoàng Ngọc Ngạn có chút khó coi, hiển nhiên cảm thấy Phong Lăng Hề người liên quan là chỉ và Lăng Nguyệt. Nhưng thực tế Phong Lăng Hề người liên quan là chỉ cả nhóm người bọn họ.

      Phong Lăng Hề xong, liền ôm Vân Tư Vũ rời , cũng nhìn tới sắc mặt của những người khác là cái gì.

      Vân Tư Vũ bị ôm lên ngựa, nhịn được quan sát Phong Lăng Hề, sau đó giọng hỏi: “Chúng ta muốn thám hiểm sao?”

      Phong Lăng Hề nhíu mày: “Vì cái gì hỏi như vậy?”

      “Địa phương nguy hiểm bọn họ mới cần chiếu cố nha!”

      Phong Lăng Hề khỏi cười cười, ra: “Chúng ta là xuyên qua núi đào , núi tuyết xem tuyết, như thế nào?”

      Hai mắt Vân Tư Vũ sáng ngời, gật đầu : “Được!”

      Mắt Phong Lăng Hề nhìn đám người chuẩn bị theo kịp, khóe miệng quyến rũ ra đường cong tà ác. Thế giới hai người tốt của bị người phá hư, làm sao có thể oán khí chứ? lên núi tuyết ngây ngốc mười ngày nửa tháng, ngược lại muốn xem bọn họ có còn khí lực nữa hay ? Bất quá, cắt cái đuôi sau lưng mới là mục đích, quan trọng nhất vẫn là cảm thấy Vân Tư Vũ thích.

      Phong Lăng Hề có ý tốt nhắc nhở Vân Tư Vũ có chỗ cảnh giác, cũng khiến cho những người khác coi trọng. tại biết bọn họ là núi đào, Hoàng Vũ Mặc thậm chí có chuẩn bị gì nhiều, ngay cả thị vệ cũng chỉ là ý tứ dẫn theo vài người, để tránh tình huống phát sinh ngoài ý muốn mà chiếu cố vài người nam tử.

      Dĩ nhiên Ninh vương điện hạ chút cũng có phát giác được dự định trong lòng Phong Lăng Hề, còn tưởng rằng chỉ là núi đào vui đùa chút, trước khi trời tối trở lại. demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Đến trấn Đào Hoa này núi đào xem chút, vậy đừng đến, nhất là mùa hoa đào này nếu như đến nhìn, nhất định hối hận, bởi vì cảnh sắc kia rất đẹp.

      Núi đào cũng phải là ngọn núi, mà là liên miên vài ngọn núi đều là hoa đào, cánh hoa bay múa, khắp nơi đều có thể ngửi được hương hoa đào.

      Phong Lăng Hề dự định trực tiếp xuyên qua vài ngọn núi này, núi tuyết ngắm tuyết.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 39: Móng vuốt sáng


      Mặc dù người đến núi đào ngắm cảnh rất nhiều, nhưng là phần lớn đều chỉ đến ngọn núi rồi dừng lại, trời tối sầm trở về trong trấn. Cho nên chỉ có đỉnh núi bên cạnh trấn Đào Hoa là sửa sang đường, còn có đình nghỉ ngơi, bàn đá ghế đá, thậm chí có người lên núi bán đồ chơi lời ít.

      Mà phía sau vài đỉnh núi căn bản cũng có đường , xe ngựa cùng ngựa cũng thể dùng, hơn nữa đường kia cũng dễ dàng , núi tuyết, riêng là bò qua vài ngọn núi này cũng có thể làm cho người nếm ít khổ sở.

      Khắp núi hoa đào tung bay mênh mông, liên miên dứt, cảnh trí như vậy rất là hấp dẫn người, nhất là vài người nam tử vô cùng thích.

      Bởi vì Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ dừng lại, đám người theo đằng sau cũng dừng lại nghỉ ngơi. Hoàng Ngọc Ngạn ở trong đình bày ra đàn, Minh Tuyên đốt hương, tiếng đàn vang lên, Lăng Nguyệt theo tiếng đàn nhảy múa nhàng, cùng hoa đào tung bay, tựa như tiên tử hạ xuống phàm trần.

      Hoàng Ngọc Ngạn khỏi giương mắt nhìn Phong Lăng Hề, hoặc có lẽ vì lời Phong Lăng Hề ở khách sạn, đả kích lòng tự trọng của vị hoàng tử điện hạ này, dù sao cho tới bây giờ có người nào cảm thấy là người phiền toái, bởi vậy muốn làm chút gì đó, muốn cho nàng lau mắt mà nhìn.

      Đáng tiếc Phong Lăng Hề hoàn toàn hiểu biết tâm tư của , căn bản cũng vô tình quản.

      Vân Tư Vũ bước đến bên tai Phong Lăng Hề, giọng ra: “ có đàn tốt như Giải Ngữ.” d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.demcodon

      Phong Lăng Hề khỏi cười cười, tài danh tài tử mỹ nhân vốn cũng công bằng, thân phận đủ căn bản cũng có tư cách xếp hàng, cho nên kỳ bốn đại tài tử cũng phải xuất sắc nhất, từ mà biệt. Riêng là Giải Ngữ có thể đem Vân Dật – danh tiếng đệ nhất mỹ nhân kinh thành kia chen lấn lên, mà tài nghệ của Giải Ngữ so sánh với bất kỳ bốn đại tài tử nào cũng thua kém ai.

      “Chàng hiểu đàn?”

      Vân Tư Vũ gật đầu : “Hiểu chút !” xong thần bí cười tiếp: “Nếu ta đánh đàn, nàng có dám nghe hay ?”

      Nhìn xem bộ dáng đắc ý của , Phong Lăng Hề tới gần cạnh môi hôn chút: “Lần sau đàn cho ta nghe.”

      “Được! Bất quá nếu là xảy ra điều gì ngoài ý muốn cũng đừng trách ta.”

      khúc nhạc kết thúc, ánh mắt Phong Lăng Hề căn bản cũng có dời qua phía bên kia, mực cùng Vân Tư Vũ kề tai , chơi đến vô cùng cao hứng.

      Trong lòng Hoàng Ngọc Ngạn lần đầu tiên sinh sinh ra cảm giác bị thất bại đến thế.

      Lăng Nguyệt ngược lại cao hứng, nhảy múa xong lại chạy tới cùng Vân Dật chuyện, Lăng Nguyệt là người có tính toán, chuyện cũng trực tiếp, hoàn toàn lo lắng cảm nhận của đối phương.

      Vừa mở miệng liền hỏi: “Vân Dật, ta nghe thời điểm Nhàn vương thành thân phô trương rất lớn, đều thắng được Tô tướng quân, có phải vậy hay ?” Hiển nhiên tốc độ lời đồn đãi này phải nhanh bình thường.

      Mà Lăng Nguyệt hoàn toàn quên, Vân Dật cũng là nhân vật chính thành thân ngày đó, vẫn bị so sánh với người kia.

      Cũng may Vân Dật rộng lượng cùng so đo, còn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của . Bất quá chính cũng có tận mắt thấy, đành phải đem những lời đồn đãi nghe được sau khi thành thân cho biết.

      Lăng Nguyệt nháy mắt : “Khoa trương như vậy?” Giương mắt nhìn về phía con ngựa trắng bước chân nhàn nhã kia, hiếu kỳ : “Đó chính là Đạp Tuyết Vô Ngân? nhìn ra có gì đặc biệt."

      Vân Tư Vũ thính tai nghe được lời mà hai người , cũng khỏi hiếu kỳ, thời điểm thành thân có nhiều bảo bối như vậy sao?

      Vân Nhị công tử bây giờ mới biết, ra cảnh tượng gả là như vậy, rốt cuộc cũng nhớ lại mình quyết định muốn lừa gạt bảo bối của Phong Lăng Hề, đáng tiếc lúc này Phong Lăng Hề cũng thể đổi bảo bối đến cho .

      ***
      Thời điểm trời chiều ngả về phía tây, Phong Lăng Hề đột nhiên đến bên cạnh Đạp Tuyết, sờ sờ đầu của nó, sau đó vỗ cái mông ngựa làm cho chính nó chạy , ngay cả Tuyệt Ảnh cũng theo nó.

      Hoàng Vũ Mặc trông thấy màn này, khỏi hỏi: “Nhàn vương điện hạ là định muốn trở về?”

      Phong Lăng Hề đem Vân Tư Vũ ngồi ở dưới cây đào kéo lên, khiêu mi : “Ninh vương điện hạ, ai cho ngươi biết bản vương phải về?” xong lại ôm lấy Vân Tư Vũ tiếp tục về đường phía trước, nhàn nhã : “Bản vương nếu đến leo núi, tự nhiên muốn từ đầu đến đuôi, sao có thể bỏ dở nữa chừng?”

      Sắc mặt Hoàng Vũ Mặc khỏi biến đổi, xem bao lớn người Khởi Vân liền hiểu, Phong Lăng Hề là sớm có chuẩn bị, lại cố ý cho bọn họ biết.

      Sắc mặt Tô Văn cũng khó coi, vốn là nàng cũng quá nguyện ý cùng đường với Phong Lăng Hề, bất đắc dĩ đó là ý chỉ của nữ hoàng, nàng chỉ có thể nhẫn nại. Đúng là Phong Lăng Hề còn dọc theo đường đều châm chích với bọn họ, là ai cũng có lúc tức giận, cho nên chiến Thiên quân luôn luôn nghiêm túc ít lời cũng khỏi mở miệng : “Nhàn vương điện hạ có phải quá đáng hay ?”

      Khởi Vân còn chưa kịp mở miệng trả lời thay chủ tử, Vân Vư Tũ lại mở miệng trước bước: “Tô tướng quân sao có thể lời có đạo lý này, chúng tôi phải về hay là muốn tiếp tục đều là tự do của chúng tôi, chẳng lẽ còn muốn chờ ngài dặn dò hay sao?” d.i.e.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.demcodon

      Lời mà Khởi Vân muốn đến miệng trong nháy mắt nuốt trở vào, cúi đầu cười khẽ. Quả nhiên người được chủ tử coi trọng tuyệt đối dễ khi dễ như vậy, Vương Quân bình thường nhìn vô hại nhưng có nghĩa là con thỏ trắng .

      Vương gia sai, Vương Quân chính là mèo, bây giờ phải là giơ móng vuốt sáng ra sao?

      “Còn có Ninh vương điện hạ, nếu như xem lời này vừa mắt phiền ngài thấy nàng liền đường vòng, cần gì chết sống quấn quýt lấy tha?”

      Sắc mặt Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc càng thêm khó coi, hai vị này ngoại trừ cha của mình sinh ra và nuôi lớn, cho tới bây giờ có bị nam nhân khác dạy dỗ qua.

      Bất quá Hoàng Vũ Mặc luôn luôn tìm Phong Lăng Hề phiền toái mặc dù sắc mặt u, nhưng có nổi giận, lần trước sau khi thiếu chút nữa chọc giận Phong Lăng Hề, Hoàng Vũ Hiên cảnh cáo nàng, tuyệt đối thể động thể động chạm vào Vân Tư Vũ để xảy ra chuyện gì. Nếu đến lúc đó hoàng tỷ chắc là cứu được nàng, mặc dù thời điểm Hoàng Vũ Mặc nghe lời này của nữ hoàng bệ hạ, biểu rất khinh thường nhưng thực tế lại đặt ở trong lòng. từ đến lớn chứng minh, nghe lời hoàng tỷ sai, cho nên, nàng nhẫn!

      Ngược lại Tô Văn có lẽ kìm nén quá nhiều khẩu khí, lúc này vừa ra khỏi miệng chính là lời nặng: “Nhàn rỗi Vương Quân là dễ dạy nuôi.”

      Vân Tư Vũ cười lạnh : “Tô tướng quân quên, quân của ngài cùng bản Vương Quân là cùng nương sinh ra sao? Bản Vương Quân từ mất phụ thân, nuôi dạy tốt đó cũng là nương có giáo tốt, ra Tô tướng quân đối với nhạc mẫu có ý kiến lớn như thế. Bản Vương Quân phản ứng giúp ngài.”

      “Vân. Tư. Vũ!”

      Mắt thấy Tô Văn muốn nổi giận, Vân Dật vội vươn tay ra giữ chặt ống tay áo của nàng, trong mắt mang theo cầu xin: “Thê chủ…”

      Lúc đầu Vân Tư Vũ là bởi vì mới bị đẩy ra, mặc dù bây giờ nhìn lại y trôi qua rất tốt, nhưng là đáy lòng Vân Dật cuối cùng vẫn tồn tại tia áy náy. Hay bởi vì lời mà Vân Tư Vũ , làm cho nghĩ tới ban đầu Vân Tư Vũ ở phủ tướng quân người nào hỏi thăm tình cảnh, khỏi lại càng tự trách.

      Mặc dù người nào tận lực nhằm vào Vân Tư Vũ, nhưng là nghĩ cũng biết chi phí ăn mặc của Vân Tư Vũ so ra vẫn kém và Vân Thiển. Mà ngay cả là con chồng kế Vân Suối, chỉ sợ cũng so với tốt hơn rất nhiều, dù sao Vân Suối có phụ thân trông nom.

      Cái loại hoàn cảnh có người nào quan tâm đó, ngẫm lại nếu là đổi thành , có khả năng làm được quan tâm Vân Tư Vũ như vậy.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 40: Con thỏ đáng thương


      Bởi vì phụ thân luôn luôn đối với Vân Tư Vũ đều chọn lựa thái độ coi thường, thế cho nên cũng chưa bao giờ quan tâm người đệ đệ này, lòng thương Vân Thiển, lại quên Vân Tư Vũ cũng là đệ đệ của .

      Bởi vì phần đau lòng kia, cho nên biết rất cơn tức nặng tại của Tô Văn, Vân Dật đưa tay giữ nàng lại. Bất quá cũng biết, Tô Văn coi như là nhất thời giận , cũng bởi vì loại chuyện nhặt này mà bất hòa với . Tô Văn đối với phu thị của mình là tốt, mặc dù giống Phong Lăng Hề nâng niu trong lòng bàn tay sủng ái như vậy, nhưng lại tuyệt đối bạc đãi ai.

      Tô Văn liếc nhanh Vân Dật, hừ lạnh tiếng, ngược lại có hành động gì tiếp theo, bất quá sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

      Hết lần này tới lần khác Phong Lăng Hề đổ dầu thêm vào lửa cháy câu: “Tô tướng quân là phong độ.” Lời này ràng là châm chọc Tô Văn đường đường vị đại tướng quân lại cùng người nam nhân nổi lên đấu võ miệng, phong độ tại cũng khá hơn chút nào.

      Đương nhiên, Phong Lăng Hề hoàn toàn có xem thường ý tứ của con mèo hoang chồng , mặc dù xã hội này như thế, cũng lòng nghĩ sủng ái Vân Tư Vũ. Nhưng là cho cùng, cũng chỉ biết đem xếp vị trí ngang hàng cùng mình, cũng cảm thấy là nam tử liền ở thứ bậc thấp nhất, nên đối với nghe theo vô điều kiện.

      “Tô Văn, hoàng tỷ phải là cho ngươi ra gây gổ.” Lần này ngược lại Hoàng Vũ Mặc ngăn trở chiến hỏa lan tràn, xong liếc nhanh Phong Lăng Hề, ý kia rất ràng, ngươi cũng có chừng mực chút.

      Phong Lăng Hề mặc kệ nàng, lôi kéo bàn tay bé Vân Tư Vũ xuất phát về phía ngọn núi trước kia. Demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      Vân Tư Vũ đưa tay chọc chọc cánh tay của nàng, do dự : “Hề, ta vừa rồi phải là quá ác rồi phải ?” Khó được Vân Nhị công tử bắt đầu tỉnh lại là chính mình.

      Phong Lăng Hề cười : “Hung chút mới bị người khi dễ.”

      “Đúng là ta giống như khi dễ người.” Còn khi dễ vị đại tướng quân cộng thêm người vương gia.

      có việc gì, chàng phải là vì bảo vệ ta sao?”

      Nhìn Vân Tư Vũ gật đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt ‘chính là như vậy’. Phong Lăng Hề cảm thấy tại đáng , khỏi tới gần mặt hôn cái, lại : “ quan hệ, tức chết rồi ta trong nom.”

      câu thiếu chút nữa làm tức chết người sau lưng còn chưa nguôi giận.

      Suy nghĩ đến Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt, Hoàng Vũ Mặc cũng còn muốn tranh cãi với khẩu khí kia nữa, chuẩn bị hồi phủ. Nếu như quả là như vậy, ngược lại cũng coi như là chuyện tốt.

      Hết lần này tới lần khác Hoàng Vũ Mặc có ý định tranh khẩu khí kia, Hoàng Ngọc Ngạn lại cam lòng, nhìn xem bóng dáng hai người kia càng lúc càng xa, lần đầu tiên quan tâm ngó ngàng, tùy hứng muốn theo sau.

      Bởi vì có xem qua Phong Lăng Hề trước đó cùng mấy người Hoàng Vũ Mặc này chung đụng như thế nào, cho nên đem Phong Lăng Hề đối với nhóm người này là bực mình, đều quy kết đến và Lăng Nguyệt gia nhập vào.
      Bị người ghét bỏ như thế, trong lòng hoàng tử Ngọc Ngạn cũng nghẹn thở ra hơi, như thế nào cũng để ý thuận, nhất định phải chứng minh mình có thể làm được.

      Hoàng Vũ Mặc và Hoàng Vũ Hiên giống nhau, đều thương người đệ đệ này, cho nên có biện pháp giam cầm , đành phải tiếp tục theo làm đuôi. Chỉ là nàng nghĩ ra, hoàng đệ luôn luôn hiểu chuyện nghe lời như thế nào đột nhiên trở nên cố chấp như thế?

      Đoàn người này của bọn họ tới chỗ nào cũng là tiêu điểm, trước thân phận, chỉ là tướng mạo và khí chất là đủ làm người khác chú ý rồi.

      Ba vị này xác đều là tiểu mỹ nhân: Vân Dật hào phóng ưu nhã, Hoàng Ngọc Ngạn trang nghiêm quý khí, Lăng Nguyệt xinh đẹp hoạt bát. Bọn họ đều đặc sắc, đều là mỹ nam tử khó có được, coi như là biết bọn họ đa tài đa nghệ, thân phận tôn quý, cũng có thể làm cho ít người phải mê đến cuống quýt lộn xộn. Đáng tiếc, nơi ở của bọn họ tại căn bản có người, bộ dạng xinh đẹp hơn nữa cũng có ai đến xem.

      So sánh với ngọn núi náo nhiệt, Vân Tư Vũ ngược lại thích nơi này hơn, bởi vậy Phong Lăng Hề cũng có vội vã gấp rút lên đường, leo đến giữa sườn núi thấy sắc trời tối, liền dừng lại nghỉ ngơi.

      Mặc dù trừ đoàn người bọn họ ra, bên ngoài ngay cả bóng dáng ma quỷ cũng có, Vân Tư Vũ vẫn như cá gặp nước như cũ.

      Điều này làm cho Phong Lăng Hề cảm thấy quyết định của mình có sai, tiểu mèo hoang sao, cũng nên ở nhà cả ngày.

      “Hề, ta bắt được con thỏ.” Vân Tư Vũ hiến vật dường như quý trong ngực đưa ra cho Phong Lăng Hề.

      Phong Lăng Hề xách hai cái lỗ tai con thỏ đem nó đánh giá phen, cau mày : “ là ngu.”

      Vân Tư Vũ tay đoạt lấy, bĩu môi để ý đến nàng, là quá đả kích người, chẳng lẽ nàng còn có thể trông cậy vào con thỏ cùng loại với ngựa có linh tính thông minh giống như Đạp Tuyết sao? Đây chính là cực nhọc vất vả bắt được.

      Phong Lăng Hề đưa tay ôm vào trong ngực, cắn cắn lỗ tai của , cười : “Con thỏ có cái gì tốt mà chơi? Chờ đến núi tuyết, ta bắt con linh hồ* cho chàng chơi.”

      (*linh hồ: con cáo có linh tính)

      Vân Tư Vũ trong nháy mắt quên giận dỗi: “ ? Linh hồ giống như dễ bắt nha?”

      “Chàng là tin ta?”

      Vân Tư Vũ nhếch miệng cười tiếng: “Đây chính là nàng , vậy con thỏ này đem nướng .”

      Ai… con thỏ đáng thương, vốn là Vân Nhị công tử còn muốn đem nó trở thành sủng vật nuôi, kết quả nghĩ lại cái, con thỏ xui xẻo cũng chỉ có thể trở thành món ăn của Vân Nhị công tử.

      Vân Tư Vũ rốt cuộc yên tĩnh lại, nhìn xem Phong Lăng Hề nướng thỏ. Lăng Nguyệt sau khi do dự hồi lâu, đột nhiên chạy tới ngồi xổm bên cạnh Vân Tư Vũ, mở miệng : “Tư Vũ, chúng ta bên kia ngồi !”

      vốn chính là người hoạt bát, liên tục có cùng Vân Tư Vũ chuyện, hoàn toàn là bởi vì có chút sợ hãi Phong Lăng Hề. Mặc dù Phong Lăng Hề nhìn qua giống như cũng có nơi nào đáng sợ, nhưng chính là dám dễ dàng đến gần, mà ngay cả muốn cùng Vân Tư Vũ chuyện, đều là do dự lâu như vậy. Ngay cả nữ hoàng bệ hạ tôn quý và Tô tướng quân nghiêm túc cũng có cho loại cảm giác này.

      Bởi vậy có thể thấy được, trực giác của Lăng Nguyệt rất chuẩn, mặc dù căn bản hiểu trực giác của mình.

      Vân Tư Vũ nháy mắt mấy cái nhìn , ràng thích ứng tự quen thuộc như vậy. demcodon.ddlqd

      Lăng Nguyệt đưa tay kéo kéo lấy ống tay áo của : “ , ta có thứ đồ tốt cho ngươi xem.”

      “Vật đó là gì?”

      “Ngươi biết, nhiều người ở đây như vậy, ta còn có thể bán ngươi hay sao?”

      Vân Tư Vũ do dự chút, quay đầu mắt nhìn Phong Lăng Hề, Phong Lăng Hề đưa tay sờ sờ đầu của ra: “Muốn đến đến , con thỏ nướng xong ta gọi chàng.”

      “Ừ.” Vân Tư Vũ gật đầu , chạy theo Lăng Nguyệt.

      Đoàn xe ngựa và ngựa của mọi người đều bị bỏ quên, Lăng Nguyệt chỉ còn lại bọc , đó bởi vì ra ngoài chơi mang theo ăn vặt. Bên cạnh Lăng Nguyệt cũng có tiểu thị của mình, thời điểm và Hoàng Ngọc Ngạn rời sơn trang, tiểu thị của bởi vì bị bệnh nên có thể theo , bất quá mình Minh Tuyên cũng có thể chiếu cố đến hai người bọn họ.

      Mà bây giờ Lăng Nguyệt để cho Minh Tuyên thay cầm bao đồ, cũng cho thị vệ hỗ trợ, kiên trì chính mình xách theo, thực tế là bởi vì bên trong còn đồ dấu.

      Lăng Nguyệt thần bí lấy từ bao bọc kia xuất ra quyển sách cho Vân Tư Vũ, có chút kiêu ngạo mà ra: “Đây chính là ta vất vả mới để cho tiểu thị mua về, phụ thân cho phép ta xem những sách này, dạy hư người.”

      Vân Tư Vũ có chút tò mò mở ra xem, nhưng là chứng minh, thích hợp xem loại sách này viết cho công tử khuê các xem giải trí.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :