1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly (96/124)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5: Công tử Vân Dật.


      Đáng tiếc, nguyện vọng xem chuyện vui của cũng rơi vào khoảng , muốn nhìn, còn muốn nhìn nhà ngươi có nguyện đánh hay đây? Tiếng đánh nhau đột nhiên dừng lại, sau đó liền gặp người toàn thân chật vật nhanh chóng chạy tới hướng bên này, tựa như... có nội lực?

      Phong Lăng Hề kinh ngạc nhíu mày, theo phỏng đoán, đánh nhau như thế nào cũng có mười mấy người, tại tiếng đánh nhau đột nhiên ngừng, cũng chỉ có người này chạy trối chết, như vậy là mấy chục người đối phó với người, dường như người này còn có nội lực. Mà bây giờ người này chỉ là chật vật chút, chất cũng có gì tính tổn thương, tên biến thái nào xuất nơi đây vậy?

      lúc suy nghĩ nên cẩn thận quan sát người nọ chút xem có ba đầu sáu tay hay , người nọ lại thẳng tắp phóng tới hướng phía vách núi, sau đó trong chớp mắt liền nhảy xuống.

      Phong Lăng Hề khẽ nhíu mày, mặc dù động tác người nọ nhanh nhưng lại thấy mặt nạ người nọ có dấu hiệu là ngọn lửa màu đỏ, có chút quen mắt. Liền nhớ tới, Phong lão đầu từng cho xem qua dấu hiệu như vậy, còn lao thao cẩn thận thiếu người này cái nhân tình, để cho muốn cùng người đối nghịch, có thể giúp giúp.

      Nếu trùng hợp như vậy gặp được, có đạo lý bỏ mặc kệ, có nội lực cứ như vậy nhảy xuống, dù biến thái thế nào cũng đời nhà ma. Cơ hồ là người ở đó vừa nhảy núi đồng thời Phong Lăng Hề cũng theo nhảy xuống.

      Thời điểm truy binh đuổi tới, ngay cả bóng dáng ma quỷ cũng nhìn thấy cái, chỉ có thể oán giận mắng: "Tiểu độc vật chết tiệt lại chạy!"

      đám người xanh cả mặt, vừa nhìn chính là trúng độc. Vì vậy cũng dám ở lâu, mặc dù các nàng sớm chuẩn bị xong vẹn toàn nhưng vẫn là trúng chiêu, phải mau chóng giải độc mới được.

      Người được gọi là tiểu độc vật thẳng tắp rơi xuống đất, vốn cho là phải chết thể nghi ngờ gì, cũng lúc sắp rơi xuống đất bên hông lại căng thẳng, tốc độ rơi chậm lại sau đó tiếp tục hạ xuống, thẳng tắp rơi đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều nhanh muốn lệch vị trí, bất quá cũng may hoàn toàn có đạt tới trình độ nội thương, ngoại thương tất cả đều là bị thương ngoài da chút ít. Ngẩng đầu nhìn lại, có phát bất cứ dị thường nào, nhưng hẳn là có người ra tay cứu giúp .

      Phong Lăng Hề trở lại đến vách đá, thu hồi băng ngọc tơ tằm, tặc lưỡi : " nghĩ tới lần đầu tiên dùng, là lấy tới cứu người mà phải giết người."

      Đây bất quá là việc xen giữa, Phong Lăng Hề cũng quan tâm bị cứu là ai, chuyện này rất nhanh liền đem quẳng ra sau đầu. tiếng 'ưng' gáy bén nhọn phá bầu khí, Phong Lăng Hề híp mắt nhìn , chỉ thấy con đại bàng bay thẳng đến , trong nháy máy liền đến bên cạnh.

      Mặc dù khí thế nó hung hăng nhưng lại thắng kịp, có đụng vào Phong Lăng Hề, mà là xoay quanh nơi đứng . Phong Lăng Hề nhìn nó trong chốc lát rồi duỗi cánh tay ra, đại bàng gáy tiếng đậu lên cánh tay của , thân mật dùng đầu cọ cọ vào , Phong Lăng Hề cười : "Tiểu Ô Nha, lâu gặp."

      Đại bàng dừng động tác lại, trong nháy mắt tựa như có thể thấy được trong ánh mắt ý ai oán của , Phong Lăng Hề lại để ý chút nào cùng tâm tình của nó, gõ đầu của nó thở dài : "Tên kia ngay cả ngươi đều xuất động, xem ra là thể bức ta trở về là được."

      Vừa , vừa từ tên đại bàng uy vũ gọi tiểu Ô Nha kia đem tin tức từ đùi cởi xuống. Quả nhiên là, màu chữ đỏ như máu mỹ lệ, những câu bận tâm, chỉ có câu cuối cùng trực tiếp biểu lộ ý đồ của mình 'nhanh lên chạy trở về!'.

      Đạp Tuyết luôn rất có linh tính, nghe thấy được thanh gáy 'ưng', đợi Phong Lăng Hề cho gọi, chính mình liền trở lại. Phong Lăng Hề làm cho đại bàng ít thân đen nhánh bay , sau đó nhìn toàn thân tuyết trắng của Đạp Tuyết vỗ vỗ đầu của nó, thở dài : " thôi, có người nhìn nổi chúng ta tiêu dao thế này."

      Trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, cuộc sống như vậy dạo hồ là thích hợp nhất, ngày hôm nay có nhiều người dạo hồ nhiều hơn nữa, mục đích chỉ vì người- công tử Vân Dật.

      chiếc thuyền hoa thượng tương đối mà rất là bình thường nhưng hai nữ tử ngồi trong đó đều là tuấn tú lịch . người trong đó tôn quý khí phách, người lộ ra uy nghiêm làm cho người người dám xem thường- tên còn lại là mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, người mang theo sát khí, hai người này vừa nhìn liền phải là người bình thường.

      Kia tôn quý khí phách ngừng thăm dò nhìn ra ngoài, bộ dáng vội vàng xao động, xem ra lại là người đánh chủ ý lên công tử Vân Dật. Đánh chủ ý lên Vân Dật công tử là , bất quá người này và những người khác giống nhau, riêng gì thân phận của nàng giống người thường, nàng đánh chủ ý cũng giống người thường.

      Nửa ngày cũng có nhìn thấy bóng dáng công tử Vân Dật, có chút nhịn được hỏi người bên cạnh: "Tô Văn, công tử Vân Dật này tốt như vậy sao?"

      "Bệ hạ, tin đồn thể tin hết, nhưng cũng có có lửa làm sao có khói."

      Nữ hoàng bệ hạ Hoàng Vũ Hiên liếc nàng cái, có chút bất mãn, lời này tương đương chưa .

      Tô Văn ý thức được nữ hoàng bệ hoàng bất mãn, khỏi ra: "Bệ hạ nếu là muốn gặp công tử Vân Dật, chỉ cần làm cho trấn quốc tướng quân mang người tiến cung được sao? Cần gì tự mình xuất cung?"

      Nữ hoàng bệ hạ suy nghĩ : "Ngươi biết cái gì? Trẫm muốn xem chính là Vân Dật từ đầu chí cuối, mà phải cái công tử Vân Dật trong cung kia, hiểu chưa?"

      Tô Văn do dự gật gật đầu : "Bệ hạ là muốn nhìn chút bộ dáng chân nhất của công tử Vân Dật?"

      Nữ hoàng bệ hạ hài lòng gật đầu, thầm nghĩ: Nha đầu kia ánh mắt xảo quyệt lắm, trẫm phải tự mình đến xem mới được.

      Kỳ nàng phải là có gặp qua Vân Dật, xác tiểu mỹ nhân, tài tình nàng cũng được chứng kiến chút, nếu như là chính nàng ngược lại cảm thấy nam tử như vậy quả sai, nhưng mà lời thay đổi người nào đó, chỉ là dung mạo tài tình xuất sắc, chỉ sợ còn cách nào đả động nàng.

      , nàng cũng biết được muốn cái dạng nam tử gì mới đả động tâm nha đầu kia, cho nên nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm cái người tốt nhất kia, hy vọng giống người thường mới có thể khiến cho nha đầu kia hứng thú. Nghĩ tới, nữ hoàng bệ hạ khỏi thở dài, vì cái gì trước cảm nhận được cảm giác vì quan tâm hôn của nữ nhi nàng đây?

      Đáng tiếc, ái tướng cũng hiểu biết ý tưởng của nàng, chỉ cho là nàng động tâm tư đối với Vân Dật, hơn nữa thái độ cẩn thận như vậy, chỉ sợ còn có ý định lập hậu, như vậy cũng tốt, ngôi vị phượng hậu liên tục vô ích huyền, xác thể nào thỏa đáng.

      Vì vậy vốn là thế nào để tâm nhưng Tô tướng quân cũng bắt đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm bên ngoài, tận lực từ phần đông khe hở trong thuyền hoa về phía thuyền hoa bị bao vây ở giữa kia.

      Thuyền hoa kia bị vây hãm kia đột nhiên động, ràng muốn lao ra ôm chặt, thấy người phía trước ý tứ cản đường, thuyền hoa giữa khỏi truyền ra tiếng giận dữ mắng mỏ: "Mắt mù biết tránh đường sao?"

      Nghe vậy, thuyền hoa ngăn cản phía trước vội vàng nhường ra lối . Gặp nữ hoàng bệ hạ nhíu mày, Tô Văn vội vàng giải thích: "Hẳn đó là Tam công tử Vân Thiển, tính tình luôn chanh chua đanh đá."

      Nàng vừa dứt lời, liền nghe trong thuyền hoa kia truyền ra thanh dễ nghe: "Thiển nhi..." Mặc dù gì thêm, nhưng trong giọng ràng đồng ý.

      Trong lúc nhất thời, lại ra phần đông duỗi dài cổ ra nhìn, bất quá thuyền hoa kia lại ngừng về phía trước, cũng có ai dám ngăn cản, dù sao kia cũng là công tử của trấn quốc tướng phủ.

      Gặp mục tiêu , nữ hoàng bệ hạ khoát tay ra: "Trở về !" Trong lòng có chút buồn bực đến chứng kiến, mặc dù nàng cũng biết mình muốn đến nhìn những thứ gì.
      Dunghyt97linhdiep17 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6: tiểu chính thái.*
      Beta: demcodon
      (*tiểu chính thái: chỉ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.)



      "Công tử, ngươi làm cái gì đó?"

      Chỉ thấy dưới đại thụ rậm rạp nam tử 16-17 tuổi ngồi chồm hổm mặt đất, trong tay cầm xẻng mà ngừng đào lấy đất, ánh mặt trời xuyên thấu chiếu xuống qua khe hở lá cây, rơi người hình thành điểm vầng sáng.

      Nghe được câu hỏi của tiểu thị, nam tử ngửa đầu nhìn cái, nâng tay áo lên lau mồ hôi trán, lắc đầu thở dài : "Chớ Tiếng Động Lớn, loại vấn đề ngu xuẩn này còn cần bản công tử trả lời sao?"

      Phong Lăng Hề vốn là nằm nhánh cây ngủ bị hai tiếng người chuyện đánh thức, khỏi rũ mắt nhìn về phía dưới tàng cây, vừa vặn trông thấy tiểu thái chính thái mặt mũi trắng nõn mềm mại tràn đầy bất đắc dĩ, gương mặt con nít khả ái mang theo đỏ ửng, đôi mắt to tròn linh hoạt tràn trề linh động, vừa nhìn chính là để cho người tĩnh tâm tự chủ, nhưng là đáy mắt sâu cảm xúc kia là cái gì đây?

      Phong Lăng Hề lắc đầu, tìm tòi nghiên cứu, kia lại cùng có quan hệ gì đây? nhớ lầm, nơi này là trấn quốc phủ tướng quân ? Cái tiểu chính thái này là công tử phủ tướng quân?

      Đại công tử trấn quốc phủ tướng quân ngược lại gặp qua, Vân Dật xem như nam tử đứng thứ nhất trong nước Hoàng Vũ, thân là trưởng tử được sủng ái nhất phủ tướng quân, thân phận tôn quý, bản thân lại đứng đầu trong tứ đại tài tử, có riêng danh hiệu là 'Đệ nhất công tử ', võ nghệ tựa hồ tồi, mặc dù như thế cũng thích vũ đao lộng thương, tính tình mười phần ôn thuận, có thể là lựa chọn đầu tiên để cưới phu.

      Này đây đến sau buổi cập kê mười bốn tuổi của Vân Dật, người đến thăm cầu hôn liền đếm xuể, bất quá vị đệ nhất công tử này tại mười tám tuổi, vẫn như cũ có lập thành hôn . Nếu là năm nữa đến mười chín tuổi vẫn xuất giá, cho dù là xuất sắc thế nào cũng thành lão nam nhân, giá trị con người tất nhiên thẳng tắp ngã xuống.

      Cho nên năm nay trước phủ tướng quân người qua lại trước đây chưa có nhiều như thế, bởi vì trong năm nay Vân Dật nhất định đem hôn của mình định ra, cũng bởi vậy mới có hôm đó dạo hồ ngắm cảnh.

      Bởi vì Vân Dật quá mức xuất sắc, khiến mọi người bỏ quên công tử khác của phủ tướng quân, chỉ có Vân Thiển là em trai cùng phụ cùng mẫu với Vân Dật xem như có người biết đến, bất quá vị Vân Tam công tử này mặc dù cùng Vân Dật ra từ bào thai nhưng tính tình lại trời vực, tài nghệ theo kịp Vân Dật , tính tình cũng có chút điêu ngoa, cùng so với Vân Dật dĩ nhiên là thể nào được hoan nghênh.

      biết vị này dưới mắt xếp hàng thứ mấy? nghĩ ngợi, tiểu nhị dưới tàng cây còn : "Công tử, ngươi làm sao cũng là Nhị công tử phủ tướng quân, tại sao có thể làm chuyện như vậy, hãy để cho Chớ Tiếng Động Lớn giúp ngươi !" Tiểu thị nhìn nhìn bên chân công tử nhà mình trong bình là con giun ngọ nguậy, cũng phát mình hỏi vấn đề ngu xuẩn, bất quá vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định muốn làm cho công tử nhà mình chú ý hình tượng.

      Tiểu chính thái nỗ lực đào lấy con giun lần này ngay cả đầu đều lười phải giơ lên, chỉ là mở miệng hỏi: "Chớ Tiếng Động Lớn, ngươi có biết vì cái gì ta lấy cho ngươi cái tên này ?

      "Vì cái gì?" Tiểu thị có chút tò mò trong mắt.

      "Bởi vì ngươi quá dong dài, được ồn ào!"

      Hiếu kỳ trong mắt tiểu thị trong nháy mắt biến thành ai oán, nhìn xem tiếu chính thái bận rộn ngừng, lảm nhảm: "Công tử, ta là vì tốt cho ngươi, tuổi ngươi cùng đại công chỉ thua kém mấy tháng, ngươi xem người hướng đại công tử cầu hôn nhiều như vậy, ngươi lại người nào hỏi thăm, ngươi lại chú ý hình tượng coi chừng ai thèm lấy!" Lá gan tiểu thị này ngược lại rất lớn, dám chủ tử mình như vậy, bởi vậy cũng có thể thấy được vị Nhị công tử này đối với khoan dung.

      Tiểu chính thái cầm lấy cái bình bên chân nhìn nhìn, cảm thấy con giun đủ nhiều mới đứng lên, nhìn về phía tiểu thị mặt mũi tràn đầy lo lắng : "Ta coi như là ôn nhu phải có gió thổi cái là bay cũng có người hướng ta cầu hôn."

      "Vì cái gì?" ràng cảm thấy công tử rất tốt a! Mặc dù quá hoạt bát chút, tuân thủ lời của Phụ Thân chút, đánh người hung ác chút, nhưng là tóm tại, còn là người tốt.

      "Bởi vì căn bản có người biết bộ dáng Nhị công tử phủ tướng quân là tròn hay méo, hơn nữa ta tại phủ tướng quân bất quá là cái người có cũng như , cưới ta cũng có được lợi ích gì." Mà cưới Vân Dật lại bất đồng.

      Nghe vậy, Phong Lăng Hề nhíu mày, nghĩ tới ngược lại thấy ràng như vậy, mặc dù cũng có người là hướng về phía Vân Dật người này , nhưng là phần lớn người muốn kết hôn Vân Dật hay là bởi vì thanh danh cùng danh phận của , như vậy chuyện có bao nhiêu phần là ?

      "Kia...vậy làm sao bây giờ?" Tiểu thị khuôn mặt nhăn nhó, khổ : "Công tử kia phải là ai thèm lấy rồi?"

      Tiểu chính thái hung hăng tát cái vỗ vào đầu tiểu thị, tức giận : "Ta Vân Tư Vũ là cần dựa vào người nữ nhân sống qua ngày sao? Chỉ có nam tử yếu mới có thể bi ai như vậy!"

      Kể từ sau khi phụ thân qua đời, liền có người che chở cho , những năm này nếu làm người mềm yếu ít chỉ sợ cũng xem như bị hãm hại đến chết cũng có chỗ giải oan, mẫu thân chỉ sợ đều nhớ hình dáng của như thế nào?

      Vân Tư Vũ châm chọc vểnh cái môi, ngay cả người thân nhất đều thể tin cậy được, còn có thể trông cậy vào nữ nhân xa lạ bảo hộ cả đời sao? Thời điểm phụ thân qua đời mặc dù còn tuổi, nhưng trí nhớ cũng khắc sâu đối với phụ thân bi thương thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, mới cần nối gót theo bước chân phụ thân, mọi việc hãy dựa vào chính mình tốt hơn, người khác là đáng tin cậy, nhất là những thứ dạng chó hình người kia, nữ nhân hoa tâm vô tình!

      Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dạng tức giận của , khóe miệng khỏi giơ lên, Vân Tư Vũ sao? Ngược lại có chút ý tứ, đây coi như là thế giới nữ tôn có người nam cường sao? Bất quá bộ dạng giống thế.

      Tiểu thị vuốt vuốt đầu, mặt mũi tràn đầy bị đau, bất chấp đầu bị đập đầy bùn đất, tận tình khuyên bảo- khuyên nhủ: "Công tử, mặc dù ngươi đánh người khí lực rất lớn, nhưng là ngươi cũng là nam tử a, nam tử tại sao có thể lấy chồng đây?"

      Vân Tư Vũ khách khí lại là cái tát: "Công tử ta lấy chồng làm sao vậy? Ta có cho ngươi đói bụng sao? Còn nhiều câu, về sau ta liền đổi tên gọi tiểu Cẩm!"

      "A! Lại muốn đổi?" Tiểu thị mặt mũi tràn đầy đau khổ, ba ngày hai bữa liền đổi tên, sợ lần sau thời điểm người ta hỏi tên gọi gì, đáp sai a!

      Vân Tư Vũ để ý tới , khoát tay : "Công tử ta đói bụng, cầm điểm tâm cho ta."

      "Oh." Tiểu thị vài bước, lại quay đầu : "Công tử, lấy chồng được, tướng quân cho phép." Sau đó mới bước nhanh rời .

      Vân Tư Vũ nhìn trời liếc mắt, cùng lá cây đan lá cây nhất thời phát điểm hồng, gương mặt khỏi trầm xuống quát lên: "Ai?"

      Phong Lăng Hề chống lại tầm mắt của , có chút gì, cư nhiên bị phát ? Bất quá nếu bị phát , cũng có ý định chạy trốn, xoay người cái bay bổng hạ xuống mặt đất, tiêu sái ra được, hồng y đường hoàng theo gió phiêu động, như loại lửa nhiệt liệt.

      mặt che tờ giấy mặt nạ bươm bướm, che ở nửa gương mặt chỉ còn phía dưới trắng nõn, môi đỏ mọng duyên dáng, còn có cặp mắt phượng câu người, tóc dài đến eo chỉ dùng dây cột tóc màu đỏ cột lỏng loẹt trói chút rủ xuống ở sau người, rất là tùy ý, lại cùng lộ ra hơi thở lười biếng người mười phần giống nhau.

      Văn Tư Vũ nhíu mày nhìn người trước mắt, võ công của người này rất cao, chạy đến phủ tướng quân là muốn làm cái gì? Nghĩ hồi có được kết quả, Vân Tư Vũ đành phải chỉ ngón tay ra cửa viện : "Ra cửa quẹo trái lại quẹo phải liền đến thư phòng mẹ ta."

      Phong Lăng Hề trong lòng cảm thấy buồn cười, đây là bán đứng mẹ của mình sao?
      Dunghyt97linhdiep17 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 7: Tìm phiền toái


      Thấy Phong Lăng Hề có phản ứng, Vân Tư Vũ lại : "Đồ vật quan trọng đều ở thư phòng, trong viện của ta có gì cả."

      Phong Lăng Hề khóe miệng khẽ giơ lên, lộ ra tia tà mị, thân mình vừa động liền đem tiểu chính thái trước mặt áp ở thân cây, đưa tay nhéo nhéo gương mặt tràn đầy nghiêm túc, mang theo ít mập khuôn mặt trẻ con, cười : "Xúc cảm sai." Thoạt nhìn non nớt làm cho đột nhiên chỉ muốn nuôi sủng vật như vậy.

      Đối với cái gì đùa giỡn, Phong Lăng Hề hoàn toàn là cưỡi xe quen đường, bất quá hiển nhiên quên kiện, đất nước nữ tôn này nam nhân bị đùa giỡn tuyệt đối cảm thấy là diễm ngộ của mình đến đây.

      Cho nên khi Vân Tư Vũ phục hồi tinh thần lại lập tức hai mắt tròn trịa trừng lớn, rất hung hăng liền giơ tay bạt tai quạt ra sau. phải nam tử yếu đuối, mới chút chuyện liền hù dọa run lẩy bẩy, gặp được sắc lang đầu tiên là phải đập chết nàng.

      Phong Lăng Hề đưa tay bắt lấy cổ tay của , nhếch môi cười : " là con mèo hoang!"

      Vân Tư Vũ rất là ảo não, ràng tại căn bản phải là đối thủ của nữ nhân trước mặt này, vì vậy rất thức thời rút tay về, ngoan ngoãn bất động trong miệng ra: "Nếu ngươi nghĩ hái hoa, cần phải Nhàn Vật các, ngươi biết Vân Dật ? Đệ nhất công tử, rất đẹp, ngươi nếu như là gặp qua liền cảm thấy và ta trời - vực."

      Vân Dật dung mạo tự nhiên là tương đối xuất sắc, bốn đại tài tử kỳ cũng có thể là tứ đại mỹ nhân, nếu cũng có nhiều người như vậy tìm đến. Nhìn Phong Lăng Hề liếc nhanh, Vân Tư Vũ lại bổ sung câu: "Nếu ngươi biết đường ta có thể cho ngươi biết."

      Phong Lăng Hề nhíu mày, ngón tay trắng nõn ôm lấy sợi tóc của kéo chút: "Vật , ngươi đúng là lục thân nhận a!" Trong giọng mang theo tia ràng vui vẻ.

      Vân Tư Vũ hừ lạnh tiếng gì, vốn phải người tốt, người tốt sớm chết sạch . Huống chi cũng phải ngu ngốc, đợi nàng buông lỏng cảnh giác tự nhiên tìm cơ hội gọi người đến bắt nàng, dám bóp mặt , cái thù này nhưng là nhớ kỹ.

      Phong Lăng Hề cũng gì thêm nữa, chỉ là khóe miệng khẽ giơ lên độ cong liên tục có ngừng rơi xuống, ngón tay ngừng vuốt vuốt sợi tóc mềm mại kia.

      Vân Tư Vũ đem tầm mắt dừng lại ở tay nàng, nhưng có tâm tư thưởng thức tay thon dài trắng nõn kia, chỉ là lông mày càng nhíu chặt, tóc của chơi rất vui vẻ sao? Đối với hành động lấy xem như món đồ chơi này, Vân Tư Vũ rất là vui, trong tay vừa động, luồng khói xanh bay ra, trong nháy mắt biến mất vô hình.

      Phong Lăng Hề hai mắt nhíu lại, đưa tay lại bóp mặt của , lần này dùng chút ít lực đạo, để lại điểm ấn ký hồng hồng, trong miệng hừ : "Quả nhiên chỉ mang võ mèo hoang nhưng nhẫn tâm." Lại còn hạ độc xuống độc.

      Vân Tư Vũ ánh mắt lóe lóe, bị phát rồi? Trong lòng lặng yên đếm -hai-ba nhưng thấy người trước mắt ngã xuống, Vân Tư Vũ chỉ đành phải bất đắc dĩ thừa nhận, thủ đoạn của đối với người nọ trước mắt là dùng được. Vân Tư Vũ quyết tâm giả bộ vô tội, con ngươi lòng vòng, mắt to tròn trịa nặn ra hai giọt nước mắt, miệng trắng mịn mím lại, nhìn qua liền giống như tiểu oa nhi bị khi dễ thê thảm, điềm đạm đáng .

      Phong Lăng Hề nhìn xem biến sắc buồn cười lắc đầu, mặc dù những người của thế giới này tương đối sớm quen thuộc, nam tử mười bốn tuổi cập kê liền có thể lập gia đình, nhưng là vị trước mắt này là xem thế nào cũng giống như tiểu hài tử. Lại duỗi cánh tay nhéo nhéo khuôn mặt của , dưới tầm mắt lên án của Vân Tư Vũ, Phong Lăng Hề rốt cuộc lương tâm cũng phát chuẩn bị buông ta , cửa lại truyền đến hồi tiếng bước chân, ràng chỉ người.

      Vẻ mặt đáng thương của Vân Tư Vũ trong nháy mắt biến mất liền đưa tay đẩy Phong Lăng Hề, vội la lên: "Ngươi mau!"

      Phong Lăng Hề bị đẩy khẽ khiêu mi, vốn là phải rời khỏi ngược lại thân thể đè ép trở về, đưa tay chọc chọc cằm của mập mờ : "Ngươi đây là lo lắng cho ta?"

      Vân Tư Vũ liếc mắt càng thêm dùng sức đẩy nàng, hạ thấp giọng giận dữ hét: "Ai lo lắng cho ngươi? Nếu như bị người trông thấy ta liền gặp phiền toái, còn mau ?"

      Trong sân đột nhiên xuất cái nữ nhân thân phận lại cùng ôm nhau chỗ, nếu như bị người khác trông thấy, xem như là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa sạch, đến lúc đó chắc là phải bị bắt dìm lòng heo !

      Ách... bị người ta ghét bỏ! Phong Lăng Hề trong lòng thở dài, khóe mắt liếc về mảnh vạt áo xuất ở ngưỡng cửa viện, cũng lại làm khó , chợt lóe thân liền thấy bóng dáng.

      Vân Tư Vũ thở phào nhõm, sau đó chính mình chịu khổ xoa mạnh khuôn mặt, nghiến răng nghiến lợi, 'đừng làm cho lại thấy nàng, bằng ...hừ!'

      Phong Lăng Hề đem bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của để ở trong mắt, khỏi ý cười đầy mặt, con mèo hoang này so với con chó lúc trước nuôi còn muốn đáng hơn đây!

      "Ơ, xem chút Nhị công tử của chúng ta đây là từ trong đống bùn lăn ra đây a?"

      cái thanh mang theo châm chọc vang lên, Vân Tư Vũ giương mắt liền trông thấy Vân Thiển mang theo nhất bang tiểu thị vào cửa viện khỏi nhíu mày. Phải phủ tướng quân ghét nhất là ai, nhất định là Vân Thiển, luôn là người có việc gì cũng tới gây phiền phức cho , dường như rất giống đời trước mình thiếu nợ .

      nghĩ để ý , Vân Tư Vũ cúi đầu nhìn nhìn chính mình, thân bạch y lây dính ít bùn đất, nhìn qua vô cùng bẩn thỉu, khỏi hiểu nghiêng nghiêng đầu, 'nữ nhân kia lại còn cọ xát lên người , nàng cũng ngại bẩn sao?'

      Bộ dáng nghi hoặc tràn đầy tính trẻ con kia, rất là đáng , bất quá cũng chỉ có Phong Lăng Hề đứng chỗ tối mới cảm thấy như vậy.

      Vân Thiển thấy đếm xỉa chính mình khỏi có chút câm phẫn, lập tức lại cười : "Ta Nhị ca, sinh nhật Đại ca ngày giờ qua chút, rất nhanh ngươi cũng tròn mười tám tuổi , lại còn chú ý hình tượng như vậy, Nhị ca chẳng lẽ dự định cả đời ở trong phủ tướng quân sao?" Hai chữ 'Nhị ca' kia nghe như thế nào cũng là châm chọc. Phải cả phủ tướng quân Vân Thiển ghét nhất ai, vậy cũng phải là Vân Tư Vũ còn ai.

      Vân Thiển thân là con trai trưởng, ngoại trừ Vân Dật bên người liền được Vân Vũ Dương sủng ái nhất, tướng quân đối với cái tiểu nhi tử này cũng là có nhiều dung túng, hơn nữa Vân Dật cũng che chở cái người đệ đệ này, liền dẫn đến tính tình điêu ngoa bốc đồng. Sở dĩ phải khi dễ Vân Tư Vũ có phụ thân che chở, lại nhận được sủng ái của mẫu thân lại là chuyện hết sức bình thường, đáng tiếc Vân Tư Vũ cũng phải là đèn cạn dầu.

      Phải Vân Thiển hận Vân Tư Vũ là tại thời điểm lần đầu tiên khi dễ Vân Tư Vũ, hai người cứ uốn éo đánh nhau, Vân Tư Vũ liền cước đá rơi vào hồ sen, đây chính là đại mùa đông a! Mặc dù sau đó Vân Tư Vũ cũng bị phạt, nhưng là Vân Thiển vẫn ôm hận trong lòng.

      Từ đó về sau, Vân Thiển liền liên tục có việc gì cũng chạy đến tìm Vân Tư Vũ gây phiền toái, bất đắc dĩ mỗi lần đều đòi đến tốt, rồi lại hết lần này đến khác chưa từ bỏ ý định, càng là thu thập được lại càng muốn thu thập cho bằng được.

      Bất quá cũng coi như có cốt khí, ở giữa thù hận của và Vân Tư Vũ luôn luôn kiên trì tự mình giải quyết, tìm mẫu thân cùng phụ thân hỗ trợ.

      Vân Tư Vũ cũng là biết Vân Thiển cáo trạng, cho nên mỗi lần thu thập cũng có gánh nặng trong lòng, bất quá cũng bởi vì Vân Thiển có duy nhất chút ưu điểm này, ra tay bao nhiêu cũng vì chút ít chuyên này mà lưu lại, dù sao chính là cái tiểu hài tử xấu xa bị làm hư, cùng vui đùa chút là được.

      Hơn nữa, Vân Thiển nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ thể ở lại trong phủ tướng quân nổi nữa, như bây giờ rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng Vân Thiển lại đến tìm phiền toái, tính toán ràng vẫn còn yên tĩnh, tạm thời có ý định dọn nhà.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8: Vô tình gặp gỡ


      Vân Thiển thân quần áo xanh lục, dung mạo xinh đẹp, cái cằm vi ngang lộ ra vài phần kiêu ngạo, bên hông quấn quít lấy cây roi, nhìn qua biết chút võ nghệ. Thân là công tử phủ tướng quân có chút công phu ngược lại cũng bình thường, bất quá nhìn tư thế kia của cũng chỉ là công phu mèo quào, căn bản được lên mặt bàn, so với Vân Dật mà còn kém rất nhiều.

      Nhìn xem Vân Thiển đến gần, Vân Tư Vũ bĩu môi, rất tùy ý đưa chân đá cái. Vân Thiển cảm giác được có đồ vật gì đó đụng vào chân của mình, khỏi cúi đầu nhìn lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, cái gì tức giận thế cũng có, run rẩy kêu lên: "A...côn trùng...rất nhiều côn trùng..."

      "Tam công tử..." Tiểu thị hầu hạ sau lưng luống cuống tay chân tìm nhánh cây cho đẩy ra, nguyên đám sắc mặt cũng khó nhìn, xem ra đối với con giun ngọ nguậy này cũng có chút ít rất là sợ hãi.

      Đợi đến bàn chân đầy con giun đều bị đẩy ra, Vân Thiển mới thở phào nhõm, đặt mông ngồi lên đất, thân thể còn ngừng run rẩy, hình tượng cái gì cũng có.

      Qua hồi lâu, sắc mặt Vân Thiển mới có chút chuyển biến tốt đẹp, hung dữ trừng mắt liếc nhanh nhìn Vân Tư Vũ, sau đó do tiểu thị đỡ rời khỏi. Vốn là còn muốn lời "Lần sau muốn ngươi xem kỹ!" Lời hung ác này nhưng là còn khí lực ra.

      Vân Tư Vũ nhìn xem đám người cứ như vậy tầng tầng lớp lớp rời , phủi tay lắc đầu : "Tiểu quỷ nhát gan!" Sau đó ngồi xổm người xuống, đem những con giun kia lại bắt bỏ vào trong bình, ôm cái bình chạy ra, muốn cho cá của ăn.

      Phong Lăng Hề nhìn xem rời , lúc này mới xoay người biến mất, mặc dù bị người quấy rầy giấc ngủ nhưng là tâm tình tại của cũng rất tốt.

      Bởi vì kiện dạo hồ lần trước, Vân Dật trong khoảng thời gian này cũng thích ra cửa, muốn ra ngoài bị người vây xem, bất quá hôm nay nhưng lại thể ra cửa, bởi vì Ninh vương quân hẹn .

      Ninh vương Lục Nhã cũng là trong bốn đại tài tử, nhưng trong đó có người duy nhất trong bốn đại tài tử gả cho người, là gả cho muội muội ruột của nữ hoàng bệ hạ - Ninh vương Hoàng Vũ Mặc.

      Mặc kệ ai ra xem, đây đều là nam tử rất tốt có quy tắc và nghiêm túc, Ninh vương muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, bản thân cũng là tuấn tú lịch , ôn tồn tao nhã, cho dù tại quân*, vẫn như cũ có ít khuê nữ nhi ngóng trông có thể vào Ninh vương phủ, cho nên Ninh vương quân tới chỗ nào đều là đối tượng để nữ tử hâm mộ.
      (* quân: chồng hoặc vợ chính.)

      người là Ninh vương quân, người là công tử trấn quốc phủ tướng quân, hai người nam tử như vậy ra đường tự nhiên mang theo ít người, hơn nữa thân phận của hai người rất khó làm cho người ta chú ý. Cho nên hai người cũng thích nhất quyết phải qua lại đường làm cho người ta xem xét, liền chọn điếm Ngọc Khí, chuẩn bị vào ngồi chút.

      Buồng lò sưởi ngọc ở kinh thành là trong hai điếm Ngọc Khí, phục vụ tự nhiên chu đáo, vừa thấy hai người này liền có người hướng dẫn lên lầu nhã gian, lầu nhã gian đều trưng bày chút ít bảo bối khó có được, hơn nữa đều có chuyên gia hầu hạ, cũng có những người khác tới quấy rầy.

      Hai người vừa rồi lên lầu, còn chưa kịp tiến vào nhã gian liền nghe hai người ngang qua bên cạnh hưng phấn : "Đây phải là Giải Ngữ của Biết Phong lâu hay sao?"

      "Nữ nhân bên cạnh là ai a?"

      "Còn có thể là ai? Nhàn vương đấy! Ngươi gặp qua khách nhân khác xuất bên cạnh sao?"

      "Nhàn vương này đúng là diễm phúc tốt, bất quá giống như có đoạn thời gian rất dài có người nghị luận tích chói lọi của Nhàn vương."

      "Giống như là rời kinh thành , như thế nào tại trở lại?"

      " nhảm, người ta là Vương gia, Nhàn vương phủ đều ở kinh thành, nàng còn có thể trở lại sao?"

      "Cũng đúng, nghe nữ hoàng bệ hạ rất coi trọng vị Nhàn vương này."

      "Ngươi đây lại hiểu, nữ hoàng bệ hạ nếu như coi trọng nàng, có thể phong cho nàng cái 'nhàn rỗi' vương sao?"

      Mấy người vừa vừa xuống lầu, cũng thèm để ý lời của mình có hay bị người khác nghe thấy, dù sao chủ đề về quan hệ của Nhàn vương đều nhiều hơn , Nhàn vương người ta căn bản cũng để ý.

      Nghe được mấy người đó chuyện Lục Nhã khỏi dừng bước lại, thấp giọng : "Nhàn vương hồi kinh sao?" Giương mắt nhìn về phía lầu dưới, lại nhìn thấy bóng dáng nam nữ biến mất tại cửa, hiển nhiên chỉ là trải qua buồng lò sưởi ngọc thôi.

      Vân Dật nghe được lời của , khỏi cười hỏi: "Ngươi biết Nhàn vương?" Tuy Nhàn vương này danh tiếng nhưng lại luôn thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, chưa từng thấy qua. Bất quá cũng nghĩ biết chút về nàng, chỉ là thuận miệng hỏi, có hành vi phóng đãng như vậy, hay là ít tiếp xúc tốt hơn.
      (*có thể hiểu là có con rồng trấn thủ ở đây nhưng thể gặp mặt nó. Nhàn vương nổi tiếng nhưng chưa được gặp qua .)

      Lục Nhã phục hồi tinh thần lại, lôi kéo vào nhã gian ra: "Vương gia nhà ta nghe , nữ hoàng bệ hạ tựa như muốn tứ hôn cho Nhàn vương." đối với vị Nhàn vương này nghe nhiều nên thuộc tất cả đều là công của Ninh vương.

      "Tứ hôn?" Vân Dật khỏi nhíu mày: " phải Nhàn vương xem thanh lâu là nhà sao? Nếu nam tử kia gả cho nàng chẳng phải là cả đời đều phá hủy?"

      Lục Nhã cầm lấy khối ngọc bội óng ánh trong suốt nhìn xem, trong miệng ra: "Cũng hẳn như vậy, Nhàn vương tuy phong lưu chút, bất quá là người vương gia chung thủy, hơn nữa ta xa xa gặp lần, bộ dạng câu nhân như vậy cũng nhiều."

      Câu nhân? Vân Dật khỏi cười : " năng gì đấy?" Cái từ này bình thường đều là dùng ở thân nam tử ? Hơn nữa bình thường là để hình dung hồ ly tinh.

      Lục Nhã cũng giải thích nhiều, chờ Vân Dật có cơ hội nhìn thấy vị Nhàn vương kia tự nhiên .

      Hai người vốn là cũng phải vì mua đồ mà tiến vào, bất quá tiến vào dù sao cũng chọn hai kiện, Lục Nhã chọn khối ngọc bội, Vân Dật chọn cây trâm ngọc, làm cho người bên cạnh bọc lại liền chuẩn bị rời .

      Ai biết thời điểm Vân Dật ra ngoài gấp chút, cẩn thận liền đụng phải người, cái gì đó trong tay còn chưa giao cho tiểu thị liền trượt ra ngoài, cũng may đối phương nhanh tay kịp thời bắt lấy.

      Vân Dật cũng là người tập võ, phản ứng xem như mau, vội vàng tiếp nhận đồ, nhìn về phía đối phương định xin lỗi, lại nghe Lục Nhã mở miệng : " ra là Tô tướng quân."

      Tô Văn nhìn về phía gật đầu : "Ninh vương quân."

      Lục Nhã đột nhiên nghĩ đến 'Vân Dật cũng trưởng thành, là thời điểm cho phép người, nếu phải là nam tử tốt nhất giờ đều muốn lập gia đình, vị Tô tướng quân này ngược lại là người rất tốt để chọn, tuổi trẻ tài cao, vừa rồi quân', lập tức khỏi thêm câu: "Cũng may gặp được Tô tướng quân thân thủ nhanh nhẹn, nếu Vân Dật mua thứ này xem như mất trắng."

      Nghe vậy, Tô Văn khỏi nhìn về phía Vân Dật, nàng chỉ xa xa gặp qua Vân Dật hai lần, hơn nữa bị Lục Nhã hấp dẫn chú ý nên trong khoảng thời gian ngắn ngược lại có nhận ra , lúc này ở gần nhìn, ngược lại phụ nổi danh của .

      Bất quá bởi vì biết nữ hoàng bệ hạ có ý đối với Vân Dật, nàng tự nhiên có tâm tư khác. Cũng bởi vì ý đồ của nữ hoàng bệ hạ nên giờ phút này nhìn thấy Vân Dật nàng khó tránh khỏi cẩn thận quan sát phen.

      tình quan hệ phượng hậu vị thể qua loa, cho nên Tô Văn gần đây liên tục rất chú ý chuyện của Vân Dật, cảm thấy mới có thể đủ sức đảm nhiệm, bất quá việc này cuối cùng còn muốn xem ý tứ của nữ hoàng bệ hạ.

      Vân Dật bị nàng nhìn có chút khó xử, Lục Nhã lại nhịn được ngoéo môi cái, xem ra hấp dẫn.

      Tô Văn quan sát xong, nhớ tới mình còn có chuyện, vội vàng cáo từ.

      Lục Nhã nhìn Vân Dật, vừa cười vừa : "Ta cho ngươi biết, Tô tướng quân này đúng là người nữ hoàng bệ hạ rất coi trọng, đừng xem tuổi nàng lớn lắm nhưng lại lập được chiến công, dáng vẻ đường đường, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa cũng phải là người đa tình hoa tâm, chưa từng nghe nàng cùng nam tử nhà ai dính dấp ..."
      linhdiep17 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9: Hy sinh


      Vân Dật làm sao nghe ra ý tứ của Lục Nhã , sắc mặt khỏi càng ngày càng đỏ thắm, nhưng có cắt đứt lời của , chỉ là buồn bực nghe lên tiếng.

      Mẫu của là trấn quốc tướng quân, đối với vị đồng liêu tuổi trẻ tài cao - Tô Văn này tự nhiên cũng nhắc tới, bất quá khi đó có để ở trong lòng, tại gặp được người lại tự chủ được đem những lời tán dương kia của mẫu thân cùng nàng có liên hệ tới.

      Cuộc sống bình tĩnh qua vài ngày, nữ hoàng bệ hạ liên tục có nhìn thấy Nhàn vương điện hạ hồi kinh, cuối cùng dứt khoát cũng mặc kệ nàng, lăn qua lăn lại mình mới đứng lên hành động.

      ***
      Thiên Vũ đại lục 3598 năm, nước Hoàng Vũ, Hiên Đế kế vị vẻn vẹn năm liền hoàn toàn nắm giữ thế lực ở trong triều, trong triều cao thấp mảnh đều dẹp yên.

      Mặc dù còn có Phượng thiên quốc ở đây, lên hai chân thế chân vạc xu thế, nhưng là những năm gần đây hai nước cũng có chiến tranh, cho nên trong nước Hoàng Vũ đó là thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lập nghiệp.

      Chỉ là trong triều cho dù lại bình tĩnh, cũng là thể thiếu kéo bè kết phái, tranh đấu quyền thế, bất quá chỉ cần phải quá mức nữ hoàng bệ hạ cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao thân là nữ hoàng chuyện cần làm rất nhiều, nàng rất bận rộn.

      Bất quá nữ hoàng bệ hạ khi quyết tâm dân trào, đơn giản chỉ cần phải làm mai làm mối, ban thưởng tứ hôn cái gì, tùy hứng lo lắng nàng thần tử kia cùng đối tượng được ban cho cưới có ý kiến gì.

      tại trấn quốc tướng quân Vân Vũ Dương liền vì chuyện này buồn rầu, buổi sáng hạ triều sau khi nữ hoàng đơn độc triệu kiến nàng, mặc dù muốn tứ hôn nhưng là ý tứ trong lời rất ràng.

      "Thê chủ, làm sao vậy?" quân Vân Vũ Dương là Liễu Sâm thấy nàng liên tục cau mày ngừng thở dài, khỏi mở miệng hỏi thăm.

      "Aizz..." Vân Vũ Dương lại thở dài, có chút buồn rầu : "Nữ hoàng cố ý làm cho phủ tướng quân của chúng ta cùng Nhàn vương phủ kết thân."

      "Cái gì?" Liễu Sâm nghe vậy khỏi lên tiếng kinh hô, Nhàn vương mặc dù là vương gia nhưng lại đối với triều đình hề kiến thụ*, vào triều - làm việc, mặc dù nghe bộ dáng cũng tệ lắm, nhưng lại cả ngày trà trộn vào thanh lâu, biết tiến thủ, người như vậy có tiền đồ gì đáng ?
      (*kiến thụ: có ý kiến và thụ giáo mọi người.)

      Nếu là người nhà bình thường có lẽ có thể muốn đem con trai gả cho nàng leo lên Nhàn vương phủ, nhưng hai đứa con trai của , tuyệt đối gả bọn họ cho người như vậy, bọn họ có lựa chọn tốt hơn, nhất là Dật, Dật xuất sắc như vậy dĩ nhiên là muốn cái dạng tuổi trẻ tài tuấn. Cũng thể cứ như vậy làm hỏng.

      Liễu Sâm đè đáy lòng kinh hoảng xuống hỏi: "Thê chủ, nữ hoàng có có thể coi trọng ai ?"

      Vân Vũ Dương lắc đầu : "Nữ hoàng có chỉ là ai, nhưng ra lệnh cho ta mang theo mấy người hài tử tiến cung tham gia yến tiệc, làm cho Nhàn vương chính mình chọn, hơn phân nửa ý là Dật." Trong vài người con trai - Vân Dật là xuất sắc nhất, theo tính tình Nhàn vương đương gia cả ngày đến thanh Lâu chọn ai còn hiểu sao?

      "Ầm..." Cửa truyền đến từng tiếng vang lên, hai người giương mắt nhìn , liền gặp gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Vân Dật đứng ở nơi đó, có chút thất thần.

      Liễu Sâm trong lòng đau xót, vội vàng tới dìu tiến vào, nước mắt nhịn được mà rơi xuống: "Dật...Dật... ngươi cũng đừng dọa phụ thân..."

      Vân Dật lúc này mới hồi phục tinh thần lại, gương mặt mỹ lệ vẫn như cũ có chút huyết sắc nào, nhìn xem Liễu Sâm hỏi: "Phụ thân... đây phải là có đúng hay ?" muốn gả cho Nhàn vương, phải gả cũng gả cho...nghĩ đến người trong lòng kia, đáy lòng Vân Dật lại càng khó chịu, tại sao phải biến thành như vậy? Nữ hoàng làm sao đột nhiên muốn tứ hôn? Đúng rồi, Nhã qua, nhưng tại sao là ?

      Liễu Sâm rưng rưng nhìn về phía Vân Vũ Dương, cầu xin : "Thê chủ, ngươi suy nghĩ ít biện pháp , Dật thể gả cho Nhàn vương."

      Vân Vũ Dương nhìn con trai xuất sắc nhất trước mắt, trong lòng cũng là hồi phát khổ, nhưng là muốn cho nữ hoang thay đổi tâm tư sao mà khó khăn quá.

      Thấy Vân Vũ Dương , Liễu Sâm khỏi khóc ròng : "Nữ hoàng tại sao có thể như vậy? Kia là ân nhân cứu mạng của nàng, dựa vào cái gì để cho Dật chúng ta hoàn lại ân tình giúp nàng?" Nhàn vương sở dĩ được phong làm họ khác vương, bất quá cũng là bởi vì lúc trước ngẫu nhiên cứu thái nữ hoàng mạng.

      Vân Vũ Dương vội vàng lên tiếng quát lớn: " cho phép lung tung!" Nữ hoàng bệ hạ sao lại để người ngoài có thể xem vào?

      Liễu Sâm bị nàng quát lớn dám lại lung tung, chỉ là ôm Vân Dật khóc ngừng.

      Vân Vũ Dương nhìn xem hai người, thở dài : "Chuyện này để ta suy nghĩ."

      Nghe vậy, tiếng khóc Liễu Sâm ít, Vân Dật tựa như cũng nhìn thấy hy vọng bình thường, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.

      Vân Vũ Dương nhíu mày suy tư phen, đột nhiên nhìn Liễu Sâm ra: "Ngươi cho người mang Tư Vũ tới đây."

      Làm trái với ý tứ của nữ hoàng là được, tại chỉ hy vọng bị Nhàn vương nhìn trúng phải là Dật, nếu như nhất định phải hy sinh đứa con trai mà , Vân Tư Vũ là lựa chọn thích hợp nhất.

      Vừa vặn Vân Tư Vũ cũng sắp mười tám tuổi, thời điểm nên lập gia đình, mặc dù có như thế nào chú ý đứa trai này, nhưng là nàng cũng biết trong bốn đứa con trai đứa con trai này tài mạo lại xuất chúng, mặc dù bộ dạng coi như đáng , lại thiếu quyến rũ mà nam tử nên có, hơn nữa tính tình hoang dã chút, lại là con vợ kế, gả cho Nhàn vương tính ra cũng quá kém.

      Vân Dật cùng Vân Thiển thân là con trai trưởng, nàng muốn bọn họ gả cho Nhàn vương, mà nhất là Vân Suối, mặc dù tính tình có chút ít nhu nhược, nhưng cũng có vài phần tư thái liễu yếu đào tơ, so với dã hài tử Vân Tư Vũ càng làm cho người ta thêm mến, nghĩ đến sau này có thể gả cho cái người tốt hơn, hơn nữa đối với phụ thân Vân Suối - Diệp Thu, Vân Vũ Dương vẫn có vài phần tình cảm, nếu để cho Vân Suối gả cho Nhàn vương, Diệp Thu nhất định rất thương tâm.

      Cho nên cuối cùng xui xẻo cũng chỉ có thể là có phụ thân trông nom - Vân Tư Vũ. Tư Vũ - Tư Vũ, cái tên Vân Tư Vũ này là phụ thân Ninh Huyên tự mình lấy, ý tứ cần cũng biết.

      Lúc trước Ninh Huyên cũng là tiểu mỹ nhân, tuy là người trong giang hồ, lại hề lỗ mãng, tính tình ôn thuận, còn rất tài ba, rất được Vân Vũ Dương sủng ái, danh tiếng thậm chí vượt qua quân Liễu Sâm, chỉ là về sau Vân Vũ Dương cẩn thận trúng độc ở trong cung, Ninh Huyên vì cứu nàng đem độc người nàng dẫn tới người mình.

      Mặc dù cuối cùng bảo vệ mạng nhưng dung mạo bị hủy, vì để cho Vân Vũ Dương đau lòng, chịu cho Vân Vũ Dương là cứu nàng, chỉ là chính mình uống nhầm thảo dược có độc mới có thể hủy dung mạo.

      Cái nam tử quật cường kia lòng cho rằng tình chân chính chắc là bởi vì dung mạo đẹp xấu mà thay đổi, nhưng lại vĩnh viễn là tàn khốc.

      Phủ tướng quân mỹ nhân còn nhiều mà, đối với cái nam tử dung mạo xấu xí đáng sợ như thế có nhiều sủng ái hơn nữa, cũng theo thời gian biến mất, chỉ nghe người mới cười thấy người cũ khóc, càng về sau Ninh Huyên rất khó nhìn thấy bóng dáng Vân Vũ Dương nữa, nếu phải vừa vặn trước kia mang thai Vân Tư Vũ, chỉ sợ đến chết cũng có cách nào lưu lại tia huyết mạch ở đời này. móc tim móc phổi , lưu cho bất quá là vô vàn cùng bi thương.

      tại thậm chí còn nghĩ tới hy sinh con trai duy nhất của , chỉ vì muốn bảo vệ đứa con trai khác của mình, tuyệt tình như thế, nếu là Ninh Huyên dưới suối vàng biết được, phải rất đau lòng .!

      biết hối hận hay khi quyết định đổi người như thế này?
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :