1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly (96/124)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: Sư huynh???

      Editor: demcodon



      Hai người nội gián phản ứng là nhanh, rất sợ những người này kích động cái mang hai người các nàng làm thịt, khỏi hét lớn: "Giáo chủ của chúng ta là Nhàn vương quân! Các ngươi là tới cứu Giáo chủ của chúng ta có phải ?"

      Lại , sao các ngươi lại khẳng định người ta tới là cứu Giáo chủ của các ngươi chứ?

      Cảnh Duyệt nghi là bị người dạy dỗ thành hoá đá, Vương quân nhà bọn họ là Giáo chủ Ma Giáo? Chuyện này nàng còn biết!

      Minh Thất lần này làm việc rất cẩn thận, ngay cả thân tín bên cạnh cũng là lúc Vân Tư Vũ bị mang tới sơn cốc mới biết mục đích của nàng. Cho nên, mặc dù bên cạnh Minh Thất bị Vân Tư Vũ xếp vào ba người lại có thể đúng lúc báo tin cho ; mà những người kia bắt bánh bao cũng phải là thân tín của Minh Thất, mà là tử sĩ nàng huấn luyện. Ngoại trừ người ôm bánh bao trở về toàn bộ người còn lại bị nọc độc của bạc băng độc chết.

      Nhìn thấy Giáo chủ bị bắt, ba người nội gián tự nhiên là đồng tâm hiệp lực chuẩn bị cứu viện. Bất quá chỉ có Thất Diệp, cũng chính là nội gián nào đó phát dè đặt theo Dạ Tinh, lấy được cơ hội ở lại trong lầu gỗ, các nàng bị đuổi ra bên ngoài cũng đến rồi.

      Vì vậy các nàng vô cùng vinh hạnh khi đầu tiên biết được Nhàn vương điện hạ là Cung chủ Thánh Cung chuyện này khiếp sợ. Sau đó choáng váng theo sát Cảnh Duyệt tiến vào sơn cốc.

      Xa xa nghe tiếng đánh nhau, Cảnh Duyệt vẫn như cũ chút hoang mang. Nàng rất có lòng tin với Phong Lăng Hề và Dạ Tinh, bị thương khẳng định là người khác.

      theo vào, Cảnh Duyệt lần nữa hoá đá, phải là bởi vì nhìn thấy Phong Lăng Hề đánh vời người khó bỏ khó phân, mà là Dạ Tinh ràng ôm tiểu hài tử? Quan trọng nhất chính là, nàng ràng dọa khóc tiểu hài tử kia.

      Sau khi thấy tiểu hài tử kia là ai Cảnh Duyệt chỉ muốn cảm thán, tiểu công tử chính là giống người thường mà, can đảm này phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được.

      Cảnh Duyệt hấp tấp chạy tới, cười đến mặt mũi tràn đầy hòa nhã: "Tiểu công tử, cho Cảnh di ôm cái có được hay ?"

      Bánh bao chớp chớp con mắt nhìn nàng, yên lặng duỗi ra móng vuốt ... ôm lấy cổ Dạ Tinh.

      Nụ cười mặt Cảnh Duyệt lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy tâm tư bé răng rắc tiếng vỡ nát. Tại sao? Tại sao nàng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở lại bị tiểu công tử ghét bỏ, ghê tởm nhất chính là rò ràng bại bởi Dạ Tinh mặt than như hồn ma này?!

      Dạ Tinh hoàn toàn thấy tầm mắt oán hận của Cảnh Duyệt mà ôm bánh bao , mặt hề cảm xúc nhìn hai người giao đấu.

      Vân Tư Vũ vẫn đứng nhánh cây, mặt mũi tràn đầy rối rắm đưa tay bứt lá cây, ưm... Bây giờ nếu như cầu xin phỏng đoán sư phụ càng thêm ghi hận Hề, làm sao đây?

      Ba người nội gián rốt cuộc cùng nhau tập hợp lại, cung kính mà đứng dưới tàng cây. Tiểu hồ ly và bạc băng cũng tụ tập dưới tàng cây.

      Mà hai người mực yên lặng giao thủ rốt cục lại mở miệng.

      Phong Lăng Hề có chút kiên nhẫn : "Lão đầu, cần phải cho ngài chút ánh mặt trời xán lạn, có tin ta đánh ngài hay ?"

      lão đầu nào đó tức giận : "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi phá huỷ phòng của ta!"

      "Đáng đời! Ai bảo ngài chạy khắp nơi, làm hại Tư Vũ nhà ta thiếu chút nữa bị thương!" Nhàn vương điện hạ, ngươi đây là giận chó đành mèo à! Còn nữa, ngươi xác định là Tư Vũ nhà ngươi thiếu chút nữa bị thương hả?

      Nghe vậy, lão đầu nào đó trong nháy mắt yên tĩnh, thoáng cái lẻn đến trước mặt Vân Tư Vũ, quan sát dưới : "Đồ đệ bảo bối, con bị thương hả?"

      Vân Tư Vũ còn kinh ngạc giọng điệu như rất quen thuộc của Phong Lăng Hề và sư phụ của mình, sững sờ lắc đầu.

      Phong Lăng Hề cũng bởi vì lão đầu nào đó gọi tiếng ‘đồ đệ bảo bối’ có chút kinh ngạc hồi. Sau đó ngẫm lại cảm thấy hoàn toàn cần giật mình, cũng chỉ có người như Phong lão đầu mới có thể làm cho Vân Tư Vũ có thể duy trì cá tính của mình như vậy ở thế giới này mới bị mờ nhạt.

      Phong Lăng Hề trực tiếp chạy tới ôm Vân Tư Vũ, với ba người nội gián phía dưới: "Minh Thất còn bị chồng chất trong đống gỗ vụn kia, đuổi nàng ra khỏi đó !"

      Ba người nội gián vô cùng thông minh nghe theo dặn dò, đào người lên.

      Mà Phong lão đầu nhìn động tác của Phong Lăng Hề, sửng sốt chút sau đó oa oa kêu lên: "Nha đầu chết tiệt kia, ta dạy dỗ ngươi bao nhiêu lần rồi, cho phép gieo họa cho thiếu nam thuần khiết, ngươi lại còn dám gieo họa cho đồ đệ bảo bối của ta ư? Ta..." Quát nửa, đột nhiên y phản ứng lại, giọng trong nháy mắt cất cao: "Tư Vũ nhà ngươi?"

      Đồ đệ bảo bối của y khi nào thành nhà người khác rồi?

      Phong Lăng Hề cười rất là hờ hững, quơ tay của bánh bao : "Sơ Tuyết, gọi sư tổ..."

      Bánh bao bây giờ còn chưa biết chuyện, bất quá nó kêu a a a a. Nó là đứa bé ngoan nghe lời, mẫu thân kêu nó gọi nó liền gọi, về phần người khác có thể nghe hiểu hay cũng liên quan tới nó.

      Bánh bao nhìn Phong lão đầu cười đến mặt mũi tràn đầy xán lạn, còn vung móng vuốt về phía y. Y cứng đờ quay đầu lại nhìn về phía Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ, cắn răng hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là sao?"

      Vân Tư Vũ rụt cổ cái, Phong Lăng Hề an ủi vỗ vỗ lên vai , vẫn cười đến câu nhân vô cùng: "Như ngài nhìn thấy, nhi tử của ta, đáng chứ?"

      Phong lão đầu nổi khùng: "Đáng cái đầu ngươi!"

      Phong Lăng Hề nhíu mày nở nụ cười, với bánh bao : "Sơ Tuyết, lão đầu này thích con xử lý sao bây giờ?"

      Bánh bao hiểu thích là có ý gì, lập tức thở phì phò khép khép miệng lại, đầu uốn cái, dùng cái mông quay về phía Phong lão
      [​IMG]


      Chương 90: Thân phận của Minh Thất

      Editor: demcodon



      Phong Lăng Hề dịu dàng với Vân Tư Vũ nhưng lại dịu dàng với Phong lão đầu, hừ mỉa : "Ngài xứng với chức sư phụ này, đồ đệ của mình đều bị người trói , ngài còn có tâm tình ở bên ngoài chơi!"

      Phong lão đầu cảm thấy rất oan ức: "Chuyện này sao có thể trách ta chứ? Là tiểu tử này tim phổi." Quay đầu lại quát về phía Vân Tư Vũ: "Lúc đầu ta thế nào? cho con biết Minh Thất thể tin, kết quả con làm gì, nhất định phải lưu nàng ở lại, lại còn hoàn toàn coi là gì để cho nàng quản lý mọi công việc của Ma Giáo, con là có ý định làm ta tức chết chứ gì!"

      Vân Tư Vũ ôm cánh tay Phong Lăng Hề, có chỗ dựa nên có chút nào sợ nước miếng của Phong lão đầu, bĩu môi : "Con rồi, nếu như nàng phản bội Ma Giáo con nhất định vì dân trừ hại, con phải làm được rồi ư?"

      Ai bảo lúc trước ràng buộc, đương nhiên mang chuyện này quá mức để ở trong lòng.

      Phong lão đầu bị đếm xỉa tới bộ dáng tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu: "Tiểu tử con chính là thích Ma Giáo!"

      "Làm gì có? Con chỉ là lười tự mình quản thôi!"

      "Con chỉ biết chơi! Đáng đời toàn bộ người trong giang hồ đều thích con!"

      "Ngài còn phải như thế à?"

      Đôi thầy trò này cũng hổ là thầy trò, tính nết đều giống nhau, có chuyện gì liền thích ra ngoài tìm chút chuyện, bắt nạt rồi lại bắt nạt người, cho nên cũng được người trong giang hồ chào đón. Bất quá Vân Tư Vũ và Phong lão đầu so với xem như là đồ đệ gặp sư phụ. Dù sao lúc Vân Tư Vũ còn ở phủ Tướng quân đóng vai nhân vật công tử phủ Tướng quân, thể chơi đến quá khùng, mà Phong lão đầu lúc trước lại là nam người người muốn giết.

      Hai thầy trò mắt to trừng mắt hồi lâu, Vân Tư Vũ mới bĩu môi thầm : "Xem tướng mạng , Minh Thất là người mang lại may nắm cho con, giúp con chặn tai họa."

      "Con con con..." Phong lão đầu muốn hộc máu, y Vân Tư Vũ luôn luôn đều rất nghe lời như vậy sao lại mực cố chấp như vậy nhất định phải giữ Minh Thất lại, là bị thần côn* làm cho dao động: "Mặt của ta đều bị con làm mất hết."

      (*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.)

      Vân Tư Vũ vô cùng đáng thương nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề cũng biết gì, bất quá vẫn là an ủi: " chừng là trong lúc chàng biết, Minh Thất chặn tai họa lại cho chàng đấy!"

      Phong lão đầu khinh bỉ mà liếc nhìn Phong Lăng Hề, có thể mở mắt như vậy dối cũng coi như là loại bản lĩnh.

      Phong Lăng Hề vẫn nhìn thấy ánh mắt bắt nạt của Phong lão đầu mà mở miệng : "Lão đầu, cần cho ta biết ngài vừa là Cung chủ tiền nhậm của Thánh Cung, lại là Giáo chủ tiền nhậm của Ma Giáo à."

      Ma Giáo cũng có chút lịch sử, tự nhiên thể là Vân Tư Vũ tự mình thành lập, mà Thánh Cung cũng là lão đầu kín đáo đưa cho .

      Phong lão đầu hừ mỉa rên tiếng, thầm : "Nếu phải là nữ nhân quái chết bầm kia mệnh quá ngắn, ta lại muốn thấy Thánh Cung thất bại hoàn toàn, cho nên mới có lòng tốt tiếp nhận."

      Nhìn đáy mắt Phong lão đầu đầy hoài niệm, Phong Lăng Hề cũng có theo hỏi nguyên nhân. Vân Tư Vũ giật giật môi, muốn cái gì nhưng lại biết nên cái gì. Thời gian và Phong lão đầu chung đụng tương đối dài, càng có thể ràng Phong lão đầu nghĩ đến nữ nhân chết bầm trong miệng y bao nhiêu.

      thường xuyên nghĩ đến sư mẫu là người thế nào, lại có thể để làm cho sư phụ giống với người thường như vậy lòng với bà, nhưng là chưa bao giờ dám hỏi. Bởi vì mỗi lần nhắc tới sư mẫu tâm tình của sư phụ xuống thấp rất lâu.

      Bất quá nghĩ người có thể làm cho sư phụ nhớ mãi quên nhất định cũng là giống với người thường.

      Sau khi trải qua chuyện mẫu thân phụ lòng dẫn đến phụ thân buồn bực đến chết như vậy, còn có thể dễ dàng thử nghiệm tiếp nhận Phong Lăng Hề, có quan hệ rất lớn đến Phong lão đầu. Bởi vì trong tưởng tượng của , sư phụ và sư mẫu lúc trước hẳn là đôi thần tiên nhau, cho nên chỗ sâu trong đáy lòng của vẫn tin tưởng tình .

      Chỉ là biết thần tiên nhau gì đó cũng chỉ là tưởng tượng của mà thôi. Nếu như vị sư mẫu kia của có thể sống đến lâu chút, có lẽ là có thêm đôi thần tiên nhau.

      Đáng tiếc, hai người này vừa mới nảy sinh ra chút tình cảm, chỉ mới có chút mập mờ như vậy sư mẫu nhà đời nhà ma; cũng chính là bởi vì như vậy, Phong lão đầu mặc dù nhắc tới nữ nhân chết bầm kia tiếc nuối, khổ sở. Thế nhưng theo, chỉ là y cũng lại lọt vào mắt người khác, biết nên xem như là may mắn hay là may mắn nữa.

      Thấy lão đầu tâm tình tốt, Phong Lăng Hề trực tiếp ôm lấy bánh bao chỉ lo chà đạp Dạ Tinh ném vào trong ngực Phong lão đầu.

      Phong lão đầu trong nháy mắt bị dời chú ý, cười đến gương mặt đều méo mó, vô cùng hòa nhã nhìn bánh bao , muốn thay đổi hình hình tượng trong lòng bánh bao .

      Bánh bao sững sờ, còn chưa kịp phản ứng tại sao gương mặt con nít của Dạ Tinh đột nhiên liền biến thành gương mặt của lão già cười đến vô cùng hèn mọn, nghe giọng của mẫu thân vang lên ở bên tai: "Sơ Tuyết, lão già này dám thích con, con hãy dạy dỗ y tốt!"

      Bánh bao quay đầu nhìn mẫu thân có chút vui, lắc lắc thân thể , vươn tay về phía Dạ Tinh
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91: Thế giới động vật của bánh bao

      Editor: demcodon



      Trong lòng Phượng Linh Vân cũng rất là tức giận, nghĩ tới mình minh cả đời lại bị Minh Thất đùa bỡn.

      Mấy người thầm phen, người mở miệng hỏi: "Thái nữ điện hạ, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?"

      Phượng Linh Vân gì, ngồi ở phía sau bàn viết yên lặng.

      Tên còn lại cau mày : "Cọc ngầm ở nước Hoàng Vũ thể lại tùy ý hành động. Nếu như ngay cả những người kia còn sót lại đều bị giải quyết nước Hoàng Vũ kia đối với chúng ta mà thành thùng sắt lớn. Minh Thất mặc dù thể tín nhiệm, thế nhưng nàng cũng coi như là có tác dụng rất lớn, chí ít để cho chúng ta biết vị Nhàn vương kia đơn giản, đến nỗi phải khinh địch."

      "Thế nhưng cọc ngầm nếu như hành động, chúng ta ngay cả tình huống của nước Hoàng Vũ như thế nào cũng ràng, há phải là cái gì cũng thể làm."

      Phượng Linh Vân nghe đến đó rốt cục mở miệng : "Vậy tìm cái lý do quang minh chính đại đến nước Hoàng Vũ. Mộ Dung, nhiệm vụ lần này giao cho ngươi, về phần như thế nào, bản Thái nữ tự có tính toán."

      Kế hoạch của Phượng Linh Vân rất khá, thế nhưng nàng lại tuyệt đối nghĩ đến Nhàn vương người làm cho nàng kiêng kỵ kia là Hoàng muội mất tích bốn năm của nàng.

      Minh Thất là trong tử sĩ mà phụ thân của Phượng Linh Vân bồi dưỡng cho nàng, đứng hàng thứ bảy. Lúc trước Minh Thất là lần đầu theo Phượng Linh Vân rèn luyện, tuổi còn , thuần túy chỉ là va chạm xã hội, thuận tiện bồi dưỡng chút tình nghĩa chủ tớ với Phượng Linh Vân. Nhưng nghĩ cuối cùng là nàng cứu Phượng Linh Vân mạng.

      Mà khi đó Phượng Lăng Tịch cũng còn là tiểu nha đầu lớn lên. Lúc Minh Thất còn theo Phượng Linh Vân xuất cung vừa vặn gặp nàng ta, gặp qua lần. nhiều năm như vậy, từ lâu nhớ ra được tướng mạo của nàng ta, cộng thêm Phong Lăng Hề bây giờ dung mạo khí chất quả là khác nhau trời vực với tiểu nha đầu lúc trước kia, hơn nữa còn thành Nhàn vương điện hạ của nước Hoàng Vũ. Minh Thất hoàn toàn có nhận ra nàng ta, ngay cả tia hoài nghi cũng có.

      nay Phượng Linh Vân chuẩn bị để người đến nước Hoàng Vũ, biết lại có thể liếc mắt cái nhận ra là Tam Hoàng nữ mất tích bốn năm hay đây?

      * * *
      Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ ở trong sơn cốc ròng rã bốn tháng, ngay cả bánh bao đều miễn cưỡng gọi phụ thân mẫu thân, vẫn chưa có ý định nhưng cuối cùng bị Phong lão đầu làm cho trực tiếp chạy ra.

      Hết cách rồi, Phong lão đầu vốn là người ngồi yên, mặc dù có bánh bao đáng cùng chơi với y, nhưng ở trong sơn cốc ngây ngốc bốn tháng cũng là cực hạn của y.

      Bị đuổi ra ngoài Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ lưu luyến mà nhìn sơn cốc. Bất quá Phong Lăng Hề nhìn chính là cây đại thụ rất thích hợp để ngủ kia, thích nằm ở phía nhìn tiểu mèo hoang nhà ở trong sơn cốc tán loạn; mà Vân Tư Vũ nhìn là những hoa hoa cỏ cỏ kia ở trong cốc, những thứ kia đều là dược thảo thế gian khó tìm.

      Hai phu thê nhìn lúc, sau đó Vân Tư Vũ sờ sờ những bình thuốc kia trong ngực, nghĩ thầm lần này thu hoạch tệ; mà Phong Lăng Hề trực tiếp ôm gặm cái, dù sao mang tiểu mèo hoang nhà là được rồi.

      Lại , Nhàn vương điện hạ, ngươi đưa bánh bao đặt ở chỗ nào rồi?

      Bất quá cũng thể trách Nhàn vương điện hạ quá tuyệt tình, là bánh bao quá tổn thương lòng của Nhàn vương điện hạ.

      "Tinh tinh*..." Bánh bao hoàn toàn quên hết phụ mẫu của mình, nương theo trong ngực Dạ Tinh, móng vuốt ngừng chà đạp ở mặt nàng, xoa đến gần đủ rồi lại thoa lên mặt nàng ngụm nước miếng, sau đó tiếp tục xoa.

      (*Tinh tinh: tên của loài khỉ.)

      May nhờ Dạ Tinh còn có thể duy trì gương mặt than kia, Phong Lăng Hề còn từng muốn bánh bao nỗ lực như thế có phải là có thể chữa khỏi mặt than hay , xem ra vẫn là được rồi!

      Phong Lăng Hề đưa tay xách bánh bao vào trong ngực.

      Bởi vậy có thể thấy được oán khí của Nhàn vương điện hạ sâu bao nhiêu. Trước đây đều là cẩn thận ôm.

      Bánh bao quá tình nguyện uốn éo thân thể: "Dương dương*..."

      (*Dương: con dê.)

      Phong Lăng Hề đưa tay chọc chọc vào gò má nó tức giận, hừ : "Gọi lang* cũng vô dụng."

      (*Lang: chó sói.)

      Gương mặt của bánh bao càng phồng lên nhiều hơn, quay đầu nhìn về phía Vân Tư Vũ cầu cứu: "Điệp điệp..."

      (*Hồ điệp: bươm bướm.)

      Vân Tư Vũ cười đến gần hôn lên gò má của nó : "Bánh bao , phụ thân cũng phải nghe lời mẫu thân ."

      Phong Lăng Hề liếc cái nhíu mày, nghe lời , tối hôm qua ai còn muốn đạp xuống giường?

      Vân Tư Vũ liếc nàng cái, cũng biết là người nào biết tiết chế, cũng làm mẫu thân người còn thận trọng như vậy.

      Lại , Nhàn vương quân đại nhân, chuyện này và thận trọng có quan hệ gì à?

      Bánh bao hiểu nhiều chuyện hơn với lúc trước, lại tùy tiện rơi lệ. Bởi vì phụ thân những người rơi lệ đều là ngu ngốc, có tiền đồ.

      Bất quá bánh bao lại học được cái bản lĩnh mới đó là giả bộ đáng thương, vai co rụt lại, đầu nhún xuống, dùng sức giật giật mũi, thương xót kêu lên: "Tinh tinh..."

      Phong Lăng Hề giật giật khóe miệng, khỏi liếc nhìn Vân Tư Vũ, bánh bao này giả bộ dáng đáng thương ràng là học từ .

      Vân Tư Vũ sờ sờ mũi, mặt mũi tràn đầy vô tội, nhi tử quá thông minh cũng tốt
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 92: Bước ngoặt lớn

      Editor: demcodon



      Mặt của Chớ Huyên đỏ đến sắp ra máu, vẫn quên hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Khung. Sau đó đột nhiên nghe được Vân Tư Vũ sâu kín thở dài : "Chớ Huyên, ta vẫn là nghĩ ngươi ai thèm lấy đấy."

      Lời này của Vân Tư Vũ cũng phải chê bai Chớ Huyên, mà là quá ràng tính tình mơ hồ của Chớ Huyên. Nếu là người bình thường thể yên tâm để gả Chớ Huyên. Chẳng qua nếu như là Bạch Khung ngược lại có ý kiến quá to lớn.

      Lời này của Vân Tư Vũ cho thấy thái độ của mình, Bạch Khung lấy côn đánh rắn đạo lý: "Đa tạ Vương quân tác thành."

      Vân Tư Vũ khoát khoát tay, sau đó cầm lấy tay Phong Lăng Hề hào hứng : "Hề, sau ba ngày thế nào?"

      Bạch Khung và Chớ Huyên còn chưa hiểu ý của Phong Lăng Hề kéo Vân Tư Vũ vào trong ngực, với Bạch Khung : "Nên làm cho người trở về trong vòng ba ngày, bằng thể uống được rượu mừng vậy chính là đáng đời!"

      Bạch Khung trong nháy mắt phản ứng lại, cái gì gọi là ba ngày sau chính là ngày đại hỷ của nàng chứ? Nàng vẫn nghĩ tới nhanh như thế, có chút cảm giác nằm mơ, choáng váng mà nghĩ đến, sao Vương quân lại nhìn trúng ba ngày sau nhỉ? phải là bởi vì lúc trước Nữ hoàng bệ hạ tứ hôn cho Vương gia và Vương quân cũng là định ba ngày sau chứ?

      Kỳ Vân Tư Vũ chỉ là ở trong sơn cốc ngây ngốc lâu, trở về tự nhiên là muốn náo nhiệt hồi, có náo nhiệt đưa tới cửa tự nhiên khá là tích cực; mà trải qua những ngày thành thân với Phong Lăng Hề, biết ba ngày là có thể chuẩn bị thỏa đáng.

      Chớ Huyên mơ hồ hồi lâu mới hiểu được, ràng có ai hỏi ý kiến của chút hôn kỳ của bị định ra rồi, há mồm muốn phản đối nhưng kết quả Bạch Khung trực tiếp đưa tay che miệng , cúi đầu ghé vào lỗ tai câu cái gì. Gương mặt của Chớ Huyên trong nháy mặt đỏ hồng, ngừng trừng liếc Bạch Khung, nhưng có phản kháng tùy ý Bạch Khung kéo .

      Vừa ra khỏi phòng khách Bạch Khung thả ra, sau đó dự liệu được nghe rống lên giận dữ: "Ngươi là tên lưu manh, ngươi thề ra chuyện nhìn thấy ta tắm rửa mà!"

      mặt Bạch Khung ràng phá trời bỏ đất lộ ra tia vô tội: "Ta , là tự ngươi ra." Rống lớn tiếng như vậy cho nên bây giờ mọi người đều biết, ngươi gả cho nàng còn có thể gả cho người nào đây?

      Cho nên , nên bị bề ngoài lạnh lùng kia của Bạch Khung lừa dối, kỳ nàng mới bụng ý nghĩ xấu.

      Chớ Huyên phục hồi lại tinh thần sắc mặt càng đỏ, rất tức giận. Trong mắt đều có nước mắt, Bạch Khung vừa nhìn qua khỏi đưa tay vò vò đầu của : "Hôm nay phòng bếp có làm sườn kho."

      Nghe vậy, Chớ Huyên giật giật mũi, mặt mũi tràn đầy giãy dụa, còn tức giận đây! Nhưng mà... sườn kho...

      Đáy mặt của Bạch Khung lóe qua nụ cười, đàng hoàng trịnh trọng : "Ta dự định phòng bếp chút, ngươi hả?"

      Thấy Chớ Huyên vẫn giãy dụa, Bạch Khung xoay người rời . Chớ Huyên ở sau lưng nàng nắm chặt tay giậm chân cái, sau đó hấp tấp theo.

      Trong khoảng thời gian này Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ ở đây Bạch Khung bồi dưỡng cho Chớ Huyên thói quen, đó chính là theo nàng vào phòng bếp ăn vụng.

      Mỗi lần Chớ Huyên giận dỗi trực tiếp dùng chiêu này có thể làm được. Trong lòng Chớ Huyên nhận định theo Bạch Khung ăn vụng là an toàn nhất. Bởi vì mỗi lần đều bị đầu bếp mập bắt được.

      Cho nên , chẳng trách Vân Tư Vũ luôn ngốc, ràng đến bây giờ còn chưa hiểu, đầu bếp kia nào dám bắt Đường chủ ám bộ? sợ nửa đêm đầu và cổ ở riêng sao?

      Vân Tư Vũ nghe lời của hai người ở bên ngoài khỏi che che mặt. muốn thừa nhận người có bước ngoặt lớn như vậy là thiếp thân tiểu thị của , hơn nữa tại sao bên cạnh kẻ tham ăn càng ngày càng nhiều? ràng Chớ Huyên trước đây có tham ăn.

      Phong Lăng Hề lại rất hài lòng, tìm nơi cho Chớ Huyên quay về cũng tệ, chí ít sau này cần phải hao tâm tổn trí.

      Lại Nhàn vương điện hạ ngài có hao tâm tổn trí ư? Dường như từ lúc vừa mới bắt đầu chính là Bạch Khung hao tâm tổn trí chứ!

      Vân Tư Vũ nhìn hai người xa đột nhiên cười có chút có ý tốt, lôi kéo Phong Lăng Hề : "Chúng ta nhìn trộm!"

      Bánh bao phấn khỏi chiến đấu với cháo thịt bằm nghe như thế, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vân Tư Vũ và Phong Lăng Hề ra ngoài, suy nghĩ chút sau đó dường như là nghĩ ràng nhìn trộm là có ý gì, chẹp chẹp miệng phun ra hai chữ: "Tu tu..."*

      (*Tu: râu.)

      Chọc cho Khởi Vân cười ha ha, nhịn được đưa tay bóp gương mặt thịt mũm mĩm của nó.

      * * *
      Mà trong phòng bếp, hai người tới xa xa nhìn thấy đầu bếp mập lau mồ hôi đầu cái. Bất đắc dĩ quan tâm mấy người đầu bếp khác cùng nhau bỏ chạy, lấy ánh mắt thỏa mãn đam mê nhìn Bạch Đường chủ ăn vụng biến thái.

      Hầu như là trong chớp mắt, trong phòng bếp chừng mười mấy người liền biến mất còn tăm tích, có thể thấy được nghiêm chỉnh huấn luyện.

      Vừa vào phòng bếp, Chớ Huyên trực tiếp chạy thẳng về phía nồi sườn kho còn bốc hơi nóng, bóc được miếng nhét vào trong miệng.

      lại chưa từng có phát , mỗi lần ăn vụng đều là phần thức ăn độc nhất. Thế nhưng sau khi ăn vụng xong cũng có ai phát trong phòng bếp thiếu phần thức ăn, chuyện tình hợp lý như vậy đều có xem ư, người mơ hồ như thế là đối thủ của Bạch Khung à?

      Vân Tư Vũ lôi kéo Phong Lăng Hề ngồi xổm xuống dưới bệ cửa sổ, chỉ lòi ra cái đỉnh đầu, lộ ra đôi mắt nhìn lén.

      Đầu bếp mập nấp trong bóng tối khóe miệng bắt đầu co giật, tại sao những chủ nhân này lại vô sỉ như thế? Ngay cả Cung chủ đại nhân nàng sùng bái nhất lại cũng tới góc tường nghe lén chứ?

      Bên trong phòng bếp, Bạch Khung rót tách nước trà đưa cho Chớ Huyên, sâu kín hỏi: "Ngươi muốn gả cho ta?"

      Chớ Huyên hừ mỉa tiếng rồi uống hớp trà tiếp tục gặm xương sườn. Bạch Khung tiếp tục : "Nếu như ngươi gả cho ta, vậy ta cũng chỉ có thể lấy người khác."

      Động tác nhai xương sườn của Chớ Huyên chậm chút.

      Khóe miệng của Bạch Khung hơi giương lên, làm nổi lên độ cong dễ phát . Người khác cần dùng biện pháp như vậy nhưng đối với Chớ Huyên Bạch Khung vô cùng hiểu . Lúc này nếu như nàng bày tỏ thâm tình chỉ sợ cũng chỉ có thể đổi được tiếng hừ mỉa của . Thế nhưng nếu như kích thích chút lại thu được hiệu quả tưởng tượng nổi.

      Chỉ nghe nàng tiếc nuối thở dài : "Sau đó ta cưới phu lang, cũng dẫn đến ăn vụng. Bất quá thể mang ngươi đến, nhiều người dễ dàng bị phát ." Đừng cho rằng Chớ Huyên gì đến vấn đề phu lang nhà nàng ghen, thần kinh của khác hẳn với người thường, hay là chút trực quan gì đó, tương đối dễ dàng hiểu.

      Động tác gặm xương sườn của Chớ Huyên hoàn toàn ngừng lại, trong lòng rất thoải mái, giống như bị hốc xương vậy.

      Tha thứ cho hình dung như thế này ! Kỳ cũng rất hình tượng.

      Bạch Khung tiếp tục thở dài : "Ta biết ngươi khó xử như thế, ngươi nếu như muốn gả cho ta ta ràng với Vương gia."

      Vân Tư Vũ nhịn được mắt trợn trắng, lời này chỉ là lừa gạt quỷ thôi!

      Đáng tiếc, là có người bị lừa. Chớ Huyên lẳng lặng mà trầm tư lúc, tạm thời xem trầm tư . Kỳ bất quá là phát ra ngốc lúc, sau đó đột nhiên : "Ta gả, bất quá cho phép ngươi mang người khác tới ăn vụng." Điều này làm cho rất thoải mái.

      Bạch Khung xem ra luôn luôn thiếu hụt biểu tình mặt lại lộ ra nụ cười chân : "Được."

      Vì vậy hoàn toàn thu phục.

      Vân Tư Vũ buồn bực thiếu chút nữa đập tường, rất muốn hét to tiếng: ‘Bạch Khung quá vô liêm sỉ, Chớ Huyên quá mất mặt!’

      Mặc kệ Vân Tư Vũ buồn bực như thế nào, vương phủ cũng náo nhiệt lên bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của Bạch Khung và Chớ Huyên.

      Vân Tư Vũ từ trong chuyện của Chớ Huyên và Bạch Khung nhận được dạy dỗ lập tức ôm bánh bao trở về phòng, bắt đầu dạy dỗ: "Bánh bao , con phải nhớ kỹ, nữ nhân đều thể tin."

      Nhàn vương điện hạ ngồi ở bên yên lặng gì.

      Mà bánh bao đáp lại là khua tay múa chân kêu lên: "Tinh tinh... Tinh tinh..." Nguyên nhân rất đơn giản, tại chỉ có phụ thân và mẫu thân có người ngoài, cho nên Tinh tinh có thể ra chơi với nó.

      Phong Lăng Hề giật giật tay, Dạ Tinh lắc mình ra đưa tay ôm bánh bao .

      Bánh bao vui lòng, Vân Tư Vũ vẫn còn chìm đắm trong phần đả kích kia, chờ phục hồi lại tinh thần quay người lại nhào vào trong ngực Phong Lăng Hề ô ô khóc ròng : "Hề, làm sao bây giờ? Bánh bao bị bắt cóc..."

      Phong Lăng Hề đưa tay vuốt vuốt lưng dịu dàng : " có chuyện gì, bánh bao còn , chúng ta vẫn là thảo luận trước chút vấn đề nữ nhân có thể tin hay này !"

      "A? A!" Sợ hãi kêu lên hai tiếng, Vân Tư Vũ trong nháy mắt ý thức được nguy hiểm, muốn trốn nhưng thương nhung nhớ quá mức hoàn toàn, cả thân thể hoàn toàn đặt ở người Phong Lăng Hề; mà Phong Lăng Hề tay vuốt vuốt phía sau lưng , cánh tay lại cố định ở bên hông . Vì vậy, bị trói chết rồi.

      Vân Tư Vũ mắt nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương : "Hề... ta phải nàng..."

      Phong Lăng Hề đưa tay xoa xoa mặt của , chẳng trách bánh bao lại học được tuyệt chiêu giả bộ đáng thương, nghĩ tới cúi đầu hôn lên.

      * * *
      Bánh bao bị Dạ Tinh ôm vào trong sân có vẻ rất hưng phấn: "Dương dương... điệp điệp... hôn hôn..."

      Nghe thấy lời này Dạ Tinh mím mím môi, nghĩ tới bánh bao rốt cuộc từng thấy những gì bánh bao đột nhiên nâng mặt nàng lên, cái đầu trực tiếp tiến tới gần, miệng dán lên môi Dạ Tinh.

      Thân thể Dạ Tinh cứng đờ, xen vào lần trước làm cho bánh bao khóc nên lần này nàng dám manh động. Mặc dù trước nàng cũng là bởi vì có manh động mới làm cho bánh bao khóc.

      Bánh bao chớp chớp mắt tựa hồ cảm thấy ăn rất ngon, khỏi mở ra miệng , bốn cái răng sữa gặm rồi lại gặm cách vô ích. Dạ Tinh càng thêm cứng ngắc, hai tay vịn eo của bánh bao , bộ dáng muốn đẩy nó ra nhưng lại dám đẩy.

      Vì vậy, Khởi Vân bưng điểm tâm vào sân nhìn thấy màn kinh sợ này. Dạ Tinh ngồi ở băng ghế đá, bánh bao đứng đùi nàng, đôi tay nâng mặt Dạ Tinh; mà bánh bao lại gặm môi Dạ Tinh, con mắt còn chớp chớp bộ dáng hiếu kỳ lại vui vẻ.

      Khởi Vân vội vã tới, trầm giọng : "Dạ Tinh, ngươi làm gì đó?" Mặc dù tiểu công tử còn , thế nhưng chuyện này cũng quá đáng.

      Khởi Vân xong đưa tay ôm bánh bao , mà bánh bao trơ mắt nhìn mặt Dạ Tinh cách mình càng ngày càng xa, khỏi cuống lên: "Tinh tinh... Tinh tinh..."

      Bánh bao tức giận lại là vung móng vuốt, lại là đá chân, ai nấy đều thấy được nó mất hứng.

      Khởi Vân khỏi sửng sốt chút, bánh bao từ lúc mới vừa ra đời cũng rất làm cho người tĩnh tâm, căn bản cáu kỉnh, nhưng bây giờ...

      Thấy Dạ Tinh có phản ứng bánh bao rất đau lòng, trong mắt chứa đầy nước mắt, cái mũi hít hít. Nhưng bởi vì nhớ tới lời phụ thân cho nên nhẫn nhịn chịu rơi nước mắt, bộ dáng kia nhìn qua ngược lại càng thêm làm cho người đau lòng.

      Dạ Tinh nhìn nó, sau đó đưa tay ôm nó về, Khởi Vân nhíu nhíu mày.

      Bánh bao giống như giành lấy chí bảo, chặt chẽ ôm cái cổ của Dạ Tinh, quay đầu nhìn về phía Khởi Vân, tức giận : "Xấu xa..."

      Khởi Vân cũng so đo với hài tử cái gì, chỉ là cau mày nhìn Dạ Tinh, ràng rất đồng ý với hành vi của nàng.
      Last edited: 20/11/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93: Âu Dương Lăng Ca

      Editor: demcodon



      Dạ Tinh làm cho bánh bao quay đầu lại, tức giận mặt bánh bao trong nháy mắt biến mất, nhìn nàng nhếch miệng cười ngừng, tốc độ trở mặt này phải nhanh như bình thường.

      Dạ Tinh nhìn nó hồi lâu mới há miệng phun ra hai chữ: "Sơ Tuyết..." Giọng có chút cứng ngắc, thể là dịu dàng nhưng làm cho người loại cảm giác tuyết đầu mùa tan ra.

      Dạ Tinh có như những người khác gọi bánh bao là tiểu công tử, phải nàng có ý đồ gì an phận mà nàng căn bản tính là thủ hạ của Phong Lăng Hề. Bất quá điểm này ngoại trừ Phong Lăng Hề có ai biết.

      Vì vậy chân mày của Khởi Vân càng nhíu chặt hơn, mặc dù vẫn luôn có chút sợ Dạ Tinh nhưng nhất định phải bảo vệ tốt tiểu công tử. Tiểu công tử như thế cũng thể bị người bắt nạt được.

      Bánh bao lần đầu tiên nghe thấy Dạ Tinh kêu tên của mình khỏi mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt rất chăm chú.

      Dạ Tinh mím môi : " thể ăn miệng người khác, thể bôi nước miếng lên mặt người khác, thể xoa mặt của người khác, thể..." Tiếng ngừng tựa hồ tạm thời nghĩ tới còn có điều gì thể. Cho nên thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.

      Khởi Vân càng thêm kinh sợ, đây là Dạ Tinh ư? Dạ Tinh vừa chuyện à? Lại còn dông dài nhiều chữ như vậy!

      đúng, sao nàng có thể dùng loại khẩu khí kia chuyện với tiểu công tử chứ?

      Bánh bao lại làm vẻ mặt thành nghiêng đầu nhìn Dạ Tinh, tựa hồ như suy nghĩ nàng. Dạ Tinh cũng nhìn nó, tựa hồ chờ nó gật đầu. Sau đó bánh bao đưa ra kết luận: "Tinh tinh... giống…. đừng xấu..."

      Mặc dù nghe bánh bao mơ hồ nhưng Dạ Tinh ràng nghe hiểu, cũng biết bánh bao nghe hiểu lời nàng, gương mặt cứng ngắc kia ràng nhu hòa chút.

      Dạ Tinh mặc dù là ngoài mặt hề cảm xúc nhưng bánh bao cảm giác được nàng rất vui vẻ. Cho nên nó cũng rất vui vẻ, cười đến thấy răng thấy mắt, còn nâng mặt Dạ Tinh lên lại bẹp cái.

      Thái Dương của Khởi Vân ngừng nhảy lên: "Tiểu công tử..."

      Bánh bao quay đầu trừng mắt cái: "Xấu xa..." xong ôm chặt Dạ Tinh hơn chút, rất sợ lại bị người ôm .

      Nhìn Dạ Tinh hoàn toàn xem tồn tại lại nhìn chút bánh bao căm thù nhìn . Khởi Vân cảm giác phải hỏi vấn đề nghiêm trọng: ‘Tiểu công tử còn chưa tới tuổi đó! Dạ Tinh đây là muốn làm gì?’

      Lúc này Khởi Vân mặc kệ nhìn thấy thế nào cũng cảm thấy Dạ Tinh giống người tốt.

      Nhìn bánh bao tự nhiên xoa mặt Dạ Tinh cười khanh khách, Khởi Vân cảm thấy việc này có phải là nên chút với Vương gia hay . Vì vậy liền ngơ ngơ ngác ngác tìm Nhàn vương điện hạ.

      Dạ Tinh cho biết Phong Lăng Hề bây giờ có thể tiện sao? Tự nhiên là thể.

      Cho nên Khởi Vân bị số thanh hòa hài làm cho kinh ngạc hoàn hồn. Sau đó kinh ngạc chấn động trừng mắt nhìn về cửa phía trước lúc, đỏ mặt xoay người chạy.

      nên vui mừng vì Nhàn vương điện hạ còn nhớ đóng cửa.

      Phong Lăng Hề phải là biết bánh bao thích Dạ Tinh. Thế nhưng Phong Lăng Hề lòng cảm thấy có vấn đề gì, dù sao bánh bao bây giờ còn chưa tới tuổi, tiểu hài tử ôm người hôn tới hôn lui là chuyện rất bình thường. Mặc dù bánh bao thích Dạ Tinh còn hơn thích phụ thân mẫu thân làm cho Nhàn vương điện hạ có chút ghen. Bất quá Dạ Tinh những bắt nạt bánh bao còn có thể bảo vệ nó, có chút thời gian nào đó mang bánh bao ném cho nàng là rất tiện.

      * * *
      Trong lúc Nhàn vương điện hạ và Nhàn vương quân ngọt ngọt ngào ngào bánh bao cũng vui vẻ, Khởi Vân trong ngơ ngơ ngác ngác, rốt cục nghênh đón chuyện đại hôn của Bạch Khung và Chớ Huyên.

      Vương phủ tuy rằng náo nhiệt, thế nhưng tân khách đều là người Thánh Cung, dù sao Chớ Huyên và Ma Giáo có quan hệ gì. Vân Tư Vũ cũng muốn Chớ Huyên và Ma Giáo dính líu quan hệ gì, như vậy đối với có chỗ nào hay.

      Chỉ là vốn chỉ có Thánh Cung đại tụ hội nhưng có vị khách mời mà đến, mời mà tới.

      Náo nhiệt như vậy, Nữ hoàng bệ hạ làm sao bỏ qua chứ? Tự nhiên là chuồn êm xuất cung đến uống rượu mừng rồi.

      Đồng thời cũng manh đến tin tức cho Phong Lăng Hề biết, đó là nước Phượng Thiên chuẩn bị cầu thân với nước Hoàng Vũ.

      "Người sớm ở đường tới, có người là đệ nhất mỹ nhân của nước Phượng Thiên đó!" Giọng điệu của Hoàng Vũ Hiên có vẻ mất hết cả hứng, nghe ra cao hứng bao nhiêu, cũng đúng, lại là người đẹp. Nếu phải là nghi ngờ lòng tốt cũng làm cho người có phúc hưởng thụ.

      Phong Lăng Hề chỉ là gật đầu bày tỏ mình biết, đối với chuyện hai nước liên minh Phong Lăng Hề cũng quan tâm. Hoàng Vũ Hiên còn đến mức vô dụng đến chuyện gì cũng muốn quan tâm tình hình.

      Cho nên sau khi đại hôn của Bạch Khung Phong Lăng Hề cứ như thường lệ tiêu dao, chưa từng có quan tâm tới đội ngũ đưa dâu của nước Phượng Thiên đến lúc nào.

      Tiếp tục ngọt ngọt ngào ngào trong tháng, ngày hôm đó Vân Tư Vũ muốn ra ngoài dạo chơi Phong Lăng Hề trực tiếp mang chuyện trong tay ném cho Bạch Khung ngọt ngào tháng mới trở về làm cu li, lại làm theo hình dáng nằm sấp ở nhuyễn tháp viết chữ, thực tế chính là bùa vẽ quỷ của bánh bao ném cho Dạ Tinh. Sau đó hai người tay trong tay
      [​IMG]


      Chương 94: Nữ hoàng bệ hạ đáng thương

      Editor: demcodon



      Đối với chuyện đường phố xôn xao Vân Tư Vũ chút cũng có phát , mà Phong Lăng Hề căn bản thèm để ý.

      lúc sau Phong Lăng Hề mới thả môi ra, nhìn mở to đôi mắt tròn trịa, mê hoặc trừng mắt nhìn , cái dáng vẻ đần độn kia làm cho Phong Lăng Hề nhịn được nhếch nhếch môi, dùng sức ôm hồi lại gặm khóe môi cái mới kéo rời .

      Vân Tư Vũ mấy bước mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía xe ngựa đường phố, lầm bầm: "Ta còn chưa thấy mỹ nhân nữa đấy!"

      Phong Lăng Hề bây giờ lại có tâm tình xem mỹ nhân, tiến đến bên tai thấp giọng : "Rốt cuộc là ở đây xem mỹ nhân hay là về nhà xem ta? Hả?"

      Vân Tư Vũ mím mím cái miệng , nghiêng đầu nhìn nàng lúc, sau đó dứt khoát lôi nàng rời .

      Phong Lăng Hề hài lòng cười cười, trực tiếp ôm bay , đúng vậy, là bay . Nhàn vương điện hạ ngay cả khinh công đều vận dụng.

      Rèm vươn cao lại rơi xuống, bất quá là chuyện trong nháy mắt, chỉ là nhìn người kia chút thấy đường đầy bóng người, tất cả ồn ào tựa hồ cũng trong nháy mắt rời xa. Trong mắt Âu Dương Lăng Ca chỉ còn lại bóng dáng kia giống như từng quen biết, cái bóng dáng mơ hồ dịu dàng vui vẻ.

      "Dừng xe!"

      Âu Dương Lăng Ca đột nhiên kêu lớn thành tiếng, trong giọng mang theo run rẩy, nghe vào thậm chí có chút cuồng loạn. Mộ Dung Cầm phía trước lập tức nhíu nhíu mày, ghìm chặt ngựa quay đầu lại, mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Phu xe bị Âu Dương Lăng Ca dọa đến theo bản năng ghìm ngựa dừng xe.

      Câu hỏi của Mộ Dung Cầm được trả lời, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Âu Dương Lăng Ca liền nhảy xuống xe thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      Tiểu thị trong xe rốt cục phục hồi lại tinh thần vội vàng vén rèm xe ngựa lên, nhìn về phía Âu Dương Lăng Ca sốt ruột : "Công tử, ngài muốn làm gì?"

      Âu Dương Lăng Ca giống như nghe thấy tích cực chạy về phía, sốt ruột đưa tay đẩy binh sĩ ngăn cản ở ven đường phố ra: "Tránh ra..."

      Người binh sĩ kia cũng dám cản trở , chuyện này làm tốt ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước, ả ngay cả có mười cái đầu cũng đủ chém.

      Vị mỹ nhân là đến cầu thân, nam nữ thụ thụ bất thân, người binh sĩ kia nào dám để cho đụng tới chứ? dám cản lại cũng dám chạm vào, cho nên Âu Dương Lăng Ca còn đẩy nàng ra nàng trước hết tự mình tránh ra.

      Phía sau nàng dân chúng nhìn bộ dáng vội vàng của Âu Dương Lăng Ca, trong lòng hiếu kỳ cũng khỏi nhường ra con đường cho . Âu Dương Lăng Ca chạy đến ngõ tối kia lại phát có bất kỳ ai.

      Tiểu thị thở hồng hộc đuổi theo lại đây: "Công tử, ngài tìm cái gì vậy?"

      Âu Dương Lăng Ca hồn bay phách lạc nhìn tại chỗ, nhìn đến cuối ngõ hẻm kia, trong mắt rưng rưng, chẳng lẽ lại là ảo giác của ư?

      Mộ Dung Cầm đứng sau lưng , lông mày nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi, trầm giọng : "Âu Dương công tử..." Đối với chuyện Âu Dương Lăng Ca ở đường cái luống cuống như thế trong lòng nàng tự nhiên là bất mãn. Bây giờ Âu Dương Lăng Ca đại biểu cũng chỉ là chính .

      Âu Dương Lăng Ca phục hồi lại tinh thần, đau buồn mất mát trong mắt muốn che giấu cũng che giấu được, chỉ có thể rủ mắt : " thôi."

      Chỉ là buông mắt xuống này lại phát miếng kim bài rơi đất. Âu Dương Lăng Ca vội vàng nhặt lên trong lòng lần nữa kích động lên, như vậy đó phải là ảo giác của , vừa nãy nơi này đúng là có người.

      Đây đều là Nhàn vương điện hạ sai mà! Hôn hôn còn thích táy máy tay chân, làm cho kim bài Vân Tư Vũ giấu ở người bị làm rớt xuống đất, đây chính là tiền đó!

      Vân Tư Vũ cho Vân Vũ Dương cái đau lòng lâu, nếu như biết vô ích rơi mất cái, phỏng đoán lại phải đau lòng. Bất quá, Nhàn vương quân đại nhân chắc chắn biết kim bài này rơi mất ở đường cái đâu.

      Âu Dương Lăng Ca nắm kim bài, nhịn được hỏi những dân chúng xung quanh kia: "Vừa nãy là ai ở đây?"

      đám người cùng nhau lắc đầu, bọn họ lòng nghĩ thầm xem mỹ nhân làm sao xem phía sau chứ? Mỹ nhân này rốt cuộc là nhìn thấy cái gì? Sao lại phản ứng lớn như vậy?

      "Âu Dương công tử!" Giọng của Mộ Dung Cầm mang tới phần ác liệt, lại làm cho Âu Dương Lăng Ca điên khùng giảm xuống, mặt mũi của nước Phượng Thiên đều muốn mất hết.

      Nàng hiểu, Âu Dương Lăng Ca trong ngày thường dịu dàng hiểu biết đại thế sao lại đột nhiên thất thường như thế.

      Âu Dương Lăng Ca thấy Mộ Dung Cầm sắp nổi giận hơn, chỉ đành phải cẩn thận mỗi bước trở lại xe ngựa.

      Tiểu thị theo leo lên xe ngựa thấy Âu Dương Lăng Ca cuộn mình tựa ở thành xe, sững sờ nhìn kim bài trong tay, cũng biết suy nghĩ gì.

      "Công tử..." Cẩn thận dè dặt kêu tiếng nhưng có được đáp lại, tiểu thị cũng dám lại mở miệng.

      Âu Dương Lăng Ca khẽ vuốt miếng kim bài này, đột nhiên biết nghĩ đến cái gì sắc mặt đột nhiên trắng bệt, mạnh mẽ cắn môi.

      hoảng hốt nhớ tới hình ảnh vừa rồi nhìn
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95: muốn hầu cha

      Editor: demcodon



      Âu Dương Lăng Ca ba ngày nay cũng có ngoan ngoãn ngốc ở trong cung. Mặc dù Mộ Dung Cầm vẫn còn rất bất mãn chuyện hôm đó nhưng vẫn an phận dẫn vài thị vệ tìm người ở đường. Nhưng biển người mênh mông, trước sau cũng tìm được bóng dáng muốn tìm kia.

      Tâm tình của có bao nhiêu khó chịu tất nhiên là cần phải . Mặc dù rất có chừng mực, ở trong cung có mất lễ nghi cơ bản. Thế nhưng đối với ngày cung yến này lại thể hứng thú nổi.

      "Công tử, ngài đâu vậy? lát nữa Mộ Dung Tướng quân đến đây đó."

      Âu Dương Lăng Ca cau mày : "Sắc trời còn sớm, Ngự hoa viên chút."

      Tiểu thị nhìn bóng lưng của y thở dài, bất đắc dĩ theo.

      * * *
      Lúc này những nam tử ở hậu cung kia đều bận rộn thay trang phục chuẩn bị tham gia cung yến trong lát nữa, có Âu Dương Lăng Ca tham gia cho nên yến hội tự nhiên thể thiếu nam quyến.

      Cho nên tại Ngự hoa viên người nào, Âu Dương Lăng Ca rất hài lòng phần thanh tĩnh này, chỉ là trong lòng vẫn buồn bực như cũ.

      "Nhàn vương điện hạ làm gì đấy?"

      "Hình như ngủ."

      " bậy, ràng là trầm tư."

      "Ai nha, quản nàng làm cái gì chứ! Dù sao Nhàn vương điện hạ mặc kệ làm cái gì cũng đều mê người như vậy."

      "Xì... Lúc trước cũng biết là ai ghét bỏ Nhàn vương điện hạ các loại nhỉ!"

      "Ta đây phải là biết Nhàn vương điện hạ lợi hại như thế sao! Nhàn vương quân là hạnh phúc chết rồi."

      Ba cung thị chụm lại chỗ , tầm mắt cùng nhau nhìn về phía bóng người xa xa.

      Âu Dương Lăng Ca bị tiếng thảo luận của bọn họ quấy rầy, khi phục hồi lại tinh thần khỏi giương mắt nhìn về phía bọn họ chú ý đến, trong nháy mắt cương cứng ngay tại chỗ.

      Xa xa dưới cây hoa quế, Phong Lăng Hề lười biếng tựa vào thân cây, nhắm hai mắt lại dường như ngủ say, từng đoá từng đoá hoa quế màu vàng nhạt theo gió bay xuống, lặng yên tiếng động rơi tóc và y phục của nàng, hình ảnh điềm tĩnh tốt đẹp như vậy làm cho người đành lòng phá vỡ.

      Âu Dương Lăng Ca kinh ngạc mà nhìn, sau đó giống như ma nhập nhấc chân tới.

      Ba người cung thị kia phát nhưng cũng dám ngăn cản.

      Phong Lăng Hề cảm giác được tiếng bước chân tới gần, đầu tiên là để ý đến, cho đến khi Âu Dương Lăng Ca vào dưới phạm vi cây hoa quế mới mở mắt ra, tầm mắt có chút vui rơi ở mặt Âu Dương Lăng Ca.

      Âu Dương Lăng Ca nhìn nàng, trong mắt tự chủ dâng lên ngấn lệ, đôi môi run rẩy, giọng mang theo tia nghẹn ngào: "Tịch tỷ tỷ..."

      Phong Lăng Hề nhíu mày, biết nàng? Lúc này mới quan sát tỉ mỉ Âu Dương Lăng Ca phen, sau đó nhịn được cau mày.

      Trong ký ức của Phượng Lăng Tịch có sâu sắc nhất chính là và hận: đối với Âu Dương Lăng Ca , đối với Phượng Tê hận. Mặc dù Phong Lăng Hề sau khi sống lại, đem những ký ức đó vứt ở góc nào đó trong đáy lòng. Thế nhưng có nghĩa là lãng quên, lúc muốn suy nghĩ đến những ký ức đó ràng lên.

      Cho nên Phong Lăng Hề tự nhiên là nhớ tới Âu Dương Lăng Ca, thế nhưng cũng chỉ là nhớ tới. Phượng Lăng Tịch chết rồi, Phong Lăng Hề kế thừa tình cảm của nàng. Cho nên đối với Âu Dương Lăng Ca chỉ là người xa lạ có thể tính là biết thôi, hơn nữa người xa lạ này cho ấn tượng hề tốt đẹp gì, quá mức mềm yếu, mềm yếu đến mức chỉ kiên trì tại chỗ chờ đợi hạnh phúc, ngay cả dũng khí cũng có.

      Trước đây có quan tâm, lúc này nhìn thấy Âu Dương Lăng Ca mới nhớ tới dường như lúc trước Âu Dương Lăng Ca được gọi là đệ nhất mỹ nhân ở nước Phượng Thiên. Bất quá thấy thế nào cũng có đáng bằng tiểu mèo hoang nhà .

      Thấy Phong Lăng Hề chỉ là lẳng lặng nhìn , sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca khỏi trắng phần. Ánh mắt của nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chỉ còn quan sát, bình tĩnh đến mức làm cho cảm thấy toàn thân rét lạnh.

      Tại sao nàng lại lạnh lùng như vậy? Nàng có phải quên rồi hay ?

      Âu Dương Lăng Ca nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, phần đau đớn kia lại ngăn được nổi đau trong lòng.

      Trong mắt Âu Dương Lăng Ca chỉ có Phong Lăng Hề, mà tiểu thị phía sau lại trừng to mắt nhìn phía sau cây hoa quế có tiểu hài tử mềm nhũn bò ra.

      đôi tay trắng nõn nà da thịt mềm mại muốn nắm lấy vạt áo của Phong Lăng Hề. Bánh bao ngửa đầu nhìn về phía mềm mại kêu lên: "Mẫu thân..."

      Phong Lăng Hề ôm nó lên, nhìn đôi mắt sáng chói của nó trong lòng cảm thấy buồn cười, khỏi đưa tay vỗ vỗ cái mông của nó, vật linh tính này, mới vừa rồi còn gọi "Dương dương... Dương dương..." đến vui vẻ. Bây giờ lại đột nhiên đọc ra từng chữ ràng như thế, muốn phải cố ý ai tin chứ?

      Âu Dương Lăng Ca sững sờ nhìn bánh bao ôm cổ Phong Lăng Hề cười đến mặt mũi tràn đầy vui vẻ, nhìn Phong Lăng Hề dịu dàng đưa tay vo vê đóa hoa
      [​IMG]


      Chương 96: Mộ Dung Cầm

      Editor: demcodon



      Bánh bao kiêu ngạo hừ tiếng, đếm xỉa đến , nó còn tức giận Phong Lăng Hề nhéo mặt nó đấy!

      Vân Tư Vũ đưa tay kéo mặt của Phong Lăng Hề trở về, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc hỏi: "Nàng và có quan hệ gì?"

      Thái độ của Nhàn vương điện hạ hài lòng, vô cùng dứt khoát : " có." và Âu Dương Lăng Ca xác thực có quan hệ gì.

      Nhìn Âu Dương Lăng Ca rưng rưng muốn khóc, bộ dáng đau lòng gần chết. Vân Tư Vũ cảm thấy đả kích tình địch như vậy rốt cuộc cũng gần đủ rồi, hừ tiếng ôm lấy bánh bao nhét vào trong ngực Phong Lăng Hề. Sau đó ôm cánh tay của Phong Lăng Hề, hất hất cái cằm nhìn Âu Dương Lăng Ca : "Vị công tử này còn có việc gì hả?"

      Ý kia quá ràng, cả nhà chúng ta ở đây hạnh phúc phiền người quan hệ mau mau chỗ khác!

      Âu Dương Lăng Ca tin Phong Lăng Hề nhìn mình bị người khác bắt nạt, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Thế nhưng cũng có cách nào nhìn ra dù chỉ chút thương tiếc gương mặt của nàng, nghĩ đến lúc trước Phượng Lăng Tịch đối xử tốt với , hoàn toàn có cách nào tiếp nhận nàng bây giờ lạnh lùng.

      Nàng thậm chí ngay cả nhận cũng chịu nhận , nhận lầm người? làm sao nhận lầm người chứ? Nàng ràng mặc kệ nam nhân này bắt nạt , còn bộ dáng y làm cái gì nàng cũng bao dung, giống như lúc trước đối xử với vậy.

      Âu Dương Lăng Ca cuối cùng nhịn được rơi lệ.

      Vân Tư Vũ bĩu môi, cho nên ghét nhất người động chút là khóc, ràng chính là y muốn cướp thê chủ nhà , bây giờ ngược lại giống như bắt nạt y vậy.

      Nhàn vương quân đại nhân cũng oan ức, mím môi nhìn về phía Phong Lăng Hề. Phong Lăng Hề vội vàng ôm động viên : "Ta và có quan hệ gì, nhận lầm người."

      Lời nàng chính là , Âu Dương Lăng Ca đúng là nhận lầm người, phải là Phượng Lăng Tịch.

      Âu Dương Lăng Ca vốn là người nên hiểu Phượng Lăng Tịch nhất, lại hoàn toàn có phát và Phượng Lăng Tịch giống, ngay cả lúc trước lão đầu chỉ từng nhìn thấy qua Phượng Lăng Tịch trước khi chết và sau khi tỉnh lại đều từng nghi ngờ qua mình tại sao lại nhìn lầm người.

      Cổ thân thể này đều giống như tướng mạo vốn có của , thậm chí toàn thân cao thấp từ cũng đều tìm ra chút khác biệt. nghĩ, cho dù vốn là chính mình, Âu Dương Lăng Ca cũng có cách nào nhận ra phải là Phượng Lăng Tịch!

      và Phượng Lăng Tịch mặc dù tướng mạo giống nhau, tính tình lại như nam viên bắc triệt*, chính người thân cận cần lý trí cỡ nào phân tích, toàn bộ bằng cảm giác đều có thể nhận ra được bất đồng.

      (*Thành ngữ “Nam Viên Bắc Triệt” chỉ xe vốn về phía nam song lại về phía bắc. Ở Trung Quốc, người ta dùng thành ngữ này ví hành động thực tế trái ngược với mục tiêu dự định.)

      Mà Âu Dương Lăng Ca được nhắc nhở qua nhận lầm người vẫn chút nào hoài nghi.

      Phong Lăng Hề lòng cảm thấy Phượng Lăng Tịch rất đau xót, Âu Dương Lăng Ca hiểu nàng lại chỉ còn dừng lại ở mặt ngoài cái túi da kia.

      Đôi mắt của Âu Dương Lăng Ca thấm đẫm lệ nhìn Phong Lăng Hề: "Nàng chịu nhận ta?"

      Phong Lăng Hề dây dưa với cũng hơi mất kiên nhẫn, nhếch môi cười nhạo : "Âu Dương công tử phải đến cầu thân hay sao? Nếu là ngay cả Nữ hoàng bệ hạ đều còn chưa nhìn thấy truyền ra tin đồn có hại đến danh dự nam tử, biết có ảnh hưởng gì đến quan hệ của hai nước hay nhỉ?"

      Nghe vậy, Vân Tư Vũ trong nháy mắt gì, ra đây chính là mỹ nhân tâm tâm niệm niệm muốn xem ư? Quả nhiên mỹ nhân đều hợp với bát tự của .

      Từ lúc Vân Tư Vũ oan ức tức giận trong lòng bánh bao càng nhanh chóng tăng vọt, lúc cảm giác được mẫu thân cũng rất vui vẻ tức giận rốt cục đạt đến điểm giới hạn. Thế nhưng bởi vì lời Phong Lăng Hề kia làm cho tức giận giống như khí cầu bị đâm thủng trong nháy mắt biến mất. Bánh bao bày tỏ lời của mẫu thân nghe rất đơn giản, nhưng lý giải rất khó khăn, quá nhiều thâm ý, nó hiểu.

      Nghe hiểu dĩ nhiên là muốn hỏi: "Dương dương..."

      Phong Lăng Hề tạo thành thói quen để cho bánh bao học hỏi, cần nó nhiều lời biết nó muốn làm gì; lập tức sờ sờ đầu của nó, ghé vào lỗ tai của nó thấp giọng thầm. Từ hai mặt nước bên ngoài bình tĩnh, đến lén lút dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau, rồi đến vấn đề danh dự của nam tử đều rồi hồi.

      Bất quá Nhàn vương điện hạ làm cho bánh bao hiểu thế giới này địa vị tình cảnh của nam tử như thế nào. Nhưng để cho nó tuân thủ số quy tắc, cho nó biết những chuyện này, chỉ là vì để cho nó sau này có thể làm số chuyện trước đây, tinh tường dự liệu được hậu quả, trước tiên có thể nghĩ lại làm như thế có đáng giá hay .

      Phong Lăng Hề rất giọng, ngoại trừ bánh bao và Vân Tư Vũ ở bên cạnh có ai có thể nghe thấy cái gì. Ngay cả Âu Dương Lăng Ca chỉ cách
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :