1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly (96/124)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Tiết lộ tin tức



      Khởi Vân ngẩng đầu nhìn trời, làm cho tất cả cái gì cũng thấy, chỉ là sắc mặt trở nên hồng. Mặc dù thấy Phong Lăng Hề ngông cuồng rất nhiều, nhưng là trước khi gặp phải Vân Tư Vũ, nàng cũng chỉ biết tự ái, chưa bao giờ đùa giỡn phụ nam đàng hoàng; cho nên bây giờ Khởi Vân còn có chút thích ứng trong lúc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ kiêng dè chút nào thân mật.


      Hoàng Vũ Mặc giật giật khóe miệng, ngay cả tâm tình châm chọc hai câu cũng có. Nàng xem như hiểu, Phong Lăng Hề chính là người hoàn toàn có trinh tiết, cùng nàng ấy thảo luận vấn đề đồi phong bại tục đó chính là đàn gảy tai trâu.


      Tô Văn mấp máy môi, giương mắt nhìn về phía chân trời, hoàn toàn đếm xỉa.


      Mặt mũi Vân Dật tràn đầy lúng túng, lúc trước mặc dù từng nhìn thấy qua dấu vết cổ Vân Tư Vũ, cũng nhìn thấy động tác quá mức thân mật của Nhàn vương, thế nhưng tình cảnh lửa nóng như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.


      Hoàng Ngọc Ngạn cắn môi, sắc mặt lúc hồng lúc trắng, cũng biết suy nghĩ gì.


      Nhiều người xuất như vậy, Phong Lăng Hề tự nhiên cũng thể phát , trong lòng có chút căm tức, cam lòng liếm lên môi Vân Tư Vũ hồi, mới buông ra.


      Vân Tư Vũ tựa ở trong lòng nàng, khuôn mặt nhắn đỏ hồng, ở trong lòng nàng vây bọc là vây bọc, chính là chịu ra, hiển nhiên còn chưa ngất đến chết mới biết tình hình bị người nhìn trò hay.


      Phong Lăng Hề đưa tay ra phía sau lưng của khẽ vuốt ve, buồn rầu trong lòng tiêu tan, cảm thấy bộ dạng đà điểu của rất đáng , khỏi ghé vào lỗ tai thấp giọng uy hiếp : "Cử động nữa liền đem chàng ăn hết." Giọng chậm rãi mang theo nụ cười.


      Vân Tư Vũ nghe xong mới phát phải là nơi mình mè nheo, thân thể cứng hồi rồi cầm lấy vạt áo của nàng, giọng thương lượng : "Trở về ăn nữa được chưa?"


      Phong Lăng Hề vốn chỉ là trêu chọc , thế nhưng Vân Nhị công tử lại như lửa cháy đổ thêm dầu, lập tức mắt phượng khỏi híp lại, đáy mắt mảnh sâu xa u ám, trong lòng rục rịch.


      Thấy nàng trả lời, Vân Tư Vũ khẽ ngẩng đầu, liếc mắt liền trông thấy lửa nóng trong đáy mắt quen thuộc của nàng, sau đó phản ứng nhanh đẩy nàng ra, xoay người bỏ chạy.


      Khởi Vân sửng sốt chút, mở miệng kêu lên: "Vương Quân, sai hướng rồi!" Đó là đường hôm qua bọn họ lên núi mà!


      Vân Tư Vũ cũng để ý tới , tiếp tục chạy về phía trước. Phong Lăng Hề bị đẩy lùi về sau bước cũng tức giận, giương mắt nhìn cục trắng như tuyết chạy trối chết kia, khỏi cười to lên.


      vốn là bộ dạng câu người, cộng thêm ít khí chất lười biếng vào thân, càng thêm điên đảo chúng sinh, bình thường khóe môi khẽ cười, luôn giống như châm biếm mà phải châm biếm, mang theo vài phần tà khí. Lúc này cười to lên, cái phần tà khí kia có ở đây, nhưng thêm mấy phần ngông cuồng tùy ý, giống như mê hoặc chìm đắm trong cảnh khổ mà tự biết.


      Phong Lăng Hề đạp cước về phía bên cạnh tiểu hồ ly: "Đuổi tới!"


      Tốc độ của tiểu hồ ly cực nhanh, đợi chân dán lên cái mông của nó, liền hóa thành tia sáng trắng, bắn về phía Vân Tư Vũ, rơi vào vai .


      Phong Lăng Hề nhấc chân chút hoang mang về phía Vân Tư Vũ, mở miệng : " thôi, về kinh."


      Khởi Vân sửng sốt chút, nhưng câu cũng hỏi nhiều, yên lặng đuổi theo.


      Những người khác đều sững sờ, có chút dám tin tưởng, Nhàn vương điện hạ vẫn kiên trì ở đường ngược đãi bọn họ, ràng đột nhiên có lòng từ bi, muốn kết thúc trận làm nhục này?


      Chờ phục hồi lại tinh thần, xác định Nhàn vương điện hạ đúng là chuẩn bị đánh chuông thu binh. Ninh vương điện hạ khỏi hồi thư thái, ngay cả Tô Văn đều thở ra hơi dài.


      ngày lên núi, ngày xuống núi, hai ngày đến, bọn họ ngoại trừ trải qua trận tuyết lớn ở ngoài, vẫn chưa gặp gỡ nguy hiểm gì. Hoàng Vũ Mặc khỏi vui mừng, mặc kệ Phong Lăng Hề là bởi vì nguyên nhân gì đột nhiên phải về kinh, nàng đều muốn cảm tạ ông trời để cho ác ma này hồi tâm chuyển ý.


      Chỉ là đây tột cùng là may mắn hay là may mắn, còn quá sớm.


      Tính tình Hoàng Ngọc Ngạn bướng bỉnh lộ ra, thế nhưng Ninh vương điện hạ cũng có coi trọng, cũng chưa hề nghĩ qua làm vì sao bướng bỉnh. Có lẽ là để cho vị hoàng tử điện hạ này trải qua hồi sinh tử ngăn trở, mài giũa chút tâm tính, ngược lại là chuyện tốt. liều lĩnh bướng bỉnh, tùy hứng bất chấp hậu quả, rất có thể mang đến tai nạn.


      Ra núi tuyết, Phong Lăng Hề đưa ra hai ngón tay đến tới bên môi, tiếng còi vang lên truyền ra ngoài.


      Trong lúc những người khác còn chưa hiểu nàng muốn làm cái gì, Phong Lăng Hề chỉ về phía Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn, miễn cưỡng ra: "Hai người các ngươi, tới đây chút." Giọng kia, mang theo vài phần hương vị mệnh lệnh, cho từ chối.


      Tô Văn vui nhíu mày, Hoàng Vũ Mặc sửng sốt chút, nhìn chút sắc mặt của Phong Lăng Hề, tựa như cảm thấy nàng phải chơi cái trò ác liệt gì, hơi nhíu nhíu mày lại, ngược lại lôi kéo Tô Văn tới.


      Lẹt xẹt tiếng vó ngựa từ xa đến gần, từ lúc nghe thấy tiếng vó ngựa, đến khi nhìn thấy con tuấn mã trắng như tuyết kia, tựa như chỉ là chuyện trong chớp mắt. Đạp Tuyết ràng cứ như kỳ tích xuất vậy. Lúc trước khi Đạp Tuyết rời là ở núi đào, tại ràng xuất ở dưới núi tuyết. Bởi vậy có thể thấy được, con ngựa này thông minh cỡ nào, ràng vẫn luôn có rời xa chủ nhân.


      Trong khi mọi người hết sức kinh ngạc sững sờ, lại trận tiếng vó ngựa vang lên, bóng dáng Tuyệt Ảnh cũng xuất ở trước mắt mấy người.


      Bất quá Tuyệt Ảnh này còn có chủ nhân cố định, tự nhiên cũng có tương thông tâm ý với tình hình của chủ, cho nên nó chỉ là theo chân Đạp Tuyết đến.


      Phong Lăng Hề để ý đến ngạc nhiên của mọi người, đưa tay vỗ vỗ lên đầu Đạp Tuyết, với Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn: "Bản vương nhận được tin tức, có người muốn ám sát nữ hoàng bệ hạ, cho nên, bản vương liền trước bước."


      Vân Tư Vũ sớm khôi phục bình thường, đem chuyện lúng túng lúc trước quên mất còn mảnh. Lúc này nhìn sắc mặt của hai người hoàn toàn biến sắc, con ngươi chuyển động, trong lòng buồn cười thôi, Hề tuyệt đối là cố ý!


      Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn bị tin tức xảy ra nhất thời chưa có phục hồi lại tinh thần, mà Phong Lăng Hề ôm Vân Tư Vũ lên ngựa, trong nháy mắt xa, Khởi Vân cũng theo sát phía sau hai người.


      Sau khi Ninh vương điện hạ hoàn hồn, nhìn bóng lưng Phong Lăng Hề biến mất, tức giận : "Phong Lăng Hề, ngươi trở lại ràng cho ta!"


      Đáng tiếc, nàng giận cũng vô dụng, Phong Lăng Hề chạy rất xa.


      Hoàng Vũ Mặc mặc dù trong lòng nổi giận, ngược lại cũng có mất đúng mực, để thị vệ trước tiên chuẩn bị mấy con ngựa, sau đó cùng hội hợp với những người lúc trước ở lại dưới núi tuyết, sau đó sai người bảo vệ Hoàng Ngọc Ngạn và Vân Dật hồi kinh.


      Tô Văn cau mày : "Ninh vương điện hạ, có lẽ Nhàn vương chỉ đùa chút thôi." Tô tướng quân đối với Nhàn vương điện hạ có ấn tượng tốt, đối với lời nàng cũng tin tưởng.


      Hoàng Vũ Mặc nhìn nàng cái, trầm giọng : "Thà rằng tin là có, thể tin là , huống chi Phong Lăng Hề mặc dù được điều gì, nhưng cũng đến nỗi cầm sống chết của hoàng tỷ ta ra đùa giỡn."


      Tô Văn giật giật môi, nhưng cũng gì nữa, chuyện xác như vậy là thà rằng tin là có, thể tin là . Thế nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy, chuyện cầm sống chết của nữ hoàng bệ hạ ra đùa giỡn như vậy, vị Nhàn vương kia đúng là làm ra được.


      Nghĩ đến Phong Lăng Hề, ánh mắt Tô Văn khỏi hơi sâu xa. Nhàn vương điện hạ phải giấu quá sâu, coi như là biết nàng có chút bản lĩnh, nhưng ngược lại khiến người ta càng thêm nhìn thấu.


      * * *

      Mà lúc này đối tượng bị hai người đàm luận, trong lúc chạy cũng là bộ dáng thoải mái, nhìn người trong lòng run ngừng, lắc đầu : "Muốn cười cứ việc cười !"


      Sau khắc, từng trận tiếng cười tung bay ở trong gió, theo gió thổi xa xa.


      Chờ cười đủ rồi, Vân Tư Vũ mới vuốt vuốt bụng, còn mang vui vẻ : "Ta đoán Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân lập tức theo kịp."


      Phong Lăng Hề đúng sai, đúng là cố ý cho Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn, đạo lý vất vả gấp rút lên đường, người phá hư thế giới hai người của lại còn thoải mái hưởng thụ; nghe được tin tức này, mặc kệ có tin hay , Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn cũng ngừng nghỉ chút nào đuổi theo trở lại kinh thành.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53: Dụ rắn ra khỏi hang



      Như Vân Tư Vũ suy nghĩ, Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn xác thực lập tức liền theo sau, bất quá trong thời gian ngắn lại đuổi kịp Phong Lăng Hề.


      * * *

      Trong ngự thư phòng hoàng cung, cái mặt hề cảm xúc của nữ nhân đứng ở phía dưới, giọng hề phập phòng : "Nữ hoàng bệ hạ, chủ tử dặn dò, có tin tức quan hệ đến tất cả ám sát ngay lập tức truyền cho ngài."


      Nữ hoàng bệ hạ phía mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa : "Như vậy sao được? Bạch Khung nè, trẫm làm sao có thể..."


      Câu sau còn chưa hết, trực tiếp bị Bạch Khung cắt đứt: "Chủ tử đường về kinh."


      Nghe vậy, thái độ nữ hoàng bệ hạ trong nháy mắt chuyển biến trăm tám mươi độ, gõ gõ bàn sách, cười : " chút, có tin tức mới gì."


      May là Bạch Khung luôn luôn mang khuôn mặt tê cứng, cũng khỏi giật giật khóe miệng, khó trách chủ tử ngay cả tuần trăng mật đều kết thúc sớm như thế; lo lắng người có thế lực ở sau lưng quá to lớn khó đối phó là thứ nhất, thứ hai chỉ sợ là vô cùng ràng, nữ hoàng bệ hạ nhất định chơi xấu, bộ dạng ngươi trở lại ta liền làm tư thế cho người ta ám sát. Chủ tử là đời trước thiếu nợ nữ hoàng bệ hạ, cho nên đời này mới có thể bị đổ thừa lên hả?


      Kỳ có bọn họ cung cấp tin tức, cộng thêm nữ hoàng bệ hạ quyết định, hoàn toàn có thể tự mình giải quyết chuyện này, thế nhưng hết lần này tới lần khác, năng lực nữ hoàng bệ hạ là có, tính tình lại tín nhiệm.


      "Tạm thời vẫn có."


      Nữ hoàng bệ hạ ngược lại cũng vội, hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"


      Đối với mấy thuộc hạ này của Phong Lăng Hề, nữ hoàng bệ hạ có thể có chút nào dám xem thường. Đương nhiên, người có năng lực như vậy ở đây, nàng cũng thoải mái ít.


      "Săn bắn."


      Bạch Khung chỉ hai chữ, nữ hoàng bệ hạ liền hiểu được.


      Nước Hoàng Vũ mỗi năm lần tổ chức ngày hội săn bắn lập tức gần sắp đến, đây là truyền thống lão tổ tông để lại, chỉ có quân thần cùng vui mừng, nữ hoàng bệ hạ tự nhiên cũng tham gia.


      Nếu như muốn ám sát, chọn nơi đó xác thực so với thủ vệ nghiêm ngặt hoàng cung càng thích hợp.



      Bạch Khung nhìn nữ hoàng bệ hạ liếc nhanh, lại phun ra bốn chữ: "Dụ rắn ra hang."


      Thời điểm bọn phát đúng, thế lực của sát thủ Minh phân tán, trong thời gian ngắn muốn đem những sát thủ kia từng người từng người tìm ra rất khó khăn, cũng ai biết những sát thủ kia lúc nào xuất ra cho nữ hoàng bệ hạ đòn trí mạng, liên tục phòng bị, còn bằng chủ động xuất kích, lưới bắt hết.


      Nữ hoàng bệ hạ liếc nhanh Bạch Khung, nhếch miệng lên nụ cười, hổ là người của Phong Lăng Hề, làm việc quyết đoán, có sợ hãi gì.


      Mà nữ hoàng bệ hạ cũng là người rất có quyết đoán, lập tức liền gật đầu đồng ý, đem chuyện này toàn quyền giao cho Bạch Khung bố trí, cũng chẳng lo gì mà đem mệnh giao cho tay nàng.


      Lúc này cũng chỉ có Bạch Khung dám nắm mệnh nữ hoàng bệ hạ làm mối, những đại thần thay đổi trong triều kia, nhất định quỳ mãi đứng lên, thỉnh cầu nữ hoàng bệ hạ suy nghĩ lại. Cho nên nữ hoàng bệ hạ căn bản là cùng đại thần trong triều thương nghị chuyện này, sợ bị những đại thần kia làm phiền là nguyên nhân, còn có chính là nữ hoàng bệ hạ cảm thấy. Nếu diễn kịch phải diễn tốt, trước đó biết chuyện mới có thể đem chân tình lộ ra, để tránh khỏi giữa đường đem người doạ chạy, nàng tin tưởng người của Phong Lăng Hề có thể giải quyết những sát thủ kia.


      Hơn nữa có Phong Lăng Hề đồng ý, nàng cũng tùy ý đem người của nàng ấy lộ ra ánh sáng, tự nhiên thể để cho người khác hợp tác cùng người của nàng ấy, đến lúc đó những người này đột nhiên xuất , chỉ làm người khác cho là ám vệ của nữ hoàng bệ hạ.


      Trong mắt Bạch Khung khỏi xẹt qua tia thưởng thức, hổ là người chủ tử coi trọng, giống người khác nắm quyền mà sợ chết như vậy.


      * * *

      Mặc dù là muốn nhanh chóng trở lại kinh thành, thế nhưng dọc theo đường Phong Lăng Hề vẫn là ban ngày gấp rút lên đường, buổi tối nghỉ ngơi. Dù sao tại nữ hoàng bệ hạ có người bảo vệ, tạm thời có việc gì, tự nhiên muốn làm cho Vân Tư Vũ bị vất vả.


      Đặc biệt là sau khi biết dự định của Bạch Khung, càng cần vội vã. Nếu Bạch Khung có tính toán như vậy, dĩ nhiên là có biện pháp làm cho người của sát thủ Minh xuất trong ngày hội săn bắn.


      Ngày hội săn bắn còn có nửa tháng, dựa vào tốc độ của Đạp Tuyết thành vấn đề.


      Vì vậy, Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn cả ngày lẫn đêm sau mấy ngày, cuối cùng cũng coi như là đuổi theo Phong Lăng Hề. Sau đó Hoàng Vũ Mặc bị dáng điệu từ tốn của Phong Lăng Hề làm cho tức giận gần chết, cuối cùng trước bước với Tô Văn.


      Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân lòng gấp rút lên đường, trừ ăn cơm ra lúc ngủ đều ở lưng ngựa chạy, mà cái gọi là ăn cơm cũng bất quá là gặm vài miếng lương khô, ngủ cũng bất quá là thực chịu được nữa mới híp lại lúc.


      Nếu là gấp rút lên đường, hai người tự nhiên lại bò núi sơn lần nữa, cho nên thể làm gì khác hơn là đường vòng, tốc độ ngược lại nhanh hơn rất nhiều, cứ như vậy ngừng nghỉ, sau nửa tháng đến kinh thành.


      Hoàng Vũ Mặc thấy Phong Lăng Hề vẫn có theo tới, trong lòng khỏi thầm mắng Phong Lăng Hề lương tâm, thiệt thòi hoàng tỷ đối với nàng ấy tốt như vậy, sống chết trước mắt ràng hoàn toàn đem sống chết của hoàng tỷ để ở trong lòng.


      Vừa vào cửa thành, liền phát kinh thành vẫn vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên có xảy ra chuyện gì, thế nhưng Hoàng Vũ Mặc lại nhớ tới ngày hôm nay vừa vặn là ngày hội săn bắn. Nếu như có người có ý đồ ám sát, rất có thể trong hôm nay tìm cơ hội động thủ, nhìn mặt trời chút, sắp đến buổi trưa, tham gia ngày hội săn bắn Ninh vương điện hạ tự nhiên biết, lúc này chính là lúc sâu vào trong rừng tìm kiếm con mồi, lúc này cũng chính là lúc thị vệ bên cạnh nữ hoàng bệ hạ ít nhất.


      Lập tức nghĩ ngợi gì nhiều, thúc vào bụng ngựa liền chạy về phía khu vực săn bắn của hoàng gia, Tô Văn theo sát phía sau.


      * * *

      Lúc này, thị vệ bên người nữ hoàng bệ hạ quả rất ít, bởi vì nàng vốn muốn tìm ra manh mối, cho nên nữ hoàng bệ hạ rất có quyết đoán đem vứt bỏ toàn bộ thị vệ sau lưng, mình sâu vào trong rừng, nhìn như là đuổi theo con mồi, thực tế lại là tạo cơ hội cho thích khách.


      Trong rừng có chút yên tĩnh khác thường, tựa như ngoại trừ tiếng vó ngựa nữ hoàng bệ hạ đuổi theo con mồi, ngay cả thanh khác cũng có, mà nữ hoàng bệ hạ lại tựa như chút đều có nhận ra được khác thường.


      Đột nhiên, hồi tiếng xé gió truyền đến, mũi tên nhọn nhắm thẳng vào tim nữ hoàng bệ hạ.


      * * *

      Ninh vương điện hạ vừa đến khu vực săn bắn liền lạnh lùng : "Chuẩn bị cứu giá!"


      Ninh vương điện hạ là muội muội ruột của nữ hoàng bệ hạ, ngôi vị hoàng đế cũng có làm cho quan hệ của hai tỷ muội trong lúc đó sinh ra vết rách, cho nên nàng tạị ra lệnh cho người cứu giá. Mặc dù tạo thành toàn bộ khu vực săn bắn trở nên hỗn loạn, trong lòng lại chút do dự nào, coi như Phong Lăng Hề cho tin tức là giả, nàng làm ra quyết định sai lầm, cuối cùng cũng nhiều lắm là làm cho nữ hoàng bệ hạ cắt chút bổng lộc, khiển trách chút, thế nhưng nếu như là sao? Nàng cũng dám cầm tính mạng hoàng tỷ nhà nàng đánh cược.



      Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân đột nhiên xuất , vừa mở miệng chính là cứu giá, tự nhiên cũng có người có hoài nghi.


      "Ninh vương điện hạ, có hiểu lầm gì đó hay ?" bà lão tóc bạc lốm đốm nhìn xem khu vực săn bắn hoàn toàn yên tĩnh, khỏi mở miệng hỏi thăm.


      Bình thường chỉ cần gặp phải Nhàn vương điện hạ, Ninh vương điện hạ đều là bộ dáng ôn tồn lễ độ, chuyện tương đối khá, thế nhưng lần này có gặp phải Nhàn vương điện hạ, Ninh vương điện hạ cũng nổi khùng lên.


      hai lời, rút cái roi ngựa quất về phía bà lão kia, tức giận , "Bà lão tầm thường kia, đừng chuyện trong sách. Nếu như hoàng tỷ có chuyện gì, xem ta có chém cửu tộc ngươi !"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Cứu giá



      Bà lão kia là văn thần, thêm cái lớn tuổi, tay chân thế nào lưu loát, cũng may Ninh vương điện hạ đè nén tính tình, roi ngựa chỉ là quất vào bên cạnh chân bà mặt đất thôi. Nếu như mạnh mẽ quất xuống roi, rất có khả năng liền đứng dậy nổi, lập tức khỏi thay đổi sắc mặt, run rẩy dám lại nữa.


      Mà Ninh vương điện hạ phát giận lần này, cũng làm kinh sợ những người khác muốn mở miệng, đây chính là hiệu quả mà Hoàng Vũ Mặc muốn.


      Vũ Văn Khinh thấy sắc mặt của Hoàng Vũ Mặc liền biết tốt, cũng vội hỏi han đến cùng là xảy ra chuyện gì, lập tức triệu tập thị vệ vào trong rừng tìm kiếm nữ hoàng bệ hạ.


      Săn bắn lần này tất cả đại thần đều phải tham gia, thế nhưng phần lớn văn thần ở lại phía bên ngoài nghỉ ngơi. Tựa như vị đại thần trước đây chen miệng vào, người như vậy nếu là săn bắn, chừng sơ ý chút té xuống ngựa liền đời nhà ma, đó chẳng phải là tổn thất của triều đình sao?


      Mà Vũ Văn Khinh tuy rằng nhìn qua yếu đuối, nhưng là văn võ song toàn. Nàng sở dĩ ở lại là bởi vì vừa vặn nhiễm phong hàn, nữ hoàng bệ hạ liền cho nàng ở lại. Mà lúc này, biết được nữ hoàng bệ hạ gặp nguy hiểm, cái gì phong hàn tự nhiên là đứng sang bên cạnh.


      Vũ Văn Khinh, Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc mỗi người dẫn theo đội người về phía khác nhau tìm, đường gặp phải đại thần săn bắn, liền chỉ huy mọi người cùng nhau tìm.


      Càng tìm xuống, sắc mặt đoàn người càng nghiêm nghị, bởi vì đến vòng trong lại hoàn toàn có nhìn thấy bóng dáng của nữ hoàng bệ hạ.


      Đoàn người tiếp tục thâm nhập sâu, rốt cuộc nghe được loáng thoáng tiếng đánh nhau, vội vã đuổi theo về phía trước.


      Sau đó liền nhìn thấy đám hắc y nhân đánh nhau ngừng, nhưng thấy nữ hoàng bệ hạ. Trong khoảng thời gian ngắn nhìn qua cũng biết đám hắc y nhân cùng dạng này đến cùng ai là địch, ai là bằng hữu, hay tất cả đều là địch?


      Kế hoạch của Bạch Khung thực hành cực kỳ hoàn mỹ, nữ hoàng bệ hạ đem toàn bộ sát thủ dẫn vào chỗ sâu nhất trong rừng cây. Sau đó thủ hạ của nàng bọc đánh từ bên ngoài, đó gọi là bắt ba ba trong rọ. Nhưng lại muốn Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân trở về thời điểm như thế, hơn nữa còn chỉ huy nhiều người như vậy đến tìm nữ hoàng bệ hạ.


      Người nóng lòng lập công ít, phải ai cũng có thể duy trì lý trí.


      Trong khoảng thời gian ngắn, những hắc y nhân này làm cho người ta nhận địch hay bằng hữu, biết nên giúp bên nào; nhưng các nàng là vội vã tiến vào cứu giá, đám người kia đánh nhau chặn đường của các nàng, vì vậy, có người liền mặc kệ địch hay bằng hữu, muốn trực tiếp mở đường máu đến con trùng.


      Đột nhiên xuất biến cố, làm rối loạn những hắc y nhân kia đánh nhau, trong đó nhóm hắc y nhân phản ứng nhanh chóng, tránh thoát công kích của thị vệ. Trong đó có nữ nhân nhìn như đầu lĩnh ánh mắt tràn đầy lửa giận, thủ thế xuống, còn lại cho thủ hạ đánh nhau dồn dập mà lui lại, trong nháy mắt vào trong rừng cây thấy bóng dáng, có thể nhìn ra là được huấn luyện nghiêm chỉnh.


      nhóm hắc y nhân khác vốn là khổ sở chống đỡ, nghĩ tới đối thủ đột nhiên chạy, sửng sốt trong nháy mắt. Sau đó sát khí càng đậm, nửa người nhanh chóng phóng về phía sâu trong rừng cây, nửa người còn lại bay thẳng đến đánh những đại thần này.


      Trong khoảng thời gian ngắn, những đại thần kia ngược lại nửa bước cũng khó được, cảnh hỗn loạn.


      Hắc y nhân đầu lĩnh kia đứng thẳng cành cây, cười lạnh tiếng: “Đám người ô hợp.” tại trong lòng nàng hừng hực lửa giận, nàng mặc dù là theo Bạch Khung tới chơi, thế nhưng nàng cũng có nghiêm túc giết người. Kết quả các nàng lòng bảo vệ nữ hoàng bệ hạ, đám người kia ràng phân tốt xấu, nghĩ muốn cùng nhau giết cả người của các nàng. Nếu là xem trọng thể diện của chủ nhân, nàng muốn trực tiếp xông vào đem nữ hoàng bệ hạ giải quyết ngay tại chỗ.

      Nhìn hắc y nhân kia lộ ra đôi mắt đào hoa ra vẻ mỉa mai bên ngoài khăn che mặt, Ninh vương điện hạ gần như cho rằng nhìn thấy nữ nhân đáng ghét Phong Lăng Hề kia, bộ dáng mỉa mai kia quả giống nhau như đúc, nhíu nhíu mày, nghĩ còn muốn hỏi, kết quả đối phương lại nhảy lên vài cái thấy bóng dáng.

      Nếu đám người kia muốn cứu giá như thế, vậy cho các nàng ấy cơ hội tốt, dù sao các nàng chỉ cần bảo đảm an toàn cho nữ hoàng bệ hạ, hơn nữa cuối cùng đem người của sát thủ Minh giải quyết hoàn toàn, liền coi như hoàn thành nhiệm vụ.

      Người của sát thủ Minh thủ đoạn hung bạo tàn ác, giết người chớp mắt, những người này muốn lập công? Liền xem có số mệnh đó hay .

      Hoàng Vũ Mặc tự nhiên xem như hiểu vấn đề xảy ra, những hắc y nhân bỏ chạy kia ràng là ngăn cản thích khách, chỉ là những hắc y nhân kia rốt cuộc có thân phận gì? Nhìn qua cũng giống ám vệ của hoàng tỷ, nàng còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, bởi vì những sát thủ kia xông tới trước mặt nàng rồi.

      Mà vài vị đại thần trước đây động thủ, há hốc miệng, bọn họ sở dĩ động thủ là vì hai bên nhóm hắc y nhân đều có tỏ thân phận. Theo các nàng nhìn, nếu như có bên là ám vệ của nữ hoàng bệ hạ, thấy các nàng đến tự nhiên ngay lập tức tỏ thân phận; mà đám hắc y nhân kia đột nhiên chạy, cũng chứng minh đó là ám vệ của Nữ hoàng bệ hạ, thế nhưng các nàng nghĩ tới những thích khách này lại hung ác như thế, những hắc y nhân kia vừa , các nàng ràng nửa bước cũng khó được, phải làm sao mới ổn đây?

      Các nàng tự nhiên nhìn thấy có nửa thích khách phóng sâu về phía rừng cây, mà các nàng bây giờ lại bị cản trở ở nơi này, lần này, nữ hoàng bệ hạ chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao?

      Vân Vũ Dương thấy tiếp tục như vậy phải biện pháp, liền lòng che chở cho Tô Văn để cho nàng trước bước.

      Nơi sâu trong rừng cây, Bạch Khung mang theo mấy hắc y nhân đem bao bọc vây quanh nữ hoàng bệ hạ lại, cùng những sát thủ kia đánh nhau; bất kể như thế nào, tuyệt đối di chuyển bước, nhìn ra nữ hoàng bệ hạ ngừng cảm thán ở trong lòng: ‘người của Phong Lăng Hề khi ra tay luôn làm cho người ta rung động.’

      Chỉ là đánh được nửa, đột nhiên lại nhảy vào ít sát thủ, áp lực đột nhiên gia tăng. Bạch Khung khỏi nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bên ngoài xảy ra vấn đề gì? Tên Cảnh Duyệt kia làm sao vậy? đến mức bởi vì nàng trộm xấp ngân phiếu của nàng ấy, đúng vào lúc này mượn việc công trả thù riêng chứ? Nàng đây phải cần dùng gấp sao, hơn nữa tên kia bao giờ thiếu chính là tiền, đến mức hẹp hòi như thế chứ?

      Mặc dù áp lực càng lớn, thế nhưng mấy người lại có chút nào luống cuống tay chân, vẫn biết nên giết thế nào giết thế nào, chỉ là ra tay càng thêm tàn nhẫn mấy phần, ngược lại là những hắc y nhân kia có vẻ có chút vội vàng, lúc các nàng vội vã liền có người trước đây tới cứu viện trước, đem nữ hoàng bệ hạ giải quyết xong.

      Đột nhiên những hắc y nhân kia xuất ra cản trở các nàng, làm cho các nàng ý thức được, các nàng vốn là vào cạm bẫy. Nếu làm sao vừa vặn bị người vây quanh? Bất quá cho dù là cạm bẫy, các nàng cũng nhất định phải giết Hoàng Vũ Hiên.

      Cũng may đám đại thần nóng lòng lập công kia đem những hắc y nhân kia đánh chạy . Nếu các nàng ngược lại chỉ có thể tổn hại toàn bộ ở đây, mà bây giờ, chỉ là đối mặt với vài hắc y nhân này, các nàng vẫn còn có sức liều mạng.

      Thời điểm Tô Văn đến, nhìn thấy chính là tình huống như vậy, đoàn hắc y nhân muốn sống mà xông vào vòng vây ám sát nữ hoàng, vài hắc y nhân lại nhanh chậm mà đem nữ hoàng bệ hạ bảo vệ ở trong đó, sát khí bức người, thấy người giết người, để thích khách cách nào tới gần bước.

      Trong lòng Tô Văn khỏi khen ngợi cảm phục, những này là ám vệ bên người của nữ hoàng bệ hạ? Quả nhiên ghê gớm!

      Cùng lúc khen ngợi cảm phục, nàng cũng có quên mục đích mình xông tới, lập tức phi thân xuống ngựa phóng về phía những hắc y nhân kia, rút chuôi kiếm mềm bên hông ra, chỗ ánh sáng bạc qua là mảnh huyết sắc.
      Last edited: 24/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Có thể so với giặc cướp



      Cảnh Duyệt bị Bạch Khung hoài nghi việc công trả thù riêng, thong thả ung dung liên lạc biết người ở chỗ nào, tuyệt đối đến kinh thành cùng Nhàn vương điện hạ.


      Mà Phong Lăng Hề lúc này cũng đến sân săn bắn, sau khi xoay người xuống ngựa liền đến đỡ Vân Tư Vũ nhảy xuống, tầm mắt đảo qua nơi chân trời, cau mày : "Tên kia ràng cũng chạy tới tham gia trò vui."


      Vân Tư Vũ tò mò hỏi: "Ai vậy?"


      "Cảnh Duyệt."


      Vân Tư Vũ suy nghĩ chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ : "Cái nữ nhân háo sắc kia."


      Nghe như vậy, Phong Lăng Hề khỏi nhếch miệng lên, gật đầu : "Chính là cái nữ nhân háo sắc kia."


      Trong lúc tân hôn của Nhàn vương điện hạ, mấy vị thuộc hạ đắc lực đều thường xuyên xuất ở trong vương phủ, Vân Tư Vũ cũng gặp qua Cảnh Duyệt.


      Phải Phong Lăng Hề là giả phong lưu, còn Cảnh Duyệt kia chính là phong lưu , nhưng mà xấu nàng như vậy cũng hẳn là thế, nàng luôn luôn để tâm chuyện hai bên tình nguyện, chưa bao giờ miễn cưỡng nam nhân, cũng xem thường người lừa dối; nhưng muốn nàng tốt rồi, muốn nàng chịu trách nhiệm lại là chuyện thể nào, chân chính là vô số người tình, phiến lá dính vào thân, trước mắt chỉ có vậy, ngay cả Thị quân cũng có.


      Vân Tư Vũ vừa quan sát bên trong sân săn bắn, vừa thuận miệng hỏi: "Làm sao nàng biết là nàng ấy?"


      Phong Lăng Hề thổi hơi : "Bởi vì nàng ấy liên lạc tín hiệu tối phong tao."


      Khởi Vân theo phía sau hai người, buồn cười thôi, Cảnh tiểu thư lại bị Vương gia ghét bỏ .


      "Khởi Vân càng ngày càng đẹp ..." Chỉ thấy người toàn thân đen thui về phía bên này, ràng thân trang phục dùng để trộm gà bắt chó, lại làm cho nàng ra vài phần tư thế phong lưu, lộ ra bên ngoài đôi mắt đào hoa dịu dàng đa tình, bị đôi mắt như vậy nhìn, hơn nữa còn lời ngon tiếng ngọt, chỉ sợ phần lớn nam tử đều chìm đắm.


      Thế nhưng Khởi Vân vẫn tương đối bình tĩnh, ung dung : "Khởi Vân tạ ơn Cảnh tiểu thư khen ngợi."


      Vị này chính là nữ nhân háo sắc trong miệng của Vân Tư Vũ - Cảnh Duyệt, nàng vốn là dự định ở lối ra chờ Phong Lăng Hề, nghĩ tới người đến đây.


      Cảnh Duyệt nhếch môi cười, đôi mắt đào hoa càng thêm thâm tình chân thành: "Khởi Vân, bản tiểu thư chính là lời ..."


      Thấy nàng còn có tiếp tục tư thế dong dài xuống, Phong Lăng Hề nhắm hai mắt lại, giọng điệu có chút nguy hiểm: "Cảnh Duyệt, ngươi có phải là quá nhàn rỗi hay ?"


      Cảnh Duyệt lập tức bớt phóng túng, cười khan : "Đâu có đâu có, Vương gia, ngài phải mang theo Vương Quân ân ái chơi hay sao? Làm sao lại trở về nhanh như vậy?"


      Phong Lăng Hề mặc kệ nàng biết còn cố hỏi, chỉ là cảnh cáo : "Thỏ ăn cỏ gần hang." Cảnh Duyệt ràng vẫn có quyết tâm, dĩ nhiên để cho nàng động vào người ở bên cạnh .


      Cảnh Duyệt giận hờn: "Vương gia, ngài và Vương Quân phải cũng rất ân ái sao?"


      Phong Lăng Hề đếm xỉa đến vẻ mặt giận hờn của nàng, hừ lạnh : "Nếu như ngươi đồng ý, có thể đem Khởi Vân lấy về nhà, đến lúc đó tùy các ngươi ân ái như thế nào." Con mèo hoang nhà đó là cỏ gần hang sao? Đó ràng chính là cỏ trong ổ.


      Khởi Vân nghe vậy, vội vàng : "Vương gia, Khởi Vân gả."


      Tầm mắt giận hờn của Cảnh Duyệt lập tức chuyển tới Khởi Vân, đau lòng : "Khởi Vân, chàng ràng ghét bỏ ta?"


      Khởi Vân nhìn thẳng, kỳ thực so với Cảnh Duyệt còn giận hờn hơn, nên nhiều chuyện, làm cho Vương gia cả ngày muốn đem gả , phải làm sao mới ổn đây?


      Phong Lăng Hề nhìn Cảnh Duyệt, cau mày : "Được rồi, ngươi cố ý kéo ta là có ý gì?" ràng là đuổi tới cứu người, Cảnh Duyệt nhưng vẫn chút ít có hay đều được, ràng chính là kéo dài thời gian, xem là kẻ ngu si sao?


      " là cái gì cũng đều gạt được Vương gia." Cảnh Duyệt đem những đại thần làm chuyện xấu kia thêm mắm dặm muối phen, hoàn toàn chính là bộ dáng cáo ác kiện tiểu nhân, cuối cùng còn kêu thảm : "Vương gia, ngươi cần phải vì tiểu nhân bé làm chủ nha!"


      Phong Lăng Hề vẫn có tỏ thái độ, Vân Tư Vũ liền hừ lạnh : "Hề, chúng ta chỉ cứu nữ hoàng bệ hạ là được rồi." Ngụ ý, dĩ nhiên chính là bỏ mặc những đại thần kia và người của sát thủ Minh đánh nhau, để cho các nàng tự sinh tự diệt.


      Phong Lăng Hề đến gần mặt ‘bẹp’ cái, nhếch môi : "Là nên dạy dỗ chút." Mặc dù Cảnh Duyệt quá mức khoa trương, nhưng nàng tuyệt đối bịa đặt, ngay cả người của cũng dám động tay, xem ra những người kia sống dễ chịu nhiều ngày quá rồi.


      Phong Lăng Hề cũng có dự định lén lén lút lút, trực tiếp mang người liền tiến vào khu vực săn bắn, còn lối vào của thủ vệ, cũng tới bên trong bảo vệ những đại thần kia ở lại kia.


      Thị vệ bên ngoài hầu như đều vào tìm nữ hoàng bệ hạ, còn lại chút người đủ dùng.


      Nữ hoàng bệ hạ gặp chuyện, vài văn thần già nua ở lại chỗ này cũng đứng ngồi yên, mặt mũi thị vệ cũng tràn đầy đề phòng nhìn quét bốn phía, khi nhìn thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ vội vã muốn ngăn cản.


      Vào lúc này Phong Lăng Hề tự nhiên cùng các nàng nhảm, trực tiếp ôm Vân Tư Vũ nhảy lên vài cái liền thấy bóng dáng, sau lưng còn có hai bóng người theo sát.


      Mấy vị đại thần há to miệng nhìn bốn người biến mất biết từ nơi nào, lâu mới tìm ngôn ngữ trở về: "Đó là Nhàn vương điện hạ?" Những thị vệ này có thể là chưa từng thấy Nhàn vương nên biết, nhưng mấy vị này đại thần này lại gặp qua.


      "Hình như là thế."


      Mọi người đối mặt nhìn nhau, gạt người hả? Nhàn vương phải biết gì khác sao? tại sao tay chân còn nhanh hơn giặc cướp là xảy ra chuyện gì? Ngay cả tuổi trẻ tài cao như Chiến thiên tướng quân dáng người cũng đều phóng khoáng như thế? Huống chi, Nhàn vương điện hạ dường như còn ôm người.


      Phong Lăng Hề cũng mặc kệ các nàng suy đoán thế nào, lúc này bốn người ngồi xổm đầu cành cây xem cuộc vui. Đại thần vào tìm kiếm nữ hoàng bệ hạ hầu như đều là võ tướng, đúng là có chút bản lĩnh, đặc biệt là cái người Vương gia Hoàng Vũ Mặc này và Thừa tướng Vũ Văn Khinh, mà Trấn quốc tướng quân Vân Vũ Dương này cũng kém, hơn nữa mang theo thị vệ ít. Mặc dù những sát thủ này hung ác, nhưng cũng có làm sao bị thương khi được thị vệ bảo vệ các vị đại thần này.


      Có vài văn thần muốn biểu hiệu trung thành xông vào, lúc này bị vây quanh ở chính giữa, sớm bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, trong lòng ngừng kêu khổ hối hận thôi, sớm biết thích khách nhiều như vậy, tàn nhẫn như thế, có cái gì các nàng cũng đến tham gia trò vui.


      Tình huống bây giờ vẫn còn tính là xấu, bất quá chỉ là tạm thời. Những thị vệ này mặc dù đều là tinh nhuệ, nhưng cũng phải là đối thủ với những sát thủ này. Nếu như lại mang xuống, thị vệ chỉ có thể càng ngày càng ít, đến lúc đó tình huống thể lạc quan.


      -Hoàng Vũ Mặc ra tay tàn nhẫn, mặt mũi tràn đầy sát khí, chút nào thấy ôn tồn tao nhã như bình thường. tại hoàng tỷ nhà nàng sống chết, đám người kia lại vẫn ngăn cản bước chân của nàng, Ninh vương điện hạ sớm nổi khùng.


      Mà Vũ Văn Khinh khi động thủ, cũng giống như thay đổi thành người khác, bình thường nhìn qua chính là thư sinh yếu đuối, nhưng bây giờ là vị Sát Thần.


      Phong Lăng Hề thấy Vân Tư Vũ nhìn say sưa, khỏi mở miệng : "Ta muốn vào xem chút, chàng trước tiên ở chỗ này?"


      Vân Tư Vũ nhíu mày, nhìn phía dưới, lại nhìn nơi sâu trong rừng cây có chút rối ren, hiển nhiên là vừa muốn ở chỗ này xem cuộc vui, lại muốn cùng Phong Lăng Hề vào.


      Phong Lăng Hề khỏi cười : "Đến lúc đó ta kẻ cho chàng nghe chuyện phát sinh bên trong."


      Vân Tư Vũ suy nghĩ chút, rốt cuộc gật đầu. Sau đó đem bạc băng lấy xuống, quấn lên cổ tay cho nàng, giọng dặn dò: "Cẩn thận chút." chút nào cân nhắc tâm tình của bạc băng là gì khi bị xem là vật chết lấy xuống lại quấn lên.


      Rắn bạc băng và linh hồ hoàn toàn chống đỡ được với hai cao thủ hàng đầu, hơn nữa còn làm cho người ta khó lòng phòng bị, tuyệt đối dễ trêu. Mặc dù thân thủ Phong Lăng Hề tuyệt vời, nhưng nếu như thêm tầng bảo đảm, tự nhiên càng thêm làm cho người yên lòng.


      Phong Lăng Hề cũng từ chối, hôn cái trán của rồi về phía sâu trong rừng cây, nhưng lại để bóng dáng Dạ Tinh thường theo lưu lại.


      Khởi Vân theo bên cạnh Vân Tư Vũ, Cảnh Duyệt cũng rất thức thời theo vào, mà là ngồi xổm cách chỗ Vân Tư Vũ xa. Vương gia vất vả vừa ý nam nhân, nàng tự nhiên phải giúp nàng ấy bảo vệ tốt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Đến chậm dạy dỗ

      Editor: demcodon



      Phong Lăng Hề vừa đến, Hoàng Vũ Hiên liền phát ngay lập tức, ai kêu Nữ hoàng bệ hạ được bảo vệ ở chính giữa, rãnh rỗi như vậy.

      Phong Lăng Hề đem tầm mắt đảo qua, liếc nhanh liền nhìn thấy Tô Văn tới sắp gần vòng vây, chẳng trách ở bên ngoài có nhìn thấy nàng, lập tức khỏi nhếch miệng cười, đột nhiên thủ thế đánh ra.

      Bạch Khung sửng sốt chút, động tác cũng chậm, trong nháy mắt lách mình dời sang bên cạnh tránh thoát trường kiếm đâm tới.

      Bởi vì nàng đột nhiên di chuyển vị trí, vòng vây cứ như vậy bị phá tan thành cái lỗ hổng, mấy người còn lại vẫn hề nhúc nhích như cũ, làm chuyện chính mình nên làm, tới thay thế vị trí của Bạch Khung, cũng theo rút lui.

      Bạch Khung này nhường lối, vốn là trường kiếm đâm về phía nàng nhưng lại vô ích, thích khách kia thấy vòng vây vẫn kiên trì rốt cuộc có đột phá hai mắt sáng ngời, sát khí tăng vọt, cũng mặc kệ nó có phải là cạm bẫy hay , thân thể nhảy cái về phía trước, trường kiếm thuận thế đâm về khoảng giữa Hoàng Vũ Hiên.

      Hoàng Vũ Hiên tự nhiên nhìn thấy Phong Lăng Hề ra tay đánh thế, bất quá hiểu là có ý gì, thấy Bạch Khung đột nhiên tránh ra, khỏi sửng sốt chút, có chút hiểu nhìn về phía Phong Lăng Hề. Sau đó trong đầu lóe lên tia sáng, chẳng lẽ là Lăng Hề muốn khảo nghiệm võ công của nàng? Nghĩ tới, nữ hoàng bệ hạ khỏi mài đao soàn soạt về phía thích khách.

      Tô Văn vẫn chú ý Hoàng Vũ Hiên, ngay cả khi Phong Lăng Hề xuất cũng phát . Lúc này thấy thích khách liền muốn thực , trong lòng khỏi quýnh lên, khẽ quát tiếng, nàng xuất ra chiêu kiếm giải quyết thích khách, sau đó bay người lên, nhảy về phía Nữ hoàng bệ hạ.

      Nữ hoàng bệ hạ híp mắt nhìn trường kiếm nhanh chóng tới gần, định ra tay Tô Văn lại nhanh trước nàng bước, chắn trước người của nàng.

      Bất quá mặc dù động tác của Tô Văn nhanh, cũng kịp vươn ra tránh thanh trường kiếm kia, ở bên trong gặp nguy hiểm chỉ có thể lấy thân ra ngăn cản, chỉ là tránh ra chỗ quan trọng, trường kiếm đâm vào bả vai của nàng.

      Tô Văn rên lên tiếng đau đớn, vung ra kiếm mềm, trong nháy mắt liền thấy kết quả của tên thích khách kia, nhìn trong mắt thích khách kia cam lòng. Mặt Tô Văn lạnh , mắt tràn đầy sát ý, quyết đoán đưa tay nhanh chóng rút kiếm bả vai ra, trong nháy mắt máu tươi chảy dài.

      Lúc này Bạch Khung vừa sải bước trở về, đem Tô Văn và Hoàng Vũ Hiên cùng chắn trong vòng vây, tiếp tục đối phó những thích khách kia, giống như chẳng có chuyện gì như thế xảy ra.

      Nữ hoàng bệ hạ nhìn vết thương vai Tô Văn, lại nhìn Phong Lăng Hề chút, trong lòng nhút nhát hồi. Nàng dám khẳng định Tô Văn đắc tội Phong Lăng Hề, lại nghĩ tới là chính mình ra chỉ thị để cho Tô Văn theo nàng ấy, Nữ hoàng bệ hạ chỉ cảm thấy tiền đồ của mình biến thành mảnh tăm tối.

      Nhìn vai Tô Văn bị máu tươi nhiễm đỏ, trong lòng Phong Lăng Hề cười lạnh tiếng: 'Dám con mèo hoang nhà có người dạy dỗ, cho nàng chút máu xem như là tiện nghi cho nàng.'

      Sau khi mượn đao giết người, Nhàn vương điện hạ cũng có nhàn nhã xem cuộc vui, bọn họ chạy về đường, mặc dù có chật vật như Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc, nhưng cũng thoải mái. tự nhiên hy vọng giải quyết sớm chút trận ám sát này, mang theo con mèo hoang nhà về nghỉ ngơi.

      Chỉ thấy vài điểm ánh bạc thoáng lên, mấy cái đầu lâu đột nhiên bay xuống, mấy người đầu còn duy trì thêm khắc động tác liền cứng ngắc tại chỗ, sau đó cái cổ bị tách ra đột nhiên phun ra máu tươi, "ầm ầm" vài tiếng, mấy cỗ thi thể đầu ngã mặt đất.

      Biến cố này trong nháy mắt đưa tới chú ý của những người khác, những sát thủ lần này là coi như muốn chết chung cũng phải quyết tâm giết chết Nữ hoàng. Sau đó phát Phong Lăng Hề uy hiếp, nửa người bắt đầu quay sang ngăn cản nàng, nửa người kia càng thêm vội vàng đánh thẳng vào Bạch Khung trong đám người vòng vây.

      Chỉ là, Phong Lăng Hề như thế nào lại có thể dễ dàng cản trở như vậy? ra tay thôi, vừa ra tay dĩ nhiên là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, ánh sáng vụn ngừng loé lên, mỗi lần vừa ra chiêu nhất định có năm người ngã xuống, hề có chút sức phản kháng mà bị cắt lấy đầu, gọn gàng nhanh chóng.

      Tô Văn ôm lấy bả vai, nhìn như vào chỗ người, từng bước đến gần vòng vây Phong Lăng Hề, con ngươi khỏi co rút nhanh hồi. Lúc này khóe miệng Phong Lăng Hề vẫn mang theo tia lười biếng vui vẻ, lại càng nhiều thêm phần tà khí cùng ý lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, chỉ bị ánh mắt của nàng đảo qua, cũng nhịn được run sợ, động tác trong tay càng là chút lưu tình, chút nào thấy dừng lại, ra tay cũng thất bại.

      Đây chính là thực lực của Phong Lăng Hề sao? khỏi quá mức dọa người rồi.

      Quay đầu nhìn về phía Nữ hoàng bệ hạ, thấy mặt mũi của Nữ hoàng bệ hạ tràn đầy sùng bái mà nhìn Nhàn vương điện hạ chút nào kinh ngạc. Tô Văn khỏi rũ mắt xuống, thể thừa nhận, Phong Lăng Hề quả có năng lực làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác, chỉ là, người có năng lực quá mức như thế, chẳng lẽ nên phòng bị sao? Nữ hoàng bệ hạ có phải là quá mức tín nhiệm Phong Lăng Hề rồi hay ?

      Có Phong Lăng Hề ra tay hơn nữa có mấy người Bạch Khung, hắc y nhân rất nhanh bị giải quyết tất cả. Phong Lăng Hề thủ thế, Bạch Khung mang theo mấy hắc y nhân trong nháy mắt biến mất vào trong rừng cây.

      Tô Văn phải người ngu, trước đó Phong Lăng Hề thủ thế cho Bạch Khung mà nàng có nhìn thấy, nhưng bây giờ thấy ràng; cần phải , trước đó Bạch Khung đột nhiên tránh ra như vậy, nhất định là bởi vì Phong Lăng Hề. Bất quá, nàng có tâm tư tức giận Phong Lăng Hề cố ý hại nàng, nàng chỉ là hoảng sợ về ám vệ bên người Nữ hoàng bệ hạ ràng là người của Phong Lăng Hề. Nàng nghĩ tới Nữ hoàng bệ hạ đối với Phong Lăng Hề tín nhiệm đến trình độ như thế. Nếu như Phong Lăng Hề muốn tạo phản, vậy chẳng phải là dễ như ăn cháo?

      Nàng có chút có thể hiểu được tâm tư của Nữ hoàng bệ hạ, thậm chí có thể Nữ hoàng bệ hạ bị Phong Lăng Hề đầu độc ảo giác.

      Điều này cũng có thể trách nàng, lúc trước ngay cả đương kim Thái hậu đều từng hoài nghi nữ nhi của mình là người đầu độc đến mất lý trí, bất quá cuối cùng vẫn thể lay chuyển được Hoàng Vũ Hiên, bị nàng thuyết phục.

      Đột nhiên cảm giác được tầm mắt rơi người mình, Tô Văn giương mắt nhìn lại, liền thấy Phong Lăng Hề nhìn nàng, nụ cười ở khóe môi còn chưa mất, ánh mắt lại sâu xa khác thường, làm cho người ta hoàn toàn đoán ra nội tâm của nàng ấy nghĩ gì, nhưng bản năng cảm thấy nguy hiểm.

      Phong Lăng Hề chỉ nhìn nàng cái liền thu tầm mắt lại, cổ tay nhàng run lên, băng ngọc tơ tằm dưới ánh mặt trời tỏa sáng loe lóe, dính giọt máu. Tô Văn lúc này mới nhìn vũ khí nàng sử dụng, mấy dây tơ bạc, nàng rất ràng đây phải là tơ bạc bình thường vì trước đó nàng chứng kiến được chúng nó sắc bén thế nào.

      Nữ hoàng bệ hạ cũng mặc kệ giữa hai người có sóng ngầm mãnh liệt, bay thẳng đến chỗ Phong Lăng Hề: "Lăng Hề, ngươi cuối cùng trở về, ngươi trở về liền thấy được ta..." Tiếng khóc kéo dài, bắt chước người đau thương tuyệt vời.

      Phong Lăng Hề cũng đếm xỉa nàng làm trò này, nhàng mà nhấc chân, mũi chân vừa vặn chống vào ngực của Nữ hoàng bệ hạ, ngăn cản nàng tới. Sau đó cho nàng nụ cười ngụ ý sâu rộng, trong nháy mắt Nữ hoàng bệ hạ run lên, tâm can co rút nhanh hồi, xong rồi, lần này giống như chơi đùa.

      Thấy nàng rốt cuộc thành xuống, Phong Lăng Hề thu chân về, khôi phục bộ dạng lười biếng như bình thường, khắp toàn thân thu lại còn thấy tia ác độc, làm cho người ta hầu như cho rằng kẻ giết người chớp mắt trước đây căn bản phải là nàng.

      Phong Lăng Hề muốn mở miệng cái gì lại đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía bên ngoài, Vân Tư Vũ mang theo Khởi Vân và Cảnh Duyệt chạy vào.

      Trong mắt Khởi Vân còn mang theo chút kinh ngạc, mà Cảnh Duyệt lại liếc qua Vân Tư Vũ, có ý định cách xa chút, tựa như có chút kiêng kỵ. Phong Lăng Hề khỏi sờ sờ cằm, đây là làm sao vậy?
      Last edited: 28/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :