1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê điều lệnh - Vụ Thỉ Dực (Cập nhật chương 56/227)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 5

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Khúc tam gia, vào tám năm trước, vì nguyên nhân ngoài ý muốn mà bất ngờ qua đời.

      Có lẽ là vì người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, Khúc lão gia thân thể vốn khỏe, về hưu tĩnh dưỡng tại nhà, đau thương quá độ, nên cơ thể chịu nổi, lâu sau cũng theo con mà .

      Sau khi Khúc lão gia mất, Khúc đại gia và Khúc nhị gia ở nhà chính chịu tang, còn Khúc tứ gia vẫn chưa xuất sĩ (1), mà ở lại nhà cũ ở phủ Thường châu xử lý các công việc lặt vặt.

      Từ khi ra hiếu kỳ (2), quan lộ của họ đường suôn sẻ, nay Khúc đại gia làm đến chức Đô sát viện ngự sử, tiểu cửu khanh chi nhất (3) trong kinh thành, kém bước nữa là lên chức tể tướng, Khúc nhị gia cũng được phái đến Định Dương làm quan, giờ là Tri phủ tứ phẩm.

      Tâm tư của Khúc đại phu nhân linh hoạt hẳn lên.

      Bà vốn xuất thân từ Phương thị ở Giang Bắc, cũng là danh môn vọng tộc ở địa phương, có cha làm quan trong triều, Phương lão gia Phương Hoài Mẫn là các lão đương triều kiêm Văn Uyên các đại học sĩ, Khúc Phương hai nhà vẫn luôn có giao hảo. Cũng bởi lý do đó, Khúc lão gia mới có thể đính hôn cho trưởng tử với đích tiểu thư của Phương gia. Khúc đại phu nhân là người thông tuệ, lại thêm nhà mẹ có năng lực, khiến bà gả vào Khúc gia lâu được lão phu nhân cho tiếp quản việc quản gia.

      Khúc Thấm tuy rằng mẹ đẻ mất sớm, phụ thân cũng qua đời khi tuổi còn trẻ, nhưng nhận được giúp đỡ từ phía nhà ngoại, Lạc gia dẫu chỉ là hầu phủ, song là gia tộc hiển hách, lại có giao tình với Trữ vương, quả là trợ lực rất lớn cho Khúc Thấm.

      Khúc tứ phu nhân thấy mình chen vào được, đảo mắt, liền chuyển đến ngồi cạnh Khúc Liễm, lật xem bộ nam phục mùa xuân nàng khâu, thở dài :

      - Đây là khâu cho Loan nhi sao? Tay nghề của Liễm nhi vẫn tốt đấy, châm pháp này ta thấy thế nào cũng kém…

      Khúc Liễm mỉm cười với bà, giọng :

      - Cái này là châm pháp mới con học với An tú nương, là kỹ nghệ của An tú nương ạ!

      Khúc tứ phu nhân nhịn được cảm thán mấy lời:

      - An nương tử là tú nương của An Tú phường, tay tú nghệ tuyệt diệu, biết làm cho bao nhiêu người ở Thường châu phủ của chúng ta muốn mời bà đến chỉ bảo cho nương trong nhà mình, ngay cả Tri phủ phu nhân cũng từng đến mời bà cơ đấy, nhưng lại bị bà ấy từ chối. Có điều là vẫn nghe đồn rằng tay nghề của bà truyền cho người ngoài, ngờ là Liễm nhi của chúng ta lại lọt mắt xanh của An tú nương.

      Khúc Liễm khiêm tốn :

      - An nương tử chẳng qua là người lòng dạ hiền lành, thấy con thành tâm xin chỉ bảo, nên mới sẵn lòng dạy con vài châm mà thôi.

      Khúc tứ phu nhân cho là thế.

      Kỹ thuật thêu của An nương tử là tay nghề gia truyền, nếu phải Khúc Liễm lọt vào mắt xanh của bà ta, làm sao có chuyện bà dạy cho nàng? Chỉ có thể , hai nương của tam phòng, chỉ ngoại hình mỗi người vẻ, mà đến cả sở trường, dù cho tìm khắp Thường châu phủ, hay ngay cả dưới chân thiên tử, cũng tìm đâu ra nương ưu tú như vậy.

      Chỉ đáng tiếc, cũng là số khổ, phụ thân mất sớm quá.

      Đợi Khúc đại phu nhân và Khúc tứ phu nhân rồi, Quý thị dặn dò hai tỷ muội phen, rồi mới rời .

      Thấy các trưởng bối đều rồi, Khúc Liễm bỏ châm tuyến tay xuống, quay sang với Khúc Thấm nhắm mắt nghỉ ngơi giường tháp:

      - Tỷ tỷ, thân thể tỷ còn yếu lắm, để muội dìu tỷ về giường nghỉ lúc nhé!

      Khúc Thấm nhướng mày, nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp như hoa như ngọc của muội muội, đôi mắt trong suốt như nước hồ thu phản ánh hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của mình, trong lòng liền mềm mại đến rối tinh rối mù.

      cười gật đầu với muội muội.

      Chỉ là mới vừa nằm xuống, có nha hoàn vào thông báo, đích đại tiểu thư Khúc Hàm đến thăm.

      Ngay sau đó liền thấy thiếu nữ mặc bộ bối tử màu xanh thêu hoa xinh đẹp, váy màu xanh có hoa văn gợn sóng vén rèm bước vào, lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng ưa nhìn, tươi cười ấm áp, khí chất hào phòng, có mấy phần tương tự Khúc đại phu nhân.

      Khúc Thấm và Khúc Liễm cùng nhau gọi:

      - Đại tỷ tỷ!

      Khúc Hàm bước qua, nhìn Khúc Thấm từ xuống dưới, cười :

      - Muội cuối cùng cũng khỏe lại, trái tim tỷ cũng bình yên xuống được rồi. Nếu phải nương cứ giữ tỷ lại mãi, tỷ sớm sang đây thăm muội rồi!

      Khúc Hàm là đích trưởng nữ, năm nay vừa 16 tuổi, năm trước khi đủ tuổi cập kê đính hôn với Phương Thụy trưởng tử Phương gia ở Giang Bắc, hôn kỳ định vào tháng tư năm nay. Còn khoảng 1 tháng nữa, Khúc Hàm phải lấy chồng, nên Khúc đại phu nhân đều giữ tỷ ấy ở trong phòng, bình thường là thể đâu lung tung được.

      Khúc Thấm cười :

      - Đại bá mẫu làm vậy là phải rồi, tỷ làm sao so với muội được chứ, tỷ sắp phải lấy chồng, dĩ nhiên là thể lung tung được.

      Khúc Hàm nhịn được đỏ mặt.

      Thấy Khúc Thấm ngồi giường, Khúc Liễm lại ngồi trước giường, biết ngay là mình đến đúng lúc, với nàng mấy câu, đứng dậy cáo từ:

      - Thân thể muội còn chưa khỏe hẳn, nghỉ ngơi lát , chờ khi nào tỷ có lúc rảnh lại sang thăm muội.

      - Vậy thôi quên !

      Khúc Thấm nhanh nhảu .

      - Đại tỷ tỷ trong tháng này chắc là rảnh được đâu, chờ khi muội khỏe hơn, cùng A Liễm đến thăm tỷ nhé!

      Khúc Liễm hơi buồn bã thở dài:

      - Đại tỷ sau này gả đến Giang Bắc, cũng biết khi nào mới có thể gặp lại nữa.

      Khúc Hàm vốn hơi ngượng ngùng, nay nghe nàng thế, cũng nhất thời buồn bã chút.

      Khúc Thấm gì, chỉ cười khanh khách nhìn mấy tỷ muội, trong lòng lại biết, tương lai Khúc Hàm theo chồng là Phương Thụy vào kinh, Phương Thụy chỉ giỏi học vấn, mà vận may cũng tệ, lại có hai nhà Khúc Phương hỗ trợ, dẫu thể gọi là có số làm quan, nhưng cũng gặp phải khó khăn gì quá lớn. Trong tương lai Khúc Liễm cũng gả đến kinh thành, mấy tỷ muội vẫn còn có thể gặp lại.

      Đợi Khúc Hàm rồi, Khúc Thấm mới nằm xuống ngủ lại.

      Khúc Liễm thấy tỷ ấy ngủ rồi, bèn trở về phòng, ngồi giường La Hán (4) trước cửa sổ phát ngốc.

      Nàng suy nghĩ đến những lời của Khúc Thấm tối qua, tuy rằng được tường tận, nhưng chỉ cần mường tượng chút, nàng cũng có thể hiểu được hết tình. Nếu Khúc Thấm sai, tương lai của mấy tỷ đệ tam phòng bọn họ có hơi gian nan, chủ yếu là do có phụ thân che chở, hơn nữa đệ đệ là người có thể chống đỡ môn hộ tuổi lại còn , khiến mấy tỷ đệ họ sau này bị người khác bắt nạt, lại có ai kịp thời ra tay giúp đỡ.

      Đại bá phụ sau này nhập các, lấy địa vị của đại bá đúng là có thể trợ giúp, nhưng thân là chính khách điển hình, đại bá cũng lắm công nhiều việc, chẳng thể lúc nào cũng giúp đỡ họ kịp thời được.

      Trời sẩm tối, Khúc Loan tan học về.

      Sau khi nó về đến, liền thấy hai tỷ tỷ ngồi đối diện nhau, vừa tán gẫu vừa thảo luận các hoa văn bản vẽ, bên cạnh đặt bộ nam y chỉ còn thiếu ống tay áo nữa khâu xong, biết ngay là nhị tỷ lại làm y phục cho mình, vừa vui mừng lại vừa thấy đau lòng.

      Nó trước hết hỏi thăm bệnh trạng của đại tỷ, rồi mới với nhị tỷ mỉm cười ôn nhu ngồi cạnh:

      - Nhị tỷ à, mấy chuyện thế này sau này giao cho hạ nhân làm là được, được để hỏng mắt đâu đấy!

      Nhìn nhị tỷ kiều điềm đạm ôn nhu như đóa hoa nhà mình, đệ đệ nó dù sao vẫn lo nàng tự làm mệt bản thân.

      Khóe miệng Khúc liễm run rẩy, vỗ vai nó:

      - Trẻ con mới mấy tuổi đầu, năng như ông già thế làm gì chứ? Nương còn chưa tỷ thế đâu.

      Đó là vì chính nương họ cũng là đức hạnh này, thế nên mới được.

      Khúc Loan đối với hai mẹ con này thực còn cách nào, đành phải với đại tỷ xưa nay ổn trọng đáng tin:

      - Đại tỷ, tỷ xem nhị tỷ kìa. Mấy ngày nay tỷ đổ bệnh, ngày nào tỷ ấy cũng đến đây trông, thế còn muốn làm quần áo cho đệ nữa, đệ sợ tỷ ấy mệt chết mất.

      Mặc quần áo do tú nương làm cũng chẳng sao, đâu nhất thiết phải bắt tỷ tỷ làm chứ.

      Khúc Thấm liếc muội muội, lại thấy đệ đệ cũng phải, vừa cảm động vừa lo âu, nghiêm nghị với nàng:

      - A Liễm, nghe lời Loan đệ !

      Khúc Liễm vuốt trán, thầm nhìn bề ngoài muội yếu ớt thế thôi, nhưng kỳ thực thân thể rất khỏe mạnh, giờ có chạy vòng quanh Thu Uyển cư cũng thở gấp đâu.

      Thấy nàng lời nào mà chỉ cúi đầu làm tiếp, Khúc Thấm thầm thở dài, thực ra lại hiểu cách làm người của muội muội.

      Hai kiếp đều vẫn vậy.

      biết, muội muội phải thích khâu y phục cho đệ đệ, mà là trong lòng muốn đệ đệ phải chịu thua kém mà thôi. Tuy rằng do tuổi muội muội còn , tay nghề của nàng cũng được tính là tinh xảo lắm, nhưng ít ra cũng mới mẻ, làm được y phục trông có sức sống hơn người khác đôi phần, để đệ đệ trông tươm tất, có thể diện hơn trong tộc học.

      Mặc dù là tộc học của Khúc gia, song học sinh đến học trong tộc học vẫn đông đảo vô cùng, cũng thiếu những người ưu tú. Nếu phải là người vô cùng xuất sắc, tiên sinh cũng đặc biệt để tâm đến.

      Họ chăm sóc của phụ thân, muốn vươn lên, rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, đó là lí do tại sao Khúc Liễm lại dụng tâm đến thế.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Khúc Thấm buồn bã.

      Phải chăng vì họ có phụ thân, nên những người đó mới dám khinh rẻ bọn họ nhường ấy?

      Biết Khúc Thấm khỏi bệnh rồi, người Khúc gia đến thăm tới tấp, chỉ ở ngõ Bình An bên này, mà mấy phòng bên bàng chi cũng đến, tam phòng nhất thời vô cùng nhộn nhịp.

      Mấy ngày sau, Khúc Thấm có thể xuống giường lại, tinh thần cũng tệ, liền cùng với Quý thị và Khúc Liễm Hạc Minh viện thỉnh an Khúc lão phu nhân.

      Khúc lão phu nhân phải là nguyên phối của Khúc lão gia, mà cũng là tái giá. Phu nhân nguyên phối sinh ba con trai, riêng bà vào cửa vài năm, rồi mới sinh hạ trai , chính là Khúc tứ lão gia nay ở nhà cũ xử lý việc vặt và Khúc Tú đến tuổi lấy chồng.

      Gia quy Khúc gia rất nghiêm ngặt, có quy củ bốn mươi con mới được nạp thiếp, thế nên bốn vị lão gia cùng vị tiểu thư Khúc gia đều là con vợ cả, có thứ tử thứ nữ.

      Đến thế hệ của Khúc Liễm, cũng vẫn thế.

      Bởi vì là vợ kế, Khúc lão phu nhân cũng quá tham việc quản gia, sau khi Khúc đại phu nhân gả vào, sảng khoái giao ngay vụ trong phủ cho bà ấy, thậm chí từ sau khi Khúc lão gia qua đời, bà liền lòng dạ mà ở trong Hạc Minh viện, ngoại trừ mùng mười lăm, cũng bắt con cháu đến thỉnh an.
      *********************************************************​

      Chú thích:

      (1) Xuất sĩ: theo nghĩa hẹp chỉ người thư sinh thời xưa kết thúc việc đèn sách, thi đỗ và ra làm quan, theo nghĩa rộng chỉ người kết thúc quá trình rèn luyện và chính thức thực những gì mình được học.

      (2) Hiếu kỳ: thời gian để tang cho người trưởng bối có quan hệ huyết thống qua đời, theo mình được biết thường là ba năm và tối thiểu là năm.

      (3) Tiểu cửu khanh chi nhất: dựa theo ngữ cảnh cấp bậc trong hệ thống quan lại thời xưa, nhưng mình biết dịch ra sao nên đành để nguyên, nếu bạn nào biết cách dịch ra cho dễ hiểu hơn chỉ giúp mình nhé!

      (4) Giường La Hán: Giường và chõng đều là để ngủ và để nghỉ ngơi có lịch sử lâu đời, giường gỗ sơn thời Chiến quốc (thế kỷ 5 đến thế kỷ 3 trước công nguyên) từng được khai quật tại Trung Quốc, mà chõng ca nhân cũng đã được xuất hiện vào thời nhà Hán (năm 206 trước công nguyên –năm 220 công nguyên ). Người Trung Quốc thường hay coi giường và chõng làm một, thực ra giường hay là chõng cũng là dùng để ngủ, tương đối giống nhau, có điều chõng hẹp hơn, thấp hơn so với giường, kết cấu của nó linh hoạt, cỡ của nó thường thay đổi, có thể tổ hợp lại với bình phong, kỷ chè v v ... thời ̉, có loại chõng cá nhân , cũng có chõng đôi , sau thời nhà Tống (960-1279) xuất hiện nhiều loại chõng rộng, đến thời nhà Thanh (thế kỷ 14 đến thế kỷ 19) có loại chõng quây ba mặt.
      [​IMG]
      Last edited: 8/12/16

    2. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 6

      Edit & Beta: Cacmons

      Tới Hạc Minh viện, liền gặp đại nha hoàn của lão phu nhân Thúy Tụ đứng canh, thấy mọi người đến, liền tươi cười bước lên hành lễ, tự mình dẫn họ vào.

      Lão phu nhân ngồi chờ sẵn, người mặc bộ bối tử điểm hoa màu trắng ngà, tóc cài hai cây trâm tiên đào hiến thọ bằng vàng, nhìn ra được bà bao nhiêu tuổi, sắc mặc hồng hào, tinh thần rất minh mẫn.

      Khi mọi người thỉnh an xong, Khúc lão phu nhân mới kéo tay Khúc Thấm mà bảo:

      - tội nghiệp, Thấm nha đầu bệnh trận vậy mà gầy đến thế này rồi, nhất định phải bồi bổ nhiều vào, muốn ăn gì cứ với đại bá mẫu của con, được vì xấu hổ mà bạc đãi bản thân đâu đấy! Con ấy à, khi còn ở nhà mẹ đẻ mới có thể tự do chút, được để mình phải chịu tủi thân biết

      Rồi lại hỏi bệnh trạng của nàng, thường ngày ăn gì, thanh chậm rãi, vô cùng dễ gần.

      Khúc Thấm nhất nhất đáp lời bà, cảm ơn lão phu nhân quan tâm, vẫn như trước, hề nịnh nọt, nhưng cũng chẳng mất lễ nghi.

      Mẹ ruột của Khúc Thấm là con nhà Bình Dương hầu Lạc gia, sau khi Lạc Thị mất, Lạc lão phu nhân rất thương cháu ngoại này, chỉ phái riêng ma ma giáo dưỡng trong cung đến, còn thường cho người đến đón Khúc Thấm vào kinh thành ở tại Lạc gia. Từ đó mà hai người sinh khác biệt, Khúc Thấm toàn thân đều tỏa ra khí thế hơn người, kiêu ngạo từ trong xương, hoàn toàn khác biệt với dịu dàng ôn nhu của Khúc Liễm.

      Đương nhiên, Khúc lão phu nhân biết rằng, đừng trông Khúc Liễm bề ngoài yếu đuối, nhưng ra lại chẳng phải là người nhu nhược.

      Khúc Thấm từ trước đến nay vẫn luôn quý muội muội này, ma ma giáo dưỡng được Lạc gia phái đến cũng chỉ bảo cho Khúc Liễm ít, hai tỷ muội được ma ma trong cung chỉ điểm, điệu bộ cử chỉ hơn hẳn những nương thế môn danh gia khác trong phủ Thường châu. Chẳng qua là Khúc Liễm thường ngày xinh đẹp khả ái, khiến người người nhìn thấy thương, nỡ bỏ rơi nàng, vô hình mềm hóa mọi thứ, khiến nàng trông có vẻ nhu thuận hơn mấy phần.

      Khúc lão phu nhân cũng phải kẻ thích rảnh rỗi sinh chuyện, nên cũng bất mãn việc cháu mấy thân thiết với mình.

      Hỏi han Khúc Thấm xong, Khúc lão phu nhân đúng lúc nhớ đến, bèn với Quý thị:

      - Lần trước con là muốn Chùa Tể Minh dâng hương, vậy có định khi nào chưa?

      Quý thị nghe xong, rất vui vẻ mà đáp:

      - Con vừa định với lão phu nhân đây, chuẩn bị để mai ạ. Con tính chỉ cùng Khúc Liễm thôi, Khúc Thấm còn chưa khỏe hẳn, cứ để nó ở nhà nghỉ ngơi vậy.

      Hơn nữa Khúc Thấm xưa nay cũng thích dâng hương với bà, nên Quý thị cũng ép.

      Khúc lão phu nhân gật đầu:

      - Hằng năm, đến lễ tắm Phật, phủ chúng ta đều đến tự dâng hương và thêm tiền dầu vừng, nhưng năm nay Hàm nha đầu sắp lấy chồng, đại tẩu con bận rộn, nhân dịp này, con cũng đem theo tiền dầu vừng dâng !

      Đây chỉ là việc , dĩ nhiên là Quý thị đồng ý.

      chuyện thêm lát, mọi người đều cáo từ.

      Trở về Thu Uyển cư, Quý thị dặn hai tỷ muội nghỉ ngơi lát cho khỏe, rồi mới chuẩn bị chuyện ngày mai dâng hương.

      Khúc Liễm thấy vẻ tín đồ cuồng nhiệt của mẫu thân, bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhớ đến nhiệm vụ mà mẫu thân giao cho mình vài ngày trước, bèn quyết định hôm nay đem ra làm cho xong.

      Khúc Liễm sai Bích Xuân mài mực, Khúc Thấm khó hiểu hỏi:

      - Muội làm gì vậy?

      Trọng sinh kiếp, nàng quên rất nhiều chi tiết trong cuộc sống ở ngõ Bình An phủ Thường châu, nhưng mỗi khi thấy những việc mẫu thân và đệ đệ muội muội làm, ký ức từ từ về, làm nàng thấy thân thương vô cùng.

      Thời gian tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của nàng, chính là những ngày còn sống ở ngõ Bình An phủ Thường châu, bấy giờ, tuổi họ đều còn , Quý thị lòng dạ thờ Phật, thỉnh thoảng lại gây ra vài chuyện dở khóc dở cười, muội muội kiều diễm nhu thuận, nếu hoa lộng thảo (chăm sóc cây cỏ, luyện chữ) thêu thùa may vá, như tiểu thư khuê các tiêu chuẩn; đệ đệ toàn tâm toàn ý học hành, muốn vượt trội hơn người, đem tài năng của bản thân vì họ mà chống đỡ khoảng trời.

      có những đau khổ và sinh ly tử biệt của ngày sau.

      Tất cả mọi người đều còn bình an.

      Khúc Liễm cười với nàng:

      - Lần này tỷ tỷ ngã bệnh nặng, làm nương sợ hãi, chép rất nhiều kinh thư cho Phật tổ, nương cũng để muội chép phần, định dâng lên Chùa Tể Minh. Muội còn vài trang chưa chép hết, nhân lúc chưa ngủ nên định chép cho xong ấy mà.

      Nghe nàng vậy, Khúc Thấm cuối cùng cũng nhớ ra, nhịn được cười thầm.

      Quý thị vẫn luôn là như vậy, chỉ cần xảy ra chuyện gì, bất luận là lớn hay , liền muốn dâng hương bái Phật, cầu Phật tổ phù hộ, chính mình bái cũng thôi , còn muốn kéo theo con . Tuy tính Khúc Liễm hơi lạnh nhạt, nhưng rất hiếu thảo với Quý thị, sai gì làm đó, ai thấy cũng phải khen nàng tiếng hiếu thuận.

      Chẳng qua Khúc Thấm thấy, Khúc Liễm chỉ hiếu thảo, mà còn bao dung cho Quý thị.

      Dẫu rằng cách con bao dung cho mẫu thân có hơi kỳ lạ, nhưng ba tỷ đệ họ phụ thân mất sớm, nếm trải tình người ấm lạnh, nên đều sớm trưởng thành hiểu chuyện, Quý thị lại là người hồn nhiên chân chất, Khúc Liễm là con ruột của bà, có nuông chiều bà chút cũng sao.

      Khi Khúc Liễm rửa tay xong ngồi vào bàn trước điện thờ, bắt đầu chép kinh thư, Khúc Thấm cũng ngồi cạnh, vừa uống trà vừa ngắm vẻ ngoan ngoãn chép kinh của muội muội, lòng bỗng hoảng hốt.

      Muội muội thoạt nhìn yếu đuối nhường ấy, sau này lại giết người vì nàng.

      Nàng vẫn nghĩ, nàng là tỷ tỷ, phải chăm sóc cho muội muội mới phải, nhất là muội muội mảnh mai xinh xắn như đóa hoa trong nhà kính này, và từ đến lớn nàng vẫn làm rất tốt. Nhưng ai ngờ, cuối cùng ngược lại là muội muội phải săn sóc cho nàng, động viên nàng, để nàng cố gắng mà sống sót.

      Vì vậy, kiếp này đến lượt nàng chăm sóc cho muội muội, muội ấy chỉ cần an an ổn ổn gả cho Kỷ Lẫm là được rồi, dù họ được phụ thân che chở nữa, người ngoài cũng đừng mơ tưởng bắt nạt được họ.

      Hôm sau, Khúc Liễm và Quý thị Chùa Tể Minh dâng hương.

      Khúc Thấm lo âu nhìn hai mẹ con xinh đẹp như hoa, sai nha hoàn chuẩn bị kỹ hai chiếc khăn sa che mặt, dặn dò:

      - Trong chùa nhiều người, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, được lấy khăn xuống trước mặt người khác đâu đấy!

      Khúc Liễm mỉm cười với nàng:

      - Tỷ tỷ yên tâm , muội cẩn thận mà, lại có gia đinh hộ vệ theo nữa, sao đâu.

      Nhưng Khúc Thấm vẫn an lòng, lo lắng nhìn họ.

      Khúc Liễm cân nhắc, cảm thấy tỷ tỷ trọng sinh càng thêm thương quan tâm họ hơn so với trước đây, phải là dung mạo của mình và mẫu thân từng gây ra phiền phức gì đấy chứ? Nên tỷ ấy mới lo nghĩ như vậy.

      Trong nỗi lo của Khúc Thấm, Khúc Liễm đỡ mẫu thân lên xe ngựa.

      Chùa Tể Minh là ngôi chùa hương khói thịnh vượng hơn cả ở phủ Thường châu, tọa lạc đỉnh ngọn núi ở phía Tây phủ Thường châu, từ chân núi nhìn lên, ngôi chùa thấp thoáng giữa sắc lá xanh biếc, chỉ có thể nhìn thấy mái hiên lấp ló, như rời xa chốn ồn ào, tách biệt với ngoại cảnh. Chính vì lý do đó, mới khiến các phụ nhân ưa thích đến dâng hương lễ Phật ở chùa Tể Minh.

      Đến chân núi chùa Tể Minh phải đổi sang nhuyễn kiệu để lên núi, thế nhưng cũng có vài vị phu nhân ngoan đạo bộ lên,thể lòng thành.

      Quý thị là tín đồ ngoan đạo, cho rằng bộ lên mới là thành tâm, nên mỗi lần đến chùa Tể Minh dâng hương đều dùng kiệu mà bộ lên núi. Khúc Liễm nghĩ, mình và mẫu thân trông yếu đuối nhưng kỳ thực thân thể rất mạnh khỏe, nhất định là có liên quan đến loại chuyện tiêu hao thể lực thế này.

      Nàng từ quen cùng với mẫu thân lên chùa Tể Minh núi.

      Hôm nay khách hành hương đến chùa Tể Minh dâng hương rất đông, cũng có mấy người bộ lên giống họ. Phần lớn các vị phu nhân trẻ tuổi hoặc các nương cũng đều mang khăn che mặt, chỉ là dùng chất liệu khác nhau, có người dùng sa mỏng, lại có người dùng sa lưới, bên dưới khéo léo đính trân châu hay đá quý. Đương nhiên, cũng có vài người giữ nguyên dung mạo, các phụ nhân hơi lớn tuổi hoặc các tiểu nương che mặt, ánh nắng ấm áp của tháng ba soi rọi những gương mặt ngây thơ của các nương, tràn đầy sức sống.

      Khúc Liễm dìu Quý thị, giữa vòng vây của nha hoàn ma ma, bắt đầu bộ lên núi.

      Chùa Tể Minh hương khói thịnh vượng, khách hành hương đông như trẩy hội, trong lúc đỡ mẫu thân lên núi, Khúc Liễm nhân dịp quan sát người qua lại xung quanh, thấy thậm chí còn có rất nhiều du khách kết bạn mà theo đoàn. Trong số đó có nhóm công tử áo quần sang trọng vừa vừa cười về hướng phía sau núi chùa Tể Minh.

      Phía sau núi chùa Tể Minh từ lâu thành thắng cảnh, quang cảnh bốn mùa xuân hạ thu đông đều khác biệt, thu hút rất đông văn nhân thi sĩ đến thưởng lãm, danh xưng thắng cảnh nổi tiếng xa gần.

      Sau khoảng ba khắc chung, rốt cuộc họ cũng lên đến đỉnh núi.

      Sau khi đến nơi, hai mẹ con đều thở hơi gấp, vầng trán ướt đẫm mồ hôi.

      Ngay lập tức, có nhà sư phụ trách tiếp khách bước đến, hành lễ xong, sai ngay chú tiểu dẫn họ vào sương phòng bên trong chùa nghỉ tạm, rửa mặt chải đầu uống nước.

      Rửa mặt chải đầu xong, hai mẹ con liền dâng hương, cũng dâng luôn kinh thư họ chép lên trước điện thờ.

      Rốt cuộc sau khi thêm xong tiền dầu vừng, Quý thị gọi chú tiểu lại hỏi:

      - Chẳng hay hôm nay Minh Phương đại sư có khai đàn giảng kinh ?

      Minh Phương đại sư là cao tăng đắc đạo, tinh thông Phật pháp của Chùa Tể Minh, Quý thị lần nào đến cũng đều thích nghe Minh Phương đại sư giảng kinh, mỗi lần nghe xong đều khen ngợi dứt, vô cùng sùng bái Minh Phương đại sư, chẳng khác gì fan cuồng của ông ấy cả. Chỉ tiếc là Minh Phương đại sư chỉ giảng kinh tùy theo duyên phận, chưa bao giờ định ra ngày chuẩn xác, làm Quý thị hơi tiếc nuối.

      Khúc Liễm tập mãi thành quen với đức hạnh của mẫu thân nhà mình, thôi chỉ cần bà ấy khóc lóc, mọi chuyện đều có thể bàn bạc được.

      Chú tiểu cười :

      - Minh Phương đại sư ở trong chùa đấy, nhưng hôm nay ngài khai đàn giảng kinh đâu.

      Quý thị có phần hy vọng hỏi:

      - Vậy có thể dẫn ta đến gặp Minh Phương đại sư ?

      Chú tiểu hơi khó xử, Minh Phương đại sư tinh thông Phật pháp, thường có khách hành hương nghe danh mà đến, do đó trừ nhũng ngày ngài khai đàn giảng kinh, đều ít khi chịu tiếp khách, mà có tiếp nữa, cũng phải tùy duyên. Nhưng Quý thị là Khúc tam thái thái ở phủ Thường châu, hơn nữa lòng hướng Phật, là khách quen của chùa Tể Minh, thậm chí còn có chỗ riêng để nghỉ tạm, thể dễ dàng làm mất lòng bà ấy được.

      Chú tiểu còn cách nào, đành xin vào hỏi ý bề trước phen.

      Sau khi chú tiểu rồi, Khúc Liễm mới :

      - Nương ơi, nếu Minh Phương đại sư tiện tiếp khách, bằng lần sau chúng ta hãy đến vậy.

      Quý thị lắc đầu :

      - được đâu, Minh Phương đại sư tinh thông Phật pháp, mẹ muốn xin ngài vài chiếc bùa bình an cho tỷ đệ các con đeo đấy, mong phù hộ tỷ đệ các con bình an, bệnh tai.

      Khúc Liễm nghe bà biết gì, đành phải bình thản :

      - Người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể mắc bệnh chứ?

      - Trẻ con như con biết gì? Lần này tỷ con ngã bệnh, dường như phải lành…

      Quý thị mơ hồ, nghĩ là nên với con rằng dường như Khúc Thấm bị thứ gì đó bẩn thỉu ám vào người, làm lòng bà giờ vẫn còn sợ hãi, hôm nay đặc biệt đến đây, cũng phải chỉ vì dâng hương đâu. Rồi lại :

      - Minh Phương đại sư Phật pháp uyên bác, quỷ tà dám khinh nhờn, bùa ngài vẽ có thể trừ tà tiêu tai, tốt hơn hẳn bùa xin trong chùa đấy!

      Thấy bà nhất quyết muốn xin gặp, Khúc Liễm cũng ngăn cản nữa.

      Đợi chú tiểu về, mới biết Minh Phương đại sư thế nhưng ngoại lệ mời họ qua, nhìn dáng vẻ mừng rỡ của Quý thị, Khúc Liễm lười thèm nữa.

      Để ma ma ở lại, hai mẹ con theo chú tiểu đến đại điện nơi Minh Phương đại sư tu hành.

      Chẳng ngờ rằng, vừa mới tiến vào, thấy có người ngồi trước mặt Minh Phương đại sư, xem ra là thiếu niên tuổi lớn lắm.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      nam chính à, ngóng a ~~~~~
      cacmons thích bài này.

    4. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 7

      Edit & Beta: Cacmons

      Hai người ngờ Minh Phương đại sư có khách, nhất thời hơi chần chừ.

      Nhưng khi thiếu niên kia ngoái đầu nhìn lại, họ đều hơi sửng sốt.

      Thiếu niên này rất đỗi tuấn tú.

      Cậu ta cỡ mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt thanh tú đẹp đẽ trời sinh, mày kiếm mắt sáng, vầng trán rộng, làn da trắng trẻo trong suốt như ngọc, thấy tỳ vết. Sống mũi thẳng, làn môi tuyệt đẹp, màu sắc tươi tắn, khóe môi khẽ nhếch, khí tức ôn hòa nhã nhặn, làm cho người đối diện như được tắm trong làn gió xuân. Bây giờ cậu ta mặc bộ cẩm bào(1) lụa Tử Vân màu xanh đậm, thắt lưng bằng tơ tằm cùng màu, toàn thân toát lên vẻ sạch như dương chi bạch ngọc.

      Mà khí chất của cậu, như vẻ đẹp của khối ngọc tinh khiết, vừa mượt mà vừa đẹp đẽ.

      Hoa mĩ chi cực (xinh đẹp đến cực điểm).

      Trong hai kiếp, đây là lần đầu tiên Khúc Liễm gặp thiếu niên cả dung mạo lẫn khí chất đều xuất sắc như thế.

      Quý thị cũng giật mình, ngờ rằng khách của Minh Phương đại sư, lại là công tử trẻ tuổi ưu tú như vậy, kể trang phục và phụ kiện, dù ăn mặc bình thường đơn giản nhưng vẫn thể át phong thái đẹp đẽ, chỉ sợ phải người đến từ gia đình bình thường.

      Minh Phương đại sư Phật pháp uyên bác, tiếng tăm vang dội, nghe ngay cả Thái hậu trong cung cũng nhiều lần triệu ngài vào cung giảng kinh, nhưng đều bị ngài lấy lý do vân du tứ hải (nguyên văn: du lịch) mà uyển chuyển cự tuyệt, rất đông người đành nghe danh mà đến, kể cả vương tôn quý tộc hay các trọng thần trong triều. Chắc hẳn, thiếu niên này phải có lai lịch rất lớn.

      Quý thị khỏi hơi do dự, nhưng chỉ cần nghĩ đến Khúc Thấm ở nhà, liền quyết tâm.

      Dù sao nữa, hôm nay bà cũng phải xin cho bằng được bùa bình an của Minh Phương đại sư đem về.

      Thiếu niên kia thấy hai người họ được chú tiểu dẫn vào, đứng lên hành lễ, nhưng cũng lễ phép gật đầu chào họ, độ cong khóe môi nhếch lên vừa phải, nụ cười ôn hòa đúng mực, giống như cảnh xuân tháng ba ấm áp ngoài kia, làm cho người ta thấy trước mắt bừng sáng, rực rỡ vô cùng (nguyên văn: mãn thất sinh huy).

      - A di đà Phật!

      Minh Phương đại sư thanh thản niệm Phật hiệu, với Quý thị:

      - Thí chủ đến rồi à, xin mời ngồi.

      Khúc Liễm ngẩng đầu lên thấy ngay soái ca tuấn mỹ đầu trọc.

      Dù nàng theo mẫu thân đên chùa Tể Minh nhiều lần, gặp Minh Phương đại sư biết bao nhiêu lần mà kể, nhưng mỗi khi nhìn đến quả đầu bóng lưỡng của vị kia, đều cảm thấy hơi đáng tiếc.

      Nghe Minh Phương đại sư thành danh hơn hai mươi năm, nhưng ngài ấy thoạt nhìn chỉ giống như thanh niên thành thục chững chạc mà thôi, nhìn bề ngoài, chắc chắn quá ba mươi tuổi. Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt ngài ấy, cảm thấy ngay trí tuệ và tang thương mà người từng trải mới có được.

      Chẳng lẽ người xuất gia đúng là vào cõi , luôn từ bi hỉ xả (nguyên văn: từ bi vi hoài), tâm tính thanh tịnh giống như những kẻ sống trong cõi trần, nên mới có thể đẩy lui già yếu? Vẫn là do Phật pháp uyên thâm, tu hành đầy triển vọng, nên mới có thể giữ mãi nét thanh xuân sao?

      Khúc Liễm vừa suy nghĩ lung tung, vừa theo chân mẫu thân vào đại điện.

      Vì có nam tử xa lạ, Quý thị tránh khỏi hơi mất tự nhiên, nhưng hôm nay là thời cơ khó có được, hơn nữa vì tấm lòng của người mẹ hiền, bà bèn giả vờ trấn định ngồi xuống bồ đoàn(3) mà chú tiểu vừa mang tới.

      Khúc Liễm cũng ngồi lên bồ đoàn phía sau mẫu thân.

      Lúc ngồi xuống, Khúc Liễm cảm thấy ràng ánh mắt của thiếu niên kia dừng người mình, đôi mắt ấy đen như mặc ngọc, ôn nhuận ấm áp vô cùng, trong suốt phản chiếu lại bóng dáng của người đối diện, hề có tiêu điểm nhất định nào, như thể được cậu ta liếc nhìn qua, là chuyện đương nhiên phải thế vậy. Dẫu biết hành động này của cậu ta là hợp lễ nghi, song kỳ lạ là chẳng hề khiến người khác sinh phản cảm.

      Khúc Liễm cảm thấy cậu ta đẹp trai bẩm sinh cũng thôi , cớ gì khí chất cũng xuất chúng kém, khiến người khác chưa gì hết khoan dung với cậu ta hơn rồi.

      Rồi lại nghĩ thầm cậu ta cứ nhìn mình chằm chằm như thế phải phép, mày nàng liền nhăn lại.

      Thấy nàng vui, cậu ta áy náy cười cười, rồi bình tĩnh dời ánh mắt sang nơi khác.

      Minh Phương đại sư tuy thoạt nhìn là soái ca đầu trọc tuấn mỹ trẻ trung, nhưng dù sao ngài thành danh lâu, mặc áo đỏ cà sa ngồi nghiêm chỉnh ở đàng kia, cử chỉ đoan chính, vẻ mặt từ bi, lại thêm mấy phần hư ảo an tĩnh của người đắc đạo, thể khinh nhờn, như thể bây giờ mà gì trước mặt ngài là loại tội lỗi vậy. Đây là nguyên nhân tại sao Quý thị tôn sùng ông như thế, bà cho rằng tiên nhân cũng giống như Minh Phương đại sư mà thôi, cũng là lí do tại sao có nhiều vị phu nhân ở Thường châu phủ thích nghe ngài giảng kinh, cầu ngài ban bùa bình an.

      Ngoại trừ vẻ bề ngoài, làm người ta thoáng nhìn mã ngỡ như gặp thần tiên hạ thế kia.

      Sau khi nghe mục đích của Quý thị, ông mỉm cười, ôn hòa với thiếu niên kia:

      - Công tử xin chờ chút!

      Cậu ta đáp:

      - Đại sư xin cứ tự nhiên!

      Giọng nhã nhặn êm tai như vuốt ve châu ngọc, lại hề có chất giọng vỡ tiếng đặc trưng của thời kỳ niên thiếu.

      Khúc Liễm nghĩ nếu phải cậu ta chưa đến lúc bị vỡ giọng chính là do bẩm sinh thế (nguyên văn: thiên sinh lệ chất, nhưng mình nghĩ câu này dùng để miêu tả giọng , còn là giọng nam …), ngay cả giọng mà cũng dễ nghe đến vậy.

      Đến khi Minh Phương đại sư vào trong nội điện vẽ bùa ( − _ −“ ), ngoài đại điện chỉ còn ba người, lại hề quen biết nên vô cùng im lặng.

      Thiếu niên kia liếc nhìn họ rồi nở nụ cười, sau đó nhờ chú tiểu pha thêm ấm trà mang đến.

      Ấn tượng của Quý thị đối với cậu ta ngay lập tức tốt hơn hẳn, nhưng bà là quả phụ, thường ngày nếu ở lì trong tiểu Phật đường thắp hương bái Phật cũng chỉ thân cận với người Khúc gia, hiếm có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, huống chi là thiếu niên xa lạ như vậy, nên nhất thời thấy khó xử, biết gì, đành dứt khoát im lặng.

      gian yên tĩnh.

      Khúc Liễm tuân giữ lễ nghi của tiểu thư khuê các, cúi đầu cụp mắt.

      Chỉ là khi nàng nhạy cảm phát ánh mắt của cậu ta thỉnh thoảng lại đảo qua người mình, làm nàng nhịn được ngẩng đầu lên nhìn lại, cậu ta lại còn thoải mái mà mỉm cười chào hỏi, làm nàng trong khoảnh khắc thể biết được là do cậu ta vốn là đồ háo sắc hay do tính tình trời sinh thế.

      Quỷ mới biết được, hừ!

      Dù sao nữa, ở tuổi của cậu ta, mà lại mạo muội nhìn chằm chằm vào nương nhà người ta như thế, cũng là cực kì thất lễ rồi.

      hiểu sao, trong lòng Khúc Liễm có chút giận dỗi.

      Uống xong chén trà, Minh Phương đại sư mới ra, trong tay cầm ba chiếc bùa bình an vừa vẽ xong.

      Quý thị cung kính nhận lấy, cảm ơn Minh Phương đại sư mãi, rồi mới dắt con về.

      Sau khi hai mẹ con Quý thị rồi, trong đại điện chỉ còn lại Minh Phương đại sư và thiếu niên kia.

      Vẻ mặt Minh Phương đại sư hiền lành, ánh mắt nhìn cậu ta cũng rất mực ôn hòa, cười :

      - Con người u mê, cửa Phật làm đầu, sao lại biểu ngông cuồng vậy được?

      Những ngón tay thon dài của cậu nâng chung trà lên, chiếc chung tối màu càng tôn lên những ngón tay thon dài thanh tú như ngọc, khớp xương ràng, nghe vậy cũng ấm áp cười theo, thanh tao nhã, như ánh mặt trời tháng ba ấm áp ngoài kia, nhưng lại có phần thờ ơ:

      - Đại sư, ta là người trong cõi trần, đương nhiên cần tuân thủ quy tắc nhà Phật của các ngài. Nếu thể sống tự tại chút, chẳng lẽ mọi người đều làm giống ngài, xuất gia thoát tục hay sao? Vậy bình sinh có lạc thú gì đáng kể nữa chứ?

      Minh Phương đại sư chỉ cười , nhìn cậu ta cư xử như đứa trẻ bướng bỉnh.

      Thiếu niên kia uống ngụm trà , rồi có phần ghét bỏ mà :

      - Trà rất chát, vị rất khó uống, ngon.

      Minh Phương đại sư nâng chung trà lên, uống ngụm, vẻ mặt yên tĩnh xa xăm, danh lợi thế gian từng trải qua người ông, giờ chỉ còn lại những năm tháng an nhiên.

      Thiếu niên kia tuy là ngoài miệng ghét bỏ, nhưng lại uống tiếp ngụm, khi chỉ còn hơn nửa chung trà, mới :

      - Nhờ có thuốc của đại sư mà bệnh tình của ta mới tốt hơn, nhân đây xin cảm tạ đại sư.

      Minh Phương đại sư gật đầu, với cậu ta:

      - Bệnh của công tử cũng phải là thể trị hết, chờ thời cơ đến, khỏi thôi.

      Thiếu niên cũng cười, nhưng trong lòng lại tin lời ông chút nào.

      Ngồi lát, cậu ta cũng cáo từ.

      Minh Phương đại sư cũng đứng dậy, chỉ với cậu ta:

      - Ta cũng cố giữ cậu lại mà làm gì, nhưng công tử phải nhớ kỹ, chi ác mạc ác, chi thiện thừa hành (tạm dịch: đừng làm việc ác, làm càng nhiều việc thiện càng tốt).

      Thiếu niên nhướng mày, tươi cười như ánh nắng ngoài kia, soi rọi lòng người:

      - Cái gì là thiện cái gì là ác? Đại sư, ngài đừng có lấy kiến thức uyên thâm của ngài ra mà dọa ta đó, tuy ta đọc sách ít, nhưng cũng phải người dễ bị hù dọa đâu.

      Minh Phương đại sư ung dung cười to, niệm Phật hiệu rồi :

      - Bần tăng tuy rằng lớn tuổi, nhưng mắt cũng mờ đâu, tiểu nương ban nãy, vóc dáng thanh tú, dung mạo xinh đẹp, là hồng nhan khó gặp, người trẻ tuổi a, nhất định là chịu nổi nhỉ.

      Vành tai thiếu niên đỏ ửng, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ vô tư mà bảo:

      - Ta đến xem vị hôn thê của mình, sao lại phải sợ? Lời này của đại sư mới rất là phải, người xuất gia nên như thế, lục căn (4) của ngài vẫn chưa thanh tịnh đâu.

      Minh Phương đại sư vẫn giữ dáng vẻ người xuất gia từ bi, nhìn cậu ta chỉ cười .

      Thiếu niên thi lễ với ông, rồi xoay người mất.

      Mới bước ra khỏi đại điên, nam tử cao to mặc đồ đen bước đến, hành lễ với cậu ta:

      - Bẩm thiếu gia, mọi việc chuẩn bị xong xuôi, khi nào ngài mới đến Khúc gia bái phỏng ạ?

      Thiếu niên kia nhìn bầu trời trong xanh ngập tràn ánh nắng tháng ba, hơi cụp mắt xuống, ôn hòa :

      - Việc này vội.

      Sau đó biết nghĩ đến điều gì, rồi mới tiếp:

      - Hiếm khi đến phủ Thường châu lần, người thông báo với Trần tri phủ, mời ông ta đến gặp ta.

      Thị vệ kia bẩm vâng, rồi mới lui ra sắp xếp.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Chú thích:

      (1) Cẩm bào: áo dài bằng gấm, ống tay rộng của quan lại thời phong kiến
      [​IMG][​IMG]
      (2) Dương chi bạch ngọc: hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”H, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng tinh khiết, nếu có lẫn màu khác được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.
      [​IMG][​IMG][​IMG]
      (3) Bồ-đoàn danh từ kép được phối hợp bởi hai thành tố: Bồ là cỏ bồ, đoàn là tròn. Người xưa dùng cỏ bện lại thành nệm có hình dáng tròn để ngồi thiền, lạy Phật hoặc ngồi tụng kinh. Bồ đoàn có thể là biến hình của tọa cụ, vì trong Luật hệ Pali hoặc Sanskrit, thấy từ gốc của nó. Luật Tạng quy định số vật dụng nhu yếu cho vị Tỳ-kheo, cũng thấy bồ đoàn, mà chỉ có tọa cụ thôi. (tìm hiểu thêm tại chuahoiphuoc.net/nguon-goc-bo-doan-trong-phạt-giao)
      [​IMG]
      (4) Lục căn:

      cách gọn ghẽ: lục là sáu, căn là giác quan. phương diện hình thức, con người có năm giác quan:

      - mắt (nhãn căn)


      - tai (nhĩ căn)


      - mũi (tỷ căn)


      - lưỡi (thiệt căn)


      - thân (thân căn)

      phương diện tinh thần con người có Ý (ý căn) ghép vào thành lục căn. Dẫu ta định nghĩa rằng lục là sáu, căn là giác quan, nhưng gọi là sáu căn nghe được, nhưng là sáu giác quan lại ổn lắm, bởi thông thường người ta hay gọi “giác quan thứ sáu” là linh cảm, mà linh cảm vượt xa hơn phạm trù của ý căn. Về phần này nếu có điều kiện tìm hiểu thêm về duy thức học, quí phật tử hơn. Trong phạm vi bài này tôi thể giảng hết được, hẹn dịp khác vậy. Ở đây chúng ta chỉ tạm tìm hiểu về việc làm chủ lục căn thôi. Mỗi căn có đối tượng tiếp xúc riêng, gọi là trần. Vậy nên ta có sáu trần:

      - Sắc trần (cảnh vật)

      - Thanh trần ( thanh)

      - Hương trần (mùi hương)

      - Vị trần (vị)

      - Xúc trần (cảm giác ở thân)

      - Pháp trần (cảnh ở trong tâm).

      (tìm hiểu thêm tại http://www.chuaphapvan.com.vn/detail/luc-can-la-gi.html )

    5. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 8

      Edit & Beta: Cacmons

      Bình an trở lại Khúc gia, Quý thị liền dẫn con về thẳng Thu Uyển cư.

      Khúc Thấm nằm nghiêng gối đọc sách, thấy Quý thị và Khúc Liễm vào vội quan sát họ từ xuống dưới kỹ càng, thấy hai người bình an vô , thần sắc thản nhiên, nỗi lòng lo sợ nửa ngày qua mới tạm lắng xuống.

      Đừng trách tại sao với chuyện hai mẹ con họ dâng hương nàng lại có phản ứng thái quá đến vậy, chỉ vì nàng bị chuyện họ dâng hương gặp phải kẻ xấu ở kiếp trước khiến cho lo sợ phen, cũng là lý do mà sau này mỗi khi họ muốn dâng hương đều phải chuẩn bị chu toàn, phòng khi việc này lại xảy ra. Đương nhiên là, Quý thị vì việc này mà thà ngồi mãi trong tiểu Phật đường thắp hương bái Phật cũng muốn dâng hương bên ngoài nữa.

      - Tỷ tỷ, muội và mẫu thân về rồi này!

      Khúc Liễm cười trấn an tỷ tỷ có vẻ hết sức lo lắng.

      Quý thị đến, quan tâm hỏi:

      - Vẻ mặt của con được tốt lắm, thân thể được khỏe sao? Nếu … vẫn nên mời Trì lão thái gia đến xem bệnh cho con lần.

      Tuy rằng Khúc Thấm khỏe hơn, nhưng Quý thị cho rằng mời Trì lão thái gia đến khám lần cho yên tâm vẫn tốt hơn.

      Khúc Thấm nhìn dáng vẻ của Quý thị như thể chỉ cần nàng mà khỏe, bà dù cho có vứt sạch sĩ diện cũng mời cho bằng được Trì lão thái gia đến khám bệnh cho nàng, thâm tâm hơi được tự nhiên, vừa biết làm sao lại vừa cảm động đến mức thành lời. ràng là nàng lo cho hai mẹ con xảy ra chuyện may, nhưng trong lòng họ, dường như lại là nàng vì quá hóa loạn (quá quan tâm, chú ý đến điều gì đó nên thể kiểm soát được lý trí của mình mà luôn lo sợ bất an). Chẳng qua chuyện thế này, nàng làm sao mà thẳng với Quý thị được, nên đành giọng giải thích qua loa rằng nàng rất khỏe, sao cả.

      Quý thị thấy nàng sao, ngay lập tức vui vẻ lấy ra cái hà bao (1) màu xanh thêu sen trắng đua cho nàng, cười :

      - Đây là bùa bình an do Minh Phương đại sư của chùa Tể Minh ban, con nhớ cất cho kỹ, để nó phù hộ cho con luôn được bình an nhé!

      Nghe được tên Minh Phương đại sư, vẻ mặt Khúc Thấm hơi đổi sắc, nhưng nhìn Quý thị và Khúc Liễm vẻ biết gì cả, nàng đàng phải cố mà kiềm chế.

      Sau khi tiễn Quý thị, Khúc Liễm cũng trở về phòng thay y phục, tắm sạch bụi bặm sau ngày bôn ba.

      Vừa thay xong bộ bối tử vải tơ tằm thể màu xanh nhạt nửa cũ nửa mới, nàng nghe nha hoàn bẩm báo tỷ tỷ Khúc Thấm sang.

      Thấy nàng ấy dường như có chuyện muốn , nàng bèn mời nàng ấy ra ngồi giường La Hán ngoài phòng khách, Bích Xuân nhanh chóng mang lên bình hồng trà (2) và mấy thức điểm tâm, đựng trong chiếc khay đỏ.

      - Tỷ tỷ đến đây có việc gì ạ?

      Khúc Thấm quan sát nàng, thấy muội muội mười hai tuổi tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng gương mặt dù sao vẫn chưa nẩy nở, cũng diễm lệ vô song như lúc trưởng thành. Dẫu vậy nhưng muội ấy vẫn rất xinh đẹp khả ái, như đóa hoa chờ hé nở, mong manh động lòng người, làm cho người khác khắc sâu vào trong xương tủy.

      nương xinh đẹp động lòng như vậy, đừng là nam nhân, ngay cả là nữ nhân cũng động lòng thương nữa là.

      Từ sau khi tỉnh lại, mỗi lần nàng nhìn thấy muội muội ôn nhu yểu điệu, đều hoảng hốt lo sợ tất cả những điều này phải là .

      - Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?

      Khúc Liễm lớn tiếng hơn, lòng thầm cân nhắc, phải là tỷ tỷ lại nghĩ đến chuyện gì xảy ra trong trong tương lai đó chứ? Từ khi tỷ tỷ tỉnh lại sau cơn bạo bệnh đến giờ, tuy rằng vẫn cố giữ thái độ cử chỉ mà nương 15 tuổi nên có, nhưng dù sao vẫn có thay đổi, có lẽ người khác thấy được, nhưng nàng và Khúc Thấm từ cùng nhau lớn lên, lại sớm chiều chung đụng, làm sao nàng có thể nhận ra?

      nương chỉ ở chốn khuê phòng cùng người trưởng thành từng trải bi thương kiểu gì cũng có khác biệt.

      Tính Khúc Thấm vốn trưởng thành sớm, nay vẫn chững chạc như vậy, nhưng trong từng hành động cử chỉ, lại thêm phần thận trọng thể . Chắc kiếp trước của nàng ấy kỳ thực cũng phải là tốt đẹp, thậm chí có thể là rất tệ là đằng khác.

      Khúc Liễm hiểu , nhưng Khúc Thấm , nàng đương nhiên nhiều chuyện khơi lại vết sẹo của nàng ấy, đây là quan tâm cũng là tín nhiệm mà nàng dành cho Khúc Thấm.

      Nhưng, nàng cũng ngại làm nơi trút nỗi lòng cho nàng ấy đâu.

      Khúc Thấm hoàn hồn, cười với muội muội, lại lấy hà bao đựng bùa bình an mà Quý thị đưa từ trong tay áo ra, với nàng:

      - Tỷ ngờ rằng mẫu thân lại có thể khiến Minh Phương đại sư tự tay vẽ bùa bình an cho. Nghe Minh Phương đại sư là cao tăng đắc đạo đương thời, bình thường khai đàn giảng kinh cũng phải tùy duyên, ngay cả muốn gặp ngài cũng phải xem chữ duyên nữa, hai người hôm nay làm thế nào mà khiến Minh Phương đại sư tự mình vẽ bùa bình an cho vậy?

      Khúc Liễm kể lại chi tiết:

      - Tỷ cũng biết tính tình của nương rồi, ra hôm nay Minh Phương đại sư có khai đàn giảng kinh đâu, là nương tự vào xin ngài ban bùa phù hộ chúng ta bình an đấy!

      xong, nàng cũng lấy chiếc bùa bình an đựng trong hà bao thêu trâm hoa màu xanh mà Quý thị cho lúc về ra cho tỷ tỷ xem.

      - Muội vốn nghĩ Minh Phương đại sư hôm nay gặp ai đâu, nhưng chẳng ngờ lúc vào ngài ấy có khách, nghe nương thỉnh cầu xong liền rất dễ tính mà vẽ ngay ba chiếc bùa bình an cho nữa.

      Về phần thiếu niên trong đại điện kia, Khúc Liễm nghĩ rằng vốn chẳng quen biết, sau này ắt bao giờ gặp lại cũng chừng, chắc là có quan hệ gì đến nhà mình, nên nhắc đến.

      Trong lòng Khúc Thấm hơi nghi hoặc.

      Người đời chỉ biết Minh Phương đại sư thành danh hơn 20 mươi năm, ngay cả Thái hậu cũng vài lần triệu kiến vào cung, nhưng lại biết gì về đời tư của ngài. Nàng cũng là trong lúc vô tình mới biết được Minh Phương đại sư có quen biết với Đại trưởng công chúa Thục Nghi, thậm chí còn là giao tình đơn giản.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi là ruột của đương kim Thánh thượng, là tổ mẫu của Kỷ Lẫm, có thể Kỷ Lẫm được tay đại trưởng công chúa nuôi lớn.

      Năm đó, việc hôn của muội muội biến đổi bất ngờ, về sau vẫn là nhờ đại trưởng công chúa ra mặt, mới được định xuống.

      Lý do có thể khiến địa trưởng công chúa Thục Nghi ra mặt, ngoài Kỷ Lẫm, còn nhờ vào khuyên bảo của Minh Phương đại sư.

      Sau khi trải qua chuyện kia, nàng vẫn luôn ở thôn trang nơi ngoại thành dưỡng bệnh, ít khi hồi kinh, nhưng trước khi nàng qua đời, nghe Minh Phương đại sư được Hoàng thượng triệu vào cung nghị vài lần, người ta còn , nếu vì Minh Phương đại sư lòng hướng Phật, màng thế Hoàng thượng sớm phong ngài làm quốc sư rồi.

      Minh Phương đại sư là người mà ngay cả Hoàng thượng cũng phải lấy lễ mà đối đãi đấy.

      Dù người khác Minh Phương đại sư làm việc theo duyên phận, nhưng Khúc Thấm cho rằng, Minh Phương đại sư là người hành động tự do thích gò bó, mọi việc đều tùy ý, mặc kệ là chuyện gì, liền mượn cớ phải tùy duyên để thoái thác thôi. Quý thị chỉ là nữ quyến trong Khúc gia, trong khi Minh Phương đại sư ngay cả hoàng thất còn để vào mắt, tuyệt đối vì thân phận này mà cư xử như thế, trừ khi…

      Trái tim Khúc Thấm đập mạnh.

      Nàng nhìn muội muội vừa gặm điểm tâm như con sóc vừa quan sát mình, môi bất giác nở nụ cười.

      - Tỷ tỷ, có gì đúng à?

      Khúc Liễm thấy nàng ấy đăm chiêu nhìn mình chằm chằm, trong lòng hơi sợ hãi.

      Ai ngờ Khúc Thấm cười sung sướng, vỗ tay nàng bảo:

      - sao, sao, sáng sớm muội phải ra ngoài, giờ chắc cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi lúc cho khỏe nhé, tỷ đây làm phiền muội nữa.

      Khúc Liễm:

      - …

      Sau khi Khúc Thấm rồi, Khúc Liễm ngồi xếp bằng giường La Hán, vẻ mặt rối rắm.

      Nếu cảm giác lúc nãy của nàng sai, Khúc Thấm vui mừng phải ?

      Chuyện gì lại có thể khiến nàng ấy vui vẻ tự đáy lòng vậy chứ? Chẳng lẽ là vì bùa bình an của Minh Phương đại sư? Hay vì hôm nay mẫu thân may mắn được Minh Phương đại sư gặp gỡ?

      Khúc Liễm nghĩ ra, bèn thèm nghĩ nữa mà quyết định về phòng nghỉ lát.

      Buổi chiều, Khúc Liễm thức dậy rồi xem mấy bồn hoa nàng chăm sóc.

      Bây giờ nàng thử chăm mấy bồn sơn trà, nhưng có lẽ nàng phải là người có năng khiếu trồng hoa, ràng làm theo đúng trình tự, nhưng vẫn nuôi sống được. Bất đắc dĩ, nàng đành phải đứng cạnh chỉ cho nha hoàn Bích Xuân chăm sóc cẩn thận, mỗi ngày sớm tối đều đến thăm, chỉ nhìn thôi chứ động vào, vậy mà lại có thể nuôi được chậu thập bát học sĩ (3), làm nàng mừng đến rơi nước mắt.

      Thấy bồn thập bát học sĩ này sắp nở hoa, trong lòng Khúc Liễm xem xét, định đưa đến chỗ đệ đệ Khúc Loan, để khi nào nó đọc sách mệt mỏi, cũng có thể ngắm hoa thư giãn chút.

      Nghĩ vậy bèn bảo Bích Xuân phải đích thân đem qua.

      Đến sẩm tối, Khúc Loan tan học là về ngay Thu Uyển cư.

      Nó hỏi bệnh trạng của Khúc Thấm trước, rồi mới với Khúc Liễm:

      - Nhị tỷ sao lại đưa chậu thập bát học sĩ đến chỗ đệ vậy? Đó là bồn hoa tỷ rất thích mà. Với lại đệ rất bận, có thời gian chăm sóc nó đâu, tỷ đem về phòng ngắm vẫn hơn là để nó chết héo trong phòng đệ.

      Khúc Liễm cười :

      - sao đâu, hoa trồng ra phải để ngắm sao, tỷ cho đệ cứ nhận . Hơn nữa tỷ cũng chỉ phương pháp thôi, còn trồng trọt vẫn là công của bọn Bích Xuân. Nếu đem về để tỷ tự ngắm sợ là được hai ngày tỷ làm nó chết mất rồi. Đệ cũng biết mà, chẳng hiểu sao mỗi lần ta trồng hoa cỏ gì, chẳng qua là tưới nước, xới đất, đều làm đúng theo từng bước, cẩn thận từng chút, nhưng hoa hoa cỏ cỏ qua tay tỷ đều chết hết, thế nhưng để bọn Bích Xuân theo lời tỷ mà chăm sóc chúng lại sống rất tốt, đây phải là bắt nạt tỷ sao.

      hết lời, vẻ mặt nàng rất cam lòng.

      Khúc Thấm và Khúc Loan đều nhịn được mà cười to.

      Họ đều biết Khúc Liễm thích chăm hoa cỏ, lại nhất định phải tự tay mình làm, nhưng đều trồng cái nào chết cái đó, nhưng nếu nàng chỉ đứng ngoài chỉ huy, mấy cây hoa cỏ này lại sinh trưởng cực kỳ tốt, ngay cả song sắc mẫu đơn (4) cũng từng trồng được, làm mấy người Khúc đại thái thái kinh ngạc vô cùng.

      Khúc Loan biết đây là tấm lòng thương tỷ tỷ dành cho mình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, trịnh trọng cảm ơn với tỷ tỷ.

      Khúc Liễm sờ đầu đệ đệ, sau khi hỏi qua bài vở của nó như thường ngày, ba tỷ đệ cùng nhau qua Đào An cư dùng bữa tối với Quý thị.

      Ăn tối xong, Quý thị chuyện hôn của Khúc Hàm với hai nữ nhi.

      - Hàm nha đầu là nương đầu tiên lấy chồng trong mấy phòng ở ngõ Bình An chúng ta, lại gả cho trưởng tử Phương gia, tất nhiên là phải làm linh đình chút.

      Quý thị suy nghĩ rồi tiếp:

      - Đến lúc đó lễ vật của tam phòng chúng ta cũng thể quá keo kiệt được, Thấm nhi, con có ý tưởng gì ?

      Quý thị dù là người có chủ kiến, nhưng Khúc Thấm và Khúc Liễm từ thường xuyên được Lạc gia đón vào kinh, chỉ được Lạc lão phu nhân đích thân dạy dỗ, mà còn được ma ma giáo dưỡng được Lạc gia phái đến chỉ điểm, kiến thức dĩ nhiên là hơn người, cũng biết từ khi nào, quyền quyết định của tam phòng thuộc về hai nương chưa gả này rồi.

      Khúc Loan ngồi cạnh đó, gương mặt ngây thơ tươi cười, cũng cảm thấy có điều gì đúng.

      Trong lòng họ, mẫu thân xinh đẹp hồn nhiên, thích giao tiếp với người ngoài, con cái có năng lực có thể cùng nhau bàn bạc, cũng cần quá câu nệ hình thức.

      Khúc Thấm nhớ lại việc Khúc Hàm lấy chồng ở kiếp trước, trong lòng cân nhắc, liền xác định được lễ vật của tam phòng sao cho thích hợp, rồi cũng nhân dịp này mà nhớ đến chuyện khác.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Chú thích:

      (1) Hà bao: chiếc túi , thường được làm bằng gấm và có thêu họa tiết, dùng để đựng các vật dụng phải mang theo bên người như khăn, tiền xu,… do quần áo của người xưa có túi. Ban đầu người ta cầm nó tay mà mang theo, nhưng về sau do bất tiện, nên đổi thành treo nó quanh eo, từ đó hình thành nên phong tục cho đến ngày nay.

      (Theo baike.baidu.com/view/29784.htm)
      [​IMG] [​IMG]

      (2) Hồng trà: Lá chè mọc ở cây có màu xanh.Trà hồnghay trà xanh cũng đều được tạo ra từ lá chè tươi. Trà có màu hồng là do nó trải qua quá trình lên men, người ta vo viên, bóp cho ra nước, rồi để cho lên men. Khi lên men, chất diệp lục của lá chè bị phá huỷ, màu xanh mất , do ôxy hóa enzime của chất axít butyríc lá chè chuyển sang màu đỏ. Hồng tràvị ngọt có thể dưỡng dương khí cho cơ thể, trà xanh tính hàn có thể thanh nhiệt, trà Oolong làm trơn họng, trà ướp hoa dưỡnggan, lợi mật... Theo đó, mỗi người nên lựa chọn cho mình loại trà làm đồ uống thích hợp với bản thân để ngăn ngừa bệnh tật, nhất là vào thời tiết lạnh, khô.

      (theo http://thegioithaomoc.net/hong-tra-cao-cap-4018431.html)
      [​IMG] [​IMG]

      (3) Hoa sơn trà: Tên tiếng của hoa Trà (Camellia) đượcđặt theo tên của Joseph Camellus, tu sĩ.Còn được biết đến dưới tên gọi Hoa-hồng-Nhật Bản.Trong ngôn ngữ loài hoa,hoa trà mang ý nghĩa là " duyên dáng nhất" cũng như "Trái tim thuộc về em". Theo tác phẩm “Trà hoa nữ” (The lady of the Camellias) của Alexandre Dumas,tiểu thuyết gia và kịch tác giả Pháp thế kỉ XIX), Hoa Trà đỏ tượng trưng cho đáng tuyệt vời,còn hoa Trà trắng mang ý nghĩa xuất sắc giả tạo. Người Pháp coi hoa Trà là biểu tượng cho thuỷ chung.Tiếc rằng dù có vẻ đẹp duyên dang tuyệt vời nhưng hoa Trà lại có hương.
      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Hoa trà thập bát học sĩ: theo lời nhân vật Đoàn Dự trong tác phẩm Thiên long bát bộ - Kim Dung, đây là loài loại hoa trà quý nhất gồm 18 bông, màu sắc bông nào giống bông nào (toàn hồng, toàn trắng, toàn tía... được hỗn tạp), cùng nở lúc và cùng tan giờ.
      (4) Song sắc mẫu đơn:
      [​IMG] [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :