Khúc Liễm chịu đựng ánh mắt của mọi người, đầu óc mơ màng đứng ngẩn ra đó, như tạm thời choáng váng mất rồi.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi thấy dáng vẻ ngây ngốc vô tội của nàng, nụ cười
mặt càng thêm thâm thúy, làm dịu
khí thế tôn quý nghiêm nghị
người bà, khiến bà bình dị gần gũi hơn
ít.
Từ khi nhóm tiểu
nương này vào, bà
bắt đầu quan sát họ, hơn nữa còn nhanh chóng phát
ánh mắt tôn tử dán
người
nương nào đó, mới nhìn qua,
thể
thừa nhận, dung mạo của tiểu
nương Khúc gia này thực
rất xinh đẹp, tuy mới chỉ mười hai tuổi, dáng người chưa phát triển, trông như
bé, nhưng chỉ trong nháy mắt
khiến nhóm tiểu
nương xung quanh kia thua sút hẳn chỉ làm nền cho riêng con bé mà thôi.
Khiến bà suy nghĩ là, tiểu
nương này trông rất quy củ, nhưng chung quy vẫn vô thức mà sai
bước
, đó là giấu mình phía sau bọn tỷ muội, khiến bản thân
dễ thoạt trông là thấy, lẫn giữa mọi người. Lúc đầu bà tưởng tính tình tiểu
nương này nhát gan,
lên được mặt bàn, như bề ngoài điềm đạm đáng
kia của con bé, nhưng quan sát lâu, lại phát
phải vậy.
Tiểu
nương này có ý tứ.
Giờ nhìn vẻ mơ màng đến phát ngốc của con bé, có thể biết ngay việc xảy ra hôm nay nằm ngoài dự tính của nó, mà như vậy càng khiến người khác buồn cười.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi tựa như
phát
vẻ mặt khác thường của mọi người xung quanh, cười
với Khúc Liễm:
- Tiểu
nương, lên đây ta xem cái nào.
Khúc Liễm thấy đại trưởng công chúa Thục Nghi
chuyện với mình, đôi mắt kia nhìn thẳng vào mình, trái tim lập tức
nhịn được mà run lên. Tuy rằng nàng chưa từng gặp đại trưởng công chúa Thục Nghi, nhưng tỷ tỷ
sớm thăm dò chuyện của đại trưởng công chúa Thục Nghi, còn đưa toàn bộ cho nàng, chính là để đề phòng hoàn cảnh này.
Cứ nhớ lại đại trưởng công chúa Thục Nghi khi xưa là đích trưởng công chúa trong cung, khi chưa lấy chồng ở trong cung cũng hơi được sủng ái, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên chi kiều nữ,
nữ tử nào trong thiên hạ có thể so sánh được với bà, thân phận phi thường tôn quý, sau khi gả vào phủ Trấn quốc công, tình cảm vợ chồng cùng phò mã Trấn quốc công vô cùng ân ái, thậm chí còn từng có lần đến biên cảnh định cư cùng phò mã, nghe
còn từng lên chiến trường, có thể
là
nữ cường nhân có thể lên ngựa giết địch, xuống ngựa vào được phòng khách.
Nữ cường nhân như thế nửa đời trước có phần kiên cường mạnh mẽ lạnh lùng, làm việc quả quyết, hoàn toàn xứng đáng được xưng là bậc nữ lưu tu mi, cũng tạo nên khí thế toàn thân sắc bén nghiêm nghị cho bà, dù giờ tuổi
lớn, có hơi thu liễm, nhưng đối với các tiểu
nương được nuông chiều lớn lên mà
, vẫn rất đáng sợ.
Khúc Liễm vô thức nhìn tỷ tỷ đứng cạnh Lạc lão phu nhân.
Khúc Thấm lo lắng nhìn nàng, sợ nàng nhút nhát trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi, dù sao ngay cả tiểu
nương như Lạc
và Tịch Tư còn
chịu nổi, huống chi là muội muội xưa nay nhu nhược.
Nhìn ánh mắt muội muội ngập nước như động vật
nhìn sang xin giúp đỡ, giờ khắc này Khúc Thấm quên mất chuyện muội muội của mình là
người có tâm cơ,
lòng lo lắng cho con bé, vội nở nụ cười trấn an nó, để nó an tâm thể
.
Thể
cái gì chứ?
Khúc Liễm lệ rơi đầy mặt, nhưng trong hoàn cảnh này, nàng cũng
dám sử dụng thủ đoạn
trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi, đành phải ngập ngừng từng bước bước lên.
Bấy giờ, Lạc lão phu nhân mở lời:
- Tính tình đứa bé này ngoan ngoãn im lặng, thường chỉ chơi đùa với bọn tỷ muội,
hay ra ngoài, xin công chúa đừng trách.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười
:
- Đứa bé xinh đẹp thế này, ai thấy cũng
thích, sao nỡ trách móc chứ?
Nghe lời đại trưởng công chúa Thục Nghi
, mọi người ở đây sửng sốt.
Họ
ràng cảm nhận được
bảo vệ mà đại trưởng công chúa Thục Nghi dành cho Khúc Liễm, chẳng lẽ vì Khúc Liễm là tiểu
nương có dung mạo xinh đẹp nhất, được niềm vui của bà?
Lạc lão phu nhân cũng
hiểu được đại trưởng công chúa Thục Nghi có ý gì, đành nở nụ cười, thân thiết
với Khúc Liễm:
- Liễm nhi, mau lên đây.
Sau đó lại dùng giọng điệu
đùa với đại trưởng công chúa Thục Nghi:
- Công chúa, đứa bé này lớn lên bên cạnh ta, là đứa được lòng người nhất, ta cũng rất
quý, bà đừng làm nó sợ đấy nhé!
Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười
:
- Bà còn
biết tính tình của ta nữa hay sao? Mấy năm nay ta
kiềm chế, tính xấu đều sửa,
giống trước đây, cứ hễ chút là nổi giận nữa.
Hai người
đùa vài câu, lúc này Khúc Liễm rốt cuộc kiên trì bước đến.
Nàng buông rèm mi mắt, ngoan ngoãn đứng trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi, trong mắt chỉ thấy được đầu gối của đại trưởng công chúa Thục Nghi, cùng váy mã diện mặc tùng và đôi giầy tường vân văn màu lục nhạt lấp ló, ở góc độ này, thậm chí hình bóng của người thiếu niên đứng cạnh đại trưởng Thục Nghi cũng
thấy được, nhưng nàng vẫn cảm giác được
nhìn mình.
Giờ nàng
biết
, hóa ra hôm nay
xảy ra chuyện thế này, nên tỷ tỷ mới căng thẳng như vậy.
Cũng
biết tiếp theo
còn phát sinh chuyện gì, khiến trong lòng nàng phát sầu.
Sau đó Khúc Liễm phát
tay mình bị người ta kéo lại, bỗng nghe đại trưởng công chúa Thục Nghi khen ngợi:
- Nếu hôm nay ta
đến
chuyến, ta còn
biết nhà bà có giấu tiểu
nương xinh đẹp thế này đâu, lúc nãy
bà có phúc khí bà lại cứ khiêm tốn, nếu
phúc khí, có thể nuôi được
nương xinh đẹp vậy sao? Đúng rồi, ta nhớ nàng giống như Thấm nhi, là con
của Viện nhi à?
hiểu sao trong lòng Khúc Liễm chột dạ, nghĩ thấy đại trưởng công chúa Thục Nghi là nhân vật lợi hại như vậy,
có khả năng chỉ nhìn bề ngoài của
người.
Cho nên rốt cuộc vẫn thiếu tự tin khi được khen ngợi a.
Lạc lão phu nhân gật đầu, rồi thở dài
:
- Đúng vậy, con bé là do thê tử tục huyền của con rể ta sinh, vốn cũng phải gọi Viện nhi
tiếng mẫu thân...
Nhắc đến Lạc thị mất sớm, giọng
của đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng hơi nghẹn ngào:
- Viện nhi quả là
có phúc, đáng tiếc.
Hai bà lão bắt đầu hoài niệm mẫu thân mất sớm của Khúc Thấm.
Chẳng qua
khí trầm xuống
lát, đại trưởng công chúa Thục Nghi nhanh chóng dẫn đề tài quay về quỹ đạo, sau khi khen dung mạo Khúc Liễm xinh đẹp, bèn tháo
bộ diêu ruby cỡ trứng bồ câu
tóc xuống thưởng cho Khúc Liễm.
Hành động này của đại trưởng công chúa Thục Nghi khiến tim mọi người đều nhảy lên, ánh mắt kỳ lạ.
Bộ diêu kia là đồ
, hơn nữa đá quý nạm
đó cũng lớn, chỉ là bộ diêu mang
khí thế rất nặng, khi nó được cài lên đầu Khúc Liễm, Khúc Liễm chỉ thấy đầu mình nặng như đeo chì, trong lòng thầm giật mình.
Có thể khiến đại trưởng công chúa Thục Nghi tự tay ban thưởng, đương nhiên là đồ tốt, chỉ là thứ này cũng
khỏi quá
bình thường
.
Sau khi đại trưởng công chúa Thục Nghi ban lễ vật, lại như trưởng bối bình thường gặp đứa bé nhà thân thích, hỏi Khúc Liễm
ít chuyện thường ngày, Khúc Liễm nhất nhất đáp hết, trả lời cũng đúng theo khuôn phép,
nhìn ra tính cách thế nào, nhưng dáng vẻ dịu dàng kia, rất hợp ý đại trưởng công chúa Thục Nghi.
Tính tình cả đời đại trưởng công chúa Thục Nghi cương ngạnh quật cường, mới vừa kiềm chế lại, đương nhiên
thích
người cũng mạnh mẽ đối chọi với bà, bình thường
ra lại thích những đứa bé ngoan ngoãn dịu dàng nhưng
nhát gan, dáng vẻ nhu thuận văn tĩnh của Khúc Liễm làm trong lòng bà có ấn tượng tốt.
Khi bà hỏi chuyện Khúc Liễm, khóe mắt cũng chú ý cháu trai đứng cạnh nhìn đến
chớp mắt, sao lại
phát
vui sướng
chứa trong mắt nó chứ?
Trong lòng
khỏi thở dài.
Hôm nay tự mình đến đây
chuyến, phát
cháu trai càng thích tiểu
nương Khúc gia này hơn so với tưởng tượng.
Đến khi Khúc Liễm được đại trưởng công chúa Thục Nghi thả về chỗ cũ, chỉ cảm thấy
lưng toát ra
lớp mồ hôi lạnh, có thể biết áp lực vừa rồi lớn đến cỡ nào? Thế nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, khi xem kỹ
lạnh lùng trong mắt Lạc đại phu nhân, áp lực quá lớn, lại càng chưa kể đến ánh mắt của mấy tỷ muội Lạc
bên cạnh.
Nàng lại đau đầu.
Bấy giờ, đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng gọi mấy tỷ muội Lạc gia và Tịch Tư lên
mấy câu, thưởng cho mỗi người
trang sức khác nhau, nhìn kỹ thuật, hay bất kể là đá quý
mặt cũng rất tinh xảo, chẳng qua là do nha hoàn cầm khay, đưa cho họ tự mình chọn, so với đãi ngộ dành cho Khúc Liễm,
trời
vực.
Mọi người ở đây
quá thoải mái.
Ánh mắt bọn tỷ muội Lạc gia và Tịch Tư khi nhìn Khúc Liễm đều rất phức tạp, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười tạ ơn trưởng bối ban thưởng.
Sau khi nhóm tiểu
nương lui xuống hết,
khí trong phòng lại được khôi phục, dường như việc đại trưởng công chúa Thục Nghi hành động như vậy là bình thường như thời tiết hôm nay rất đẹp mà thôi.
Chỉ là, mấy vị phu nhân Lạc gia vì hành động của đại trưởng công chúa Thục Nghi mà chú ý đến Khúc Liễm chưa bao giờ đáng để tâm trước đây. Lúc trước các bà chỉ để ý Khúc Thấm được lão phu nhân thương
đến tận tim gan,
có ấn tượng gì với tiểu
nương im lặng như Khúc Liễm,giờ lại phát
, hóa ra tiểu
nương này còn có vận may đến nhường ấy.
Sau khi Khúc Liễm theo bọn tỷ muội Lạc gia ra khỏi Gia Thiện đường,
liền phát
ánh mắt như có như
của mọi người.
- Vị này chính là Khúc gia biểu muội sao? A
ngươi cũng
là, nhà ngươi có biểu muội xinh đẹp thế này mà lại
giới thiệu cho ta biết.
Tịch Tư
đến cạnh Khúc Liễm, như nhìn cho kỹ, rồi cười tươi
:
- Chẳng trách đại trưởng công chúa thích đến vậy, ta nhìn mà cũng thích này.
Tuy Lạc
bị chuyện vừa xảy ra khiến cho rất bối rối, trong lòng
hiểu vì sao đại trưởng công chúa Thục Nghi lại có vẻ rất thích Khúc Liễm, nhưng bây giờ nghe Tịch Tư
lời có chứa dao kiếm, lập tức
vui.
- Đây là biểu muội Lạc gia ta, có quan hệ gì với Tịch gia các ngươi? Đừng mở miệng lại kêu biểu muội.
Nàng ta kéo Khúc Liễm, dùng vẻ mặt kiêu ngạo vênh váo nhìn Tịch Tư:
- Nhưng hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, biểu muội Lạc gia chúng ta bình thường xinh đẹp, ngay cả đại trưởng công chúa cũng thích kìa.
Trong lòng Tịch Tư mắng nàng ta ngu ngốc, sắc mặt cũng trầm
mấy phần, hừ
:
- Cái tính bộp chộp của ngươi cũng nên sửa
, ta
chuyện với Khúc gia muội muội, ngươi đừng có xen mồm.
Lạc
nổi giận, kéo Khúc Liễm
.
-
muội muội!
Lạc Lâm chạy đến kêu ra tiếng.
Lạc
thèm ngoảnh đầu lại
mất, hết sức tùy hứng.
Khúc Liễm đành phải quay đầu lại, lễ phép nở nụ cười xin lỗi với bọn Lạc Lâm và Tịch Tư.
Bất cứ khi nào, nàng cũng
gây chuyện khiến người khác lên án, loại hành vi này
trở thành
phản ứng bản năng khi ở Lạc gia.
Tịch Tư thấy vẻ ngoảnh đầu xin lỗi của Khúc Liễm, càng tôn thêm khuôn mặt
nhắn tinh xảo động lòng người, đừng
nam nhân, ngay cả nữ nhân thấy cũng
đành lòng, ánh mắt
khỏi tối
. Nàng ta đột nhiên phát
,
ra người khiến nàng ta kiêng kị chưa bao giờ là Lạc
, mà là Khúc Liễm
biết từ đâu chui ra này.
Nàng ta
thầm cắn môi, đến khi quay đầu lại,
ra vẻ tươi cười với bọn Lạc Lâm.
Lúc này, nghe Lạc Lâm
:
- Tính tình A
vốn là thế, tính tình tùy tiện, chẳng quan tâm ai, may là tính Liễm biểu muội tốt, chưa bao giờ so đo với nàng ta, mà ngược lại còn chiều theo. Xin ngươi đừng trách nhé!
Tịch Tư rụt rè
:
- Đương nhiên ta biết tính tình nàng ta, chẳng qua xem ra vị Khúc
nương kia
là hơi đáng thương.
- Đúng vậy đấy.
Thấy dáng vẻ đồng tình của Lạc Lâm và mấy vị tiểu thư Lạc gia, Tịch Tư
nhịn được cụp mắt, trong lòng bỗng có chút tò mò cách làm người của Khúc Liễm này, làm sao mà ngay cả
nương tâm cơ như Lạc Lâm cũng
có ác cảm gì với nàng chứ? Khúc Liễm thoạt trông
xinh đẹp đến mức nữ nhân phải ghen tị, nhưng xem ra mấy tiểu thư Lạc gia lại
chán ghét gì nàng.
Cư xử cũng thành công quá rồi phải
?
Lạc
hầm hừ kéo Khúc Liễm
thẳng, mãi khi đến
hành lang gấp khúc, rồi đến
viện mới ngừng lại.
Bây giờ họ
về Phong Lâm viện, có thể thấy bọn hạ nhân trong viện
vội đến vội
, nơi này là nơi phủ Bình Dương hầu dùng để dựng sân khấu nghe diễn, hôm nay là sinh nhật Lạc lão phu nhân, đương nhiên
thể thiếu hoạt động giải trí hàng đầu như nghe diễn,
mời gánh hát nổi danh kinh thành.
Lạc
kéo Khúc Liễm vào
gian lầu các
chuyện.
- đại trưởng công chúa Thục Nghi hình như rất thích ngươi đấy, vì sao vậy?
Nàng ta chống cằm, mày liễu xinh đẹp nhíu lại, dáng vẻ hoàn toàn là
vui.
Khúc Liễm rót trà cho cả hai, uống
ngụm, thở dài
:
- Ta cũng
biết nữa.
Trong lòng nàng rốt cuộc vẫn cảm thấy rất
kiên định, đại trưởng công chúa Thục Nghi hôm nay quá mức ưu ái nàng. Nơi đó có nhiều tiểu
nương như vậy, trong đó đủ quý nữ của các gia đình công khanh hầu phủ, dù sao cũng
đến phiên
biểu tiểu thư
nơi nương tựa như nàng, nên tất nhiên là có nội tình.
Mà tỷ tỷ chắc chắn biết
chuyện khuất tất trong đó.
Nàng phải tìm
cơ hội, moi tin từ tỷ tỷ mới được.
Lạc
nhìn nàng, thấy nàng mắt nhiễm u sầu,
mực lo lắng, dù vừa rồi còn rối rắm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, lại
nổi giận được, chỉ đành phải reo lên:
- Được rồi, được rồi, ngươi buồn cái gì chứ? Ta mới phải buồn nè, mới nãy ta căng thẳng quá,
có ngắm Kỉ Huyên Hòa cho kỹ được, cũng
biết dáng vẻ huynh ấy khi trưởng thành trông ra sao, nhất định là bề ngoài rất đẹp...
Nhất thời Khúc Liễm
gì.
Thế nhưng cũng vì thế, mà cơn giận của Lạc
mau chóng tan biến, cũng
lại khó hiểu vì sao vừa rồi đại trưởng công chúa Thục Nghi ưu ái Khúc Liễm. Chính nàng ta cũng thông suốt,
phải Khúc Liễm tự mình
ra tranh giành tiến lên biểu
, là tự đại trưởng công chúa Thục Nghi nâng đỡ Khúc Liễm, nổi giận với Khúc Liễm gì đó, ngược lại là trúng bẫy của bọn tỷ muội, nàng ta mới mặc kệ việc ngốc nghếch này đấy.
Khúc Liễm cúi đầu uống trà, khóe môi lộ ý cười
.
Lạc
vẫn rất dễ dỗ như thế.
Lúc hai người ở đây uống trà, Bích Xuân tìm đến, báo cho Khúc Liễm, mẫu thân và đệ đệ nàng
đến,
sang thỉnh an Lạc lão phu nhân.
Khúc Liễm nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi.
Lạc
quay sang nhìn nàng:
- Ngươi sao vậy? Nương và đệ đệ ngươi đến, ngươi
vui à?
Khúc Liễm khổ sở nhìn nàng ta, nàng vui được mới là lạ, trải qua chuyện vừa rồi, rốt cuộc cảm thấy đại trưởng công chúa Thục Nghi này có mục đích khác, nữ nhân tôn quý mạnh mẽ như vậy, sao lại vô duyên vô cớ ưu ái
tiểu
nương râu ria? Đặc biệt biết hoàn cảnh thân thế của nàng, càng
làm chuyện thế này trước mặt người Lạc gia, nâng đỡ Lạc
càng tốt hơn nàng nhiều, lại càng hợp hoàn cảnh hơn mới phải.
Thế nên, trong lòng nàng có dự cảm
hay.
*************************************
Trong khi Khúc Liễm đứng ngồi
yên, Quý thị dắt con đến Gia Thiện đường hành lễ chúc thọ cho Lạc lão phu nhân.
Lúc này trong phòng trừ Lạc lão phu nhân, đại trưởng công chúa Thục Nghi và
vài lão phu nhân các phủ huân quý ra, những người khác đều
, các bà đều là người cùng trang lứa, trừ đại trưởng công chúa Thục Nghi, đều là quan hệ của thế hệ trước, để bọn tiểu bối
rồi, đúng dịp cùng nhau trò chuyện.
Đến khi nghe báo Khúc tam phu nhân và con đến thỉnh an Lạc lão phu nhân, vẻ mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi khẽ thay đổi.
ra Lạc lão phu nhân
nghĩ nhiều, cười cho người mời họ vào.
Rất nhanh, Quý thị dẫn con vào,
cùng Khúc Thấm.
Khúc Thấm biết nhân dịp sinh nhật tổ mẫu hôm nay, chắc chắn
cùng ngồi tán gẫu với mấy lão tỷ muội, nên sau khi bị phái
với Lạc Cận, bèn
chờ kế mẫu và đệ đệ đến, khi đó cũng tiện theo bọn họ
thỉnh an tổ mẫu, nhân tiện giúp đỡ
chút, tránh cho Quý thị mất mặt trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi.
Quý thị và Khúc Loan hành lễ và dâng thọ lễ xong, lại theo
giới thiệu của Lạc lão phu nhân, hành lễ với chư vị lão phu nhân ở đây, Khúc Loan đương nhiên cũng nhận được lễ gặp mặt của các lão phu nhân, đều là những thứ
được chuẩn bị sẵn.
Con người Quý thị tuy
giỏi ăn
, làm người cũng hơi bó buộc, nhưng bà biết hôm nay là sinh nhật Lạc lão phu nhân,
thể khiến trưởng nữ mất mặt,nên biểu
cũng rất theo quy củ,
có sai lầm gì. Điều này khiến Khúc Thấm luôn sẵn sàng giúp đỡ kịp thời rất hài lòng, trong lòng cũng hơi phức tạp.
Hai kiếp làm người, mới biết
phải mọi kế mẫu trong thiên hạ đều nhẫn tâm, cũng có người như Quý thị vậy.
Đến khi Quý thị và Khúc Loan hành lễ xong, đại trưởng công chúa Thục Nghi mới mở lời:
- Đây là Khúc tam phu nhân sao? Mạo muội
câu, ta
sớm muốn gặp Khúc tam phu nhân,
ngờ hôm nay lại có duyên gặp gỡ.
Lời này vừa
ra, trừ Khúc Thấm sớm biết
trong lòng, tất cả mọi người trong phòng đều chấn động.
Trong lời
của đại trưởng công chúa Thục Nghi để lộ ý gì, hay
sớm biết Quý thị sao? Nhưng Quý thị là người Thường châu, năm nay mới vào kinh lần đầu, mà cả đời đại trưởng công chúa Thục Nghi chưa từng đến Giang Nam, hai người tám đại bác cũng bắn
tới, cũng
quen nhau, sao đại trưởng công chúa Thục Nghi lại
những lời thế này?
Quý thị lúng túng
:
- Công chúa đây là...
mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi mỉm cười, quay đầu
với Lạc lão phu nhân cũng còn
nghi ngờ:
- Lại
việc này ta cũng mới biết gần đây, ta
ngờ năm xưa trước khi con rể ngươi qua đời, thế mà
cùng đứa con
nên thân kia của ta định hôn ước cho con
.
Rồi cười lấy ra nửa khối ngọc bội từ trong tay áo.
Tất cả mọi người nhìn thấy nửa khối ngọc bội kia,
ý gì.
Chỉ có đôi mắt Khúc Thấm hơi híp lại, trái tim đập thình thịch.
biết nửa khối ngọc bội này, đúng là tín vật năm xưa Trấn quốc công giao cho phụ thân,
khối ngọc bội chia làm hai, mỗi nhà giữ
nửa, làm tín vật.