1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê điều lệnh - Vụ Thỉ Dực (Cập nhật chương 56/227)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 29

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Kỷ Lẫm nhìn Khúc Liễm trông đến là sung sướng, loại cảm giác ấy tỏa lan ra xung quanh, khiến cho hơi thở cũng ấm áp khoan khoái, như gió mát trăng thanh, lướt qua đỉnh đầu, gợi lên những cơn sóng nhè .

      Ngay chỉ nhìn thấy cũng khiến tâm tình người ta nhõm theo, sinh nổi chút ác cảm nào.

      Khúc Liễm cũng vậy.

      Nàng biết Kỷ Lẫm tối qua tựa như phân thân biến thành cuồng ma giết người thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết, nhưng hôm nay nhìn thiếu niên nhã nhặn như ánh mặt trời ấy, còn có ánh mắt thuần túy sáng ngời khi nhìn mình, vẫn bị mê hoặc, vậy mà thể gợi lên chút nào chán ghét trong lòng.

      - Liễm muội muội, muội muốn đến chỗ bá mẫu sao?

      Kỷ Lẫm tới, đứng cách nàng khoảng năm bước ôn hòa hỏi han, vẻ mặt sung sướng, thoạt nhìn khác gì bình thường.

      Kỷ Lẫm như vậy có chút tính uy hiếp nào, Khúc Liễm - cảm giác được cái loại áp lực vô hình mà khẩn trương khi đối mặt Kỷ Lẫm tối hôm qua gây ra, nhưng càng như vậy, càng khiến lòng nàng kinh ngạc, trực giác cảm thấy rất đúng.

      Nàng chậm rãi đáp:

      - Đúng vậy, Kỷ công tử đến tìm Loan đệ ư?

      Kỷ Lẫm cười gật đầu:

      - Vừa nhận được tin tức cấp dưới đưa lên, tối hôm qua bắt được mấy kẻ cướp sông, đều giao cho quan phủ xử trí, quan phủ cũng tra xét ra vài thứ, nên mới vì việc này mà đến.

      Sau đó nhìn Khúc Liễm, giọng càng thêm ấm áp:

      - Tối hôm qua đúng là khiến Liễm muội muội sợ hãi, nếu lúc đó ta có làm điều gì thất lễ, mong Liễm muội muội thứ lỗi cho. Thay lời tạ tội, lúc nãy ta có sai Cung Tâm đem tặng muội An Tức hương kia là bí hương các đại sư hương liệu mới bào chế năm nay, có công hiệu an thần dưỡng tâm, mong Liễm muội muội chớ ghét bỏ.

      Lời ra hết sức quang minh lỗi lạc, hành động rộng rãi chân thành của làm tức giận của Khúc Liễm lúc trước dễ dàng biến mất, bỗng nhiên nghĩ nếu thiếu niên này muốn tạo niềm vui cho người khác, rất dễ dàng. Chỉ là, việc biết được tối qua bày ra mặt khác của chính mình, mặc dù biết làm thế nào mà có thể lập tức phân thân hoàn toàn như vậy được, nên cho dù bây giờ là thiếu niên ôn hòa nhã nhặn, trong trẻo thuần khiết, trong lòng vẫn còn chút lo lắng hoài nghi.

      Chỉ là tuy rằng hoài nghi, nhưng dù sao quen biết lâu, nên thân thiết với người chỉ quen sơ, Khúc Liễm chỉ có thể nén ngờ vực và thấp thỏm dưới đáy lòng, cảm ơn Kỷ Lẫm tặng An Tức Hương, sau đó vội cáo từ rời .

      Kỷ Lẫm nhìn theo bóng dáng Khúc Liễm xa, nhịn được nở nụ cười, đáng tiếc giờ tiện việc hôn , Kỷ Lẫm dám làm ra việc thất lễ gì, chỉ có thể kiềm chế thu hồi ánh mắt, thấy Khúc Loan tự mình ra đón.

      - Kỷ đại ca, sao huynh lại đến đây?

      Khúc Loan cười hỏi, dẫn vào phòng khách thuyền.

      Kỷ Lẫm cười đáp:

      - Đương nhiên là vì chuyện tối qua mà đến, việc tối qua khiến mọi người sợ hãi, chúng ta muốn điều tra thân phận bọn cướp này, giờ đến đây là muốn báo với mọi người tiếng, cho mọi người biết qua.

      Khúc Loan cảm kích :

      - Tối qua Kỷ đại ca vội vã quay lại, chúng tôi còn chưa kịp cảm tạ huynh đâu, nếu có Kỷ đại ca đến giúp đỡ đánh chết bọn cướp, nếu để chúng lẻn vào khoang thuyền, hậu quả thiết nghĩ khôn lường.

      Cậu xưa nay kính nể Kỷ Lẫm, chỉ vì phong độ Kỷ Lẫm hơn người, học thức phong phú, mà càng bởi vì Kỷ Lẫm này xuất sắc đến nổi làm người ta sinh nổi lòng ghen tị, ngược lại khát vọng có thể cùng huynh ấy kết bạn tương giao, mỗi khi chuyện với huynh ấy, đều có thêm nhiều hiểu biết, đối với người từ có trưởng bối chỉ dạy như cậu mà , là cố gắng vài năm cũng chưa chắc đạt được, làm cho cậu càng thêm cảm kích tự đáy lòng.

      Trừ nguyên nhân này ra, bản thân Kỷ Lẫm cũng đủ ưu tú, thiếu gia thế lẫn tài hoa, hiếm thấy là vì là con cháu nhà huân quý mà lớn lên đầy thói hư tật xấu. Nếu phải phụ thân bọn họ có giao tình, lấy tuổi của Khúc Loan giờ, Khúc gia tam phòng và huynh ấy vốn chẳng thể gặp gỡ, chi đến việc khiến Kỷ Lẫm quan tâm chỉ bảo cậu như thế.

      Mà chuyện tối hôm qua, càng khiến cậu hiểu được thủ đoạn năng lực của Kỷ Lẫm, vốn tưởng tính tình huynh ấy ôn hòa, có tính cách thư sinh, ngờ là vào thời điểm quan trọng, bất kể là mưu trí hay võ lược, đều khiến người ta thể xem .

      Cho nên, Khúc Loan cực kỳ cảm kích Kỷ Lẫm, trong cảm kích lại có kính trọng, đương nhiên xem là huynh trưởng mà đối đãi.

      Kỷ Lẫm thấy trong ánh mắt của cậu bé trầm ổn lóe lên tia sùng bái lấp lánh, khóe môi khẽ cong lên.

      ******************************

      Vội vàng trở về phòng mình, Khúc Liễm mới đột nhiên nhớ ra lúc mính dối với Kỷ Lẫm là đến chỗ mẫu thân, thế mà chưa chạy về mất, phải chứng tỏ trong lòng mình có quỷ, để người ta chê cười hay sao?

      Khúc Liễm lại buồn bực vươn móng vuốt cào mặt bàn.

      Thế này, nàng càng mệt mỏi, ủ rũ dựa vào ghế mỹ nhân, co mình lại thành cục.

      Bích Xuân thấy thế, tuy biết vì sao Khúc Liễm vui, nhưng liên tưởng đến chuyện vừa rồi, trong lòng cảm thấy Khúc Liễm phản ứng quá mức, khỏi khuyên nhủ:

      - Tiểu thư, vị Kỷ công tử kia có vẻ là người biết quan tâm người khác, chuyện trước kia... Có phải là có hiểu lầm gì ?

      Khúc Liễm gì.

      Bích Xuân thấy thế, biết nàng cần yên lặng chút, mở miệng nữa.

      Khi Khúc Thấm bước vào, thấy muội muội co thành cục ghế mỹ nhân, khỏi có chút hắc tuyến ( các bạn xem truyện tranh thấy khi nhân vật có biểu cảm bất đắc dĩ, biết gì... vẽ ba vạch đen đầu để biểu thị í!^^).

      khi tâm trạng Khúc Liễm tốt, thích làm tổ trong góc co mình lại thành cục, giống như đứa bé chưa cai sữa vậy.

      Từ đến lớn, thói quen này biết bị Khúc Thấm chê cười bao nhiêu lần, chỉ là mãi vẫn sửa được. Cuối cùng thấy dáng vẻ này của nàng đáng , bèn kệ nàng.

      Nhớ đến chuyện vừa rồi biết được, trong lòng Khúc Thấm có phần hiểu , liền qua, ngồi trước ghế mỹ nhân, cười vỗ lên cái người co mình thành cục kia.

      Khúc Liễm thấy tỷ tỷ vội duỗi tay chân đứng lên:

      - Sao tỷ tỷ lại đến đây? Xong việc rồi sao?

      Vị tỷ tỷ này của nàng bởi vì lớn tuổi nhất, hơn nữa mẫu thân cũng lo được, nên chuyện lớn trong nhà đều do tay tỷ ấy gánh vác, quản bà tử có chuyện gì đều tìm tỷ ấy. Trước kia Khúc Liễm còn có thể ở cạnh giúp tay, từ khi biết Khúc Thấm trọng sinh, Khúc Liễm cần lại khẩn trương mà dán mắt vào đó nữa, rồi lại thầm quan sát phen, thấy Khúc Thấm xử khéo đưa đẩy, làm việc lại càng thay đổi giỏi giang, khôn ngoan hơn trước kia biết bao nhiêu lần, Khúc Liễm liền an tâm bỏ xuống.

      Cho nên, hơn Khúc Liễm mỗi ngày luyện chữ thêu hoa hoặc dành thời gian trò chuyện với mẫu thân, Khúc Thấm có phần bận rộn hơn nhiều, hơn nữa chuyện tối qua, Khúc Thấm vẫn vì thế mà gấp gáp, còn tưởng là hôm nay tỷ ấy có thời gian đến đây đâu.

      - Ừ, cũng xong rồi.

      Khúc Thấm xong, sai Bích Xuân đứng cạnh đến phòng bếp bảo người làm đĩa điểm tâm Khúc Liễm thích ăn mang lên.

      Đợi Bích Xuân rồi, Khúc Thấm cười :

      - Nghe Kỷ công tử lúc nãy phái Cung Tâm tặng bí hương An Tức Hương cho muội.

      Khúc Liễm khó hiểu nhìn tỷ ấy, trong lòng hiểu được, nếu đồng ý của Khúc Thấm, Cung Tâm kia vốn thể mang đồ gì tặng đến đây - có tỷ tỷ trọng sinh nắm giữ kỹ năng hãm hại người trong vô hình như vậy, bạn thấy sao?

      - Nếu người ta tặng, muội cứ nhận lấy, bằng cách công khai như vậy, coi là trao nhận tư tình.

      Huống chi, Kỷ Lẫm tặng đồ cho vị hôn thê của mình, vốn là việc có tình có lý, cũng có gì quá đáng.

      Cho nên Khúc Thấm cảm thấy có sao cả, huống hồ Kỷ Lẫm là người biết chừng mực, kiếp trước chưa từng thấy Kỷ Lẫm làm gì dựa quy củ, cực kỳ yên tâm về cậu ta, ngược lại là lo lắng cho muội muội ngốc, may mắn kiếp trước có Kỷ Lẫm che chở, mới thanh thản ra .

      Khúc Liễm biết trong lòng tỷ tỷ đánh giá cao Kỷ Lẫm, hận thể đóng gói nàng lại đem tặng cho người ta, trong lòng trầm xuống, lập tức :

      - Nghe hương kia có thể an thần dưỡng tâm, muội sai Bích Xuân chia cho tỷ tỷ và mẫu thân ít, chúng ta cùng nhau dùng.

      Có thứ tốt quên người nhà.

      - cần đâu.

      Khúc Thấm cười từ chối.

      - An Tức Hương dùng nguyên liệu hiếm thấy, mỗi năm chỉ sản xuất ít, muội giữ lại dùng .

      Hơn nữa đây là Kỷ Lẫm tặng cho muội muội, càng thể nhận, bằng ra thể thống gì.

      Khúc Liễm thấy tỷ ấy nhận, đành phải thôi, chỉ là tâm trạng có phần mệt mỏi.

      Hai tỷ muội ngồi cùng nhau uống trà trò chuyện, việc Kỷ Lẫm vừa đến, hẳn là chuyện tối qua điều tra , đặc biệt đến thông báo tiếng. Khúc Thấm đoán, việc bọn cướp tối qua rất đáng ngờ, e là đơn giản, là vì ai mà đến, cũng may Kỷ Lẫm sớm có phòng bị, mới có xuất thương vong gì quá lớn, người thuyền họ chỉ là sợ bóng sợ gió lát, hôm sau để làm chuyện trà dư tửu hậu thôi.

      Đợi lát, quả nhiên Quý thị cho người gọi họ qua.

      Đến chỗ Quý thị, thấy Khúc Loan ở đó, liền biết Kỷ Lẫm hẳn về.

      Đúng là vậy, đến khi các nàng vào, Khúc Loan liền đem lời Kỷ Lẫm lúc nãy lại với họ lần. Đối với hai vị tỷ tỷ, Khúc Loan xưa nay kính trọng, vẫn chưa từng xem họ là nương tuổi còn mà có điều kiêng dè, trong nhà có chuyện xảy ra, đều bàn bạc với họ.

      Chuyện tối qua, ra cũng đơn giản, chẳng qua là đương gia đương nhiệm Tào bang xảy ra chuyện, làm nội bộ Tào bang bất ổn, các Đường chủ thầm tranh quyền đoạt thế, thủ đoạn chồng chất. sao dưới vậy, khỏi có lúc sơ sẩy, vì thế khi họ ngang trấn Ô Hào, bị liên lụy mà thôi.

      Đối với Tào bang, ba nữ nhân Khúc gia xem ra cả tên cũng chưa nghe qua, vẻ mặt mù mịt.

      Khúc Loan bởi vì đọc sách trong tộc, bình thường thảo luận tình ngoài trường cùng bạn cùng thầy, nên ra mơ hồ biết ít, hôm nay thêm Kỷ Lẫm đem tiền căn hậu quả giảng giải cùng cậu, làm cậu có chút hiểu biết đối với Tào bang trong bóng tối này, thấy dáng vẻ khó hiểu của mẫu thân và các tỷ tỷ, cũng làm cho họ biết đại khái, mới có thể giải thích được viêc này.

      Kỷ Lẫm giải thích hợp tình hợp lý, chút sơ hở.

      Khúc Thấm và Khúc Liễm tìm được lỗ hổng trong đó, đành phải tiếp nhận cách giải thích này. Chỉ là trải qua chuyện này, cũng khiến các nàng thầm có chút kinh hãi, xem ra đó gọi là lực lượng giang hồ, tồn tại được ngay cả triều đình ngầm đồng ý, tuy kể ra cũng mạnh mẽ, nhưng bình thường cũng thể quá mức coi .

      Biết được nguyên nhân quá trình, Quý thị chắp tay niệm Phật, rồi hết sức cảm kích Kỷ Lẫm, với ba con:

      - Lần này ít nhiều nhờ có mấy người Kỷ công tử và Chu công tử, chúng ta nên bày tỏ thành ý phen. Loan nhi, con chuẩn bị lễ vật sang thuyền bên, thay mặt chúng ta cảm tạ họ.

      Khúc Loan lập tức đứng lên, cung kính thưa vâng.

      **************************************

      Đem lễ vật Khúc Loan tặng đến cảm tạ cất rồi, Chu Lang giương mắt nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt ... Rối rắm.

      - Nhìn cái gì?

      Kỷ Lẫm nhịn được buồn cười hỏi.

      Chu Lang nhớ đến tối qua bị tên này cước dẫm nát lưng, khiến nửa quý mặt đất, nỗi nghẹn khuất trong lòng làm thế nào cũng nén xuống được, khỏi mỉa mai:

      - là bị người bán còn cảm kích bọn buôn người.

      - Ngươi A Loan ngốc à?

      Kỷ Lẫm cười nhàn hỏi.

      - Phi!

      Chu Lang nhảy dựng lên, tựa như rít gào:

      - Ta chính là ngươi! A Loan đệ đệ vốn ngốc, chính vì người tên lòng đầy ác ý kém sói đuôi to nước Ba (Tên nước thời Chu, nay thuộc phía Đông tỉnh Tứ Xuyên) này, ngốc cũng trở thành ngốc! Ngươi phải được tiện nghi còn khoe mẽ, vốn là vì ngươi mới suýt gây phiền phức cho người Khúc gia, nhưng chết là Khúc gia biết gì, còn đặc biệt đến cảm tạ ngươi, e là về sau bất kể ngươi làm chuyện gì, họ cũng đều cho ngươi là người đáng tin...

      Kỷ Lẫm khẽ mỉm cười, thờ ơ với lên án của , khi cúi đầu uống trà, nhớ tới nương hôm nay chạy trối chết, khỏi nở nụ cười tươi.

      Càng cười, càng biểu phong độ sâu xa, trong trẻo thanh khiết.

      Chu Lang cảm thấy mắt mình sắp mù rồi.

      So da mặt dày với tên này chỉ có thua mà thôi.

      Vì thế hề rối rắm những việc Kỷ Lẫm làm lúc trước, hỏi:

      - Còn bốn năm ngày nữa là đến kinh thành, ta vẫn hiểu, vì sao lúc ấy ngươi đặc biệt ở thành Thanh châu đợi người Khúc gia cùng vào kinh? Tuy Kỷ bá phụ là bạn cũ của Khúc tam gia qua đời, nhưng đến đời ngươi cũng nghe phụ thân người còn cùng người Khúc gia qua lại mà, bạn cũ gì đó còn phải xem lại. Cho dù bá phụ và Khúc tam gia có giao tình, có liên quan gì đến ngươi đâu? Ngươi đường đường là thế tử phủ Trấn quốc công, cần gì làm thiệt mình như thế?

      Chu Lang sớm hoài nghi, Khúc tam gia này qua đời tám năm, tam phòng Khúc gia chỉ còn Khúc Loan năm nay mới mười tuổi là có thể hữu dụng, thân phận này đặt trong kinh thành, đáng nhắc đến... Đương nhiên, Khúc Loan còn có bà phụ làm Đô sát viện tả ngự sử, nhưng tuy là thế, thế lực Khúc gia ở kinh thành cũng quá rộng mà, ít nhất giờ còn đủ khiến nhóm huân quý triều thần chú ý.

      Nhưng kỳ thông gia của Khúc gia...

      - Sau này ngươi biết.

      Kỷ Lẫm .

      Vừa nghe lời cho có này, Chu Lang liền nổi giận, ngứa tay muốn tẩn chút - đáng tiếc thế mà đánh lại Kỷ Huyên Hòa như thư sinh yếu đuối kia ==!

      - Ngươi cứ qua loa , đến lúc ta biết, nếu phải là chuyện đủ làm ta kinh ngạc, ngươi cũng đừng nghĩ tới lần sau có việc tìm ta hỗ trợ cho ngươi!

      Chu Lang giận quá hóa cười.

      Kỷ Lẫm cười :

      - Đừng như vậy, nếu ngươi thực có ý với tam tiểu thư đại phòng Chúc gia kia, đến lúc đó chừng ngươi còn cần xin ta hỗ trợ sao?

      Chu Lang nhất thời dám giận dỗi gì nữa, nghĩ đến tính tình mẫu phi nhà mình, chừng khi ấy phải xin Kỷ Lẫm hỗ trợ đấy.

      Nghĩ vậy, thở dài.

      Tất cả mọi người đều dễ dàng.

      ********************************************

      Có thể là trải qua phen kinh hãi, ngày kế tiếp, dọc đường đều là xuôi gió xuôi nước.

      Khúc Liễm cảm thấy chính mình cũng rất sợ hãi phen, vì thế ngày kế tiếp, cố hết sức làm tổ trong phòng, có việc gì tuyệt đối bước ra khỏi phòng nửa bước, chính là thỉnh an Quý thị, cũng hết sức tránh Kỷ Lẫm.

      Cho nên, liên tiếp ba ngày, Khúc Liễm đều có đối mặt Kỷ Lẫm, điều này khiến nàng thấy bản thân khỏe hẳn ra, rốt cuộc thở phào nhõm.

      Thời gian trôi qua rất nhanh.

      Còn hai canh giờ nữa là đến kinh thành.

      Khúc Liễm cùng Quý thị làm đồ thêu, thảo luận quần áo đa dạng với bà, nghe Kỷ Lẫm và đệ đệ đến, theo trực giác đứng dậy rời .

      - Nương, con tránh lát.

      Quý thị hơi do dự, rồi gật đầu đồng ý.

      Tuy bà cũng cực kỳ thích đứa trẻ Kỷ Lẫm này, nhưng thân phận có hạn, bà hy vọng con về sau ỷ vào quen biết mà trèo cao lên Kỷ gia, cả đời đều phải cẩn cẩn thận thận, e sai bước, bị người nhạo báng liên lụy đến con , còn bằng tìm vị hôn phu gia thế tương đương. Dù Kỷ Lẫm có tâm, thế nhưng thân phận cách con khá xa, cho tới bây giờ bà chưa từng lo lắng Kỷ Lẫm nên duyên cùng con .

      Mấy ngày qua, Quý thị thấy cũng hiểu được, mỗi lần Kỷ Lẫm đến, khi nhìn con , ánh mắt như sáng bừng lên, dáng vẻ sung sướng thích thú ấy chỉ cần người hơi để tâm là nhận ra, hơn nữa Kỷ Lẫm cũng giấu dếm gì, đối xử tốt với con đều thể cả ra mặt. Nhưng cậu ta cũng chưa có hành động thất lễ nào, mỗi việc mỗi lời đều cực kỳ thỏa đáng, dù tất cả mọi người đều nhìn ra, cũng chỉ thẳng ra, nên cũng gì.

      Chỉ cần nghĩ đến thân phận Kỷ Lẫm, làm mẫu thân, sao Quý thị có thể động tâm? Chỉ là động tâm rồi, càng đối mặt nhiều hơn là lo lắng bảo vệ cho con về sau, muốn khiến tương lai con quá khó khăn. Bà biết, lấy gia thế nhân phẩm của Kỷ Lẫm như vậy, chính là muốn lấy công chúa cũng được, làm sao cũng đến lượt nương phụ thân mất sớm.

      Vì thế, đối với hành vi con tránh Kỷ Lẫm, Quý thị cũng ngầm đồng ý.

    2. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 30

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Khi Kỷ Lẫm bước vào, tầm mắt lơ đãng đảo qua tình hình trong phòng, rồi dừng bức bình phong hoa điểu, sau đó nhanh chóng dời mắt .

      Khúc Liễm ngồi phía sau bình phong, lắng tai nghe động tĩnh, tuy nhìn thấy bên ngoài, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của Kỷ Lẫm thường đảo qua bình phong, trong lòng biết lấy thông minh của , ắt cũng đoán ra được nàng trốn ở đây, chỉ là gì mà thôi.

      Mĩ thiếu niên gì đó, thực là khiến người ta Hold nổi. Là người ai cũng thích cái đẹp, Khúc Liễm cũng ngoại lệ, chỉ là nhớ đến phía sau mĩ thiếu niên phong tư tuấn lãng này còn có phân thân cực thích lên cơn, sao sinh ra ý tưởng gì khác nữa, lại thêm biết trong tương lai có quan hệ gì đó với mình, trong lòng càng thêm khó chịu.

      Trong lúc nàng thất thần, nghe được Kỷ Lẫm với mẫu thân về nơi thuyền cập bờ.

      Thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công hồi kinh, tuy khua chiêng gióng trống, nhưng cũng kém phô trương, trong phủ đương nhiên phái quản người hầu đến đón, đến lúc đó e là vô cùng gây chú ý. So ra, tam phòng Khúc gia chỉ toàn phụ nữ yếu đuối và trẻ con vào kinh, tuy Khúc gia ở kinh thành cũng phái người đến đón, nhưng với thế yếu của tam phòng Khúc gia, chỉ là theo khuôn phép bình thường, khiến người khác chú ý.

      Kỷ Lẫm tiếp tục khiến người Khúc gia đổ rầm rầm.

      Đến khi nghe hết sắp xếp của , Quý thị và Khúc Loan dù biết làm phiền quấy rầy hay, nhưng nụ cười mặt vẫn vô cùng nhu hòa, ấn tượng dành cho tốt vô cùng, mà còn càng ngày càng tốt hơn.

      Khúc Liễm ngồi thừ ra, cảm thấy thiếu niên này thực biết thu mua lòng người.

      - Đa tạ Kỷ công tử, dọc đường chúng tôi làm phiền các cậu rất nhiều, trong lòng cũng băn khoăn, Kỷ công tử khỏi cần phải cho người hộ tống nữa.

      Quý thị uyển chuyển từ chối ý tốt của Kỷ Lẫm.

      - Lúc chúng tôi xuất phát cho người vào kinh truyền tin, chắc đến có người đón, cần làm phiền Kỷ công tử.

      Kỷ Lẫm cũng ép, nghe xong cười :

      - Vậy cũng được, đợi khi mọi người sắp xếp xong xuôi, ngày khác con lại đến cửa bái phỏng, nếu mọi người có gì cần hỗ trợ, cứ cho người đến tìm, con đương nhiên chối từ.

      Thấy Quý thị còn muốn từ chối, cười :

      - Bá mẫu cần phải thế, con thấy A Loan rất tốt, đối với nó như vừa gặp thân, trong lòng rất thích, xem nó như huynh đệ trong nhà, nếu mọi người lại từ chối, thế hóa ra xa lạ rồi sao.

      xa lạ, Khúc gia nhà họ và phủ Trấn quốc công cũng thể nào có quan hệ gì đâu?

      Khúc Liễm nhịn được thầm.

      Càng hiểu quy tắc của thế giới này, Khúc Liễm càng khôn ngoan, có mộng tưởng hão huyền thực tế nào. Vì vậy, nàng thể tưởng tượng nổi, sau này thế nào mà mình có quan hệ với người có địa vị như Kỷ Lẫm, trừ khi đời người sau này có bước ngoặt-bước ngoặt thay đổi vận mệnh gì đó, là khiến người ta rối rắm.

      Trong lúc nàng chú ý, rốt cuộc Kỷ Lẫm cũng rồi, đến khi đệ đệ tiễn Kỷ Lẫm về, Khúc Liễm mới hoàn hồn, đứng dậy bước ra khỏi bình phong.

      Khúc Loan thấy nàng từ sau bình phong ra, trước tiên là kinh ngạc, rồi ngầm hiểu trong lòng, nhịn được thở dài sâu.

      Khúc Liễm tai thính mắt tinh, sao có thể thấy được biểu cảm mặt đệ đệ.

      Xem , ngay cả đệ đệ cũng thấy nàng và Kỷ Lẫm khả quan, cho nên- sau này hẳn là nàng có thể phân ranh giới với Kỷ Lẫm chăng? Tỷ tỷ cũng trọng sinh, chứng minh tương lai chẳng phải là thể có thay đổi. Dù tỷ tỷ cảm thấy Kỷ Lẫm tốt, nhưng nàng mới là người trong cuộc, có thể tự lựa chọn cho chính mình.

      Đúng lúc Khúc Thấm cũng đến, thấy đệ muội đều ở đây, nở nụ cười với họ, rồi với Quý thị:

      - Mẫu thân, lát nữa thuyền cập bờ, nửa tháng trước con cho Từ quản đến ngõ Song Trà truyền tin, báo thời gian chúng ta vào kinh cho họ, đến lúc đó có người ở bến tàu đón chúng ta, phòng chính ở ngõ Song Trà cũng sắp xếp ổn thỏa, đến khi chúng ta vào kinh, trực tiếp vào ở là được.

      Nghe được lời của Khúc Thấm, mặt Quý thị và Khúc Loan đều nở nụ cười nhạt, hiển nhiên là Khúc Thấm an bào rất thỏa đáng.

      Khúc Liễm nghe xong cũng thở phào nhõm, nàng chỉ lo nếu đến lúc đó người đến đón họ chẳng thấy đâu, bất đắc dĩ phải khiến Kỷ Lẫm vội ra tay giúp đỡ, càng muốn tránh càng phải thân cận, sau này khó lòng giải quyết tốt hậu quả. Có số việc, nếu có thể phiền người khác đừng làm phiền, vậy mới có thể tốt cho mình cũng tốt cho người khác (câu này mình chém, nguyên văn là: Có số việc, có thể ít phiền toái nhân tựu ít phiền toái nhân, như vậy mới có thể nhĩ hảo ta lớn gia hảo.).

      Người nhà trò chuyện chốc lát, rồi tự trở về phòng mình.

      Biết sắp lên bờ, nhóm các nha hoàn bà tử cũng đều bắt đầu thu xếp hành lý và hòm xiểng, trong khoang thuyền phen bận rộn.

      Đến khi thuyền rốt cuộc cũng đến bến tàu, Khúc Liễm nhìn qua song cửa ra bên ngoài, có thể thấy được cảnh tượng phồn hoa bến tàu, khách qua đường tấp nập, vô số con thuyền bỏ neo mặt sông, thậm chí có mấy thuyền buôn và thuyền chở khách đều xếp hàng cập bến, chen chúc nhau, tạo nên hình ảnh sầm uất mà tràn ngập hơi thở phố phường.

      Thuyền của họ đương nhiên là cần xếp hàng.

      Ngoài việc có nơi chuyên dành để thuyền quan đỗ, lại thêm có quản phủ Trữ vương chuẩn bị từ trước, những thuyền khác đều chỉ có thể nhường đường, thuyền Khúc gia theo sau cũng được hưởng nhờ, cần chờ lâu lắm, thuyền cập bến.

      Khúc Liễm và mẫu thân tỷ tỷ ngồi trong khoang thuyền, đợi hạ nhân nâng kiệu đến đón họ lên bờ.

      Khúc Loan đứng đầu thuyền, Từ Sơn theo nó, giọng báo cáo chuyện gì đó. Nó ngước mắt nhìn lên bến tàu, thấy hạ nhân mặc đồ đen đến cung nghênh Chu Lang và Kỷ Lẫm quỳ đầy đất, thanh thế lớn, hấp dẫn chú ý của ít người. So ra, chỉ có mỗi người Khúc gia đến, Khúc Loan tuy nhận ra quản dẫn đầu kia, nhưng bên cạnh có Từ Sơn chỉ bảo, cũng có thể ung dung mà chống đỡ.

      Đột nhiên, ánh mắt Khúc Loan đông cứng lại.

      - Thiếu gia, người Lạc phủ cũng đến.

      Từ Sơn ở cạnh giọng nhắc nhở.

      Khúc Loan gật gật đầu, biết Lạc phủ phái người đến đúng lúc như thế, e là sớm tính toán thời gian hợp lý, cho người sớm đến đây chờ hầu. thể , Lạc phủ cũng có thể coi trọng biểu nương đến thế, chỉ e cũng vì Lạc lão phu nhân nhớ người xưa, chỉ cần ngày Lạc lão phu nhân còn thương Khúc Thấm, Lạc phủ dám chậm trễ tiếp đón.

      Sau khi quản Khúc gia và người Lạc phủ thấy thuyền cập bến, vội mang người đến hành lễ với Khúc Loan, rồi ma ma Khúc gia và ma ma Lạc phủ vào khoang thuyền hành lễ với Quý thị và hai vị tiểu thư.

      Quý thị ngồi nghiêm chỉnh trong khoang thuyền tiếp các ma ma đến hành lễ, hai con ngồi cạnh bà, Khúc Liễm cần phải , tuổi nàng còn , dù ngày thường vô cùng xinh đẹp, dẫu sao cũng chỉ là bé con, vốn có chút hương vị con nào, thấy qua thôi. Còn Khúc Thấm, chẳng qua mới năm gặp, dường như thay đổi rất nhiều, chỉ có khí độ đoan trang, mà khí phái toàn thân kia, so với hai vị tiểu thư bên cạnh lão phu nhân còn xuất sắc hơn.

      Tuy rằng trong lòng ma ma khiếp sợ, cũng biểu lộ ra mặt, tươi cười hành lễ với mấy người Quý thị, rồi với Khúc Thấm:

      - Lão phu nhân vẫn mãi nhớ thương tiểu thư, từ khi biết nương vào kinh rồi biết vui vẻ đến mức nào, mỗi ngày phái người đến đây chờ, muốn khi nương vào kinh, chúng nô tỳ có thể đến hành lễ với nương trước.

      Khúc Thấm biểu vẻ mặt vui mừng và cảm động, dùng khăn che mặt, nức nở :

      - Ta cũng rất nhớ ngoại tổ mẫu lão nhân gia bà, làm cho lão nhân gia bà lo lắng là ta bất hiếu. Ma ma về báo lại với ngoại tổ mẫu tiếng, để ngày mai sắp xếp ổn thỏa, ta cùng mẫu thân, muội muội thỉnh an ngoại tổ mẫu.

      - Như vậy tốt quá...

      Ma ma kia lại nịnh hót vài câu, rốt cuộc cười tủm tỉm im lặng, để ma ma Khúc gia báo cáo với Quý thị:

      - Biết phu nhân và thiếu gia, hai vị tiểu thư vào kinh, từ sớm Mã quản gia sai chúng nô tỳ dọn dẹp phòng ở lần, còn sửa chữa vào chỗ, muốn để phu nhân và thiếu gia, hai vị tiểu thư vào kinh rồi có thể an tâm vào ở ngay...

      Đến khi nghe hạ nhân báo cáo xong, Quý thị hết sức hài lòng.

      Hạ nhân nhanh chóng nâng kiệu đến, Quý thị và hai tỷ muội Khúc Liễm đều lên kiệu , đến khi kiệu lên bờ rồi, mới lên xe ngựa. Trừ xe đó ra, Mã quản còn mướn thêm nhiều xe ngựa chở hành lý, tuy nhiều người tới lắm, nhưng làm việc coi như nhanh nhẹn, Khúc Thấm thấy mà trong lòng rất hài lòng.

      Hài lòng rồi, Khúc Thấm nhịn được ngoảnh đầu nhìn người Lạc phủ.

      Lên xe ngựa rồi, Khúc Liễm liền hơi nhấc màn xe màu xanh lên, thấy đệ đệ cáo từ Chu Lang Kỷ Lẫm ở bờ sông.

      Kỷ Lẫm đứng nơi bến tàu đón gió, gió mơn man thổi bay tay áo của , cả người đón gió, vóc dáng cao thẳng tắp như ngọc, vô cùng phong nhã, mặt vẫn luôn giữ nụ cười, ánh mắt ôn hòa như ngọc, ra vẻ lắng nghe cậu bé mười tuổi chuyện bên cạnh.

      Chu Lang mặc cẩm bào tường vân ngũ phúc màu xanh đứng cạnh cũng mỉm cười, cũng thấy chút thiếu kiên nhẫn nào, khi bất chợt vui vẻ, còn giơ tay vỗ vỗ lên vai Khúc Loan.

      Quản lạc phủ đến đón Khúc Thấm là người ánh mắt tinh tường, làm sao có thể nhận ra thân phận hai thiếu niên kia, đột nhiên vừa thấy, trong lòng chấn động.

      Thế tử Trữ vương, thế tử Trấn quốc công, hai vị thiếu niên này trong số huân quý chính là bánh trái thơm ngon, nhắc đến bọn họ, ai biết, dễ tạo quan hệ cùng họ. Hai người đều là thiên chi kiêu tử, rất nhiều con cháu huân quý trong kinh thành đều muốn kết giao với họ, nhưng cực ít người có thể thành công, lại càng ít ai lọt được vào mắt của hai vị gia này.

      Bây giờ, hai vị thiên chi kiêu tử thế nhưng tươi cười chào đón với con cháu thế gia nghèo túng từ vùng khác đến, sao có thể khiến người khác khiếp sợ?

      Khúc Loan này chẳng qua chỉ là thiếu niên mười tuổi, có tài đức gì mà khiến hai người này đối xử khác biệt như vậy?Vậy xem ra, tam phòng Khúc gia dường như có chút quan hệ với phủ Trữ vương và phủ Trấn quốc công? Nếu Khúc Loan có thể tiếp tục làm bạn với hai người này, tương lai Khúc Loan e là thể lường được, việc này tuyệt đối phải báo lại với lão Hầu gia trong nhà mới được.

      Ánh mắt Khúc Liễm đảo qua hạ nhân Lạc phủ, lại nhìn liếc nhìn đệ đệ nhà mình, trong lòng nhịn được cười nhạo.

      Thế này là... Hiểu lầm lớn. Chẳng qua nếu người Lạc phủ cho rằng tam phòng họ được thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công đối xử đặc biệt, e là trong lòng có vài phần kiêng kị, muốn tùy tiện sắp xếp hôn cho tỷ tỷ, cũng có vài phần cân nhắc .

      Nghĩ vậy, trong lòng Khúc Liễm có chút vui mừng, thầm tán thưởng thông minh của đệ đệ.

      Trong lúc nàng vui vẻ, bỗng thấy Kỷ Lẫm ở đằng xa nhìn sang, trong ánh mắt tựa như chứa điều gì, là khoảng cách xa đến thế, hẳn là thấy mình mới đúng, nhưng bị nhìn, hiểu sao trong lòng lại trầm xuống, buông màn xe, dám nhìn lại nữa.

      Khúc Loan từ biệt hai người Kỷ Lẫm, khi xoay người , ánh mắt như có như liếc qua hạ nhân Lạc phủ, rồi thản nhiên trong ánh mắt cung kính của hạ nhân Khúc gia, lên xe ngựa.

      Bên kia, Chu Lang chui vào xe ngựa phủ Trấn quốc công phái đến, líu ríu với Kỷ Lẫm:

      - Ta cũng biết khi nào tâm địa của ngươi lại trở nên lương thiện như vậy, thế mà vui lòng để tiểu tử vừa quen biết lâu đem ngươi làm bàn đạp để giẫm lên người khác.

      Giọng Kỷ Lẫm ấm áp, cười nhạt:

      - Chẳng qua chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi, sao phải so đo nhiều thế làm gì?

      Trong lòng Chu Lang tin lý do , nếu đơn giản như , vậy phải là Kỷ Huyên Hòa nữa. Nhưng nghĩ đến dung mạo hai vị tiểu thư Khúc gia, còn có thế lực phủ Bình Dương hầu, cũng thể tùy tiện than thở. Cũng bởi thế, nên vừa rồi thấy hành vi của Kỷ Lẫm, mới có thể hạ thân phận cao quý của mình mà đứng đó, mặc người khác hiểu lầm.

      Xe ngựa chậm rãi , Kỷ Lẫm dựa người vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần, thèm gì nữa.

      Ngõ Song Trà ở phía tây kinh thành, từ bến tàu đến ngõ Song Trà, khoảng chừng nửa canh giờ.

      Khi tới ngõ Song Trà, sắc trời sẩm tối.

      Hạ nhân Khúc gia ở ngõ Song Trà sớm ra cửa nghênh đón, số lượng cũng đông, nhưng đủ để hầu hạ bốn chủ tử.

      Giọng điệu Quý thị thong thả, hơn hai mươi ngày ngồi thuyền, khi rời thuyền cảm giác chân như vẫn còn bay bay, mãi khi về đến nhà, mới cảm thấy được loại cảm giác làm đến nơi đến chốn, giống loại cảm giác bồng bềnh như chân chạm đất khi ở thuyền.

      Được hạ nhân hầu hạ xong, mọi người rửa mặt thay y phục, rồi người nhà cùng dùng bữa tối với nhau.

      Sau khi ăn tối, người nhà lại ngồi cùng bàn chuyện ngày mai.

      - Con hỏi qua Mã quản , ngày mai đại bá vẫn chưa được hưu mộc (nghỉ làm), e là ban ngày rảnh, chẳng bằng chúng ta Lạc phủ thỉnh an ngoại tổ mẫu trước, để đến trưa đại bá xong việc ở nha môn, con lại cùng các tỷ tỷ đến thỉnh an đại bá.

      Vì hai con còn đọc sách, phần lớn thời gian Khúc đại phu nhân ở phủ Thường châu, Khúc đại gia ở kinh thành mình, trong phủ trừ quản bà tử, vẫn chưa có nữ chủ nhân, nên Quý thị tiện đến cửa, để ba tiểu bối đến được.

      Quý thị gật đầu, sắp xếp như vậy vừa hay, dù thế nào, Lạc phủ là nhà ngoại của Khúc Thấm, đương nhiên là thỉnh an trước cũng thỏa đáng hơn.

      Sau đó lại bàn bạc lễ vật mang đến tặng Lạc phủ ngày mai, trừ quà quê, còn phải tặng thêm cho bên lão phu nhân ít, cảm tạ quan tâm của lão nhân gia bà dành cho Khúc Thấm. Đặc biệt lần này vào kinh, chuyện liên quan đến hôn của Khúc Thấm, lấy lòng Lạc lão phu nhân cũng là việc nên làm.

      - Có cần phải tặng thêm cho chỗ Lạc đại gia và Lạc đại phu nhân ?

      Quý thị có chút do dự, trưởng phòng Lạc gia sau này thừa tước, đương nhiên cũng cần phải lấy lòng.

      Khúc Thấm thản nhiên :

      - cần đâu, thân thích có lòng là được rồi, mẫu thân cần làm vậy, đỡ bị người ta xa lạ.

      Quý thị cực kỳ tin phục con lớn, nghe xong thôi, vốn để trong lòng.

      Khúc Loan và Khúc Liễm khỏi liếc nhìn tỷ tỷ.

      Mà Khúc Liễm xoa tay cảm thấy, e là kiếp trước trưởng phòng Lạc phủ và tỷ tỷ có khúc mắc nào đó, nên tỷ tỷ mong gặp, người cũng có vẻ lạnh lùng, ngay cả hiếu kính cũng lười thêm, còn với lão phu nhân tỉ mỉ chuẩn bị.

      Nghĩ thế, Khúc Liễm thêm mấy phần thận trọng với chuyến đến Lạc phủ ngày mai.

    3. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      @LạcLạc ơi, do ngày mai em về quê ăn tết, 3 tuần sau mới lên nên trong 3 tuần này em post chương mới được, khi nào trở lại thành phố em post bù nhé!:yoyo56::yoyo56::yoyo56:
      HAPPY NEW YEAR EVERYBODY!:cute::cute::cute::cute::cute:
      Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ nha! :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      P/s: Huhu, năm nay mình bị knockout khỏi hàng ngũ được lĩnh lì xì rồi!:062::062::062:

    4. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 31

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Mặt trời sắp lặn, ráng chiều phủ khắp hoàng thành, cả thế giới náo nhiệt ban ngày dần vào đêm khuya tĩnh lặng.

      Trong phủ Trấn quốc công vốn xưa nay yên tĩnh, bởi thế tử trở về mà nhộn nhịp hẳn lên.

      - Thế tử, người trở lại rồi, tốt quá! Mấy ngày nay người vắng, công chúa vẫn mãi nhớ nhung người. Mọi việc đường thuận lợi chứ? gặp phải chuyện gì đúng , thế tử có gặp đại sư Minh Phương chưa? Có uống thuốc đúng giờ ? Đầu có còn đau ...

      Kỷ Lẫm vừa bước qua cửa, Văn quản gia giống như miếng da trâu bám theo lải nhải suốt đường , ra vẻ vì trở về mà vui đến phát khóc, giọng cũng sắp nghẹn ngào, trông rất đáng thương, khiến người khác đành lòng cắt lời ông ta.

      Tuổi tác của Văn quản gia hơn 50,có lẽ là vì thời trẻ thường theo Trấn quốc công chinh chiến mà bị thương, tuy khi ấy sao, nhưng đến khi già rồi đủ loại bệnh thường bộc phát, hay bị giày vò vì đau ốm. Bây giờ trông ông rất già nua, tóc hoa râm, da mặt nhăn nhúm, đồi mồi rải rác, ngay cả đôi tay từng mạnh mẽ ấm áp cũng trở nên chai sạn, nhưng vẫn ấm áp như xưa.

      Kỷ Lẫm đột nhiên bước chậm lại, Văn quản gia vốn muốn rảo bước đuổi theo, nên nhanh chóng chậm như rùa giống thường ngày, hai người họ hầu như là dùng tốc độ của rùa mà đến Hàn Sơn nhã cư nơi đại trưởng công chúa Thục Nghi ở.

      - Văn quản gia, người cứ yên tâm, ta rất khỏe, có chuyện gì cả.

      Kỷ Lẫm ôn hòa đáp lời.

      Văn quản gia cười ha hả nhìn , ánh mắt đảo qua gốc cổ thụ cao hơn các tòa nhà xung quanh ở giữa Hàn Sơn nhã cư, nụ cười môi càng thêm nồng đậm, nếp nhăn nơi khóe mắt càng hơn, tràn ngập thương nhìn Kỷ Lẫm, cố bước nhanh hơn, chỉ e lão già ông vướng chân thế tử, khiến công chúa trong Hàn Sơn nhã cư phải chờ.

      Sắp đến Hàn Sơn nhã cư, thấy có nha hoàn nhất đẳng mặc y phục màu đỏ thẫm đứng đợi sẵn ở nguyệt môn, nha hoàn kia để lộ khuôn mặt trứng ngỗng rất xinh đẹp, cười tươi lên như viên ngọc trong veo rực rỡ, thấy mấy người Kỷ Lẫm, nét mặt nở rộ niềm vui mừng, thoạt nhìn hết sức vui vẻ, vội bước nhanh đến hành lễ.

      - Thế tử, người về rồi.

      Kỷ Lẫm ngừng bước, chỉ :

      - Làm phiền Minh Châu tỷ tỷ phải chờ ở đây, tổ mẫu bận sao?

      Minh Châu cạnh đáp lời:

      - Công chúa biết thế tử hôm nay về, chờ người từ sáng sớm ạ.

      Sau khi Kỷ Lẫm nghe xong, vội bước nhanh hơn.

      Chân dài, mỗi bước bằng hai bước của người khác, Văn quản gia và Minh Châu suýt đuổi kịp, đành phải từ từ theo sau.

      Tới chính phòng Hàn Sơn nhã cư, vừa qua cửa lại thấy phụ nhân khoảng 50 tuổi búi tóc tròn, cài hai chiếc trâm vàng nạm ngọc chờ sẵn, khi nhìn thấy , vội chạy đến hành lễ, xúc động :

      - Thế tử về rồi, ngày nào công chúa cũng nhắc nhắc lại...

      - Ma ma đừng đa lễ, giờ ta vào thỉnh an tổ mẫu nhé!

      Kỷ Lẫm cười .

      Ma ma này chính là Lâm ma ma hầu hạ cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, theo hầu hạ từ khi bà vẫn còn là công chúa trong cung, sau này đại trưởng công chúa Thục Nghi lấy chồng, cũng theo đến phủ Trấn quốc công, vẫn là tâm phúc bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, ngay cả Trấn quốc công thấy bà ta cũng phải cung kính xưng ma ma, dám láo xược.

      Lâm ma ma thấy Kỷ Lẫm trở về sau mấy tháng xa nhà, cảm thấy tuy nhìn gầy hơn, nhưng thần thái có vẻ lão luyện hơn nhiều, trong nỗi xúc động pha lẫn dịu dàng thương, đương nhiên là vô cùng vui vẻ khi thấy trở về.

      Kỷ Lẫm bước vào phòng ngủ của đại trưởng công chúa Thục Nghi, Ô ma ma đích thân thông báo giùm , sau khi vào, liền thấy vị phụ nhân chừng năm mươi tuổi ngồi giường lớn gần cửa sổ, làn da được bảo dưỡng tệ, mịn màng trắng trẻo, người mặc bộ bối tử tiên hạc ngậm cỏ tiên màu đinh hương, toàn thân thoạt trông cao quý lại có vẻ sắc bén uy nghi, đôi mắt kia trầm tĩnh hữu thần, trong sắc sảo có cương nghị và lạnh lùng, khiến người khác dám nhìn thẳng.

      Thế nhưng, khi bà thấy thiếu niên bước vào phòng, sắc bén trong mắt biến thành thương, còn đôi mắt nhìn thiếu niên kia đầy cưng chiều, giang hai tay cười :

      - Huyên Hòa về rồi à, mau đến đây tổ mẫu nhìn cái nào.

      Kỷ Lẫm cười bước lên, ôm chặt tổ mẫu, để tổ mẫu dùng lực vừa phải vỗ lên vai , tựa như lãng tử phiêu bạc chân trời, rốt cuộc trở về nhà được trưởng bối bao dung ấm lòng, làm cho nụ cười mặt rực rỡ mà chân thành, còn tỏa sáng hơn nắng tháng ba.

      Trước mặt tổ mẫu, cũng chỉ là cậu bé mười bốn tuổi bình thường mà thôi.

      Đến khi nha hoàn dâng lên ít trà bánh thích, Kỷ Lẫm ngồi cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, chuyện phủ Thường châu với bà.

      - Cháu gặp được đại sư Minh Phương, người bảo cháu chuyển lời thăm hỏi tổ mẫu, cảm tạ trợ giúp tổ mẫu dành cho người năm xưa, còn là nếu tổ mẫu có việc gì cần người giúp đỡ, cứ để cháu truyền tin đến người, người cho cháu cách liên lạc..

      Đại sư Minh Phương phiêu bạc khắp nơi, có nơi tu hành cố định, đến tu hành ở chùa nào, đều là tùy duyên. Cũng bởi vì thế, có đôi khi hành tung của người trở nên khó xác định, muốn tìm người vào thời điểm mấu chốt cũng phải là việc dễ dàng.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe xong vừa mừng vừa sợ, vỗ tay cười :

      - Được vậy tốt quá, cũng uổng công cháu chuyến này. Đúng rồi, đại sư Minh Phương trị khỏi bệnh cho cháu chưa?

      Đây mới là mối quan tâm lớn nhất của bà, nếu thương cháu trai, bà cũng tìm đại sư Minh Phương, quấy rầy ông tu hành sau nhiều năm như vậy.

      - Đại sư Minh Phương kê đơn cho cháu, kể từ khi dùng thuốc của người, cháu thấy khỏe hơn nhiều, có lẽ là có hiệu quả.

      Kỉ Lẫm .

      Người như đại trưởng công chúa Thục Nghi, sao lại hiểu được hàm ý trong lời của cháu trai, e là cả đại sư Minh Phương tinh thông y lý cũng thể trị tận gốc, nên chỉ có thể trước dùng thuốc rồi từ từ tính tiếp, tránh khỏi thất vọng, ánh mắt nhìn cháu trai cũng chan chứa chút thương tiếc.

      - Tổ mẫu, cháu sao đâu, dù sao mấy năm nay cũng như vậy...

      Kỉ Lẫm sợ đại trưởng công chúa Thục Nghi lại lo lắng cho mình, vội sang chuyện khác:

      - Đúng rồi, tổ mẫu, lần này cháu phủ Thường châu, gặp được tứ tiểu thư Khúc gia.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi sửng sốt, thấy dáng vẻ vui mừng của cháu trai, trong lòng thấy hơi phức tạp, lộ sắc mặt, ra vẻ cảm thấy rất hứng thú:

      - Hả, chính là tiểu nương gặp được ở Tuyên Đồng năm đó mà cháu kể sao... Giờ cũng mười hai tuổi rồi phải ? Trông thế nào? Tính tình ra sao?

      - Dung mạo rất xinh, tính tình cũng ngoan, cái gì cũng tốt hết.

      Kỉ Lẫm cười tít mắt đáp.

      - Cháu quá rồi, thế gian này nào có người mười phân vẹn mười đến thế, chẳng phải là ngươi dọa tổ mẫu của ngươi sao.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi vỗ đầu .

      Kỉ Lẫm cười hì hì :

      - đường cháu đều kết bạn cùng người Khúc gia mà , khi cháu đến mừng thọ Chúc lão thái quân, gặp nàng ấy ở Chúc gia. Liễm muội muội chỉ hiếu thảo với trưởng bối, tỷ thương đệ, mà còn có tay nghề châm tuyến rất giỏi, viết chữ rất đẹp, huệ chất lan tâm (1), ôn nhu săn sóc... Nếu tổ mẫu tin, ngày khác đưa thiệp mời đến Khúc tam phu nhân, mời họ đến làm khách rồi xem lần là biết...

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi tươi cười nghe cháu trai kể trải nghiệm đường của nó, còn có thích mà nó dành cho Khúc tứ nương, trong lòng sớm ngàn xoay trăm chuyển, thấy thời gian cũng còn sớm, vội bảo:

      - Được rồi, được rồi, nương nhà người ta mới mười hai tuổi thôi, còn vài năm nữa mới cập kê, cháu đừng có nôn nóng mà làm ra chuyện phá hủy thanh danh nương người ta, nữ nhi thể so với nam nhi, nếu chỉ cần hơi vô ý, dù chẳng phải lỗi của mình, nhưng phải chịu hà khắc của thế gian với nữ tử đó.

      Kỉ Lẫm vội :

      - Tổ mẫu yên tâm, cháu biết chừng mực! Cháu chắc chắn quên lời dạy của tổ mẫu đâu, tuy thích Liễm muội muội, nhưng cũng vì tình cảm mà đánh mất lễ giáo.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe xong hết sức hài lòng, mới :

      - Trước xuống rửa mặt chải đầu, rồi lát nữa sang dùng bữa tối với ta.

      Kỉ Lẫm tươi cười đáp vâng, rồi lui xuống.

      Đợi khi Kỉ Lẫm rồi, tươi cười mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi từ từ phai nhạt, trở nên nghiêm túc hẳn.

      Lâm ma ma mang chung trà đến, cười hỏi:

      - Công chúa sao vậy? Lo lắng cho thế tử à?

      Lâm ma ma hầu hạ bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi cả đời, gả cho ai, tuy hai người là chủ tớ, nhưng kì thực tình cảm rất sâu sắc, đại trưởng công chúa Thục Nghi chưa từng xem bà là người hầu, mà ngược lại xem như tỷ muội, đặc biệt khi tuổi lớn, tính tình bồng bột của tuổi trẻ còn, bên cạnh có tỷ muội có thể cùng nhau trò chuyện, ngày trôi qua mới chưa từng thú vị

      Vì vậy, có số lời Lâm mẹ có thể , thậm chí là vì biết tính tính của đại trưởng công chúa Thục Nghi, mỗi lần đều có thể thẳng vào trọng điểm.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi thở dài, :

      - Làm sao ta có thể yên tâm? Ngươi vừa rồi hẳn cũng thấy, nó đối với con bé Khúc gia kia, rất thích, mấy năm nay, ta còn chưa từng thấy nó để ý đến nương nào như vậy, năm đó cũng bởi con bé, Huyên Hòa mới có thể trở thành dáng vẻ ôn hòa như bây giờ, trong lòng ta cực kì cảm kích nó, nhưng cảm kích cảm kích, cũng thể cứ vậy mà mặc cho Huyên Hòa, Huyên Hòa xứng đáng có được điều tốt nhất... Có lẽ, ta nên tự mình xem qua cái mới an lòng được.

      Lâm ma ma nghe xong, cười :

      - Công chúa lại nhọc lòng rồi, cho dù người tin bé Khúc gia kia, chẳng lẽ lại tin vào ánh mắt của thế tử hay sao? Thế tử được chính tay người dạy dỗ, đương nhiên ánh mắt tồi. Hơn nữa thế tử có đôi khi nổi tính bướng bỉnh lên, là giống người, có đánh vỡ đầu cũng chịu khuất phục...

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe thấy rất vui vẻ, sau đó lại :

      - Ta sao có thể lo? Huyên Hòa cũng mới mười bốn tuổi, tiểu tử choai choai, có thể biết được cái gì? Hơn nữa nó được tay ta nuôi lớn, dù là cha của Huyên Hòa, năm xưa ta cũng chưa từng để tâm đến thế...

      Lòng người đều được làm bằng thịt, đứa bé hao tâm tổn huyết nuôi lớn, sớm chiều làm bạn, nhìn nó từ cậu bé ngây thơ dần lớn lên trở thành thiếu niên ưu tú, hình thành nên loại tâm tình kiêu ngạo lại thương, hận thể đem những gì tốt đẹp nhất thế giới dâng lên trước mặt nó.

      Hai người trò chuyện, bỗng có nha hoàn vào báo, Trấn quốc công Hạ Nha về.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe xong sắc mặt lạnh nhạt vài phần, :

      - Để nó vào.

      nam tử trung niên mặc áo thụng ám văn đoàn hoa (2) màu xanh đen bước vào, mặt ông ta như ngọc, thân hình cao gầy, phong thái dáng điệu giơ tay nhấc chân đều vô song, quả là phong lưu phóng khoáng, mặc dù từng năm tháng, nhưng vẫn làm cho các tiểu nương thấy mà mặt đỏ tim đập.

      Sau khi Trấn quốc công vào, trước hết hành lễ với đại trưởng công chúa Thục Nghi, rồi :

      - Mẫu thân, nghe Huyên Hòa về ư? Sao thấy nó đến thỉnh an người?

      xong, trong giọng có chút hài lòng.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi hừ lạnh tiếng:

      - Ngươi cho là Huyên Hòa cũng như ngươi sao? Nó mới về đến thỉnh an ta, ta mới bảo nó xuống chải mặt rửa đầu, lát nữa đến dùng bữa cùng ta.

      Thấy con lộ vẻ khó xử như vậy, cười lạnh :

      - lâu Huyên Hòa chưa về nhà, lát nữa ngươi thu lại cái tính nết của mình, đừng có tùy tiện nổi giận trước mắt ta, đỡ cho ta thấy mà phiền lòng.

      Trấn quốc công càng lúng túng, ngượng ngùng :

      - Mẫu thân, phải là con sợ Huyên Hòa học xấu, hiếu thuận với người hay sao? Bình thường bận rộn có thời gian dạy dỗ, nên...

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi còn muốn điều gì, nghe được nha hoàn bà tử vào báo cháu trai đến, đành phải nuốt lời vào bụng, mà bảo:

      - Được rồi, ta muốn nghe mấy lời này nữa, cha con ngươi đều đến, cùng lão già như ta dùng bữa cơm .

      Đến khi Kỉ Lẫm vào, thấy phụ thân ở trong phòng, cũng chút kinh ngạc, bước lên hành lễ với phụ thân.

      Trấn quốc công ngồi ở vị trí bên dưới đại trưởng công chúa Thục Nghi, gương mặt nghiêm túc, dĩ nhiên là thể thấy được vẻ khó xử vừa rồi, hỏi con chuyện phủ Thường châu lần này, đợi khi nghe con đáp lại từng việc, mới vuốt chòm râu mà :

      - Nếu về, cũng nên xao lãng việc học, sáng mai nhớ đến chỗ thầy Phó.

      - Dạ, phụ thân.

      Kỉ Lẫm cúi đầu đáp.

      Thấy dáng vẻ phục tùng của con, Trấn quốc công lại :

      - Với lại, chỗ nương con, con cũng nên đến thỉnh an bà ấy...

      - Việc này ngày mai sau !

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi cắt ngang lời Trấn quốc công:

      - Huyên Hòa còn phải cùng ta trò chuyện, đến chừng đó chắc trễ, ngày mai tính tiếp.

      Trấn quốc công thấy mẫu thân mở lời, đành phải thôi, chỉ là có phần bất mãn mà giương mắt nhìn con.

      Kỉ Lẫm buông mắt nghĩ suy, đôi mi dài như cánh bướm, nhàng rung động che đôi mắt xinh đẹp kia, vốn để sắc mặt của phụ thân vào mắt.

      ************************************************

      Nghỉ tạm đêm, ngày thứ hai đến kinh thành, Khúc Liễm tinh thần sáng láng rời giường.

      Bích Xuân và Bích Hạ vừa hầu hạ nàng thay quần áo, vừa cười :

      - Tinh thần của tiểu thư hôm nay dường như rất tốt, sắc mặt cũng tốt hơn hồi còn thuyền nhiều.

      Khúc Liễm ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy người trong gương đồng được lau sáng bóng, nhìn kỹ mà xem, cũng thấy khuôn mặt nhắn hồng hào mịn màng, vừa nhìn thấy đầy sức sống, cười ;

      - Tuy ở thuyền cũng vững vàng, nhưng dẫu sao cũng là phòng ở, đôi khi vẫn ngủ được ngon.

      Trong lòng hai nha hoàn Bích Xuân nghe xong đều đồng ý, dù bị say sóng, nhưng đợi thuyền lâu đến vậy, vẫn có phần mệt mỏi.

      Hôm nay họ muốn đến phủ Bình Dương hầu thỉnh an Lạc lão phu nhân, Bích Hạ búi song loa kế (3) cho Khúc Liễm, lại chọn sợi dây chuyền hoa nhài (4) bằng vàng ròng, đôi hoa tai hoa lựu bằng vàng ròng khảm hồng ngọc, người mặc bối tử (5) ám văn màu hồng nhạt, toàn thân thoạt nhìn tươi mát thanh nhã, lại làm mất vẻ hoạt bát đáng của tiểu nương.

      Khúc Thấm đến xem cách ăn mặc của muội muội, thầm gật đầu, liếc mắt qua tráp trang sức của muội muội, phát trang sức của muội muội vẫn còn hơi ít, để xem ngày nào đến Trân bảo trai chọn mua ít vậy, chỉ là chuyện tiền nong... Khúc Thấm nghĩ, phải lên ý tưởng cho tam phòng họ thêm chút tiền thu, bằng tiền quỹ công ra cũng tiền thu từ cửa hàng điền trang, có chút đủ dùng.

      Kinh thành cũng phải phủ Thường châu, kinh thành chỉ có vật giá đắt đỏ, quần áo trang sức của nữ nhân cũng mau thay đổi, kết giao với mấy quý nữ tiểu thư quan gia này, cũng thể đổi đổi lại chỉ có mấy thứ, khiến người ta chê cười. Khúc Thấm cũng muốn giống như kiếp trước nữa, biết bao nhiêu người xấu sau lưng họ, sao, nhưng ai mà dám khiến muội muội nhục nhã, thể nào xé xác kẻ đó ra.

      - Tỷ tỷ, muội chuẩn bị xong rồi, chúng ta đến chỗ mẫu thân dùng bữa .

      Khúc Liễm tiến lên giữ chặt tỷ tỷ biết suy nghĩ gì, sắc mặt có phần trầm khó đoán.

      Khúc Thấm bình tĩnh lại, thấy gương mặt nhắn trắng mịn khiến người ưa thích của muội muội, cười gật đầu, hai tỷ muội dắt tay nhau đến chỗ Quý thị.

      Người nhà dùng xong bữa sáng, rồi xuất phát phủ Bình Dương hầu.
      ***************************
      Chú thích
      (1) Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết
      (2) Ám đoàn hoa: hoa văn dạng tròn in/thêu chìm
      (3) Song loa kế:
      [​IMG]
      (4) Dây đeo hoa nhài:
      [​IMG]
      [​IMG]
      (5) Bối tử
      [​IMG]

    5. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 32.1

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Xe ngựa chạy ra khỏi ngõ Song Trà, về hướng phủ Bình Dương hầu.

      Quý thị hơi căng thẳng, ánh mắt nhịn được lượn quanh ba con, e cẩn thận sơ sót điều gì, có chỗ hoàn hảo, khiến người phủ Bình Dương hầu cười chê.

      Đối với người phủ Bình Dương hầu, Quý thị vẫn còn khắc sâu kí ức.

      Với tình trạng của Quý gia, năm xưa bà có thể vào Khúc gia - danh môn thế gia ở phủ Thường châu tái giá với Khúc tam gia, xem như bà trèo cao, tình hình lúc ấy có phần phức tạp, xem như là kết quả của việc thỏa hiệp nhiều phương diện vậy. Khi ấy có phủ Bình Dương hầu đầy thế lực can thiệp, khiến Khúc gia thể thỏa hiệp, rốt cuộc chọn chọn lại, chọn trúng nương Quý gia nghèo túng. Cũng may là tính tình của Quý thị dịu dàng an phận, lại xinh đẹp, chỉ Khúc tam gia vừa ý, phủ Bình Dương hầu cũng hết sức hài lòng.

      Trong lòng Quý thị, tồn tại của phủ Bình Dương hầu là thể vượt qua, năm xưa khi bà gả vào Khúc gia, người Lạc phủ từ kinh thành đến dự lễ cưới, là hai vị phu nhân Lạc phủ.Lúc ra mắt thân nhân sau ngày tân hôn, cũng có người Lạc gia ở đó, khi ấy bà hồi hộp muốn chết, cả người đều mơ mơ màng màng, mãi đến lúc ra mắt xong, bà vẫn có tinh thần như thế, ấn tượng duy nhất khi ấy là y phục trang sức của mấy vị phu nhân phủ Bình Dương hầu đến dự lễ đều tinh xảo lộng lẫy, và ánh mắt đoan trang nhưng chứa đựng khinh thường, thương hại.

      Mỗi lần nhớ lại, đều khiến bà cực kỳ xấu hổ và giận dữ, nên mới tránh người phủ Bình Dương hầu như tránh tà.

      Suy nghĩ như thế bà chưa bao giờ nhắc đến với bất kỳ ai, bà cũng hiểu được phản ứng của người phủ Bình Dương hầu là bình thường, hơn nữa phủ Bình Dương hầu vẫn là nhà ngoại của Khúc Thấm, xưa nay trượng phu tôn trọng Lạc gia, bà càng dám cho ai biết.

      Bây giờ, lại sắp phải gặp gỡ người Lạc phủ, Quý thị lại cảm thấy mình căng thẳng đến mức hô hấp cũng khó khăn.

      - Nương à, sao người cứ nhìn chúng con chăm chú mãi thế? Chẳng lẽ cách chúng con ăn mặc có gì ổn ư?

      Tiểu áo bông tri kỷ Khúc Liễm lại hỏi, có phần khó hiểu với phản ứng của Quý thị, tuy mẫu thân thường xuyên ra ngoài, nhưng cũng cần hồi hộp đến vậy chứ, phải chăng bà có nỗi sợ hãi nào đó với Lạc phủ?

      Nghĩ thế, Khúc Liễm thầm khó chịu, nàng cũng biết thế lực mạnh mẽ của phủ Bình Dương hầu, mẫu thân lại là vợ kế, chừng năm xưa khi mẫu thân gả vào Khúc gia, Lạc phủ từng gây khó dễ cho bà sao?

      Quý thị thấy ba con đều nhìn mình, thậm chí ngay cả sắc mặt của Khúc Thấm bình thường lãnh đạm cũng đầy vẻ quan tâm, tâm tình liền thả lỏng, sắc mặt dịu rất nhiều, miễn cưỡng :

      - có gì, sao đâu, chỉ là nương lo có điều gì sơ sót thôi, nếu các con thất lễ trước mặt ngoại tổ mẫu hay lắm.

      Khúc Liễm nhịn được bật cười, kéo tay Quý thị :

      - Nương lo xa rồi, tỷ tỷ kiểm tra qua lần, làm sao có gì ổn nữa chứ? Nương nhìn tiểu đệ đệ , hôm nay nó mặc cái áo thụng tường vân màu xanh ngọc này, giắt ngọc hồ lô (1), có phải thoạt trông vừa thanh tú vừa nhã nhặn ? Nhìn như công tử phong lưu văn nhã vậy, cực kì đẹp trai.

      Khúc Loan được nàng khen đến mặt cũng đỏ lên, gọi tiếng "Nhị tỷ", thấy Khúc Liễm cười hì hì, ném cho ánh mắt.

      Khúc Loan đành nén lời giải thích thỏa đáng với mẫu thân xuống.

      Quý thị cũng bị con làm buồn cười, vỗ tay nàng :

      - Nào có ai khen đệ đệ của mình như vậy chứ? Để người ta nghe được cũng biết ngượng!

      - Nhưng bề ngoài đệ đệ dễ nhìn, tính tình cũng tốt, đương nhiên là con phải khen rồi.

      Khúc Liễm nháy mắt với Khúc Thấm:

      - Tỷ, tỷ có đúng hay ?

      Khúc Thấm cười gật đầu, cũng phát kể từ sau khi lên xe ngựa, Quý thị bắt đầu căng thẳng, nghĩ ra đúng là căng thẳng về việc hôm nay đến phủ Bình Dương hầu thỉnh an ngoại tổ mẫu, nhịn được trấn an:

      - Mẫu thân, khoảng năm con gặp ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu trước giờ vốn là người hiền hòa, ngay thẳng nhất, đến khi ấy người chỉ cần cười cười nhiều vào là được. Lát nữa ắt có vài vị cữu mẫu và biểu tỷ muội ở đó, nếu cữu mẫu trò chuyện với người, người nghe hiểu được đáp vài tiếng, nghe hiểu mỉm cười với họ là được.

      Quý thị thấy con lớn rất đơn giản, có phần do dự :

      - Làm vậy sao được? Có phải là rất thất lễ ?

      - đâu, dù sao chúng ta là khách, họ để ý đâu.

      Thấy Khúc Thấm như đinh đóng cột, tâm trạng Quý thị mới thư giãn hơn chút, nàng nhìn hai con che mặt, nghĩ đến mục đích đến phủ Bình Dương hầu hôm nay, khỏi lên tinh thần.

      Vì con lớn, dù thế nào bà cũng thể e sợ.

      Xe ngựa cũng nhanh, khoảng nửa canh giờ mới đến ngõ phủ Bình Dương hầu.

      Có lẽ là biết hôm qua Khúc Thấm vào kinh, hôm nay chắc chắn đến thỉnh an Lạc lão phu nhân, nên khi họ đến phủ Bình Dương hầu, liền thấy Thượng ma ma đích thân ra đón, hành lễ với họ.

      Mấy người Quý thị và Khúc Thấm dám nhận đại lễ này, nghiêng người tránh được, chỉ bị bà ta hành lễ được nửa.

      - Mọi người hôm qua vừa đến kinh thành, đường tàu xe mệt nhọc, sao nghỉ tạm trong nhà vài ngày? Lão phu nhân biết tiểu thư vất vả thế này, chắc đau lòng đấy.

      Thượng ma ma xong, trong lòng lại rất vừa ý thái độ kính trọng của người Khúc gia.

      Quý thị vội :

      - Lão phu nhân là trưởng bối, khó có dịp chúng tôi đến kinh thành, đương nhiên trước tiên phải vội đến thỉnh an lão phu nhân.

      Thượng ma ma lại thêm phần hài lòng, sắc mặt hòa hoãn.

      Khúc Thấm tiếp:

      - Cũng do lòng ta nôn nóng, hơn năm gặp ngoại tổ mẫu rồi,nên mới sáng sớm giục đệ muội cùng nhau đến đây. Từ khi đệ đệ sinh ra đến giờ, còn chưa từng vào kinh thỉnh an ngoại tổ mẫu, nên mới đưa nó đến, muội muội cũng rất nhớ ngoại tổ mẫu.

      Khúc Liễm im lặng theo sau Khúc Thấm, nhìn Khúc Thấm huyên thuyên, tâm trạng hết sức vi diệu.

      Nàng phát tỷ tỷ trọng sinh dường như bộc phát tài ăn , chuyện có cũng có thể đến tình thâm ý trọng.

      Lại nhìn Thượng ma ma, quả nhiên sắc mặt bà ta hòa hoãn ôn hòa, trong mắt lộ hài lòng.

      Ấn tượng tốt càng tăng mạnh.

      Mọi người xong, rồi đến Gia Thiện đường của Lạc lão phu nhân.

      Thượng ma ma dẫn họ hành lang qua viện, vừa vừa giới thiệu hoàn cảnh của Lạc phủ cho họ, còn có vài thay đổi trong số phận mấy năm qua, để Khúc Thấm năm chưa vào kinh biết ràng, làm việc hết sức thỏa đáng, khiến người ta khỏi thán phục hổ là tâm phúc hầu hạ bên cạnh Lạc lão phu nhân, đúng là giống người thường.

      Sắp đến Gia Thiện đường, đoàn người hẹn mà gặp thiếu niên ở đoạn hành lang gấp khúc cuối cùng.

      Thiếu niên mặc áo thụng mai lan trúc thêu chìm màu đỏ tía, trông chừng mười ba mười bốn tuổi, ngũ quan tuấn tú, da thịt trắng trẻo, sắc mặt hào hứng, tinh thần sáng láng, tràn ngập sức sống phấn khởi, khiến người khác vừa nhìn thấy liền có ấn tượng tốt. Khi thấy Thượng ma ma dẫn người Khúc gia đến, trong đôi mắt kia chợt lóe tia mừng rỡ rồi vụt tắt, nụ cười tươi trong trẻo nở gương mặt, khiến toàn thân cậu ta thoạt trong phấn chấn, làm lóa mắt người khác.

      Trong lòng Thượng ma ma rơi lộp bộp, thầm kêu khổ, tiểu tổ tông này sao lại ở đây?

      Nụ cười tươi mặt Khúc Thấm được thu lại, lạnh mắt nhìn thiếu niên kia, trong lòng nhịn được cười lạnh.

      Quý thị và Khúc Loan chỉ hơi ngạc nhiên với thiếu niên này, chỉ có Khúc Liễm rụt vai, dịch người về phía tỷ tỷ.

      - Thấm biểu muội, Liễm biểu muội!

      Thiếu niên hết sức vui vẻ :

      - Vài ngày trước ta nghe các muội sắp vào kinh, cũng hay là khi nào, vẫn muốn cho người đến đón mọi người , ngờ hôm nay tình cờ gặp gỡ nơi đây, mọi người bây giờ vội đến thỉnh an tổ mẫu sao? Hai vị này... Chắc là cữu mẫu và biểu đệ phải ?

      Khúc Thấm và Khúc Liễm đồng thời khom người chào , gọi tiếng:

      - Thất biểu ca.

      Rồi Khúc Thấm giới thiệu với Quý thị và Khúc Loan:

      - Mẫu thân, Loan đệ, vị này chính là biểu ca con nhà đại cữu cữu, chữ lót là Thừa, tên là Phong, trong nhà đứng hàng thứ bảy. Thất biểu ca, đây là mẫu thân và đệ đệ của muội.

      Thiếu niên kia vừa nghe, vội :

      - Cữu mẫu và biểu đệ gọi cháu Thừa Phong là được.

      Lại thiếu được phen chào hỏi, rồi thiếu niên tên Lạc Thừa Phong kia vui vẻ :

      - Ta mới từ chỗ tổ mẫu ra, hiếm khi mọi người đến đây, cũng là lần đầu gặp cữu mẫu và biểu đệ, chẳng bằng ta dẫn mọi người đến thỉnh an tổ mẫu .

      Mọi người nghe xong đều bị dọa đến nhảy dựng lên, Quý thị và Khúc Loan cảm nhận được nhiệt tình quá mức của cậu ta, trong lòng Khúc Thấm lại liên tục cười lạnh, Khúc Liễm cũng dở khóc dở cười.

      Thượng ma ma sao có thể để ta cùng , vội hỏi:

      - Hôm nay phải thất thiếu gia có hẹn với người ta ở Lâm uyển sao? Ở đây có lão nô là được rồi, sao dám làm phiền thất thiếu gia? Thất thiếu gia cứ làm chuyện của mình , tránh để đại phu nhân mà biết lại nổi giận.

      Lạc Thừa Phong nhớ tới việc mẫu thân rất quan tâm chuyện hôm nay đến Lâm uyển, nếu bây giờ , ắt nổi giận, liền uể oải tức khắc. Đôi mắt của - trông mong Khúc Liễm trốn sau lưng Khúc Thấm liếc mắt nhìn cái, trong lòng hiểu nếu hôm nay mình cứ khăng khăng, mẫu thân mà biết, bà phiền lòng đổ hết lên người Khúc Liễm, lại càng thích gặp Khúc Liễm, đành phải thôi.

      Thế nhưng lại đảo mắt, nhìn Khúc Loan cười :

      - Đây hẳn là lần đầu biểu đệ đến kinh thành phải ? Ngày nào rảnh ta lại đến tìm đệ trò chuyện. Chúng ta tuổi tác tương đương, lại là thân thích, hẳn nên thường xuyên qua lại mới phải.

      Khúc Loan biết vị biểu ca này có ý gì, trong lòng trầm xuống, mặt lại ôn hòa thong dong, cười :

      - Thất biểu ca được là được, nếu thất biểu ca đến, tiểu đệ đương nhiên rất hoan nghênh.

      Lạc Thừa Phong cực kì vui vẻ mất.

      Có khúc nhạc đệm này, nên sau đó đến viện của Lạc lão phu nhân, tuy Thượng ma ma vẫn nhiệt tình chu đáo như vậy, nhưng thái độ thoáng có chút thay đổi.

      Khúc Thấm giả vờ biết, thường hùa theo lời Thượng ma ma.
      *******************************
      Chú thích:
      (1) Ngọc hồ lô:
      [​IMG]
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :