1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê điều lệnh - Vụ Thỉ Dực (Cập nhật chương 56/227)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 25:


      Chuyển ngữ: Cacmons

      Trong thanh của Kỷ Lẫm chứa đựng tình cảm sung sướng quá ràng, người ở nơi đây hiển nhiên là đều có thể cảm nhận được.

      Quý thị và Khúc Loan đều sửng sốt, cảm thấy hơi hoài nghi, cho rằng vị Kỷ công tử này, khi nhắc đến Khúc Liễm, biểu cũng quá rệt rồi phải ?

      Khúc Liễm nghiêm mặt, nhịn được nhìn sang, đối diện là gương mặt mỉm cười, ánh mắt trong trẻo thích thú của thiếu niên kia, sắc mặt càng cứng đờ.

      Nàng thực nhớ hồi bé mình gặp cậu ta lúc nào, nhìn điệu bộ của cậu ta kìa, chắc là phải dối đâu nhỉ!

      Bấy giờ, liền nghe được Quý thị ngạc nhiên :

      - Hóa ra là còn có chuyện này, chẳng lẽ là Kỷ công tử lúc...

      Hình như nghĩ đến việc gì đó, sắc mặt của bà có phần ảm đạm hẳn.

      Nếu bà nhớ lầm, theo lời Kỷ Lẫm là chuyện xảy ra vào năm trượng phu còn tại thế nhậm chức tri phủ tại phủ Tuyên Đồng, khi đó trượng phu vừa mới nhậm chức, trưởng nữ Khúc Thấm được Lạc lão phu nhân đón vào kinh ở, con trai út mắc bệnh thủy đậu, bà đành cùng con trai út ở lại phủ Thường châu chữa bệnh, định mấy ngày nữa thằng bé hết bệnh đến phủ Tuyên Đồng đoàn tụ với trượng phu, khi ấy chỉ có con thứ bốn tuổi theo ông mà thôi.

      Cũng ngờ, khi con trai út khỏi bệnh, hai mẹ con chuẩn bị phủ Tuyên Đồng, tin dữ truyền đến, trượng phu ra ngoài bị nạn dân gây thương tích, cầm cự được bao lâu qua đời, con thứ vì hoảng sợ quá độ, ngã bệnh nặng trận.

      Việc này, trong mắt phụ nhân xem chồng là trời như Quý thị, quả là việc lớn như trời sập vậy, cả người đều như mơ. Khoảng thời gian đó, cũng từng làm chuyện ngu ngốc, đến nay nhớ lại, vẫn là đau lòng tuyệt vọng.

      Kỷ Lẫm áy náy :

      - Khi ấy, gia phụ đúng dịp ngang qua Tuyên Đồng, vốn mang theo nhiều thị vệ lắm, ngờ đường gặp phải nhóm nạn dân, may mà được Khúc đại nhân ra tay tương trợ mới có thể an toàn rút lui, cũng ngờ Khúc đại nhân rốt cuộc vẫn... Lúc đó, Liễm muội muội ngã bệnh, con theo phụ thân đến phủ nha thăm, Liễm muội muội ở đó, tinh thần tốt lắm, người cũng mơ mơ hồ hồ, e là nhớ được con đâu.

      Dứt lời, lại mỉm cười với Khúc Liễm.

      Khúc Liễm hơi bĩu môi.

      Dựa theo lời Kỷ Lẫm, chẳng lẽ phụ thân nàng chính là ân nhân cứu mạng của phụ thân Kỷ Lẫm? Thế nhưng, nàng thực nhớ ra chuyện trước khi phụ thân qua đời, khi ấy vì hợp khí hậu, nàng ngã bệnh, bệnh đến nỗi hồ đồ luôn, nàng còn chưa kịp thích ứng, nghe phụ thân bị thương khá nặng, nàng bệnh càng thêm bệnh, thiếu chút nữa ngồi dậy được, cả người cứ mơ màng.

      Chẳng lẽ gặp nhau lúc đó?

      Nghe được lời của Kỷ Lẫm, ánh mắt của Khúc Thấm cũng mang theo tia nghi hoặc, nhịn được đánh giá thiếu niên trước mặt, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

      còn nhớ kiếp trước có nghe Kỷ gia nhắc qua, việc hôn ước giữa hai nhà được định ra trước khi phụ thân qua đời, khi ấy trưởng bối hai nhà đính hôn bằng miệng, lấy khối ngọc bội làm tín vật, chia ra làm hai, nửa do Kỷ gia giữ, nửa được Quý thị xem như di vật của trượng phu mà giữ lại. Kiếp trước cũng vì có hai mảnh ngọc làm tín vật, chuyện vui giữa hai họ mới thành.

      Nhưng mà, hôn ước này được định ra sao, tình hình lúc ấy thế nào, lại lắm. Năm đó theo lời Kỷ gia, Khúc gia sa cảnh phạm tội bị đày, thậm chí Kỷ gia định hối hôn, nếu vì Kỷ Lẫm thích muội muội, lại là quân tử giữ chữ tín, e rằng sớm bị người có tâm khiến phải giải trừ.

      Hôm nay theo lời Kỷ Lẫm, hóa ra phụ thân là ân nhân cứu mạng của Trấn quốc công, chẳng lẽ thực vì lẽ này mà định ra hôn ước năm xưa? Tuổi tác của Kỷ Lẫm và muội muội tương đương, khi ấy phụ thân gặp chuyện may, lại vừa lúc có dẫn muội muội theo, nên mới định ra hôn ước cho hai đứa.

      Nếu vậy, vì sao ở kiếp trước, có người vốn người đính hôn với Kỷ Lẫm là , chứ phải là muội muội? Cũng bởi như thế, mấy vị cữu cữu Lạc gia còn gây ra chuyện tranh giành công đạo cho nữa.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Khúc Thấm nhịn nổi có phần lo âu.

      Đến khi Kỷ Lẫm cáo từ rồi, Khúc Thấm trở về phòng của mình, bảo muội muội về phòng xong, chuyện đầu tiên làm là gọi Từ Sơn đến.

      - Thúc tranh thủ phái người tìm những phụ tá theo phụ thân khi còn tại thế, nếu có thể hãy mời họ vào kinh, ta có chuyện cần. Việc này rất cấp bách, phải làm nhanh chút đó.

      Từ Sơn thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, trong lòng rùng mình, gật đầu :

      - Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ biết, nhất định mau chóng tìm ra bọn họ.

      Sau đó, thoáng ngập ngừng, rồi tiếp:

      -Năm ấy lão gia có phần xem trọng vị phụ tá tên là Diệp Trường Thanh Diệp tiên sinh, có rất nhiều chuyện lão gia đều tìm ông ta thương lượng, nếu có thể mời ông ta đến, chuyện tiểu thư muốn biết chắc ông ta cũng nắm . Thuộc hạ tìm được địa chỉ của ông ta, hẳn là lâu sau, có thể mời ông ta đến.

      Khúc Thấm nghe được mừng rỡ:

      - Vậy tốt quá!

      Lại dặn dò Từ Sơn vài câu, mới để ông lui ra.

      ****************************************************​

      Bên kia, sau khi tiễn Kỷ Lẫm, Khúc Loan trở lại phòng thưa với Quý thị.

      - Lần này Kỷ công tử ghé thành Thanh châu có việc, ít ngày nữa cũng hồi kinh, theo lời huynh ấy, đồng hành cùng Kỷ công tử còn có thế tử Trữ vương Chu Lang, huynh ấy nếu chê, chúng ta kết bạn cùng họ vào kinh, đường cũng có người trò chuyện.

      vậy, Khúc Loan kỳ thực biết , Kỷ Lẫm này có ý cất nhắc mình, bằng với gia thế của Kỷ Lẫm, dạng bằng hữu nào mà có cơ chứ.

      Chẳng lẽ huynh ấy thực nể mặt phụ thân?

      Quý thị do dự, bàn bạc:

      - Nương thấy Kỷ công tử này còn trẻ tuổi, nhưng hành đồng lại rất có nguyên tắc, là người đáng tin, nếu con có thể giao lưu nhiều hơn với cậu ta, cũng tốt.

      Rồi thở dài:

      - Nếu cậu ta là con bạn cũ của phụ thân con, chúng ta cũng nên câu nệ hình thức, vậy cũng tốt.

      Khúc Loan nghe xong, cười cười, :

      - Kỷ công tử quả thực là người có nội hàm, lúc nãy ở thành Thanh châu, con cùng huynh ấy thảo luận học vấn, con rất khâm phục huynh ấy.

      Sau khi nghe xong, Quý thị yên lòng. Sau này, con trai là người chống đỡ mon hộ, tuy tuổi còn , có thể tự quyết định chuyện của mình, nếu nó cảm thấy tốt, vậy tùy nó thôi, bà quá can thiệp vào quyết định của nó, tránh cho nó bị giáo dục theo kiểu của phụ nhân, tốt cho tương lai sau này của nó.

      Đến khi Khúc Liễm nghe thuyền phải dừng ở bến đò thành Thanh châu thêm buổi sáng, chờ Kỷ Lẫm cùng vào kinh, cảm thấy cả người đều khỏe.

      Lúc trời sẩm tối, an bài mọi việc thỏa đáng, Kỷ Lẫm và Chu Lang sang thuyền thỉnh an Quý thị.

      Tuy thân phận Chu Lang cao quý, nhưng tính cách cởi mở hào phòng, vì Kỷ Lẫm, lần đầu gặp Quý thị cũng có phần tôn trọng bà, khiến ấn tượng của Quý thị dành cho cậu ta tệ. Kỷ Lầm càng cần phải , chưa kể đến ngoại hình gây hảo cảm kia, như thể trời sinh khiến người khác muốn thân cận, nhiều người trò chuyện cùng cậu ta, ai thấy cậu ta tốt.

      Kỷ Lẫm và Chu Lang thuyền lớn ba tầng, xem ra có khí thế xa hoa, lập tức khiến thuyền quan của Khúc gia trở nên kém cỏi.

      Khúc Liễm nhìn ra từ cửa sổ, có thể thấy hoa văn chạm khắc lan can, còn có thị vệ cùng gia đinh thủy thủ tàu, lần nữa có nhận thức mới với thân phận của Kỷ Lẫm và Chu Lang.

      Nàng ngắm lúc, rồi yên lặng rút đầu về.

      Buổi tối, Khúc Loan được Kỷ Lẫm phái người đến mời sang chiếc thuyền ba tằng kia, Chu Lang đặc biệt chiêu đãi nó. Vì bên Chu Lang và Kỷ Lẫm có trưởng bối nữ quyến đồng hành, nên vẫn chưa mở tiệc chiêu đãi nữ quyến Khúc gia, nhưng vẫn cho người làm bàn tiệc đưa sang, vô cùng quan tâm chu đáo, còn có vị ma ma sắc mặt nghiêm khắc và mấy nha hoàn đặc biệt đến thỉnh an Quý thị và hai vị tiểu thư Khúc gia.

      Nha hoàn kia chính là Cung Tâm mà Khúc Liễm từng gặp ở Chúc gia, mà ma ma họ Lệ kia, nghe chính là ma ma hầu hạ bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi ngày trước, sau này vì thương cháu trai, mà phái bà ta đến chăm sóc Kỷ Lẫm, cũng là ma ma có uy tín ở Kỷ gia, có bà ta đại diện, cho tam phòng Khúc gia thể diện.

      Mãi đến canh ba, Khúc Loan mới trở về.

      Ba nữ nhân Khúc gia đều chưa ngủ, biết Khúc Loan về rồi, Khúc Thấm và Khúc Liễm đều đến phòng Quý thị, thấy Kỷ Lẫm đưa Khúc Loan về.

      Sắc mặt Khúc Loan bình thường, hình như có uống rượu.

      Vốn tưởng là thiếu niên tụ tập, nhất định uống rượu vui đùa, ngờ Kỷ Lẫm cho là tuổi Khúc Loan còn , uống rượu có hại cho sức khỏe, để nó uống hai chung sai người đổi trà, nhưng Chu Lang trái lại uống say, giờ ngủ, do đó Kỷ Lẫm tự mình tiễn Khúc Loan về.

      Quý thị rất hài lòng với hành vi săn sóc của Kỷ Lẫm, cảm thấy cách làm việc của thiếu niên này dù thế nào cũng khiến người khác thoải mái, yên tâm, bèn cười :

      - làm phiền Kỷ công tử, đa tạ Kỷ công tử đưa tiểu nhi về, nếu Kỷ công tử chê, hãy ngồi xuống uống chung trà rồi hãy nhé!

      Kỷ Lẫm khéo léo chối từ, nhanh chóng rời .

      Những ngày tiếp theo sau đó, Khúc Loan còn vùi đầu khổ học trong phòng nữa, mà thường được mời lên thuyền khác, thảo luận cùng Chu Lang, Kỷ Lẫm, mấy thiếu niên tuổi tác tương đương, lại cùng xuất thân từ nhà quan lại, cầm kỳ thi họa đều biết, trò chuyện với nhau vui vẻ. Hơn nữa, vị Chu Lang này xuất thân là thế tử phủ thân vương, vì phải tham gia khoa cử, có phần xao nhãng bài vở, Kỷ Lẫm từ thông minh hiếu học, tiên sinh dạy bảo đều là học giả uyên thâm đương thời, kiến thức phi phàm, Khúc Loan thường tán gẫu hoặc xin cậu chỉ bảo bài vở, rất có tiến bộ.

      Đến bước này, nếu bài vở của Khúc Loan có điều khó hiểu, thắc mắc, nó liền vui vẻ hỏi Kỷ Lẫm, hai người rất hợp nhau.

      So với nó, tình huống này khiến Khúc Liễm rất bối rối.

      Vì Khúc Loan và Kỷ Lẫm khá hợp tính nhau, Quý thị lại càng tán thưởng Kỷ Lẫm ngớt, khiến Kỷ Lẫm và người Khúc gia cũng thân thiết hơn, Kỷ Lẫm hoàn toàn xem mình là người ngoài, thường đến thăm hỏi Quý thị, hoặc được Khúc Loan mời đến phòng nó uống trà tán gẫu, như người nhà vậy.

      Số lần càng lúc càng nhiều, khó mà tránh khỏi.

      Mỗi lần Kỷ Lẫm gặp nàng, đều ra vẻ thích thú sung sướng, chưa kể Quý thị và Khúc Thấm, mấy lần như vậy ngay cả Khúc Loan cũng cảm nhận được điều gì đó. Nhưng Kỷ Lẫm chưa hề làm ra chuyện vô lễ nào, ngoan ngoãn tuân thủ khuôn phép, Khúc Loan nghĩ đến phụ thân qua đời, bèn nhiều lời nữa.

      Da mặt Khúc Liễm dày như vậy, chịu nổi mỹ thiếu niên sáng ngời biểu ràng thiện cảm của dành cho nàng đến thế, mực ra vẻ cầu được quan tâm, vô cùng xấu hổ, hơn nữa có Khúc Thấm thầm trợ giúp, suýt nữa là quên mất kỳ lạ của Kỷ Lẫm trước đây.

      Nhưng chỉ là suýt thôi, chứ chưa quên được, chẳng những quên, mà thậm chí rất nhanh thôi, Kỷ Lẫm lần nữa khiến nàng phải khắc sâu ký ức.
      Góc lảm nhảm của editor: tự nhiên nhìn thấy ba chữ "có nội hàm" là lại nhớ đến lão Tề :hoho:
      Last edited: 8/12/16

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đúng với câu chăm vợ từ thuở còn thơ đây, thanks
      cacmons thích bài này.

    3. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      :5::5::5:Lại còn mua chuộc cả nhà vợ từ sớm thế này A Liễm chỉ có con đường bị ăn đến xương cốt cũng còn thôi ! Bá đạo ghê, phúc hắc ghê nha, nhưng mà ta thích!:xitmau:
      susu thích bài này.

    4. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chào đêm khuya mọi người! Tớ ngoi lên sau thời gian lặng mất tăm!:th_36:
      Chuyện là tớ thi, nên ra chương hơi chậm, mong mọi người thông cảm nhé!:th_109:
      Có khi xưng hô giữa các nhân vật khác biệt giữa các chương truyện, đặc biệt là trong phần lời kể, mong mọi người thấy hợp lí chỉ ra giúp mình!:cute::cute::cute::cute::cute: Từ từ mình biên tập lại.
      Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!:050:
      susuTuyết Liên thích bài này.

    5. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 26:

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Còn chừng bốn năm ngày nữa đến kinh thành, thuyền neo lại ở bến đò.

      Khúc Liễm ngủ rất lâu mãi đến trưa mới dậy, đầu óc mơ màng, thấy thuyền dừng lại, bèn uể oải trở mình, vừa nằm sấp mà lăn lộn, vừa hỏi thuyền đến đâu rồi.

      Hai nha hoàn Bích Xuân và Bích Hạ người hầu hạ nàng rời giường, người còn lại đưa nàng chén nước ấm uống nhuận giọng, đáp:

      - Nghe đến nơi gọi là bến Ô Hào rồi.

      Khúc Liễm ngẩn người mà nghe, mãi đến khi rửa mặt xong, uống hết chén nước, mới tỉnh táo hơn chút.

      - Sao thuyền lại ngừng? Cần bổ sung gì à?

      Từ bé đến giờ Khúc Liễm theo tỷ tỷ vào kinh vài lần, có ấn tượng với các hầu hết các bến đò ven đường, nhưng lại có chút ấn tượng nào về bến đò này, có thể chứng minh rằng, bến đò này phải là đầu mối giao thông quan trọng.

      Bích Xuân vừa dọn dẹp vừa đáp:

      - Có lẽ thế ạ!

      Khúc Liễm hề trả lời, mặc y phục, nhưng vẫn cảm thấy cả người mệt mỏi, thể chống đỡ nổi, bèn lười biếng mà ngây người làm tổ ghế mỹ nhân, mãi đến khi Khúc Thấm vào.

      - Sao vậy? Mới tỉnh ngủ à?

      Khúc Thấm cười ngồi xuống cạnh muội muội, nhéo nhéo khuôn mặt của nó, biết đức hạnh của nó, nặng mà trách:

      - sớm bảo muội rồi, đừng có tham ngủ trưa, đến tối ngủ được, chẳng lẽ muội muốn mình biến thành gấu trúc mới chịu nghe hay sao?

      Khúc Liễm ôm tỷ tỷ thơm thơm mềm mềm, cọ tới cọ lui, chút sức sống :

      - đường rất buồn chán, chỗ nương giờ cần muội theo chăm sóc nữa, cả ngày đều ở thuyền, cũng biết làm gì, cũng dễ chịu, thể làm gì khác hơn là ngủ nhiều chút cho mau hết thời gian mà.

      Khúc Thấm buồn cười mà gõ trán nó:

      - Muội con bé này, lại ba hoa nữa rồi.

      Tuy mỗi lần đều mấy câu, nhưng rốt cục vẫn nuông chiều những thói quen xấu này của nó.

      Khúc Liễm cười hì hì, so với vị tỷ tỷ chịu giáo dục dành cho tiểu thư khuê các cổ đại chính tông này, từ trong xương tủy nàng vẫn còn có phần lười nhác tùy tiện, bình thường biểu ra, nhưng đôi khi cũng vô thức mà toát ra chút chút. May mà nàng là con út trong nhà, mẫu thân và tỷ tỷ đều có phần nuông chiều, miễn là giữ thể diện bên ngoài là được, còn lại đều tùy nàng.

      Sau khi Bích Hạ pha trà mang đến, hai tỷ muội vừa uống trà vừa trò chuyện, đương nhiên là đến chuyện của đệ đệ Khúc Loan.

      - ... Trước kia nghe mấy cữu cữu phủ Bình Dương hầu có nhắc qua, Kỷ Huyên Hòa từ thông minh hiếu học, cậu ta từng là thư đồng của ngũ hoàng tử, Thái phó đương triều cực kỳ tán thưởng cậu ta, ngay cả Thánh Thượng cũng khen ngợi cậu ta có thêm, là thư sinh giỏi có tài. Loan đệ giao thiệp với cậu ta, nếu được cậu ta chỉ bảo chút, cũng tồi đâu.

      Khúc Liễm thấy tỷ tỷ tôn sùng Kỷ Lẫm như vậy, có phần phục mà :

      - Tỷ à, ta mới mười bốn tuổi, cùng lắm là lớn hơn đệ đệ vài tuổi mà thôi.

      Khúc Thấm nở nụ cười:

      - Học vấn quan hệ đến tuổi tác, có số người bẩm sinh thông minh, học biết mười, Kỷ Lẫm cũng vậy đấy.

      Hơn nữa ba năm sau, Kỷ Lẫm tham gia khoa cử, chỉ đoạt khôi quán, mà còn đường thẳng tiến, đề tên bảng vàng. cử nhân mười bảy tuổi, tuy phải tự cổ chí kim chưa hề có, nhưng cũng là cực kỳ hiếm thấy ở kinh thành, đặc biệt là trong số con cháu nhà huân công quý tộc, đa số dựa vào gia thế, ít ai chịu con đường khoa cử.

      Kiếp trước từng nghe đồn, Kỷ Lẫm có khả năng nhìn qua là nhớ, văn hay võ tốt, vô cùng xuất sắc. Nếu vì gia thế, e là nếu cậu ta tiếp tục khảo thí, là Trạng nguyên trẻ nhất trong lịch sử.

      Cho nên, đệ đệ kết bạn với Kỷ Lẫm, theo Kỷ Lẫm cùng học hành, trong lòng Khúc Thấm rất nguyện ý.

      Nhưng Khúc Liễm lại lo lắng, nhìn bộ dáng tỷ tỷ, trong lòng nàng có chút khúc mắc. Càng thêm khó hiểu hơn là, tỷ tỷ lại thầm thăm dò thái độ của nàng dành cho Kỷ Lẫm, dù tỷ tỷ chỉ mơ hồ qua, người bình thường chắc nghe ra, nhưng Khúc Liễm và tỷ ấy từ cùng nhau lớn lên, lại giỏi suy diễn, sao lại hiểu được.

      Khi sắp đến lúc, hai tỷ muội đứng dậy, đến phòng của Quý thị, cùng Quý thị ăn tối.

      Bữa tối có mặt Khúc Loan.

      Quý thị cười với hai con :

      - Chu công tử phái người đến mời đệ đệ các con , là trước khi neo thuyền, có sai người mua ít đồ nhắm đặc sản, mời nó sang nếm thử, cũng cho người tặng đến ít.

      - Họ uống rượu chứ?

      Khúc Liễm có chút lo lắng hỏi, dù sao vẫn cảm thấy thế tử Trữ vương kia rất đáng tin.

      Nghĩ vậy, nàng liếc tỷ tỷ cái, thế tử Trữ vương kia sau này có thể thành đôi với Chúc Kiêm ư? Chúc Kiêm tuy là xuất thân từ danh môn thế gia ở phủ Thường châu, Chúc lão gia quá cố từng là các lão đương triều, học trò khắp nơi, còn Chúc lão phu nhân xuất thân từ phủ quận vương, trạch bị hậu nhân (hiểu nôm na là ân huệ kéo dài đến các đời sau, nhưng mình biết dịch sao cho hay><), nhưng cũng thể sánh bằng Chu Lang là người hoàng thất, có cưới vợ cũng thể nào xem trọng người có gia thế như vậy, ngược lại phần nhiều là chọn trong số các nhà huân quý nàng dâu tốt mà thôi.

      Mà Chu Lang nọ, tuy Khúc Liễm chưa gặp cậu ta được mấy lần, nhưng cũng từ chỗ đệ đệ mà biết được, Chu Lang này dễ nghe là người có tính tình dũng cảm phóng khoáng, khó nghe chính là cái chày gỗ, muốn nên duyên với Chúc Kiêm, e là dễ dàng. Bằng tỷ tỷ nàng cũng tạo cơ hội gặp mặt cho họ khi đó như vậy.

      - Đương nhiên là .

      Khúc Thấm mỉm cười :

      - Kỷ công tử là người biết chừng mực.

      Quý thị mực tán thành.

      Khúc Liễm nghe vậy bèn đem những điều muốn im lặng nuốt vào.

      Kỳ thực nàng cũng biết cái tên Kỷ Lẫm này cư xử rất có chừng mực, là thiếu niên khiến người ta vừa nhìn thấy sinh hảo cảm, làm việc cũng khiến người khác yên tâm, chỉ là chính bản thân nàng vượt qua được thành kiến trong lòng, dù sao vẫn cảm thấy cậu ta rất kỳ quặc - nếu biết tỷ tỷ trọng sinh, đừng suy nghĩ quá nhiều, chừng nàng cũng còn mất tự nhiên như vậy nữa.

      Dùng xong bữa tối, sau khi trò chuyện cùng Quý thị lát, hai tỷ muội cáo từ về phòng mình nghỉ ngơi.

      Khi màn đêm buông xuống, Khúc Loan được người ta đưa về, sau khi Khúc Liễm biết được, cũng yên lòng mà ngồi luyện chữ.

      Có thể là do ban ngày ngủ quá nhiều, đến khi Khúc Liễm lăn qua lộn lại giường cả canh giờ mà vẫn sao ngủ được rồi, rốt cuộc cảm nhận được bi kịch.

      Quả là nghe lời người lớn chịu thiệt trước mắt mà.

      Sau khi ngủ được, Khúc Liễm đành phải ngồi xuống, sai Bích Xuân gác đêm châm đèn, ngồi nghiêng dưới đèn đọc quyển thoại bản mang sắc thái huyền huyễn cổ đại.

      Bóng đêm rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng sóng rầm rì vỗ mạn thuyền, cả thế giới yên lặng như thể chỉ còn ngọn đèn trước mắt này, phương trời mà thôi. Khúc Liễm vốn muốn dành thời gian đọc sách, nhưng nhìn nhìn lại phân tâm, vô thức lắng nghe tiếng sóng nhịp nhàng bên ngoài.

      Sau đó, nàng cảm thấy tiếng sóng dường như có phần thích hợp.

      Mới nghĩ thế, từ đàng xa có thanh trầm đục như từ trong nước truyền đến, Khúc Liễm có phần xác định mà ngoảnh đầu nhìn cửa khoang thuyền, còn nghi hoặc có phải là ảo giác của mình , nghe được tiếng bước chân dẫm lên mạn thuyền bên ngoài.

      Có chuyện xảy ra.

      Khúc Liễm bật dậy, gọi tỉnh Bích Xuân ngủ gần đó, trầm giọng :

      - Bích Xuân, hình như bên ngoài có chuyện xảy ra, chúng ta nhìn xem.

      Bích Xuân vô thức gật đầu, đến khi được hai bước mới phát có chỗ đúng, vội kéo tay áo tiểu thư nhà mình lại:

      - Tiểu thư, có chuyện gì để có các quản xử lí, thân phận người cao quý lại là nương trong nhà, ngộ nhỡ có chuyện gì...

      - Ta đương nhiên ra ngoài.

      Khúc Liễm trở tay kéo nàng ta , cắt đứt lời khuyên bảo của nàng ta.

      - Ta chỉ lên trước mạn thuyền xem thôi.

      Trong hoàn cảnh chuyện gì, nàng dại dột ra ngoài làm thế mạng đâu, chẳng qua là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

      Bích Xuân bấy giờ mới ngậm miệng, theo nàng mò mẫm ra ngoài.

      Xao động bên ngoài kéo dài đến thời gian chén trà dần ngừng hẳn, thậm chí đánh thức những người ngủ trong thuyền. Đến khi Khúc Liễm ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy đốm lửa mặt sông, chính là thủy thủ hay thị vệ cầm bó đuốc, ngớt lay động trong gió đêm.

      Xem tình hình này ắt là có chuyện xảy ra, nhưng lại nhanh chóng bị đè xuống, mà người làm điều đó chính là Chu Lang và Kỷ Lẫm.

      Khúc Liễm hơi khó hiểu, nhịn được ra mạn thuyền ló đầu ra dò xét, nhìn hai đầu mạn thuyền, những thủy thủ và thị vệ kia đều về, trong gió đêm mơ hồ truyền đến tiếng chuyện của họ. Ngay lúc nàng híp mắt, muốn nhìn người chuyện ở xa xa kia là ai, người nọ lại về phía này.

      Khúc Liễm theo bản năng muốn lùi về để người kia luôn, ngờ cánh tay duỗi đến, như rắn quấn lấy eo nàng, kéo cả người nàng vào trong lồng ngực ta.

      - A...

      Tiếng hô ngắn ngủi tắt hẳn, biến thành rên , là bị cái gì đó ngăn lại.

      Khúc Liễm trừng to mắt, thở hổn hển lên bàn tay to bịt miệng nàng, nương theo ánh sáng mặt sông, thấy được khuôn mặt thanh tú như ngọc, rồi lại có phần mờ nhạt .

      - Nàng quả là người an phận mà!

      Thanh trầm thấp như tiếng nức nở của đêm khuya, mang theo ý cười u ám muội:

      - trễ thế này, nương tốt hẳn nên lên giường ngủ.

      Hai tay Khúc Liễm cố gỡ tay quấn eo mình ra, tiếc là đủ sức dời tay tẹo nào, chỉ có thể để mặc người nọ cúi đầu, hô hấp nhàng mà thổi mặt, cổ, gáy, còn có ... bộ ngực dậy ...

      Khúc Liễm:

      - ...

      Biến, biến thái hả!

      Khúc Liễm cho rằng thiếu niên này chắc chắn phải Kỷ Lẫm! Chí ít phải Kỷ Lẫm vừa thấy nàng vui sướng mừng rỡ, là quân tử tuân thủ quy củ lễ nghi kia!

      Dường như ngửi được mùi người nàng, chóp mũi cọ quần áo xuống, dừng trước ngực nàng lúc, rồi lại ngẩng đầu lên, dùng thanh dịu dàng đến mức khiến người ta nổi da gà :

      - Ngày mai ta sai người đưa hộp hương liệu đến, sau này đừng dùng loại kém chất lượng này nữa, khó ngửi.

      Chân Khúc Liễm cố mà dẫm lên mu bàn chân của .

      đau ngứa, cúi đầu cười :

      - Nàng nên đến, để nàng thấy bộ dáng của ta như vậy...

      Lời còn chưa dứt, bàn tay ôm lấy thân thể của nàng, xoay người cực nhanh, sau đó Khúc Liễm nghe thấy tiếng kêu rên và rơi xuống nước, chính vào lúc kinh ngạc nghi ngờ ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được trong ánh sáng lờ mờ của đèn lồng mạn thuyền, gương mặt thiếu niên ôm nàng đượm vẻ lạnh lùng tàn bạo, môi treo nụ cười ác độc, trong tay là trường kiếm sắc bén...

      Khúc Liễm gần như ngây dại.

      Theo những gì nàng biết về Kỷ Lẫm, tươi đẹp rực rỡ như ánh nắng ngày xuân, như khối ngọc trong suốt điềm tĩnh tỳ vết, cư xử săn sóc chu đáo, trông như đứa bé ngoan, thậm chí là hề có cảm xúc tăm tối tiêu cực nào.

      Nhưng thiếu niên trước mặt này, dung mạo vẫn đẹp đẽ tỳ vết như thế, nhưng tính cách lại hoàn toàn thay đổi, trở nên phô trương ngạo mạn, trong mắt chứa tàn khốc lãnh đạm thể nghi ngờ, sát khí như thể chém người cũng đơn giản lưu loát như chém cải trắng mà thôi, thậm chỉ còn mơ hồ biểu lộ nỗi hưng phấn, chẳng thể nhìn ra chút tươi đẹp từng như ánh mặt trời nào.

      ôm nàng, toàn thân vừa di chuyển, cước đá người đuổi đến xuống thuyền, cười nhạo tiếng, vẻ mặt trêu tức:

      - Chẳng lẽ hôm nay đến đều là loại mặt hàng này sao?

      Sau đó nheo mắt, nhìn về phía xa xa mặt sông, vẫy tay với hướng ấy.

      gã thị vệ cung kính dâng lên chiếc cung lớn cao hơn nửa người.

      Sau khi nhận chiếc cung lớn, cười liếc nàng, ánh mắt thâm thúy như hồ nước sâu, cuối cùng cũng buông nàng ra.

      trận gió thổi sông, Khúc Liễm sợ run cả người, đồng thời cũng hiểu tình huống bấy giờ.

      Lúc này, mặt sông rối loạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :