1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39

      "Sư huynh......" Thiên ngôn vạn ngữ, như nghẹn trong cổ họng, nàng chỉ biết ngây ra nhìn vị Thái y trẻ tuổi, vị Thái y trẻ tuổi cười cười, dịu dàng như nước giữa hai hàng chân mày lộ ra.


      " lâu gặp, Ngưng Nhi!"


      "Sư huynh......" Nhìn thấy dịu dàng của người thanh niên, như đứa trẻ lạc đường tìm thấy nhà, hai mắt nàng, trở nên mờ nhiềuạt: "Sư huynh, sư huynh—-" Nàng bật người ngồi dậy, ôm lấy người thanh niên dịu dàng: "Ta rất nhớ huynh, rất nhớ, nhớ lắm."


      "Ừ, ta biết." Vị Thái y trẻ tuổi vỗ vỗ lưng nàng, trấn an trái tim bất an của nàng.


      "Ô, ô......" Nàng khóc nức nở, ôm chặt lấy y, như chụp được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ôm chặt đến nỗi khiến y đau.


      Người thanh niên khẽ chau mày, nhưng đẩy nàng ra, khẽ giọng : "Lớn vậy rồi mà còn nhõng nhẽo."


      "......" Nàng lắc đầu, vẫn muốn buông ra.


      "Nương Nương—-" Lý Nhĩ lắc đầu: "Người đừng ôm chặt như vậy, Lãnh Thiếu gia đau đến nỗi chau mày kìa."


      Liễu Vận Ngưng giờ mới phát trong phòng ngoài Lãnh Hàn Vũ ra còn có người khác nữa.


      Nàng buông y ra, nhớ đến thất lễ của mình vừa rồi, mặt có hơi hơi đỏ: "Sư huynh, huynh, sao huynh lại ở đây? Còn......" Nàng nhìn bộ y phục Thái y của y.


      Y trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng: "Ta chỉ hy vọng, muội được hạnh phúc."


      Rất nhiều năm về sau, nàng mới hiểu ra, dưới ánh mắt dịu dàng của y, che dấu cay đắng thể .


      "Sư huynh......"


      "Đừng nữa, ta hiểu mà." Y cắt ngang lời nàng chưa xong, đứng dậy: "Tiến cung là ý nguyện của ta, muội cần lo nghĩ nhiều làm gì."


      Liễu Vận Ngưng kinh ngạc nhìn y, lẩm bẩm: " dối......" Triều đình từng nhiều lần mời y đến Thái y viện, y đều từ chối, tại sao lần này lại đồng ý vào đây?


      Nhìn hai người bọn họ, Lưu Dục bỗng nhiên hiểu ra tại sao Lãnh Thái y nghe tin Liễu phi sinh bệnh lại sốt ruột như thế, nhưng —-


      Ánh mắt nàng đầy sầu lo.


      —- Đây phải là tượng tốt!


      Bốn người trong phòng chỉ mình Lý Nhĩ là cảm thấy vui, thấy Lãnh Hàn Vũ đứng dậy, nàng kích động, chạy đến giữ lấy tay Lãnh Hàn Vũ, hưng phát : "Tại sao Lãnh Thiếu gia lại trở thành Thái y? Tại sao, tại sao?"


      Y cười cười: "Chẳng lẽ Tiểu Lý Nhĩ muốn thấy ta sao?"


      "Muốn, muốn!" Nàng gật đầu lia lịa, sợ y hiểu lầm: "Lý Nhĩ thích Lãnh Thiếu gia nhất!"


      " bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Lãnh Thiếu gia, cứ gọi Lãnh Đại ca được rồi!"


      "Dạ, Lãnh Thiếu gia!"


      Lãnh Hàn Vũ lắc đầu bất đắc dĩ: " có cách bắt buộc ngươi!"


      "Lãnh Thái y—-" Lưu Dục chen ngang: "Nếu chẩn bệnh xong rồi, xin Lãnh Thái y hãy viết toa dược, để nô tỳ lấy."


      Y nhìn Lưu Dục, ánh mắt kinh ngạc, hồi lâu, y mỉm cười.


      —- Có người lợi hại như vậy ở bên cạnh nàng, xem ra y cần lo lắng nữa rồi.


      "Liễu phi Nương Nương, người hẳn rất tình trạng của bản thân, được tùy hứng nữa, tâm tình quá bất an tốt cho sức khỏe của người, xin hãy nhớ kỹ lời thần, đừng uổng phí tâm tư của mọi người." Cuối cùng, y nhìn nàng sâu sắc, : "Thần, cáo từ trước."


      "Lãnh Thiếu gia, Lý Nhĩ theo người lấy dược!" Lý Nhĩ nhảy cẫng lên, theo sau Lãnh Hàn Vũ: "Lưu Dục tỷ, ngươi hãy chăm sóc Nương Nương tốt, Lý Nhĩ rồi về ngay!"


      Trong phòng chỉ còn lại Liễu Vận Ngưng và Lưu Dục: "Nương Nương, nằm xuống nghỉ ngơi !" Lưu Dục đỡ nàng nằm xuống, vẻ mặt bình tĩnh để lộ suy nghĩ, Liễu Vận Ngưng bỗng nhiên nắm lấy tay nàng: "Ngươi biết rồi đúng ?"


      Bàn tay đắp chăn cho nàng của Lưu Dục dừng lại, đứng thẳng dậy như có chuyện gì xảy ra: "Nô tỳ biết gì hết."


      " vậy sao?" Nàng thất thần, chậm rãi buông tay.


      "Nương Nương nghỉ , nô tỳ ở ngay bên ngoài, có việc gì cứ gọi nô tỳ tiếng."


      "Ừ." Nàng nhắm mắt.


      Lưu Dục lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, nhưng rất nhanh, nàng xoay người rời .


      Sau khi nàng rời , Liễu Vận Ngưng mở mắt, nhìn đầu giường, khẽ cười khổ.


      —- Nếu nàng có thể nghĩ giống Lưu Dục, rằng người nàng thích chính là sư huynh, có thể phải đau khổ đến vậy.

      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40

      "Nè! Ngươi đừng nhanh như vậy chứ, chờ ta với!" Hoa tuyết trải đay khắp vùng ngoại thanh, thiếu nữ ần vận như mọt qua cầu bông gắng đuoi theo người thanh niên ăn vận đơn bạc đằng trước, thiếu nữ ăn vận quá kín từ xuống dưới chi còn thấy hai mắtệ


      Người thanh niên làm như nghe thấy tiếng nàng, chỉ lo chạy.


      "Nè! Nếu ngươi đứng lại, bổn nương bà bà là ngươi ăn hiếp ta đỏ!" Thấy y ngừng chạy, nàng đứng lại, chống nạnh uy hiếp.


      Thấy nàng đề cập đến mẫu thân y, y cứng còng, lúc định tiếp tục để ý đến nàng, thanh nhàn nhã cúa nàng truyền đến: "Ta với bà bà là nhi tử ngoan ăn hiếp nhi tức của bà, xem xem ai mới là người thám hơn!" (*Nhi tức: con dâu)


      "Ngươi " Y tức giận xoay người trừng mắt nhìn nàng: "Diễn cũng đá diễn xorĩg rồi, nên chóng rời , đừng theo ta nữa!"


      Y lườm thiếu nữ trước mắt, ngọn lửa giận trong mắt như sắp thiêu cháy thiếu nữ đến nơi.


      Nếu biết chuyện thành ra như vậy, lúc trước y nên cứu nàng khỏi tay bọn sơn tặc làm gì, tại sao y lại rước nhầm người phiền phức như vậy cơ chứ?


      Thấy y dừng lại, đôi mắt nhìn nàng đầy vệ bất mãn, nhưng nàng thèm để ý, cười híp mắt nhìn y: " giờ mới là nè, vậy mới là vị phu quân biết săn sóc thê tử chứ!"


      Y nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng quát: "Đó chí là diên kịch mà thôi, giờ diên xong rồi, ngươi mau cút cho ta nhờ!"


      "Sao được chứ? Chúng ta bái đường thành thân, đây là , chẳng lẽ ngươi muốn bạc tinh bạc nghĩa với ta sao?"


      Đồng ý với nàng giả thành thân để tránh việc bức hôn của mẫu thân đúng là việc làm sai lầm nhất trong cuộc đời y mà!


      Y ngừng nghĩ như vậy.


      "Tướng công, nương tử làm sai điều gì mà ngươi muốn đuổi ta ?" Nàng tỏ vẻ ấm ức, nhìn y rưng rưng đáng thương.


      Lạnh lùng nhìn nàng diễn kịch đến quá đáng, y phát , để ý đến nàng là hành động mấy sáng suốt, cho nên y xoay người, tiếp tục chạy.


      Nàng muốn cứ để nàng , để tự nàng cảm thấy chán rồi rời còn tốt hơn so với việc y tự đuổi nàng.


      "Nè, ngươi cõng ta , ta mệt chết được." Thiếu nữ bắt đầu nhõng nhẽo: "Cõng ta, cõng ta!"


      Y quay đầu lại mà cứ tiếp tục chạy con đường của mình.


      Thiếu nữ thấy y bị mắc mưu, nhún vai mất hứng, chạy đuổi theo: " là, thú vị chút nào cả."


      "Ngươi có biết tại sao ngươi đẹp vậy mà ai đồng ý gả cho ngươi ?"


      "Chẳng phải là vì ngươi lạnh lùng quá đó ư! Hơn nữa thú vị chút nào cá, giống như khúc gô!"


      "Nhưng cũng may nương đây cỏ đôi mắt tinh tường nhìn hùng, ngươi phải sợ ai lấy, tuy hơi buồn, nhưng bốn nướng đây ngại!"


      "ừ, chúng ta thành thân đến nay được gần tháng rồi, rốt cục khi nào ngươi mới dẫn ta đến viên phòng*. (*Viên phòng: bắt đầu cuộc sống vợ chồng)


      "A." tiếng thét truyền đến, thiếu nữ kinh ngạc nhìn thanh niên ngã lăn nền đất: "Ngươi khát nước đến vậy sao? Đến nỗi gặm cả tuyết."


      "Ngươi câm miệng ngay cho ta!" Đứng dậy cách khó khăn, người thanh niên oán hận phun hết tuyết trong miệng ra: "Trữ Vân LƯU, rốt cục ngươi có biết xấu hổ hay ?"


      "Á " Nàng chớp mắt nhìn y với vẻ vô tội: "Rốt cục ngươi nhớ tên ta rồi sao? Tịnh Triệt tướng công!"


      Nhìn đôi mắt to vô tội của nàng, Hàn Tịnh Triệt đành bất lực.

      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41

      Khách điếm náo nhiệt tiếng người, tiểu nhị ca khó xử nhìn người thanh niên và thiếu nữ tự xưng là thê tử của y: "Hai vị, rốt cục là lấy gian phòng hay hai gian phòng đây?"


      " gian!"


      "Hai gian!"


      Ô! Tiểu nhị ca khóc ra nước mắt.


      —- Rốt cục cần gian hay hai gian đây?


      Hai người này giằng co lâu quá rồi, còn việc phải làm, chưởng quầy nhìn đầy bất mãn kìa.


      —- Chưởng quầy ơi, cũng đâu có muốn!


      "Tiểu nhị ca, bạc ở chỗ ta, nghe ta , gian!"


      "Vậy tiểu nhân......" Tiểu nhị ca mặt mày hớn hở, chợt nghe thanh lạnh lùng: "Hai gian!"


      "Ơ—-" Tiểu nhiềuị ca hoảng sợ.


      —- Ánh mắt người này đáng sợ!


      "Nè, ngươi có để yên được ! Ta gian là gian, nghe chưa!" năng hùng hổ, thiếu nữ đưa tay bịt miệng người thanh niên, quay đầu với vẻ mặt tươi cười: "Phiền ngươi, tiểu nhị ca."


      , phiền, mời qua bên này......" Xoay người, tiểu nhiềuị ca vừa định lên lầu cổ áo bị túm lại, quay đầu thấy vẻ mặt trầm đến đáng sợ: "Ta hai gian, người có nghe hay !"


      "Nghe, nghe rồi!"


      —- Ô, ông trời, phải nhanh chóng thoát khỏi bọn họ!


      "Tướng công, ngươi ghét ta đến vậy sao?" Thiếu nữ bỗng nhiên sửa thái độ, đáng thường nhìn người thanh niên: "Ta làm sai điều gì? Tướng công cứ ra để ta sửa, đừng vứt bỏ ta mà."


      —- Lại nữa!


      Thấy mọi người xung quanh dùng ánh mắt khiển trách nhìn y, y chỉ có thể day day mi tâm* cách bất lực. (*Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày, còn gọi là huyệt Ấn Đường)


      —- Chết tiệt, tại sao mỗi lần y biết nàng diễn kịch lại thể nhẫn tâm cự tuyệt?


      " gian gian!"


      "Được ạ!" Tiểu nhiềuị ca như sợ y đổi ý, quay đầu với chưởng quầy: "Lầu , gian đầu, phòng !"


      "Ha ha, Tịnh Triệt tướng công, ta biết ngươi tốt với ta nhất mà!" Nàng ôm cánh tay y cười híp mắt.


      "......" Y gì, tự hối hận mình.


      —- Tại sao? Tại sao lại bị lừa nữa?


      Sau khi vào phòng, Hàn Tịnh Triệt bỏ cánh tay quấn quít lấy y ra, trực tiếp ngồi xuống ghế, với tiểu nhị ca: "Mang nước ấm vào trước, sau đó là cơm chiều."


      "Dạ, đến ngay!" Tiểu nhị ca khom lưng cúi đầu, lui ra ngoài: "Đến ngay!"


      —- Hô! Loại khách nhân này đáng sợ!


      "Tiểu Hổ, ngươi lại chết dí ở đâu vậy?" Bỗng dưng tiếng gầm sư tử Hà Đông của chưởng quầy từ dưới lầu truyền đến, vẻ mặt tiểu nhị ca suy sụp: "Đến ngay!"


      —- Người xui xẻo nhất chính là !


      "Tịnh Triệt tướng công, ngươi muốn tắm trước à?" Nằm dài ra bàn nhìn y, Trữ Vân Lưu quên hỏi.


      "......" Y từ từ nhắm mắt lại, ngồi chuyên tâm.


      —- Nhiệm vụ lần này thể xem thường, tinh thần phải hoàn toàn tỉnh táo mới được.


      "Tịnh Triệt tướng công, đừng im lặng như thế, ta rất chán!"


      "......"


      "Tịnh Triệt tướng công......"


      Ném bao quà vặt đến trước mặt nàng, y lạnh lùng : "Đừng phiền ta!"


      " đúng là khúc gỗ!" Nàng thầm bất mãn, cũng phiền y nữa, trực tiếp cầm lấy bao quà vặt lên ăn để giết thời gian.


      Rất nhanh sau, tiểu nhị ca mang nước ấm đến, Hàn Tịnh Triệt mở mắt ra, : " tắm!"


      "Á?" Nàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt trong suốt dõi theo y: "Ngươi muốn tắm với ta sao?"


      "......"


      "Tịnh Triệt tướng công—-"


      "Nhanh !"


      " , dữ cái gì mà dữ! Hừ!" Chậm rãi bước qua pha chút nước ấm, vừa xoay người lại thấy Hàn Tịnh Triệt mở cửa ra ngoài: "Ta ra ngoài chờ rồi về!"


      Nhăn mũi, nàng làm mặt quỷ dõi theo bóng y cho đến khi thỏa mãn rồi mới cởi đồ tắm, tắm rồi tát nước, nét ưu buồn thoáng nơi đáy mắt.


      —- biết giờ bọn họ thế nào rồi?


      Nhìn chằm chằm mặt nước hồi lâu, suy nghĩ vòng vo trăm lần rồi hồi thần, bỗng nhiên nhớ lại lần 'tảng băng lớn' xui xẻo bị nàng ăn bám, khỏi bật cười khúc khích.


      —- A, 'tảng băng lớn' thú vị, vốn tưởng người lạnh lùng như y nhất định rất nhàm, nhưng ngờ đâu mỗi lần chọc y biết hứng thú từ đâu đến, rất muốn chơi! Nàng nhất định phải bám theo y!

      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42

      Hai canh giờ trôi qua, Hàn Tịnh Triệt nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy cũng đủ lâu rồi mới vào phòng.


      Vừa đẩy cửa vào thấy ai kia ngồi rung chân rung đùi ngồi ăn cơm, thấy y trở lại cũng chỉ chào tiếng: "Ngươi về rồi? Mau đến ăn cơm ! Đồ ăn của khách điếm này cũng tệ!" Cũng chẳng thèm liếc y lấy cái, chỉ lo lấp đầy bụng mình.


      —- Bị gió lạnh thổi vào người cả ngày, còn phải gặm lương khô suốt, nàng buồn chết được.


      Liếc nàng cái, y ngồi đối diện nàng, nhìn động tác ăn tao nhã nhưng mau lẹ của nàng, hỏi: "Nhà ngươi ở đâu?"


      "Á?" Nghe vậy, nàng dừng động tác, nhìn y đầy kinh ngạc: "Rốt cục ngươi cũng quyết định gặp nhạc phụ của mình rồi sao?"


      Cầm cái bát đặt trước mặt lên, để ý đến câu hỏi của nàng, chỉ : "Ăn mau lên, ta đưa ngươi về!"


      " được!" 'Cộp' tiếng, nàng nặng nề buông bát: "Ta muốn về!"


      Y để ý đến nàng, tiếp tục ăn cơm.


      "Ta ta muốn về, ngươi có nghe hay ?" Nàng đoạt lấy bát của y, trừng mắt.


      "Tại sao?" Y rốt cục cũng nhìn nàng, chậm rãi hỏi.


      " muốn về là muốn về, tại sao cái gì!"


      "Xem ra ngươi ăn no rồi, được lắm, chúng ta ngay bây giờ!" Y đứng dậy.


      "Ta muốn!"


      "Lý do." Liếc nàng cái, y ngồi lại.


      "......"


      "......"


      Giằng co hồi, nàng cũng đầu hang, cắn môi, : "Ta trốn hôn."


      "......" Y khều mi: "Phụ mẫu ép buộc? thích?"


      " phải." Đáy mắt của nàng thoáng cay đắng: "Ta rất thích người đó."


      "Hở?" Y hiểu: "Vậy sao còn trốn hôn?"


      "Đừng hỏi nữa!" Nàng thể kiềm chế mà quát lên, thanh cực lớn, ngay cả chính nàng cũng bị dọa: "Ta......" Cắn cắn môi, nàng xoay mặt nhìn y: "Nếu ngươi muốn cho ta theo và muốn lo cho ta nữa, vậy ngươi !"


      Khều mi nhìn nàng, giọng điệu của y vô cùng lãnh đạm: "Ta là người trả tiền cho gian phòng này."


      "Ngươi, ngươi đúng là tên khốn nạn!" Nàng đẩy y ra cách nặng nề, xông thẳng ra ngoài.


      —- Khốn nạn, tất cả đều là khốn nạn cả!


      Cửa bị đẩy bật ra đánh 'rầm' tiếng, y ngồi xuống tiếp tục ăn cơm như có chuyện gì xảy ra, nghe tiếng tiểu nhị ca ở ngoài cửa cứ kiên trì hỏi: "Khách quan, có cần tiểu nhân đuổi theo ?"


      "......"


      "Khách quan?"


      " cần." Rốt cục vẫn thể làm bộ như có chuyện gì, y đứng dậy: "Ta đuổi theo là được rồi."


      —- Gặp phải kẻ phiền phức như vậy, y biết lắm mà!

      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43

      "Nương Nương, đừng làm nữa, ăn bữa trưa rồi hẳn tiếp!" Lưu Dục thấy Liễu Vận Ngưng trốn trong gian phòng đổ bình này vào bình kia, ngoại trừ bất lực vẫn là bất lực.


      Nàng hiểu, chủ tử của nàng sao lại hứng thú với việc chế dược đến vậy?


      "Ừ, sắp xong rồi, đợi chút nữa thôi." Vẫn quay đầu lại, Liễu Vận Ngưng hề thấy sắc mặt nặng nề của Lưu Dục, vẫn còn chìm đắm trong công việc của mình.


      Nàng ngờ ra trong Hoàng cung lại có nhiều dược liệu quý giá hiếm có đến vậy, nàng có thể hái rất nhiều thảo dược ở hậu viện của Liễu uyển, trong đó có đủ loại dược liệu quý giá, tuy cũng có vài loại có tác dụng gì, nhưng vậy là đủ rồi.


      Chỉ cần những thứ này, nàng có thể khiến mình bận rộn, cũng để bản thân có thời gian rảnh để suy nghĩ miên man.


      " làm gì vậy?" Giọng trầm thấp vang lên khiến tay nàng giật bắn, cái bình trong tay rơi thẳng xuống đất, 'choang' tiếng vang lanh lảnh phát ra, bột phấn văng tung tóe.


      Sau đó nghe thấy thanh bối rối của Lưu Dục: "Cung nghênh bệ hạ."


      "Lui xuống." Y .


      "Nô tỳ tuân lệnh!" Lo lắng liếc Liễu Vận Ngưng cái, Lưu Dục mới cúi đầu bước ra ngoài.


      Nghe tiếng đóng cửa, Liễu Vận Ngưng mới tỉnh mộng, xoay người lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Thần thiếp cung nghênh bệ hạ."


      Hiên Viên Kỳ lẳng lặng nhìn nàng, như muốn tìm kiếm cái gì đó mặt nàng, nhưng vẻ mặt nàng ngoài bình tĩnh vẫn là bình tĩnh.


      "Liễu phi làm gì vậy?" Y hỏi, chậm rãi tiến vào, ánh sáng bị y chặn, Liễu Vận Ngưng chỉ có thể cúi mặt nhìn cái bóng tiến về phía nàng.


      "Hồi bệ hạ, thần thiếp nghiên cứu chế tạo tân dược."


      Y gì, thận trọng quan sát căn phòng u ám, cuối cùng tầm mắt y dừng lại trước loạt bình sứ bàn: "Tất cả đều do Liễu phi chế ra?"


      "Có số phải, có số phải." Lúc nàng đoán dụng ý của y, lại nghe y : "Nghe ngươi bị bệnh, khỏe hơn chưa?"


      " khỏe rồi ạ." Nàng nhìn vị Đế Vương bỗng trở nên dịu dàng với vẻ thụ sủng nhược kinh*, khuôn mặt tái nhợt thoáng vẻ kinh ngạc.


      "Khí sắc của ngươi thoạt nhìn được tốt lắm, có nên gọi Thái y đến xem qua ?"


      ", xem qua rồi."


      "Ừ, vậy được!" Y bỗng nhiên nắm tay nàng, rồi dắt ra ngoài, cơn gió lạnh thổi đến, nàng rung mình gượng gạo.


      "Ngươi ăn vận quá ít!" Như trách cứ nàng, nhưng ngay sau đó, tấm áo choàng còn ấm quấn lấy nàng.


      "Bệ hạ......" Nàng ngẩng mặt, nhìn vị Đế Vương bỗng trở nên khác trước, có hơi trố mắt.


      —- Y như vậy, như tiểu thiếu niên khi ấy, như tiểu thiếu niên dẫn ta , khóe môi y nở nụ cười, dịu dàng trong mắt y, động tác đầy thương của y, tất cả mọi chuyện y làm, giống như y khi ấy.


      Tại sao, tại sao lại thành ra như vậy?


      Chẳng lẽ......


      Nàng trừng lớn hai mắt, bỗng dưng nắm lấy tay y: "Người tin ta sao? Người tin ta đúng ? Người nhớ ra ta rồi có đúng hay ?"


      Y trả lời, hất lọn tóc trán nàng, vuốt ve bên thái dương của nàng, động tác rất mực dịu dàng, nhưng nụ cười của y khiến nàng khó hiểu, nàng phát , nàng thể hiểu nổi ý nghĩa của nụ cười đó của y.

      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :