1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34
      Nhớ đến trước đây mẫu thân cũng từng có cái nghiên mực giống vậy, bà cẩn thận gìn giữ, chỉ khi nào người ta cầu viết, mới lấy bảo bối ra dùng, nhưng do lần nàng cẩn thận để mất, nếu phải nàng......

      Mũi chua xót, nàng vội lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nàng vẫn cảm thấy cái nghiên mực kia tầm thường, nên dù có đánh mất cũng chẳng thấy đặc biệt gì, nhưng nàng ngờ mẫu thân lại đau lòng đến vậy, nàng từng đến nơi nàng đánh mất nó tìm suốt đêm, nhưng vẫn tìm được.

      Dần dà nàng cũng quên hẳn chuyện này, mãi cho đến năm mẫu thân mất, nàng vẫn hề biết rằng mẫu thân lại coi trọng cái nghiên mực đó đến vậy

      Nhưng cho đến giờ, nàng cũng vẫn thấy cái nghiên mực kia rất mực tầm thường, so với thứ thanh nhã tinh xảo này,

      Lúc nàng suy nghĩ miên man, chợt nghe Hiên Viên Kỳ lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"

      Liễu Vận Ngưng cả kinh, lúc này mới phát bản thân vẫn mài mài, mài mài, mài muốn mòn cái nghiên mực, nàng liếc y cái, thấy y nhìn nàng mà tỏ vẻ gì, nàng cúi đầu, dám liếc ngang ngó dọc nữa, mắt xem mũi, mũi xem tâm: "Thần thiếp mài mực."

      Sau đó, nàng nghe thấy thanh đầy hoài nghi của Hiên Viên Kỳ: "Ngươi vẫn như vậy?"

      Như vậy? Như vậy cái gì? Nàng ngẩng đầu nhìn y hoài nghi.

      Hiên Viên Kỳ bỗng nhiên cười, lẩm bẩm: " ra ngươi rất giống người."

      —- người?

      Trái tim Liễu Vận Ngưng bỗng đập rộn lên.

      —- Chẳng lẽ y nhớ ra rồi sao?

      Nhưng nàng lại thất vọng lần nữa, Hiên Viên Kỳ phất phất tay, lệnh cho nàng: "Qua bên kia, phân loại tất cả công văn cho trẫm, sau đó mang từng chồng lại đây."

      "Thần thiếp lĩnh chỉ!" Thanh của nàng khó nén thất vọng, chậm rãi qua, Hiên Viên Kỳ chỉ liếc nàng cái, rồi tiếp tục phê duyệt.

      Liễu Vận Ngưng thấy núi tấu chương nhưng cao bàn khỏi kinh hãi, ra mỗi ngày y phải làm lượng việc nhiều như vậy, xem ra câu 'nhật lý vạn cơ'* hề khoa trương. (*Nhật lý vạn cơ: miêu tả chăm chỉ, vốn chỉ Đế Vương hằng ngày phải xử lý chính vụ, giờ thường ám chỉ công việc của các nhà lãnh đạo vô cùng nặng nề)

      Liễu Vận Ngưng ngồi xuống, thấy trục cuốn tranh* đặt ở mặt cùng, nàng tò mò, chẳng lẽ tấu chương tại đều phải dùng trục cuốn tranh để viết. (*Trục cuốn tranh: cây hình trụ dài dùng để làm mốc và tính chu vi phù hợp để cuộn giấy lại cho thẳng đều, thường chỉ dùng khi vẽ)

      Mở ra thấy bức họa cung nữ, khuôn mặt nữ tử trong tranh lộ vẻ buồn rầu, tay cầm quạy tròn che nửa mặt, phía sau là biển hoa.

      Nàng nghi hoặc, bức họa cung nữ sao lại ở đây? Kỳ lạ, bỗng nhiên phát chiếc khăn tay ở dưới bức họa, phía đề bài thơ:

      "Tương tư thụ để thuyết tương tư,

      Tư lang hận lang lang bất tri.

      Mỹ nhân túc mi tọa hoa hải,

      Bất tri hà nhật xuất lâu thai."

      Tạm dịch:

      "Cây tương tư lời tương tư,

      Tuy có hận nhưng nào hay biết.

      Mỹ nhân chau mày trước biển hoa,

      hề hay mặt trời mọc lầu."

      Đọc đến đây, Liễu Vận Ngưng bật cười khúc khích, ra là đến cầu hôn, biết vị đại thần kia, gan lớn đến đâu mà dám làm vậy.

      Lắc đầu, nàng để trục cuốn tranh sang bên, bỗng nhiên nghĩ lại, nàng để bức họa sang cạnh chồng công văn quan trọng, nữ tử trong tranh đẹp kinh người, có lẽ nàng cũng tài dữ lắm.

      Tiếp đến nàng xếp công văn theo màu, phân thành nhiều loại, núi công văn nhanh chóng được nàng phân xong, lúc xếp xong chồng cuối cùng, nàng khẽ thở phào hơi, ngẩng đầu, phát Hiên Viên Kỳ lẳng lặng nhìn nàng.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35
      Tiếp đến nàng xếp công văn theo màu, phân thành nhiều loại, núi công văn nhanh chóng được nàng phân xong, lúc xếp xong chồng cuối cùng, nàng khẽ thở phào hơi, ngẩng đầu, phát Hiên Viên Kỳ lẳng lặng nhìn nàng.

      Khiếp sợ ít, nàng liền ngây ra.

      Hiên Viên Kỳ vẫn lẳng lặng nhìn nàng, rồi bước về phía nàng, Liễu Vận Ngưng cả kinh, vội đứng dậy, chỉ vào mấy chồng công văn bàn, như khoe công lao: "Bệ hạ, thần thiếp phân loại tất cả tấu chương rồi, xin bệ hạ hãy kiểm duyệt."

      Y nhìn lướt qua, thản nhiên : "Xem như tay chân cũng nhanh nhẹn."

      "......" Nàng cúi đầu, biết gì, lại nghe y : "Chẳng lẽ Liễu phi có gì muốn với trẫm sao?"

      "......" Nàng ngẩng đầu, nhìn y hoài nghi.

      Y trả lời, với bên ngoài: "Vào !"

      lúc sau, thị nữ tiến vào, cúi đầu quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ, bái kiến Liễu phi nương nương."

      Liễu Vận Ngưng có hơi nghi ngờ, nhìn nhìn thị nữ kia, nhìn nhìn Hiên Viên Kỳ, biết y có dụng ý gì, bỗng dưng nghe y : "Ngươi mau cho Liễu phi nương nương, hôm qua người thấy những gì?"

      Vừa nghe những lời này, Liễu Vận Ngưng như hiểu ra y định gì: "Bệ hạ......"

      "Nếu Liễu phi muốn hãy chờ chút, trước hết hãy nghe nô nhi này ." Y thản nhiên , khiến kẻ khác thể chất vấn gì thêm.

      "Dạ!" Cắn môi, sắc mặt Liễu Vận Ngưng trắng .

      —- Chỉ là tranh chấp với thị nữ của cung khác mà thôi, nghiêm trọng đến vậy sao?

      "Hồi bệ hạ." Thị nữ kia : "Ngày hôm qua có hai thị nữ tranh chấp với nhau, trong đó có người nô tỳ biết, là người trong cung của Đào phi, tên Thược Nhi, người kia nô tỳ chưa hề gặp, chỉ nghe thị nữ khác , là...... là......" Nàng nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng, rồi tiếp: "Là thị nữ Lý Nhĩ thuộc của hồi môn Liễu phi nương nương mang đến."

      "Nguyên nhân tranh chấp là gì?" Hiên Viên Kỳ hỏi.

      "Là vì Thược Nhi bàn tán với các thị nữ khác......" Nàng lại nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng: "Thược Nhi và các thị nữ khác bàn tán rất nhiều chuyện về Liễu phi nương nương, ngôn từ mấy dễ nghe, Lý Nhĩ nghe xong liền xô Thược Nhi cái, cả hai liền động thủ với nhau."

      "Được rồi, ngươi lui xuống !"

      "Dạ."

      Thị nữ lui xuống, Liễu Vận Ngưng buông bộ mặt nghiêm, nhìn y.

      " phải hồi nãy Liễu phi muốn gì sao?" Hiên Viên Kỳ biết còn hỏi, ngồi vào chiếc ghế Liễu Vận Ngưng mới ngồi, cầm lấy trục cuốn tranh đặt ở mặt cùng, tay phải vớ lấy chén trà, thấy nước trà hết, hề nâng mắt, với nàng: "Trà!"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36
      " phải hồi nãy Liễu phi muốn gì sao?" Hiên Viên Kỳ biết còn hỏi, ngồi vào chiếc ghế Liễu Vận Ngưng mới ngồi, cầm lấy trục cuốn tranh đặt ở mặt cùng, tay phải vớ lấy chén trà, thấy nước trà hết, hề nâng mắt, với nàng: "Trà!"

      "A, dạ!" Liễu Vận Ngưng vội cầm lấy ấm trà rót đầy vào chén, vừa nhấc tay thấy y nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt trầm: "Đây là cái gì?"

      Trong tay y, rang chính là bức họa cung nữ nàng vừa mới phân ra.

      "Bức họa cung nữ." Nàng trả lời kiêu ngạo cũng siểm nịnh.

      "Tại sao lại đặt nó chồng công văn quan trọng?"

      "Thần thiếp cho rằng, quốc gia đại đương nhiên quan trọng, nhưng đại cả đời của bệ hạ cũng quan trọng giống vậy."

      Y như nghẹn họng trước những lời của nàng, sắc mặt trầm, : "Nhiễu loạn trật tự trong cung, về lý nên phạt ba mươi trượng rồi tống ra khỏi cung."

      "Thần thiếp biết."

      "Hả?" Y nhìn nàng cân nhắc: "Chẳng lẽ Liễu phi tính cầu tình thay thị nữ kia?"

      "Thiên tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân, huống chi, là nô tỳ của thần thiếp làm sai, thần thiếp dám trái với kỷ cương, cầu tình thay nàng."

      " ra Liễu phi là người thấu tình đạt lý đến vậy!" Y nheo mắt, mỉa mai thoáng giữa đáy mắt sâu thẳm.

      "Thần thiếp còn có lời muốn ." đợi Hiên Viên Kỳ mở miệng, nàng tiếp lời: "Lý Nhĩ phạm sai lầm đương nhiên là lỗi của nàng, nhưng cũng do thần thiếp biết dạy dỗ thị nữ của mình, đây là khuyết điểm của thần thiếp, xin bệ hạ hãy minh xét, đuổi Lý Nhĩ ra khỏi cung cũng được, về phần phạt ba mươi trượng, thần thiếp nguyện thay Lý Nhĩ chịu phạt." Nàng quỳ rạp xuống, dập đầu: "Xin bệ hạ hãy minh xét."

      Hiên Viên Kỳ có hơi kinh ngạc: "Liễu phi có biết mình ? Phạt ba mươi trượng, dù là trang Đại hán* cũng thể chịu nổi, huống chi thiếu nữ như Liễu phi." (*Đại hán: người đàn ông vạm vỡ)

      "Thần thiếp biết."

      "......"

      "Đứng dậy !" Y bỗng nhiên .

      "Xin bệ hạ hãy đáp ứng thỉnh cầu của thần thiếp."

      "Đứng dậy!"

      "......"

      "Ngươi cố chấp!" Y , giọng điệu có hơi bất đắc dĩ: "Trẫm tính phạt nàng, ngươi đứng dậy !"

      Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn y.

      "Chuyện này, Trẫm sắp xếp rồi, được nhắc lại nữa, cũng kinh động đến mẫu hậu, tự ngươi giải quyết cho tốt !"

      "Bệ hạ......" Kinh ngạc đến nỗi biết gì, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng quên sạch.

      Y bỗng nhiên kéo tay nàng, cùng ngồi xuống nhuyễn tháp: "Hôm nay Trẫm được thấy lại vật lâu thấy ở chỗ Vân phi, Trẫm lấy làm kỳ lạ là, rang Trẫm đưa nó cho tiểu nương cách đây mười năm, tại sao đột nhiên lại xuất ở chỗ Vân phi nhỉ?"

      "Bệ hạ cái gì vậy? Thần thiếp nghe hiểu......" Nàng thào, mắt càng ngày càng trừng lớn hơn khi thấy y lấy cái hộp ra.

      —- Tại sao lại nhanh như vậy?

      Cái hộp ấy chính là thứ nàng tặng rồi, và dĩ nhiên bên trong là viên trân châu nàng đưa cho Vân phi.

      Quả nhiên, khi Hiên Viên Kỳ mở cái hộp ra, bên trong chứa viên trân châu rất tròn.

      "Liễu phi thấy kỳ lạ sao? ràng Trẫm đưa nó cho tiểu nương mười năm trước, tại sao lại xuất trong tay Liễu phi?"

      "......" Cắn môi dưới, nàng có hơi lúng túng.

      Vốn viên trân châu nàng đưa cho Vân phi, chính vì biết Vân phi cũng được sủng ái ở trong cung, Hiên Viên Kỳ cũng thường đến cung điện của nàng ta, nàng tin ngày nào đó Hiên Viên Kỳ thấy nó rồi nhớ đến chuyện trước kia, nhưng nàng ngờ y lại phát ra nó sớm như vậy, phải nàng vừa tặng nó hay sao?
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      37

      Vốn viên trân châu nàng đưa cho Vân phi, chính vì biết Vân phi cũng được sủng ái ở trong cung, Hiên Viên Kỳ cũng thường đến cung điện của nàng ta, nàng tin ngày nào đó Hiên Viên Kỳ thấy nó rồi nhớ đến chuyện trước kia, nhưng nàng ngờ y lại phát ra nó sớm như vậy, phải nàng vừa tặng nó hay sao?

      Nàng từng , nếu y nhớ, vậy nàng cũng cưỡng cầu, nhưng nàng thấy bản thân lại cam tâm, nàng muốn giành lại, muốn có được ấm áp thuộc về mình!

      Nhưng, giờ như nguyện rồi, tại sao lòng nàng lại hoảng? Lại loạn như vậy?

      "Chẳng lẽ Liễu phi tính giải thích ư?"

      "Đây là vật người bằng hữu đưa cho thần thiếp." Ánh mắt y thực bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến nàng hoảng hốt, nàng cúi đầu dám nhìn y, dõi theo viên trân châu trong tay y, lòng ngổn ngang.

      —- Đây phải mục đích của ta sao? Tại sao sau khi thực xong ta lại thấy vui vẻ, tại sao thái độ của y giống với tưởng tượng của ta?

      "Loại trân châu này, khắp thiên hạ chỉ có ba viên, viên, Tiên Hoàng ban cho mẫu phi của Trẫm, viên, Tiên Hoàng ban cho Trẫm, viên còn lại, ở trong tay đương kim Thái hậu, hiểu, bằng hữu mà Liễu phi , rốt cục là người phương nào?

      "......"

      "Là mẫu phi của Trẫm? Mẫu hậu của Trẫm? Hay là Trẫm?"

      "Bệ hạ—-" Nàng hoảng sợ, thể kiềm được mà thảng thốt: "Người nớ sao? nhớ ta chút nào sao? nhớ Ngưng Nhi sao?" Nàng loạn rồi, tất cả đều loạn cả rồi, tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao lại thành công?

      "Liễu phi, ngươi sao vậy?" Y hoài nghi, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của nàng, hỏi.

      Áp chế hoảng loạn trong lòng, nàng hít hơi sâu, lệnh cho bản thân tỉnh táo lại: "Đây là thứ hồi bệ hạ đưa cho thần thiếp, chẳng lẽ bệ hạ nhớ sao?"

      Y đứng dậy: "Tiểu nương mười năm trước, là ngươi?"

      "Đúng! Là thần thiếp!" Nàng đáp cách nhanh chóng, thanh có hơi kích động.

      —- Y nhớ ra rồi, đúng ? Y rốt cục nhớ ra rồi sao?

      "......" Y cúi đầu gì đó, nhưng lượng quá thấp, nàng nghe được.

      Nàng cúi đầu thấp hơn, lòng như bị tảng đá đè nặng khiến nàng thể thở được.

      Y bỗng nhiên vươn tay nâng cằm nàng lên, khẽ vuốt hai má nàng: "Vậy tại sao Liễu phi sớm ra?"

      "......" Ngón tay ấm áp lướt da thịt lạnh lẽo của nàng, nàng buông mắt, để y thấy yếu đuối trong mắt nàng.

      "......"

      "......"

      Y nheo mắt, đánh giá thiếu nữ mang vẻ mặt tái nhợt trước mắt, hoang mang thoáng nơi đáy mắt y.

      —- Người này, là tiểu nương ấy?

      Y nâng tay lên, lúc sắp chạm đến trán nàng dừng lại, rồi chậm rãi hất lọn tóc trán nàng.

      Yên tĩnh hồi lâu, y buông nàng ra, hừ lạnh tiếng, sau đó phất tay áo bỏ .

      Căn phòng trống , quạnh quẽ.

      Hai chân như thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể, nàng ngã khuỵu xuống đất trong bất lực, lạnh lẽo của sàn nhà truyền qua lòng bàn chân, rồi thẩm thấu dần, sau đó hội tụ ở ngực trái.

      —- Y tin nàng.

      Gió đêm lạnh buốt thổi bung cửa sổ, bông tuyết lạnh lẽo táp vào mặt nàng, cảm thấy rét đến tận xương, nỗi sợ hãi, như sợi dây leo, siết chặt lòng nàng, đau đến tân xương tủy.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38

      Lưu Dục mang bình trà nóng vào, mày nhíu chặt lại: "Trời lạnh như vậy mà Nương Nương lại ngồi nền đất, chẳng trách Nương Nương cảm thấy được khỏe." Giọng điệu tuy trách cứ, nhưng ánh mắt lo lắng, đặt bình trà xuống chiếc bàn cạnh giường, sờ sờ trán Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục hỏi: "Nương Nương có cảm thấy đỡ chút nào chưa?"


      "Ừ." Gật đầu với vẻ mệt mỏi, Liễu Vận Ngưng cũng còn sức để mở mắt.


      Vào buổi sáng hôm nay đầu Liễu Vận Ngưng có cảm giác váng vất, vốn tưởng nghỉ ngơi chút ổn, ai ngờ đầu càng ngày càng choáng, hơn nữa còn muốn phát sốt.


      "Nương Nương hình như sốt rồi, hay mời Thái y đến xem thử cho Nương Nương ." Lưu Dục chau mày, lo lắng .


      "Bản thân ta là đại phu mà......" Nàng thào, hất bàn tay thay nàng lau mồ hôi của Lưu Dục ra.


      —- Ta muốn kinh động ai khác, muốn kinh động y, hy vọng y cho rằng nàng giả bệnh.


      "Đại phu đều chưa cho người khác chứ chữa cho bản thân."


      " cần mà."


      " được, Nương Nương, lần này nô tỳ thể nghe lời người được!" Lưu Dục kiên quyết , nàng biết Liễu Vận Ngưng kiên trì làm gì, vì vậy đợi Liễu Vận Ngưng trả lời, nàng chạy nhanh ra ngoài.


      Liễu Vận Ngưng có sức ngăn cản, bóng đêm nặng nề trùm lấy nàng.


      Trong mộng, nàng ngủ mấy yên ổn, dù nàng chạy đâu, đều bị đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn nàng chăm chú, dù nàng chạy đâu, bóng đêm vô biên cũng luôn đợi nàng, nàng cứ chạy, chạy mãi, hai chân nặng đến nỗi mỗi lần nhấc lên nàng thở ra hơi, nhưng nàng thể dừng lại, nàng thể chạy.


      —- tồn tại của ngươi chính là sai lầm!


      đúng, đúng, phải như thế, phải......


      —- Đều do ngươi hại! Ngươi là hung thủ! Hung thủ!


      phải nàng, hung thủ phải nàng, phải nàng cố ý, được nàng như vậy.


      được......


      —- Ngươi trả mẫu thân lại cho ta! Trả mẫu thân lại cho ta! Ngươi đúng là tinh hại người! tinh hại người!


      Nàng cũng có nỗi khổ, phải do nàng cố ý.


      "A—-"


      Nàng hét lên, mở bừng mắt.


      "Nương Nương—-" Là thanh lo lắng của Lưu Dục.


      Nàng mờ mịt nhìn đầu giường, đầu óc trống rỗng.


      "Thái y, Nương Nương sao vậy?"


      Dời mắt trong vô thức, nàng thấy tay mình bị buộc bởi sợi chỉ đỏ, ngơ ngác nhìn, vị Thái y trẻ tuổi thấy nàng tỉnh, thu hồi sợi chỉ đỏ, mỉm cười : "Nương Nương đáng ngại, chỉ bị cảm lạnh mà thôi, bồi bổ vài ngày là khỏi thôi!"


      "Sư huynh......" Thiên ngôn vạn ngữ, như nghẹn trong cổ họng, nàng chỉ biết ngây ra nhìn vị Thái y trẻ tuổi, vị Thái y trẻ tuổi cười cười, dịu dàng như nước giữa hai hàng chân mày lộ ra.


      " lâu gặp, Ngưng Nhi!"

      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :