1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29
      Mưa thu cứ rơi dứt, tiếng mưa rơi tí tách khiến lòng người thêm muộn phiền.

      Đám mây nặng trĩu che mất ánh trăng, ánh sáng ảm đạm xuyên qua đám mây dày, cả đất trời trở nên tối tăm.

      Trong bóng đêm, Hiên Viên Kỳ bật người ngồi dậy, trán lấm tấm mồ hôi, sắc trời tối đen khiến y thở được, ánh mắt lợi hại nhìn về phía trước, y vẫn chưa thể thoát khỏi cảnh trong mơ về với thực.

      Nữ tử ngủ bên cạnh y bừng tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy: "Bệ hạ sao thế?"

      " có gì, ngươi ngủ tiếp !" Dứt lời, liền xuống giường mặc đồ.

      Nữ tử nhìn động tác của y bất giác hỏi: " muộn thế này, Bệ hạ còn muốn đâu?"

      Hiên Viên Kỳ trả lời nàng, mặc đồ rồi thẳng ra ngoài.

      "Bệ hạ—-" Nữ tử chau mày gọi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng y chút lưu luyến biến mất trong đêm: "Ảnh Nhi—-"

      "Có nô tỳ!" thiếu nữ từ ngoài bước vào: "Nương Nương có gì dặn dò?"

      "Đốt đèn."

      "Dạ, Nương Nương!" Tiếng ma sát giữa hai vật qua , trong điện lập tức sáng hẳn lên: "Xảy ra chuyện gì sao? Nương Nương!" Ảnh Nhi đến bên cạnh cạnh, đưa tay mát xa cho nàng.

      " có gì!" Nữ tử phất phất tay: " cần đấm bóp!"

      "Vâng."

      "Ảnh Nhi, thị nữ náo loạn hôm này là người của cung nào?" Nàng bỗng dưng hỏi.

      "Là thị nữ của Liễu phi Nương Nương!"

      "Liễu phi? Liễu phi mới tiến cung ấy hả?"

      "Đúng vậy!"

      "Chuyện này có kinh động Thái hậu và Bệ hạ chứ?"

      ", ý chỉ của Nương Nương, nô tỳ dám làm chủ!"

      "Ừm, ngươi làm tốt lắm, nhưng ngày mai cũng kinh động đến Thái hậu và Bệ hạ thôi."

      "Sao lại vậy?" Ảnh Nhi khó hiểu hỏi.

      "Người bí mật quan sát của Hoàng cung nhiều như vậy, sao có thể giấu diếm chuyện này được? Liễu phi thể bảo vệ thị nữ kia được đâu."

      Ảnh Nhi hiểu ra, tiếp lời: "Nương Nương đúng lắm, Liễu phi ngay từ đầu được Bệ hạ lập làm Hoàng hậu, dù hậu vị của nàng bị phế bỏ, nhưng nàng khiến cho các phi tử khác trong hậu cung ghen ghét."

      "Ưm, ngươi phân tích đúng lắm."

      "Nương Nương, chúng ta nên......" Ảnh Nhi ngập ngừng nhìn nữ tử.

      Trầm ngâm lát, nữ tử đáp: " phải chuyện của ngươi, bổn cung muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng lui xuống nghỉ !"

      "Dạ, Nương Nương!" Ảnh Nhi cúi người lui xuống.

      Nữ tử ngồi hồi lâu rồi mới ngồi xuống, nhưng suy nghĩ hỗn loạn, tài nào ngủ được.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30
      Rời khỏi cung điện ấm áp, gió đêm lạnh lẽo thổi táp vào mặt, lạnh thấu xương!

      Cung điện hỗn loạn, thị nữ và cung nhân ngừng ra ra vào vào, còn có tiếng thét thảm thiết của mẫu phi, y tận mắt thấy mẫu phi mình bị mấy cung nhân đè xuống, đổ độc dược vào miệng mẫu phi, bản thân cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, bên cạnh còn có nam từ lạnh lùng đứng nhìn tất cả, người mà y thấy trong mơ chính là người mình gọi là: Phụ hoàng!

      Giấc mộng tra tấn bản thân nhiều năm qua, đến khi nào mới có thể dừng?

      "Mẫu phi......" Thanh mơ hồ bị gió đêm thổi bay, vị Đế Vương luôn cao cao tại thượng lại để lộ biểu cảm mê mang, xuất thần nhìn mưa rơi trước mặt.

      Năm ấy y cũng chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi, y sao có thể dự đoán được, sau khi du ngoạn trở về cung, tất cả biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, mẫu phi của y, mẫu phi luôn thích dịu dàng xoa đầu y, lại bị người ta cấu kết với thị vệ hãm hại, rồi bị xử tử, điều mà y cảm thấy buồn cười nhất chính là, phụ hoàng của y, người luôn mẫu phi của y nhất, lại tin lời gièm pha mẫu phi rồi hạ chỉ xử tử bà, tất cả đáng buồn cười biết bao.

      Ngày xưa là phu thê ân ái thế nhưng lại trở mặt thành thù, tiếng thét thảm thiết của mẫu phi y trước khi chết, tiếng khóc sắc nhọn, trở thành nguyên nhân dẫn đến cơn ác mộng kéo dài mười năm của y.

      Trơ mắt nhìn mẫu phi chết trước mặt, cái cảm giác bất lực cứ tra tấn y, y hận, y hận mình vô dụng, ngay cả mẫu phi của mình mà cũng thể bảo vệ! Y càng hận phụ hoàng của mình, lại có thể tàn nhẫn, lạnh lùng ngồi bên nhìn mẫu phi bị xử tử!

      Cái gì là , cái gì là tình, đều là giả dối, gạt người!

      Nước mưa lạnh lẽo làm nội tâm cuồng nộ của y bình ổn, y dẫn bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm cơn mưa kéo dài, ánh mắt lạnh lùng khác thường.

      Năm ấy, chiếc giường xa hoa, phụ hoàng ngày xưa vô cùng uy phong cũng vô cùng lạnh lùng nằm đó, cũng là nam tử lạnh lùng nhìn mẫu phi y bị xử tử, giờ phút ấy như kẻ già nua tiều tụy hấp hối, hai mắt ảm đạm ánh sáng, còn uy phong của ngày xưa, chẳng qua người cũng đánh mất uy phong ấy sau khi mẫu phi qua đời được hai năm.

      Sau khi mẫu phi qua đời lâu, ca ca của mẫu phi tra ra mẫu phi bị hãm hại, cuối cùng cũng trả lại trong sạch cho người, nhưng vậy có ích gì? Mẫu phi y cũng mất rồi, và lúc ra , bà chỉ nhớ, bị người bà nhất phản bội!

      Thấy phụ hoàng hối hận, lòng y có chút đồng tình, chỉ thầm cười lạnh.

      Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sao lại làm vậy?

      Y từng thề, đời này phạm phải sai lầm giống phụ hoàng, bởi lẽ cả đời này y thể ai.

      Nhưng xuất của Liễu Vận Ngưng phá vỡ ý nghĩ suốt mười năm của y, y chưa bao giờ nghĩ đến trái tim của mình đập rộn lên vì người khác, nhưng......

      Hai tay buông xuống chậm rãi, chậm rãi nắm lại, ánh mắt lạnh lẽo khác thường.

      —- Đều là lỗi của ả!
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31
      Trời còn chưa sáng, Liễu Vận Ngưng tỉnh, phải nàng có thói quen dậy sớm, là bởi vì, thời tiết chuyển biến quá nhanh, nàng bị cơn gió lạnh thổi tỉnh.

      Chỉ đêm qua , cơn mưa tối hôm qua, là tin báo hiệu chuyển mùa, thời tiết sáng nay bỗng chuyển lạnh, hoa tuyết bay bay ngoài trời cho mọi người hay, mùa đông, đến rồi!

      —- Đây là tuyết đầu năm!

      phần hoa tuyết bị gió thổi bay qua khung cửa sổ mở rộng cánh, lâu sau liền tan thành nước, lưu lại vũng nước đọng sàn, rồi nhanh chóng thấm xuống đất, hề để lại dấu vết.

      Dựa vào thành giường, Liễu Vận Ngưng lẳng lặng nhìn hoa tuyết bay bay, có hơi xuất thần.

      —- Mới hơn mười tháng thôi, mà tuyết rơi rồi, mùa đông năm nay đến sớm đấy!

      Hơn nữa, còn rất lạnh!

      "Nương Nương—-" Lúc Lưu Dục vào thấy Liễu Vận Ngưng vận chiếc áo đơn bạc ngẩn người nhìn hoa tuyết ngoài cửa sổ, vội cầm lấy áo choàng trùm cho nàng: "Nương Nương, nếu người cứ biết chăm sóc bản thân, sớm muộn cũng chịu khổ."

      "Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng quay đầu nhìn Lưu Dục, bàn tay lạnh lẽo túm lấy ống tay áo của nàng: "Ta muốn bái tế mẫu thân."

      Bàn tay vội vã thắt dây lưng dừng lại, Lưu Dục ngẩng đầu: " được tùy hứng nữa, Nương Nương."

      "Nhưng ngày giỗ của mẫu thân sắp đến rồi." Thanh thấp dần, chính nàng biết lời cầu này ép buộc người khác biết bao nhiêu.

      "Nương Nương, năm rồi Nương Nương cũng đâu có dự ngày giỗ của phu nhân đâu đúng ? Vậy lần này......" Lời vừa ra khỏi miệng, Lưu Dục biết ngay mình đụng đến vết thương lòng của Nương Nương.

      Ngày giỗ phu nhân năm ngoái phải Nương Nương muốn dự, mà là lão gia cho người dự.

      "......" Ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm, nàng chậm rãi buông tay áo Lưu Dục ra: "Ừ."

      ra hồi đó nàng có , nhưng đợi mọi người bái tế xong mới lén đến.

      Nhưng có lẽ năm nay thể nữa rồi.

      "Nương Nương, dù sao ngày giỗ phu nhân còn đến vài ngày lận, hay là Nương Nương xin phép bệ hạ, chừng bệ hạ có thể chấp thuận cho Nương Nương đó!" Lưu Dục đề nghị.

      Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng cười khẽ: " cần, có lẽ......" Nàng thêm gì nữa, đứng dậy, : "Lưu Dục, giúp ta chuẩn bị nước ấm!"

      —- Có lẽ mẫu thân thực tế cũng hy vọng được gặp ta.

      " chuẩn bị xong rồi!"

      "Ừ!"

      "Nương Nương, lát nữa người muốn đến chỗ Vân phi Nương Nương sao?"
      "Ừ, dù sao nàng cũng giúp Lý Nhĩ!"

      "Vậy nô tỳ lui xuống chuẩn bị trước, Nương Nương tắm xong nhớ gọi Lưu Dục vào hầu hạ, nô tỳ đứng chờ ở ngoài."

      "Ừ!"
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32
      Lúc Vân phi sao chép <>, Thải Nhi chạy vào báo: "Nương Nương, Liễu phi Nương Nương dẫn thị nữ ngày hôm qua đến."

      lâu sau, Thải Nhi liền dẫn Liễu Vận Ngưng vào.

      Lúc Liễu Vận Ngưng vào, Vân phi ngừng sao chép, ngồi nhuyễn tháp.

      Liễu Vận Ngưng vừa tiến vào phòng Vân phi thấy cảnh vật trước mắt sáng ngời, nữ tử trước mắt tầm mười sáu, bảy tuổi, vô cùng kiều diễm, khiến kẻ khác nhìn vào mà muốn mù, nàng uyển chuyển cúi người, thanh du dương như tiếng trân châu lăn nền: "Thần thiếp bái kiến Vân phi Nương Nương."

      "Nô tỳ bái kiến Vân phi Nương Nương." Lý Nhĩ rụt rè đứng sau lưng nàng, Lưu Dục chau mày, thấy nàng sai nhưng cũng gì, chỉ thừa lúc mọi người để y liền liếc mắt cảnh cáo nàng.

      "Đứng dậy cả !" Vân phi dịu dàng với Lý Nhĩ và Lưu Dục, rồi đỡ Liễu Vận Ngưng dậy, tinh tế quan sát hồi lâu, mới : "Liễu phi rất đẹp, khó trách bệ hạ sủng ái Liễu phi nhiều như vậy."

      "Vân phi Nương Nương khen trật rồi!" Nụ cười của Vân phi rất hòa thuận, cũng rất thân thiện, tâm Liễu Vận Ngưng khỏi sinh hảo cảm với Vân phi, ngày cả Lưu Dục hình như cũng có hảo cảm với Vân phi.

      "À, Liễu phi quá khách khí rồi, Liễu phi tiến cung cũng có hơi muộn, gọi ta là tỷ tỷ được rồi, đều là người nhà, đừng nên khách khí như vậy."

      "Tỷ tỷ giáo huấn đúng lắm, muội muội lĩnh giáo."

      Vân phi mời Liễu Vận Ngưng ngồi, Liễu Vận Ngưng cảm tạ rồi ngồi xuống, Vân phi mới : "Hôm nay muội muội đến là có chuyện gì quan trọng sao?"

      Nghe Vân phi vậy, Liễu Vận Ngưng quay sang Lưu Dục, : "Mang lên đây." thấy Lưu Dục cầm hộp vuông đến, Liễu Vận Ngưng nhận lấy, : "Muội muội hôm nay đến đây là vì muốn cảm tạ tỷ tỷ chuyện hôm qua, thị nữ của muội muội hiểu chuyện, may có thị nữ của tỷ tỷ trợ giúp mới có thể bảo toàn, chút lễ mọn này, xin tỷ tỷ hãy nhận cho."

      Vân phi nhìn cái hộp tay Liễu Vận Ngưng, đưa tay mở ra xem, trong hộp, là viên trân châu lớn bằng ngón cái, rất tròn, vừa thấy biết ngay là hàng thượng đẳng, Vân phi tinh tế đánh giá hồi lâu, vẻ mặt như rất vui.

      Lát sau, Vân phi đóng hộp lại, trả lại cho Liễu Vận Ngưng, tiếc nuối : "Món quà này của muội muội, tỷ tỷ thể nhận!"

      "Đây là tâm ý của muội muội, tỷ tỷ xin hãy nhận cho."

      " phải, muội muội chớ có hiểu lầm, chuyện hôm qua, tỷ tỷ đâu giúp muội muội được gì, tỷ tỷ lấy làm hổ thẹn, trong cung chú ý trật tự nhất, hôm qua thị nữ của muội muội làm ồn như vậy, dù tỷ tỷ có muốn giúp muội muội giấu diếm cũng vô dụng, trong cung có nhiều người như vậy, người ở đó cũng ít, chỉ sợ giờ này Thái hậu và bệ hạ biết chuyện hôm qua."

      Nghe những lời Vân phi , sắc mặt Liễu Vận Ngưng trắng , vẫn : "Dù sao chăng nữa, tỷ tỷ cũng giúp muội muội, đây là tâm ý của muội muội, xin tỷ tỷ nhận cho."

      "Vậy tỷ tỷ liền cung kính bằng tuân mệnh." Bảo Thải Nhi nhận lấy hộp, Vân phi tiếp lời: "Muội muội cần lo lắng như vậy, bệ hạ sủng ái muội muội đến thế, chỉ cần muội muội bệ hạ tiếng, quan nội thị phụ trách chuyện này dám can dự đâu."

      "Muội muội xin nhận lời khuyên quý giá của tỷ tỷ." Liễu Vận Ngưng , rồi nhìn ra ngoài, tiếp lời: "Sắc trời còn sớm nữa, muội muội cáo từ trước."

      "Ừ, có lẽ lát nữa bệ hạ đến Liễu uyển của muội muội, tỷ tỷ có rất nhiều thời gian nhàn, rảnh đến đây tán gẫu, để tỷ tỷ đỡ buồn."

      "Ừm, muội muội cáo từ trước!"

      Rời khỏi Bích Tỷ cung, vẻ mặt Liễu Vận Ngưng có hơi ngưng đọng, Lưu Dục đứng bên hỏi: "Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" tình hỏng bét ngoài dự kiến của nàng.

      Thấy vẻ mặt ấm ức của Lý Nhĩ, Liễu Vận Ngưng hít hơi, mệt mỏi trả lời: " đến đâu hay đến đó!"

      Lý Nhĩ biết mình rước nhầm đại họa, mắt đỏ hoe dám chen vào, nước mắt rưng rưng, nhưng dám để nó rơi xuống.

      Liễu Vận Ngưng bước đến, nắm lấy bàn tay lạnh đến dọa người của nàng, an ủi: "Đừng sợ, ta để ngươi bị gì đâu."

      —- Nếu là người của ta, vậy ta nhất định phải bảo vệ các nàng.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33
      Lúc trở lại Liễu Uyển, Liễu Uyển đèn đuốc sáng trưng, loạt cung nhân đứng trước cửa chứng minh rằng vị Đế Vương đến.

      "Nương Nương—-"

      Vỗ vỗ tay Lưu Dục, cắt ngang lời nàng chưa xong, Liễu Vận Ngưng : "Các ngươi cần vào, nghỉ !"

      "Nhưng mà—-"

      đợi Lưu Dục hết, Liễu Vận Ngưng tiến vào, vừa vào, thấy Hiên Viên Kỳ cầm quyển sách đưa lưng về phía nàng.

      Nàng hít hơi sâu, : "Thần thiếp bái kiến bệ hạ."

      "Đứng dậy !" Lần này y nhanh chóng bảo nàng đứng dậy, xoay người, trong tay là cuốn y thư nọ: " ra Liễu phi có hứng thú với y thuật." Nghe thanh của y, hình như tâm tình cũng đến nỗi tệ, Liễu Vận Ngưng khỏi yên lòng, mỉm cười, : "Chỉ là nhàn hạ ngồi đọc giết thời gian thôi."

      "Ồ!" Y bỗng nhiên cười, : "Liễu phi vừa mới đâu về vậy?"

      Liễu Vận Ngưng ngẩn người.

      Vừa rồi, có phải do nàng hoảng sợ quá nên nhìn lầm hay ? Nụ cười ôn hòa ấy, lại xuất mặt vị Đế Vương lạnh lùng hà khắc này? Trong cơn hoảng hốt, nàng hình như lại thấy tiểu thiếu niên cười dịu dàng với nàng, hình như, tiểu thiếu niên ấy trở lại.

      "Liễu phi, Liễu phi—-" Giọng vui kéo hồn phách nàng về, Liễu Vận Ngưng hoàn hồn, thấy Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nhìn nàng: "Liễu phi vừa suy nghĩ cái gì thế? Ngay cả lời trẫm Liễu phi cũng chưa hề nghe thấy."

      Nàng cả kinh, quỳ xuống: "Thần thiếp biết sai, xin bệ hạ thứ tội."

      "Trẫm trách ngươi đâu." Thản nhiên liếc nàng cái, y ngồi xuống nhuyễn tháp, lúc này Liễu Vận Ngưng mới để ý bàn vuông nhuyễn tháp chất núi tấu chương.

      Liễu Vận Ngưng nhanh chóng bị y làm cho choáng váng, biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết ngây ngốc quỳ gối nhìn y.

      phỏng đoán lung tung dụng ý của y, biết y gì để nhục nhã nàng, hoặc dùng cách gì để trừng phạt nàng, giọng lạnh lùng của Hiên Viên Kỳ vang lên bên tai: "Lại đây, mài mực."

      Mài mực ư, chưa từng nghe hình phạt này, cái gì? Mài mực? Liễu Vận Ngưng sửng sốt, chạy nhanh đến bên bàn, tỉ mỉ mài.

      Hiên Viên Kỳ như vẫn còn bất mãn với vẻ trì trệ vừa rồi của nàng, hừ tiếng, tay Liễu Vận Ngưng khỏi run lên, giương mắt nhìn, nhưng y nhìn lại, trực tiếp cầm lấy tấu chương.

      Trái tim treo cao chậm rãi buông xuống, xem ra hôm nay tâm tình của y rất tốt.

      Cúi đầu, phát cái nghiên mực trong tay nàng chính là nghiên mực Đoan Khê* tuyệt hảo, hoa văn ở mặt , bên sườn trái có viên đá thiên nhiên màu vàng nhạt, sườn bên kia của nghiên mực, cũng có hoa văn màu vàng nhạt tương tự và bốn chữ Triện** 'Hàn Đàm Lạc Nguyệt'*** sẵn có, cùng với chạm trổ tinh tế tôn lên vẻ đẹp sáng chói, hề có dầu mài của người thợ làm ra nó, hiếm thấy. (*Nghiên mực Đoan Khê: loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc; **Chữ Triện: kiểu chữ Hán; ***Hàn đàm lạc nguyệt: ánh trăng soi bóng xuống hồ băng)

      Nhớ đến trước đây mẫu thân cũng từng có cái nghiên mực giống vậy, bà cẩn thận gìn giữ, chỉ khi nào người ta cầu viết, mới lấy bảo bối ra dùng, nhưng do lần nàng cẩn thận để mất, nếu phải nàng......
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :