1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24
      Đợi Liễu Vận Ngưng tắm xong từ phòng trong bước ra, Lưu Dục dẫn nhóm người tiến vào.

      "Nô tỳ (nô tài) bái kiến Nương Nương!"

      Thấy ánh mắt khó hiểu của Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục tiến lên bước, : "Họ đều là nội thị được nội thị phủ điều đến Liễu Uyển cung, sáng nay quan nội thị đích thân dẫn họ đến, là bệ hạ tự mình giao phó!"

      Chau mày, Liễu Vận Ngưng gì, chỉ phất phất tay, : "Những người này giao cho ngươi đó, Lưu Dục!"

      "Vâng!" Đồng ý xong, Lưu Dục với họ: " theo ta!"

      Đợi đến khi Lưu Dục ra ngoài rồi, Lý Nhĩ lập tức lẻn đên trước mặt Liễu Vận Ngưng, cười trộm: "Nương Nương người biết đâu, buổi sáng bệ hạ vì chuyện này mà tính tình thay đổi đó! Vừa nghe chuyện quan nội thị trước cố ý điều người về đây, lập tức bắt quan nội thị đó từ chức, nên quan nội thị mới mới đích thân đến đây đó!"

      "......" Liễu Vận Ngưng hiểu sao Lý Nhĩ lại hưng phấn đến vậy, ngược lại còn chau mày, lấy làm khó hiểu với hành động của Hiên Viên Kỳ.

      Nàng thể hiểu nổi rằng hôm qua nàng chống đối y, y giận, lần này trong hồ lô của y đựng loại dược gì đây*? (*Ý là biết trong đầu Hiên Viên Kỳ nghĩ cái gì, dùng phép dụ)

      Nếu buổi sáng hôm nay đến để trừng phạt nàng còn dễ hiểu, tình huống giờ khiến nàng mờ mịt.

      "Nương Nương." Lý Nhĩ huơ huơ tay trước mặt nàng: "Người làm sao vậy? Sao lại ngồi ngây ra?"

      "Á, có gì." Kéo tay Lý Nhĩ, nàng : " Ta chỉ nghĩ đến số chuyện thôi."

      "Ồ!" Lý Nhĩ hề nghi ngờ, gật gật đầu : "Nương Nương, Lý Nhĩ chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi, có bánh hoa quế cao mà người thích nhất nha!"

      Nghe những lời đó của Lý Nhĩ, Liễu Vận Ngưng nhịn được cười: "Hiếm khi ngươi còn nhớ!"

      "Nương Nương, người vậy là có ý gì?" Lý Nhĩ dẩu môi bất mãn: "Lý Nhĩ đều đặt chuyện của Nương Nương lên hàng đầu, Nương Nương sao có thể vậy?"

      "Ha ha—-"

      "Đúng rồi!" Lý Nhĩ bỗng nhiên nhớ đến chuyện quan trọng: "Trước khi Lý Nhĩ tiến cung có gặp Lãnh Thiếu gia, y nhờ Lý Nhĩ giao bình dược này đến tận tay Nương Nương!"

      "Ngươi có gặp sư huynh?" Thanh mừng rỡ: "Sư huynh có ?"

      "!" Lý Nhĩ lắc đầu, thần sắc thoạt nhìn có vẻ chán nản: "Tâm tình Lãnh Thiếu gia hình như được tốt, bộ dạng có hơi tiều tụy."

      Dù cho nàng có truy vấn đến đâu cũng chẳng chịu cho nàng hay xảy ra chuyện gì. Rốt cục Lãnh Thiếu gia làm sao thế, tại sao sau hơn tháng biến mất lại trở về với bộ dạng tiều tụy?

      " sao?" Nụ cười tươi của Liễu Vận Ngưng trở nên nhạt dần.

      —- Ta làm tổn thương y sao?

      "Nương Nương, người thử xem Lãnh Thiếu gia xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chỉ tháng gặp mà bộ dạng thay đổi nhiều đến vậy?"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25
      " sao?" Nụ cười tươi của Liễu Vận Ngưng trở nên nhạt dần.

      —- Ta làm tổn thương y sao?

      "Nương nương, người thử xem Lãnh Thiếu gia xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chỉ tháng gặp mà bộ dạng thay đổi nhiều đến vậy?"

      "Có thể y gặp phải chuyện buồn, đợi y nghĩ thông rồi có chuyện gì đâu." Nàng vỗ võ hai má Lý Nhĩ, cười : "Ngươi cần phải nghĩ nhiều như vậy, sao đâu mà!"

      "Ừm!" Nàng rầu rĩ đáp.

      —- Nhưng vẫn cứ để ý, tại sao Lãnh Thiếu gia chịu cho nàng chứ?

      "À, còn nữa, đây là y thư* Phong gia bảo ta giao cho nương nương, y tuy nương nương tiến cung, nhưng cũng thể bỏ bê việc học được, nhất định mỗi ngày phải xem qua ít, ngày nào đó có thể cần đến!" Nàng lấy cuốn y thư nho trong ngực ra, đưa cho Liễu Vận Ngưng.

      Mắt Liễu Vận Ngưng sáng lên, : "Đây là cuốn y thư ta đòi sư phụ lâu lắm rồi mà người chịu đưa, nếu biết chỉ cần xuất giá người cho ta, ta xuất giá từ sớm rồi, sư phụ còn gì nữa ?"

      " ạ!"

      "?" Nàng kinh ngạc.

      "Đúng vậy, Phong gia chỉ : dù có vào cung rồi cũng phải ôn lại những gì học mỗi ngày, nhất định được bỏ bê." Lý Nhĩ phụng phịu, bắt chước khẩu khí của Phong Nãng, Liễu Vận Ngưng nhịn được lắc đầu, mỉm cười.

      "Nếu để sư phụ bắt gặp, coi chừng bị người mắng cho đấy!"

      "Sao được chứ!" Nàng thè lưỡi, vẻ mặt đáng : "Phong gia ở xa cả nghìn dặm, sao biết được chứ!"

      "Ngươi đúng là nha đầu biết ơn, chắc giờ sư phụ hối hận vì cứu ngươi!"

      Lý Nhĩ là trong lần Phong Nãng xa cứu nàng ra khỏi nhóm thổ phỉ cách đây vài năm, nhưng Phong Nãng đến chậm bước, khi đến đó rồi, người nhà Lý Nhĩ bị giết hại, Lý Nhĩ do được mẫu thân đỡ cho nên tránh được kiếp, nhưng từ đó nàng cũng trở thành nhi, Phong Nãng bất đắc dĩ đành phải mang nàng theo, đợi khi nào về đến kinh thành y đưa nàng cho Liễu Vận Ngưng.

      " đâu!" Lý Nhĩ hất cằm, bộ dạng vênh váo, nhìn Liễu Vận Ngưng, bật cười: "Phong gia thu người làm đồ đệ mới cảm thấy hối hận á!"

      "Quỷ sứ!" Chọt chọt mũi nàng, Liễu Vận Ngưng nhịn được cười. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười tràn đầy sức sống của Lý Nhĩ nàng cũng nhịn được vui lây.

      Liễu Vận Ngưng là ngẫu nhiên bái Phong Nãng làm sư phụ, khi đó mới vừa tròn mười tuổi, buổi sáng nọ nàng thấy Phong Nãng bị trọng thương nằm trong vườn, lúc ấy nàng chỉ vừa tròn mười tuổi, vốn biết chữa thương bằng cách nào, nhưng dưới chỉ đạo của Phong Nãng cũng miễn cưỡng qua cửa, ai ngờ Phong Nãng cho rằng nàng có năng khiếu học y trời cho, muốn thu nàng làm đồ đệ để dạy y thuật.

      Liễu Vận Ngưng thấy có gì là ổn, cũng đồng ý học, học được tám năm, chính nàng cũng cảm thấy hứng thú vô cùng.

      "Nương nương, nếu chúng ta cứ ở mãi trong cung, vậy phải được gặp Phong gia và Lãnh Thiếu gia sao?

      Nghe xong lời Lý Nhĩ , Liễu Vận Ngưng càng suy nghĩ sâu xa thêm, hồi lâu, mới : "Nếu có duyên, nhất định gặp lại!"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26
      Lận Vương Hiên Viên Lận ngẩng đầu vài lần nhìn vị Đế Vương thất thần, vẻ mặt có chút cảm xúc.

      Y khỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      —- Kỳ lạ, trời đâu có mưa!

      Vậy tại sao......

      "Lận Vương, ngươi nhìn trẫm chằm chằm là có chuyện muốn bẩm báo sao?"

      Thanh trong vắt vang lên khiến y hồi thần, kinh ngạc nhìn lại, thấy vị Đế Vương nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt tí cảm xúc, trái tim bé của y bất giác đập "thình thịch" vài cái, vội đáp: "Bẩm bệ hạ, thần đệ chưa có chuyện quan trọng để bẩm báo!"

      Hiên Viên Kỳ gì, phất phất tay, ý bảo y về . Chỉ động tác đơn giản như vậy khiến Lận Vương quên cả kinh ngạc.

      —- Vị Đế Vương từ trước đến nay luôn vô tâm vô tình, sao hôm nay ăn dễ nghe quá vậy? Tuy y biết Hoàng huynh thương y, bình thường dù y có làm sai cũng sợ bị trừng phạt, nhưng lúc nào cũng bị ánh mắt y lăng trì, còn bây giờ, ngay cả trừng hoặc liếc mắt cũng có?

      Chuyện này cũng kỳ lạ quá ?

      Y bỗng nhiên rung mình cái.

      —- Chẳng le ông trời trừng phạt y? Trừng phạt y ăn vụng tế phẩm cúng ông trời lúc sáng?

      "Còn chuyện gì nữa à?" Thấy y đứng tại chỗ trong ngơ ngác, Hiên Viên Kỳ chau mày, hỏi.

      ", có gì!" Y đột nhiên hoàn hồn, trong lòng hình như xác định xong, đúng là ông trời trừng phạt y.

      Thản nhiên liếc y cái, Hiên Viên Kỳ gì, cúi đầu chăm chú đọc tấu chương, biết phê duyệt đến đâu, dung nhan tuấn có vẻ vui.

      Lận Vương thăm dò sắc mặt lời của y, rồi quay về mắt xem mũi, mũi xem tâm*, làm vị Vương gia nhàn hạ. (*Mắt xem mũi, mũi xem tâm: ý là chỉ quan tâm đến bản thân)

      Y vốn để ý đến chuyện triều chính, lần này chẳng qua là vì Đại hôn của Hoàng huynh mới từ ngoài đại mạc nghìn dặm xa xôi trở về tham dự hôn lễ, nếu phải Hoàng huynh hạ lệnh nếu về phải chết, giờ này y phải đứng ở đây, mà cưỡi ngực tiêu dao ngoài đại mạc mới đúng.

      Ôi! Xem ra y sống sung sướng lâu rồi, ông trời thấy vừa mắt, nên phải chấm dứt những ngày sung sướng của y.

      Quả nhiên —-

      Lại nghe thấy tiếng Hoàng huynh: "Lận Vương—-"

      "Có thần đệ!" Y vội đứng dậy, chỉ sợ cẩn thận cái là chọc phải ánh mắt lăng trì của y.

      "Phía Nam xảy ra nạn lụt, bạc được đưa cứu trợ lại chưa đến, ngươi xem—-" Y bảo Lai Phúc mang tấu chương đến cho Hiên Viên Lận: "Đây là tấu chương tri phủ phía Nam liều chết mang lên kinh, nghiêm túc chất vấn trẫm, tại sao quan tâm đến tình hình ở phía Nam, ngươi xem, trẫm phải làm sao bây giờ?"

      Nhìn bản tấu màu vàng kim trong tay, Hiên Viên Lận hiếm khi chau mày: "Thần đệ cho rằng, chuyện quan trọng nhất trước mắt là xử lý gọn tổn hại do nạn lụt gây ra ở phía Nam , về phần bạc được đưa cứu trợ—-" Gấp bản tấu lại, nghiêm mặt: "Sau này hẳn xử trí!"

      Nghe xong những lời của y, ánh mắt Hiên Viên Kỳ lộ vẻ hài lòng: "Chuyện này giao cho ngươi đấy!"

      "A?" Hiên Viên Lận thảng thốt, hai mắt trừng lớn: "Hoàng huynh—-"

      "Quyết định vậy !" biết có phải ảo giác hay , ánh mắt Hiên Viên Kỳ thoáng có ý cười nhàn nhạt: "Trẫm, rất tín nhiệm năng lực của ngươi!"

      "A? Sao lại thế?" Vẻ mặt y thoạt nhìn có vẻ chán nản, đành cam chịu: "Thần đệ lĩnh mệnh.

      —- Ô! Những ngày vui vẻ kết thúc rồi!

      Cúi đầu, Hiên Viên Kỳ hề để ý đến biểu cảm ai oán của y, tiếp tục chăm chú đọc núi tấu chương nho .
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27
      Cúi đầu, Hiên Viên Kỳ hề để ý đến biểu cảm ai oán của y, tiếp tục chăm chú đọc núi tấu chương nho .

      Đứng đấy hồi lâu nhìn Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Lận mới nhớ đến việc chính: "Hoàng huynh, thần đệ còn chưa được bái kiến Hoàng tẩu!"

      Cánh tay phê duyệt tấu chương dừng lại, Hiên Viên Kỳ ngẩng đầu: "Nhiều Hoàng tẩu như vậy, sao cứ nhất nhất phải gặp cho được nàng?"

      Biểu cảm của Hiên Viên Lận dần biến thành thái độ khinh thường: "Hoàng huynh, người đừng tưởng rằng tại yến hội hai năm trước chỉ có mình người thấy Hoàng tẩu, nếu phải nhìn thấy ánh mắt chuyên tâm của huynh, thần đệ sớm chạy đến cửa cầu hôn rồi, há có thể chờ đến bây giờ!"

      Ánh mắt Hiên Viên Kỳ bỗng trở nên lạnh lùng: "Ngươi cũng thích nàng?"

      "Người như nàng ai mà thích chứ!" Y đáp như đó là chuyện đương nhiên, làm bộ như thấy ánh mắt uy hiếp của Hiên Viên Kỳ, tiếp lời: "Nhưng chẳng qua cũng chỉ là thưởng thức mà thôi." Dù ngay từ đầu có đến cửa cầu hôn nhưng cũng nhanh chóng chạy mất, nguyên nhân chỉ vì Hoàng huynh, còn hơn cả thế nữa......

      Y thầm thở dài bất đắc dĩ.

      —- Nữ tử như nàng, giống như đóa Tuyết Liên sinh trưởng đỉnh Tuyết Sơn, muốn hái xuống, phải dễ!

      "Hoàng huynh, người cần phải quý trọng tốt mới phải!" Giọng điệu y phải có hâm mộ, nhưng càng hâm mộ, cũng thể có được.

      Hiên Viên Kỳ nghe y vậy chỉ cười lạnh lùng: "Đúng, nên 'quý trọng' tốt!"

      "Hoàng huynh—-" Vô ý nhìn thấy nụ cười lạnh của y, Hiên Viên Lận bất giác chau mày, bỗng nhiên nhiềuớ đến chuyện đó: "Người phải vì thích tài năng của Hoàng tẩu nên phải sắp xếp cho Hoàng tẩu làm Hoàng hậu sao? Tại sao hôm qua lại phế bỏ hậu vị của nàng?" Y đồng ý : "Người làm vậy chẳng khác nào biến Hoàng tẩu làm đối tượng để mọi người nhạo báng cả!"

      "Hậu vị của trẫm, chỉ dành cho người!"

      "......" Hiên Viên Lận mặt nhăn mày nhíu.

      —- Chẳng lẽ y nghĩ sai rồi sao? Người Hoàng huynh thích phải Liễu Uẩn Nịnh?

      "Vậy người đó là ai?"

      gì chỉ liếc mắt nhìn y đầy ý, Hiên Viên Kỳ thản nhiên đáp: "Liễu Uẩn Nịnh!"

      "Nhưng......" Y thấy mình hồ đồ rồi, nghe chẳng hiểu Hoàng huynh gì.

      "Đó là thế thân mạo danh."

      "......" Y trừng lớn mắt.

      Sắc mặt Hiên Viên Kỳ trở lạnh: "Nếu nhờ Liễu Nhị phu nhân với trẫm, có lẽ giờ trẫm cũng chẳng hay biết gì đâu!"

      "Sao có thể như vậy được?" Thảng thốt, Hiên Viên Lận thể tin được những gì y vừa nghe: "Đây chính là tội khi quân đó."

      Giọng Hiên Viên Kỳ phải có mỉa mai: "Nàng sợ phạm tội khi quân gì cả!"

      "Vậy......" Y chần chờ: "Hoàng huynh tính sao?"

      "Thuần phục nàng!"

      "Hả?" Y có nghe lầm chứ?

      Hiên Viên Kỳ buông cây bút lông sói trong tay xuống, dựa người vào ghế: "Vốn tưởng là con cừu dịu ngoan, ai ngờ—-" Y nở nụ cười suy ngẫm: "Ra lại là tiểu miêu biết cào."

      "Hoàng huynh bị cào rồi?" Y để lộ ánh mắt mờ ám: "Vậy đêm tân hôn của hai người khẳng định phấn khích tột độ?"

      Nhớ đến buổi tối hôm ấy, lúc biết chân tướng việc, y nở nụ cười lạnh lùng: "Đúng, rất phấn khích!"

      —- Phấn khích đến nỗi khiến y, tài nào quên được!
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28
      "Nương Nương—-" Lúc giúp Liễu Vận Ngưng thay áo, biểu cảm của Lưu Dục ngưng đọng khi nhìn những dấu đỏ chằng chịt da thịt trắng nõn của nàng, đau lòng, cố gắng tay: "Bệ hạ chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, chút biết thương tiếc Nương Nương!"

      Nghe vậy, Liễu Vận Ngưng chăm chú đọc y thư đưa tay lên xoa bóp bả vai, cười cười, chỉ : " sao!" Rồi tiếp tục đọc y thư.

      "Nhưng mà—-" Lưu Dục vẫn rất bất mãn, nhưng thấy mọi người trong cuộc rối như tơ vò, nàng chỉ có thể nuốt bất mãn của mình vào bụng.

      Liễu Vận Ngưng để ý đến nàng nữa, mặt nhăn mày nhíu nghiên cứu cách trị chứng bệnh hiếm thấy theo như trong y thư ghi.

      Khoảng thời gian lúc nàng chú tâm nhanh chóng trôi , Lưu Dục ngoại trừ mang bữa trưa vào ra cũng thấy quay lại, cho đến khi trời trở tối lúc nàng thể đọc được nữa mới giật mình phát hoàng hôn xuống rồi.

      Khởi động thân mình trở nên đau nhức vì ngồi quá lâu, Liễu Vận Ngưng buông y thư xuống, đứng dậy xoay bả vai, đầu bỗng dưng nhớ đến những lời Lưu Dục , nhếch nhếch môi, cười.

      —- Từ 'thương tiếc', từ trước đến giờ phải để dùng cho nàng.

      "Lưu Dục—-"

      Gọi thêm vài tiếng vẫn thấy ai trả lời, nàng khỏi hoài nghi: "Lưu Dục—-"

      "Nương Nương—-" thị nữ từ ngoài chạy vào, cung kính : "Lưu Dục tỷ dặn, nếu Nương Nương có chuyện gì có thể tìm nô tỳ."

      "Ngươi tên......"

      "Hồi Nương Nương, nô tỳ tên Thải Nhi!"

      "Thải Nhi—-" Nàng hỏi: "Lưu Dục đâu?"

      "Nô tỳ biết."

      Nàng trầm ngâm, lại hỏi: "Vậy Lý Nhĩ đâu?"

      "Chuyện này nô tỳ cũng biết."

      " sao?" Lòng có hơi bất an: " sao, ngươi lui xuống trước ."

      "Dạ! Nương Nương!" Thị nữ lui xuống, trong cung điện tối tăm chỉ còn lại mình Liễu Vận Ngưng, nàng ngồi xuống suy nghĩ, lòng càng ngày càng cảm thấy bất an hơn, cuối cùng vẫn lại đứng dậy: "Thải Nhi—-"

      "Có nô tỳ!" Thải Nhi từ ngoài điện chạy vào: "Người có gì dặn dò?"

      Nàng trả lời, chỉ : "Ngươi rành Hoàng cung hơn Bổn cung, dẫn Bổn cung ra ngoài tìm Lưu Dục !"

      "Dạ!" Nàng đáp có hơi chần chờ, Liễu Vận Ngưng để ý đến, nhanh chóng bước ra ngoài, Thải Nhi gọi với theo: "Nương Nương—-"

      "......" Nàng dừng chân, xoay người hoài nghi nhìn Thải Nhi.

      "Lưu Dục tỷ , hai người chỉ làm chút chuyện mà thôi, bảo Nương Nương cần lo lắng!"

      lắp bắp của nàng ta khiến Liễu Vận Ngưng hoài nghi, nàng xoay người, hỏi: "Thải Nhi, ngươi gạt Bổn cung chuyện gì có phải ?"

      "Nô tỳ dám, nhưng mà—-"

      "Nhưng mà cái gì?" bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt hơn, khẩu khí của Liễu Vận Ngưng bất giác trở nên nóng nảy: "Có chuyện gì ngươi cứ ra, đừng có mà ấp a ấp úng nữa!"

      "Dạ......" Bị giọng điệu nghiêm khắc của nàng dọa, Thải Nhi thú : "Hình như nghe đâu Lý Nhĩ tranh chấp với thị nữ cung nhân khác ở 'Bố Hách cung', vừa rồi có người đến thông báo cho Nương Nương, nhưng Lưu Dục tỷ cho nô tỳ với người."

      "Thải Nhi, ngươi mau dẫn Bổn cung !"

      "Nương Nương, nhưng mà......"

      'Bố Hách cung' là khu viện trong Hoàng cung đại nội nơi thị nữ và cung nhân ở, bình thường các vị chủ tử trong cung ai đến đó bao giờ cả.

      "Dẫn Bổn cung !"

      "Nhưng mà—-"

      "Lời Bổn cung ngươi nghe sao?"

      "Nô tỳ dám, nhưng Lưu Dục tỷ dặn được để cho Nương Nương biết, giờ nô tỳ làm trái lời Lưu Dục tỷ, lại......"

      "Ngươi nghe lời Bổn cung hay nghe lời Lưu Dục?"

      "Nương Nương—-" Thanh của Lưu Dục giòn giã vang lên ở cửa đại điện: "Là nô tỳ bảo Thải Nhi làm vậy, Nương Nương nếu muốn phạt, phạt nô tỳ là được rồi!"

      Đột nhiên nhìn thấy Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng rốt cục cũng an tâm: "Ngươi là làm càn!"

      "Xin lỗi, để Nương Nương lo lắng!" Lưu Dục cúi đầu.

      "Nương Nương, Lý Nhĩ đây này......" Lý Nhĩ xuất từ sau lưng Lưu Dục, nàng cứ rụt rè đứng sau lưng Lưu Dục, dám nhìn thẳng vào mắt Liễu Vận Ngưng.

      " , chuyện gì xảy ra?"

      "Xin lỗi, Nương Nương." Lý Nhĩ áy náy: "Nhưng thể trách Lý Nhĩ được!" Nàng năng hùng hồn: "Những người đó xấu Nương Nương, Lý Nhĩ chỉ chỉnh họ có vài câu, ai ngờ bọn họ đều là chó cậy thế chủ, Lý Nhĩ chỉ thay Nương Nương lấy lại công bằng mà thôi!"

      "Xem tầm nhìn hạn hẹp của người gây cho Nương Nương biết bao phiền phức kìa!" Lưu Dục mỉa mai: "Là ai sáng nay thề cam đoan gây phiền phức cho Nương Nương? Vậy người giờ gây phiền phức là ai thế?" Dứt lời giọng điệu của Lưu Dục trở nên nghiêm khắc.

      "Nhưng mà—-" Lý Nhĩ cãi lại trong ấm ức: "Lý Nhĩ chỉ hy vọng được tranh luận thay Nương Nương thôi!"

      "Vậy giờ ngươi tranh luận xong hay chưa?"

      "Ta......"

      "Ngươi chỉ tranh luận thay Nương Nương, ngược lại còn khiến cho Nương Nương của chúng ta mất mặt!"

      "Nhưng mà ta......"

      "Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng đột nhiên lên tiếng, : "Quên , nếu chuyện xảy ra rồi, có truy xét thêm cũng vô ích. Chuyện giờ thế nào rồi?"

      " tính là phá rối, nhưng cũng tốt mấy, lúc nô tỳ đến thị nữ bên cạnh Vân phi đến ngăn cuộc tranh chấp lại, kinh động đến Thái hậu và bệ hạ, có thể an tâm!"

      "Vân phi?"

      "Ưm, chính là Vân phi cáo ốm đến thỉnh an Nương Nương ngày hôm qua."

      " vậy, ta nên cảm tạ Vân phi mới phải."

      "Ưm, nhưng sắc trời hôm nay muộn, muốn cảm tạ cũng nên đợi ngày mai hẳn ."

      Nàng gật gật đầu, nhìn Lý Nhĩ : "Cho dù người ta có gì, từ nay ngươi cũng đừng để ý đến, biết chưa?"

      "Ưm." Lý Nhĩ ấm ức gật đầu.

      Lòng Liễu Vận Ngưng như thả con diều, xem chuyện hôm nay như quá khứ qua.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :