1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19
      Thấy bộ dạng như ban nhiều ân huệ của y cho nàng, nàng nhịn được cười: "Vậy xong rồi." Nàng thào, cười yếu ớt: "Thần thiếp cũng còn biết tung tích của Liễu Uẩn Nịnh vậy phải làm sao đây?"

      Thấy sắc mặt y càng thêm trầm, Liễu Vận Ngưng cười càng tươi: "Huống chi, bệ hạ cũng , người ti tiện như thần thiếp, dù cho có biết, cũng cho bệ hạ đâu nhỉ? Dù sao, sống trong Hoàng cung cũng thoải mái hơn trong thiên lao nhiều ha?"

      "......"

      "Kỳ lạ, chẳng lẽ bệ hạ thể tìm nổi nữ tử sao?"

      Sắc mặt y tái nhợt đến cực điểm, đôi mắt nghiêm nghị biến thành đôi mắt nâu đen thâm sâu, ngọn lửa giận bùng cháy trong mắt y, nhưng Hiên Viên Kỳ tìm được lý do để phản bác, bởi lẽ y tìm ra được tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, liên tục huy động ảnh vệ tìm nhưng thấy.

      "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Liễu Uẩn Nịnh đừng nên sớm bị tìm thấy, bằng , ngày mà Liễu Uẩn Nịnh hồi cung, cũng chính là ngày ngươi rời khỏi cõi đời này!"

      "Ừm, tạ bệ hạ nhắc nhở, thần thiếp nhớ thắp ba nén nhang mỗi ngày cầu Bồ Tát phù hộ!" Nàng vẫn cười, hình như cố ý ngoảnh mặt ngó lơ với cơn cuồng nộ của y, nhưng nào có ai hay, tay nàng thấm đẫm mồ hôi lạnh.

      "Cái miệng của ngươi, đúng là sắc!" Y giận mà còn cười, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, ngón tay trỏ hơi thô ráp vuốt ve đôi môi nàng: "Nhưng mà, trẫm vẫn cứ thích nghe thanh phát ra từ nó giống như ngày hôm qua."

      "A......" Còn chưa kịp đỏ mặt, môi của nàng bị đoạt lấy cách hung hăng, hai mắt trợn trừng thẳng nhìn đôi mắt tà mị đen láy như hố băng kia.

      Nàng trợn trừng hai mắt, nhìn y bối rối.

      —- Đây là lần đầu tiên, y hôn ta như vậy.

      Trong giây lát, hình như nhớ đến chuyện gì đó, nàng giãy dụa cách kịch liệt, y buông nàng ra, nhưng đợi nàng thả lỏng lấy hơi, trời đất quay cuồng, nàng bị y ôm lấy chặt.

      Thân thể nàng cứng còng, ký ức của ngày hôm qua ùa về như thủy triều dâng, cái cảm giác đau đớn và vui sướng xa lạ đan xen vào nhau khiến nàng sợ hãi, nàng ngừng run rẩy.

      Ngay sau đó, lưng nàng chạm phải tấm gấm lạnh lẽo, nàng ngã xuống chiếc giường lớn hoa lệ.

      Vị Đế Vương trước mắt, ngọn lửa giận trong mắt được thay thế bằng ngọn lửa khác. Y như vậy, hiểu sao khiến nàng cảm thấy hoang mang, bất giác giãy dụa.

      " được lộn xộn!" Giọng trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai nàng, nàng bỗng cả kinh, cả cơ thể cứng lại.

      Hơi thở ấm áp phảng phất bên tai nàng, nụ hôn khắng khít dừng cổ nàng, mờ ám bột phát.

      Trong lòng có hơi dao động, ánh mắt nàng dần dần mờ mịt —-

      "Uẩn Nịnh" Tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên tai, ánh mắt nàng trấn tĩnh trong phút chốc, đau đớn thoáng xẹt qua mắt.

      —- Ta sao có thể quên thân phận của chính mình.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20
      Dưới ánh nắng chói chang, tiểu nương khoảng bảy, tám tuổi cầm chiếc lá xanh mượt tay, ngẩng đầu nhìn tiểu thiếu niên vận y phục trắng bay bay trước mắt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi chứ?"

      "Ừ!" Tiểu thiếu niên gật gật đầu thận trọng.

      "Ngươi gạt ta chứ?"

      "Ta dối ai bao giờ!" Biểu cảm mặt tiểu thiếu niên vô cùng nghiêm túc, tiếp lời: "Đợi đến khi ta trưởng thành, có đủ năng lực rồi, ta trở về tìm ngươi, đến lúc đó ta mang ngươi , chịu ?"

      Nghe câu đó của y, tiểu nương nở nụ cười tươi: "Ừ ừ!" Nàng gật đầu liên tục, cười để lộ hai cái lúm đồng tiền nho đáng , mái tóc bù xù, hai mắt tròn xoe sáng còn hơn sao trời.

      Tiểu thiếu niên liền nở nụ cười, đưa tay xoa đầu nàng, cười : "Vậy ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta đến nhé!"

      "Ừ! Ngưng Nhi rất ngoan, rất ngoan mà!" Lúc chuyện mơ hồ có thể thấy chiếc răng nanh xíu của nàng: "Ngưng Nhi ngoan ngoãn chờ Kỳ ca ca đến, vậy nên Kỳ ca ca được thất hứa nha!"

      "Được!"

      "Đến, chúng ta móc ngoéo!"

      "Ha ha!"

      Kéo tay tiểu thiếu niên, thấy ngón tay y lớn hơn ngón tay nàng ít, tiểu nương mỉm cười ngọt ngào, lại xoay người tiếp tục công việc bận rộn của mình.

      Thấy nàng bận bịu, tiểu thiếu niên kiềm lòng được hỏi: "Mỗi ngày ngươi đều ở đây mình sao?"

      "Đúng vậy!" Tiểu nương quay đầu đáp, xới xới đất, rồi dùng cái xẻng đập đất, tiếp lời: "Lúc trước ma ma theo ta, nhưng hai năm trước ma ma được con bà đón về, nên ta ở mình, mà ma ma bà ấy hy vọng có thể đoàn tụ với gia đình, ta rất vui thay cho ma ma! Có thể đoàn tụ với gia đình, là chuyện hạnh phúc biết bao!"

      Lúc những lời này, nàng hơi hơi ngẩng khuôn mặt nhắn, nhìn bầu trời như chiếc gương sáng, nụ cười tươi mặt sớm tắt ngúm, chỉ còn lại chán nản hợp với lứa tuổi của nàng, còn có, tia hy vọng.

      Tiểu thiếu niên nhìn nàng, chau mày, để ý đến đống đất bùn làm dơ xiêm y của mình, ngồi xổm xuống đất: "Ngươi đừng khóc mà!"

      "Hả?" Tiểu nương kinh ngạc nhìn y, thảng thốt: "Ta đâu có khóc!"

      "Nhưng nhìn cái mặt ngươi như sắp khóc vậy!"

      Tiểu nương ngẩn người, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ha ha, Kỳ ca ca, ngươi tốt bụng, Ngưng Nhi rất thích ngươi nha!"

      "Vậy đồng ý với ta, sau này được khóc nữa, được ?"

      "Được!" Nàng gật đầu nhoẻn miệng cười tươi, hứa: "Sau này ta khóc, bao giờ khóc!"

      Nghe vậy, tiểu thiếu niên nở nụ cười yên tâm.

      Hai cái bóng nho nhạt dần, màn đêm vô tận ngừng bao trùm lấy nàng.

      Trong cung điện tráng lệ dần trở nên im ắng, chiếc giường hoa lệ, gió khẽ lướt qua tấm màn hai bên giường, thiếu nữ say giấc nồng cuộn mình, giọt nước đọng khóe mi, nhưng nhanh chóng bị gió thổi bay, tựa như —- con thuyền qua, lưu lại dấu vết mặt nước.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21
      Hai cái bóng nho nhạt dần, màn đêm vô tận ngừng bao trùm lấy nàng.

      Trong cung điện tráng lệ dần trở nên im ắng, chiếc giường hoa lệ, gió khẽ lướt qua tấm màn hai bên giường, thiếu nữ say giấc nồng cuộn mình, giọt nước đọng khóe mi, nhưng nhanh chóng bị gió thổi bay, tựa như —- thuyền qua, lưu lại dấu vết nước.

      —- Ngươi ràng dẫn ta .

      Thiếu nữ cuộn mình ôm chặt lấy thân trong vô thức, làm cách nào cũng thể ấm lên được, dù cho có tấm gấm mềm mại ở bên, tay chân nàng vẫn cứ lạnh lẽo, hình như cách nào có thể làm ấm lên, bởi những luồng gió lạnh cứ liên tục thổi đến.

      Thiếu niên trong mộng cười dịu dàng, dịu dàng, trong ánh mắt ấm áp là khuôn mặt như quả táo của nàng, thích vươn tay vân vê tóc nàng, cười : "Ngưng Nhi ngoan, Kỳ ca ca mang ngươi ra ngoài chơi."

      Nàng khi ấy luôn để cho y nắm lấy bàn tay bé của mình, lén chuồn ra khỏi phủ bằng cửa sau, sau đó là nghênh ngang lại con đường của Đế kinh.

      Khi đó là lần đầu tiên nàng biết ra thế giới bên ngoài tuyệt vời đến vậy, náo nhiệt đến vậy, chỉ là thế giới bên ngoài có tuyệt vời đến đâu, náo nhiệt cỡ nào, nàng vẫn ngoan ngoãn nắm tay thiếu niên theo sau y, rồi ngẩng cao đầu nhìn thiếu niên trước, lòng tràn đầy hạnh phúc.

      Đối với nàng mà , thiếu niên ấy, tồn tại như thiên thần!

      Cứ cho là sinh mệnh của thiếu niên ấy chỉ tồn tại với nàng trong thời gian ngắn, cực kỳ ngắn, ngắn đến nỗi hạt giống nàng gieo còn chưa kịp nảy mầm y biến mất, nhưng cảm giác ấm áp nơi bàn tay to lớn của y, dìu dắt nàng sống tiếp quãng thời gian mười năm độc.

      Bàn tay ấm áp ấy, nụ cười ôn hòa ấy, còn có lời thề nhưng phải lời thề, như nguồn suối ấm áp trong lòng nàng, nhưng mà —-

      Từng giọt từng giọt nước mắt lẳng lặng rơi trong đêm, cơ thể thiếu nữ càng trở nên bé.

      còn, còn nữa, tất cả, biến mất để lại dấu vết.

      Thiếu niên dịu dàng ấy, nụ cười dịu dàng ấy, những lời dịu dàng ấy, biến mất cùng với thiếu niên, thể nhìn thấy, thể cảm nhận được nữa.

      Tại sao lại gạt nàng? Tại sao lại gạt nàng?

      Bóng đêm vô tận có câu trả lời cho nàng, giá lạnh khôn nguôi có câu trả lời cho nàng, chờ đợi trong vô tận cũng có câu trả lời cho nàng.

      Nàng ngừng lặp lại kỳ vọng, sau đó lại thất vọng, kỳ vọng lần nữa, rồi cũng rơi vào vực sâu khôn cùng của thất vọng, vô tận phá hủy mọi hy vọng của nàng, vô tận tra tấn tâm linh thể chịu nổi gánh nặng của nàng, vô tận......
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22
      Trăng treo , ánh trăng nhu hòa đổ xuống, thiếu nữ ở phần trong giường cuộn mình bất an, vị Đế Vương ngủ phần ngoài giường ôm chặt nàng trong vô thức, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ như tấm lụa mỏng phủ lên người cả hai, đẹp như bức tranh.

      Bầu trời tối đen như mực có gắn vài ngôi sao tỏa sáng, chớp lóe chớp lóe, như cái nháy mắt của đứa trẻ tinh nghịch, nhưng sau đó, những ngôi sao bị mây đen che khuất, ngay cả trăng cũng còn nhìn thấy được nữa, trong phòng càng thêm u ám, ngoài cửa sổ mưa thu rơi tí tách, luồng gió lạnh thổi vào mở tung cửa sổ, kinh động giấc ngủ ngắn của thiếu nữ.

      Cánh tay để lộ ra ngoài tấm gấm rụt lại, hướng về nơi ấm áp trong vô thức, nắm rồi, bao giờ buông tay nữa.

      Nhưng vẫn thấy lạnh.

      Hàng lông mi dày khẽ rung động, Liễu Vận Ngưng tỉnh lại trong mệt mỏi, chậm rãi mở mắt, ánh mắt sáng như ánh sao vì mới thanh tỉnh được vài phần nên trở nên mông lung, giương mắt ngỡ ngàng, nhìn bốn bề tối tăm khiến người khác khó thở trong kinh ngạc.

      Tiếng mưa rơi tí tách ràng trong đất trời tĩnh mịch, đôi mắt nàng dần, rốt cục cũng nhớ ra.

      Lại thêm luồng gió lạnh nữa thổi đến, nàng rùng mình, hướng về nơi ấm áp, Đế Vương cũng cảm thấy lạnh lẽo nơi nàng, bàn tay ôm ngang eo nàng siết lại, ôm nàng chặt vào lòng.

      Nàng giật mình, ngơ ngác nhìn cánh tay đặt eo.

      —- Ấm quá, rất ấm.

      Nào giờ đều ngủ mình, dù có lạnh cũng chỉ có thể tự nhai chăn bông, rốt cục bao lâu nàng cảm nhận hơi ấm từ người khác rồi?

      Hình như rất lâu, rất lâu rồi, nàng quên hơi ấm của người là như thế nào.

      Ấm áp như vậy, vẫn luôn là thứ bản thân khao khát, vẫn luôn như vậy.

      Ngẩng đầu sững sờ, nàng nhìn nét mặt tuấn gần trong gang tấc, có hơi thất thần.

      —- Tại sao người lạnh lùng hà khắc như y, lại có cái ôm ấm áp như vậy.

      Ấm áp như vậy, ấm áp đến nỗi, khiến lòng kẻ khác sinh nhớ nhung.

      Nhưng mà —-

      Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, đôi mắt sáng ngời ảm đạm.

      —- Cái ôm ấm áp như vậy, thể thuộc về nàng, vĩnh viễn bao giờ, thuộc về nàng.

      Hơi ấm của người, giống như độc dược gây nghiện, muốn bỏ cũng bỏ được.

      Vì vậy, nàng thừa lúc bản thân chưa kịp nghiện, chặt đứt những ý niệm nảy sinh trong đầu, có được, cũng mất .

      ấm áp này phải thứ nàng có thể xa cầu được.

      Nhưng mà —-

      Nhắm mắt, hàng mi thấm đẫm nước mắt lạnh lẽo.

      —- Tại sao, ta thể có được ấm áp giống vậy? Tại sao? Ta lại cảm thấy lạnh lẽo? Tại sao trong mắt kẻ khác, người sai vĩnh viễn là ta? Tại sao ta nhất định phải trở thành tội nhân?
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23
      Lúc tỉnh lại trời sáng rồi, giường bên lạnh lẽo cho nàng hay, người ấy rời lâu.

      Nàng chỉ ngây ra lát, liền lẳng lặng xốc tấm gấm lên rồi xuống giường, chiếc áo mỏng màu trắng người có hơi hỗn độn, thân mình đơn bạc vì tiếp xúc với khí lạnh mà nhịn được khẽ run lên.

      Ngẩng đầu, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt nàng mờ mịt.

      —- Giấc mộng kéo dài mười năm ấy, đến lúc nên tỉnh lại rồi!

      Đưa tay ôm lấy chính mình, nàng khẽ giọng gọi: "Lưu Dục—-"

      "Nương nương, người tỉnh rồi?" Nghe thấy thanh của nàng, Lưu Dục lập tức từ ngoài chạy vào, có thể thấy nàng vẫn luôn đứng ở ngoài chờ.

      "Ừ, giúp ta chuẩn bị ít nước ấm, ta muốn tắm rửa!"

      " chuẩn bị xong rồi, vì biết khi nào nương nương tỉnh lại, nên giờ vẫn còn nấu nước ở ngoài, chỉ cần nương nương tỉnh lại là có thể tắm được rồi!"

      "Ừ!" Nàng cười cười: "Sao ngươi biết ta dậy muốn tắm rửa trước?"

      "Lý Nhĩ có , đây là thói quen của nương nương!"

      "A, hiếm khi nàng còn nhớ!" Ánh mắt nàng có hơi lo lắng, đau nhức người nàng cũng giảm ít.

      "Nương nương—-" Biểu cảm của Lưu Dục được thoải mái như nàng, im lặng lát, nàng nghiêm túc : "Nô tỳ hy vọng nương nương có thể đưa Lưu Dục xuất cung."

      "Tại sao?" Liễu Vận Ngưng quay đầu lại, vẻ mặt hoang mang.

      "Lý Nhĩ nàng, thích hợp ở trong cung." Lưu Dục lòng cầu xin: "Nàng rất dễ gặp rắc rối, gây phiền phức cho nương nương."

      "Lưu Dục—-" Vẻ mặt Liễu Vận Ngưng trở nên nghiêm túc hẳn lên, xoay người, nàng hề nhìn Lưu Dục, vào phòng trong để tắm rửa, trước khi , nàng dừng lại, lãnh đạm : "Ta hy vọng được nghe những lời này lần nào nữa!"

      "......"

      "Nghe chưa?"

      "Nô tỳ rồi ạ!"

      Lẳng lặng đứng tại chỗ, cho đến khi tiếng nước chảy từ phòng trong truyền đến, vừa cầm bộ xiêm y sạch , vừa mang vẻ mặt phức tạp tiến vào phòng trong.

      —- Nàng , tại sao nương nương lại lưu kẻ phiền phức như vậy ở bên cạnh!

      "Nương nương, xiêm y nô tỳ đặt ở chỗ này, người còn cần gì nữa ạ?"

      ", ngươi ra ngoài trước !"

      "Vâng!"

      Vừa từ trong bước ra đụng phải Lý Nhĩ, lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng mấy vui vẻ gì, Lưu Dục có hảo cảm đối với Lý Nhĩ, định làm như thấy, phát giác ống tay áo bị kéo lại, nàng nhìn Lý Nhĩ mấy kinh ngạc.

      "......" Mặt Lý Nhĩ đỏ ửng, khẽ gì đó, nhưng quá , Lưu Dục nghe , định hỏi, Lý Nhĩ lại to hơn, lặp lại lần nữa: "Lưu Dục tỷ, xin lỗi!"

      Nghe lời xin lỗi bất ngờ của Lý Nhĩ, Lưu Dục thể hiểu nổi, khỏi hỏi: "Ngươi cái gì?"

      "Ngày hôm qua Lý Nhĩ tính xin lỗi Lưu Dục tỷ, chuyện hôm qua là do Lý Nhĩ hiểu chuyện, Lưu Dục tỷ đại nhân đại lượng, đừng tính toán với Lưu Dục có được ? Nể tình nương nương, chúng ta hòa !"

      Nghe những lời Lý Nhĩ , Lưu Dục chỉ liếc mắt nhìn nàng mặn nhạt, lãnh đạm : " sao, ta chỉ suy nghĩ thay cho nương nương thôi, chỉ cần ngươi gây phiền phức cho nương nương là được!"

      "Ừ ừ!" Lý Nhĩ gật đầu thôi, nở nụ cười tươi: "Sau này Lý Nhĩ chú ý, nhất định gây phiền phức cho nương nương!" Nàng cam đoan.

      Thản nhiên liếc mắt nhìn nàng cái, Lưu Dục : "Mong sao ngươi được làm được!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :